Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Em Là Cảnh Đẹp Thế Gian

Em Là Cảnh Đẹp Thế Gian
Chương 60: Chương 60



Đèn pin thì hết pin, mưa lại lớn như vậy, Tống Dịch mạo hiểm trời mưa mò mẫm đi cứu người, anh nhất định đừng xảy ra chuyện gì.

Cuối cùng trời cũng sáng rồi mà Thang Lâm vẫn không đợi được Tống Dịch và Tô Giang về. Chưa kể còn mất điện, có lẽ hệ thống điện của Cavô cũng bị phá hủy.

Cô chào tạm biệt với bà chủ nhà, ra ngoài tìm Tống Dịch.

Nhưng bên ngoài là một biển nước mênh mông, căn bản không thể ra ngoài, Thang Lâm đành phải quay trở lại. Tòa nhà của bà chủ nhà ở địa thế cao, chỉ bị ngập tầng trệt, từ tầng hai trở lên vẫn ổn.

Thang Lâm đứng trên lầu nhìn ra xa, trong lòng xuất hiện một nỗi lo lắng chưa từng có.

Con gái út của bà chủ nhà cứ khóc mãi, Thang Lâm đi hỏi thăm tình hình. Chủ nhà nói con bé bị bệnh từ nhỏ, buổi tối rất hay khóc, bị dọa bởi mưa giông lại càng khóc dữ dội hơn. Thang Lâm hỏi là bệnh gì, chủ nhà nói là một loại bệnh mãn tính, không chữa được.

Thang Lâm giúp dỗ đứa bé một lúc, rồi lại đứng ở ban công chờ Tống Dịch.

“Hai người kia vẫn chưa về sao?” Chủ nhà đi tới, hỏi.

Thang Lâm lắc đầu, trong lòng càng thêm lo lắng.

Mà giờ phút này cô lại bị mắc kẹt ở đây, không thể làm gì được.

Thang Lâm đợi cả một ngày, thấy trời lại sắp tối, giữa một vùng nước mênh mông, có người chèo một chiếc thuyền nhỏ từ phía chân trời đến. Thuyền chèo một lúc, bóng người kia dần dần trở nên rõ ràng. Thang Lâm kích động nhìn chằm chằm vào bóng người kia.

Thuyền đến gần, cuối cùng dừng lại, Tống Dịch từ trên thuyền xuống, nhìn Thang Lâm nói: “Đến đón em rồi.”

Thang Lâm nhìn thấy trên cánh tay của Tống Dịch có thêm vết thương, nhào tới ôm lấy eo anh. Đọc Full Tại Truyenfull.vision

Tống Dịch và Thang Lâm chào tạm biệt chủ nhà, đồng thời dặn bà cứ ở nhà, nơi này an toàn hơn những chỗ khác, sau đó cùng Thang Lâm lên thuyền nhỏ.

Thang Lâm ngồi trên thuyền, Tống Dịch chèo thuyền. Cô hỏi anh về tình hình cả đêm qua và ngày hôm nay. Tống Dịch lướt qua một câu: “Chỉ liên tục cứu người, cứu được một số người khá thuận lợi. Bây giờ nhân viên cứu hộ đã tiếp nhận, chúng ta về đại sứ quán trước.”

Thang Lâm đứng dậy, đi đến trước mặt Tống Dịch ôm anh.

Cô nói: “Em đã lo lắng cả một ngày một đêm.” Nói xong liền chủ động hôn lên môi Tống Dịch.

Tống Dịch lập tức ném mái chèo xuống thuyền, ôm lấy Thang Lâm đáp lại nụ hôn.

Thuyền khẽ lắc lư, Tống Dịch tách môi hai người ra, đỡ Thang Lâm ngồi xuống. Thang Lâm ngồi trên thuyền, Tống Dịch ngồi xổm trước mặt Thang Lâm, lại bắt đầu hôn cô. Thuyền lại lắc lư một cái, thân thể Thang Lâm ngả ra sau, cả người nằm trên thuyền.

Tống Dịch thuận thế đ è xuống, môi hai người vẫn không rời nhau.

Giữa dòng nước lũ bao la vô tận, chiếc thuyền nhỏ chòng chành trên mặt nước.

Một lúc lâu sau, chiếc thuyền mới bình tĩnh trở lại.

Trận bão tố lần này, các doanh nghiệp Trung Quốc chỉ chịu thiệt hại nhỏ, công dân Trung Quốc đều bình an vô sự.

Tống Dịch đã cứu được hàng trăm người Sisby, đài truyền hình Sisby liên tục phát lại tin tức tham tán của Đại sứ quán Trung Quốc cứu người.

“Tham tán Tống đích thân đi cứu người!” Bộ trưởng Ngoại giao York, ông Cargi vừa xem tin tức vừa nói.

Đại sứ York nhíu mày: “Tin tức phát đi phát lại này khiến ảnh hưởng của Đại sứ quán Trung Quốc ở Sisby ngày càng lớn.”

“Không sao, chúng ta còn có bệnh viện.” Ông Cargi nói.

Ngoại trưởng Sisby, ông Jovan triệu tập tham tán Tống Dịch của Đại sứ quán Trung Quốc và ngài đại sứ Mayer của Đại sứ quán York, để hỏi về tiến độ chọn địa điểm xây dựng bệnh viện.

Trong một tuần sau cơn bão tố, Thang Lâm và Tô Giang vẫn cùng các chuyên gia đi chọn địa điểm. Mỗi ngày họ đều đi sớm về muộn, vất vả lặn lội, sau đó các chuyên gia lại thức thâu đêm để tranh luận. Thang Lâm cũng ở bên cạnh, vì có người Sisby theo dõi nên cô phải phiên dịch cho cả hai bên. Tuy nhiên, người Sisby lần đầu tiếp xúc với một số từ ngữ chuyên ngành, họ không chuyên về lĩnh vực này, đều là các chuyên gia Trung Quốc nói thế nào thì giải thích rồi họ gật đầu. Hơn nữa, người Sisby thường không thể theo dõi đến cuối cùng, họ nghe một lúc thì bắt đầu gà gật, một lát sau liền ngủ khì.

Đến khi tỉnh dậy vào buổi sáng, người Sisby thường bị khuất phục trước tinh thần nghiên cứu quên ăn quên ngủ của người Trung Quốc.

Trong khi người Sisby ngủ thì Thang Lâm lại không thể không nghe, bởi vì khi người Sisby tỉnh dậy, cô còn phải giải thích tiến độ hoặc một số vấn đề trong đó cho họ.

Trời sắp sáng, mọi người mới miễn cưỡng chợp mắt một lát.

Khi Tống Dịch đi vào phòng họp, anh thấy mọi người đang ngồi nhắm mắt dưỡng thần, bao gồm cả Thang Lâm. Ánh mắt anh dừng lại trên người Thang Lâm, trên gương mặt xinh đẹp kia lộ rõ vẻ mệt mỏi. Anh đứng đó một lúc lâu mới quay người rời đi.

Đi được vài bước, Lý Lâm Phong đi tới, Tống Dịch dừng bước hỏi: “Đang đi tìm Tô Giang sao?”

Lý Lâm Phong gật đầu: “Tôi muốn hỏi họ xem kết quả luận chứng về địa điểm xây dựng bệnh viện đã có chưa.”

“Bọn họ có lẽ lại làm việc cả đêm rồi, bây giờ đừng làm phiền họ.” Tống Dịch nói.

“Nhưng mà ông Jovan đang hỏi về tiến độ chọn địa điểm, ngày mai phải có câu trả lời.” Khuôn mặt Lý Lâm Phong vẫn nghiêm nghị như thường lệ.

Tống Dịch chậm rãi nói: “Có kết quả thì họ tự nhiên sẽ báo cho chúng ta. Hơn nữa mới chỉ một tuần, chưa xác định được địa điểm cũng là chuyện rất bình thường, không cần gấp. Ngày mai, tôi sẽ đi gặp ông Jovan, bí thư Lý cứ yên tâm, chuyện này tôi sẽ tự xử lý.”

Tống Dịch cùng Lý Lâm Phong rời đi.

Các chuyên gia Trung Quốc sau khi tỉnh dậy lại tiếp tục thảo luận.

Thang Lâm mơ màng nghe thấy vài tiếng động, không muốn tỉnh nhưng trong tiềm thức vẫn nghĩ mình còn đang làm việc nên giật mình, nhanh chóng mở mắt.

“Cô có thể ngủ thêm chút nữa.” Tô Giang bên cạnh khẽ nói với Thang Lâm.

Thang Lâm lấy lại tinh thần: “Yên tâm, tôi vẫn có thể cố gắng.”

Tô Giang nhìn Thang Lâm cố gắng lấy tinh thần để nghe các chuyên gia thảo luận, trong lòng rất khâm phục cô.

Thế là, cả ngày hôm đó mọi người lại bắt đầu tranh luận gay gắt.

Ngày hôm sau là ngày Tống Dịch đi gặp ông Jovan, trả lời về tiến độ chọn địa điểm bệnh viện. Anh đến phòng họp, Thang Lâm và mọi người lại ngồi trên ghế nghỉ ngơi. Anh không gọi họ, xoay người rời đi.

Lý Lâm Phong tiến tới nói: “Xem ra vẫn chưa có kết quả.”

“Ừm. Tôi đi gặp ông Jovan đây.” Tống Dịch nói xong lại dặn Lý Lâm Phong đừng làm phiền họ.

Lý Lâm Phong muốn nói lại thôi, Tống Dịch mỉm cười bình thản, đi lướt qua Lý Lâm Phong.

“Không biết bên York đã chọn được địa điểm chưa.” Lý Lâm Phong nghĩ trong lòng.

Anh vẫn luôn lo lắng York sẽ chiếm thế thượng phong trong chuyện bệnh viện này, điều đó sẽ đi ngược lại với mục đích ban đầu khi quyết định viện trợ xây dựng bệnh viện.

Tống Dịch ngồi lên chiếc xe anh thường lái. Lần này gặp ông Jovan không phải là cuộc hội đàm chính thức, vì vậy anh đi một mình cũng được. Ngoài ra, trong đại sứ quán có tài xế nhưng những cuộc gặp không chính thức như thế này anh đều tự lái xe.

Chỉ nghe thấy vài tiếng “brừm brừm”, Tống Dịch lái xe ra khỏi cổng đại sứ quán.

Tống Dịch và ngài đại sứ Mayer của York, cùng lúc đến dưới tòa nhà văn phòng nơi ông Jovan làm việc. Ông Mayer cùng với Ngoại trưởng Cargi cũng ở đó. Cả ba người đều nở nụ cười hòa nhã, còn bắt tay chào hỏi nhau.

Sau đó, có người dẫn họ lên văn phòng của Jovan. Đọc Full Tại Truyenfull.vision

Tống Dịch làm động tác “mời”, ngài đại sứ York, ông Mayer gật đầu cảm ơn rồi bước vào trước.

Jovan thấy Mayer và Tống Dịch lập tức đứng dậy khỏi ghế làm việc, cười chào hỏi: “Chào buổi sáng, anh Tống, ông Mayer!”

“Chào buổi sáng, thưa ngài Bộ trưởng!” Tống Dịch và Mayer lần lượt đáp lại.

Mọi người chào hỏi vài câu, Kiều Vạn cùng họ tùy ý ngồi xuống ghế sofa đơn.

Tống Dịch ngồi bên tay phải Van, Mayer ngồi bên tay trái Jovan, Cargi ngồi bên tay trái của Mayer .

Jovan vào thẳng vấn đề: “Địa điểm xây dựng bệnh viện do các ông tự do lựa chọn, không biết trong quá trình chọn địa điểm các ông có gặp khó khăn gì không?”

Ông Mayer nói: “Không có khó khăn gì, mọi việc đều tiến triển rất thuận lợi. Hiện tại đã chọn được hai địa điểm, đang so sánh thêm, sẽ sớm quyết định cuối cùng. Xin ngài Bộ trưởng cứ yên tâm.”

“Tốc độ rất nhanh! Tôi mong chờ địa điểm cuối cùng mà các ông chọn.” Jovan gật đầu cười, sau đó nhìn sang Tống Dịch.

Tống Dịch nói: “Chúng tôi cũng đang trong giai đoạn luận chứng lựa chọn địa điểm cuối cùng, tin rằng sẽ sớm có kết quả.”

Jovan lại gật đầu, cười nói: “Xem ra tiến độ của hai nước các ông cũng tương đương nhau.”

Cargi nói: “Đúng vậy.

Tốc độ của York trên trường quốc tế là điều ai cũng thấy, không chỉ việc chọn địa điểm sẽ sớm được quyết định, mà bản vẽ thiết kế cũng sẽ sớm hoàn thành.”

Mấy năm gần đây, rất nhiều dịp đều nhắc đến “tốc độ Trung Quốc”, Cargi nói vậy ý chỉ tốc độ của Trung Quốc cũng không nhanh hơn bao nhiêu, tốc độ của York ở một mức độ nào đó đã bị bỏ qua.

Jovan lập tức cười nói: “Đúng vậy, thật đáng mong chờ.”

Ông Mayer vô thức liếc nhìn Tống Dịch, thần sắc có chút đắc ý.

Tống Dịch mỉm cười, không nhanh không chậm nói: “Lần này tôi cũng mong chờ được thấy tốc độ của York.”

Khóe miệng ông Mayer càng cong lên, nhưng rất nhanh liền ngẩn người. Lần này? Ý của Tống Dịch là trước đây chưa từng thấy tốc độ của York. Ông ta nhíu mày, bởi vì không thể phản bác lại lời của Tống Dịch.

Thực lực cơ sở hạ tầng của York vẫn luôn kém hơn Trung Quốc.

Đại sứ quán Trung Quốc.

Trong phòng họp, Tô Giang là người đầu tiên tỉnh giấc, anh vội vàng đứng dậy, cầm lấy một tập tài liệu trên bàn hội nghị rồi vội vã chạy ra ngoài.

Lý Lâm Phong ngồi trong văn phòng nghe thấy tiếng động, bước ra khỏi phòng.

Thấy Tô Giang đi vội vã, anh ta vội hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Tô Giang giơ tập tài liệu trong tay lên, sốt ruột hỏi: “Tham tán Tống đâu? Địa điểm đã được quyết định rồi, bản vẽ thiết kế sơ bộ cũng đã có!” Vừa nãy anh ngủ quên vì quá buồn ngủ.

“Thật á! Ra rồi à!” Tô Giang thở hổn hển nói.

Lý Lâm Phong nói: “Gọi điện thoại cho tham tán Tống ngay! Anh ấy đi gặp Jovan rồi!”

Tống Dịch vừa nói xong câu “Lần này tôi mong chờ được thấy tốc độ của York” thì nhận được điện thoại của Tô Giang.

Trong lòng anh vui mừng, nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh nói: “Một bản đưa cho Bộ trưởng Bộ Y tế Sisby, một bản đưa đến đây.”

Sau khi nghe điện thoại, Tống Dịch quay sang nói với Jovan: “Địa điểm bệnh viện do Trung Quốc viện trợ đã được quyết định, ngoài ra bản vẽ thiết kế sơ bộ cũng đã có.”

Jovan kinh ngạc: “Thật sao?”

“Một lát nữa ngài Bộ trưởng sẽ được xem dữ liệu luận chứng địa điểm và bản vẽ thiết kế sơ bộ. Tuy nhiên, bản vẽ thiết kế thì không tiện cho ông Mayer và ông Cargi xem.” Tống Dịch mỉm cười nhẹ.

Mayer và Cargi cũng vô cùng kinh ngạc vì Trung Quốc đã chọn được địa điểm trước?

Không chỉ vậy, ngay cả bản vẽ thiết kế sơ bộ cũng đã có rồi sao?

“Thật là một bất ngờ!

Chỉ mới một tuần, tốc độ của Trung Quốc các ông thật không thể tin nổi, khiến tôi mở mang tầm mắt!” Jovan không ngớt lời khen ngợi.

Tống Dịch chỉ cười không nói.

Ngài đại sứ Mayer và Ngoại trưởng Cargi của York lập tức á khẩu, không còn nhắc đến tốc độ của York nữa. “Đợi đến khi bệnh viện được xây xong thì mới tính.” Sau khi rời khỏi chỗ Jovan, thì Cargi liền nói với Mayer.

Mayer nghiêm trọng: “Từ bây giờ phải luôn đôn đốc việc viện trợ xây dựng bệnh viện. Trước đây Trung Quốc và Sisby đã mở đường bay thẳng, sau đó Trung Quốc lại tuyên truyền văn hóa, ảnh hưởng của Trung Quốc ở Sisby đang dần lớn mạnh, lần này chuyện bệnh viện không thể để bọn họ gia tăng ảnh hưởng thêm nữa.”

“Chúng ta hiện tại vẫn chiếm ưu thế. Một bệnh viện rộng 200 mẫu đất, trước đây Sisby còn không dám nghĩ tới.” Cargi tự tin nói.

Meyer trầm ngâm nói: “Nhưng phải xây xong mới được.”

“Đối với chúng ta, việc xây một bệnh viện quá đơn giản.” Cargi nói.

Mayer cười khẩy một tiếng: “Chỉ xem đám người trong nước có ngáng chân chúng ta không thôi.”

Cargi phản ứng lại: “Đây đúng là một vấn đề. Một số người ngồi vào chỗ nào thì suy nghĩ theo chỗ đó, vốn dĩ đã phản đối việc viện trợ bệnh viện cho Sisby, có một số người thì không có tài cán gì, chỉ giỏi ngáng chân thôi.”

Mayer nói: “Vậy nên trong lúc chúng ta đang cố gắng dẹp tan những tiếng nói phản đối, chúng ta phải càng tích cực và nhanh chóng thúc đẩy việc viện trợ xây dựng bệnh viện cho Sisby, để mọi việc sớm đi vào ổn định.”

Khi Tống Dịch trở về đại sứ quán thì đã đến giờ nghỉ trưa, Thang Lâm và Tô Giang đều không có trong văn phòng, anh biết họ đã về căn hộ nghỉ ngơi, những ngày này họ đã quá vất vả rồi.

Tống Dịch ngồi xuống bàn làm việc của mình, tiếp tục xử lý những công việc công khác.

Buổi tối, anh làm thêm một lúc, nhận được một tin nhắn, tin nhắn chỉ có một chữ: Đói.

Anh bật cười, thu dọn bàn làm việc, tắt đèn rồi bước ra khỏi văn phòng. Đọc Full Tại Truyenfull.vision

Tống Dịch cầm theo một phần bữa tối đến trước cửa phòng của Thang Lâm. Trên hành lang ánh sáng lờ mờ, anh giơ tay nhẹ nhàng gõ cửa. Một lát sau, cửa nhẹ nhàng mở ra. Thang Lâm mắt nhắm mắt mở đứng ở trong cửa.

Nhìn thấy Tống Dịch và đồ vật trên tay anh, cô cười toe toét, nghiêng người nhường đường.

Tống Dịch bước vào phòng của Thang Lâm, đặt bữa tối lên bàn trà ở phòng khách, quay đầu nói với Thang Lâm: “Đây là cơm mà lúc ăn tối anh bảo nhà ăn để lại, anh vừa hâm nóng lại, mau ăn đi.”

Thang Lâm khoanh chân ngồi xuống bên cạnh bàn trà, cười nói: “Cảm ơn tham tán Tống.” Nói xong cô liền cầm đũa lên ăn.

Tống Dịch thấy cô ăn một cách ngon lành, hoàn toàn không để ý đến hình tượng thường ngày, biết cô thật sự đói.

Anh vội vàng dặn dò: “Ăn chậm thôi.”

Thang Lâm ăn vài miếng cơm, trong bụng đã có chút đồ ăn nên không còn đói nữa, động tác ăn cơm của cô chậm lại. Cô vừa chậm rãi nhai thức ăn, vừa nói với Tống Dịch: “Mệt quá! Tống Dịch, em chưa bao giờ mệt như vậy.”

“Em vất vả rồi.” Tống Dịch nói. Lúc khảo sát không thể tránh khỏi việc phải lội suối trèo đèo, cô thật sự rất tận tâm.

Trước đây cô không chịu được khổ, bây giờ vẫn kiên trì được.

“Lần này em biểu hiện rất tốt.” Tống Dịch lại nói.

Thang Lâm tự hào nói: “Đương nhiên rồi. Em nói cho anh nghe, có một lần phải đi đường núi, chân em đau, Tô Giang nói cõng em, em nói em vẫn kiên trì được, không để anh ấy cõng.”

Tống Dịch hỏi một cách có vẻ tùy ý: “Mối quan hệ của hai người trở nên thân thiết khi nào vậy?”

Thang Lâm nói thẳng: “Em và anh ấy là những người đầu tiên đến Cavô. Địa điểm thành lập đại sứ quán này là do em và anh ấy cùng nhau phát hiện và tìm cách thuê được.”

Tống Dịch “Ồ” một tiếng, không nói gì thêm.

Thang Lâm ăn xong cơm, Tống Dịch thu dọn hộp cơm và bàn trà cho cô, thấy cô vẫn ngồi dưới đất, anh bước đến, cúi người bế cô lên.

Hai tay Thang Lâm theo đà ôm lấy cổ anh, hỏi anh: “Khi anh đến đưa cơm cho em có bị ai phát hiện không?”

Tống Dịch cúi đầu nhìn cô, nói: “Anh là bạn trai của em mà.”

“Chuyện khi nào vậy?” Thang Lâm lười biếng hỏi.

Từ sau cơn bão đến nay, một tuần này bọn họ đều rất bận rộn, bọn họ không có thời gian gặp riêng, tương đương với việc một tuần nay bọn họ chưa từng ở bên nhau với tư cách là bạn trai bạn gái.

Tống Dịch nhìn chằm chằm vào mắt Thang Lâm, cô có vẻ như chưa tỉnh ngủ, anh đành không so đo với cô.

Anh nhắc nhở cô: “Một tuần trước, đêm mưa bão, trong một ngôi nhà của người Sisby, sau khi chúng ta cùng nhau tắm ở nhà tắm thì em là người đề nghị.”

Thang Lâm hồi tưởng lại, cười nói: “Em nhớ rồi, vậy thì thử hẹn hò xem sao.”

“Thử hẹn hò?” Tống Dịch nhìn chằm chằm Thang Lâm.

Thang Lâm gật đầu: “Hôm đó em nhất thời kích động nên mới nói ra, đã nói vậy rồi thì cứ thử xem sao.”

Tống Dịch đặt Thang Lâm ngồi ngay ngắn trên ghế sofa, trong lòng bỗng dưng tức giận, vừa nãy cô đã quên lời mình nói, bây giờ lại nói là nhất thời kích động?

Lại muốn đổi ý sao?

“Nhưng tốt nhất là chuyện hẹn hò của chúng ta đừng để người khác phát hiện, lỡ như tính cách không hợp rồi chia tay, sau này bị người ta biết rồi thì ở Bộ Ngoại giao sẽ khó xử.”

Trước đây khi có bão, cô nói lo lắng cho anh đều là giả sao? Nụ hôn nồng nhiệt trên thuyền cũng là giả sao?

Tống Dịch nói: “Thang Lâm, tình cảm không phải là trò đùa.”

Thang Lâm không đáp lời.

Cô không đi giày, cô giơ chân lên, hai ngón chân kẹp lấy ống quần của anh nhẹ nhàng kéo kéo, lười biếng nói: “Tham tán Tống, anh làm ơn rót cho em thêm cốc nước nữa.”

Tống Dịch cúi đầu nhìn đôi chân nhỏ nhắn của cô, quay người đi rót nước cho cô.

Thang Lâm nhận lấy cốc nước Tống Dịch đưa cho uống vài ngụm.

Tống Dịch đứng trước mặt cô, đợi cô uống xong nước rồi đặt cốc xuống, miệng nói: “Trong mắt có rất nhiều tia máu đỏ, em cần phải nghỉ ngơi nhiều hơn.”

Thang Lâm lại uống một ngụm nước, nhưng ngụm này cô ngậm trong miệng không nuốt, sau đó cô ngoắc ngón tay về phía Tống Dịch.

“Làm gì?” Tống Dịch đứng trước mặt cô không nhúc nhích.

Thang Lâm lại ngoắc ngón tay về phía Tống Dịch. Tống Dịch chậm rãi cúi người, Thang Lâm ra hiệu cho anh lại gần thêm chút nữa. Tống Dịch đưa mặt đến trước mặt Thang Lâm. Thang Lâm nhanh chóng hôn lên môi anh, truyền phần lớn nước trong miệng sang cho anh, còn một phần nhỏ chậm rãi chảy xuống theo khóe môi của cả hai.

Tống Dịch cảm thấy môi cô sắp rời đi, lập tức nuốt nước trong miệng, một tay nhận lấy cốc nước trong tay cô, một tay ôm lấy eo cô, chủ động hôn cô.

Thang Lâm bị hôn đến thở không ra hơi Tống Dịch mới chịu buông cô ra. Anh hài lòng mỉm cười, đặt cốc nước trở lại rồi đi đến bên cạnh Thang Lâm ngồi xuống, ôm lấy eo Thang Lâm, để đầu cô dựa vào vai anh.

Cô đúng là cho anh một cái tát rồi lại cho anh một viên kẹo ngọt, khiến người ta vừa yêu vừa hận.

Thang Lâm lẩm bẩm: “Em biết không phải là trò đùa, vậy em muốn tất cả tình yêu của anh.”

Tất cả tình yêu?

Tống Dịch cúi đầu nhìn Thang Lâm, Thang Lâm đã nhắm mắt lại.

Địa điểm xây dựng bệnh viện đã được quyết định, bản vẽ thiết kế cũng sẽ sớm được xác định, chuyện xây dựng bệnh viện đang tiến triển thuận lợi.

Tống Dịch đi tìm Thang Lâm, bảo cô đi ra ngoài với anh một chuyến, nhưng Thang Lâm không có trong văn phòng. Sau đó Tống Dịch đi đến trước cửa văn phòng của Tô Giang, Tô Giang đang tiếp một người đàn ông trung niên Sisby. Thang Lâm ngồi bên cạnh Tô Giang, làm phiên dịch cho Tô Giang. Tống Dịch đứng ở cửa nghe một lúc, người Sisby kia không nói tiếng Anh, ngay cả anh cũng không nghe hiểu lắm, chỉ lờ mờ nghe được vài từ. Anh nghe ra, người đàn ông trung niên kia nói tiếng địa phương miền Nam Sisby. Nhưng Thang Lâm lại đang lưu loát phiên dịch lời người Sisby cho Tô Giang nghe, sau đó lại phiên dịch trôi chảy lời của Tô Giang cho người đàn ông trung niên Sisby kia nghe.

Tiếng địa phương miền Nam Sisby rất khó, không dễ học, anh không biết Thang Lâm nghe hiểu tiếng địa phương miền Nam Sisby, còn nói lưu loát như vậy. Anh xem một lát rồi quay người rời đi.

Thang Lâm đang có việc, anh đành phải một mình ra ngoài làm việc.

Trong văn phòng Tô Giang, người đàn ông trung niên Sisby kia đến từ một ngôi làng nhỏ hẻo lánh ở miền Nam Sisby.

Ông ta nhặt được một cuốn hộ chiếu, con trai ông ta từng đi học nói đây là hộ chiếu của Trung Quốc, thế là ông ta cầm cuốn hộ chiếu này đến đại sứ quán Trung Quốc, hy vọng đại sứ quán Trung Quốc có thể trao trả hộ chiếu cho người bị mất.

Tô Giang mỉm cười nói: “Sau này, ông cứ trực tiếp đưa hộ chiếu cho cảnh sát là được rồi, không cần phải đi đường xa đến tận đại sứ quán đâu ạ.”

Thang Lâm dịch lời của Tô Giang cho người đàn ông trung niên nghe. Người đàn ông thật thà cười: “Không sao đâu. Tôi đã xem tin tức về Trung Quốc trên tivi nhà người khác, rất tò mò về Trung Quốc. Sau này nghe nói Trung Quốc còn muốn xây một bệnh viện lớn thứ hai ở nước tôi để giúp đỡ chúng tôi, sau khi nhặt được cuốn hộ chiếu này, tôi đã nảy ra ý định muốn đến Đại sứ quán Trung Quốc xem thử. Lúc đó người khác còn cười nhạo tôi, nói đại sứ quán của một quốc gia không phải ai muốn vào cũng được, không ngờ tôi lại vào được thật!”

“Mỗi tháng Đại sứ quán Trung Quốc của chúng tôi đều có ngày mở cửa cho công chúng, vào ngày đó, bất cứ ai muốn tham quan đều có thể vào.” Tô Giang cười nói.

“Tôi nhớ rồi, tôi nhất định sẽ thường xuyên theo dõi.” Người đàn ông trung niên Sisby vội vàng gật đầu.

Người đàn ông trung niên Sisby rời đi.

Thang Lâm nói với Tô Giang: “Người dân Sisby rất chất phác.”

Nói xong cô lại nói: “Nhưng người Sisby nhớ rất kỹ việc bệnh viện chúng ta viện trợ nhỏ hơn bệnh viện mà York viện trợ.”

“Hả?” Thang Lâm nhìn Tô Giang.

Tô Giang nói: “Tham tán Tống cho rằng bệnh viện rộng 100 mẫu đất là đủ rồi thì là đủ rồi.”

“Anh có phải rất ngưỡng mộ anh ấy không?” Thang Lâm cười hỏi.

“Đúng vậy, rất ngưỡng mộ.” Tô Giang không hề né tránh.

Nghe Tô Giang nói vậy, Thang Lâm lại cảm thấy trong lòng có một loại tự hào.

Nói xong, Tô Giang gọi một cuộc điện thoại. Không lâu sau một nhân viên đến. Tô Giang đưa cuốn hộ chiếu kia cho nhân viên đó, bảo họ xử lý cuốn hộ chiếu bị thất lạc này, tìm lại chủ nhân. vội vàng gật đầu.

Nhân viên kia cầm cuốn hộ chiếu và rời đi. Đọc Full Tại Truyenfull.vision

Điện thoại trên bàn làm việc của Tô Giang lại reo, anh ta lập tức nhấc máy.

Một lát sau, Thang Lâm nghe thấy anh ta nói “Tôi biết rồi”, rồi cúp máy.

“Có một người tên là Lý Kiến Bình, một tuần trước, tức là tối hôm xảy ra bão lụt, đã bị mất ví, nhờ chúng ta tìm giúp.” Tô Giang nói.

Thang Lâm nói: “Chuyện này báo cảnh sát là lựa chọn tốt nhất, chúng ta đâu có nhiều thời gian thế để đi tìm ví cho anh ta?”

“Vì Lý Kiến Bình nói người lấy ví của anh ta không phải là người bình thường.” Tô Giang lại nói.

“Không phải người bình thường? Ý gì?” Thang Lâm trầm ngâm nói.

“Thư ký của Ngoại trưởng Sisby.” Tô Giang nói.

Thang Lâm kinh ngạc, sau đó nói: “Chuyện này không đến mức đấy chứ? Thư ký của Jovan? Không đến mức đấy chứ?”

“Nếu chuyện này là thật, chúng ta phải lấy lại ví từ tay thư ký của Jovan, nhưng, chuyện này không dễ làm.” Tô Giang suy tư nói.
 
Em Là Cảnh Đẹp Thế Gian
Chương 61: Thang Lâm nói đúng



Edit: Carrot – Beta: Cún

Thang Lâm vẫn còn đang sốc, làm sao thư ký của một ngoại trưởng lại lấy ví của một người dân bình thường được chứ?

Cô chưa từng nghe nói đến chuyện này. “Chuyện này còn phải điều tra rõ ràng đã chứ?” Thang Lâm nói với Tô Giang.

Tô Giang gật đầu: “Chúng ta đợi một chút, nhân viên đang tiến hành điều tra thêm, sẽ sớm có kết quả thôi.”

Thế là Thang Lâm ngồi trong văn phòng của Tô Giang, cùng Tô Giang chờ kết quả điều tra.

Khoảng một tiếng sau, điện thoại trên bàn làm việc của Tô Giang lại reo. Anh nghe điện thoại xong liền quay sang nói với Thang Lâm: “Kết quả có rồi. Ví của Lý Kiến Bình đúng là do một thư ký của ngài Ngoại trưởng Jovan của Sisby lấy. Cô thư ký này tên là Anna.”

Thang Lâm cảm thán: “Thật không thể tin được!”

Tô Giang cũng chưa từng gặp chuyện như thế này.

“Cô thư ký Anna của Jovan đã lấy ví của Lý Kiến Bình như thế nào?” Thang Lâm lại hỏi.

Tô Giang đại khái kể lại sự việc. Lý Kiến Bình là một nhà báo, một tuần trước đã đến bộ ngoại giao Sisby để phỏng vấn, khi đó chỉ có Jovan và Anna có mặt.

Đang phỏng vấn giữa chừng thì Kiều Vạn đột nhiên có việc phải rời đi, thế là Lý Kiến Bình tiếp tục phỏng vấn thư ký Anna của Jovan.

Sau khi phỏng vấn kết thúc, Lý Kiến Bình rời đi, nhưng anh vừa đi được vài bước thì phát hiện ví của mình bị rơi lại ở phòng tiếp tân. Anh nhanh chóng quay lại tìm, vừa hay gặp Anna từ trong đi ra. Anh vội vàng hỏi Anna có thấy một chiếc ví màu đen nào không. Anna lắc đầu, nói không thấy, rồi rời đi.

Lý Kiến Bình tìm một vòng trong phòng tiếp tân nhưng vẫn không tìm thấy ví của mình.

Thang Lâm vẫn không dám tin, hỏi: “Lỡ như Lý Kiến Bình nhớ nhầm thì sao? Sao anh ấy chắc chắn ví bị rơi ở phòng tiếp tân, chứ không phải ở nơi khác?”

Tô Giang lại nói: “Bởi vì anh ấy để danh thiếp trong ví, khi đến phòng tiếp tân, anh ấy đã lấy một tấm danh thiếp từ trong ví đưa cho cô thư ký Anna của Jovan³.”

Thang Lâm hiểu ra, khi ở phòng tiếp tân Lý Kiến Bình vẫn còn ví, vừa rời khỏi phòng tiếp tân thì phát hiện ví biến mất, lúc đó xung quanh cũng không có ai, anh ấy lập tức quay lại tìm nhưng không thấy, vậy nên ví đã rơi ở phòng tiếp tân. Mà khi đó chỉ có thư ký Anna của Jovan ở trong phòng tiếp tân.

Nhưng Anna nói không thấy ví, Lý Kiến Bình đương nhiên không làm gì được Anna.

“Trong một tuần qua, Lý Kiến Bình đã nghĩ đủ mọi cách để lấy lại ví nhưng đều không được, cuối cùng đành phải đến đại sứ quán tìm chúng ta giúp đỡ.” Tô Giang lại nói.

“Trong ví có nhiều tiền không? Hoặc là có những thứ giá trị khác?” Thang Lâm hỏi.

Tô Giang gật đầu: “Trong ví có một xấp tiền mặt Sisby mà Lý Kiến Bình vừa đổi, tổng cộng là 20.000 tệ. Gia cảnh của Lý Kiến Bình bình thường, bị điều đến Sisby làm phóng viên, mọi chi phí đều rất tiết kiệm, vì vậy anh ấy nhất định phải lấy lại ví.”

Mà 20.000 tệ ở Sisby thực sự là một số tiền lớn.

Thang Lâm lại cảm thán: “Không thể tin được!” Và cô rất tán thành việc Lý Kiến Bình lấy lại những thứ thuộc về mình.

Tô Giang lộ vẻ khó xử: “Chỉ là chuyện này không dễ giải quyết. Liên quan đến ngoại giao, chúng ta còn phải xin ý kiến của tham tán Tống.”

Thang Lâm và Tô Giang đến văn phòng của Tống Dịch để tìm người.

Trong lúc đó, Thang Lâm vẫn đang nghĩ về việc tại sao Anna, một thư ký của bộ trưởng ngoại giao một nước, lại lấy ví của một người bình thường, cho dù 20.000 tiền mặt Sisby không phải là một con số nhỏ đối với người bình thường, nhưng liệu Anna có thèm chút tiền này không?

Tô Giang nghe thấy những thắc mắc này của Thang Lâm, liền nói: “Thực ra nghĩ kỹ lại thì cũng không phải là không thể. Bởi vì Sisby là một quốc gia rất nghèo nàn lạc hậu, cho dù là lương của thư ký Ngoại trưởng cũng không cao, một tháng chỉ có vài trăm tệ. Họ rất ít khi thấy ai mang theo 20.000 tệ tiền mặt. Mà bây giờ có 20.000 tệ tiền mặt trước mắt, thì có khả năng động lòng.”

Thang Lâm nghĩ một chút, cảm thấy lời Tô Giang nói cũng không phải là không có lý.

Nhưng cô vẫn cảm thấy chuyện này có hơi khó tin.

Thang Lâm và Tô Giang vừa nói chuyện vừa đến trước cửa văn phòng của Tống Dịch. Cửa văn phòng của Tống Dịch khép hờ, Tô Giang giơ tay gõ cửa.

Tống Dịch nói một tiếng “Mời vào”, Tô Giang đẩy cửa bước vào, Thang Lâm theo sát phía sau.

Tống Dịch đang ngồi sau bàn làm việc xử lý công văn.

Khi Tô Giang và Thang Lâm bước vào, anh ngẩng đầu nhìn hai người một cái, hỏi một câu “Có chuyện gì” rồi lại cúi đầu tiếp tục xử lý công văn.

Tô Giang kể lại sự việc cho Tống Dịch nghe, sau đó nhấn mạnh yêu cầu của Lý Kiến Bình là muốn nhanh chóng lấy lại ví.

Tống Dịch vẫn cắm cúi đầu, không trả lời.

Một lúc lâu sau Tống Dịch vẫn không nói gì.

Thang Lâm cho rằng Tống Dịch thấy chuyện mất ví chỉ là một chuyện nhỏ, bởi vì rất nhiều chuyện anh ấy đều sẽ nói “không ảnh hưởng lớn”, sẽ không ảnh hưởng đến quan hệ giữa hai nước, thế là cô không nhịn được lên tiếng: “Tài sản của công dân Trung Quốc là thiêng liêng và bất khả xâm phạm.”

Tống Dịch nghe thấy giọng của Thang Lâm, cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, nhưng anh vẫn nhìn cô mà không nói gì.

Thang Lâm lại không nhịn được nói: “Không thể để người ta bắt nạt lên đầu người Trung Quốc được.”

Thang Lâm cau mày, sao Lý Lâm Phong lại đột nhiên đến đây?

Tô Giang cũng giật mình, Lý Lâm Phong cũng biết chuyện này rồi sao?

Sau khi Lý Lâm Phong nói xong câu đó liền nhìn Tống Dịch nói: “Tham tán Tống, tôi vừa nghe người bên dưới nói về việc Lý Kiến Bình mất ví. Anna là thư ký của Jovan, Ngoại trưởng của Sisby, nếu như tìm Anna lấy lại ví, chắc chắn sẽ khiến Anna cảm thấy xấu hổ và tức giận. Trong quá trình giao lưu hợp tác giữa chúng ta và Sisby sau này, không chừng cô ta sẽ cản trở hoặc gây khó dễ. Quan hệ ngoại giao giữa hai nước Trung Quốc và Sisbg cũng có thể vì vậy mà trở nên căng thẳng. Vì một chuyện nhỏ như lấy lại ví mà ảnh hưởng đến đại cục quan hệ hai nước thì không đáng.”

Thang Lâm càng nghe càng cau mày, cô nói: “Có phải bí thư Lý quá thận trọng rồi không?”

Lý Lâm Phong nói: “Phàm làm việc gì cũng phải suy nghĩ chu toàn, không thể vì nhỏ mà mất lớn.”

“Nhưng yêu cầu của Lý Kiến Bình là muốn nhanh chóng lấy lại ví của anh ấy. Gia cảnh nhà anh ấy cũng không khá giả.” Tô Giang lúc này lên tiếng.

“Chuyện này cũng chỉ có thể là do anh ta xui xẻo thôi.”

“Việc lấy lại ví không thể mở miệng đòi lại, mà việc lấy lại ví từ tay thư ký của Kiều Vạn cũng không phải là chuyện dễ dàng.” Lý Lâm Phong tiếp lời.

Không khí trong văn phòng căng thẳng.

Mọi người đều nhìn về phía Tống Dịch, chờ Tống Dịch quyết định, còn Tống Dịch thì vẫn đang cắm cúi làm việc. Mọi người đều không biết quyết định của Tống Dịch, nhưng rõ ràng anh càng bình tĩnh thì mọi người càng sốt ruột.

Cuối cùng, Thang Lâm không nhịn được ho nhẹ một tiếng.

Lúc này Tống Dịch mới từ từ ngẩng đầu lên, anh nhìn Lý Lâm Phong, cười nói: “Nhìn vào đại cục, lời của bí thư Lý rất có lý.”

Lý Lâm Phong mím môi cười.

Thang Lâm cau mày, Tống Dịch tán thành quan điểm của Lý Lâm Phong rồi sao?

Mặc dù Lý Lâm Phong nói có lý, nhưng cô vẫn cho rằng chuyện này không thể cứ bỏ qua như vậy.

Tô Giang cũng coi như đồng ý với ý kiến của Lý Lâm Phong, bởi vì đại cục ngoại giao quả thực rất quan trọng, có lẽ chuyện này chỉ có thể không đi đến đâu, chỉ có thể coi như Lý Kiến Bình xui xẻo.

“Vừa rồi Thang Lâm nói gì ấy nhỉ?” Tống Dịch lại nhìn về phía Thang Lâm.

Thang Lâm nói một cách chính nghĩa: “Tài sản cá nhân của công dân Trung Quốc là thiêng liêng và bất khả xâm phạm. Không thể để người ta bắt nạt lên đầu người Trung Quốc được.”

Tống Dịch khẽ cười nói: “Ừm, cũng có lý.”

Lý Lâm Phong nhíu mày, ý gì đây?

Thang Lâm cũng nghi hoặc nhìn Tống Dịch, vậy, quyết định của anh là gì?

Chỉ nghe Tống Dịch lại nói: “Chuyện lấy lại ví từ chỗ thư ký của Jovan tôi sẽ xử lý. Chuyện này sẽ không ảnh hưởng đến quan hệ ngoại giao hai nước.”

Thang Lâm hơi nhếch môi lên.

“Ngoài ra, Thang Lâm, nếu cô đã nói như vậy, đến lúc đó cô hãy cùng tôi đi đòi lại ví.” Tống Dịch lại nói.

Thang Lâm lén liếc mắt đưa tình cho Tống Dịch.

Tống Dịch thần sắc tự nhiên, bảo mọi người xuống, anh còn có việc bận.

Lý Lâm Phong rời đi.

Tô Giang đợi Thang Lâm cùng đi.

“Ồ, tôi có một việc muốn báo cáo với tham tán Tống, tôi đi sau.” Thang Lâm nói dối.

Tống Dịch ngẩng đầu nhìn Thang Lâm: “Muốn báo cáo chuyện gì?”

Thang Lâm đi đến trước mặt Tống Dịch, cúi đầu hôn lên tay anh đang đặt trên tài liệu, rồi cười nói: “Chỉ chuyện này thôi.”

Nói xong, quay người rời đi.

Bóng lưng của Thang Lâm thoáng chốc đã biến mất.

Tống Dịch cúi đầu nhìn tay mình, khóe miệng cong lên.

Hôm sau, Thang Lâm liền cùng Tống Dịch đi gặp Jovan.
 
Em Là Cảnh Đẹp Thế Gian
Chương 62: Chương 62



Edit: Carrot – Beta: Cún

Lý Lâm Phong ngồi sau bàn làm việc, vẻ mặt nghiêm nghị, Tống Dịch nói đi tìm Jovan đòi ví sẽ không ảnh hưởng đến ngoại giao hai nước, nhưng anh ấy vẫn không yên tâm, chỉ sợ vì nhỏ mà mất lớn.

Không biết Tống Dịch sẽ nói với Jovan như thế nào.

Trần Đình Đình cầm một tập tài liệu đứng trước cửa gõ cửa, anh ấy ngẩng đầu lên gọi: “Mời vào.”

Trần Đình Đình bước vào văn phòng của Lý Lâm Phong, đưa tập tài liệu trên tay cho Lý Lâm Phong.

Lý Lâm Phong nhận lấy tài liệu, mở ra cúi đầu xem. Đây là một số tài liệu mà anh ấy đã nhờ Trần Đình Đình điều tra. Tài liệu cho thấy Jovan có tổng cộng hai thư ký, cộng thêm một trợ lý kiêm phiên dịch, mà Anna là một trong những thư ký được Jovan coi trọng nhất.

Chính vì vậy, Anna có tính cách cao ngạo, thường coi trời bằng vung.

Sau khi xem xong tài liệu, Lý Lâm Phong suy đoán với tư cách là thư ký được Jovan coi trọng nhất, Anna nhất định sẽ phủ nhận việc mình đã lấy ví, để tránh làm hỏng hình tượng mà cô ta đã xây dựng trước mặt mọi người. Có lẽ Jovan cũng không muốn người khác biết thư ký mà ông ta coi trọng nhất lại là một kẻ trộm.

Trong tình huống này, nếu Tống Dịch nhất quyết đòi lại ví, thì làm sao có thể không ảnh hưởng đến quan hệ ngoại giao được?

Tô Giang rất muốn biết cái gọi là “đòi ví từ Jovan” mà Tống Dịch nói là đòi như thế nào.

Thế là vào ngày Thang Lâm và Tống Dịch đi gặp Jovan, anh ấy đã đợi ở bên cạnh chiếc xe mà Tống Dịch thường đi từ sáng sớm.

“Tham tán Tống, tôi muốn đi cùng hai người.” Tô Giang cười nói.

Tống Dịch còn chưa lên tiếng thì Thang Lâm đã cười nói: “Vậy thì đi thôi!”

Tống Dịch liếc nhìn Thang Lâm một cái, anh là tham tán còn chưa lên tiếng, cô ấy đã đồng ý rồi, mà còn cười tươi như vậy.

Anh nhìn Tô Giang, nghiêm trang nói: “Công việc của cậu không làm nữa sao?”

Tô Giang nói: “Để đi theo anh, tối qua tôi đã tăng ca làm hết những việc cần làm của ngày hôm nay rồi.”

Tô Giang vội vàng nói thêm: “Tham tán Tống, tôi có thể đi cùng được không? Tôi rất muốn biết làm thế nào để lấy lại ví, để học hỏi từ tham tán Tống.”

Vì để học hỏi, mà tối hôm trước còn tăng ca làm hết công việc của ngày hôm sau, từ chối thì cũng không được.

Tống Dịch “Ừ” một tiếng.

Tô Giang vui vẻ lên xe, cùng Thang Lâm và Tống Dịch đi tìm Jovan.

Lần này là tài xế của Đại sứ quán lái xe.

Thang Lâm với tư cách là phiên dịch ngồi bên cạnh Tống Dịch, Tô Giang ngồi ở hàng ghế trước mặt Thang Lâm và Tống Dịch.

Xe nhanh chóng đến tòa nhà Bộ Ngoại giao Sisby.

Ba người lần lượt xuống xe, sau đó được người dẫn đến văn phòng của Jovan.

“Không biết lần này tham tán Tống đến thăm là vì chuyện gì?” Sau khi mọi người lần lượt ngồi xuống ghế sofa, Jovan nhìn Tống Dịch cười hỏi.

Thang Lâm ở bên cạnh Tống Dịch nhỏ giọng phiên dịch, vẫn là Jovan vừa nói xong thì Thang Lâm đã dịch xong.

Tống Dịch nói: “Tôi đến đây để lấy lại ví.”

Lúc này trợ lý của Jovan không có mặt ở đó, vì vậy Thang Lâm lại dịch lời của Tống Dịch sang tiếng Anh.

Nhưng cô không ngờ Tống Dịch lại trực tiếp đòi ví như vậy.

Tô Giang cũng có chút ngơ ngác.

Jovan giật mình: “Lấy lại ví?” Ý gì?

Tống Dịch gật đầu, cười nói: “Một tuần trước, tức là chiều ngày 7, công dân nước tôi Lý Kiến Bình đã đến phòng phỏng vấn báo chí phỏng vấn ngài bộ trưởng. Cũng vào chiều hôm đó, ví của anh ấy đã bị rơi. Trong ví có hai vạn tệ, anh ấy phải dựa vào số tiền đó để sinh hoạt, vì vậy sau khi mất ví anh ấy vô cùng lo lắng, còn tìm đến chúng tôi để nhờ chúng tôi giúp đỡ tìm kiếm.”

“May mắn là khi chúng tôi đang điều tra, có người đã gọi điện cho chúng tôi, nói rằng một thư ký của ngài bộ trưởng tên là Anna đã nhặt được chiếc ví này, và đang tìm cách liên lạc với người mất.”

Thang Lâm nhịn cười, Tống Dịch thật biết bịa chuyện. Nhưng Tống Dịch nhắc đến việc khi Đại sứ quán đang điều tra thì có người gọi điện nói rằng Anna đã nhặt được ví và đang tìm cách liên lạc với người mất, thì Anna chắc chắn sẽ cho rằng thật sự có người phát hiện cô ta đã lấy ví, nhưng người đó lại nói cô ta “nhặt được”, chứ không phải “ăn trộm”, vậy thì Anna trong khi nghi ngờ người đó là ai nhất định sẽ phải mang chiếc ví ra, cho dù có luyến tiếc đến mấy cũng phải mang ra. Bởi vì Tống Dịch còn nói Đại sứ quán đang điều tra.

Chuyện mà Đại sứ quán của một nước điều tra, chắc chắn không phải là chuyện dễ dàng qua mặt.

Tô Giang không ngờ Tống Dịch lại nói như vậy, mà Tống Dịch nói như vậy, ngược lại biến người ăn trộm thành người nhặt được của rơi, điều này đương nhiên không ảnh hưởng đến quan hệ ngoại giao của hai nước.

Jovan bừng tỉnh, lập tức gọi điện thoại bảo thư ký Anna của ông ta đến.

Anna nghe Jovan nói xong liền vội vàng nói: “Vâng, đúng là tôi đã nhặt được chiếc ví này, và đang tìm cách liên lạc với người mất.”

Jovan cười nói: “Hôm nay tham tán Tống đích thân đến lấy ví, mau mang ra đi!”

Anna đã sớm gửi một ít trong hai vạn tệ vào ngân hàng, một số thì đã tiêu rồi.

Cô ta lập tức nói: “Nhưng, tôi không mang ví theo bên người, ngày mai tôi sẽ đích thân mang nó này đến Đại sứ quán Trung Quốc.”

Sau đó Tống Dịch chào tạm biệt với Jovan.

Thang Lâm và Tô Giang cùng Tống Dịch lên xe, Tô Giang kéo Thang Lâm lại nhỏ giọng khen ngợi: “Tham tán Tống thật cao tay! Mấy câu nói đã đòi lại được ví, mà lại không hề ảnh hưởng đến quan hệ hai nước!”

Thang Lâm nhếch môi: “Đúng vậy!”

“Tôi thật sự tự thấy mình không bằng!” Tô Giang cười nói.

Thang Lâm trêu chọc: “Anh cứ như fan cuồng ấy.”

“Tôi thật sự siêu ngưỡng mộ anh ấy.” Tô Giang nói.

Hai người vừa nói chuyện, tự nhiên cũng ngồi lại gần nhau.

Tống Dịch ngồi ở hàng ghế phía trước hai người, anh vểnh tai lên cũng chỉ nghe thấy hai người thì thầm, líu ríu không biết đang nói gì.

Về đến Đại sứ quán, Tống Dịch lại bận rộn với công việc. Lý Lâm Phong luôn lo lắng chuyện ví sẽ vì nhỏ mà mất lớn, đặc biệt tìm Tô Giang hỏi tình hình. Sau khi nghe Tô Giang kể lại, Lý Lâm Phong giật mình kinh ngạc, Tống Dịch quả thực thông minh.

Sau đó anh ấy đưa cho Thang Lâm một số tài liệu để dịch, buổi tối Thang Lâm cũng tăng ca một lúc.

Hôm sau, ví của Lý Kiến Bình được gửi đến Đại sứ quán, số tiền bên trong không thiếu một xu.

Tống Dịch phải đi gặp nhân viên quản lý công trình và công nhân xây dựng bệnh viện viện trợ, những người này đều là người Trung Quốc, được phái từ trong nước sang.

Thang Lâm đi theo Tống Dịch, xe vẫn do tài xế lái.

Trên đường gặp phải mấy tảng đá lớn chắn đường, tài xế xuống xe đi khiêng đá.

Thang Lâm ngồi bên cạnh Tống Dịch. Tống Dịch ngồi thẳng lưng, tay cầm một tập tài liệu đang đọc. Thang Lâm đặt tay lên tài liệu. Tống Dịch nắm lấy tay cô, thuận thế kéo cô về phía trước người mình, rồi nghiêng đầu hôn lên môi cô. Tài xế đang ở bên ngoài khiêng đá, Thang Lâm cho rằng Tống Dịch chỉ hôn nhẹ rồi sẽ dừng lại, nào ngờ anh lại quấn lấy cô không buông. Nụ hôn bất ngờ không kịp trở tay, giống như mưa bão, hoàn toàn khác với những nụ hôn trước đây.

Đầu óc Thang Lâm “oanh” một tiếng nổ tung, cảm giác tê dại, cô bị anh hôn đến mức khó thở, mặt đỏ tim đập.
 
Em Là Cảnh Đẹp Thế Gian
Chương 63: Chương 63



Edit: Carrot – Beta: Cún

Tống Dịch thả Thang Lâm ra ngay trước khi tài xế mở cửa lên xe, sau đó anh lại như không có chuyện gì cúi đầu xem tài liệu, trông có vẻ chăm chú và nghiêm túc. Tài xế quay đầu lại cười nói một câu: “Tham tán Tống, chướng ngại vật đã được dọn dẹp rồi, chúng ta có thể tiếp tục đi được rồi ạ.”

Tống Dịch bình tĩnh “Ừ” một tiếng.

Tim Thang Lâm vẫn còn đang đập thình thịch, cô cố gắng không thở mạnh để tránh tài xế phát hiện ra điều gì bất thường. Cô liếc xéo Tống Dịch, người đàn ông này thật biết diễn, vẻ ngoài đạo mạo, nghiêm chỉnh, ai cũng không thể ngờ vừa nãy anh đã hôn cô mãnh liệt và cuồng nhiệt như thế nào. Cô không ngờ anh lại đột nhiên làm như vậy.

Anh lúc này và vừa nãy quả thực như hai người khác nhau.

Tài xế ở phía trước khởi động xe, Thang Lâm vẫn đang cố gắng kìm nén hơi thở của mình. Tống Dịch quay đầu nhìn Thang Lâm một cái, khóe miệng nở một nụ cười như có như không. Và cái quay đầu đó đã khiến Thang Lâm nhìn thấy dấu son môi nhạt trên môi anh, Thang Lâm không khỏi cong môi lên.

Nhưng xét đến thân phận tham tán của anh , cũng như một lát nữa phải gặp người khác, nên cô vẫn quyết định nhắc nhở anh .

“Tham tán Tống, trên môi anh có dấu son môi.” Thang Lâm nhịn cười, dùng tiếng Pháp nói.

Tài xế là người Trung Quốc, biết vài câu tiếng Anh đơn giản, nhưng đối với tiếng Pháp thì hoàn toàn mù tịt.

Tống Dịch lập tức quay đầu nhìn Thang Lâm, quả thật cô đã tô son môi, đôi môi đỏ mọng sau khi bị hôn mang một vẻ quyến rũ nồng nàn.

Anh lập tức rút một tờ khăn giấy ra, cúi đầu lau môi mình.

“Bây giờ thì sao?” Tống Dịch quay đầu, cũng dùng tiếng Pháp nói với Thang Lâm.

Thang Lâm nhìn kỹ môi Tống Dịch: “Hết rồi.”

Tống Dịch lại quay đầu bình thản xem tài liệu.

Thang Lâm lấy son môi ra tô lại, rồi vẫn dùng tiếng Pháp nói: “Tham tán Tống vừa nãy bị làm sao vậy?”

“Bị làm sao? Cũng chỉ là hôn môi mà thôi.” Tống Dịch cũng nói tiếng Pháp, lúc nói chuyện hai mắt anh vẫn nhìn vào tài liệu.

Tài xế không hiểu hai người đang nói gì, anh ấy đoán nội dung cuộc trò chuyện của họ có thể liên quan đến chuyện bí mật, không tiện cho anh ấy nghe.

Vì vậy anh ấy chỉ chuyên tâm lái xe.

Tống Dịch: “Vẻ mặt của em không giống như là bị dọa sợ.”

Thang Lâm cười không nói, một lát sau, cô lại nói: “Em muốn đi dạo một chút, chỉ có hai chúng ta thôi.”

Tống Dịch quay đầu nhìn cô, thần sắc của cô rất nghiêm túc.

Thang Lâm lại nói: “Được không?”

Tống Dịch giơ tay nhìn đồng hồ, nói: “Để hôm khác.”

Họ phải đến công trường bệnh viện viện trợ gặp mặt nhân viên xây dựng.

Thang Lâm nói: “Để hôm khác em đổi ý rồi.”

Tống Dịch liếc nhìn cô một cái: “Ngày mai.”

“Thôi, chính sự quan trọng hơn.” Thang Lâm nói.

Tống Dịch: “Đợi gặp nhân viên xây dựng dự án viện trợ xong sẽ đưa em đi dạo.”

Thang Lâm cười nói: “Em chỉ tùy tiện nói thôi, không cần phải coi là thật.”

Tống Dịch liếc nhìn Thang Lâm một cái, không tiếp lời.

Đến địa điểm dự án bệnh viện, Tống Dịch và Thang Lâm xuống xe, phụ trách xây dựng và kỹ sư cùng hàng chục người khác đến đón. Người phụ trách họ Trương, thường được gọi là giám đốc Trương. Tống Dịch bắt tay chào hỏi giám đốc Trương.

Giám đốc Trương đưa cho Tống Dịch và Thang Lâm mỗi người một chiếc mũ bảo hộ, sau đó dẫn Tống Dịch và Thang Lâm đ ến văn phòng chỉ huy dự án.

Tống Dịch và giám đốc Trương nói chuyện về tình hình dự án, bệnh viện đã chính thức khởi công, máy xúc đất, máy ủi san bằng mặt bằng.

Tuy nhiên, vấn đề hiện tại gặp phải là thường xuyên mất điện, ngay cả ban ngày cũng mất điện, để đảm bảo việc sử dụng điện bình thường khi thi công, đã cử người đi mua máy phát điện dự phòng.

“Ở trung tâm Cavô có một cửa hàng Trung Quốc bán máy phát điện dự phòng loại nhỏ.” Tống Dịch nói.

Giám đốc Trương cười nói: “Họ cũng đến đó mua.”

Đang nói chuyện thì có người gõ cửa. Thang Lâm quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một người phụ nữ có làn da trắng trẻo đứng ở ngoài cửa.

Người phụ nữ đó nhìn chằm chằm Tống Dịch vài giây, rồi cười nói vào trong: “Giám đốc Trương, đã mua máy phát điện về rồi ạ.”

“Đây là phiên dịch của chúng tôi, Lý Thiến.” Giám đốc Trương nói với Tống Dịch và Thang Lâm.

Lý Thiến bước vào, thấy Tống Dịch khí độ bất phàm, trong lòng biết không phải người bình thường.

Giám đốc Trương lúc này giới thiệu: “Đây là tham tán Tống của đại sứ quán, đây là phiên dịch Thang Lâm của đại sứ quán.”

Lý Thiến vội vàng cười gọi: “Tham tán Tống.” Rồi nhìn sang Thang Lâm, lúc này mới phát hiện trong phòng còn có một mỹ nhân, hơn nữa còn là phiên dịch của bộ ngoại giao. Phiên dịch của bộ ngoại giao là vị trí mà những người làm phiên dịch như cô ấy khó có thể vươn tới được. Cô ấy cũng cười với Thang Lâm.

Tống Dịch và Thang Lâm đều gật đầu đáp lại.

“Mua về là tốt rồi, ngồi xuống nghỉ ngơi một chút đi.” Giám đốc Trương nói với Lý Thiến.

Lý Thiến cười nói: “Không mệt ạ.”

Giám đốc Trương lại cùng Tống Dịch thảo luận về việc xây dựng bệnh viện.

Lý Thiến thấy trong cốc của Tống Dịch hết nước, liền đứng dậy cầm ấm rót nước vào cốc cho Tống Dịch. Tống Dịch nói một tiếng “Cảm ơn”, rồi tiếp tục nói chuyện với giám đốc Trương. Lý Thiến cười nói không cần cảm ơn. Lúc cô ấy cười, bên má trái có một lúm đồng tiền nhỏ.

Lý Thiến lại nhìn cốc nước của Thang Lâm, cốc nước của Thang Lâm không hề động đến, thế là cô ấy đặt ấm nước về chỗ cũ.

Thang Lâm đếm nhẩm, Lý Thiến tổng cộng rót nước cho Tống Dịch bốn lần.

Sau khi nói chuyện xong với giám đốc Trương, Tống Dịch và Thang Lâm lại được giám đốc Trương cùng những người khác dẫn đi thị sát công trường. Nhân viên quản lý dự án, nhân viên xây dựng được tập hợp lại, Tống Dịch có bài phát biểu, yêu cầu mọi người đảm bảo an toàn, đảm bảo chất lượng.

Cuối cùng Tống Dịch còn nói với mọi người nếu có bất kỳ khó khăn hoặc vấn đề gì đều có thể tìm đến đại sứ quán.

Khi trở về từ công trường thì trời đã gần tối.

Trước khi đi, Lý Thiến lấy ra hai lọ thủy tinh cỡ lon nước ngọt, đưa cho Tống Dịch và Thang Lâm mỗi người một lọ, nói là món dưa muối đặc sản quê cô ấy.

Tống Dịch và Thang Lâm nhận lấy lọ thủy tinh, cảm ơn.

Thang Lâm và Tống Dịch lên xe, tài xế khởi động xe.

Thang Lâm đưa lọ dưa muối trong tay mình cho Tống Dịch, nói: “Em không thích ăn cái này, anh cứ cầm hết đi.”

“Dạo này đồ ăn ở nhà ăn em cũng nói là ngán rồi, sao không thử món dưa muối này?” Tống Dịch nói.

Thang Lâm nhét lọ thủy tinh đó vào tay Tống Dịch, nói: “Không hứng thú.”

Tống Dịch không nói gì nữa, cất lọ thủy tinh đó đi.

“Hôm nay anh không thấy có mùi lạ sao?” Thang Lâm lại nói.

Tống Dịch gật đầu: “Công trường chưa lắp máy lọc nước, nước đun sôi có vị này.”

“Vậy mà anh còn uống nhiều như vậy?” Câu này Thang Lâm lại nói bằng tiếng Pháp.

Tài xế trong lòng nghi hoặc, lại là chuyện gì mà anh không thể nghe được?

Nhưng không phải Thang Lâm đang nói về việc nước có mùi lạ sao?

Tống Dịch thuận theo tiếng Pháp của Thang Lâm nói: “Ở công trường không có điều kiện tốt như vậy, mọi người đều uống được, đương nhiên chúng ta cũng uống được.”

Thang Lâm không tiếp lời. Cô biết cô mà nói thêm, anh lại sẽ nói cô không chịu được khổ.

Nhưng ngoài điều đó ra, trong lòng cô còn có một loại khó chịu khác.

Tống Dịch nhìn ra ngoài cửa sổ xe, dường như đang quan sát gì đó, không tiếp lời Thang Lâm.

Thang Lâm trừng mắt nhìn sườn mặt tuấn tú của Tống Dịch.

“Anh Triệu, dừng ở đây.” Tống Dịch đột nhiên nói với tài xế.

Tài xế dừng xe lại, quay đầu hỏi: “Tham tán Tống dừng ở đây có chuyện gì ạ?”

Thang Lâm cũng kỳ lạ nhìn Tống Dịch.

Tống Dịch: “Ừm. Phiền anh Triệu bắt xe ở đây về đại sứ quán. Tôi tạm thời có chút việc.”

“Không cần tôi lái xe sao?” Tài xế ngạc nhiên.

Tài xế xuống xe, Tống Dịch đổi sang vị trí lái, rồi lái xe đi lên một con đường khác.

Thang Lâm nghi hoặc hỏi: “Còn có chuyện gì?”

Tống Dịch nói: “Đưa em đi dạo.”

Thang Lâm nhướn mày, cái khó chịu trong lòng trong nháy mắt tan biến.

Cô nhìn ra ngoài cửa sổ xe, trên bầu trời có vài vệt ráng chiều, và họ đang đi về phía chân trời.

“Tham tán Tống chỉ vì chuyện này mà bỏ anh Triệu lại.” Thang Lâm nói cứ như chuyện này không liên quan gì đến cô vậy.
con đường khác.

Thang Lâm nghi hoặc hỏi: “Còn có chuyện gì?”

Tống Dịch nói: “Đưa em đi dạo.”

Thang Lâm nhướn mày, cái khó chịu trong lòng trong nháy mắt tan biến.

Cô nhìn ra ngoài cửa sổ xe, trên bầu trời có vài vệt ráng chiều, và họ đang đi về phía chân trời.

“Tham tán Tống chỉ vì chuyện này mà bỏ anh Triệu lại.” Thang Lâm nói cứ như chuyện này không liên quan gì đến cô vậy.
 
Em Là Cảnh Đẹp Thế Gian
Chương 64: Vi phạm



Edit: Carrot – Beta: Cún

Thang Lâm nhìn qua gương chiếu hậu thấy tài xế đang đứng đợi xe bên đường, giả bộ nói: “Haiz, taxi ở Cavô không nhiều, chỉ sợ anh Triệu phải đợi một lúc lâu rồi.”

Tống Dịch nhìn Thang Lâm qua gương chiếu hậu, đôi mắt quyến rũ của cô đang cười híp lại, quá đắc ý mà cũng quá động lòng người, giống như một con hồ ly.

Khóe miệng anh không kìm được mà cong lên.

“Em muốn ngồi phía trước, ngồi cạnh anh.” Sau khi xe đi được một đoạn, Thang Lâm nói.

Tống Dịch tấp xe vào lề.

Thang Lâm từ ghế sau chuyển sang ghế phụ phía trước.

Tống Dịch cười đáp: “Ừm.” Anh ấy nghiêng người qua, thắt dây an toàn cho Thang Lâm.

Sau khi thắt xong dây an toàn thì khởi động lại xe.

Thang Lâm nói: “Sau này không được để người phụ nữ nào khác ngồi vị trí này.”

Tống Dịch cười một tiếng: “Ừm.”

Cavô, thủ đô của Sisby, không phồn hoa, không có xe cộ tấp nập, trên đường phần lớn là cảnh tiêu điều.

Mặc dù cũng có cây có cỏ, nhưng chỉ là một mảng nhỏ rời rạc, chỗ này một ít chỗ kia một ít, Thang Lâm thấy không đẹp.

Tống Dịch lái xe đến bờ biển. Bãi biển Cavô chưa được khai thác, trên bãi biển không có người.

Tuy nhiên, Thang Lâm thấy nơi này còn đẹp hơn nhiều nơi, có thể coi là một trong số ít cảnh đẹp ở Cavô.

Thang Lâm và Tống Dịch xuống xe, đi ra bờ biển. Sóng biển từng đợt từng đợt xô vào bờ, ánh hoàng hôn chiếu xuống mặt biển lấp lánh, biển cả bao la vô tận khiến người ta ngỡ như đến một thế giới khác.

Đến Cavô lâu như vậy, mặc dù có đi qua đây, nhưng Thang Lâm thật sự chưa từng dừng chân ở đây.

Gió biển thổi vào mặt, Thang Lâm hơi nheo mắt lại.

Tống Dịch đưa tay về phía Thang Lâm, Thang Lâm nhanh chóng đi về phía trước vài bước, sau đó quay người đối diện với Tống Dịch lùi lại.

Tống Dịch thu tay về, liếc nhìn người phía trước, mũi phát ra một tiếng hừ nhẹ.

“Em chỉ nói đến đây dạo thôi, không làm gì khác.” Thang Lâm đắc ý cười.

Thang Lâm đi được vài bước, cởi giày cao gót ra, ném trên bãi biển, rồi đi về phía trước.

“Đặt ở đây sóng biển ùa vào sẽ cuốn giày của em đi mất.” Tống Dịch lớn tiếng nói với Thang Lâm trong tiếng sóng gió, nói xong liền cúi xuống nhặt giày cao gót của Thang Lâm lên, rồi cầm đôi giày cao gót đó trên tay.

Thang Lâm quay đầu nhìn Tống Dịch một cái, cười nói: “Vậy thì làm phiền tham tán Tống cầm giày giúp em vậy.”

“Sao nghe câu này lại kỳ cục thế?” Tống Dịch cười nói đi theo sau Thang Lâm.

Thang Lâm đứng trong nước biển, nước biển mát lạnh, rất thoải mái.

Tống Dịch đi đến bên cạnh Thang Lâm, Thang Lâm quay người ôm lấy eo Tống Dịch, mặt cô áp vào ngực Tống Dịch.

“Đến cả tay cũng không cho nắm, bây giờ lại áp sát vào làm gì?” Tống Dịch cúi đầu nhìn Thang Lâm.

Thang Lâm cười nói: “Em đâu có nói không cho anh nắm tay đâu. Hơn nữa, cho dù em không cho anh nắm thì anh không nắm sao?”

Tống Dịch nhìn chằm chằm vào đôi mắt xinh đẹp của Thang Lâm, nhất thời không nói nên lời.

“Cho dù em không cho anh hôn em thì anh…”

Lời Thang Lâm bị chặn lại, hai cánh môi bị ngậm, chặn lại lời nói của cô.

Trái tim cô đột nhiên “thình thịch thình thịch” đập loạn lên.

Tống Dịch m*t mạnh môi cô mấy cái rồi buông ra, sau đó khóe miệng cong lên: “Biết rồi, miệng nói một đằng lòng nghĩ một nẻo.”

Nụ hôn này rất ngắn ngủi, nhưng lại khiến người ta xao xuyến, lưu luyến không thôi, ngứa ngáy khó chịu.

Thang Lâm tiếc nuối, sao anh không hôn lâu hơn như ở trong xe.

Sau khi hôn xong, Tống Dịch đặt giày của Thang Lâm sang một bên, hai tay ôm lấy eo Thang Lâm.

Hai người ôm nhau, lắng nghe tiếng thủy triều, có một cảm giác như đã bỏ lại những công việc phức tạp, đang ở trong một thế giới thần tiên.

Một con sóng ập đến, con sóng này hơi lớn, Tống Dịch nhớ đến đôi giày cao gót của Thang Lâm, vội vàng buông cô ra, rồi đuổi theo vài bước, nhặt đôi giày cao gót của Thang Lâm lên từ trong sóng biển.

Thang Lâm nhìn Tống Dịch từ trong nước vớt giày cao gót của cô ra, rồi cầm giày đi tới, không nhịn được cười: “Chạy nhanh thật!”

“Ngày thường chạy bộ không phải chạy uổng phí.” Tống Dịch nói.

Thực ra sau khi đến Sisby, Tống Dịch rất ít khi chạy bộ, bây giờ anh ấy làm tham tán, công việc còn nhiều hơn khi làm phó trưởng phòng ở Vụ quốc tế, rất ít có thời gian chạy bộ.

Việc đưa cô đi dạo như hôm nay cũng là thời gian anh ấy tranh thủ được trong lúc làm việc.

Thang Lâm và Tống Dịch lại đi dạo ở bờ biển một lúc, đến khi ánh hoàng hôn trên bầu trời sắp hoàn toàn khuất sau đường chân trời thì họ mới trở lại xe.

Tống Dịch khởi động xe, chạy về trong ánh chiều tà cuối cùng.

“Tham tán Tống có thể lái nhanh hơn một chút không?” Thang Lâm hỏi.

Tống Dịch đạp mạnh chân ga, xe đột nhiên “vút” một tiếng lao ra, cảm giác lưng bị đẩy khiến Thang Lâm rất hài lòng.

“Nhanh hơn nữa!” Thang Lâm nói.

Tống Dịch lại nhẹ nhàng đạp thêm chút ga, tốc độ xe liền tăng nhanh thêm một chút.

Thang Lâm nhìn những bụi cây bên ngoài cửa sổ xe lướt qua trước mắt, cười nói: “Thật tốt, cảm giác như sắp bay lên rồi. Bình thường ở cái nơi Cavô này không có trò giải trí gì, thật sự quá khó khăn, không có một chút niềm vui nào.”

Tống Dịch tay điều khiển xe, miệng nói: “Nhìn thấy đất nước chúng ta ngày càng tốt đẹp hơn, chúng ta và Tây Tư Bối các phương diện phát triển càng ngày càng tốt chính là niềm vui.”

Thang Lâm cười: “Tham tán Tống đúng là tham tán Tống, khiến thế hệ chúng tôi kính phục. Nhưng tham tán Tống không có niềm vui nào khác sao?”

Tống Dịch nghĩ một chút, chậm rãi thốt ra mấy chữ: “Vì hồng nhan”

Khóe miệng Thang Lâm cong lên, vui vẻ cười không ngậm được miệng. Nhưng xe đột nhiên giảm tốc độ.

Thang Lâm kỳ lạ nói: “Sao lại chậm lại rồi?”

Thang Lâm bừng tỉnh, cảm giác bay bổng vừa rồi thật sự quá k1ch thích, nhưng quả thật là đã vượt quá tốc độ rồi.

Tống Dịch lại nói: “Vượt quá tốc độ một phút, hy vọng không bị cảnh sát giao thông phát hiện.”

Thang Lâm nhạy bén phát hiện ra trọng điểm trong lời nói của anh, anh nói “vượt quá tốc độ một phút”, nói chính xác như vậy, giống như anh đã tính giờ vậy. Chẳng lẽ khi cô ấy bảo anh ấy lái nhanh hơn thì anh ấy đã biết là sẽ vượt quá tốc độ rồi sao? Đây chính là anh “vì hồng nhan” mà biết rõ là vượt quá tốc độ vẫn tiếp tục trong một phút đó sao?

Biết rõ mà vẫn cố tình vi phạm.

Thang Lâm nhìn quanh bốn phía nói: “Tham tán Tống yên tâm, bình thường đường này không có ai đi, không có xe qua, cảnh sát giao thông lại càng không đến.”

Thang Lâm biết con đường này, cô ấy đã cùng Tô Giang và các chuyên gia đi qua vô số nơi để chọn địa điểm xây bệnh viện, rất quen thuộc với tất cả các con đường ở Cavô, đoạn đường này chưa từng có xe nào đi, đã bị bỏ hoang nhiều năm rồi.

Và ngay khi Thang Lâm vừa dứt lời thì có tiếng còi vang lên: “Xe phía trước xin tấp vào lề!”

Thang Lâm nhìn qua gương chiếu hậu thấy một chiếc xe nhỏ màu xanh lục đang chạy tới, đúng là xe của cảnh sát giao thông.

“Xem ra lời em nói không đúng rồi.” Tống Dịch nói, “Lần đầu tiên trong đời vi phạm luật giao thông đã bị bắt quả tang.”

Thang Lâm hơi há miệng, cảnh sát giao thông này từ đâu ra vậy?

Bây giờ họ đã bị cảnh sát giao thông bắt quả tang như vậy, mà Tống Dịch lại là tham tán, thật sự là lúng túng.

Nhưng chỉ vượt quá tốc độ một phút thôi, chắc không có vấn đề gì lớn đâu nhỉ?

Thang Lâm quay đầu nhìn Tống Dịch.

Tống Dịch bình thản dừng xe vào lề, rồi bình thản hạ cửa kính xuống.

Chiếc xe màu xanh lục cũng dừng lại, một cảnh sát giao thông mặc đồng phục bước xuống xe.
 
Em Là Cảnh Đẹp Thế Gian
Chương 65: Bàn tán sôi nổi



Edit: Carrot – Beta: Cún

Cảnh sát giao thông đi đến trước mặt Tống Dịch, nói: “Thưa ông, vừa rồi ông đã vượt quá tốc độ, phạt 100 đồng. Ngoài ra, xin hãy xuất trình giấy phép lái xe của ông.” Nói xong liền cắm cúi điền vào đơn.

Thang Lâm vừa nghe, cảnh sát giao thông của Sisby và cảnh sát giao thông của Trung Quốc thật sự khác nhau, vừa đi đến đã nói phạt tiền. Và ở Sisby , phạt 100 đồng Sisby là một khoản tiền phạt rất lớn rồi, bởi vì thư ký của bộ trưởng ngoại giao Sisby một tháng lương chỉ có vài trăm tệ thôi.

Mặc dù số tiền này đối với Thang Lâm và Tống Dịch mà nói không đáng kể, nhưng ở Cavô thì họ đã bị “phạt rất nhiều tiền” rồi.

Nhưng biết làm sao được chứ? Mặc dù chỉ vượt quá tốc độ một phút, nhưng cũng là vượt quá tốc độ rồi.

Tống Dịch ngoan ngoãn móc ra 100 đồng và giấy phép lái xe.

Cảnh sát giao thông nhận lấy tiền và giấy phép lái xe, trước tiên bỏ tiền vào túi quần, sau đó mới xem kỹ giấy phép lái xe của Tống Dịch.

Vừa nhìn anh ta đã kinh ngạc nói: “Giấy phép lái xe của Trung Quốc?”

Quy định giao thông của Sisby là, ở Sisby chỉ được sử dụng giấy phép lái xe của Sisby, Sisby không công nhận giấy phép lái xe của bất kỳ quốc gia nào, chỉ có một trường hợp ngoại lệ, đó là các nhà ngoại giao.

Các nhà ngoại giao ở Sisby có thể sử dụng giấy phép lái xe của nước mình ở Sisby mà không bị bất kỳ hạn chế nào.

Cảnh sát giao thông xem tên, rồi đánh giá Tống Dịch một lát, càng kinh ngạc hơn: “Ông là tham tán Tống của Đại sứ quán Trung Quốc?”

Tống Dịch bình thản nói: “Chính là tôi.”

Cảnh sát giao thông ngẩn người ra, kinh ngạc đến mức không nói nên lời.

Tống Dịch bình tĩnh, Thang Lâm biết cảnh sát giao thông không ngờ người vượt quá tốc độ lại là tham tán của Đại sứ quán Trung Quốc, chuyện này thật sự xấu hổ.

Cảnh sát giao thông hồi phục tinh thần, vội vàng sờ lấy 100 đồng vừa nhận đưa đến trước mặt Tống Dịch, ấp úng nói: “Vừa nãy tôi không để ý, nếu là ngài tham tán của Đại sứ quán Trung Quốc, thì cái này tôi…”

Tống Dịch cười nói: “Không sao.” Đã bị bắt quả tang rồi, nên phạt vẫn phải phạt.

Cảnh sát giao thông cũng lúng túng, anh ta đành phải thu lại 100 đồng đó, cúi đầu tiếp tục điền vào đơn. Trên đơn phải điền biển số xe, anh ta cũng không hỏi biển số xe của Tống Dịch nữa, đi vòng ra phía trước xe nhìn biển số, điền vào đơn. Biển số xe đó không phải là loại mà người bình thường có thể đăng ký, chính là biển số xe của đại sứ quán, nhìn những chữ số phía trước cũng chính là Đại sứ quán Trung Quốc.

Chỉ trách vừa nãy xe chạy quá nhanh, trời lại tối, anh ta không nhìn rõ biển số xe đã đuổi theo, còn phạt tiền theo mức cao nhất.

Cảnh sát giao thông điền xong đơn, cố gắng nặn ra nụ cười đưa đơn và giấy phép lái xe cùng lúc cho Tống Dịch.

“Vậy chúng tôi có thể đi được rồi chứ?” Tống Dịch còn bình tĩnh hơn cả cảnh sát giao thông.

Tống Dịch lại khởi động xe, lúc này trời đã nhá nhem tối, xe nhanh chóng hòa vào bóng đêm.

“Lần đầu tiên bị phạt tiền.” Tống Dịch nói.

Thang Lâm bật cười: “Thật là một chuyện khó quên.” Rồi lại hỏi anh: “À, không phải anh có quyền miễn trừ ngoại giao sao?”

Các nhà ngoại giao cấp nhất định và người thân của họ ở nước sở tại có quyền miễn trừ ngoại giao, không bị truy tố hình sự, không bị cưỡng chế thi hành, không bị các loại xử phạt hành chính, dân sự, v.v.

“Đừng cứ gặp chuyện là lại sử dụng đặc quyền.” Tống Dịch nói.

Thang Lâm bĩu môi một cái, rồi trong lòng cảm thán: “Em cũng muốn có.” Thang Lâm chỉ cảm thán thôi, lúc nhỏ cô ở nước sở tại của bố mình cũng được hưởng quyền miễn trừ ngoại giao, nhưng bây giờ lớn lên ở Sisby lại không được. Bởi vì cô ấy vào bộ ngoại giao chưa được một năm, mà chức vụ ở đại sứ quán Sisby chỉ là phiên dịch, không có danh hiệu ngoại giao, ở đất nước Sisby này đương nhiên cũng không có quyền miễn trừ ngoại giao.

Và ở giai đoạn này của cô, muốn có quyền miễn trừ ngoại giao ở Sisby thì trừ khi cô là người nhà của Tống Dịch, làm phu nhân của anh.

Nghĩ đến đây, Thang Lâm không nhịn được nhìn Tống Dịch một cái. Nếu làm phu nhân của anh, người khác sẽ gọi cô là “phu nhân tham tán” nhiều hơn hay là gọi tên cô nhiều hơn?

Đương nhiên cô hy vọng mọi người đều nhớ cả hai cách gọi này.

“Đang nghĩ gì vậy?” Giọng Tống Dịch đột nhiên vang lên.

Thang Lâm giật mình, như thể bị người ta nhìn thấu tâm tư vậy.

Cô vội vàng nói: “Không nghĩ gì cả.”

Tống Dịch khẽ cười: “Nhưng mà anh thấy em có vẻ như chột dạ ấy, giống như đang nghĩ chuyện gì không thể để người khác biết vậy.”

Thang Lâm không thừa nhận, nhưng cô cũng lẩm bẩm trong lòng, cái gì mà phu nhân tham tán chứ, có gì mà hiếm lạ.

Sau đó Thang Lâm cười nói: “Lần đầu tiên trong đời tham tán Tống bị phạt, là vì sao vậy nhỉ?”

Khóe miệng Thang Lâm cong lên cao.

Khi hai người trở về đại sứ quán thì trời đã tối.

Và tờ giấy phạt đó bị bỏ lại trên xe. Sau này Tô Giang nhìn thấy tờ giấy phạt này, Trần Đình Đình cũng biết chuyện về tờ giấy phạt, hai người cười nói, Trần Đình Đình kinh ngạc nói tham tán Tống cũng sẽ vi phạm luật giao thông. Tô Giang lại nhớ đến một lần Tống Dịch lái xe rất nhanh, bỏ lại anh và Thang Lâm ở phía xa. Trần Đình Đình còn hỏi Thang Lâm rốt cuộc Tống Dịch đã lái nhanh đến mức nào mà bị phạt ở mức cao nhất.

Thang Lâm nhếch miệng: “Không để ý, nhưng có cảm giác như đang bay.”

Lý Lâm Phong vừa hay nghe thấy, anh ấy gọi Thang Lâm đ ến văn phòng nói một cách nghiêm túc: “Cảm giác như bay là cảm giác như thế nào? Tham tán Tống bị phạt, không phải chuyện gì đáng để mọi người bàn tán xôn xao, mọi người bàn tán như vậy sẽ ảnh hưởng không tốt. Hơn nữa lúc đó cô cũng ở trên xe, nên nhắc nhở tham tán Tống một chút.”

“Thật ra là tôi bảo anh ấy lái nhanh hơn.” Thang Lâm chậm rãi nói.

“Cho nên tham tán Tống liền lái xe như bay lên trời?” Lý Lâm Phong cảm thấy chuyện này bị mọi người bàn tán như vậy ảnh hưởng không tốt, vì thế vừa nghe Thang Lâm nói như vậy liền thốt ra.

Một tiếng ho khẽ truyền đến từ ngoài cửa, Thang Lâm và Lý Lâm Phong quay đầu lại.

Tống Dịch với dáng người thẳng tắp xuất hiện ở cửa.

Tống Dịch dưới ánh mắt của Lý Lâm Phong và Thang Lâm bước vào văn phòng, bước chân thong thả, thần sắc bình tĩnh.
 
Em Là Cảnh Đẹp Thế Gian
Chương 66: Đừng đổ lỗi lên đầu phụ nữ



Edit: Carrot – Beta: Cún

Lý Lâm Phong không ngờ Tống Dịch lại đột ngột đến văn phòng của mình. Những lời anh vừa buột miệng chắc chắn đã bị Tống Dịch nghe thấy, điều này có hơi khó xử, bởi vì anh cho rằng mình không nên dùng cách diễn đạt như “Tham tán Tống lái xe như bay”. Nhưng nguyên nhân anh nói như vậy là vì anh cho rằng Thang Lâm đang nói dối, làm sao có chuyện Thang Lâm bảo Tống Dịch lái nhanh mà Tống Dịch lại lái nhanh theo được. Vì vậy, anh lại cho rằng cách diễn đạt của mình không sai. Mà Thang Lâm lại tại sao phải nói dối về chuyện này? Có ý nghĩa gì? Lý Lâm Phong tự mình làm mình rối tung lên.

Tóm lại, anh cho rằng đúng là Tống Dịch đã chạy quá tốc độ, nhưng không phải cố ý, bởi vì một người là tham tán thì sao có thể cố ý chạy quá tốc độ, lại không gặp chuyện gì khẩn cấp. Anh không cho rằng Tống Dịch sẽ nghe theo ý của Thang Lâm, nhưng đồng thời lại cảm thấy Thang Lâm không cần phải nói dối, và anh cũng nhận ra cách diễn đạt của mình không được hay. Càng nghĩ, Lý Lâm Phong càng rối bời, hơn nữa anh còn đang nghĩ, với tư cách là bí thư thứ nhất của đại sứ quán, anh cũng có rất nhiều việc phải lo, bây giờ lại đang phải bận tâm vì chuyện như thế này.

Tất nhiên, anh vẫn hy vọng sự thật không phải như những gì Thang Lâm đã nói.

Thang Lâm cũng không ngờ Tống Dịch lại đến. Cô đã nói sự thật với Lý Lâm Phong, bởi vì cô rất không thích cái giọng điệu mà Lý Lâm Phong vừa nói với cô, muốn làm giảm uy phong của Lý Lâm Phong, nhưng không biết Tống Dịch có thừa nhận hay không. Nếu Tống Dịch thừa nhận, e rằng Lý Lâm Phong sẽ nghi ngờ về mối quan hệ giữa hai người bọn họ, nếu Tống Dịch không thừa nhận, vậy thì quá không nể mặt cô, mà cô nói như vậy cũng coi như là đang giúp anh giải vây.

So với sĩ diện, đương nhiên cô chọn sĩ diện, vì vậy cô càng hy vọng Tống Dịch sẽ nói với Lý Lâm Phong sự thật mà cô đã nói.

Thang Lâm và Lý Lâm Phong mỗi người một tâm trạng nhìn Tống Dịch bước vào.

Tống Dịch đưa một tập tài liệu trong tay cho Lý Lâm Phong, nói: “Tài liệu này xin bí thư Lý xử lý ngay.”

“Vâng, được.” Lý Lâm Phong nhận lấy tập tài liệu.

Tống Dịch nói xong liền quay người đi ra ngoài văn phòng. Dáng vẻ của anh như thể vừa rồi không nghe thấy gì cả. Thang Lâm và Lý Lâm Phong dường như đều không ngờ tới, hai người nhìn nhau.

Sau đó, Lý Lâm Phong liếc Thang Lâm một cái, có vẻ như đang chờ Tống Dịch rời đi để tiếp tục nói chuyện cho ra nhẽ với Thang Lâm.

Bước chân của Tống Dịch khựng lại, anh quay người lại nói: “À đúng rồi, tuy là Thang Lâm bảo tôi lái nhanh một chút, nhưng đó cũng là do tôi tự nguyện.”

Lý Lâm Phong hết sức kinh ngạc, với tư cách là tham tán, sao có thể như vậy?

Tống Dịch lại nói: “Vì vậy, đáng bị phạt thì vẫn phải phạt.”

“Tham tán Tống, thân phận của anh là tham tán, vì một câu nói mà làm chuyện như vậy có ra gì không? Bây giờ mọi người đều đang bàn tán.” Lý Lâm Phong nhíu mày, tuy anh là bí thư thứ nhất, cấp bậc không bằng Tống Dịch, nhưng tuổi tác lớn hơn Tống Dịch nhiều, không tránh khỏi việc khuyên nhủ hết lòng.

“Bị mọi người bàn tán thì có sao? Ở Sisby này, khó khăn lắm mọi người mới tìm được chút niềm vui, bàn tán một chút cũng không có gì to tát, cứ để bọn họ tự nhiên đi.” Tống Dịch mỉm cười hiền hòa, vẫn là dáng vẻ ôn nhu nho nhã.

Tống Dịch nói xong liền quay người bước ra khỏi văn phòng của Lý Lâm Phong.

Khóe miệng Thang Lâm hơi nhếch lên, dáng vẻ của Lý Lâm Phong lúc này khiến cô cảm thấy vô cùng hả hê.

Tuy nhiên, trên mặt cô vẫn khiêm tốn lễ phép nói: “Vậy bí thư Lý nếu không có gì nữa thì tôi xin phép đi trước, tôi còn cả đống tài liệu dịch phải làm.”

Lý Lâm Phong nhìn Thang Lâm, không nói gì.

Thang Lâm nhanh chóng chuồn đi.

Buổi tối, hiếm khi Tống Dịch không tăng ca. Thang Lâm nhân lúc không ai để ý đã đến phòng của Tống Dịch.

Cả ngày hôm nay tâm trạng cô rất tốt, sớm đã muốn gặp riêng Tống Dịch.

Vừa mở cửa, Thang Lâm đã dùng hai tay ôm lấy cổ Tống Dịch, dùng chân đóng cửa phòng lại.

Tống Dịch thuận thế ôm cả người Thang Lâm lên, Thang Lâm khẽ kêu lên một tiếng, cười rồi hôn vào tai Tống Dịch một cái.

“Anh đang làm gì vậy?” Thang Lâm hỏi.

Tống Dịch nói: “Đọc sách.”

Thang Lâm: “Em làm phiền anh sao?”

Tống Dịch: “Hoàn toàn không.” Thang Lâm cười toe toét.

Tống Dịch bế Thang Lâm lên ghế sofa, muốn thả cô xuống, nhưng cô lại ôm cổ anh càng chặt hơn.

Tống Dịch xoay người ngồi xuống ghế sofa, Thang Lâm liền ngồi lên người anh.

Tống Dịch hít một hơi thật sâu, nói: “Vậy thì cùng anh đọc sách.” Nói rồi Tống Dịch một tay ôm eo Thang Lâm, tay còn lại cầm quyển sách vừa đặt trên sofa lên.

Thang Lâm ngồi đối diện với Tống Dịch.

Cô không lên tiếng, chỉ nhìn Tống Dịch cười, thật là một con người nghiêm chỉnh, ngồi trong lòng mà vẫn không loạn.

Vì tư thế của Thang Lâm như vậy, Tống Dịch chỉ có thể nghiêng đầu đọc sách, có điều không tiện lật trang.

“Tham tán Tống đọc sách, em sẽ giúp Tham tán Tống lật trang.” Thang Lâm nhẹ nhàng nói bên tai Tống Dịch. Sau đó cô cúi đầu, dùng miệng cắn một góc trang sách nhẹ nhàng lật lên một trang. Gần lật xong thì trang đó lại quay về. Cô nói: “Ngón tay của anh phải phối hợp với em.” Nói xong, Thang Lâm lại cắn một góc trang sách nhẹ nhàng lật lên. Khi trang sách lật đến chỗ tay cầm sách của Tống Dịch, ngón cái của Tống Dịch giơ lên, giữ chặt trang sách mà Thang Lâm vừa lật lên. Nhưng đúng lúc này, đầu lưỡi cô lướt qua ngón cái của anh.

Anh nhìn sang cô, cô đã lùi lại, đang cười tươi nhìn anh: “Lật xong rồi, Tham tán Tống đọc sách vui vẻ nhé.”

Hai mắt của Tống Dịch nhìn chằm chằm vào cuốn sách, nhưng giờ phút này anh làm sao có thể đọc nổi nữa.

Anh đặt cuốn sách lên ghế sofa, nhìn chằm chằm người trong lòng: “Vừa nãy anh nói sai rồi.”

“Nói sai gì ạ?” Thang Lâm hỏi.

Thang Lâm vừa hỏi anh liệu cô có làm phiền anh đọc sách không, anh đã trả lời “Hoàn toàn không”.

Thang Lâm đắc ý cười: “Sao em có khả năng làm phiền Tham tán Tống đọc sách chứ?”

Tống Dịch cúi đầu, trán chạm trán Thang Lâm, khẽ cười nói: “Em ngồi như thế này, anh còn đọc sách nổi sao?” Nói rồi liền hôn lên môi Thang Lâm. Lưỡi của Tống Dịch bắt được cái lưỡi lanh lợi vừa lướt qua ngón cái của anh. Một khi đã quấn lấy thì liền xoáy, đảo liên hồi, Thang Lâm lại bị anh hôn đến nỗi không thở nổi. Một lúc sau anh mới buông môi cô ra, cũng thả cằm cô ra, còn nụ hôn của anh lại rơi xuống cổ, xuống vai cô, bàn tay đang đặt trên eo cô không biết từ lúc nào đã vượt qua sự ngăn cách của lớp vải. Thang Lâm giật mình, người khẽ động đậy không yên.

Bàn tay to của Tống Dịch ấn lên lưng cô, mặt Thang Lâm áp chặt vào ngực Tống Dịch. Hai người đều không động đậy, nhưng Thang Lâm cảm nhận được sự thay đổi của anh. Nhiệt độ nóng rực đó khiến tim Thang Lâm nhảy lên tận cổ họng.

Cô có chút mong chờ những chuyện tiếp theo, nhưng Tống Dịch lại không tiếp tục.

Thang Lâm ngẩng đầu lên khỏi vòng tay Tống Dịch, vừa vặn chạm phải ánh mắt của Tống Dịch, ánh mắt anh sâu thẳm khó lường. Sau đó một tay của Tống Dịch đặt lên chiếc cúc áo trước ngực cô. Mà Tống Dịch vừa mới cởi được một chiếc cúc thì điện thoại của anh reo lên. Trên màn hình điện thoại hiển thị là Đại sứ Hoàng. Anh đang do dự có nên tiếp tục hay là nghe điện thoại trước. Sau đó anh lại cởi thêm một chiếc cúc nữa, chuông lại reo thêm hai tiếng.

Khi anh cởi đến chiếc cúc thứ ba thì anh vẫn nghe điện thoại, nhưng ôm chặt Thang Lâm vào lòng.

Thang Lâm trong vòng tay Tống Dịch không dám thở mạnh. La Ngọc Quang nói chuyện chính sự.

Đợi Tống Dịch nghe xong điện thoại, Thang Lâm mới thở phào một hơi.

“Tiếp tục cởi hay là cài lại cho em?” Tống Dịch hơi kéo Thang Lâm ra một chút, cúi đầu nhìn cảnh tượng trước mắt, khẽ cười nói.

Thang Lâm trừng mắt nhìn anh: “Cài lại cho em!”

“Lời không thật lòng.” Tống Dịch cúi đầu hôn cô.

Đêm đó Thang Lâm hoàn toàn được chiêm ngưỡng vóc dáng của Tống Dịch, khóe miệng cô cong lên, quả thực không tệ.

Việc viện trợ xây dựng bệnh viện là điều mà mọi người đều rất quan tâm. Lý Lâm Phong cũng muốn đến công trường dự án bệnh viện để thị sát. Thang Lâm bị Lý Lâm Phong gọi đi cùng. Thang Lâm thực sự không muốn đi cùng Lý Lâm Phong, nhưng đây là công việc chung, nên cô chỉ có thể đi, hơn nữa cô xưa nay không hề qua loa trong công việc. Chỉ có điều sau khi lên xe, cô luôn cảm thấy ánh mắt Lý Lâm Phong nhìn cô đầy vẻ âm u.

Cô đoán rằng Lý Lâm Phong đang nghi ngờ mối quan hệ giữa cô và Tống Dịch, nhưng ánh mắt này thực sự có chút đáng sợ, như thể muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy.

Lý Lâm Phong đánh giá Thang Lâm, Thang Lâm rất xinh đẹp, thậm chí là người phụ nữ xinh đẹp nhất mà anh từng gặp. Anh nghĩ Tống Dịch cũng chỉ tầm hai mươi tám, hai mươi chín tuổi, trẻ tuổi anh tuấn, chỉ sợ là anh hùng khó qua ải mỹ nhân, nhất thời bị mê hoặc.

Tống Dịch đừng có mà ngã ngựa vì phụ nữ.
 
Em Là Cảnh Đẹp Thế Gian
Chương 67: Quan sát



Edit: Carrot – Beta: Cún

Sau khi Lý Lâm Phong đánh giá Thang Lâm xong, mặt không biểu cảm nói: “Một lát nữa đến công trường, ngoài việc kiểm tra các loại văn kiện và bản vẽ, cô cần chụp thêm vài bức ảnh công trình, sau khi về gửi hết cho tôi.”

“Có cần gửi một bản cho Tham tán Tống không ạ?” Thang Lâm hỏi.

Lý Lâm Phong liếc nhìn Thang Lâm: “Không cần. Tôi sẽ trực tiếp báo cáo với Tham tán Tống .”

“Vâng, được.” Thang Lâm quay đầu, giả vờ nhìn ra ngoài cửa sổ xe, thực chất là tranh thủ lúc Lý Lâm Phong không nhìn thấy khẽ nhướn mày.

Tuy nhiên, khi nhắc đến Tống Dịch, Thang Lâm lại nhớ đến chuyện đã xảy ra giữa cô và Tống Dịch đêm hôm đó, khóe miệng cô không kìm được mà cong lên.

Hóa ra cảm giác đó là như vậy, tiêu hồn thực cốt, khiến người ta say đắm, khó quên.

Vóc dáng của anh rất đẹp, mỗi chỗ đều khiến cô thích.

Đó là lần đầu tiên giữa hai người bọn họ, đương nhiên cũng là lần đầu tiên của cô, chỉ không biết có phải lần đầu tiên của Tống Dịch không.

Thang Lâm và Lý Lâm Phong không có trao đổi gì khác, sau khi Lý Lâm Phong giao việc xong thì không nói thêm gì nữa.

Thang Lâm tự nhiên cũng không nói nhiều với Lý Lâm Phong, trong đầu cô luôn nghĩ đến hình ảnh ở bên Tống Dịch đêm đó, mặt bất giác nóng lên, một mình tựa vào cửa sổ xe lén cười.

Xe chạy khoảng một tiếng đồng hồ mới đến công trường dự án bệnh viện. Thang Lâm và Lý Lâm Phong lần lượt xuống xe. Vẫn là Trương giám đốc dẫn đầu ra đón, chỉ là số lượng người so với lần đón cô và Tống Dịch ít hơn, tuy nhiên lần này trong đám đông có thêm cô phiên dịch Lý Thiến. Trên mặt Lý Thiến tươi cười rạng rỡ, trên khuôn mặt trắng trẻo lại lộ ra lúm đồng tiền nhỏ. Thang Lâm nhớ lần trước cùng Tống Dịch đến đây, Lý Thiến rất ân cần liên tục rót nước cho Tống Dịch, sau đó còn tặng cô và Tống Dịch mỗi người một lọ kim chi.

Cô liếc nhìn Lý Thiến một cái, không chút dấu vết chuyển tầm mắt đi.

Thang Lâm và Lý Lâm Phong đội mũ bảo hộ mà giám đốc Trương đưa, sau đó đi theo giám đốc Trương đến văn phòng chỉ huy dự án.

Lý Lâm Phong nói chuyện với giám đốc Trương, trong lúc đó còn xem một số văn kiện và tài liệu bản vẽ, những thứ này đều là tiếng Trung và tiếng Anh.

“Ở đây còn một tài liệu chưa kịp dịch.” Lý Thiến mang đến một tập tài liệu cho giám đốc Trương.

Giám đốc Trương nhận tài liệu, cúi đầu nhìn một cái, sau đó đưa tập tài liệu đó cho Lý Lâm Phong.

Đó là một tài liệu bằng tiếng Trung, Lý Lâm Phong nhìn qua một lượt, nói đợi dịch xong thì đưa một bản cho phía Sisby.

Lý Thiến cười nói: “Vâng, tôi sẽ dịch xong trước khi bí thư Lý về.”

Không có gì bất ngờ, bọn họ còn khoảng ba tiếng nữa sẽ trở về đại sứ quán.

“Vâng, không vấn đề gì.” Lý Thiến rất tự tin nói.

Lý Lâm Phong gật đầu: “Nếu có thể dịch xong trước khi tôi về thì tốt nhất.”

“Bí thư Lý cứ yên tâm.” Lý Thiến lại nói.

Thang Lâm đứng một bên không lên tiếng, khi Lý Lâm Phong cầm tài liệu cô liếc nhìn một cái, chữ trong tài liệu đó khá nhiều, nếu người không phải bộ phận biên dịch mà có thể dịch xong trong vòng ba tiếng thì hiệu suất cũng không tệ.

Rời khỏi văn phòng chỉ huy dự án, Thang Lâm và Lý Lâm Phong được giám đốc Trương dẫn đi thị sát công trường. Lý Lâm Phong đã dặn dò trước, Thang Lâm phải chịu trách nhiệm chụp ảnh, vì vậy Thang Lâm cầm máy ảnh vừa đi vừa chụp. Lần trước cô và Tống Dịch đến thì nơi này vẫn còn là mặt bằng, bây giờ công nhân đang trật tự tiến hành xây dựng nền móng, trên công trường đã đóng rất nhiều cọc móng, một số chỗ đang tiến hành lắp đặt đường ống.

Trên công trường vô cùng bận rộn.

Một chiếc xe công trình từ phía sau Thang Lâm đi tới, Thang Lâm vội vàng tránh sang một bên, đợi xe đi qua cô mới tiếp tục chụp ảnh.

Chụp một lúc, chân của Thang Lâm cũng đi có hơi mỏi.

Cô ngẩng đầu nhìn, Lý Lâm Phong và Trương giám đốc đang đứng cách đó mấy mét, hai người đang nói gì đó về một cọc móng, hơn nữa nhất thời chưa có ý định đi, thế là cô lấy một tờ khăn giấy trong túi ra lót xuống đất rồi ngồi xuống nghỉ ngơi, thỉnh thoảng lại cầm máy ảnh lên chụp ảnh.

Lại chụp thêm mấy tấm, cô treo máy ảnh lên cổ, khuỷu tay đặt trên đầu gối, tay chống cằm quan sát công nhân đang thi công ở phía xa. Nhìn một lúc, Lý Lâm Phong và giám đốc Trương vẫn còn đang nói chuyện với nhau, cô cảm thấy có hơi nhàm chán.

Nghĩ ngợi một chút, cô lấy điện thoại ra nhắn tin cho Tống Dịch.

“Em đang chụp ảnh ở công trường, chân đi mỏi hết cả rồi, bí thư Lý vẫn chưa có ý định muốn đi.”

Thang Lâm biết Tống Dịch đi gặp Kiều Vạn rồi, không chắc sẽ trả lời cô ngay, ai ngờ Tống Dịch nhanh chóng trả lời tin nhắn: “Hai người vẫn chưa đi sao?”

“Vậy anh đến đón em.” Tống Dịch trả lời.

Thang Lâm nhếch môi cười: “Đừng có trêu em, bên chỗ anh xong việc rồi sao? Hơn nữa từ bộ ngoại giao Tây Tư Bối đến đây phải đi một vòng lớn, có lẽ anh còn chưa đến thì bọn em đã phải đi rồi.” Thang Lâm đợi một lát, Tống Dịch không trả lời nữa. Cô ngẩng đầu lên, thấy Lý Lâm Phong vẫn đang đứng ở chỗ đó với giám đốc Trương, chỉ là lúc này Lý Lâm Phong đang nghe điện thoại.

Cô cầm máy ảnh lên, nhắm vào một công trường đang thi công, điều chỉnh tiêu cự rồi chụp thêm một tấm ảnh.

Lại qua thêm nửa tiếng, cuối cùng Lý Lâm Phong cũng nhấc chân, giám đốc Trương vẫn đi theo bên cạnh Lý Lâm Phong, Thang Lâm lập tức đứng dậy, đồng thời nhặt tờ giấy vừa lót dưới đất lên, tìm chỗ thùng rác vứt tờ giấy đó đi, sau đó đi theo sau Lý Lâm Phong không gần không xa, đồng thời thỉnh thoảng dùng máy ảnh chụp ảnh.

Tốc độ dịch của Lý Thiến quả thực rất nhanh, khi việc thị sát còn chưa kết thúc cô đã cầm tài liệu đã dịch xong đến, đưa tài liệu đã dịch cho Lý Lâm Phong.

Sau đó Lý Thiến đi đến chỗ Thang Lâm đang đứng một mình, cười hỏi Thang Lâm món dưa muối cô tặng cho cô và Tham tán Tống lần trước mùi vị thế nào.

Thang Lâm đã đưa lọ dưa muối đó cho Tống Dịch, cô không ăn dưa muối.

Cô nói: “Tôi thường không ăn dưa muối, nên chưa ăn.”

Lý Thiến hiểu ý Thang Lâm, Thang Lâm không thích ăn dưa muối, không biết Tham tán Tống có thích ăn không.

Cô ấy cười nói: “Không sao.”

“À đúng rồi, cô Thang, sau này đều là bí thư Lý đến thị sát sao?” Lý Thiến hỏi.

Thang Lâm đầu óc nhanh nhạy, lần trước cô đến cùng Tống Dịch, vừa nghe câu này của Lý Thiến đã phản ứng ra ý của Lý Thiến là hỏi sau này Tống Dịch có còn đến thị sát nữa không, hay là nói Tống Dịch khi nào thì đến thị sát.

Cô không trả lời, mà hỏi lại: “Sao vậy?”

Lý Thiến vội nói: “Không có gì, tôi chỉ thấy tò mò, lần trước người đến thị sát là tham tán Tống, lần này lại là bí thư Lý.”

“Đại sứ quán cử ai đến không cố định. Tuy bí thư Lý là bí thư, nhưng không phải là thư ký mà mọi người thường gọi, ở trong đại sứ quán, bí thư thứ nhất là một cấp bậc ngoại giao. Hơn nữa kinh nghiệm của bí thư Lý rất dày dặn.” Thang Lâm nói.

Lý Thiến cười gượng: “Vâng, tôi không có ý gì khác.”

Thang Lâm không tiếp lời, cầm máy ảnh tiếp tục chụp ảnh.

Ba mươi phút nữa trôi qua, Lý Lâm Phong cũng thị sát xong, chuẩn bị rời đi. Đúng lúc này, tiếng “u u” vang lên, một chiếc xe màu đen lướt qua công trường, cuối cùng dừng lại trước mặt Thang Lâm, Lý Lâm Phong và giám đốc Trương .

Thang Lâm nhìn thấy biển số xe thì giật mình.

Cửa xe được mở ra, một chiếc giày da đen bóng và một đôi chân dài bước xuống trước, ngay sau đó, một khuôn mặt tuấn tú nho nhã xuất hiện trước mắt. Tống Dịch đứng thẳng người dậy, khôi phục dáng vẻ thẳng tắp. Ánh mắt của Thang Lâm đuổi theo Tống Dịch, cô vô cùng kinh ngạc, không ngờ Tống Dịch thực sự đến đón cô. Trong lòng cô vui mừng khôn xiết, nhưng đồng thời lại nhớ đến Lý Lâm Phong vẫn còn ở đây, anh đến như vậy, có vẻ không ổn lắm? Nhưng trên mặt Thang Lâm không hề lộ ra dấu vết nào, còn làm bộ làm tịch nói: “Ơ? Sao tham tán Tống lại đến vậy?”

Tống Dịch đã đứng trước mặt Thang Lâm và Lý Lâm Phong, những lời Thang Lâm nói anh đều nghe thấy rõ.

Anh nhìn về phía Thang Lâm, nói: “Tôi tạm thời có ý định đến công trường dự án xem thế nào.”

Tống Dịch nhìn quanh công trường, đảo mắt qua Thang Lâm và Lý Lâm Phong, lại nói: “Xem ra bí thư Lý xem xong rồi?”

Lý Lâm Phong nói: “Vâng, đúng vậy.”

Giám đốc Trương tươi cười nói: “Vậy để tôi dẫn tham tán Tống đi xem.”

“Bí thư Lý chờ tôi một lát.” Tống Dịch quay đầu nói với Lý Lâm Phong.

Lý Lâm Phong gật đầu: “Vâng, được thôi, tham tán Tống.”

Thang Lâm và Lý Lâm Phong quay về văn phòng chỉ huy dự án chờ Tống Dịch. Lý Thiến nghe nói Tống Dịch đến, bỗng dưng vui vẻ lạ thường.

Mà việc Tống Dịch đột nhiên muốn đến thị sát là điều Lý Lâm Phong không ngờ tới, anh đoán Tống Dịch sẽ thị sát một lúc lâu, thế là liền nhờ Lý Thiến rót cho cốc nước.

Nửa tiếng sau, Tống Dịch và giám đốc Trương đi vào.

Thang Lâm giả bộ nghiêm trang hỏi: “Tham tán Tống thị sát xong rồi ạ?”

“Cũng gần xong rồi.” Tống Dịch gật đầu, thần sắc tự nhiên.

Lý Lâm Phong có chút suy tư, vốn đã nói rõ là anh đến công trường bệnh viện thị sát, Tống Dịch đi gặp Jovan ở Bộ Ngoại giao Sisby bàn chuyện, ai ngờ Tống Dịch lại đột nhiên đến công trường thị sát.

Anh nhìn Tống Dịch và Thang Lâm một cái, luôn cảm thấy có gì đó không đúng.
 
Em Là Cảnh Đẹp Thế Gian
Chương 68: 摸清你了



Edit: Carrot – Beta: Cún

“Mười phút nữa sẽ trở về đại sứ quán.” Tống Dịch lại bổ sung thêm một câu.

Tống Dịch là một người đàn ông nho nhã, trong tình huống bình thường giọng điệu của anh đều như gió thoảng mưa bay, vì vậy khi anh nói chuyện với Thang Lâm bằng giọng điệu ôn hòa như vậy, người bình thường cũng sẽ không nghi ngờ gì.

Giống như Lý Thiến, cô cảm thấy Tống Dịch thật sự ôn nhu như ngọc, bởi vì lần trước Tống Dịch đến công trường thị sát cô đã được chứng kiến cách nói năng cử chỉ của anh, khí độ phi phàm, nho nhã lịch thiệp.

Chỉ là Lý Lâm Phong vì có hơi nghi ngờ về mối quan hệ giữa Tống Dịch và Thang Lâm, nên càng ngày càng cảm thấy Tống Dịch đối xử đặc biệt với Thang Lâm.

Mà phán đoán của Lý Lâm Phong không hề sai, khóe miệng Thang Lâm khẽ nở một nụ cười gần như không thể nhận ra, Tống Dịch vừa nói vừa nhìn cô, là cố ý nói cho cô biết còn vài phút nữa bọn họ có thể rời đi rồi.

Giám đốc Trương mời Tống Dịch ngồi xuống một chiếc ghế, sau đó Tống Dịch cùng giám đốc Trương và Lý Lâm Phong bàn luận về dự án viện trợ xây dựng bệnh viện.

Thang Lâm cúi đầu xem ảnh trong máy ảnh, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn Tống Dịch. Dáng vẻ Tống Dịch thao thao bất tuyệt rất quyến rũ, anh có kiến thức uyên bác, ứng biến không kinh hãi, phong độ lịch lãm, cô luôn rất ngưỡng mộ anh như vậy. Nhưng cô lại thầm cảm thán dáng vẻ hiện tại của anh khác một trời một vực so với dáng vẻ trên giường, một người đàn ông nho nhã như vậy cũng có thể nhiệt tình đến thế. Thang Lâm vừa nghĩ vừa cảm thấy mặt mình lại nóng lên, cô vội cúi đầu giả bộ xem ảnh.

Cô luôn nhớ về những cảnh tượng đêm đó, có lẽ lần đầu tiên luôn đặc biệt khó quên, hoặc có lẽ vì lần đầu tiên nếm trải hương vị như vậy, tốt đẹp đến khó tin.

Hành động của một người đã cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.

Lý Thiến từ ghế của mình đứng dậy, đi rót nước cho Tống Dịch, sau đó lại trở về chỗ ngồi của mình.

Vị trí Thang Lâm ngồi vừa hay có thể thu hết mọi thần sắc cử chỉ của mọi người vào trong tầm mắt. Sau khi Lý Thiến ngồi xuống, ánh mắt dừng lại ở Tống Dịch.

Mặc dù lúc này là Tống Dịch đang nói chuyện, nhưng Thang Lâm vẫn nheo mắt lại.

Một con muỗi bắt đầu bay qua bay lại bên cạnh Thang Lâm, rất nhanh sau đó lại có thêm một con muỗi bay đến. Hai con muỗi kêu “vo ve vo ve” trước mặt, Thang Lâm nhíu mày xua tay.

Cô thấy Lý Thiến lại từ chỗ ngồi đứng dậy, sau đó đi đến trước một tủ sắt, kéo ngăn giữa ra, lấy một hộp hương muỗi, tìm bật lửa châm lên.

Hương muỗi đó không khói, cũng không có mùi khó chịu, Thang Lâm tưởng Lý Thiến muốn đặt hương muỗi bên cạnh cô, nhưng lại thấy Lý Thiến cầm hương muỗi đi đến bên cạnh Tống Dịch, cuối cùng đặt hương muỗi ở nơi cách Tống Dịch không xa. Phạm vi tác dụng của hương muỗi không khói nhỏ, Thang Lâm vừa xua tay đuổi muỗi, vừa thầm cười trong lòng, Lý Thiến này đối với Tống Dịch thật sự ân cần.

Mặc dù trong trường hợp có Tống Dịch thì hầu hết mọi người đều sẽ đặc biệt quan t@m đến Tống Dịch, bởi vì thân phận của Tống Dịch ở đó, nhưng Thang Lâm vẫn không thể chấp nhận được sự ân cần như vậy của Lý Thiến.

Có lẽ Lý Thiến thấy Thang Lâm xua tay đuổi muỗi vài lần mới nghĩ đến việc Thang Lâm cũng bị muỗi làm phiền, thế là lại đi châm một khoanh hương muỗi nữa. Mà khoanh hương muỗi này có khói, có vẻ như hương muỗi không khói chỉ còn lại khoanh vừa rồi. Mặc dù hương muỗi không khói hay có khói đều không tốt, nhưng khói từ hương muỗi không khói ít hơn, so với hương muỗi có khói thì cũng tốt hơn một chút, Thang Lâm không nhịn được nhíu mày. Cô rất không thích mùi hương muỗi này.

Cô còn bị sặc khói, không nhịn được ho khan hai tiếng.

Tống Dịch nghiêng đầu, ánh mắt từ bên kia nhìn sang, chỉ thấy đôi mày lá liễu xinh đẹp của Thang Lâm đang nhíu lại, biến thành đôi mày cau có, dáng vẻ đó vừa đáng yêu vừa quyến rũ, nhưng anh cũng nhận ra sự khó chịu của cô.

Giám đốc Trương vẫn còn đang nói chuyện, anh không lộ vẻ gì mà quay mắt đi, tiếp tục nghe giám đốc Trương nói.

Ngay khi giám đốc Trương vừa nói xong, Tống Dịch liền nói: “Hôm nay đến đây thôi nhé.”

Giám đốc Trương mời Tống Dịch ăn tối.

Tống Dịch còn chưa nói gì thì Lý Thiến đã hăng hái nói: “Tôi biết ở Cavô có một nhà hàng Trung Quốc hương vị rất ngon, đặc biệt là món sườn nướng, xương thơm nồng, nước cốt tươi ngon, ăn một miếng là nhớ mãi không quên.”

Hàng mi dài của Thang Lâm khẽ quét qua, trong lòng liền nói: “Không đi.”

“Không cần đâu.” Tống Dịch lên tiếng từ chối, nói còn có công việc cần làm.

Mà khi Tống Dịch đã nói như vậy, giám đốc Trương cũng không tiện giữ lại, Lý Thiến cũng không nói thêm gì nữa.

Thế là Thang Lâm và Tống Dịch, Lý Lâm Phong chào tạm biệt rời khỏi công trường.

Thang Lâm như thể đã được giải thoát, đôi mày cau có cuối cùng cũng giãn ra.

“Ở đây nhiều muỗi quá!” Cô vừa đi vừa nói.

Tống Dịch đi bên cạnh cô. “Ở công trường thì không thể đòi hỏi quá nhiều.” Anh nói.

Thang Lâm lại nói: “Ở đại sứ quán cũng có muỗi.”

Tống Dịch nghĩ một chút rồi nói: “Nên phát hương muỗi cho mọi người.”

Thang Lâm: “Mùi đó khó ngửi lắm.”

Thang Lâm: “Cũng không tốt.”

“Vậy thì hết cách rồi.” Người tiếp lời này lại là Lý Lâm Phong.

Hơn nữa câu nói này của Lý Lâm Phong đã thành công kết thúc cuộc trò chuyện giữa Thang Lâm và Tống Dịch.

Thang Lâm tranh thủ lúc Lý Lâm Phong không để ý khẽ bĩu môi với Tống Dịch.

Tống Dịch cười mà không nói gì.

Về đại sứ quán có hai chiếc xe, lúc trước Tống Dịch đi một chiếc, Thang Lâm và Lý Lâm Phong đi một chiếc. Hai chiếc xe đều do tài xế lái đến. Thang Lâm muốn đi chung xe với Tống Dịch, nhưng cô lại đi cùng Lý Lâm Phong, nếu chủ động chạy đi ngồi chung xe với Tống Dịch thì không được hay cho lắm, trừ khi có lý do nghe có vẻ quang minh chính đại không chút tư tâm. Lý Lâm Phong lại càng không chủ động mở miệng để Thang Lâm đi ngồi xe của Tống Dịch.

Thang Lâm biết mình chỉ có thể tiếp tục ngồi chung xe với Lý Lâm Phong, thế là đi theo sau Lý Lâm Phong, định lên xe.

Giọng của Tống Dịch vang lên đúng lúc: “Bí thư Lý, anh ngồi xe này, vừa hay tôi có chút chuyện muốn nói.”

Lý Lâm Phong dừng bước, xoay người cười nói: “Vâng, được thôi.”

Thang Lâm nhíu mày, Lý Lâm Phong đi ngồi chung xe với Tống Dịch rồi, vậy cô phải ngồi một mình sao?

“Thang Lâm, cô cũng qua đây.” Tống Dịch lúc này nói.

Anh không đưa ra lý do, trực tiếp nói một câu như vậy.

Đôi lông mày của Thang Lâm giãn ra, nở nụ cười tươi, khi xoay người lại thì lại thần sắc tự nhiên nói: “Vâng, được thôi, tham tán Tống.”

Lý Lâm Phong liếc nhìn Thang Lâm, trong lòng nói một câu: “Giả tạo!”

Thế là Thang Lâm và Lý Lâm Phong lên xe của Tống Dịch, chiếc xe mà bọn họ đi đến trước đó thì do tài xế tự lái về đại sứ quán.

Sau khi lên xe, Lý Lâm Phong liền đưa cho Thang Lâm tài liệu mà Lý Thiến dịch, bảo Thang Lâm hiệu đính.

Mặc dù anh ta có ý kiến với Thang Lâm, nhưng về năng lực chuyên môn biên dịch, anh ta vẫn tin tưởng những người từ bộ phận biên dịch hơn.

“Hiệu đính xong trước khi đến đại sứ quán.” Lý Lâm Phong dặn Thang Lâm.

Thang Lâm nhận tài liệu, nói: “Xem tài liệu trên xe hại mắt.”

Lý Lâm Phong tỏ vẻ mặt sắt vô tư: “Tôi cần gấp.”

“Để tôi xem.” Tống Dịch xoay người từ tay Thang Lâm lấy tập tài liệu, cúi đầu nhìn một cái, nhẹ nhàng cười nói: “Bí thư Lý có cần gấp vậy không?”

Lý Lâm Phong mấp máy môi, Tống Dịch đây là muốn anh ta không cần gấp như vậy. Chỉ vì Thang Lâm nói một câu “Xem tài liệu trên xe hại mắt” mà Tống Dịch liền bảo anh ta không cần gấp?

Tống Dịch đang bao che Thang Lâm sao? “Tôi muốn làm xong nhanh chóng, gửi cho phía Sisby.” Anh ta nói.

Tống Dịch “ừm” một tiếng, quay đầu trả tài liệu cho Thang Lâm: “Vậy chỉ có thể làm phiền cô rồi.” Vì cần gấp, Thang Lâm tự nhiên phối hợp, cô nhận tài liệu, nói một tiếng “được” rồi cúi đầu hiệu đính.

Tống Dịch và Lý Lâm Phong thì bắt đầu nói chuyện. Tống Dịch nói York đã dừng viện trợ xây dựng bệnh viện cho Sisby rồi.

Lý Lâm Phong vô cùng kinh ngạc: “Tại sao?”

Tống Dịch nói: “Trong nước York ngày càng có nhiều ý kiến phản đối viện trợ. Tổng thống mới của họ đã nhậm chức một tuần trước. Mà vị tổng thống mới này cũng là một trong những người phản đối.”

Lý Lâm Phong bừng tỉnh ngộ ra, anh cảm khái: “Thật sự không ngờ tới.” Lúc đầu anh còn lo lắng về chuyện viện trợ bệnh viện mà York chiếm thế thượng phong, từ đó dẫn đến việc Trung Quốc viện trợ bệnh viện cho Sisby không có ý nghĩa thực chất, thật không ngờ lại có kết quả như vậy.

Thật là quá tốt rồi!

Nụ cười của Tống Dịch khiến người ta như tắm mình trong gió xuân: “Không khó để nghĩ tới.”

Lý Lâm Phong giật mình, anh nhìn Tống Dịch: “Lẽ nào tham tán Tống đã sớm liệu trước?”

Tống Dịch cười mà không nói gì.

Lý Lâm Phong ngẩn người, Tống Dịch tuổi còn trẻ mà đã có khả năng nhìn xa trông rộng như vậy sao?

Tống Dịch và Lý Lâm Phong lại bắt đầu nói chuyện khác, Lý Lâm Phong nhân tiện báo cáo với Tống Dịch về tình hình anh ta phát hiện khi thị sát công trường. Thang Lâm thì một tay cầm bút, một tay cầm tài liệu, cúi đầu chăm chú hiệu đính.

Xe vừa đi được một nửa đường thì Thang Lâm đã hiệu đính xong toàn bộ bản dịch.

“Những chỗ đánh dấu là những từ ngữ đã sửa.” Thang Lâm đưa tài liệu đã hiệu đính xong cho Lý Lâm Phong.

Lý Lâm Phong đã sớm biết hiệu suất của Thang Lâm, trong biên dịch, cô thực sự rất chuyên nghiệp, năng lực vượt trội.

Tống Dịch nhìn Thang Lâm bằng ánh mắt tán thưởng, Thang Lâm liếc mắt đưa tình với Tống Dịch.

*

Buổi tối, Thang Lâm ngồi trên ghế sofa trong căn hộ của Tống Dịch, nũng nịu nói: “Nói là đến đón em, vậy mà cả quãng đường chỉ toàn nói chuyện công việc với người khác.”

Tống Dịch đứng trước mặt Thang Lâm, hai tay đút túi quần, cúi đầu nhìn cô cười: “Vậy thì nói gì? Không phải em nói không thể để người khác biết mối quan hệ của chúng ta sao?”

Thang Lâm ngẩng đầu: “Cũng đúng. Hơn nữa trên thực tế chúng ta cũng chẳng có quan hệ gì.” Cô cười hì hì, cố ý nói như vậy, thực ra anh đến công trường đón cô, cô rất vui.

Đêm đó h0an ái cũng rõ mồn một, đối với hương vị đó cô vẫn còn nhớ nhung không quên.

Thang Lâm nhìn anh: “Sờ s0ạng cái gì vậy?”

“Cô Thang lúc nào cũng nói một đằng nghĩ một nẻo.” Tống Dịch cười.

Thang Lâm nhướng mày, sau đó nói: “Em không có.”

Cô từ ghế sofa của Tống Dịch đứng dậy, chân trần đi đến bên cửa sổ. Ngoài cửa sổ, những ngôi sao lấp lánh.

Cô xoay người nhìn Tống Dịch, hai tay để sau lưng, tựa vào bệ cửa sổ, đột nhiên hỏi: “Anh có biết bây giờ em đang nghĩ gì không?”

Tống Dịch: “Hôn em?”

Thang Lâm nhếch mép: “Sai rồi!”

“Vậy thì anh không nghĩ ra được nữa.” Tống Dịch đi đến trước mặt Thang Lâm, khẽ cười nói.

“Ngắm sao đó!” Thang Lâm hờn dỗi nói.

Tống Dịch cúi đầu nhìn cô, giọng nói dịu dàng mang theo vài phần ý cười: “Thật sự chỉ là ngắm sao thôi sao?”

Tống Dịch bế Thang Lâm lên ngồi trên bệ cửa sổ, sau đó nâng mặt cô lên, nói: “Đó là anh muốn hôn em.” Vừa dứt lời, anh liền cúi đầu hôn lên môi Thang Lâm.

Trong khoảnh khắc, giữa môi răng Thang Lâm đều là hơi thở của anh. Ánh sao như ngọc vỡ rải rác trên bệ cửa sổ, đẹp đẽ đến say lòng. Cô chìm đắm trong nụ hôn của anh, trong lòng có một loại mong chờ khó nói nên lời.

Trong lúc bất tri bất giác, cúc áo trên cổ áo bị cởi ra, nụ hôn của anh lại tiếp tục ập đến.

Bệ cửa sổ không rộng, anh ép lưng cô sát vào cửa kính. Cô không kìm được ôm chặt eo anh. Bên ngoài đột nhiên tối đen như mực, cả bầu trời sao như đột nhiên biến mất, thời tiết như vậy rất thường thấy ở Cavô, trong phòng cũng đột nhiên tối sầm lại.

Tình cảnh như vậy giúp bọn họ không cần kéo rèm cửa, hơn nữa lại càng thêm phóng túng.

Mưa lớn trong nháy mắt đổ xuống, giọng của Thang Lâm chìm trong tiếng mưa “ào ào”.

Tống Dịch tìm thấy đèn pin, trong phòng cuối cùng cũng sáng trở lại.

Anh nhìn Thang Lâm vẫn còn ngồi trên bệ cửa sổ, cười nói: “Đành phải đợi hôm khác cùng em ngắm sao rồi.”

Thân hình Thang Lâm dựa vào cửa kính, lắng nghe giọng của Tống Dịch và tiếng mưa bên ngoài, khóe miệng hơi nhếch lên.

Tống Dịch bế Thang Lâm từ bệ cửa sổ xuống, đặt lên ghế sofa.

Anh vừa định đứng thẳng người, Thang Lâm lại thò tay vào túi quần anh.

“Em muốn chìa khóa.” Cô lười biếng nói.

“Được.” Tống Dịch từ một túi quần khác lấy ra một chùm chìa khóa, lấy một chiếc đưa đến trước mặt Thang Lâm, cười nói: “Ở đây.”

Thang Lâm nhận lấy chiếc chìa khóa thuộc về căn hộ của Tống Dịch, bỏ vào túi của mình.

“Anh đọc sách một chút, em nghỉ ngơi đi.” Tống Dịch nói.

“Anh cứ tự nhiên.” Thang Lâm nhướng mày.

Tống Dịch khẽ cười, lấy một quyển sách đến, ngồi bên cạnh Thang Lâm đọc.

Thang Lâm tựa đầu lên vai Tống Dịch, lười biếng nói: “Đèn sách đêm khuya, tham tán Tống thật thích đọc sách.”

*

Ngày hôm sau, Thang Lâm vừa vào văn phòng thì Tô Giang đã đến gọi cô đi theo ra ngoài một chuyến, nói ở ngoại ô thành phố Cavô có một thi thể, có khả năng là công dân Trung Quốc, cảnh sát yêu cầu đại sứ quán nhanh chóng cử người đến nhận xác.

Thang Lâm nhíu mày, có người Trung Quốc gặp chuyện sao? Hơn nữa lại là nhận xác?

Cô chưa từng làm công việc như vậy bao giờ.
 
Em Là Cảnh Đẹp Thế Gian
Chương 69: Đàn ông kiểu gì thế



Edit: Carrot – Beta: Cún

Thang Lâm theo Tô Giang lên xe.

Tô Giang hiếm khi gọi tài xế khi ra ngoài, thông thường anh đều tự mình lái xe, lần này cũng không ngoại lệ.

“Chúng ta chuẩn bị xuất phát đây.” Tô Giang nói với Thang Lâm, muốn cô tập trung một chút.

Thang Lâm gật đầu: “Đi đi!”

Tô Giang quay đầu xe, sau đó đạp ga, chiếc xe liền hướng về phía cổng đại sứ quán mà lao đi.

Khi gần đến cổng, cổng tự động mở ra, chiếc xe rời khỏi đại sứ quán, hòa vào dòng xe trên đường lớn rồi lao nhanh vun vút.

Tô Giang hai tay nắm chặt vô lăng, vừa lái xe vừa nói với Thang Lâm về tình hình cụ thể: “Một xác chết nam, thi thể được phát hiện ở bờ suối ngoại ô Cavô. Nửa tiếng trước, một cảnh sát tuần tra gần đó, đột nhiên phát hiện một người nằm trên mặt đất. Cảnh sát từ xa gọi hai tiếng, người đó không trả lời. Cảnh sát liền đi tới, kiểm tra thì phát hiện trên mặt và cơ thể của người đàn ông đó có nhiều vết dao, trên ngực trái còn cắm một con dao, và người đã tắt thở rồi. Cảnh sát không tìm thấy bất kỳ thứ gì chứng minh thân phận trên người anh ta, nhưng khuôn mặt của anh ta trông giống người châu Á.”

“Bị người ta giết?” Thang Lâm cau mày.

Tô Giang nói: “Bước đầu phán đoán là như vậy.”

“Vậy tình hình cụ thể chỉ có thể đến hiện trường xem xét thôi.” Thang Lâm nghĩ.

“Hy vọng không phải là người Trung Quốc.” Thang Lâm lại nói.

Tô Giang gật đầu.

Cả hai đều không mong muốn người Trung Quốc gặp chuyện ở Cavô.

Thang Lâm quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, những tòa nhà cao tầng ít ỏi nhanh chóng lùi về phía sau. Cô căng thẳng khi nghĩ về những chuyện sắp tới. Cô rất sợ người chết, chưa bao giờ nhìn thấy xác chết ở cự ly gần, bây giờ lại phải đi nhận dạng xác chết, trong lòng cô thực sự kháng cự. Nhưng chuyện này liên quan đến người Trung Quốc, cô lại phải gắng hết can đảm để đi.

Hy vọng cái chết không quá đáng sợ, nhưng vừa rồi Tô Giang nói trên mặt người chết có vết dao, không biết vết thương có nghiêm trọng không.

Tô Giang đợi một lúc lâu không nghe thấy Thang Lâm nói gì, anh cảm thấy lần này Thang Lâm nói chuyện có hơi ít, thế là không khỏi quay đầu nhìn Thang Lâm một cái, hỏi: “Sao vậy?”

Thang Lâm quay đầu nhìn Tô Giang, cười khổ: “Tôi hơi sợ người chết, chưa từng nhìn xác chết ở cự ly gần.”

Tô Giang lập tức hiểu ra.

Anh vừa đùa vừa động viên: “Không cần sợ, hơn nữa lại là ban ngày, tôi còn ở bên cạnh mà?”

Thang Lâm liếc Tô Giang một cái: “Chuyện này đối với tôi thì có động viên kiểu gì cũng vô ích.”

“Sợ đến thế cơ à?” Tô Giang lại nhìn Thang Lâm một cái.

Tuy nhiên, anh cũng đoán được Thang Lâm chưa từng nhìn thấy người chết ở cự ly gần, bây giờ còn phải theo anh đi nhận dạng xác, cũng coi như làm khó cô rồi.

Thang Lâm gật đầu: “Vô cùng đáng sợ.” Nhưng rất nhanh cô lại nói: “Nhưng tôi sẽ cố gắng kiềm chế nỗi sợ hãi trong lòng.”

“Chúng ta phải nhanh chóng đến hiện trường.” Tô Giang lại nói.

Thang Lâm gật đầu, tỏ ý đã hiểu.

Tô Giang lái xe rất nhanh, sau khi xe đi qua khu vực trung tâm thành phố Cavô thì tình hình đường xá càng ngày càng tệ, trên đường xi măng chỗ nào cũng có ổ gà, xe càng lúc càng xóc nảy. Đến sau này, ngay cả đường xi măng cũng không còn, cát vàng dần dần nhiều lên.

Xe liền chạy vun vút trong cát vàng cuồn cuộn, cơ thể Thang Lâm bị xóc nảy lên xuống, trong lòng vốn đã sợ hãi lại càng thêm khó chịu.

Cuối cùng, xe cũng dừng lại. Thang Lâm ngẩng đầu nhìn lên liền thấy hai chiếc xe cảnh sát đậu bên đường, ba viên cảnh sát đang đứng tụm lại thảo luận gì đó, dưới chân họ có một người đang nằm, trên mặt đất cạnh người đó có một ít vết máu.

Thang Lâm cố gắng kiềm chế cảm xúc căng thẳng sợ hãi đi theo Tô Giang tới đó.

“Chào các anh, chúng tôi là người của Đại sứ quán Trung Quốc tại Sisby. Tôi là Tô Giang, đây là Thang Lâm.” Tô Giang đi đến trước mặt cảnh sát, chủ động giới thiệu bằng tiếng Anh.

“Chào anh Tô, cô Thang! Đây là thi thể mà chúng tôi phát hiện, mời hai vị xem xem có phải là người nước của các vị không.” Một viên cảnh sát nói.

Giọng của viên cảnh sát đó hơi khó nghe, Tô Giang nhìn Thang Lâm, Thang Lâm dịch lại một lần cho Tô Giang. Sau đó, hai mắt Thang Lâm liếc qua người đang nằm trên mặt đất, trên mặt người đó bị rạch vài nhát dao, mặt dính đầy máu, chết một cách kinh hãi.

Cô vội vàng dời mắt đi, không dám nhìn kỹ.

Tô Giang thì tiến lại gần thi thể, sau đó ngồi xuống tỉ mỉ nhận dạng khuôn mặt người chết. “Nhìn mặt thì đúng là người châu Á.” Tô Giang vừa nhận dạng vừa nói, “Nhưng nếu không có giấy tờ hoặc thông tin gì khác thì không thể xác nhận có phải là người Trung Quốc hay không.”

Tô Giang trực tiếp nói tiếng Trung, Thang Lâm dịch lại.

“Nguyên nhân cái chết là gì?” Tô Giang lại hỏi.

“Xung quanh có dấu vết đánh nhau, trên mặt và cơ thể nạn nhân có vết dao, ngực còn cắm một con dao gọt hoa quả, đã xác định là bị dao đâm chết.” Một cảnh sát khác nói.

“Anh ta có chút hiểu biết về y học.” Viên cảnh sát mở lời nói là người phát hiện thi thể bổ sung một câu.

“Tại sao lại bị người khác dùng dao đâm chết?” Tô Giang lại hỏi.

“Việc này cần điều tra thêm.” Một cảnh sát khác nói.

Tô Giang và Thang Lâm đ ến để nhận dạng thi thể, nhưng trên người người chết không có gì cả, không thể xác nhận được.

Tô Giang đề nghị tìm kiếm xung quanh xem có đồ vật nào bị bỏ sót không.

“Chúng tôi đã tìm một vòng rồi, không phát hiện có đồ vật nào bị bỏ sót.” Viên cảnh sát phát hiện thi thể đầu tiên nói.

Tô Giang biết một số cảnh sát ở Sisby rất sợ phiền phức, và đối với cấp trên cũng chỉ là làm cho xong chuyện. Anh đứng dậy, nhìn xung quanh, lúc này họ đang ở bên bờ một con suối nhỏ, hai bên bờ suối là cát vàng và những bụi cỏ dại lởm chởm, vài cây cổ thụ, không có nhà dân nào khác, có thể thấy nơi này rất ít người lui tới.

Anh kiên quyết nói: “Có những ch* k*n đáo có thể tìm thêm vài lần nữa.”

Ba viên cảnh sát liếc nhìn nhau, nhưng vẫn làm theo.

Sau đó Tô Giang bảo Thang Lâm chụp vài tấm ảnh hiện trường, còn anh thì đi tìm xem có dấu vết gì không.

Thang Lâm lấy máy ảnh ra, gan dạ chụp hơn chục tấm ảnh thi thể và xung quanh. Sau đó cô nhanh chóng cùng Tô Giang đi tìm xem có đồ vật nào bị bỏ sót không. Hai mắt cô tỉ mỉ tìm kiếm trong đám cỏ dại. Tìm kiếm một lúc, cô chợt phát hiện một vật nhỏ màu trắng. Cô vội vàng vạch đám cỏ ra, cúi xuống nhặt lên. Đó là một tờ giấy nhỏ, trên đó viết một địa chỉ bằng tiếng Trung.

Tô Giang ghé đầu qua xem, rồi nhìn Thang Lâm.

Tô Giang và Thang Lâm bước đầu xác định người chết là người Trung Quốc. Sau khi trở về đại sứ quán, Tô Giang báo cáo chuyện này với Tống Dịch. Tống Dịch yêu cầu Tô Giang lập tức phối hợp với các bộ phận ở Sisby để tiến hành tra cứu, so sánh thông tin, nhanh chóng xác định danh tính người chết, đồng thời thúc giục cảnh sát Sisby nhanh chóng phá án.

Tô Giang làm theo.

Thang Lâm trở về văn phòng của mình, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy xác chết ở cự ly gần, hơn nữa trên mặt người chết còn có vài vết dao, trông rất thảm, cô vẫn còn cảm giác rùng mình.

Tuy nhiên, người gặp chuyện là người Trung Quốc, chuyện này nhất định phải điều tra đến cùng.

Có người gõ cửa văn phòng. Thang Lâm ngẩng đầu lên, chỉ thấy Tô Giang đang đứng ở cửa.

Tô Giang thấy Thang Lâm nhìn qua thì tự nhiên bước vào văn phòng của Thang Lâm.

“Thang Lâm, mở máy tính ra xem email.” Tô Giang đi đến trước mặt Thang Lâm. “Có thông tin gì không?” Thang Lâm vừa nói vừa mở máy tính, rồi mở email.

Email mới nhất là Tô Giang gửi cho cô, nội dung là vài tấm ảnh.

Tô Giang nói: “Sau khi tra cứu và so sánh thông tin nhập cảnh, tôi đã chọn ra sáu tấm ảnh có khả năng là nạn nhân người Trung Quốc đó. Hiện tại vẫn chưa liên lạc được với sáu người này. Cô lấy ảnh chụp hiện trường của cô ra xem, chúng ta đối chiếu lại.”

Thang Lâm đưa máy ảnh cho Tô Giang.

Tô Giang kéo ghế ngồi cạnh Thang Lâm, sau đó lật đến một tấm ảnh hiện trường, bắt đầu đối chiếu ảnh Thang Lâm chụp và ảnh hộ chiếu.

Tô Giang xem kỹ ảnh trên màn hình máy tính, rồi lại xem ảnh trong máy ảnh, nói: “Người này có lẽ không phải. Ảnh tiếp theo.”

Tay phải Thang Lâm cầm chuột, hai mắt nhìn chằm chằm vào màn hình.

Khi Tô Giang bảo lướt qua tấm ảnh tiếp theo, cô liền nhấp chuột, trên màn hình máy tính xuất hiện ảnh của một người khác.

Tô Giang xem kỹ một chút, lại nói: “Người này cũng không giống lắm, ảnh tiếp theo.”

Thang Lâm nhấp chuột đến ảnh tiếp theo.

“Thang Lâm, cô thấy ảnh này có giống không?” Tô Giang hỏi.

Thang Lâm lắc đầu: “Tôi không nhìn kỹ ảnh chụp hiện trường.”

Tô Giang lại di chuyển máy ảnh về phía Thang Lâm một chút, nói: “Cô nhìn kỹ xem.”

Thang Lâm ghé đầu qua, lại nghe thấy một tiếng “cốp”, trán cô va vào trán Tô Giang.

Cô “ay da” một tiếng kêu đau.

“Xin lỗi, không sao chứ?” Tô Giang vội hỏi.

Thang Lâm lại thấy buồn cười, rõ ràng là cô va vào anh, mà anh lại xin lỗi cô, cô nói: “Không sao.”

“Thật ra là cô va vào tôi.” Tô Giang cười, dường như lúc này mới phản ứng lại.

Thang Lâm liếc anh một cái, không tiếp tục chủ đề này, mà nói: “Hay là anh xem đi.”

Thang Lâm: “Trông chết hơi thảm, tôi sợ tối gặp ác mộng.”

Tô Giang không làm khó cô. “Được rồi, tôi xem kỹ xem. Tấm này có vẻ giống, nhưng lại có vẻ không phải.”

“Ảnh tiếp theo sao?” Thang Lâm hỏi.

Tô Giang: “Ảnh tiếp theo.”

Thế là Thang Lâm lại nhấp chuột.

“Hai người không cần đối chiếu nữa đâu.” Giọng của Tống Dịch đột nhiên vang lên.

Thang Lâm ngẩng đầu, Tống Dịch đang đứng ở cửa văn phòng của cô.

Cô giật mình, không biết anh đến từ lúc nào.

“Tham tán Tống, tại sao không cần đối chiếu nữa?” Tô Giang nhìn Tống Dịch nghi hoặc hỏi.

“Đã xác định được danh tính người chết.” Tống Dịch nói.

Tống Dịch nói: “Trương Tiểu Dũng, 31 tuổi, đến từ Vân Thành, Trung Quốc.”

“Chắc chắn chứ? Ai xác nhận?” Tô Giang hỏi.

“Chắc chắn. Tôi xác nhận.” Tống Dịch nói.

Thang Lâm ngạc nhiên, rồi khẽ nhướng mày.

“Tô Giang, bây giờ anh lập tức liên lạc với người nhà của Trương Tiểu Dũng ở trong nước.” Tống Dịch nói.

“Vâng.” Tô Giang nhanh chóng đứng dậy khỏi ghế bên cạnh Thang Lâm, rồi đi ra ngoài.

Khi Tô Giang đi đến cửa, Tống Dịch nghiêng người sang một bên, Tô Giang và Tống Dịch lướt qua nhau.

Thang Lâm nhìn Tống Dịch, lộ ra ánh mắt ngưỡng mộ: “Tham tán Tống thật lợi hại.”

Thang Lâm khẽ chớp mắt, hàng mi dài khẽ rung lên, người này sao tự dưng lườm cô một cái, thật là khó hiểu!

“Đi với tôi một chuyến.” Tống Dịch nói một câu như vậy, nói xong liền quay người đi.

Thang Lâm: “Đi đâu…”

Chữ “đâu” còn chưa nói xong thì đã không thấy bóng dáng Tống Dịch đâu rồi.

Sao lại đi nhanh như vậy?

Cô vội vàng đứng dậy khỏi ghế rồi đi theo ra ngoài.
 
Back
Top Bottom