[BOT] Wattpad
Ban Quản Trị
- 25/9/25
- 80,100
- 0
- 0
[End] Tuyến Thể Ngủ Say - Trường Tiếu Ca
Chương 59: Hành vi lo âu
Chương 59: Hành vi lo âu
Editor: Nina
Khi Quý Hồi tỉnh giấc, Cảnh Việt đang ngồi dưới cuối đuôi giường mặc quần áo.
Động tác của anh rất nhẹ nhàng, gần như không gây ra tiếng động.Chiếc áo sơ mi lăn lộn vài vòng trên sàn đã dơ hết không tả nổi.
Anh cầm lên ngắm nghía một hồi, cuối cùng vẫn quyết định mặc vào.Quý Hồi không lên tiếng.Cảnh Việt cũng không phát hiện ra người nằm trên giường đã lặng lẽ thức dậy, anh khom lưng mang giày vào, lén vén chăn lên xem.Quý Hồi thắt nút ống quần dài, giống như cố tình đối phó riêng với anh, phòng bị nghiêm ngặt.Một lúc lâu sau, anh buông tay, đứng dậy thắt dây lưng.Trước khi Cảnh Việt xoay người, Quý Hồi đã nhắm mắt lại lần nữa.Cậu cảm thấy phần nệm bên cạnh xẹp xuống đôi chút, hơi thở nóng hổi tiến đến gần, một nụ hôn khô ráo hạ xuống bờ môi, vừa chạm đã rời đi.Trong phòng không bật đèn, tiếng bước chân và tiếng đóng cửa cũng khẽ khàng đến mức gần như chẳng thể nghe thấy.
Đợi Cảnh Việt đi rồi, tròng mắt cậu đảo liên tục dưới mí mắt, không tài nào ngủ được.Cảnh Việt dậy sớm, nhưng thật ra hôm nay không có tiết.
Anh về nhà thay quần áo, soạn một chiếc vali nhỏ.Lúc chuẩn bị ra ngoài, Mập Ú ngồi xổm trên chiếc ghế đẩu cạnh cửa, nhìn chăm chú vào vị chủ nhân lâu rồi không gặp.Không hiểu sao, Cảnh Việt lại nhìn ra vẻ tủi thân trên mặt của một con mèo.
Cuối cùng, anh thở dài, vòng về thu dọn thức ăn và cát mèo, nhét Mập Ú vào lồng vận chuyển, mang đi cùng.Hơn bảy giờ sáng, Cảnh Việt lái thẳng đến Công ty Dược phẩm Tề Lâm.
Khi Trình Tư Tề nhận được tin nhắn chạy đến nơi thì Mập Ú đã độc chiếm chiếc ghế gỗ tử đàn hơn hai trăm nghìn tệ."
Ây da ông cố của tôi ơi."
Hắn muốn đuổi con mèo xuống nhưng không dám động tay, đứng trước mặt trong chốc lát rồi hắt hơi một cái vang dội."
Đây là con mèo mày nuôi ở Anh đấy à?"
Trình Tư Tề dòm tới dòm lui, nói: "Trong video đâu có mập dữ vậy, sao trông nó như trái bóng ấy."
"Trong video mày cũng gầy lắm."
Cảnh Việt móc lại một câu."
Toàn nói thẳng toẹt ra, chán chẳng buồn nói chuyện với mày."
Mập Ú đã chiếm ghế chủ nhà, Trình Tư Tề đành phải chịu khổ ngồi lên chiếc ghế gỗ nhỏ bên cạnh, "Nói đi.
Mới sáng sớm tới tìm tao chi?
Nhân viên của tao còn chưa đến đi làm nữa, mày tích cực nhất luôn đó."
"Xe tao đậu ở dưới."
Cảnh Việt đặt chìa khóa lên bàn, "Mày quen biết rộng, nếu có thời cơ thích hợp thì bán giùm tao đi, giá cả nhờ mày quyết định."
"Khoan..."
Trình Tư Tề ngẩn ra, vuốt gáy, "Không phải mày mới mua xe sau khi về nước thôi sao?
Giờ đã muốn bán?
Không thích à?"
"Ừ."
Chiếc xe đã được mua ngay sau khi về nước, mới lái được mấy tháng.
Đó là một chiếc SUV màu đen, hiệu suất lẫn thiết kế đều rất hợp gu.Không phải không thích, mà là do gầm xe quá cao, với vóc dáng của Quý Hồi thì mỗi lần lên xuống xe đều rất bất tiện."
Đổi sang chiếc có gầm xe thấp hơn."
Anh nói.Trình Tư Tề càng thấy khó hiểu, "Không phải mày thích gầm xe cao à?
Lốp xe to, tầm nhìn đẹp, lái đã hơn nhiều."
Cảnh Việt không giải thích."
Thôi được, không thích thì đổi."
Trình Tư Tề cũng khá thoải mái, "Mày mà thí nghiệm thành công, giành được giải thưởng thì đúng là nên đổi sang một chiếc tốt hơn, mới xứng với thân phận của mày chứ."
Vừa dứt câu, bên cạnh vang lên tiếng mèo kêu: "Meo."
Hai người đồng loạt quay qua nhìn mèo béo, Trình Tư Tề bật cười, "Con trai mèo của mày biết điều thật đấy, còn giục mày đổi xe xịn cơ."
Cảnh Việt thả hồn đi xa nhìn chằm chằm Mập Ú.Không nhất thiết phải là chiếc xịn đến mức nào, nhưng phải có hệ thống lái tự động, để sau này Quý Hồi cũng có thể lái."
Khi nào hội thảo học thuật sẽ được tổ chức?
Đã quyết định sẽ đặt khách sạn nào để tổ chức tiệc mừng công chưa?
Cảnh Việt, Cảnh Việt..."
Cảnh Việt lấy lại tinh thần, "Vẫn chưa."
"Sao tao thấy mày ủ rũ thế?
Giờ này lẽ ra mày nên tinh thần phơi phới chứ?
Tao là mày thì chắc tao bay lên trời luôn rồi."
Điện thoại bỗng vang lên hai tiếng, Trình Tư Tề ra dấu nghe điện thoại, đứng dậy đi ra ngoài, "Mày với nhóc mập này ngồi đợi xíu, tao đi nghe điện thoại cái."
Trình Tư Tề vừa mới đi khỏi, Mập Ú đã nhảy xuống ghế, giơ hai chân trước lên duỗi người, chậm rãi bước đến bên chân Cảnh Việt, vẫy đuôi rồi kêu một tiếng.Đây là ý muốn được vuốt ve.Cảnh Việt buông thõng tay, cào cào lên cái trán lông xù, qua quýt cho xong.Tinh thần phơi phới?Hẳn nên là thế.
Người yêu đã trở về bên cạnh, chuyện tình cảm được cha mẹ và bạn bè ủng hộ, sự nghiệp cũng có bước tiến mới, cuộc đời viên mãn cũng chỉ tới đấy.Nhưng luôn có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.
Giống như chặng đường của Quý Hồi, trắc trở liên miên, chẳng có giây phút nào được an yên.Quý Hồi cũng nên có tinh thần phơi phới mới phải."
Cảnh Việt."
Trình Tư Tề mở cửa bước vào, "Trình Tố nghe nói mày ở đây, cứ đòi đến gặp mày cho bằng được.
Mày có việc gấp không?"
"Không gấp.
Còn có chuyện khác muốn làm phiền mày."
Cảnh Việt móc điện thoại ra, mở album, lướt đến tấm ảnh mới chụp cách đây không lâu, "Mày có rành về chân giả không?"
"Chân giả?"
Trình Tư Tề nhận lấy, trên màn hình là một cặp chân giả mô phỏng như thật, cao ngang bắp chân, chỉ thấy được lớp vỏ ngoài, không thể nhìn được khung xương bên trong.Nhưng hắn vừa nhìn đã biết không phải chất liệu tốt.Hiếm khi hắn chịu nghiêm túc, "Mày hỏi giùm ai?
Có yêu cầu gì không?
Sửa hay là đổi mới?
Sửa thì không cần đâu, thà đổi cái mới luôn cho rồi."
"Tao muốn biết cảm giác khi mang đôi chân giả này sẽ thế nào?"
"Mang vào có cảm giác thế nào tùy thuộc vào ổ mỏm cụt."
Trình Tư Tề phóng to ảnh, khoanh tròn phần phía trên chân giả, "Nhưng giá cả sờ sờ ra đó thì ổ mỏm cụt cũng chỉ có thế thôi."
Ngón tay Cảnh Việt cứng đờ nhấc lên.Một đôi chân giả chẳng ra làm sao, Quý Hồi vẫn ráng mang suốt năm năm."
Một đôi chân giả xịn thì mang vào rất thoải mái, dù đi bao lâu cũng không bị mòn da.
Nếu đã có vấn đề gì rồi thì tao đề nghị đổi một đôi đắt tiền."
"Tao biết rồi."
Cảnh Việt im lặng vài giây, lại hỏi: "Nếu mày biết hiệu sản xuất chân giả nào tốt thì liên hệ giúp tao.
Tao cần trong mấy ngày tới, càng sớm càng tốt."
Vòng quan hệ của Trình Tư Tề rộng hơn anh nhiều, gần như trải dài từ dược phẩm đến tất cả các lĩnh vực y tế."
Tao muốn chỗ tốt nhất."
Anh nhấn mạnh.Trình Tư Tề mò danh bạ ngay tại chỗ, giới thiệu một phát bảy tám chỗ cho Cảnh Việt.Chưa kịp kết bạn, Trình Tố đã vội vã bước vào, mang theo hỗn hợp mùi kem cạo râu và thuốc lá."
Giáo sư Cảnh."
Trình Tố tiến đến bắt tay với Cảnh Việt, "Lâu rồi không gặp."
Cảnh Việt đứng dậy gật đầu, "Lâu rồi không gặp."
Anh với Trình Tố không thể tính là thân quen, hai năm trước quen biết nhờ Trình Tư Tề giới thiệu, ăn một bữa, từ đó chưa từng liên lạc lại.Trò chuyện năm phút, anh mới biết Trình Tố gấp gáp tìm tới để làm gì."
Giáo sư Cảnh, nếu tuyến thể có thể được tái tạo hoàn chỉnh, vậy thì chắc chắn tế bào não có cùng nguồn gốc với nó cũng có thể tiến hành nuôi cấy nhân tạo."
"Đương nhiên có thể."
Đầu tiên, Cảnh Việt đưa ra câu trả lời khẳng định, "Chúng tôi đã từng tái tạo thân não ở chuột."
Ngay sau đó, anh lại lập tức bác bỏ ý tưởng của Trình Tố, "Nhưng chắc hẳn anh biết, não nhân tạo không được chấp thuận về mặt đạo đức."
Trình Tố vẫn chưa từ bỏ ý định: "Nếu——""Không có nếu."
Cảnh Việt ngắt lời, tạm dừng vài giây, nhẹ giọng nói: "Xin lỗi."
Sắc mặt Trình Tố dần trở nên trắng bệch.Tin nuôi cấy tuyến thể nhân tạo thành công đã cho anh ta hy vọng, điều đó có nghĩa là não nhân tạo sẽ trở thành hiện thực trong tương lai gần.Anh không muốn từ bỏ bất cứ cơ hội nào để giúp Phàn Vũ khỏe lại."
Giáo sư Cảnh, em ấy mới có mười chín tuổi thôi.
Nếu anh là tôi thì anh sẽ làm gì?"
Từ khi bước ra khỏi Tề Lâm, trong tai Cảnh Việt vẫn luôn không ngừng lặp đi lặp lại câu hỏi của Trình Tố.Nếu là anh, anh sẽ làm gì?Nếu Quý Hồi bệnh nặng đến mức nguy hiểm đến tính mạng, nếu trước khi phẫu thuật phát hiện ra 7759 chính là Quý Hồi, liệu anh có quyết định sẽ tiếp tục thí nghiệm hay không?Anh không thể đưa ra câu trả lời.Tạm thời Mập Ú nhờ Trình Tư Tề chăm, Cảnh Việt chạy đến bệnh viện.
Cắt chỉ xong, anh đăng ký lấy số khám bác sĩ Phương Thanh Vũ.Thời điểm nhìn thấy Cảnh Việt xuất hiện trước cửa phòng khám, ban đầu Phương Thanh Vũ ngạc nhiên, rồi sau rõ làm biểu cảm đã hiểu."
Giáo sư Cảnh."
Anh ta mỉm cười với Cảnh Việt, "Cũng không cần đăng ký riêng đâu.
Do hôm đó tôi có bệnh nhân đang đợi nên chỉ có mười phút."
Cảnh Việt bước đến, đưa đơn đăng ký cho Phương Thanh Vũ, "Có lẽ hôm nay phải nói chuyện hơi lâu, làm phiền anh."
Không biết phòng khám chuyên khoa tâm thần do ai trang trí, tường sơn màu xanh không ra xanh, vàng không ra vàng, trên chiếc tủ sát tường được bày đủ loại thú bông.Cảnh Việt nhìn sang mấy lần, Phương Thanh Vũ giải thích: "Dạo này có một bệnh nhân nhỏ tuổi, mấy thứ này đều được chuẩn bị cho em ấy, hiệu quả khá tốt.
Tôi nghĩ lần sau Quý Hồi đến điều trị chắc cũng có thể xài đến."
Cảnh Việt nhớ đến con thỏ bông của Quý Hồi."
Quý Hồi chỉ từng điều trị ở chỗ tôi một lần, sau đó không đến nữa, nhưng tôi nghe Ý Bội kể cậu ấy đã ổn hơn trước nhiều rồi.
Hôm nay cậu đến gặp tôi là do đã xảy ra chuyện gì à?"
Cảnh Việt ngồi trên ghế trong tư thế căng cứng, anh đặt hai tay trên đầu gối, không ngừng vuốt ve đường may."
Quan hệ của chúng tôi bây giờ... rất kỳ lạ.
Em ấy bài xích tôi, giấu tôi chuyện của năm năm trước, không muốn tôi nhìn thấy chân em ấy, mà tôi cũng không biết nên nhắc đến như thế nào."
Trông anh rất căng thẳng, liên tục làm một vài biểu cảm và hành động vô nghĩa."
Tôi cứ mãi tự hỏi, liệu có phải giấu giếm cả đời mới là lựa chọn tốt nhất hay không?"
Chỉ cần giả vờ không biết gì cả theo ý Quý Hồi thì có thể tránh được phần lớn những điều bất lợi cho mối quan hệ của họ.Nhưng anh lại cảm thấy rõ ràng khoảng cách giữa anh và Quý Hồi đang ngày càng xa, ranh giới an toàn mà cậu vạch ra cũng biết thành một cái rãnh sâu không thể vượt qua.Anh không dám bước qua, không dám phá vỡ thế cân bằng.Hễ mỗi lần Cảnh Việt nói thêm một câu, đôi mày của Phương Thanh Vũ lại nhíu thêm một tẹo.
Cuối cùng, anh ta thẳng lưng nghiêm mặt nói: "Giáo sư Cảnh, tạm thời đừng nói về Quý Hồi, tôi nghĩ hiện tại cậu cần được tư vấn tâm lý ngay."
Cảnh Việt ngẩn ra một lúc lâu."
Ý anh là sao?"
Vẻ mặt Phương Thanh Vũ nghiêm túc: "Cậu không nhận ra sao?
Cậu đang có các hành vi biểu hiện lo âu ở mức nghiêm trọng?" 𓂃.*・゚ꫂ ၴႅၴ
Trường Tiếu Ca😛hương Thanh Vũ: Tin tốt, Quý Hồi sắp khỏe lại; tin xấu, giáo sư Cảnh sắp điên rồi.