Editor: Nina
Cảnh Việt dẫn cậu về nhà là chuyện xảy ra khi cận kề lễ tốt nghiệp.Quý Hồi không ngủ được một giấc trọn vẹn nào vào những hôm ấy.
Giữa lúc thực hiện thí nghiệm còn phải lén đăng nhập vào tài khoản mua sắm của Cảnh Việt để tìm xem nên tặng gì.Mày mò nửa ngày trời, trong giỏ hàng có một đống đồ, chọn đại một món thôi cũng tốn mấy chục nghìn tệ.Đương nhiên Quý Hồi không có nhiều tiền như vậy, có quá nhiều thứ muốn mua, cậu đành chọn hai trong số đó.Vì thế, khi Cảnh Việt mang pheromone hương rượu vang đỏ thoang thoảng sáp đến, hỏi cậu có cần giúp gì hay không, cậu đã từ chối một cách chính đáng."
Em đã nghĩ xong sẽ mua gì rồi ạ.
Anh không cần phải lo đâu."
"Được rồi."
Cảnh Việt không ép, anh biết Quý Hồi cần được tôn trọng.Vậy nên anh chỉ dặn dò đơn giản: "Cha mẹ anh chỉ là giáo viên bình thường, không cần mua thứ gì quá đắt tiền đâu, có tâm là đủ rồi."
Quý Hồi chăm chú lắng nghe, vừa quay đầu đã tiêu hết tiền tiết kiệm để mua một chiếc khăn lụa và một hộp hồng trà.Cậu tự thấy khá hợp lý, nhưng giây phút bước vào cửa nhà Cảnh Việt vẫn thấy ngượng ngùng vô cùng.Hai món đồ này khi tặng đến tay cha Cảnh và mẹ Đàm mới xoàng xĩnh làm sao.Cũng may Cảnh Việt không để cậu phải xấu hổ quá lâu."
Cha, mẹ, đây là Quý Hồi, Quý trong mùa——""Bọn ta biết rồi."
Mẹ Đàm ngắt lời Cảnh Việt, cười tủm tỉm bước đến trước mặt Quý Hồi, "Việt Việt đã kể cho bọn ta nghe lâu rồi.
Quý Hồi đúng không?
Đứa nhỏ này xinh đẹp thật đấy."
Quý Hồi ngẩn ra vài giây vì lời khen thẳng thắn của mẹ Đàm, đỏ mặt nói cảm ơn: "Cảm ơn cô ạ."
"Đừng căng thẳng."
Một bàn tay ấm áp chợt đặt lên vai cậu, Quý Hồi được Cảnh Việt dẫn đi về phía trước vài bước."
Ngồi đi, nếm thử trà cha anh pha."
Quý Hồi lại nhìn về hướng người đàn ông không nói cười đang đứng cạnh bàn trà gỗ lim, vội vàng chào: "Con chào chú ạ."
Ba Cảnh chỉ gật đầu, vẻ mặt nghiêm nghị không nói gì.Mẹ Đàm khẽ nhỏ giọng la: "Lần đầu Tiểu Hồi ghé thăm mà anh làm gì vậy?"
Nói xong, lập tức treo nụ cười lên mặt, giải thích với Quý Hồi: "Thói quen khi đi dạy của ông ấy đó, Tiểu Hồi đừng để bụng."
Trong tưởng tượng của Quý Hồi, gặp mặt cha mẹ Cảnh Việt hẳn là một việc rất nghiêm túc.Sẽ chẳng màng tôn nghiêm mà đánh giá cậu, sẽ dùng giọng điệu nặng nề bàn về gia cảnh của cậu, tại sao mẹ cậu lại bỏ đi, ba cậu đã qua đời như thế nào.
Và cả chuyện giữa cậu và Cảnh Việt, hai người quen biết ra sao, yêu nhau như thế nào.Nếu hỏi đến tương lai, Quý Hồi sẽ càng tự ti hơn, bởi vì ngoại trừ thành tích học tập thì cậu không có gì cả.Nhưng ngày hôm ấy, bầu không khí tốt đẹp đến mức vô thực.Không ai hỏi về gia đình cậu, cũng không ai quan tâm cậu có thể làm được gì cho Cảnh Việt.
Những điều cậu để tâm bị né tránh toàn bộ, hệt như một buổi họp mặt gia đình bình thường, chỉ nói về mấy chủ đề râu ria.Quý Hồi đã nghĩ, không có gì lạ khi có một người xuất sắc như Cảnh Việt tồn tại trên đời này.Bởi vì có một cặp cha mẹ tuyệt vời ở đây.Bữa cơm kết thúc, mẹ Đàm đã thích Quý Hồi lên một tầm cao mới.
Bà ra quyết định ngay, buổi kiểm tra sức khỏe ban chiều sẽ dẫn Quý Hồi theo."
Đã hẹn từ mấy ngày trước rồi, đúng lúc Tiểu Hồi cũng có mặt, đi cùng đi."
Mới lần đầu gặp mặt đã tham gia buổi kiểm tra sức khỏe gia đình nhà Cảnh Việt thì đường đột quá, Quý Hồi vội xua tay từ chối, "Cảm ơn cô chú, con không đi đâu ạ."
Mẹ Đàm khuyên nhủ: "Đi chung đi, sau này mình là người một nhà cả, vừa hay gói này là phần cho bốn người đấy."
Quý Hồi không dám thẳng thừng từ chối người lớn, thế là bèn quay đầu xin sự giúp đỡ từ Cảnh Việt.Dưới ánh mặt trời giữa trưa, khóe mắt Cảnh Việt đượm ý cười, anh nắm lấy tay Quý Hồi, nhẹ nhàng nắn bóp."
Đi thôi.
Về sau năm nào cũng có hai đợt kiểm tra sức khỏe, cứ làm quen trước, dù sao cũng là người một nhà mà."
Khi nói xong những câu câu từ cuối cùng, giọng Cảnh Việt thả nhẹ, nhưng Quý Hồi lại cảm thấy như ba chữ đó đã giáng thật mạnh vào tim mình, lòng cậu nhũn nhão đến lạ.Cảm giác được người nhà của Cảnh Việt chấp nhận khiến Quý Hồi lân lân như sắp bay lên.
Cậu giống như một chú chim vui đến mức không biết nên làm gì, vỗ cánh bay quanh Cảnh Việt, ríu rít nói không ngừng."
Mình làm điện tâm đồ xong có phải đi kiểm tra tuyến thể không ạ?
Điện tâm đồ mất bao lâu ạ?
Bây giờ cô chú đang kiểm tra gì vậy ạ?"
Một tay Cảnh Việt lật tờ giấy kiểm tra sức khỏe, một tay móc lấy cổ áo cậu, kéo người về bên mình."
Mục cuối cùng mới là kiểm tra tuyến thể.
Điện tâm đồ có kết quả nhanh lắm, chắc khoảng mười lăm phút, nhưng phải in cùng với báo cáo kết quả cuối cùng.
Cha mẹ anh đang kiểm tra khối lượng xương dưới lầu, tụi mình không cần làm cái đó."
Quý Hồi lại nhỏ tiếng nói: "Em nghe nói phải kiểm tra cơ quan sinh sản, em nghĩ có thể bỏ qua cái này ạ."
"Ừ, em nói đúng lắm."
Cảnh Việt liếc nhìn cậu, nghiêm trang, "Dù sao thì chúng ta cũng đều hiểu rất rõ tình trạng của nhau."
"Ý em không phải vậy..."
Quý Hồi đỏ mặt, "Em đã xem các mục kiểm tra cụ thể, đó là để chuẩn bị cho việc sinh sản khỏe mạnh, và chúng ta đâu có con được."——Omega nam không có chức năng sinh sản.Mặc dù về cơ bản thì xã hội đã đạt được sự bình đẳng về ABO, song một vài gia đình truyền thống thích có con cháu vẫn có xu hướng chọn Omega nữ hơn.Vậy nên trong các mục kiểm tra sức khỏe, sinh sản khỏe mạnh vẫn là trọng tâm.Chắc chắn gia đình của Cảnh Việt rất truyền thống nhỉ?
Cha mẹ đều là thầy cô có thâm niên, có lẽ Omega nữ sẽ khiến họ hài lòng hơn.Quý Hồi cẩn trọng hỏi: "Đàn anh Cảnh, cô có từng nói thích con nít không ạ?"
Cảnh Việt không quan tâm gật đầu, "Có từng nói thì phải."
Ngay sau đó, anh nói thêm một câu trong ánh mắt mất mác của Quý Hồi: "Phải làm bà ấy thất vọng rồi, việc sinh con không liên quan gì đến chúng ta cả.
Với lại... con nít ồn ào quá, anh không thích."
Quý Hồi cười toe toét.Trong lúc chờ đợi kết quả kiểm tra sức khỏe, Quý Hồi lại trở nên uể oải.
Cậu liên tục cầm điện thoại lên, đầu tiên là nhìn chằm chằm vào thời gian hiển thị một lúc lâu, sau đó lại đặt xuống, khẽ thở dài một hơi.Tiếng ồn quá lớn, Cảnh Việt quay qua nhìn, "Đang nghĩ gì đó?
Sao lại than ngắn thở dài?"
Quý Hồi lo lắng không yên gãi đầu, "Đàn anh Cảnh, anh không lo lắng ạ?"
Cảnh Việt hỏi lại: "Lo lắng chuyện gì?"
"Lỡ đâu kiểm tra sức khỏe ra vấn đề gì sao ạ?"
"Không đâu, một tháng trước mới kiểm tra sức khỏe trên trường, em rất khỏe mạnh mà."
"Nhưng hồi nãy lúc làm điện tâm đồ em có hơi căng thẳng, tim đập nhanh lắm..."
Thật ra Quý Hồi muốn hỏi là, nếu điện tâm đồ có vấn đề gì, thì liệu cô chú có không đồng ý cho bọn họ ở bên nhau không?Cảnh Việt xoay người ngồi trên chiếc ghế cao ở khu vực nghỉ ngơi, tự nhiên dang rộng hai chân, kéo Quý Hồi lại gần hơn.Anh lẳng lặng nhìn chăm chú vào người đang lo lắng không thôi trước mặt."
Quý Hồi, cha mẹ anh rất thích em."
Lời Cảnh Việt nói như một viên thuốc an thần, khiến mặt mày đang chau lại của Quý Hồi từ từ giãn ra.Đúng vậy, tựa như một giấc mộng.Không ngờ cha mẹ Cảnh Việt lại thích cậu.Cậu chẳng có gì trong tay, không mua nổi bất cứ thứ gì, thậm chí ngay cả cách cuộc tình này bắt đầu cũng mang theo mục đích riêng.Ánh mắt của Cảnh Việt càng dịu dàng, Quý Hồi càng thấy sợ hãi."
Em..."
Cậu lùi về sau một bước, rời khỏi vòng vây của pheromone rượu vang đỏ, "Em xuống dưới xem thử báo cáo kiểm tra sức khỏe có chưa ạ."
"Được."
Cảnh Việt buông tay, "Có rồi thì gọi cho anh."
Bước vài bước ra ngoài, Quý Hồi xoay người lại, "Đàn anh Cảnh, tối nay anh có rảnh không ạ?
Em có chuyện muốn nói với anh."
"Chuyện gì?
Nhất định phải để tối nay nói sao?"
"Dạ."
Quý Hồi gật đầu thật mạnh, "Tối nay mới nói với anh được."
Cậu thật sự rất sợ, cậu cần rất nhiều thời gian mới gom góp đủ dũng khí để nói với Cảnh Việt.Cảnh Việt gập một chân dẫm lên xà ngang của chiếc ghế cao, anh vẫy tay với Quý Hồi, "Chuyện gì mà thần bí dữ vậy?
Tiết lộ cho anh một chút đi."
Quý Hồi đứng yên không nhúc nhích, "Không được, tối đến rồi nói ạ."
Cảnh Việt suy đoán: "Viết luận văn không nổi à?"
Quý Hồi lắc đầu."
Thí nghiệm thất bại?"
Quý Hồi vẫn lắc đầu.Cảnh Việt hết cách, bèn đợi đến tối."
Thôi được, tốt hơn hết là em nên cầu nguyện cho tối vẫn còn sức để nói chuyện từ bây giờ đi."
Quý Hồi kinh hồn bạt vía chạy xuống dưới lầu.Cậu biết chắc chắn Cảnh Việt sẽ nổi giận, nhưng cậu không nên giấu giếm mãi.
Cảnh Việt đã dẫn cậu đi gặp cha mẹ, cha mẹ Cảnh Việt cũng rất thích cậu.Cậu không còn khao khát Tô Nhuận Thanh sẽ ban tình thương cho cậu nữa.
Giờ đây cậu đã có những thứ quan trọng hơn rồi.Gần đến giờ tan tầm, mấy chiếc máy in báo cáo tự động đang điên cuồng phun đơn ra, trên bàn đã chất đống một chồng dày cộp.
Quý Hồi mất một lúc lâu để lật tìm từng tờ, vẫn không tìm thấy báo cáo kiểm tra sức khỏe của cậu và Cảnh Việt.Y tá bê hộp đựng đồ bước đến, thuận miệng hỏi: "Để tôi tìm giúp cậu.
Tên là gì?
Kiểm tra lúc nào?"
Quý Hồi vội đáp: "Cảnh Việt và Quý Hồi, kiểm tra lúc khoảng bốn giờ, cảm ơn."
"À cái đó à..."
Cả hai đều không phải họ thường gặp, y tá nhớ ra ngay, "Đã lấy rồi nha, cha mẹ cậu đã lấy đi rồi.
Đó là cha mẹ cậu đúng không?
Mẹ cậu mặc một chiếc váy liền thân màu xanh lam."
Quý Hồi vô thức cong khóe môi, đáp rành mạch: "Phải."
Y tá chỉ hướng cho cậu, "Lấy đi từ lâu rồi.
Chắc họ đang ở trong phòng nghỉ, cậu qua đó tìm thử xem."
"Vâng, cảm ơn."
Quý Hồi cảm ơn, chạy bước nhỏ về phía hành lang."...
Kiểm tra cho yên tâm."
Càng đến gần, giọng nói của mẹ Đàm truyền qua khe cửa chưa đóng hẳn."
Chỉ cần không mắc bệnh truyền nhiễm gì là được.
Mấy bài viết trên diễn đàn làm em sợ muốn chết.
Anh nói coi đứa nhỏ Cảnh Việt này nghĩ gì vậy?
Không cho người ta bớt lo gì hết."
Bước chân Quý Hồi chậm lại, hai chân như bị đinh đóng, không thể bước nổi bước tiếp theo, tiếng "Cô chú" cũng bị cậu nuốt nghẹn trở về.Chỉ trong vài giây, cậu đã sợ toát một thân mồ hôi lạnh.Diễn đàn... cậu có thể giải thích chuyện về diễn đàn, cậu sẽ giải thích hẳn hoi."
Không bàn về mấy chuyện đó, hai đứa nó vốn không hợp nhau.
Nếu anh là em thì hôm nay đã ép tụi nó chia tay luôn cho rồi, còn giả vờ giả vịt nói gì mà người một nhà, rồi dẫn đi kiểm tra sức khỏe nữa.
Em làm mấy trò đó làm gì?
Làm chuyện ruồi bu!"
"Anh nói nghe dễ quá?
Hai đứa nó đang trong giai đoạn hòa thuận, giờ bắt tụi nó chia tay thì chẳng phải sẽ khiến Việt Việt hận mình sao?
Việt Việt thích thì cứ kệ nó, dăm ba bữa sau là chán thôi.
Đến lúc đó không cần mình nói cũng tự chia tay."
Quý Hồi có cảm giác quả tim vừa mới vỗ cánh kia đã bị người ta tàn nhẫn đập mạnh.
Khi giáng xuống cát, nó vẫn hân hoan nảy lên theo quán tính, nhưng mỗi một nhịp nảy ấy đều bị cát sỏi thô cứng mài đau nhức nhối.Cậu mông lung nghĩ, có phải mình đã nghe nhầm rồi không, đó không phải là cha mẹ của Cảnh Việt đâu.
Vì thế, cậu cố nghe tiếp, lại đổi lấy một câu nói phũ phàng hơn."
Thằng bé Quý Hồi đó trông đẹp trai, Việt Việt nhà mình mới yêu lần đầu nên dễ bị u mê mờ mắt.
Đợi Việt Việt ra nước ngoài, tầm nhìn rộng mở hơn thì nó sẽ biết cái gì tốt cái gì xấu.
Với điều kiện của Việt Việt nhà ta thì cỡ Omega nào mà chẳng có."
"Hừ!
Em cứ lăn lộn đi, đợi tình cảm của hai đứa nó ngày càng sâu đậm thì anh coi em tính sao!"
"Không đâu, tình yêu qua thời kỳ cuồng nhiệt sẽ lạnh nhạt đi thôi.
Với lại nền giáo dục mà hai đứa nó được tiếp cận từ nhỏ khác xa nhau, tam quan không hợp thì khó mà đi xa được.
Em bảo anh đừng có mặt nặng mày nhẹ mãi, diễn chút không được hả?
Anh làm vậy Việt Việt sẽ nghĩ sao..."
Quý Hồi không nhớ mình đã rời đi như thế nào.
Cậu dốc sức chạy lên lầu, vừa tìm được Cảnh Việt thì loạng choạng nhào đến.Cảnh Việt lảo đảo vì bị Quý Hồi đụng phải, anh cất điện thoại, vòng tay ôm lấy lưng Quý Hồi, một trên một dưới nhẹ nhàng vỗ về, "Sao vậy?"
Mãi không nghe được câu trả lời, Cảnh Việt ngẫm nghĩ, hỏi: "Kiểm tra sức khỏe có vấn đề gì à?"
Quý Hồi lắc đầu, ngón tay đang nắm lấy góc áo của Cảnh Việt siết chặt từng chút một."
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Cảnh Việt dùng sức kéo người từ trong lòng ra, bị sắc mặt tái nhợt của Quý Hồi dọa sợ."
Sao mặt em tái mét vậy?"
Anh sờ trán Quý Hồi, "Sao đổ nhiều mồ hôi thế?"
Quý Hồi né tránh bàn tay của Cảnh Việt, cúi đầu xuống, cả giọng cũng ngắt quãng: "Đàn anh Cảnh, đầu em... hơi choáng, chắc là... hạ đường huyết."
Cảnh Việt thở dài, từ từ nhíu mày, "Bữa trưa em chẳng ăn được bao nhiêu.
Trước cha mẹ anh có gì mà phải ngại, em là con trai, còn đang lớn nữa, ăn nhiều là bình thường, không ai trách em đâu."
Anh nắm lấy cánh tay Quý Hồi, nửa ôm nửa đỡ người xuống lầu, "Hình như gần cửa có máy bán đồ, để anh dẫn em đi mua gì đó ăn."
Vừa xuống lầu đã chạm mặt cha Cảnh, mẹ Đàm đi ra từ phòng nghỉ."
Bị sao vậy?"
Mẹ Đàm chạy chậm tới, "Sao mặt Tiểu Hồi tái vậy?"
"Hạ đường huyết."
Cảnh Việt giải thích một câu, giao Quý Hồi cho mẹ Đàm, "Mẹ, con đi mua gì đó ăn đây."
"À được được."
Mẹ Đàm dặn dò với bóng lưng Cảnh Việt: "Cảnh Việt, nhớ mua một chai nước cho Tiểu Hồi nhé."
Nói xong, bà quay đầu nhìn về phía Quý Hồi, hàng lông mày đẹp đẽ khẽ nhướng lên, giữa mày nhíu lại thành một vệt mờ.
Miệng bà nói lời quan tâm ân cần, trên mặt biểu hiện vẻ lo lắng, không chê trách vào đâu được.Quý Hồi ngẩn ngơ nhìn rất lâu, gượng cười, "Cảm ơn cô ạ."
Lúc này đây, cuối cùng cậu cũng cảm thấy một chút tủi thân.Trong một ngày ngắn ngủi, thứ mà cậu từng có được, lại vuột mất đi.Hoặc phải nói chúng vốn không thuộc về cậu.
Mối quan hệ giữa cậu và Cảnh Việt bắt đầu bằng một lời nói dối.
Thế nên, đây là nhân quả tuần hoàn.
Thời điểm cậu muốn thành thật thú nhận tất cả với Cảnh Việt, cậu lại nhận được một lời nói dối khác.Và đã không còn cơ hội để nói ra sự thật nữa.Đêm hôm ấy, Cảnh Việt không nỡ làm quá.
Khi kết thúc, anh cúi người xuống, bờ môi khô ráo khẽ hôn lên tấm lưng gầy gò của Quý Hồi, từ từ lần đến gáy cậu.Anh mơn man vết cắn trên tuyến thể, khàn giọng hỏi: "Hôm nay muốn nói gì với anh?"
Quý Hồi vùi đầu vào gối, để lộ đôi mắt ướt đẫm."
Quên mất rồi ạ."
Cậu đáp."
Quên mất rồi?"
Cảnh Việt không vui lắm, anh ngậm lấy tuyến thể của Quý Hồi, hàm răng cắn nhẹ và cọ xát, pheromone rượu vang đỏ chợt bùng nổ, "Nghĩ kỹ lại đi.
Rốt cuộc em muốn nói gì?"
Quý Hồi đã say đến mức không còn tỉnh táo, chủ động vén mái tóc lên, thì thầm cầu xin: "Đàn anh Cảnh, vào hôm tốt nghiệp, hãy đánh dấu em vĩnh viễn đi ạ."
Nếu Cảnh Việt để ý hơn, anh sẽ nhận ra sự khác thường của Quý Hồi, nhưng anh lại bị niềm vui làm cho lú lẫn một lần nữa.Anh bắt đầu chờ mong, ngày hôm đó nên để lại đánh dấu vĩnh viễn trên người Quý Hồi như thế nào, rồi thì chúc mừng Omega anh yêu nhất tốt nghiệp vui vẻ ra sao.*"Suy xét xong chưa?"
Đôi mắt của Quý Hồi dần có thần, ánh mắt mất tiêu cự từ từ khôi phục, cậu vẫn kiên trì lắc đầu, "Đàn anh Cảnh, em không phù hợp thật..."
Cậu có thể đoán trước phản ứng của cha mẹ Cảnh Việt sau khi biết chuyện.
Họ sẽ cực kỳ tức giận, sẽ cãi một trận to với Cảnh Việt, sẽ đảo lộn cả gia đình.Cảnh Việt nhận ra Quý Hồi không còn ngoan ngoãn, nghe lời như ngày xưa nữa."
Quý Hồi, em không có quyền từ chối."
Anh coi chuyện này như ván đã đóng thuyền, "Tôi đã báo với người trong nhà rồi."
Một phía."
Sáng mai xin nghỉ làm đi, tôi sẽ đến dưới lầu đón em."
Cảnh Việt đứng dậy, lấy chiếc áo khoác treo trên tường, gấp đại vài cái rồi vắt lên khuỷu tay, "Về thôi, tôi đưa em về."
Hôm nay là một ngày nắng hiếm hoi ở Chu Thành.
Mặt trời hơn sáu giờ chiều vẫn chưa lặn hẳn, phía trước không xa có thể trông thấy một vùng biển vàng óng ánh.Khu chung cư của Đại học Chu Thành phải quay đầu xe mới đến, nhưng Cảnh Việt vẫn cố tình lái thêm hai ngã rẽ, vòng một vòng men theo con đường ven biển.Quý Hồi mở cửa sổ xe, gió biển ẩm ướt "vù" ùa vào, cuốn sạch hết chút pheromone còn sót lại trong xe.Cảnh Việt nhìn về phía trước, nhả chân gia để tốc độ xe chậm lại.Ngọn gió dịu đi, đường bờ biển dần hiện ra rõ ràng hơn.Quý Hồi chỉ ngắm nhìn một lát đã nâng kính cửa sổ lên."
Sao vậy?"
Cảnh Việt hỏi, "Sao không ngắm nữa?"
Quý Hồi ngồi chỉnh tề, đôi tay vỗ lên quần, "Gió có cát ạ."
Cảnh Việt không nói gì.
Khi đợi đèn đỏ, anh bấm hai lần lên bảng điều khiển trung tâm.
Giọng nói của một nam một nữ phát ra từ radio, đang nói về album mới phát hành của một nghệ sĩ nào đó."...
Bài hát chủ đề của album mới, tên bài hát này cũng rất hay, tên là 《Cô ấy nhặt được vỏ sò trắng》."
Cảnh Việt đỡ vô lăng bằng một tay, vặn nhỏ âm lượng radio về mức thấp nhất, tìm chủ đề."
Giờ vẫn còn làm công việc về pheromone thay thế à?"
Quý Hồi đáp "Dạ".Cảnh Việt hỏi tiếp: "Công ty ở đâu?
Phòng thí nghiệm cấp mấy?"
Bây giờ Quý Hồi mới nhớ ra, cách đây không lâu mình đã dõng dạc nói trên xe Trình Tư Tề là đã tìm được việc.Do đó, hiện tại lại phải dùng một lời nói dối khác để che lấp lời nói dối trước."
Một nhà máy dược phẩm bình thường, phòng thí nghiệm cấp P1 ạ."
"Cấp P1?"
Đúng lúc đèn chuyển xanh, Cảnh Việt chậm rãi dẫm chân ga, "Hình như cấp P1 không thể phát triển pheromone thay thế, tên công ty là gì?"
Quý Hồi căng thẳng nhìn ra ngoài cửa sổ, đôi mắt không ngừng tìm kiếm giữa quang cảnh liên tục thay đổi.
Một lát sau, cuối cùng cậu cũng tìm thấy mục tiêu."
Tên là Đường Ven Biển ạ."
"Đường Ven Biển..."
Cảnh Việt khẽ lặp lại, không nghĩ gì nhiều.Ở Chu Thành không có một nghìn thì cũng tám trăm phòng thí nghiệm đạt cấp P1, chưa từng nghe đến cũng rất bình thường.
Nếu là nhà máy dược phẩm thì chắc Trình Tư Tề rành hơn."
Sao lại xin vào nhà máy dược phẩm nhỏ?
Với lý lịch từng làm ở Kolan của em thì có thể chọn bất kỳ phòng thí nghiệm nào ở Chu Thành."
Quý Hồi qua loa lấy lệ: "Vừa mới về nên vào đại thôi ạ, đãi ngộ cũng ổn."
Đến khi bài hát kết thúc, xe cũng vừa lái ra khỏi đường quốc lộ ven biển, còn một ngã tư nữa sẽ đến chung cư khu E.Quý Hồi nhìn vào gương chiếu hậu, đường ven biển đã mất hút.
Trong chiếc gương nhỏ, ánh sáng màu cam cuối cùng cũng mờ dần đi, hóa thành một chấm nhỏ cho đến khi hoàn toàn biến mất.Giống như một tín hiệu, đèn hai bên đường sáng lên trong nháy mắt, thông báo rằng thành phố chính thức bước vào cuộc sống về đêm.Xe dừng trước cổng chung cư, Cảnh Việt tắt radio, hắng giọng, "Mười giờ sáng mai tôi sẽ đợi em dưới này.
Dậy nổi không?"
Quý Hồi hít một hơi thật sâu, quay đầu nhìn qua, "Đàn anh Cảnh, vẫn nên báo một tiếng với cô chú đi ạ.
Như vậy có phải không hay lắm không?"
Cảnh Việt vẫn cứng miệng: "Đã nói rồi."
Mới lạ.Quý Hồi ngẫm nghĩ, lại hỏi: "Có thể đổi một cách bù——""Cách gì?"
Cảnh Việt lên tiếng ngắt ngang, "Tiền?
Hay là đánh em một trận?
Em nghĩ tôi cần ư?"
"...
Được.
Vậy em về trước đây ạ."
Sau một hồi suy nghĩ, cuối cùng Quý Hồi cũng thỏa hiệp.
Cậu nắm lấy tay nắm cửa, kéo "cùm cụp cùm cụp" hai lần.Cửa xe bị khóa rồi.Cậu đành nhắc nhở: "Đàn anh Cảnh..."
Cảnh Việt đột nhiên móc điện thoại ra ném vào lòng Quý Hồi.Quý Hồi bối rối cầm điện thoại lên, khó hiểu nhìn sang.Ngón tay Cảnh Việt gõ nhẹ lên vô lăng, hai chữ ngắn gọn, "Liên lạc."
Tức là muốn cậu thêm lại phương thức liên lạc đã xóa.Điện thoại không cài mật khẩu, Quý Hồi vừa mở ra đã thấy nickname của mình, một chữ J đơn giản.Dấu chấm than đỏ rực vẫn đang được ghim trên đầu danh sách.
Dường như chủ nhân của chiếc điện thoại không cam tâm khi bị người ta xóa đi nên vẫn để nguyên khung chat đến tận bây giờ.Quý Hồi nhấp vào trang chủ, sau một vài thao tác, J và Cây thông Noel lại trở thành bạn bè.Cậu trả điện thoại, "Đàn anh Cảnh, xong rồi ạ."
Cảnh Việt nhận lấy điện thoại, cảnh cáo: "Không có lần sau."
"Em xin lỗi, không phải cố ý đâu ạ."
Quý Hồi xin lỗi.
Chỉ là cậu quá sợ hãi, cho nên đã chọn xóa đi ngọn nguồn khiến mình lo âu."
Vậy em về trước."
Cậu nói lại lần nữa, vận sức nắm tay nắm cửa, lần này chỉ kéo thử đã dừng lại.Hình như Cảnh Việt không có ý định cho cậu xuống xe.Sau một khoảng lặng, cuối cùng Cảnh Việt cũng hành động.
Một tay anh tháo dây an toàn, một tay đẩy ghế ngả ra sau vài cm, nghiêng người về phía ghế phụ.Trong chiếc xe chật hẹp không có chỗ để trốn, Quý Hồi chưa kịp phản ứng đã bị đè chặt vào lưng ghế, bờ môi lại bị Cảnh Việt cắn lên một lần nữa.Đây là một nụ hôn không bị ảnh hưởng bởi kỳ nhạy cảm, không rõ động cơ, nhưng lại vô cùng mãnh liệt.Cảnh Việt không hề keo kiệt thả ra pheromone của mình.
Bị hương rượu vang đỏ nồng nàn bao quanh, Quý Hồi bất chấp nhắm mắt lại, cơ thể nhẹ nhàng run rẩy.Cảnh Việt hài lòng với phản ứng thành thật này.
Anh dừng miệng, nghiêng đầu mút ra một vệt đỏ nhạt trên cổ Quý Hồi.Anh định bụng phạt thái độ vô trách nhiệm của Quý Hồi: "Tại sao lúc nào cũng chẳng nói chẳng rằng đã trốn chạy?
Em còn nhớ hai ngày trước đã làm gì qua điện thoại không?
Em thì hay rồi, xong việc là cúp máy luôn?"
Hai tay Quý Hồi che bên gáy, đỏ mặt nhìn anh, "Em xin lỗi, em... lúc đó đang trong kỳ động dục, em không biết..."
"Lấy kỳ động dục làm cái cớ?"
Ánh mắt Cảnh Việt từ từ chùng xuống, "Vậy sao còn gọi tên tôi?
Còn nói tôi làm em đau quá...
Quý Hồi, em có biết chúng ta đã chia tay rồi không?"
Quý Hồi co mình thành con tôm, trong mắt dần ngập hơi nước.Bây giờ cậu mới giật mình nhận ra, không phải Cảnh Việt không muốn nói về chuyện ngày hôm đó với cậu, mà là hiện tại mới chính thức bắt đầu.。❀ 𓂃𓈒𓏸
Mấy chương kia đang chill chill tự dưng chỉ quất cho chương 6k chữ mà ta nói ngáp ngáp luôn... cần gấp ống thở...