Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Edit] Siêu Cấp Cưng Chiều

[Edit] Siêu Cấp Cưng Chiều
Chương 50 Hẹn dùng bữa tối bị từ chối


Lê Tiếu nghiêng người ngồi vào xe, mùi thuốc lá lành lạnh quanh Thương Úc xông vào mũi.Anh vẫn bật chéo chân xem tài liệu, ngón tay còn kẹp một cây bút kim cương, ký tên như nước chảy mây trôi.Lê Tiếu dựa vào ghế da, gác khuỷu tay lên lưng ghế, nhàn nhã nhếch môi: "Diễn gia đến dự đám cưới à?"

Tài xế thoáng liếc qua gương chiếu hậu.

Mấy ngày không gặp, hình như lá gan của cô bé này lớn hơn rồi.

Thái độ nói chuyện với chủ nhân của họ cứ như người quen vậy.

Chắc cô còn chưa từng chứng kiến bộ dạng tàn bạo, tay nhuốm đầy máu của chủ nhân.Thương Úc dừng bút, đặt tài liệu sang bàn nhỏ, nhíu mày: "Có đánh nhau với người ta không?"

Cách nói chuyện như phụ huynh hỏi thăm theo lẽ thường vậy.Lê Tiếu ngồi ngay ngắn, lắc đầu: "Đương nhiên không rồi.

Tôi là sinh viên ưu tú mà."

Thương Úc chậm rãi liếc nhìn cô.

Cô mặc áo thun tay ngắn cổ tròn với quần jeans màu xanh da trời.

Tư thế nhấc chân tuy không trang nhã, nhưng lại để lộ vẻ ngạo mạn tự trong xương cốt.Anh mím môi, dời bàn nhỏ trước mặt đi, lấy một chai nước suối trong tủ lạnh ra cho cô: "Hôm nay không bảo vệ luận văn à?"

Lê Tiếu gặt đầu nói: Trường học sẽ sắp xếp lại thời gian bảo vệ cho tôi.

"
"Ừm, cần gì thì cứ nói với Hiệu trường."

Giọng điệu thân nhiên của anh khiến Lê Tiếu không khỏi bật cười: "Chút chuyện vặt như vậy chắc không cần đến Hiệu trường phải ra mặt."

Thương Úc nhìn Lê Tiếu, ngay sau đó dựa vào ghế, nhắm mắt nối: "Không phiền, tiện tay mà thôi."

Chưa đến năm phút, Lê Tiếu đã đẩy cửa xuống xe.

Vẻ mặt của cô rất thản nhiên nhưng hình như có vẻ cụt hứng.Vừa rồi cô có mời Thương Ức dùng bữa nhưng bị từ chối thắng thừng.Hóa ra... không phải anh đến vì cô sao?Lê Tiếu đứng bên ngoài, nhìn Thương Úc qua cửa sổ xe, phất tay với anh rồi cứ thế rời đi.Lưu Vân đang yên lặng ở ngoài xe chợt gọi cô.

Lê Tiếu dừng bước, quay lại nhìn anh ta, vẻ mặt rất lạnh lùng.Nhìn dáng vẻ đó của Lê Tiếu, Lưu Vân cảm thấy hơi khó hiểu, nhưng vẫn truyền lời theo đúng bổn phận: "Cô Lê, lão đại đã đặt bữa trưa cho có ở Thủy Tính Uyển rồi.

Giờ cô đi luôn là vừa kịp."

Lệ Tiếu lạnh nhạt nhếch môi, nhìn bóng lưng trong xe, thờ ơ hỏi: "À, đặt lúc nào thế?"

Thể này là sao?

Không muốn dùng bữa với cô à?"

Đặt lúc trên đường đến."

Lưu Vân cười, sau đó còn bổ sung thêm: "Giờ lão đại phải vội đến thành phố Lâm tham gia hội nghị diễn đàn kính tế, thời gian khá gấp rút nên không trì hoãn được nữa."

Nói bóng gió là lão đạicó việc quan trọng nên mới không ăn cơm với cô được.

Lê Tiếu hiểu ra, sự lạnh nhạt nơi chân mày dần biến mất: "Thế à, vậy phiền anh cảm ơn Diễn gia giúp tôi."

"Được thưa cô Lê."

Đợi Lưu Vân bảo đám vệ sĩ lên xe rồi lái đi, qua cửa kính xe hạ một nửa, Lê Tiếu chạm mắt với Thương Úc, mi mắt cô cong cong, vẫy tay tạm biệt anh.Cơn gió thoảng qua như cuốn theo hương hoa ngọt ngào trong không khí.Lát sau, Lê Tiếu đến bãi đỗ xe thì thấy ngay Đường Dực Đình và Ôn Thời đứng chờ cô cách đó không xa.
 
[Edit] Siêu Cấp Cưng Chiều
Chương 51 Những đồ ăn kèm mà cô không thích đều không thấy


Cách nhau khoảng mấy mét, Đường Dực Đình khoa chân múa tay hóng hớt: "Tiếu Tiếu, cuối cùng cũng chịu ra rồi, nhanh lên, nói rõ vụ vả mặt của các cậu ở phòng giáo vụ đi."

Lê Tiếu chậm rãi đi đến bãi đỗ xe, gật đầu chào Ôn Thời rồi lấy chìa khóa xe ra: "Đi nào, đến Thủy Tinh Uyển."

Tâm hồn hóng hớt của Đường Dực Đình như bị tạt một gáo nước lạnh.Lê Tiếu thản nhiên lên xe, sau đó dẫn đầu rời khỏi bãi đỗ.

Nhờ có Ôn Thời nhắc, lúc này Đường Dực Đình phụng phịu lên xe, vội lái theo chiếc Mercedes.Nửa tiếng sau, tại Thủy Tinh Uyển.Lê Tiếu dẫn theo Đường Dực Đình và Ôn Thời vào đại sảnh.Biệt viện hoàng gia chỗ nào cũng hào nhoáng khiến Đường Dực Đình vô thức bám lấy tay Lê Tiếu: "Chị đại à, sao chị có được thẻ thông hành của Thủy Tinh Uyển thế?"

Lê Tiếu lờ cô nàng, vừa đi được mấy bước thì nhân viên mặc trang phục cung đình đã nhiệt tình tiếp đón: "Chào cô Lê, hoan nghênh cô lại đến thăm, mời ba vị đi theo tôi."

Ba người họ theo nhân viên phục vụ đến phòng riêng Nghi Uyển Cư.

Lúc chờ dâng trà, Đường Dực Đình cứ sáp đến trước mặt Lê Tiếu, xoa tay nói: "Cụ tổ à, hỏi thật đây, cụ có thẻ thông hành của
Thủy Tinh Uyển lúc nào thế?"

Theo như cô biết, dù là nhà họ Đường - một trong năm gia tộc lớn ở Nam Dương - thì cũng chỉ có ba cô mới có tư cách đến dùng bữa ở Thủy Tinh Uyển.

Cô lớn thế này rồi mà chỉ nghe danh chứ chưa từng thấy, thế mà hôm nay còn có thể bước vào.Đường Dực Đình lắng lặng lấy điện thoại ra, chuẩn bị đăng trạng thái trên các nên tảng mạng xã hội đế khoe khoang!Lê Tiếu chỉ miền cưỡng nhướng mắt, trả lời nước đôi: "Mình không có."

"Vậy cậu... mình..."

Đường Dực Đình khiếp sợ chỉ vào mũi mình: "Thế mình có bị đuổi ra ngoài không?"

Lê Tiếu thờ ơ nhìn cô nàng: "Chắc không."

Lê Tiếu vừa dứt lời, Đường Dực Đình chẳng để ý gì nữa, cầm điện thoại lên, bắt đầu chụp khắp phòng.

Ôn Thời ngồi đối diện băn khoăn nhìn phong cách trang hoàng xa hoa của Nghi Uyển Cư một vòng rồi lại nhìn Lê Tiếu: "Cô thường đến nơi này hả?"

"Từng tới một lần" Lúc này, nhân viên phục vụ cầm bình trà men sứ Thanh Hoa có quai bước vào, sau khi châm trà xong thì lễ phép nói với Lê Tiếu: "Cô Lê, bắt đầu mang thức ăn lên luôn hay sao?"

Lê Tiếu gật đầu, nhân viên phục vụ lập tức cung kính mỉm cười đi ra.

Các món được mang lên, sáu món mặn ba món canh, món nào cũng theo quy cách ngự thiện cung đình.Đường Dực Đình cầm điện thoại chụp không ngừng, còn Ôn Thời thì thận trọng uống trà.

Chỉ có Lê Tiếu nhìn những món ăn kia mà ánh mắt khá phức tạp.

Vì cô phát hiện, tất cả các món ăn và canh đều không có những đồ ăn kèm thường gặp như hành, gừng, tỏi, rong biển, bắp cải tím,...Những đồ ăn kèm mà cô không thích đều không thấy.Lê Tiếu mơ hồ suy đoán, lúc mi mắt rủ xuống, trong mắt hiện lên ý cười.Cô mở điện thoại, vào WeChat, nhắn tin ngay cho Thương Úc.Lê Tiếu: Tôi rất thích các món Diễn gia đã gọi, cảm ơn.Sau một phút, WeChat hiện lên câu trả lời một chữ của Thương Úc: Ừ.Lê Tiếu cúi đầu, mắt lấp lánh, lại gõ: Giờ vội đến thành phố Lâm, vậy anh ăn trưa thế nào?Thương Úc: Đến rồi ăn.
 
[Edit] Siêu Cấp Cưng Chiều
Chương 52 Xuất phát đến thành phố Lâm


Lê Tiếu chẳng ăn là bao.

Dù đồ ăn của Thủy Tinh Uyển ngon lành cỡ nào, cô vẫn cảm thấy thiếu chút mùi vị.Hai mươi phút sau, cô lạnh nhạt buông đũa, lấy khăn lau miệng, cầm điện thoại trên bàn lên và nói: "Mình ra ngoài một lát."

"Hửm?"

Đường Dực Đình ngậm một viên thịt, bên môi còn lóng lánh mỡ căng mọng mịn.

Cô nàng vội cắn đứt, nhìn bóng lưng biến mất ở cửa, lẩm bẩm: "Sao tôi có cảm giác cậu ấy muốn bỏ tôi thế nhỉ?"

Cảm giác bị bỏ rơi như cơm bữa thế này, Đường Dực Đình cũng không thấy lạ.Ôn Thời buông đũa, lơ đãng hỏi: "Cô ấy thân với Thương Thiếu Diễn lắm sao?"

Đường Dực Đình buồn bực nuốt miến, lắc đầu qua loa: "Không biết!"

Ôn Thời thong thả cầm khăn ấm lau ngón tay, nói: "Vừa rồi tôi thấy hóa đơn được trả bởi tài khoản của Tập đoàn Diễn Hoàng, tưởng cô ấy rất thân với Thương Thiếu Diễn chứ."

Đường Dực Đình chỉ "Ờ" rồi thuận thế ngước mắt gặp thức ăn, thoáng nhìn sang Ôn Thời: "Tôi cũng không để ý, anh quan sát tỉ mỉ thật."

Nói xong, Đường Dực Đình tiếp tục ăn.

Cô là người nhà họ Đường, từ nhỏ đã nghe những lời lừa gạt lẫn nhau trong gia tộc, sao có thể không nghe ra ngụ ý thăm dò của Ôn Thời.Lê Tiếu ra khỏi Nghi Uyển Cư, dọc theo hành lang dài của phòng ốc được trang hoàng rực rỡ, đi đến cạnh đồng hồ nhật quỹ được mô phỏng giữa đình.

Cô nhìn đồng hồ nhật quỹ, lúc này kim trên đó đã ở vị trí quá Ngọ.

Chắc lúc này Thương Úc vẫn đang trên đường đến thành phố Lâm.

Nếu như anh không dừng ở Đại học Y thì có lẽ hành trình cũng sẽ không bị trì hoãn.

Suy cho cùng, anh tạm thời thay đổi hành trình cũng chỉ vì cô.Lê Tiếu lạnh nhạt cầm điện thoại tra cứu.

Hội nghị thượng đỉnh lần này là hội nghị diễn đàn kinh tế cấp cao quan trọng nhất trong gần nửa năm qua, nên cô gần như không cần phải tốn thời gian để tra được những tin tức liên quan trên mạng.Một giờ chiều nay, diễn đàn cấp cao sẽ chính thức khai mạc ở trung tâm hội nghị quốc gia Nhạn Thành ở thành phố Lâm.

Ba cuộc hội nghị đồng cấp cũng sẽ diễn ra song song.Vậy đồng nghĩa với việc anh căn bản không có thời gian dùng bữa trưa.Từ Nam Dương đến thành phố Lâm nhanh nhất cũng mất hai tiếng đồng hồ.

Lê Tiếu ngấng đầu lên, ánh mắt lại rơi trên đồng hồ nhật quỹ, trong đầu cô chợt nảy lên ý nghĩ.Nghe nói triển lãm nghề vườn của Nhạn Thành sắp tổ chức, bỗng dưng cô muốn đi xem.Mấy phút sau, ở bãi đỗ xe Thủy Tinh Uyển, chiếc G-Class nghênh ngang lái ra khỏi cửa.

Trên đường đi, cô gọi điện báo với Đường Dực Đình một tiếng rồi đạp chân ga chay băng băng trên đường cao tốc G3.Sẩm tối, Nhạn Thành, thành phố Lâm.Vì diễn đàn cấp cao lần đầu diễn ra ở Nhạn Thành nên bảng biểu tuyên truyền cho hội nghị thượng đỉnh được treo khắp các trục đường chính ở nội thành.Sương mù hoàng hôn buông xuống, cả thành phố vừa lên đèn.Một đoàn xe vừa lái ra khỏi hầm đỗ xe của trung tâm hội nghị.

Lưu Vân ngồi ở vị trí phó lái lật xem nội dung chương trình hội nghị thượng đỉnh: "Lão đại, tiếp theo ở tòa quốc khách còn có buổi diễn văn nghệ của hội nghị."

Tay Thương Úc gác trên trán, đôi mắt lộ vẻ mệt mỏi: "Bỏ đi."

"Vâng, vậy để tôi bảo khách sạn chuẩn bị bữa tối."

Lúc này, trong xe yên ắng chọt vang tiếng.

Lưu Vân lấy hai chiếc điện thoại từ trong túi áo ra, thoáng nhìn qua màn hình mới đưa điện thoại cho Thương Úc: "Lão đại, anh có tin nhắn"
 
[Edit] Siêu Cấp Cưng Chiều
Chương 53 Muốn đền cho tôi?


Không biết từ bao giờ, lão đại của bọn họ đã dùng lại Wechat.

Hình như từ khi quen biết cô Lê thì phải?

Thương Ức cầm lấy điện thoại, không hề bất ngờ khi thấy tin nhắn của Lê Tiếu.Chỉ có mấy chữ: Diễn gia, tối nay dùng bữa ở đâu?

Hình như hôm nay cô bé này rất quan tâm đến chuyện dùng bữa của anh.Thương Úc day trán, ngón cái gõ nhẹ lên màn hình hai chữ: Khách sạn.Thương Úc thoát WeChat, vừa muốn khóa màn hình thì bất ngờ thấy biểu tượng [khám phá] trong WeChat có một dấu đỏ.

Ma xui quỷ khiến thế nào anh vừa bấm vào thì thấy bài đăng mới nhất trên khoảnh khắc là của Lê Tiếu vừa đăng.Cô không viết gì cả, chỉ có một tấm hình biển hoa tulip.

Nhưng điều khiến Thương Úc dừng mắt lại là vị trí địa lý dưới hình: Triển lãm nghề làm vườn thế giới, Nhạn Thành.Anh híp mắt.

Nếu lúc này Lưu Vân quay lại có lẽ sẽ thấy khóe môi Thương Úc dường như nhếch lên ý cười.Anh thoát WeChat, bấm số của Baby Girl trong lịch sử cuộc gọi.

"Ở Nhạn Thành à?"

Lê Tiếu nghe được chất giọng quyến rũ của Thương Úc mà không khỏi nhếch môi, ung dung nói: "Phải, nghe nói triển lãm nghề làm vườn thế giới bắt đầu rồi, vừa hay đến giải sầu một chút"Cô thấy phải cho lý do này điểm tối đa!Thương Úc cầm điện thoại, nhìn cảnh phố xá xẹt qua ngoài cửa, nhớ lại tin nhắn mà Lê Tiếu gửi cho mình, ánh mắt sáng tỏ: "Vẫn chưa dùng bữa à?"

Lê Tiếu nhìn bàn cơm Tây cho hai người trước mắt mình, mắt lấp lánh: "Vẫn chưa, vừa gọi món xong, đang chờ thức ăn lên, Diễn gia có rảnh cùng dùng bữa không?"

"Vị trí."

Lê Tiếu nói: "Phòng cơm Tây khách sạn Hoàng Gia, Nhạn Thành."

Khoảng hai mươi phút, đoàn xe trở lại khách sạn Hoàng Gia ở Nhạn Thành mà Thương Ức ngủ lại.

Ngay lúc Lưu Vân mở cửa xe cho Thương Úc thì nói nhỏ: "Lão đại, cô Lê ngồi bàn số 01 ở phòng cơm Tây."

"Ừm."

Thương Úc tháo nơ cổ, đưa áo vest cho Lưu Vân, trên người chỉ còn lại áo sơ mi và quần tây đen, sải bước vào đại sảnh khách sạn.Lưu Vân cầm áo vest bắt đầu hoài nghi cuộc đời.

Tại sao cô Lê có thể tìm được chính xác khách sạn mà lão đại ở?Nhân viên tham dự hội nghị diễn đàn cấp cao lần này đều ở lại nhà khách chính phủ, chỉ có đại ca nhà họ ngủ lại ở khách sạn có tính riêng tư và mức độ an toàn cao.Phòng cơm Tây của khách sạn trang hoàng ưu nhã, khúc piano êm tai chậm rãi ngân vang.Lê Tiếu ngồi ở bàn số 01, chống cằm nhìn Thương Ức chậm rãi đi đến dưới ánh đèn pha lê.

Dáng người anh cao ráo, khí chất xuất chúng, dù tay áo sơ mi có nếp nhăn nhỏ cũng không hề ảnh hưởng đến nét tôn quý, lịch lãm của anh.Phòng ăn tối nay chỉ có một bàn khách của họ.

Lê Tiếu mặc lễ phục màu champagne, gương mặt trang điểm nhẹ quả thật xinh đẹp động lòng người.

Cô cười: "Cảm ơn Diễn gia dù đang bận vẫn nể mặt đến dùng cơm."

Cô đang châm chọc chuyện trưa nay anh từ chối ăn chung.Thương Úc nghiêng người kéo ghế ngồi, khuỷu tay đặt trên bàn, đầu ngón tay gõ lên bàn một cái, từ tốn nói: "Đến lúc nào thế?"

"Mới tới chiều nay."

Lê Tiếu nâng mép váy, đặt nước chanh trước mặt anh: "Tôi đoán... trưa nay anh chưa ăn gì."

Nét mặt Thương Úc thoáng mỏi mệt, anh ngước mắt nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm có chút mông lung: "Muốn đền cho tôi?"
 
[Edit] Siêu Cấp Cưng Chiều
Chương 54 Con gái chạy xe đường dài không an toàn


Lê Tiếu nâng ly thủy tinh lên nhấp một ngụm, đồng thời đánh giá nụ cười như có như không của Thương Úc.Cô nhanh chóng dời tầm mắt, quan sát phòng ăn một vòng rồi mới nhìn về phía anh, hỏi: "Đúng là muốn đền bù, thế Diễn gia có cho tôi cơ hội này không?"

Thương Úc hơi nhướng mày, tựa vào lưng ghế lộ vẻ thích ý, nâng ly nước chanh lên hướng về phía Lê Tiếu tỏ ý: "Cho chứ, cô muốn thì cho!"

Lê Tiếu cười khẽ, những lời này từ miệng Thương Úc không khỏi cho cô ảo giác như được cưng chiều vậy.Ngay lúc đó, cô búng tay với người phục vụ để họ mang đồ ăn lên.

Hai phần bít tết cao cấp, kết hợp với nước sốt đậm vị Michelin ba sao khiến người ta thèm thuồng.Lúc dùng bữa, Thương Úc tao nhã cắt thịt.

Thịt bò chín ba phần còn có màu thịt tươi, anh nhìn Lê Tiếu ở đối diện một cách thâm thúy: "Thăm dò sở thích của tôi sao?"

Lê Tiếu thản nhiên nhìn lại: "Đương nhiên, khó khăn lắm mới mời Diễn gia dùng bữa, chí ít cũng nên biết sở thích của anh đúng không?"

Sau bữa chính, người phục vụ mang món ngọt Brownie siêu cấp lên."

Tính ở Nhạn Thành chơi mấy hôm?"

Thương Úc phá tan sự yên lặng.

Nhờ ánh đèn ấm áp mà đôi mắt đen sâu thẳm giảm đi sự lạnh lùng.Lê Tiếu như có điều suy nghĩ mà lắc đầu: "Cũng chẳng có gì chơi, chắc sáng ngày mốt sẽ về."

Thương Ức thuận tiện móc bao thuốc ra, rút một điếu xì gà: "Bảo vệ luận văn được sắp xếp lại vào lúc nào?"

"Vẫn chưa có thông báo."

Ánh mắt Lê Tiếu rơi trên ngón tay anh, bổ sung thêm: "Chắc tuần này."

Thương Úc đặt điếu thuốc bên môi, châm lửa rôi nhả ra một ngụm khói, nói: "Vậy chiều mai về Nam Dương cùng tôi.

Con gái lái xe đường dài không an toàn."

Lê Tiếu nhíu mày ngạc nhiên: "Anh không tiếp tục tham gia hội nghị thượng đỉnh à?"

"Xuất hiện vào lễ bế mạc tuần sau là được."

Cơm nước xong, Lê Tiếu sóng vai cùng Thương Úc rời khỏi phòng ăn.Ngoài cửa, Lưu Vân thấy bóng dáng hai người thì vội tiến lên một bước, nói nhỏ mấy câu bên tai Thương Úc.Lê Tiếu không nghe rõ Lưu Vân nói gì, nhưng rõ ràng thấy khí thể quanh người Thương Úc đột nhiên sắc bén hơn hẳn, ánh mắt cũng trở nên lạnh lùng.Giây kế đến, giữa chân mày anh giãn ra, nói với Lê Tiếu cách mấy bước: "Về phòng đi, nghỉ ngơi sớm một chút."

Lê Tiếu không hỏi nhiều, uể oải phất tay nói: "Ngủ ngon!"

Sáng hôm sau, chưa đến tám giờ Lê Tiếu đã thức dậy.

Ánh nắng vụn vặt xuyên qua khe hở rèm cửa nhảy nhót trước mắt cô.

Cô híp mắt hít thở sâu, sau đó lấy điện thoại dưới gối ra.Màn hình trống trơn.Mười một giờ rưỡi tối qua cô nhắn WeChat cho Thương Úc, nhưng đến lúc này vẫn không nhận được hồi âm.Lê Tiếu ngồi dậy dựa vào đầu giường, híp mắt.

Liếc nhìn túi đồ trên sàn, cô lập tức thay quần áo, vội rửa mặt rồi ra khỏi cửa.Lê Tiếu dạo bước ngoài hành lang, vừa liếc mắt thì thấy trước cửa phòng bên cạnh mấy mét có hai vệ sĩ thân hình cường tráng đứng đó.
 
[Edit] Siêu Cấp Cưng Chiều
Chương 55 Đây phải là một Bàn thờ sống


Hai vệ s thấy Lê Tiếu thì thoáng sửng sốt rõi lắp bắp: "Cô Lê."

Sao cô Lê lại ở ngay cạnh phòng lão đại?"

Diễn gia có ở đây không?"

Lê Tiếu chậm rãi bước đến trước cửa phòng VIP999 xem thử.Một trong hai vệ sĩ lấy lại tinh thần, nén nỗi kinh ngạc mà gật đầu: "Có."

Lê Tiếu mím môi, cúi đầu không biết nên mở miệng thế nào, nhưng bất ngờ lại thấy trên thảm xanh có vết máu chưa khô.Anh bị thương ư?Cô căng thẳng, nhưng cố bình tĩnh hất cằm về phía cửa phòng: "Tôi có thể vào chứ?"

Vệ sĩ đắn đo nhìn nhau rồi với xoay người mở cửa: "Mời cô Lê."

Cả đám vệ sĩ đều biết rõ độ khoan dung của lão đại nhà mình đối với cô Lê.

Họ đoán đây chính là vị tổ tông không thể đắc tội!Cửa mở, trong phòng thoang thoảng mùi thuốc lá.

Lê Tiếu vòng qua sảnh cửa chính, liếc mắt nhìn tranh trừu tượng trên tường, bước trên thảm dày đi vào phòng khách.Mùi máu tanh cũng trở nên nồng hơn.Trong phòng khách, trên kỷ trà có vài tấm băng gạc thấm máu.Lưu Vân để tay trần ngồi trên ghế sồ pha, mắc cho một người dẫn ông lạ mặt lau vết thương trên tay trái cho mình.

Thương Úc ngồi trên sô pha đơn.

Hình như anh vừa mới tắm xong, áo sơ mi đen mới tinh chỉ cài mấy cúc dưới, tóc rối phủ trán, ngực và xương quai xanh còn hơi ẩm.Đôi chân mặc quần tây bắt tréo trước người, đầu ngón tay kẹp điếu thuốc cháy phân nửa, nghe tiếng bước chân thì liếc mắt: "Dậy rồi à?"

Lê Tiếu "Ừ" một tiếng.

Thấy ánh mắt ra hiệu của anh, cô liên bước tới ngồi, đánh giá vết thương của Lưu Vân.

Vết dao dài khoảng 7 centimet, sâu 5 centimet.Thương Úc nhìn góc nghiêng Lê Tiếu, hứng thú nhướng đuôi mắt: "Không sợ à?"

Lê Tiếu thản nhiên mở miệng: "Sợ gì cơ?"

Điều kinh khủng cô từng gặp còn nghiêm trọng hơn vết dao này nhiều.Có lẽ do Lê Tiếu quá lạnh lùng và ung dung nên cả Lưu Vân và người đàn ông bên cạnh đang xử lý vết thương cũng nhìn về phía cô.Biểu hiện của cô Lê này quá bình tĩnh.

Con gái ở độ tuổi này sao lại có thế thản nhiên đối mặt với cánh tượng máu me như vậy nhỉ?Ngay lúc này, người nọ cầm kim khâu xuyên qua bắp thịt của Lưu Vân, còn chưa khâu mũi kế tiếp thì Lê Tiếu bỗng chậm rãi nói: "Miệng vết thương của anh ta chưa được xếp hợp lý, cách anh khâu như vậy sẽ khiến mô cơ dưới da bị tổn thương."

Người dàn ông nọ lập tức dừng tay, kinh ngạc nhìn Lê Tiếu: "Cô Lê biết khâu vết thương?"

Lê Tiếu gật đầu: "Biết một chút."

Đổi phương chọt nhìn Thương Úc, dò hỏi: "Đại ca, chi bằng...

để cô Lê làm giúp?"

Người này là Vọng Nguyệt, một trong bốn trợ thủ của Thương Ức Nhưng Vọng Nguyệt không phải bác sĩ, xử lý vết thương cho Lưu Vân cũng chỉ là tuân mệnh khi gặp nguy.Thương Úc nghiêng người gảy tàn thuốc, nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Lê Tiếu, lời nói mang hàm ý sâu xa: "Từng xử lý vết thương do dao gây ra?"

Lê Tiếu đứng lên, khi đi về phía Lưu Vân thì khẽ mỉm cười: "Phải, đã từng."

Hơn nữa còn rất nhiều lần.Lưu Vân nhìn Lê Tiếu thản nhiên như vậy thì cung kính gật đầu: "Vậy phiền cô Lê rồi."

"Không phiền!"

Lê Tiếu thành thạo đeo găng tay, tiến hành khử trùng sơ qua, sau đó nhận lấy kim khâu và kéo phẫu thuật bắt đầu khâu miệng vết thương giúp Lưu Vân.
 
[Edit] Siêu Cấp Cưng Chiều
Chương 56 Rốt cuộc cô ấy đã trải qua những gì?


Chưa đến mười phút, Lê Tiếu đã khâu xong miệng vệt thương trên tay Lưu Vân.

Cô tháo găng tay vứt thùng rác: "Được rồi đấy."

Trước khi xoay người, Lê Tiếu dừng bước, nói: "Chắc anh biết những điều cần lưu ý khi dưỡng thương chứ?"

Lưu Vân vội gật đầu liên tục: "Tôi biết, cảm ơn cô Lê đã nhọc lòng thay."

Vọng Nguyệt nhìn chằm chằm Lê Tiếu, chỉ cảm thấy cô có dáng vẻ tuổi trẻ kiêu ngạo trông hệt như Thương Úc.Có lẽ ánh mắt của Vọng Nguyệt dõi theo quá chăm chú, anh ta đã bỏ qua vẻ mặt dần trở nên ảm đạm của lão đại nhà mình.Tuy Lưu Vân bị thương, nhưng không hề ảnh hưởng đến bản lĩnh quan sát sắc mặt.

Tay phải anh ta cầm áo sơ mi lên, khoác đại lên vai, gật đầu với Thương Úc: " Lão đại, vậy chúng tôi ra ngoài trước."

Thương Úc gảy tàn thuốc vào trong gạt tàn, đường nét gương mặt uy nghiêm, trâm giọng căn dặn: "Cậu về Nam Dương trước, dưỡng thương cho tốt rồi về đội sau, công việc bình thường để Vọng Nguyệt xử lý thay cậu."

"Vâng, lão đại."

Hai người lập tức rời khỏi phòng, mãi đến lúc tới sảnh trước cia, Vọng Nguyệt mới tỉnh táo lại.Dừng chân ở hành lang, anh ta kéo áo sơ mi trên vai Lưu Vân, tỉ mi đánh giá vết thương đã được khâu: "Cô Lê học y à?"

"Lúc trước điều tra thì hình như học Công nghệ tế bào gì đó."

Lưu Vân nói xong rồi lại nhìn Vọng Nguyệt, thấy đối phương cứ nhìn vết thương của mình chăm chăm nên ngờ vực mà đạp một cú: "Cậu đang xem gì thế?"

Vọng Nguyệt ngẩng đầu, đặt áo sơ mi lên vai Lưu Vân lại, lấy điện thoại ra thao tác vài cái, sau đó nghiêm túc đưa màn hình cho Lưu Vân xem: "Nhìn kỹ này, chuyên ngành đó không cần đến việc phẫu thuật và khâu vết thương, mà là công nghệ tế bào nghiên cứu về di truyền sinh học."

"Nhưng... cậu nhìn vết thương của cậu đi, hoàn toàn không phải thủ pháp khâu đơn giản.

Tôi nhớ cậu từng nói cô ấy còn chưa tốt nghiệp, nhưng kỹ thuật xử lý vết thương quá điêu luyện.

Cậu và lão đại không thấy lạ à?"

Vọng Nguyệt nói ra hoài nghi trong lòng mình.

Anh ta là Tổng Giám đốc thông tin của Diễn Hoàng, sao có thể không thấy rõ những tình huông bất thường.Một cô gái mới hai mươi hai tuổi, lại còn là con cưng ngậm trong miệng sợ tan của nhà họ Lê, rốt cuộc đã phải trải qua những gì mới có thể hờ hững mà đối mặt với vết thương trầy da tróc thịt, máu me khủng khiếp như thế?Nhờ có lời nhắc của Vọng Nguyệt, Lưu Vân cũng bắt đầu xem kỹ lại tay trái của mình.Qua một lúc, anh ta híp mắt, hơi đăm chiêu mà nói: "Cậu cảm thấy chuyện cậu có thể phát hiện ra thì lão đại lại không à?"

Vọng Nguyệt không nói gì, nhưng hoài nghi với Lê Tiếu trong lòng anh ta chỉ tăng chứ không hề giảm.

Một cô gái nhìn qua thì vô hại, nhưng từng hành vi đều lộ vẻ không tầm thường.Lưu Vân bĩu môi nhìn về phía trước, vừa đi vừa nói: "Thôi đừng nghĩ nữa, dù gì tạm thời tôi cũng không cảm thấy cô Lê có ác ý."

Vọng Nguyệt đứng đó nhìn bóng lưng Lưu Vân, thở dài rồi đuổi theo: "Không phải, tôi chỉ lo cô ta sẽ gây bất lợi với lão đại..."

Bên kia, khi hai người họ đi rồi, trong phòng khách rộng lớn xa hoa, Lê Tiếu ngồi đối diện Thương Úc, thản nhiên nói: "Chuyện của Diễn gia đã xong chưa?"

Thương Úc lười nhác ngả người vào ghế.

Anh híp mắt nhìn Lê Tiếu, dường như tâm trạng khá tốt: "Sao thế, sợ chậm trễ chuyện chiều nay về sao?"

Lê Tiếu cúi người lấy nước suối trên bàn, giọng lười biếng: "Trông mọi người khá bận, nên nếu chưa xong thì tôi có thể tự về."
 
[Edit] Siêu Cấp Cưng Chiều
Chương 57 Không biết tự lượng sức


Thương Úc liếc nhìn Lê Tiếu đang uống nước.

Vẻ mặt cô lạnh nhạt, hàng mi rủ xuống, vô ý lộ vẻ kiêu ngạo.Môi anh khẽ nhếch, cúi đầu sửa lại tay áo sơ mi: "Không đến mức đó.

Nếu đã đồng ý với cô thì bận mấy cũng phải thực hiện."

Lê Tiếu xoay người, tầm mắt hai người chạm nhau.

Thương Úc nhanh chóng hỏi tiếp: "Lúc trước có học khâu vết thương sao?"

Lê Tiếu nắm chai nước suối, cười hàm súc: "Ừ, cứ xem là vậy."

Rõ ràng cô có điều giấu giếm.Thương Úc nghiền ngẫm nhìn cô một lúc rồi đánh giá đúng trọng tâm: "Thủ pháp không tồi."

Ánh mắt Lê Tiếu chợt lóe, nghe nói tộc Thương ở Parma là thế gia Đông y truyền thừa đã lâu.Thương Lục là danh y, vậy Thương Úc...Không đợi Lê Tiếu hỏi thêm, Thương Úc chậm rãi đứng dậy: " Đi thôi, đi ăn cơm."

Hai giờ chiều, Lê Tiếu và Thương Úc lên xe về Nam Dương, mà chiếc G-Class của cô thì giao cho người của đội vệ sĩ lái về cùng.Xe chạy được nửa đường, ngoài cửa đố cơn mưa bụi.

Tốc độ của đoàn xe chậm lại hẳn.Mưa dần dày đặc, vỗ vào cửa xe, đánh thức Lê Tiếu.

Cô hé cặp mắt buồn ngủ nhìn cửa kính xe bị nước mưa gột rửa mà nhíu mày, trong lòng mơ hồ có dự cảm không hay.

Cô ngoi thẳng dậy, vừa nghiêng đầu thì chạm mắt với Thương Úc.Anh nhếch môi: "Dậy rồi à?"

Lê Tiếu mím môi, híp mắt, giọng khàn khàn: "Bên ngoài sao thế?"

Vọng Nguyệt ở dãy ghế đằng trước nhìn ra ngoài cửa, cười giễu một tiếng: "Lão đại, vẫn là đám người tối qua, đúng là chó hoang không sợ chết!"

Tốc độ xe vẫn không nhanh không chậm, cửa sổ giăng đây nước mưa tuy mờ đục, nhưng vẫn có thể nhận ra được mấy chiếc SUV hạng nặng lao đến gần họ từ hai bên hông, dường như có ý ép đội xe dừng lại.Thương Úc đè ấn đường, nhẹ nhàng nói: "Xử lý gọn đi."

Vọng Nguyệt cười lạnh, lập tức ra lệnh cho đội xe phía sau qua bộ đàm.Lê Tiếu bình tĩnh nhìn ra ngoài cửa, bỗng hỏi.

"Đám người đó là ai?"

Vọng Nguyệt ở hàng ghế trước quay đầu lại, nhìn dáng v nhàn hã của cô thì này lên ý dọa cô: "Côn đồ liều mạng đấy.

Cô sợ không?"

Lê Tiếu "Ồ" lên, lạnh nhạt gật đầu nói: "Sợ lắm."

Lê Tiếu chẳng thèm để ý đến Vọng Nguyệt nữa, nhìn ra ngoài cửa rồi quay đầu hỏi Thương Úc: "Họ đến vì Diễn gia sao?".Thương Úc thờ ơ lấy điếu thuốc để lên môi, lại nhìn thẳng Lê Tiếu, nghiên ngẫm nói: "Ừ, hẳn là vì... muốn giết tôi."

Nghe vậy, Lê Tiếu bỗng cười khẽ, thẳng thắn nói: "Thật không biết tự lượng sức."

"Sao lại nói thế?"

Đối mặt với tình cảnh nguy hiểm bốn phía như vậy, anh vẫn ung dùng ngồi trò chuyện với cô, cứ như bốn chiếc SUV kia không hề tồn tại.Lê Tiếu hắng giọng, sau đó dựa vào tay vịn ở giữa, hất cằm nhìn ngoài cửa: "SUV cải tiến, nhìn thì mạnh đấy, nhưng trừ tốc độ nhanh thì thân xe quá giòn nên va chạm sẽ vỡ ngay."

Nói xong, cô nhìn lại Thương Ức, cười nhạt: "Kẻ lái xe loại này thì không giết nỗi anh đâu."

Cô nhóc còn nhỏ nhưng giọng điệu lại rất ngông cuồng!
 
[Edit] Siêu Cấp Cưng Chiều
Chương 58 Anh có thù với Thương Thiếu Diễn à?


Sâu một lúc, trong xe im ắng vang lên tiếng cuời lớn.

Thương Úc cười vì lời nói của cô.Lê Tiếu hơi bất an, rời tầm mắt khỏi gương mặt anh, giọng hơi khó chịu: "Lời tôi nói buồn cười lắm sao?"

Suýt chút nữa Vọng Nguyệt đã muốn vỗ tay vì Lê Tiếu, nhưng ngại vì mình mới cố ý dọa người ta thế nên đành hậm hực vuốt mũi, không hó hé gì.Tính cách của cô gái này thú vị thật!Mới đó mưa đã nhẹ hạt, tốc độ của ba chiếc xe đằng trước bắt đầu tăng nhanh.Theo mệnh lệnh của Vọng Nguyệt, bốn chiếc xe phía sau cũng tiến nhanh đến hai bên xe chính.Trên đường cao tốc trơn trượt, đội vệ sĩ với kỹ thuật lái điêu luyện mạnh mẽ tách mấy chiếc SUV ra vòng ngoài.Rõ ràng đối phương không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Ba chiếc xe phía trước thừa cơ lướt qua như bay, tránh được sự truy đuổi của mấy chiếc SUV.Lê Tiếu nhìn cảnh tượng này qua cửa kính, bĩu môi chẳng chút hứng thú.Kỹ thuật lái thế này mà còn bày đặt làm côn đồ liều mạng?Lúc này, Thương Uc bật lửa châm thuốc, hạ cưa kính xuống mẫy centimet.

Không khí ẩm ướt theo gió mát thổi vào xe, có cả vài giọt nước mưa rơi xuống đầu vai anh.Lê Tiếu vẫn duy trì tư thế, liếc mắt nhìn động tác hút thuốc của Thương Úc cùng với yết hầu gợi cảm khẽ trượt theo động tác nhả khói của anh.Đầu ngón tay cô ngưa ngứa, bỗng muốn chạm vào.

"Lão đại, đã giải quyết xong."

Lúc này, Vọng Nguyệt liếc nhìn điện thoại rồi đột ngột quay đầu bẩm báo.

Bầu không khí mờ ám lập tức bị phá vỡ.Thương Úc và Lê Tiếu không hẹn mà cùng liếc nhìn anh ta.

Một người lạnh nhạt, một người thản nhiên.Vọng Nguyệt: Cảm giác như bị ghét bỏ...Một giờ sau, đoàn xe yên ổn lái vào đường chính Nam Dương.Gần đến năm giờ, Lê Tiếu xuống xe trước cửa nhà mình.Mưa ngừng, mặt đường có bùn lầy.Sau khi nói lời tạm biệt và nhận lấy chìa khóa xe của mình từ tay vệ sĩ, Lê Tiếu nhìn đoàn xe chậm rãi rời đi.Trải qua sự kiện trên xa lộ, Lê Tiếu dường như đã hiểu được ý nghĩa của việc sắp xếp thứ tự bảy chiếc xe.Cô đứng trầm tư một lúc, vừa định lên xe thì một chiếc Hummer màu xám bạc phóng tới từ con hẻm phía trước.Xe dừng, kính xe hạ một nửa, là Lê Thừa."

Tối qua em đã đi đâu?"

Khuỷu tay anh đặt lên cửa kính xe, hỏi với giọng rất bất mãn.Lê Tiếu nhếch môi, lắc chìa khóa xe trong tay: "Nhạn Thành" Lê Thừa híp mắt: "Đi cùng với Thương Thiếu Diễn chứ gì?

Đừng hòng lừa anh, vừa rồi anh đã thấy đoàn xe của anh ta."

"Ồ..."

Lê Tiếu chậm rãi kéo cửa xe Mercedes ra: "Không phải đi cùng anh ta."

Sắc mặt Lê Thừa vừa hòa hoãn lại thì ngay sau đó nghe thấy em gái mình bổ sung: "Chỉ là về chung với anh ta thôi."

Hai chiếc xe nối đuôi nhau vào nhà.

Trong hầm đỗ xe, Lê Thừa vừa xuống xe đã đóng sầm cửa lại rồi đi đến trước mặt Lê Tiếu.

Ỷ vào chiều cao của mình, một tay anh chống nạnh còn tay kia chống lên cửa kính xe Mercedes: "Anh đã nói bao nhiêu lần với em rồi, bảo em cách xa anh ta ra, nhưng em cứ không chịu nghe lời đúng không?"

Lê Tiếu liếc nhìn động tác của anh Ba, chọc cánh tay anh: "Hỏi anh chuyện này nhé."

"Chuyện gì?

Em nói đi."

Suy nghĩ của Lê Thừa lập tức bị phân tán.Lê Tiếu thuận thế tựa vào khuỷu tay đang chống lên cửa xe của anh, nhíu mày: "Anh có thù với Thương Thiếu Diễn à?"

"Không!"

Lê Thừa trả lời dứt khoát: "Sao lại hỏi thế?"

Sóng mắt Lê Tiếu chợt lóe: "Không có thù thì sao không cho em tiếp xúc với anh ta?"
 
[Edit] Siêu Cấp Cưng Chiều
Chương 59 Chuyện cũ năm ấy


Lê Thừa như ngừng thở, mỉm cười: " Nói thế này vậy, anh không có thù với anh ta, nhưng không đồng nghĩa với việc người khác không muốn anh ta chết!"

Lê Tiếu đứng thẳng người, gương mặt xinh đẹp hiện vẻ nghiêm túc hiếm thấy: "Anh ta có nhiều kẻ thù lắm sao?"

"Nhiều đến mức chỉ cần anh ta buông lỏng cảnh giác là bất kỳ lúc nào cũng có thể bị người ta bắn thành cái tổ ong."

Lê Thừa nửa đùa nửa thật, nhưng ánh mắt lại không hề mang ý cười: "Có thể xưng bá Nam Dương lâu như vậy, em cho rằng anh ta chỉ dựa vào đầu óc kinh doanh thôi sao?"

"Tiếu Tiếu, đừng có xem thường Thương Thiếu Diễn.

Điều em thấy chỉ là mặt nổi của tảng băng mà thôi.

Từ trước đến giờ anh ta vốn không phải kẻ tốt lành gì."

Những lời như "không phải kẻ tốt lành gì" được Lê Thừa lặp lại khiến Lê Tiếu im lặng.Giới hạn giữa người tốt và người xấu là gì?

Chỉ là bảo sao nghe vậy ư?Một lúc sau, Lê Thừa vuốt tóc cô, trịnh trọng căn dặn: "Nói tóm lại, nhớ kỹ lời anh Ba, tránh xa Thương Thiếu Diễn ra, việc này không có gì xấu với em cả."

"Được rồi..."

Ngoài miệng thì Lê Tiếu sảng khoái đồng ý,nhưng trong lòng lại có tính toán riêng.

Cô chưa từng nói mình thích người tốt!Huống chi, nhớ lại những ngày ở biên giới, cô cũng chẳng cảm thấy bản thân mình tốt đẹp bao nhiêu.

Vào nhà, Lê Tiếu lên thẳng phòng ngủ ở tầng ba.

Vừa đặt điện thoại lên bàn, Lê Thừa lại không mời mà đến.Lúc này, anh đã cởi áo khoác ra, chỉ mặc áo sơ mi, dùng mũi chân chặn cửa phòng, tựa cửa nói: "Về chuyện ở trường, anh Cả không cho anh xen vào.

Anh ấy nói tự anh ấy xử lý giúp em, thế có kết quả chưa?"

Lê Tiếu ngồi trên ghế trước bàn máy tính, xoay người, bộ dạng chẳng mấy để ý: "Em chưa hỏi."

Lê Thừa tặc lưỡi: "Sớm muộn gì anh cũng tức chết vì em!"

"Rồi cũng có kết quả thôi, nôn nóng làm gì."

Lê Tiếu liếc anh: "Bao giờ anh về lại biên giới."

Lê Thừa nhíu mày, nói thẳng: "Chẳng phải nói ba Thương Lục sẽ đến à?

Chờ xử lý xong việc từ hôn của em thì anh về."

Nói xong anh mím môi, bước lên dò xét: "Em thì sao?

Bảo vệ luận văn xong có muốn cùng anh về không?"

Lê Tiếu bỗng ngây ra, cụp mắt, giọng nói có vẻ kìm nén: "Không về""Tiếu Tiếu, cũng đã ba năm rồi, chuyện của thằng Huy..

Anh còn chưa nói hết, Lê Tiếu đã đứng dậy đi về phía cửa sổ sát đất: "Đừng nói nữa."

Lê Thừa nhìn bóng lưng Lê Tiếu gầy yếu mà quật cường đứng ở ban công dưới sắc trời u ẩm.Từ lúc Huy từ gặp chuyện ở biên giới ba năm trước, nhóc con này chưa từng quay lại đó.Lê Thừa thở dài nặng nề, muốn an ủi, nhưng cũng biết là vô ích.

Anh dặn dò Lê Tiếu đừng suy nghĩ nhiều rồi ra khỏi phòng.Nghe tiếng đóng cửa ở sau lưng, Lê Tiếu cúi đầu vịn lan can cầm thạch, đầu ngón tay siết chặt.Dù đã ba năm trôi qua, cô đập tan rồi lại tái tạo chính mình, nhưng vẫn không dám nghĩ đến, cũng như không dám quên đi.Cô còn mặt mũi nào mà về biên giới gặp mọi người?

Anh Ba không trách cô, Nam Hân không trách cô, nhưng những người khác thì sao?Không thể phủ nhận, việc Lê Thừa nhanh mồm nhanh miệng khiến Lê Tiếu lại chìm vào vũng bùn của ký ức, hít thở cũng khổ sở.Lòng mang tâm sự nặng nề, cô nhìn hoàng hôn buông, sau đó về phòng cầm điện thoại lên.Hàng cuối cùng trong danh bạ có chú thích ký hiện [7] đặc biệt.

Lê Tiếu chần chừ một lúc, cuối cùng vẫn gọi.Điện thoại nhanh chóng kết nối, giọng nói hơi già lộ vẻ chế nhạo truyền đến: "Con nhóc này, còn nhớ đến người thầy này sao?"

Lê Tiếu nghe giọng nói đã ngấm dâu bể đời người của đối phương, tâm tư nặng trĩu chợt vơi đi ít nhiều: "Thầy truyền nghề, mở mang kiến thức cho con, sao con dám quên!"
 
Back
Top Bottom