- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 653,945
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm
- 36
[Edit] Liệt Hỏa Kiêu Sầu (Bản Chỉnh Sửa) - Priest
CHƯƠNG 80
CHƯƠNG 80
-- Tuyên Cơ hoàn toàn câm lặng, cậu cảm thấy giờ này tiên đan cũng không cứu nổi vị Vương tiên sinh nào đó, có thể đi đặt trước lịch hoả táng là vừa --
__________
Edit: MeowVừa nhắc đến ảnh nhân Mạnh Hạ bên cạnh Đan Ly, Thịnh Linh Uyên lại bắt đầu đau đầu.Đan Ly từng nhiều lần dâng sớ, nói rằng cần phải xử lý những ảnh nhân mất chủ một cách thích đáng, cũng từng nói về phương án phòng và khống chế ảnh nhân một cách trọn vẹn -- có một số người có tình cảm quá sâu nặng với ảnh nhân, không đành lòng để ảnh nhân tuẫn táng, thường sẽ để lại di nguyện cho ảnh nhân, lệnh cho họ tiếp tục sống một mình.Đáng tiếc là trời sinh ảnh nhân không phải để làm người thủ tiết, bọn họ sống dựa vào chủ nhân, cả đời biến hoá theo tâm ý chủ nhân, chủ nhân vừa chết, ảnh nhân cũng không còn sức sống nữa.
Loại chủng tộc không già, không chết, không thay đổi này dần dần sẽ biến thành một khối bài vị sống biết nói, biết hành động, vĩnh viễn không thể thích ứng với hoàn cảnh mới, cố chấp thành điên cuồng, lâu dần ắt sẽ thành hại.Quan điểm của Đan Ly rất chuẩn, chuyện sau này quả nhiên đúng như y dự đoán, ảnh nhân mất chủ trở thành tai hoạ.
Năm Khải Chính thứ tư, đế đô xảy ra một án mạng khiến người ta nghe mà thấy sợ -- cả nhà lang trung cấm quân Tôn Sung bị giết sạch, thi thể hơn một trăm người già trẻ lớn bé bị treo lên xà nhà ngay trong đêm trung thu.
Việc này khiến cả triều đình và dân gian đều chấn động, thậm chí còn kinh động đến hoàng cung, Thịnh Linh Uyên thông qua Ty Thanh Bình, tự mình đốc thúc.
Các đại năng của Ty Thanh Bình dốc hết sức mình, sau nửa tháng đã bắt được hung thủ, chính là ảnh nhân mà tổ phụ Tôn gia để lại.Nguyện vọng của ông lão sau khi chết là "Con cháu hoà thuận vui vẻ", vốn là một câu chúc phúc, kết quả lại thành lời nguyền rủa của Tôn gia.
Nguyên nhân là bởi vì ảnh nhân này không cho phép Tôn gia ở riêng, một nhóm thân thích lớn bị ép phải sống cùng một nhà qua ngày.
Bất kể xảy ra chuyện gì, ai nấy ở nhà đều phải cười, nếu mang vẻ mặt không tốt thì sẽ bị xử lý theo gia pháp, cả nhà ra ra vào vào, đều treo một gương mặt tươi cười như người giấy, rất giống âm trạch.
Tôn tướng quân không chịu nổi, âm thầm lên kế hoạch cùng một số huynh đệ cùng thế hệ, mưu tính diệt trừ ảnh nhân này, nhưng cuối cùng thất bại, bị ảnh nhân giết sạch.Sau đó, triều đình không thể không thanh tra lại toàn bộ ảnh nhân mất chủ trên cả nước.
Nhưng điều khiến Thịnh Linh Uyên tức giận chính là Đế sư vĩ đại này hiểu hết những đạo lý ấy, nhưng đến lượt y thì lại thành "khó qua ải tình" -- trước khi Đan Ly bị giam vào ngục, đại khái đã dự cảm được gì đó nên đã thả ảnh nhân Mạnh thị chạy trước.Phù chú và thuật truy tung ảnh nhân mất chủ của Ty Thanh Bình đều là do Đan Ly để lại, dùng nó để chống lại ảnh nhân của Đan Ly chẳng khác nào dùng giáo kẻ thù đâm vào khiên của kẻ thù, một chi ám vệ tinh nhuệ đuổi giết Mạnh thị suốt bốn năm vẫn không bắt được ả, bản thân còn bị mất hơn nửa số người, cuối cùng nếu không phải là không biết vì sao Mạnh thị lại muốn chết, tự tiện xông vào Xích Uyên, bị đại trận bên ngoài Xích Uyên chém chết thì không biết ả còn làm hại nhân gian thêm bao nhiêu năm nữa.Tiêu Chinh hỏi: "Lúc đi chạy nạn mà còn dẫn theo một ảnh nhân, thế thì cuộc sống cũng quá là hường phấn rồi, chắc không phải là thật chứ?"
"Đương nhiên chỉ là tin đồn dân gian, hơn nữa sau đó cả nhà Đan Ly đều bị chém, bất kể là người hay ảnh nhân ở bên cạnh cũng không một ai trốn được...
Hơn nữa vị vừa nãy dáng người cao to, nhìn qua cũng thấy không giống phụ nữ."
Thịnh Linh Uyên khôi phục tinh thần lại, lười nhiều lời, dùng câu này để chấm dứt câu chuyện, đồng thời tiện tay huých nhẹ lên cùi chỏ Tuyên Cơ: "Ngươi đừng có chen mồm linh tinh nữa."
Tuyên Cơ ngoan ngoãn ngậm miệng, cậu ngoảnh mặt làm thinh, tuy rằng có những lúc lão ma đầu này giết người không chớp mắt, nhưng vẫn cố gắng giữ một thái độ bình dị gần gũi với người ngoài, chỉ cần cho hắn một thân phận, hắn có thể thuận theo mà hoà nhập với hoàn cảnh, lúc này mỗi người một câu nói về ảnh nhân, còn có thể không ngừng dựa theo cách nói chuyện của người khác để điều chỉnh cách dùng từ của mình, rất hoà hợp với mọi người -- không thể nào nhìn ra một chút manh mối nào rằng mấy tháng trước đây hắn vừa bị trận tế ngàn người sống triệu tới lật tung Cục Dị Khống.Chỉ có khi ở bên cạnh cậu, ỷ vào việc hai bên đều hiểu rõ ngọn nguồn của nhau, cũng coi như là nửa "đồng minh", lão ma đầu mới không hề kiêng kỵ mà bộc lộ những thứ riêng về hắn.Nhưng Tuyên Cơ bi ai phát hiện ra, cậu bị phân biệt đối xử như vậy nhưng không những không tức giận mà còn có một chút thoả mãn kỳ lạ, cậu cảm thấy có thể là do mình đọc quá nhiều tiểu thuyết "tra tiện" nên bị ảnh hưởng rồi."
Ngược lại tôi lại có một suy nghĩ khác."
Vương Trạch liếm môi nói: "Chủ nhiệm Tuyên nói thuật khôi lỗi này là do Đan Ly phát minh ra, chắc chắn không thể chỉ có mỗi mình y biết chứ?
Chẳng phải Thịnh Tiêu là đồ đệ của y sao?"
Tuyên Cơ: "..."
Vị đại ca này, cậu sao thế?Vương Trạch còn to gan vỗ vỗ vai Thịnh Linh Uyên: "Ôi, người anh em, tôi không nói anh, "Thịnh Tiêu" này không phải là "Thịnh Tiêu" đó -- anh nhìn xem, kiếm minh của anh đúng là xui vẻo."
Bệ hạ chống cằm, không chút sơ hở thưởng cho cậu ta một nụ cười mỉm.Trên tinh thần chủ nghĩa nhân đạo, Tuyên Cơ nỗ lực cứu vớt con cá chép mặt đen nhất trên thế giới: "Đừng nói nhảm, ông có căn cứ lịch sử không?"
"Có!
Tôi còn có tài liệu của chuyên gia đó!"
Vương Trạch giơ màn hình điện thoại di động của mình cho mọi người xem, đầu tiên, màn hình hiện lên hình ảnh minh hoạ Vũ Đế trong sách sử, người khoác quân phục, gương mặt vuông vức, giống như thiết lập của thác tháp thiên vương trong miếu chùa.
"Các ông nhìn vị Đại Tề Vũ Hoàng Đế này đi, nghe đồn hắn cao chín thước, khí vu hiên ngang -- lớn lên như thế, trán cao, cằm vuông, mặt to miệng rộng, lưng hùm vai gấu!
Một người đàn ông uy vũ mạnh mẽ như vậy, không thể nào lại không làm được chuyện đó đúng không?
Nhưng cả đời hắn lại không hề lấy vợ, ngay cả con trai cũng là nhận con thừa tự, các ông thử nghĩ mà xem, có kỳ lạ không?"
Tuyên Cơ: "..."
Thịnh Linh Uyên hăng hái nhìn người đàn ông uy vũ mạnh mẽ kia một cách tỉ mỉ, phụ hoạ theo: "Kỳ lạ."
Vương Trạch liền nói tiếp: "Cho nên chuyên gia đã đưa ra một suy luận -- tôi nói cho các ông biết, vị chuyên gia này cực kỳ giỏi, ông ấy còn tham gia chỉnh sửa tài liệu giảng dạy môn lịch sử Trung học bản mới nhất đó -- ông ấy nói rất có thể là Thịnh Tiêu có một người tình không thể cưới vào hậu cung, ví dụ như có thể hắn đồng tính.
Tôi thấy vị chuyên gia này tuy rất giỏi, nhưng dù sao cũng là người thường, sức tưởng tượng có hạn, vị "không thể cưới vào hậu cung" này, ngoại trừ khả năng không phù hợp thì rất có thể là chủng tộc cũng không phù hợp!
Ví dụ như là một ảnh nhân nam, vừa đồng giới lại vừa không phải người, hiện giờ vẫn còn sống, cũng chính là người mang đôi mắt màu xanh mà chúng ta vừa nhìn thấy, đúng không?"
Bệ hạ mỉm cười gật đầu: "Có lý, có chứng cớ."
Tuyên Cơ hoàn toàn câm lặng, cậu cảm thấy giờ này tiên đan cũng không cứu nổi vị Vương tiên sinh nào đó, có thể đi đặt trước lịch hoả táng là vừa.Vương Trạch bẻ ngón tay: "Ông xem, cho tới giờ có mấy trận âm trầm tế, vị đầu tiên ra sân quá vội vàng, không rõ thân phận, trước tiên không cần nghiên cứu về hắn, nhưng hai vị phía sau -- Đại ma đầu Vu Nhân tộc, ai phong ấn hắn?
Thịnh Tiêu.
Đại ma đầu Cao Sơn, người nào băm hắn thành trăm mảnh?
Vẫn là Thịnh Tiêu.
Ba tộc người lớn tương tự người, vì sao chỉ có đại ma đầu ảnh nhân là không bị phong ấn?"
Ban đầu mọi người vốn cảm thấy cậu ta nói nhảm, nhưng nghe đến đây lại hơi bị thuyết phục rồi, nhao nhao suy nghĩ theo ý tưởng của cậu ta, ngay cả Thịnh Linh Uyên cũng trầm ngâm một lát, hỏi: "Theo ngươi thì sao?"
"Lịch sử cụ thể thế nào thì tôi không biết."
Vương Trạch nói: "Nhưng chẳng phải là Vũ Đế nhảy xuống núi lửa tự tử à?
Không phải hiện giờ chúng ta đang nghi ngờ Xích Uyên và cái gọi là "Ma" nhất mạch tương thừa sao?
Tôi to gan đặt ra một giả thuyết, có lẽ năm đó ảnh nhân kia cũng nhảy theo, bị lửa Xích Uyên đốt, sau đó xảy ra phản ứng hoá học vật lý gì đó, phun "bùm" một cái ra bên ngoài, thành một Ma nữa."
Thành Ma mà còn có cả âm thanh, Thịnh Linh Uyên bật cười thành tiếng.Tuyên Cơ không nhịn nổi nữa: "Ông đi chết đi, đúng là vớ vẩn!"
Tiêu Chinh sớm biết miệng Vương Trạch không thể nào phun ra được lời gì tử tế, vứt suy đoán của cá chép đen sang một bên, cậu ta nói: "Nói một cách nghiêm túc thì sức chiến đấu của ảnh nhân thế nào?
Có đặc tính gì?"
"Không có, ảnh nhân có thể kế thừa tất cả năng lực của chủ nhân, chủ nhân có thể bay lên trời chui xuống đất, ảnh nhân cũng có thể.
Nếu như chủ nhân yếu thì ảnh nhân cũng sẽ dễ đối phó."
Thịnh Linh Uyên nói: "Nhưng đã thành "Nhân Ma" thì không thể nói trước điều gì."
Tiêu Chinh nghe vậy, lập tức xoay người liên hệ, điều động các cấp trong bộ an toàn, yêu cầu xử lý theo sự kiện năng lực đặc biệt cấp đặc biệt.
Người phụ trách của ba nhóm bộ đội đặc chủng đợi lệnh bất cứ lúc nào.Lúc họ đang nói chuyện, số liệu từ các trạm giám sát năng lượng của khu Thanh Bình Giang Châu cũng đã thống kê xong và đệ trình lên, Tiêu Chinh đọc lướt thật nhanh một lượt báo cáo: "72 giờ đồng hồ qua trong khu vực Thanh Bình không có phản ứng năng lượng dị thường, nhìn số liệu thống kê từ các trạm giám sát còn có thể thấy mức năng lượng thấp hơn cùng kỳ, có thể là vì năm nay mùa đông lạnh hơn năm trước."
Tuyên Cơ hỏi: "Số liệu cũ hơn thì sao?"
"Vẫn chưa nhận được."
Tiêu Chinh nhìn qua vị trí hiện tại của họ, nhóm bọn họ phần lớn là tinh anh của Phong Thần, tính cơ động rất mạnh, nói đi là có thể đi, họ chỉ mới chỉ nói dăm ba câu mà lúc này đã rời khỏi khu vực Bình Châu, ước chừng khoảng hơn nửa canh giờ nữa là có thể đến Giang Châu, vẻ mặt chủ nhiệm Tiêu trở nên khó coi, "Chi cục Giang Châu rủ nhau đi nghỉ đông hết rồi à?
Số liệu trước đây đều có sẵn hết rồi, chỉ cần tổng hợp lại thôi mà sao lại mất nhiều thời gian đến vậy."
"Giang Châu mà, ông cũng không phải là không biết, chi cục bên đó vẫn luôn lười nhác, lần trước người phụ trách của bộ an toàn còn tự ý rời vị trí, lại còn đi tham gia cuộc thi gì đó về người máy, chẳng phải còn bị ghi lại à."
Vương Trạch nói, "Nơi Ngọc Bà Bà trấn giữ, thanh nhàn quá thành quen rồi.
"Tuyên Cơ nhíu nhíu mày: "Một Đông Xuyên khác?"
"Có sao nói vậy, lão thái thái không giống với Nguyệt Đức Công.
Nguyệt Đức Công chỉ thuần túy là cây gậy chọc cứt, bình thường vẫn làm vua chúa một phương ở Đông Xuyên, nghĩ đủ mọi cách để trốn tránh sự giám sát, hễ mà có chuyện là kiểu gì cũng sai bảo chúng tôi, ba ngày hai lần trách nhân viên chạy việc bên ngoài của chúng tôi phản ứng chậm, không có ý thức phục vụ...
Mẹ kiếp, ngay cả một thiết bị giám sát năng lượng quản chế cũng không cho lắp mà còn dám trách ông đây phản ứng chậm."
Vương Trạch ngậm điếu thuốc, "Hệ thống giám sát ở Giang Châu vẫn đầy đủ, từ lúc Cục Dị Khống thành lập đến nay, Hà gia không can thiệp đến công việc bình thường của chúng tôi, suốt 70 năm, ở Giang Châu không hề có sự cố năng lượng đặc biệt, ngay cả việc giữ gìn địa mạch cũng không cần cục chúng ta quản.
Nhiều năm như vậy, Ngọc Bà Bà vẫn giữ vị trí thủ toạ của hội nghị Bồng Lai, không phải cũng là bởi vì người ta chỉ gánh trách nhiệm mà không đòi đặc quyền sao?"
"Nhưng người của bà ta hại chết Tri Xuân."
Cốc Nguyệt Tịch vẫn trầm mặc không nói chợt lạnh lùng chen lời, không đợi Vương Trạch mở miệng nói tiếp, cô nói, "Được, cứ coi như chuyện chế tạo Thận Đảo không đủ chứng cứ, nhưng lần này những con rối tìm tới đây hại Yên Tổng đã chính miệng thừa nhận rồi mà?"
"Việc này em cũng không thể nào hiểu nổi."
Trương Chiêu nói, "Những con rối này là do Ngọc Bà Bà phái tới sao?
Bà ta có mưu đồ gì?"
Một nhân viên chạy việc bên ngoài có kinh nghiệm phong phú như Yên Thu Sơn, lẻn vào Bản Chân Giáo ba năm, những chuyện có thể dò được anh ta đã dò đến tận đáy, vật chứng cần giữ kỹ thì chắc chắn anh ta cũng đã sớm giấu kỹ rồi, bên này Ngân Ế cũng đã sa lưới, nhóm tinh anh hệ tinh thần còn đang thay nhau vắt kiệt từ trí óc của tên mù kia, so ra thì Yên Thu Sơn làm nhân chứng tuy có sức nặng, nhưng cũng không phải là bằng chứng có tính quyết định.Đã đến bước đường này, Ngọc Bà Bà cũng thế, Bản Chân Giáo cũng vậy, phí công phí sức như vậy để giết Yên Thu Sơn, thật sự là cũng không được lợi lộc gì lắm."
Em vừa mới nhận được tin tức từ đồng nghiệp, quãng đường vừa rồi chúng ta đổi xe hai lần, cả hai đoàn xe còn lại đều đã bình an đến địa điểm chỉ định, nói cách khác, từ chi cục Du Dương đến điểm trung chuyển với Trưởng phòng Đỗ không có ai tiết lộ hành tung của Yên Tổng, em cũng không tin anh em Phong Thần nhà mình lại có kẻ phản bội."
Trương Chiêu nhìn về phía Thịnh Linh Uyên, "Theo suy luận của tiên sinh, chúng ta đã bị theo dõi từ khi xuất phát ở Du Dương, đám con rối truy sát đội trưởng Yên này rất có thể là có người dùng thuật khôi lỗi nhắm vào Yên Tổng, đúng không?
Nhưng vì sao Ảnh Nhân này lại chỉ nhắm vào một mình Yên Tổng?
Ngoại trừ việc Yên Tổng của chúng ta cực kỳ ưu tú và nổi tiếng ra thì rốt cuộc là còn có chuyện gì vậy?"
Ánh mắt Thịnh Linh Uyên rơi xuống người Yên Thu Sơn -- thuật khôi lỗi quỷ thần khó lường, vì để phòng ngừa chuyện không may bất ngờ xảy ra, trước khi xác định được vị trí của Nhân Ma, Tiêu Chinh không dám đưa Yên Thu Sơn đi một mình.Yên Thu Sơn bị Tuyên Cơ đánh ngất đang nằm trong khoang hộ lý đặc biệt, rõ ràng là sắc mặt đã ổn hơn trước kia không ít, chắc là vật kim loại trên người anh ta đã tự động chữa trị kinh mạch giúp anh ta rồi.Thuật rèn vàng chính là như vậy, chỉ cần anh ta vẫn còn có ý muốn sống, toàn bộ vàng bạc đồng sắt ở xung quanh đều có thể sử dụng để cứu anh ta.
Có thể là vì bị con rối gỗ có gương mặt rất giống Tri Xuân kia kích thích, đèn tín hiệu năng lượng đặc biệt ở bên ngoài khoang hộ lý vẫn luôn sáng rực, thậm chí ngay cả linh kiện kim loại trên khoang cũng mơ hồ hướng về thân thể của Yên Thu Sơn.
Cách xa mấy bước, Thịnh Linh Uyên cũng có thể cảm nhận được tâm trạng khẩn thiết muốn khôi phục hành động của anh ta.
Lúc bệ hạ soạn ra thuật rèn vàng cũng không suy nghĩ nhiều như vậy, hắn truyền lại thuật pháp vào một tảng đá Nam Minh.
Tảng đá Nam Minh này hắn nhặt được dưới đáy của Nam Minh Cốc -- cũng chính là Xích Uyên -- là một tảng đá màu lửa đỏ do lửa Chu Tước đốt mà thành, màu sắc giống như mã não, cứng chắc không gì sánh được, nghe nói là nước lửa bất xâm, sau này hắn không thích nữa, muốn tiêu hủy nhưng cũng không dễ dàng gì.Thịnh Linh Uyên mang bản sắc ma đầu, nếu không thể tiêu hủy sạch sẽ, hắn sẽ dứt khoát đặt thêm lời nguyền ở trong truyền thừa: Người nào muốn nhận được truyền thừa này, cần phải thịt nát xương tan, đầu một nơi thân một nẻo.Đỡ mất công để người khác đụng chạm vào đồ của hắn."
Yên..."
Thịnh Linh Uyên hỏi: "Yên Tổng nhà các ngươi từng bị trọng thương à?"
Trương Chiêu ngẩn người: "Chẳng phải đó là chuyện như cơm bữa sao?"
"Ý ta là bị nặng tới mức tan xương nát thịt cơ."
Vài người cũ Phong Thần nghi ngờ nhìn nhau, Trương Chiêu: "Tiên sinh, anh...
Sao anh lại biết?"
Thịnh Linh Uyên hơi bất ngờ, đúng thật là có?"
Đó là chuyện từ nhiều năm trước rồi, lúc đó em vừa mới lên cấp hai."
Trương Chiêu nói, "Hạnh Châu xảy ra động đất, kinh động đến một đám kiến biến dị, đúng không anh Vương?"
"Đúng."
Vương Trạch tiếp lời, "Nhân viên chạy việc bên ngoài của chi cục địa phương xử lý không thích đáng, cho rằng nơi hẻo lánh không có người đến, lười biếng không kịp chặn kín đường, kết quả là suýt chút nữa đã khiến một chiếc xe tải bị vây lại trong đường hầm.
Nhóm Yên Tổng là nhóm đầu tiên đến tiếp viện, lúc họ chạy đến, đám kiến biến dị đã sắp đục sập cả núi, lúc này mới phát hiện ra bên trong có người.
Vài người hệ kim loại liều mạng, bất cứ thứ gì có thể sử dụng đều lôi ra dùng hết, tạo ra một con đường cho chiếc xe tải, lúc đó tình huống khẩn cấp, năng lực đặc biệt làm việc cũng không có sức mà để ý tới việc tránh ánh mắt của người thường nữa, mà vừa may lúc đó là nửa đêm, tài xế xe tải cứ nghĩ là mình gặp phải sự kiện tâm linh, sợ đến mức nhắm mắt đá lung tung, Yên Tổng bị chiếc xe tải mất khống chế đẩy ra xa hơn 10m, bị rơi vào vùng núi lở rồi bị chôn vùi trong đất.
Lúc đó có một thanh kiếm bằng đá màu cam không rõ thành phần vừa lúc chém trúng gáy anh ấy -- lúc ấy có chuyên gia suy đoán rằng có khả năng đàn kiến biến dị đang tới chỗ thanh kiếm đá đó -- thanh kiếm bằng đá này chém sắt như chém bùn, mặt trên lại có lời nguyền rủa chưa rõ, đến bây giờ vẫn chưa xử lý được, hiện đang được giữ trong tầng hầm 60 dưới lòng đất."
Vương Trạch nói, dùng điện thoại di động đăng nhập vào mạng nội bộ, tìm kiếm lại hình ảnh của thanh kiếm đá trong "Hồ sơ các vật nguy hiểm cấp đặc biệt bị phong ấn", mở ra cho Thịnh Linh Uyên xem: "Chính là cái này, màu sắc hơi giống đá Nam Hồng, nhưng độ cứng kinh người, dù có đun nóng kiểu gì thì nó cũng vẫn luôn giữ một mức nhiệt độ ổn định, thả trong phòng còn có thể dùng như điều hòa.
"Thịnh Linh Uyên chỉ nhìn thoáng qua là nhận ra đó chính là kiệt tác của mình -- chính là tảng đá Nam Minh mà hắn không nhớ đã ném đi đâu.Yên Thu Sơn thuộc kim thiết, theo như lời Vương Trạch nói, lúc đó lại đúng lúc anh ta đang dùng sức mạnh kim thiết để tạo ra đường hầm, có thể là thuật rèn vàng trong đá Nam Minh hiểu nhầm rằng có người muốn nhận truyền thừa, vì vậy lời nguyền rủa bắt đầu ứng nghiệm, tảng đá biến thành hình thanh kiếm."
Làm thế nào mà anh ta sống được?"
"Nói thế nào nhỉ, lúc đó đúng là cửu tử nhất sinh."
Vương Trạch nói: "Khi đó Tri Xuân ở bên cạnh anh ấy, trước tiên hoá thân đao của chính mình lên người anh ấy để dán lại vết thương, nếu không thì Yên Tổng đã thành hai khúc rồi."
Sức sống của người mang năng lực đặc biệt hệ kim loại khá mạnh mẽ, lúc bị thương có thể lợi dụng kim loại bên ngoài, tạm thời gắn lại mà tiếp tục sống, nhưng không có nghĩa là bị chặt đầu rồi mà vẫn có thể tìm ít sắt dán lên.
Điểm đặc biệt ở đây là Tri Xuân, là khí linh của Yên Thu Sơn, nói theo một ý nghĩa nào đó thì thân đao của cậu ta "Sống", thế nên việc này tương đương với việc dùng chính mình để kéo dài sinh mệnh cho Yên Thu Sơn.Bàn tay Thịnh Linh Uyên hơi nắm lại: "Tùy tiện hoà tan thân đao của chính mình lên người một người khác, nếu như người đó chết, trên đời cũng sẽ không còn đao Tri Xuân."
"Đúng, lúc đó bác sĩ tới chữa bệnh cũng nói vậy, có thể là Yên Tổng vì Tri Xuân nên vẫn luôn cố giữ một hơi thở, nhóm bác sĩ đều đã tuyệt vọng rồi, thế mà anh ấy vẫn còn sống...
Nếu không thì sao chúng tôi lại nói Yên Tổng là người mạnh mẽ nhất Phong Thần chứ?"
Vương Trạch thở dài, "Bởi vì chuyện này mà Tri Xuân đã hôn mê suốt cả năm, nguyên khí vẫn chưa thể tu bổ lại, cho đến tận khi trúng hải độc, cậu ấy rất hiếm khi xuất hiện dưới hình người."
Thảo nào huyết mạch của Yên Thu Sơn mỏng manh gần như người phàm mà ở tuổi này lại có được tu vi như vậy, hoá ra là có một nguyên nhân như thế.Nếu tính như vậy thì người trẻ tuổi kia cũng coi như là... một nửa đồ đệ của hắn?Thịnh Linh Uyên hơi xuất thần, đáng lẽ ra một chút duyên phận mỏng manh cách ba ngàn năm này vốn không đủ để khiến bệ hạ xúc động -- năm đó hắn chỉ tiện tay ném thuật rèn vàng đi, cũng không có ý tốt gì, nhưng không biết tại sao, dường như sâu trong u minh có vật gì đó khẽ chạm trong lòng hắn, gợi lên một chút kỷ niệm lâu đời mà hắn chẳng muốn nhớ lại, cứ như một chùm sáng khẽ bay vụt qua.Thật giống như hắn cũng từng sống vậy."
Tiên sinh."
Trương Chiêu nhìn mặt đoán ý, hỏi, "Vì sao đột nhiên anh lại hỏi chuyện này, anh thấy việc đối phương truy sát Yên Tổng có liên quan gì đến chuyện này?"
"Cũng chưa chắc là có liên quan đến Yên Tổng nhà các ngươi."
Thịnh Linh Uyên cười cười nhìn cậu thanh niên vẫn chưa hiểu gì -- dù cho cái tên "đôi mắt màu xanh" kia không phải Nhân Ma mà chỉ là một Ảnh Nhân, đã sống ba ngàn năm, giết một Yên Thu Sơn đang trọng thương cũng không cần đi lòng vòng như thế, hơn nữa rõ ràng là y dùng thuật khôi lỗi theo dõi Yên Thu Sơn suốt cả chặng đường, nhưng hết lần này tới lần khác lại chờ đến tận lúc anh ta gần đến Vĩnh An mới phái ra đám con rối sát thủ kia, cứ như là sợ tổng bộ Cục Dị Khống nhận được tin quá muộn vậy.Còn thuật khôi lỗi kia, lúc tiếp viện của Cục Dị Khống chạy đến, mọi chuyện đều đã lắng xuống rồi, cũng chẳng còn gì để theo dõi nữa, thế nhưng con chim sẻ mang thuật khôi lỗi lại không vội bay đi, giống như đang sợ người khác không phát hiện ra nó...Đương nhiên, người khác quả thực là không phát hiện được, dù sao thì loại tà thuật cổ như "Thuật khôi lỗi" cũng đã thất truyền ba ngàn năm rồi, không phải ai cũng có thể nhận ra.Con chim sẻ là cố ý ở đó chờ hắn.Xem ra có người có nhãn lực tốt hơn lão hồ đồ chóng quên - hắn nhiều, kẻ kia đã sớm nhìn thấu truyền thừa trên người Yên Thu Sơn, vì thế cũng hiểu lầm nguyên nhân hắn giữ mạng cho Yên Thu Sơn lúc ở Du Dương.Đối phương truy sát Yên Thu Sơn, muốn mượn con "Chim yến sắt" này như một tấm thiệp mời gửi cho hắn từ Giang Châu.Vừa rồi Thịnh Linh Uyên mới nghe Vương Trạch khua môi múa mép một hồi, lúc đó còn cảm thấy thật buồn cười, hiện giờ xem ra là con cá chép đen này đoán mò đúng rồi, không chừng là ảnh nhân Giang Châu này có mối quan hệ không hề cạn với hắn."
Chủ nhiệm Tiêu."
Lúc này, một nhân viên chạy việc bên ngoài trên trực thăng vén phù chú cách âm của bọn họ lên, gào lớn trong tiếng tạp âm ồn ào: "Chúng ta sắp đến Giang Châu rồi."
Tiêu Chinh gắt gỏng: "Tôi biết!
Giang Châu là một tỉnh lớn thế này, ngay chỉ riêng khu vực Thanh Bình cũng có cả một chuỗi các huyện, chúng đáp xuống đâu?
Đám vô dụng ở chi cục rốt cuộc vẫn còn chưa tra ra kết quả...
"Chủ nhiệm Tiêu vẫn còn chưa kịp gào xong câu, chợt nghe thấy Vương Trạch ở bên cạnh nói: "Lão gia, ngài làm gì thế?"
Tiêu Chinh quay đầu lại, chỉ thấy Thịnh Linh Uyên trực tiếp đi lướt qua cậu ta, không hề đánh tiếng bắt chuyện, hóa thành một làn sương đen, bay xuyên qua khoang máy bay rồi biến mất trong hư không.Một nhân viên chạy việc bên ngoài hệ thuỷ trợn mắt há mồm, ngơ ngác nhìn quanh, hai giây sau, cả đám quay đầu nhìn về phía Tuyên Cơ cũng đang khiếp sợ y như họ."
Tuyên...
Chủ nhiệm Tuyên, như này là như nào thế."
Vương Trạch chỉ vào nơi bệ hạ vừa biến mất, "Cầu, cầu giải thích?"
Tuyên Cơ há hốc miệng, sau đó lại khép lại: "Vấn đề này tôi cũng không biết, cho đi nhờ chút nào."
Nói xong, cậu nhân lúc các đồng nghiệp vẫn chưa kịp phản ứng lại, nhanh chóng mở cửa máy bay ra, nhảy xuống.