- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 420,599
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #41
Edit [Đm] Lỡ Thành Đại Tẩu Yêu Giới
Chương 39: Em thích sói không
Chương 39: Em thích sói không
Sáng ngày hôm sau, lúc Lộ Dương bị Kỳ Thiệu tha ra khỏi chăn đầu óc vẫn còn mơ màng.
Kỳ Thiệu nhìn Lộ Dương mềm oặt nằm trong lòng mình có chút bất đắc dĩ, nếu không phải thời gian quá gấp gáp, Lộ Dương thích ngủ bao lâu thì ngủ."
Bảo bối mở mắt ra đi, được không?"
Kỳ Thiệu cầm khăn ấm: "Tôi lau mặt cho em."
Lộ Dương nhắm hai mắt không thèm để ý đến hắn, tối qua sau khi gặp giấc mộng kia, cả đêm cậu không yên giấc, cứ mơ màng trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh, tới tận sáng sớm nay mới miễn cưỡng ngủ được, vừa mới thiếp đi được một lúc, đã bị Kỳ Thiệu thúc rời giường.Đậu móa, ai muốn dậy thì dậy, cậu không dậy nổi."
Em ngủ tiếp đi."
Kỳ Thiệu thở dài lau mặt cho cậu, sau đó cầm cốc xúc miệng tới dỗ: "Cưng ơi, há miệng ra nào."
Kỳ Thiệu chăm Lộ Dương như chăm con, cởi áo ngủ ra mặc áo khoác lên cho cậu, xong xuôi mới ôm người xuống tầng."
Tôi lái xe nhé?"
Mao Kiến Quốc thấy tư thế xuống tầng của hai người, lập tức giác ngộ cách mạng.Xe chạy rất nhanh, trên đường Lộ Dương có tỉnh một lần, ăn bánh bao, uống sữa bò Kỳ Thiệu chuẩn bị cho mình xong lại lăn ra ngủ tiếp.Lúc cậu tỉnh ngủ phát hiện đã về cửa hàng rồi, vừa mở mắt ra đã thấy cả đám người đang nhìn mình chằm chằm."
Cuối cùng cũng tỉnh."
Ninh Tĩnh thở phào nhẹ nhõm: "Tôi còn không dám thở mạnh, chỉ sợ làm cậu tỉnh, ông chủ chém chết tôi mất."
Lộ Dương xoa nhẹ hai mắt chậm rãi ngồi dậy, nhìn xung quanh một vòng.Mọi người đều có mặt đông đủ.Ninh Tĩnh vẫn mặc một chiếc váy xinh đẹp đang mỉm cười nhìn cậu.Đồng Giang mặt mày nghiêm túc nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính.Mao Kiến Quốc lướt điện thoại di động, hai con ngón tay cái chuyển động nhanh chóng trên màn hình, không biết là đang chơi gì."
Được rồi!
Mọi người đều đã sẵn sàng!"
Ninh Tĩnh đột nhiên cất lời, vừa nói vừa lấy ra cái túi lớn từ phía sau: "Do cuối tháng vừa rồi mọi người không tập trung một chỗ, thế nên hôm nay sẽ phát tiền lương tháng trước!
Mọi người có vui không nào?"
"..."
Đồng Giang không lên tiếng."..."
Kỳ Thiệu đang nghịch tay Lộ Dương."..."
Lộ Dương đang phản kháng."
Oa!"
Mao Kiến Quốc thấy bầu không khí hơi gượng gạo, đành lên tiếng hưởng ứng: "Vui quá đi!"
"Ôi trời."
Khóe miệng Ninh Tĩnh giật giật, mở cái dây lớn thắt trên miệng túi ra, thò tay vào trong lấy từng xấp tiền ra ngoài.Lộ Dương nhìn sợi dây vừa được gỡ ra, lại nhìn Ninh Tĩnh không ngừng lấy từng xấp từng xấp tiền ra ngoài, thấy hơi ngạc nhiên, nhiều tiền như thế tại sao không chuyển khoản?"
Bởi vì Ninh Tĩnh nói chỉ có phát tiền mặt mới có thể thấy được con bé phải đưa bao nhiêu tiền cho chúng ta."
Kỳ Thiệu nhìn vẻ kinh ngạc trên mặt cậu là biết cậu muốn hỏi gì."
Ồ."
Lộ Dương gật đầu nhìn chồng tiền càng ngày càng cao trên bàn trà.Cậu nghĩ nếu lúc này có người đẩy cửa vào tiệm, chắc chắn sẽ cho rằng đây là hiện trường chia tiền vừa đi cướp được."
Đây là của Dương Dương!"
Ninh Tĩnh đẩy một xấp tiền tới trước mặt cậu."
Sao nhiều thế?"
Lộ Dương sợ hãi nhận lấy, xấp tiền trong tay Ninh Tĩnh nhìn qua cũng phải lên tới mấy chục vạn."
Còn có cả phần của Kỳ Thiệu nữa."
Ninh Tĩnh nhìn cậu, nháy mắt một cái rất sâu sa: "Kiểu gì anh ấy chẳng đưa cho cậu, nên tôi phát luôn một lượt ấy mà."
"A?"
Lúc này Lộ Dương lại không dám nhận."
Được rồi."
Kỳ Thiệu nhận lấy xấp tiền ấy: "Phân phát nhanh lên, phát xong còn có việc nữa."
"Tôi chỉ có cái sở thích chia tiền đó thôi, ông chủ, anh đừng có dập tắt nó sớm thế được không?
Anh cứ ôm người anh thương lên tầng đi, nhé?"
Ninh Tĩnh nói xong lập tức đưa một xấp tiến qua cho Mao Kiến Quốc: "Mao Mao, đây là của anh!"
"Đi, lên tầng thôi."
Kỳ Thiệu một tay ôm tiền, một tay ôm người đứng dậy."
Lên tầng làm gì?"
Lộ Dương hỏi."
Có chuyện muốn nói với em."
Kỳ Thiệu ôm người lên tầng.Sau khi tiện tay ném xấp tiền lên bàn hắn kéo cái ghế ra đặt Lộ Dương ngồi lên đó: "Lát nữa tôi phải ra ngoài, em nói lại tôi nghe chuyện của ba em đi, để tôi xử lý."
Lộ Dương nhíu mày, bắt đầu nhớ lại vài chuyện nói với Kỳ Thiệu."
Nhiều thế sao."
Kỳ Thiệu nghe xong, dùng hai tay nâng mặt cậu lên dặn: "Có lẽ hôm nay tôi sẽ về rất trễ, tám rưỡi em đóng cửa tiệm, sau đó lên giường đi ngủ luôn biết không, đừng về căn nhà trọ kia của em nữa."
"Tại sao?"
Lộ Dương bị ép ngửa đầu nhìn hắn."
Không an toàn."
Kỳ Thiệu nói: "Đợi đến khi tôi xử lý mọi chuyện xong xuôi em hãy về lại đó, biết không?"
"Ừm."
Lộ Dương muốn gật đầu, nhưng không nhúc nhích được: "Anh buông tôi ra."
"Được rồi."
Kỳ Thiệu thả mặt cậu ra: "Chắc bên dưới chia tiền xong rồi, tôi đi trước nhé, em muốn gọi đồ ăn ngoài hoặc ra ngoài ăn đều được, tiền trên bàn em cứ lấy."
"Ừm."
Lần này Lộ Dương gật đầu rất suôn sẻ.Cậu theo phía sau Kỳ Thiệu đi xuống tầng, lẳng lặng ngồi trên ghế sô pha nhìn họ thu dọn đồ đạc, sau đó cùng nhau ra khỏi cửa.Thấy tiếng chuông trên cửa đã ngừng hẳn, cậu mới ngửa đầu dựa vào ghế sô pha thở dài.Thật ra, vừa rồi khi Kỳ Thiệu hỏi mình, cậu rất muốn kể chuyện giấc mộng cho hắn biết, nhưng cứ nghĩ đến người đàn ông trong đó rất giống Kỳ Thiệu cậu lại do dự.Chuyện làm ăn của cửa hàng vẫn ảm đạm, cậu làm ổ trên ghế sô pha đến hơn mười hai giờ trưa mới ra ngoài ăn cơm, trở về lại tiếp tục nằm, sắc trời dần tối, cậu nhìn thời gian trên di động thấy đã điểm mười một giờ đêm, cuối cùng không chịu được nữa đứng dậy đóng cửa tiệm .Rốt cuộc Kỳ Thiệu có về hay không đây?Cậu nhìn cửa tiệm một lúc, sau đó lên tầng tắm rửa sạch sẽ, mặc quần áo tử tế rồi lại xuống tầng định bụng nằm tiếp, ai dè lúc bước xuống cầu thang lại nhìn thấy bên cạnh có rất nhiều sách.Trên bức tường cạnh cầu thang gỗ có mấy ô vuông nhỏ, bên trong có rất nhiền hàng thủ công mỹ nghệ và vài cuốn sách.Phần lớn là sách tiếng anh, Lộ Dương vừa lật xem vài cuốn, hai mắt đã tối thui.Thế nhưng chen chúc giữa đống sách tiếng Anh là một cuốn sách tiếng Trung vô cùng bắt mắt.Nòng nọc con tìm mẹ.Cậu cúi xuống cầm cuốn sách lên, tùy tiện lật hai trang, phát hiện bên trong có rất nhiều tranh, là sách thiếu nhi.Nhưng có một điều rất thú vị chính là trên bìa cuốn sách có một thứ được móc bằng len, nhìn ra được là con nòng nọc nhỏ.Cậu thử cho ngón trỏ vào, sau đó giật giật, cố ý giả giọng nói một câu: "Xin chào."
Sau đó lại nhanh chóng chuyển qua giọng thật của mình: "Gì đấy?"
"Cậu là ai?"
Lộ Dương giật giật ngón tay, giả giọng hỏi."
Ta là ông nội mi."
Lộ Dương nói."
Thật đáng ghét."
Lộ Dương lại giả giọng tiếp lời."
Điên mất thôi."
Lộ Dương nhìn con nòng nọc nhỏ đó thấy hơi buồn cười.Lúc tiếng chuông trên cửa vang lên cậu vẫn còn đang mải giao lưu thân mật với nòng nọc nhỏ."
Không có ai à?
Em trai đâu rồi?"
Khi giọng Mao Kiến Quốc truyền lên, Lộ Dương đã rút tay ra khỏi vật được móc bằng len."
Ở đây."
Lộ Dương đi được hai bước, mới thò đầu ra khỏi cầu thang đáp một tiếng."
Còn chưa ngủ hả?"
Mao Kiến Quốc cười, sau đó chỉ chỉ Kỳ Thiệu đang ngồi trên ghế sô pha bảo: "Hôm nay anh ấy đụng trúng đám điên, em trai mau xuống cho anh ấy chút thuốc đi, tôi đi trước, đám thần kinh ở bệnh viện còn đang chờ tôi mang tiền đến đấy."
"Ồ."
Lộ Dương gật đầu đi xuống, bước tới trước sô pha, nhìn Kỳ Thiệu từ khi vào cửa đến giờ chưa nói câu nào."
Ăn cơm chưa?"
Kỳ Thiệu nhìn cậu thận trọng tới gần mình thấy hơi buồn cười."
Ăn rồi."
Lộ Dương trả lời."
Vậy sao hôm nay còn chưa ngủ?"
Kỳ Thiệu lại hỏi."..."
Lộ Dương suy nghĩ một chút, phát hiện không biết tại sao hôm nay muộn thế này rồi mà mình chưa buồn ngủ."
Chờ tôi?"
Kỳ Thiệu đứng lên."
Không."
Lộ Dương nhanh chóng phủ nhận."
Tắm chưa?"
Kỳ Thiệu giơ tay ôm lấy bờ vai cậu, dẫn người đi về phía cầu thang."
Tắm rồi."
Lộ Dương nghiêng đầu nhìn khuôn mặt tái nhợt của hắn một chút, lòng hơi lo lắng, nhưng ngại không dám hỏi."
Ừm, tôi đi tắm cái đã."
Kỳ Thiệu nói: "Em mau ngủ đi, bình thường vào lúc này em đã ngáy o o rồi."
"Tôi không ngáy."
Lộ Dương nói."
Em còn lý sự."
Kỳ Thiệu mở tủ quần áo ra chọn một chiếc quần đùi thể thao."
Sao có thể?"
Lộ Dương cau mày suy nghĩ một chút, cậu lý sự sao?"
Lần nào cũng cắn ngón tay tôi."
Kỳ Thiệu duỗi một ngón tay ra lắc lắc trước mắt cậu, sau đó xoay người đi tới phòng tắm.Lộ Dương nhìn bóng lưng của hắn, bắt đầu nhớ lại xem mình cắn hắn lúc nào.Khi nào thì tối ngủ mình cắn ngón tay người ta?Lộ Dương nghe tiếng nước bắt đầu vang lên trong phòng tắm, một hình ảnh nào đó chợt xẹt qua đầu cậu.Định mệnh.Thế chẳng phải đêm đến cậu cắn ngón tay hắn ư?Buổi tối ngày hôm ấy cậu luôn có cảm giác có thứ gì đó ấn lên miệng mình.Lúc mở mắt lại thấy có cái gì đó lắc lắc trước mắt, lúc ấy cậu bị doạ nên mới vô thức cắn nó.Ai biết hơn nửa đêm Kỳ Thiệu còn sờ miệng cậu.Biến thái.Cậu nhìn chằm chằm phòng tắm một lúc, sau đó cởi quần áo, leo lên giường nằm.Tấm đệm này của Kỳ Thiệu rất thoải mái, vừa rộng vừa mềm mại.Lăn lộn rất thoải mái, nhưng thật ra cậu vẫn nghĩ không thông tại sao Kỳ Thiệu phải mua tấm nệm lớn thế này.Kỳ Thiệu ra khỏi phòng tắm vừa cầm khăn lau tóc, vừa liếc người trên giường một cái: "Còn chưa ngủ?"
"Ngủ ngay đây."
Lộ Dương nhìn cánh tay để trần của hắn, con mắt không dám nhìn lên trên thêm nữa."
Mau ngủ đi, trẻ con thức đêm sẽ không cao lên được."
Kỳ Thiệu nói xong xoay người tới tủ quần áo định lấy một cái T-shirt.Bình thường ở nhà hắn chẳng bao giờ mặc đồ ngủ, quần cũng không mặc, nhiều lắm cũng chỉ mặc cái quần lót, nhưng Lộ Dương còn đang ngủ ở đây hắn sợ bản thân kích động.Mặc quần áo vào tốt xấu gì cũng có thể ràng buộc hắn đôi chút.Hắn còn muốn vác thêm một tấm đệm nữa về, nếu Lộ Dương thích giường cũng được, dù sao gian phòng bên phòng thư phòng kia cũng không dùng đến.Lộ Dương kinh ngạc mở to hai mắt khi thấy Kỳ Thiệu cởi trần xoay lưng về phía mình.Chẳng trách vừa rồi Kỳ Thiệu không nói lời nào, sắc mặt còn xấu đến thế.Hoá ra hắn ra ngoài xăm xong mới về.Cậu chớp mắt một cái, lại nhìn chằm chằm hình xăm gần như phủ kín nửa tấm lưng Kỳ Thiệu.Một cái đầu sói, một cái đầu sói rất to.Nhìn rất... không biết nên dùng từ nào để hình dung nữa?Kiệt ngạo bất tuân.Đúng, không sai chính là kiệt ngạo bất tuân, đầu sói nhìn rất hung, cũng rất ngạo khí, nhất là đôi mắt được xăm vô cùng đẹp đẽ, phát ra ánh sáng lạnh kia, nhìn như mắt sói thật vậy.Tuy rằng hình xăm đầu sói này rất đẹp, nhưng cậu không ngờ Kỳ Thiệu lại rảnh rỗi đến mức đi xăm một hình như thế."
Sao đấy?"
Kỳ Thiệu mặc áo xong xoay người lại thấy Lộ Dương đang mở to hai mắt, kinh ngạc nhìn mình.Lộ Dương giơ ngón cái với hắn: "Hình xăm rất tuyệt."
"Hình xăm cái gì?"
Kỳ Thiệu thấy hơi khó hiểu."..."
Lộ Dương nhìn hắn cạn lời, xăm thì xăm chứ sao, còn giả bộ."
Tôi..."
Kỳ Thiệu vừa muốn nói gì đó, đột nhiên nghĩ đến một chuyện, nhanh chóng chạy vào phòng tắm, quay lưng về phía tấm gương xốc áo lên.Sau đó nhìn cái đầu sói trên lưng trong gương, hắn bất giác nhíu mày.Kỳ Thiệu quên mất sau khi phá bỏ phong ấn một thời gian tiếp theo trên lưng sẽ có dấu ấn nguyên hình của hắn.Lộ Dương nhìn thấy?Nhưng hình như cậu không nghi ngờ gì hết, còn cho rằng đây là một hình xăm?"
Anh ra đi."
Lộ Dương thấy trong phòng tắm không có động tĩnh gì bèn gọi: "Xăm có cái hình thôi mà, tôi sẽ không cười anh."
Kỳ Thiệu nghe thấy giọng cậu mở cửa đi ra ngoài: "Buồn cười lắm hả?"
"À không, rất đẹp."
Lộ Dương nói."
Em thích sói không?"
Kỳ Thiệu mang theo ý thăm dò nhìn cậu ngồi đó hỏi."
Không thích."
Lộ Dương đáp luôn không chút suy nghĩ."
Tại sao?"
Kỳ Thiệu sửng sốt."
Sói trông giống chó."
Lộ Dương nói: "Chó ngu lắm."
Kỳ Thiệu trợn mắt nhìn cậu một lúc, không biết nên nói cái gì."
Anh nhìn tôi làm gì?"
Lộ Dương kéo chăn lên thêm một chút, cố chấp bảo: "Chó vốn ngu mà."
"Ngài đây mau ngủ đi, phiền chết mất thôi."
Kỳ Thiệu thở dài."
Anh mới phiền."
Đầu Lộ Dương nhét đầu dưới lớp chăn rầu rĩ bỏ lại một câu."
Được rồi, tôi phiền."
Kỳ Thiệu híp mắt lại hạ thấp tiếng bước chân, chậm rãi đến bên giường, sau đó nhấc chăn lên, nhanh chóng ôm lấy Lộ Dương.Nhân lúc Lộ Dương còn chưa kịp lấy lại tinh thần hôn một cái thật kêu lên mặt cậu, sau đó trước khi đứa nhỏ giương nanh múa vuốt vả mình, hắn nhanh chóng đặt cậu xuống giường, đắp chăn kín mít."
Kỳ Thiệu, anh đi uống thuốc đi!"
Lộ Dương đột nhiên xốc chăn lên, vơ gối ném hắn.==========Bù cho cả nhà chương hôm qua ạ ^^.