Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Siêu Cấp Cưng Chiều (400-600)

Siêu Cấp Cưng Chiều (400-600)
Chương 600: HONEY, EM ĐAU


Cẩm Lê Tiếu bị Thương Úc bóp mạnh.

Cô nhắm mắt, thật không biết nên làm sao.Thôi được, chứng hoang tưởng cũng phát tác, cùng với khuynh hướng bạo lực, liệu tối nay cô có bị anh bóp nát không?Lê Tiếu nắm cổ tay anh, ngón cái vuốt ve da thịt anh từng chút một: "Anh đừng giận, sau này sẽ không thế nữa."

Gương mặt anh tuấn của Thương Úc cúi xuống, gần cô trong gang tấc: "Lúc nào em cũng nói thế."

Người đàn ông trước mắt này khiến Lê Tiếu thấy thật lạ lẫm.Đôi mắt tụ máu, vẻ mặt hung ác, còn có thái độ cố chấp với ý kiến của mình, khác hẳn tác phong bình thường của anh.Nhưng không thể nào lý luận với người mắc bệnh hoang tưởng đúng không?Vì những đau khổ mà anh phải chịu, người ngoài không cách nào hiểu được.Lê Tiếu rũ mí mắt, môi trắng bệch, trong một thoáng, cô từ bỏ giãy giụa, lại nhìn Thường Úc, dùng cách thức dụ dỗ để lấy lòng anh: "Đau, nhẹ chút nhé anh?"

"Em cũng biết đau?"

Nghe vậy, anh không hề giảm lực, ngược lại càng dùng sức siết chặt cầm cô.Trán Lê Tiếu rịn mồ hôi, cảm giác choáng váng ập đến như thủy triều.Cô thoáng dùng sức đè cổ tay Thương Úc.

Mấy giây sau, cô nhìn vào mi mắt anh, tiếp tục dụ dỗ: "Honey, em đau."

Tiếp đó, sức lực anh giảm dần.Đây mất Lê Tiếu hiện lên vẻ kinh ngạc, cô nhìn sang hướng khác rồi lại nhìn anh, nhỏ giọng dò xét: "Honey?"

Cách gọi này buồn nôn chết được.Nhưng dường như... có tác dụng.Bất chợt, trong ký túc xá không một tiếng động.Thương Úc đứng trước mặt Lê Tiếu, trong đôi mắt đen tuyền sâu thẳm là vẻ thống khổ giãy giụa.Lê Tiếu mặc kệ cơ thể đau đớn, nghiêng người chui vào trước ngực anh, đồng thời ôm bà vai anh, nhẹ nhàng hôn lên khỏe môi anh.Ngay khi môi hai người chạm nhau, cô cảm nhận được rõ ràng, cơ thể anh đang kháng cự.Nhưng hiện tại, cô không còn cách nào khác.Trước sự chủ động của cô, nụ hôn nhẹ dẫn biến thành nụ hôn kiểu Pháp nóng bỏng.Khuynh hướng bạo lực của chứng hưng cảm dường như đã bị sự dịu dàng của cô thuyết phục.Nhưng ảnh hưởng phía sau vẫn còn.Chẳng hạn như, Thương Úc ôm eo Lê Tiếu, lúc ghì cô vào ngực hôn sâu, bắp thịt cứng rắn chạm vào chỗ bị thương của cô.Căn bệnh của anh phát tác, khiến hành động thân mật cũng bị ảnh hưởng bởi sắc thái bạo lực.Nhiệt độ trong ký túc xá dâng cao, bầu không khí trở nên mập mờ hừng hực.Nhưng mấy phút sau, vì khuỷu tay Thương Úc vẫn luôn siết vùng eo bị thương của Lê Tiếu, lực đạo gia tăng kéo dài khiến Lê Tiếu khó gắng gượng, sau một cơn đau đớn, cô gục trên ngực anh, hôn mê.Thật là chưa bắt đầu đã kết thúc.Mà áo thun bị xé rách của cô lộ ra bả vai trắng như tuyết, trên đó có dấu răng ứa máu.Vết thương mới....Một đêm hoảng hốt, sau nửa đêm lại dấy lên gợn sóng.Lê Tiếu phát sốt, không thấy Thương Úc đâu, ba trợ thủ và Vệ Lãng cũng biến mất.Đang là ba giờ khuya, Lê Tiếu sốt cao không hạ.

Tất cả bác sĩ trong công xưởng đều vây quanh trước giường ký túc xá, cần chích thuốc thì chích thuốc, cần truyền dịch thì truyền dịch.Lê Tam còn chưa thay đổ, vẫn mặc sơ mi đây nếp nhăn và quần tây dơ bẩn, mím môi nhìn gò má đỏ bừng của Lê Tiếu, lạnh giọng hỏi: "Họ ra ngoài rồi?"

Nam Hân gật đầu: "Tôi có hỏi bảo vệ công xưởng. bảo rằng họ đã lái xe ra ngoài từ một tiếng trước."

Nếu không phải vừa rồi Nam Hân muốn xem thử tình huống Lê Tiểu thế nào thì sẽ không phát hiện cô hít thở khó nhọc và sốt cao.Hơn nửa đêm, cũng không biết Diễn gia dẫn theo thuộc hạ ra ngoài làm gì.Lê Tam chửi thể, lồng ngực nghèn nghẹn không thở nổi.Lúc này, bác sĩ công xưởng ngẩng đầu quan sát, xoay người nói với Lê Tam: "Tam gia, cô Bảy không có việc gì lớn, vì mệt mỏi quá độ cộng thêm vết thương không xử lý kịp thời mới phát sốt, hạ sốt rồi nghỉ ngơi nhiều là được."

"Chắc chứ?"

Lê Tam cau mày: "Lúc con bé về còn yên lành, sao tự dưng lại phát sốt?"

Bác sĩ không trả lời được, đành cười khan: "Chuyện này... chắc do mệt."

Không biết tên mất trí nào nữa, đánh nhau đã đành, sao lại còn cắn người?Áo thun bị xé của cô Bảy còn chưa kịp thay, bả vai có dấu răng nhìn mà giật mình.Dạo này đánh nhau chẳng bàn võ đức nữa sao?Sáng sớm nắng mai hồng, bầu trời hiện lên màu xám xanh trước bình minh.Ký túc xá không kéo rèm cửa sổ, ánh nắng nhàn nhạt chiếu vào, Lê Tiếu nhíu mày, cảm giác khó chịu.Vừa nóng vừa khát.Mi mắt cô khẽ run, hé ra một khe hở, bắp thịt cả người đau nhức, nâng tay lên cũng mất sức, cho thấy rõ hậu di chứng sau đánh nhau.Cô lim dim mắt, giãn chân mày, nuốt nước bọt nhuận cổ họng khô nóng."

Khát à?"

Giọng nam trầm thấp khàn khàn vang bên tai, ý thức của Lê Tiếu dân tỉnh táo, nghiêng đầu nhin sang.Thương Úc ngôi ở mép giường, thấy cô mở mắt ra, lập tức đưa tay đặt lên trán cô.Đôi mắt nai còn hiện tơ máu của Lê Tiếu nhin anh, cô nhanh chóng nhớ lại những chuyện xảy ra tối qua: "Mấy giờ rồi?"

"Chưa đến bây giờ."

Thương Úc vừa nói vừa cúi người lấy ly nước ở góc bản.Khớp xương hai tay anh có quấn gạc, một tay cầm ly nước, tay kia muốn đỡ gáy để cô ngồi dậy uống nước.Nhưng đầu ngón tay anh vừa chạm vào da thịt bên quai hàm cô, bỗng dừng lại.Dường như anh do dự, chần chừ mấy giây rồi rụt tay về.Lê Tiếu: "?"

Cô nhìn ly nước, lại nhìn anh mấy phen, ánh mắt chợt lóe: "Anh không đút cho em sao?"

Cô đã nhìn ra, anh không dám chạm vào cô.Thương Úc mím môi không nói, nét mặt phức tạp hiếm có.Cứ thế, hai người nhìn nhau mấy giây, Lê Tiếu hất cằm về phía gối: "Anh ngồi ở đây."

Anh ngồi xuống đầu giường, Lê Tiếu ngồi dậy, ngửa ra sau tựa vào ngực anh.Cơ thể Thương Úc cứng đờ, để mặc cô dựa vào ngực mình, không nhúc nhích.Gáy Lê Tiếu tựa bả vai Thương Úc, nhìn ly nước trong tay anh, ngửa đầu nhìn anh: "Em khát."

Thương Úc chậm rãi cẩm ly nước đặt bên môi cô.

Có nửa ly nước nhuận cổ, cô thấy dễ chịu hơn nhiều.Cô kéo chăn lên cao, giọng không còn yếu ớt như trước: "Anh không ngủ sao?"

"Ừ, không buồn ngủ."

Anh đặt ly nước lên bàn, tém góc chăn cho cô, ngoài ra không còn cử chỉ thân mật nào khác.Lê Tiếu không để cập chuyện xảy ra tối qua, cũng không muốn hỏi nhiều.Cô dịch người vào phía trong giường, ngón tay thò ra khỏi chăn vỗ mép giường: "Ngủ chung một lúc nhé?"

Thương Úc cụp mắt nhìn Lê Tiếu trong lòng mình, tư thế từ sau lưng dựa vào ngực khiến anh không quan sát được nét mặt của cô.Thậm chí, anh không biết giờ cô đang nghĩ gì.Chứng hưng cảm không khiến cho người ta mất ký ức tạm thời.Anh nhớ rõ từng chi tiết tối qua, bao gồm cả việc hất mạnh cô ra, suýt chút nữa bóp nát cầm cô, và cả khi anh rời khỏi công xưởng lúc nửa đêm, bỏ lỡ thời khắc sốt cao nguy hiểm của cô.
 
Back
Top Bottom