Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Em Là Cảnh Đẹp Thế Gian

Em Là Cảnh Đẹp Thế Gian
Chương 40: Bế lên



Edit: Carrot – Beta: Cún

Khi Tống Dịch bảo Thang Lâm dẫn anh đến chợ hoa, anh đã đi đường vòng, đại khái xem tình hình ở Cavô một chút, anh không cần định vị cũng biết chỗ nào có bệnh viện, cũng như đường đi như thế nào. Mà bệnh viện gần đại sứ quán nhất lại ở cách đó hơn hai mươi cây số.

May mà lần này không gặp phải tình trạng kẹt xe như lần đi chợ hoa, đèn giao thông ở Cavô cũng rất ít, Tống Dịch lái xe một mạch, chưa đến mười phút đã đến bệnh viện.

Lúc này trời đã tối, chỉ có thể nhìn thấy lờ mờ đường nét của bệnh viện và dòng chữ “Phòng khám” được viết bằng chữ đỏ. Bởi vì ở Cavô, ngoài cấp cứu, bác sĩ chỉ làm việc vào buổi sáng, bắt đầu từ buổi chiều là không làm nữa.

Đến buổi tối, chỉ có khoa cấp cứu có bác sĩ, bệnh viện chỉ bật một số ít đèn, ánh sáng rất tối.

Tống Dịch dừng xe, nhanh chóng rút chìa khóa xe ra, sau đó ôm Thang Lâm vội vàng chạy về phía cổng bệnh viện.

Tống Dịch ôm Thang Lâm chạy vào bệnh viện, đăng ký cấp cứu, rồi theo mũi tên chỉ dẫn đến phòng cấp cứu.

Ban ngày người trong bệnh viện đã ít rồi, đến buổi tối lại càng như vậy. Đến khoa cấp cứu, không có một ai, kể cả bác sĩ. Tống Dịch nhíu mày, tìm xung quanh một vòng, vẫn không thấy bác sĩ, cũng không thấy y tá. Anh đành phải ôm Thang Lâm chạy về quầy đăng ký hỏi. Nhân viên đăng ký nghe xong thì bảo anh có lẽ phải đợi một lát, bác sĩ có lẽ đang nghỉ ngơi ở phòng nghỉ, cô ấy sẽ gọi điện hỏi xem sao.

Việc quản lý bệnh viện ở Cavô không được chặt chẽ lắm. Đọc Full Tại Truyenfull.vision

Tống Dịch đợi nhân viên đăng ký gọi điện xong thì lại ôm Thang Lâm đ ến phòng cấp cứu. Trên hành lang bên ngoài phòng cấp cứu có hai chiếc ghế dài, Tống Dịch ôm Thang Lâm ngồi xuống chờ trên một trong hai chiếc ghế dài đó. Bên trong bệnh viện rất yên tĩnh, Tống Dịch cúi đầu nhìn người trong ngực, cô nhắm chặt hai mắt, trên mặt không có chút máu nào. Cô gầy hơn nhiều so với những gì anh nhớ, cằm cũng nhọn hơn một chút. Lúc anh ôm cô thì mới kinh ngạc nhận ra cân nặng của cô lại nhẹ đến vậy.

Trong hơn một tháng ở Cavô vừa qua, cô đều không ăn uống gì đàng hoàng.

Một lát sau, anh lại ngẩng đầu lên, tìm kiếm bóng dáng của bác sĩ, bác sĩ vẫn chưa đến. Anh nhíu chặt mày, nếu bệnh tình nghiêm trọng, bác sĩ lại chậm trễ như vậy, chẳng phải là sẽ có chuyện lớn sao? Trong lòng Tống Dịch lo lắng khôn nguôi, mỗi giây trôi qua anh lại thêm một phần lo lắng.

Anh là người có thể nhẫn nại và luôn điềm tĩnh, nhưng lúc này trong lòng anh lại bồn chồn không yên.

Năm phút trôi qua, bác sĩ ngáp dài, dụi mắt đi đến.

“Mời vào.” Bác sĩ quay đầu nói với Tống Dịch, nói xong lại ngáp một cái.

Tống Dịch đi theo sau bác sĩ vào phòng cấp cứu, không đợi bác sĩ hỏi anh đã nói: “Cô ấy đột nhiên bị ngất, từ lúc ngất đến giờ đã gần một tiếng rồi.”

Bác sĩ nhìn Thang Lâm một cái, Tống Dịch lại nói: “Cô ấy hơn một tháng nay không ăn uống gì nhiều.”

Bác sĩ hỏi Thang Lâm trước khi ngất còn có triệu chứng gì không, Tống Dịch trả lời “Không có”, sau đó bác sĩ vừa hỏi thêm vài câu hỏi khác vừa kiểm tra.

Cuối cùng đi đến kết luận, Thang Lâm quả thật là ngất vì không ăn uống gì suốt nhiều ngày, nên phải truyền dịch.

Phòng bệnh rất đơn sơ, Thang Lâm nằm trên giường bệnh, một y tá đang tiêm và truyền dịch cho Thang Lâm. Y tá tiêm mấy lần đều không đúng vị trí.

Mỗi lần y tá tiêm một mũi, Tống Dịch đều nhíu mày một cái, cuối cùng y tá vẻ mặt áy náy nói: “Thưa anh, xin lỗi, tôi đổi tay khác để tiêm cho cô ấy.”

Tống Dịch vẻ mặt nghiêm nghị. Y tá trực ban chỉ có một người, ngay cả đổi người cũng không thể.

May mà sau khi đổi tay khác thì y tá cuối cùng cũng đã tiêm đúng chỗ.

Thang Lâm bắt đầu truyền dịch, Tống Dịch ngồi trên một chiếc ghế cũ kỹ trước giường bệnh, hai tay vịn vào hai bên thành ghế, hai mắt nhìn người trên giường bệnh. Lúc này cô không có chút sinh khí nào. Anh nhớ lại những lời oán trách của cô đối với anh ở nhà ăn: “Tôi không ăn được đồ ăn thì đó là lỗi của tôi sao? Đừng có dùng giọng điệu dạy đời như vậy. Anh dựa vào đâu mà dạy đời tôi?” Còn có câu “Tôi không mong anh quan tâm tôi, nhưng anh khiến tôi cảm thấy rất buồn.”

Sau hơn nửa tiếng, Thang Lâm dần dần có động tĩnh, mí mắt và ngón tay của cô đều khẽ động đậy. Tống Dịch vội vàng đứng dậy khỏi ghế, đi đến trước giường của Thang Lâm. Một lát sau, Thang Lâm từ từ mở mắt ra. Thứ đầu tiên đập vào mắt cô là một gương mặt tuấn tú. Tống Dịch khẽ cúi người nhìn cô, và hỏi: “Tỉnh rồi à? Cảm thấy thế nào?”

Đầu của Thang Lâm vẫn còn choáng váng, hai mắt mờ mịt nhìn Tống Dịch, không có sức để nói chuyện.

Tống Dịch thấy Thang Lâm mơ mơ màng màng, anh nhẹ nhàng nói: “Nếu vẫn còn cảm thấy chóng mặt thì nhắm mắt lại nghỉ ngơi thêm một lát.”

Thang Lâm lại nhắm mắt lại, nhưng rất nhanh đã mở mắt ra, dường như đã tỉnh táo lại ngay lập tức.

Cô nhìn thấy căn phòng xa lạ trước mắt, lập tức quay đầu lại, Tống Dịch vẫn ở đó.

“Tống Dịch?” Vẻ mặt cô nghi hoặc, giọng nói yếu ớt. Đọc Full Tại Truyenfull.vision

Tống Dịch “ừm” một tiếng, nói: “Cô bị ngất, bây giờ đang ở bệnh viện truyền dịch.” Nói rồi Tống Dịch ngẩng đầu nhìn túi truyền dịch một cái, rồi lại nói: “Vẫn còn phải truyền một lát nữa mới xong, cô đừng động đậy.”

Thang Lâm nhớ lại tình hình trước khi cô đưa tài liệu đã được phiên dịch cho Tống Dịch thì trước mắt đột nhiên mờ mịt. Cô rất nhanh đã hiểu ra đầu đuôi mọi chuyện.

Cô bị ngất, là Tống Dịch đã đưa cô đến bệnh viện.

“Tại sao tôi lại ngất xỉu?” Cô hỏi. Tống Dịch nói: “Hạ đường huyết. Hơn một tháng không ăn uống gì nhiều, cơ thể đã không chịu nổi rồi.”

Thang Lâm hiểu rõ.

Cô không nói gì nữa, thu hồi ánh mắt từ trên người Tống Dịch, ủ rũ nhìn lên trần nhà bệnh viện, trong lòng nghĩ đến cuộc tranh cãi trước đó với Tống Dịch.

Tống Dịch lại về ghế ngồi xuống.

Nghĩ đến việc Thang Lâm cần nghỉ ngơi, Tống Dịch không nói gì, trong phòng bệnh im lặng vô cùng.

Khi túi truyền dịch sắp hết, Tống Dịch đứng dậy đi gọi y tá.

“Truyền xong rồi, không sao nữa đâu. Về nhà nhớ ăn nhiều vào.” Y tá vừa rút kim vừa nói với Tống Dịch và Thang Lâm.

Y tá rút kim xong, dặn Thang Lâm dùng tay ấn bông gòn một lát. Thang Lâm ngồi trên giường, im lặng ấn miếng bông gòn ở chỗ vừa tiêm.

Một lát sau, Tống Dịch nhắc nhở: “Được rồi.”

Thang Lâm ném bông gòn vào thùng rác, xuống khỏi giường bệnh, vẫn không nói gì.

Tống Dịch dẫn Thang Lâm đi đến cổng bệnh viện.

Lúc này bên ngoài bệnh viện đã tối đen như mực, Thang Lâm đứng ở cổng ngẩng đầu nhìn màn đêm dày đặc, không biết mình đã ở bệnh viện bao lâu rồi.

“Thật không ngờ tham tán Tống lại tốt bụng ở lại bệnh viện cùng tôi.” Cuối cùng Thang Lâm cũng mở miệng nói một câu.

Nói xong, cô vừa nhấc chân, suýt chút nữa thì bị ngã.

Tống Dịch mắt nhanh tay lẹ nắm lấy tay cô, giữ vững thân hình của Thang Lâm.

Thang Lâm cúi đầu nhìn xuống mới phát hiện ở cổng có mấy bậc thang, trong ánh sáng lờ mờ rất khó phát hiện. Mà lúc này Tống Dịch đang nắm tay cô, tim cô đập một nhịp. Tống Dịch tiếp tục nắm tay Thang Lâm đi xuống bậc thang. Cảm giác được bàn tay lớn của người đàn ông nắm lấy khiến tim người ta đập nhanh hơn.

Chỉ là vừa xuống bậc thang thì Tống Dịch đã buông tay ra.

“Xe ở bên kia.” Tống Dịch nói.

Thang Lâm không đáp lời, lặng lẽ đi theo bên cạnh Tống Dịch. Cô vẫn đang nghĩ về cảm giác vừa nắm tay khi nãy. Chỉ là người đàn ông này cũng thả tay ra quá nhanh, hơn nữa vẻ mặt của anh vẫn thản nhiên, cứ như vừa rồi chưa từng nắm tay con gái.

Cô thật sự ghét cái vẻ ngoài như vậy của anh, cô không nhịn được mà hỏi: “Tham tán Tống nắm tay tôi có cảm giác như thế nào?”

Mí mắt của Tống Dịch khẽ động, quay đầu liếc cô một cái: “Cô đang nghĩ cái gì vậy?”

Thang Lâm cố chấp nói: “Tôi chỉ muốn biết thôi.”

Tống Dịch quay mặt đi, nói: “Đừng nghĩ lung tung. Trước đó không phải cô còn nổi giận với tôi sao? Một tràng oán trách?”

Thang Lâm hừ một tiếng, nói: “Câu nào tôi nói sai sao?” Sau đó lại nói: “Nhưng điều này không mâu thuẫn với việc tôi muốn biết anh nắm tay tôi có cảm giác như thế nào.”

Tống Dịch không tiếp lời. Thang Lâm chờ đợi câu trả lời của Tống Dịch.

Tống Dịch cuối cùng cũng nói: “Giống như hồi còn nhỏ.”

Giống như hồi còn nhỏ? Đọc Full Tại Truyenfull.vision

Thang Lâm khẽ nheo mắt, câu trả lời này không phải là điều cô muốn.

“Vừa nãy anh làm thế nào đưa tôi từ trên xe vào bệnh viện vậy?” Thang Lâm dừng bước, lại hỏi.

Tống Dịch không trả lời, tiếp tục đi về phía trước. Mà đi được vài bước, không nghe thấy Thang Lâm đi theo sau, cuối cùng anh cũng dừng bước, chậm rãi xoay người.

Đêm tối dày đặc, xung quanh không có ánh sáng gì, hai người cách nhau không xa, nhưng anh chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng lờ mờ của cô.

Thang Lâm cũng đang nhìn bóng dáng của Tống Dịch, cái bóng đen tối nhưng vẫn thẳng tắp. Cô chờ đợi câu trả lời của anh, anh không nói thì cô cũng không nói.

Không khí giữa hai người dường như đang ngưng đọng, nhưng lại có một loại mập mờ khó tả.

Tống Dịch hồi lâu không lên tiếng, một lúc lâu sau, giọng nói của anh từ trong bóng tối nhẹ nhàng truyền đến: “Bế lên.”
 
Em Là Cảnh Đẹp Thế Gian
Chương 41: Hưởng phúc của Thang Lâm



Edit: Carrot – Beta: Cún

“Không nghe rõ thì thôi vậy.” Tống Dịch nói.

Thang Lâm lại hỏi: “Bế như thế nào?”

Rất hiển nhiên, vừa nãy cô đã nghe rõ ràng rồi nhưng lại cố ý nói là không nghe rõ, muốn anh nói lại lần nữa.

Mà Tống Dịch tuy là xuất phát từ tình huống bất ngờ nên mới bế Thang Lâm từ văn phòng lên xe, sau đó lại bế cô từ trên xe vào bệnh viện, nhưng câu hỏi như vậy trong đêm tối yên tĩnh như thế lại khiến hành động không có tạp niệm cũng trở nên có ý nghĩa khác. Qua bóng tối, Tống Dịch cũng có thể mơ hồ nhìn thấy dáng vẻ ngẩng cao đầu của Thang Lâm.

Anh từ từ đi đến trước mặt Thang Lâm, dừng lại.

Thang Lâm trong bóng đêm nhướng mày nhìn Tống Dịch. Tống Dịch cúi người, đột nhiên bế ngang Thang Lâm lên, xoay người đi về chỗ đậu xe. Thang Lâm kinh ngạc đến mức tim muốn nhảy ra khỏi lồ ng ngực. “Tham tán Tống bế như vậy sao?” Cô giả bộ trấn định hỏi.

Đồng thời, để cho tư thế trong ngực Tống Dịch thoải mái hơn, hai tay cô tự nhiên vòng qua cổ anh.

Bước chân của Tống Dịch chậm lại một nhịp, anh cúi đầu nhìn Thang Lâm, nói: “Ừm. Cứ như vậy mà bế vào bệnh viện như bế lợn vậy.” Cuối câu, khóe miệng anh còn mỉm cười: “Hài lòng chưa?”

Hai chân của Thang Lâm đá nhẹ trong không khí: “Anh nói cái gì?”

Tiếng cười khẽ từ trên đỉnh đầu truyền xuống.

Tống Dịch lại nói: “Cô bất tỉnh nhân sự rồi, chẳng lẽ muốn tôi kéo lê cô vào bệnh viện sao? Nếu để bố tôi và bố cô biết thì không xong rồi.”

Anh đang giải thích hành động ôm cô của mình. Cảm giác tim đập loạn nhịp đột nhiên tan biến bởi câu nói này của anh. Thang Lâm khẽ hừ một tiếng, thì ra vì bố của bọn họ mà anh mới đưa cô vào bệnh viện? Lời này của anh khiến cô rất khó chịu.

Cô quay đầu lại cắn vào ngực anh một cái.

Thân thể của Tống Dịch cứng đờ, dừng bước.

Lúc này Thang Lâm mới phản ứng lại là mình đã cắn vào chỗ nào. Vừa nãy đến giây phút cuối cùng cô vẫn không nỡ ra tay tàn nhẫn, vì vậy lực cắn không lớn. Mà hành động này khiến cô ngẩng đầu lên nhìn vẻ mặt của Tống Dịch.

Trong đêm tối, vẻ mặt của Tống Dịch không nhìn rõ.

Tống Dịch lập tức lại bước đi, im lặng không nói gì.

Anh im lặng như vậy, Thang Lâm đột nhiên muốn nhìn thấy vẻ thất lễ của anh, thế là ngẩng đầu nhìn anh nói: “Nhỏ quá.”

Tống Dịch lại cúi đầu xuống, lần này Thang Lâm thấy anh trừng cô, nhưng cũng không nói gì. Anh tăng tốc, ôm Thang Lâm đi mấy bước đã đến bên cạnh xe, rồi mở cửa xe đặt cô vào ghế sau, cũng chính là cái ghế phía sau ghế lái.

Sau đó, Tống Dịch lên xe, khởi động xe, xe nhanh chóng rời khỏi bệnh viện.

Thang Lâm nhìn bóng lưng của Tống Dịch, cô nheo mắt lại, anh lại đặt cô ở ghế sau?

Sau khi Cavô về đêm thì trên đường không có đèn đường, vì mọi người đã quen với việc trời vừa tối là ngủ hoặc không ra ngoài, cũng là vì cơ sở vật chất đường xá không hoàn thiện và thiếu thốn tài nguyên, thỉnh thoảng lại bị cúp điện. Vì vậy Tống Dịch chỉ có đèn xe chiếu sáng, nhưng mở đèn xe lên thì tầm nhìn cũng không được tốt. Để không làm phân tâm việc lái xe của Tống Dịch, Thang Lâm cũng không nói gì thêm.

Tống Dịch cũng vẫn im lặng tập trung lái xe.

Thang Lâm một mình ngồi ở phía sau, nhớ lại chuyện vừa rồi lại cảm thấy buồn cười, không kìm lòng được mà cong môi lên. Những chuyện không vui trước đó cứ như vậy mà biến mất không dấu vết.

Cô quay đầu nhìn cảnh tượng đen kịt ngoài cửa sổ xe, đêm ở Cavo sâu thẳm đến vậy.

Quãng đường hơn hai mươi cây số, lúc quay trở lại thì Tống Dịch lái xe chậm hơn, phải mất hơn hai mươi phút mới về đến đại sứ quán.

“Còn nhớ câu chuyện về người từ nhỏ nói lắp sau này trở thành nhà dịch thuật vĩ đại và nhà ngoại giao lớn không?” Lúc xuống xe Tống Dịch đột nhiên hỏi.

Thang Lâm đương nhiên nhớ, lúc anh phơi sách ở trong sân, cô cầm cuốn sách đó thì anh có nói. Lúc đó cô hỏi sao cô chưa từng nghe qua, anh nói là câu chuyện, nhưng tuy là câu chuyện nhưng một vài đạo lý đều giống nhau. Lúc đó cô đã tiếp lời: “Đối mặt với khó khăn không nản lòng, kiên định vững vàng, trời không phụ người có lòng.” Mà anh nói: “Nhớ kỹ những lời hôm nay em nói.” Nhưng cô lại không để ý.

Lúc này, nghe anh hỏi đến, cô đáp: “Nhớ.”

“Anh lại định nói tôi không ăn được đồ ăn ở đây là không chịu được khổ sao?” Thang Lâm hừ một tiếng, cô biết ý anh là gì.

Tống Dịch nói: “Không phải sao? Cô chưa từng nếm trải chút khổ nào, trước khi đến Cavo thậm chí chưa từng nếm trải chút khổ nào.”

Thang Lâm trừng mắt nhìn Tống Dịch, vốn đã hết giận cô lại có chút tức giận: “Có thể không chịu khổ thì tại sao tôi phải chịu khổ? Anh từng chịu khổ sao? Khổ đến mức nào? Cho dù anh có chịu khổ mà cả thiên hạ đều chưa từng chịu qua thì sao chứ? Có gì đáng tự hào?”

Tống Dịch nói: “Hy vọng cô cho dù trong bất kỳ hoàn cảnh nào cũng đều có thể lạc quan, kiên cường, kiên trì với tín niệm của mình không dao động, không bị bất cứ thứ gì đánh bại, có khả năng thích ứng phi thường.”

Thang Lâm bĩu môi, nói: “Nói nhiều đạo lý lớn như vậy cũng vô dụng, đồ ăn ở Cavo tôi không thể thích ứng được.”

Tống Dịch không nói thêm gì nữa, chỉ nói: “Xuống xe.”

Thang Lâm và Tống Dịch lần lượt xuống xe, ký túc xá của hai người không gần nhau. Tuy rằng ký túc xá là một tòa nhà, nhưng nam và nữ là phân khu, khu phía nam dành cho nam giới, khu phía bắc dành cho nữ giới. Vào đến cổng ký túc xá thì phải chia nhau đi về hai hướng.

Lúc tách ra, Tống Dịch nói một câu: “Nghỉ ngơi cho tốt.”

Thang Lâm không đáp, không quay đầu lại mà đi luôn. Quan niệm của hai người họ về thức ăn có một mâu thuẫn không thể hòa giải, anh hy vọng cô có thể thích ứng với đồ ăn ở Cavô, nhưng cô không thích ứng được. Anh cho rằng nếu cô ngay cả đồ ăn ở đây mà cũng không quen, sau này gặp phải những điều kiện khó khăn hơn thì sẽ càng không thích ứng được, sau này làm sao có thể hoàn thành tốt công việc? Trong tình huống công tác ở nước ngoài, công việc và cuộc sống không phân biệt rõ ràng như vậy.

Mà cô cứ như vậy thì chứng tỏ cô không thích hợp với con đường này.

Thang Lâm tâm tư nhanh nhạy, cô đoán được Tống Dịch đang nghĩ như vậy.

Sau khi nằm lên giường, Thang Lâm thở dài một tiếng, lại lẩm bẩm: “Đây đúng là một mâu thuẫn không thể hóa giải.” Hơn nữa rõ ràng cô là người được người khác ngưỡng mộ, nhưng anh lại luôn có thể tìm ra nhược điểm của cô. Cô còn cho rằng anh có quan niệm như vậy đa phần là do anh quan tâm nhiều nhất là công việc, mà không phải là cô. Đương nhiên, anh không quan t@m đến cô thì cô cũng không có lập trường để nói gì.

Nghĩ đến đây Thang Lâm lại nhíu mày.

Ngày hôm sau, Thang Lâm vì đã được truyền dịch nên trông cũng không có gì không ổn.

Tô Giang đến văn phòng của Thang Lâm hỏi tình hình sức khỏe của cô thế nào, tối qua tham tán Tống ôm cô lên xe đi bệnh viện.

Ký túc xá của Tô Giang ở sát vách phòng Tống Dịch. Hôm qua lúc trời sắp tối, anh thấy Tống Dịch ôm Thang Lâm vội vã lên xe, trong lòng cảm thấy lạ.

Thế là anh đợi Tống Dịch trở về rồi hỏi rõ ngọn ngành, lúc này mới biết chuyện Thang Lâm bị ngất.

Tô Giang thở dài: “Cô không ăn được đồ ăn ở đây thì phải làm sao?”

Thang Lâm không trả lời câu hỏi này. Tô Giang vẻ mặt lo lắng, nhưng anh cũng không có cách nào.

Sau khi hỏi thăm xong, Tô Giang bắt đầu nói về công việc, anh bảo Thang Lâm cùng anh đến sân bay, anh phải đến đó nhận hàng, mà anh lại cần Thang Lâm làm phiên dịch cho anh.

Thang Lâm kỳ lạ hỏi: “Đến sân bay nhận hàng gì?”

Tô Giang nói: “Là tham tán Tống dặn, nhưng không nói là hàng gì.”

Thang Lâm càng thêm kỳ lạ.

Tô Giang ngồi vào ghế lái, Thang Lâm ngồi ở ghế phụ bên cạnh.

Tô Giang lái xe một mạch đến Sân bay Quốc tế Cavo.

Sau khi tìm chỗ đỗ xe ở sân bay xong, Tô Giang và Thang Lâm đi đến cửa ra để chờ. Trên tay Tô Giang còn cầm một tấm bảng viết chữ “Bill” bằng tiếng Anh. Một lát sau, một nhóm hành khách lục tục đi ra từ bên trong, rồi rời đi, không có ai đi đến. Sau đó, một người đàn ông cao lớn hơi mập đeo kính râm mặc đồng phục phi công dùng xe đẩy đẩy một thùng giấy đi đến. Thùng giấy đó có kích thước khoảng 60×60 cm.

“Xin hỏi có phải là ông Bill không?” Tô Giang hỏi.

Tô Giang nói bằng tiếng Anh, Thang Lâm không phiên dịch.

Đúng vậy.” Bill nói. Nhưng anh lại nói thêm một câu nữa, Tô Giang không hiểu.

Đó là tiếng Pháp. Hồi đại học, Thang Lâm đã chọn tiếng Pháp là ngoại ngữ thứ hai. Mặc dù làm việc tại phòng phiên dịch tiếng Anh của Vụ Biên dịch, cô cũng thông thạo biên dịch tiếng Pháp. Cô dịch cho Tô Giang: “Thưa ngài, thưa cô, rất vui được gặp hai người. Có phải hai người được ngài Tống cử đến không?”

Bill chỉ vào thùng giấy và nói bằng tiếng Pháp: “Đây là thứ mà ông Tống yêu cầu tôi mang theo.”

Thang Lâm dịch.

Tô Giang nhận lấy cái thùng đó.

Họ nói thêm vài lời, tạm biệt rồi rời đi. Tô Giang đặt chiếc hộp vào trong xe rồi lái xe trở về đại sứ quán cùng Thang Lâm.

“Không biết trong thùng giấy này đựng cái gì.” Thang Lâm tò mò nói.

Tô Giang nói: “Tham tán Tống không nói, chúng ta không thể tự ý mở ra xem.”

Thang Lâm nói: “Đồ riêng tư mà cũng phải để hai chúng ta ra mặt.”

“Công tác ở nước ngoài là như vậy, cuộc sống cũng là một phần của công việc.” Tô Giang cười nói.

Thang Lâm rất tò mò trong thùng giấy đó có cái gì, nhưng lại không thể tự ý mở ra xem.

Về đến đại sứ quán, Tô Giang mang thùng giấy xuống xe, sau đó báo cáo với Tống Dịch, nói đồ đã lấy về.

Tống Dịch đang ngồi trong văn phòng cắm cúi viết cái gì đó.

Nghe vậy, anh không ngẩng đầu lên mà nói: “Mở thùng ra, đem đồ bên trong giao cho đầu bếp Hoàng.”

Đầu bếp Hoàng chính là đầu bếp của nhà ăn ở đại sứ quán.

Tô Giang ngạc nhiên, chẳng lẽ là đồ cho đầu bếp Hoàng sao?

Thang Lâm nghe Tô Giang nói có thể mở thùng giấy liền tò mò đi theo sau Tô Giang.

Đợi đến khi Tô Giang mở thùng giấy ra, Thang Lâm kinh ngạc đến ngây người.

Nấm hương, bắp cải, bí đao, củ cải, cà tím, hẹ, tỏi tây, hành các loại gia vị, đồ nêm nếm.

“A! Rau! Rau của nước ta! Sao lại có rau của nước mình!” Trần Đình Đình không biết từ lúc nào đã đi đến, cô vui mừng reo lên.

>”Là tham tán Tống nhờ người mang sang.” Tô Giang nói.

Trần Đình Đình lại kinh ngạc nói: “Làm sao nhờ người mang sang hộ được vậy? Trung Quốc và Sisby còn chưa có đường bay thẳng mà.”

Tô Giang nói: “Chúng tôi nhận thùng hàng này từ một cơ trưởng máy bay chở hàng của nước HK. Tham tán Tống có lẽ đã nhờ người này vận chuyển từ nước IK đến.”

“A, chuyện này cũng không dễ dàng. Cuối cùng chúng ta cũng có thể cải thiện bữa ăn rồi!” Trần Đình Đình nói.

Tô Giang gật đầu, sau đó cũng tỏ vẻ vui mừng, cười đến nỗi không khép miệng lại được.

Quay đầu nhìn Thang Lâm, Tô Giang đột nhiên nói: “Sao tôi lại cảm thấy chúng ta là đang được hưởng lây từ Thang Lâm vậy?”

Trần Đình Đình nhìn về phía Thang Lâm.

Đại sứ La Ngọc Quang đúng lúc xuất hiện, vừa hay nghe được lời này của Tô Giang, không khỏi cũng đưa mắt nhìn về phía Thang Lâm.

Thang Lâm vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Tống Dịch đang đứng trên ban công tầng ba của tòa nhà văn phòng.

“Sao có thể được?” Thang Lâm nhìn Tống Dịch, miệng thì đáp lại Tô Giang.
 
Em Là Cảnh Đẹp Thế Gian
Chương 42: Mỗi ngày



Edit: Carrot – Beta: Cún

Trần Đình Đình và La Ngọc Quang lại không biết chuyện Thang Lâm bị ngất, nghe Tô Giang nói vậy thì đều kinh ngạc. La Ngọc Quang thậm chí còn hỏi ngọn ngành, Tô Giang liền kể lại toàn bộ sự việc.

La Ngọc Quang và Trần Đình Đình chợt hiểu ra.

“Vậy thì quả thật là chúng ta đang được hưởng lây từ Thang Lâm rồi.” La Ngọc Quang cười nói.

Ánh mắt của Thang Lâm thu lại từ trên người Tống Dịch, vội vàng cười nói: “Đại sứ La, sao ngay cả ông cũng nói như vậy?”

La Ngọc Quang cười ha hả.

Ông nói: “Nhưng mà, từ chiều tối hôm qua đến bây giờ, chưa đến hai mươi bốn tiếng đồng hồ, trong một thời gian ngắn như vậy mà tham tán Tống có thể kiếm được những món rau này đúng là không dễ dàng gì.”

Trần Đình Đình gật đầu: “Đúng vậy, cho dù là nhờ người mang hộ cũng rất khó. Chuyện này trước đây được gọi là “tốc độ khẩn cấp 800m”, ngựa chạy nhanh như bay đấy!”

Sự so sánh của Trần Đình Đình khiến mọi người đều cười ha hả. Đương nhiên, ý của mọi người thực ra là vì trước đó có chuyện Thang Lâm bị ngất, sau đó mới có chuyện tham tán Tống thấu hiểu cho mọi người, nghĩ cách để mọi người được ăn món ăn chính gốc Trung Quốc mà đã lâu không được ăn, chứ họ không nghĩ đến những chuyện khác.

Chỉ là, cái “tốc độ khẩn cấp 800m” này thì không biết giải thích thế nào, là muốn mọi người đều có thể ăn được món ăn Trung Quốc mà mình mong nhớ trong thời gian sớm nhất sao?

Mà khóe miệng Thang Lâm không kìm lòng được mà cong lên, chẳng phải anh cho rằng cô không chịu được khổ sao? Chẳng phải nói là trong bất cứ hoàn cảnh nào cũng phải có khả năng thích ứng phi thường sao?

Bây giờ lại vì sao mà nghĩ mọi cách để kiếm được những món rau này?

“Đi đưa cho đầu bếp Hoàng! Đưa cho đầu bếp Hoàng!” Tô Giang không thể chờ đợi mà đưa thùng thức ăn đến nhà ăn.

La Ngọc Quang và Trần Đình Đình trên mặt nở nụ cười, mỗi người trở về vị trí của mình làm việc. Thang Lâm lại ngẩng đầu lên, trên ban công tầng ba của tòa nhà văn phòng đã không còn bóng dáng của Tống Dịch. Cô thu hồi tầm mắt, cũng trở về văn phòng của mình.

Vào bữa trưa, tất cả các món ăn trong căng tin đều là đồ ăn Trung Quốc. Tuy rằng đồ ăn do đầu bếp Hoàng nấu không ngon bằng đồ ăn mà Thang Lâm thường ăn, nhưng cũng rất ngon rồi. Mọi người đều cảm thấy, lâu ngày không được ăn đồ ăn Trung Quốc quả thực không dễ dàng. Thang Lâm thậm chí còn ăn hết hai bát cơm lớn.

Sau bữa trưa, có thể trở về căn hộ để nghỉ trưa. Chỉ cần không có việc gì gấp thì Thang Lâm sẽ về ngủ. Nhưng lần này, tuy không có việc gì gấp nhưng cô không về căn hộ, mà lên phòng nghỉ ngơi trên tầng ba của khu văn phòng. Phòng nghỉ này nằm cạnh văn phòng của Tống Dịch, lúc này anh đang ở trong văn phòng. Lúc Thang Lâm đi ngang qua thì liếc nhìn một cái, thấy Tống Dịch đang cúi đầu viết cái gì đó.

Thang Lâm ngồi trong phòng nghỉ một lát, rồi đứng dậy đi đến máy pha cà phê để pha cà phê. Cô pha hai ly, đợi khi cà phê pha xong, cô bưng hai ly cà phê đó đi đến trước cửa văn phòng của Tống Dịch.

Hai tay cô không rảnh, thế là cô hắng giọng, ho một tiếng.

Tống Dịch ngẩng đầu lên, nhìn thấy Thang Lâm, nói một tiếng “mời vào”.

Thang Lâm đi vào văn phòng, đến trước mặt Tống Dịch, đặt một trong hai ly cà phê lên bàn làm việc của Tống Dịch, nói: “Mời tham tán Tống uống.”

Thang Lâm bưng ly cà phê của mình, nghiêng người dựa vào bàn làm việc của Tống Dịch, hỏi: “Tại anh lại tìm mua mấy loại thức ăn đó?”

Tống Dịch không ngẩng đầu lên: “Cải thiện bữa ăn một chút.”

“Không phải anh nói mọi người đều thích nghi được với đồ ăn ở đây sao? Người có khả năng thích nghi phi thường cũng cần cải thiện bữa ăn à?” Thang Lâm khẽ nhướng mày nhìn Tống Dịch.

“Hai chuyện này không liên quan.” Tống Dịch vừa viết vừa nói.

Thang Lâm nhấp một ngụm cà phê, cũng đặt ly cà phê của cô lên bàn làm việc, cúi đầu, ngón tay thon dài trắng nõn khẽ gõ lên mặt bàn, miệng thì cười nói: “Được rồi, không liên quan.”

Nhưng, Thang Lâm vừa nghĩ đến chuyện Tô Giang và đại sứ Hoàng đều nói bọn họ đang được hưởng lây từ cô thì cô lại thấy vui vẻ.

“Hơn nưa, để bay từ nước JK đến Cavô, thủ đô của Sisby phải mấy 11 tiếng đồng hồ, tính từ lúc tôi bị ngất đến bây giờ thì còn chưa tới 24 tiếng đồng hồ. Không ngờ anh lại nhờ người nước IK mang thức ăn đến, mà còn làm được trong một thời gian ngắn như vậy. Anh quen cơ trưởng máy bay chở hàng đó à?” Thang Lâm hỏi.

“Không quen.” Tống Dịch nói.

Thang Lâm lại hỏi: “Vậy thì làm sao mà có thể nhờ người vận chuyển thức ăn bằng đường hàng không trong thời gian ngắn như vậy?”

Thang Lâm kinh ngạc: “Nhờ ai?”

“Cô không quen.” Tống Dịch nói.

Thang Lâm tò mò: “Anh biết nhờ người khác sao? Tôi thật sự muốn biết anh sẽ nhờ ai?” Tống Dịch ngẩng đầu nhìn Thang Lâm một cái, nói: “Nói cô cũng không quen. Hỏi nhiều như vậy làm gì?”

Thang Lâm bĩu môi, nhưng trong lòng lại vui vẻ không tả xiết. Các nước có đường bay thẳng đến Sisby không nhiều, nước IK là một trong số đó, hơn nữa chỉ có nước IK vừa có rau củ chính gốc Trung Quốc lại vừa có khoảng cách tương đối gần.

Mà anh lại vì có thể nhận được những món rau đó trong thời gian sớm nhất mà đi nhờ người khác.

“Nhưng mà, những thứ đồ ăn tươi này cũng chỉ ăn được hai bữa, ăn hết rồi thì làm sao?” Thang Lâm lại hỏi.

“Muốn ngày nào cũng ăn được những món rau này?” Tống Dịch lại nhìn về phía Thang Lâm.

Thang Lâm khẽ chớp mắt, hỏi: “Có thể không?”

“Vậy thì tôi chỉ có thể ngày nào cũng đi nhờ người khác thôi.” Tống Dịch nói.

Thang Lâm từ từ cong khóe môi lên.

“Cho nên, không thể.” Tống Dịch lại nói.

Nụ cười trên khóe môi của Thang Lâm chợt ngưng lại, lườm Tống Dịch một cái.

Nhưng dù sao thì bữa ăn này cũng đã xoa dịu nỗi đau khổ về ăn uống của Thang Lâm trong hơn một tháng này, tâm trạng của cô rất tốt.

Thang Lâm tựa vào bàn làm việc của Tống Dịch, bắt đầu từ từ nhâm nhi cà phê.

Hai mắt cô nhìn Tống Dịch đang viết gì đó, trong đầu nghĩ về cảnh anh ôm cô tối qua, rồi không nhịn được mà liếc nhìn ngực anh một cái, khóe miệng lại từ từ tràn ra nụ cười.

Thang Lâm dùng ly cà phê của mình chạm nhẹ vào ly cà phê của Tống Dịch, nói: “Tham tán Tống, tôi đã tốn rất nhiều tâm sức để pha đấy, anh nhớ uống đấy nhé.”

Nói xong, Thang Lâm bưng ly cà phê của mình xoay người rời đi.

Tống Dịch ngẩng đầu lên, bóng dáng yểu điệu của Thang Lâm dần dần biến mất trước mắt.

Anh cúi đầu nhìn ly cà phê đó, cầm lên, uống một ngụm.

Buổi chiều họp bàn về việc sau khi đại sứ quán thành lập, việc đầu tiên nên làm để người dân của đất nước Sisby hiểu rõ hơn về Trung Quốc.

Tống Dịch đưa ra việc đầu tiên phải làm là xúc tiến việc mở đường bay giữa Trung Quốc và Sisby, thậm chí là mở đường bay thẳng, vận chuyển hàng hóa và hành khách cùng được tiến hành.

Trước đó, Trung Quốc và Sisby chưa thiết lập quan hệ ngoại giao, chưa có đường bay thẳng, người dân của hai nước muốn đến nước của đối phương chỉ có thể xin visa và quá cảnh ở nước thứ ba.

“Việc giao lưu nhiều hơn giữa hai nước, sự hiểu biết sẽ ngày càng nhiều hơn. Hơn nữa nếu muốn ngày nào cũng ăn được đồ ăn Trung Quốc thì điều này cũng có thể giải quyết vấn đề từ gốc rễ.” Lúc nói câu cuối cùng, ánh mắt của Tống Dịch rơi trên người Thang Lâm.

Thang Lâm nhướng mày. Lúc nghỉ trưa cô có đề cập đến việc ngày nào cũng ăn đồ ăn Trung Quốc, mà lúc đó anh nói “Vậy thì tôi phải ngày nào cũng đi nhờ người khác. Cho nên, không thể”.

Đề nghị của Tống Dịch nhận được sự tán thành của mọi người.

La Ngọc Quang giao cho Tống Dịch phụ trách việc đàm phán với phía Sisby.

Đại sứ quán của nước Yorkou biết được người của Đại sứ quán Trung Quốc sẽ đi đàm phán vấn đề mở đường bay với Sisby. Đại sứ của họ liền nói: “Trung Quốc muốn đưa các yếu tố Trung Quốc vào Sisby, điều này đối với chúng ta không phải là chuyện tốt. Vậy thì chúng ta phải khuyên Sisby tốt nhất là không nên mở đường bay thẳng với Trung Quốc.”

“Tôi sẽ đi nói với họ.” Một nhà ngoại giao của Yorkou tên là Cargi nói.

Đại sứ của Yorkou nói: “Không, cùng lắm là hãy để họ đồng ý mở một vài đường bay trung chuyển, tôi sẽ đích thân ra mặt.”

Lúc Tống Dịch chuẩn bị đi gặp bộ trưởng ngoại giao của Sisby thì biết được tin đại sứ York đã thuyết phục Sisby là chỉ đồng ý mở các đường bay trung chuyển.

Thang Lâm cũng phải đi theo Tống Dịch, một là để làm phiên dịch, hai là để ghi chép lại quá trình đàm phán.

Mà lần này Tống Dịch đi gặp bộ trưởng ngoại giao của Sisby, không chỉ muốn xúc tiến việc mở đường bay trung chuyển giữa hai nước Trung Quốc và Sisby, mà còn muốn mở các chuyến bay thẳng.

Thang Lâm nhíu mày hỏi: “Nếu Sisby đã đồng ý với York rồi thì liệu lần này chúng ta có thể đàm phán thành công không?”

Tống Dịch nghĩ một lát, ngẩng đầu thấy Thang Lâm đang nhíu mày thì nói: “Đi thôi. Nếu đàm phán thất bại thì cô sẽ không thể ngày nào cũng được ăn đồ ăn Trung Quốc nữa, nên tôi sẽ cố gắng hết sức.”

Lời này của anh nghe sao giống như những gì anh làm đều là vì cô vậy? Chuyện này có thể sao? Trước đại sự của tổ quốc, Thang Lâm vẫn tự mình biết mình.

Cô nhướng mày lên, nhưng lại đi theo Tống Dịch lên xe.
 
Em Là Cảnh Đẹp Thế Gian
Chương 43: Nể tình cha mẹ chúng ta



Edit: Carrot – Beta: Cún

Chẳng bao lâu sau, Thang Lâm và Tống Dịch đã gặp được Ngoại trưởng của Sisby – Jovan. Hai bên bắt đầu đàm phán chính thức. Thang Lâm ngồi bên cạnh Tống Dịch, bên cạnh Jovan cũng có một người đàn ông, là phiên dịch của Jovan.

“Trung Quốc và Sisby đã thiết lập quan hệ ngoại giao, vì tình hữu nghị giữa hai nước, tôi nghĩ, việc mở đường bay là có lợi cho cả đôi bên.” Tống Dịch nói.

Jovan gật đầu: “Tôi rất tán thành ý tưởng của Tham tán Tống.”

Về điểm này, Tống Dịch và Jovan nhanh chóng đạt được thỏa thuận. Tuy nhiên, Jovan chỉ đồng ý với phương án quá cảnh và Sisby có thể cung cấp sự thuận tiện về thị thực. Nhưng Tống Dịch vẫn nhất quyết mở đường bay thẳng và nêu ra nhiều lợi ích khi làm như vậy với Sisby. Những lợi ích này rất hấp dẫn đối với Sisby, một đất nước vẫn còn rất nghèo. Tuy nhiên, Jovan đã hứa với Đại sứ của York rằng chiến lược của họ sẽ là ủng hộ York, nên Jovan đã rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.

Tống Dịch nói: “Có thể thực hiện theo cách này. Đối với các chuyến bay thẳng, cả dịch vụ chở hàng và chở khách sẽ mở tuyến bay đến Cavô một lần một tuần.”

Tuy Jovan không lập tức đồng ý, nhưng ông ta cũng không muốn từ chối những lợi ích mà Tống Dịch đã nhắc đến. Ông ta đề nghị đi vệ sinh một lát. Khi đứng lên, ông ta liếc mắt ra hiệu cho phiên dịch của mình, người này sau đó cũng ra hiệu với Tống Dịch và Thang Lâm rằng anh ta cũng muốn rời đi một chút.

Trong phòng đàm phán chỉ còn lại Thang Lâm và Tống Dịch. Hai người nhìn nhau, Thang Lâm nhỏ giọng nói: “Họ đi bàn bạc rồi.”

“Ừm,” Tống Dịch nói, “Phiên dịch của Jovan thực chất cũng là trợ lý của ông ta.”

Thang Lâm chợt hiểu ra. Tuy nhiên, cô vẫn không biết cuối cùng có thể đàm phán thành công hay không.

Vào thời điểm đó, nhà ngoại giao Carlgi và đại sứ của York đang ngồi nói chuyện với nhau. Đại sứ York cho biết Jovan đã đồng ý chỉ mở các tuyến quá cảnh với Trung Quốc, và Sisby lại ủng hộ York nên phương án của Tống Dịch sẽ không bao giờ được thông qua.

Cargi nói: “Liệu Jovan có trở mặt không?”

“Không đến mức đó.” Đại sứ của York tự tin nói.

“Trong ngoại giao, tình thế biến đổi rất nhanh.” Cargi nói.

Đại sứ York: “Tuy nói vậy, nhưng hôm qua Jovan mới hứa với tôi, không đến mức hôm nay đã thay đổi.”

Cargi suy nghĩ một lát rồi từ từ gật đầu.

*

Đương nhiên Jovan không thực sự ở trong nhà vệ sinh, ông ta và trợ lý kiêm phiên dịch của mình đang thảo luận ở một gian phòng khác.

“Tôi biết rằng Trung Quốc và York ngang tài ngang sức về mọi mặt. Nhưng chúng ta có thực sự muốn loại trừ Trung Quốc chỉ vì nước ta thân thiết với York à?” Jovan hỏi trợ lý.

Trợ lý nói: “Tôi nghĩ chúng ta không nhất thiết phải từ chối bất cứ điều gì có lợi cho đất nước.”

“Nhưng hôm qua tôi mới hứa với Đại sứ của York xong, nên không thể đổi ý ngay được.” Jovan cau mày.

Trợ lý cũng cảm thấy vấn đề khó giải quyết. “Hay là đổi người khác đến đàm phán?”

Jovan nghĩ ngợi một chút rồi lắc đầu: “Vẫn không ổn. Chuyện này xác định là do tôi phụ trách.”

Cuối cùng, hai người bàn tới bàn lui vẫn không đưa ra được một biện pháp hay nào.

Đang chờ đợi, Thang Lâm không nhịn được hỏi Tống Dịch: “Rốt cuộc họ sẽ làm gì? Đã gần một tiếng rồi mà vẫn chưa ra.”

Tống Dịch cười nói: “Bọn họ đang trong tình thế tiến thoái lưỡng nan. Hôm qua Jovan mới đồng ý với York xong, nếu hôm nay đã đổi ý thì không hay lắm.”

Thang Lâm nói: “Nhưng anh có cách giải quyết, đúng không?” Nụ cười điềm tĩnh thản nhiên của Tống Dịch khiến Thang Lâm cảm thấy như vậy.

Tống Dịch không trả lời, Jovan và trợ lý kiêm phiên dịch của ông ta đúng lúc này đi ra. Thang Lâm và Tống Dịch nhìn nhau.

Jovan xin lỗi Tống Dịch vì đã để anh phải chờ lâu, sau đó ông ta ngượng ngùng nói rằng đường bay thẳng có thể khó khai thác.

Tống Dịch nói: “Nếu ngài Jovan lo lắng về phía York thì tôi có một cách. Văn bản tóm tắt sau khi đàm phán sẽ ghi rõ Sisby và Trung Quốc sẽ mở một đường bay thẳng để chở khách và vận chuyênt hàng hóa trước, tạm thời chỉ có một chuyến một tuần. Tuy nhiên, văn bản tóm tắt sẽ do trợ lý của ngài Jovan mang đi in.”

Jovan lập tức hiểu ý của Tống Dịch. Nếu bản tóm tắt do trợ lý mang đi in thì nội dung trên đó có trái ý của phía York thì cũng chỉ là sai sót khi in ấn, tuy ông ta phải ký tên, nhưng trên bàn làm việc lại chất đầy tài liệu, và ông ta không thể nào xem kỹ từng câu từng chữ của văn bản đã được xác định trước. Ông ta có thể lấy đó làm cái cớ để trả lời những thắc mắc của phía York.

Thang Lâm liếc nhìn Tống Dịch, trong đàm phán ngoại giao cũng có thể đưa ra ý tưởng tệ hại như vậy sao?

Trong lúc Thang Lâm đang nghĩ vậy thì Jovan nhìn trợ lý một cái. Người trợ lý gật đầu, bảo rằng anh ta không ngại nhận trách nhiệm này. Jovan lập tức nở một nụ cười rạng rỡ với Tống Dịch: “Đề xuất của Tham tán Tống rất hay.”

Thế là chuyện đường bay thẳng được quyết định như vậy.

Đại sứ của York sau khi biết chuyện này thì “hừ” một tiếng: “Sai sót khi in ấn ư? Đúng là một cái cớ hay đấy!”

Cargi an ủi ngài đại sứ: “Chúng ta có các chuyến bay thẳng hàng ngày với Sisby, còn bọn họ chỉ có một chuyến một tuần. Hơn nữa, chúng ta không chỉ mở đường bay đến thủ đô Cavô mà còn mở đường bay đến thành phố lớn thứ hai của Sisby.”

Đại sứ York tức giận với Jovan vì ông đã thay đổi quyết định vào ngày hôm sau, nhưng xét đến việc York và Sisby có nhiều đường bay hơn Trung Quốc, York vẫn có lợi thế hơn nên ông ta mới từ bỏ.

*

La Ngọc Quang đọc bản tóm tắt do Sisby gửi đến, Tống Dịch đã thành công thúc đẩy việc mở đường bay giữa Trung Quốc và Sisby, bao gồm cả đường bay thẳng, ông ấy cảm thấy vô cùng hài lòng.

Trước đây, Tô Giang chỉ cảm thấy Tống Dịch còn trẻ mà đã là tham tán thật đáng ngưỡng mộ, nhưng trong những ngày ở đại sứ quán, anh ta ngày càng ngưỡng mộ năng lực của Tống Dịch hơn.

Thang Lâm cầm bản báo cáo tóm tắt hưng phấn đi tìm Tống Dịch, Tống Dịch đang xem tài liệu. Anh biết rất rõ thứ gì trong tay Thang Lâm, bởi vì anh đã xem qua rồi.

“Cô có thể ăn đồ ăn Trung Quốc chính gốc mỗi ngày rồi.” Không đợi Thang Lâm lên tiếng, Tống Dịch đã nói.

Thang Lâm cứ cười mãi: “Tham tán Tống không tiếc đưa ra ý tưởng tồi tệ trong ngoại giao, là vì tôi sao?”

Tống Dịch nhìn vẻ đắc ý của cô, nói: “Chỉ là tiện thể thôi.”

Thang Lâm hừ một tiếng, Tống Dịch cong môi cười.

*

Bắt đầu có chuyến bay thẳng hàng tuần giữa Trung Quốc và Sisby. Chuyến bay chở khách đầu tiên của Trung Quốc hạ cánh thẳng xuống Cavô. Hôm đó là cuối tuần và mọi người đều vui vẻ nên họ lái xe đến khu vực rìa Cavô để vui chơi.

Trên đường đi, họ gặp một khu rừng điều, cây điều xanh tươi tốt, tạo thành một khung cảnh rất đẹp, mọi người xuống xe và đi vào rừng điều.

Hạt điều đã qua mùa thu hoạch, hạt điều trên cây hầu như đã được hái hết. Tuy nhiên, khi đi bộ, Thang Lâm phát hiện ra trên một vài cây còn sót lại một vài hạt điều. Cô chưa từng nhìn thấy hạt điều mọc trên cây như thế nào, nên nói với Tô Giang rằng muốn đi vào trong xem sao. Tô Giang vui vẻ đồng ý. Cô định gọi cả Tống Dịch đi cùng, nhưng Tống Dịch và Lý Lâm Phong, Trần Đình Đình đi cùng một nhóm, hơn nữa không biết Tống Dịch đang nói chuyện gì với Trần Đình Đình, hai người nói chuyện không ngớt.

Càng đi sâu vào rừng điều, Thang Lâm càng cảm thấy mát mẻ. Chỉ là khi Thang Lâm và Tô Giang đang đi thì nghe thấy tiếng chó sủa gâu gâu.

“Đi nhanh!” Thang Lâm phản ứng nhanh, lập tức quay người bỏ đi.

Tô Giang lập tức đi theo Thang Lâm, tiếng chó sủa càng gần hơn, Thang Lâm quay đầu lại, thấy một con chó đen lớn đuổi theo. “Chạy!” Cô kinh hãi kêu lên, rồi ba chân bốn cẳng chạy.

Tô Giang quay đầu lại cũng thấy con chó đó, chạy theo Thang Lâm. Tốc độ của anh nhanh, thoáng cái đã vượt qua Thang Lâm. Thấy con chó sắp đuổi kịp Thang Lâm, anh lại chạy ngược trở lại. “Thang Lâm, cô chạy về phía đó! Tôi sẽ dụ chó đi!” Tô Giang hét lớn.

“Được!” Thang Lâm đáp lại một tiếng, chạy về phía mà Tô Giang chỉ.

Tô Giang làm động tác thu hút chó, miệng thì la lớn: “Bên này! Bên này!”

Tuy nhiên, con chó đen lớn liếc nhìn Tô Giang một cái, rồi lao thẳng về phía Thang Lâm.

Thang Lâm quay đầu lại nhìn, thấy con chó đang đuổi theo sát phía sau, cô hét lên: “Tô Giang! Không phải anh đang dụ chó sao?”

“Này! Con chó lớn!” Tô Giang vẫn đang cố gắng dụ con chó về phía mình. Nhưng con chó đen chỉ đuổi theo Thang Lâm.

Thang Lâm chạy không nổi nữa, cô có dùng hết sức cũng không thể chạy nhanh hơn một con chó. Cuối cùng, cô đành liều mình trèo lên cây. Nhưng miệng của con chó đen lớn đã cắn vào vạt váy của Thang Lâm, bắt đầu ra sức kéo giật. Thang Lâm vô cùng sợ hãi. Cô ôm chặt lấy thân cây, vẫn cố gắng trèo lên, nhưng không thể trèo được. Cô ngẩng đầu lên, không thấy bóng dáng Tô Giang đâu.

Tô Giang bị trẹo chân khi đang đuổi theo Thang Lâm.

Thang Lâm lo lắng như lửa đốt. Thấy váy sắp bị chó xé rách, cô cũng không thể ôm chặt thân cây được nữa, sắp trượt từ trên cây xuống thì đột nhiên Tống Dịch cầm một cây gậy chạy đến.

Con chó nhìn thấy Tống Dịch cầm gậy trên tay, cuối cùng giật mạnh váy Thang Lâm một cái rồi quay đầu bỏ chạy.

Thang Lâm thở phào nhẹ nhõm, nhưng hai tay vẫn ôm chặt lấy thân cây.

Tống Dịch ném cây gậy đi, ngẩng đầu nhìn Thang Lâm đang treo trên cây, không nhịn được bật cười một tiếng, nói: “Xuống được rồi.”

Thang Lâm cúi đầu nhìn Tống Dịch, không nhúc nhích.

Tống Dịch dang hai tay ra. Lúc này Thang Lâm mới nhảy xuống, Tống Dịch vừa vặn đỡ được cô. Thang Lâm vừa đặt chân xuống đất liền tiện tay ôm lấy eo Tống Dịch, cô vẫn còn sợ hãi.

Tống Dịch lại vì hành động của cô mà cơ thể cứng đờ. Còn Thang Lâm cũng vùi đầu vào ngực Tống Dịch.

“Có thể dùng gậy dọa chó, trừ chó điên ra, chó bình thường đều sẽ bị dọa chạy.” Tống Dịch nói.

“Sao anh biết đó không phải chó điên?” Thang Lâm ngẩng đầu từ trong ngực Tống Dịch lên, hỏi.

Tống Dịch cúi đầu nhìn Thang Lâm nói: “Một khu rừng trồng điều xuất hiện chó, vậy con chó này rõ ràng là do chủ nhân khu rừng nuôi. Chó được nuôi để trông rừng sẽ không phải là chó điên.”

Lúc này Thang Lâm mới hoàn hồn lại. Đồng thời, cô mới nhận ra hai người đang ôm nhau.

Tống Dịch thấy vẻ kinh hoàng sợ hãi trên mặt cô không còn nữa, liền buông tay ra.

Thang Lâm lại vẫn ôm chặt eo Tống Dịch.

“Chó chạy rồi.” Tống Dịch nhắc nhở Thang Lâm, ra hiệu cho cô buông tay ra.

Thang Lâm không buông tay, cô ngẩng đầu nhìn vào mắt Tống Dịch, nhỏ giọng hỏi: “Anh cảm thấy thế nào?”

Yết hầu của Tống Dịch khẽ động, không nói gì.

Thang Lâm rút một tay từ eo Tống Dịch ra, đặt lên ngực Tống Dịch.

Yết hầu của Tống Dịch động hai cái.

“Rốt cuộc anh thích mẫu phụ nữ như thế nào?” Thang Lâm hỏi.

Ánh mắt Tống Dịch đối diện với Thang Lâm, anh không trả lời.

“Vì quan hệ của hai bên gia đình nên anh mới không đẩy tôi ra, đúng không?” Thang Lâm lại hỏi.

Tống Dịch gỡ tay Thang Lâm đang đặt trên ngực và trên eo anh ra, quay người lại nói: “Nên về rồi, Tô Giang bị trẹo chân, còn đang đợi.”

Thang Lâm ngồi xuống đất. Tống Dịch quay đầu nhìn cô một cái rồi cất bước rời đi.

Thang Lâm khẽ nheo mắt lại, tâm trạng tồi tệ vô cùng.

Mưa lớn đột ngột “ào ào” trút xuống, Thang Lâm trong nháy mắt đã bị ướt sũng toàn thân. Nhưng cô vẫn ngồi trên đất không đứng dậy.

Đột nhiên có một người ngồi xuống bên cạnh. Thang Lâm quay đầu lại, nhìn thấy Tống Dịch.

“Lại quay lại làm gì?” Thang Lâm bực bội hỏi.

Tống Dịch ngồi bên cạnh cô không nói gì.

Thang Lâm buồn bực.

Mưa lớn đổ xuống hai người, cả hai như hóa đá, đều ngồi im bất động.

Nghe tiếng mưa, nhìn khu rừng điều dày đặc, tâm trạng Thang Lâm ngày càng bực bội. Cuối cùng cô tức giận đá bay đôi giày của mình, giày bay ra xa rồi rơi xuống.

“Nể tình cha mẹ chúng ta, anh có thể nhặt giày giúp tôi không?” Thang Lâm quay đầu nói với Tống Dịch.

Và ngay khi cô vừa dứt lời, Tống Dịch đột nhiên kéo cô vào lòng, cúi đầu hôn lên môi cô.
 
Em Là Cảnh Đẹp Thế Gian
Chương 44: Có thơm không?



Edit: Carrot – Beta: Cún

Sự thay đổi đột ngột này khiến Thang Lâm giật mình, còn chưa kịp phản ứng, đã có thứ gì đó mềm mềm chui vào miệng cô. Đầu óc Thang Lâm nổ “ầm” một tiếng. Cô ra sức đẩy lồ ng ngực trước mặt, nhưng lồ ng ngực đó cứng rắn như một bức tường, cô gần như dùng hết sức lực để đẩy mà bức tường đó vẫn không hề nhúc nhích. Cô dùng răng cắn anh, nhưng anh lại hôn sâu hơn, đầu lưỡi cô bị anh quấn chặt không buông. Sau vài tiếng “ưm ưm”, cô đành phải ngừng phản kháng. Mưa lớn trút xuống, rơi trên mặt mát lạnh, hơi thở giữa môi răng vừa dịu dàng vừa nồng nhiệt, đó là một cảm giác mà Thang Lâm chưa từng trải qua, tuyệt diệu đến mức không thể diễn tả bằng lời. Cô sớm đã không muốn phản kháng nữa thế là cô liền đắm chìm trong đó.

Mưa lớn khiến Thang Lâm không mở được mắt, cô nhắm mắt lại, và cảm giác này trở nên rõ ràng nhất, tuyệt vời nhất.

Trong rừng điều, không có ai khác, tiếng mưa “ào ào” khiến khu rừng trở nên yên tĩnh hơn. Còn Thang Lâm thì ngay cả tiếng mưa cũng không nghe thấy, tất cả giác quan của cô đều dồn vào giữa môi răng đó, trái tim cô bị gảy lên từng hồi.

Không biết qua bao lâu, Tống Dịch cuối cùng cũng buông cô ra. Thang Lâm lại cảm thấy vẫn còn chưa đã. Tim cô đập thình thịch, đôi mắt từ từ mở ra, mơ màng nhìn Tống Dịch.

Tống Dịch cúi đầu, đối diện bốn mắt với Thang Lâm, khóe miệng anh hơi cong lên. Thang Lâm mím môi, đôi môi đỏ mọng đó càng trở nên kiều diễm động lòng người hơn so với bình thường.

“Anh đang làm gì vậy?” Giọng Thang Lâm mang theo một chút khàn khàn.

Tống Dịch nói: “Không phải vì mối quan hệ của hai gia đình mới hôn em.”

“Vậy là vì cái gì?” Thang Lâm nhướng mày.

Tống Dịch ghé môi vào tai cô, nhẹ nhàng nói: “Anh quả thật là thích em.”

Tim Thang Lâm đập nhanh hơn.

“Chuyện từ khi nào?” Thang Lâm hỏi.

“Không rõ.”

Khóe miệng Thang Lâm nhếch lên, nghiêng đầu nhìn anh, lại nói: “Thì ra anh thích tôi? Nhưng tôi không thích anh.”

Tống Dịch nheo mắt lại.

“Bây giờ xin anh buông tôi ra.” Thang Lâm ngẩng cằm lên nói.

Tống Dịch dường như không ngờ Thang Lâm lại nói như vậy, câu trả lời của cô mâu thuẫn với hành vi trước đó của cô. Anh nhìn cô hồi lâu rồi mới buông cô ra.

“Tuy nhiên, kỹ thuật hôn của Tham tán Tống rất điêu luyện, không biết đã hôn bao nhiêu người phụ nữ rồi?” Thang Lâm đứng dậy, chân trần đứng trước mặt Tống Dịch.

Tống Dịch liếc Thang Lâm một cái, không trả lời, đi nhặt đôi giày bị cô đá bay.

Đợi đến khi Tống Dịch nhặt giày của Thang Lâm về đặt trước mặt Thang Lâm, Thang Lâm cũng không đi giày nữa, bởi vì đôi chân nhỏ nhắn của cô đã dính đầy bùn đất. Cô thậm chí còn cởi nốt chiếc giày còn lại. Sau đó xách đôi giày lên rồi quay người bỏ đi.

Tống Dịch lặng lẽ đi theo sau cô.

Thang Lâm vừa đi vừa nghĩ về nụ hôn vừa rồi của Tống Dịch, khóe miệng cô hơi nhếch lên. Cuối cùng cô cũng từ chối anh một lần rồi. Hơn nữa anh chỉ nói thích cô, cô sẽ không vì anh vừa nói một câu mà đã “quên hết thù cũ”, cô muốn nhiều hơn thế. Nhất thời, trong lòng cô đã nảy ra rất nhiều ý đồ xấu.

“Tô Giang đâu?” Đi được vài bước, Thang Lâm quay đầu lại hỏi. Tâm trạng buồn bực kia đã tan thành mây khói, lúc này trong lòng cô nở hoa, nhưng vẻ mặt bên ngoài lại tỏ ra rất trấn tĩnh.

Tống Dịch nói: “Vừa rồi đã để cậu ấy về trước rồi.”

“Không phải anh nói cậu ấy bị trẹo chân sao?”

“Không nghiêm trọng lắm, vẫn có thể đi chậm được.”

Thang Lâm không hỏi nữa, quay đầu tiếp tục đi. Cô đi chân trần, cả hai bàn chân đều dính đầy bùn đất, nhưng lại đi như một nàng công chúa kiêu hãnh. Tống Dịch nhìn bóng lưng cô, vẻ mặt đầy suy tư. Uổng cho anh ở trong ngoại giao có thể ung dung tự tại, nhìn thấu mọi chuyện, nhưng lại không nhìn thấu được một người phụ nữ, không biết cô rốt cuộc đang nghĩ gì.

Đường rất trơn, rất khó đi, Thang Lâm lại không đi giày, nên đi rất khó khăn. Đi thêm vài bước nữa, cô dừng lại, quay người nhìn Tống Dịch, hai mắt trông có vẻ ấm ức.

Tống Dịch liếc Thang Lâm một cái, nắm lấy tay cô, nói: “Sao lại phải lộ ra vẻ ấm ức như vậy?”

Thang Lâm nói: “Tôi không có.”

Tống Dịch cũng không tranh cãi với cô, anh không nói gì nữa, nắm tay cô từ từ đi về phía bên ngoài rừng điều.

Khi sắp ra khỏi rừng điều, Tống Dịch buông tay Thang Lâm ra. Đợi đến khi họ ra khỏi rừng điều thì mưa lớn đã tạnh, cầu vồng xuất hiện trên bầu trời, mây tía lấp lánh, đây quả là một cảnh đẹp hiếm thấy ở Cavô.

“Cuối cùng thì hai người cũng ra rồi, tôi đang định vào tìm hai người đây.” Tô Giang cười nói với Tống Dịch và Thang Lâm. Lúc này anh và Lý Lâm Phong, Trần Đình Đình đã ngồi trong xe.

“Bị lạc đường.” Tống Dịch nói.

Thang Lâm liếc nhìn Tống Dịch, anh nói dối mà mặt không đổi sắc, còn rất nghiêm chỉnh nữa chứ.

“Không phải anh bị trẹo chân sao? Đỡ hơn chưa?” Thang Lâm nhìn Tô Giang.

Tô Giang cười sảng khoái: “Không sao, chuyện nhỏ, một lát là khỏi thôi.”

“Lên xe đi.” Lý Lâm Phong liếc nhìn Thang Lâm và Tống Dịch, cả hai người đều lấm lem.

Thang Lâm và Tống Dịch lên xe. Tài xế khởi động xe, xe bắt đầu chạy. Sau trận mưa lớn này, mọi người cũng không muốn đi đâu nữa, nên tài xế quay đầu xe trở về.

Thang Lâm và Trần Đình Đình ngồi cùng nhau. Trần Đình Đình hạ giọng hỏi: “Thang Lâm, cô và Tham tán Tống ở trong rừng làm gì vậy?”

Thang Lâm cũng mặt không đổi sắc nói: “Tìm đường.”

Trần Đình Đình nhỏ giọng nói: “Thật sự bị lạc đường sao? Hai người đều thông minh tuyệt đỉnh vậy mà lại bị lạc đường? Vừa nãy bí thư Tô còn không bị lạc đường.”

Thang Lâm không trả lời, cô quay đầu, nhìn qua cửa sổ xe ngắm cầu vồng trên bầu trời, khóe miệng khẽ nở một nụ cười mà người khác khó có thể nhận ra.

*

Trên đường trở về đại sứ quán, mọi người về phòng riêng nghỉ ngơi.

Trên chuyến bay đầu tiên từ Trung Quốc đến Cavô có hơn mười người Trung Quốc và một số người nước khác. Không lâu sau khi máy bay chở khách đến Cavô, một chiếc máy bay chở hàng cũng đến, trên chiếc máy bay chở hàng này có rau củ mà đại sứ quán đặt, cùng một số sản phẩm của Trung Quốc. Sau đó, chuyến bay chở khách đầu tiên từ Cavô đến Trung Quốc cũng cất cánh. Trên chuyến bay này có hơn mười người Sisby và một số người nước khác.

Tống Dịch đang xem tin tức về chuyến bay từ Cavô đến Trung Quốc, khi máy bay vừa rời khỏi mặt đất trên màn hình ti vi thì đột ngột mất điện, trong phòng bỗng chốc tối đen như mực. Sau đó anh nghe thấy một tiếng kêu nhẹ “a”, anh lập tức mò lấy điện thoại, bật đèn pin trong điện thoại lên. Anh dùng đèn pin điện thoại chiếu về phía cửa, thấy Thang Lâm đang ôm trán đứng ở mép cửa.

“Sao em lại đến đây?” Tống Dịch hỏi.

“Chuyến bay đầu tiên từ Cavô đến nước ta cũng cất cánh hôm nay, tuy trên báo có nói, nhưng em chưa xem được tin tức trên ti vi.” Thang Lâm ôm trán nói.

“Ti vi vừa phát xong, em cố xem thêm vài phút nữa là được.” Tống Dịch nói.

“Ồ.” Thang Lâm không để ý lắm. Cô đã biết chuyện này rồi, có xem tin tức trên ti vi hay không cũng không quan trọng.

Cô đi vào phòng Tống Dịch, đứng trước mặt Tống Dịch, cười nói: “Sau khi nhậm chức tham tán đại sứ quán ở Sisby, việc đầu tiên đã làm thành công, chúc mừng Tham tán Tống.”

Thang Lâm vừa đến gần Tống Dịch, anh mới ngửi thấy trên người cô có một mùi hương đinh hương thoang thoảng. Tối nay cô đã xịt nước hoa.

“Vẫn chưa tính là hoàn toàn thành công.” Anh cúi đầu nhìn cô nói.

“Ừm? Còn có gì chưa làm sao?” Thang Lâm ngẩng đầu, hơi nhướng đuôi mắt nhìn anh.

Tống Dịch nói: “Mỗi tuần một chuyến bay không phải là mục tiêu.”

Thang Lâm có vẻ suy tư.

“Mất điện rồi, nhanh về phòng đi.” Tống Dịch nói.

Thang Lâm nói: “Sớm như vậy, về cũng không ngủ được. Thật sự không quen với giờ giấc sinh hoạt của người Sisby.”

Điện thoại của Tống Dịch sắp hết pin, đèn pin lúc này đột nhiên tắt, phòng lại chìm vào bóng tối.

“Anh đi đốt nến.” Tống Dịch nói.

Thang Lâm lập tức kéo tay Tống Dịch lại, nói: “Tôi không thích mùi nến.”

“Không đốt nến thì điện thoại của anh cũng hết pin rồi.” Tống Dịch nhắc nhở.

“Tôi ở một lát rồi đi, không cần đèn.” Thang Lâm nói.

Tống Dịch không đi tìm nến. Anh và Thang Lâm đứng đối diện nhau trong bóng tối, cô nắm lấy tay anh. Hương thơm dịu nhẹ của hoa đinh hương từ từ lan tỏa trong đêm, không khí tràn ngập hương thơm này.

Thang Lâm đột nhiên buông tay Tống Dịch ra, nhưng lại dùng hai tay ôm lấy cổ anh. Tống Dịch nín thở.

“Mùi hương của tôi thơm không?”

Thang Lâm nhón chân, ghé môi vào tai Tống Dịch khẽ nói. Giọng cô mang theo một sự quyến rũ khó tả.

Trước đó cô đã từ chối anh, bây giờ lại đến phòng anh hỏi anh như vậy. Tống Dịch nheo mắt lại. Anh một tay ôm lấy eo cô, tay còn lại trong bóng tối khẽ nâng cằm cô lên, nói: “Ý em là gì?”

Trái tim Thang Lâm đột nhiên rung động. Cô nhỏ giọng nói: “Chỉ là muốn anh ngửi mùi hương thôi.”

Tống Dịch khẽ áp hai cánh môi lên môi Thang Lâm, tim Thang Lâm “thịch” một tiếng nảy lên. Nhưng Tống Dịch không có động tác gì thêm, môi anh chỉ dán lên môi Thang Lâm mà không hề nhúc nhích. Thang Lâm cũng không đẩy anh ra, hai tay càng ôm chặt lấy cổ anh hơn. Trong đêm tối đen như mực, nhiệt độ của hơi thở rõ ràng đến lạ thường, tiếng tim đập cũng rõ ràng đến lạ thường.

Một lát sau, Tống Dịch mới tách môi họ ra, anh nói: “Mùi cũng được.”

Thang Lâm lại không biết anh đang nói đến mùi nước hoa hay là nói đến cái khác. Nhưng cô vẫn ôm chặt cổ anh. “Vậy thì, mùi hương nào mới lọt vào mắt xanh của Tham tán Tống?” Cô hỏi.

Tống Dịch hai tay ôm lấy eo cô, từ từ nói: “Chưa từng nghiên cứu qua.”

Thang Lâm khẽ cười, không nói gì nữa. Tống Dịch cũng không lên tiếng.

Không khí trong phòng như ngưng đọng lại.

Một lát sau, trong phòng đột nhiên sáng lên, có điện rồi. Thang Lâm lập tức rút tay từ cổ Tống Dịch về, cơ thể nhanh chóng lùi lại phía sau, nói: “Có điện rồi, tôi về phòng đây. Chúc Tham tán Tống ngủ ngon.”

Nói xong, quay người bỏ đi, không hề lưu luyến.

Tống Dịch nhìn bóng lưng Thang Lâm rời đi, xoa xoa mi tâm.

【Tác giả có lời muốn nói: Tham tán Tống không hiểu nổi Thang Lâm rồi.】
 
Em Là Cảnh Đẹp Thế Gian
Chương 45: Không làm nữa, có được không?



Edit: Carrot – Beta: Cún

Thang Lâm hiểu ý của Tống Dịch khi anh nói “một chuyến bay một tuần không phải là mục tiêu”. Một chuyến bay mỗi tuần là không đủ, Tống Dịch hy vọng có thể mở thêm nhiều tuyến đường bay hơn với Sisby. Chưa đầy một tháng, mong ước của Tống Dịch đã thành hiện thực. Số lượng các tuyến bay giữa Trung Quốc và Sisby đã dần tăng lên hơn 20 tuyến, bao gồm các tuyến bay giữa Trung Quốc và thành phố lớn thứ hai và thứ ba của Sisby. Ngay cả Tống Dịch cũng không ngờ mọi chuyện lại diễn ra nhanh như vậy.

Nguyên nhân là sau khi mở đường bay giữa Trung Quốc và Sisby, một số người dân Sisby đã đến Trung Quốc và yêu thích nơi này. Sau khi trở về, họ đã phản hồi quan điểm của mình cho những người xung quanh. Sau đó, ngày càng nhiều người dân Sisby muốn đến thăm Trung Quốc. Về mặt vận chuyển hàng hóa, các sản phẩm của Trung Quốc được vận chuyển trong một chuyến hàng rất phù hợp để người dân Sisby sử dụng. Sản phẩm Trung Quốc ngày càng được nhiều người ưa chuộng. Cần phải tăng gấp nhiều tuyến đường vận chuyển cả hành khách và hàng hóa. Người chủ động đề xuất tăng số lượng đường bay giữa hai nước là Bộ trưởng Ngoại giao Jovan của Sisby. Đây chính xác là ý của Tống Dịch, vì thế ngày càng có nhiều tuyến bay được mở giữa hai nước.

Đại sứ York khi xem bản tin truyền hình đưa tin Sisby và Trung Quốc lại tăng thêm một tuyến đường bay, ông đã cau mày rất sâu. Hiện nay, số lượng và quy mô các đường bay giữa Sisbg và Trung Quốc đã vượt qua York. Về điểm này, York đã không còn giữ được ưu thế nữa.

Tại Đại sứ quán Trung Quốc, Tô Giang nói với Thang Lâm: “Thấy lại có thêm một đường bay nữa được khai trương, tôi cảm thấy như một tên lửa lại được phóng thành công lần nữa vậy!”

Thang Lâm không nhịn được cười: “Anh cũng quá cường điệu rồi.”

Tô Giang cảm thán: “Về mặt chiến lược thì Sisby thân thiết với York, trong tình huống như vậy, việc chúng ta vượt qua York về mặt vận tải hàng không là rất khó. Hơn nữa, đại sứ quán của chúng ta chính thức thành lập còn chưa đầy một tháng nữa.”

Thang Lâm chợt nhận ra. Cô ở Cavô đã gần hai tháng, nhưng đại sứ quán chính thức thành lập còn chưa đầy một tháng. Lúc đầu vì chuyện ăn uống mà cô thậm chí cảm thấy như sống trong địa ngục, giờ thì không còn phải lo lắng về chuyện ăn uống nữa. Ngoài việc vận chuyển trực tiếp rau củ bằng đường hàng không, họ còn có thể mua được đồ ăn Trung Quốc chính gốc tại Cavô. Bởi vì hai ngày trước, khi Thang Lâm và Tô Giang ra ngoài làm việc, họ đã phát hiện ra một siêu thị bán đồ ăn Trung Quốc. Mặc dù các mặt hàng trong siêu thị không đầy đủ, nhưng như vậy đã tốt hơn trước rất nhiều rồi.

Tuy nhiên, khi Thang Lâm nhìn Tống Dịch, anh lại có vẻ mặt bình thường, đang cùng La Ngọc Quang bàn công việc chính sự trong văn phòng, nói chuyện cả buổi. Cô nghĩ, Tống Dịch và La Ngọc Quang phụ trách các công việc trong đại sứ quán, không chỉ làm một việc duy nhất, việc thông thương đường hàng không đã đến mức này rồi, còn rất nhiều việc khác phải làm.

*

Thang Lâm nhận được email của Vưu Duyệt Thi, vì công việc, hai người thường rất ít liên lạc. Lần cuối cùng họ liên lạc là khi cả hai vừa đến nước sở tại. Trong email lần này, Vưu Duyệt Thi đề cập đến một số công việc và cuộc sống ở nước ngoài, tất nhiên những công việc được nhắc đến đều không liên quan đến bảo mật. Vưu Duyệt Thi rất được đại sứ ở nơi cô công tác trọng dụng, cô nói với Thang Lâm rằng đây là lần đầu tiên cô cảm thấy mình thực sự rất giỏi. Tuy nhiên, Vưu Duyệt Thi nói cô rất nhớ nhà. Cuối email còn đề cập một câu, “Không ngờ Phạm Gia Lương cũng ở đây, không biết anh ta đến đây làm gì”.

Thang Lâm trả lời email của Vưu Duyệt Thi, nói rằng những người có thể vào được bộ phận phiên dịch đều là những người tài năng hiếm có, “cậu giỏi là đương nhiên rồi”. Cô cũng viết về một số tình hình của mình ở Sisby.

“Đại sứ quán ở Sisby vừa mới thành lập, người dân ở đây không hiểu biết nhiều về nước ta, mọi thứ đều mới chỉ bắt đầu, bên cạnh đó còn có một số trở ngại. Tuy nhiên, việc đầu tiên đã làm rất thành công, được nhìn thấy ngày càng có nhiều đường bay giữa hai nước, cũng như sự trao đổi hàng hóa ngày càng tăng lên, cảm thấy rất thành tựu. Tớ nghĩ, những trở ngại sau này sẽ ngày càng ít đi.”

Thang Lâm còn viết về việc trước đây cô không quen với đồ ăn ở Sisby. Vì chuyện này mà lần đầu tiên cô nhắc đến Tống Dịch với Vưu Duyệt Thi. Chuyện Tống Dịch đã thức đêm nhờ người vận chuyển rau củ bằng đường hàng không sau khi cô ngất xỉu, cô không thể không kể với người bạn thân nhất của mình. Cuối cùng, Thang Lâm còn viết thêm: “Cậu và Phạm Gia Lương sẽ không nối lại tình xưa chứ?”

*

Mùa hè ở Cavô mưa rất nhiều, cứ hai ba ngày lại mưa, mà toàn là mưa như trút nước. Đồng thời lại rất nóng nực. Mưa lớn thường chỉ đổ một lúc rồi lại nắng chói chang ngay.

Thang Lâm và Tô Giang ra ngoài làm việc, khi trở về đại sứ quán thì đầu óc choáng váng, nhưng ngay sau đó lại có một cuộc họp. Thế là cô và Tô Giang vội vàng đến phòng họp để họp.

Lần này người phát biểu chính là Bí thư thứ nhất của đại sứ quán, Lý Lâm Phong, chủ đề của cuộc họp là hoạt động của đại sứ quán. Đây là hoạt động đầu tiên của Đại sứ quán Trung Quốc tại Sisby kể từ khi thành lập.

“Chủ đề hoạt động của đại sứ quán lần này là giới thiệu văn hóa Trung Quốc, để nhiều người biết đến Trung Quốc hơn”, Lý Lâm Phong nói.

Thang Lâm gắng gượng tinh thần lắng nghe, nhưng cô vẫn dùng tay chống trán. Những người khác trong phòng họp đều ngồi rất ngay ngắn, cô là người duy nhất ngồi với tư thế như vậy. Lý Lâm Phong liếc nhìn Thang Lâm vài lần nhưng cô vẫn giữ nguyên tư thế đó.

Kết thúc cuộc họp, Thang Lâm vội vàng ra khỏi phòng họp, trở về văn phòng của mình, ừng ực uống một cốc nước lớn, rồi cả người úp mặt xuống bàn.

*

Lý Lâm Phong đứng trước cửa văn phòng của Thang Lâm gõ cửa mấy lần nhưng Thang Lâm không phản ứng gì.

Tống Dịch và La Ngọc Quang vừa nói chuyện vừa đi về phía cầu thang, vừa hay thấy Lý Lâm Phong đang đứng trước cửa văn phòng của Thang Lâm, hơn nữa sắc mặt không tốt.

“Có chuyện gì vậy?” La Ngọc Quang bước đến trước mặt Lý Lâm Phong, hỏi.

Tống Dịch cũng đi theo.

Lý Lâm Phong quay đầu nhìn La Ngọc Quang nói: “Một số tài liệu về hoạt động của đại sứ quán cần phải dịch, tôi mang đến cho Thang Lâm dịch.”

Tống Dịch và La Ngọc Quang nhìn thấy Thang Lâm đang úp mặt xuống bàn thì lập tức hiểu ra nguyên do.

Đúng lúc này, Thang Lâm ngẩng đầu lên, nhìn thấy ba người đàn ông ở cửa thì giật mình, lập tức đứng dậy khỏi ghế, hỏi: “Đại sứ La, Tham tán Tống, Bí thư Lý, có chuyện gì sao?”

Lý Lâm Phong đi vào đưa tài liệu cần dịch cho Thang Lâm. Cô nhận tài liệu rồi liếc nhìn Tống Dịch và La Ngọc Quang, họ đứng đó không nhúc nhích, không có việc gì tìm cô.

“Tôi sẽ dịch xong trước ngày mai”, Thang Lâm nói với Lý Lâm Phong.

Lý Lâm Phong “Ừm” một tiếng rồi quay người rời đi. Thang Lâm nhìn Tống Dịch ở cửa, anh và La Ngọc Quang cũng quay người rời đi. Thang Lâm xoa xoa trán, lẩm bẩm: “Sao mọi người lại đến đây vậy?”

Sau đó Thang Lâm lại úp mặt xuống bàn nghỉ ngơi, đầu cô vẫn còn choáng váng, cả người cũng không thoải mái.

“Vừa nãy họp đã có vẻ không tập trung rồi,” sau khi ra khỏi văn phòng của Thang Lâm, Lý Lâm Phong mặt mày nghiêm nghị nói.

Lý Lâm Phong vốn luôn nghiêm túc, Tống Dịch biết Lý Lâm Phong không hài lòng với thái độ của Thang Lâm. Anh cười nói: “Bí thư Lý, khi làm việc không cần phải căng thẳng như vậy, chỉ cần không ảnh hưởng đến công việc thì đều không đáng ngại. Anh yên tâm, cô ấy chắc chắn sẽ dịch xong tài liệu đúng thời hạn rồi giao cho anh.”

Tống Dịch đã nói vậy, Lý Lâm Phong không tiện nói thêm gì. Mặc dù tuổi của anh lớn hơn Tống Dịch khá nhiều, nhưng chức vị của Tống Dịch lại cao hơn, một câu nói có trọng lượng hơn anh. Chỉ là, anh vẫn nhíu mày một cái.

*

Thang Lâm biết mình bị say nắng nhẹ, cô lại uống một cốc nước lớn, rồi úp mặt xuống bàn nghỉ ngơi. Trong lúc đó, Lý Lâm Phong đi ngang qua văn phòng của Thang Lâm, thấy Thang Lâm vẫn chưa bắt đầu dịch thì lại nhíu mày. Trở về văn phòng của mình, anh lo lắng tài liệu mình cần không thể được dịch kịp thời, vì vậy anh lại mượn cớ đi ngang qua văn phòng của Thang Lâm, phát hiện Thang Lâm vẫn đang úp mặt xuống bàn. Lông mày của anh càng nhíu chặt hơn. Thế nhưng Tống Dịch đã nói, cô ấy chắc chắn sẽ giao tài liệu đã dịch đúng hạn cho anh vào ngày mai. Nhưng có nhiều tài liệu như vậy, bây giờ cô ấy không bắt đầu dịch, liệu sáng sớm ngày mai có thể giao cho anh được không?

Sau đó, Lý Lâm Phong còn liên tục mấy lần đi ngang qua văn phòng của Thang Lâm, Thang Lâm vẫn úp mặt xuống bàn không nhúc nhích, vẫn chưa bắt đầu dịch. Cho đến khi hết giờ làm, Thang Lâm vẫn chưa dịch.

*

Vào lúc hoàng hôn, Thang Lâm ngẩng đầu lên khỏi bàn, cuối cùng cô cũng cảm thấy dễ chịu hơn. Cô mở tài liệu mà Lý Lâm Phong đưa cho mình, chuẩn bị dịch thì đột nhiên, khóe mắt cô liếc thấy một người. Cô lập tức quay đầu lại, chỉ thấy Tống Dịch đang ngồi trên ghế sofa bên cạnh cô, thản nhiên lật sách. Cuốn sách đó là một cuốn sách về y tế trên bàn làm việc của cô. Bản dịch liên quan đến nhiều lĩnh vực, vì vậy Thang Lâm sẽ đọc mấy quyển sách chuyên ngành của các lĩnh vực khác nhau. Thang Lâm không biết Tống Dịch đã vào từ lúc nào.

Tống Dịch nhận ra ánh mắt của Thang Lâm, ngẩng đầu lên từ cuốn sách, hỏi: “Sao thế?”

Thang Lâm biết anh hỏi cô vì sao lại úp mặt xuống bàn ngủ. Cô nói: “Hôm nay ra ngoài làm việc với Tô Giang, bị say nắng.”

“Say nắng?” Tống Dịch khép cuốn sách lại, đứng dậy khỏi ghế sofa, đi đến trước mặt Thang Lâm, tiện tay đặt cuốn sách về vị trí cũ.

Thang Lâm gật đầu: “Ừm, đầu đau đến mức cảm giác như sắp chết.”

Tống Dịch lúc này mới hiểu tại sao cô lại úp mặt xuống bàn cả buổi chiều.

“Bây giờ cảm thấy thế nào?” Tống Dịch hỏi. Anh quan sát cô, sắc mặt của cô kém hơn bình thường.

Thang Lâm nói dối: “Vẫn còn đau muốn chết.”

Mặc dù Tống Dịch thấy sắc mặt của cô có kém hơn một chút so với bình thường, nhưng dáng vẻ của cô lại không giống như đang đau muốn chết. Anh nói: “Bí thư Lý đã đến chỗ cô mấy lần, e là ngày mai cô không thể giao tài liệu đã dịch đúng hạn cho anh ấy.”

Tống Dịch đã thấy Lý Lâm Phong mấy lần đi ngang qua văn phòng của Thang Lâm.

Thang Lâm lúc này mới nhớ ra có rất nhiều tài liệu phải nhanh chóng dịch xong. Cô không chút biến sắc nói: “Tôi sẽ cố gắng hết sức để dịch xong tài liệu.”

Tống Dịch “Ừm” một tiếng, quay người bước ra ngoài. Anh ở đây chờ cô tỉnh lại, dường như là quan t@m đến việc tại sao tinh thần cô không tốt, và nhắc nhở cô rằng cô vẫn còn công việc chưa làm xong. Khóe miệng Thang Lâm hơi cong lên, gọi anh lại.

“Có chuyện gì?” Tống Dịch hỏi.

Thang Lâm nói: “Anh có thể ở lại không? Nhỡ đâu tôi ngất xỉu thì sao?”

Tống Dịch khẽ cười một tiếng: “Tôi thấy dáng vẻ của cô rất khỏe khoắn.”

Thang Lâm nói: “Tôi đang gắng gượng đó.”

Tống Dịch liếc nhìn cô một cái, quay trở lại, rồi lại cầm cuốn sách về y tế lên, lại ngồi xuống ghế sofa. Thang Lâm hài lòng cong môi, rồi bắt đầu dịch tài liệu.

Thế là trong văn phòng của Thang Lâm, một người dịch tài liệu, một người đọc sách. Sau một hồi lâu, Thang Lâm dừng tay đánh máy.

“Dịch xong rồi?” Tống Dịch kinh ngạc.

Thang Lâm không trả lời, chỉ nói: “Tôi đau đầu, bây giờ phải nghỉ ngơi một lát.”

Nói xong Thang Lâm đứng dậy khỏi ghế, rồi đi đóng cửa văn phòng, không chỉ vậy, cô còn khóa trái cửa.

Tống Dịch kinh ngạc nhìn Thang Lâm. Ngay lúc này, Thang Lâm đi về phía anh, ngồi xuống bên cạnh anh, rồi người từ từ ngả xuống, đầu gối lên đùi anh, nói: “Ngủ trên bàn thật sự quá khó chịu, mượn đùi anh một chút.”

Nói xong, cô liền nhắm mắt hưởng thụ.

Người Tống Dịch không hề động đậy. Một lúc lâu sau, anh mới cúi đầu hỏi: “Vậy khi nào cô mới dịch xong?”

“Đừng nói chuyện,” Thang Lâm lười biếng nói.

Tống Dịch không hỏi nữa, mà quay đầu nhìn về phía cửa, ánh mắt dừng lại ở ổ khóa đã bị khóa trái, anh nhíu mày, sao anh lại có cảm giác như đang làm chuyện gì đó mờ ám? Anh cúi đầu nhìn người đang gối trên đùi mình, không biết cô có đang giả vờ không.

Nghĩ một hồi, Tống Dịch vẫn không đưa ra được kết luận, bởi vì lời nói của cô lúc thật lúc giả, hành động của cô cũng luôn mâu thuẫn, khiến người ta không thể nhìn thấu. Những ngày này, anh suy nghĩ về loại động vật mang tên phụ nữ này còn nhiều hơn bất kỳ lúc nào.

Đầu Thang Lâm động đậy một chút, dây thần kinh của Tống Dịch cũng bị kéo căng theo. Anh hít một hơi thật sâu, để mặc cô gối đầu lên đùi mình, anh tiếp tục đọc sách.

Tuy nhiên, anh lại không tập trung. Anh đọc sách một lát lại xem giờ, rồi lại liếc nhìn người đang nằm trong lòng mình.

Bên ngoài đã chìm vào đêm tối, xung quanh tĩnh lặng, trong văn phòng lại càng như vậy. Tống Dịch có thể nghe rõ tiếng hít thở của Thang Lâm. Khi anh lại cúi đầu nhìn Thang Lâm, Thang Lâm đột nhiên mở mắt ra, ánh mắt của anh vừa hay chạm đúng ánh mắt của cô. Thang Lâm nhẹ nhàng chớp mắt, cười nói: “Tôi phải dậy rồi.”

“Nhanh chóng dậy đi,” Tống Dịch ánh mắt lóe lên, nghiêm chỉnh nói.

Thang Lâm lại đột nhiên hỏi: “Vừa nãy sao anh lại nhìn tôi?”

Tống Dịch, người có thể nói chuyện trôi chảy trong các buổi ngoại giao, bị câu hỏi của Thang Lâm làm cho ngẩn người.

Thang Lâm cười khẽ một tiếng, đứng dậy khỏi người Tống Dịch, cũng không đợi anh trả lời, cười nói: “Muộn rồi, tôi phải về nhà ngủ thôi.”

Tống Dịch hoàn hồn, anh nhắc nhở cô: “Bản dịch của cô đã làm xong chưa?”

“Không làm nữa,” Thang Lâm thờ ơ nói.

Tống Dịch nhíu mày: “Bí thư Lý sáng sớm ngày mai cần tài liệu dịch của cô, tôi hy vọng cô nghiêm túc với công việc của mình.” Anh còn nói với Lý Lâm Phong rằng cô chắc chắn sẽ giao tài liệu đã dịch đúng hạn.

Mặc dù Tống Dịch rất linh hoạt và nhân văn khi quản lý người khác, nhưng tiền đề là công việc phải được hoàn thành đúng thời hạn và làm tốt.

Thang Lâm vẫn không cho là đúng, cô nói: “Ngủ quá muộn không tốt cho da. Tham tán Tống, mau đi đi, anh còn muốn ở lại văn phòng của tôi bao lâu nữa?”

Tống Dịch nắm lấy tay Thang Lâm, Thang Lâm vừa mới đứng dậy thuận thế ngã vào lòng Tống Dịch. Tống Dịch ngẩn người. Thang Lâm ghé môi vào tai Tống Dịch, nhẹ nhàng nói: “Hôm nay tôi làm việc khi đang bị bệnh, không muốn dịch nữa, được không?”

Nói xong Thang Lâm rời khỏi vòng tay Tống Dịch, quay người bước ra khỏi văn phòng.

Tống Dịch nhắm mắt một chút, sau đó bước ra ngoài, còn tiện tay tắt đèn và đóng cửa.

Ngày hôm sau, Lý Lâm Phong từ sớm đã đợi ở trước cửa văn phòng của Thang Lâm để lấy tài liệu. Tống Dịch thấy vậy, biết Thang Lâm còn chưa đến, anh từ xa đã cười với Lý Lâm Phong: “Bí thư Lý, hôm nay đến sớm vậy?”

Lý Lâm Phong quay đầu lại, nhìn Tống Dịch nói: “Tham tán Tống, chào buổi sáng! Hôm qua anh đã nói tôi không cần lo lắng về tài liệu, nên tôi mới đến đây chờ từ sớm.”

Mà hôm qua Thang Lâm vẫn chưa dịch xong, Tống Dịch thầm thở dài, sao anh lại có cảm giác mình sắp bị thua dưới tay Thang Lâm vậy?
 
Em Là Cảnh Đẹp Thế Gian
Chương 46: Há miệng



Edit: Carrot – Beta: Cún

Tống Dịch chậm rãi đi đến trước mặt Lý Lâm Phong, nói: “Tôi nghe nói hôm qua Tô Giang và Thang Lâm cùng nhau ra ngoài làm việc, Thang Lâm bị say nắng, trong người không thoải mái.”

Tống Dịch vẻ mặt bình thản, ung dung tự tại, người ngoài không nhìn ra có gì khác thường.

Lý Lâm Phong phản ứng rất nhanh, anh nói: “Vậy có nghĩa là tài liệu tôi cần cô ấy chưa dịch xong? Tôi không thể lấy được tài liệu đã dịch rồi sao?”

“Ý tôi là, sức khỏe quan trọng. Nếu như là do sức khỏe không tốt mà nhất thời chưa hoàn thành công việc thì cũng là chuyện có thể thông cảm được,” Tống Dịch rất nhanh đã tìm ra một cái cớ, và cho rằng cái cớ này cũng khá hợp lý. Trước đây anh đã nói đỡ cho Thang Lâm trước mặt Lý Lâm Phong, ai ngờ Thang Lâm lại không hoàn thành việc phiên dịch, giống như anh “nuốt lời” trước mặt Lý Lâm Phong, thật xấu hổ, mà cái cớ anh vừa tìm được có thể che giấu sự xấu hổ của anh. Nói xong, anh không khỏi thở dài một tiếng, đây là lần đầu tiên anh có sự xấu hổ “nuốt lời” như vậy.

Lý Lâm Phong nhíu mày: “Tham tán Tống, tôi đang rất cần bản dịch của những tài liệu đó.”

Tống Dịch hỏi: “Đó là những tài liệu gì?”

Lý Lâm Phong trả lời: “Tài liệu cần cho hoạt động của đại sứ quán vào tuần tới, cần phải in thành sách. Tôi đã hẹn với một nhà in rồi, sáng nay sẽ gửi tài liệu qua, sắp xếp trang, duyệt, rồi in. Vì vậy việc sắp xếp trang và phê duyệt cũng phải hoàn thành trong ngày hôm nay.”

Tống Dịch nghĩ một lát, nói: “Vậy thế này, anh hẹn lại với bên nhà in, việc sắp xếp trang và duyệt có thể hoàn thành vào ngày mai. Còn việc dịch những tài liệu đó cứ giao cho tôi.”

Lý Lâm Phong vô cùng kinh ngạc, Tống Dịch đây là muốn tự mình dịch sao?

Tống Dịch cười nói: “Những thứ tuyên truyền này không có nhiều từ ngữ chuyên ngành, cũng không quá sâu xa, tôi tin rằng mình có thể dịch chính xác những tài liệu đó và giao cho Bí thư Lý, chỉ là tốc độ dịch không nhanh bằng người của phòng phiên dịch thôi. Nhưng mà, in sách muộn một ngày cũng không sao, chỉ cần có trước khi diễn ra hoạt động của đại sứ quán là được.”

Lý Lâm Phong sau khi biết tham tán của đại sứ quán ở Sisby là Tống Dịch thì đã xem qua lý lịch của Tống Dịch, biết Tống Dịch thông thạo bốn ngoại ngữ là Anh, Pháp, Bồ Đào Nha và Đức, hơn nữa còn nói rất trôi chảy, nếu anh dịch thì, không có thuật ngữ chuyên ngành sâu xa thì đương nhiên không có vấn đề gì. Chỉ là Tống Dịch lại tự mình nhận việc về mình, anh thật sự không ngờ. Mà Tống Dịch đã nói vậy rồi, anh còn có thể nói gì nữa? Chỉ cần những cuốn sách đó có trước khi diễn ra hoạt động của đại sứ quán là được, vậy thì cứ vậy đi.

“Vâng, thưa tham tán Tống,” Lý Lâm Phong nói.

Tống Dịch nhìn vẻ mặt hoài nghi của Lý Lâm Phong, anh giống như không nhận ra gì cả. Chỉ là trong lòng cảm thấy buồn cười và bất lực, anh trước mặt người khác nói đỡ cho Thang Lâm, giờ lại giống như bị chính cô lật bàn, anh cho rằng đây là lần đầu tiên trong đời anh bị thua thiệt dưới tay người khác.

Lý Lâm Phong lại nói: “Hôm qua tôi không hề biết Thang Lâm bị say nắng.”

Vậy mà Tống Dịch làm sao biết được? Tống Dịch không khỏi nhớ lại những hình ảnh hôm qua ở văn phòng của Thang Lâm, cô gối đầu lên đùi anh ngủ, ngã ngồi vào lòng anh, tim anh chợt đập nhanh, vội vàng dừng lại. Vẻ mặt anh nghiêm chỉnh nói: “Lát nữa đưa tài liệu cần dịch cho tôi.”

“Vâng, thưa tham tán Tống,” Lý Lâm Phong nói. Sắc mặt của anh ta lại không hề tốt chút nào, Thang Lâm tuy rằng bị say nắng, trong người không thoải mái, nhưng dịch thuật vốn dĩ là công việc của cô, cô lại không hoàn thành. Chỉ là, Tống Dịch đã nhận hết rồi, anh ta không còn gì để nói.

“Tham tán Tống, Bí thư Lý!” giọng của Thang Lâm đột nhiên vang lên.

Tống Dịch quay người lại, Lý Lâm Phong ngẩng đầu, bóng dáng thướt tha của Thang Lâm đột nhiên xuất hiện. Ngay sau đó, tiếng giày cao gót “cộp cộp cộp” vang lên vài tiếng, Thang Lâm đi đến trước mặt Tống Dịch và Lý Lâm Phong. “Bí thư Lý đến sớm vậy để lấy bản dịch sao? Tôi sẽ in ra ngay cho anh, hôm qua tôi đã dịch xong nhưng vẫn chưa in.” Thang Lâm cười nói nhìn Lý Lâm Phong.

Lý Lâm Phong ngơ ngác. Tống Dịch ngạc nhiên. Thì ra cô đã dịch xong rồi?

Thang Lâm ngẩng cao đầu, ưỡn ngực đi lướt qua hai người đang kinh ngạc, mở cửa bước vào văn phòng, rồi lập tức đi đến sau bàn làm việc, mở máy tính và máy in.

Tống Dịch và Lý Lâm Phong cũng bước vào văn phòng của Thang Lâm. Nhìn những tờ giấy được in ra từ máy in, Lý Lâm Phong một lần nữa không còn gì để nói. Tống Dịch nhớ lại đêm qua, Thang Lâm ngã vào lòng anh, nhõng nhẽo nói “Hôm nay tôi làm việc khi đang bị bệnh, không dịch nữa, được không?”, anh cảm thấy buồn cười trong lòng, anh đã bị cô lừa rồi.

“Bản điện tử tôi sẽ gửi vào email của anh ngay,” bản dịch in xong, Thang Lâm lại nói với Lý Lâm Phong.

“Cảm ơn, vất vả rồi,” Lý Lâm Phong nhận lấy những tài liệu đó, giọng điệu kỳ lạ nói.

“Không sao,” Thang Lâm cười nói, cô một chút cũng không khiêm tốn.

Lý Lâm Phong cầm những tài liệu đó rời đi. Tống Dịch cuối cùng nhìn Thang Lâm một cái, Thang Lâm chớp mắt với Tống Dịch. Tống Dịch không lộ vẻ gì, quay người đi theo Lý Lâm Phong ra khỏi văn phòng của Thang Lâm. Sau khi ra khỏi văn phòng của Thang Lâm, khóe miệng Tống Dịch lại nở một nụ cười nhạt, cô ấy rốt cuộc vẫn rất nghiêm túc với công việc, đã bị say nắng rồi mà tốc độ dịch vẫn nhanh như vậy, thật đúng là đã coi thường cô ấy rồi. Lúc nãy cô cười với anh, trông vừa kiêu ngạo lại vừa đắc ý.

“Người phụ nữ kiêu ngạo và ngạo mạn,” Tống Dịch cười thầm trong lòng.

Còn đêm qua cô ấy ở trong lòng anh là đang làm nũng sao? Tim Tống Dịch lại một lần nữa nảy lên.

“Vậy thời gian in sách…” Lý Lâm Phong do dự một chút, quay đầu hỏi Tống Dịch.

Tống Dịch nói: “Cứ tiến hành theo thời gian biểu ban đầu.”

Tức là không cần phải trì hoãn nữa.

*
Buổi trưa, trong bữa cơm còn có nước mơ chua đá lạnh. Khi đầu bếp Hoàng mang nước mơ chua đá lạnhblên bàn, mọi người đều vui mừng khen ngợi: “Uống cái này vào thời tiết này thì quá tuyệt!”

Đầu bếp Hoàng cười nói: “Tham tán Tống bảo tôi làm, nói uống nước mơ chua có thể phòng ngừa say nắng.”

Mọi người bừng tỉnh ngộ, nhao nhao khen ngợi: “Tham tán Tống thật là chu đáo.”

Lúc này, Tống Dịch không có mặt, anh ra ngoài làm việc vẫn chưa về.

Thang Lâm vốn không thích uống nước mơ chua, nhưng khi nghe đầu bếp Hoàng nói vậy, trong lòng cô trăm mối ngổn ngang, liền lập tức múc một ít nước mơ chua để uống. Cô xem như là Tống Dịch cố tình chuẩn bị cho riêng cô, vì điều này cô nhất định phải uống.

*

Khi Tống Dịch trở về đại sứ quán, Thang Lâm bưng một cốc nước mơ chua vào, sau một cái xoay người, dứt khoát khóa trái cửa văn phòng của Tống Dịch.

Nhìn thấy hành động của Thang Lâm, Tống Dịch vừa ngồi xuống ghế liền giật mình, cô ấy lại khóa trái cửa rồi, lần này muốn làm gì đây?

“Tôi còn có chính sự.” Tống Dịch nhìn người đang tiến lại gần mình chậm rãi nói.

“Sẽ không làm lỡ Tham tán Tống lâu đâu.” Thang Lâm đứng trước mặt Tống Dịch.

Tống Dịch liếc nhìn cô một cái: “Chuyện gì?”

“Há miệng.” Thang Lâm ngồi lên bàn làm việc của Tống Dịch, nghiêng người về phía Tống Dịch, dịu dàng nói.

Tống Dịch nhìn Thang Lâm, cuối cùng anh vẫn chậm rãi há miệng. Thang Lâm múc một muỗng nước mơ chua đưa vào miệng Tống Dịch. Tống Dịch chậm rãi nuốt xuống. Khóe miệng Thang Lâm cong lên, rồi lại múc thêm một muỗng nữa đưa vào miệng anh.

Cửa văn phòng bị khóa trái nên không ai có thể vào được, hai mắt Tống Dịch nhìn chằm chằm vào Thang Lâm.

“Chua hay ngọt?” Thang Lâm lại đút cho Tống Dịch một muỗng, nhẹ nhàng cười nói.

Nước mơ chua là chua hay ngọt? Tống Dịch không trả lời, mà nói: “Tối nay cùng nhau chạy bộ không?”

Thang Lâm: “Tại sao?”

“Có lẽ chúng ta nên dành thời gian ở bên nhau nhiều hơn.” Tống Dịch nói.

Thang Lâm cười nói: “Anh đang hẹn tôi sao? Nhưng tôi đã nói tôi không thích anh.”

Thang Lâm cũng đặt bát nước mơ chua xuống, nói: “Tôi chỉ là cảm ơn anh đã bảo đầu bếp Hoàng nấu nước mơ chua cho mọi người thôi, bát này là đặc biệt để dành cho anh. Bây giờ không làm lỡ chính sự của Tham tán Tống nữa rồi.”

Nói xong, Thang Lâm xoay người mở cửa rời đi.

Cô ấy lại cứ như vậy bỏ đi? Lông mày Tống Dịch giật giật.

*

Mục đích chính của hoạt động của đại sứ quán là trưng bày văn hóa Trung Quốc, để Sisby hiểu rõ hơn về Trung Quốc. Những tài liệu mà Lý Lâm Phong chuẩn bị đều là giới thiệu về lịch sử và hiện trạng các mặt của Trung Quốc. Tờ rơi quảng cáo đã làm xong, thiệp mời cũng đã soạn xong, Lý Lâm Phong đang soạn thực đơn cho ngày hoạt động của đại sứ quán, bởi vì lần hoạt động của đại sứ quán này được tổ chức dưới hình thức tiệc rượu, hiện nay nhiều hoạt động của các đại sứ quán trên quốc tế đều được tổ chức dưới hình thức tiệc rượu.

Đây là lần đầu tiên Lý Lâm Phong soạn thực đơn, cần quy cách như thế nào, các món ăn như thế nào đều phải cân nhắc kỹ lưỡng.

Khi Lý Lâm Phong và Tống Dịch, La Ngọc Quang thương lượng về quy cách, Thang Lâm cũng có mặt.

Thang Lâm buột miệng: “Làm thêm chút nước mơ chua đá lạnh đi.”

Tống Dịch bỗng nhiên nhớ lại cảnh Thang Lâm đút anh uống nước mơ chua, anh ngẩn người một chút.

Mà Lý Lâm Phong lập tức quay đầu nhìn Thang Lâm: “Tiệc rượu của đại sứ quán nào lại có nước mơ chua cơ chứ?”

Thang Lâm nghĩ một chút, khi còn ở phòng phiên dịch của bộ, cô đã tham gia không ít hoạt động của đại sứ quán, nếu là tiệc rượu, quả thật không có nước mơ chua. Nhưng…

Thang Lâm nói: “Nước mơ chua là của Trung Quốc, nó thuộc về một phần của nền văn hóa Trung Quốc, người các nước khác đương nhiên sẽ không chuẩn bị. Tôi cảm thấy, để những người đến tham gia hoạt động của đại sứ quán uống nước mơ chua càng có cái nhìn trực quan về một vài nét văn hóa của Trung Quốc.”

Lý Lâm Phong tiếp lời: “Tiệc rượu của đại sứ quán mà dùng nước mơ chua, ngay cả đại sứ quán Trung Quốc chúng ta cũng chưa làm vậy bao giờ.”

“Đây chỉ là ý kiến cá nhân của tôi.” Thang Lâm nói.

“Có thể dùng nước mơ chua, đây không mất đi là một phương pháp trưng bày văn hóa của chúng ta.” Vừa dứt lời Thang Lâm, Tống Dịch liền nói.

Lý Lâm Phong nhìn Tống Dịch, Thang Lâm cũng nhìn anh.

Bất quá, Lý Lâm Phong có chút bất ngờ, không ngờ Tống Dịch lại tán thành việc dùng nước mơ chua trong tiệc rượu. Còn trong mắt Thang Lâm là ý cười, cảm thấy mình đã nghĩ ra một ý kiến hay.

“Nhưng mà…” Tống Dịch lại nói tiếp.

Thang Lâm, Lý Lâm Phong, La Ngọc Quang lại đều nhìn về phía Tống Dịch, còn có “nhưng mà”, nhưng mà gì?

—————


 
Em Là Cảnh Đẹp Thế Gian
Chương 47: Dự đoán



Edit: Carrot – Beta: Cún

Tống Dịch tiếp tục nói: “Nhưng mà không biết người Sisby có thích uống nước mơ chua không. Theo tôi được biết, trên thị trường Sisby không có bán ô mai.”

Thang Lâm tựa hồ đang suy nghĩ cái gì, trên thị trường không có bán ô mai. Thứ nhất, Sisby không sản xuất ô mai. Thứ hai, người Sisby thường không ăn ô mai. Nhưng cô không biết người Sisby không ăn ô mai là vì không thích, hay là vì đất nước này không có ô mai, cũng không có ô mai nhập khẩu. Vậy nên, tôi tự hỏi liệu có ai muốn uống nước mơ chua đá lạnh được phục vụ vào ngày diễn ra sự kiện của đại sứ quán không.

Lý Lâm Phong trực tiếp nói: “Chỉ sợ đến lúc đó không ai uống.”

“Nhưng người tham gia hoạt động của đại sứ quán ngoài người Sisby ra, còn có đại sứ của các nước khác.” Thang Lâm lại nói.

Tống Dịch nhìn Thang Lâm và Lý Lâm Phong, lộ ra nụ cười hòa ái quen thuộc của anh: “Cũng không đến nỗi không ai uống. Dù sao cho dù họ không uống, chúng ta vẫn có thể uống.”

Lời này… Thang Lâm liếc nhìn Tống Dịch một cái, quay mặt đi cười.

Lý Lâm Phong trợn tròn mắt, không ngờ Tống Dịch lại nói như vậy. Anh nhìn về phía La Ngọc Quang, chờ đợi ý kiến của ông, nào ngờ ông ấy lại cười nói: “Tham tán Tống nói có lý.”

“Vậy là phải thêm nước mơ chua rồi?” Lý Lâm Phong hỏi.

“Thêm vào đi.”

“Thêm vào đi.”

La Ngọc Quang và Tống Dịch đều nói.

Thế là, Lý Lâm Phong đành phải thêm nước mơ chua vào danh sách đồ uống của hoạt động đại sứ quán.

“Ngoài ra, trà của Trung Quốc chúng ta không thể thiếu.” Tống Dịch lại nói.

“Cái này không sai.” Lý Lâm Phong nói.

Thang Lâm rất vui, dường như nước mơ chua đối với cô có một ý nghĩa đặc biệt nào đó. Tống Dịch cũng có lúc nhớ lại cảnh Thang Lâm đút anh uống nước mơ chua trong văn phòng của anh ngày hôm đó.

*

Đại sứ quán đã hết ô mai để nấu nước mơ chua nên bọn họ phải mua thêm. Nhưng Sisby không có ô mai nên phải nhập khẩu từ Trung Quốc. Cần phải mua thêm một ít trà nữa nên Lý Lâm Phong giao nhiệm vụ mua ô mai và trà cho Tô Giang. Tô Giang đã kiểm tra các nhà cung cấp trong nước và gọi điện cho họ để đặt hàng.

Ngoài đồ ăn thức uống, trong hoạt động của đại sứ quán còn có một số đồ trưng bày, ví dụ như đồ gốm sứ, dây kết Trung Quốc. Dòng hàng của Sisby chậm, nên tuyến vận tải hàng hóa Trung Quốc đã khai thông trước đó liền phát huy tác dụng, tất cả những thứ cần thiết cho hoạt động của đại sứ quán, trong vòng hai ngày đã đến sân bay quốc tế Cavô. Tuy nhiên, hàng hóa trên máy bay chở hàng phải chờ hải quan kiểm tra. Việc kiểm tra này kéo dài mấy ngày.

Còn hai ngày nữa là đến hoạt động của đại sứ quán, những thứ mà đại sứ quán cần đặt vẫn chưa thể lấy được. Tô Giang gọi điện thoại hỏi, mới biết hàng hóa còn chưa bắt đầu kiểm tra.

“Hiệu suất làm việc của người Sisby cũng quá thấp rồi.” Tô Giang cau mày.

Thang Lâm chống hai tay lên bàn làm việc của Tô Giang, nhìn Tô Giang gọi điện thoại. Cô định cùng Tô Giang đến sân bay lấy hàng, nhưng hàng đã đến sân bay mấy ngày rồi vẫn không thể lấy được. Nghe Tô Giang nói vậy, cô suy nghĩ rồi nói: “Ô mai dùng để nấu nước mơ chua và rau củ vận chuyển bằng đường hàng không trước đây đều lấy được ngay tại chỗ.”

“Đó là hàng mà Tham tán Tống nhờ người của nước khác mang đến.” Tô Giang nói.

“Máy bay chở hàng của chúng ta đến rất nhanh, cho nên, việc trì hoãn không kiểm tra lâu như vậy là cố tình nhắm vào hàng của chúng ta rồi.” Thang Lâm nghi ngờ nói, “Người Sisby sẽ làm như vậy sao? E là lại có người gây rối.”

“Cô nói là người York?” Tô Giang do dự một chút.

Thang Lâm hừ một tiếng: “Ngoài bọn họ ra thì còn ai vào đây?”

“Tôi sẽ gọi điện thoại cho ngài Bộ trưởng Ngoại giao Jovan của Sisby ngay.” Tô Giang lập tức nói.

Nói xong anh ta liền bấm một số điện thoại, nhưng không ai nghe máy. Tô Giang lại gọi thêm mấy lần, vẫn không có ai nghe máy.

Và Bộ trưởng Ngoại giao York là Cargi đã gọi cho Bộ trưởng Ngoại giao Sisby là Jovan và “khuyên” họ kiểm tra cẩn thận hàng hóa đi và đến Sisby, đặc biệt là những hàng hóa đến từ Trung Quốc. Sau đó, Cargi nói: “Tốt hơn là dành nhiều thời gian hơn để kiểm tra.” Jovan hiểu ý của Cargi, điều này tương đương với việc giữ hàng hóa Trung Quốc, nhưng việc kiểm tra sẽ không mất nhiều thời gian. Họ chỉ có thể trì hoãn việc kiểm tra trong thời gian này và nói với thế giới bên ngoài rằng họ đang “chờ kiểm tra”. Về vấn đề hàng hải trước đó, là Jovan đã thất hứa với York trước. Sau khi suy nghĩ kỹ, lần này ông ấy đã đồng ý. Ông cũng nghĩ đến việc đến thăm một số lãnh sự quán ở các thành phố khác tại Sisby trong vài ngày tới. Ông ta không ở văn phòng nên dù phía Trung Quốc có gọi điện thì ông ta cũng không thể trả lời điện thoại, do đó ông ta có thể công khai bỏ qua chuyện này.

Lúc đó, trợ lý kiêm phiên dịch của Jovan hỏi: “Nếu như bên Trung Quốc liên hệ với người khác của chúng ta thì sao?”

“Người khác?” Jovan hừ một tiếng, nói, “Yên tâm đi, chắc chắn bọn họ sẽ đẩy cho tôi thôi.”

Trợ lý nghĩ một chút, quả thật là như vậy, trừ khi liên hệ được với Thủ tướng, nếu không những người khác chỉ sẽ đùn đẩy trách nhiệm cho nhau. Mà Thủ tướng thì lại đi thăm nước khác rồi. Vậy thì Jovan không ở văn phòng, cho dù sau này bên Trung Quốc có hỏi thì cũng có lý do để giải thích.

Lúc này Jovan không ở trong văn phòng của mình. Điện thoại trên bàn làm việc “reng reng” vang lên rất lâu, không có ai nghe máy.

“Cố tình không nghe máy?” Thang Lâm cau mày.

“Nếu như suy đoán của cô là đúng, Jovan đã đồng ý với người York, vậy thì bây giờ chính là cố tình không nghe rồi.” Tô Giang đặt điện thoại xuống, nói với Thang Lâm.

Thang Lâm liền nói: “Đây là muốn chúng ta tự mình đến tận cửa rồi sao?”

Tô Giang gật đầu. Anh nói với Lý Lâm Phong một tiếng, cùng Thang Lâm lái xe đến văn phòng của Jovan tìm người.

“Nếu ông ta đã muốn trốn, e là cũng sẽ tìm lý do để trốn tránh.” Sau khi xe lái ra khỏi đại sứ quán, Thang Lâm đột nhiên nói với Tô Giang.

“Ừm,” Tô Giang nói, “Có khả năng. Vậy thì chúng ta phải nghĩ cách để anh ta ra mặt gặp.”

Thang Lâm nói: “Nếu Jovan không gặp, chúng ta có thể thửbtìm người khác xem sai.”

Tô Giang điều khiển xe, vừa nhìn đường phía trước vừa cười một tiếng, nói: “Cô không biết đấy thôi, người Sisby quen thói đùn đẩy trách nhiệm cho nhau, không phải việc trong phạm vi trách nhiệm của mình thì sẽ không quan tâm. Muốn tìm thì phải tìm đúng người. Mà Jovan là bộ trưởng ngoại giao, những việc liên quan đến ngoại giao chỉ cần tìm được ông ta thì ông ta sẽ không có lý do gì để thoái thác cả.”

“Vậy thì chỉ có thể nghĩ cách gặp được ông ta thôi.” Thang Lâm nói.

Hai người vừa nói chuyện, xe đã đi được một quãng đường dài. Hơn nửa tiếng sau, xe dừng lại trước một tòa nhà văn phòng.

Bảo vệ nói Jovan không có ở đây. Tô Giang nghe không hiểu giọng điệu nói tiếng Anh của bảo vệ liền để Thang Lâm thương lượng. Thang Lâm nói chuyện với người nọ một lúc, hai người được dẫn đến bên ngoài văn phòng của Jovan, chỉ thấy cửa văn phòng bị khóa. Những người khác trong tòa nhà nói không biết ông ấy đã đi đâu. Jovan là bộ trưởng ngoại giao nên bọn họ không thể can thiệp.

Thang Lâm tìm lý do đi vào phòng họp của bọn họ, cũng không thấy Jovan. Cô nháy mắt với Tô Giang, xem ra Jovan quả nhiên không có ở đó.

Hai người tay không trở về. Sau khi ngồi lên xe lần nữa, Thang Lâm thở dài: “Cái tên Jovan này, để trốn tránh không biết đã trốn đến nơi nào rồi.”

Hai tay của Tô Giang đặt trên vô lăng nhưng không khởi động xe, mà đang nghĩ xem nên đi đâu.

“Về đại sứ quán?” Tô Giang nói.

Jovan đã không muốn để họ gặp như vậy, e là bọn họ ở đây chờ cũng không chờ được.

Thang Lâm nghĩ một chút, nói: “Phân tích từ phạm vi chức trách của Jovan, thời gian làm việc thì nên đang làm việc, mà ông ta lại không ở văn phòng, vậy thì ông ta không phải đang đi nghỉ mát thì cũng đang đi thăm viếng nơi khác. Nếu là đi nghỉ mát, ông ta sẽ đi nghỉ mát ở đâu? Nếu là đi thăm viếng nơi khác, vậy thì là nơi nào? Đi nước ngoài hay là chỉ ở những nơi khác trong Sisby?”

Tô Giang nghe Thang Lâm phân tích, thở dài: “Vậy thì không thể xác định được rồi, khó tìm quá.”

Thang Lâm xoa xoa trán: “Đau đầu quá.”

“Lại bị say nắng rồi?” Tô Giang hỏi.

Thang Lâm lắc đầu: “Không có. Chuyện này khiến người ta đau đầu.”

Tô Giang bừng tỉnh ngộ. Anh cười nói: “Thế này vẫn chưa là gì.”

Thang Lâm biết ý của Tô Giang, trong ngoại giao còn có những chuyện đau đầu hơn nhiều, chuyện này chỉ là chuyện nhỏ mà thôi. Mà hiện tại bọn họ lại bị một chuyện nhỏ như vậy làm khó rồi sao?

“Tôi thấy, hay là tôi gọi điện thoại cho Tham tán Tống, hỏi xem Tham tán Tống có cách nào không.” Tô Giang nói.

Thang Lâm nghĩ một chút, gật đầu.

Tô Giang bấm số điện thoại của Tống Dịch, Thang Lâm dựng tai lên nghe.

“Để tôi nghĩ xem.” Chỉ nghe Tống Dịch nói.

Trong điện thoại không còn âm thanh nữa, Thang Lâm và Tô Giang đều im lặng chờ Tống Dịch trả lời.

Qua một lúc lâu, trong điện thoại của Tô Giang truyền ra giọng nói ôn hòa của Tống Dịch: “Tôi đoán ngài Bộ trưởng Ngoại giao Jovan không ở Cavô, nhưng cũng không có xuất ngoại. Có lẽ ông ta đang ở Lãnh sự quán của nước Yimu tại Sisby ở Sheep Hill.”

Một địa điểm chính xác như vậy? Thang Lâm nghi ngờ, Jovan sẽ đến lãnh sự quán của Yimu sao? “Thật hay giả vậy?” Cô buột miệng hỏi.

“Tôi nghĩ tôi không đoán sai đâu.” Tống Dịch nói.

“Được, chúng tôi sẽ đến Sheep Hill ngay.” Tô Giang nói.

Tống Dịch: “Ừ, hoạt động của đại sứ quán sắp bắt đầu rồi, hai người phải nhanh chóng làm tốt công tác chuẩn bị.”

“Tham tán Tống yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ.” Tô Giang bảo đảm.

Sheep Hill là thành phố lớn thứ hai của Sisby, cách thủ đô Cavô hơn hai trăm cây số.

Tô Giang cúp điện thoại liền khởi động xe, xuất phát đến Sheep Hill.

Mà Thang Lâm không khỏi nghĩ trong lòng, Tống Dịch nói chắc chắn như vậy, chẳng lẽ anh đoán đúng thật à? Đừng đến lúc đó lại để cô và Tô Giang chạy công cốc một chuyến.
 
Em Là Cảnh Đẹp Thế Gian
Chương 48: Phải ở lại Sheep Hill một đêm?



Edit: Carrot – Beta: Cún

Đường cao tốc ở Sisby rất ít, cho dù là con đường nối liền Cavô và thành phố lớn thứ hai là Sheep Hill cũng chỉ có một đoạn nhỏ là đường cao tốc, còn lại là đường đất. Quãng đường hơn hai trăm cây số, phải lái xe bốn năm tiếng đồng hồ. Lúc này đang là mười giờ sáng, Tô Giang nói: “Khoảnh 3 giờ chiều là đến Sheep Hill.”

“Cố gắng lái nhanh một chút.” Thang Lâm nói.

“Ok!” Tô Giang đáp.

Ở đoạn đường cao tốc, xe chạy rất nhanh và êm, đến đoạn đường đất thì xe xóc nảy rất dữ dội. Cộng thêm việc Thang Lâm trước đó đã nói muốn Tô Giang lái nhanh một chút, cho nên ở đường đất Tô Giang cũng lái rất nhanh, Thang Lâm bị xóc nảy đến chóng mặt, vội vàng kêu lên: “Tô Giang, Tô Giang, vẫn là đừng quá nhanh!”

Tô Giang quay đầu nhìn Thang Lâm một cái, sắc mặt Thang Lâm rất khó coi, anh lập tức đạp phanh, giảm tốc độ. Tuy nhiên cho dù như vậy, ở đường đất xe vẫn rất xóc nảy, Thang Lâm vẫn rất khó chịu.

Sau hơn năm tiếng đồng hồ, Thang Lâm và Tô Giang đã đến Sheep Hill. Tuy nói Sheep Hill là thành phố lớn thứ hai của Sisby, nhưng Thang Lâm cảm thấy nơi đây giống như một huyện nhỏ hơn, có một số nơi thậm chí giống một trấn nhỏ vậy.

“Cho dù Jovan đến Lãnh sự quán của Yimu, nhưng ông ta sẽ luôn ở trong lãnh sự quán à?” Thang Lâm vừa nhìn tòa nhà nhỏ hai tầng trước mắt, vừa nói. Nước Yimu này ở Sisby không có đại sứ quán, chỉ có lãnh sự quán. Tòa nhà nhỏ trước mắt chính là lãnh sự quán Imu tại Sisby. Tòa nhà nhỏ được sơn màu vàng bên ngoài, nhìn không có gì khác biệt so với các kiến trúc xung quanh. Chỉ có lá cờ của Yimu trước tòa nhà là cho thấy nơi này khác biệt so với những nơi khác.

Tô Giang nghĩ một chút, nói: “Vào trong xem đã rồi tính. Chỉ cần anh ta đã đến lãnh sự quán Imu, cho dù bây giờ đã rời đi, nhưng ở nơi này cũng rất dễ tìm được.”

Thành phố lớn thứ hai của Sisby này không lớn, Thang Lâm cười nói: “Đúng vậy.”

“Nhưng, chúng ta phải nghĩ cách nói gì khi đến đây, dù sao nơi này cũng là cơ quan ngoại giao của một nước, mà tốt nhất là đừng nói là cố tình đến tìm Jovan.” Tô Giang lại nói.

Thang Lâm hiểu ý Tô Giang, chuyện hàng của đại sứ quán bị giữ càng ít người biết càng tốt; cho dù có người ngoài biết, vậy thì tốt nhất cũng đừng để người ngoài biết họ cố tình đến tìm Jovan để giải quyết vấn đề. Đầu óc Thang Lâm xoay chuyển rất nhanh, cô liền nghĩ ra một ý kiến hay: “Cứ nói chúng ta đến đây mang lời nhắn, hy vọng lãnh sự quán Yimu có thể tham gia hoạt động của đại sứ quán sau hai ngày đúng thời hạn.”

Mặc dù bên Imu là lãnh sự quán, nhưng hoạt động của đại sứ quán lần này vẫn mời họ. Nhưng, từ Sheep Hill đến Cavô bình thường phải lái xe bốn năm tiếng, hoạt động của đại sứ quán bắt đầu lúc mười giờ sáng, nếu như ngày đó mới đi thì phải xuất phát từ rất sớm.

Phản ứng của Thang Lâm luôn rất nhanh, ý tưởng cũng rất nhiều, Tô Giang từ lâu đã cảm thấy cô rất thông minh. Tô Giang khen ngợi: “Ý kiến hay! Lý do này hay đấy!”

“Còn việc để Jovan lập tức phối hợp với hải quan của họ cho thông quan thì giao cho người có kinh nghiệm phong phú là Bí thư Tô đây là được.” Thang Lâm cười nói.

Tô Giang ở trước mặt Thang Lâm quả thật có thể nói là kinh nghiệm phong phú, anh sảng khoái nói: “Được! Giao cho tôi không thành vấn đề!”

Thang Lâm lại nhìn tòa nhà nhỏ màu vàng kia một cái, cô nói: “Tống Dịch, anh nhất định phải đúng đấy, nhất định đừng để chúng tôi chạy một chuyến vô ích.” Một đoạn đường xóc nảy này, cô đã chịu khổ không ít rồi.

Thang Lâm và Tô Giang đẩy cửa xe bước xuống. Vẫn là Thang Lâm dùng tiếng Anh đi giao thiệp với nhân viên bảo vệ: “Chúng tôi là người của đại sứ quán Trung Quốc tại Sisby, đến tìm lãnh sự của các anh.”

Nhân viên bảo vệ xin chỉ thị. Mà lúc này lãnh sự của Yimu đang nói chuyện với Jovan, trợ lý kiêm phiên dịch của Jovan đang ngồi bên cạnh ông ta. Nhưng người đến xin chỉ thị của lãnh sự Yimu nói chuyện rất nhỏ, Jovan và trợ lý đều không nghe được người đến đang nói gì. Đợi đến khi lãnh sự Yimu ra hiệu mời Thang Lâm và Tô Giang vào, mới nói với Jovan là người của đại sứ quán Trung Quốc đã đến. Jovan lập tức giật mình, nhìn trợ lý một cái, ông ta liền nhìn xung quanh như muốn tìm chỗ để trốn đi.

Mà Jovan cũng không tiện trực tiếp nói không cho Thang Lâm bọn họ vào, cho nên anh ta tìm một lý do nói: “Lần này tôi đến đây là bí mật thăm viếng.”

Lãnh sự Yimu lập tức hiểu ý Jovan, ông ta nói: “Xin ngài Bộ trưởng yên tâm, tôi sẽ ra phòng nghỉ gặp bọn họ.”

Jovan cười gật đầu. Nhìn lãnh sự Yimu từ phòng tiếp khách đi ra, ông ta có thể yên tâm rồi. Nhưng ông ta không ngờ người của đại sứ quán Trung Quốc lại đột nhiên đến lãnh sự quán của Yimu, chỉ đơn giản là trùng hợp hay là đã thật sự tìm đến được đây.

“Bọn họ chắc là không biết chúng ta ở đây đâu.” Trợ lý nói.

“Hy vọng là vậy.” Jovan suy nghĩ rồi nói.

*

Thang Lâm và Tô Giang đã vào được Lãnh sự quán Yimu và được dẫn đến phòng chờ. Lãnh sự quán này rất nhỏ, chỉ có một phòng tiếp tân và một phòng nghỉ của nhân viên.

Khi Thang Lâm vào phòng nghỉ, cô ngước lên nhìn bảng tên trên cửa một cái, sau đó cùng Tô Giang vào phòng ngồi xuống.

“Ngài lãnh sự sẽ đến ngay, xin hai vị chờ một lát.” Nhân viên dẫn đường nói.

Thang Lâm và Tô Giang nói: “Cảm ơn.”

Vừa ngồi xuống, khóe miệng Thang Lâm liền khẽ nhếch lên. Tô Giang nhỏ giọng hỏi: “Sao vậy?”

Thang Lâm hạ thấp giọng nói: “Anh có nhìn thấy bảng tên trên cửa không? Đây là phòng nghỉ là nơi nghỉ ngơi của nhân viên, chứ không phải là phòng tiếp khách. Thông thường, cho dù là đại sứ quán hoặc lãnh sự quán nhỏ, thì nhân viên ngoại giao gặp nhau cũng nên tiếp đón tại phòng tiếp khách, chứ không phải ở phòng nghỉ dành cho nhân viên. Cho nên, tại sao ngài lãnh sự của Yimu lại ra đây gặp chúng ta? Chắc hẳn là trong phòng tiếp khách còn có người khác.”

“Người đó chính là Jovan.” Tô Giang tiếp lời.

“Chắc chắn đến 80-90%.” Thang Lâm gật đầu. Cô đã tin vào suy đoán của Tống Dịch rồi. Nếu như Jovan ở lãnh sự quán Yimu, vậy thì lãnh sự Yimu nhất định là đang tiếp đãi Jovan ở phòng tiếp khách, bây giờ ông ta đang ở đó và không muốn đụng mặt cô và Tô Giang, nên lãnh sự Yimu mới cho người dẫn họ đến cái phòng nghỉ nhỏ xíu này.

Đầu óc Tô Giang cũng nhanh chóng xoay chuyển, anh gật đầu, rất tán đồng với những gì Thang Lâm nói. Biết Jovan ở đây là tốt rồi.

*

Lãnh sự Yimu nhanh chóng đến phòng chờ và Tô Giang giải thích mục đích của chuyến thăm của mình, hy vọng họ có thể tham dự hoạt động đại sứ quán do Đại sứ quán Trung Quốc tổ chức theo đúng lịch trình. Lãnh sự Yimu đã đưa ra câu trả lời là đồng ý. Tô Giang muốn nhanh chóng đi gặp Jovan nên nói vài câu với lãnh sự Yimu rồi tạm biệt. Tô Giang vừa đi ra ngoài, vừa suy nghĩ làm sao đến phòng tiếp khách tìm Jovan, thì Thang Lâm đột nhiên nảy ra một ý, cô kêu lên: “Hả?”, kinh ngạc nói: “Ngài Bộ trưởng Jovan!”

Lãnh sự Yimu nhìn theo hướng mắt của Thang Lâm, hướng mà Thang Lâm nhìn chính là phòng tiếp khách. Ông ta giật mình, khoảng cách vài chục mét, phòng tiếp khách lại ở trên lầu, bọn họ đang ở dưới lầu mà cô ta cũng có thể nhìn thấy? Mắt tốt vậy sao?

Mà Thang Lâm đương nhiên không phải là thật sự nhìn thấy Jovan, cô cố ý nói như vậy, hơn nữa còn nói với giọng điệu khẳng định. Điều này khiến người ta tưởng rằng cô thật sự đã nhìn thấy Jovan ở phòng tiếp khách.

“Nếu như ngài Bộ trưởng Jovan cũng ở đây, có phải chúng ta nên đến chào hỏi một tiếng không.” Tô Giang thuận theo lời Thang Lâm nói.

Mặc dù Jovan nói ông ta đến đây là bí mật thăm viếng, tốt nhất là không để ai biết, nhưng bây giờ đã bị Thang Lâm và Tô Giang phát hiện rồi, lãnh sự Imu không có gì để phản bác, đành phải dẫn Thang Lâm và Tô Giang đến phòng tiếp khách.

Jovan và trợ lý trong phòng tiếp khách đang cười nói chuyện phiếm. Ánh sáng trong phòng đột nhiên tối đi, có người đứng chắn ở cửa, hai người ngước mắt nhìn về phía cửa, là lãnh sự Imu. Kiều Vạn đang định cười hỏi người của đại sứ quán Trung Quốc đã đi chưa thì thấy phía sau lãnh sự Yimu còn có hai người. Nhìn rõ hai người đó là ai rồi, Jovan cả kinh.

*

“Thưa ngài Bộ trưởng!” Tô Giang đi theo phía sau lãnh sự Yimu vào phòng tiếp khách.

Thang Lâm thì đi theo sau Tô Giang.

Tô Giang thành công khiến Jovan lập tức phối hợp với các nhân viên, cho thông quan chuyến máy bay chở hàng có vật tư cần thiết cho hoạt động của đại sứ quán Trung Quốc.

Tô Giang hết lời khen ngợi Thang Lâm cơ trí hơn người. Thang Lâm nhướng mày: “Vô, cùng, hoàn, hảo.”

Hai người trở lại xe vừa cười vừa nói chuyện.

Tô Giang lại cảm thán: “Tham tán Tống thật là lợi hại, Jovan quả nhiên ở lãnh sự quán Yimu. Không biết anh ấy đoán kiểu gì mà, vừa nghĩ liền nghĩ ra. Nếu không có Tham tán Tống, chúng ta khẳng định vẫn đang như ruồi không đầu, không biết phải tìm người theo hướng nào.”

Khóe miệng Thang Lâm khẽ nhếch lên, anh đã không để cô và Tô Giang chạy công cốc một chuyến. Bất quá, cô cũng tò mò không biết anh đã suy đoán như thế nào mà lại suy đoán chính xác đến vậy.

Tô Giang lấy điện thoại ra gọi cho Tống Dịch báo cáo: “Tham tán Tống, chúng tôi đã hoàn thành nhiệm vụ một cách viên mãn.”

“Rất tốt.” Tống Dịch nói.

Ngay sau đó, Tống Dịch lại nói: “Mau chóng quay về.”

“Chúng tôi có thể ngày mai mới về đại sứ quán được không?”

Tống Dịch và Tô Giang cùng lúc lên tiếng câu thứ hai này.

Tô Giang vừa nghe, vội vàng giải thích: “Đường giữa Cavô và Sheep Hill rất khó đi, chỉ có một đoạn đường rất ngắn là đường cao tốc, còn lại đều là đường đất, xóc nảy vô cùng. Nếu xóc nảy thêm mấy tiếng nữa, tôi sợ Thang Lâm sẽ không chịu nổi.”

“Muốn ở lại Sheep Hill một đêm?” Giọng Tống Dịch truyền đến.

Tô Giang đáp: “Ừ, bọn tôi tính như vậy.”

Tô Giang nhất thời không nhận được câu trả lời của Tống Dịch.

【Tác giả có lời muốn nói: Chương sau sẽ có sự cạnh tranh~】
 
Em Là Cảnh Đẹp Thế Gian
Chương 49: Có gì hay mà nhìn?



Edit: Carrot – Beta: Cún

Tô Giang nói: “Vâng, cảm ơn Tham tán Tống.”

“Kỷ luật trong chuyến công tác cũng phải được tuân thủ.” Tống Dịch nhắc nhở.

Thang Lâm vừa nghe thấy, liền bĩu môi, kỷ luật công tác? Có những gì ấy nhỉ? Khi Tô Giang nói “Tôi và Thang Lâm nhất định sẽ tuân thủ kỷ luật công tác” thì Thang Lâm đang nghĩ về các điều khoản của nó, ví dụ như chú ý đến hình tượng nhân viên ngoại giao; luôn giữ điện thoại liên lạc thông suốt; còn có một điều nữa là, nếu người được cử đi không phải vợ chồng hoặc người yêu mà bất đắc dĩ phải ở lại qua đêm, thì phải đặt hai phòng.

Nghĩ đến đây, khóe miệng Thang Lâm cong lên.

“Bây giờ chúng ta đi tìm khách sạn nhé?” Giọng Tô Giang truyền đến.

Thang Lâm hoàn hồn, vẻ mặt tự nhiên gật đầu: “Ừm.”

Tô Giang lái xe vòng quanh Dương Khâu, Thang Lâm nhìn ra ngoài cửa sổ xe. Lúc này trời còn sớm, nắng chói chang, nhưng nếu lái xe thêm bốn năm tiếng nữa về Cavô thì khi đến nơi trời sẽ tối.

Hơn nữa, đúng như Tô Giang nói, nếu xóc nảy thêm vài tiếng nữa, cô chắc chắn sẽ không chịu nổi.

Tô Giang lái xe vòng quanh Dương Khâu một lượt, chọn một khách sạn tương đương ba sao, sở dĩ nói là tương đương vì khách sạn không có gắn sao, nhưng nội thất bên trong được trang bị theo tiêu chuẩn ba sao. Đây đã là khách sạn tương đối tốt ở Dương Khâu. Sau khi Thang Lâm và Tô Giang làm thủ tục nhận phòng, họ đi đến phòng.

Hai người mỗi người một phòng, hai phòng cạnh nhau.

“Lát nữa đến giờ ăn cơm tôi sẽ gọi cô.” Tô Giang đứng ở cửa phòng mình, quay sang nói với Thang Lâm ở phòng bên cạnh.

Hai người ai về phòng nấy. Thang Lâm vừa vào phòng liền ngã xuống giường. Từ Cavo đến Dương Khâu, cô đã chịu không ít khổ sở, may mà nỗi khổ này không uổng phí.

Cô xoa xoa eo, nghĩ rằng phải nghỉ ngơi thật tốt.

Trời sắp tối thì Tô Giang đến gọi cô đi ăn cơm. Họ phải ăn nhanh một chút, vì sau khi trời tối nhà hàng sẽ đóng cửa, trên đường cũng không có ai đi lại. Tuy nhiên, không ở trong đại sứ quán, đồ ăn trong nhà hàng không hợp khẩu vị của Thang Lâm, Thang Lâm ăn vài miếng rồi đặt đũa xuống.

Tô Giang nói: “Ở đây cũng không có bò beefstead, nếu có thì tốt rồi.”

Nếu có bò beefstread thì Thang Lâm lại có thể ăn được.

“Thang Lâm, cô biết không? Không có đại sứ quán nào như chúng ta mà ba ngày hai bữa phải vận chuyển rau củ bằng đường hàng không cả.” Tô Giang đột nhiên nói.

“Hả?” Thang Lâm nhìn Tô Giang.

Tô Giang nói: “Đại sứ quán cũng không thể làm như vậy, vì về lâu vêc dài, đây sẽ là một khoản chi phí không hề nhỏ.”

Trước đó, Thang Lâm chưa từng nghĩ đến nhiều như vậy, vì trước đây cô vốn sống cuộc sống không lo cái ăn cái mặc, khi đến Sisby rồi, cuộc sống lại không bằng trước đây.

Nghe Tô Giang nhắc nhở như vậy, cô mới nhận ra điều này. “Vậy rau củ mấy ngày nay…” cô do dự không nói hết câu.

Tô Giang gật đầu: “Đều do Tham tán Tống sắp xếp, không mua bằng danh nghĩa đại sứ quán, chi phí cũng không do đại sứ quán chi trả, tất cả chi phí đều do Tham tán Tống gánh chịu.”

Quả nhiên đúng như Thang Lâm dự đoán.

Tô Giang lại nói: “May mà sau khi chúng ta đã mở đường bay thẳng với Sisby và một số nơi có thể mua được đồ ăn Trung Quốc, hơn nữa chủng loại cũng dần nhiều lên, sau này sẽ không cần phải vận chuyển hàng không nữa.”

Tô Giang vừa ăn cơm vừa nói chuyện. Thang Lâm ngồi đối diện chờ anh. Cô không ngờ Tống Dịch lại mua rau bằng danh nghĩa cá nhân, hơn nữa còn kiên trì trong một thời gian dài như vậy. Chẳng phải luôn nói cô không chịu được khổ, hy vọng cô có thể thích nghi sao?

Thang Lâm trong lòng khẽ cười.

“Tham tán Tống đối với chúng ta thật sự quá tốt.” Tô Giang cảm khái. Tiếp theo, anh lại hạ thấp giọng nói: “Nhưng mà, cái này phải tốn bao nhiêu tiền chứ? Tham tán Tống là phú nhị đại sao?”

Khóe miệng Thang Lâm không khỏi cong lên, trong lòng thầm nghĩ anh không chỉ là phú nhị đại, nhưng ngoài miệng cô nói: “Không biết.”

Lúc này, ánh tà dương như máu, Thang Lâm lại cảm thấy bầu trời như vậy rất đẹp. “Chụp một tấm ảnh.” Thang Lâm nói với Tô Giang một câu, rồi cầm điện thoại xoay người chụp một tấm ảnh. Ảnh lấy hoàng hôn làm nền, cả cô và Tô Giang đều ở trong đó.

Tô Giang một tay cầm đũa, tay kia làm dấu chữ V, trên mặt nở nụ cười phóng khoáng; Thang Lâm lông mày cong cong, cười duyên dáng.

Ăn cơm xong thì trời cũng tối, Thang Lâm và Tô Giang trở về phòng khách sạn. Tô Giang bảo cô nghỉ ngơi sớm, sáng mai sẽ khởi hành về Cavô.

Nhưng Thang Lâm lúc này lại không ngủ được.

Bệ cửa sổ lồi trong phòng có thể ngồi được một người. Thang Lâm ngồi trên bệ cửa sổ nhìn ra ngoài. Bên ngoài không có ánh đèn, nhưng lại có ánh sao. Thang Lâm ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao, tán thưởng vẻ đẹp của màn đêm. Và buổi đêm như vậy thích hợp nhất để nhớ nhung. Cô đang nghĩ đến Tống Dịch. Từ khi anh đến Sisby, hai người có thể gặp nhau mỗi ngày, ngày hôm nay là ngày duy nhất không gặp.

Nụ hôn ở rừng điều cô vẫn luôn ghi nhớ, mỗi khi nghĩ đến cảm giác anh hôn cô, tim cô lại “thình thịch thình thịch” đập, câu nói “Đúng là anh thích em” cũng còn mới nguyên trong ký ức.

Cứ nghĩ ngợi, khóe miệng Thang Lâm chậm rãi cong lên. Phải làm sao đây?

Cô rất nhớ anh.

Tại Cavo, trong căn hộ của đại sứ quán, Tống Dịch đang ngồi trên ghế sofa đơn đọc sách. Anh đọc đến khuya mới lên giường đi ngủ.

Khi nhắm mắt, hình ảnh Thang Lâm đột nhiên xuất hiện trong đầu, một lúc lâu anh mới ngủ được.

Sáng hôm sau, Thang Lâm và Tô Giang khởi hành về Cavo. Xe chạy trên đường đất lồi lõm, trên đường còn có một trận mưa lớn.

Mặc dù mưa lớn nhanh chóng qua đi, nhưng điều này khiến đường đất càng khó đi hơn.

Đồng thời, những thứ cần thiết cho sự kiện của đại sứ quán đã được dỡ xuống từ máy bay chở hàng, do các nhân viên khác trong đại sứ quán chuyển vào.

Lý Lâm Phong đến báo cáo với Tống Dịch: “Mọi thứ cần thiết cho sự kiện của đại sứ quán đều đã chuẩn bị xong.”

“Lần này là nhờ có Tô Giang và Thang Lâm cả.” Lý Lâm Phong nói.

Tống Dịch gật đầu: “Ừ.”

Thấy mặt trời sắp lặn, mà Thang Lâm và Tô Giang vẫn chưa về, Tống Dịch đang đứng trên ban công tòa nhà văn phòng không khỏi cau mày. Khi vệt nắng tàn cuối cùng biến mất, một chiếc xe đầy bùn đất và bụi bặm tiến vào đại sứ quán.

Xe dừng ở một chỗ đậu xe, Tô Giang và Thang Lâm lần lượt xuống xe từ vị trí lái và vị trí ghế phụ.

Khi Thang Lâm và Tô Giang đi đến cửa khu căn hộ thì vừa hay gặp Tống Dịch.

Tống Dịch nhìn hai người một cái, sau đó giơ tay xem đồng hồ.

Tống Dịch đã từng nói để Tô Giang và Thang Lâm về sớm, ý nghĩa của động tác này của anh không cần phải nói cũng hiểu.

Tô Giang lập tức giải thích: “Tham tán Tống, là do tôi muốn Thang Lâm nghỉ ngơi thêm một chút rồi mới đi, nên đã gọi điện cho Trần Đình Đình hỏi tình hình trong đại sứ quán, Trần Đình Đình nói đồ đạc cho hoạt động của đại sứ quán đã chuẩn bị xong cả rồi, không cần phải làm gì nữa, hơn nữa hôm nay lại là chủ nhật, nên chúng tôi đi hơi muộn một chút.”

Tống Dịch liếc nhìn Tô Giang và Thang Lâm, không nói gì nữa, đi vào cửa khu căn hộ trước.

Sau khi Tống Dịch về phòng mình thì nhận được tin nhắn của Thang Lâm: “Anh có thể đến một lát không? Phòng của tôi.”

“Có chuyện gì?” Anh trả lời.

Thang Lâm không trả lời tin nhắn nữa.

Tống Dịch cất điện thoại, xoay người mở cửa bước ra ngoài, đi qua một hành lang dài, rồi đi cầu thang lên tầng một, đi qua một đoạn hành lang nữa thì đến bên ngoài phòng Thang Lâm.

Anh nhìn cánh cửa đóng chặt, giơ tay gõ cửa.

Cửa vừa mở, Thang Lâm một tay chống hông tựa vào mép cửa.

Tống Dịch nhìn cô, hỏi: “Có chuyện gì?”

Thang Lâm nói: “Bông tai của tôi bị rơi xuống đất, phiền Tham tán Tống nhặt giúp tôi một chút.”

“Tôi đau lưng, không cúi người được.”

Tống Dịch: “Chẳng phải ở Sheep Hill đã nghỉ ngơi gần một ngày rồi sao?”

“Đâu có một ngày? Lái xe cũng phải bốn năm tiếng chứ. Hơn nữa buổi sáng nghỉ ngơi, buổi chiều lại xóc nảy mấy tiếng, lưng tôi sắp rời ra rồi.” Thang Lâm nói.

“Ở đâu?” Tống Dịch hỏi về chiếc bông tai của Thang Lâm.

Thang Lâm xoay người, dùng chân hất cằm về phía ghế sofa: “Dưới chân ghế sofa bên trái.”

Tống Dịch đi tới, cúi người nhặt chiếc bông tai rơi dưới đất lên. Rồi xoay người đưa ra.

Thang Lâm vẫn dựa vào mép cửa không nhúc nhích.

“Cầm lấy.” Tống Dịch ra hiệu cho Thang Lâm đi qua.

“Tôi đau lưng không muốn động.” Thang Lâm nói.

Tống Dịch nhìn cô mấy giây rồi đi về phía cô, đứng trước mặt cô. Tiếp theo, anh đưa tay ôm lấy eo Thang Lâm, hơi dùng lực liền kéo cơ thể cô sát lại gần anh. Đầu Thang Lâm chạm vào ngực Tống Dịch, nhịp tim của cô đột nhiên tăng nhanh hơn rất nhiều. Rồi Tống Dịch buông eo cô ra, nắm lấy tay cô, định đặt chiếc bông tai vào lòng bàn tay cô. Thang Lâm đột nhiên lên tiếng: “Đeo cho tôi đi. Có thể đeo bông tai cho tôi không?”

Hai người bốn mắt nhìn nhau.

Tống Dịch hỏi: “Đã tối rồi còn đeo?”

Anh cho rằng cô lúc tháo bông tai không cẩn thận làm rơi bông tai xuống đất.

Lúc này tóc Thang Lâm đang xõa. Và cô để tóc dài như vậy, cho dù có đeo bông tai vào cũng không nhìn thấy rõ.

Nhưng Tống Dịch không nói gì, anh đưa tay nhẹ nhàng vén tóc dài của cô ra, tìm thấy vành tai nhỏ nhắn của cô, cúi đầu, nghiêm túc đeo bông tai cho cô.

Ngón tay anh chạm vào vành tai Thang Lâm, nhiệt độ nóng rực từ vành tai cô lan ra khắp cơ thể.

Tống Dịch loay hoay một lúc lâu mà vẫn chưa đeo vào được.

“Hóa ra Tham tán Tống lại vụng về như vậy.” Thang Lâm khẽ cười thành tiếng.

Tống Dịch trừng mắt nhìn Thang Lâm một cái, anh lại cúi thấp đầu xuống, hai mắt không chớp nhìn vào tai Thang Lâm, hai tay tìm cách đeo bông tai vào.

Lại qua một lúc, Tống Dịch cuối cùng cũng đeo được bông tai cho Thang Lâm.

Thang Lâm cười nhìn anh, lại nói một câu, “Thật là ngốc”.

Tống Dịch dùng tay nâng cằm cô lên, nhìn cô.

“Có gì hay mà nhìn?” Thang Lâm nhướn mày.

“Bây giờ em đeo bông tai không phải là cho anh xem, là cho ai xem?” Tống Dịch nói câu này với vẻ nho nhã.
 
Back
Top Bottom