- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 420,166
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #11
[Đm Edit] Cẩn Thận Giả Nhân - Du Ngư
Chương 8
Chương 8
Edit: Wine
Beta: ChozePhòng 201, tầng 2, số 12 ngõ An Hòa, khu Đồng Ấm.
Lâm Thủy liếc nhìn số điện thoại, là một số lạ trong nước gồm mười một chữ số.E ngại tiếng chuông báo sẽ hóa thành bản án tử giáng xuống đầu đối phương nên anh không gọi lại, thế nhưng tay vẫn không ngừng hoạt động, ngón tay nhanh chóng gõ gõ vài cái lên màn hình, Lâm Thủy trả lời tin nhắn cầu cứu đó.[Ở đâu?]Anh đoán được người gửi tin nhắn cầu cứu là nạn nhân Châu Thị, nhưng trên tờ giấy lại không ghi lại địa chỉ của Châu Thị, có muốn cứu người cũng phải biết đối phương đang ở đâu.Lâm Thủy nhìn thời gian, đã năm phút trôi qua kể từ khi anh trả lời tin nhắn.Việc đứng chờ đối phương báo địa chỉ là vô nghĩa, Lâm Thủy định sẽ tự đi tìm, ngay khi anh vặn ga xe định đi về phía Cục Điều tra thì điện thoại lại rung lên, một tin nhắn mới được gửi đến.[Phòng 201 tầng 2, số 12 ngõ An Hòa, khu Đồng Ấm.]Lâm Thủy vốn không có ấn tượng gì về thành phố Hoài, thêm cả sự phát triển trong mười bốn năm đã làm cấu trúc thành phố thay đổi.
Thành phố Hoài trong ký ức của Lâm Thủy đã sớm không còn tồn tại.Anh mở bản đồ, nhập địa chỉ nhận được trên điện thoại.Sau khi xem định vị địa chỉ, Lâm Thủy 'xì' một tiếng.Vị trí này là khu ổ chuột trong khu phố cổ, cách chỗ hiện tại anh đang ở rất xa, đó là chuyện đương nhiên, vì nhà nghỉ Thiên Nga Nhỏ gần như ở ngoài rìa thành phố.
Nó cũng rất xa biệt thự trên đường Lục Dã và quan trọng nhất là nó cũng rất xa Cục Điều tra, gần như phải đi qua ba quận.Tờ giấy hôm qua anh để lại có đề cập rằng nạn nhân Châu Thị đang được Cục Điều tra bảo vệ, dân cư ở khu ổ chuột phức tạp, trong lúc còn chưa tìm được giả nhân, sao Cục Điều tra có thể để Châu Thị đến đây?Đầu đông, nhiệt độ ở thành phố Hoài đã xuống thấp.Lâm Thủy hít vài hơi khí lạnh, đầu óc cực kỳ tỉnh táo.
Địa chỉ này nhìn thế nào cũng kỳ quặc, nhưng anh vẫn quyết định đi.Nếu Châu Thị gặp nguy hiểm, anh đương nhiên phải đến, nếu không thì đã không để lại số của mình.
Nếu Châu Thị không gặp nguy hiểm mà là có vấn đề, vậy thì anh càng phải đến xem tình hình.Mở bản đồ ra, chuẩn bị lên ga thì Lâm Thủy lại đột nhiên khựng lại.Anh nghĩ đến Cừu Duật.Lấy giả thiết giả nhân đặc cấp như là một con súc vật đã thành tinh, Lâm Thủy biết thừa địa chỉ này lành ít dữ nhiều.Bản thân anh thì không sợ, nhưng giờ anh còn có một đứa cháu, vả lại anh còn là người thân còn lại duy nhất của nó.
Cháu trai vốn đã tự cô lập bản thân, nếu anh không may gặp chuyện gì thì chẳng phải cõi lòng đã bọc một lớp tường đồng của nó lại dựng thêm một vách bê tông sao?Giống như những tình tiết "vì tốt cho người nên tôi phải nói những lời cay nghiệt" thường thấy trong mấy bộ phim Hàn, người cậu bi thương cất giấu bí mật vào lòng đã gửi cho cháu trai một tin nhắn.Lâm Thủy: [Cừu Duật.]Cừu Duật trả lời rất nhanh.[Sao vậy cậu?]Lâm Thủy vốn định nói mấy lời tàn nhẫn như "thằng oắt nhát gan, sợ hãi trước mặt giả nhân để bị nó sao chép giả dạng", vậy thì nếu anh có xảy ra chuyện gì cháu trai cũng sẽ không quá buồn lòng.Nhưng khi nhìn thấy chữ "cậu", Lâm Thủy lại không nỡ.Lâm Thủy: [Không có gì, ăn cơm chưa?]Cừu Duật: [Vâng.]Lâm Thủy: [Ăn gì?]Cừu Duật: [Cá.]Lâm Thủy: [Ăn nhiều vào.]Cừu Duật: [Vâng.]Lâm Thủy cảm thấy Cừu Duật trả lời tin nhắn một cách miễn cưỡng, cũng cảm thấy Cừu Duật thực sự không thích nói chuyện, có lẽ vì anh là cậu, là người thân duy nhất còn lại trên đời này nên Cừu Duật mới trả lời từng câu một, nếu mà là người khác chắc bị cho ăn bơ rồi.Đứa cháu ngoan.Lâm Thủy mừng vì mình đã kịp rút lại mấy lời khó nghe.Lâm Thủy: [Mấy giờ tan học, cậu qua đón.]Nhưng sau tin nhắn này Cừu Duật không trả lời nữa.Nhìn thời gian thì chắc giờ này Cừu Duật đang nghỉ trưa, Lâm Thủy không làm phiền cháu trai nữa, dù sao tin nhắn này anh cũng chỉ gửi bâng quơ cho có như câu "bữa nào rảnh đi cà phê".
Anh mở vị trí, phóng xe đến "Phòng 201, tầng 2, số 12 ngõ An Hòa, khu Đồng Ấm".Không lâu sau, Lâm Thủy đứng trước một cánh cửa sắt rỉ sét.
Tấm biển số nhà phía trên chỉ còn lại một cái đinh, cắm xiên vẹo trên bức tường phủ bụi xám xịt.201.Là ở đây.Lâm Thủy để ý ở một bên gần cầu thang của cánh cửa rỉ sét này có một cái bàn hẹp và vuông, trên bàn có một chiếc bếp ga phủ một lớp bụi dày, dưới bàn là một bình ga cỡ nhỏ nhất.Có lẽ bình thường người ở phòng 201 này nấu ăn ở hành lang.Lâm Thủy hơi khom người, thò tay vào gầm bàn nhấc thử bình ga, khá nặng, bên trong vẫn còn ga.Nhưng lớp bụi đã dày như núi, chỉ cần chạm vào là dính đầy tay, hẳn là đã lâu lắm rồi không nấu ăn.Lâm Thủy nhìn chằm chằm cánh cửa trước mặt, cánh cửa mỏng đến mức tựa như chỉ còn lại một lớp gỉ sét nhưng lại đóng chặt, không mở ra vì sự xuất hiện của Lâm Thủy, bên trong cũng không có bất kỳ động tĩnh nào, tĩnh lặng như tờ.Địa chỉ là do Châu Thị đưa, anh đã theo địa chỉ đến nơi này, căn phòng 201 không nên tĩnh lặng như vậy.Lâm Thủy gõ cửa hai cái, sau đó siết chặt con dao găm trong tay áo chờ đợi phản hồi từ bên trong, tuy nhiên căn phòng vẫn không có bất kỳ động tĩnh gì.
Đợi thêm một lúc, Lâm Thủy lại gõ hai cái nữa, lần này anh lên tiếng: "Có ai không?"
Cốc, cốc, cốc."
Có ai không?"
Không ai trả lời.Cốc, cốc, cốc."
Có ai không?"
Không ai trả lời.Lâm Thủy tăng lực gõ cửa mạnh hơn, lần này thì cửa mở, nhưng là cánh cửa đối diện.
Cửa đối diện phòng 201 mở ra, người bên trong khó chịu nhìn Lâm Thủy, ánh mắt như có ý trách anh gây ra tiếng ồn."
Đòi nợ," Lâm Thủy thản nhiên nói.
Rầm!!!!!!
Người hàng xóm không muốn rước phiền tức khắc đóng sầm cửa lại.Hành lang lại lần nữa yên ắng, Lâm Thủy nhìn chằm chằm cánh cửa.
Cách một cánh cửa, Lâm Thủy không thể biết được bên trong có người hay không, hoặc có người nhưng không lên tiếng.Nhưng sau vài lần gõ cửa Lâm Thủy đã chắc chắn cánh cửa này không thể tự mở, anh nhìn quanh, tìm thấy một đoạn dây sắt.Anh dùng tay bẻ cong đoạn dây sắt rồi thuần thục luồn vào ổ khóa, lõi khóa đã rỉ vàng, Lâm Thủy chọt tới chọt lui đều nghe thấy tiếng dây sắt cạo vào lớp rỉ sét giòn tan.Sau đó, một tiếng "cạch".
Cửa mở.Lâm Thủy đưa tay đẩy cửa, cánh cửa phát ra tiếng 'kẽo kẹt' mục ruỗng.Lâm Thủy không đi vào ngay mà đưa mắt nhìn vào trong trước.Anh đảo mắt khắp phòng, không thấy ai.
Anh chỉnh lại con dao găm trong tay áo đề nếu có tình huống bất ngờ có thể rút ra ngay lập tức, anh vừa chỉnh dao vừa lớn tiếng gọi: "Có ai không?
Mở cửa"Gọi ba tiếng liền, bên trong phòng vẫn im lặng.Cánh cửa đối diện cũng im lặng.Yên tĩnh đến mức khiến người ta vô cớ cảm thấy có thể nguy hiểm đang ẩn mình trong sự tĩnh mịch kỳ lạ này.Lâm Thủy vẫn bước vào.Căn phòng không lớn, có thể bao quát hết chỉ trong một cái liếc mắt.Một chiếc sofa cũ nát, một cái bàn gỗ cũ nát, một chiếc ghế đẩu cũ nát dưới gầm bàn, một tấm rèm vải nát treo lơ lửng trên không trung và một cái giường cũ kỹ thấp lè tè thoáng ẩn hiện.Ngoài ra còn có một cánh cửa hẹp đã được sơn lại không biết bao nhiêu lần, mùi cống rãnh không ngừng tràn ra từ khe hở.Trong phòng không có ai.Vậy địa chỉ này lại càng có ý nghĩa sâu xa.Lâm Thủy vén rèm cửa như đã thành giẻ lau lên, tấm chăn trên giường trông như một con sâu bướm khổng lồ.Một cái tủ lạnh cao ngang bắp chân được dùng như tủ đầu giường.
Trên nóc tủ có một túi nhựa trong suốt, bên trong đựng những quả táo có màu sắc khó coi.Lâm Thủy nhấc túi nhựa lên, ánh mắt rơi vào những quả táo bên trong.Những quả táo đã thối rữa.Tháng 11 nhiệt độ ở thành phố Hoài khá thấp, để đến mức thối rữa thế này không biết chúng đã ở đây bao lâu.Đặt mấy quả táo về chỗ cũ, Lâm Thủy ngồi xổm xuống mở cửa tủ lạnh.Khoảnh khắc cánh cửa mở ra, một mùi hôi thối hơn cả mùi cống rãnh xộc thẳng vào mũi Lâm Thủy.
Anh ngẩng đầu, nhìn thấy miếng thịt đã mọc lông trong tủ lạnh.Anh dịch sang bên cạnh tủ lạnh, tìm thấy dây điện và phát hiện tủ lạnh không cắm điện, đầu dây chỉ cắt lỏng lẻo vào ổ cắm điện.Rõ ràng không phải cố tình ngắt điện tủ lạnh mà là vô ý đá rơi dây điện.Nếu chủ nhà còn nhớ đến miếng thịt này trong tủ lạnh và định ăn nó vào một buổi trưa nào đó, người đó chắc chắn sẽ phát hiện dây cắm tủ lạnh đã bị lỏng.Hoặc nếu chủ căn nhà sạc điện thoại thì cũng sẽ phát hiện ra dây cắm tủ lạnh bị lỏng.Thế nhưng miếng thịt này đã mọc lông, có vẻ như chủ nhà đã không còn nhớ đến miếng thịt này, cũng không dùng ổ điện này sạc điện thoại.Cũng không hẳn, Lâm Thủy nghĩ, có lẽ chủ nhà nhớ phải sạc điện thoại, chỉ là không có ký ức về việc phải cắm điện cho tủ lạnh, hoặc chỉ đơn giản là chủ nhà vẫn chưa sử dụng tối ưu ký ức đã sao chép được.Hoặc cũng có thể là do chủ nhà sống một mình, nó không nhất thiết phải ngụy trang.Dù sao thức ăn của con người cũng không thể giúp chủ nhà no bụng, chỉ có nỗi sợ hãi mới có thể.Rõ ràng rồi, giả nhân đã từng hoạt động trong căn phòng này, có lẽ cũng đã từng giả dạng chủ nhà, miếng thịt trong tủ lạnh khả năng cao là thịt lợn, thịt cừu, mặc dù giả nhân cũng có thói quen tích trữ thức ăn, nhưng tập tính của chúng là vùi thức ăn thừa vào trong đất.Căn phòng 201 đã bị bỏ trống, sau khi giả nhân tập kích mục tiêu tiếp theo, giả dạng thành người tiếp theo, nó đã vứt bỏ thân phận này, vứt bỏ căn phòng này.Nhưng tại sao giờ lại nhắc lại địa chỉ này?Hay Châu Thị đã phát hiện được gì đó, không thể nói rõ trong tin nhắn, lại không tiện gọi điện nên mới bảo anh đến xem?Bước ra khỏi tấm rèm, Lâm Thủy đi đến trước chiếc bàn gỗ vuông, mặt bàn phủ một lớp cặn bẩn, trên đó có một chiếc điều khiển TV.Ở góc nhìn trước, Lâm Thủy không thấy rõ, hóa ra trong phòng còn có một cái tủ TV cũ, phía trên đặt một chiếc TV kiểu cũ.Điều khiển đang hướng về cái TV này.Suy nghĩ một lát, Lâm Thủy đưa tay ấn nút nguồn, khoảng bốn, năm giây sau TV mới bật lên.Ánh sáng xanh lam hắt sáng trong căn phòng chật hẹp, màn hình TV hiện lên một dòng chữ: Không thể đọc đĩa, xin hãy kiểm tra DVD.Lâm Thủy dời mắt nhìn xuống dưới TV, lúc này mới phát hiện ra chiếc tủ tối màu đặt cái TV còn có có một hộc ngăn, vì quá hẹp nên trông có vẻ rất sâu, bên trong cất một đầu đĩa DVD kiểu cũ.Không biết có phải do đĩa bị lệch không, đầu đĩa DVD phát ra ánh đỏ chập chờn.Lâm Thủy bước đến ngồi xổm xuống, đưa tay nhấn nút nhả đĩa.Sau khi ấn nút, khay đĩa DVD từ từ trượt ra.Nhìn thấy thứ bên trong khay DVD, Lâm Thủy cau mày.Trong khay không có đĩa CD, mà là một mẩu giấy.Lâm Thủy cầm lên xem. [Đừng đến chỗ đông người.][Gọi cho tôi, 19021348092]Nét chữ rất giống của Lâm Thủy, thậm chí có thể nói là cố ý bắt chước.
Trên tờ giấy còn có những vết cạo của lưỡi dao, có lẽ là đã cạo đi một số chữ ban đầu và sửa lại một ít để cuối cùng trở thành nội dung như hiện tại.Lâm Thủy im lặng một lát, anh lấy điện thoại ra, so với số điện thoại trong tin nhắn cầu cứu đã nhận được.Cùng số!Lâm Thủy không do dự gọi thẳng vào số điện thoại trên tờ giấy.Reng reng reng...Reng reng reng....Khi Lâm Thủy gọi, chuông điện thoại đột nhiên vang lên trong căn phòng 201.Lâm Thủy tắt máy, chuông điện thoại trong phòng cũng dừng lại.Lâm Thủy gọi lại.Reng reng reng.Reng reng reng.Tiếng chuông điện thoại vang lên sau lưng anh.