[BOT] Wattpad
Ban Quản Trị
- 25/9/25
- 89,780
- 0
- 0
[Edit - Đm] Xinh Đẹp Tiểu Tham Tiền Bị Bắt Vạn Nhân Mê
Chương 79
Chương 79
Chương 79: Tình Yêu Của Chúa Dành Cho Mọi Người – "Tất Cả Chúng Ta Đều Quá Tham Lam."
Sáng cuối tuần, mặt trời lên cao.Rõ ràng đã là đầu mùa thu, nhưng nhiệt độ ở thành phố A vẫn cao chót vót.
Kiều Tri Ninh mặc chiếc áo phông ngắn tay màu trắng ngà sạch sẽ, năng động cùng quần jeans, ngồi xe của Du Khanh Dực đến biệt thự cũ của nhà họ Hoắc.Cậu đã hẹn Hoắc Thừa và Phương Cảnh Chước cuối tuần sẽ đến nhà thăm Cọ Cọ.Quả nhiên, vừa đến sân Hoắc Trạch, cậu đã thấy bóng dáng cao lớn của Phương Cảnh Chước lảng vảng ở cổng chính."
Anh Ninh, anh đến rồi!"
Thấy cậu đến, cái đuôi hắn ta như muốn vểnh ngược lên trời.Mãi đến khi Du Khanh Dực và Kiều Tri Ninh cùng bước xuống xe, vẻ mặt hưng phấn nhảy nhót của hắn mới thoáng chững lại vài phần."
Chào sếp Du, trùng hợp quá."
"Không trùng hợp đâu."
Lão hồ ly tinh sẽ không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để tuyên bố chủ quyền, dù hắn chẳng có mấy thực quyền, nhưng vẫn muốn khiến chú chó trước mặt khó chịu: "Tôi đích thân đưa Ninh Ninh đến đây.
Nếu hiện tại em ấy đang ở chung cư của tôi, đương nhiên tôi phải chịu trách nhiệm."
Khóe miệng Phương Cảnh Chước giật giật, không tự chủ được mà đáp trả: "Lái xe cũng là một trong những trách nhiệm của anh sao?"
Du Khanh Dực cũng không mắc bẫy: "Đương nhiên rồi, làm tài xế cho Ninh Ninh là vinh hạnh của tôi.
Chẳng lẽ Phương đồng học không nghĩ vậy sao?"
"Anh ——" Lần này thì Phương Cảnh Chước cứng họng, hóa ra người này đang tự đào hố cho hắn!Đồng ý thì khí thế đã thua đối phương một bậc, không đồng ý thì lại tỏ vẻ mình không muốn lái xe cho bảo bối, đây quả thực là đánh tráo khái niệm!Phương Cảnh Chước còn nhỏ tuổi hoàn toàn không có kế sách đối phó với cáo già, hắn nghẹn họng chỉ có thể đỏ mắt, ném ánh nhìn tủi thân về phía Kiều Tri Ninh: "Ninh Ninh..."
"Được rồi, hai người đừng cãi nhau."
Kiều Tri Ninh bây giờ đã có chút kinh nghiệm đối phó với mấy con chó này rồi.
Nếu họ không chịu rời xa mình, vậy thay vì để họ tự cắn xé lẫn nhau, chi bằng cậu xen vào một chút, điều hướng để những người này yên tĩnh lại."
Mọi người đều là người quen, phải hòa thuận ở chung nhé."
"Chúng ta vào trong trước đi, Cọ Cọ giờ này chắc đói bụng rồi, em mang theo rất nhiều đồ ăn ngon cho nó."
Cậu cắt ngang không khí căng thẳng giữa hai người đàn ông.
Quả nhiên, sau khi cậu lên tiếng, Du Khanh Dực và Phương Cảnh Chước đều ngừng lại."
Được, nghe bảo bối."
Du Khanh Dực lấy một túi lớn thức ăn thỏ từ ghế sau ra, nói."
Để em mở cửa giúp anh!"
Phương Cảnh Chước thì tự nhiên đi bên cạnh Kiều Tri Ninh.
Cửa lớn mở rộng sau khi xác nhận thân phận.Giờ phút này, Hoắc Thừa đã lâu không gặp, đang mặc đồ ở nhà, xuất hiện trong tầm mắt Kiều Tri Ninh.Chỉ thấy người đàn ông vốn cao lớn mặc một chiếc áo len mỏng màu trắng ngà ở nửa thân trên, quần kaki thoải mái ở nửa thân dưới.
Quần áo phẳng phiu, tôn lên vóc dáng rộng vai, thon eo, càng thêm cao ráo.
Cả người tỏa ra một vẻ dịu dàng không hợp với thường ngày."
Chào mừng về nhà."
Hoắc Thừa cười, ghé sát vào cậu.Kiều Tri Ninh lờ mờ vẫn có thể ngửi thấy mùi hương cam quýt và gỗ thông hòa quyện trên người Hoắc Thừa.Mùi hương đó không giống lắm với ấn tượng trước đây của cậu, ngọt ngào và thấm đẫm hơn, dễ chịu đến mức cậu như một chú mèo gặp bạc hà mà ghé sát vào hít hà cẩn thận."
Hoắc Thừa, trên người anh có phải xịt nước hoa không, thơm quá."
Vừa dứt lời, hai người đàn ông xung quanh đều cảnh giác nhíu mày.A, lão già đúng là nhiều thủ đoạn ám muội, không chỉ bỏ công sức vào trang phục, mà còn xịt nước hoa để tạo hình.Lần sau bọn họ cũng phải làm.
Cạnh tranh lên!Còn bên kia, Hoắc Thừa lắc đầu, giải thích: "Không phải nước hoa, gần đây anh đã đổi sữa tắm mới.
Nếu em thích mùi này, anh sẽ lấy một ít cho em mang về, hoặc em có thể ngủ lại ở Hoắc trạch cũng được, như trước đây ấy."
Như trước đây.Lời này lọt vào tai trái của Kiều Tri Ninh, cậu cảm nhận được một số cảm xúc u ám khó hiểu, nhưng rất nhanh đã thoát ra từ tai phải.
Cậu vô tư vỗ vai Hoắc Thừa, ánh mắt dán chặt vào chuồng thỏ phía sau hắn."
Được thôi, có cơ hội em sẽ lại đến nhà anh, giờ thì cho Cọ Cọ ăn trước đi, em nhớ nó lắm rồi."
Cọ Cọ dường như ngửi thấy mùi của "mẹ", đôi tai nhỏ mềm mại khẽ run rẩy, ngay sau đó bước những bước nhỏ uyển chuyển chạy tới, chân sau vừa nhún, chuẩn xác nhảy vào lòng Kiều Tri Ninh.
Bộ lông thỏ mềm mại cọ qua cánh tay thiếu niên, ấm áp và dễ chịu.Kiều Tri Ninh cởi giày, để chân trần đạp lên tấm thảm lông mềm mại, ngồi khoanh chân, ôm Cọ Cọ vào khuỷu tay, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông mềm mại của nó."
Bảo bối ăn đi."
Cậu lấy thức ăn thỏ sấy khô từ trong túi ra, đặt vào chiếc bát nhỏ mà Cọ Cọ vẫn dùng hàng ngày.Đó là chiếc bát gốm Hoắc Thừa đặc biệt đặt người làm riêng, xung quanh là một vòng họa tiết chú thỏ con đội mũ đáng yêu, mỗi chú thỏ có hình thái và biểu cảm khác nhau, tinh xảo và nhỏ nhắn, rất hợp với Cọ Cọ.Nhưng kỳ lạ là, sau khi Kiều Tri Ninh đến, Cọ Cọ dường như mất hứng thú với chiếc bát cơm đó, cứ muốn nép vào lòng thiếu niên."
Bảo bối em đúng là..."
Kiều Tri Ninh không còn cách nào, khẽ véo vành tai mềm mại của chú thỏ một lúc, cuối cùng vẫn thỏa hiệp, cưng chiều dời cả bát cơm vào lòng mình, tự tay đút cho chú thỏ con ăn.Một người một thỏ dựa sát vào nhau, như một bức tranh sơn dầu ấm áp và đẹp đẽ.Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ kính lớn của đại sảnh chiếu lên mái tóc nâu sẫm của thiếu niên, như thể mạ lên một lớp viền vàng.Hơi thở của ba người đàn ông đều khựng lại, ngầm hiểu mà không làm phiền khung cảnh yên bình này.Cọ Cọ ăn uống no đủ, cơn buồn ngủ ập đến, sự quấn quýt càng lúc càng nặng nề.
Nó dứt khoát cuộn tròn thành một cục lông xù, nép vào ngực Kiều Tri Ninh ngủ say sưa, đôi tai nhỏ thỉnh thoảng khẽ giật giật, cái đuôi ngắn khẽ đung đưa, như đang mơ một giấc mơ đẹp.Kiều Tri Ninh bị đáng yêu đến mức trái tim mềm nhũn, không kìm được lấy điện thoại ra, chụp liền mấy chục bức ảnh chú thỏ con đang ngủ say mới thôi.Cậu ngồi trên thảm hơn một tiếng đồng hồ, chớp mắt đã đến giữa trưa.Du Khanh Dực đứng một bên quan sát toàn bộ quá trình.
Hắn thậm chí nghi ngờ liệu Hoắc Thừa có hạ bùa chú gì đó vào chú thỏ này ở nhà không, kiểu như "thấy bảo bối là không chịu đi", để dụ dỗ Kiều Tri Ninh ở lại lâu hơn.Và giờ phút này, Phương Cảnh Chước còn trẻ hiển nhiên là không ngồi yên được.Tay thanh niên vẫn luôn nắm chặt trong túi, sắc mặt còn hơi mất tự nhiên, không biết có phải đã chuẩn bị thứ gì đó không, một vẻ giấu không được chuyện gì cả.
Khi thấy thiếu niên cuối cùng cũng bỏ điện thoại xuống, hắn liền tiến lên bắt chuyện."
Ninh Ninh, anh khó khăn lắm mới đến một lần, có muốn chơi game không?
Em hôm qua có mua Zerotwo trên Steam, nếu anh hứng thú, chúng ta có thể vào phòng chơi một lát, dù sao bây giờ còn sớm mới đến giờ ăn trưa."
Phương Cảnh Chước cười để lộ hai chiếc răng nanh, vô hại đưa ra lời mời.Kiều Tri Ninh ôm chú thỏ, nghe thấy tên game liền thoáng chốc động lòng —— đó là một tựa game cốt truyện đang rất hot gần đây.
Nhưng ngại vì trong phòng khách còn có hai người đàn ông khác, cậu lại do dự.Hoắc Thừa nghe vậy, nhướng mày.
Không nói gì khác, cậu em họ này của hắn, đúng là biết cách đánh trúng tim đen.Hắn nên học hỏi.Nhưng những thứ thế giới ảo đó đối với hắn thực sự có chút khó hiểu và mơ hồ.Hắn đã từng thử xem những bộ manga, anime mà Ninh Ninh thích, thậm chí còn lên mạng tìm hiểu những "meme" đang hot, nhưng ngoài việc nhận diện được vài cái tên, hắn vẫn chẳng biết gì về những thứ khác.Nào là "idol", "biển hồ", "nhập vai"...Vẫn còn quá xa lạ.Đối với hắn, thậm chí còn không bằng biểu đồ biến động chứng khoán rõ ràng, sáng sủa.Nhưng Hoắc Thừa cũng không muốn vì sự thiếu hiểu biết của mình mà ngăn cản Kiều Tri Ninh làm những điều mình thích.Khóe môi hắn khẽ nhếch, đáy mắt tràn ngập vẻ dịu dàng, nhẹ nhàng gật đầu với thiếu niên: "Muốn chơi thì cứ đi đi, vừa hay anh và sếp Du cũng có chút chuyện công việc muốn nói."
Nói rồi, ánh mắt hắn như có như không lướt qua người đàn ông bên cạnh.Du Khanh Dực nhanh chóng hiểu ý Hoắc Thừa, gật đầu phụ họa: "Đúng vậy Ninh Ninh, em cứ chơi với Phương đồng học đi, đến bữa ăn chúng tôi sẽ gọi em."
Thấy cục diện vô cùng hòa hợp, những người đàn ông không có ý định cãi vã, khóe môi Kiều Tri Ninh không tự chủ được nhếch lên: "Được, vậy em đi chơi trước đây!"
Hai thiếu niên vui vẻ, hớn hở đi vào phòng chơi game.Trong phòng khách, ánh mắt của hai người đàn ông dừng lại trên bóng dáng nhảy nhót của Kiều Tri Ninh, đều có chút mơ hồ.Im lặng một khoảnh khắc, Du Khanh Dực là người mở lời trước."
Sếp Hoắc có chuyện gì muốn nói với tôi, cứ việc nói thẳng đi."
Hắn dừng lại một chút: "Chuyện hợp tác giữa Dạo Chơi và Vân Hợp, lần trước cũng đã ký hợp đồng xong rồi, chắc sẽ không có gì thay đổi nữa."
"Ừm."
Giọng Hoắc Thừa trầm thấp, ngồi xuống ghế sofa da, đôi chân dài bắt chéo, tạo nên một hình ảnh sắc nét trong ánh hoàng hôn chiếu xuyên qua cửa sổ kính lớn.
Áp lực của người bề trên không tiếng động lan tỏa: "Tôi quả thực không phải nói chuyện công việc với anh."
"Vậy nói chuyện gì, nói về... làm sao để cướp Ninh Ninh từ tay các người sao?"
Khóe mắt Du Khanh Dực hơi nhếch lên, đôi mắt đào hoa vốn quen làm say đắm lòng người ánh lên những tia sáng li ti.
Vừa dứt lời, chính hắn cũng không nhịn được cười thành tiếng.Hoắc Thừa không bày tỏ ý kiến, khẽ gật đầu, đột ngột buông một câu:"Em ấy rất vui vẻ."
Du Khanh Dực khẽ cười một tiếng, ngồi xuống đầu bên kia sofa, thở dài: "Ai mà chẳng nói vậy chứ."
"Tất cả chúng ta đều quá tham lam."
Hoắc Thừa nói: "Nhưng thiên thần không nên bị trói buộc, cũng không nên thuộc về một loài người nào đó, đúng không."
Du Khanh Dực ngẩn người, rồi bật cười: "Không bằng nói, tất cả kế hoạch độc chiếm thiên thần của ác quỷ đều thất bại, nên mới chỉ có thể giả dạng thành con người để ở bên em ấy thôi."
Hoắc Thừa không trả lời, chỉ nhìn ánh mặt trời quá đỗi rực rỡ bên ngoài cửa sổ, xuyên qua khe rèm chiếu lên đầu ngón tay mình.Như thể đang phác họa, vuốt ve một thứ gì đó mà hắn vĩnh viễn không thể nắm bắt được.Hai người đàn ông có chút cô đơn ngồi trước cửa sổ kính lớn, suy nghĩ bay về những nơi rất xa.Nhưng họ biết, một số ý tưởng trong nội tâm của họ đã đạt được sự đồng thuận....Zerotwo quả không hổ là tác phẩm tâm huyết nổi tiếng năm nay, hai người một hơi chơi đến hết game mà không cảm thấy nhàm chán.Cốt truyện kịch tính nhưng không mất đi sự dịu dàng, trải nghiệm cực kỳ tốt.Kiều Tri Ninh rũ người trên ghế chơi game, lười biếng vươn tay, duỗi người."
Chơi hay quá, chơi đến mức em hơi đói rồi, hay chúng ta ra ngoài ăn gì đó đi?"
Cậu ngồi thẳng người, đang định đứng dậy ra khỏi phòng game thì bỗng nhiên bị một bàn tay to lớn nắm lấy cổ tay."
Ninh Ninh."
Gò má bánh mật của Phương Cảnh Chước ửng hồng bất thường, như thể đã hạ quyết tâm rất lớn, hắn cũng đồng thời đứng dậy: "Có, có thể đợi một chút không...
Em có lời muốn nói với anh."
Chú thỏ con nghiêng đầu, không hiểu nguyên do: "Chuyện gì vậy?"
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Phương Cảnh Chước với một tư thế mà Kiều Tri Ninh hoàn toàn không phòng bị, quỳ một gối xuống."?"
"!!!"
Rồi sau đó, cậu tận mắt thấy Phương Cảnh Chước móc từ trong túi ra một chiếc nhẫn hoàn toàn bằng vàng... nhẫn vàng.Chiếc nhẫn vàng rất lớn, y hệt như Phương Cảnh Chước vậy, tay dài chân dài người còn cao ráo.
Trên chiếc nhẫn vàng trơn bóng đó, tạo hình một cái đầu thỏ phiên bản Q, bên cạnh còn có vài bông hoa lá dùng để trang trí, tinh xảo mà đáng yêu.Trên thế giới có hàng ngàn vạn hình thái thỏ, nhưng nếu nhìn kỹ, sẽ phát hiện..."
Đây là nhẫn vàng liên danh của Nhung Nhung Thỏ và Chu Cửu Phúc sao!"
Kiều Tri Ninh hưng phấn hỏi —— đây tuyệt đối là món đồ quý giá nhất mà cậu từng thấy.Phương Cảnh Chước đỏ mặt gật đầu: "Đúng vậy, em mua chiếc giới hạn lớn nhất đó, nghĩ anh có thể thích..."
Nói rồi, hắn gãi đầu, có chút ngượng ngùng dời tầm mắt: "Em, em đôi khi không biết phải bày tỏ tình cảm của mình như thế nào, có lẽ trước đây đã làm một số chuyện kỳ quặc khiến anh không vui, nhưng em đối với Ninh Ninh tuyệt đối là thật lòng!
Dù bao lâu cũng sẽ không thay đổi."
"Em, em mua cái này tặng anh không phải muốn ép buộc anh điều gì, cũng chỉ là muốn...
để Ninh Ninh chú ý đến em nhiều hơn một chút là được rồi."
Tay Phương Cảnh Chước nắm chiếc nhẫn hơi run rẩy, sự hồi hộp và kích động lẫn lộn vào nhau, Kiều Tri Ninh nhìn thấy rõ ràng."
Anh, anh biết rồi."
Kiều Tri Ninh dừng lại một chút, cố gắng suy nghĩ nên dùng từ nào: "Chỉ là..."
Nghe thấy mở đầu này, tim Phương Cảnh Chước thắt lại, chiếc nhẫn suýt nữa tuột khỏi lòng bàn tay.Nhưng cuối cùng, thiên thần lấp lánh của hắn đã cúi người, nhận lấy chiếc nhẫn vàng hình chú thỏ của hắn."
Nhưng anh đã nhận ba chiếc nhẫn của những người khác rồi, anh... có ngại không?"
Kiều Tri Ninh nói câu này còn cố tình đếm lại: nhẫn hồng ngọc của Hoắc Thừa, nhẫn ngọc bích của Sở Hồi Chu, nhẫn kim cương của Du Khanh Dực, cộng thêm nhẫn vàng của Phương Cảnh Chước.Đã có bốn cái rồi.Trời ạ, nếu thu thập đủ năm chiếc nhẫn có thể triệu hồi thần long, thì cậu bây giờ chỉ còn thiếu Lục Thanh Cừ thôi!Đại não Kiều Tri Ninh miên man suy nghĩ.Chỉ thấy vừa dứt lời, Phương Cảnh Chước liền nở nụ cười rạng rỡ: "Em đương nhiên không ngại, chỉ cần anh có thể thích em một chút, dù chỉ là một phần năm của cả trái tim, em cũng sẽ rất vui."
"Vậy được rồi, nếu anh thành khẩn như vậy..."
Vành tai tinh tế của Kiều Tri Ninh khẽ đỏ, mặc cho thiếu niên cao lớn đang quỳ một gối từ từ đẩy chiếc nhẫn vào ngón tay mình, cậu kiêu ngạo khẽ hừ một tiếng, nói: "Vậy anh đành miễn cưỡng thích anh một chút vậy ~"...