- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 420,166
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #21
[Bhtt-Edit] - Đại Yêu
Chương 19
Chương 19
Cơ duyên?Cơ duyên gì mà cơ duyên, chẳng qua chỉ là một chút trò lừa phỉnh phàm nhân mà thôi.Thượng giới muốn ngươi có cơ duyên, thì ngươi liền có cơ duyên; vốn dĩ giữa thượng giới và hạ giới đâu có sự bình đẳng.Nhưng Chử U cũng không đem những lời này nói ra, chỉ dùng một ngón tay thon dài trắng trẻo ấn xuống, liền ép chặt cái bát sứ, trong lòng nghĩ: lỡ đâu con rồng này thoát ra, sau này sẽ ghi hận nàng thì sao."
Thì ra là thế, ta chưa từng đi qua Thần Hóa Sơn, cũng chẳng biết sơn môn này rốt cuộc ở đâu."
Chử U khẽ nhấc mắt, trong lời nói còn có chút tiếc nuối.Vị nữ đệ tử ngồi cùng bàn kia đôi mắt sáng ngời, vành tai đỏ ửng, vội vàng nói:
"Ngay trong thành Tùng Linh này thôi, nghe nói là thuộc về Hoa Thừa Tông.
Mà Hoa Thừa Tông lại là đại tông đứng đầu thiên hạ, chuyện tốt đẹp gì cũng chiếm hết, không ngờ đến cả sơn môn Thần Hóa Sơn cũng nằm trong tông môn của bọn họ."
Chử U ngược lương tâm khen ngợi:
"Ngươi biết cũng thật nhiều."
Nữ đệ tử ngượng ngùng cười, lại nói tiếp:
"Ta cũng chỉ nghe sư thúc kể lại thôi.
Ông ấy nói sơn môn Thần Hóa Sơn mở ngay dưới hàn đàm, có tu sĩ chịu rét không nổi, chưa tìm thấy sơn môn đã bị đông chết rồi."
"Nói vậy thì, đâu phải ai cũng có thể nhìn thấy sơn môn rõ ràng."
Chử U khẽ nói.Nữ đệ tử gật đầu liên tục:
"Không thế thì sao tính được là cơ duyên chứ."
Khóe môi Chử U khẽ cong, lần đầu tiên nàng mới biết sơn môn Thần Hóa Sơn lại ở trong tông môn của thế giới này.
Nàng ghi nhớ trong lòng, rồi hỏi tiếp:
"Thế các ngươi có biết Hoa Thừa Tông ở đâu không?"
Nữ đệ tử đưa tay chỉ ra ngoài cửa sổ:
"Theo con đường rừng thông kia mà đi thẳng về phía bắc, sẽ thấy một băng hồ.
Trên mặt hồ có trận pháp hóa thành cầu đá, qua được cầu sẽ thấy những cột thanh tất lang, bên trong chính là Hoa Thừa Tông."
Lời nói của nữ đệ tử đơn giản dễ hiểu.
Chử U nghiêng đầu nhìn, quả nhiên thấy dãy thông thưa thớt, tuyết trắng đè nặng trên cành.
Dưới lớp tuyết dày, mơ hồ có thể thấy lộ ra một mảng xanh thẫm."
Người bình thường không thể vào Hoa Thừa Tông được, ngay cả cây cầu kia cũng không thể qua, trừ phi có lệnh bài sơn môn hoặc đệ tử bài."
Nữ đệ tử hạ giọng nói:
"Lần trước trong kỳ diễn võ trăm tông, sư thúc dẫn chúng ta vào Hoa Thừa Tông, cảnh tượng bên trong thật là khí thế.
Nghe nói tiên khí không thiếu, đều là các bậc tiền bối đắc đạo ở lại trong tông."
Nói xong, nàng còn khẽ than:
"Đáng tiếc Thượng Linh Tông của chúng ta chưa từng xuất hiện vị tiên nhân nào.
Đời trước tông chủ mất đi cũng chỉ là tu đến Đại Thừa kỳ.
Tông chủ hiện tại cũng là Đại Thừa, đã lâu vẫn chưa đột phá.
Nếu có được tiên nhân chỉ điểm một phen thì tốt biết mấy."
Chử U khẽ ấn xuống cái bát đang kêu vang trên bàn, trong lòng cân nhắc: Trường Ứng không đau đầu mới là lạ.
"Đại Thừa cách đăng tiên chỉ còn một bước nữa thôi."
"Đúng vậy."
Mấy đệ tử tiên môn bên cạnh đồng loạt thở dài tiếc nuối."
Còn dám kháng?"
Chử U cụp mắt, trong lời mang theo uy hiếp.Trong bát, con rồng lập tức im lặng, đại khái là bị dọa sợ.Miệng bát sứ sáng bóng tựa như đĩa ngọc trên trời, nếu không phải thế, làm sao có thể giam nổi một con Hắc Long.
Bên trong tối om, chẳng khác nào phòng giam chật hẹp trong Ma Vực.Ngoài cửa sổ, một cơn gió lạnh lùa vào, trang sức trâm châu trên đầu Chử U kêu leng keng trong gió.
Cổ nàng trắng ngần phơi lộ ra, vậy mà chẳng hề run rẩy.
Trái lại, mấy đệ tử tiên môn bị gió lạnh thổi đến phát run cầm cập."
Xem ra Hoa Thừa Tông này quả thực không dễ vào.
Nếu trong tông thật nhiều tiên khí như vậy, không chừng còn gặp được tiên nhân trở về nhà mẹ đẻ."
Chử U cười mà như không cười, đôi mắt dài phảng phất vô tội, khiến người khác không nghe ra nổi chút châm chọc trong đó.Nàng cười, rồi hỏi:
"Các ngươi có biết rốt cuộc vật các ngươi đang tìm là do ai ném đi không?"
Nam tu cài kim phát quan thấy nữ đệ tử kia định trả lời, vội chen vào trước:
"Không biết là ai, nhưng hôm đó sư thúc và các vị phong chủ sắc mặt đều khó coi, từng người nhìn đông nhìn tây mà bàn bạc, trông như bị ai uy hiếp vậy.
Thật sự rất kỳ quái."
Chử U nghe xong liền hiểu.
Chỉ sợ là tiên nhân hiển linh, dọa cho đám tu sĩ thế gian kia hồn vía lên mây.Đông Hải Quân này quả là thú vị.
Muốn người khác đi tìm vật, lại chẳng nói rõ rốt cuộc ném mất thứ gì.
Tựa như sợ bị phát hiện chính mình làm mất trứng vậy.Nếu không phải Long tộc vì sĩ diện, không dám làm mất mặt thiên giới, thì e rằng là do quả trứng này vốn có nguồn gốc không bình thường với thượng giới.
Nếu Thiên Đế biết được, chỉ sợ ngay cả Long cung cũng phải bị lột một tầng da.Chử U cầm chén hất lên, tóm lấy Hắc Long đang trợn trừng đôi mắt vàng bên trong, hai ngón tay kẹp đúng chỗ ba tấc.Nếu đổi thành rắn, chỗ này chính là xương sống – vị trí dễ bẻ gãy nhất.Trường Ứng dường như cảm thấy mình bị mạo phạm, lập tức quẫy mạnh chiếc đuôi.Chử U suýt nữa không giữ được, không ngờ Trường Ứng sau khi nuốt một ngụm linh lực của nàng, lại có thêm chút sức mạnh.Mấy đệ tử tiên môn đều sững sờ.
Nữ đệ tử kia hoảng hốt nói:
"Tiền bối, con rắn này hung dữ quá, xem ra đang vào mùa đông mà sao nó vẫn chưa chịu ngủ đông..."
Chử U thầm nhủ: bởi vì thứ này vốn dĩ không phải rắn.Trường Ứng dường như không chịu nổi khi bị gọi là rắn.
Vừa nghe chữ "rắn", đôi mắt vàng hơi nheo lại, trong mắt sát khí lạnh lẽo hừng hực.
Thân thể cuộn lại, há miệng, làm bộ muốn lao tới cắn vị đệ tử vừa nói kia.Nhưng nó vẫn còn bị Chử U giữ chặt trong tay, chỉ là làm bộ làm tịch để dọa người mà thôi.Một con rồng có dáng dấp giống hắc xà phàm tục, trên người ngay cả một tia linh lực cũng không có, vốn dĩ chẳng thể nào khiến người khác sợ hãi.
Vậy mà những đệ tử tiên môn kia, chỉ cần chạm phải ánh mắt của nó liền không kìm được run lên, sợ hãi vô cớ."
Nó ấy à, tuổi còn nhỏ, nếu là loài ngủ đông thì hẳn vẫn chưa tỉnh lại."
Chử U xoa nhẹ lên đầu Trường Ứng, để tránh bị người phàm tục phát hiện ra khí thế quái lạ trên người nó."
Tiền bối định đi Hoa Thừa Tông sao?
Phải đến trước vài ngày để cầu kiến mới được, nếu vài ngày nữa mới đi, chỉ e đến ngoại tông thì còn dễ, nhưng Hoa Thừa Tông chưa chắc đã để tán tu vào cửa."
Nữ đệ tử đang nói bỗng run lên, vội dời mắt đi, sợ lại bị con rắn kia nhìn chằm chằm.May mà đầu Trường Ứng đã bị Chử U che lại, mấy vị đệ tử kia mới chậm rãi lấy lại tinh thần.
Từng người ngơ ngác nhìn nhau, chẳng ai biết vì sao bản thân vừa rồi lại sợ đến vậy."
Trước vài ngày sao?"
Con ngươi Chử U hơi rũ xuống, ngoài cửa sổ gió cuốn tuyết bay vào, rơi đúng lên mái tóc nàng.
Bông tuyết vừa chạm đã tan thành nước, làm tóc nàng ướt sũng.Đám đệ tử lúc này mới nhận ra, vị tiền bối này quả thật không hề sợ lạnh, chẳng rõ cảnh giới cao thâm đến mức nào."
Tiền bối sao không đợi đến khi sơn môn mở, rồi cùng chúng ta vào Hoa Thừa Tông?"
Nữ đệ tử kia tuy vẫn còn e ngại, nhưng vẫn nhịn không được len lén nhìn vị tiền bối đang cầm hắc xà.
Tai nàng đỏ ửng, nhỏ giọng nói:
"Lần này sư thúc không có mặt, miễn là không ai tố cáo, ông ấy cũng sẽ không biết chúng ta dẫn người ngoài vào Hoa Thừa Tông."
Khóe môi Chử U khẽ nhếch, tóc đen phủ dưới áo đen, trong tay lại nắm lấy một con rắn đen kịt, càng làm nổi bật bàn tay trắng mịn như tuyết, so với tuyết còn dịu mắt hơn."
Khai sơn thì người quá đông, ta không thích chỗ đông đúc."
Nàng thả lỏng tay đang đặt trên đầu Trường Ứng, như vỗ về vài cái."
Nhưng, nhưng mà..."
Nữ đệ tử còn chưa kịp nói xong, bóng dáng bên bàn vốn cầm rắn bỗng biến mất.Trong khoảnh khắc, dường như bị gió cuốn đi mất.Lời còn dang dở, nhưng muốn vào Thần Hóa Sơn thì phải cùng mọi người vượt qua thử thách hàn đàm, đến lúc đó tất nhiên người sẽ rất đông.Nam tu cài kim phát quan khẽ rùng mình, đưa mắt nhìn quanh một hồi lâu rồi mới nuốt khan, thấp giọng hỏi:
"Các ngươi có nhìn ra được cảnh giới của vị tiền bối kia không?"
Đám đồng môn đồng loạt lắc đầu, ánh mắt ai nấy đều tràn đầy khó tin."
Nhưng chẳng phải lúc trước tiền bối đã nói sẽ cùng chúng ta đồng hành sao?"
Nữ đệ tử gượng gạo xoắn ngón tay."
Hẳn là tiền bối cảm thấy chúng ta làm vướng chân thôi."
Một người khác trầm giọng nói.Loại chuyện nuốt lời này, Chử U đâu phải lần đầu làm.
Nàng muốn đi thì đi, chẳng nấn ná thêm một khắc.Rời tửu lâu, gió lạnh thổi tung mái tóc đen được nàng dùng pháp thuật nhuộm, rối loạn bay tứ tung.
Con hắc long trong tay nàng thỉnh thoảng lại giật mình động đậy.Chưa cần nói đến cảnh giới của nàng, chỉ riêng thể chất Phượng tộc, dẫu ở trong thành núi quanh năm tuyết lớn, quanh người nàng vẫn tỏa ra hơi nóng hầm hập.Đôi mắt vàng lạnh lẽo của Trường Ứng vẫn hơi híp lại, tựa hồ còn ngập tràn tức giận.
Cái đuôi rồng thỉnh thoảng quẫy mạnh, như thể muốn hất vào cánh tay Chử U, chẳng khác gì một tổ tông khó hầu hạ.Chử U nghi ngờ hỏi:
"Ngươi còn biết lạnh à?
Chẳng phải Long tộc vốn không sợ lạnh sao?"
Có lẽ do vừa mới phá vỏ mà ra, trên người lại không hề có chút linh lực nào, chẳng khác loài rắn phàm tục bao nhiêu.
Xem ra sợ lạnh cũng là điều có thể hiểu được.Trường Ứng không trả lời, lúc nàng thả lỏng ngón tay, nó suýt nữa rơi thẳng xuống tuyết, may mà kịp vẫy đuôi bám lại trên cổ tay nàng.Chử U mặc kệ để nó cuộn mình, rồi giơ tay đưa con hắc long lên trước mặt:
"Ngươi thật sự sẽ bị đông chết sao?
Đừng có mà chết đấy, bằng không chẳng phải linh lực của ta uổng phí rồi."
"Trở lại đi."
Trong gió tuyết, mơ hồ có tiếng người lạnh lẽo vang lên bên tai nàng.