- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 420,166
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #11
Edit [Đm] Lỡ Thành Đại Tẩu Yêu Giới
Chương 9: Tìm cái gì đấy?
Chương 9: Tìm cái gì đấy?
"Giả á?"
Mao Kiến Quốc đặt mạnh chén nước trên tay xuống mặt bàn.
"Để thế thân ở lại hòng dời sự chú ý của chúng ta."
Kỳ Thiệu nhíu mày xoay màn hình máy tính về phía anh ta bảo: "Nguyên nhân cái chết của mấy thi thể mang về từ thành phố D đợt trước giống hệt với mấy thi thể lần này, đều bị rút cạn tinh khí."
"Nhưng hình như trên mấy bộ thi thể mang về từ thành phố D không có yêu độc."
Mao Kiến Quốc nhìn màn hình máy tính bảo.Kỳ Thiệu gõ lên bàn phím máy tính mấy cái, trên màn hình nhanh chóng xuất hiện vài hình ảnh.Mấy bộ thi thể được đặt rất lộn xộn, mắt thi thể đều mở, con ngươi trong mắt ánh lên màu xanh lam."
Chẳng phải đã thiêu hết thi thể rồi sao?"
Mao Kiến Quốc nhìn chằm chằm vào vài hình ảnh đó, thốt lên: "Moá, con yêu quái này điên rồi chắc, làm thế chính nó cũng chẳng cách cái chết bao xa nữa."
"Ngày đó, lúc chúng ta bắt được con yêu quái kia trên sân thượng tôi đã cảm thấy là lạ rồi."
Kỳ Thiệu dùng đầu ngón tay gõ lên mặt bàn: "Quá thuận lợi, như một con rối được bố trí sẵn ở đó chỉ chờ chúng ta tới, thế nhưng tiết tấu của con rối này bị sự xuất hiện của Lộ Dương quấy rối, nếu không con rối này cũng sẽ cõng trên lưng cái chết của cậu chủ nhà họ Thẩm."
"Làm hai ta chạy không công mất mấy ngày."
Mao Kiến Quốc nhíu mày."
Sao hôm nay đứa nhóc kia còn chưa tới?"
Kỳ Thiệu giơ tay lên nhìn chằm chằm mặt đồng hồ đeo trên tay mình, đã tám rưỡi rồi."
Có khi bị chuyện xảy ra ngày hôm qua doạ sợ rồi?
Hay là anh đi thăm người ta chút?"
Mao Kiến Quốc thở dài nằm ngửa trên ghế sa lông: "Tính đến giờ đã chết sáu người tất cả rồi, đến nay vẫn chưa tra ra được thủ phạm, hơn nữa tôi còn chẳng có tý manh mối nào."
"Ai nói là anh không có?"
Kỳ Thiệu cười cười cầm chìa khoá trên bàn đứng dậy, ra khỏi cửa."
Cái gì!
Có đầu mối gì cơ?"
Mao Kiến Quốc trở mình, nhoài mình lên trên lưng ghế sô pha hỏi với theo: "Anh đi đâu đấy?"
"Đi thăm manh mối."
Kỳ Thiệu không thèm quay đầu, giơ tay vẫy vẫy mấy cái với người phía sau.Khi đầu óc dần tỉnh táo, Lộ Dương chớp mắt một cái, theo bản năng muốn giơ móng vuốt lên bên mép liếm, nhưng thứ liếm được lại là da dẻ bóng loáng.Biến...
Biến trở về rồi?Cậu xoè tay ra trước mặt lật qua lật lại nhìn tận mấy lần, sau đó sờ khuôn mặt mình vài cái, cuối cùng còn xốc chăn lên nhìn thử.Đập vào mắt là cơ thể da dẻ bóng loáng chứ không phải toàn lông bù xù như trước khiến cậu thở phào nhẹ nhõm.A chờ chút.
Không đúng.Lộ Dương trợn to hai mắt đưa tay vén chăn lên nhìn lại, sao cậu lại trần truồng thế này?Hôm qua cậu đột nhiên biến trở về bản thể, quần áo trên người...
Mịa.Vẫn ở trên giường Kỳ Thiệu!Ngồi trên giường sợ hãi mất một lúc, Lộ Dương mới cầm điện thoại di động lên xem giờ, hơn tám giờ giờ rồi.Rồi xong.Không thể tới trễ được, cậu nhanh chóng vươn mình xuống giường, rút lấy bộ quần áo từ ngăn kéo ra tròng lên người.Lúc mặc đến quần, phía sau cái mông có thứ gì đó mềm mại sượt qua tay cậu.Thứ gì thế này?
Lộ Dương nhíu mày quay đầu nhìn về phía sau lưng mình, đợi đến khi thấy rõ nó là thứ gì, toàn thân cậu cứng ngắc tại chỗ....Đuôi ư?Ai đó tới giải thích giùm cậu với, vì sao sau mông cậu lại có một cái đuôi!Lúc tiếng đập cửa từ bên ngoài truyền đến, Lộ Dương đang mất hồn mất vía nhìn chằm chằm vào đuôi mình bị doạ cho sợ hết hồn."
Lộ Dương?"
Kỳ Thiệu lại gõ thêm hai cái."
Đây."
Lộ Dương có chút bối rối đáp một tiếng, tay chân luống cuống, vội vã lôi cái quần dài ra mặc vào."
Hôm qua cậu tự về à?"
Kỳ Thiệu nhìn cánh cửa đóng chặt trước mắt hỏi một câu."
Chờ chút..."
Lộ Dương vội vàng mặc quần áo, cuối cùng khoác thêm cái áo bông dài, cái đuôi phía sau không lớn, nhưng cậu vẫn sợ bị người khác phát hiện.Lúc cửa mở ra từ phía trong, Kỳ Thiệu cúi đầu nhìn Lộ Dương, lại chỉ có thể thấy cái đầu với mái tóc ngắn mượt mà kèm theo một đoạn sống mũi đẹp đẽ.Đứa nhỏ này lạ lắm."
Sao thế?"
Kỳ Thiệu híp mắt dùng đầu ngón tay nâng cằm Lộ Dương lên.Đứa nhỏ khoác trên mình cái áo bông lớn màu đen, tóc đen mềm mại phủ trên cái trán, lộ ra khuôn mặt chỉ to cỡ lòng bàn tay, khóe mắt hơi ửng đỏ, bên trong đôi con ngươi nâu lóng lành như được ngâm trong nước, nhìn thế nào cũng thấy giống một đưa nhỏ đáng thương."
Đừng sờ linh tinh."
Lộ Dương nhíu mày phất tay hất cái tay đang nâng cằm mình ra."
Tay cậu sao thế?"
Kỳ Thiệu trở tay tóm lấy cổ tay Lộ Dương hỏi.Trên cổ tay đứa nhỏ có một vết bầm lớn, còn hơi sưng.Lộ Dương cúi đầu nhìn cổ tay mình, nếu Kỳ Thiệu không hỏi cậu cũng chẳng phát hiện ra, có lẽ đây là dấu vết để lại khi nhảy từ cửa sổ xuống bị đập chân tối ngày hôm qua.Vốn là không đau, nhưng khi thấy cổ tay tím bầm như trúng độc cậu lại thấy đau vô cùng.A, đau chết mất."
Trên xe có thuốc."
Kỳ Thiệu kéo người đi về phía cầu thang.Lộ Dương tránh khỏi tay hắn, không lên tiếng đi theo sau.Hôm qua cậu bị dáng vẻ như bị thần kinh của Kỳ Thiệu dọa cho sợ rồi.Thật ra lúc này Lộ Dương rất sợ Kỳ Thiệu đột nhiên xoay người lại nói một câu kiểu như, thích thì nắm tay tôi đi, tôi biết cậu muốn thế mà.Đáng sợ quá.Kỳ Thiệu mở cốp xe lấy ra một cái hòm màu trắng, rồi lại lấy một cái bình xịt ra khỏi cái hòm trắng kia gọi cậu: "Qua đây xịt chút đi."
"Đây là cái gì?"
Lộ Dương vừa duỗi tay qua vừa nhìn bình xịt, trên thân bình toàn tiếng anh, một chữ cậu cũng không hiểu."
Bình xịt, hơi đau đấy, cố nhịn chút."
Kỳ Thiệu vừa dứt lời, một làn sương trắng đã được phun lên cổ tay Lộ Dương."
A!"
Lộ Dương bị cơn đau này kích thích vội vã muốn rụt tay, nhưng lại bị Kỳ Thiệu nắm chặt, cậu có muốn cũng không rút ra nổi."
Được rồi."
Kỳ Thiệu nhìn đứa nhỏ nhịn đau đến mức hai mắt ngập nước, hầu kết giật giật theo bản năng."
Này là thuốc gì?"
Lộ Dương nhíu mày lắc lắc cổ tay: "Sao lại đau thế."
"Cậu xoay cổ tay một vòng thử xem."
Kỳ Thiệu nói.Lộ Dương thử chuyển động cổ tay...
Hình như không còn đau đớn như lúc ban đầu nữa."
Lên xe."
Kỳ Thiệu giơ tay xoa đầu cậu một cái, cảm xúc mềm mại dưới lòng bàn tay nhắc nhở hắn nhớ tới con mèo nhỏ lạc vào phòng hắn đêm qua.Mới sáng sớm đã không thấy nhóc con đó đâu, đúng là nhóc con vô lương tâm mà.Ăn của hắn, ngủ với hắn, thế mà quay đi quay lại đã chạy mất tăm, đúng là kẻ bội bạc.Không.Phải là con mèo bội bạc.Lộ Dương đột nhiên hắt hơi một cái, xoa xoa mũi xoay người chạy về phía xe.Thời tiết bữa nay lạnh quá.Sau khi lên xe, thắt xong dây an toàn Lộ Dương lại nhìn chằm chằm vào cổ tay lúc này đã không còn cảm giác đau đớn nữa của mình thầm cảm thán.Đúng là thần dược mà."
Hết đau rồi đúng không?"
Kỳ Thiệu lái xe nhìn con đường phía trước."
Ừm."
Lộ Dương trả lời đơn giản.Trong xe rất yên tĩnh, thật ra căn nhà cậu thuê cách cửa hàng của Kỳ Thiệu không xa lắm, nhưng đường khá tắc, gần như chỉ lăn bánh được một vòng lại phải dừng lại chờ ba phút.Tay Kỳ Thiệu vừa lần được hộp thuốc lá trong túi áo, hắn quay đầu lại nhìn Lộ Dương một cái."
Gì đấy?"
Lộ Dương hơi nghi hoặc khi thấy hắn đột nhiên nhìn mình."
Không có gì."
Kỳ Thiệu lấy tay ra khỏi túi áo bảo: "Chưa ăn sáng đúng không, muốn ăn gì nào?"
"Gì cũng được."
Lộ Dương suy nghĩ một chút lại hỏi: "Chỗ bánh hôm qua là anh nướng hả?"
"Thích cái đó à?"
Kỳ Thiệu cười bảo: "Đến cửa hàng tôi nướng cho cậu, cũng chẳng khó lắm."
"Được."
Lộ Dương híp mắt hơi ngủ, cái đuôi phía sau bị nhốt trong quần làm cậu thấy hơi khó chịu, có mấy lần muốn lắc đuôi theo bản năng, nhưng lại không thể động đậy.Mơ mơ màng màng nghiêng đầu nhìn về phía Kỳ Thiệu bên kia, Lộ Dương cũng lười đổi hướng, cứ thế dùng ánh mắt mê man đánh giá Kỳ Thiệu.Khuôn mặt Kỳ Thiệu rất sắc nét, từ cái trán đến cái mũi đều đẹp đẽ như được vẽ ra, lúc không cười trông rất lạnh lùng, may mà bình thường Kỳ Thiệu hay cười.Cậu thì khác, cậu không thích cười, vì cậu cảm thấy ngày nào cũng cười hớn hở trông ngu lắm.Kỳ Thiệu biết Lộ Dương nhìn mình, vì thế lặng lẽ thẳng lưng, siết chặt cơ bắp trên người, còn hơi điều chỉnh góc độ gò má một chút.Tới nơi, Kỳ Thiệu nghiêng đầu liếc mắt nhìn qua bên cạnh, Lộ Dương đã ngủ.Hàng mi dài khép lại tạo thành một bóng mờ trên gương mặt trắng nõn, dáng vẻ khi ngủ của đứa nhỏ khác hoàn toàn với dáng vẻ xù lông ngày thường, trông ngoan ngoãn hơn nhiều.Kỳ Thiệu không nhịn được vươn tạy chọt chọt gò má cậu."
Ừm..."
Lộ Dương cau mày hàng mi giật giật."
Đến rồi, sao lại ngủ thế này?"
Kỳ Thiệu làm như không có chuyện gì xảy ra rụt tay lại hỏi: "Đêm qua không ngủ được à?"
"Ừm."
Lộ Dương híp mắt lắc đầu, đẩy cửa ra xuống xe."
Em trai tới rồi đấy à?"
Mao Kiến Quốc ngồi chỗ quầy pha chế rượu của mình nhìn Lộ Dương đang đẩy cửa bước vào lên tiếng chào hỏi.Lộ Dương đáp một tiếng rồi nhìn vị khách đầu tiên mà cậu thấy trong cửa hàng từ khi tới đây đến giờ.Cô gái xinh đẹp có mái tóc xoăn, trông vô cùng quyến rũ.Dáng vẻ thế này không tốt, dễ lầm đường lạc lối, bước lên con đường dung tục, nhưng khí chất trên người cô gái này lại khiến người ta cảm thấy cô gái này nên thế mới đúng."
Nhìn cái gì đấy?"
Kỳ Thiệu cau mày kéo Lộ Dương đang ngắm người ta đến thất thần một cái hỏi: "Ăn sáng không?"
"Ăn."
Lộ Dương gật đầu đáp."
Đi."
Kỳ Thiệu kéo cậu đi về phía cầu thang."
Anh Kỳ."
Đầu ngón tay Phi Sắc quấn lấy mái tóc xoăn của mình, đôi mắt xinh đẹp, quyến rũ nhìn Kỳ Thiệu, bảo: "Tôi từ xa đến đây có chuyện muốn nói với anh."
"Đợi đi."
Trên mặt Kỳ Thiệu không có chút cảm xúc gì kéo Lộ Dương đi lên tầng."
A."
Phi Sắc nhận lấy ly rượu Mao Kiến Quốc đưa tới, than: "Mao Mao, ông chủ các anh sao lại có cái đức hạnh ấy cơ chứ, mặt mày lạnh lùng, tôi đến đưa tiền còn phải xem sắc mặt anh ta nữa."
"Không phải lúc nào anh ấy cũng thế."
Mao Kiến Quốc cười híp mắt: "Cô không thích giọng điệu như vậy của anh ấy à."
"Đúng thế."
Phi Sắc nhấp một ngụm rượu, phun ra một câu: "Suýt bị quyến rũ chết mất."
"Thích vị ô mai không?"
Kỳ Thiệu lấy một hộp ô mai nhỏ ra khỏi tủ lạnh."
Cũng được."
Lộ Dương suy nghĩ một chút lại hỏi: "Hôm qua là vị gì thế?"
"Đậu phộng thêm óc chó với quả phỉ nữa."
Kỳ Thiệu lại lấy thêm mấy cái hộp trong suốt từ tủ lạnh ra: "Ngày hôm nay dùng hai vị đi."
"Được."
Lộ Dương không để ý nhiều như vậy, đôi mắt hướng ra phía ngoài, phiêu dạt nhìn đến chỗ cái giường lớn đến mức thần kỳ của Kỳ Thiệu.Chăn trên giường không gấp, trải ra phủ trên tấm đệm.Một miếng len nhỏ lộ ra ngoài mép chăn, đó là cái áo len cậu mặc hôm qua, quả nhiên là ở trên giường Kỳ Thiệu.Cậu nghiêng đầu nhìn về phía Kỳ Thiệu đang chuyên tâm khuấy sữa bò trong bát, nhẹ chân đi đến bên giường.Vốn cậu muốn lấy hết quần áo ra trước, sau đó ném xuống dưới, buổi tối sẽ mang về.Nhưng sau khi lôi được cái áo len ra ngoài, cậu tìm mãi cũng không thấy những thứ khác, quan trọng nhất là quần lót của cậu cũng nằm trong đó."
Tìm cái gì đấy?"
Giọng Kỳ Thiệu đột nhiên xuất hiện ở phía sau doạ cho Lộ Dương sợ đến nỗi nhảy dựng cả lên."
Quần áo hả?"
Kỳ Thiệu lại hỏi: "Sáng nay tôi bỏ vào máy giặt hết rồi."
Mặt Lộ Dương hơi đỏ lên, cúi đầu nhìn cái áo len trắng trong lồng ngực mình, làm như nó không phải của cậu vậy."
Tôi còn đang muốn biết cậu về thế nào đấy?"
Kỳ Thiệu lại hỏi thêm một câu: "Quần lót cũng cởi ra ném đây."
"..."
Lộ Dương ném cái áo len trắng trong ngực xuống giường rít lên: "Câm miệng."
"Được, lại xù lông rồi."
Kỳ Thiệu thẳng thắn dứt khoát câm miệng, xoay người đi nướng bánh quy.A...
Lộ Dương cúi đầu hít sâu một hơi, mặt mũi mất sạch rồi.========== Mặt mũi Lộ Dương dứt áo ra đi, một phút mặc niệm bắt đầu...