Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Edit] Siêu Cấp Cưng Chiều

[Edit] Siêu Cấp Cưng Chiều
Chương 70 Là nghĩa trang tư nhân của cậu ta


Hai ngày sau, thứ Bảy.Năm giờ sáng, trong phòng ngủ tối mờ, đồng hồ báo thức vang lên, Lê Tiếu vươn tay tắt đồng hồ báo thức, sau đó mở cặp mắt đỏ ửng ra.Ngoài cửa sổ, tiếng mưa rơi tí tách, sắc trời mù sương bao phủ thành phố.Năm giờ hai mươi, Lê Tiếu ăn mặc chỉnh tề, nhân lúc cả nhà còn chưa dậy, cô bung dù bước vào màn mưa.Lúc này, ở giao lộ đèn giao thông thứ hai đường Hoa Nam có một chiếc Santana kiểu cũ đã sớm chờ ở đầu đường sình lầy.Chưa đến mười phút, bóng dáng Lê Tiếu xuất hiện trong gương chiếu hậu.Cô mặc đồ đen bung dù đi đến, mở cửa ngồi vào ghế phó lái, gật đầu với Mặc Tề.Ở ghế sau, Trọng Cửu Công khép hờ mắt, nghe tiếng động thì nhướng mi lên xem thử rồi nói: "Đi thôi."

Hôm nay nhà tang lễ núi Nam Dương thực hiện nghi thức nhập liệm đặc biệt.Từ khu nhà giàu đường Hoa Nam lái đến núi Nam Dương mất khoảng một tiếng đồng hồ.

Trời mưa nên mặt đường trơn, Mặc Tế lái xe thận trọng.

Ở ghế phó lái, Lê Tiếu chống khuỷu tay lên khung lái, đâu ngón tay đặt bên môi, vẻ mặt tĩnh lặng lành lạnh không hợp với số tuổi.Mặc Tề thi thoảng trộm liếc cô, băn khoăn.

Mỗi đêm trước khi nhập liệm, sư muội Tiểu Lê luôn đè nén ưu tư như vậy, từ chối bộc bạch.Qua khoảng nửa tiếng, xe Santana đã đến gần núi Nam Dương.Núi Nam Dương ở ngoại thành Nam Dương, cơn mưa đã gột sạch mọi thứ khiến cảnh tượng yên bình ngát xanh.

Trên đường mòn quanh co trong rừng, rẽ trái chính là trung tâm quản lý nhà tang lễ.Dừng xe, đám người Lê Tiếu theo thông lệ mà đeo khẩu trang đen.

Lúc ba người xuống xe thì có công chức quản lý trung tâm ra tiếp đón.Bầu trời ảm đạm, Lê Tiếu và Mặc Tề theo sau Trọng Cửu Công vào phòng tiếp tân.Nhân viên kính trọng đưa sổ ghi chép cho Trọng Củu Công ròi nói: "Cửu Công, đây là tư liệu của người đã mất, hai mươi ba tuổi,... chết do tai nạn."

"Người thân thì sao?

Có yêu cầu đặc biệt gì không?"

Trọng Cửu Công lật qua sổ ghi chép.Nhân viên cười khinh, nhìn ra của khép kín phía sau, ra về thần bí mà nói: "Nghe nói không có người thân, bị người ta đánh tới chết."

Trọng Cửu Công nhíu mày, không mấy kinh ngạc với nguyên nhân gây ra cái chết.

"Không có người thân thì ai sẽ ký tên cho những thủ tục liên quan?

Các người..."

"Cửu Công đừng nóng vội, dù không có người thân nhưng... lai lịch của người này không tầm thường.

Làm tang lễ cho cậu ta là người kia, sau khi kết thúc nghi lễ sẽ đưa đến nghĩa trang núi Nam Dương an táng."

Khi nhắc đến "người kia", nhân viên nọ còn múa máy ngón cái chỉ về phía núi Nam Dương.

Trọng Cửu Công lập tức hiểu ra.Lúc này Mặc Tề đến gần Trọng Cửu Công, không nén được hiếu kỳ mà hỏi: "Thưa thầy, nghĩa trang núi Nam Dương ở đâu?

Trước đây con chưa từng nghe nói đến."

Trọng Cửu Công nhìn anh ta: "Có biết vị kia ở biệt thự Nam Dương không?

Là nghĩa trang tư nhân của cậu ta đấy."

Mặc Tề sửng sốt, thoáng chốc hít một hơi lạnh: "Thương...

Thương..."

Chẳng trách hôm nay trung tâm quản lý nhà tang lễ yên ắng hơn bình thường.Xem ra, lai lịch của người thanh niên vừa mất này không tầm thường.Lê Tiếu nghe cuộc trò chuyện của họ, không nén nổi kinh ngạc.Người thanh niên không may qua đời là người của Thương Úc?
 
[Edit] Siêu Cấp Cưng Chiều
Chương 71 Thương Úc đội mưa đi đến


Công việc nhập liệm tuy nói nghe đơn giản, nhưng quy trình thực hiện có rất nhiều điều cần lưu ý.

Từ việc trang điểm người chết đến khâu vào quan tài, mọi quy trình đều cần có sự chỉ đạo của thầy nhập liệm.Trong phòng tiếp tân, Lê Tiếu và Mặc Tề đứng cạnh xe đẩy chất đầy đồ dùng làm công tác chuẩn bị.

Sau khi chuẩn bị ổn thỏa, ba người mặc áo khoác dài trắng đứng cạnh nhau, cúi người bày tỏ sự tôn kính đối với người chết.

Kế đến, họ tiến hành từng khâu ngay bàn thao tác đã chuẩn bị đâu vào đấy.Khoảng hai giờ đồng hồ, khâu trang điểm người chết hoàn thành.Trọng Cửu Công đã hơn năm mươi tuổi nên hơi mệt mỏi, ông nhìn người thanh niên sau khi được trang điểm yên lặng như đang ngủ mà thở phào một hơi, căn dặn Mặc Tề: "Được rồi, báo họ đưa đến linh đường làm lễ từ biệt lần cuối đi."

Lúc này đã gần chín giờ sáng, mưa vẫn chưa dừng.Nhóm Lê Tiếu và Trọng Cửu Công rửa mặt xong thì cùng nhân viên công tác đến linh đường.

Còn chưa vào cửa họ đã chứng kiến một cảnh tượng.Trong linh đường hai màu đen trăng trang nghiêm có khoảng năm mươi người đang đứng.

Họ đều mặc âu phục đen như nhau, trước ngực đeo hoa tang, đội ngũ chỉnh tề, mặt mày nghiêm trang.Xuyên qua khe hở, bóng dáng của người đứng đầu cao ngất nổi bật.Trọng Cửu Công dẫn theo Mặc Tề và Lê Tiếu tiến vào từ bên hông.

Lúc đến gần, Lê Tiếu thấy rõ bóng dáng đứng trước quan tài thủy tinh chính là Thương Úc.Hôm nay anh ăn mặc trang trọng hơn mọi khi, cổ áo sơ mi cài đến cúc trên cùng.Lê Tiếu đứng trong góc, nhìn anh không chớp mắt.Hóa ra người thanh niên đó thật sự là người của anh.Thời gian nhìn mặt người chết lần cuối khá dài vì đông người, đến gần mười giờ nắp quan tài mới đóng lại và được đưa lên xe tang.Trước khi xuất phát đến nghĩa trang núi Nam Dương, dường như ông trời cũng cảm nhận được nỗi đau nên đổ mưa càng lúc càng lớn.Dưới cơn mưa to, số xe con treo lụa trắng đếm không hết đi theo sau xe tang, chậm rãi tiến về phía núi Nam Dương.Lúc hạ táng, tất cả mọi người lấy Thương Úc làm đầu đứng trong làn mưa, nhìn nhân viên công tác hạ quan tài rồi lấp đất.Cuối cùng người thanh niên chết thảm này cũng được yên nghỉ mãi mãi ở nghĩa trang sau biệt thự núi Nam Dương.Lê Tiếu đeo khẩu trang đứng cuối đoàn người, nhìn cảnh tượng này mà trong lòng ngổn ngang.Ai cũng nói Thương Thiếu Diễn của Nam Dương máu lạnh vô tình, chắc là vì họ chưa từng thấy thời khắc tình nghĩa nặng nghìn cân hôm nay của anh.Anh là Thương Thiếu Diễn, vốn có thể không cần phải làm thế.Không đến mười lăm phút, đội ngũ phía trước bỗng tách ra hai bên theo thứ tự.Giữa hàng ô lụa đen, Thương Úc đội mưa đi đến trước mặt Trọng Cửu Công, gật đầu: "Phiền Trọng Cửu Công rồi."
 
[Edit] Siêu Cấp Cưng Chiều
Chương 72 Xuống lầu


Lúc này, Trọng Cửu Công tháo khẩu trang đen trên mặt xuống, thở dài: "Diễn gia khách sáo rồi.

Cậu thiếu niên này còn trẻ đã qua đời, quả thật đáng tiếc.

Nhưng có một người chủ như Diễn gia tổ chức hậu sự cho, cũng xem như không uổng đời này."

Yết hầu Thương Úc khẽ trượt, anh chỉ đối mặt với Trọng Cửu Công trong thoáng chốc rồi quay đầu căn dặn Lưu Vân đằng sau:"Tiễn Cửu Công đến biệt thự nghỉ ngơi, mưa ngừng thì tiễn họ xuống núi."

"Vâng."

Mười mấy phút sau, tại biệt viện núi Nam Dương, ba chiếc xe màu đen đỗ trước cửa.Lưu Vân sắp xếp người giúp việc của biệt viện tiếp đón cẩn thận, sau đó chạy về biệt thự Nam Dương cách đó hai cây số.Sau khi vào cửa, Lê Tiếu mới bỏ khẩu trang ra, theo người giúp việc đến phòng khách tạm nghỉ ngơi.Lúc này, Mặc Tề vô cùng thán phục vì phòng khách xa hoa khí thế.

Đây chỉ là biệt viện nghỉ ngơi tạm thời mà thôi, nhưng nếu nói là lộng lẫy nguy nga thì cũng không quá.Anh ta thầm tặc lưỡi, không khỏi cảm thán trước sức hấp dẫn của tiên tài quyền lực.

"Thầy ơi, thầy thân thiết với vị Diễn gia kia sao."

Anh ta vừa dứt lời, Lễ Tiếu ngồi trên sô pha đơn cũng chậm rãi ngẩng đầu.Lúc nãy ở nghĩa trang, họ có đeo khấu trang, từ đầu đến cuối Lê Tiếu cũng chưa hề nói với Thương Ức một câu, nên không biết liệu anh có nhận ra cô hay không.

Nhưng theo cách trao đổi giữa Cửu Công và Thương Úc thì hẳn họ có quen biết.Trọng Cửu Công đỡ lấy ly trà người giúp việc đưa đến, thổi hơi nóng, bình tĩnh nói: "Từng giúp cậu ta làm thủ tục nhập liệm cho thủ hạ mấy lần, cũng xem như có quen biết."

"Thế mỗi lần thầy đều đích thân đến nghĩa trang tiền đưa sao?"

Mặc Tề lại hỏi, dù gì trong quy trình sổ sách của thầy nhập liệm thì không bao gồm khâu tiễn đưa.

Nhưng hôm nay dưới sự dẫn dắt của Cửu Công, họ mới có thể cùng đi qua.Trọng Cửu Công nhấp ngụm trà nóng, mệt mỏi, tức giận trừng anh ta: "'Sao con hỏi lắm thế?"

Rõ ràng Cửu Công không muốn trả lời.Mặc Tê sờ mũi, liếc nhìn Lê Tiếu, vẫn lẩm bẩm: "Con chỉ tò mò mà thôi!"

"Điều cần hỏi thì hỏi, không nên hỏi thì đừng tò mò."

Đúng lúc này, người giúp việc đã sắp xếp xong phòng cho khách và đến mời họ vào nghỉ.Từ đầu đến cuối, Lê Tiếu đều không nói lời nào, chỉ theo người giúp việc đến phòng khách tầng hai.

Vào phòng, cô ngồi trên ghế trước cửa sổ ngắm mưa, bắt đầu ngẩn người.Buổi tiễn đưa hôm nay khiến cô lại có cái nhìn mới về Thương Úc.Trong lời đồn, anh là bá chủ thần bí quen thói cố chấp, ngạo nghễ của Nam Dương.

Nhưng trong mắt cô, hôm nay anh rõ ràng là lão đại trọng tình trọng nghĩa của Diễn Hoàng.

Có lẽ những thủ hạ vô cùng trung thành kia cũng vì vậy mà thần phục anh.Điện thoại vẫn luôn đặt trong túi bỗng rung lên.

Lê Tiếu cầm lấy rồi nhìn lướt qua mà con tim bất chợt giật thót.Tin nhắn WeChat của Thương Ức chỉ đơn giản hai chữ: Xuống lầu.Nhịp tim của Lê Tiếu loạn lên, cô đứng dậy vội ra ngoài cửa.Lúc này, phòng khách không một bóng người, Lê Tiếu xuống lầu, băng qua huyền quan, đẩy cánh cửa nâu của biệt thự ra.

Bóng dáng người đàn ông bung ô lụa đen đứng trong mưa đập vào mắt.Anh vẫn mặc âu phục đen, đứng trong mưa gió, chói mắt đến mức mọi vật xung quanh trở nên mờ ảo.

Cô mím môi, khóe mắt hơi mệt mỏi, từng bước đi về phía anh.Dưới ô, ánh sáng hơi tối, cô ngẩng đầu nhìn anh, mỉm cười hỏi: "Diễn gia nhận ra tôi lúc nào thế?"
 
[Edit] Siêu Cấp Cưng Chiều
Chương 73 Biệt thự Nam Dương


Thương Úc giơ ngón tay, khẽ lau đi nước mưa rơi từ vành ở ô trên khóe mắt cô, khàn khàn nói: "Ở linh đường."

Hóa ra... anh đã nhận ra cô từ sớm rồi, dù khi đó cô đang đeo khẩu trang.Lê Tiếu cụp mắt, môi khẽ nhếch, ánh mắt vừa khéo rơi trên ngón tay đang cầm ô của anh, nhỏ giọng trêu: "Vậy sao, tôi còn tưởng anh không thấy tôi chứ."

"Mệt không?"

Thương Úc xoa tóc cô.

Thấy hàng mi khẽ run cùng gò má mệt mỏi của Lê Tiếu, ý nghĩ vừa nảy lên, bàn tay anh đã trượt ra sau cổ cô, dùng sức vừa phải mà xoa bóp hai cái.Lê Tiếu cứng người vì hành động của anh.

Bàn tay ấm áp khô ráo của ai kia dường như khiến tất cả giác quan của cô tập trung vào một chỗ.

Cảm giác sợ hãi từ tim bắt đầu dần lan ra khắp người.Cô cụp mắt, đè nén nhịp tim đập quá nhanh, gật đầu: "Vâng hơi mệt."

Thương Úc nhếch môi, lòng bàn tay đặt trên vai cô siết nhẹ, nghiêng tán Ô: "Đi nào, tôi dẫn em đi nghỉ."

Mười phút sau, Lê Tiếu nhìn biệt thự Nam Dương càng lúc càng gần, ánh mắt nóng rực rơi trên người Thương Úc: "Bình thường Diễn gia cũng ở đây?"

Môi anh khẽ nhếch: "Ừ, yên tĩnh."

Từ lâu cô đã nghe người ta bàn luận về biệt thự Nam Dương.Nghe nói rằng trong phạm vi mười dặm biệt thự cấm người ngoài đi vào, nhưng không ngờ hôm nay Thương Úc lại đưa cô đến.Không bao lâu sau, hai người đi thang máy dưới hầm để xe mà vào biệt thự.Lê Tiếu đánh giá sơ qua kết cấu bên trong của biệt thự.

Tông màu xám tro chủ đạo, cách trang trí độc đáo tinh xảo.Hình như anh rất chung tình với màu đen.Trong phòng khách, Lê Tiếu ngồi trên sô pha, Thương Úc đứng trước cửa sổ sát đất châm điếu thuốc, xoay người lại hỏi: "Em làm thầy nhập liệm từ bao giờ thế?"

Lê Tiếu ôm lấy cái gối da, nhướng mày: "Nói đúng ra tôi vẫn chưa phải là thầy nhập liệm, cùng lắm là học trò kiêm trợ thủ của thầy thôi."

Thương Úc kẹp điếu thuốc đến gần sô pha, cúi người gấy tàn thuốc, liếc nhìn cô: "Kỹ thuật khâu vết thương cũng là học từ Cửu Công?"

Lê Tiếu lém lỉnh, trong mắt lộ ý cười: "Coi là thế đi, đúng là có công của thầy."

Đúng là rất khéo, cô vừa dứt lời thì Lưu Vân xuất hiện ngay ở phòng khách, hơn nữa còn nghe rõ lời cô nói.Thế nên, vết thương của anh ta được cô Lê tự xưng là trợ thủ của thầy nhập liệm khâu cho?Nghe tiếng bước chân, Lê Tiếu và Thương Úc đồng loạt nhìn qua.Phòng khách chọt yên ắng kỳ lạ.

Ngay sau đó Lưu Vân hắng giọng, gật đầu nói: "Lão đại, phòng đã được chuẩn bị xong rồi."

Thương Ức thuận thế ngồi xuống, kề điếu thuốc bên mép, nói với Lê Tiếu: "Đi tắm trước đi, lát nữa xuống ăn cơm."

Lê Tiếu đồng ý, đứng dậy rời khỏi phòng khách cùng Lưu Vân.Trên đường đi, cô thong thả dạo bước, đắn đo một lúc bèn hỏi: "Lưu Vân, người thanh niên hạ táng kia chết thế nào vậy?"

Lưu Vân dừng chân, nghi hoặc nhìn Lê Tiếu: "Lão đại không nói cho cô Lê biết sao?"

Lê Tiếu thờ ơ lắc đầu: "Tôi không hỏi anh ấy, anh nói tôi nghe xem."

Lưu Vân đắn đo một lúc rồi nói thẳng: "Cô Lê còn nhớ người đàn ông gặp ở khu vườn lúc trước không?"

Nhờ có Lưu Vân nhắc nhở, Lê Tiếu nhớ lại cảnh tượng lần đầu gặp Thương Úc.

Cô híp mắt: "Là người đã quỳ xuống cầu xin?"

"Phải, chính gã đã hại chết Thanh Vũ!"

Nhắc đến người này. giọng Lưu Vân trở nên lạnh buốt ngập tràn thù hận.
 
[Edit] Siêu Cấp Cưng Chiều
Chương 74 Chỗ tôi không có quần áo nữ


Nhờ có lời giải thích của Lưu Vân, Lê Tiếu cũng nắm được đại khái ngọn nguồn.Người thanh niên đã chết là Thanh Vũ, một kỹ sư, chưa đến hai mươi đã nhận được giải thưởng toàn quốc trong cuộc tranh tài về trí tuệ nhân tạo giữa các trường đại học và cao đắng.

Sau đó, gia nhập đội ngũ trí tuệ nhân tạo dưới trướng Diễn Hoàng, cậu ta đảm nhiệm vị trí tổ trưởng tổ nghiên cứu về AI.Mà gã ốm yếu trong khu vườn kia không ngờ lại nghiện ma túy, bị mua chuộc nên đã bán đứng Thanh Vũ cho đối thủ của Tập đoàn Diễn Hoàng.

Cuối cùng, Thanh Vũ hai mươi ba tuổi vì không chịu tiết lộ kỹ thuật nòng cốt của đội ngũ trí tuệ nhân tạo, khiến đối thủ tức giận hành hạ cậu đến chết.Lê Tiếu nghe trọn vẹn lời thuật lại của Lưu Vân mà chợt nghĩ đến Huy tử.

Hai người họ đều trẻ tuổi và xuất sắc như nhau.Ánh mắt cô tối tăm, giọng nặng nề: "Nghe qua thì gã đàn ông kia thật đáng chết."

Trong mắt Lưu Vân hiện vẻ sát phạt, cười lạnh nói: "Dù gã muốn chết cũng sẽ không dễ dàng như vậy."

"Vì gã đã bị giải đến Ám Đường à?"

Ngày đầu gặp, chính tai cô đã nghe Thương Úc nói ra cái tên này nên mới hỏi.Cô vừa dứt lời, nét mặt Lưu Vân thay đối, nhưng vân đi thêm mấy bước rồi chỉ tay về cửa phòng cách đó không xa: "Đến rồi, cô Lê."

Lê Tiếu im lặng, nhìn Lưu Vân rồi tiến lên đẩy cửa ra.Ám Đường là nơi thế nào mà khiến Lưu Vân vừa nghe đã đỏi sắc mặt?

Quả thật rất thần bí.Nửa tiếng sau, Lê Tiếu quấn khăn ra khỏi phòng tắm.Cô vừa lau tóc vừa cầm điện thoại, có hai cuộc gọi nhỡ của Mặc Tề.

Cô ném khăn lên sô pha, gọi lại cho Mặc Tề."

Tiểu Lê, em đi đâu thế?

Người giúp việc của biệt thự bảo em đi trước rồi.

Vẫn đang mưa mà, em có việc gấp sao?"

Điện thoại truyền đến giọng nói hơi sốt ruột của Mặc Tề.Lê Tiếu quẹt giọt nước trên cằm bằng mu bàn tay, đáp: "Đúng là có việc, anh giúp em nhắn lại với thầy, hôm khác em lại đến thăm."

Mặc Tê im lặng mấy giây, ngượng ngùng gật đầu: "Được rôi, vậy em chú ý an toàn.

Còn nữa, thầy bảo anh nói với em, mọi việc nên nghĩ thoáng một chút, không có gì là ghê gớm cả, sống tốt mới là quan trọng hơn hết."

"Dạ, em cúp máy đây."

Lê Tiêu đặt điện thoại xuống, tầm mắt hướng về vách tường màu xám nhạt đối diện, nhếch môi cười, tiếp tục lau tóc.

Chờ tóc hơi khô, Lê Tiếu thay đồ xuống lầu.Trong phòng khách, Thương Uc mặc đồ ở nhà đơn giản thoải mái màu xám, đang bắt tréo chân ngồi trên sô pha gọi điện thoại.Nghe tiếng bước chân, anh khẽ liếc qua, nói câu "Cứ thế trước đi" rồi đặt điện thoại xuống."

Sao em không thay đồ?"

Thương Úc nhìn Lê Tiếu vẫn mặc bộ đồ đen đó bèn hỏi.Lê Tiếu thản nhiên đi tới ngồi đối diện anh: "Quần áo ở trung tâm quản lý, tôi không mang lên núi."

Nghe thế, Thương Úc vân về đầu ngón tay, cúi người cầm điền thoại, đồng thời cũng cầm gói thuốc bên cạnh lên, nhìn cô: "Bình thường mặc đồ thương hiệu nào?

Tôi cho người đưa đến."

Lê Tiếu vừa định nói phiền lắm thì thấy anh châm thuốc, cách tầng khói mờ bổ sung thêm: "Bình thường ở đây ít người, không có quần áo nữ.

Nếu em không chê phiền, cũng có thể bảo Lưu Vân cùng em về trung tâm quản lý lấy."

Mấy chữ không có quần áo nữ rơi vào tai Lê Tiếu khiến cô cụp mắt, cố che giấu gợn sóng bên trong, cười khẽ: "Không cần, tôi đâu yếu ớt đến thế."
 
[Edit] Siêu Cấp Cưng Chiều
Chương 75 Làm lỡ dở việc tôi yêu đương


Ánh mắt sâu xa của Thương Úc rơi trên gương mặt mỉm cười của cô, môi mỏng phả khói trắng.Phòng ăn trang nhã thoải mái, bọn họ ngồi xuống đối diện nhau trước bàn ăn đá cẩm thạch hình vuông có hoa văn chìm.Lê Tiếu thấy trên bàn đã bày xong đồ ăn, nhìn xung quanh rồi hỏi: "Ai nấu những món này thế?"

Từ lúc cô vào cửa đến giờ đều không hề thấy bóng dáng người giúp việc.Vì thế, tuy biệt thự này của anh mang phong cách hiện đại, nhưng cứ trống trải không có khói lửa.Thương Úc nâng ly rượu trong tay uống một ngum: "Phòng của người giúp việc ở tầng B3."

Lê Tiếu hiểu ra, gật đầu, không hỏi thêm.

Hai người bắt đầu yên lặng dùng bữa.Ăn xong, Lê Tiếu dựa vào ghế, nhìn người đàn ông anh tuấn cao quý ở đối diện, hỏi: "Diễn gia, bao giờ ba anh đến Nam Dương?"

"Mấy ngày nữa thôi" Thương Úc ngước mắt, môi hiện ý cười: "Sốt ruột à?"

Lê Tiếu hất cằm, có vẻ khá phiền não: "Phải, sốt ruột chứ.

Vẫn chưa từ hôn được thì trong lòng không yên."

Thương Úc híp mắt lại, ý cười nhạt đi: "Vì không thích Thương Lục hay đơn thuần vì không thích chuyện hứa hôn này?"

"Đều không thích."

Lê Tiếu không hề che giấu sự ghét bỏ của mình đổi với chuyện đính hôn này, còn phiền muộn làu bàu: "Làm lỡ dỡ việc tôi yêu đương!"

Câu nói sau cùng cô hạ thấp giọng, không chắc Thương Úc có nghe hay không, nhưng đề tài đến đây thì ngừng.Hai giờ chiều, mưa ngoài cửa đã ngừng, Thương Úc sắp xếp Lưu Vân đưa Lê Tiếu xuống núi.Sau cơn mưa, núi Nam Dương mát mẻ khiến tinh thần người ta sảng khoái.Lê Tiếu lên xe trước cửa biệt thự.

Xe lăn bánh, biệt thự Nam Dương nối tiếng là hòn ngọc trong núi cũng dần khuất khỏi tầm mắt.Trở lại nhà họ Lê, Lê Tiếu vừa vào nhà đã thấy Lê Quảng Minh đi lại trong phòng khách, còn Đoàn Thục Viện cũng ngồi bên cạnh thở dài.

Tóm lại sắc mặt ai cũng khá tệ.Cô đút tay vào túi quần, đứng ở cửa phòng khách, dựa vào tường: "Ba mẹ, đã xảy ra chuyện gì thế?"

Lê Quảng Minh sợ hết hồn, thu lại nét mặt lo lắng, cười vui vẻ nhìn Lê Tiếu: "Con gái yêu về rồi à, mưa thế này mà chạy đi đâu, xe cũng không thèm lái."

"Con đi dạo bên ngoài thôi."

Dứt lời, Lê Tiếu nhìn về phía Đoàn Thục Viện, tặc lưỡi đi đến ngồi cạnh bà: "Mẹ, sao cứ thở dài thườn thượt thế?"

Đoàn Thục Viện lắc đầu, ôm vai Lê Tiếu vỗ nhẹ: "Út cưng à, còn không phải mẹ đau lòng cho con sao!"

"Con làm chuyện gì khiến mẹ đau lòng?"

Lê Tiếu nhạy bén nhận ra hôm nay họ rất lạ.Lê Quảng Minh đứng sau sô pha, chống hai tay lên lưng ghế, sâu kín nói: "Vừa rồi ba mẹ nhận được thông báo, ba ngày sau ông cụ Thương sẽ đến Nam Dương."

"Từ hôn sao?"

Lê Tiếu híp mắt: "Thế thì tốt quá, nhanh chóng từ hôn cũng sẽ không làm lỡ dở chuyện Thương Lục tìm người mới."

Lê Quảng Minh và Đoàn Thục Viện trố mắt nhìn nhau, nghiêm túc suy tính một việc.

Với căn "bệnh kín" kinh thiên động địa của Thương Lục thì cậu ta còn có tư cách tìm người mới sao?
 
[Edit] Siêu Cấp Cưng Chiều
Chương 76 Đường Dực Đình độc diễn


Sau khi Lê Tiếu lên lầu, Lê Quảng Minh nhìn theo bóng lưng cô, lắc đầu thờ dài.

"Xem ra chỉ có thể làm thế."

Đoàn Thục Viện liếc ông: "Không thì anh muốn sao nữa?

Tiếu Tiếu đã nói rõ vậy rồi.

Nếu anh còn cố ép con bé kết hôn với Thương Lục nữa, em sẽ ly hôn với anh!"

"Vợ à, em nói gì vậy chứ?"

Lê Quảng Minh sợ vợ vội đi đến trước mặt bà, ôm vai bà dịu dàng nói: "Anh chỉ cảm thấy việc đính hôn này không thành thì thật đáng tiếc.

Ngoài việc này ra, chắc chắn anh sẽ không ép buộc con gái mình nữa.

Hơn nữa, không phải chính em cũng thấy đáng tiếc sao?

Nếu không sao cứ thở dài thế?"

Đoàn Thục Viện lạnh lùng liếc nhìn Lê Quảng Minh, nhún vai hất tay ông ra: "Em đang nghĩ nên tố cáo với ông cụ Thương thế nào.

Con ông ta bắt nạt con gái em, em phải nghĩ làm sao trút giận giúp Tiếu Tiếu."

Lê Quảng Minh cười khẽ, khom người rót tách trà trái cây cho Đoàn Thục Viện: "Chắc không cần tố cáo đâu?

Ba thằng nhóc nhà mình dọa Thương Lục sợ đến mức chạy về Parma rồi.

Anh nghĩ chắc thời gian tới Thương Lục cũng không dám quay lại."

"Về việc này em đã có suy tính, anh đừng xen vào."

Đoàn Thục Viện trừng ông, không vui đứng dậy, rồi gọi người lái xe ra khỏi nhà.Cách tốt nhất để phụ nữ ổn định tâm trạng đương nhiên là tiêu tiền!Đoàn Thục Viện tính đi làm đẹp, thuận tiện đến trung tâm thương mại xem gần đây có mốt nào mới, vừa hay mua mấy bộ về cho con gái cưng.Hôm sau là Chủ nhật, chưa đến chín giờ sáng, Lê Tiếu đã tỉnh lại vì tiếng chuông điện thoại.Tối qua, hai giờ sáng cô mới ngủ.

Tiếng chuông đổ bên tai không ngừng, cô quá buồn ngủ nên ném di động lên thảm.Mười giờ rưỡi, Lê Tiếu dần tỉnh lại, buồn ngủ dựa vào đầu giường, chẳng có tinh thần.Sau một lúc ngẩn người, cô mới nhớ đến hình như sáng sớm có tiếng chuông điện thoại, bèn liếc nhìn sàn nhà, xốc chăn xuống giường, nhặt điện thoại lên thì thấy ba cuộc gọi nhỡ.Đều là cuộc gọi từ lớp trưởng.Cô xoa thái dương, không gọi lại ngay mà trước hết vào WeChat, tìm được nhóm chat của lớp đã tắt thông báo tin nhắn, quả nhiên thấy 156 tin nhắn chưa đọc.Lê Tiếu lướt qua vài tin nhắn thì đã hiểu.Tối nay ở khách sạn Hoàng Gia có tổ chức tiệc chia tay tốt nghiệp của khoa.Cô trầm ngâm.

Trước giờ cô không thích tham gia những cuộc họp mặt bạn bè thế này, đang tính gọi điện từ chối với lớp trưởng thì Đường Dực Đình gọi đến."

Tiếu Tiếu, nghe nói khoa của cậu tối nay cũng tổ chức tiệc chia tay à?"

Lê Tiếu về giường nằm, lạnh nhạt đáp lại: "Ừ, ở khách sạn Hoàng Gia."

Đường Dực Đình lập tức vui mừng đề nghị: "Thế thì đi cùng đi, khoa của mình cũng tổ chức ở khách sạn Hoàng Gia.

Tiệc chia tay của lớp cậu có yêu cầu đặc biệt gì không?

Mình nói cậu nghe, lớp trưởng của mình vừa bảo..."

Tiếp theo, Đường Dực Đình cứ lải nhải suốt trong điện thoại như đang độc diễn vậy.

Còn Lê Tiếu thì không hề chen miệng vào.Cô cùng trường chứ không cùng khoa với Đường Dực Đình.Không ngờ tiệc chia tay lại tổ chức cùng một ngày.Lê Tiếu nghe được một lúc lâu thì ấn loa ngoài, đứng dậy kéo rèm cửa sổ rồi đi rửa mặt.Đến khi cô rửa mặt xong quay lại, Đường Dực Đình mới thoáng ngừng: "A lô, Tiếu Tiếu, cậu vẫn đang nghe đấy chứ?"

"Ừm, thế các cậu phải mặc lễ phục à?"

Lê Tiếu lạnh nhạt hỏi.Đường Dực Đình lập tức gật đầu: "Đúng vậy, chiều nay cậu ránh chứ?

Cùng mình đến studio tạo mẫu đi.

Hôm nay mình phải mặc lễ phục đắt nhất để áp đảo muôn hoa.

Cuối cùng cũng qua được đời sinh viên rồi."

Hẹn thời gian xong, hai người cúp máy.Lê Tiếu ngẫm nghĩ rồi trả lời trong nhóm WeChat trả lời bằng icon (OK).
 
[Edit] Siêu Cấp Cưng Chiều
Chương 77 Đã thấy bắt cóc đòi hộ khẩu bao giờ chưa?


Một giờ chiều, bầu trời xám xịt, Đường Dực Đình lái siêu xe màu hồng đến trước cổng nhà họ Lê.Nửa phút sau, Lê Tiếu thong thả đi ra, nhìn chiếc xe màu hồng trước mặt mà câm nín.

Đường Dực Đình là một cô gái có tâm hồn thiếu nữ nhưng lại có tính cách của một người đàn ông tiêu chuẩn.Cô vừa ngồi vào ghế phó lái thì Đường Dực Đình vô cùng hưng phấn nghiêng đầu qua: "Này, dress code của tiệc chia tay khoa cậu là gì thế?"

Lê Tiếu thắt dây an toàn, liếc nhìn Đường Dực Đình: "Không biết, chưa xem qua."

Nghe thế, Đường Dực Đình nghẹn họng, vừa khởi động xe vừa lẩm bẩm: "Cậu khiêm tốn bao năm rồi, đến tiệc chia tay còn không thử long trời lở đất một phen à?"

"Không thử."

Đường Dực Đình xoay vô lăng, sâu kín nhìn Lê Tiếu, vẫn chưa từ bò ý định mà nói tiếp: "Thật sự không nghĩ tới à?

Mình còn tưởng đêm nay hai ta sẽ song kiếm hợp bích cơ!"

Lê Tiếu nhắm mắt, nét mặt thờ ơ.Lê Tiếu và Đường Dực Đình sóng vai nhau bước vào studio cao cấp Thủy Vận.

Đường Dực Đình là khách quen nơi này.

Bình thường các gia tộc tổ chức tiệc tùng thì họ đều đến nơi này lựa chọn lễ phục và trang điểm.Vào cửa, Lê Tiếu quen thuộc đường lối đi vào khu nghỉ ngơi.Đường Dực Đình có stylist riêng, sau khi nói ra yêu cầu của bữa tiệc thì hai người lên chuyên khu ở tầng hai.Lúc này, Lê Tiếu còn chưa kịp đi theo Đường Dự Đình thì thấy điện thoại có tin nhắn.

Lê Thiếu Quyền gửi tin nhắn tới, chỉ có mấy chữ thật đáng thương: Daddy, cứu mạng.Dựa vào hiểu biết của cô về anh ta, những tình huống thế này tương đương với việc cần tiền.

Lê Tiếu cũng không hỏi nhiều, mở ứng dụng ngân hàng chuẩn bị chuyển khoản thì Lê Thiếu Quyền lại gọi đến.Cô nhíu mày, vừa bắt máy đã vào thẳng vấn đề: "Anh cần bao nhiêu?"

"Ủa?

Sao lại là nữ?

Cô là gì của nó?"

Trong điện thoại truyền đến giọng nói phách lối xa lạ.Lời vừa dứt, tiếng Lê Thiếu Quyền hét toáng lên ở đâu đó: "Cứu anh với, họ bắt cóc..."

"Mày câm miệng cho ông."

Giọng đàn ông xa lạ gầm lên cùng với tiếng kêu rên khi bị đấm vọng vào tai Lê Tiếu.Cô híp mắt, mặt mày giá buốt: "Nói thẳng đi, muốn gì?"

Trong điện thoại im lặng một lúc lâu, dường như còn có tiếng trao đổi khe khẽ.Khi Lê Tiếu không còn kiên nhẫn chờ thì đối phương nói: "Ông dây cần hộ khẩu của anh ta.

Mặc kệ cô là ai, giờ mang đến ngay cho ông đây, bằng không tôi sẽ giết con tin!"

Đối phương cúp điện thoại ngay, Lê Tiều từ tốn buông tay xuống, nhìn màn hình điện thoại mà tự hỏi.Đã thấy bắt cóc đòi hộ khẩu bao giờ chưa?Lê Tiếu thoáng trầm ngâm rồi nhanh chóng mở GPS dò xem định vị điện thoại của Lê Thiếu Quyền.Giang Cảnh Hào Đình.Thế thì đối phương đang ở trong nhà Lê Thiếu Quyền?

Vậy thì lạ thật, Lê Tiếu không nghĩ ra rốt cuộc Lê Thiếu Quyền đã chọc vào ai.

Bình thường anh ta chẳng buồn ra ngoài, là một gã điên cuồng kỹ thuật máy tính thì đắc tội với ai được chứ?Lát sau, Lê Tiếu nhắn qua WeChat cho Đường Dực Đình rồi vội vàng rời khỏi studio Thủy Vận.
 
[Edit] Siêu Cấp Cưng Chiều
Chương 78 Yêu đương qua mạng ba tháng


Giang Cảnh Hảo Dình.Lê Tiếu lái xe đến chỗ Lê Thiếu Quyền.

Đứng ở gần chung cư, đầu tiên cô quan sát bốn phía.

Người qua đường đi lại, bảo vệ của chung cư đang ngái ngủ ở trạm gác.

Buổi chiều cuối tuần buồn chán, nhìn qua mọi thứ đều bình thường, không có sự căng thắng cũng như giằng co mà hiện trường bắt cóc nên có.Một lúc sau, Lê Tiếu thong thả vào chung cư, đi thang máy lên trước cửa nhà Lê Thiếu Quyên, ấn vân tay mở cửa.

Vẫn là mùi khói thuốc gay mũi xộc đến, nhưng rõ ràng còn nồng hơn so với bình thường.Lê Tiếu vòng qua huyền quan, vừa xuất hiện ở phòng khách thì hiện trường lập tức lặng như tờ."

Ư ư!"

Lúc này, Lê Thiếu Quyền phản ứng đầu tiên.Anh ta bị trói gô trên sàn nhà, miệng bị dán băng dính, vừa thấy Lê Tiếu thì lập tức ngọ nguậy ú ớ.Lê Tiếu lạnh nhạt nhìn phòng khách hỗn độn.

Ngoài Lê Thiếu Quyền ra còn có bốn người khác nữa, ba nam và một nữ.Cầm đầu là người đàn ông vạm vỡ, khoảng hai lăm hai sáu, mắc quần áo dã chiến đã bạc màu, tay cầm điếu thuốc hút, hung hẳng hỏi: "Mang hộ khẩu tới chưa?"

Lê Tiếu im lặng nhìn anh ta, lững thững đi đến ngồi xổm xuống trước mặt Lê Thiếu Quyền rồi xé băng dính trên miệng ra."

Ối..."

Lê Thiếu Quyền cảm giác da quanh miệng cũng bị kéo theo, đau xuýt xoa, miệng kêu gào thảm thiết: "Em nhẹ tay thôi!"

Người đàn ông và đồng bọn đều sợ ngây người.Cô gái xinh đẹp này đến đưa hộ khẩu hay đến giết con tin thế?

Sao còn ra tay...

ác độc hơn cả bọn họ?Lê Tiếu vẫn chưa cởi trói cho Lê Thiếu Quyền, chậm rãi ngồi trên tay vịn sô pha, khoanh tay hất cằm hỏi: "Nói em nghe xem, chuyện gì thế này?"

Lê Thiếu Quyền chột dạ, không dám nhìn Lê Tiếu, gục mặt vòng vo: "Thì... như em thấy đó, họ bắt cóc..."

Hai anh em trao đổi không thèm xem ai ra gì, cứ như những người khác đều không tồn tại.Người đàn ông cảm thấy thân phận "kẻ bắt cóc" của họ bị sỉ nhục, bèn vứt điếu thuốc lên sàn, sải bước tới xách Lê Thiếu Quyền lên, hung dữ uy hiếp: "Còn dám nói nhảm à?

Tao hỏi mày, mày có kết hôn với em gái tao không?

Nếu không thì giờ ông đây tiền mày đi gặp Diêm Vương."

Lê Thiếu Quyền còn chưa được cởi trói đã bị dọa, chỉ có thể cầu cứu Lê Tiếu: "Daddy... cứu con với!"

Lê Tiếu mặc kệ anh ta rồi nhìn cô gái trong phòng khách.Ngay từ lúc cô vào cửa, cô gái này vẫn luôn cúi đầu ngồi ở góc sáng, ăn mặc giản dị, thậm chí đồ còn hơi cũ, da ngăm, trong hơi rụt rè.Lê Tiếu nghe người đàn ông nói thế thì nhíu mày mất kiên nhẫn, liếc anh ta, hỏi: "Muốn ép hôn?"

Người đàn ông ra vẻ hung dữ trừng lại Lê Tiếu, chỉ tay vào mũi Lê Thiếu Quyền: "Ép hôn thì sao?

Dù thế nào nó cũng phải cưới em gải tôi!"

Người này hình như không thông minh cho lắm.Lê Tiếu sờ gáy, khẽ hỏi: "Lý do?"

Đối phương vừa xách cổ áo Lê Thiếu Quyền, dường như vẫn chưa hết giận nên còn dùng sức lay: "Thằng oắt này yêu đương qua mạng với em gái tôi ba tháng, giờ thấy người thật thì đòi chia tay.Làm gì có chuyện đơn giản như thế?

Nó là mối tình đầu của em gái tôi đấy!"

Lê Tiếu nhìn Lê Thiếu Quyền bằng ánh mắt sâu kín, một lúc sau mới "tiêu hóa" được chuyện này.Cô lạnh nhạt nhíu mày: "Anh á?

Yêu đương qua mạng?"

Lê Thiếu Quyền hất cằm, quật cường nói: "Chuyện này sao trách anh được?

Rõ ràng là em gái anh ta dùng ảnh chỉnh sửa để lừa gạt tình cảm của anh."
 
[Edit] Siêu Cấp Cưng Chiều
Chương 79 Dạo chơi một ngày ở Cục cảnh sát


"Mày chém gió, em gái tao đẹp như vậy, mắt mày mù đúng không!"

Người đàn ông giơ tay đấm vào gáy Lê Thiếu Quyền.

Nghe cách anh ta nói năng rõ ràng là một người anh chiều chuộng em gái điển hình.Lê Tiếu bất đắc dĩ thở dài, lại quan sát tình huống trước mắt.Ngoại trừ người đàn ông này với em gái anh ta thì còn có hai người khác đứng bên bàn trà, rõ ràng là chột dạ nên không dám nhìn thẳng cô.Chỉ với đội hình thế này mà còn đòi bắt cóc ép hôn?Lê Tiếu nhíu mày, cúi đầu nhìn mũi chân: "Ngoại trừ kết hôn ra còn điều kiện gì khác không?"

Người đàn ông buông Lê Thiếu Quyền ra, trừng mắt đánh giá Lê Tiếu: "'Cô là gì của nó?

Cô có thể quyết định thay nó à?"

"Em ấy có thể!"

Lê Thiếu Quyền lớn tiếng nói.Nghe thế, người đàn ông khảng khái: "Nếu đã vậy thì tôi nói thẳng.

Chúng tôi không cần gì khác ngoài việc nó phải cưới em gái tôi."

Lê Tiểu thoáng im lắng, Lê Thiếu Quyền luỗng cuống: "Anh đừng có nằm mơ.

Anh không thử nhìn lại mặt mũi em gái mình thế nào đi.

Nếu cưới cô ta tôi thà rằng xuất gia!"

Cô gái ngồi ở góc sáng nhìn Lê Thiếu Quyền với ánh mắt tổn thương, tay đặt trên đầu gối siết chặt.Chi trong thoáng chốc đó, Lê Tiếu đã thấy rõ gương mặt cô gái.Không xấu, nhưng đúng là hơi đầy đặn, mặt mày phúng phính.

Nhưng cô gái này đẹp ở đôi mắt trong trẻo.Lê Tiếu nhíu mày nhìn Lê Thiếu Quyền.

Anh ta trông có vẻ ghét bỏ.Người đàn ông nghe em gái mình bị sỉ nhục như thế, nhìn qua là có thể thấy rõ anh ta đang cực kỳ tức giận.

Anh ta văng tục, vung tay nhắm vào mặt Lê Thiếu Quyền.Sức thì mạnh, tốc độ lại nhanh, nếu nắm đấm ấy thật sự đánh trúng Lê Thiếu Quyền, ắt hẳn anh ta sẽ gãy xương gò má.Trong khoảnh khắc ấy, Lê Thiếu Quyền sợ hãi lui về phía sau.Cô gái cũng sợ hãi hét lên, còn Lê Tiếu thì ra tay.Cô nhanh chóng lao về phía trước, đẩy Lê Thiếu Quyền ra, đồng thời chặn lại nắm đấm của đối phương.

Cùng lúc, tay kia của cô cũng nắm lấy cánh tay người đàn ông, muốn mượn lực để hóa giải thế công của anh ta, xoay chân, nghiêng người quật đối phương qua vai."

Bịch!"

Người đàn ông cường tráng chật vật đo đất, ngây người cả buổi cũng chưa tỉnh táo lại.Lê Thiếu Quyền giẫm chân hô to ngầu thế.

Nếu không phải hai tay bị trói sau lưng, anh ta đã vỗ tay trầm trò khen ngợi.Trong phòng khách, sự tĩnh lặng qua đi, tiếng bước chân lộn xộn truyền đến từ ngoài cửa."

Tất cả không được nhúc nhích, cảnh sát đây!"

Lê Tiếu: "..."

Người đàn ông nằm trên mặt đất cũng vội tỉnh táo lại, ánh mắt hốt hoảng.Điên thật, tên nào báo cảnh sát?Cứ thế, cả đám bị đưa lên xe cảnh sát, dạo chơi một ngày ở Cục.

Trong xe áp giải, Lê Tiếu lạnh lùng nhìn Lê Thiếu Quyền: "Anh báo cảnh sát à?"

Lê Thiếu Quyền vò tóc, lắc đầu: "Đâu có, anh mặt mũi đâu mà báo cảnh sát..."

Tiếp đó, cô gái mũm mĩm bên cạnh run rẩy ngẩng đầu lên, thấp thỏm nói: "Xin... xin lỗi, là tôi báo cảnh sát.

Tôi sợ anh tôi sẽ làm anh bị thương.."
 
Back
Top Bottom