[BOT] Wattpad
Ban Quản Trị
- 25/9/25
- 89,780
- 0
- 0
[Edit - Đm] Xinh Đẹp Tiểu Tham Tiền Bị Bắt Vạn Nhân Mê
Chương 39
Chương 39
Chương 39: Chú cún con đâm sầm vào lồng ngực săn chắc.Phát hiện bạn thân "cứng" lên lúc đang đùa giỡn thì phải làm sao?Câu hỏi khó xử này không ngừng hiện lên trong đầu Kiều Tri Ninh.Mãi cho đến khi Sở Hồi Chu bế cậu ra khỏi người mình và đặt sang một bên, cậu vẫn còn ở trong trạng thái hoảng sợ.Hồi nhỏ, khi hai người chơi đùa với nhau cũng không phải chưa từng sờ mó, nhưng lúc đó Kiều Tri Ninh còn bé, không có ý thức so đo hơn thua.
Bây giờ thì khác, xung quanh cậu toàn là những nhân vật chính của thế giới Thiên Long Nhân, mà đều là nam.
Lòng tự trọng của nam giới khó tránh khỏi bị tổn thương.Chỉ là...
Sở Hồi Chu cũng đâu phải nhân vật chính, tại sao hắn ta cũng khoa trương như vậy?!Kiều Tri Ninh vừa nghĩ vừa tức giận nhìn người anh em tốt của mình, trên mặt ửng hồng."
Nhìn anh làm gì thế," Sở Hồi Chu tiện tay búng một cái vào đầu cậu, cố gắng che giấu sự ngượng ngùng của mình, "Sao vậy, em muốn ăn thịt anh à?"
"Em... em không có."
Kiều Tri Ninh ngượng ngùng cúi đầu xuống, hạ giọng, thử hỏi, "Anh Sở, anh thành thật khai báo đi, anh có phải đã lén lút tập luyện không?"
Sở Hồi Chu: "?"
"Nếu không tại sao chúng ta từ nhỏ ăn giống nhau, mặc giống nhau, học ở cùng một nơi mà dáng người anh lại tốt như vậy chứ?"
Kiều Tri Ninh hỏi rất tự nhiên, nhưng người nghe lại thấy chột dạ.Lời này lọt vào tai Sở Hồi Chu liền biến thành ý "em rất lớn, em rất mạnh", hắn ta nhất thời không nhịn được cười, yết hầu khẽ động: "Em muốn nói những vị trí khác, thì đúng là có thể luyện được, còn cái này thì... chắc là trời sinh rồi."
Sở Hồi Chu nói xong cũng nhận ra không thích hợp, đỏ mặt đáp trả: "Em mới lớn được bao nhiêu chứ, nghĩ cái này làm gì?"
"Cái, cái đó không giống nhau!"
Kiều Tri Ninh lần đầu tiên thảo luận vấn đề này với Sở Hồi Chu, chợt nói ra còn có chút ngượng ngùng, "
Sau này rồi cũng phải dùng mà."
"Dùng?"
Sở Hồi Chu nhíu mày, sắc mặt bao phủ một tầng u tối, lạnh lùng hỏi, "Em muốn dùng với ai?
Cái tên họ Lục kia à?"
Kiều Tri Ninh ngớ người, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Sở Hồi Chu: "Liên quan gì đến anh ấy?"
Sở Hồi Chu cũng nhận ra mình đã lỡ lời, muốn cứu vãn nhưng đã muộn: "Em...
Thôi vậy, em cẩn thận một chút đi, sau này những chuyện như thế này chỉ có thể hỏi anh, muốn thử cũng phải tìm anh thử, không được ra ngoài tìm mấy tên đàn ông lung tung biết không?"
"À?"
Kiều Tri Ninh càng ngớ người hơn.Sở Hồi Chu cảm thấy hệ thống ngôn ngữ của mình quả thực có vấn đề, vò đầu bứt tai, để làm mình bình tĩnh lại, liền với chiếc áo sơ mi xộc xệch nắm lấy chìa khóa chuẩn bị ra cửa: "Được rồi, em cất đôi giày em mua kia cho kỹ vào, đừng để anh nhìn thấy nữa — anh đi mua đồ ăn cho em, em ở nhà nghỉ ngơi một lát đi, đừng chạy lung tung."
"Ồ...
Ồ, được."
Kiều Tri Ninh nhìn bóng dáng Sở Hồi Chu hoảng loạn rời đi, nghiêng đầu chớp chớp mắt....Đóng cánh cửa lớn lại, hít thở không khí trong lành bên ngoài, Sở Hồi Chu cuối cùng cũng bình tĩnh lại, đối mặt với ham muốn dơ bẩn của chính mình.Thật ra một thời gian trước anh ta đã nhận ra sự bất thường, chỉ là lúc đó còn ngây ngô, chỉ coi những manh mối và sự bối rối kia là sự ăn ý giữa những người bạn thân thiết, không nghĩ theo hướng đó.Nhưng sau này tiếp quản sản nghiệp của đại ca, tiếp xúc với đủ loại người ngày càng nhiều, Sở Hồi Chu càng hiểu rõ xã hội này, và cũng càng hiểu rõ bản thân mình.Hơn hai mươi năm qua, anh ta chưa từng rung động với bất kỳ nam hay nữ nào xung quanh, không giống như đám đàn em kia cứ thấy phụ nữ là không thể đi nổi, hận không thể ôm ấp, anh ta ở phương diện này vẫn luôn rất thanh tâm quả dục, trừ khi đối diện với Kiều Tri Ninh.Vài lần mất kiểm soát hiếm hoi đều là vì Kiều Tri Ninh ở bên cạnh.Dần dần, anh ta cuối cùng cũng thông suốt.Anh ta đâu phải thanh tâm quả dục gì chứ?
Rõ ràng là người mình thích vừa đúng lúc ở bên cạnh mình.Anh ta không muốn làm anh trai, bạn thuở nhỏ, bạn bè của Kiều Tri Ninh, anh ta càng muốn làm chồng của đối phương, loại quang minh chính đại.Thật ra nghĩ kỹ cũng không lạ, những năm qua bên cạnh anh ta có rất nhiều người đến rồi đi, đặc biệt là sau khi đi làm, trên các buổi tiệc xã giao cũng có không ít người xưng huynh gọi đệ, nhưng anh ta tuyệt đối sẽ không nảy sinh ý nghĩ muốn ăn ở, sinh hoạt cùng những người đó.Nhưng Ninh Ninh thì khác.Khác với tất cả những người hắn ta từng quen biết.Ở vũ trường cũng có ông chủ thích những cậu trai nhỏ trắng trẻo, mềm mại, Sở Hồi Chu đã gặp vài lần.Nhưng những cậu trai thủy linh đó cũng không khơi dậy được chút hứng thú nào của anh ta.Chỉ có Ninh Ninh, tùy tiện làm gì, hoặc chỉ cần an tĩnh ngồi đó đợi, anh ta đều có thể tâm hoa nộ phóng một thời gian dài, muốn trêu chọc cậu, muốn ôm cậu, muốn hôn cậu...
Những ngày đối phương ở nhà anh ta, trong đầu anh ta cứ mơ những giấc mơ kỳ lạ, suýt chút nữa không kiểm soát được mà đè người ta lên giường "ăn" mất.Nhận ra điều này xong, Sở Hồi Chu cũng không quá hoảng loạn, ngoài việc tự trách mình chậm hiểu, còn có thêm rất nhiều động lực để tiếp tục vươn lên.Cho nên anh ta mới liều mạng giải quyết xong chuyện nhà cửa, xe cộ, chính là để trước khi mở lời về chuyện này, có thêm tự tin và lòng tin.Đã có một khoảng thời gian, anh ta thậm chí còn cảm thấy mình là người phù hợp nhất với Ninh Ninh trên thế giới này.Có bấy nhiêu năm tình cảm, thói quen sinh hoạt cũng tương đồng, rất thích hợp để làm vợ chồng, à không, phu phu.Chỉ tiếc, trong khoảng thời gian gần đây, luôn có vài người đàn ông giống chó điên xuất hiện bên cạnh Ninh Ninh của anh ta, làm xáo trộn thế giới của hai người họ, phá hoại tình cảm của họ.Sở Hồi Chu nghiến răng nghiến lợi, không nhịn được lấy điếu thuốc ra khỏi túi, nhưng chỉ ngậm trong miệng rồi lại cất đi.Ninh Ninh không thích mùi thuốc lá, cho nên anh ta mỗi lần đều cố gắng đợi cho mùi bay hết mới về.
Khoảng thời gian này ở cùng cậu, cũng là lần đầu tiên anh ta có ý niệm muốn bỏ thuốc.Chậc, vẫn là phải đưa Ninh Ninh từ căn phòng thuê kia về nhà mình ở hẳn mới tốt.Phải nghĩ ra một lý do hợp lý, để Ninh Ninh không nghi ngờ.Sở Hồi Chu lên kế hoạch như vậy, tâm trạng lại tốt hơn một chút, ngân nga một giai điệu rồi chạy đi mua đồ ăn.Nhưng anh ta không hề nhận ra, ngoài anh ta ra, những người đàn ông khác cũng đang bí mật lên kế hoạch....Nhiệt độ mùa hè đột ngột tăng cao, trời trong nắng ấm, mặt trời chói chang.Sân trường Đại học A, lúc này cũng rạng rỡ ánh nắng.Phương Cảnh Trác vừa thay xong bộ đồng phục bóng rổ, cùng các đồng đội lên sân vận động, thì thoáng thấy một bóng hình quen thuộc ở cổng trường.
Đôi mắt cậu ta sáng rực như phát quang, liền nhanh chóng chạy đến, vây quanh người vừa tới."
Ninh Ninh!
Đúng là cậu!"
Kiều Tri Ninh đang vác cặp đi vào trường, bị một bóng đen to lớn lao tới dọa sợ, không dừng bước chân mà đâm thẳng vào một bầu ngực nở nang."
Ngô..."
Cậu ngớ người ngẩng đầu lên, mới nhìn rõ người trước mặt trông như thế nào, "Cảnh Trác?"
Bị gọi tên, Phương Cảnh Trác càng hưng phấn hơn, khóe miệng nhếch lên một nụ cười kích động, chiếc đuôi vô hình phía sau dường như muốn vẫy thành trực thăng."
Anh Ninh Ninh, sao anh lại đến trường em vậy, là đến xem trận bóng rổ của em à?"
Kiều Tri Ninh đang chuẩn bị tham gia lễ tốt nghiệp của Lục Thanh Cừ thì ngẩn người một chút, mãi sau mới nhận ra — đúng rồi, Phương Cảnh Trác cũng là sinh viên Đại học A.Cậu ngượng ngùng cười cười, bối rối hỏi: "Nhưng trận bóng rổ của cậu không phải đã đấu xong rồi sao?"
Tháng trước, Phương Cảnh Trác hẹn cậu thứ sáu đi xem cậu ta chơi bóng rổ, nhưng lúc đó cậu có công việc chụp ảnh phải làm nên từ chối.
Còn lần này, cậu chỉ đến tham gia lễ tốt nghiệp của Lục Thanh Cừ."
Cái đó là vòng loại."
Khóe miệng Phương Cảnh Trác càng cong lên, giải thích, "Đội trường bọn em đứng nhất vòng bảng vào chung kết, chung kết vừa đúng là hôm nay đó anh."
"Vậy sao..."
Kiều Tri Ninh bối rối đứng tại chỗ, không biết phải làm sao.
Nhưng đối diện với đôi mắt sáng lấp lánh đầy mong đợi của Phương Cảnh Trác, cậu lại có chút không đành lòng từ chối."
Tiểu Phương, cậu đứng đó nói chuyện với ai vậy, không đi cùng bọn tôi ra sân bóng sao, phải khởi động chứ."
Ngay lúc hai người đang ngừng lại, các đồng đội của Phương Cảnh Trác ở phía sau chờ không kịp cũng tiến lên.Vừa nhìn rõ mặt Kiều Tri Ninh, mấy thiếu niên cao lớn đều ngây người."
Cậu nói chuyện với ai mà lề mề vậy...
Chết tiệt, sao lại xinh đẹp thế này."
"Này, cậu nhóc này quen bạn từ khi nào vậy, sao không giới thiệu cho bọn tớ làm quen với."
"Bạn học nhỏ, em học khoa nào vậy, trước đây sao chưa thấy em?"
"Chào em!
Anh là tiền phong của đội bóng rổ, lát nữa anh có trận đấu, em có muốn đến xem không?"...Trong chớp mắt, những thiếu niên nhiệt tình vây quanh Kiều Tri Ninh, cậu mơ màng nhìn trái nhìn phải, cảm thấy có chút khó thở.Cậu yếu ớt phản bác: "Em không phải học sinh trường các cậu..."
Không ngờ đám người xung quanh chẳng hề bận tâm, đổi cách nói tiếp tục mời."
Ôi không sao không sao, trận đấu này của bọn anh là công khai, bạn bè ngoài trường cũng có thể xem."
"Đến đi, tại chỗ còn có đồ uống miễn phí, anh dẫn đường cho em!"..."
Mấy cậu có thể tránh ra một chút được không, cậu ấy sắp bị chen ngạt thở rồi."
Phương Cảnh Trác thấy tình hình không ổn, nhanh chóng đẩy đám người này ra, mình đi đến bên cạnh Kiều Tri Ninh, che chở đối phương, trong mắt cuồn cuộn dục vọng chiếm hữu rõ ràng.Kiều Tri Ninh suy tư một phen, lại nhìn đồng hồ, cuối cùng vẫn thỏa hiệp: "Được rồi, trận đấu này của các cậu sẽ kéo dài bao lâu vậy, lát nữa em còn có chút việc..."
"Rất nhanh thôi."
Phương Cảnh Trác chắc chắn nhìn về phía một thanh niên khác bên cạnh, "Nửa tiếng là có thể xử lý đội khoa học, đúng không đội trưởng?"
Đội trưởng sững sờ một thoáng, cuối cùng vẫn gật đầu.
Hắn ta từ trong ánh mắt của cậu em này, thấy được dục vọng thắng bại nồng đậm và khát khao u ám.Dù là đàn anh kiêm đội trưởng, hắn ta cũng không khỏi rùng mình dưới ánh mắt đầy áp chế đó.Rất rõ ràng, đó là mong muốn thể hiện sức mạnh và uy thế trước mặt người mình ngưỡng mộ....Hội trường Đại học A, màn hình tinh thể lỏng lớn đang liên tục chiếu tên các sinh viên tốt nghiệp xuất sắc, các giáo sư trên sân khấu đang tiến hành lễ phát bằng cho các sinh viên năng động.
Đội ngũ từ từ tiến lên, Lục Thanh Cừ chỉ cảm thấy chiếc áo cử nhân trên người mình thật bức bối.Ninh Ninh vẫn chưa đến.Rõ ràng đã hứa với anh sẽ nhất định đến tham dự lễ tốt nghiệp của anh, nhưng chờ mãi đến bây giờ, vẫn không thấy bóng dáng.Chẳng lẽ là trên đường gặp chuyện gì sao?Lục Thanh Cừ không khỏi có chút thất vọng, đến lượt mình, anh ta máy móc cúi người để viện trưởng phát bằng xong, rồi cô đơn rời khỏi khán đài, một mình bước ra khỏi hội trường.Anh ta lại nhìn quanh một lượt, vẫn không thấy bóng dáng quen thuộc, chỉ cảm thấy cơ thể như bị ngâm trong hầm băng, lạnh lẽo âm u.Nhưng đúng lúc này, từ sân bóng rổ ngoài trời của sân vận động bên cạnh, truyền ra tiếng hoan hô lớn.Lục Thanh Cừ xuyên qua cánh cửa kính dày cộm, mơ hồ thấy bóng dáng mà anh ta hằng tâm niệm.Đồng tử anh ta giãn lớn, cả người toát ra một luồng khí lạnh lẽo như vừa được vớt ra từ lò băng.Ninh Ninh của anh ta, tại sao lại ở bên cạnh đám chó thối đó?