- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 439,070
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #21
Edit [Đm] Lỡ Thành Đại Tẩu Yêu Giới
Chương 19: Chim nhỏ mát không
Chương 19: Chim nhỏ mát không
"Ông chủ, anh làm gì thế?"
Ninh Tĩnh lên tiếng đánh tan không gian yên tĩnh: "Sắp hôn lên mặt người ta đến nơi rồi."
"Chậc."
Kỳ Thiệu rời mắt khỏi khuôn mặt Lộ Dương.Lộ Dương sao có thể là con mèo kia được, nhưng trông đứa nhóc này cũng giống nó lắm, nhất là tính nết, nguyên cái khoản động tới cái là xù lông giống vô cùng."
Đi đi đi."
Ninh Tĩnh hô hào: "Đóng cửa quán, đi ăn thị nào!"
Cách cửa hàng của bọn họ không xa có một cửa hàng bách hoá, trên tầng cao nhất của chỗ đó có một quán thịt nướng.Mấy người họ tới thẳng đó, trong lúc chờ đèn đỏ Lộ Dương rụt cổ một cái, hà hơi vào không khí, vừa định lôi tay ra khỏi túi áo khoác xoa xoa mấy cái thì một bóng đen lớn mang theo hơi ấm phủ lên người cậu.Cậu nghiêng đầu nhìn một chút thì thấy trên người mình vừa có thêm một chiếc áo khoác, rồi lại nhìn về phía Kỳ Thiệu đang nói chuyện với Mao Kiến Quốc.Bây giờ trên người Kỳ Thiệu chỉ có một chiếc áo len....Lộ Dương vươn tay kéo kéo cái áo khoác quá khổ trên người, nhíu mày định trả áo lại cho người ta."
Đi thôi."
Mao Kiến Quốc nhìn đèn đỏ đã chuyển sang xanh bảo: "Đông quá, giữ lấy em trai, đừng để đi lạc."
Mao Kiến Quốc vừa dứt lời, Lộ Dương chợt thấy mũ trên áo khoác chụp lên đầu mình, sau đó một bóng người cao lớn ôm lấy cậu, dẫn cậu đi về phía trước.Lộ Dương đi vài bước mới kịp nhận ra Kỳ Thiệu đang khoác vai mình."
Muốn ăn gì nào?"
Kỳ Thiệu vừa đi vừa cúi đầu hỏi một câu."
Gì cũng được."
Lộ Dương trả lời một câu qua loa, hiện giờ sự chú ý của cậu đều tập trung trên bả vai bị tay Kỳ Thiệu khoác lên."
Cậu..."
Kỳ Thiệu cúi đầu mới nói một chữ lại thôi, hắn vừa định hỏi sao hôm nay Lộ Dương không ở nhà, nhưng nghĩ một chút lại cảm thấy không cần thiết lắm.Từ một vài khía cạnh có thể thấy cuộc sống của nhóc con này không ổn lắm, nhưng khi xem xét những khía cạnh khác lại thấy hình như nhận xét này không đúng lắm.Quần áo Lộ Dương mặc đều khá ổn, trên tay cũng chẳng có vết chai, sờ lên còn mềm mại, mịn màng hơn tay con gái."
Đến rồi."
Mao Kiến Quốc chào hỏi một tiếng rồi dẫn họ vào trong cửa hàng, nói với người phục vụ là muốn một phòng riêng.Không khí trong cửa hàng rất ấm áp, Lộ Dương vừa bị Kỳ Thiệu kéo ngồi xuống, mũ trên đầu cũng bị kéo xuống theo, khiến trước mắt cậu tối sầm lại không nhìn thấy gì, cái mũ che hết đầu cậu trùm cả lên mặt."
Ôi."
Kỳ Thiệu vừa ngồi xuống đã thấy cái áo khoác không đầu ngồi chỗ đó, hoàn toàn không nhìn ra được bên trong áo khoác có người."
Ôi mẹ ơi."
Ninh Tĩnh thấy thế bật cười: "Sao em trai mặc áo anh lại thành ra thế chứ."
Kỳ Thiệu cười cười giơ tay kéo cái mũ trên đầu Lộ Dương xuống, tiện tay xoa mái tóc mềm mại, rối tung của cậu hỏi: "Ấm không?"
Lộ Dương lạnh mặt giơ tay hất văng tay hắn ra, đầu cậu bị Kỳ Thiệu xoa như xoa chó, tóc tai rối hết cả lên.Mao Kiến Quốc vừa gọi món xong, lúc tính lấy thêm chút rượu lại nhìn về phía họ hỏi: "Em trai uống sữa chua là được rồi, ông chủ anh uống gì?
Rượu trắng nhé?"
"Tôi cũng uống sữa chua."
Kỳ Thiệu nói: "Giống em trai."
"Chỉ được cái mã."
Mao Kiến Quốc nói yêu cầu với người phục vụ xong rồi ngồi xuống.Thịt và mấy bình rượu với đồ uống chẳng mấy chốc đã được mang lên, Lộ Dương hơi ngẩng đầu nhìn lướt qua cả bàn một lần, hồng hồng đỏ đỏ cả một mảnh.Oa, một bữa tiệc toàn là thịt."
Tôi là chuyên gia BBQ, người ta thường gọi tôi là sát thủ Ngũ Hoa đó!"
Mao Kiến Quốc cười đứng lên đổ dầu vào chảo nướng giữa bàn.Dầu chẳng mấy chốc đã sôi, bọt dầu nổi lên từng đợt một.Những miếng thịt nhanh chóng được thả vào chảo, mùi thơm xông thẳng về phía Lộ Dương, cậu nhìn chằm chằm miếng thịt sôi trong chảo dầu nuốt nước bọt đầy tiếc nuối.Kỳ Thiệu nghiêng đầu gặp đúng cảnh ấy thấy hơi buồn cười, dáng vẻ này nhìn thế nào cũng thấy giống con mèo kia, thấy thịt một cái là hai mắt phát sáng.Thịt vừa chín tới, hắn gắp một miếng bỏ vào bát Lộ Dương, vừa tính bảo cậu thổi rồi hẵng ăn, ai ngờ hắn còn chưa kịp mở miệng, miếng thịt trong bát Lộ Dương đã không cánh mà bay."
Ôi!"
Kỳ Thiệu vội vàng đặt đũa xuống, giơ tay giữ cằm Lộ Dương để mở miệng cậu ra: "Tổ tông của tôi ơi, cậu không thấy nóng hả!"
Lộ Dương không thèm quan tâm đến cái tay Kỳ Thiệu đang nắm cằm mình, mồm miệng liên tục đảo qua đảo lại nhai cho bằng được miếng thịt trong miệng, hết chuyển sang trái rồi lại chuyển qua phải để nhai.Nóng, nhưng thơm.Kỳ Thiệu nhìn khóe miệng Lộ Dương đỏ bừng vì nóng nhưng vẫn cố nhai lấy nhai để thấy vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười: "Nhả ra nhanh."
Lộ Dương giơ tay kéo tay hắn xuống, nhưng cái tay ấy không nhúc nhích, cậu cố nhai miếng thịt trong miệng thêm hai cái nữa rồi nuốt xuống, lúc này mới rảnh miệng nói một câu: "Buông ra."
"Lè lưỡi ra xem nào."
Kỳ Thiệu nói: "Bỏng chưa hả?"
"Không hề."
Lộ Dương nói xong lại muốn ăn thêm một miếng thịt nữa."
Chậc."
Kỳ Thiệu giữ chặt cái cằm nhỏ trong tay, sắc mặt sầm xuống: "Duỗi ra đây."
Lộ Dương ngẫm một lúc vẫn quyết định duỗi đầu lưỡi nhỏ ra một chút, dáng vẻ khi không cười của Kỳ Thiệu hơi đáng sợ.Quả nhiên.Kỳ Thiệu cúi xuống nhìn đầu lưỡi nho nhỏ đỏ hồng đã có chỗ vì bị bỏng mà trắng lên của đứa nhóc."
Bỏng hả?"
Mao Kiến Quốc rót cốc nước đưa tới: "Ngậm miếng nước hạ nhiệt đi."
Kỳ Thiệu nhận lấy cốc nước, dùng mu bàn tay thử nhiệt độ một chút rồi mới đưa cho Lộ Dương: "Uống một hớp, ngậm trong miệng trước đã."
Ninh Tĩnh vừa ăn thịt vừa nhìn khuôn mặt không giấu nổi sự lo lắng của ông chủ nhà mình, nụ cười trên mặt cô nàng hơi là lạ.
Chậc chậc chậc, có biến rồi."
Nói nghe này."
Kỳ Thiệu thấy miệng Lộ Dương đã khá hơn một chút, mới cầm chai nước đưa cho cậu uống tiếp, rồi quay đầu nhìn hai người đối diện dặn: "Hôm nay tôi định ra ngoài một chuyến, mấy người chuyển xác con yêu quái kia lên xe tôi, nhớ ướp lạnh nó đấy."
"Đi ngay à?"
Sắc mặt Mao Kiến Quốc lập tức thay đổi: "Vậy tôi cũng đi."
"Không được."
Kỳ Thiệu gắp một miếng thịt nướng giơ lên trong không khí một lúc, nói: "Chuyện bên này còn chưa xử lý xong, anh tiếp tục theo đi."
"Vậy tôi đi."
Sắc mặt Ninh Tĩnh cũng có chút nghiêm trọng."
Haiz."
Kỳ Thiệu đưa miếng thịt đã nguội đến bên mép Lộ Dương đang bận cúi đầu uống nước, thấy cậu vô thức hé miệng cắn một cái, mới thu đũa lại nhìn hai người trước mặt: "Hai người có nhất thiết phải thế không?
Tôi mới định đi một chuyến thôi mà hai người cũng đã không chờ được muốn xông vào chỗ chết thế à, tôi chỉ tới đó tra chút chuyện chỗ bác sĩ Dịch thôi, sẽ không động đến cái tên ngu ngốc kia đâu."
"Cái tên ngu kia là một gã điên đấy, anh đến đó chẳng lẽ gã không biết chắc?"
Mao Kiến Quốc nói: "Nếu hai người chạm mặt nhau, anh có thể nhịn không tẩn gã một trận à?"
"Đương nhiên."
Kỳ Thiệu nói: "Gần đây tôi tin Phật lắm."
"Anh nghĩ cái quần què gì thế, có ngày nào mà gã điên kia không nghĩ đến chuyện giết chết anh, đúng là một gã tâm địa đen tối."
Mao Kiến Quốc nghĩ một chút nói tiếp: "Kiểu gì cũng cần có một người theo anh qua đó."
"Tôi đi cho."
Lộ Dương nhai nhai miếng thịt trong miệng đáp."
Không được."
Kỳ Thiệu gắp thêm thịt bỏ vào bát cho cậu: "Lo ăn đi của cậu đi, hóng cái gì mà hóng."
"Tôi muốn đi."
Lộ Dương cúi đầu nhai thịt trong miệng, nghĩ gần đây bản thân không thể khống chế sự biến hóa của cơ thể, chuyện bắt đầu từ khi cậu ngửi thấy luồng yêu khí đậm mùi tử khí ở ngoài căn biệt thự ngày ấy, rồi không biết luồng yêu khí ấy đã chạm đến nơi nào trong cơ thể cậu, khiến cậu không thể khống chế bản thân được nữa.Với cậu mà nói, không thể khống chế đồng nghĩa với việc không an toàn, thế nên cậu phải đi theo, biết đâu Kỳ Thiệu lại nhìn ra cái gì đó, nói không chừng còn có thể tìm được nguyên nhân tại sao cậu đột nhiên biến về bản thể."
Em trai muốn đi hả?"
Mao Kiến Quốc nghĩ một chút, cười bảo: "Thế để em trai đi cùng đi, ông chủ này, anh mang cậu ấy theo, lần này có đứa nhỏ đi cùng anh không nhịn nổi cũng phải nhịn, nhịn để đưa đứa nhỏ về an toàn, cứ quyết định thế đi!"
Kỳ Thiệu cúi đầu hỏi Lộ Dương đang bận nhai thịt: "Muốn đi thật hả?"
Lộ Dương gật đầu, tay cũng chẳng ngừng, liên tục gắp thịt bỏ vào trong miệng."
Này."
Kỳ Thiệu giơ tay chọc chọc hai má bị nhét đến phồng lên của cậu bảo: "Đừng nhét thêm nữa, nuốt đi đã."
Ăn uống xong xuôi, mấy người quay lại cửa hàng, Lộ Dương nằm trên ghế sa lông xoa xoa cái bụng, xem như đã ăn uống no nê.Cậu vừa lim dim, vừa vểnh lỗ tai lên nghe tiếng nói chuyện trên tầng."
Đi mấy ngày?"
Giọng Mao Kiến Quốc vang lên."
Ba ngày."
Kỳ Thiệu đáp."
Đồng Giang vừa gọi điện tới bảo, đơn của Phi Sắc bên kia để anh tiện đường về thi giải quyết, anh ấy không có thời gian."
Mao Kiến Quốc nói."
Được."
Kỳ Thiệu gật đầu, sau đó nâng giọng gọi người dưới tầng: "Lộ Dương!
Quần áo lần trước cậu để ở đây tôi mang theo luôn nhé?"
Lộ Dương cho rằng chuyện mình nghe trộm bị phát hiện, sợ hết hồn, ngẩn người một chốc mới kịp hoàn hồn nhỏ giọng đáp: "Được..."
Trên tầng không còn âm thanh gì nữa, cậu vừa nghe thấy Mao Kiến Quốc bảo cần Kỳ Thiệu đi xử lý vụ gì đó của Phi Sắc thì phải.Chậc.Người phụ nữ tên Phi Sắc kia là yêu.Ngày đó cậu đã bị kích thích bởi luồng yêu khí do Phi Sắc đột ngột phóng ra.Cậu không biết tại sao một thợ săn yêu như Kỳ Thiệu lại làm ăn với một yêu quái nữa.Lẽ nào không phải yêu quái nào Kỳ Thiệu cũng bắt ư?
Thế nên cho dù hắn có biết cậu là yêu cũng không sao hết?"
Đi thôi."
Kỳ Thiệu nhấc theo cái túi rằn ri xuống tầng, đi tới cạnh ghế sa lông sờ đầu Lộ Dương một cái.Mềm ghê, như khi vuốt mèo vậy.Hắn suy nghĩ một chút sau đó quay đầu nhìn Mao Kiến Quốc vừa theo sau mình xuống tầng bảo: "Cái cửa sổ trên tầng tôi để mở đừng có đóng, lỡ như Đại Hắc quay về lại không vào được, đúng rồi, trên đó tôi có đặt hai cái đĩa, mỗi ngày anh đổi thức ăn trong đó một lần giúp tôi với nhé."
"Được."
Mao Kiến Quốc đáp: "Ông chủ, bản thân anh cũng cẩn thận chút."
Vừa lên xe Lộ Dương đã thấy hơi buồn ngủ, nhưng vì đường xá quá xa xôi, Kỳ Thiệu lái xe có một mình, cậu phải cố nhịn cơn buồn ngủ liều chết căng mí mắt ra nhìn con đường phía trước."
Được rồi."
Kỳ Thiệu vừa lái xe vừa buồn cười nghiêng đầu nhìn Lộ Dương gật lên gật xuống: "Ngủ đi, đến nơi sẽ gọi cậu dậy."
"Tôi không mệt."
Lộ Dương chớp mắt, lặng lẽ ngáp một cái, khóe mắt hơi ươn ướt."
Bảo cậu ngủ thì cứ ngủ đi."
Trong lúc chờ đèn đỏ, Kỳ Thiệu vươn tay xoa đầu Lộ Dương một cái, sau khi bị cậu vả cho một vả mới bằng lòng thu tay lại.Tới nơi sắc trời vừa tối, lúc Lộ Dương bị Kỳ Thiệu xách từ trên xe xuống, cả người vẫn đang mơ màng.Xách hành lý, thuê phòng, mở cửa vào phòng, đóng cửa phòng, đợi đến khi Kỳ Thiệu làm xong hết mọi việc, Lộ Dương vẫn còn ngái ngủ."
Cậu tắm trước hay tôi tắm trước."
Kỳ Thiệu cúi đầu lấy quần áo trong túi ra."
Anh."
Lộ Dương ngã mình xuống giường, thầm nghĩ, ngồi nửa ngày trời, mệt chết đi được.Bây giờ cậu chẳng muốn tắm tý nào, chỉ muốn ngủ.Tiếng nước trong phòng tắm vang lên cuốn phăng cơn buồn ngủ của Lộ Dương.Không biết vì sao đột nhiên cậu thấy hơi lúng túng.Lộ Dương lăn lộn trên giường mấy vòng, nghiêm túc thầm đếm cừu.Lúc cửa phòng tắm "cạch" một tiếng mở ra, Lộ Dương vội vã rời giường.Cầm quần áo muốn phi vào phòng tắm."
Cởi quần rồi hẵng vào."
Kỳ Thiệu cầm khăn tắm tùy tiện lau mái tóc ướt, dặn cậu: "Bên trong trơn đấy, đừng để bị ngã."
Lộ Dương nghĩ một chút cảm thấy khá đúng, cậu lập tức xoay người bắt đầu cởi quần, cởi một nửa rồi mới thấy hơi sai sai, mông cậu lạnh quá."
Ô, Lộ Tiểu Dương à, thông thoáng thật đấy."
Kỳ Thiệu nhìn chằm chằm vào bờ mông trắng nõn, cong vểnh đã bị vạt áo khoác che mất một nửa, có chút không dời nổi mắt.Lộ Dương quay đầu nhìn hắn một cái, khuôn mặt lập tức đỏ lên, cậu quên béng mất chuyện sáng nay vì chủ nhà trọ lên đột ngột quá nên cậu chỉ kịp mặc mình cái quần dài.Nếu vừa rồi không cởi quần, cậu sẽ chẳng nhớ tới chuyện bản thân không mặc quần lót.Móa, Kỳ Thiệu sẽ không nghĩ cậu là biến thái chứ?Lộ Dương kéo quần lên, đỏ mặt xoay người muốn lao vào phòng tắm.Kỳ Thiệu nhìn khuôn mặt đỏ bừng của đứa nhỏ thấy hơi buồn cười, giơ tay chặn người nhéo nhéo một cái hỏi: "Chim nhỏ mát không?"
Lộ Dương vừa tức vừa xấu hổ, quay đầu cắn tay hắn một cái, trong họng không quên hầm hè uy hiếp người ta.Kỳ Thiệu nhíu mày nghe tiếng hầm hè thấy hơi quen quen, trong đầu như tóm được thứ gì đó, nhưng lại không dám xác định.