- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 420,166
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #21
[Full/Đm/Abo] Hôm Nay Không Như Hôm Qua
Chương 20: Tỏ Tình
Chương 20: Tỏ Tình
Editor: DiuTynMột tuần mới bắt đầu, bộ sưu tập trang sức mới vừa được tung ra đã đạt được thành tích không tồi cùng với phản hồi tích cực.
Ở thị trường nội địa, danh tiếng thương hiệu của Chu thị gần như đã đạt đến vị trí thống lĩnh.Nhưng với vị trí của Trình tổng, những chuyện cần phải bận tâm đâu chỉ có thế.
Quyền lực càng lớn, trách nhiệm càng nặng, không bao giờ là ngoại lệ.Một thành viên cốt cán của đội thiết kế trang sức đã chủ động xin nghỉ việc cách đây một tháng vì lý do cá nhân.
Theo điều khoản trong hợp đồng, tất cả bản thiết kế trước khi nghỉ việc một tháng đều thuộc sở hữu của Chu thị.
Trong số đó có một chiếc nhẫn đã được đưa vào danh mục sản phẩm chủ đạo, hiện còn được định hình là món "hot trend" của mùa này.Nguyên nhân một người nghỉ việc có cả ngàn lý do:Có thể vì thấy bầu trời bên ngoài rộng hơn.Cũng có thể vì đấu đá nội bộ thất bại.Cũng có thể vì sức khỏe, hoặc vì chuyện gia đình...Biến số quá nhiều, khó mà đoán trước.Trình Tử Gia day day ấn đường, cảm thấy trong chuyện này vẫn còn tiềm ẩn điều gì đó chưa rõ ràng.
Nhưng chuyện đã rồi, chẳng còn cách nào khác, đành phải yêu cầu trưởng bộ phận thiết kế xem xét kỹ các điều khoản pháp lý, đảm bảo không để lại hậu họa về sau.Vừa giải quyết xong một chuyện đau đầu, lại có người khác nhào tới không buông - kẻ một lòng muốn moi đầu tư từ chỗ cậu.Lưu Định Dân, tuổi đã ngoài năm mươi, là người từng nhờ thời cơ thuận lợi mà chen chân vào đội khởi nghiệp thời kỳ đầu của Tưởng Khiêm.
Giờ đây ông ta cũng sống khá sung túc, chẳng thiếu gì.Từ trước đến nay Chu thị chưa từng dính dáng đến lĩnh vực đầu tư mạo hiểm - lợi nhuận cao đấy, nhưng rủi ro cũng chẳng kém.Chỉ là năm đó nhờ vào nhạy bén kinh doanh, Trình Tử Gia đã đánh giá rất cao Tưởng Khiêm, nên mới dứt khoát xuống tiền.Đội của Tưởng Khiêm khi ấy trắng tay, chính là nhờ vào 1 tỷ từ Chu thị mới có thể phát triển thành đế chế ngày nay.
Tỷ suất lợi nhuận?
Tăng hơn trăm lần, quả thật không hề nói quá.Nhưng không rõ Lưu Định Dân đã hiểu lầm điều gì, dường như xem Trình Tử Gia như "thần tài đi phát lộc", lần nào gặp cũng ôm dự án mới mà tìm đến, vừa mở miệng đã là "5 tỷ", "10 tỷ" khiến người ta dở khóc dở cười.Lưu Định Dân thực chất cũng chẳng phải tinh anh gì cho cam, tuy ba mươi năm trước - khi sinh viên đại học còn hiếm như lá mùa thu - đã thi đậu vào trường danh tiếng, tốt nghiệp ngành kỹ thuật, sau đó lại học thêm bằng thạc sĩ quản trị kinh doanh.Tuổi còn trẻ, ông ta đã lên làm CEO của một công ty sản xuất cơ khí có chút tiếng tăm, còn được trường cũ phong cho danh hiệu "cố vấn doanh nghiệp".Một thanh niên xuất thân mộc mạc, chất phác lại bị những xa hoa trụy lạc ngoài xã hội làm mờ mắt, không giữ nổi chí ban đầu.
Chỉ chăm chăm mượn tay hối lộ để chơi trò cạnh tranh không lành mạnh, phất lên vài năm rồi bị người ta tố giác, đường quan lộ sáng sủa phút chốc biến thành ngõ cụt.Cũng may ông ta gặp thời, khi Tưởng Khiêm còn chưa có mấy ai bên cạnh đã kịp kết thân với anh.
Tuy không giỏi gì về công nghệ internet trong dự án ấy, nhưng sau bao năm lăn lộn chốn quan trường cũng luyện được cái tài "miệng lưỡi hoa mỹ".Giữa mùa hè nóng như thiêu, ông xách theo cái đài cát-sét cỡ lớn, đứng ngay khu trung tâm thương mại sầm uất phát tin tức tiếng Anh, thu hút được không ít sinh viên tới xem.
Một bài diễn thuyết đầy lửa nhiệt huyết, thật sự đã giúp đội ngũ tuyển được vài người trẻ có năng lực.Giờ đây, Tưởng Khiêm đã thành công rực rỡ, nền tảng thương mại điện tử dưới trướng cũng đang chờ ngày lên sàn.
Lưu Định Dân được xem như một trong những công thần sáng lập ban đầu, Tưởng Khiêm sắp xếp cho ông một chức danh nghe rất kêu là "Giám đốc Văn hóa Doanh nghiệp", mặt mũi có đủ, quyền hành lại chẳng có bao nhiêu.Thế nhưng Lưu lão tiên sinh lại chẳng cam lòng.
Tuổi cũng đã cao, bạn học ngày xưa đa phần đều đã thành đạt.
Tay không nắm thực quyền, đồng nghĩa với không có bổng lộc.
Cổ phần trong tay thì không nỡ bán trước khi công ty niêm yết, mà số tiền lãi nhận được lại chẳng đủ cho ông ta "ra vẻ" ở ngoài xã hội.
Thế nên Lưu Định Dân cắn răng từ chức, khắp nơi tìm kiếm dự án khởi nghiệp mới, hy vọng lặp lại thành công như Tưởng Khiêm năm xưa.Nhưng thời buổi bây giờ, kẻ lừa đảo đầu tư thì nhiều như cá vượt sông, còn dự án thật sự tốt thì ngàn vàng khó cầu.Trình Tử Gia bị ông ta dây dưa đến phát phiền, nhưng nể mặt Tưởng Khiêm cũng không tiện đuổi thẳng, đành phải tạm gác lại công việc trong tay, kiên nhẫn tiếp chuyện.
Phải mất một lúc lâu mới khéo léo tiễn được ông cụ rời đi.Lưu Định Dân vừa bước khỏi cửa, cuộc gọi video từ Tưởng Khiêm liền đến."
Anh đúng là tặng tôi một vị 'Phật sống' đấy."
Trình Tử Gia vừa mở miệng đã than vãn.Tưởng Khiêm bật cười: "Lưu Định Dân lại tìm đến cậu à?
Tôi cũng bó tay với ông ấy, chỉ có thể thờ vậy thôi."
"Thôi, không nhắc nữa.
Ở trang chủ nền tảng của bên các anh tại A Quốc, quảng cáo thương hiệu nhà họ Chu đã được lên rồi, phản hồi rất tốt, cảm ơn nhé."
Tuy có mối quan hệ nhà đầu tư xen giữa, nhưng Trình Tử Gia thực lòng khâm phục Tưởng Khiêm.
Là bạn đồng trang lứa, bản thân cậu sinh ra đã ngậm thìa vàng, trong khi Tưởng Khiêm lại tay trắng lập nghiệp, từng bước gây dựng sự nghiệp đến ngày hôm nay.Hai người đang trò chuyện vui vẻ thì Hàn Dịch đẩy cửa bước vào.
Mối quan hệ giữa họ đã công khai, không ai dám cản cậu cả.Từ khi cả hai xác lập quan hệ, Trình Tử Gia đã chuyển đến sống ở nhà họ Hàn.
Đồ ăn ở Lệ Cung hiếm khi hợp khẩu vị cậu, nên dứt khoát không trở về nhà nữa.
Hành lý vốn không nhiều, việc dọn đến cũng rất nhanh chóng.Sống một mình nhiều năm, cậu chẳng biết mình đã khao khát hơi ấm của "gia đình" đến nhường nào.Dạo này không biết Hàn Dịch lại bị ai xúi, cứ đến giờ tan làm là lái xe đến đón Trình Tử Gia cùng về nhà họ Hàn.Trình Tử Gia thấy anh liền tắt video, Hàn Dịch nhìn thấy nụ cười rực rỡ của cậu khi nói chuyện với người khác mà cảm thấy chướng mắt vô cùng, chỉ lặng lẽ không nói một lời.Đêm khuya tĩnh lặng, Trình Tử Gia đã khản cả giọng, vòng tay qua cổ anh, khẽ hỏi: "Ngày hôm nay sao lại thế này?"
Hàn Dịch khẽ cắn xương quai xanh của cậu, thì thầm: "Tại sao em không cười với anh như vậy?"
Trình Tử Gia lập tức hiểu được nỗi lòng ẩn sau lời nói ấy, thầm nghĩ con người này lúc nào cũng vô thức thốt ra lời yêu, khiến tim người nghe rung động không thôi.Cậu từng cố chôn giấu tất cả cảm xúc nơi mép rìa trái tim đã phủ đầy bụi, nghĩ rằng rồi thời gian sẽ cuốn trôi tất cả.
Thế nhưng giờ đây, trên mảnh đất cằn cỗi ấy lại run rẩy nở ra một đóa hoa.