[BOT] Wattpad
Ban Quản Trị
- 25/9/25
- 89,780
- 0
- 0
[Edit - Đm] Xinh Đẹp Tiểu Tham Tiền Bị Bắt Vạn Nhân Mê
Chương 59
Chương 59
Chương 59: Ai Cũng Muốn Cả!
Vợ Mình Không Thương, Chẳng Lẽ Giao Cho...Khi Hoắc Thừa thốt ra ba chữ "vị hôn phu", toàn thân Phương Cảnh Chước như đóng băng.
Ánh mắt nóng rực của hắn dán chặt vào chiếc dây chuyền mặt hồng ngọc trên ngực Kiều Tri Ninh, cảm giác như trời sập.Rõ ràng tháng trước, thiếu niên còn nhấn mạnh với hắn rất lâu rằng cậu và Hoắc Thừa không phải loại quan hệ đó, bảo hắn đừng suy nghĩ lung tung.
Nhưng chỉ sau mấy chục ngày, cậu đã ngoan ngoãn ngồi trong nhà Hoắc ăn bữa trưa, còn đeo một chiếc nhẫn khiến hắn không thể bỏ qua.Phương Cảnh Chước đau khổ cúi đầu, đáy mắt ngấn lệ trong suốt.Nhưng khi ngẩng đầu lên lần nữa, hắn lại càng thêm kiên định.Vốn dĩ Hoắc Thừa đã bôi nhọ hắn là tiểu tam, hại hắn bị mẹ cấm túc một tuần, vậy thì hắn thà không làm gì cả, đã làm thì phải làm đến cùng, trực tiếp gánh lấy tội danh này, làm tiểu tam thật sự còn hơn!Vợ mình không thương, chẳng lẽ giao cho anh mình thương sao?Hắn mới không chịu.Nghĩ vậy, Phương Cảnh Chước liền thật sự mở miệng:"Ninh ca, anh thật sự ở bên anh ấy sao?
Có phải anh ấy ép buộc anh, anh mới..."
Giọng điệu chân thành tha thiết, như thể chỉ cần đối phương nói một tiếng không muốn, hắn có thể lập tức đứng dậy mang người đi bỏ trốn vậy.Kiều Tri Ninh há miệng, "Tôi..."
Chưa kịp nói gì đó, mười ngón tay trái bỗng nhiên bị Hoắc Thừa nắm lấy."
A Cảnh, con, con ngồi yên đi, đừng nói bậy."
Dì Hoắc Như Sương bên cạnh vừa mới hoàn hồn sau cơn kinh hãi, một tay buông chén canh đang cầm, một tay ôm ngực, cao giọng ngăn cản đứa con trai muốn gây chuyện."......"
Phương Cảnh Chước cũng không chịu phục, nhưng nể mặt mẹ, không tiện phát tác.
Đôi mắt đen láy như mắt sói trừng trừng nhìn Hoắc Thừa, ánh mắt nóng rực gần như muốn đốt thành hai lỗ trên người đối phương.Hắn ta như một con sói đơn độc mất đi bạn tình, lén lút rình rập con sói đầu đàn đã chiếm hữu con cái mà hắn yêu mến, răng nanh ẩn hiện, sẵn sàng lao lên giành lại người về bên mình bất cứ lúc nào.Hoắc Thừa cảm nhận được ánh mắt tràn đầy địch ý của đối phương, bất động thanh sắc nắm chặt tay trái của Kiều Tri Ninh.
Trong ánh mắt ghen tị của Phương Cảnh Chước, khóe môi hắn khẽ nhếch, lộ ra một nụ cười ấm áp như gió xuân.Sự kiêu căng của kẻ bề trên thể hiện một cách nhuần nhuyễn.Ánh mắt hai người đàn ông hung ác đến mức dường như muốn tóe lửa.
Kiều Tri Ninh vốn định giải thích vài câu để hòa hoãn không khí, nhưng từ lúc bị Hoắc Thừa nắm lấy lòng bàn tay, cậu không dám nói nhiều, sợ nói nhiều sẽ bị trả thù, làm hỏng cuộc sống yên ổn hiện tại của mình, lại bị kéo vào phòng tối "làm" một trận......Mãi đến khi Hoắc Như Sương đã hết kinh hãi, bà mới thăm dò nói ra nỗi lòng: "A Thừa à, con...
ôi, ta đây làm cô cũng không phải người không hiểu chuyện, chỉ là Đức Chung hắn chỉ có mình con là con trai, con lại tìm một người đàn ông thành gia, làm sao mà ăn nói với hắn đây, tương lai không có người nối dõi, thế này loạn hết cả lên rồi..."
Hoắc Thừa ngồi thẳng lưng, thần sắc trầm tĩnh, ngón tay thon dài khẽ gõ mặt bàn, giọng nói không nhanh không chậm: "Ý tốt của cô cháu xin ghi nhận, nhưng – cô vẫn nên lo việc nhà của mình đi, còn lại cháu sẽ tự xử lý thỏa đáng."
Hoắc Như Sương bị hớ, há miệng còn định tiếp tục phản bác, nhưng rốt cuộc vẫn không nói ra.Bà biết, Hoắc Thừa đang châm chọc bà đấy.Con trai độc nhất nhà họ Hoắc hắn là gay, con trai bà chẳng phải cũng là gay sao?Lại còn thích cùng một người đàn ông.Thế nhưng...Hoắc Như Sương nhìn sang cậu thiếu niên nước da trắng nõn, mơ hồ trước mặt, rồi lại nhìn hai người đàn ông đang giương cung bạt kiếm ngồi cạnh mình, bỗng nhiên lại cảm thấy về tình cảm thì có thể tha thứ được.Một đứa trẻ xinh đẹp như vậy, được người khác thích cũng là chuyện bình thường.
Khó tránh khỏi bị tranh giành.Nghĩ vậy, vẫn là lỗi của mấy đứa con trai nhà bà.Ai.
Tạo nghiệt thật.Hoắc Như Sương tự biết chuyến đi này là tự mình đa tình, liền kéo Phương Cảnh Chước chuẩn bị rời đi, nhưng ai ngờ, kéo con trai mình một cái, thế mà lại không giữ chặt được."?"
Phương Cảnh Chước đứng yên như một cây tùng lạnh lẽo, ánh mắt vẫn nóng rực nhìn chằm chằm thiếu niên trước mặt, phảng phất trong khoảnh khắc sẽ bùng nổ xung đột.Kiều Tri Ninh bị nhìn chằm chằm đến rợn tóc gáy.
Cậu hiếm khi thấy Phương Cảnh Chước có ánh mắt sắc bén như vậy, đành phải kéo vạt áo Hoắc Thừa, giọng nói mềm mại hòa hoãn nói: "Cảnh Chước, nếu cậu thật sự muốn tìm tôi chơi... lúc nào cũng có thể đến, gần đây tôi đều ở đây."
Khóe miệng Hoắc Thừa trong nháy mắt cứng lại."
Thật sao?"
Phương Cảnh Chước như được ban ân, đôi mắt trong nháy mắt sáng bừng, vẻ ủ rũ tan biến.Kiều Tri Ninh gật gật đầu: "Ừ ừ, nhưng phải lúc tôi rảnh nhé, nếu có công việc chụp hình thì không thể ở cùng cậu được."
Mặc dù Phương Cảnh Chước trước đây đã nói những lời vớ vẩn với cậu, nhưng Kiều Tri Ninh vẫn luôn nhớ rằng khoảng thời gian trước chính hắn đã cưu mang mình khi không có chỗ đi, trong lòng vẫn còn chút cảm kích, không muốn làm mối quan hệ căng thẳng đến mức này.Huống chi...
Cậu lén lút liếc nhìn Hoắc Thừa đang có sắc mặt âm trầm bên cạnh, thầm nghĩ, Phương Cảnh Chước chẳng qua là một đứa em còn đang đi học, những suy nghĩ vượt giới hạn đó, nhìn vào mặt mũi của Hoắc Thừa, nói không chừng vài ngày nữa sẽ chấm dứt."
Không sao đâu Ninh Ninh, tôi sẽ không làm phiền công việc của anh."
Cái đuôi của Phương Cảnh Chước lại phấn khích vẫy vẫy: "Vậy hôm nay tôi có thể chuyển đến không?
Mấy ngày anh không ở đây... tôi rất nhớ anh."
Hoắc Thừa nãy giờ vẫn không nói nhiều, ánh mắt lạnh lẽo, thong thả nâng bàn tay đang đan mười ngón với Kiều Tri Ninh, lơ đãng vẫy vẫy trước mặt Phương Cảnh Chước, giọng điệu lười biếng nói: "Cảnh Chước muốn đến ở, tự nhiên hoan nghênh.
Chỉ cần không làm phiền tôi và vị hôn phu của tôi thì không sao cả."
Đầu ngón tay hắn mềm mại vuốt ve lòng bàn tay thiếu niên, cười lạnh tiếp tục nói: "Tuy nhiên, sau khi khai giảng tháng sau, tôi vẫn hy vọng cậu có thể dành nhiều tâm tư hơn cho việc học, chậm trễ chương trình học ở trường thì không tốt đâu."
Phương Cảnh Chước sững sờ, cắn chặt hàm răng.
Hắn biết Hoắc Thừa đang ám chỉ mình, dứt khoát không mặn không nhạt nói với giọng điệu mỉa mai: "Anh tôi trí nhớ thật tốt, là lo lắng tôi nghỉ lâu quá, xảy ra chuyện gì với anh dâu, uy hiếp đến anh sao, ha ha."
Không khí trong nháy mắt đông cứng, các khớp ngón tay Hoắc Thừa phát ra tiếng kêu giòn tan đầy nguy hiểm.Sắc mặt Hoắc Như Sương lạnh như băng, bà cảm thấy con trai mình não tình yêu hơi quá nghiêm trọng, nghiêm trọng đến mức không thèm bận tâm đến tính mạng của mình, liền vươn tay định túm người đi: "A Cảnh, con không cần ở đây làm phiền anh họ và anh dâu con, hai đứa nó đang sống rất tốt, con xen vào làm gì, ngoan, nghe lời mẹ, chúng ta về uống thêm thuốc bổ đi con, uống thuốc con sẽ trở lại bình thường..."
Hoắc Thừa dù sao cũng là con của anh bà, muốn thích đàn ông bà không thể quản được, nhưng Phương Cảnh Chước là con trai ruột của bà, bà không muốn con trai mình dây dưa với đàn ông.
Bà nghe các chị em trong giới nói có loại thuốc đông y uống vào có thể thay đổi xu hướng, bà phải tìm đến thử xem.Nếu có dư, bà cũng gửi cho Hoắc Thừa một phần.Nhưng lần này, Phương Cảnh Chước tỏ ra rất kiên định, đứng vững chân sau, gạt tay bà ra, trầm giọng nói: "Mẹ, mẹ về trước đi, anh ấy đã đồng ý cho con ở lại rồi, mẹ còn gì mà không yên tâm chứ?"
"Đứa nhỏ này của con..."
Hoắc Như Sương tự biết không thể nói nổi đối phương, dứt khoát cũng không muốn quản, cứ để Phương Cảnh Chước ở chỗ anh hắn chịu chút tra tấn đi, hết hy vọng là có thể ngoan ngoãn đi du học, "Được rồi, mẹ cũng không quản được con, nhưng chỉ có một điều, khóa học ở trường con tuyệt đối không được bỏ, nếu không đi du học mà còn ảnh hưởng đến tốt nghiệp thì mẹ có rất nhiều chiêu trị con!"
Nói xong, Hoắc Như Sương liền rời khỏi Hoắc trạch.Chỉ còn lại Kiều Tri Ninh kẹp giữa hai người đàn ông, không biết làm sao nhìn người này, rồi lại nhìn người kia, vô cùng khó xử....Nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp diễn.Chỉ là từ đó về sau, mỗi ngày Kiều Tri Ninh vừa mở mắt tỉnh dậy, nhìn thấy đều là hai khuôn mặt đẹp trai của đàn ông.Lúc mới đầu cậu còn hơi xấu hổ, nhưng sau này nhìn quen cũng không sao.
Sau khi chân cậu lành, cậu không sắp xếp công việc quá dày đặc.
Ngoài việc đi theo người đại diện chụp hai phim quảng cáo ngắn, mỗi ngày cậu đều chạy đến phòng làm việc của Đường Lộ Lộ, chụp ảnh trang phục triển lãm cho cô ấy, còn tiện thể cùng nhau đi dạo quanh đó, mua ít đồ lặt vặt mang về.Cuộc sống trôi qua cũng khá thoải mái và dễ chịu.Gần đây, Đường Lộ Lộ mê một bộ truyện tranh đam mỹ, trong lúc nghỉ ngơi làm việc luôn kéo cậu lại tám chuyện, còn khoe với cậu những bức hình in màu tuyệt đẹp mà cô ấy mua được.Kiều Tri Ninh nhìn năm người đàn ông quấn quýt bên nhau trên bức hình, trong nháy mắt trợn tròn mắt."
Chị Lộ Lộ, mấy người này đều là cặp chị đẩy sao?
Thật là đông đúc quá..."
Đường Lộ Lộ cười hì hì: "Cũng không hẳn, chị chủ yếu đẩy hoàng tử Ariel ở giữa, chính là cậu bé đáng yêu nhất này."
Kiều Tri Ninh ánh mắt dừng lại trên thiếu niên tóc hồng đáng yêu ở giữa, không khỏi cảm thán: "Đúng là đáng yêu thật, vậy bốn cậu con trai bên cạnh là nhân vật gì vậy chị?"
Dù là truyện tranh đam mỹ, cũng ít nhất phải có một nam chính khác chứ?
Kiều Tri Ninh nghĩ vậy.Nhưng ai ngờ, Đường Lộ Lộ cười bí ẩn, dừng một chút mới nói: "Trẻ con mới chọn lựa, chị đẩy bé cưng, tự nhiên là tất cả đều muốn ~"Kiều Tri Ninh: "?"
Đường Lộ Lộ: "Ôi chao, em không hiểu đâu, bây giờ đang thịnh hành kiểu này.
Bộ truyện này vốn dĩ là nhiều nam chính, Ariel ở bên ai cũng sẽ có người không hài lòng, tác giả liền dứt khoát sửa lại kết cục.
Kết cục mới nhất, tất cả mọi người đều hạnh phúc vui vẻ sống bên nhau, độc giả đều hài lòng."
"À?"
Kiều Tri Ninh kinh ngạc, lần đầu tiên biết trên đời này còn có tác phẩm có cách sắp xếp như vậy, lầm bầm phụ họa một câu: "Haha, vậy cũng đúng, ở bên nhau hết cũng tốt."
"Đúng vậy."
Đường Lộ Lộ nói, "Khoảng thời gian trước chị còn mua một con búp bê Ariel bằng bông, đáng yêu cực kỳ.
Mấy ngày nay chắc sắp về đến rồi, đến lúc đó chị sẽ dành thời gian may thêm vài bộ quần áo cho búp bê, rồi gửi cho thỏ cưng của em vài bộ nữa nhé."
"Hắc hắc, chị Lộ Lộ tốt quá!"...Cuộc trò chuyện hôm nay đã mang đến cho Kiều Tri Ninh một cú sốc cực lớn.
Mãi cho đến khi cậu đi xe về đến Hoắc trạch, trong đầu vẫn còn vảng vất hình ảnh kỳ lạ của bức tranh ghép năm người đàn ông quấn quýt bên nhau mà cậu vừa nhìn thấy.Như vậy... thật sự có thể làm được sao?
Một người, hẳn là không thể ăn nhiều như vậy chứ?
Nhưng nếu muốn ăn riêng lẻ thì cũng không hẳn là không được...Càng nghĩ, đầu cậu càng rối, nếu không có chuyện gì xảy ra với Lục Thanh Cừ và Hoắc Thừa thì không sao, nhưng một khi đã xảy ra, cậu không khỏi liên tưởng cốt truyện như vậy đến bản thân mình.Thật đáng sợ.Nhưng nghĩ lại, truyện tranh đâu phải hiện thực.Cậu chỉ là không cẩn thận làm rối cốt truyện, mới dẫn đến cục diện hỗn loạn hiện tại.
Chờ điều chỉnh lại sẽ ổn thôi.
Huống hồ, bộ truyện tranh kia có đến năm người, cậu hiện tại cũng mới hai người, không hoảng không nóng nảy.Nghĩ vậy, Kiều Tri Ninh lại một lần nữa bước chân nhẹ nhàng vào biệt thự.Bác bảo vệ tươi cười mở rộng cửa cho cậu.
Kiều Tri Ninh vừa bước vào sảnh, liền thấy hai bóng dáng cao lớn sừng sững ở cửa, như ma quỷ chờ cậu về, dọa chết người.Và trong sảnh, thoang thoảng bay ra một mùi hương thảo dược Trung Quốc đáng ngờ....
Đây là tình huống gì vậy?