- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 653,945
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm
- 36
[Edit] Liệt Hỏa Kiêu Sầu (Bản Chỉnh Sửa) - Priest
CHƯƠNG 60
CHƯƠNG 60
Edit: MeowNgười đó ngâm mình trong nước biển, ngũ quan hài hoà, dáng dấp nhìn qua có vẻ tầm thường, nhưng rất đoan trang, khiến người ta nghĩ ngay đến cây me đất trên ban công buổi chiều.Hắn như được khắc dựa trên bốn chữ "Dịu dàng như ngọc", mái tóc dài đến tận vai.Cốc Nguyệt Tịch vẫn còn nhớ, ngay trước ngày Tri Xuân gặp chuyện, Yên Thu Sơn có nhắc đến chuyện định cắt tóc cho hắn...
Nhưng không kịp.Lúc này, người đàn ông "dịu dàng như ngọc" đứng giữa một bầy xác ướp cổ đại, trên người bị bao phủ bởi âm trầm tế văn, một tia chớp chiếu sáng gương mặt trắng bệch của hắn, rất giống như một món đồ chôn theo người chết bị đào lên.Nhưng dù là vậy, nhìn hắn vẫn sạch sẽ như trước kia.Cốc Nguyệt Tịch ngẩn người, cảm thấy người nọ vẫn rất quen thuộc, tựa như mới ngày hôm qua, hắn vừa đưa cho cô một cốc trà nóng, dịu dàng hỏi thăm cô.Nhưng bỗng nhiên lại vô cùng xa lạ, mọi thứ xung quanh đều có cảm giác không chân thực.Chẳng biết Yên Thu Sơn lấy sức lực từ đâu mà giống như hồi quang phản chiếu, đột nhiên bộc phát ra năng lượng kinh người, dường như anh ta đã mất cảm giác đau, anh hoà tan toàn bộ những thiết bị kim loại trên người rồi để kim loại len lỏi vào từng vết thương lớn nhỏ, tạm thời gắn lại những nơi bị xuất huyết, mạnh mẽ hàn lại những khớp xương bị gãy, chống đỡ cơ thể nửa người nửa quỷ.Việc này đã rút cạn nốt một chút sức tàn của anh ta, gương mặt tái nhợt, hoạt khí trên người chỉ còn trên đôi mắt, nhìn vô cùng yếu ớt.Người và đao mắt đối mắt giữa muôn vàn thi thể và ma ảnh, một lần nữa gặp lại trên mặt biển âm u đáng sợ."
Không phải Tri Xuân."
Phản ứng đầu tiên của Vương Trạch là kiên quyết phủ nhận: "Tri Xuân đã mất rồi, đây chắc chắn là đồ giả, liếc mắt đã biết là giả rồi, Nguyệt nhi, mau cho đám đồ cổ này thấy trình độ nghiệp vụ của em đi -- em mau nói đi, đó chỉ là thứ đồ nguỵ trang giả dối thôi!"
Cốc Nguyệt Tịch mở miệng muốn nói mà chẳng nói nên lời.Khí tức, năng lượng của Tri Xuân ở ngay trước mắt này...
Tất cả đều là hàng thật giá thật, khiến cô cảm thấy xúc động muốn khóc.
Có lẽ là thân đao gãy nhưng đao linh thì không...Trương Chiêu cảm thấy có gì không đúng lắm, nghi ngờ nhìn cô hỏi: "Chị ơi?"
Ngay cả Thịnh Linh Uyên đang đối đầu với ma ảnh cũng bị chuyện này thu hút, hắn liếc nhìn Tri Xuân, khẽ nhíu mày, nét mặt lộ ra vẻ bất ngờ hiếm thấy.Vương Trạch: "Cốc Nguyệt Tịch, em làm sao thế, mau nói gì đi!"
Một luồng khí lạnh như băng ập tới, Vương Trạch giật mình, thấy Thịnh Linh Uyên chẳng biết đã đáp xuống thuyền từ lúc nào, trên người được bao bọc bởi làn sương đen lạnh buốt, giống như một cơn bão tuyết."
Kiếm..."
Thịnh Linh Uyên vừa nói một chữ, sau đó như nhận ra mình nói nhầm, hắn hơi dừng lại rồi sửa thành: "Giữa đao linh và chủ nhân có liên hệ, hẳn là vị Yên tiên sinh này có thể nhận ra thật giả."
Tuyên Cơ nghe thấy câu này, chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào mà lại tiến sát lại gần hắn, trong lòng nổi lên một tia hy vọng yếu ớt.Nhưng cậu vừa mới vận dụng chân lực, lúc này tộc huy trên trán vẫn chưa biến mất, cả người toàn là mùi Chu Tước, vừa lại gần đã đốt bay ba tấc ma khí trên người Thịnh Linh Uyên.Thịnh Linh Uyên lập tức tỏ ra ghét bỏ, né sang bên cạnh.Tuyên Cơ: "..."
Đúng là vớ vẩn!_____
[Chương 62 bản 1.0] Vương Trạch vẫn khẳng định là Yên Thu Sơn yếu quá nhận nhầm người, thân đao Tri Xuân chắc chắn đã bị huỷ, đao linh cũng tan theo rồi, sợ Yên Thu Sơn muốn "gặp" Tri Xuân nên Vương Trạch đã đút lót nhân viên quản lý khu W tầng 60 để không mở khiên bảo vệ._____
Thịnh Linh Uyên chắp tay cười nói: "Cũng phải, trẫm...
Thực sự là thế giới thật lớn, chuyện gì cũng có thể, ta cũng rất tò mò, làm sao mà "Đao gãy" có thể sống lại được...
Trừ khi thanh đao bị gãy không phải là thân đao duy nhất của ngươi, đúng không?"
"Là sao?"
Trương Chiêu hỏi: "Đao linh còn có thể có hai thân đao ư?
Người có thể có tới hai cái đầu à?"
Một đội viên Phong Thần ở bên cạnh nói nhỏ: "Lão đại, đúng là có người có tới hai cái đầu đó."
Trương Chiêu: "..."
Thịnh Linh Uyên ngoắc tay về phía mặt nước, một khối băng nổi liền bay lên không trung, ở giữa khối băng là một thanh kiếm -- thì ra vừa rồi có mấy đồng thi bị lửa của Tuyên Cơ nuốt trọn, thoát khỏi sự khống chế của Vi Dục Vương, hoá thành đao kiếm bình thường, trong đó có một thanh rơi xuống mạn thuyền.Vi Dục Vương chết không toàn thây, cho nên sau khi bị âm trầm tế triệu hoán ra đành phải bám lên người thứ khác để hành động...
Nhưng tại sao lại cứ phải là đám đồng thi bị luyện thành đao kiếm trong mộ Vi Vân chứ?Thịnh Linh Uyên vừa chạm tới, băng đã hoá thành sương đen rồi tan đi, kiếm rơi vào trong tay hắn, hắn nhẹ nhàng vuốt ve thân kiếm: "Cho nên không có gì là không thể, đây là một thanh kiếm bán thành phẩm "có kiếm không có linh"."
Tuyên Cơ tự dưng cảm thấy rất khó chịu, tiến lên mấy bước, dùng loan đao móc một cái, giành lấy thanh kiếm bị đóng băng trong tay Thịnh Linh Uyên.Thịnh Linh Uyên chỉ nghĩ rằng Tuyên Cơ muốn xem -- dù sao cũng không phải lần đầu tiên cậu không lễ phép, vì thế cũng chẳng buồn để ý.Trương Chiêu vẫn mơ mơ hồ hồ: "Khoan đã, lão gia, tôi vẫn không hiểu, "bán thành phẩm" là cái gì?
Không có linh, vậy thì khác đao kiếm bình thường ở chỗ nào?"
Thịnh Linh Uyên nói: "Đao kiếm bình thường rèn từ sắt thường, còn cái gọi là "Thần binh" của người Cao Sơn thì được rèn từ vật sống, lúc khí linh "ra đời" thì sẽ hấp thụ sắt thép xung quanh mình rồi hoá thành hình.
Năm đó lúc Vi Vân chạy tới nơi thì những cô nhi này đã bị nhồi đầy độc Trậm, vốn đã chẳng thể nào sống nổi, cho dù có luyện thành khí linh thì thời gian cũng chỉ kịp để hắn luyện một lò."
Nếu là bệ hạ thì trong tình huống đó giữ được cái nào hay cái đó, bệ hạ nhất định sẽ không do dự một giây nào mà nhanh chóng chọn ra đứa có tư chất tốt nhất.Nhưng Vi Vân thì khác, tính Vi Vân vốn nhu nhược, lúc nào cũng nhìn trước ngó sau, luôn muốn cầu toàn.
Trong mắt hắn, chọn một đứa bé để luyện thành khí linh không phải là cố giữ mạng một đứa mà là vứt bỏ 107 đứa còn lại."
Thiên nhĩ đại sư Vi Vân này đúng là tham lam, mơ mộng hão huyền, không muốn chọn lọc mà cứ muốn luyện ra một lò hơn một trăm đao kiếm linh."
Trương Chiêu: "Có thành công không?"
"Đương nhiên là không."
Thịnh Linh Uyên hời hợt nói: "Lúc đó thuật luyện khí của người Cao Sơn đã suy tàn, biết rèn vài thanh kiếm đã gọi là đại sư rồi, cái danh "Thiên nhĩ" cuối cùng của Vi Vân cũng đã được thổi phồng lên nhiều, bình thường sửa chữa đao kiếm cũng làm không tốt, những chuyện mà người xưa còn không làm được thì sao hắn có thể chứ?
Chẳng qua lúc đó hắn bị kích động, thề độc lấy thân tế lô, có lẽ ông trời cảm thấy hắn có thành ý, vì thế đã thật sự cho ra thành quả -- hắn luyện ra hơn một trăm thanh thần binh "không linh", cũng chính là số bảo vật không rõ tung tích được ghi chép trong sổ sách của Ty Thanh Bình kia."
Tuyên Cơ nghe vậy, ánh mắt khẽ động, cẩn thận nhìn thanh kiếm trong tay, đồng thời chợt cảm nhận được gì đó, cậu lại nhìn về phía Tri Xuân: "Không đúng, có "Thần binh" thì chắc chắn có linh, nếu không thì khí thân sẽ không ngưng tụ."
"Ngươi cũng hiểu biết nhiều về thiên môn tà đạo luyện khí này nhỉ."
Có lẽ là nói tiếng phổ thông mệt quá, Thịnh Linh Uyên bỗng đổi sang dùng nhã âm, thờ ơ nói với Tuyên Cơ: "Sao hả, thu đồng nát sắt vụn ở Xích Uyên nên học được nhiều kinh nghiệm à?"
Tuyên Cơ ngẩn người, trong khoảnh khắc ấy, thậm chí cậu còn chẳng kịp nghĩ xem tại sao Thịnh Linh Uyên biết được cậu thu nhặt khí linh ở Xích Uyên.
Một câu nói thờ ơ này cứ thế đập nát chút hy vọng nhỏ nhoi trong lòng Tuyên Cơ, xác thực lại suy đoán của cậu -- thì ra trong lòng bệ hạ, đao kiếm bị hư hại thật sự chỉ là đồng nát sắt vụn.Năm đó hắn đuổi cùng giết tuyệt hoàng tộc Cao Sơn thực ra cũng chỉ là vì từng bị bức cung, quyền lực bị xâm phạm khiến quân vương giận dữ chứ chẳng liên quan gì đến thanh kiếm kia.Cậu cứ tưởng rằng nương tựa bên nhau từ khi còn nhỏ thì trong lòng người đó... có thể chừa lại một chỗ cho cậu.Trong lòng cậu nổi sóng, mà Thịnh Linh Uyên vẫn chẳng hay biết gì, bệ hạ quay về phía Tri Xuân: "Đúng, có thần binh thì ắt có linh, bằng không sẽ không thể nào ngưng tụ được khí thân, năm đó Vi Vân luyện ra hơn một trăm khí thân nhưng chỉ có một linh -- đó là đao linh duy nhất trên đời... có nhiều khí thân."
Năm đó, lúc hắn chạy đến đã cảm nhận được khí tức khí linh "xuất thế" ở giữa đám thi thể đầy trên mặt đất, nhưng tìm nửa ngày vẫn chẳng thấy gì, lúc đó chỉ nghĩ rằng có lẽ nhìn thấy quá nhiều khí thân thất bại khiến hắn có ảo giác như thế.Thảo nào một thanh tuyệt đại thần binh suốt mấy nghìn năm vẫn sáng như tuyết như Tri Xuân mà cho đến tận giờ hắn vẫn chưa từng biết đến.Hoá ra là di tác của Vi Vân.Vi Vân không tin hắn, trước khi chết vẫn không giao thanh đao chân chính có linh cho hắn.
Nhưng đúng là thế sự vô thường, ai ngờ được ba ngàn năm sau thanh đao quý này vẫn đụng mặt với hắn, đúng là duyên phận.Cốc Nguyệt Tịch nhìn theo ánh mắt của Thịnh Linh Uyên, con ngươi hẹp lại thành một đường, nhìn liếc qua đám đồng thi đang hằm hằm đe doạ, rồi nhìn về phía Tri Xuân, bỗng nhiên không biết đã hiểu ra điều gì mà lập tức ngẩng đầu: "Chẳng lẽ là..."
"Thì ra ngươi tên là Tri Xuân à."
Cái tên dịu dàng này được Thịnh Linh Uyên đọc bằng giọng nói còn dịu dàng hơn, lưu luyến như một bài hát cổ xưa của giao nhân: "Thật đúng là phong cách của Vi Vân -- bảo sao thân đao của ngươi bị hư hỏng mà đao linh bất diệt."
Đôi mắt uể oải sưng húp của Cốc Nguyệt Tịch sáng rỡ: "Ý của ngài là cho dù thân đao đã nát nhưng Tri Xuân vẫn có thể sống sót nhờ khí thân khác sao?"
Thịnh Linh Uyên chỉ cười không nói."
Yên tổng, anh có nghe thấy không?
Yên tổng, anh phải cố lên, anh..."
"Tế văn."
Lúc này, Tri Xuân ở trên biển bỗng nhiên lên tiếng, nhưng có lẽ là do đã lâu lắm rồi không nói chuyện, thế nên hắn nói còn khó nhọc hơn cả Thịnh Linh Uyên lúc vừa mới đến thế giới này, gần như là bật ra từng từ một: "Là do tôi viết."
Vẻ mặt Yên Thu Sơn như bị người ta đâm một nhát."
Hải độc trên Thận đảo ăn mòn thân đao của tôi, thân đao cũng đã gãy, tôi phát hiện ra mình vẫn sống...
Nhưng anh ấy lại không nhìn thấy tôi, không ai có thể thấy được tôi, mà tôi cũng chẳng nhớ ra mình là ai...
Tôi chỉ có một ý thức mông lung."
Tri Xuân buồn bã nhìn Yên Thu Sơn, khó khăn nói: "Thực ra...
Khi ấy em vẫn luôn đi theo anh."
Lúc Tuyên Cơ nghe thấy Tri Xuân nói "Không ai có thể thấy tôi, mà tôi cũng chẳng nhớ ra mình là ai", nhất thời lỡ tay đánh rơi thanh kiếm bị đóng băng xuống biển.Nhưng ánh mắt mọi người đều đang dồn về phía Tri Xuân, không ai biết cậu bị trượt tay cả."
Cho đến gần đây...
Tôi mới dần tỉnh táo, có một chút cảm giác."
Vương Trạch hỏi: "Cảm giác gì cơ?"
"Thân đao... của tôi."
Tri Xuân nói: "Ở một nơi rất xa, khi có khi không...
Tôi vẫn luôn đuổi theo...
Đuổi tới nơi này.
Nhưng tôi không vào được, những thanh đao kiếm này bị thuật pháp rất mạnh phong ấn trong tường.
Trong đầu tôi không có suy nghĩ gì khác, ký ức rất loạn, chỉ mơ hồ cảm thấy có người tìm tôi, tôi muốn về nhà...
Trở về bên cạnh anh ấy...
Tôi cứ đi quanh mộ, nhìn về anh ấy và gọi thật to...
Nhưng không ai nghe thấy cả, ngôi mộ lạnh băng này cũng chẳng chịu nhường tôi chút nào."
Tri Xuân khẽ nhắm mắt: "Lúc đó đột nhiên tế văn này xuất hiện trong đầu tôi, có một giọng nói, nói cho tôi biết bên trong bức tường kia giấu một trăm lẻ tám thân đao kiếm, chỉ cần tôi bằng lòng hiến tế là có thể một lần nữa hiện thế."
Bị cả thế gian gạt bỏ, trong lòng chỉ có một chấp niệm mờ nhạt không rõ, chỉ vì một người chẳng thể nhìn thấy hắn mà cố níu giữ chút tàn hồn, hắn không chết, nhưng cũng không sống...
Thật sự quá giống, Tuyên Cơ gần như có một loại ảo giác như có người đang kể ra những chuyện mà cậu từng trải qua.Nếu như đổi lại là cậu,nếu như năm đó thiên ma kiếm linh cũng có được cơ hội như thế, cậu sẽ làm gì?Tuyên Cơ đặt tay lên ngực tự hỏi, cảm thấy nếu cám dỗ này đặt trước mắt cậu, cậu cũng sẽ chẳng hề do dự chút nào.
Bởi vì biết nhân tính của mình cũng chẳng chịu nổi một đòn, nên cậu cũng sẵn sàng khoan dung với sự nhu nhược của người khác, cậu dịu dàng nói: "Khi ấy đầu óc anh không tỉnh táo, thực ra cũng không biết âm trầm tế văn là gì đúng không?"
Tri Xuân mím môi, không hé nửa lời -- bởi vì... lời này giống như đang viện cớ."
Người không biết không có tội, hơn nữa xét đến trạng thái tinh thần của anh khi ấy, nếu như dựa trên phương diện pháp luật thì chính là "Không có năng lực hành vi", tôi thấy việc này nên quy hết trách nhiệm cho phần tử xấu dụ dỗ anh viết tế văn."
Tuyên Cơ nói tiếp: "Lúc anh trúng hải độc của Thận đảo đã từng chạy trốn một lần, anh nhớ không?
Chính là cái lần khiến cho bọn họ quyết định tiêu huỷ khí thân của anh ấy.
Nhưng lần đầu tiên khi tôi nghe được chuyện này, tôi cảm thấy trong cục không thể nào không cẩn thận như thế, cho nên lúc đó hẳn đã có người cố ý dàn xếp.
Âm trầm tế chắc chắn cũng là do có người nhân lúc thần trí anh không tỉnh táo mà gieo vào tiềm thức của anh, anh chỉ là người bị hại..."
Cậu còn chưa nói xong, Thịnh Linh Uyên ở bên cạnh đã không nhịn nổi nữa, không quan tâm đến tình người mà ngắt lời cậu: "Không cần nói những chuyện thừa thãi này nữa, ngươi viết tế văn, lấy tế phẩm là 108 khí thân của mình, đúng không?"
Tri Xuân chẳng còn mặt mũi nào: "Đúng, tôi... tôi có tội..."
"Không phải, bệ...
Linh..."
Hiện thực và ký ức hỗn loạn đan xen vào nhau, nhất thời Tuyên Cơ không biết phải gọi hắn như thế nào: "Ngươi nghe ta nói trước đã, ngươi..."
Cậu chưa dứt lời, một bóng trắng đã xẹt qua trước mắt, Thịnh Linh Uyên đạp nước biển tới trước mặt Tri Xuân, chân hắn vừa chạm tới mặt biển, biển lập tức kết một lớp băng mỏng, giam giữ Tri Xuân ở bên trong.
Thịnh Linh Uyên giơ tay giữ lấy cổ Tri Xuân."
Dừng tay!"
"Linh Uyên!"
Vương Trạch và Tuyên Cơ cùng lên tiếng, năm ngón tay của Yên Thu Sơn bám chặt vào boong tàu.Ban đầu Tri Xuân vô thức lui về phía sau, nhưng lập tức lấy lại tinh thần, đại khái là cảm thấy mình bị trừng phạt đúng tội, hắn không né không tránh, ngẩng đầu lên, lặng lẽ nhìn vào đôi mắt vừa lạnh lẽo vừa đa tình của Nhân Hoàng, chờ đợi số phận của mình.Thịnh Linh Uyên chạm phải ánh mắt hắn, bỗng nhiên chẳng rõ vì sao mà ngừng lại, các ngón tay khẽ buông lòng."
Cũng phải, âm trầm tế thành, nước đổ khó hốt, giết ngươi cũng chẳng có tác dụng gì."
Thịnh Linh Uyên im lặng một lát, ngón tay vốn đang bóp cổ Tri Xuân nhẹ nhàng nâng cằm hắn: "Vi Vân dùng hết chút tâm huyết cuối cùng mà chỉ thành một đao linh như ngươi, không có chí tiến thủ."
Lúc trước Tri Xuân vẫn không cảm thấy thế nào, nghe xong những lời này, đột nhiên sụp đổ, run rẩy trong nước biển lạnh như băng."
Yên tổng!"
Trên thuyền vang lên tiếng kêu sợ hãi của Cốc Nguyệt Tịch, cơ thể phải dùng kim loại chống đỡ của Yên Thu Sơn đập xuống boong thuyền, năng lượng vừa bạo phát hồi nãy giống như hồi quang phản chiếu, anh ta chẳng gượng nổi nữa, chỉ nhìn chăm chú vào Tri Xuân, con ngươi mất dần tiêu cự.
Sắc mặt Tri Xuân trắng bệch, lúc này hắn muốn chạy tới bên cạnh người kia nhưng lại bị vô số âm trầm tế văn ghim tại chỗ."
Linh..."
Tuyên Cơ cái khó ló cái khôn, nhìn về phía Thịnh Linh Uyên, đổi thành nhã âm nói: "Bệ hạ, trước tiên ngươi... ngài có thể đóng anh ta thành băng hay không?"
Không giống như đám năng lực đặc biệt hệ thuỷ vô dụng, chỉ có thể tạo ra một chén đá bào, sương đen của Thịnh Linh Uyên giống như nitơ lỏng, có thể lập tức đóng băng một người.
Rồi đợi đến lúc gặp được người có năng lực chữa trị, để người đó chữa cho anh ta trong quá trình băng tan thì có thể tránh làm tổn thương tế bào -- chỉ cần hắn muốn.Đương nhiên thường thì hắn không muốn.Bởi vì vấn đề thuộc tính, Thịnh Linh Uyên có thể dễ dàng hoá ma khí thành sương đen để phá huỷ mọi thứ, nhưng chữa trị thì khá là vất vả.
Thường thì hắn sẽ phải sử dụng phương pháp "Hy sinh", ví dụ như muốn khôi phục phòng khách sạn bị hắn đập tan tành trở lại như lúc ban đầu, phải hy sinh vài bồn cây cối.Tuyên Cơ vội vàng bổ sung: "Cho ngươi hút sinh khí của ta, nếu còn không nhanh lên thì anh ta không kiên trì nổi đến bờ, ngươi..."
Thịnh Linh Uyên quay đầu lại, cười như không cười hỏi: "Tại sao ta lại phải cứu anh ta?"
Hắn nói, liếc mắt nhìn Yên Thu Sơn từ trên cao, sức sống của người đàn ông kia đã yếu ớt đến gần như chẳng còn gì -- cảm giác như đống kim loại hồi nãy chống đỡ thân thể anh ta đã không còn chịu khống chế, trái lại còn đang bắt đầu công kích thân thể anh ta, thất khiếu đã bắt đầu rướm máu.
Không những anh ta sẽ chết, mà còn chết vừa xấu xí vừa đau đớn.Thịnh Linh Uyên không kỳ thị huyết thống, Ty Thanh Bình chứa toàn những kẻ "siêu tạp chủng" là do chính tay hắn dựng nên, huống chi hắn còn là ma đầu thượng cổ đã xuống mồ bao nhiêu năm, giờ đây bị ép quay trở lại.
Hắn không có cảm tình với đám hậu bối mấy nghìn năm sau, nhưng cũng không có ác cảm -- tiện tay cứu được ai thì cứu, mà vướng tay thì giết vài đứa cũng không sao.
Theo lý mà nói, mặc dù Yên Thu Sơn chỉ là con người, nhưng khí tức của người Cao Sơn trên người anh ta rất nồng, dù là tư chất hay tướng mạo, đều có thể nói là vạn người mới tìm được một.Nếu anh ta không phản bội Ty Thanh Bình, cũng coi như vẫn giữ lập trường, cứu mạng anh ta chỉ là một cái nhấc tay.Nhưng chủ yếu là Thịnh Linh Uyên lười nhấc cái tay này.Chẳng biết tại sao, Yên Thu Sơn luôn có thể khơi dậy ác ý trong lòng hắn một cách rất khó hiểu.Thịnh Linh Uyên cứ thấy anh ta là thấy phiền.Thái độ lạnh lùng của hắn khiến Tuyên Cơ đau hết cả đầu, nhóm Phong Thần không hiểu cổ ngữ, không biết bọn họ đang nói gì.
Họ còn đang phí công dùng đủ cách để cứu Yên Thu Sơn.
Đúng lúc này, mặt nước đóng băng đột nhiên vang lên tiếng "rắc rắc" khiến người ta bất an.
Ở phía bên kia, ma ảnh không giãy dụa nữa, hắn cứ thế chậm rãi mở rộng ở trong lớp băng, toàn bộ đồng thi đều run rẩy vùng dậy, khớp hàm vang lên những tiếng "khanh khách".Tiếp đó, cả chiếc thuyền như bị hất văng lên tận trời, bọt nước đen nhánh và dài như giao long đột nhiên vọt lên khỏi mặt nước, ma ảnh mạnh mẽ phá băng mà ra, Vi Dục Vương thao túng nhóm đồng thi bị sương đen của Thịnh Linh Uyên ăn mòn, mình đầy thương tích, có chỗ da thịt còn bị tan hết, lộ ra cả xương trắng, nhưng hắn lại chẳng hề để ý chút nào."
Bệ hạ."
Ma ảnh kia cười to nói: "Ba ngàn năm không gặp, là do ngươi già hay là tàn phế rồi, sao bây giờ lại yếu đuối đến vậy?"