[BOT] Wattpad
Quản Trị Viên
[Edit|Đm] Gió Đâu Muôn Dặm Chạy Dài
Ngoại truyện 1
Ngoại truyện 1
Edit, Beta: BullTruyện chỉ được đăng tải tại WordPress và Wattpad Tuế Nguyệt An Nhiên.
MỌI NƠI KHÁC ĐỀU LÀ REUP!---------------------------------
Ngoại truyện 1:
Sau khi tiến vào địa phận Lăng Châu, đồng rộng mênh mông, trời cao mây thấp.
Hai con tuấn mã thuần sắc chạy trên quan đạo theo bóng râm của hàng cây xanh ven đường, dấy lên một trận bụi nhẹ.Tiểu lại ở quan dịch nghe thấy tiếng động thì vội vàng bước ra nghênh đón.
Lúc ở đằng xa đã chắp tay thi lễ, còn cao giọng chào hỏi: "Lục tướng quân đi đường vất vả rồi ạ!"
Lục Kiêu đang định đưa tay đỡ Tạ Trác xuống ngựa, nhưng vừa nghe thấy tiếng gọi này, sống lưng hắn bỗng căng cứng.
Hắn nhìn ngó khắp nơi trong vô thức, sau khi phát hiện ngoài bọn họ ra thì ở cửa quan dịch không còn ai khác, hắn mới dám thả lỏng.Tạ Trác mặc bộ thường phục màu xanh lam, y học theo cách làm của Lục Kiêu, nhét phần tay áo rộng vào bao cổ tay da rắn mối, mái tóc đen được buộc cao trông rất khỏe khoắn.
Sau khi giẫm lên bàn đạp để bước xuống ngựa, y còn cố tình trêu Lục Kiêu: "Lục tướng quân sao thế?"
Lục Kiêu gãi nhẹ vào lòng bàn tay Tạ Trác, lại nắm lấy bàn tay đang ngứa ngáy của y mà nhéo vài cái: "Đâu phải em không biết, cứ mỗi lần nghe có người gọi Lục tướng quân, ta lại tưởng cha ta tới."
Kể từ khi được phong làm "Phiêu Kỵ đại tướng quân", không còn ai gọi hắn là "Lục tiểu hầu gia" nữa.
Ai gặp hắn cũng gọi một tiếng "Lục tướng quân" khiến hắn thấy không quen lắm.Từ sớm, tiểu lại ở quan dịch đã nhận được tin khi Lục Kiêu về Lăng Bắc sẽ đi ngang qua nơi này, mà đồng hành cùng hắn còn có cựu Đại Lý Tự thiếu khanh kiêm Hàn Lâm Viện đãi chiếu Tạ Trác rất được thánh tâm.
Hai vị này đều là tâm phúc của tân đế, nên tiểu lại không dám chậm trễ một giây nào, đã chờ rất lâu.Bây giờ gặp được người rồi, tiểu lại phải vất vả lắm mới hoàn hồn được.
Cậu ta chợt nhận ra lời đồn ở Lạc Kinh không hề thất thiệt.
Cho dù là dung mạo hay phong thái, vị Tạ thiếu khanh này cũng là người đẹp nhất mà cậu ta từng gặp.Người khắp Lạc Kinh đều bán tán xôn xao về chuyện tại sao vị Tạ thiếu khanh này lại từ bỏ con đường vào Nội Các lên thẳng mây xanh, dứt khoát từ quan rời khỏi Lạc Kinh phồn hoa màu mỡ để đến biên cương Lăng Bắc nghèo nàn, song chẳng ai có thể nhìn thấu cách làm của y để đưa ra kết luận.Tiểu lại chu đáo dẫn đường, nghe thấy hai người phía sau thấp giọng trò chuyện, giọng điệu còn rất thân thiết, cậu ta không nhịn được phải lén quay đầu lại, vô tình nhìn thấy hai người đang nắm tay nhau.
Cậu ta hoảng hốt thu mắt về ngay tức khắc, không dám nhìn thêm nữa.Cổ tay bị Lục Kiêu nắm trong lòng bàn tay, Tạ Trác mặc hắn dắt mình đi theo tiểu lại, cũng không chú ý gì đến đường đi, mà chỉ tò mò nhìn khắp nơi.Trước đây vì bệnh nên Tạ Trác chưa từng đi quá xa nhà, vậy nên những phong cảnh bình thường bên đường cũng có thể khiến y thấy hứng thú.Phong cảnh ở Lăng Châu không giống với những nơi khác, sông núi trải dài hệt như đất trời bị chia cắt, trên đỉnh núi còn bị bao phủ bởi lớp tuyết trắng xóa.
Cột trong quan dịch chẳng được trạm trổ gì, cũng không có thác nước cầu nhỏ, tuy có vẻ hơi thô kệch nhưng lại rất hợp với nơi này.Lục Kiêu cất tiếng hỏi: "Dạo gần đây có đoàn nhân mã nào đi qua không?"
"Cách đây không lâu, tiểu Lục tướng quân dẫn theo một đoàn nhân mã đi ngang qua rồi nghỉ chân tại nơi này.
Hành quân gấp rút nên đến tận đêm khuya ngài ấy mới vào dịch trạm.
Hôm sau trời vừa hửng sáng đã khởi hành, còn căn dặn ti chức chuẩn bị lương khô."
"Huynh trưởng ta?"
Lục Kiêu ngẫm nghĩ: "Có phải bọn họ đi về hướng Đông Nam không?"
Tiểu lại ngẫm nghĩ trong chốc lát: "Đúng là đi về hướng Đông Nam."
Hai người dặn tiểu lại bố trí một gian phòng ngủ.
Sau khi đóng cửa lại Tạ Trác mới hỏi: "Có liên quan đến bộ lạc Sa Hiết à?"
Y nhớ trong tấu chương Lăng Bắc gửi đến có báo, trước đây khi Lục Uyên bị trọng thương, tuy Lục Tự bặt vô âm tín, nhưng trên thực tế thì đã dẫn quân dẹp yên bộ lạc Sa Hiết, gần như đã quét sạch toàn bộ phía Đông Nam Lăng Bắc.Vẻ sắc sảo trên đuôi mắt của Lục Kiêu không thể che giấu nổi: "Chắc vậy, người Bắc Địch xảo trá, nếu không diệt cả tộc thì bọn chúng cứ như chuột đào hang, trốn chui trốn nhủi một thời gian sau đó sẽ xông ra tác loạn bất cứ lúc nào.
Nhưng Lục gia đã có thể dẹp yên một lần, ắt sẽ có lần hai."
Tiếng kêu của loài chim ăn đêm văng vẳng trong màn đêm tĩnh lặn.
Trên bàn có hai chiếc tách chứa đầy trà nguội, ánh lửa bập bùng phát ra từ giá nến.
Dưới ánh sáng mờ ảo, rèm giường bị che kín, nên ngoài những tiếng động khe khẽ ra thì hoàn toàn không thể thấy được tình hình bên trong.Không bao lâu sau, ngón tay đều đặn trắng ngần vô tình vươn ra nắm chặt lấy rèm giường như đang cố chịu đựng gì đó.
Chẳng mấy chốc, ngay cả đầu ngón tay và cổ tay đều đỏ ửng.Thế là rèm giường được kéo kín bỗng xuất hiện một khe hở.
Trong không gian khép kín ấy, cổ áo ngủ của Tạ Trác tuột xuống, bờ vai bóng loáng như châu ngọc đầy dấu vết.
Toàn thân và cả mí mắt y đều đang run lên, cắn môi bật khóc.Mà thứ dễ thấy nhất chính là chiếc khuyên tai đỏ thẫm như hoa đào trên vành tai y.
Lúc này, chiếc khuyên tai ấy đang dán vào làn da mướt mồ hôi của y, vừa lộng lẫy vừa rực rỡ hệt như mai đỏ rơi trên nền tuyết trắng.Nửa canh giờ sau, Lục Kiêu khoác hờ áo ngoài, để lộ phần ngực.
Hắn cẩn thận rửa sạch tay, rồi dùng khăn ướt lau mồ hôi trên người Tạ Trác, còn thuận tay véo nhẹ mũi y: "Không được tham lam, mai em còn phải cưỡi ngựa cả ngày, nếu cho em thật thì mai em sẽ mệt lắm đấy."
Tạ Trác ngẩng đầu cắn nhẹ lên ngón tay Lục Kiêu, còn day day như đang giận dỗi, nhưng y không thể không thừa nhận rằng Lục Kiêu nói đúng, nên chỉ đành đuối lý nhả ra.Mấy ngày nay Tạ Trác bắt đầu trở nên hơi cáu kỉnh, Lục Kiêu thấy mà buồn cười: "Ngoan ngoãn ngủ đi, tới Lăng Bắc rồi em có khóc lóc gọi ca ca cũng vô dụng thôi."
Tạ Trác lườm Lục Kiêu một cái, nhưng bây giờ mắt y đang ngấn nước nên chẳng hề có tác dụng uy hiếp.Đêm đã khuya, hai người nằm trên giường.
Chẳng mấy chốc Lục Kiêu đã phát hiện tuy Tạ Trác đang nhắm mắt, nhưng vẫn còn chưa ngủ.Kể từ khi mọi chuyện kết thúc, ban đêm Tạ Trác ngủ ngon hơn nhiều, số lần gặp ác mộng bừng tỉnh cũng ít hẳn, vậy nên hiếm khi xuất hiện tình trạng như bây giờ.Lục Kiêu ôm Tạ Trác vào lòng, cọ cằm lên đỉnh đầu y: "A Từ đang lo lắng chuyện gì à?"
"Ừm."
Tạ Trác nghiêng người gối đầu lên vai Lục Kiêu, y có vẻ hơi do dự: "Sáng mai sẽ đến Thương Yên Đài, Lục tướng quân và dì Tống... là người thế nào?"
"Dì Tống" là cách y thường gọi lúc bé.
Trong ấn tượng của y, Tống Ngữ Quy nói năng dịu dàng, còn có nụ cười rất đẹp.
Bà ấy sẽ bẻ bánh thành từng miếng nhỏ để đút y, sau khi y uống hết thuốc còn khen rằng "A Từ của chúng ta giỏi quá".Nhưng đã mười hai năm trôi qua, thế sự đổi dời, y đã không còn là A Từ của mười hai năm trước nữa.Tạ Trác lại giải thích: "Ta không có nhiều kinh nghiệm chung sống với trưởng bối nên không biết phải làm thế nào."
Lục Kiêu cảm thấy tim mình như bị vật nhọn đâm vào.A Từ của hắn đang lo mình sẽ không thể hòa hợp với trưởng bối, còn lo không được trưởng bối thích, sợ tình yêu của hai người sẽ khiến trưởng bối ghét bỏ...Lục Kiêu đè nén nỗi đau trong tim.
Hắn siết chặt tay, nói chắc như đinh đóng cột: "Đừng lo, ta dám bảo đảm họ sẽ rất thích em."
Lục Kiêu ôm lấy bả vai gầy gò của Tạ Trác, nhịn không được phải hôn nhẹ lên mặt y, nghiêm túc nói: "A Từ chỉ cần là A Từ thôi, không cần thay đổi vì bất kỳ ai khác."
Lại lên đường suốt cả ngày, vào buổi sáng ngày thứ ba, Chiếu Dạ Minh và Tuyết Kiến cùng dừng lại trước cổng chính Lục gia.Lục Uyên và Tống Ngữ Quy đã chờ sẵn ở cửa.
Hai người đều mặc thường phục ở nhà, ánh mắt họ dồn hết lên người Tạ Trác.Tạ Trác được Lục Kiêu đỡ xuống ngựa.
Lúc y còn đang lúng túng chẳng biết làm sao, bỗng thấy Tống Ngữ Quy xách váy bước vội đến.Bà vẫn không khác gì với người trong ký ức của y, vóc dáng thon thả, đôi mắt luôn mang theo nét cười, ấn đường đầy khí khái anh hùng.Tạ Trác rút bàn tay đang được Lục Kiêu nắm về ngay tức khắc.
Sau đó y đứng yên, khàn giọng gọi một tiếng: "Dì Tống ạ."
Tống Ngữ hồi vừa nghe thấy tiếng gọi đó thì đôi mắt đã đỏ hoe ngay tức khắc.
Bà nhìn Tạ Trác, cố nở nụ cười để kìm nén tiếng nức nở trong cổ họng rồi mới quan tâm hỏi: "Đường từ Lạc Kinh đến Lăng Bắc rất xa, chắc là A Từ mệt lắm đúng không?
Bây giờ đã về đến nhà, về là tốt rồi, tốt quá rồi."
Nghe thấy câu này, Tạ Trác bỗng ngẩn ra...
Nhà ư?Đối với y đây là một từ vô cùng xa lạ.
Cho dù là tòa nhà ở Thanh Nguyên hay căn nhà nhỏ ở Lạc Kinh thì cũng chỉ là nơi ở mà thôi.Nhà của y đã biến mất từ năm Hàm Ninh thứ chín.Tạ Trác thất thần trong chốc lát, bỗng Tống Ngữ Quy nắm lấy tay y rồi dẫn y vào phủ."
Sau này con ở chung với Trì Phong nhé?
Chỗ của nó rộng rãi, nhưng nó không thích văn chương nên thư phòng và phòng ngủ đều trống không, chẳng có gì cả.
Thế là dì quyết định kêu người đưa một án thư vào.
Nghe Trì Phong nói con thích giấy Từ Thanh và giấy Hộc Bạch, không thích mực đậm, mà chỉ thích dùng mực Lan Yên trong xanh mà không nổi, nên dì bèn đặt sẵn trên án."
"Làm phiền dì Tống quá ạ."
Cánh tay Tạ Trác cứng đờ, không dám động đậy gì cả.Khác hẳn bàn tay dày rộng đầy vết chai của Lục Kiêu, tay Tống Ngữ Quy rất mềm mại, dường như còn mang theo hương thơm, lại ấm áp vô cùng, khiến y không khỏi nhớ về cảm giác được mẫu thân dắt tay khi còn bé."
Có phiền gì đâu con.
Trong phòng còn có kệ sách, đến lúc đó A Từ thích cuốn nào thì cứ xếp lên hết.
Trì Phong nói con thích chơi cờ, nên bàn cờ cũng được chuẩn bị sẵn trên chiếc sập bên cửa sổ."
Tống Ngữ Quy lại cười nói: "Ba cha con họ chỉ thích vung đao múa kiếm, giờ A Từ đến rồi, cuối cùng nơi này cũng có tí chất văn chương."
Bà lại nhìn Tạ Trác, nhịn không được phải bật cười thành tiếng: "Nhưng A Từ của bọn dì vốn là một cô bé trong sáng đáng yêu, sao đột nhiên lại biến thành chàng thiếu niên nhanh nhẹn mất rồi?"
Tạ Trác định giải thích trong vô thức: "Dì Tống, con..."
"Dì Tống biết cả rồi."
Tống Ngữ Quy vỗ về mu bàn tay của Tạ Trác: "Chỉ là dì Tống thấy tiếc vì mấy chuỗi ngọc, lục lạc, phấn mặt và váy áo đã chuẩn bị đều không dùng được nữa.
Lúc chuẩn bị, dì còn tưởng tượng ra dáng vẻ của A Từ khi mặc vào, chắc là đẹp lắm!"
Tạ Trác bất chợt nhớ đến nhà kho cũng chất đầy váy áo trâm vòng trong phủ Võ Ninh hầu ."
Nhưng chẳng sao cả, A Từ của chúng ta khôi ngô tuấn tú thế này mà.
Lúc đó dì Tống sẽ may cho con thật nhiều xiêm y, còn thêm túi quạt, túi thơm, phát quan ngọc rồi đai lưng gấm nữa nhé!"
Tạ Trác không biết phải đáp thế nào, chỉ đành gật đầu: "Dạ."
"Dì đã sai người chuẩn bị mấy món con thích, nhưng tì vị của con yếu, lại mới bôn ba đường xa, nhớ là không được ăn nhiều kẻo không chịu nổi.
Thức ăn ở Lăng Bắc cũng phong phú lắm, nếu con muốn ăn gì thì cứ nói với dì Tống, biết không?"
Tạ Trác lại gật đầu: "Con biết rồi ạ."
Lục Kiêu lẳng lặng theo sau, nhìn thấy dáng vẻ ngoan ngoãn của Tạ Trác khi đứng trước mặt mẫu thân mình, khóe môi hắn không khỏi nhếch lên, cảm thấy ánh nắng hôm nay rực rỡ đến lạ.Tống Ngữ Quy dẫn Tạ Trác đến tận chỗ ở của Lục Kiêu mới dừng lại, rồi bà quay sang dặn Lục Kiêu: "Lát nữa con đưa A Từ đến thư phòng và phòng ngủ xem thử, nếu không ưng chỗ nào thì con cứ sửa lại theo ý thích của A Từ, có thiếu gì thì cứ đến nhà kho mà chọn."
Lục Kiêu vội vàng đồng ý: "Con biết rồi, mẹ đừng lo lắng quá, con sẽ chăm sóc tốt cho A Từ."
Tống Ngữ Quy liếc hắn một cái: "Ngay cả bản thân mình còn lo chưa xong, nói chăm sóc người khác mà không thấy xấu hổ à?"
Bà lại xua tay: "Thôi đi, chẳng muốn nói tới con nữa.
Mẹ và cha con đến bếp xem thử, hai đứa nghỉ ngơi cho khỏe đi."
Lục Kiêu chỉ chờ mỗi câu này thôi.
Hắn lập tức kéo tay Tạ Trác, cướp y khỏi tay mẫu thân mình, rồi vội vàng đi vào phòng đóng cửa lại.Ngoài cửa, Tống Ngữ Quy vẫn đứng yên tại chỗ.
Nước mắt kìm nén đã lâu cuối cùng cũng rơi xuống.Lục Uyên ôm vai Tống Ngữ Quy: "Sao lại khóc chứ?
Con nó đã về rồi, sau này chỉ cần Lục gia còn tồn tại thì thằng bé vẫn có gia đình.
Chẳng phải sáng nay nàng đã nói mình tuyệt đối không khóc ư?"
Mắt Tống Ngữ Quy đỏ hoe: "A Từ phải chịu khổ nhiều quá."
Lục Uyên nhớ tới những tin tức mình biết nhờ thư của Lục Kiêu, ông không thể nào tưởng tượng được những năm qua Tạ Trác đã dùng cách nào để gắng gượng đến giờ này.
Ông lau nước mắt cho Tống Ngữ Quy: "Bá Bình và Thôi Huỳnh Hồi không còn nữa, chúng ta sẽ thay bọn họ chăm sóc cho A Từ."
Tống Ngữ Quy gật đầu, nhưng vẫn không kìm được nước mắt: "Chỉ là ta vừa nhìn đã thấy xót xa.
Mười bốn năm trước, thằng bé mới có chút xíu."
"Tuy A Từ với Trì Phong đã vào, nhưng nếu thấy nàng đứng khóc trước cửa viện, chẳng biết trong lòng con sẽ nghĩ thế nào.
Chẳng phải nàng bảo trong bếp vẫn đang hầm canh cho A Từ sao?
Hầm bao lâu rồi?"
Vừa nhắc là Tống Ngữ Quy đã nhớ ra ngay: "Đi thôi, chàng mau đi xem với ta, tuyệt đối đừng để bị cạn nước!"
Sau song cửa sổ, Lục Kiêu ôm lấy eo Tạ Trác: "Có một năm cha ta bị người Bắc Địch vây giết, suýt chút nữa không thể quay về.
Không ít người bảo Lục Uyên chết chắc rồi, thế là mẹ ta tức giận mắng kẻ kia, còn nói mình và Lục Uyên đã đính kết ước hẹn trăm năm, bây giờ vẫn còn mấy chục năm nữa, nên ông ấy nhất định sẽ trở về.
Sau đó mẹ đứng trên thành lầu ủng hộ chí khí quân sĩ, chờ đến lúc cha ta trở về.
Nhưng ngay cả lần đó mẹ cũng không khóc."
Lục Kiêu hôn nhẹ lên mái tóc của Tạ Trác, cười nói: "Có lẽ bà ấy xót em lắm, ngay từ lúc mới nhìn thấy em là mắt đã đỏ hoe, nhưng vẫn cố kìm lại, chắc là vì ngại rơi nước mắt trước mặt em.
Đến lúc em quay người lại thì kìm không nổi nữa."
Tạ Trác hơi bối rối: "Ta cứ tưởng... có thể Lục tướng quân và dì Tống sẽ vì tình nghĩa trước đây của hai nhà nên mới không đối xử lạnh lùng với ta.
Ta là nam, nhưng lại ở bên con trai họ...
Họ... lẽ ra họ không nên tốt với ta như vậy mới phải."
Tựa như một người trước giờ chỉ cô độc đi giữa cánh đồng tuyết đột nhiên đối mặt với ánh lửa ấm áp, thế nên sẽ không lập tức bước đến sưởi ấm, mà lại thấp thỏm bất an.Lục Kiêu ủ bàn tay hơi lạnh của Tạ Trác trong tay mình: "A Từ của chúng ta tốt như vậy, tất nhiên là đáng được chấp nhận, được thương yêu, được chăm sóc tận tình."
-------Hết ngoại truyện 1-------