- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 653,945
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm
- 36
[Edit] Liệt Hỏa Kiêu Sầu (Bản Chỉnh Sửa) - Priest
CHƯƠNG 85.1
CHƯƠNG 85.1
--Dưới mười trượng hồng trần, chúng sinh đều đang chịu khổ --
________
Edit: MeowCho dù biết đây chỉ là quá khứ, chỉ là ký ức, bởi vì trong dòng chảy lịch sử, Thiên Ma Kiếm đã không chữa được, thế nhưng tim Tuyên Cơ vẫn như treo trên sợi dây.
Thanh tâm phù trên tay một lần nữa tỏa ra hơi lạnh như băng nhắc nhở, Tuyên Cơ siết chặt nắm tay vô thức buông lỏng lại, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi lò kiếm bên trong ảo cảnh, vô thức hòa cùng với nhân vật chính trong ký ức, cùng chờ đợi diễn biến tiếp theo.Vi Vân giống như già đi mười tuổi, tám mươi mốt ngày trôi qua, ngay cả áo choàng cũng trở nên rộng hơn, hai tay hắn nâng lên một thanh Thiên Ma Kiếm hoàn hảo không hề hao tổn, biểu cảm trên mặt lại giống như một bác sĩ chuẩn bị nói với người nhà bệnh nhân rằng không có cách nào chữa trị.Có thể là vì vị này ngày ngày mang gương mặt khóc tang, Nhân Hoàng vốn nhìn rõ mọi việc lại hoàn toàn không hề để ý tới, bước một bước về phía trước, nắm chặt lấy thanh Thiên Ma Kiếm, bàn tay không ngừng run rẩy.Sau đó hắn nhẹ nhàng rút kiếm ra khỏi vỏ, nỗ lực hết sức, mới dám lấy hết dũng khí chạm lên thân kiếm, trong chớp mắt, bệ hạ hiếm khi thể hiện cảm xúc trên mặt bỗng lộ ra vẻ kinh hỉ khiến người ta nhìn mà đau xót: "Ta...
Ta cảm nhận được y!"
Tuyên Cơ kinh ngạc quay đầu nhìn Thịnh Linh Uyên ba ngàn năm sau.Lão ma đầu vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, cầm đèn lồng đứng cách đó mấy bước, vuốt cằm nói: "Ừ, quả đúng là thân kiếm mới luyện lại có cộng cảm với ta."
"Như vậy nói cách khác...
""Chỉ là thân kiếm mà thôi, bên trong kiếm trống không, kiếm linh không có ở đó."
Lão ma đầu bình luận một cách vô cùng khách quan, "Ta cảm nhận được cộng cảm của thân kiếm chắc hẳn là do thanh kiếm kia đã nằm trong lưng ta vài chục năm, hơn nữa kiếm luyện trong lò cùng với máu của ta -- chẳng phải khi ta với ngươi dính máu cũng xảy ra tình huống khó xử như vậy ư?
Chắc là cộng cảm có liên quan đến thân kiếm chứ không liên quan gì nhiều đến kiếm linh, cũng chưa từng nghe nói những khí linh và khí chủ khác từng có mối liên hệ này.
Đạo lý này vừa nghĩ đã hiểu, chẳng qua là lúc đó ta còn trẻ, tính tình hơi ngang ngược, một khi đã cố chấp là sẽ không chịu buông bỏ."
Thịnh Linh Uyên thoáng nghiêng đầu, khá là hăng hái nhìn chính mình lúc còn sống từ góc nhìn của người ngoài cuộc.Nhân Hoàng trẻ tuổi cũng nhanh chóng phát hiện ra chân tướng, sức sống và nét hồng hào trên gương mặt trong chớp mắt đã tan thành tro bụi, hắn ngơ ngác đối mặt với thanh kiếm sắt, ngón tay đang đặt trên kiếm siết chặt lại một cách tàn nhẫn, khiến lưỡi kiếm cứa vào da thịt, cắt sâu vào lòng bàn tay hắn."
Bệ hạ!"
Đám người quanh đó sợ hãi hô lớn, Vi Vân mang gương mặt phờ phạc, co quắp quỳ xuống đất.Rồi ngay sau đó, hắn được một làn sương đen dịu dàng đỡ dậy."
Y không có ở đó."
Nhân Hoàng trẻ tuổi trầm mặc một lúc lâu, liếc mắt nhìn Vi Vân, dùng giọng nói bình tĩnh hòa nhã nói: "Kiếm linh không có ở đây."
Chân Vi Vân đã run đến nỗi ngay cả áo khoác cũng khẽ rung theo."
Không sao cả."
Nhân Hoàng lại trầm mặc thêm một lát, sau đó hắn khẽ nói: "Không sao cả...
A Vân, trẫm không trách ngươi, ngươi cứ về nghỉ một đêm đi, suy nghĩ kỹ xem là do chỗ nào chưa đúng, rồi thử lại một lần nữa.
Xương Chu Tước vẫn còn, máu của trẫm ngươi lấy lúc nào cũng được, những người ở lò kiếm cũng tuỳ ngươi phân phó."
Hắn còn chưa nói dứt lời, chợt nghe thấy nội thị ở bên cạnh thét lên chói tai, hoá ra là Nhân Hoàng siết thanh kiếm kia chặt quá, ngón tay cứ thế bị thanh bảo kiếm thổi lông gãy tóc kia cắt đứt, máu chảy ra nhuộm đỏ áo bào của hắn, ngón tay rơi xuống đất bỗng hóa thành sương đen, quấn lấy tay của Thịnh Linh Uyên, tự nối liền như cũ.Người đàn ông đó giống như hoàn toàn không có cảm giác đau, căn bản là chẳng buồn để ý đến những ngón tay bị đứt của mình, hắn chỉ hơi bối rối mà ôm lấy thanh kiếm sắt suýt chút nữa đã rơi xuống đất, trong khoảnh khắc ấy, vẻ mặt của hắn tựa như đã hoàn toàn sụp đổ.Nhưng ngay sau đó lại như chưa hề có gì xảy ra, nét mặt của hắn chỉ là run rẩy trong khoảnh khắc rồi lại tự cưỡng ép bản thân trở về như bình thường.
Hắn cúi đầu, ôm chặt thân kiếm kia vào trong lòng một lúc, không để cho bất kỳ kẻ nào nhìn thấy vẻ mặt của mình, sau đó hắn đột nhiên dùng sức, bàn tay nổi đầy gân xanh, tự tay bẻ gãy thân kiếm.Trái tim Tuyên Cơ như ngừng một nhịp -- Bệ hạ vẫn còn cộng cảm với thân kiếm!Thịnh Linh Uyên không nói tiếng nào, tay không bẻ gãy thân kiếm, cổ áo trắng như tuyết của hắn đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt, sau đó bệ hạ bắt đầu cẩn thận nhặt lại hết những mảnh vụn kiếm, nhẹ nhàng đặt trước mặt Vi Vân, vỗ vỗ lên vai của vị Thiên Nhĩ cuối cùng, trong ánh mắt là sự vắng lặng của một kẻ điên: "Thử lại lần nữa."
Giữa răng và môi loang đầy vết máu, là do hắn cắn bể đầu lưỡi."
Thử lại đi!"
"Làm lại lần nữa."
"Ta nói không phải thất bại tức là không thất bại, ngày mai lại mở lò kiếm."
"A Vân, thử lại một lần nữa đi..."
Trong ảo cảnh, Nhân Hoàng khoét tim lấy máu hết lần này đến lần khác, một lần rồi lại thêm một lần nữa thất vọng, hắn dần dần chết lặng, dần dần hết hy vọng, chỉ là vẫn cố chấp không chịu buông tay, cứ cách tám mươi mốt ngày, hắn lại tự tay bẻ gãy thanh kiếm sắt mới thành hình, khắc ghi lại nỗi đau tan xương nát thịt mà năm đó không thể chia sẻ cùng kiếm linh, sau đó lại ép Vi Vân đi rèn lại kiếm.Bên ngoài ảo cảnh, Tuyên Cơ nhìn đến ngây người, tựa như hóa đá.
Thấy cậu vẫn không hề nhúc nhích, lão ma đầu cứ cho rằng cậu bị những chuyện điên cuồng, hoang đường mà bản thân đã làm khi còn trẻ dọa sợ, ngẩng đầu nhìn sắc trời đang không ngừng biến đổi, trong lòng hắn đoán được có lẽ ảo cảnh này đã đến cực hạn rồi, liền vỗ vỗ Tuyên Cơ: "Chuẩn bị ra ngoài thôi, những chuyện mất mặt này của ta, ngươi còn mải mê xem nữa à?
"Tuyên Cơ chậm rãi nghiêng đầu qua chỗ khác, chẳng biết tộc huy của cậu đã hiện trên mi tâm từ lúc nào, tộc huy màu lửa đỏ khiến cho mặt mày cậu toát lên một chút gì đó yêu dị thê lương.
Cậu nhìn hắn bằng ánh mắt không thể miêu tả bằng lời, trong mắt cậu như đọng lại quãng thời gian mấy nghìn năm, một ánh nhìn thấu suốt sinh tiền tử hậu.Ánh mắt kia khiến Thịnh Linh Uyên cảm thấy như sắp có chuyện không lành."
Không cần để tâm đâu," Thịnh Linh Uyên nói: "Chỉ là chuyện xưa thuở còn sống mà thôi.
"Hắn vừa nói xong, ánh chiều tà đỏ rực nơi chân trời theo đó mà trở nên vặn vẹo, ảo cảnh bắt đầu run rẩy, ảnh nhân ngông cuồng, mưu tính vây khốn kẻ đứng đầu quần ma trong tâm ma trận rốt cục cũng chẳng là cái thá gì, vẫn thua dưới tay hòn đá sắt lạnh băng ba ngàn năm này."
Không biết lượng sức."
Thịnh Linh Uyên mỉm cười, "Ảo cảnh sắp sụp đổ rồi, tiểu yêu, đi thôi."
Tuyên Cơ vẫn không nhúc nhích.Thịnh Linh Uyên chợt cảm giác được có gì đó không đúng, chỉ thấy Tuyên Cơ ngẩn ngơ nhìn hắn nói: "Ta có tên có họ, không phải là 'Tiểu yêu'."
Rất nhiều năm trước đây, khi Thiên Ma Kiếm linh lần đầu tiên ra khỏi vỏ, sau khi nhìn thấy kiếm minh và thân kiếm của mình, cậu hoàn toàn thất vọng: "Ta không muốn bị gọi là 'Đồng', nghe cứ như là 'Tiểu Hồng' ấy!
Tên xúi quẩy nào đã khắc kiếm minh cho ta thế?
Không uy phong tẹo nào!
Ngươi đừng có mà gọi ta bằng cái tên này!"
Thiếu niên thiên tử năm đó mang dáng vẻ chững trạc kiềm chế, nhưng trong ánh mắt lại mang đầy ý cười như gió mùa xuân... cũng không hề phản đối.
Hắn vuốt ve thân kiếm, trêu đùa thanh kiếm bản mạng tâm ý tương thông của mình: "Nguyên thân của ngươi là con gà lông đỏ, còn muốn uy phong thế nào nữa?
Ngươi không thích đại danh, được thôi, vậy thì ta sẽ tiếp tục gọi ngươi bằng nhũ danh 'Gà con' nhé.
""Ai là gà lông đỏ chứ!
Cho dù có là gà, ta cũng là gà lôi năm màu!
Hừ...
Bị ngươi mang theo chạy trốn, nói ai là gà hả!"(*) Hiểu đơn giản thì nhũ danh nó như là tên ở nhà hay gọi trẻ con í, như là Bông, Tôm, Bin, Bo các thứ, trẻ con lớn rồi, không gọi bằng nhũ danh nữa mà gọi bằng đại danh, tên thật, tên trên giấy tờ.
Linh Uyên là nhũ danh, Thịnh Tiêu là đại danh.Cậu vừa quấn vừa náo, ép bệ hạ của cậu đổi tên cho mình, bệ hạ bị ép dùng chung tầm nhìn với cậu, bị cậu nháo đến choáng váng đầu, cuối cùng đành phải cất lời: "Ngươi vừa sinh ra đã được khắc kiếm minh lên rồi, làm sao mà đổi được?
Không thì ta dứt khoát đổi nhũ danh của ngươi thành chữ 'Cơ' nhé, giống như ngôi sao Toàn Cơ trên bầu trời kia, như vậy đủ thể diện rồi chứ?
"Ngươi từng nói rằng ta giống như ngôi sao Toàn Cơ trên bầu trời kia.
"Ngươi...
"(*) Nhũ danh của tiểu kiếm linh là Gà con - 小鸡, chữ 鸡 (Kê) và 玑 (Cơ) trong 璇玑 - Sao Toàn Cơ đều đọc là [jī], cho nên lúc đó Linh Uyên mới bảo đổi một chữ [jī] khác, từ tiểu Kê thành tiểu Cơ, mà Toàn Cơ [đọc là [xuánjī], gần giống với 宣玑 [xuānjī] Tuyên Cơ.
Ba ngàn năm sau, trong trạng thái không còn ký ức, tiểu Cơ vẫn luôn nhớ dường như Cơ mới là tên thật của mình, Tuyên thì là họ của cậu thanh niên đã chết kia.Thịnh Linh Uyên thấy bàn tay Tuyên Cơ đột nhiên nổi lên ánh lửa, thoáng cái đã đốt cháy đi phù chú vẽ bằng dầu đèn, hắn kinh ngạc, không kịp nghĩ gì hết, giơ tay lên chụp lấy cổ áo của Tuyên Cơ, muốn níu lấy cậu lại, nhưng bàn tay vươn ra lại cứ thế xuyên qua ngực Tuyên Cơ, hai người như ở hai chiều không gian khác nhau, Thịnh Linh Uyên không giữ lại được gì!Sau một khắc, ảo cảnh sụp đổ, hư không vỡ vụn, dưới chân Thịnh Linh Uyên trống không.Sương đen xé tan ảo cảnh thiên ma giả mạo, Thịnh Linh Uyên rơi xuống vùng đất lạnh nứt nẻ của Giang Châu, bên cạnh hắn ngay cả con ruồi cũng không có...
Tuyên Cơ đã biến mất!Ảnh Nhân cất tiếng cười to, tiếng cười hoà cùng với tiếng sấm chớp rền vang, quanh quẩn trong trời đất.
Trong địa mạch cạn khô trên cả Giang Châu, chướng khí màu đen nhanh chóng tràn khắp mọi nơi, di chuyển tới mặt đất, toàn bộ các máy giám sát năng lượng vẫn luôn trong cảnh thái bình giả tạo đồng thời nổ mạnh, mây giông tụ lại trên đỉnh đầu, chướng khí lan tràn bao phủ thôn làng, tiếp đó lại bao trùm lên thành thị.Đàn chim giật mình hoảng sợ, gia cầm gia súc không có chỗ trốn, đầu tiên là thét lên thảm thiết rồi nhanh chóng trở nên tĩnh lặng, giống như những động vật hoang dã bị thuật khôi lỗi khống chế, ngây ngốc đông cứng tại chỗ.Sau đó đến lượt con người --Chướng khí chui vào lỗ tai của một người phụ nữ một mình làm nông, người phụ nữ bất ngờ cất tiếng khóc lớn, một cụ già bị chướng khí bám theo cầm phiếu chuẩn đoán của bệnh viện, đột nhiên xông về phía cây cầu; chướng khí tràn qua bầu trời thành phố, trên giao lộ xảy ra một chuỗi tai nạn liên hoàn, giao thông trở nên hỗn loạn, tiếng còi ô tô vang lên rối rít, hợp tấu thành một dàn hợp xướng đầy lo âu.
Có người xông ra đường cái gào thét, có người gọi điện thoại mắng chửi người, có người trốn ở góc phòng trăn trở...Dưới mười trượng hồng trần, chúng sinh đều đang chịu khổ.Thịnh Linh Uyên thả thần thức ra, trong chớp mắt như bước vào một nồi cháo đang sôi sùng sục, bên trong là nỗi vui buồn cuồn cuộn chảy của hàng trăm hàng ngàn vạn người.________
P/s: Mình định up mỗi chương 84 thôi vì chưa edit chương 85, nhưng mà chương 84 phải đọc nốt cùng đoạn đầu c85 mới đỡ ngắt quãng nên là chương 85 mình chia thành 2 phần nha~ Đây cũng là 1 trong những chương mình thích nhất trong bản 2.0 này, bởi vì nó kể về chuyện không chữa được thiên ma kiếm một cách chi tiết hơn bản 1.0 rất nhiều, khiến mình cảm nhận được sâu sắc tình cảm của Linh Uyên, sự điên cuồng của Linh Uyên khi mất đi tiểu Cơ và sự cố chấp không chịu buông tay của hắn, giống như tiểu kiếm linh từng nói, nếu Linh Uyên có người trong lòng, thì tình này còn bền lâu hơn thiên trường địa cửu, vĩnh viễn không thể đặt ai trong trái tim được nữa.
Tiểu kiếm linh luôn cảm thấy Linh Uyên là cả thế giới của mình, nhưng lại không biết rằng cậu cũng là thế giới của Linh Uyên, sau khi kiếm gãy, thế giới của Linh Uyên cũng không còn nữa, huyết mạch, sinh mạng hay cảm xúc đều không còn gì quan trọng, sợi dây níu giữ Linh Uyên ở lại thế gian này đã đứt từ cái khoảnh khắc Linh Uyên nghĩ - bị lừa dối rằng không có cách nào sửa được thiên ma kiếm, không có cách nào giữ được tiểu Cơ.
Đó cũng là lý do mà bệ hạ ba ngàn năm sau hiểu chuyện như thế nhưng lại kiên quyết phủ nhận việc con búp bê gỗ là Tri Xuân vậy.