Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Yêu Đương Với Chàng Quỷ - Hảo Vận Nguyên Tiêu Thang

Yêu Đương Với Chàng Quỷ - Hảo Vận Nguyên Tiêu Thang
Chương 20



Tên côn đồ quả thật đã xuất viện, đi vội vàng đến nỗi thủ tục cũng chưa làm.

Camera giám sát ở hành lang cho thấy, là tên côn đồ đã lén lút mang cái túi của tôi đi.

Anh ta có thể nghĩ rằng bên trong là đồ vật có giá trị, nhưng mà bên trong chỉ có một hũ tro cốt.

Hũ tro cốt bị mang đi, quỷ nam bất đắc dĩ, chỉ có thể đi theo.

Y tá giúp tôi báo cảnh sát, đợi cảnh sát đến, tôi ngồi trên ghế mà không ngừng run rẩy.

Cảm giác yếu ớt lan khắp toàn thân, tựa như điểm yếu chí mạng nhất của tôi đang bị kẻ có ý đồ xấu nắm thóp.

Nếu tên đó phát hiện trong túi chỉ là một hũ tro cốt, anh ta chắc chắn sẽ không thành thật mà trả lại đâu.

Hũ tro cốt nằm trong tay anh ta, anh ta có cả vạn cách để xử lý nó, mỗi một kết cục không tốt đều khiến tôi sợ hãi dựng tóc gáy.

Nếu thật sự như vậy, quỷ nam sẽ làm sao đây?

Anh ấy có phải sẽ không bao giờ về được nữa không?

“Là cô báo án?” Giọng cảnh sát vang lên từ phía trên.

Tôi ngẩng đầu, bất tri bất giác trên mặt đã sớm ướt đẫm nước mắt.

Giọng cảnh sát dịu lại đôi chút, an ủi tôi: “Cô đừng vội, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức giúp cô tìm lại, trong túi cô có gì? Giá trị khoảng bao nhiêu?”

Tôi nghẹn ngào nói với cảnh sát: “Bên trong chỉ có một hộp tro cốt.”

Vừa nghe đến câu trả lời này, sắc mặt mọi người đều thay đổi.

Đúng vậy.

Có người bình thường nào lại mang tro cốt theo người đến bệnh viện chứ?

Đương nhiên không thể để họ biết sự thật, tôi ngừng lại một chút, rồi cúi đầu bổ sung: “Đó là tro cốt của người yêu tôi.”

Không khí càng trở nên yên lặng hơn.

Mấy nữ y tá động lòng trút ánh mắt đồng cảm về phía tôi.

Đối với loại vật phẩm đặc biệt này, cảnh sát còn coi trọng hơn cả tài sản cá nhân, lập tức điều động lực lượng, trích xuất tất cả camera giám sát xung quanh bệnh viện để tìm kiếm tên côn đồ.

Hai cảnh sát ở lại làm hồ sơ cho tôi, họ nói gì tôi đáp nấy, trong lòng vẫn luôn canh cánh về hộp tro cốt mà tôi đã không coi trọng.

Lúc này hành lang truyền đến một trận cãi cọ ầm ĩ, có người hô to về phía này: “Về rồi! Tìm thấy anh ta rồi!”

Tôi vội vàng nhìn lại, chỉ thấy tên côn đồ bị ba, bốn bảo vệ áp giải mang đến.

Trên cổ anh ta đeo chiếc túi đeo vai màu đen của tôi, bên trong căng phồng, hiển nhiên đồ vật vẫn còn ở đó.

Tôi bất chấp cái chân đau đến không đi nổi, tiến lên gỡ chiếc túi xuống.

Hũ tro cốt gỗ mun đặc bên trong không hề hư hại chút nào, cũng không có dấu vết bị mở ra.

Tôi ôm hũ tro cốt vào lòng, cảm giác vui sướng khi tìm lại được vật đã mất khiến tôi suýt nữa rơi lệ.

Bảo vệ bệnh viện nói vừa nãy thấy tên côn đồ lảng vảng ở cổng bệnh viện, họ liền nhanh chóng đưa anh ta đến đây.

Cảnh sát quát lớn tên côn đồ vì sao lại trộm đồ của người khác.

Tôi lại càng tò mò vì sao anh ta chịu trả lại nguyên vẹn như vậy.

Tên côn đồ mặt mũi ủ rũ nói: “Tôi cứ tưởng bên trong là đồ vật có giá trị, là lỗi của tôi, xin lỗi, xin lỗi, chị ơi, xin cô tha cho tôi đi.”

Đang nói, anh ta bùm quỳ xuống trước mặt tôi, chắp tay vái lạy tôi, rồi thịch thịch thịch dập mấy cái đầu.

“Bây giờ nói gì cũng muộn rồi, đến đồn cảnh sát ở vài ngày đi.”

Cảnh sát móc còng tay ra còng chặt hai tay tên côn đồ, rồi kéo anh ta đi.

Trước khi đi, tên côn đồ vẫn trong trạng thái bị kích động, sợ hãi nhìn chằm chằm hũ tro cốt trong lòng tôi, hệt như vừa thấy quỷ vậy.
 
Yêu Đương Với Chàng Quỷ - Hảo Vận Nguyên Tiêu Thang
Chương 21



Tôi đại khái có thể đoán được, sau khi anh ta rời đi thì bên ngoài đã xảy ra chuyện gì.

Tóm lại chuyện xấu đã không xảy ra, lòng tôi cuối cùng cũng an tâm rồi.

Tôi trở lại phòng bệnh, rửa mặt rồi về giường, nhìn thấy hình bóng quen thuộc đang đứng ở mép giường đợi tôi.

Mũi tôi cay xè, vụng về kéo lê chân bước tới ôm lấy anh ấy.

“Tôi xin lỗi, tôi sẽ không bao giờ làm mất anh nữa đâu.” Tôi nức nở nói với quỷ nam.

Quỷ nam vẫn ổn, chỉ cần hũ tro cốt không sao, anh ấy sẽ không gặp trở ngại gì.

Lần này bị tôi ôm, anh ấy lại không giống mấy lần trước mà cảm thấy bị chiếm tiện nghi, cũng không xấu hổ nói tôi vài câu rồi đẩy tôi ra.

Anh ấy yên ổn để tôi ôm, muốn ôm bao lâu thì ôm bấy lâu, cho đến khi tôi chán mới thôi.

Mấy con quỷ ở nhà xác lại mò vào ghé thăm, thấy cảnh này đột nhiên dừng bước, mấy con quỷ phía sau liên tiếp đâm vào lưng con quỷ phía trước.

Tôi buông quỷ nam ra mời họ vào, nhưng họ lại chết sống không muốn làm bóng đèn.

Khuôn mặt quỷ nam lại trở nên ngượng ngùng, cả hai chúng tôi nhất thời nhìn nhau không nói gì.

Cuối cùng vẫn là tôi mở miệng phá vỡ sự im lặng, hỏi anh ấy: “Tên côn đồ đã mang anh đi đâu vậy?”

“Không đi xa lắm, tôi đã cho anh ta vài cú ngáng chân nhỏ, anh ta cảm thấy bị quỷ ám, lại nhìn thấy trong túi là hũ tro cốt, liền nhanh chóng trả lại.”

Tôi thở phào một hơi, cố ý cười đùa nói: “May quá may quá, tôi cứ lo lắng mãi.”

Quỷ nam ngập ngừng một chút, cúi đầu khẽ nói: “Đừng lo lắng.”

Anh ấy không biết tôi đã nghĩ đến bao nhiêu viễn cảnh không tốt.

Bị ném xuống sông, ném vào cống thoát nước, xả xuống bồn cầu, cùng rác rưởi được đưa vào lò thiêu, rải ra ngoài như bồ công anh bị gió thổi đi...

Tôi nghĩ ngợi, không khỏi lại rùng mình một cái.

Quỷ nam nhìn ra tôi đã khóc, có lẽ vì lý do này, đêm nay anh ấy đặc biệt thuận theo tôi.

Không tự giác mà dùng từ “thuận theo” để miêu tả, tôi trăm năm khó gặp mới thấy mặt nóng bừng lên.

Nhưng đêm nay anh ấy thật sự rất thuận theo tôi.

Thấy tôi lên giường, quỷ nam đứng yên tại chỗ một lát, rồi lặng lẽ đi đến phía bên kia giường.

Giường bệnh là giường đơn, tôi cố ý chừa chỗ trống cho anh ấy, anh ấy vừa lên thì cả hai chúng tôi khó tránh khỏi sẽ kề sát vào nhau.

Quỷ hồn kia cố gắng né tránh, nhưng với thân hình cao hơn một mét tám của anh ấy, ngay cả khi một mình nằm trên chiếc giường này cũng đã chật chội, huống hồ lại thêm tôi nữa.

Có điều, ánh trăng đêm nay thật sự như mọc từ phía Tây, anh ấy chẳng hề để tâm đến những điều đó.

Trò khôi hài này kết thúc, lúc đó đã gần rạng sáng.

Tôi một lần nữa xác nhận anh ấy vẫn đang nằm yên ổn bên cạnh mình, cơ thể và tinh thần cuối cùng cũng thả lỏng, mí mắt tôi bắt đầu díp lại.

Một giây trước khi chìm vào giấc ngủ, tôi dường như cảm nhận được một vật gì đó lạnh lẽo chạm nhẹ vào thái dương.

Cảm giác ấy rất giống một nụ hôn nhẹ nhàng.

Trời sáng rõ, khu bệnh viện lại trở nên nhộn nhịp với các bệnh nhân.

Chân tôi bị thương, không đi lại xa được, bữa sáng là do bà cụ phòng bệnh bên cạnh, người đã cùng tôi đợi cảnh sát tối qua, mang tới.

Cửa vừa mở, một đám người bệnh cùng phòng đã theo sau bà cụ bước vào, họ vây quanh tôi như thể đang nhìn một ngôi sao vậy.

“Cô bé, cô có biết mình lên hot search không?” Một người mở điện thoại, đưa một đoạn video ngắn đến trước mặt tôi.

Người trong video chính là tôi.
 
Yêu Đương Với Chàng Quỷ - Hảo Vận Nguyên Tiêu Thang
Chương 22



Ngày nay, thông tin trên internet phát triển mạnh mẽ, nhiều cơ quan chính phủ đã bắt kịp thời đại, mở tài khoản trên các nền tảng mạng xã hội, thường xuyên đăng tải một số vụ án thú vị gặp phải trong quá trình thực thi pháp luật.

Tối qua, cảnh sát đến hiện trường có mang theo thiết bị ghi hình quá trình chấp pháp, và việc tôi mang theo hũ tro cốt đến bệnh viện để điều trị, lại còn bị trộm nhầm thành tài sản quý giá để đánh cắp – sự việc dở khóc dở cười này, đã bị họ đăng tải lên mạng.

Một tin tức hiếm có như vậy, cứ thế lan truyền từ mười người thành trăm người, độ hot ngày càng tăng cao.

Thật ra, việc mất một hũ tro cốt không đến mức gây ra sóng gió lớn đến vậy.

Trọng điểm nằm ở chỗ, khi tôi được hỏi cung, đã nói ra câu ấy —— “Đó là hũ tro cốt của người yêu tôi.” Đoạn video cắt đến đây, chú cảnh sát còn cố ý thêm nhạc nền trữ tình cho tôi.

Chú cảnh sát này đúng là có chút công phu cắt ghép và chỉnh sửa, khiến cư dân mạng xem xong đều cảm động tột độ, ai nấy đều thốt lên rằng thì ra đây mới là tình yêu.

Tôi cạn lời, không biết có nên giải thích rõ ràng không nữa.

Khi ấy, sở dĩ tôi nói như vậy là vì cần phải đưa ra lời giải thích rõ ràng cho cảnh sát điều tra vụ án, để họ biết rốt cuộc đó là tro cốt của ai.

Tổng không thể nói với họ rằng, đó là tro cốt của con trai chủ nhà tôi được.

Nếu vậy, chưa đợi tên côn đồ bị bắt về, chính bản thân tôi đã phải 'đi uống trà' với họ rồi.

Cả căn phòng đầy ắp các bạn bệnh cũng đều bị tôi làm cho cảm động.

Bác gái mang cơm cho tôi xoa xoa khóe mắt rưng rưng, thở dài nói: “Cô bé à, hóa ra cô cũng là một người đáng thương. “

“Chắc hẳn người yêu cô mất đi, cô lưu luyến cậu ấy lắm đúng không? Đến nỗi đi khám bệnh cũng phải mang theo hũ tro cốt của cậu ấy.” Bác gái vừa dứt lời, chiếc ly trên bàn bỗng nhiên đổ xuống đất.

Nó tựa như bị ai đó đâm một cái rồi mới ngã xuống vậy.

Có điều, chỗ đó chẳng có ai cả.

Khi có đông người, quỷ nam sẽ không hiện hình, đến cả tôi cũng không nhìn thấy anh ấy, nhưng vừa nghe tiếng động này, tôi liền biết anh ấy đang ở đó nghe chúng tôi nói chuyện.

Mọi người cứ người một câu, người một câu khen tôi si tình, khiến tôi ngượng chín cả mặt.

Tôi tự ý gọi anh ấy là người yêu, không biết anh ấy nghĩ sao.

Đây không phải là kiểu đùa giỡn, ôm ấp hay hôn hít như trước đây.

Đây là vấn đề về lập trường và nguyên tắc.

Thế nên, lòng tôi rất căng thẳng và bất an.

Nửa ngày tiếp theo, quỷ nam không hề xuất hiện.

Người thực vật đang nằm trên giường sát tường vẫn vô tri vô giác như cũ.

Tôi gặm một quả táo, mở TV xem một lúc, rồi lại rảnh rỗi lướt điện thoại.

Thật sự buồn chán quá, tôi dùng ngón tay gõ gõ hũ tro cốt của anh ấy.

“Làm gì mà anh cứ trốn vậy, ra đây đi. “

“Anh sẽ không lại xấu hổ đấy chứ?”

“Được rồi được rồi, tôi xin lỗi anh, sau này tôi sẽ không nói thế nữa được không?”

“Vậy cô muốn nói thế với ai?” Giọng quỷ nam bỗng nhiên vang lên trong không khí, lạnh băng.

Tâm tư của anh ấy đúng là quanh co lòng vòng, vừa như thích lại vừa như không thích.

Vẫn không chịu ra đúng không? Tôi bưng hũ tro cốt lên, dùng sức lắc lắc, định làm anh ấy phải xuất hiện để trò chuyện cùng tôi.

Khi cảm giác lạnh lẽo quen thuộc truyền tới, tôi hiểu rằng mình đã thắng, anh ấy sắp xuất hiện rồi.

Nhưng đúng lúc này, điện thoại của tôi reo lên.
 
Yêu Đương Với Chàng Quỷ - Hảo Vận Nguyên Tiêu Thang
Chương 23



Cuộc gọi là từ lớp trưởng thời cấp ba của tôi, cậu ấy đã đọc được tin tức về tôi, nói công ty cách đây không xa, muốn đến thăm hỏi tôi.

Khi cậu ấy gọi điện đến, người đã ở dưới lầu bệnh viện rồi.

Cậu ấy nói, đi cùng còn có chị ấy.

Năm đó, chị ấy lớn hơn chúng tôi một khóa, nên tôi và lớp trưởng vẫn thường gọi là chị ấy.

Nghe nói chị ấy muốn đến, tôi có chút băn khoăn, nhưng cũng chỉ có thể nói hoan nghênh.

Vài phút sau, cửa phòng bệnh vang tiếng gõ, tôi theo bản năng nhìn chiếc hũ tro cốt trong túi, rồi nói "xin mời vào".

Người bước vào lại chỉ có một mình lớp trưởng.

Tôi thầm nhẹ nhõm thở phào, hỏi cậu ấy: “Chị ấy không đến sao?”

Lớp trưởng tùy tiện tìm một cái ghế ngồi xuống, nói: “Không hiểu sao, vừa vào tòa nhà bệnh viện đã nói không khỏe, rồi đi mất rồi, còn nhờ tớ gửi lời hỏi thăm cậu.”

Sau đó cậu ấy hỏi tôi: “Thế nào rồi? Mấy ngày nữa thì khỏe?”

“Không đáng ngại đâu, đến chiều bác sĩ khám xong là có thể xuất viện rồi.”

“Thế thì tốt quá rồi...”

“À mà, tớ muốn hỏi cậu, cậu kết hôn khi nào vậy? Người yêu nào? Hũ tro cốt nào?” Lớp trưởng nhíu mày khó hiểu hỏi.

Sau khi tin tức sáng nay được đăng tải, đã có không ít người quen đến hỏi thăm tôi về chuyện này.

Chuyện này khó lòng mà nói rõ quá mức, dù quan hệ giữa lớp trưởng và tôi có thân thiết hơn những người khác một chút, nhưng tôi cũng không thể nói cho cậu ấy sự thật được.

Chỉ là tôi nói với cậu ấy rằng, thực ra đó là tro cốt của một người bạn, nhờ tôi trông giữ hộ, chưa kịp mang về nhà thì đã phải vào bệnh viện rồi.

Lớp trưởng không hề nghi ngờ, cười nói: “Linh Linh, sao cậuvẫn cứ hấp tấp, bộp chộp như trước kia vậy?”

Ba năm cấp ba, tôi đều học cùng lớp với lớp trưởng, cậu ấy còn rõ hơn cả giáo viên chủ nhiệm về tình trạng cá nhân của tôi.

Mỗi đời giáo viên chủ nhiệm, sau khi biết tôi là một cô nhi không nơi nương tựa, đều dặn dò lớp trưởng phải chăm sóc tôi nhiều hơn.

Cậu ấy là một lớp trưởng tận tâm hết mực, có thể nói là rất cẩn thận tỉ mỉ với tôi, bởi vậy năm đó hai đứa tôi thậm chí còn dính phải tiếng đồn.

Lớp trưởng biết bệnh tình của tôi từ rất sớm, nhưng cậu ấy vẫn giữ thái độ lạc quan khi ở cạnh tôi.

Cậu ấy ở đây khá lâu, không có ý rời đi, cho đến khi bác sĩ điều trị của tôi đến khám và nói có thể xuất viện, cậu ấy mới đề nghị đưa tôi về nhà.

Tôi đồng ý, nương nạng, được lớp trưởng dìu ra viện.

Cậu ấy sợ tôi mệt, còn chủ động giúp tôi xách hũ tro cốt.

Tôi muốn tự mình lấy lại, nhưng cậu ấy nhất quyết không chịu, đi được vài bước đã mồ hôi đầm đìa, lạ lùng nói: “Cái hũ tro cốt này đựng cái gì mà nặng thế không biết, cứ như xách cả một người vậy.”

Vừa lên xe, lớp trưởng đã hắt hơi không ngừng.

Trời nắng gắt, mà trong xe không bật điều hòa nhưng lại lạnh như hầm băng.

Cậu ấy rất muốn trò chuyện cùng tôi, nhưng chưa nói được mấy câu đã bắt đầu hắt hơi sụt sịt, rồi khó hiểu hỏi tôi: “Linh Linh, cậu không lạnh sao?”

Tôi đã sớm quen với chuyện đó rồi.

Tôi cười cho qua chuyện với lớp trưởng, nhân lúc cậu ấy không để ý, dọa dẫm vỗ vỗ hũ tro cốt trong lòng.

Nhiệt độ lúc này mới dần dần trở lại bình thường.

Sợ lại như lần trước ở Thượng Dương khiến lớp trưởng kinh hãi, tôi không cho cậu ấy lên lầu.

Xuống xe, tôi đứng yên tại chỗ nhìn cậu ấy lái xe đi, tôi rất rõ ràng, đây rất có thể là lần cuối cùng chúng tôi gặp mặt.

Vào khu dân cư, quỷ nam liền xuất hiện.
 
Yêu Đương Với Chàng Quỷ - Hảo Vận Nguyên Tiêu Thang
Chương 24



Anh ấy không nhanh không chậm đi bên cạnh tôi, đột nhiên cất giọng âm dương quái khí nói: “Nhìn xe cậu ta lâu như thế, không nỡ à? Tôi giúp cô gọi cậu ta quay lại nhé?”

Tôi liếc nhìn anh ấy, “Anh có ý gì?”

Anh ấy liền nhàn nhạt nói: “Không có ý gì.”

Tôi không muốn tiếp tục chủ đề này, nhưng anh ấy lại càng muốn nhỏ mọn không buông, lại hỏi tôi: “Hai người nhiều năm như vậy vẫn thân thiết đến thế, quan hệ không bình thường nhỉ.”

Nói vậy, năm đó anh ấy còn rất chú ý tôi? Thế nhưng tôi lại chẳng hề quen anh ấy một chút nào: “Đúng vậy, chúng tôi thân như anh em.”

Vừa nói xong, tôi liền thấy bước chân anh ấy khựng lại.

Tôi quay đầu nhìn anh ấy, chỉ thấy vẻ mặt anh ấy nghiêm nghị nói: “Có người vào rồi.”

Lên đến lầu mới biết được, có hàng xóm mới dọn vào đối diện.

Nói chính xác hơn, đó lại là một hũ tro cốt nữa.

Khi tôi đi lên, cặp vợ chồng già mang tro cốt đến vừa mới rời đi, thế nên chúng tôi không gặp mặt.

Mở cửa, tôi không kìm được quay lại nhìn thoáng qua phía sau, tò mò không biết quỷ hồn mới chuyển đến là loại quỷ gì.

Vì bị thương ở chân, mấy ngày gần đây tôi không thể đi làm, cứ ở trong nhà, không ra khỏi cửa.

Các hàng xóm đều đến thăm tôi, một lần có nữ quỷ ngự tỷ tiết lộ với tôi rằng cô gái tên Tả Di mới chuyển đến đối diện hình như là người quen cũ của quỷ nam.

Thế này thì hay rồi.

Thảo nào tôi thấy gần đây anh ấy có chút không bình thường.

Lòng hiếu kỳ của tôi càng tăng thêm.

Trước khi ngủ, tôi bóng gió nhắc đến chuyện này với quỷ nam, anh ấy lại thẳng thắn thành khẩn, nói cho tôi biết quả thật anh ấy và cô gái đối diện đã quen biết nhau từ khi còn sống.

Chà, sống không thể chung chăn gối, chết rồi lại muốn ở đối diện nhau.

Xem ra tình huống quả nhiên rất bất thường.

Không chỉ tôi tò mò về cô ấy, mà cô Tả Di này cũng đầy hoang mang về sự tồn tại của tôi.

Chúng tôi rất nhanh đã có lần giao phong đầu tiên.

Hôm nay, khi tôi đi đổ rác dưới lầu, lúc quay về, vừa bước ra khỏi thang máy thì đột nhiên bị ai đó từ phía sau đẩy một cái, suýt chút nữa bị cửa thang máy kẹp trúng.

May mắn thoát được kiếp này, tôi quay lại nhìn, thang máy lại chẳng có gì cả.

Trong lòng tôi biết là ai làm, nhưng không tính toán so đo.

Chợt, đèn trên hành lang tắt ngúm, xung quanh chìm vào một màn đêm đen kịt.

Hơi thở âm lãnh áp sát sau gáy tôi, một bàn tay lạnh băng từ từ lướt qua sống lưng tôi, cô ấy cố ý áp sát tai tôi thì thầm: “Tôi là Tả Di, cô tên là gì?”

Tôi bình tĩnh đáp lại cô ấy: “Chào cô, tôi là Khúc Linh Linh.”

Nữ quỷ không ngờ lời đe dọa của cô ấy chẳng có chút tác dụng nào với tôi, đột nhiên không biết phải làm gì tiếp theo.

Cánh cửa mở ra, quỷ nam bước ra, chiếc đèn trên đầu kêu xẹt xẹt hai tiếng rồi cũng theo đó sáng lên.

Thế là, cuối cùng tôi cũng nhìn thấy cô gái đứng sau lưng mình.

Cô ấy trông chừng hai mươi tuổi, sở hữu một khuôn mặt bầu bĩnh đáng yêu, mặc dù đã chết, nhưng toàn thân vẫn toát lên vẻ được nuông chiều từ bé.

Thấy quỷ nam xuất hiện, cô ấy lập tức như một đứa trẻ vừa làm sai chuyện, cúi đầu lùi ra xa tôi.

“Linh Linh, cô vào trước đi.” Quỷ nam kéo cửa cho tôi vào nhà, còn bản thân anh ấy thì ở lại bên ngoài, chắc là có chuyện muốn nói với Tả Di.

Không lâu sau, anh ấy đã trở lại, trước tiên quan sát sắc mặt tôi, sau đó chính thức cho tôi biết: “Cô ấy vài ngày nữa sẽ dọn đi.”
 
Yêu Đương Với Chàng Quỷ - Hảo Vận Nguyên Tiêu Thang
Chương 25



Tôi nhún vai, thờ ơ nói: “Cô ấy có dọn đi hay không thì liên quan gì đến tôi?”

Bản thân tôi còn chẳng nhận ra mùi giấm trong lời nói của mình.

Nhưng tôi đột nhiên lại thấy hứng thú, “Cô ấy là một quỷ hồn, bản thân lại không thể chạm vào hũ tro cốt, vậy cô ấy dọn bằng cách nào?”

Hóa ra, quỷ hồn có thể báo mộng cho người nhà.

Kiến thức kỳ lạ lại tăng thêm một bậc.

Tôi vốn không muốn hỏi về chuyện quá khứ của anh ấy và Tả Di, nhưng quỷ nam lại chủ động kể hết ra, cực kỳ 'giữ gìn nam đức'.

Tả Di là con gái của bạn cha mẹ anh ấy, nhỏ hơn anh ấy vài tuổi, có thể nói là do anh ấy nhìn lớn lên.

Tả Di này từ nhỏ đã đặc biệt thích anh ấy.

Suốt nửa năm sau khi quỷ nam qua đời, cô ấy vẫn luôn không chấp nhận được sự thật, tháng trước, trên đường lái xe về nhà trong tình trạng say rượu, cô ấy đã gặp tai nạn giao thông, rồi trở thành ra nông nỗi này.

Cha mẹ cô ấy, để thỏa mãn tâm nguyện lúc sinh thời của cô ấy, thậm chí còn nghĩ đến việc làm âm hồn cho cô ấy và quỷ nam thành đôi.

Ba mẹ quỷ nam không tin chuyện này, cũng biết con trai không thích, nên đã từ chối.

Cha mẹ Tả Di đành lùi một bước, mua căn hộ đối diện đó, đưa con gái đến an trí vào, để cô ấy dù sao cũng được ở gần quỷ nam một chút.

Một tình yêu cố chấp như vậy, thật không thể tưởng tượng nổi quỷ nam đã nói gì với cô ấy mà khiến cô ấy từ bỏ anh ấy, bằng lòng rời khỏi nơi này.

Quỷ nam kể rành mạch, không giấu giếm chút gì, kể xong, lặng lẽ chờ phản hồi từ tôi.

Đúng là dụng tâm lương khổ.

Kiểu gì tôi cũng phải có chút phản ứng, đáp lại người ta, nhưng lại luôn cảm thấy nói gì cũng không ổn.

Cuối cùng, tôi nâng tay xoa xoa tóc anh ấy, “Ngoan lắm, làm tốt lắm.”

Nói xong, tôi cũng không dám nhìn anh ấy nữa, vờ như muốn làm việc khác, vội vàng né đi.

Đối với anh ấy, từ sớm đã không còn là sự đùa giỡn đơn phương nữa rồi, anh ấy với tôi, tôi với anh ấy, giữa chúng tôi dường như chỉ còn lại một lớp ngăn cách mỏng manh.

Một đêm trước khi Tả Di dọn đi, tôi đang rửa bát trong nhà, nước bắn lên bồn rửa chén như có sinh mệnh, từ từ bơi lượn, rồi ghép thành mấy chữ: “Tôi có lời muốn nói với cô”.

Đợi quỷ nam ngủ xong, tôi khoác áo ra ngoài gặp Tả Di.

Cô ấy đã đợi sẵn tôi, đi thẳng vào vấn đề hỏi tôi: “Cô có biết quỷ nam chết như thế nào không?”

Sau khi trở về, tôi đã mất ngủ.

Lời Tả Di nói cứ quanh quẩn trong đầu tôi, chứng minh suy đoán trước đây của tôi không phải là tin đồn vô căn cứ.

Tôi nhìn sang quỷ nam đang nằm cạnh bên.

Anh ấy ngủ say sưa, không hề có hơi thở, thân thể không một chút dấu hiệu của sự sống, có khi trông giống một ma-nơ-canh vậy.

Tôi nhẹ nhàng đặt tay vào lòng bàn tay anh ấy, rồi xích lại gần anh ấy hơn một chút.

Trán tôi tựa vào vai anh ấy, rồi từ từ nhắm mắt lại.

Trong mơ, tôi trở về bảy năm trước.

Tiếng ve kêu râm ran, cỏ cây xanh mướt, ướt đẫm sương đêm, thiếu niên Cư Phổ Nam và tôi, tươi sáng và rực rỡ như thế.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, quỷ nam vẫn như thường lệ, nhìn trần nhà ngẩn người.

Mỗi đêm sau khi ngủ, tôi đều vô thức ôm lấy anh ấy, anh ấy vẫn giữ nguyên tư thế, cho đến sáng cũng không đẩy tôi ra, cứ thế lặng lẽ chờ tôi tỉnh ngủ.

Sáng nay, anh ấy lại đợi tôi tỉnh mới ngồi dậy, hai chân buông thõng xuống giường.

Phía sau lưng anh ấy, xương bướm hơi nhô lên, mái tóc hơi dài che đi một phần làn da trắng bệch sau gáy.
 
Yêu Đương Với Chàng Quỷ - Hảo Vận Nguyên Tiêu Thang
Chương 26



Tôi nhìn chằm chằm vào anh ấy, anh ấy nhận ra, quay người lại, ánh mắt thăm dò nhìn tôi, dường như đang hỏi có chuyện gì.

Tôi mở miệng: “Cư Phổ Nam.”

Ánh mắt anh ấy khẽ run, vẻ mặt lập tức ngây dại.

Tôi lại một lần nữa hỏi câu hỏi này, lần này trực diện hơn so với những lần trước, và nhất định phải có được câu trả lời: “Anh chết như thế nào?”

Tôi biết hỏi vậy sẽ chạm vào điểm yếu của anh ấy, nhưng tôi nhất định phải biết.

Nếu không, tôi chết không nhắm mắt.

Tôi tiếp tục dồn ép hỏi: “Nửa năm trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì với anh?”

Quỷ nam thay đổi sắc mặt, trong mắt hiện lên vẻ âm u, vẻ mặt tái nhợt, hung ác vô cùng đáng sợ.

Lúc này, anh ấy không còn giữ được vẻ ngoài mà tôi quen thuộc, biến thành một quỷ hồn oán hận thực sự.

Tôi nhìn thẳng vào anh ấy, lại hỏi thêm lần nữa: “Cư Phổ Nam, anh chết như thế nào?

“Chẳng phải anh đã kết hôn với đàn chị rồi sao? Vì sao bây giờ người đàn ông bên cạnh chị ấy không phải là anh?”

“Vì sao trong ảnh cưới của hai người, anh lại muốn xóa mờ mặt chị ấy?

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì với anh?”

Tôi cảm nhận được cảm xúc mãnh liệt của anh ấy cứ dâng trào như những đợt sóng biển dữ dội.

Nhưng tôi nhất định phải nói.

Khi câu nói cuối cùng vừa dứt, trước mặt tôi, quanh thân Cư Phổ Nam với vẻ mặt âm lãnh xuất hiện một luồng sương đen.

Sương đen dần dần nuốt chửng anh ấy, cuối cùng cả ánh mắt oán hận của anh ấy cũng biến mất.

Cả căn nhà bắt đầu rung chuyển.

Đồ đạc trên bàn thi nhau đổ vỡ xuống đất, ngoại trừ chiếc giường tôi đang nằm, mọi thứ xung quanh đều rung lắc dữ dội, gần như sắp sập đến nơi.

Tôi lớn tiếng kêu lên giữa căn phòng hỗn loạn: “Cư Phổ Nam! Anh nói cho tôi biết đi! Tôi sẽ giúp anh!”

“Là tôi đã nhường anh cho đàn chị, nhưng rốt cuộc chị ấy đã làm gì anh? Vì sao anh lại thành ra nông nỗi này?”

Giữa tiếng kêu của tôi lẫn tiếng nức nở, cuối cùng tôi không kìm được nữa, ôm lấy đầu gối khóc nức nở như để trút hết nỗi lòng.

Một lát sau, căn phòng dần dần trở lại yên tĩnh.

Một sự lạnh lẽo vô hình, không thể chạm vào đang áp sát tôi, nhẹ nhàng chạm vào mặt tôi như làn gió nhẹ, giống như anh ấy đang dùng tay vu.ốt ve những giọt nước mắt trên mặt tôi.

Màn hình một chiếc máy tính để bàn bên tường bỗng sáng lên.

Tôi bước xuống giường, chậm rãi đến gần chiếc máy tính.

Không có ai thao tác mà máy tính tự động khởi động, con trỏ chuột trên màn hình tự động nhấp vài cái, rồi tự động mở một thư mục.

Sau khi nhấp vào phát, một đoạn video như một câu chuyện bí ẩn bắt đầu mở ra.

Góc quay video là từ camera giám sát trên trần nhà, tôi ngẩng đầu nhìn qua, chiếc camera ở vị trí đó hiện đã bị tháo bỏ.

Chắc hẳn đoạn video này được quay từ trước.

Trong video, tiếng đùa giỡn thân mật vọng vào phòng ngủ, một đôi nam nữ trẻ tuổi ôm hôn nhau thắm thiết, rồi loạng choạng bước vào.

Tôi nhận ra họ, chính là đàn chị và người chồng hiện tại của cô ấy.

Còn người đàn ông trong tấm ảnh cưới trên tường chưa bị phá hủy mặt, chính là Cư Phổ Nam.

Hai người ngã xuống giường, đàn chị đẩy người đàn ông ra, hỏi anh ta: “Em bảo anh làm chuyện đó xong chưa?”

Người đàn ông hôn lên cổ chị ấy một cách vội vã: “Yên tâm đi, anh đã nhờ thợ sửa xe chuyên nghiệp động tay động chân rồi, xong xuôi không ai kiểm tra ra đâu.”

“Vậy thì tốt, ngàn vạn lần đừng để có sai sót, nếu không khoản tiền bảo hiểm lớn như vậy sẽ mất trắng, em còn chờ dùng nó để mở cửa hàng nữa.”
 
Yêu Đương Với Chàng Quỷ - Hảo Vận Nguyên Tiêu Thang
Chương 27



“Biết rồi biết rồi! Nào, cục cưng, hôn chồng một cái nữa đi.”

Video kết thúc, tôi nằm vật ra ghế, hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn.

Bởi vì vốn là người sắp chết, nên từ khi dọn đến đây, tôi chưa từng sợ hãi bất kỳ quỷ hồn nào ở đây.

Nhưng giờ đây, tôi cảm nhận sâu sắc câu nói "lòng người đáng sợ hơn quỷ".

Trên máy tính chậm rãi hiện ra một dòng chữ

“Đưa cô ta đến gặp tôi.”

Tôi đã nói rồi, tôi sẽ giúp anh ấy.

Tôi gửi tin nhắn We Chat cho đàn chị để xin nghỉ việc.

Đúng như tôi nghĩ, cô ấy rất nhanh đã trả lời tin nhắn của tôi, quan tâm hỏi tôi sao lại đột ngột như vậy.

Tôi nói, gần đây tôi hay nằm mơ, mơ thấy chuyện ngày xưa, cô ấy và đàn anh là một cặp trời sinh trong trường, ai cũng ngưỡng mộ họ.

Đàn chị hồi lâu không trả lời tôi, mãi sau mới nói với tôi một câu: “Linh Linh, mọi chuyện đã qua rồi, hy vọng em đừng trách chị.”

Tôi nói: “Sao có thể chứ?”

“Nhưng gần đây em luôn mơ thấy đàn anh, có lẽ là vì em trùng hợp lại ở đúng căn phòng của anh ấy khi còn sống. “

“Đàn chị, Vân Gian Hoa Viên chắc chị rất quen thuộc nhỉ?”

Chuyện này e rằng cô ấy đã biết vào ngày cô ấy đến đây từ Thượng Dương và gặp quỷ.

Cô ấy không nói gì, có lẽ cũng biết tôi còn chuyện muốn nói.

“À mà, đàn chị, em có xem máy tính của đàn anh, thấy được cái này.”

Tôi hít sâu một hơi, gửi đoạn video đã sao chép vào điện thoại cho cô ấy.

Qua rất lâu, rất lâu, điện thoại rung lên một tiếng, đàn chị cuối cùng cũng trả lời tin nhắn cho tôi.

Cô ấy nói: “Linh Linh, em hiểu lầm rồi, chúng ta gặp mặt đi.”

Tôi trả lời: “Có hiểu lầm hay không, xem ra chúng ta đúng là cần gặp mặt nói rõ ràng.

“Nhưng mà, đàn chị, chị dám đến không?”

Tôi gửi định vị Vân Gian Hoa Viên cho cô ấy.

Cô ấy có gì mà không dám?

Chuyện giết người, cô ấy đã không phải lần đầu làm.

Tôi không nơi nương tựa, không người vướng bận, cô ấy có thể liên thủ với tình nhân ở đây thủ tiêu tôi mà cũng chẳng ai biết.

Có lẽ đây thực sự là âm mưu mà họ đã bàn bạc từ trước, hoặc có lẽ, cô ấy muốn thể hiện mình không hổ thẹn với lương tâm.

Sau một hồi lâu, cô ấy trả lời tôi một chữ ——

“Tới.”

Khoảnh khắc chờ đợi dài đằng đẵng, từng phút từng giây đều tràn ngập sự không chắc chắn.

Chuông cửa trong nhà reo lên, tôi không kìm được mà nắm chặt lòng bàn tay, tạm dừng một lát rồi mới đi mở cửa.

Tôi đã nghĩ đến mọi kết quả.

Tôi nghĩ cô ấy sẽ chối cãi, sẽ khóc lóc than vãn, sẽ van xin, hoặc là trực tiếp dẫn người đến cửa để tiêu hủy chứng cứ.

Nhưng điều tôi thực sự nhìn thấy lại là cô ấy đang đứng lặng trước cửa với vẻ mặt tiều tụy, không ngừng quay đầu nhìn quanh.

Vừa nhìn thấy tôi, hai chân cô ấy mềm nhũn, khóc lóc, quỳ sụp xuống đất van xin.

Trên hành lang, tất cả các quỷ hồn hàng xóm đều có mặt, lạnh lùng nhìn cô ấy hoảng sợ đến mức gần như phát điên.

Xem ra sau khi đến đây, cô ấy cũng đã trải qua trải nghiệm tương tự như em trai Dương hôm đó, ngay cả phản ứng cũng không khác gì em trai cô ấy.

Đàn chị nằm vật ra đất, không còn vẻ ngoài tươm tất, xinh đẹp như ngày nào.

Cô ấy nắm lấy ống quần tôi, dùng sức dập đầu.

“Phổ Nam, anh tha cho em đi! Em không nên làm như vậy, em thật sự hối hận! Cầu xin anh!”

Cô ấy đã nửa điên nửa dại, thế mà lại xem tôi là Cư Phổ Nam.

Có thể thấy câu nói "không làm chuyện trái lương tâm thì không sợ quỷ gõ cửa" đúng đến mức nào.
 
Yêu Đương Với Chàng Quỷ - Hảo Vận Nguyên Tiêu Thang
Chương 28



“Phổ Nam, tất cả là do anh ta quyến rũ em trước! anh ta nói với em rằng anh không yêu em, anh ta nói người anh thích chỉ là người mỗi ngày làm bánh quy thủ công cho anh ta! Là anh ta đã bảo em đi theo anh ta!

“Làm phanh xe của anh bị trục trặc cũng là anh ta! Còn nữa, còn nữa khoản bảo hiểm đó, là anh ta bảo em mua, thật sự không liên quan đến em......

Phổ Nam, em xin lỗi, cầu xin anh tha cho em, em sẽ thay anh chăm sóc tốt bố mẹ anh nửa đời sau, anh cho em bồi thường anh được không!”

Tôi quay lại video, thờ ơ nhìn người phụ nữ đang khóc lóc thảm thiết này.

Quay mặt đi, quỷ nam đứng ngay bên cạnh tôi, cũng không có cảm xúc mà nhìn cô ấy.

Anh ấy đã không còn hận ý.

Nhưng điều này không có nghĩa là anh ấy đã tha thứ, chỉ là người phụ nữ này không đáng để anh ấy bận tâm.

Tôi hỏi anh ấy: “Anh định xử lý cô ta thế nào?”

Anh ấy không trả lời tôi.

Tôi cúi đầu nhìn điện thoại, trên giao diện quay số, điện thoại tự động hiển thị ba chữ số "110".

Tôi hiểu ý anh ấy, thay anh ấy nhấn nút gọi.

"Vụ tai nạn xe cộ ngoài ý muốn" nửa năm trước được điều tra lại.

Tôi nhận thấy rõ ràng sát khí trên người Cư Phổ Nam đã giảm đi rất nhiều, càng ngày càng giống anh ấy khi còn sống.

Cũng là dáng vẻ trong ký ức của tôi.

Hôm đó, tôi đặc biệt dậy sớm, nướng rất nhiều bánh quy nam việt quất, chia cho các quỷ hồn hàng xóm của tôi.

Đương nhiên, cũng để lại rất nhiều cho quỷ nam thích đồ ngọt nhất.

Anh ấy cắn một miếng bánh quy, nếm thử rồi nói, kinh ngạc ngẩng mắt nhìn tôi.

Tôi khúc khích cười hỏi: “Có ngon không?”

Anh ấy im lặng hồi lâu, sau đó mới nhỏ nhẹ nói: “Linh Linh, những lời em nói hôm đó là có ý gì? Em vẫn luôn nhớ anh sao? Còn nữa......”

Sau đó anh ấy ngượng ngùng hỏi lại, chờ đợi nhìn tôi, hy vọng tôi có thể tự mình hiểu và cho anh ấy câu trả lời.

Tôi nói lảng sang chuyện khác: “Em đã từng nói với anh là em rất thích một người, nhưng lúc đó cảm thấy mình quá nhỏ bé, đến mức không có dũng khí để thổ lộ.”

“Một ngày nọ, một đàn chị đã nhìn ra tâm tư của em.”

“Cô ấy nói chàng trai đó thích ăn đồ ngọt, đặc biệt là bánh quy nam việt quất làm bằng tay.”

“Thế là mỗi ngày, trong thời gian rảnh rỗi khi làm việc ở tiệm bánh ngọt, em đều làm bánh quy nhỏ, sau đó đưa cho đàn chị, nhờ cô ấy chuyển cho chàng trai đó.”

“Nhưng em dần dần phát hiện, chàng trai đó không hề bị tôi lay động vì sự kiên trì của mình, ngược lại lại càng ngày càng gần gũi với đàn chị.”

“Vào ngày chàng trai đó tốt nghiệp, em mua một chiếc bút máy tặng cho anh ấy.”

“Anh ấy mỉm cười với em, nói lời cảm ơn em, từ đó về sau em và anh ấy không bao giờ gặp lại nữa.”

Cư Phổ Nam im lặng nghe tôi kể xong câu chuyện này, trong mắt anh ấy cảm xúc bập bùng không ngừng.

Anh ấy dường như muốn nói gì đó với tôi, nhưng đúng lúc này, điện thoại của tôi reo lên.

Công ty chuyển nhà gọi đến, nói họ đã đến dưới nhà.

Bởi vì vụ án tai nạn xe cộ nửa năm trước được điều tra lại, kẻ tình nghi đã bị bắt cùng lúc đó, bố mẹ Cư Phổ Nam cũng muốn về nước.

Vì vậy tôi không thể tiếp tục ở lại đây.

Tôi cúp điện thoại, cười và lau nước mắt, xoay người nói với Cư Phổ Nam: “Rất vui khi được gặp lại anh, nhưng mà, tạm biệt nhé, Cư Phổ Nam.”

Mùa hè này sắp trôi qua, tiếng ve càng ngày càng thưa thớt, sinh mệnh của tôi cũng đi đến cuối.
 
Yêu Đương Với Chàng Quỷ - Hảo Vận Nguyên Tiêu Thang
Chương 29



Tôi nằm trên giường bệnh của bệnh viện, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, người lại gầy sọp đi hẳn.

Đúng như lời bác sĩ nói, tôi vẫn không thể chịu đựng qua mùa hè này.

Thật ra tôi sớm đã không còn hy vọng chữa trị, lay lắt nằm ở đây là vì không có nơi nào để đi.

Ít nhất ở đây, họ sẽ giúp tôi lo hậu sự, giúp tôi vận chuyển thi thể đến nhà xác.

Nửa đời ngắn ngủi này, đến một cách mơ hồ, ra đi cũng mơ hồ.

Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ phòng bệnh, cây cối đã không còn xanh tươi nữa, trước mắt tôi hiện lên những ảo ảnh, cứ như trở về mỗi mùa hè đã qua.

Chàng trai tôi thích, đứng thẳng tắp như cây cối, rực rỡ như mặt trời.

Đối với Cư Phổ Nam, tôi thường nghĩ, đã từng liệu anh ấy có hay không vào một đêm nào đó mất ngủ, và cảm thấy hối tiếc vì đã bỏ lỡ tôi.

Ngoài cửa có người gõ ba tiếng, tôi lấy lại tinh thần, tưởng y tá đến kiểm tra phòng, mơ hồ nói "Mời vào."

Cửa phòng mở ra, một đôi vợ chồng trung niên lạ mặt bước vào.

Họ đánh giá tôi, nhẹ giọng hỏi: “Cô bé, có phải cháu tên là Khúc Linh Linh không?”

Tôi gật đầu nói phải.

Đôi vợ chồng già kinh ngạc nhìn nhau một cái, có một sự ăn ý thấu hiểu trong lòng.

Sau đó người dì hỏi tôi: “Vậy cháu có quen một người tên là Cư Phổ Nam không?”

Tôi ngồi thẳng dậy một chút, cố gắng gượng trả lời: “Dạ có, anh ấy là đàn anh cấp ba của cháu.”

Dì ấy nghe tôi nói xong, trong mắt dâng lên ánh lệ, xúc động nói với chồng đứng phía sau: “Em đã bảo con trai sẽ không vô duyên vô cớ báo mộng, anh còn không tin. Anh xem, bệnh viện và tên đều đúng hết, cô bé này cũng thật sự quen Phổ Nam nhà mình.”

Trái tim tôi rung động theo cái tên này, hỏi họ: “Chú ơi dì ơi, hai người là người thân của đàn anh……”

“Cô bé, chúng tôi là bố mẹ của Cư Phổ Nam, được nó nhờ đến thăm cháu.”

Chú và dì ở lại với tôi rất lâu.

Biết tôi không cha không mẹ, biết tôi không sống được bao lâu.

Lúc gần đi, họ có chút e dè hỏi tôi định xử lý hậu sự thế nào, tựa hồ muốn nói nhưng lại thôi.

Tôi hiểu ý họ, cũng hiểu đây là tâm ý của Cư Phổ Nam, tôi nói với họ:

“Cháu muốn ở bên Cư Phổ Nam.”

Trước lập thu, ngày cuối cùng của mùa hè, tôi được hỏa táng thành tro, được đặt vào cùng hũ tro cốt giống hũ của Cư Phổ Nam.

Đôi vợ chồng già bưng hũ tro cốt của tôi, một lần nữa mang tôi trở về Vân Gian Hoa Viên.

Các quỷ hồn hàng xóm cũ của tôi đều đã chờ sẵn để chào đón tôi.

Bố mẹ Cư Phổ Nam không nhìn thấy họ, họ không nói một lời nào, lẳng lặng nhìn theo tôi đi vào nhà Cư Phổ Nam, họ đều rất hoan nghênh tôi trở về.

Hũ tro cốt của tôi và Cư Phổ Nam được đặt cùng nhau trên bàn thờ.

Bây giờ tôi cũng giống như Cư Phổ Nam, trạng thái thân thể mới khiến tôi cảm thấy mới lạ và kỳ diệu.

Không có thân nhiệt, không có hơi thở, không có cảm giác đói khát, làm gì cũng không có động tĩnh, cả người nhẹ bẫng, bay bổng, còn có thể xuyên tường.

Bố mẹ Cư Phổ Nam đi rồi, tôi quan sát căn phòng quen thuộc này, vẫn giống y hệt ngày tôi rời đi.

Tôi xoay người, nhìn thấy quỷ nam đã lâu không gặp bước ra từ phòng ngủ.

Anh ấy mặc bộ đồ cưới long phượng mà tôi từng thấy trong tủ quần áo, trên tay anh ấy cầm là bộ phượng bào mà tôi từng yêu thích không rời.
 
Back
Top Bottom