- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 653,945
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm
- 36
[Edit] Liệt Hỏa Kiêu Sầu (Bản Chỉnh Sửa) - Priest
CHƯƠNG 104.2
CHƯƠNG 104.2
-- Tên khốn kiếp không biết nông cạn này, muốn chết à?
--
Edit: Meow
"Ngươi là hào địa mạch."
Thịnh Linh Uyên nhìn chị, nói, "Sao hả, các ngươi theo dõi thiên thời, bây giờ còn muốn chế trụ cả địa mạch?"
Đan Lâm bị hắn dùng một câu vạch trần cương vị công tác, ban đầu chị hơi sững sờ, sau đó thì nở nụ cười, thoải mái ngồi xuống: "Đúng, tôi là Đan Lâm, người phụ trách của Bạo Vũ, sao ngài lại biết?"
"Trên người ngươi còn vương 'địa khí'."
Thịnh Linh Uyên nói, "Năm thứ hai sau khi Đại Hỗn Chiến kết thúc, Đế Sư Đan Ly đã từng đề xuất việc tu sửa địa mạch, ý tưởng của y chính là thiết lập các trạm kiểm soát ở những vị trí mấu chốt của địa mạch, giao cho những người có chuyên môn trông giữ, gọi là hào địa mạch.
Một khi địa mạch xuất hiện biến động lạ tức là gần đó đang có đại yêu hoạt động, có thể báo động trước để ra lệnh cho quân ta bao vây diệt trừ.
Lúc ấy những người hào địa mạch được gọi là 'Địa Lang Trung', thức hải cộng hưởng với địa mạch, thức hải chịu đựng muôn ngàn thử thách, thân thể thường xuyên bị dày vò, thường thì chẳng qua được bao nhiêu năm đã dầu hết đèn tắt (chết)."
Đan Lâm ngồi thẳng: "Sau đó thì sao, việc tu sửa địa mạch không thành công ư?"
"Không giải quyết được gì, hào địa mạch chính là một cái hố cần lấp đầy bằng mạng người, lại còn phải là mạng của người tu hành.
Mà những người tu hành, có ai là không coi trọng bản thân đâu, người sau càng tiếc mạng hơn người trước, làm gì có ai chịu đi?
Đế Sư vì danh tiếng của mình nên cũng không dám nhắc lại việc này nữa."
Tri Xuân nghe xong lập tức sốt ruột nói: "Nhưng Đan tổng đã làm việc này mấy chục năm rồi, chị ấy...
"Thịnh Linh Uyên rũ mắt xuống, liếc mắt nhìn Tri Xuân, cảm thấy đao linh này cũng khá thú vị, suýt chút nữa đã chết trong tay hắn hai lần, vậy mà vẫn có thể công tư phân minh, không hề sợ hắn chút nào.
Bản thân đã ở tình trạng như vậy mà còn có tâm sức quan tâm đến người khác, tính cách khá giống với Vi Vân, nhưng không ngu xuẩn như tên hoàng tử giả đó, chỉ giống những điểm tốt của y."
Chị ta thì không sao đâu, đó đã là chuyện từ xưa xửa xừa xưa rồi, hiện giờ Xích Uyên đã bị phong ấn, hào địa mạch không phải chịu tổn thương lớn như vậy nữa, hơn nữa nếu ta đoán không nhầm, hiện giờ các ngươi đều dùng máy móc, chỉ cần bản thân chú ý một chút, đừng lúc nào cũng để cơ thể tự cảm nhận là được."
Thịnh Linh Uyên nhận lấy cốc cà phê Tuyên Cơ bưng tới, mùi có vẻ rất thơm, chưa nhìn xem đó là gì đã uống, bất ngờ uống phải một ngụm vừa chua vừa đắng như "thuốc bắc", miệng đắng đến khổ sở, suýt chút nữa đã không thể duy trì được điệu bộ đoan trang như thế ngoại cao nhân.Thịnh Linh Uyên không thích tất cả những vị đậm, ghét ngọt ghét cay, và sợ nhất là đắng, nhưng hắn lại rất ngại thể hiện ra ngoài, chỉ có một mình Tuyên Cơ biết, khi còn bé, nếu ăn phải đồ có vị cay đắng, hắn sẽ co đầu lưỡi lên, sau đó nuốt hết xuống.
Lúc cậu bưng cốc cà phê tới, ban đầu vốn định thêm chút đường cho bệ hạ, tay cũng đã gắp miếng đường lên rồi, nhưng vừa ngẩng đầu lên đã thấy hắn nhìn chăm chú đao linh khác y như một con sói già đang vẫy đuôi...
Vì vậy cậu đã phục vụ hắn bằng vị nguyên bản.Thịnh Linh Uyên vẫn không thể hiện cảm xúc, nhưng trong khoảnh khắc cà phê tràn vào miệng, rõ ràng lông mi đã khẽ nhíu một cái, nhưng không có một ai nhận ra.Tuyên Cơ cúi đầu, che lại nụ cười không lương thiện cho lắm, tự tay đón lấy cốc cà phê của Thịnh Linh Uyên, khẽ nói: "Tôi quên mất, chưa cho đường."
Cậu bỏ thêm đường vào cốc cho Thịnh Linh Uyên, lại thêm một thìa sữa đặc to, khuấy cốc "thuốc bắc"đen thùi lùi thành màu cà phê đậm, sau đó tự ý nếm thử một ngụm, "vô tình" chạm đúng vào chỗ Thịnh Linh Uyên từng uống rồi hết sức vô tội trả lại chiếc cốc về chỗ cũ: "Giờ không đắng nữa đâu."
Thịnh Linh Uyên: "..."
Tên khốn kiếp không biết nông cạn này, muốn chết à?Vương Trạch vừa bước vào cửa đã bị bộ quần áo đôi mờ ám "giết" một lần, lúc này lại bị "double kill" ở cự ly gần, cậu rất muốn kêu gào than khóc -- Mặc dù cậu đã từng bày tỏ bản thân muốn gặm ánh trăng nhưng đó cũng chỉ là chém gió thôi, cậu cũng chưa có gặm thật, sao lại phải chịu tội tình đến mức này!
Mà ở trước mặt vị lão gia thần bí có vẻ chính là Vũ Đế "Thịnh Tiêu" đội mồ sống lại kia, cậu không dám lỗ mãng, vì vậy chỉ đành cúi gằm mặt xuống nhìn chân, điên cuồng phát ra hơi thở phẫn uất, tựa như một con chó già độc thân vừa triệt sản.Đan Lâm lại chẳng hề để ý đến những chuyện linh tinh này, nhanh chóng nắm được trọng điểm: "Tiền bối, vậy xin hỏi trạm kiểm soát 'Hào địa mạch' khi ấy được thiết kế như thế nào?"
Miệng Thịnh Linh Uyên vẫn toàn là vị đắng, hắn không đụng vào cốc cà phê nữa, giơ tay phất nhẹ trên mặt bàn gỗ, một tầng sương đen mỏng lan ra, nhanh chóng phác hoạ nên một tấm bản đồ cổ, mặt trên có ba mươi sáu vòng xoáy, biểu thị cho ba mươi sáu trạm kiểm soát, ánh mắt Đan Lâm sáng lên, vội vàng dùng điện thoại di động chụp lại."
Thời điểm đó bản đồ không được vẽ chính xác như bản đồ hiện tại của các ngươi, hơn nữa bề mặt trái đất cũng đã biến đổi, vị trí có thể sẽ có khác biệt, chỉ có thể dùng để tham khảo, còn phải chỉnh sửa thêm."
Nói đến đây, Thịnh Linh Uyên cũng không khỏi hơi xúc động.
Ai có thể ngờ được rằng, chuện năm đó Đan Ly muốn làm mà không thể hoàn thành được, lại có thể khiến một nhóm người phàm ở ba ngàn năm sau hé ra một cánh cửa?Đúng là...
Chuyện đời đổi thay như triều dâng triều hạ, thánh hiền thần quỷ thời xưa mà nay còn đâu.Thịnh Linh Uyên không nói nhảm, hắn đưa tay ra, mảnh vảy giao nhân đang lơ lửng giữa không trung liền rơi vào lòng bàn tay hắn: "Chắc hẳn Tuyên Cơ đã nói với các ngươi rồi, e rằng mảnh vảy giao nhân này chính là 'Chìa khoá' của Bạch Ngọc Cung trên không."
Yên Thu Sơn từ đầu đến giờ vẫn không lên tiếng chợt ngẩng đầu."
Giao nhân là một trong số ít tộc đã trải qua thời hồng hoang thượng cổ, thuộc cùng một thời đại với những linh vật tiên thiên đã hoàn toàn tuyệt chủng, đã từng chứng kiến cảnh tượng vá trời lấp biển."
Miếng vảy bị sương đen bọc kín, mặt ngoài lóe ra ánh huỳnh quang màu xanh nhạt, nhìn lâu khiến người ta đầu váng mắt hoa, dường như bên trong có cất giấu vật sống, Thịnh Linh Uyên nói, "Ta đã xem xong tế văn của Hà Thúy Ngọc, mặc dù tế văn không theo khuôn mẫu, nhưng có kết cấu, về cơ bản là được chia thành ba đoạn.
Đoạn thứ nhất là trước khi hiến tế, tế văn được sinh ra, tự mình liệt kê ra tế phẩm mà nó muốn; đoạn thứ hai là việc kiểm tra và nhận tế phẩm, tương đương với việc tế văn kiểm hàng, nếu như không thành công thì sẽ dừng ở đây, không có đoạn thứ ba.
Nếu như thành công thì sẽ có thêm một phần cuối, viết rõ ràng rằng sau khi nhận tế phẩm xong, điều kiện đã đạt thành, tế văn sẽ theo đó mà ban tặng cho người hiến tế thứ mà kẻ đó muốn.
Ta vốn tưởng rằng những tế văn này của bà ta đều thất bại, nhưng không ngờ rằng trong đó lại có ba phần tế văn có đủ ba đoạn.
"Yên Thu Sơn trầm giọng hỏi: "Nói cách khác, Hà Thúy Ngọc đã viết tế văn thành công ba lần?"
Thịnh Linh Uyên lấy ra ba tấm ảnh chụp tế văn viết đầy chú thích: "Đây là tế văn đầu tiên thành công, có thể là bà ta dùng đến độc đố kỵ, lúc tế văn sinh ra đã đòi hiến tế ba mươi trái tim của mỹ nhân mười tám tuổi, có lẽ là Hà Thúy Ngọc sợ tiêu chuẩn chọn 'mỹ nhân' của mỗi người mỗi khác, vì thế đã chuẩn bị khoảng 156 trái tim, tế văn nhận ba mươi bảy trái tim trong số đó, hiến tế thành công, ban cho bà ta mười 'con ngựa trắng'."
Yên Thu Sơn: "Mười cái gì?"
"'Ngựa trắng qua cửa' là một loại cấm thuật cổ (*).
'Mười con ngựa trắng' chính là nói trong một phạm vi nhất định sẽ khiến cho thời gian của anh trôi chậm đi mười lần, người khác có thể trải qua một phút đồng hồ thì anh có được mười phút."
Tuyên Cơ ngoan ngoãn ở bên cạnh giúp bệ hạ giải thích, giống như một người trợ lý vâng lời răm rắp, lại còn hoà nhã dễ gần, "Khi ra trận thì đây đúng là chiêu tuyệt sát, nhưng cái giá phải trả quá nặng nề, thông thường thì nếu không đến thời khắc cá chết lưới rách thì không ai dùng đến cả."(*) Bạch câu quá khích: 'Bạch' là trắng, 'câu' là con ngựa, 'quá khích' là qua khe cửa, Ngựa trắng qua cửa ý chỉ thời gian trôi qua nhanh như ngựa trắng chạy lướt nhanh qua khe cửa.Thịnh Linh Uyên không nhìn cậu, nói tiếp: "Phần tế văn thứ hai thành công, bà ta đã dùng da của chín bào thai không đủ tháng đổi lấy việc thời gian sẽ dừng lại ba lần 'Nháy mắt'...
"Tuyên Cơ phiên dịch lại: "Chính là thời gian tạm dừng... khoảng chừng hai ba chục giây."
"Cùng kiểu với chiếc đồng hồ bấm giây của đồng nghiệp các ngươi, thời gian dừng thì dài hơn, cũng thành công.
Nhưng ba cái nháy mắt có lẽ không đủ cho bà ta dùng, bà ta nhanh chóng viết ra phần tế văn thứ ba.
Phần tế văn thứ ba, ta không biết bà ta dùng thứ gì làm vật dẫn, nhưng ta đoán là có liên quan đến Ảnh Nhân, chắc là bà ta cảm thấy mình đã tìm ra được cách, cho nên muốn đổi sang một tế văn 'Chất lượng tốt một chút', dứt khoát rút từ trên người Nhân Ma.
Phần tế văn này rất thú vị, nó đồng ý cho bà ta có thể dừng thời gian lại, muốn dừng bao lâu cũng được, tế phẩm bỏ trống."
Tuyên Cơ không giải thích nổi nữa, cậu ngao du ở nhân gian ba ngàn năm, luôn luôn tuân theo quy củ phép tắc, vì thế cũng có rất ít hiểu biết về các loại tà thuật, xem ra còn không bằng một con yêu tinh rắn lai không đến 800 tuổi, quay đầu hỏi Thịnh Linh Uyên: "Tế phẩm có thể bỏ trống à?
Cái này nghĩa là sao, hứa suông à?"
"Loại tế văn này ta cũng từng nghe nói đến, nhưng khi tế văn thành hình thì thường cũng là lúc tạm biệt."
Thịnh Linh Uyên lắc đầu nói, "Thực sự là nếu như vẫn còn một chút lý trí thì đều sẽ dừng lại ở bước này."
"Vì sao?"
"Tà thuật há lại dễ đối phó?
Ngươi không biết nó muốn cái gì, mà một khi tế văn đã thành, bất kể nó muốn cái gì thì ngươi cũng phải cho, bằng không thì sẽ phải chịu thiên đao vạn quả."
Tri Xuân nhất thời nhớ lại cực hình mà cậu ta từng trải qua trên biển, co rúm người lại.
Yên Thu Sơn rõ ràng là không nhìn cậu, nhưng lại nâng con rối Thông Tâm Thảo lên rất đúng lúc.
Đan Lâm nghe đến đây thì cũng đã có suy đoán cơ bản: "Cho nên cuối cùng tế văn đã đòi..."
"Tuổi thọ còn lại của Hà Thúy Ngọc.
Thời gian của bà ta sẽ dừng lại ở vĩnh hằng, mạng của bà ta hiến tế cho tế văn, nếu ta không đoán sai, thi thể của Hà Thúy Ngọc có thể trải qua cả trăm triệu năm mà không mục, tươi mới đến địa lão thiên hoang.
Các ngươi có thể đặt thi thể bà ta trong một cái bình trong suốt, để trưng bày cũng ổn lắm."
Thịnh Linh Uyên nói đến đây, bỗng nhiên lại cười, lạnh lùng nói, "Cho nên ta mới đoán rằng bà ta lấy được tế văn từ Ảnh Nhân, ngoại trừ Ảnh Nhân, ai sẽ muốn cái mạng già đó sống thọ chứ?
Đơn phương tình nguyện có tốt gì đâu?"
Tuyên Cơ: "...
"Cậu chắc chắn, tên khốn kiếp này quả nhiên là lòng như gương sáng, không những giả vờ không hiểu tiếng yêu tộc mà còn tận dụng mọi cơ hội để đâm cậu một đao!Đan Lâm suy nghĩ một chút: "Nói cách khác, phương pháp để mở ra miếng vảy này rất có thể chính là tạm ngưng thời gian, phải tạm dừng được hơn ba mươi giây.
Nhưng cho dù chúng ta có Trương Chiêu thì tối đa cũng chỉ có thể dừng thời gian được một giây...
Chúng ta lại không thể giết người hiến tế như những kẻ điên kia được, vậy là không thể mở được vật này ư?"
"Chúng ta không cần."
Tuyên Cơ bị Thịnh Linh Uyên chọc giận, thần kinh kích động đến lạ, phản ứng vô cùng nhạy bén, "Chúng ta có sẵn rồi -- Chẳng phải là vẫn chưa hoả táng thi thể của Hà Thúy Ngọc sao?
"Đồng hồ bấm giây của Trương Chiêu tương đương với việc vẽ một vòng tròn, chia cắt thời gian của cậu ta và những người bên cạnh với đối phương, tạo thành một cái kết giới thời gian nho nhỏ, sau đó nhẹ nhàng đóng một cái đinh lên tuyến thời gian, thế nhưng sức lực có hạn, chỉ có thể dừng được một giây, sau đó thời gian sẽ giống như một sợi dây chun kéo căng, nhanh chóng đàn hồi bật lại.Như vậy...
Nếu như dùng "cái đinh" này, đóng vào thi thể "Vĩnh viễn lưu truyền" theo đúng nghĩa đen của Hà Thúy Ngọc thì sao?Top 10 nhân viên đặc chủng chạy việc bên ngoài - Trương Chiêu tựa như cũng vừa mới luyện "Đá Niết Bàn", chủ nhiệm Tuyên dùng lời lẽ dễ hiểu, sinh động thú vị, nội dung sâu sắc để giải thích ba lần, cậu ta cũng vẫn chưa hiểu được "Thức hải" là gì, còn lên mạng tìm một bức ảnh giải phẫu đại não, nỗ lực định vị kinh độ và vĩ độ của thức hải.
Cuối cùng Thịnh Linh Uyên không nhịn được nữa, đánh một luồng sương đen vào huyệt Thái Dương cậu ta, biến cậu ta thành một con rối tỉnh.Trương Chiêu cảm thấy bản thân bị niêm phong ở trong cơ thể, tầm mắt lại một lần nữa mở ra, những chuyện vặt vãnh không đáng kể mà bình thường không để ý tới đều bị phóng đại lên vô số lần.
Trạng thái "Đồng hồ bấm giây" của miếng vảy kia kéo dài ra và biến dạng, trở thành một thanh dao găm nhỏ, bay ra khỏi tay Trương Chiêu rồi đâm thẳng vào mi tâm của thi thể Hà Thúy Ngọc.Thịnh Linh Uyên quát lên: "Những người không có nhiệm vụ tránh ra!"
Kết quả là hắn còn chưa nói dứt lời, Yên Thu Sơn là người đầu tiên cất bước xông vào, Tri Xuân giơ tay kéo lấy vạt áo gió của anh ta, cũng tiến vào theo, sau đó là Đan Lâm, Tiêu Chinh, Vương Trạch...
Thịnh Linh Uyên cả đời sát phạt quyết đoán, kỷ luật nghiêm minh, chưa từng có chuyện vừa nói xong đã rơi vào tình huống ngược lại.Nhưng mà cho dù hắn có muốn đánh người thì cũng đã muộn mất rồi, dao găm vừa chạm tới thi thể kia thì bỗng nhiên hòa tan, thấm vào thân thể Hà Thúy Ngọc, toả ra một tầng ánh sáng màu lam nhạt ở bên ngoài thi thể nửa người nửa rắn, bọc lấy toàn bộ những người ở xung quanh đó.Trước mắt trắng xóa như tuyết -- thời gian đã dừng lại.Mọi người cùng bị kẹt lại trong kẽ hở thời gian, chiếc chìa khoá thần bí của "Bạch Ngọc Cung trên không" treo cao cao ở trên đầu Hà Thúy Ngọc, xoay vòng không biết bao lâu, vầng sáng bỗng nhiên chầm chậm khuyếch đại...Một con đường nhìn không thấy điểm cuối chợt hiện lên từ hư không.________
Chúc mừng năm mới 🎆🎆🎆