[BOT] Wattpad
Ban Quản Trị
- 25/9/25
- 89,780
- 0
- 0
[End] Tuyến Thể Ngủ Say - Trường Tiếu Ca
Chương 39: Pháp trường nơi cuối con đường
Chương 39: Pháp trường nơi cuối con đường
Editor: Nina
Quý Hồi không nói một lời.Cảnh Việt đeo khẩu trang vào, tháo tai nghe bên trái xuống, hỏi: "Em thích căn hộ đó lắm à?
Trong điện thoại chụp nhiều ảnh vậy làm gì?"
Lòng Quý Hồi căng thẳng, cậu mặc kệ việc hai người còn đang nối máy, giơ điện thoại ra, mở album.Dày đặc, tất cả đều là những bức ảnh giống nhau.
Kể từ khi cậu chuyển đến đây ở, mỗi lần ra ngoài đều phải chụp một tấm.Lật về trước nữa, phông nền của các bức ảnh đột nhiên trở nên tối đi, đó là nơi cậu đã sống ở Úc.
Trước cửa treo một chiếc chuông gió hình chim bằng đồng, là món quà sinh nhật Ý Bội đã tặng.
Cô bảo đó là chim oanh châu Âu, tượng trưng cho sự tái sinh và sức sống kiên cường không dứt.Bức ảnh chụp lén Cảnh Việt trộn lẫn trong đống ảnh đó, quá đỗi đột ngột.Cảnh Việt đã xem album của cậu.Quý Hồi cắn chặt môi dưới, nhanh chóng nếm ra vị sắt.Cậu nên giải thích hành vi kỳ lạ này với Cảnh Việt như thế nào?
Cậu không tìm được cái cớ nào cả.
Chụp ảnh cửa ra vào không phải sở thích của người bình thường."
Nếu không nỡ dọn đi đến thế thì, anh có thể chuyển đến ở với em."
Cảnh Việt bước đến cạnh cửa sổ, nhìn ra ngoài, từ đây vừa hay có thể nhìn thấy khu E-G của chung cư ngoài trường, dễ dàng tìm được vị trí chỗ Quý Hồi.Anh ước lượng khoảng cách đi bộ, nói: "Cách trường cũng gần, sau này anh sẽ đi bộ đến trường."
Quý Hồi lại lôi lý do thoái thác đêm qua ra, "Chỗ em ngủ không vừa..."
"Vậy chuyển đến nhà anh."
Cảnh Việt ra quyết định thay Quý Hồi, cũng sắp xếp xong tất cả."
Tối nay anh phải thức cả đêm, bảy giờ sáng mai anh sẽ về nhà tắm rửa rồi ngủ một giấc.
Sáu rưỡi đợi anh dưới chung cư, anh sẽ đến đón em, giúp em chuyển nhà, tiện thể đưa em đi làm luôn."
Anh không đợi nổi dù chỉ một giây, anh háo hức muốn nhìn thấy dấu vết sinh hoạt của một người khác trong căn phòng ngủ ấy.Đến lúc đó, tủ quần áo sẽ treo đầy trang phục phù hợp với lứa tuổi của Quý Hồi, cạnh giường sẽ là đôi dép Quý Hồi tùy tiện đá rớt, gối cũng sẽ biến thành hai cái.
Nếu Quý Hồi nhõng nhẽo với anh, nói muốn bế Mập Ú lên giường thì anh cũng có thể chịu tạm một đêm.Bây giờ, cuối cùng Cảnh Việt cũng nhớ tới trong nhà còn có một thứ có thể thu hút được Quý Hồi."
Trong khoảng thời gian này anh phải thường xuyên đi công tác, Mập Ú cần ai đó chăm sóc.
Nếu thuê người thì anh lo nó sẽ sợ hãi."
Anh ném lưỡi câu, dụ dỗ từng chút một: "Quý Hồi, không phải em từng nói muốn nuôi mèo sao?
Con này ổn không?"
Nếu con mèo béo kia không hợp gu thẩm mỹ của Quý Hồi thì anh có thể đi mua một con đẹp hơn, ngoan hơn về ngay lập tức.Quý Hồi biết không thể từ chối được nữa.Thái độ bất thường sẽ khiến sự mâu thuẫn tăng theo.
Cậu chỉ đành đi bước nào hay bước nấy, lê từng bước chân ngắc ngoải, chậm rãi hướng về phía pháp trường, chờ đợi khoảnh khắc phán quyết từ Cảnh Việt ban xuống.Ảo giác nói rất đúng, nếu bị Cảnh Việt phát hiện ra thì cậu tiêu đời.
Có lẽ ngày đó mới là ngày tàn của đời cậu, và dẫu cho cơ thể chưa chết hẳn cũng sẽ dần mục nát."
Ổn ạ, em thích nó lắm."
Quý Hồi nói bằng giọng điệu tích cực nhất có thể: "Vậy em sẽ thu dọn trước.
Trong nhà có cần phải mua thêm gì không ạ?
Em sẽ mua trước."
Đầu tiên là Cảnh Việt ngẩn ra vài giây, sau đó từ từ phản ứng lại, "trong nhà" mà Quý Hồi nói không phải căn hộ nhỏ bé kia, mà là căn nhà trống trải của anh.Chỉ một câu nói vô cùng đơn giản của Quý Hồi đã khiến anh choáng váng."
Không cần, trong nhà có đủ cả, có khăn mới, chăn nệm mới, thiếu gì thì mình có thể cùng nhau đi mua."
Nói xong, Cảnh Việt mới kịp nhận ra Quý Hồi đang muốn mượn nghi thức này để biến bản thân thành một phần của căn nhà.
Vì vậy, anh không nỡ làm cậu cụt hứng, nghiêm túc nghĩ ngợi."...
Nếu nhất quyết muốn mua thì, có thể mua vài món đồ chơi và đồ ăn vặt cho Mập Ú, để nó biết em là thợ săn giỏi nhất trong bầy."
Quý Hồi không cần thành viên khác trong gia đình chấp thuận, nhưng con mèo ham ăn biếng làm đó cần phải làm quen với việc trong nhà có thêm một người lớn."
Em biết rồi ạ."
"Được rồi, dậy đi, cơm trưa sẽ được giao đến sớm thôi."
"Dạ."
Cúp máy, Quý Hồi đeo lớp lót silicon vào, mang chân giả, chịu đựng cơn đau vào phòng tắm rửa mặt.Canh bồ câu nhanh chóng được giao đến, cơm nước xong, Quý Hồi tìm được thuốc của mình, nuốt một đống xanh đỏ bằng một ngụm nước.Hình như bệnh của cậu đã trở nên nghiêm trọng hơn.
Dù trước đây ảo giác thường xuyên xuất hiện thì trong lòng cậu vẫn có một ranh giới có thể kiểm soát được.
Tựa như việc cậu không dám tùy tiện tiến vào phòng ngủ của Cảnh Việt, suốt năm năm qua, những kẻ đó chưa từng bước được nửa bước vào cửa phòng cậu.Nhưng chỉ mới hôm qua, bọn chúng đã ngang nhiên xuất hiện ngay lối ra vào.Nhìn chằm chằm vào khay nhôm trống trơn, Quý Hồi sực nhớ ra sắp phải phẫu thuật.Cậu quyết định sẽ dừng uống thuốc từ ngày mai, cũng phải dừng tiêm pheromone thay thế loại R để tránh ảnh hưởng đến tiến độ của thí nghiệm.Những thứ này đều bị Quý Hồi khóa vào tủ đầu giường, sau đó đi một vòng khắp phòng kiểm tra.
Kiểm tra không bỏ sót thứ gì xong, cậu bật điện thoại, đặt một vé máy bay đến Úc vào sáng mai.Bảy giờ tối, đồng hồ báo thức reo lên.
Cảnh Việt mệt mỏi tháo khẩu trang ra, đang định gọi đại một phần cơm hộp đối phó thì nhận được cuộc gọi từ Quý Hồi.Điện thoại bật loa ngoài, giọng nói mang chút ngượng ngùng của Quý Hồi vang khắp phòng thí nghiệm: "Đàn anh Cảnh, anh không ở tòa nhà thí nghiệm ạ?
Sao em không thấy anh đâu hết."
"Em đến trường à?"
Cảnh Việt đứng bật dậy, sải bước ra ngoài.
Cửa kính dùng khóa mật khẩu, anh mất tập trung phải nhập tận ba lần mới đúng."
Anh đang ở bên phòng thí nghiệm mới.
Em cứ đi theo lối nhỏ cạnh sân thể dục về phía bắc, giờ anh sẽ đến đón em."
Năm phút sau, anh gặp được Quý Hồi đang tay xách nách mang giữa đường.Quý Hồi đi từng bước loạng choạng, anh vội vàng chạy đến, giành lấy hết đồ về tay mình.
"Sao em lại đến đây?"
Anh hỏi.Hôm nay nhiệt độ tăng cao, Quý Hồi đổi sang một chiếc áo phông ngắn tay rộng thùng thình, thân dưới vẫn mặc chiếc quần jean dày nặng kia."
Anh nói phải thức cả đêm, em sợ anh sẽ không kịp ăn gì ạ."
Cậu lau mồ hôi nóng trên trán, kéo ba lô từ đằng sau ra đằng trước, khi ngẩng đầu lên, đôi mắt cậu sáng ngời."
Em còn mua cà phê cho anh nữa ạ."
Cảnh Việt nhìn vào, trong ba lô không chỉ có cà phê mà còn có một bó hoa hồng nhỏ, chín đóa hoa hồng phấn bị buộc lại với nhau.
Vì sợ cánh hoa bị đè bẹp trong ba lô nên cậu đã cố tình kéo hở một khoảng bằng bàn tay.Quý Hồi cứ thế dựa vào hai chân, mỗi tay một túi nilon nặng trĩu, đeo ba lô đựng cà phê và hoa hồng, đi từ cổng chính đến tận đây."
Có mệt không?
Lần sau nhớ gọi anh ra cổng đón em."
"Không mệt ạ."
Quý Hồi lắc đầu, thấp thỏm hỏi: "Đàn anh Cảnh, anh đã ăn chưa?
Có phải em đã đến muộn rồi không ạ?"
"Vẫn chưa, đang định đặt cơm hộp, em đến đúng lúc lắm."
Anh dẫn theo Quý Hồi về, phòng thí nghiệm mới được xây dựng thoang thoảng mùi nhựa.
Dù là văn phòng hay phòng nuôi cấy thì đều được ngăn cách bằng kính.
Bức tường trong suốt có thể nhìn xuyên thấu mọi thứ như thế khiến Quý Hồi lo âu."
Vù——"Không biết Cảnh Việt đã nhấn vào đâu, một tấm rèm chắn sáng màu bạc trượt xuống từ mép trên của cửa kính.
Hai người trong phòng không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn tấm rèm hạ xuống với tốc độ cực chậm.Mười mấy giây chờ đợi mà tấm rèm chỉ mới hạ xuống được một nửa.
Tốc độ này chỉ khiến người ta càng thêm sốt ruột vào một vài thời điểm đặc biệt.
Hàng lông mày của Cảnh Việt cũng hơi nhíu lại.Cả tầng này chỉ có văn phòng sáng đèn, khi tấm rèm buông xuống, hành lang trở nên tối tăm, chỉ còn lại khe sáng cuối cùng đang dần thu hẹp.Hai người bên trong vẫn không nhúc nhích hệt như tượng sáp, mãi cho đến khi ánh sáng chỉ còn sót lại một lòng bàn tay, đôi giày da kia đột nhiên bước đến trước đôi giày thể thao.Tiếp đó, tấm rèm chạy bằng điện cuối cùng cũng hạ xuống xong.
Tạp âm biến mất, thay vào đó là tiếng thở dốc mờ ám.Trước khi ăn cơm, Cảnh Việt đã ăn một món tráng miệng ngon lành.
Món tráng miệng bị anh hôn đến mức vành tai đỏ bừng, ngồi một bên nghịch ngón tay."
Ngón tay thì có gì vui?"
Anh đặt hai chiếc túi to Quý Hồi mang đến lên bàn, logo quen thuộc được in trên túi là nhà hàng anh đã đặt đồ ăn cho Quý Hồi lúc trưa.Anh nhìn về phía Quý Hồi, "Em đã ăn chưa?"
"Em ăn rồi ạ.
Cái này là mang cho anh."
Quý Hồi mở túi ra, lấy từng món trong đó ra, một vài món xào được đựng trong hộp nhựa.Cảnh Việt lại về phía một chiếc túi khác, "Vậy đây là cái gì?"
Rõ ràng chiếc túi kia còn nặng hơn, hai quai xách bị kéo căng đến mức chuyển thành màu trắng, trên túi có in logo dấu chân mèo tròn tròn.
Anh đoán: "Mua cho Mập Ú?"
"Dạ phải."
Quý Hồi lấy ra cho Cảnh Việt xem, vừa xem vừa giới thiệu, "Đây là thịt hộp nguyên chất, em đã mua ba vị thịt gà, vịt và cá.
Cái này là gà đông lạnh và cá khô, cỏ mèo, chuột vải...
Là nhân viên cửa hàng đề cử cho em hết đó ạ."
Một túi quà lớn như vậy khiến những món ăn bên cạnh trông thật nghèo nàn.Cảnh Việt không muốn thừa nhận mình ghen với con mèo kia, cuối cùng đành bất lực nở nụ cười, "Em mua nhiều như vậy để lấy lòng nó à?"
Anh ép Quý Hồi vào mép bàn, hai tay thản nhiên chống bên cạnh, "Quý Hồi, người em nên lấy lòng nhất, chẳng phải là anh sao?"
Anh áp sát đến, ngửi mùi hương trên người Quý Hồi, hạ giọng nói: "Em chưa từng nhận lỗi với anh, chưa nói một câu nào mà anh đã tha thứ cho em rồi.
Có phải em nên nói vài lời dễ nghe để dỗ dành anh không?"
Quý Hồi phản bác: "Nhưng mà... là anh bảo em mua đồ ăn vặt và đồ chơi cho nó mà."
"Anh bảo em làm gì thì em sẽ làm hết à?
Anh bảo em nói vài lời dễ nghe dỗ anh sao em không nói?"
Cảnh Việt ép gần hơn, dán lên vành tai Quý Hồi, dùng hơi gió chỉ có hai người nghe thấy: "Quý Hồi, nói em sai rồi, sau này không dám nữa."
Quý Hồi dùng âm lượng nhỏ y hệt, ngoan ngoãn lặp lại: "Em sai rồi, sau này không dám nữa ạ."
"Nói đàn anh Cảnh, có thể tha thứ cho em không?"
"......
Đàn anh Cảnh, có thể..."
Quý Hồi bị ép đến mức khóe mắt đỏ bừng, "Có thể tha thứ cho em không?"
"Nói em yêu anh."
"Em...
Em yêu anh."
Một lời tỏ tình kèm theo tiếng nức nở, khiến Cảnh Việt ngẩn ra trong thoáng chốc."
Khóc cái gì?
Làm như anh bắt nạt em không bằng."
Anh lùi người về, khí áp quanh thân lập tức khôi phục lại bình thường.Anh giơ tay lên, lòng bàn tay vuốt ve khóe mắt Quý Hồi, "Sao giờ lại trở nên yếu đuối thế này?
Động chút là rơi nước mắt."
Quý Hồi cúi đầu, giơ tay ngang lau đi nước mắt.Giữa hai người bỗng vang lên tiếng chuông điện thoại dồn dập, Quý Hồi vội móc điện thoại ra, liếc nhìn Cảnh Việt rồi bước đến góc phòng bắt máy.Cảnh Việt vốn định ngó xem đó có phải cuộc gọi từ Phương Thanh Vũ hay không, nhưng Quý Hồi đã xoay người chắn mất, không thấy gì cả."
Hello..."
Nghe thấy lời mở đầu, Cảnh Việt dẹp bỏ sự đa nghi của bản thân, lẳng lặng lắng nghe hai câu.Chắc là bạn bè ở Úc của Quý Hồi.Cuộc gọi chưa kéo dài được một phút đã kết thúc.
Quý Hồi trở lại, trên mặt mang theo vẻ khó xử, ấp a ấp úng: "Đàn anh Cảnh, em... ngày mai em phải quay lại Úc một chuyến ạ."