- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 433,105
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #31
Edit [Đm] Lỡ Thành Đại Tẩu Yêu Giới
Chương 29: Dẫn mày đi đánh yêu quái
Chương 29: Dẫn mày đi đánh yêu quái
Lộ Dương nhoài mình nằm trên bàn suy nghĩ hồi lâu, càng nghĩ càng thấy sai sai.
Rõ ràng lời Kỳ Thiệu nói có ý gì đó, phỏng chừng còn muốn dẫn dắt cậu mở lời.May mà cậu meo meo mãi Kỳ Thiệu vẫn không hiểu.Chắc chắn là lộ chỗ nào đó rồi.Thế nhưng rốt cuộc là lộ ở đâu mới được chứ?"
Đại Hắc."
Kỳ Thiệu bưng đĩa nhỏ tới: "Đói chưa?"
Lộ Dương híp mắt nhìn thẳng vào hai mắt hắn, quay người lại, chổng mông về phía hắn, cố gắng dựng đuôi lên như đang giơ ngón giữa về phía hắn vậy."
Ôi."
Kỳ Thiệu nhìn cái đuôi dựng thẳng tắp đến cả chóp đuôi cũng không cong của mèo nhỏ chợt thấy hơi buồn cười.Đuôi của Đại Hắc có màu đen, thế nhưng chóp đuôi lại có một nhúm lông màu trắng, giờ cái đuôi đang dựng lên trông như cái que nhỏ, nhìn kĩ còn thấy khá giống cái chấm than viết ngược."
Cá khô chiên giòn phiên bản mới."
Kỳ Thiệu cầm cái đuôi cá quơ quơ trước mặt mèo nhỏ, bảo: "Sáng sớm nay họ vừa chở tới đây."
Lộ Dương nuốt nước, không thèm liếc mắt nhìn con cá lấy một cái."
Mày không ăn thì tao ăn."
Kỳ Thiệu vừa cười, vừa thong thả cầm cá bỏ vào miệng mình.Thơm quá...Lộ Dương chớp mắt, khóe mắt âm thầm liếc trộm con cá chiên màu vàng óng.Vớ vẩn, ai bảo vừa được chở đến, rõ ràng là giống hệt cá hồi sáng."
Răng rắc" âm thanh giòn tan từ miệng Kỳ Thiệu truyền tới.Đệt!
Đầu cá mất rồi.Lộ Dương lè lưỡi liếm miệng, ăn hay không đây."
Răng rắc"Lộ Dương lập tức nhìn thêm một chút, cổ cá nhỏ cũng mất luôn rồi."
Rắc..."
Lúc tiếng thứ ba vừa vang lên Lộ Dương cắn răng, đột nhiên quay đầu, nhanh chóng há miệng ra, chuẩn xác nhào đến ngoạm lấy đuôi cá.Hình như... có chỗ nào đó sai rồi?Kỳ Thiệu cụp mắt nhìn cái đầu mèo tròn tròn xù lông kề sát chóp mũi mình, híp mắt nhích đầu về phía trước một chút, cắn thêm một miếng cá nhỏ nữa.A!
Lộ Dương có cảm giác cá nhỏ trong miệng bị kéo ra, lập tức cuống lên, há miệng vội vàng cắn.Eo cá này!
Bụng cá này!
Đều là của cậu hết!"
Manh động thế?"
Kỳ Thiệu thấp giọng cười một tiếng, duỗi đầu lưỡi ra liếm lên miệng cậu một cái.Cái miệng đang mải nhai cá của Lộ Dương đột nhiên dừng lại, trợn mắt cảm nhận sự mềm mại, ướt át vừa lướt qua miệng mình trong giây lát.Kỳ Thiệu... vừa... thơm thơm cậu ư?Còn thơm lưỡi nữa!Lưu manh!
Định mệnh, hắn không sợ ăn phải đầy một mồm lông hay gì!"
Anh Đại Hắc này, thương lượng với anh chuyện này nhé."
Kỳ Thiệu thừa dịp mèo nhỏ còn đang ngơ ngác, nhanh chóng lùi mặt về phía sau, gần đây khả năng chiến đấu của tổ tông này ngày càng lớn: "Có thể đừng vả vào mặt được không?"
Lộ Dương chậm rãi nhai vài cái sau đó nuốt miếng cá trong miệng xuống, xoay người đi về phía đầu bàn khác nằm úp sấp xuống.Dùng bạo lực, cậu không đánh nổi Kỳ Thiệu, nhưng bạo lực lạnh, cậu vẫn muốn thử một lần."
Sao đấy?"
Kỳ Thiệu nhìn mèo nhỏ đột nhiên mất hứng, vươn ngón tay chọc chọc mông nó trêu: "Đại Hắc... anh Hắc ơi... anh Đại Hắc à."
Hừ.Lộ Dương dúi đầu vào hai cái chân trước, bây giờ chỉ cần nhìn Kỳ Thiệu thôi là cậu đã thấy bực mình rồi."
Ôi."
Kỳ Thiệu chuyển qua đầu bàn kia, dùng ngón tay nhẹ nhàng gảy gảy lỗ tai mèo nhỏ: "Chẳng phải chỉ hôn mày một cái thôi sao?
Tức cái gì, tao cho mày hôn lại nhé?"
Đó mà gọi là hôn một cái hả!Anh còn dám hôn lưỡi!Lộ Dương ngước đầu lên khỏi bộ vuốt, trợn to hai mắt trừng hắn."
Muốn hôn hở?"
Hai mắt Kỳ Thiệu sáng lên, nhanh chóng đưa đầu về phía trước: "Nào nào nào, tao sẽ hy sinh chút chút."
Hi sinh mả cha anh.Lộ Dương nghe vậy giận sôi máu, cứ thể tung vuốt qua, bốp một tiếng, vả thằng vào miệng hắn.Kỳ Thiệu híp mắt, còn không biết xấu hổ lè lưỡi liễm lên nệm thịt hồng hồng của cậu.A!Tên biến thái chết tiệt, Lộ Dương không còn gì để nói."
Ông chủ ơi!"
Giọng Mao Kiến Quốc đột nhiên truyền tới: "Chỗ Phi Sắc có chuyện rồi!"
"Làm sao?"
Kỳ Thiệu cởi sợi dây xích buộc ở chân bàn ra, ôm mèo nhỏ đi ra cửa, bước xuống tầng, nhìn Mao Kiến Quốc đang chuẩn bị đi lên."
Vừa rồi Phi Sắc có tới, để cô ấy nói với anh đi."
Biểu cảm trên mặt Mao Kiến Quốc hơi phức tạp, anh ta xoay người đi xuống tầng trước.Trên đường đi xuống, Kỳ Thiệu chợt nhớ đến chuyện lần trước Phi Sắc sờ Đại Hắc khiến mèo nhỏ bị doạ sợ, thế nên vừa xuống hắn vừa nhét mèo nhỏ vào trong ngực mình."
Anh Kỳ."
Phi Sắc thấy Kỳ Thiệu xuống, lập tức đứng bật dậy."
Chuyện gì vậy?"
Kỳ Thiệu nhíu mày nhìn dáng vẻ chật vật của cô ta.Lộ Dương giơ vuốt móc lấy cổ áo Kỳ Thiệu thò đầu ra ngoài, cậu nhớ cái người tên Phi Sắc này, cô ta là yêu quái.Đến giờ cậu vẫn chưa nghĩ ra tại sao lúc ấy Phi Sắc lại có giao dịch với mấy thợ săn yêu này."
Có người giết yêu quái."
Trong con ngươi xinh đẹp của Phi Sắc chất chứa nỗi kinh hoàng khó giấu."
Giết yêu quái?"
Kỳ Thiệu nhíu mày: "Con người hay là..."
"Không biết."
Phi Sắc có chút nôn nóng: "Trước khi tôi tới, đã có mười mấy người của tôi bỏ mạng rồi."
Kỳ Thiệu cau mày, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó bèn hỏi: "Mèo yêu chết à?"
"Hả?"
Phi Sắc thấy hơi nghi hoặc: "Không, tất cả đều là hồ ly."
"Nói rõ hơn đi."
Kỳ Thiệu duỗi một đầu ngón tay ra, nhẹ nhàng đẩy cái đầu mèo đang có ý định ngoi khỏi cổ áo trở lại.Phi Sắc hít một hơi thật sâu, bắt đầu kể lể: "Tôi phát hiện có hồ ly chết vào ba ngày trước tại một tiệc đứng, mới đầu tôi còn cho là chỉ chết có một thôi, nhưng sau đó số lượng thi thể tình cờ thấy được ngày càng nhiều, đến lúc đó tôi mới phát hiện đã có rất nhiều hồ ly bị chết, hơn nữa tất cả những hồ ly ấy đều là những người chạy theo đám đàn ông con người, thậm chí có vài thi thể còn bị lột da ném trước... cửa nhà tôi.
Sau đó tôi cho người đi điều tra, nhưng lại không tra được gì, tôi đã cố gắng gọi đám yêu quái đang giao du với đàn ông con người trở về, thế nhưng...
Coi như có về, thì đến ngày hôm sau cũng sẽ chết ở trong nhà."
"Vết thương thế nào?"
Kỳ Thiệu hỏi."
Đều bị lột da."
Phi Sắc nói: "Máu bị rút cạn, không tìm được vết thương trí mạng."
"Lấy máu?"
Mao Kiến Quốc tiếp tục bỏ lại một câu: "Giết yêu quái với quy mô lớn như thế, nếu không phải thù sâu oán nặng thì chính là tâm lý biến thái."
"Giờ nên qua đó luôn đi."
Phi Sắc nhíu chặt mày: "Tình huống bên đó tôi đã không thể khống chế được nữa rồi."
"Tôi và Mao Kiến Quốc tới đó một chuyến."
Kỳ Thiệu nói xong giơ tay ra hiệu cho Mao Kiến Quốc: "Lên thu dọn đồ đạc đi."
"Meo..."
Lộ Dương ngoi ra khỏi cổ áo, Kỳ Thiệu phải đi, trứng nhỏ của cậu an toàn rồi."
Đừng ra đây."
Kỳ Thiệu đẩy mèo nhỏ lại, lấy di động ra cho Đồng Giang một cuộc điện thoại."
A lô?"
Đồng Giang nhanh chóng bắt máy."
Bên chỗ Phi Sắc có chuyện rồi, rất nhiều yêu quái bị giết, là hồ ly, đều bị lột da lấy máu."
Kỳ Thiệu nhanh chóng tóm tắt mọi chuyện lại: "Tôi nghi chuyện buôn bán yêu độc có liên quan đến chuyện này, tôi và Kiến Quốc sẽ tới đó xử lý, cậu và Ninh Tĩnh phụ trách bên này, nhanh chóng nghiên cứu, phân tích xem công dụng của chất lỏng màu vàng bên trong mấy cái ống nghiệm kia là gì."
"Được."
Đồng Giang vừa dứt lời, Kỳ Thiệu đã cúp máy."
Cô lái xe tới đây sao?"
Kỳ Thiệu nhìn Phi Sắc hỏi một câu."
Ừ."
Phi Sắc gật đầu."
Ra ngoài nổ máy đi."
Kỳ Thiệu nói xong đi lên tầng, vừa đi vừa gọi người đang trên đó một tiếng: "Mao Kiến Quốc!
Đi thôi!"
"Đến đây!"
Một phút sau Mao Kiến Quốc xách theo hai chiếc ba lô quân dụng nhanh chóng chạy ra."
Anh ngồi xe Phi Sắc."
Kỳ Thiệu đón lấy một chiếc ba lô quân dụng trong tay anh ta khoác lên vai, cẩn thận che chở vật nhỏ trong ngực sau đó nhanh chân đi ra ngoài."
Meo?"
Lộ Dương chui luồn mãi, vất vả lắm mới ngoi ra được khỏi cổ áo lại phát hiện bản thân đã ở trên xe."
Định chạy hả?"
Kỳ Thiệu chồng cằm lên đầu mèo nhỏ bảo nó: "Dẫn mày đi đánh yêu quái."
"Meo?"
Lộ Dương dùng móng vuốt đạp mãi, ngoi mãi mới thoát khỏi lồng ngực hắn.Đánh yêu quái á?Cậu nào có biết đánh quái cái mịa gì, cậu chỉ là một con mèo lang thang tự mình dâng tới cửa nhà người ta thôi mà.Huống chi hiện giờ cơ thể cậu biến đổi liên tục lúc người lúc mèo không biết đường nào mà lần, đến lúc ấy tự dưng biến thành người thì biết phải làm thế nào?"
Đừng cào cửa."
Kỳ Thiệu vừa lái xe, vừa liếc mắt nhìn mèo nhỏ trên ghế phụ cảnh cáo: "Cẩn thận cào hỏng móng đấy."
Tôi muốn xuống xe.Lộ Dương tức giận đập lên cửa xe mấy cái, lúc cậu nóng nảy, sẽ không kiềm chế được cảm xúc, cảm giác buồn bực khiến cậu chỉ muốn giật phăng cái dây da và sợi xích trên cổ như đang muốn siết chết mình đi ngay lập tức."
Đừng lôi nữa."
Kỳ Thiệu nhìn mèo nhỏ giận dữ trên ghế phụ, bắt đầu nóng nảy đến mức xoay vòng, bèn gọi: "Qua đây, tao cởi cho mày."
Lòng Lộ Dương nóng như lửa đốt, càng ngày càng khó chịu, như đang bị thứ gì đó ảnh hưởng.Cậu luôn có cảm giác chiếc xe này không nên tiến về phía trước thêm nữa, bởi phía trước có thứ gì đó.Kỳ Thiệu nhìn Đại Hắc nằm nhoài trên ghế không động đậy, thấy hơi lo lắng, hắn tấp xe vào ven đường đỗ lại, cẩn thận ôm lấy mèo nhỏ."
Sao thế?
Dây thít chặt cổ quá hả?"
Kỳ Thiệu nhẹ nhàng gỡ vòng da ra, lại xoa xoa cổ mèo nhỏ mấy cái: "Lần sau tao sẽ chọn cái co dãn."
Lần sau?Còn có lần sau?Kỳ Thiệu còn muốn xích cậu lại ư?Lộ Dương bị Kỳ Thiệu ôm vào trong ngực sờ soạng một lúc, có chút mệt mỏi, ngoài trời cũng sắp tối rồi.Xe vẫn tiếp tục chạy, vừa ra khỏi nội thành cảm giác buồn bực không tên trong lòng cậu cũng biến mất.Bên trong xe rất yên tĩnh, tiếng chuông vang lên đột ngột khiến Lộ Dương đang gà gật sợ hết hồn.Nhảy dựng lên trên đùi Kỳ Thiệu."
Úi!"
Kỳ Thiệu đột nhiên sát xe, nhanh chóng ôm mèo nhỏ lên: "Tổ tông ơi mày nhìn rồi hằng giẫm lên được không, suýt nữa là tao...
định mệnh, phía trước cháy à?"
Xung quanh con đường này không có người qua lại, nó là một đường tắt, bốn phía là đồng ruộng hoang vu xen với rừng cây thưa thớt.Bởi vì không có đèn, thế nên mặc dù cách nơi có ánh lửa rất xa nhưng vẫn có thể thấy rõ."
Meo!"
Lộ Dương dùng móng vuốt chỉ sang cái điện thoại đang reo bên cạnh.Kỳ Thiệu đặt mèo lên đùi mình lần nữa, cầm điện thoại lên xem, là Mao Kiến Quốc gọi tới."
Ông chủ!"
Bên phía Mao Kiến Quốc rất ồn, tiếng ầm ầm vang lên liên tục, giọng nói truyền tới như bị mắc kẹt, ngắt quãng: "Có... quái vật...
Xe bị phá...
Mau..."
Bên kia còn chưa nói xong, đột nhiên có một tiếng động lớn vang lên, cuộc gọi bị ngắt.Kỳ Thiệu híp mắt nhìn ánh lửa phía trước, ném điện thoại qua một bên, tay siết chặt vô lăng, đạp mạnh chân ga.Thân xe như tên rời cung nhanh chóng xông về phía trước.Lúc xe cách trung tâm ánh lửa ngày một gần, cảm giác buồn bực đột nhiên dâng lên trong lòng Lộ Dương, cậu cảm nhận được một mùi vị không tên vô cùng quen thuộc.Là...
Cậu không biết phải hình dung nó như thế nào.Lộ Dương thấy hơi căng thẳng, cậu duỗi móng vuốt ra ôm lấy áo khoác của Kỳ Thiệu.Thứ mùi ấy... lẽ nào là đồng loại?Nhưng xe càng tới gần, đến khi thấy được cái bóng lớn đứng trên ngọn cây, Lộ Dương càng thêm hoảng hốt.Đồng loại cái shit.Mèo nhà ai mà to được thế kia?