Chương 28: Bị trêu đến khóc (ba trong một) - "Hôn một lần 300..."
Kiều Tri Ninh gần như bật khóc.
Ánh mắt dò xét như thật của Hoắc Thừa xuyên thẳng qua cậu, dường như muốn nhìn thấu mọi ý nghĩ trong đầu."
Cái em đang cầm trên tay là đồng phục cấp hai của tôi," Hoắc Thừa bất đĩ nói, khóe miệng ẩn chứa chút ý cười khó hiểu.Kiều Tri Ninh bỗng cảm thấy lớp vải cotton trên tay mình nóng bừng, kéo theo cả má cậu cũng hơi ửng hồng.
"Xin... xin lỗi, em không biết đây là..."
"Không sao," Hoắc Thừa đáp.
"Là tôi không báo trước cho em đây là phòng cũ của tôi, lỗi tại tôi.
Quần áo của em tôi đã chuẩn bị rồi, chỉ là không ngờ em lại tắm vào ban ngày, nên chưa kịp đưa."
"Không, là lỗi của em, em nên đợi ngài về rồi mới tắm..."
Kiều Tri Ninh vừa nói xong đã nhận ra lời mình có ý khác, vội vàng lắc đầu liên tục.
"Em không phải có ý đó..."
Nhìn thiếu niên sắp khóc trước mặt, Hoắc Thừa thu lại ý trêu chọc, ngồi xổm xuống nâng cậu dậy.
"Dưới sàn lạnh, đứng lên trước đã."
Eo Kiều Tri Ninh được bàn tay to rộng, mạnh mẽ của Hoắc Thừa nắm lấy.
Lòng bàn tay nóng bỏng vòng qua eo cậu, hoàn toàn không cần cậu dùng sức, đã được nâng đứng dậy.
Đáy lòng cậu vô cớ dấy lên cảm giác được che chở hoàn toàn, nếu không phải bắp chân còn hơi run rẩy, quả thật sẽ không ai nhận ra cậu đang sợ hãi."
Em..."
Ánh mắt Hoắc Thừa vốn nhìn thẳng bỗng hạ xuống, dừng lại ở giữa eo cậu.Hồng.Thật tinh xảo.Hoàn toàn không giống anh ta.Hoắc Thừa cảm thấy hơi thở mình nặng nề hơn, bàn tay nâng eo nhỏ của thiếu niên cũng run rẩy sảng khoái như bị điện giật."!!!"
Kiều Tri Ninh cũng theo ánh mắt đối phương nhìn xuống, thấy vạt áo sơ mi trống rỗng của mình, nhận ra chiếc khăn tắm đã rơi, đôi mắt tròn xoe lập tức mở lớn, bật ra một tiếng kêu chói tai.
"Anh nhắm mắt lại, không được nhìn!"
Hoắc Thừa không nghe lời cậu mà nhắm mắt, ngược lại dùng ánh mắt càng thêm u ám, sâu thẳm đánh giá một lượt, rồi – đóng cửa phòng lại, một tay bế cậu lên, đặt lên chiếc giường đôi phía sau.Kiều Tri Ninh ngây người, co hai chân lại, bao bọc kín mít lấy mình.
Những nếp gấp của vạt áo sơ mi chồng lên nhau bên trong, tạo nên vẻ đẹp yếu ớt như ẩn như hiện.Hoắc Thừa thong thả ung dung mặc cho cậu chiếc quần short thể thao.
Các đốt ngón tay thỉnh thoảng lướt qua phần thịt mềm ở đùi cậu, khiến cậu rụt người lại.Rất nhanh, quần đã mặc xong.Kiều Tri Ninh mơ màng nhìn xuống – đây là chiếc quần đồng phục thời trung học của Hoắc Thừa.
Dù là quần áo của anh ta thời niên thiếu, chất lượng vẫn tốt như thường, vải cotton mặc lên người rất thoải mái, chỉ là phần lưng quần vẫn hơi rộng một chút, không mặc đồ lót, Kiều Tri Ninh khó chịu mà cọ hai cái.Cậu nên nói cảm ơn không nhỉ?Cứ thấy là lạ.Ánh mắt Hoắc Thừa u ám, đáy mắt cuồn cuộn dục vọng khó kìm nén, gần như không thể chờ đợi mà ngồi xuống bên cạnh cậu.Nệm giường vì trọng lượng bất ngờ mà hơi lún xuống, khoảng cách giữa hai người chợt rút ngắn, gần đến mức Kiều Tri Ninh có thể rõ ràng ngửi thấy mùi gỗ lạnh lẽo trên người đối phương, đầy tính xâm lược mà quẩn quanh chóp mũi."
Quần áo mặc xong rồi, vậy chúng ta bắt đầu trị liệu nhé?"
Hoắc Thừa giả vờ bình tĩnh nhắc nhở, giọng nói lại khàn hơn ngày thường vài phần, như đang cố kìm nén điều gì.
Ngón tay thon dài của anh ta vô thức gõ nhẹ lên đầu gối, các đốt ngón tay rõ ràng, xương xẩu sắc bén.
"Liệu trình điều trị tháng này còn lại bốn lần."
Kiều Tri Ninh bừng tỉnh.— Hóa ra là chứng "khát da" của Hoắc Thừa tái phát.Thảo nào vừa rồi khi anh ta mặc quần cho cậu, đầu ngón tay anh ta như có như không cọ qua bắp chân cậu, cảm giác nóng bỏng gần như muốn bỏng da.
Cậu còn tưởng..."
À...
được."
Cậu ngoan ngoãn gật đầu, hàng mi dài khẽ run rẩy, đổ một bóng nhỏ trước mắt.
"Vậy anh cứ làm đi."
Vừa dứt lời, cậu liền bị Hoắc Thừa cúi người ôm lấy, không thể động đậy.Lần này Hoắc Thừa không đặt cậu lên đùi, mà chọn đối mặt với cậu.
Vì tư thế, lưng Kiều Tri Ninh bất ngờ chạm vào gối mềm, hai chân bị thân hình cường tráng của người đàn ông áp chế, vô thức buông thõng bên hông đối phương, mũi chân khó khăn lắm mới chạm đất, giống như một con thú non bị nhốt dưới móng vuốt mãnh thú, ngay cả một chút giãy giụa nhỏ nhất cũng không có kẽ hở."
Ưm..."
Gần quá...Nhiệt độ cơ thể Hoắc Thừa xuyên qua lớp vải mỏng manh không ngừng truyền đến, nóng đến mức gần như muốn thiêu đốt người.
Kiều Tri Ninh theo bản năng muốn cử động, nhưng vừa vặn sườn lại là đùi cơ bắp săn chắc của đối phương, đường cong đầy sức mạnh cho thấy sự chênh lệch áp đảo.Cậu vô cớ có cảm giác bị kiểm soát hoàn toàn, dường như ngay cả nhịp thở cũng bị đối phương thao túng....
Thật lớn, thật nặng.Không hổ là nam chính công.Trước mặt Hoắc Thừa, cậu như một chú gà con có thể tùy ý nắn bóp, chênh lệch quá lớn, thế nên không hề có phần thắng để phản kháng.Chỉ thất thần một khoảnh khắc, eo Kiều Tri Ninh đã bị Hoắc Thừa nhấc lên, phần thịt mông được nâng đỡ vững vàng.
Cảm giác không trọng lực bất ngờ làm Kiều Tri Ninh kinh hô một tiếng, trong hoảng loạn hai tay chống lên vai rộng của người đàn ông, các ngón tay vô thức nắm chặt lớp vải áo sơ mi, cả người bị nhấc bổng lên.Tầm mắt đột nhiên nâng cao, cậu bị buộc phải nhìn thẳng Hoắc Thừa.
Đôi mắt sâu thẳm của người đàn ông gần trong gang tấc, ánh mắt tối đến kinh người."
Hoắc, Hoắc tổng...?"
Giọng cậu run rẩy, âm cuối còn chưa dứt, Hoắc Thừa đã cúi người đến gần.Hơi thở ấm áp phả vào gáy, kích thích một trận run rẩy nhỏ.
Giây tiếp theo, đôi môi mềm mại dán lên da thịt, đầu tiên là vuốt ve nhẹ nhàng, ngay sau đó là những nụ hôn mút mang chút trừng phạt.Răng nanh sắc nhọn chạm vào mạch máu yếu ớt ở cổ, nghiền nhẹ không nặng không nhẹ, dường như đang thưởng thức một món điểm tâm tinh xảo."
Ưm...
Ngứa."
Kiều Tri Ninh kinh ngạc vì đối phương lại làm ra chuyện như vậy, mang theo tiếng nức nở lắc đầu, âm cuối run rẩy.
"Dừng lại Hoắc tổng, anh không thể cắn em..."
"Cắn?"
Hoắc Thừa cười nhẹ một tiếng, lồng ngực rung động truyền qua cơ thể đang dán sát vào nhau, làm tai Kiều Tri Ninh tê dại.Thiếu niên quá ngây thơ, ngay cả hôn và cắn cũng không phân biệt được.
Nhưng khóe mắt ửng hồng và giọng nói run rẩy của cậu lại như một ngọn lửa, khiến người ta không kìm được mà muốn trêu chọc cậu quá đáng hơn.Tuy nhiên, có lẽ dáng vẻ không thể kìm nén của mình cũng gần giống như cắn vậy."
Xin lỗi, là tôi đã quá lời."
Hoắc Thừa miệng nói xin lỗi, nhưng lực đạo kiềm chế lại không hề giảm bớt.
Anh ta rũ mắt thưởng thức vết hôn mới toanh trên cổ thiếu niên, nó nở rộ một màu rực rỡ trên làn da trắng nõn, giống như hoa mai đỏ rơi trên nền tuyết, lộng lẫy mà chói mắt."
Tôi thích cách tiếp xúc như vậy."
Ngón cái anh ta vuốt ve dấu vết đó, hài lòng cảm nhận cơ thể dưới lòng bàn tay khẽ run rẩy.
"Cảm giác hiệu quả hơn ôm bình thường."
"Phải, phải không?"
Kiều Tri Ninh thở hổn hển từng hơi nhỏ, đôi mắt đen láy đảo tròn, linh cơ chợt động nói.
"Vậy... anh cắn được, nhưng cái này phải tính thêm tiền."
"Ừm?"
Hoắc Thừa nhướng mày.
"Ninh Ninh muốn thêm bao nhiêu?"
"Cắn một lần một trăm... không đúng, 300, anh thấy sao?"
Kiều Tri Ninh thử nhìn người đàn ông, đáy mắt lấp lánh sự tinh ranh co rúm, giống như một con vật nhỏ tự cho là đã tính kế được thợ săn."
Được."— Ít quá.Ngay cả một vạn anh ta cũng chi được.Hoắc Thừa gần như muốn thở dài.
Anh ta nghiêm trọng nghi ngờ với tính cách trì độn như Kiều Tri Ninh, ra ngoài sẽ bị những tên đàn ông hoang dã lừa đến không còn cái quần lót nào.Nhưng may mắn thay, cậu đã gặp anh ta.Anh ta sẽ đuổi từng con chó bên ngoài đi, để trong thế giới của thiếu niên chỉ còn lại một mình anh ta."
Vậy tôi bắt đầu đây."
Giọng Hoắc Thừa khàn khàn, lòng bàn tay nóng bỏng dán lên eo Kiều Tri Ninh, không cho phép kháng cự mà ấn cậu về phía mình.
"Khó chịu thì cứ kêu lên."
Anh ta dừng một chút, rồi bổ sung: "Còn nữa... sau này cứ gọi tên tôi là được."
"Vậy anh nhẹ một chút...
Hoắc Thừa."
Thiếu niên rụt rè sợ sệt kêu lên, âm cuối như một cái móc nhỏ quyến rũ người.Tên của mình thốt ra từ đôi môi mềm mại đó, quả thực như đổ một thùng dầu vào ngọn lửa đang cháy.Hơi thở Hoắc Thừa đột nhiên trở nên nặng nề, lực ôm lập tức tăng lên, dường như muốn nhào nặn cậu vào xương thịt.
Sự khao khát tiếp xúc bệnh hoạn và dục vọng cuồn cuộn trong đáy lòng đan xen thành một cái lưới, sợi dây lý trí căng đến tột cùng, gần như đứt đoạn.Những nụ hôn tinh tế lại rơi xuống, lần này lại càng thêm càn rỡ hơn trước.Kiều Tri Ninh ban đầu còn có thể miễn cưỡng đếm số lần bị cắn, nhưng theo động tác của Hoắc Thừa dần dần di chuyển xuống, ý thức của cậu rất nhanh bị trộn thành một mớ hỗn độn.Rõ ràng không đau, nhưng cái cảm giác tê dại đó lại giống như rắn độc bò lổm ngổm, tất cả những nơi nó lướt qua đều nổi lên một trận run rẩy.
Cho đến khi những ngón tay hơi lạnh đẩy vạt áo sơ mi ra, thử thăm dò xoa ( ) —— (Tớ thấy convert để kí hiệu vậy nhưng hong hiểu nên tớ để vậy nha, xoa gì tự hiểu nha các tình yêu ^^ )"Không được...
Chỗ đó... không thể!"
Kiều Tri Ninh đột nhiên giãy giụa, khuôn mặt đỏ bừng.
Người này sao lại có thể...
Quá đáng!Đôi mắt Hoắc Thừa đỏ tươi, lý trí sớm đã bị thiêu rụi, khàn giọng phun ra hai chữ: "Thêm tiền."
"Ưm..."
Thiếu niên không còn phản kháng.Hoắc Thừa được đằng chân lân đằng đầu mà một tay cởi bỏ cúc áo sơ mi, khàn giọng nói: "Cắn."
Tiếng phản đối bị lớp vải áo sơ mi chặn lại trong cổ họng.Khi (..) (Nữa nè ^^) non nớt bị bao bọc bởi sự ẩm ướt nóng bỏng, Kiều Tri Ninh hoàn toàn mềm nhũn.
Những giãy giụa rất nhỏ hóa thành tiếng nức nở vỡ vụn tràn ra từ cổ họng, giống như một con thú nhỏ bị nhốt, tiếng kêu lớn vang vọng khắp căn phòng ngủ kín mít....Ngày hôm sau, trời quang mây tạnh, gió mát.Kiều Tri Ninh tỉnh dậy lúc hơn 8 giờ.
Hôm qua bị Hoắc Thừa hành hạ suốt một giờ, cậu ăn cơm xong lúc 8 giờ rồi nằm trên giường ngủ thiếp đi, ngủ tròn mười tiếng, nên bây giờ tỉnh dậy sớm hơn một chút.Nhưng dù đối với cậu đã là rất sớm, Hoắc Thừa lại còn sớm hơn cậu, không biết 6 giờ hay 7 giờ đã đi công ty rồi.
Chủ nhà không có ở nhà, biệt thự rộng lớn lại trở về sự yên tĩnh ngày thường, chỉ có dì Vương và tiếng bát đũa lạch cạch trong bếp.Kiều Tri Ninh chậm rãi thay bộ quần áo Hoắc Thừa đưa cho cậu hôm qua, nhìn mình trong gương toàn thân ở cửa phòng, mắt sáng bừng —Người đẹp trai, trong trẻo, lanh lợi trước mặt này, là ai vậy?Kiều Tri Ninh, người hiếm hoi được ngủ sớm một lần, lúc này mặt mày rạng rỡ, môi và má đều ửng hồng khỏe mạnh, khoác lên mình chiếc áo thun cổ bẻ màu trắng rất có khí chất do Hoắc Thừa cung cấp, cùng một chiếc quần short màu be dài quá đầu gối, cả người như một thiếu gia nhà giàu rạng rỡ, giản dị nhưng ẩn hiện chút quý phái thời thượng.Khóe môi Kiều Tri Ninh cong lên một nụ cười, hài lòng nhìn mình trong gương, nhảy nhót xoay hai vòng.Sau đó cậu nhảy nhót trở lại tủ quần áo, đóng gói tất cả quần áo mới Hoắc Thừa mang về cho cậu mặc hôm qua vào túi.He he, chờ đến khi thời gian bảo vệ kết thúc và cậu dọn đi, những bộ quần áo đẹp đẽ này cũng phải mang theo mới được.Cái này là hồi vốn.Kiều Tri Ninh đang vui vẻ thu dọn quần áo thì điện thoại đột nhiên reo.Là người bệnh viện gọi đến, nói Lục Thanh Cừ đã tỉnh, nhưng người hiện tại còn rất yếu, không thể nói chuyện lâu, nên nhờ nhân viên y tế gọi điện thoại cho cậu.Kiều Tri Ninh giật mình chạy ra khỏi phòng, cầm điện thoại định đi ra ngoài thì bị dì Vương chặn lại."
Tiểu Kiều thiếu gia tỉnh rồi ạ?"
Dì Vương hiền hậu hỏi."
Vâng vâng."
Kiều Tri Ninh có chút vội, một mặt là lo lắng tình trạng của Lục Thanh Cừ, một mặt cũng có chút cảm giác áy náy bí ẩn kiểu anh em đang nằm viện khó chịu, còn mình lại đang hưởng phúc trong biệt thự cao cấp.Nhưng cảm giác áy náy này đến nhanh đi cũng nhanh, không quá một lát Kiều Tri Ninh liền vứt nó ra sau đầu, bởi vì cậu ngửi thấy mùi bữa sáng trên bàn ăn.Bánh sừng bò, súp kem nấm, trứng gà hun khói và các loại món ăn nhỏ.Nước miếng cậu sắp chảy ra rồi."
Dì Vương, bữa sáng này cháu có thể ăn không ạ?"
Dì Vương nhìn bộ dạng cẩn thận hỏi của thiếu niên, có chút đau lòng, dịu dàng nói: "Đương nhiên rồi, đây là Hoắc tổng cố ý dặn dò để lại cho ngài trước khi ra ngoài.
Nếu ngài bây giờ muốn ăn, tôi sẽ đi hâm nóng."
"Không sao ạ, cháu ăn trực tiếp là được rồi, sau đó..."
Kiều Tri Ninh nhìn nhìn đồ ăn, vẫn còn ấm, dứt khoát ngồi thẳng xuống bàn ăn, trong lúc đó chợt nghĩ đến gì đó, nói với dì Vương, "Dì ơi, canh này, trứng gà và đồ ăn có thể giúp cháu đóng gói một chút không ạ, lát nữa cháu muốn đi ra ngoài một chuyến."
"Ngài muốn đi ra ngoài ạ?"
Dì Vương có chút khó xử.
"Vậy tốt nhất là nói với Hoắc tổng một tiếng, anh ấy đồng ý thì chúng tôi mới có thể mở cửa."
"À à."
Kiều Tri Ninh suýt nữa quên mất, Hoắc Thừa là vì lo lắng an toàn của cậu, ảnh hưởng đến trị liệu mới để cậu ở đây, cậu muốn ra cửa, khả năng cao cũng sẽ phái người đi theo.
"Được rồi, cháu gọi cho anh ấy ngay đây ạ."[Thỏ Ninh Ninh: Hoắc tổng, hôm nay em muốn ra ngoài được không ạ?][Thỏ Ninh Ninh: (người nhỏ ngoan ngoãn ngồi thẳng) jpg.]Bên kia Hoắc Thừa gần như trả lời ngay lập tức.[Kim chủ lão đại: Đi đâu.][Thỏ Ninh Ninh: Đi bệnh viện thăm Lục ca, em nghe bác sĩ nói anh ấy đã tỉnh rồi ạ.][Kim chủ lão đại: Ừm, gọi chú Lý đi cùng em, lái xe của tôi.][Nhớ kỹ lão đại: Nhớ về sớm một chút.][Thỏ Ninh Ninh: Vâng ~ Em sẽ làm theo lời Hoắc tổng.]Cậu vui vẻ tắt điện thoại, ăn xong bữa sáng mang theo đồ ăn đã đóng gói cho Lục Thanh Cừ rồi xuất phát....Phòng bệnh VIP đơn có môi trường rất tốt, thậm chí còn có phòng chờ chuyên dụng, trang bị lò vi sóng.
Kiều Tri Ninh hâm nóng bữa sáng xong mới đi đến phòng Lục Thanh Cừ."
Ninh Ninh."
Lục Thanh Cừ nhìn thấy người đến, trên khuôn mặt tái nhợt yếu ớt hiện lên một thoáng vui mừng, đáy mắt ảm đạm phát ra ánh sáng.Kiều Tri Ninh nhìn thấy Lục Thanh Cừ yếu ớt sau khi bị thương, trên đầu còn băng bó cố định, lập tức mềm lòng, bưng hộp cơm đi đến bên cạnh, nhẹ giọng quan tâm nói: "Anh Thanh Cừ, anh không sao chứ?
Còn đau không?"
"Anh không đau, chỉ là đầu còn hơi choáng."
Lục Thanh Cừ yếu ớt cố gắng ngồi dậy, khi nói chuyện còn ho khan hai tiếng, rất khó làm người ta tin lời nói đó là thật."
Anh còn bị thương mà, đừng cử động lung tung, em mang bữa sáng cho anh rồi, anh ăn một chút đi."
Kiều Tri Ninh kéo chiếc bàn nhỏ bên cạnh lại, ngoan ngoãn đưa hộp cơm qua."
Bữa sáng?"
Đáy mắt Lục Thanh Cừ càng thêm kinh ngạc.
"Em làm sao."
"À..."
Kiều Tri Ninh trong nháy mắt có chút tim đập nhanh, dừng một chút, cậu không thể để Lục Thanh Cừ biết mình hiện tại đang ở nhà Hoắc Thừa chứ!Thế là cậu sờ sờ mũi, cứng họng nói: "Vâng, em cố ý dậy sớm làm đó, anh mau nếm thử xem có ngon không."
Lục Thanh Cừ uống một ngụm súp nấm, cười gật đầu: "Cảm ơn Ninh Ninh, ngon lắm."
Nhưng sao lại không ngon chứ, người ta là chuyên gia làm mà.
Kiều Tri Ninh thầm lẩm bẩm trong lòng, rồi chuyển chủ đề, hỏi ra nghi ngờ trong lòng mình: "À anh Thanh Cừ, em có chút việc muốn hỏi anh..."
Tay Lục Thanh Cừ cầm thìa dừng lại một chút, không nói gì, lặng lẽ nghe Kiều Tri Ninh tiếp tục nói."
Thật ra tối hôm xảy ra tai nạn xe cộ, Hoắc Thừa đến, anh ấy giúp anh làm thủ tục nhập viện rồi nói với em... nói rằng vụ tai nạn xe cộ lần này không phải là tai nạn, có thể có người muốn hại anh, còn nói chúng ta đều rất nguy hiểm, phải chú ý an toàn gì đó."
Kiều Tri Ninh nhìn về phía Lục Thanh Cừ, hạ giọng.
"Anh có biết chuyện này là sao không?"
Lục Thanh Cừ không dừng lại động tác ăn cơm, chỉ là khi nghe thấy tên Hoắc Thừa thì có một thoáng nghi ngờ."
Hoắc Thừa?"
"Vâng vâng, Hoắc tổng quan tâm anh lắm, chi phí chữa bệnh và viện phí cũng là anh ấy giúp anh ứng ra đó."
Kiều Tri Ninh điên cuồng "quét điểm thiện cảm" cho Hoắc Thừa trước mặt Lục Thanh Cừ.Ai ngờ vẻ mặt nghiêm trọng của đối phương lại dường như không giảm bớt bao nhiêu, ngược lại còn thêm vài phần chán ghét."
Ngoài những điều đó, anh ta còn nói gì với em không?"
"Đã không có...
Anh ấy chỉ nói trong khoảng thời gian này có thể sẽ có người đến gây phiền phức cho chúng ta, và phái những người này bảo vệ chúng ta."
Kiều Tri Ninh cố gắng hết sức lược bỏ chuyện mình ở nhà Hoắc Thừa, chỉ nói những điều có thể cho Lục Thanh Cừ biết.Lục Thanh Cừ: "...Anh biết rồi, nhưng Ninh Ninh, em tốt nhất vẫn nên tránh xa anh ta một chút."
Kiều Tri Ninh mở to mắt: "Hả?"
Lục Thanh Cừ tiếp tục nói: "Hoắc Thừa người này rất nguy hiểm, không như vẻ bề ngoài... bình thường."
"Được rồi, em biết rồi anh Thanh Cừ."
Dù có không bình thường thì hiện tại cũng là kim chủ của cậu, vì tiền, Kiều Tri Ninh có thể tạm thời giả vờ mù.
"Chúng ta không phải đang nói chuyện tai nạn xe cộ sao, sao đột nhiên lại nói đến Hoắc tổng, anh đừng đánh trống lảng, thành thật nói cho em rốt cuộc chuyện này là thế nào!"
Không khí chợt ngừng lại, phòng bệnh chìm vào im lặng ngắn ngủi."
Anh xin lỗi."
Lục Thanh Cừ khẽ khàng thốt ra ba chữ từ cổ họng.
Anh ta rũ mắt, hàng mi đổ bóng trước mắt, các đốt ngón tay nắm chặt đũa vì dùng sức mà trắng bệch.Kiều Tri Ninh giật mình, nghi hoặc ngẩng mắt nhìn anh ta.Lục Thanh Cừ buông đũa xuống, mới chậm rãi mở miệng: "Là anh đã liên lụy em, hại em phải chịu kinh hãi."
Kiều Tri Ninh liên tục xua tay: "Anh nói gì vậy, em đâu có bị thương, cái này tính là liên lụy gì chứ."
"Không."
Lục Thanh Cừ, "Là anh không tốt, Ninh Ninh.
Vụ tai nạn xe cộ lần này quả thật không phải tai nạn, hơn nữa đối phương rõ ràng là nhắm vào anh, bọn họ muốn giết anh, nhưng lại không cẩn thận cũng làm em bị thương..."
"À?"
Kiều Tri Ninh cẩn thận hồi tưởng lại cốt truyện gốc, hoàn toàn không nhớ rõ có đoạn tai nạn xe cộ này, dù sao cũng là truyện sảng văn mà, theo lý thuyết toàn bộ kế hoạch trả thù của Lục Thanh Cừ đều diễn ra rất thuận lợi, sau khi tốt nghiệp lần lượt đánh đổ người cha cầm thú, người anh độc ác của mình, tự mình tiếp quản công ty, hơn nữa chỉ vài tháng nữa đến mùa đông năm nay, sẽ cùng Hoắc Thừa xác định quan hệ, chuyển đến ở nhà Hoắc, càng đừng nói sẽ chịu uy hiếp gì.Thật là kỳ lạ.Lục Thanh Cừ thở dài, có chút khó mở lời nói: "Có chuyện anh vẫn luôn không nói cho em...
Thật ra, anh là con riêng của tập đoàn tài chính Lục thị."
"À."
Kiều Tri Ninh gật đầu, thật ra ngày cậu tỉnh dậy đã sớm biết, nhưng đối diện với ánh mắt hoang mang của Lục Thanh Cừ, lập tức phản ứng lại, giả vờ kinh ngạc – "À?
Sao anh chưa bao giờ nói với em những chuyện này!"
Xấu hổ, suýt nữa thì lộ tẩy.Đây là lần đầu tiên Lục Thanh Cừ nhắc đến thân thế của mình với cậu, cậu không thể hiện sự ngạc nhiên một chút sao."
Anh trước đây giấu em là lo lắng chuyện này sẽ ảnh hưởng đến... phán đoán của em về anh, khiến em sợ hãi anh."
Lục Thanh Cừ lộ vẻ khó xử, nói rồi đến gần cậu, đáy mắt lấp lánh ánh sáng u ám khó hiểu.
"Nhưng anh nghĩ hiện tại với mối quan hệ của chúng ta, Ninh Ninh sẽ không rời bỏ anh, đúng không?"
Kiều Tri Ninh gãi gãi đầu, không hiểu rõ ý nghĩa của từ "sẽ không rời bỏ" trong lời đối phương là gì, tạm thời coi như là bạn bè ở bên nhau, nhanh chóng phủ nhận: "Em đương nhiên sẽ không rồi, anh là ai cùng cha anh có gì quan hệ, huống chi nếu ông ta thật sự rất có tiền, cũng không thèm quan tâm anh, để anh một mình ở nhà trọ tồi tàn, chắc chắn cũng chẳng phải người tốt lành gì phải không?"
Lục Thanh Cừ giãn mày, nở một nụ cười tái nhợt, đáy mắt ẩn chứa nỗi ưu sầu khó tan.
"Đúng vậy...
Ông ta là một người cha rất vô trách nhiệm, cũng có thể nói, thật ra tôi chưa bao giờ coi ông ta là người thân của mình."
"Ừm ừm, anh nói quá đúng, phải vậy chứ!"
Kiều Tri Ninh ngốc nghếch phụ họa.Lục Thanh Cừ lại chuyển đề tài, lạc khỏi quỹ đạo: "Trên thế giới này, em là người thân duy nhất của anh."
"Ừm ừm!"
Kiều Tri Ninh vừa định gật đầu tiếp tục phụ họa, nghe đến vế sau liền ngây người.
"Hả?"
Anh ơi, anh đừng tùy tiện nhận người thân chứ, em chỉ là một vai phụ nhỏ, không gánh nổi trọng trách lớn như vậy đâu.Kiều Tri Ninh nghĩ vậy, lại lần nữa đưa đề tài trở lại đúng hướng: "Khụ khụ, vậy ý anh là, cha anh, chính là ông trùm tập đoàn tài chính gì đó, muốn hại anh, nên đã gây ra vụ tai nạn xe cộ này sao?"
"Không, ông ta hiện tại còn chưa có lý do để diệt trừ tôi.
Người tài xế kia rõ ràng là ra tay tàn độc, đâm thẳng vào khoang lái.
May mắn là em ở bên cạnh, tôi vì che chở em, đầu mới lệch sang phải một chút nên không bị thương nặng."
Lục Thanh Cừ nheo mắt, trong mắt lóe lên tia tàn nhẫn, tiếp tục nói, "Tôi đoán kẻ chủ mưu kế hoạch này, có lẽ là một trong những người thừa kế của Lục Tưởng, lo lắng tôi sẽ uy hiếp đến địa vị của hắn, dứt khoát ra tay trừ hậu họa khi tôi còn chưa có tiếng tăm gì."
"Chậc...
Anh nói vậy rất có lý nha."
Kiều Tri Ninh nói, "Chắc chắn là anh quá ưu tú, thành tích tốt, năng lực cũng mạnh, sắp tốt nghiệp từ một trường danh tiếng như vậy, tương lai xán lạn, bọn họ thấy anh chướng mắt nên muốn hãm hại anh."
Vai chính của thế giới này luôn phải chịu đựng một số khổ đau, dù người đời có dùng ngôn ngữ hoa mỹ đến đâu để tô vẽ những nỗi đau mà họ trải qua, cũng không thể diễn tả chính xác sự cay đắng và bất lực khi họ từ thung lũng đi đến đỉnh cao.Trời sắp giáng sứ mệnh cho người này, ắt sẽ làm hắn chịu nỗi khổ về tâm chí, mệt nhọc về gân cốt.Nhưng những vai phụ tầm thường như cậu thì khác, đường lớn thênh thang dẫn đến Rome, cậu chỉ muốn tìm một nơi thoải mái bên đường để ngủ một giấc thật ngon."
Ừm?"
Lục Thanh Cừ nhướng mày, suy nghĩ lại không biết bay đi đâu, tìm được một điểm đột phá khá kỳ quái.
"Trong mắt Ninh Ninh, anh rất ưu tú sao?"
Kiều Tri Ninh không chút do dự gật đầu: "Đúng vậy, anh chính là thần tượng của em, đầu óc lại thông minh, lại đẹp trai, còn biết nấu cơm, biết dọn dẹp nhà cửa, trừ bỏ thích đặt định vị trên đồng hồ của em... thì không còn khuyết điểm gì khác đâu."
Lục Thanh Cừ mỉm cười càng tươi hơn, sắc mặt bệnh tật cũng giảm đi rất nhiều.Ninh Ninh sùng bái anh, từ ngoại hình đến nội tâm đều hoàn toàn chấp nhận anh, thậm chí còn cổ vũ anh, chăm sóc anh, tự tay nấu cơm cho anh ăn.
Anh thật sự không tìm thấy lý do nào để không làm chồng của Ninh Ninh.Ninh Ninh chính là vợ định mệnh của anh.Bởi vì anh cũng toàn tâm toàn ý thưởng thức, yêu thích, và yêu đối phương....Kiều Tri Ninh ở lại phòng bệnh một lúc nữa, nhìn Lục Thanh Cừ ăn hết sạch cơm.
Trong lúc đó, Hoắc Thừa gửi tin nhắn hỏi thăm tình trạng của cậu, cũng dặn dò chú Lý đang đợi dưới lầu.
Anh ấy bảo cậu khi về nhớ nói cho anh ta một tiếng, cậu kiên nhẫn hồi âm.Lục Thanh Cừ trông vẫn còn rất yếu, cậu trò chuyện tào lao với đối phương một lúc, khi chuẩn bị ra về, Lục Thanh Cừ bỗng nhiên có chút ngượng ngùng rụt rè, ngập ngừng nói: "Ninh Ninh, từ ngày xảy ra tai nạn xe cộ anh vẫn chưa thay quần áo, em có thể... giúp anh tắm rửa một chút không?"
Kiều Tri Ninh do dự một chút: "Nhưng mà vết thương của anh bây giờ còn chưa được chạm nước phải không?"
"Nhưng mà khó chịu lắm."
Lục Thanh Cừ nũng nịu."
Vậy...
được rồi, em sẽ lau cho anh."
Kiều Tri Ninh bất đắc dĩ đồng ý, từ tủ đồ dùng cá nhân được trang bị trong phòng VIP tìm ra khăn tắm dùng một lần và bộ đồ bệnh nhân mới.
Khi cậu mang đến, Lục Thanh Cừ đã tự cởi cúc áo."?"
Tốc độ tay nhanh vậy sao?Nửa thân trên với vết thương ngoài hơi đáng sợ phơi bày trong không khí.
Cánh tay trái bị bó bột, nhưng dù vậy cũng không che giấu được vóc dáng tam giác ngược tiêu chuẩn với vai rộng, eo thon cùng cơ ngực, cơ bụng săn chắc của Lục Thanh Cừ.May mắn là chân anh ấy không bị thương, vẫn có thể đi lại, Kiều Tri Ninh liền đề nghị: "Nhà vệ sinh ở đây không gian rất lớn, em vừa mang một cái ghế nhựa vào.
Lát nữa em đỡ anh ngồi lên ghế, tay anh đừng động đậy, em sẽ giúp anh lau là được rồi."
"Được."
Lục Thanh Cừ nhìn Kiều Tri Ninh bận rộn trước sau, trong lòng ngọt ngào như sắp tràn ra.Mọi thứ đã chuẩn bị xong, Kiều Tri Ninh đi đến phòng cấp nước nóng lấy chậu nước ấm, làm ướt khăn tắm rồi vào nhà vệ sinh.
Khi nhìn thấy Lục Thanh Cừ đang ngồi yên vị bên cạnh bồn rửa tay, không hề nhúc nhích, đôi mắt đen láy của cậu đảo một vòng, trong lòng nảy sinh một ý nghĩ xấu xa.— Lục Thanh Cừ đang bị thương nên không thể cử động mạnh, mà cậu muốn lau cho đối phương thì nhất định phải lại gần.
Cơ hội này thật sự rất thích hợp để... chụp lén.Trong mắt Kiều Tri Ninh lóe lên một tia ranh mãnh, lòng tham dấy lên.