[BOT] Wattpad
Quản Trị Viên
[Edit|Đm] Gió Đâu Muôn Dặm Chạy Dài
Chương 59: Năm mươi chín vạn dặm - Run lên
Chương 59: Năm mươi chín vạn dặm - Run lên
Edit, Beta: BullTruyện chỉ được đăng tải tại WordPress và Wattpad Tuế Nguyệt An Nhiên.
MỌI NƠI KHÁC ĐỀU LÀ REUP!------------------------------------------
Chương 59: Năm mươi chín vạn dặm – Run lên
Xung quanh toàn là cây khô, đá vụn, băng tuyết phủ dày.
Tạ Trác mặc áo mỏng đứng trên nền tuyết, lạnh đến mức mất hết tri giác.Lúc này, trên bàn tay tê cóng bỗng xuất hiện cảm giác âm ấm, nhớp nháp.
Tạ Trác cúi đầu xuống nhìn, chợt phát hiện ra hai tay mình đã dính đầy máu tươi.
Chúng đang nhỏ từng giọt từng giọt xuống nền tuyết.
Đỏ đến chói mắt."
Bẩn quá... bẩn quá..."
Tạ Trác bắt đầu hoảng loạn, liên tục dùng tay áo lau máu.
Nhưng dù y có chà nát da thịt thì vẫn không lau sạch được những vệt máu bám trên tay.Tiếng mưa tí tách chưa hề có dấu hiệu ngừng lại.
Cổng chính của Thiên Thu quán đã đóng.
Tống đại phu ngồi trên ghế đẩu, tự canh chừng thuốc đang sắc trên bếp lò.
Gian phòng nằm tận trong cùng vẫn đang sáng đèn.Lục Kiêu ngồi bên mép giường.
Thấy ngón tay Tạ Trác vẫn run bần bật, hắn bèn bao lấy tay y để ủ ấm.
Ánh mắt lại bất giác đặt trên đôi mắt hàng mày của y.Thật ra... mọi chuyện vẫn luôn có sơ hở.Ví dụ như Cát thúc và Cát Võ không hề tồn tại quan niệm "nam nữ thụ thụ bất thân", vậy nên họ chưa bao giờ thấy có gì không ổn khi để hắn vào phòng Tạ Trác.Khi hắn đến cửa hàng trang phục mua váy, bà chủ đã từng trầm trồ rằng bà chưa từng gặp được cô gái nào có vóc người cao như thế trong cả thành Lạc Kinh này.Mà Tạ Trác cũng không đau bụng, không có kinh nguyệt, nhưng lại có yết hầu trông rất thật, giọng nói cũng chẳng hề mang nét nữ tính.Hiềm nỗi, mỗi khi đối mặt với mấy vấn đề này, hắn vẫn luôn tìm một lý do thích đáng thay cho Tạ Trác.Tuy trước đó Lục Kiêu đã từng nghĩ rằng sau này Tạ Trác sẽ tiếp tục mặc nam trang, sống dưới thân phận nam giới, cũng không để ý đến chuyện con nối dõi.
Thậm chí còn vì hắn chỉ được nhìn thấy Tạ Trác mặc nam trang, nên khi ở bên y, hắn sẽ bất giác quên đi giới tính.
Nhưng tất cả những thứ này đều được xây dựng trên cơ sở A Từ muội muội là một cô gái.Lục Kiêu không khỏi nhìn vào vạt áo đang rộng mở của Tạ Trác, sau đó bị lóa mắt bởi làn da trắng sáng ấy.
Lúc này hắn vẫn bán tín bán nghi...
A Từ muội muội của hắn thật sự không phải là muội muội.Nhưng vì sao A Từ muội muội của hắn lại biến thành một chàng trai?Rõ ràng là lúc còn nhỏ, hắn đã từng bế A Từ mặc váy vàng nhạt đi hái hoa, còn chính tay cài những bông hoa được hái bên cạnh chiếc lục lạc trên búi tóc của A Từ.Nháy mắt một cái, chẳng qua chỉ mới mười một năm không gặp, tại sao A Từ muội muội lại biến thành nam rồi?Suy nghĩ lẫn lộn hết cả, nỗi lòng của hắn trước giờ chưa từng rối ren đến thế.Lúc này, Tống đại phu bỗng gõ nhẹ lên cửa mấy cái, rồi bưng một chén thuốc vào."
Ta sẽ lấy kim bạc châm vào mấy huyệt vị, khoảng chừng nửa chén trà nhỏ nữa công tử sẽ tỉnh lại.
Nhưng ý thức vẫn còn mơ hồ, chỉ uống thuốc được thôi, nên đến lúc đó xin phiền Lục tiểu hầu gia đút thuốc cho công tử."
"Được."
Lục Kiêu cầm lấy chén thuốc, thử chạm vào thành chén.
Sau khi chắc chắc rằng thuốc chỉ còn âm ấm, không gây bỏng tay mới đặt lên bàn thấp.Ngẫm nghĩ một lát, hắn lại hỏi: "Chẳng hay trong y quán có đường viên không?
Mùi của thuốc này đắng quá, nếu có đường thì có thể át được vị đắng đọng lại trên lưỡi."
"Tất nhiên là có chứ."
Tống đại phu cười rạng rỡ: "Chỉ là trước đây, dù thuốc có đắng đến mức nào, công tử cũng luôn kiềm chế, không cho bản thân nếm được vị ngọt, gần như là tự ép mình đến mức hà khắc.
Quả nhiên bây giờ có Tiểu hầu gia thì thay đổi nhiều rồi!"
Nói xong, ông đi ra ngoài lấy đường viên trước, sau đó mới dùng kim bạc châm vào mấy huyệt vị.Lục Kiêu đưa ông ra tận cửa: "Tống đại phu cũng mệt mỏi rồi.
Nơi này có ta trông chừng, Tống đại phu cứ yên tâm nghỉ ngơi."
"Ừ."
Tống đại phu cảm thấy mình rất thức thời, tuyệt đối sẽ không nán lại trong phòng này quá lâu.
Ông chỉ vào phòng ngủ của mình ở ngay đối diện: "Nếu bệnh tình của công tử có biến hóa thì Lục tiểu hầu gia phải đến tìm ta ngay."
Đúng như lời Tống đại phu, gần nửa chén trà nhỏ sau, đôi mắt của Tạ Trác từ từ hé mở, nhưng vẫn không có tiêu cự.Cánh tay vững chãi của Lục Kiêu ôm nửa người y vào lòng.
Khi chắc chắn rằng ngồi như vậy sẽ không khó chịu, hắn mời kề mép chén thuốc lên miệng y, còn dỗ dành: "Nào, uống thuốc nhé.
Uống xong là có thể ăn đường.
Chỉ đắng một chút thôi.
Đừng sợ."
Phải chăng là lời dỗ dành của hắn có tác dụng, Tạ Trác bắt đầu nuốt thuốc trong vô thức, nhưng vẫn có gì đó hơi khác.Lúc bình thường, hắn thấy Tạ Trác chỉ uống mấy ngụm là hết.
Nhưng lúc này, bởi vì thuốc đắng nên Tạ Trác đã cau mày quay mặt đi mấy lần, không chịu uống nữa.
Lục Kiêu chỉ đành liên tục hôn nhẹ lên thái dương y như đang dỗ con nít, còn luôn miệng khuyên: "Chỉ uống chút xíu nữa thôi.
Uống thuốc mới có thể khỏi bệnh, cơ thể sẽ hết khó chịu ngay."
Cuối cùng cũng đút thuốc xong, gáy Lục Kiêu nóng đến mức đổ mồ hôi.
Hắn chợt cảm thấy Tạ Trác lúc không chịu uống thuốc trông càng chân thật hơn, thậm chí còn có vẻ hơi đáng yêu.Chỉ là khi hắn lấy đường đặt bên môi Tạ Trác, có thể là vì y kháng cự việc uống thuốc, nên dù đang hôn mê cũng chẳng chịu hé miệng nữa.Chính vì cảnh tượng này, Lục Kiêu bỗng nhớ đến tình tiết mà trước đây mình từng đọc trong thoại bản.Tuy biết rằng làm vậy chẳng khác nào đang thừa nước đục thả câu, nhưng Lục Kiêu lại nhìn viên đường trên tay trong chốc lát, sau đó ngậm vào miệng.Hắn áp môi mình lên đôi môi mỏng lạnh lẽo của Tạ Trác, thăm dò cánh môi đang mím lại, rồi từ từ đẩy vào trong.
Chẳng biết lúc này Tạ Trác đã nếm được vị ngọt hay chưa mà cuối cùng cũng có phản ứng nhỏ, khẽ hé răng ra.Nhưng trong lúc hơi thở hòa lẫn vào nhau, Lục Kiêu bỗng nảy ra chút ý xấu.
Hắn không đút đường sang cho Tạ Trác, mà vẫn cứ ngậm trong miệng mình, dụ dỗ Tạ Trác đến tìm.Trong lúc hôn mê, mái tóc đen của Tạ Trác xõa tung.
Y yếu ớt dựa vào vai Lục Kiêu, đuổi theo vị ngọt nhè nhẹ của đường.Đến tận khi đường đã tan hết, thấy khóe môi Tạ Trác dính chút vụn đường, Lục Kiêu mới dùng khăn ướt lau cho y một cách nhẹ nhàng.Nhưng đang lau, tay Lục Kiêu đột nhiên khựng lại.
Tai hắn đỏ bừng lên, hệt như vừa mới giật mình thoát khỏi bầu không khí khiến tim người ta đập loạn vừa nãy.Đây không phải là lần đầu tiên hôn lên môi y, nhưng trước đây hắn luôn cho rằng A Từ là nữ.
Mà bây giờ, bây giờ...Lục Kiêu bất giác chạm vào môi mình.
Hắn cảm thấy tuy A Từ là nam, nhưng... hình như cũng chẳng có gì khác cả?
Môi A Từ vẫn mềm mại, vẫn khiến hắn khó lòng kiềm chế nổi.Lục Kiêu vẫn tự nhắc nhở bản thân mình.
Tuy rằng cảm giác vẫn không hề thay đổi, nhưng đã khác rồi.Sau khi cất khăn đi, Lục Kiêu ngồi bên mép giường, nắm lấy đôi tay lạnh lẽo của Tạ Trác, nhưng lại thấy hơi nhàn rỗi.Hắn bắt đầu nghĩ, nếu mình viết một phong thư gửi về Lăng Bắc, báo cho cha mẹ và ca ca biết mình đã tìm được A Từ muội muội, nhưng A Từ muội muội lại không phải muội muội, vậy thì bọn họ sẽ phản ứng thế nào?Rồi lại nhớ đến cả một kho đầy vải vóc, áo váy, trang sức và son phấn trong hầu phủ, may mà hắn vẫn chưa vác hết đến cho A Từ!Nhưng lúc hắn đem chiếc hộp gỗ đựng váy, khuyên tai thỏ trắng, hộp phấn sưu tầm đã lâu và cả hộp ngọc trai đến để làm quà tặng A Từ, trong lòng A Từ đã có suy nghĩ thế nào?Lục Kiêu không nhịn được phải che mặt mình lại.Chuyện này... phải làm sao mới phải đây.Khi Tạ Trác tỉnh lại, y vô thức nâng tay phải lên nhìn thử.
Trên tay y không có vết bẩn nào.
Ngay cả vết máu trong lòng bàn tay và kẽ ngón tay cũng được rửa sạch.
Bộ quần áo bị nước mưa xối ướt đã đổi thành trung y màu trắng khô thoáng.Khác hẳn với cảnh trong mộng.Chẳng biết phải trôi qua thêm bao lâu, y mới nhận ra mình đang nằm trong Thiên Thu quán.
Mưa vẫn rơi tí tách ngoài cửa sổ, hơi lạnh trong phòng đã bị lửa than xua tan, mà mùi hương thuộc về Lục Kiêu vẫn ở ngay bên cạnh.Lục Kiêu ngủ rồi.
Hắn gối đầu lên cánh tay mình.
Tay phải vẫn đang đặt hờ trên mu bàn tay trái của Tạ Trác, chưa từng rời khỏi.Tạ Trác lẳng lặng lắng nghe tiếng hít thở của hắn một lúc lâu.Lục Kiêu đặt tay lên trán của Tạ Trác theo thói quen.
Hắn ngủ không sâu nên lập tức mở mắt ra, bỗng phát hiện Tạ Trác đã tỉnh.Mà khi hắn nhìn sang, Tạ Trác lại né tránh ánh mắt hắn."
A Từ có thấy khó chịu chỗ nào không?"
Lục Kiêu thấp giọng nói: "Em đột nhiên ngất xỉu, ta bèn để Cát Võ ở lại dọn sạch dấu vết, rồi lập tức phi ngựa đưa em đến đây.
Tống đại phu nói là do em mắc mưa to, bị lạnh, may mắn là chứng hàn không tái phát nên chỉ châm cứu với uống một chén thuốc thôi."
Tạ Trác có thể cảm nhận được.
Từ khi tỉnh lại, trong miệng y không có vị đắng chát của thuốc, mà thay vào đó là vị ngọt vẫn còn đọng lại trên đầu lưỡi.Lục Kiêu giải thích với vẻ hơi mất tự nhiên: "...
Ta sợ thuốc đắng quá, bèn đút em ăn một viên đường."
Tất nhiên là hắn không dám nói mình đã đút bằng cách nào."
Ừm."
Tạ Trác dựa vào gối.
Cả người lạnh cóng như đang nằm trên tuyết.
Nhưng y đã quen với cảm giác như vậy, nên chỉ hỏi bằng giọng khản đặc: "Trì Phong biết ta là A Từ từ khi nào?"
Y nói ra phỏng đoán của mình: "Là lần ta tái phát chứng hàn đó ư?"
Lục Kiêu nói thật: "Đúng vậy.
Ta thấy miếng ngọc bội kia, chính là miếng Cát thúc đã đặt dưới gối để giúp em yên giấc, mà ta cũng có một miếng giống vậy nên nhận ra ngay."
"Thì ra là vậy."
Ngón tay đang giấu dưới chăn bông của Tạ Trác run lên.
Y từ từ nắm nó vào lòng bàn tay.
Y rất muốn hỏi rằng: Trước giờ huynh vẫn luôn nghĩ ta là nữ, chắc bây giờ đã biết thật ra ta là nam rồi phải không?Nhưng đáp án của câu hỏi này đã rõ rành rành.Một lát sau, Tạ Trác bỗng kể lại: "Năm Hàm Ninh thứ hai, dư nghiệt của tiên Thái tử hạ độc trong canh của bệ hạ, tình cờ hôm đó bệ hạ lại triệu phụ thân và mẫu thân ta vào cung.
Vì khi ấy mẫu thân đang mang thai, bệ hạ bèn ban canh cho mẫu thân.
Sau khi mẫu thân ăn canh xong, về nhà chưa được bao lâu đã phát độc, đau bụng dữ dội.Thế nhưng không biết là do cung nhân hạ độc sơ suất hay sợ hãi mà chỉ bỏ một nửa liều lượng, còn đúng ngay lúc mẫu thân đang mang thai ta.
Sau đó chất độc chảy ngược vào bào thai, vậy nên ta mới sinh non, mà mẫu thân cũng được sống tiếp."
Tạ Trác ho nhẹ vài tiếng rồi nói tiếp: "Bởi vì mang theo độc từ lúc mới sinh, nên chỉ mới vài ngày mà ta đã suýt chết mấy lần.
Phụ thân và mẫu thân phải cực khổ chăm sóc ta bất kể đêm ngày, không thể yên tâm nghỉ ngơi.
Chư thiên thần phật nào họ cũng từng cầu xin, còn đến chùa thắp đèn.Lúc ấy, đúng lúc trụ trì của chùa vân du về, nói rằng nếu nuôi ta như một bé gái đến khi chín tuổi thì có thể giúp ta vượt qua tử kiếp.
Thế là phụ thân và mẫu thân làm theo ngay.
Vậy nên ngoại trừ phụ thân, mẫu thân và thị nữ Hàn Chi ra, tất cả mọi người chỉ biết ta là Tam cô nương Tạ gia, mà phụ thân cũng chưa chính thức đặt tên cho ta."
Lục Kiêu hiểu.Ngày bé, lúc đến Tạ phủ chơi, hắn đã từng tuyên bố rằng lớn lên sẽ cưới A Từ làm vợ.
Khi ấy mẫu thân A Từ nghe vậy thì phì cười, cười xong lại nghiêm túc nói với hắn: "
Sau này đợi A Từ trưởng thành rồi, có thể Lục Kiêu con sẽ không muốn cưới A Từ nữa đâu.
Vậy nên chuyện này cứ để chừng nào các con lớn hơn một chút rồi hẵng nói."
Hắn luôn cho rằng dì Thôi lo lắng vì lòng người dễ đổi, tình nghĩa thuở bé chẳng đi được tới tận cùng.
Nhưng ngẫm lại mới hiểu, dì Thôi đang nói đến giới tính của A Từ.Ngặt nỗi, nào ai ngờ rằng Tạ gia bỗng sụp đổ trong một đêm, chỉ còn lại ngói vỡ, tro tàn.Lục Kiêu lại nghĩ, vị trụ trì năm đó đúng là có một chút bản lĩnh.Chính vì từ bé A Từ đã được nuôi như bé gái, vậy nên mới không bị chém đầu vào tháng Chạp năm Hàm Ninh thứ chín, mà lại bị kết án lưu đày ba ngàn dặm với nữ quyến Tạ gia, vẫn còn một đường sống.Hắn rất muốn hỏi về những chuyện đã xảy ra năm ấy, nhưng hiển nhiên lúc này không phải là thời cơ thích hợp.
Lục Kiêu đành phải cố gắng đè nén nỗi đau nơi đáy lòng.Mặt Tạ Trác tái nhợt.
Giọng nói càng khàn hơn: "Vậy nên chuyện thật ra ta là nam vốn không phải do ta cố ý gạt huynh."
Không cố ý thật sao?Tạ Trác không thể thản nhiên nổi nữa.Rõ ràng là lúc Lục Kiêu đem áo váy và hộp ngọc trai đầy ắp đến, y đã phát hiện ra chút gì đó rồi.Nhưng dường như y khao khát cảm giác an toàn của hiện tại, vậy nên trong tiềm thức, y đã không cho phép mình tiếp tục nghĩ sâu hơn nữa.Tựa như những gì đã từng tốt đẹp, từng hạnh phúc của trước đây đều chẳng phải thứ mà bản thân y đáng được nhận, chỉ khi biến thành một phiên bản giả dối thì y mới có thể nhận được một mộng cảnh huyễn hoặc.Nếu mộng cảnh đã vỡ, nghĩa là nó sẽ tan.Giờ khắc này, Tạ Trác thấy lòng mình nặng trĩu.Im lặng trong chốc lát, y đề nghị: "Trì Phong nên sớm quay về hầu phủ thì hơn."
Lục Kiêu từ chối trong vô thức: "Ta phải trông chừng em thì mới yên tâm.
Nếu mấy tên thích khách đó lại đến nữa thì sao?"
"Chắc là Cát Võ đã về rồi.
Đệ ấy đang dẫn người đến canh ngoài cửa, sẽ không có chuyện gì đâu."
Lục Kiêu hiểu ý của Tạ Trác.Lục Kiêu im lặng trong chốc lát.
Khi chắc chắn rằng Cát Võ đang cầm trường đao, dẫn vài người đến canh gác ngoài hành lang thì hắn mới gật đầu: "Được, vậy ta về trước.
Mai ta lại đến.
Em cứ ngủ một giấc thật ngon đi."
"Được."
Cánh cửa mở ra rồi khép lại.
Hơi nước do gió cuốn vào phòng đã bị lửa than hong khô.Tạ Trác kiệt sức.
Y cảm thấy toàn thân mình đau buốt, ngay cả hít thở cũng như đang bị vụn băng đâm vào phổi.Suy nghĩ của y bỗng trở nên bi quan.
Người được Lục Kiêu nhung nhớ suốt nhiều năm chính là A Từ muội muội mắt mày trong sáng, mà người hiện giờ Lục Kiêu yêu cũng là A Từ muội muội.Nhưng y...
đã không còn là A Từ muội muội nữa rồi.Vì báo thù, y đã từng giết người, từng cắt đứt lợi ích của vô số người, đã làm không ít chuyện chẳng hề dính dáng đến hai chữ "lương thiện", còn bị vô số người nguyền rủa rằng không được chết yên.Tạ Trác xoay người sang một bên, ôm lấy chiếc chăn bông lạnh lẽo, nghĩ: Nếu sau này Lục Kiêu không muốn yêu y, cũng không muốn ôm y, hôn y nữa, vậy thì y biết làm sao đây?Cơn lạnh thấu xương tràn ra từ nơi sâu trong cơ thể, Tạ Trác cố nén cơn ho, cuộn tròn người lại.Lục Kiêu quay về hầu phủ.
Đầu tiên là tắm cho sạch nước bùn trên người, sau khi thay áo ngủ xong, hắn lại bắt đầu lo rằng bệnh tình của Tạ Trác sẽ trở nặng.Nhưng hắn biết rõ, Tạ Trác mong rằng hắn có thể suy nghĩ kỹ càng hơn.Lục Kiêu nằm ngửa trên giường nhưng chẳng buồn ngủ tí nào.
Trong lòng bắt đầu sắp xếp lại những chuyện đã xảy ra trong ngày hôm nay một lượt.Bỗng trước mắt hắn hiện ra khung cảnh Tạ Trác đứng trước xe ngựa trong màn mưa tầm tã.Khi ấy, cả người Tạ Trác đã ướt sũng.
Y vừa lấy thân người làm khiên vừa dùng tên ngắn đâm thẳng vào mắt kẻ đánh lén.
Ngón tay đều đặn, động tác mượt mà, dứt khoát.Máu tươi bắn trên mu bàn tay y, nhưng góc nghiêng của y đầy vẻ quyết liệt, không hề có chút cảm xúc nào.
Dưới đuôi mắt y có vết máu, trông xinh đẹp lạ thường.Chẳng hiểu sao lòng Lục Kiêu bỗng run lên.Hắn che mặt lại...
Tại sao A Từ giết người mà cũng đẹp đến thế?---------Hết chương 59-------