- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 420,166
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #11
[Full/Đm/Abo] Hôm Nay Không Như Hôm Qua
Chương 10: Trở Về Nhà
Chương 10: Trở Về Nhà
Editor: DiuTynTiễn Hàn Dịch đi vội vàng, Trình Tử Gia xuống tầng một thanh toán xong, mua được chai xịt ức chế theo lời dặn của Lương Dực.
Không nán lại lâu, dứt khoát rời bệnh viện quay về Lệ Cung.Nhân dịp hiếm hoi có kỳ nghỉ, cậu muốn được thảnh thơi thư giãn một mình.
Lệ Cung có xây hồ bơi riêng ngoài trời sát biển, chỉ cách mặt biển một hàng rào không cao, cảm giác bơi gần giống như đang ở ngoài biển, nhưng với nguồn nước ngọt được chuẩn bị kỹ càng, thoải mái hơn nhiều so với nước biển.
Trình Tử Gia đã đặt trước một buổi chiều để sử dụng.Gần đến Trung Thu, trời trong mây tạnh, nắng nhẹ không gay gắt, thoải mái tự do bơi lội trong hồ, thực sự dễ chịu.Cậu không lên bờ, nửa người vẫn ngâm trong nước, uể oải tựa vào thành bể.
Vừa rót cho mình ly rượu vang đỏ, liền nghe thấy điện thoại đổ chuông ở không xa.Toàn thân còn ướt sũng, không tiện vươn tay lấy điện thoại, cậu liền mở khoá và nghe máy bằng giọng nói.Loa ngoài truyền đến giọng khàn khàn của ba cậu, gọi tên cậu: "Gia Gia."
Trình Tử Gia sững người, sau vài giây mới hoàn hồn, khẽ đáp: "Vâng?"
Ba cậu ở đầu dây bên kia nói với giọng thân mật: "Em con mai phải đi công tác, lần này chắc hai ba tháng mới về.
Trung Thu cũng sắp đến rồi, nhân dịp cả nhà còn đầy đủ, mai con về ăn bữa cơm đoàn viên nhé."
Trình Tử Gia theo phản xạ muốn từ chối: "Con..."
"Cũng đã năm năm rồi chưa gặp con."
- Ba cậu thở dài.Trình Tử Gia do dự nói: "Nhưng... dì Tú Cầm và mọi người chắc sẽ không vui khi thấy con về."
Tú Cầm - tức là bà Trình hiện giờ - là mẹ kế của cậu.
Ngày trước Trình Tử Gia từng gây ra lỗi, khiến bà không thể dung thứ được, từng thẳng thắn bảo cậu cút đi, không muốn nhìn thấy cậu nữa.Đầu dây bên kia lại thở dài: "Chuyện đó cũng qua lâu rồi.
Dù sao đi nữa, chúng ta vẫn là một gia đình."
Trình Tử Gia không trả lời, không khí trong điện thoại lặng đi một lúc."...Được rồi ạ."
Chiều Chủ nhật, Trình Tử Gia tự mình mua ít quà, lái xe về nhà họ Trình ăn cơm tối.Trên bàn ăn, bà Trình chỉ lặng lẽ dùng bữa, không nói một lời.
Ngược lại, Trình Tử Hạo lại liên tục kéo cậu hỏi chuyện đông chuyện tây, ra vẻ như chẳng có gì xảy ra.
Trình Tử Gia tuy vẫn không mấy ưa đứa em trai này, nhưng cũng không muốn làm không khí thêm gượng gạo khiến người lớn mất vui, nên cũng đáp qua loa lấy lệ.Ăn cơm xong, ba cậu nói với vẻ nghiêm túc: "Gia Gia, con theo ba lên thư phòng một lát."
"Con cũng muốn đi."
- Trình Tử Hạo hồn nhiên nói chen vào.Ba cậu ngăn lại: "Ba có chuyện cần nói riêng với anh con.
Ngày mai con đi rồi, ở nhà trò chuyện với mẹ thêm đi."
Trình Tử Gia theo ba lên thư phòng, cẩn thận đóng cửa lại."
Con trách ba sao?"
Trình Tử Gia không ngờ ông lại hỏi thẳng như vậy, khẽ lắc đầu: "Không trách."
Ba cậu ngồi xuống ghế, châm điếu thuốc, làn khói mờ lượn lờ quanh gương mặt già dặn, ông trầm ngâm: "Con đừng trách dì Tú Cầm.
Bà ấy lấy ba cũng là bất đắc dĩ, trong lòng vẫn còn nhiều oán hận."
Ông chậm rãi nhắc lại chuyện cũ: "Ba thật sự rất yêu mẹ con.
Hồi còn trẻ, một lòng chỉ muốn lập nghiệp, cố gắng để xứng với bà ấy.
Nhưng vì quá nôn nóng nên mới rơi vào bẫy người khác.
Khó khăn lắm mới thoát được, lại gặp dì Tú Cầm.
Bà ấy tốt bụng cứu ba, nhưng ba lại không kiềm chế được bản năng, để chuyện đánh dấu ngoài ý muốn xảy ra.
Vừa làm lỡ dở bà ấy, lại phụ lòng mẹ con."
Trình Tử Gia cúi đầu, ánh mắt nhìn chăm chú xuống sàn nhà: "Chuyện này con biết, ông ngoại có kể qua."
Ba cậu trầm ngâm một lúc, rồi nói tiếp: "Nhiều năm nay, ba biết bà ấy đối xử với con không tệ, nhưng cũng chẳng thể thật lòng coi con như ruột thịt.
Con lớn lên gần như chẳng có ai chăm lo chu đáo.
Ba biết, con chịu nhiều ấm ức."
Ba Trình nhìn cậu, nói tiếp: "Cho nên ba lúc nào cũng đứng về phía con.
Con học giỏi hơn nó, thường xuyên nói móc châm chọc nó, dù là lộ liễu hay kín đáo.
Ở công ty, con đè đầu nó, bác bỏ phương án của nó, dập tắt khí thế của nó.
Những chuyện đó, ba đều có thể thiên vị con."
"Nhưng rồi con lại dựng chuyện bắt cóc, ép Hàn Dịch phải chọn giữa hai đứa.
Tử Hạo sức khỏe vốn không tốt, lại không hề hay biết chuyện gì, bị dọa đến phát bệnh tim.
Khó khăn lắm mới hồi phục được, thì lại bị đẩy từ tầng hai xuống.
Dì Tú Cầm của con, chuyện này bà ấy sẽ không dễ dàng tha thứ đâu."
Trình Tử Gia lập tức phản bác: "Hôm đó không phải con đẩy nó.
Là nó cố tình ngã xuống, còn kéo cả con theo."
"Ba tin con.
Nhưng ba cũng hiểu em con.
Nó cũng có nỗi tủi thân của riêng nó.
Nó chỉ bốc đồng một lần, con nhường nó một chút...
được không?"
Trình Tử Gia cảm thấy nơi hốc mắt mình nóng lên.
Thật ra, cậu chẳng cần phải so đo với Trình Tử Hạo làm gì.
Cậu giỏi giang hơn nó ở mọi phương diện-nhưng lại vẫn ghen tị với nó.Giống như khi còn nhỏ, mỗi lần trong nhà mua mô hình đồ chơi, chỉ cần Trình Tử Hạo thích là cuối cùng thế nào cũng về tay nó.
Trình Tử Gia có tiền, thậm chí giàu hơn cả nhà họ Trình, cậu có thể mua được hàng chục cái khác.
Nhưng cái cậu thực sự muốn-lại mãi không thuộc về cậu.Trước khi Hàn Dịch xuất hiện, Trình Tử Hạo chỉ là một người hơi tầm thường, thực chất cũng chẳng gây nên lỗi gì lớn.
Là cậu, chính cậu, luôn dùng lời lẽ cay nghiệt để đẩy em trai ra xa.
Vậy mà Tử Hạo chẳng những không trách móc, còn luôn cố gắng làm lành, muốn thân thiết với cậu.Có lẽ chính vì thực sự thích Hàn Dịch, nên nó mới bắt đầu học cách chia rẽ, cuối cùng thậm chí còn dùng khổ nhục kế để vu oan hãm hại cậu.Ba Trình lại cất tiếng, giọng trầm đục, mang theo chút tang thương: "Các con...
đều là có nỗi khổ riêng cả."
Gieo nhân nào, gặt quả nấy.
Mỗi người đều có bất đắc dĩ của riêng mình.
Trình Tử Gia khẽ nhắm mắt lại.
Hồi ấy, cậu luôn nghĩ bản thân cao ngạo bất khả xâm phạm, nhưng hóa ra chính cậu mới là kẻ lạc lõng nhất, là người khiến gia đình không yên.Cậu như vừa được khai sáng, nhưng trong lòng lại càng thêm nặng nề.