Editor: Nina
"...
Hôm nay nhân dịp này, chúng ta cùng tề tựu về đây, cùng chúc mừng cô của chúng ta——Đại thọ sáu mươi của quý bà Đường Thất Lễ!"
Tiếng vỗ tay rầm rộ truyền ra từ cánh cửa hội trường nửa hé mở.
Quý Hồi sốt ruột, miếng dán cách ly trên tuyến thể bị lệch vài cm.Cậu vén nửa mái tóc lên trước gương, đảm bảo không bị lộ gì hết mới vội vàng chạy ra khỏi nhà vệ sinh.Hôm nay là tiệc mừng thọ sáu mươi của giáo sư danh dự của Đại học Chu Thành - Đường Thất Lễ.
Phía trường bỏ vốn tổ chức, gửi đi mấy nghìn lời mời.Thời điểm Quý Hồi nhận được email thì máy bay đang chuẩn bị cất cánh.Trên nền xanh lam nhạt là cái tên do máy đánh ra.
Cậu thừ người nhìn rất lâu, rồi tắt máy dưới sự thúc giục của tiếp viên.Email ấy lẫn lộn trong một đống quảng cáo rác chưa đọc.
Mãi cho đến tận một tiếng trước, Quý Hồi mở bản hợp đồng điện tử do chủ nhà gửi đến mới mở nó ra một lần nữa.Quý Hồi vốn đã đến muộn, đến nơi mới phát hiện đã quên dán miếng cách ly lên tuyến thể.
Vì thế cậu chạy ra hiệu thuốc mua tạm một hộp kích thước lớn nhất, che kín mít sau cổ mình rồi mới dám bước vào cửa."
Xin lỗi."
Cậu khom người đi băng qua giữa những chiếc ghế dựa được xếp đan xen, không ngừng xin lỗi vì chắn tầm nhìn của người khác.
Khóe mắt cẩn thận tìm kiếm ở nơi xa, tìm xem bàn nào còn chỗ trống."
Bà Đường đã có những đóng góp to lớn cho ngành nghiên cứu tuyến thể Omega.
Đồng thời, năm nay cũng là kỷ niệm tròn bảy năm thành lập "Dự án nghiên cứu tuyến thể đặc trưng giới tính thứ cấp điển hình..."
Nghe thấy mấy chữ "đặc trưng giới tính thứ cấp điển hình", bước chân Quý Hồi chững lại."...
Điều đáng mừng là, năm nay dự án đã có sự tiến triển mang tính đột phá, đã lọt vào danh sách mười dự án quan trọng nhất."
Tạm dừng chưa đến một giây, Quý Hồi nhanh chóng khôi phục trở lại.Dao động nho nhỏ đó chẳng phải vì dự án cậu đã từng tham gia nghiên cứu giờ đây đã trở nên huy hoàng bao nhiêu, mà là vì một cái tên nào đó trên danh sách.Là một cái tên mà Quý Hồi không dám nhắc đến, và chắc hẳn đối phương cũng không muốn bị cậu nhắc tên.MC luôn miệng không ngừng, mỗi khi nói đến cuối câu đều cố tình ngắt một quãng, lúc này hội trường sẽ vang lên tràng pháo tay đúng lúc.Quý Hồi bước từng bước nhỏ, người mỏng như một tờ giấy lại mặc một chiếc quần jean rộng thùng thình, kết hợp với chiếc áo hoodie xanh lam in nhân vật hoạt hình.
Trang phục này khiến cậu lạc loài giữa những bộ vest và giày da.Cậu bước đi rất cẩn trọng, nhưng càng sợ cái gì thì cái đó sẽ tới.
Chân giả mới đem đi bảo hành hôm qua lại chơi cậu ngay lúc này.
Hai chân đang cử động đột nhiên khựng lại, cơ thể Quý Hồi chao đảo, loạng choạng nhào về phía trước."
Ai đỡ với kìa!"
Không biết người nào tốt bụng hét lên.Quý Hồi dang rộng hai tay, quơ quào trong không khí, cậu định bụng muốn tự cứu nhưng chẳng thể tóm lấy bất cứ thứ gì có thể ổn định thân thể.Ngay khi sắp quỳ rạp xuống đất, một bàn tay mạnh mẽ vươn ra từ bên cạnh bắt lấy ống tay áo cậu, cứng rắn kéo ngược cậu lên.Khi kịp phản ứng lại, Quý Hồi đã ngồi lên đùi người ta."
Cảm ơn!
Ngại quá!
Thật lòng xin lỗi!"
Cậu không thích làm phiền người khác, nói năng lộn xộn đủ thứ.Ngay cả trong một dịp thế này, cậu thà mong rằng mình té ngã rồi tự bò dậy, chứ không phải kết thúc bằng cảnh tượng xấu hổ như ngồi lên đùi người ta.Tất nhiên Quý Hồi biết như vậy rất bất lịch sự, cậu muốn đứng lên, chân phải loạng choạng dẫm xuống, lại không rõ đã đạp phải thứ gì, trượt đi mất.Chân giả không thể cảm nhận được hình dạng thông qua xúc giác, Quý Hồi đoán đó là mu bàn chân của ai đó."
Thật lòng xin lỗi!"
Quý Hồi hoảng sợ, cậu vừa xin lỗi vừa quay đầu lại, bất ngờ không kịp chuẩn bị tinh thần đối diện với một đôi mắt sâu hút.Câu nói chợt ngưng bặt.Người mà cậu vừa liều mạng cảnh cáo chính mình không được nhắc đến, không được nghĩ đến đang ở ngay phía sau.Quý Hồi phản ứng dữ dội, cậu mượn lực từ chiếc khăn trải bàn họa tiết thêu đắt tiền bên chân, đứng bật dậy.Phát túm này khiến những chiếc ly thủy tinh gần đó nghiêng ngả theo, lắc lư bên mép bàn nhưng không rơi hẳn."
Đậu má!
Hình như là ai đó đúng không?"
Giọng nói vừa kêu ai đỡ với lần nữa vang lên, mặc dù đã cố nhỏ tiếng nhưng tất cả người ngồi quanh bàn đều nghe thấy rõ ràng."
Không phải chứ... bên các cậu đông người vậy mà cứ bắt Cảnh Việt đỡ là sao?
Ngại biết chừng nào trời?"
Đúng là rất ngại, Quý Hồi nghĩ.Té ngã giữa đám đông chẳng hề gì, nhưng ngã vào lồng ngực bạn trai cũ, ngồi lên đùi bạn trai cũ mới là tận cùng của nỗi xấu hổ.Mấy trăm người trong hội trường, sao lại đi đến trước mặt Cảnh Việt?Mà dường như Cảnh Việt không hề cảm nhận được sự lúng túng này, ánh mắt thản nhiên lướt qua miếng dán cách ly sau cổ Quý Hồi, rồi chậm rãi dịch lên mặt cậu."
Đây là ai vậy?"
"Cậu mất trí nhớ hả?
Đàn em mà Cảnh Việt từng tìm kiếm lúc trước."
"Đàn em?
Khóa nào?
Tôi thấy Cảnh Việt và cậu ta có thân đâu."
Bởi vì vài lời nghị luận không thèm giấu giếm bên cạnh, Quý Hồi càng bối rối thêm.
Cậu nghĩ ngợi, đầu tiên nâng chiếc ly chân dài lên giúp Cảnh Việt trước, sau đó cố gắng gượng hỏi han dưới cái nhìn chòng chọc của cả bàn."
Đàn anh Cảnh, lâu rồi không gặp.
Dạo này thế nào rồi ạ?"
Cảnh Việt khẽ nhếch môi: "Không ổn lắm.
Hai bài SCI đổi lấy một năm bạn giường.
Kể từ khi em đi, tôi chưa từng gặp được chuyện tốt nào như thế nữa."
Sắc mặt Quý Hồi tái mét.Cậu chưa bao giờ ngờ đến, phần lúng túng này lại là Cảnh Việt đưa đến cho cậu.Cái danh xưng ấy tựa như một nhánh dây mây, cành lá mọc ra đâm vào lồng ngực cậu, quấn quanh trái tim đã chết đi một nửa, gào thét siết lấy từng chút một.Quý Hồi tạm dừng để hít thở, không thể nói là quá đau, chỉ hơi chua xót mà thôi.Cảnh Việt cũng không quan tâm việc nói ra hai chữ bạn giường trước mặt mọi người sẽ khiến Quý Hồi khó xử, anh tự nói cho hết câu: "Ít ra cũng nên đòi tôi năm bài chứ."
Bàn ăn im phăng phắc.
Cái người vừa nói bọn họ không thân kia cuối cùng cũng nhớ ra Quý Hồi là ai.Năm ấy, Quý Hồi quá phô trương, gần như cả trường đều biết việc cậu mặt dày mày dạn theo đuổi Cảnh Việt, nhưng là nhằm để lừa lấy mấy bài SCI và luận văn tốt nghiệp từ Cảnh Việt.
Vừa đạt được mục đích thì lập tức đá bay Cảnh Việt rồi chạy sang Úc.Từ nhỏ đến lớn Cảnh Việt luôn là con cưng của trời, không ngờ lại bị một Omega đùa bỡn tình cảm.
Điều đó khiến một khoảng thời gian dài sau đó, chỉ cần nghe thấy cái tên Quý Hồi thì anh sẽ ghét bỏ nhíu chặt mày."
Còn chuyện gì nữa không?"
Cảnh Việt hỏi, "Hết rồi thì phiền hãy tránh ra, em đang chắn đường tôi đấy."
Quý Hồi bạnh môi lắc đầu, hốt hoảng xoay người, chạy đi bằng một tư thế kỳ cục, ngồi đại xuống một chỗ không người.May là không có nhiều người để ý đến sự cố ngoài ý muốn đó.
Quý Hồi yên vị, thò tay phải xuống dưới khăn trải bàn, nhẹ nhàng điều chỉnh vị trí gắn chân giả."
Cùng mời sinh viên đại diện xuất sắc, cũng là giáo sư trẻ tuổi nhất của viện Khoa học sự sống của Đại học Chu Thành——Giáo sư Cảnh Việt lên sân khấu đọc diễn văn!"
Quý Hồi ngẩn ra, bàn tay đang nắm quần từ từ siết chặt.Cảnh Việt không chỉ về nước mà còn làm việc tại Đại học Chu Thành.Khóe mắt liếc qua trái, Quý Hồi trông thấy Cảnh Việt đứng lên, vừa cài cúc áo vest vừa bước lên sân khấu bằng đôi chân dài thẳng tắp.Giọng nói trầm khàn có sức hút truyền ra từ micro có chút khác biệt.
Quý Hồi lắng nghe, mạch suy nghĩ dần bay xa.Thời điểm lần đầu tiên gặp Cảnh Việt, cũng là một dịp thế này.Đó là lớp thí nghiệm đầu tiên tại trường đại học.
Khi cậu đang sầu muộn vì sinh hoạt phí năm trăm tệ mỗi tháng, chính vào giây phút ấy, Cảnh Việt mặc áo khoác thí nghiệm đi nhầm phòng, bị cô Đường gọi lên bục nói vài ba câu.Cảnh Việt rất xuất sắc, về tất cả các mặt.Anh bình tĩnh nói chuyện trước mặt mấy chục sinh viên, giọng nói trầm khàn êm tai, làn da trắng, gương mặt cũng vô cùng nổi bật.
Tốc độ nháy mắt của đôi mắt một mí ấy chậm hơn người bình thường một xíu, đuôi mắt thon dài ửng đỏ.
Quý Hồi nghe thấy có người bên cạnh thảo luận pheromone của Cảnh Việt là hương gì."
Tôi nghĩ phải là cái kiểu mát lạnh!
Từ trên xuống dưới đàn anh Cảnh đều lạnh như băng!"
"Biết đâu là ngoài lạnh trong nóng.
Bình thường nhìn thì lạnh lùng nhưng lên giường có thể làm chết cậu chẳng hạn.
Pheromone của kiểu người như vậy chắc là nhiệt tình, cháy bỏng như hoa hồng."
Sau này Quý Hồi mới biết, pheromone của Cảnh Việt vừa không quá lạnh lẽo cũng không quá cháy bỏng, mà là hương rượu vang đỏ nồng nàn.
Khi bọn họ lên giường, Cảnh Việt không hề keo kiệt giải phóng pheromone của bản thân ra trấn an cậu.
Một lúc lâu như thế, cậu sẽ cuộn mình say dưới thân Cảnh Việt, tiếp đó chỉ mặc cho Cảnh Việt đùa bỡn, muốn làm gì hay nói gì cũng được.
Đó đã là chuyện của năm năm trước, năm năm ròng rã, chút pheromone của Cảnh Việt còn sót lại trong cơ thể cậu đã biến mất từ lâu."...
Chúng ta cùng nhau chúc cho cô Đường phúc như Đông Hải, sáng soi muôn thuở."
Tràng pháo tay lôi Quý Hồi ra khỏi hồi ức, cậu vỗ hai cái cho có lệ, nhìn lên sân khấu, lại bất cẩn chạm mắt với Cảnh Việt.Đôi tay cứng đờ giữa không trung, Quý Hồi định trốn tránh theo bản năng, chưa kịp làm gì thì Cảnh Việt đã dời mắt đi trước.Quý Hồi thấy hơi hối hận.
Cậu biết rõ đến đây có lẽ sẽ chạm mặt Cảnh Việt, nhưng cậu vẫn đến.Dẫu cho là tâm lý may rủi rằng "Cảnh Việt vẫn đang ở Anh", hay bởi vì "Chạm mặt thì ít nhất cũng được thấy mặt một lần" đi nữa, thì ngay khoảnh khắc cuối cùng, cậu cũng đã quyết định sẽ đến đây thử xem.Tiệc mừng thọ diễn ra được nửa chừng, sức khỏe cô Đường không chịu nổi nên đã ra về trước.
Bữa tiệc qua đi sự náo nhiệt dần trở nên quạnh quẽ.Cảnh Việt là người đầu tiên ra về.
Có lẽ công việc quá bận rộn, sau khi nhận liên tiếp vài cuộc gọi thì đã vội vàng rời đi.Mà Quý Hồi vẫn luôn cúi đầu, món nào xoay đến trước mặt thì gắp món đó.
Lấp đầy bụng xong, cậu đứng lên giậm giậm chân, chắc chắn không sao mới xoay người rời đi.Ra đến cửa khách sạn, Quý Hồi từ từ dừng bước.Không biết ngoài kia đã đổ cơn mưa to từ lúc nào.
Màn mưa dày đến mức thậm chí không thể thấy rõ biển xe buýt ở đâu.Cậu lấy điện thoại ra lướt, cục khí tượng Chu Thành vừa mới ban bố báo động đỏ về cơn mưa lớn vào một tiếng trước.
Cậu tiện tay ấn mở phần mềm đặt xe, nhìn thấy dòng chữ "Có 113 vị khách đang đợi phía trước" thì dứt khoát cất điện thoại vào, thở dài.Đã lâu lắm rồi không về, quên béng mất rằng Chu Thành là thành phố vùng duyên hải quanh năm mưa to bão bùng.
Lần này ra cửa còn quên mang cả dù.Mà đôi chân giả của cậu chỉ được làm bằng vật liệu rẻ tiền nhất, không thể chạm nước.Quý Hồi do dự đứng trước cửa khách sạn một lúc, đang định cắn răng chạy vào màn mưa thì bỗng nghe thấy tiếng két, một chiếc Cullinan đen dừng ngay trước mặt, cửa sổ ghế phụ hạ xuống, để lộ gương mặt lạnh lùng của Cảnh Việt."
Lên xe."
Đầu tiên là Quý Hồi nhìn trái nhìn phải, xác định là Cảnh Việt đang nói với cậu mới lắp bắp từ chối, "Không, không cần.
Em cảm ơn đàn anh Cảnh."
"Lên xe."
Cảnh Việt lặp lại thêm một lần, lần này trong giọng nói đã mang theo sự mất kiên nhẫn rõ rệt.Tim Quý Hồi đập cực nhanh, dù là vì chiếc xe này cao hơn cả cậu, hay là việc ngồi lên xe Cảnh Việt đều khiến người ta có cảm giác ngột ngạt khó thở."
Em..."
Cậu hơi hé miệng, đang định từ chối lần hai thì ghế lái bên kia đột nhiên thò đến một cái đầu tròn vo."
Nhóc Quý Hồi?
Lâu rồi không gặp nha!
Ây dà không ngờ em cũng về nước."
Ngữ điệu của Trình Tư Tề thân thiện, vịn cửa sổ xe ghế phụ vẫy tay với Quý Hồi."
Nhanh lên xe đi.
Mưa lớn thế này thì em về kiểu gì?
Nhanh lên đi.
Anh đưa đàn anh Cảnh của em về nhà, sẵn tiện đường đưa em luôn."
Người lái xe tên là Trình Tư Tề, là bạn cùng phòng của Cảnh Việt.
Quý Hồi vào đại học khi chỉ mới mười sáu tuổi, nhỏ hơn bọn họ cả lứa nên Trình Tư Tề rất thích ghẹo cậu."
Lên đi lên đi!"
Trình Tư Tề hối thúc.Quý Hồi dán mắt vào sườn mặt Cảnh Việt, đưa ra kết luận trong lòng là chắc hẳn đối phương không muốn cho cậu lên xe đâu, vì vậy lại từ chối lần nữa."
Đàn anh Trình, em đặt xe về là được ạ.
Các anh đi trước đi."
"Đặt xe thì phải đợi, đợi tới hơn nửa đêm đấy!"
Trình Tư Tề nhìn Quý Hồi rồi nhìn sang Cảnh Việt: "Không cần quan tâm đến nó đâu nhóc Quý Hồi.
Hôm nay anh là tài xế, anh muốn đưa ai thì đưa."
Không đợi Quý Hồi từ chối lần nữa, Cảnh Việt đột nhiên bước xuống từ ghế phụ lái, thuận tay mở cửa ghế sau ra, tóm lấy bờ vai cậu nhét người vào trong xe.Tất cả động tác chỉ diễn ra trong vài giây, khi Quý Hồi phản ứng lại thì xe đã chạy băng băng trên đường.Cảnh Việt liếc nhìn cậu qua kính chiếu hậu, nhắc nhở: "Thắt dây an toàn."
Quý Hồi gật gật đầu, ngoan ngoãn thắt dây an toàn thật kỹ.Trình Tư Tế nhếch miệng mỉm cười, nhìn cậu qua kính chiếu hậu: "Đừng lo, anh lái xe ổn lắm.
Để anh chạy chậm xíu ha, lát là về đến nhà liền."
Quý Hồi nói "Cảm ơn ạ", đút ngón tay vào trong ống tay áo, bất an móc sợi chỉ bên trong.Trận mưa ào ạt, cần gạt nước cảm ứng cũng vận hành ở tốc độ nhanh nhất.
Quý Hồi nhìn chằm chằm một lát thì thấy hơi hoa mắt, thế là dứt khoát nghiêng người nhìn ra ngoài cửa sổ.Tư thế như vậy mang lại cảm giác như muốn từ chối giao lưu với người khác.Trong xe có hai hành khách im lặng, đương lúc chờ đèn đỏ, Trình Tư Tề sờ gáy, quay đầu nhìn vào mắt Quý Hồi, hỏi han: "Nhóc Quý Hồi về nước hồi nào vậy?
Đã bao nhiêu năm không gặp rồi mà sao trông em chẳng khác xíu nào hết."
Quý Hồi ngồi thẳng người, đáp: "Vừa mới về ạ."
"À——" Trình Tư Tề kéo dài giọng, nghiêng đầu nhìn Cảnh Việt đang nhắm mắt nghỉ ngơi: "Cảnh Việt cũng vừa về nước chưa được bao lâu.
Hai người đúng là... rất có duyên nha."
Quý Hồi giương mắt, nhìn từ góc độ của cậu thì chỉ có thể nhìn thấy một nhúm tóc đen lộ ra từ ghế trước.Năm năm trước, Cảnh Việt ra nước ngoài du học tiến sĩ.
Chắc vừa tốt nghiệp đã trở về Chu Thành bắt đầu làm việc.Trình Tư Tề hỏi tiếp: "Nhóc Quý Hồi đang tìm việc đúng không?
Vẫn là lĩnh vực nghiên cứu và phát triển pheromone hả?
Sao không học lên tiến sĩ?"
Quý Hồi ngẩn ra trong chốc lát, nuốt nước bọt, họng khô khốc nói: "Đã tìm được công việc rồi ạ."
Cậu nói dối——cậu bỏ học giữa chừng, cơ thể tàn tật nên không tìm được công việc phù hợp.
Mấy năm nay đã xảy ra rất nhiều chuyện, cuộc sống đảo lộn long trời lở đất.Trình Tư Tề là kiểu người vô tư, không nhận ra sự khác thường của Quý Hồi, nghe vậy thì nhướng mày: "Vừa về đã tìm được công việc xong xuôi.
Sao không nghỉ ngơi mấy bữa?
Đợi bắt đầu đi làm thì không còn rảnh rỗi nữa đâu."
Quý Hồi không đáp, Trình Tư Tề không tìm được lời để nói: "Ha ha, kinh nghiệm của người từng trải ấy mà."
Cảnh Việt vẫn luôn im lặng bỗng cất lời, ngắt ngang cuộc trò chuyện của hai người: "Đi lố rồi."
"Biết rồi, biết rồi.
Bao nhiêu năm không tới nên quên xíu có sao đâu."
Trình Tư Tề quét mắt tình hình đường sá, "Quay đầu chỗ ngã tư kế tiếp."
Hắn không nói gì thêm, tập trung lái xe, quay xe ngay ngã tư kế tiếp, từ cổng khu chung cư lái thẳng xuống tầng hầm đỗ xe.Đèn xe nhấp nháy, khóa cửa được mở ra, Cảnh Việt không xuống xe mà quay đầu nhìn chằm chằm Trình Tư Tề.Trình Tư Tề thắc mắc: "Sao vậy?"
Cảnh Việt nhíu mày, hình như đang nhẫn nhịn điều gì đó, "Mày đến kỳ nhạy cảm rồi."
"Làm gì có."
Trình Tư Tề phủ nhận trước, nhưng giây tiếp theo sắc mặt thoắt biến, vì hắn cũng ngửi thấy hương gỗ thoang thoảng."
Đậu má!
Không thể nào!"
Hắn cúi đầu lục tìm, cuối cùng cũng tìm thấy một miếng dán ức chế chuyên dụng cho Alpha đã vứt đại trong xe hồi nào đấy.Cuống cuồng vỗ bốp lên sau cổ, Trình Tư Tề tuyệt vọng: "Vợ tao vừa đi công tác hôm qua!
Pha này phải trải qua kiểu gì đây!"
Cảnh Việt không quan tâm Trình Tư Tề phải trải qua thế nào.
Anh bước xuống từ ghế phụ, đóng cửa trước lại, kéo mở cửa sau ra."
Xuống xe."
Câu này nói với Quý Hồi, cậu vội xuống khỏi xe.
Sau đó mới nghĩ kỹ lại, cậu là Omega, Trình Tư Tề là Alpha trong kỳ nhạy cảm, nếu cậu ở lại trong xe thì sẽ rất nguy hiểm.Alpha trong kỳ nhạy cảm sẽ giải phóng pheromone mất kiểm soát.
Bất kể mức độ phù hợp pheromone giữa hai người cao hay thấp thì Omega bị kích thích cũng sẽ động dục ngay tại chỗ.Nhưng cậu thì không, cậu còn chẳng ngửi được pheromone của Trình Tư Tề."
Ờ thì, anh đi trước nha.
Cảnh Việt, mày lo cho nhóc Quý Hồi về nhà đi!"
Nói xong, Trình Tư Tề dẫm chân ga, chiếc xe biến mất khỏi tầng hầm.
𓂃.*・゚ꫂ ၴႅၴ
Trường Tiếu Ca: Lo có bạn không thấy nên gỡ mìn lần nữa:- Thời đại học thụ theo đuổi công có mục đích, lừa gạt công đúng nghĩa đen.- Sau khi đá công thì đã trải qua nhiều chuyện tồi tệ (mấy cái viết trên giới thiệu), thời đại học khỏe mạnh, hoạt bát, tích cực, có chí tiến thủ.- Thụ từng nghĩ đến việc tìm kim chủ, sau khi cân nhắc đã từ chối.
Thụ từng kết hôn, chỉ lấy giấy chứng nhận, ngoài ra không có gì hết.- Thụ bị cụt cả hai chân, sẽ khỏi trong ngoại truyện.