- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 653,945
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm
- 36
[Edit] Liệt Hỏa Kiêu Sầu (Bản Chỉnh Sửa) - Priest
CHƯƠNG 70
CHƯƠNG 70
-- Cả đời trẫm đã thực hiện hết những lời đã hứa, ân oán tình thù cũng chấm dứt rồi --
___________
Edit: Meow
Tuyên Cơ vốn giỏi mồm mép, thậm chí cậu còn có thể vừa cắn hạt dưa vừa bắn rap, nhưng đến lúc này lại đột nhiên không biết nên nói gì.Mất một lúc lâu, cậu mới có thể khó khăn cất lời: "Thế này cũng quá...
Bọn họ không sợ bị cắn trả à?"
"Đương nhiên là sợ chứ, sau khi yêu vương chết, để nhân gian có thể ổn định và hoà bình lâu dài, tất nhiên là họ muốn xử lý thiên ma ta đây rồi.
Nếu như không phải là Đan Ly muốn giết ta trước, ta nào có cơ hội nhổ sạch tận gốc thế lực của hắn?"
Thịnh Linh Uyên lạnh nhạt nói: "Những việc này, ta đoán sách sử của các ngươi cũng sẽ không ghi lại, kể cho ngươi mấy câu cũng không sao."
"Những hậu bối các ngươi đã quá quen với cảnh thái bình, không được va chạm xã hội, dăm ba tên Nhân Ma quèn mà cũng đã có thể hô mưa gọi gió ở đây rồi.
Nhưng lúc đó thì không giống thế, thiên ma thì cũng có là gì?
Khi ấy lửa Xích Uyên rực cháy một vùng, những tu sĩ nhân tộc có thể sống sót qua cuộc đại chiến Bình Uyên, có ai không phải là đại năng có thể bay lên trời chui xuống đất?
Bọn họ có thể tạo ra một thiên ma, cũng có thể một lần nữa dìm ta xuống vực thẳm."
"Sau khi A Lạc Tân chết, cả ta và Đan Ly đều biết rõ hai bên không còn đi chung đường nữa rồi, sau này lại vì nhiều chuyện khác mà sự chia rẽ càng lúc càng lớn, chẳng qua là vì chiến sự cấp bách, mọi người đành xây nên cảnh thái bình giả tạo mà thôi.
Y là sư phụ ta, những thứ ta biết đều là do y dạy, ta chỉ cần đặt một quân cờ xuống, y đã lập tức biết được toàn bộ ý định của ta, hơn nữa y lại là một kẻ vô dục vô cầu, không có nhược điểm, ta không đấu nổi.
Với y mà nói, giết ta là một việc quá dễ dàng, ta cũng không mạnh được như ngươi tưởng tượng."
Cũng phải, Tuyên Cơ nghĩ, nếu không thì hắn đã không đến mức ngay cả thanh kiếm của mình cũng không giữ nổi.Thời chiến, các tộc đồng tâm hiệp lực chiến đấu, nhưng sau khi thắng trận, khó mà tránh được có những kẻ lòng mang ý xấu, thế lực của Đan Ly khi ấy có thể nói là một tay che trời, phía sau còn có một Trần thái hậu chỉ hận không thể giết hắn ngay lập tức.
Trên hắn còn có một huynh trưởng, mà xuất thân của hắn lại khó nói như vậy.
Đan Ly có thể dùng một chén rượu khiến hắn ngã gục, không phải là vì thuốc có bao nhiêu lợi hại, mà chỉ có thể thấy rằng bệ hạ trẻ tuổi phải đối mặt với tình cảnh khắp nơi đều là gian nan trắc trở, bên cạnh cũng chẳng có được vài người có thể tin cậy, tai mắt bị che mờ, căn bản là không có năng lực chống lại Đan Ly.Tuyên Cơ vô thức hỏi: "Đan Ly không có nhược điểm, sao lại bại dưới tay ngài?"
Thịnh Linh Uyên: "Chẳng phải là có Trần thị sao?"
Tuyên Cơ sửng sốt: "Trần thái hậu?"
Không phải là bà ta và Đan Ly ở cùng một phe à?Thịnh Linh Uyên cười cười, ẩn ý nói: "Trần thị biết rõ về thân thế của ta, ta chỉ là một "thanh đao" chỉ có thể sống đến ngày phục quốc hoàn đô, còn giang sơn là để dành cho con trai ruột Thịnh Duy của bà ta, điều đó bà ta biết rất rõ.
Nhưng năm đó bà ta mượn cớ "Trữ vương yếu ớt" để đẩy ta lên ngôi, cho nên trong tông thất (hoàng tộc) có rất nhiều người chẳng coi Trữ vương ra gì.
Thấy tình hình chiến cuộc có vẻ thay đổi, họ cũng dần nổi dã tâm rồi -- Cho dù nhất thời bà ta chưa nghĩ tới những chuyện này, nhưng thân là con nuôi, sao ta có thể không lo lắng cho bà ta chứ."
Tuyên Cơ là người đương đại, mặc dù không có kinh nghiệm trải qua những tranh đấu quyền lực ngươi chết ta sống, nhưng cậu là một người tinh ranh, đầu óc lúc nào cũng nghĩ về lợi ích thiệt hơn.
Nói đến điểm này, cậu lập tức hiểu ra.Những tranh đấu quyền lực của tông thất là việc nhà của hoàng thân quốc thích, là sân nhà của Trần thái hậu, Đan Ly chỉ là ngoại thần, lực khống chế dù sao cũng yếu đi không ít.
Hơn nữa lại có một Thịnh Linh Uyên âm thầm trợ giúp, con đường cung đấu của thái hậu nhất định là "hát vang khúc ca mừng chiến thắng", thuần thục đuổi cùng giết tận những chướng ngại vật cản đường lên ngôi của Trữ vương.Nhưng đồng thời với việc đánh đâu thắng đó, bà ta cũng đã đẩy Trữ vương bước lên một vị trí nổi bật hơn -- mặc kệ cuối cùng Đan Ly đào cho tên thiên ma kia một cái mộ như thế nào, nhân vật then chốt "chủ trì tang lễ" ngoại trừ Trữ vương ra thì y không còn lựa chọn nào khác, thế nên Thịnh Linh Uyên chỉ cần theo dõi vị ca ca cùng cha khác mẹ này là đủ rồi."
Lúc ta thân chinh Cao Lĩnh, họ nhân lúc ta rời kinh, bày đại trận phong ấn ma ở kinh thành, tế phẩm cũng đã chuẩn bị xong xuôi, vẫn là 81 cao thủ tự nguyện hiến thân...
Không thể không nói, nhóm những "người biết chuyện" của nhân tộc đúng là không ngại hy sinh vì đại nghĩa.
Bọn họ bỏ ra không biết bao nhiêu tâm huyết để phong ấn ta, định là sẽ đổ hết tội lỗi cho đám thích khách Cao Sơn, rồi đưa Trữ vương lên ngôi, mọi chuyện đều đã chuẩn bị chu toàn, chỉ thiếu mỗi gió đông.
Nhưng họ lại không ngờ được Trữ vương đã lén lút định chung thân với vu nữ, vu nữ mang thai, khi tên đã lên dây, Trữ vương lại bán đứng bọn họ, đây chẳng phải là tiền mất tật mang sao."
Trữ vương là quân cờ mấu chốt nhất, biết rõ cho dù mình có lên ngôi cũng không thể đối địch lại phong trào đuổi cùng giết tận các tộc khác.
Vì vợ con, hắn lâm trận phản chiến, tìm ra kẽ hở giữa thiên la địa võng, giúp ma vật thoát khỏi vòng vây khốn.
Một khi ma vật cắn trả, vương đình máu chảy thành sông.Trước đây khi nhân tộc dùng Đỉnh Thiên Địa để mời ra thiên ma đã mất đi rất nhiều người tài, hơn nữa còn bị tổn hao thêm không ít trong suốt hai mươi năm đại chiến, lúc này phong ấn ma thất bại, nhân tộc còn có thể có được bao nhiêu hiền tài có thể chống đỡ được những trận như thế này nữa?
Thảo nào từ đó về sau, Ty Thanh Bình thượng vị, Thịnh Linh Uyên một tay che trời.Nhưng...Tuyên Cơ nhẹ giọng hỏi: "Mối tình thâm của Trữ vương này là do duyên phận, hay là do có người sắp đặt sẵn?"
"Thói quen này của ngươi không tốt một chút nào, những đứa trẻ thông minh hay nói ra miệng thường sẽ không sống thọ."
Thịnh Linh Uyên cười như không cười nhìn cậu, sau đó khoát khoát tay, "Những chuyện từ xưa xửa xừa xưa này, ngươi nghe để biết đại khái chân tướng ra sao là được rồi."
Tuyên Cơ lại không tiếp câu nói đùa của hắn, cậu trầm mặc chừng một phút: "Bệ hạ, nếu như yêu vương chết muộn mấy năm, tình cảnh của ngài năm đó sẽ không bị động như thế."
Lúc Thịnh Linh Uyên chém yêu vương, hắn mới chừng hai mươi tuổi, nếu như ở thời hiện đại thì vẫn chỉ là một vị thành niên đang băn khoăn nên đi làm hay nên thi lên nghiên cứu sinh.Mặc dù thời loạn ép hắn trưởng thành sớm, nhưng cho dù có là kỳ tài ngút trời đi chăng nữa thì cũng không có khả năng xây dựng được căn cơ vững chắc cho mình chỉ trong mấy năm ngắn ngủi.Nếu như cứ để hỗn chiến kéo dài thêm ba mươi năm nữa, để hắn phát triển lớn mạnh, loại bỏ hết những phe đối lập, nếu vậy thì cho dù không thể độc tài càn khôn, tốt xấu gì hắn cũng không đến mức khi vừa mới lên ngôi đã bị ép đến ngay cả thanh kiếm của mình cũng không giữ nổi.Thịnh Linh Uyên cười khẽ, nói qua loa lấy lệ: "Biết nói sao đây, có lẽ là khi đó tuổi trẻ khinh cuồng."
Tuyên Cơ nhìn hắn chăm chú, hắn đã chuẩn bị hết thảy những chuyện này từ sau khi Vu Nhân diệt tộc, một kẻ nhạy cảm như Thịnh Linh Uyên, e là cho dù không biết mình mang thân thiên ma thì chắc chắn khi đó cũng đã sớm biết được thân thế của mình có điều mờ ám.Nếu như khi đó hắn cũng đã dự tính đến kết cục của mình và Đan Ly, lẽ nào lại không biết nếu loạn thế càng kéo dài thì càng có lợi cho hắn sao?Đạo lý này ngay cả một hậu bối đời sau không được rèn giũa về chính trị cũng hiểu được rõ ràng.Tuyên Cơ chợt chớ đến buổi tối trong khách sạn ở Đông Xuyên ngày đó, nhớ tới bóng dáng người kia đứng bên cửa sổ ngắm nhìn màn đêm ở đô thị.Lúc ánh mắt bệ hạ hướng về ánh đèn muôn nhà, ánh mắt đó vô cùng tĩnh lặng, hiếm khi không thấy có chút lệ khí và lo lắng nào.Ngay từ thuở đầu đã là một đứa con lai được sinh ra bởi âm mưu, mang trên mình thân thiên ma trọn đời không thể siêu sinh, rốt cuộc là điều gì đã chống đỡ hắn, để hắn mở ra ba ngàn năm thịnh thế cho nhân gian, lưu lại cho những đứa trẻ mồ côi của các tộc khác một con đường sống?Là hàng nghìn hàng vạn những người phụ nữ điên ngước đôi mắt ngấn lệ nhìn hắn, là đứa bé chết yểu, là những đội thị vệ vô danh...
Và con dê sữa với đôi mắt như đậu đen ư?Cho nên cho dù biết rõ mình chỉ là một con rối tróc sơn, cũng vẫn gắng gượng trở thành niềm hy vọng nhỏ nhoi như ánh đom đóm của những con người tuyệt vọng, và cũng không nỡ...
để nhân gian chịu cảnh chiến loạn thêm ba mươi năm nữa sao?Lớp sương che mờ lịch sử cứ thế bị gió thổi tung, rốt cuộc Tuyên Cơ cũng nhìn rõ Nhân hoàng bệ hạ chân chính giữa muôn nghìn trượng ma ảnh."
Vậy thì... phong ấn xương Chu Tước có ảnh hưởng gì đến ngài không?"
"Xích Uyên và thiên ma nhất mạch tương thừa, Xích Uyên bị phong, đương nhiên thiên ma cũng sẽ theo đó mà dần yên nghỉ."
Thịnh Linh Uyên thờ ơ nói: "Chẳng phải ta đã dẫn ngươi đi phong ấn hai Nhân Ma rồi à?"
Tuyên Cơ: "Nhưng Xích Uyên là lạnh dần đi theo thời gian."
"Ồ, đúng, ngũ giác của ta cũng theo đó mà bị mài mòn.
Thực ra những chuyện khác thì cũng không có gì, nhưng ngày ngày giao tiếp với triều thần mà không nghe không nhìn được cũng hơi bất tiện, cho nên mấy năm cuối cùng ta đều hành động dựa vào Thông Tâm Thảo, không ngờ thứ đó lại trở thành một mầm hoạ."
Thịnh Linh Uyên nói: "May mà thái tử cũng coi như chăm chỉ, nếu như phải đợi nó thêm mấy năm nữa, có lẽ ta cũng khó mà giữ được thần trí rõ ràng, tiểu tử kia đã trưởng thành vừa kịp lúc, để ta có thể rời đi, cũng coi như là có hiếu."
Bàn tay đút trong túi của Tuyên Cơ run rẩy.Ngũ giác dần mất đi...
Đó chính là không nhìn được, không nghe được, không ngửi được, không nếm được, không có cảm giác, cắt đứt hết thảy liên hệ với thế giới bên ngoài, thân thể giống như ngọn cây và tảng đá.
Xích Uyên là nguồn gốc sức mạnh của hắn, là gốc rễ sinh mạng hắn.
Khi đại trận xương Chu Tước thành, Xích Uyên suy tàn theo năm tháng...
Với Thịnh Linh Uyên mà nói, nó tương đương với việc tiêm vào tim một liều thuốc độc tác dụng chậm, một ngày rồi lại một ngày, tự mình nhẩm đếm thời gian đến khi xuống mồ.Bảo sao hắn lại nói, chỉ khi phong ấn xương Chu Tước buông lỏng, hắn mới có thể bị âm trầm tế văn đánh thức.Cái này tính là gì?
Tự đào mộ cho mình, rồi tự mình nằm xuống ư?Rốt cuộc ngươi là ma đầu, hay là thánh mẫu?
Rốt cuộc là ngươi ứng kiếp mà đến, hay là đến để phổ độ chúng sinh?Trong một thoáng, Tuyên Cơ cảm giác như mình lại nghe được giọng nói giận giữ của Thiên Ma kiếm linh từ trong thức hải, tựa như linh hồn của kiếm linh kia vẫn còn đang sống, đang ký sinh trong thân thể cậu, chứ không chỉ là một đoạn ký ức đã phai màu.Tuyên Cơ cảm nhận được lưng của mình vô thức run rẩy, vội hít sâu một hơi, nắm chặt bàn tay trong túi quần, cậu biến ra một đồng xu trong lòng bàn tay rồi hoá nó thành một cây châm nhỏ, châm một cái vào đầu ngón tay mình.Tuyên Cơ dùng cơn đau để nhắc nhở bản thân mình là ai, gắng gượng thoát khỏi cảm xúc của Thiên ma kiếm linh, hỏi vào trọng điểm: "Vậy bây giờ trạng thái của ngài thế nào?"
"Hoàn hảo."
Thịnh Linh Uyên duỗi duỗi ngón tay, cảm nhận thân thể mình: "Nhận được sự chăm sóc của bộ tộc ngươi, ngũ giác cơ thể cũng khôi phục một chút, hơn nữa hiện giờ phong ấn Xích Uyên lơi lỏng, sống thêm nửa năm hay một năm cũng không thành vấn đề, trong khoảng thời gian đó, nếu việc này vẫn không giải quyết được thì không phải là ta xảy ra chuyện, mà Xích Uyên sẽ xảy ra chuyện."
Tuyên Cơ đi phía sau cách hắn khoảng chừng nửa mét, đi về hướng chi cục Du Dương, một lúc lâu vẫn không nói gì.
Cho đến tận lúc có thể nhìn thấy toà nhà chi cục Du Dương ở phía xa, cậu mới vô thức mở miệng: "Nếu như ngài đã đánh bại hết tất cả kẻ thù chính trị, chẳng phải từ đó về sau ngài được tự do rồi sao?
Vì sao lại gấp gáp... phong ấn chính mình như thế?"
"Trẫm đã phục quốc, bách tính cũng đã về quê an cư lập nghiệp, bắc nguyên có thể có năm mươi năm thái bình, trẫm thiết lập Ty Thanh Bình bảo vệ cho chúng sinh, cả đời trẫm đã thực hiện hết những lời đã hứa.
Giết Đan Ly, hạ độc Trần Thị, phanh thây Vi Dục Vương thành một trăm lẻ tám mảnh, tru di cửu tộc hết những kẻ tàn ác dối trên gạt dưới, cũng đã nuôi đứa con mồ côi của Trữ vương trưởng thành, ân oán tình thù đã chấm dứt rồi.
Ta còn ở lại để làm gì nữa?"
Cả đời trẫm đã thực hiện hết những lời đã hứa, ân oán tình thù cũng chấm dứt rồi...Tuyên Cơ chấn động, hai câu nói này như biến thành nỗi bi thương không sao kể xiết, giáng xuống cậu, suýt nữa đã khiến cậu không thể nào thở nổi.Thịnh Linh Uyên khó hiểu liếc mắt nhìn tiểu yêu đang ngơ ngác: "Ngươi rảnh rỗi không có việc gì hay sao mà lại đi suy xét ta làm gì.
Xương phong ấn chu tước chỉ còn mỗi mình ngươi thôi, nếu như không muốn tan xương nát thịt thì sau này hãy sống cho tốt, dồn tâm sức cho việc tu hành đi!"
Bệ hạ hễ cứ nhắc đến chuyện này là lại thấy tức, nếu như xương Chu tước là vật chết, vậy thì nếu nó không bền thì cũng là do hắn, bây giờ có phải đi dọn dẹp tàn cục cũng là đáng đời, cho dù phiền hơn nữa thì hắn cũng không nên oán hận.Nhưng xương phong ấn lại sinh ra linh, trở thành vật sống rồi, cái này vốn là chuyện tốt.
Dù sao linh vật sống có thể tu luyện, có thể lớn mạnh hơn, có thể tự chữa trị, theo lý thuyết hẳn là phải vững chắc hơn xương phong ấn không có linh mới phải.
Kết quả là đám chim chóc không có tiền đồ này, từng đám giang đôi cánh thật lớn, lại cũng biết tham luyến hồng trần, lăn lộn ở nhân gian vui đến quên trời quên đất, một tí gió thổi cỏ lay đã không chịu được, mỗi người chỉ trụ được một hai trăm năm là hy sinh vì nhiệm vụ, ba mươi sáu cái xương chim mà hắn vất vả nhặt lại từ mộ Chu Tước chẳng mấy chốc mà vỡ hết sạch!"
Tiếng giao nhân, mấy loại luyện khí, trộm mộ các kiểu đều là bàng môn tà đạo, không có tác dụng gì với ngươi, đừng lãng phí sức lực vào những chuyện vô bổ nữa."
Giọng Thịnh Linh Uyên vô thức mang theo ngữ khí dạy dỗ: "Truyền thừa của bộ tộc ngươi...
Truyền thừa của bộ tộc ngươi...
Thôi quên đi, những tiền bối trong tộc ngươi cũng đều không có chí tiến thủ, truyền thừa cũng chẳng có gì hữu dụng.
Không cần nghe họ nữa, từ nay về sau, mỗi ngày ta sẽ truyền dạy cho ngươi một bộ công pháp, có gì không hiểu thì cứ hỏi ta."
Lồng ngực Tuyên Cơ vẫn còn đang nôn nao vì cảm xúc mạnh mẽ của thiên ma kiếm linh, chỉ có thể dựa vào cây châm đâm vào ngón tay để duy trì sự tỉnh táo, cười khổ nói: "Vậy ngài có thể lấy giúp tôi cái truyền thừa này đi được không?
Từ nay về sau mỗi lần lễ tết tôi sẽ thắp cho ngài ba nén nhang, sớm tối dập đầu bái lạy cũng không thành vấn đề."
Thịnh Linh Uyên đứng nói không đau lưng (*): "Thần thức căn cơ của ngươi bất ổn, thế nên mới bị truyền thừa từ bên ngoài cuốn theo, tuỳ tiện tìm một thằng nhãi hồi đại hỗn chiến cũng mạnh hơn ngươi rồi, cả người không có một chút khí lực nào.
Sau này ngươi không cần ngủ nữa, ở trong mơ, tâm thần cũng dễ bị thất thủ, ban đêm phải cố gắng nhiều hơn, ngươi cũng không phải là người phàm không ngủ không sống được."(*) Đứng nói không đau lưng: Ý kiểu không đặt mình vào vị trí người khác, không cảm nhận được chuyện của họ mà vẫn nói năng rất hùng hồn.Tuyên Cơ: "..."
Lúc này mặc dù cơ thể của cậu vẫn còn hoàn chỉnh, nhưng tinh thần đã bị chém đôi rồi, một nửa bị cuốn theo nỗi bi thương uất hận của thiên ma kiếm linh, cứ nhìn thấy Thịnh Linh Uyên là đau lòng, một nửa còn lại chỉ muốn cầm chuỳ đập vỡ đầu lão ma đầu kia ra...
Cứ như thế đi một mạch tới chi cục Du Dương.Phòng tạm giam của chi cục Du Dương ở dưới tầng hầm, không biết là do sở thích của trưởng phòng Đỗ hay là gì, cũng có thể là vì chống nắng mà khắp nơi đều âm u tăm tối như một địa lao.Lúc này, Vương Trạch đang chăm chú nhìn quá trình thẩm vấn, còn trưởng phòng Đỗ thì nhìn chăm chú vào Vương Trạch -- Một mình trưởng phòng Đỗ lo liệu hết việc tìm kiếm thi thể trên biển, còn phải liên hệ với các bên, sắp xếp cho người bệnh, làm việc liên tục một ngày một đêm, nhưng vẫn không hề nhìn ra chút uể oải nào trên người chị, lúc này chị đã trang điểm chỉnh chu, vẻ mặt hồng hào, đứng ngay phía sau idol của mình, trước đó chị còn tranh thủ chuồn vào WC, tháo túi giữ nhiệt trong hộp cơm mua bên ngoài về, cuốn lên côn cảnh sát để tự uốn một kiểu tóc hợp thời trang, chuẩn bị sẵn tinh thần để nếu có cơ hội thì sẽ xin một tấm ảnh chụp chung với idol.Quá trình thẩm vấn Ngân Ế đúng là không thuận lợi, bởi vì lão mù này cũng là một kẻ thuộc hệ tinh thần, thẩm tra viên của Cục Dị Khống thay nhau ra thẩm vấn, vất vả với hắn suốt một ngày một đêm vẫn không thể phá vỡ lớp chắn bảo vệ tinh thần của hắn."
Một tên tội phạm bị truy nã suốt mười ba năm, hồ sơ tội phạm của hắn cũng dày hơn người khác nửa tấc (cỡ 5cm)..."
Vương Trạch cà lơ phất phơ ngậm điếu thuốc trong miệng, lắc lắc tập hồ sơ của Ngân Ế trước mặt Tuyên Cơ, kết quả là lúc liếc mắt nhìn sang lại thấy cả Thịnh Linh Uyên đi cùng, cậu ta lập tức chỉnh lại dáng đứng tự do không tập trung của mình, còn tiện tay dụi thuốc lá, cất tiếng chào một cách "gần đủ" đứng đắn: "Tới rồi à?"
Thịnh Linh Uyên có thể đóng giả làm người, có thể tạm thời trà trộn vào trong xã hội, nhưng trên người hắn vẫn có những nét đã ăn sâu vào cốt tuỷ mà không có cách nào giấu đi được, người từng trải như Vương Trạch và La Thuý Thuý...
Cho dù lai lịch có chuyện gì sâu xa hay không thì họ cũng đã từng thấy rất nhiều chuyện, bản năng sẽ chú ý đến hắn, còn những người có khả năng cảm ứng đặc biệt như Cốc Nguyệt Tịch và Dương Triều thì lại cố gắng hết sức để không phải ở cùng một chỗ với Thịnh Linh Uyên.Khác hẳn với bọn đàn em ngốc nghếch chỉ hận không thể dùng tính mạng mình để báo ân thay cho Yên tổng kia, Tuyên Cơ nghi ngờ rằng ngay từ ban đầu Vương Trạch đã chưa từng tin câu chuyện về "Kiếm linh".Nhưng mà tin hay không tin thì cậu cũng đã ký hiệp nghị chịu toàn bộ trách nhiệm mất rồi.Cách một lớp túi quần, Tuyên Cơ chua xót xoa xoa chiếc điện thoại di động đã bán đứng mình, hỏi Vương Trạch: "Tên mù này là ai?
Cũng chỉ có một cái biệt danh là "Ngân Ế" này thôi à, tên trên căn cước công dân của hắn là gì?"
Vương Trạch khoát tay: "Lấy đâu ra thẻ căn cước, ông nghĩ cũng hơi nhiều rồi.
Rất nhiều tội phạm truy nã đều giống hắn, nhất là đám người Bản Chân Giáo, căn bản là bọn chúng đều không thừa nhận mình là người, không cần thân phận, nên chúng có cần thẻ căn cước làm gì đâu?"
"Cái này thì chưa chắc, cho dù không coi mình là người thì cũng đâu có ai từ chối nhân dân tệ."
Tuyên Cơ nhận lấy tập hồ sơ trong tay Vương Trạch, vừa lật mở ra là đã phải thốt lên một tiếng vì những "công tích vĩ đại" của vị này.Vị Ngân Ế tiên sinh này thân tàn nhưng chí không tàn, đi xuyên quốc gia hành nghề lừa đảo, đã từng lợi dụng năng lực đặc biệt hệ tinh thần để đi qua vùng biên giới Tây Nam, đã thực hiện bảy, tám vụ án lớn.
Sau này lại lọt vào tầm ngắm của Phong Thần là bởi vì hắn đã vượt giới hạn, đổi nghề từ tội phạm lừa đảo sang tội phạm giết người.Mấy năm trước, tên mù lợi dụng năng lực hệ tinh thần của mình, dẫn dụ một vị tài xế lái xe taxi, khiến cho vị tài xế này đang đi lên núi lại đột ngột đổi hướng thành xuống núi rồi đâm vào một chiếc xe khách du lịch, kể cả vị tài xế taxi này là có tổng cộng mười sáu người chết.
Hình ảnh mà video giám sát ghi lại được giống như có người bị trúng tà, lúc đó đã gây ra không ít sóng gió trong dư luận.Tuyên Cơ: "Vị tài xế taxi này có quan hệ thế nào với hắn?"
"Đang điều tra rồi, nhưng tôi cảm thấy khả năng có mối liên hệ là không lớn."
Vương Trạch nói: "Đám Bản Chân Giáo kia đều là lũ phản xã hội, bọn chúng đều cẩn trọng "giúp đỡ lẫn nhau", mấy chuyện như báo thù hại người gì đó đều là đi giải quyết mục tiêu của người khác, để tránh bị cảnh sát và chúng ta thông qua các mối liên hệ mà nghi ngờ chính chủ.
Tôi nghĩ có lẽ khi ấy tên mù kia cũng là nhận xử lý người hộ người khác, để lát nữa thẩm vấn xem sao.
Nhưng vấn đề lúc này là các đồng chí hệ tinh thần trẻ tuổi của chúng ta đến giờ vẫn còn chưa phá được lớp chắn bảo vệ tinh thần của hắn."
Trưởng phòng Đỗ lập tức cúi đầu nhận lỗi: "Thiết bị ở chi cục không được tốt lắm."
"Không phải là vấn đề thiết bị, mà là thiết bị bị hệ tinh thần của hắn làm hỏng rồi."
Vương Trạch lén lút nhìn Thịnh Linh Uyên, "Tôi đã bảo từ trước là không thể xem nhẹ hệ tinh thần rồi mà, cần phải chú trọng bồi dưỡng, nhưng bọn họ không chịu nghe tôi, bây giờ những đồng chí trẻ này ngay cả tất của mình còn chả giặt sạch được thì nói gì đến tẩy não người khác..."
Tuyên Cơ không khỏi cảm thấy chướng mắt với ánh mắt lén la lén lút của con cá chép đen kia, vừa nghĩ vậy, cậu liền nghiêng người sang đứng chắn trước Thịnh Linh Uyên.
Sau đó nhìn thấy khoé mắt cong cong "ta rất hiểu" của Thịnh Linh Uyên, cậu lại lùi về nửa bước, Vương Trạch như có điều suy nghĩ, vẻ mặt hơi thay đổi.Lúc này, Tuyên Cơ mới chợt nhận ra, vừa rồi mình đứng ngăn lại như thế dường như là đang mơ hồ bày tỏ sự không tin tưởng.
Hệ tinh thần gì đó đều lòng dạ thâm sâu khó lường, quả thực là không thể nói rõ, Tuyên Cơ im lặng một chút rồi đành xắn tay áo lên, nói: "Ông có tin tôi không, hay là để tôi thử xem sao nhé?"
Vương Trạch: "Ông nói gì cơ?"
Trưởng phòng Đỗ: "Chủ nhiệm Tuyên, anh là hệ tinh thần à?"
Chị nhớ rõ là lúc ở trên biển đã xem qua thẻ công tác của cậu ta, hình như là trên đó viết...Tuyên Cơ thật thà trả lời: "À, không phải, tôi là hệ lôi hoả."
Trưởng phòng Đỗ: "..."
"Không được đâu người anh em!"
Vương Trạch vội vàng kéo Tuyên Cơ lại: "Chuyện này không được đâu, ông hãy nghe tôi nói, chúng ta không phải là xã hội đen, chúng ta có kỷ luật mà!
Tuyệt đối không được nghiêm hình bức cung!
Trong cục đã có quy định rõ ràng, ngoại trừ các phương pháp hệ tinh thần "Hợp lý và cần thiết" ra thì không được phép sử dụng bất cứ hình thức năng lực đặc biệt nào khác trong quá trình thẩm vấn; hấp, chưng, kho, xào, chiên nướng đều là trái pháp luật!"
"Tôi biết, ông cứ yên tâm."
Tuyên Cơ vỗ vỗ vai người thẩm tra viên: "Người anh em, cho tôi mượn giấy bút nhé."
Vương Trạch càng cảm thấy tuyệt vọng hơn, chuẩn bị cả mồi lửa luôn rồi, không phải là cậu ta định đốt lò nướng luôn đấy chứ: "Chờ..."
Nhưng Vương Trạch còn chưa dứt lời thì đã thấy Tuyên Cơ suy nghĩ một chút rồi vẽ thật nhanh lên giấy một chuỗi văn tự to to nhỏ nhỏ, một nét là thành -- Rõ ràng là bút mực đen chuyên dụng nhưng khi cậu viết lên giấy, mực nước lại biến thành màu lửa đỏ rực sáng.Mấy món nghề của hệ tinh thần, thực ra Tuyên Cơ cũng biết một cái.
Cảm nhận được ánh mắt của Thịnh Linh Uyên, cậu lại vô thức muốn khua chân múa tay khoe mẽ, cậu thuần thục như đã từng tập luyện, lấy tay kẹp lấy tờ giấy kia, cổ tay khẽ rung, chú văn lập tức thành hình, động tác vô cùng tiêu sái.Trưởng phòng Đỗ: "...
Động tác này ngầu ghê."
Vương Trạch cũng không dám mê muội theo, dù sao cậu ta cũng là một Phong Thần có thâm niên, một chuỗi "vòng lớn vòng bé" vừa thành hình, mặc dù không hiểu chủ nhiệm Tuyên vừa vẽ nhang muỗi hay gì, nhưng cậu ta cũng không khỏi dựng tóc gáy, chợt bước lùi lại nửa bước, bàn tay giữ chặt lấy súng bí ngân ở bên hông.Thịnh Linh Uyên lại không có tâm trạng tán thưởng động tác của Tuyên Cơ, hắn nhíu mày, đây là Vu Nhân Chú -- ác chú "Tố hồi"!Lúc ở Đông Xuyên, Tuyên Cơ là cá trong chậu bị vạ lây, từng bị cuốn vào tố hồi một lần, nhưng từng ăn thịt heo không có nghĩa là biết đường heo chạy, nếu như ác chú có thể dễ dàng bị khống chế như vậy thì đã không bị phong ấn trong tế đàn rồi, tiểu quỷ này cũng có gan lắm!Lúc đó Vương Trạch đã cảm nhận được một luồng gió âm u sượt qua người, vừa quay đầu lại thì thấy Thịnh Linh Uyên vừa mới đứng ở cửa đã lập tức dịch chuyển đến ngay phía sau Tuyên Cơ, mà đúng lúc này, tờ giấy vẽ đầy vòng lớn vòng nhỏ kia không gió mà bay, rồi bất chợt rung lên, những đường nét màu lửa đỏ giống như những viên đạn bắn ra từ tờ giấy, đan chéo nhau một cách phức tạp trong không trung...
Vu Nhân Chú thành!Thịnh Linh Uyên sửng sốt, thời niên thiếu hắn lớn lên ở Đông Xuyên, hắn hiểu rõ sự phức tạp của tiếng Vu Nhân, nó hoàn toàn khác biệt với tiếng Hán, người bình thường dùng đá thuỷ tinh đè lên để vẽ theo còn chưa chắc đã vẽ lại được đúng, thế mà Tuyên Cơ chưa từng học tiếng Vu Nhân lại có thể vẽ một lần là thành.Lẽ nào tiểu tử này là kỳ tài?"
Ối..."
Tuyên Cơ vẫy đuôi khoe mẽ xong, trừng mắt nhìn ác chú một lúc mới phát hiện ra mình không biết tiếp theo phải làm gì, bèn mặt dày dùng truyền âm nhập thất: "Tôi chỉ biết sao chép lại thôi, đừng khiến tôi mất mặt trước đồng nghiệp, cái này...
Ngài có thể chỉ dạy cho tôi một chút xem bước tiếp theo phải làm gì được không?"
Thịnh Linh Uyên: "..."
Bệ hạ đã từng va chạm xã hội rất nhiều nhưng lúc này cũng phải hít một hơi khí lạnh.
Hắn nghi ngờ nhóm thủ hoả nhân này mệnh ngắn đều là vì thích tự tìm đường chết.Tuyên Cơ vừa mới phân tâm là đám dây dợ chú văn trôi nổi trong không trung liền tận dụng cơ hội mà lao về phía cậu, giọng nói lạnh lẽo nào đó đã đi qua thần thức mà cậu vừa thả ra ngoài, Thịnh Linh Uyên nhắc nhở: "Đừng phân tâm!
Ác chú bắt nạt kẻ yếu nhưng sợ kẻ mạnh, sẽ phản phệ...
ôi!"
Có thể là chú văn do tiểu yêu hệ hoả này vẽ sáng quá, Thịnh Linh Uyên bị ánh lửa kia chiếu vào mắt đến bực cả mình, vừa đúng lúc đó bệnh đau đầu đến chết cũng không tha kia lại đột nhiên tái phát, lúc này đau đến kịch liệt, trước mắt hắn gần như tối sầm lại.Tuyên Cơ nghe thấy giọng Thịnh Linh Uyên không đúng lắm, vội quay đầu lại nhìn hắn: "Sao thế..."
"Nhìn ta làm gì, ngươi đừng có mất tập trung!"
Thịnh Linh Uyên đổ đầy mồ hôi lạnh, thở hổn hển, trong đầu hắn như có một sợi gân hỏng, đột nhiên hoá thành một cây chuỳ sắt, đập thật mạnh vào huyệt thái dương của hắn, vẽ ra cho hắn một cảnh tượng chôn cất đến là uy nghi.Chú Vu Nhân lượn quanh người Ngân Ế, tên mù như cảm nhận được gì đó, đột nhiên mở to đôi mắt trắng hếu, trừng mắt lên như quỷ treo cổ, vừa khéo làm nổi bật bầu không khí trong phòng thẩm vấn dưới tầng hầm của chi cục Du Dương, góc độ chuẩn đến cảm động, Tuyên Cơ bị bất ngờ, không kịp đề phòng, tay hơi run lên, chú văn tố hồi màu lửa đỏ bị tên mù bắn ra ngoài.Từ sau khi Tuyên Cơ lên đại học rồi ra ngoài xã hội không lâu đã vô tình sa chân vào CLB hâm mộ phim kinh dị, từ đó trở đi cậu rơi vào vòng luẩn quẩn càng sợ càng xem, càng xem càng sợ, không thoát ra được.
Lúc bị hơn một trăm cỗ thi thể bao vây tấn công trên biển, cậu cũng không cảm thấy thế nào, nhưng cậu lại sợ những hình ảnh như có hiệu ứng điện ảnh thế này, khuôn mặt cậu bị sự xấu xí của Ngân Ế doạ cho trắng bệch.Thịnh Linh Uyên lại cứ nghĩ cậu run tay vì không khống chế được ác chú, bèn đưa tay giữ lấy cổ tay cậu.Tuyên Cơ: "..."
Cổ tay cậu cháy mất rồi.Đầu Thịnh Linh Uyên đau như muốn nứt ra, cộng thêm Vu Nhân chú quá phức tạp, hắn không có sức để chỉ dẫn cậu, không thể làm gì khác hơn nắm lấy tay cậu, vẽ nên một chuỗi văn tự Vu Nhân ở trên không, tơ vàng ánh lửa và sương đen đan xen quấn quýt.Tuyên Cơ chẳng hiểu vì sao mà khi cậu nhìn thấy những văn tự Vu Nhân này, trong lòng lại bỗng nhiên cảm thấy vô cùng đau xót, cái cảnh người đó cầm tay cậu viết chữ giống như một nỗi khao khát mà cậu đã dồn nén trong lòng suốt cả ngàn vạn năm qua, đột nhiên tâm nguyện hoá thành sự thật, tầm mắt của cậu lập tức mờ đi."
Đi!"
Thịnh Linh Uyên vừa viết xong liền dùng tay Tuyên Cơ đẩy mạnh Vu Nhân Chú ra, tố hồi "dặt dẹo" vì bị chủ nhân bỏ bê vừa nhận được tiếp viện, lập tức trở nên mạnh mẽ, ánh lửa chói mắt chợt sáng lên, suýt chút nữa đã khiến phòng thẩm vấn dưới tầng hầm phát sáng quá mức, đâm thẳng vào hai mắt của Ngân Ế.Ngân Ế lùi về sau rồi ngã xuống, những đầu nối gắn trên đầu hắn lập tức rít lên, màn hình trên thiết bị thẩm vấn tối đen như đứt cầu dao đột nhiên xuất hiện hình ảnh!Trưởng phòng Đỗ trợn mắt ngỡ ngàng, bàn tay như có phản xạ có điều kiện, giơ điện thoại lên chụp vội, mà Vương Trạch cũng gần như cùng lúc cất lời: "Không được đăng lên vòng bạn bè!"
"Không đăng, cam đoan không đăng!
Lãnh đạo yên tâm, tôi chỉ giữ lại để thúc giục bản thân phải tiến bộ hơn."
Trưởng phòng Đỗ dùng hai tay giơ điện thoại lên, nhìn về phía Thịnh Linh Uyên: "Lão gia ngài..."
Bệ hạ đập một tiếng giòn tan lên mu bàn tay Tuyên Cơ.Âm điệu của trưởng phòng Đỗ rớt xuống quãng tám: "...
Bớt giận."
Tai Thịnh Linh Uyên ù đi, hắn chỉ mơ hồ cảm thấy hình như Tuyên Cơ vừa nói gì đó, hắn không nghe rõ, nhưng cũng không có tâm trạng truy cứu, gân xanh nổi đầy trên trán.
Thịnh Linh Uyên mơ hồ nhớ tới mấy năm cuối đời, mỗi đêm đều phải đập đầu vào cột mới có thể giảm bớt cơn đau, sau này, những cơn đau đầu càng ngày càng trở nặng, còn xúc cảm của hắn thì lại càng ngày càng chết lặng...
Thực sự là một kiếp phù sinh bị giày vò đến tận khi chết.Nghĩ tới những tháng ngày đó, Thịnh Linh Uyên chợt nghĩ đến một chuyện mà trước đây hắn chưa từng nghĩ tới - hắn muốn vĩnh biệt cõi đời, trong lúc nhất thời, hắn chỉ hận không thể vứt hết đám Bản Chân Giáo đứng sau những trận âm trầm tế và đám "Ty Thanh Bình" vô dụng này cho chó ăn.Tuyên Cơ nắm lấy bàn tay vừa bị đánh của mình, cậu bị hắn đánh một cái mà vẫn chưa thể hoàn hồn lại.
Lúc này, một thẩm tra viên chợt bước tới trước màn ảnh, kinh sợ hô to: "Thận Đảo!
Mọi người mau nhìn xem, hình như đây chính là Thận đảo mà năm đó nhóm của đội trưởng Yên gặp phải!
"
_________
M: Lại thêm một chương dài gần 7000 chữ 😂