Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Edit] Siêu Cấp Cưng Chiều

[Edit] Siêu Cấp Cưng Chiều
Chương 60 Cô là học trò nữ duy nhất của Trọng Cửu Công


Ông cụ trong điện thoại vò giận mà hừ nói: "Con nhóc này, bớt nói mấy lời êm tai, dù thầy có tuổi rồi nhưng không hồ đồ!"

"Có người ấy, bảo là cần một tháng chuẩn bị bảo vệ luận văn, rốt cuộc thì sao?

Suốt hai tháng trời không đến!"

Nghe thế, Lê Tiếu nhếch môi: "Mai thầy có rảnh không?

Học trò đến đền tội với thầy."

"Xem như còn có lương tâm!"

Ông cụ trâm ngâm vài giây: "Sáng mai thầy phải đến hiệp hội một chuyến.

Con tới thẳng đó đi, vừa hay sư ca của con cũng có mặt."

Nói chuyện điện thoại xong, Lê Tiếu đứng trong làn mưa phùn nhìn ký hiệu trên màn hình điện thoại.

Tâm trạng rối ren cùng với ưu tư đè nén thoáng được xoa dịu.Hôm sau, tám giờ rưỡi sáng, Lê Tiếu tắm xong thì thay áo đơn giản rồi đến thẳng Hiệp hội Văn hóa nhà tang lễ Nam Dương ở khu thành cổ.Đến nơi, nhân viên lê tân ở sảnh chính tâng một nhìn thấy cô thì vội chỉ vào hành lang bên trái: "Cô đến rồi à, Cửu Công ở phòng tiếp tân số 1."

"Cảm ơn."

Lê Tiếu khể nói cảm ơn rồi vòng qua sảnh chính, đi thẳng đến phòng tiếp tân số 1.Lúc này, mấy nhân viên mới đến trố mắt nhìn nhau, vội tụ lại, tò mò hỏi: "Anh Lưu, cô em xinh đẹp kia là ai thế?"

Anh Lưu lễ tân ngạc nhiên nhìn họ: "Mọi người không biết sao?"

Thấy mọi người lắc đầu đầy vẻ khó hiểu, anh Lưu lập tức hạ giọng, nói với vẻ từng trải: "Để tôi nói mọi người biết, cô ấy là học trò nữ duy nhất của Cửu Công, hơn nữa còn là người tài trợ hằng năm của hiệp hội chúng ta."

Học trò của Cửu Công?Cửu Công họ Trọng, đã hơn năm mươi tuổi, không ai biết tên thật của ông là gì.

Tương truyền ở nhà ông xếp thứ chín, thế nên mọi người mới tôn kính gọi là "Trọng Cửu Công".Trong cả giới văn hóa nhà tang lễ, không ai không biết đến Trọng Cửu Công.

Vì ông là thầy nhập liệm hạng nhất ở Nam Dương hiện giờ.Trong phòng tiếp tân số 1, Lê Tiếu ngồi bên cạnh Trọng Cửu Công.

Cô cúi đầu, tay đút túi áo, đôi chân duỗi thẳng dưới bàn, cả người âm u.Trọng Cửu Công tóc hoa râm nâng tách trà kiểu cũ nhấp một ngụm, liếc cô, lạnh nhạt nói: "Người trẻ tuổi bây giờ ấy, ngoài miệng thì bảo đến nhận lỗi, nhưng vào cửa rồi thì y hệt người câm vậy."

Lê Tiếu: "..."

Cô kín đáo ngước nhìn ông, sau đó đặt một tờ chi phiếu lên bàn: "Kinh phí của hiệp hội nửa năm sau."

Trọng Cửu Công lại nhấp một ngụm, nhìn thấy số tiên trên chỉ phiếu thì hài lòng gật đầu: "Ừ, cách nhận lỗi thế này thì thầy ưng bụng"Lê Tiếp ngửa đầu dựa vào ghế, hỏi: '"Thầy, dạo này có việc không?"

Trọng Cửu Công buông tách trà xuống, cẩn thận ngắm Lê Tiếu: "Lại nghĩ đến cậu ta à?

Con nhóc này, mỗi lần muốn nhận công việc đều mang trạng thái này."
 
[Edit] Siêu Cấp Cưng Chiều
Chương 61 Trò ấy khác con


Lê Tiếu nhìn trần nhà vàng ố, mắt hơi đỏ, giọng nói nhỏ hẳn ,đi: "Tối qua con mơ thấy anh ấy..."

"Ôi..."

Trọng Cửu Công than khẽ, lấy một quyển sổ từ trong túi ra, nhìn danh sách gần đây: "Thứ Bảy có nghi thức nhập liệm, tiến hành ở nhà tang lễ núi Nam Dương, con đi cùng đi."

"Cảm ơn thầy."

Giọng Lê Tiếu vừa khàn vừa trầm.Tâm trạng nặng nề chợt ập đến khiến cô cần một lối khai thông, mà nghi thức nhập liệm chính là cách chuộc tội của cô.Vì đây là nghi thức cuối cùng dành cho người đã khuất để họ được ra đi yên bình, cũng là điều dành cho Huy tử đã chết vì cô mà không nhận được.Không lâu sau, có người gõ cửa phòng, một thanh niên anh tuấn đẩy cửa vào.Anh ta vừa thấy Lê Tiếu thì lập tức mừng rõ: "Tiểu Lê, em đến rồi à!"

Lê Tiếu gật đầu: "Sư ca."

"Mặc Tề à, thứ Bảy này Lê Tiếu sẽ tham gia nghi thức ở núi Nam Dương với chúng ta.

Đến lúc đó, con nhớ chuẩn bị đồ cho ba người."

Nghe thế, Mặc Tề thoáng ngây ra, nhìn Lê Tiếu càng thêm kinh ngạc: "Tiểu Lê cũng đi sao?

Vậy..."

"Không còn chuyện gì khác thì con đi trước đây..."

Lê Tiếu vừa nói vừa đứng dậy, chào tạm biệt Trọng Cửu Công.Mặc Tề đứng đó nhìn bóng lưng rời đi của cô, chợt lo lắng: "Thầy, thầy thật sự muốn để Tiểu Lê đi cùng chúng ta sao?

Trước đó không phải thầy đã nói..."

Trọng Cửu Công giơ tay ngắt lời Mặc Tề, ánh mắt xa xăm: "Trò ấy khác con.

Con học làm bậc thầy các nghi thức tang lễ vì lương cao.

Còn trò ấy học chỉ vì muốn giải tỏa tâm trạng.

Lần này... mặc trò ấy đi."

Mặc Tề nhếch môi không nói gì, nét mặt cũng không dửng dưng như trước.Ra khỏi hiệp hội, Lê Tiếu bước chậm rãi dọc theo vỉa hè, nét mặt lạnh nhạt.Bỗng nhiên có người gọi cô từ phía sau: "Tiểu Lê."

Lê Tiếu dừng bước, quay đầu làm gò má cọ vào mũ áo, thản nhiên nhìn đối phương.Mặc Tê bước nhanh đến trước mặt Lê Tiếu rồi chậm rãi nói:"Vừa rồi quên đưa thứ này cho em."

Lê Tiếu cúi đầu nhìn.

Đó là một túi gấm đỏ rực cỡ nửa bàn tay, bên trên còn có hai chữ "Bình An" được thêu bằng chỉ vàng.Cô không nhận mà hỏi ngược lại: "Gì thế?"

Mặc Tê gãi đầu, gương mặt dịu dàng lộ rõ sự hồi hộp: "Lúc trước anh có đến Phật viện với thây, tiện xin hai túi gấm bình an.

Một cái cho thầy, cái này cho em."

Lê Tiếu ngước mắt nhìn anh ta, vẫn không nhận, chỉ lắc đầu: "Em không cần, anh giữ cho mình đi."

"Ấy đừng, anh cất công xin cho em và thầy đấy, anh có giữ cũng không linh nghiệm."

Mặc Tề nói xong lại dúi cho cô, sợ cô từ chối nữa nên đề nghị: "Nếu em thấy ngại thì chi bằng.... em mời anh một ly trà sữa xem như trả lễ.

Em xem, đối diện là tiệm trà sữa."

Đã nói vậy thì Lê Tiếu cũng không tiện từ chối nữa.

Cô nhận lấy túi gấm, nhét vào túi áo.

Hai người sóng vai nhau đi về phía đường phố đối diện.Cùng lúc đó, ở một chỗ cách tiệm trà sữa ven đường mấy mét, cửa kính dày và nặng của một chiếc xe thương vụ màu đen chậm rãi hạ xuống một nửa.Cửa kính rất dày, nếu tỉ mỉ quan sát sẽ phát hiện đây là xe thương vụ được bọc chống đạn đặc biệt."

Chủ nhân, là cô Lê!"

Tài xế đã chở Lê Tiếu nhiều lần, liếc mắt liền nhận ra cô.
 
[Edit] Siêu Cấp Cưng Chiều
Chương 62 Diễn gia, tôi còn độc thân


Tiệm trà sữa mới mở nên chưa nhiều khách.

Mặc Tề ngồi đối diện Lê Tiếu, một tay bưng ly trà sữa, do dự.Lê Tiếu nhìn chậu cây đầy hoa trên cửa số, đầu hơi nghiêng phác họa đường cong hoàn mỹ nơi cố của cô.Mặc Tề nhìn cô, đầu ngón tay cong lại, ánh mắt thoáng si mê.

"Anh có chuyện muốn nói với em à?"

Lê Tiếu nhìn Mặc Tề bằng ánh mắt sâu kín.Đột ngột chạm mắt với cô, Mặc Tề hốt hoảng quay đi, uống ngụm trà sữa, muốn che giấu sự chột dạ khi bị bắt gặp.Bầu không khí yên lặng mấy giây, Mặc Tề ổn định tâm tình rồi ngẩng đầu lên: "Tiểu Lê, sao em cứ phải làm thầy nhập liệm?"

Lê Tiếu nhìn Mặc Tề, đầu ngón tay gõ nhẹ hai cái trên bàn, đáp lại lời ít ý nhiều: "Vì có hứng thú."

"Nhưng" Mặc Tề thoáng do dự rồi lựa lời nói: "Em là con gái, lẽ nào không sợ ư?"

Trong mắt anh, Lê Tiếu đã có tiền lại còn đẹp.

Theo cách nói thịnh hành bây giờ thì cô chính là người sinh ra ở vạch đích.

Mà cho đến giờ, có không ít người vẫn còn thành kiến với công việc của thầy nhập liệm.

Cô hoàn toàn không cần phải chịu đựng những ánh mắt và chỉ trỏ khác biệt kia.Lê Tiếu nhìn ra ngoài cửa sổ, hồi họt nói: "Sư ca à, đôi khi người sống còn đáng sợ hơn."

Mặc Tề lập tức nghẹn họng.Chưa đến năm phút, Lê Tiếu đã rời khỏi tiệm trà sữa trước.Mặc Tề ngồi nhìn ly trà sữa vẫn còn nguyên mà ánh mắt vô cùng cô đơn.

Vì quá hồi hộp nên anh ta đã quên, dường như từ trước đến giờ sư muội chưa từng uống trà sữa.Ngoài tiệm, một con gió mát xuyên qua tường cũ, thổi rối làn tóc mai của Lê Tiếu.Cô bước chậm, ngước mắt nhìn tán cây xanh đong đưa.

Sức sống dồi dào của chúng như nhắc nhở mùa hè sắp đến.

Vậy là còn hơn một tháng nữa thì đến ngày giỗ thứ ba của Huy tử.Lê Tiếu đứng dưới tàng cây long não, sau lưng có tiếng động cơ xe dần tiến lại, một chiếc xe thương vụ màu đen chậm rãi dừng bên cạnh cô.Cửa kính xe hạ xuống khoảng 10 cm, đôi mắt đen lạnh lẽo xuyên qua khe hẹp nhìn cô.Lê Tiếu nhếch mày đi tới, cửa ghế sau cũng tự động mở ra.Trong khoang xe rộng rãi, Thương Úc mặc đồ đen, môi mỏng nhếch lên nụ cười sâu xa, nhưng ánh mắt lại cực kỳ lạnh nhạt.Lê Tiếu nhìn vào ánh mắt anh, không đoán được bộ dạng lạnh lùng ác liệt của anh đang đại diện cho điều gì.

Ngay cả gò má anh tuấn như điều khắc kia cũng bao phủ tâng sương lạnh, tản ra cảm giác xa cách.Nhưng rõ ràng anh đang cười.Lê Tiếu khó hiểu tiến lên, ung dung nói: "Diễn gia đến khu thành cổ công tác à?"

Thương Úc dựa vào lưng ghế, hai tay đặt trên tay vịn, đầu ngón tay khẽ xoay vòng, ánh mắt sâu xa liếc về tiệm trà sữa sau lưng Lê Tiếu, lạnh lùng nói: "Bạn trai à?"

Trai xinh gái đẹp đồng trang lứa, hẹn nhau ở tiệm trà sữa khu thành cổ, thoạt nhìn thì đây chính là trạng thái yêu đương của thiếu nữ trạc tuổi cô nên có.Vừa rồi cô đi trước, anh ta đuổi theo, sau đó hai người nhìn nhau mỉm cười, Lê Tiếu không hê do dự nhận lấy món quà mà chàng trai kia đưa.

Từng hình ảnh đều cực kỳ gai mắt đối với Thương Úc.Đây là nguyên nhân cô sốt ruột từ hôn với Thương Lục sao?Lúc này Lê Tiếu nghi hoặc xoay người, dõi theo tầm mắt của Thương Úc, mơ hồ thấy được gương mặt của Mặc Tề đang nhìn quanh.Lê Tiếu miền cưỡng nhếch môi.

Ra là thế!Nét mặt cô giãn ra, lại nhìn về phía Thương Úc, đôi mắt nài sáng rực như sao vừa ló khỏi mây mù: "Không phải bạn trai.

Diễn gia, tôi còn độc thân."
 
[Edit] Siêu Cấp Cưng Chiều
Chương 63 Lái xe chú ý an toàn


Thương Úc đè nén nụ cười lạnh sớm chớp bên môi, lắng lặng nhìn túi áo trái của Lê Tiếu.Chạm phải ánh mắt của anh, Lê Tiếu khôn khéo đưa tay khỏi túi, một túi gấm xuất hiện trong lòng bàn tay cô: "Vừa rồi có người đưa cho tôi một túi gấm bình an, nghe nói có thể phù hộ tôi.

Nếu Diễn gia thích, xem như tôi mượn hoa hiến Phật."

Nét mặt âm u của anh dần tan, trước ánh mắt ngạc nhiên của Lê Tiếu, anh vươn tay ra khỏi cửa xe, cực kỳ ngạo mạn cầm lấy túi gấm đó: "Ừ, tôi nhận."

Ngón tay anh chạm vào lòng bàn tay cô, hơi nhột, hơi tê, giống như có một luồng điện chạm vào da thịt quấn quanh lấy tâm hồn.Lê Tiếu cúi đầu nhêch môi, tâm tình bị bao phủ bởi khói mù đã lâu nay lại tươi sáng.Đáng yêu thật!

Đường đường là bá chủ Nam Dương mà cũng ghen vì chút chuyện nhỏ này?"

Tới khu thành cổ làm gì?"

Thương Úc vân vê túi gấm còn ấm, tiên đó dường như còn lưu giữ nhiệt độ từ lòng bàn tay cô.Lê Tiếu lười biếng nhún vai: "Làm vài chuyện, Diễn gia thì sao?"

Thương Úc liếc nhìn cô, ánh mắt sâu xa khó lường: "Cũng vậy."

"Thế...

Diễn gia làm việc tiếp đi, tôi về nhà trước đây."

Lê Tiếu chỉ tay về phía bên đườngThương Úc nhìn túi gấm trong tay, khẽ nhếch môi: "Về đi, lái xe nhớ chú ý an toàn."

Sau khi từ biệt Thương Ức, Lê Tiếu đi về phía xe Mercedes cách đó không xa.

Mà ở sau lưng, khi cửa tự động của xe thương vụ lại đóng kín, túi gấm đỏ chuẩn xác rơi vào thùng rác ven đường.Chiều hôm ấy, Lê Tiếu nhận được điện thoại của cậu út Đoàn Nguyên Huy, bảo cô ngày mai đến trường bảo vệ luận văn.Trong điện thoại, Lê Tiếu hỏi: "Kết quả xử lý Giang Ức thế nào?"

Đoàn Nguyên Huy mở bản báo cáo trên bàn, nói: "Trò ấy có hành vi không đứng đắn khi còn ngồi ghế nhà trường, lại còn ngầm tung tin đồn thất thiệt khiến trường học rối loạn.

Nhà trường quyết định đuổi học."

Lê Tiếu lãnh đạm, chẳng mấy thông cảm.Sau đó Lê Tiếu còn biết tin Giang Ức sao chép gần 50% luận văn của mình.Lê Tiếu hứng thú nhíu mày: "Thế làm sao cậu có thể khẳng định cô ta sao chép cháu?"

Đoàn Nguyên Huy hỏi ngược lại: "Cháu tưởng cậu không biết cả trường chỉ có mình cháu có tư cách sử dụng tài liệu bên Sở Nghiên cứu sinh học sao?"
 
[Edit] Siêu Cấp Cưng Chiều
Chương 64 Còn cần cơ hội thực tập không?


Sáng hôm sau, Lê Tiếu đến trường tham gia bảo vệ luận văn.Vì tai tiếng của vụ náo loạn lần trước nên lần này trường học đặc biệt sắp xếp riêng một buổi bảo vệ cho Lê Tiếu.

Có lẽ là lo ngại lại có người nhằm vào Lê Tiếu nên trước cửa phòng học còn có hai giảng viên phòng giáo vụ trông coi.Lần bảo vệ này vô cùng suôn sẻ.

Chưa đến nửa tiếng đồng hồ, phần bảo vệ của Lê Tiếu đã kết thúc, hội đồng phản biện đưa ra kết quả thông qua ngay tại chỗ.Mãy năm gần đây, sinh viên giỏi nhất chuyên ngành Công nghệ sinh học đều được Sở Nghiên cứu tuyển thẳng, nói không chừng về sau sẽ là bảng hiệu sống để tuyển sinh.Thành viên hội đồng phản biện dặn dò Lê Tiếu hết lời, tương lai nếu trở thành nghiên cứu viên cũng đừng quên trường đã hết lòng đào tạo.Cuộc đời sinh viên của Lê Tiếu cũng kết thúc từ đây.

Chờ lấy bằng tốt nghiệp là sau này cô như chim sải cánh rộng, cá vượt trùng dương, tương lai rộng mở.Lê Tiếu rời khỏi tòa nhà tổng hợp, tầm mắt lướt qua sân tập và quang cảnh trong trường, cuối cùng trong đáy mắt bình thản cũng xuất hiện nét buồn bã."

Lê Tiếu, tôi bị đuổi học, cô hài lòng chưa?"

Giang Ức bất ngà xuất hiện sau lưng cô.

Chỉ ên vẹn hai ba ngày mà trông cô ta hốc hác thấy rõ.

Đầu đội mũ lưỡi trai, khẩu trang màu đen kéo xuống cằm, váy hoa tuyệt đẹp nhăn nhúm, không còn nét rạng rỡ và ngạo mạn nữa.Lê Tiếu từ từ xoay người, lạnh nhạt hỏi: "Tôi hài lòng lắm, cô thì sao?"

Giang Ức uất nghẹn đầy căm hận.

Hai bàn tay cứng ngắc bên người cô ta siết chặt.

Dù trong lòng có căm thù đến mức nào, cô ta vẫn phải cúi đầu trước thực tế: "Lê Tiếu, nể tình chúng ta cùng phòng bốn năm, cô có thể..."

"Không thế!"

Lê Tiếu thản nhiên ngắt lời đối phương.Giang Ức run rẩy, hơi thở trở nên dồn dập: "Tôi van..."

Lê Tiếu không hè thông cảm liếc mắt nhìn cô ta, lúc xoay người thì bỏ lại một câu: "Còn nói nhảm nữa tôi sẽ bắt cô cút khỏi Nam Dương"Lê Tiếu lạnh nhạt quay lại xe, lấy khẩu Desert Eagle ra.

Thân súng lạnh như băng, cô đặt trong tay nhẹ nhàng vuốt ve.

Cảm giác lạnh thấu xương như xoa dịu sự nóng giận trong lòng.Giang Úc đáng thương à?

Cô không thấy thế!

Tất cả chỉ là nhân quả tuần hoàn thôi.Thật ra cô có thể khiến Giang Ức thảm hại hơn nữa, chỉ là lười phải hao phí sức lực vì cô ta.Một lúc sau, Lê Tiếu cất khẩu súng đi, vừa khởi động xe thì điện thoại trong túi vang lên.Cô lấy ra xem, là số lạ: "Ai đấy?"

Đầu điện thoại bên kia vang lên tiếng huýt sáo phóng đãng:"Cô em, tôi đã đưa danh thiếp rồi, sao còn chưa liên lạc với tôi thế?

Còn cần cơ hội thực tập không?"
 
[Edit] Siêu Cấp Cưng Chiều
Chương 65 Đến trụ sở chính của Tập đoàn Diễn Hoàng


À, là cái tên ngốc Truy Phong kia.Sau lần gặp mặt ở buổi triển lãm nghệ thuật trong khách sạn Hoàng Gia, quả thật cô đã quên liên lạc với anh ta.

Dù gì...

Lê Ngạn cũng xé nát danh thiếp rồi.Lê Tiêu im lặng mấy giây rôi trả lời: "Đương nhiên muốn rồi."

Truy Phong cười đắc ý, đưa tay lên xem đồng hồ: "Mới mười giờ sáng, rảnh thì đến Diễn Hoàng tìm tôi.

Tôi sẽ dẫn cô em làm quen với công ty trước.

Buối trưa có thời gian thì không chừng có thể giữ cô em ăn trưa ở căng tin."

"Được, lát gặp."

Lê Tiếu vui vẻ đồng ý.Tập đoàn Diễn Hoàng nằm ở khu thương mại khoa học kỹ thuật của Nam Dương, chiếm diện tích 300.000 mét vuông.

Hơn phân nửa sản nghiệp trong khuôn viên đều là của Diễn Hoàng.Mười giờ rưỡi, Lê Tiếu lái xe đến nơi.Đập vào mắt là nhiều tòa cao ốc trăm tầng cao vút trong mây, đường phố sầm uất, là biểu tượng riêng biệt của CBD (*)Lê Tiểu đỗ xe ở khu đỗ xe ven đường, bước trên thảm có logo Diễn Hoàng trước cửa cao ốc, lần đầu tiên đi vào Tập đoàn Diễn Hoàng.Đây chính là địa bàn của Thương Úc, là đế quốc thương nghiệp của anh cũng là Tập đoàn quốc tế Diễn Hoàng mà mọi người ở Nam Dương đều biết đến.Lê Tiếu vừa đi vừa nhìn, loáng cái đã đến khu lễ tân.

Hai cô lễ tân xinh đẹp đồng thời đứng dậy, lịch sự hỏi thăm.Lê Tiểu nói tên Truy Phong, lễ tân kinh ngạc: "Cho hỏi, cô có hẹn trước với Tổng Giám đốc Phong không ạ?"

Nhìn cô gái này còn trẻ, mặt mày xinh đẹp tinh tế sắc sảo, lẽ nào lại là nợ đào hoa của Tổng Giám đốc Phong?Lê Tiếu lắc đầu, không kiên nhẫn mà gọi ngay cho Truy Phong: "Tôi đến rồi."

"Cô em, nhìn bên trái đi!"

Lúc này, bên trái phía trước sảnh chính ngay cạnh thang máy, Truy Phong mặc vest hồng phóng đăng nghiêng người dựa tường, vừa thấy tầm mắt của Lê Tiếu thì giơ điện thoại lên ngoắc cô.

Lê Tiếu cầm điện thoại đi qua.

Lễ tân thấy Truy Phong cũng vội vàng đi tới quẹt thẻ mở cửa xoay cho Lê Tiểu.Lê Tiếu đi đến cạnh Truy Phong, chào hỏi cho có lệ: "Anh Phong chắc đợi lâu rồi."

"Người đẹp ghé chơi, có lâu cách mấy tôi cũng tình nguyện."

Lê Tiếu câm nín: "..."

Truy Phong tự cho là phóng khoáng mà vuốt đầu tóc đầy keo, ấn thang máy: "Lần đầu đến Tập đoàn Diễn Hoàng à?"

"Phải."

Lê Tiếu nhìn ký hiệu thang máy chuyên dụng, gật đầu.Trong thời gian chờ thang máy, Truy Phong vẫn dựa vào tường như không xương, ánh mắt trắng trọn đánh giá Lê Tiếu.

Cô gái này đẹp quá, muốn ôm vào lòng, mặc sức mà yêu!Thang máy tới, Truy Phong lập tức thẳng người, vừa cất bước vừa quay đầu: "Cô em, đến đây, hôm nay anh dẫn em thử đi thang máy dành riêng cho chủ tịch."

Ngay sau đó Truy Phong quay người đi, thấy ba người trong thang máy thì sợ hết hồn: "Lão đại?

Sao hôm nay anh cũng đến?"

Lúc này Lê Tiếu còn cách thang máy vài bước, Vọng Nguyệt đứng sau lưng Thương Úc, nghiêng đầu ra nhìn, miệng trêu chọc "Tên phóng túng này, lại tính dẫn cô em nào đi thử thang máy dành riêng cho chủ tịch thế?"—————————-(*) CBD (Central Business District): khu trung tâm thương mại của quốc gia hoặc của thành phố lớn
 
[Edit] Siêu Cấp Cưng Chiều
Chương 66 Nên chôn anh ta ở đâu nhỉ?


"Đừng có nói linh tinh, cái gì mà lại chứ."

Nghe thế Truy Phong trợn mắt nhìn Vọng Nguyệt: " Lão đại, vậy mọi người lên trước đi, bọn tôi đợi chuyến sau."

Trưóc mặt Thương Úc, Truy Phong không dám hành động lỗ mãng.Mà lúc này, Lê Tiếu đã lặng lẽ xuất hiện gần cửa thang máy.Vọng Nguyệt vốn còn đang cười trên sự đau khổ của người khác, nhưng liếc qua liền trợn mắt há mồm.Cô Lê Tiếu mặc áo hở vai ngắn tay ôm sát với quần cạp trễ ống rộng chậm rãi đi đến kia chính là "cô em" trong miệng Truy Phong?Có phải anh ta muốn chết không?Lê Tiếu chậm rãi đứng sau lưng Truy Phong, nhìn vào thang máy.Thương Úc mặc âu phục đen được cắt may tinh xảo đứng ở giữa, dáng người cao lớn, cổ áo để mở hai nút, trong vừa nghiêm túc vừa tùy ý.Thật sự quá đẹp trai!Cùng lúc ấy, đôi mắt đen sâu thẳm của anh cũng đang đánh giá Lê Tiếu.Chiếc áo hở vai ngắn tay để lộ bờ vai trắng như tuyết.

Quần cạp trể khoe eo mềm mại.Là "cô em" trong miệng Truy Phong?

Được lắm!Chất giọng ưu nhã vang lên: "Vào đi."

Truy Phong ngạc nhiên xoay người lại, do dự: " Lão đại...

được sao?"

Bình thường lão đại chưa từng để người ngoài bước vào thang máy dành riêng cho mình, hôm nay sao lại cho phép thế?Lẽ nào...

Lão đại muốn giúp anh ta cua gái?Lúc này, Vọng Nguyệt nhìn Truy Phong với vẻ thương hại, thúc giục: "Còn không mau vào, nói nhăng cuội gì nữa!"

Truy Phong trừng mắt, cứ cảm thấy là lạ.

Nhưng để tránh thang máy đợi lâu, anh ta không thể làm gì khác hơn là xoay người dặn dò Lê Tiếu: "Nào, đi theo anh, đừng nói gì hết, cũng đừng nhìn lung tung."

Anh?Vọng Nguyệt liếc nhìn bóng dáng phóng đãng kia của Truy Phong, không khỏi bắt đầu suy tính nên chôn anh ta ở đâu nhỉ?Lê Tiếu và Truy Phong lần lượt đi vào thang máy, không gian vốn rộng rãi bỗng trở nên chật hẹp.Lê Tiếu chắp hai tay sau lưng đứng bên trái, ung dung liếc nhìn Thương Úc qua kính phản chiếu.

Mà, người kia cũng thế.Tầm mắt giao nhau chỉ ba giấy, một bóng người từ bên phải dịch qua, ngăn trước mặt Lê Tiếu, nói nhỏ: "Quên anh nói gì rồi sao?

Đừng nhìn lung tung."

Ngay lúc này, Lưu Vân và Vọng Nguyệt lén nhìn nhau, nét mặt nghiêm trang cứ như đang tham dự tang lễ của Truy Phong vậy.

Sau này, có lẽ bốn trợ thủ chỉ còn lại ba người thôi.Thang máy lên rất nhanh, mới đó đã đến tầng 101 trên cùng.Cửa mở, gió mát thối đến, Truy Phong đưa tay ngăn cửa thang máy: "Mời lão đại."

Thương Úc nhìn thẳng, bước ra ngoài.

Cùng với tiếng bước chân của Thương ỨC, Truy Phong nghe thấy hai chữ: "Qua đây."

Anh ta ngăn Lê Tiếu ở sau lưng mình, tự cho là đúng mà hướng về phía Vọng Nguyệt và Lưu Vân, tỏ ý: "Hai người đi đi chứ, không nghe đại ca gọi sao?"

Đồ thiếu tinh tế, cản trở chuyện anh ta cua gái.Vọng Nguyệt và Lưu Vân bình thản nhìn anh ta, đứng tại chỗ như pho tượng.Sau đó, Truy Phong có cảm giác cánh tay của mình bị vỗ một cái bèn khó hiểu quay đầu, chỉ thấy Lê Tiếu nhếch môi: "Anh Phong, phiền anh nhường đường."

Truy Phong: "???"
 
[Edit] Siêu Cấp Cưng Chiều
Chương 67 Diễn gia, có phải tôi chọc giận anh không?


Tiếp đó, Lưu Vân và Vọng Nguyệt đã đi đến, một trái một phải khiêng Truy Phong ra khỏi thang máy.Vọng Nguyệt còn nói: "Tôi nghe nói dưới chân núi Nam Dương có một vùng đất tốt.

Nếu chôn cậu ở đó cũng không khiến cậu phải ấm ức đâu."

Tiếng mắng chửi cùng sự giãy giụa của Truy Phong dần xa, lúc này Lê Tiếu mới chậm rãi ra khỏi thang máy.Diện tích tầng 101 khoảng 2000 mét vuông, phần lớn dùng tường kính ngăn thành các khu.

Nơi này cũng chính là trung tâm quyền lực của Tập đoàn Quốc tế Diễn Hoàng.Lê Tiếu đi theo Thương Úc đến phòng làm việc của anh.Phòng rộng gần 400 mét vuông, thoáng đãng và khí phách.Màu sắc chủ đạo đen vàng, mà cửa sổ ngắm cảnh sát đất hai bên có thể nhìn xuống toàn cảnh thành phố Nam Dương.Tòa nhà cao nhất trong thành phố, là điểm mốc địa lý, cũng là đặc trưng của Nam Dương.Trước bàn giám đốc màu đen, Thương Uc cởi cúc áo vest, hất cằm hướng về sô pha bên tay phải: "Ngồi đi."

Lê Tiếu chắp tay sau lưng bước đến ngồi, bắt tréo chân: "Hôm nay Diễn gia ăn mặc chỉn chu như vậy vì có hoạt động gì sao?"

Thương Úc liếc cô, ánh mắt lưu luyến trên đầu vai trắng như tuyết của cô, giọng rất nhạt: "Ở nơi làm việc đương nhiên phải ăn mặc thích hợp."

Lê Tiếu: "???"

Không biết tại sao, khi nói những lời này, ánh mắt anh như ẩn chứa ngọn lửa.Lê Tiếu kéo áo lên cho bớt hở vai, nhưng che trên thì lại lộ eo dưới.

Bỗng dưng cô lại cảm thấy hơi phiền, sao cái áo này ngắn thế?Thương Úc đỡ tay vịn ghế ngồi xuống, đùi phải thuận thế khoác lên chân trái, mở hồ sơ trên bàn, trầm giọng hỏi: "Quen Truy Phong à?"

Lê Tiếu ngồi trên ghế sô pha, lúc thì kéo cổ áo, lúc thì lôi vạt áo, đáp: "Không quen."

"Không quen?"

Anh lặp lại, lúc vặn bút máy thì kín đáo nhìn Lê Tiếu.Lê Tiếu thản nhiên nói: "Ừ, thật sự không quen.

Hôm nay là lần gặp thứ hai.

Tổng Giám đốc Phong thấy tôi đa tài nên muốn đào tạo tôi thành trợ lý của anh ta."

Truy Phong đang được dạy dỗ ở cầu thang chợt hắt hơi.

Đứa nào đang nói xấu sau lưng anh ta thế?Tâm mắt sâu thẳm của Thương Úc rơi trên mặt Lê Tiếu, môi hơi nhếch: "Cô thiếu việc à?"

Gương mặt Lê Tiếu rạng rõ hẳn lên, một tay tựa cằm, cười gian: "Không thiếu việc, nhưng thiếu kinh nghiệm thực tập.

Diễn gia... chiêu mộ thực tập sinh không?"

Từ khi gặp Thương Úc, cô đã mưu tính đến thực tập ở Quốc tế Diễn Hoàng.Từ đầu đến cuối cũng chỉ vì anh.Ngay khi Lê Tiếu cảm thấy thắng lợi đang ở trong tầm mắt, có lại nghe anh tuyệt tình từ chối: "Không chiêu mộ."

Nụ cười bên môi Lê Tiếu cứng lại: "À."

Cô đáp một tiếng rồi nghiêng đầu nhìn tường kính ở phía trước.Thật mất mặt!

Thật xấu hổ!Thấy gương mặt Lê Tiếu càng lúc càng nặng nề, Thương Úc cười thâm sâu: "Trước mắt, hội đồng quản trị không thiếu thực tập sinh, nhưng mà..."

Lê Tiếu liếc nhìn anh: "Nhưng mà sao?"

Anh thích ý dựa vào ghế, ánh mắt sâu xa: "Vị trí lễ tân dưới sảnh trụ sở chính của Diễn Hoàng có thể để cô thực tập."

Lê Tiếu im lặng, nhìn thẳng vào mắt anh, thoáng nghiên ngẫm rồi hỏi không kiêng dè: "Diễn gia, có phải tôi chọc giận anh không?"
 
[Edit] Siêu Cấp Cưng Chiều
Chương 68 Tôi đến vì Diễn Hoàng


Lê Tiếu vừa nói xong, cô thấy rõ ánh mắt sắc lẹm của Thương Úc.

Tuy chỉ thoáng qua, nhưng nó đã kiểm chứng được suy đoán của cô.Cô thật sự chọc giận vị bá chủ Nam Dương này rồi.Thương Úc cầm bút máy ký tên trên tài liệu, vẻ mặt không vui, giọng nói cũng không ôn hòa như trước nữa: "Cô thấy sao?"

Đến lúc này, Lê Tiếu mới phát giác ra cô thật sự không hiểu gì về Thương Úc cả.Thật ra thì mỗi lời nói và hành động của anh nhìn qua ôn nhã lễ độ, biếng nhác quyến rũ, nhưng chỉ e rằng bá đạo ngang ngược mới là bản chất thật sự của anh.Lê Tiếu sờ cằm, ngẫm nghĩ ba phút rồi mới phiền não thở dài: "Diễn gia gợi ý được không?"

Thương Ức không nhìn cô, vẫn duy trì tư thế ký tên, nhưng đôi mắt lạnh lùng sâu không thấy đáy.

Tâm trạng đè nén khiến anh dùng sức hơi nhiều, vì thế đầu bút máy phát ra một tiếng rạch trên tài liệu.Âm thanh nhỏ ấy thu hút sự chú ý của Lê Tiếu.

Cô chăm chú nhìn, chỉ thấy anh đã đóng nắp bút, vứt đại lên trên đống tài liệu.Thương Úc đứng dậy, chậm rãi cởi áo vest ra, sau đó đi về phía Lê Tiếu.

Nét mặt anh lạnh lùng, môi mím chặt, con người sâu thăm như có dòng nước ngâm cuộn xoáy.Lê Tiếu chọt đứng thẳng người, tư thế phòng bị, nhìn chằm chằm Thương Úc.Anh nhanh chóng đến gần sô pha, trùm áo vest thoảng hương nước hoa cao cấp lên người cô, che đi bờ vai trắng như tuyết.

Lê Tiếu còn chưa hết ngạc nhiên thì cằm chợt bị lòng bàn tay rộng của anh kìm chặt.Ngón tay hơi thô nhám chạm lên gò má cô, ngón cái giữ chặt cằm cô, cúi người, híp mắt, giọng nói lạnh thấu xương: "Muốn đến thực tập ở Diễn Hoàng là vì Truy Phong sao?"

Lê Tiếu bị ép phải ngửa đầu vì động tác của anh.

Tuy anh không dùng sức, nhưng cánh tay nối gân xanh cứ như đang cố kiềm chế.

Bốn mắt nhìn nhau, lần đầu cô nhìn thấy rõ khí thế sát phạt sắc bén của anh, chứng kiến một mặt mà anh không muốn ai biết.Lê Tiếu khẽ thở ra, hàng mi dày run run, nhướng mày kiêu ngạo: "Chỉ có một lựa chọn là Truy Phong sao?"

Vẻ liều lĩnh không sợ hãi của cô rơi vào mắt Thương Úc, sức trong tay anh không giảm, người cúi thấp, một tay chống lên sô pha sau lưng cô, từ trên cao nhìn xuống: "Trừ cậu ta ra thì còn muỗn thêm ai nữa?"

Khoảng cách gần đến mức Lê Tiếu chỉ cần nghiêng về trước 1 centimet thì chóp mũi có thể chạm vào môi anh.

Hơi thở của họ quấn quýt, ánh mắt va chạm.Lê Tiếu nuốt nước bọt, nhìn sâu vào mắt Thương, Ức, chọt bất cười: "Tôi cho rằng Diễn gia biết chứ!"

Lúc này, khí thế xâm lược trên người Thương Ức dần giảm đi, bàn tay buông lòng, ngón cái lơ đãng vuốt ve làn da Lê Tiếu, thoáng thăm ngâm, giọng nói khôi phục sự quyến rũ: "Em chắc chứ?"

Có đôi lời không cần phải nói rõ, chỉ cần ánh mắt và động tác liên hiểu rõ lòng nhau.Lê Tiếu hếch mặt, thuận thế đặt cằm mình vào lòng bàn tay anh.

Cô nói: "Tôi muốn đến Diễn Hoàng, đương nhiên là vì Diễn Hoàng rồi."

Hai từ Diễn Hoàng lại mang thâm ý khác biệt, cô tin anh có thể hiểu.Môi Thương Ức khẽ nhếch, cổ tay khẽ nâng gò má cô lên, trầm giọng nói: "Làm việc ở Diễn Hoàng thì phải mặc đồ công sở."
 
[Edit] Siêu Cấp Cưng Chiều
Chương 69 Em và cậu ta sẽ không tiếp xúc trong công việc


Lê Tiếu nhếch môi: "Đồ công sở trong nhà tôi nhiều lắm, vừa thay cũng ít có cơ hội mặc."

"Muốn thực tập trong bao lâu?"

Hương nước hoa trên người anh quẩn quanh khắp người Lê Tiếu.

Gò má cô trông càng tinh xảo duyên dáng trong lòng bàn tay anh.Lê Tiếu trấn tĩnh lại, trả lời: "Ba tháng đi, đến tháng Chín tôi phải đến Sở Nghiên cứu khoa học nhậm chức."

Thương Úc nhìn cô thật sâu, bóp nhẹ gò má cô: "Được, như em mong muốn."

Lại là bốn chữ "Như em mong muốn."

Tim Lê Tiếp đập loạn mấy nhịp.Ban đầu cô muốn từ hôn, anh nói như cô mong muốn.

Giờ cô muốn đến Diễn Hoàng, anh vẫn nói vậy.Tình cảm mơ hồ nào đó lập tức lên men, hóa ra không phải là mình cô độc diễn.Thương Úc lại quay về bàn giám đốc ngồi xuống.Lê Tiếu cuộn mình trong áo vest của anh làm ổ trên sô pha, nét mặt bình tĩnh nhưng trong lòng lại như có nai con chạy loạn.Hai người ở chung phòng, nhưng lại có thể lẳng lặng cảm nhận tâm sự của nhau.Nhiệt độ cùng mùi hương áo vest là hương nước hoa và mùi thuốc lá thuộc về riêng anh.

Lê Tiếu nhẹ nhàng kéo cổ áo đắp lên nửa gương mặt mình, chỉ để lộ đôi mắt nai xinh đẹp lén nhìn người đàn ông đang làm việc.Mấy giây sau, Lê Tiếu to gan hơn, vân vê cúc áo vest, thoáng pha trò: "Diễn gia, có phải bút máy hỏng rồi không?"

Thính lực của cô rất tốt, thị lực cũng không tồi.

Tiếng răng rắc vừa rồi chắc chắn là đầu bút bị hỏng.Thương Úc không trả lời mà bấm điện thoại nội bộ, lạnh lùng nói: "Bảo Truy Phong phụ trách hạng mục hợp tác trí tuệ nhân tạo của Parma."

"Vâng, Diễn gia."

Tiếng trong điện thoại nội bộ hơi quen tai, hình như là Lưu Vân.Khóe môi Lê Tiếu khẽ nhếch lên: "Diễn gia, có phải Truy Phong nằm không cũng trúng đạn không?"

Nghe thế, anh giơ tay chỉnh lại tay áo, liếc nhìn cô như cảnh cáo, lại như đùa giỡn: "Không muốn cậu ta nằm không cũng trúng đạn thì sau này cách xa cậu ta ra."

Lê Tiếu ôm áo vest của anh khẽ hít hà, tiếp tục thăm dò: "Thế tiếp xúc trong công việc..."

Thương Úc ngang ngược nhếch môi: "Em và cậu ta sẽ không có tiếp xúc trong công việc thì sao?"

Gần đến mười hai giờ trưa, Lưu Vân gõ cửa mang hai phần đồ ăn đến.Trong phòng làm việc sáng sủa yên ắng, người đàn ông ngồi làm việc ở bàn giám đốc, còn cô gái thì làm ổ trên sô pha chơi điện thoại.Lưu Vân đặt bữa ăn lên bàn trà, vừa muốn ra cửa thì giọng nói trầm thấp vang lên: "Cậu ta xuất phát rồi?"

"Vâng, lão đại, đã đến sân bay."

Lưu Vân gật đầu, trong lòng thầm thắp một dãy nến cho Truy Phong.Cứ thế, Truy Phong chắng hiểu vì sao mình lại bị ném tới Parma suốt ba tháng trời.Một giờ sau, Truy Phong ngốc nghếch ngồi trên máy bay thương vụ của Diễn Hoàng mà không sao nghĩ ra được lý do!

Rõ ràng ban đầu đã nói hạng mục hợp tác trí tuệ nhân tạo giao cho Lạc Vũ xử lý, sao tự dưng lại giao cho anh ta?Vọng Nguyệt và Lưu Vân cũng không nói nguyên nhân cụ thế, mà chỉ mắng anh ta một trận, cộng thêm những lời đồng tình khó hiểu.Trên máy bay, Truy Phong sờ cằm nghiền ngẫm.

Anh ta bổng nhớ lại câu nói của Vọng Nguyệt: Cậu dám xúc phạm lão đại, muốn chết đúng không?

Anh ta thật sự không nghĩ ra được mình đã xúc phạm điều gì nhỉ?Truy Phong bắt tréo chân quơ quơ, cầm bìa tu một hớp.

Chắc do cồn nên anh ta chợt nhạy bén nghĩ đến cảnh tượng ở thang may.Lẽ nào đại ca bảo cô ấy đi qua, chứ không phải gọi Vọng Nguyệt và Lưu Vân.

Lẽ nào... cô ấy là người của lão đại.Trời ạ, anh ta chết chắc rồi!
 
Back
Top Bottom