Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Edit] Làm Cá Koi Trong Game Sinh Tồn - Hạ Quý Đạo Cốc Hương

[Edit] Làm Cá Koi Trong Game Sinh Tồn - Hạ Quý Đạo Cốc Hương
Chương 99: Dưới Bầu Trời (23)


Ba người...Còn là ba người đàn ông cường tráng và khoẻ mạnh, tình huống này có vẻ rất khó giải quyết.Phù An An tránh được đòn tấn công từ bên phải, đấm vào người bên cạnh nhưng lại bị người phía sau đá vào bắp chân, cô huỵch một tiếng quỳ xuống đất.Khoảnh khắc chạm đất, Phù An An đau đến mức nước mắt sắp trào ra.Người đàn ông đá cô xuống đưa tay đè vai Phù An An lại, "Chết tiệt, con quỷ thối tha..."

Chưa kịp chửi xong, cổ tay đã bị năm ngón tay thon dài vặn 180 độ.Người đàn ông hét lên một tiếng, đồng bọn ở bên cạnh cũng vội vàng chạy tới.Ba mươi giây sau.Ba người đều ngã xuống, sắc mặt tái nhợt, trong miệng phun ra máu.Bọn họ không rõ người đàn ông trước mặt ra tay như thế nào, chỉ biết giờ phút này họ không thể đứng dậy nổi, ngay cả thở thôi cũng thấy đau."

Có ba người mà cũng đánh không lại, cô còn không biết xấu hổ mà lười biếng sao?"

Phó Ý Chi nhìn ba người bọn họ như nhìn rác rưởi, lấy khăn giấy ra lau tay."

Không lười biếng nữa."

Phù An An lấy mu bàn tay lau mắt một chút, lần đầu tiên thấy cô nói ít như vậy.Khập khiễng đẩy xe đạp đi về biệt thự, người khác bắt nạt cô, Phó Ý Chi cũng muốn bắt nạt cô!Phó Ý Chi nhìn Phù An An, môi mỏng khẽ mím lại, đỉnh lông mày có hơi trùng xuống."

Nhìn này."

Phó Ý Chi nhẹ nhàng nói, sau đó nhìn người đàn ông nằm trên mặt đất với đôi mắt lạnh lùng, duỗi chân ra và tung một cú đá thật mạnh.

Người đàn ông văng xa hai ba mét, nặng nề nện ở trên tường, trong ngõ nhỏ vang lên một tiếng kêu rên thảm thiết.Phù An An sững sờ, Phó ba ba đang báo thù cho cô sao?!"

Đi thôi."

Phó Ý Chi một tay cầm hai bình khí nói.Hai người đi hai bước, nhìn bộ dạng khập khiễng của Phù An An, Phó Ý Chi nhét tất cả bình khí vào trong ngực cô.Phù An An: "?"

Phó Ý Chi cầm lấy xe đạp, "Đi lên đi."

Phù An An khập khiễng một chân ngồi lên đó, "Anh Phó, anh có thể đi xe đạp không?"

Lúc trước đều là cô chở anh.Phó Ý Chi khẽ mím môi mỏng, liếc cô một cái, "Còn nói nữa thì xuống dưới đi một mình."

Thực sự không biết đi sao?Khóe miệng của Phù An An hơi cong lên, cố nén nụ cười.

Không biết đi xe đạp mà anh còn muốn cô ngồi lên để đẩy về, đây chính là biểu hiện cho thấy Phó ba ba rất yêu thích cô đó."

Anh Phó."

"Gì?"

Phó Ý Chi ngẩng đầu lên, chỉ thấy ánh mắt vô cùng nghiêm túc của Phù An An, con mắt tròn vo trắng đen rõ ràng, còn hơi có chút phiếm hồng, phía trên còn phản chiếu ảnh ngược của anh.Giống như là... một con mèo bị thuần dưỡng muốn làm nũng.Tay của Phó Ý Chi hơi dừng một chút, "Làm sao vậy?"

"Từ giờ trở đi, tôi sẽ là chân chó trung thành, là chiếc áo bông tri kỉ nhất của anh."

Phù An An nắm chặt nắm tay, "Ngoại trừ ông bà nội, tôi muốn hiếu kính anh cả đời!"

Phó Ý Chi hít một hơi thật sâu, đẩy xe đạp nhanh chóng rời khỏi đường phố.Phù An An đang ngồi ở phía sau xe liếc nhìn Phó ba ba đang đi như bay, không biết vì sao cô cảm thấy Phó ba ba không vui lắm.Dù sao, nhất định không phải bởi vì cô.

Tại vì cô là người mới thể hiện lòng trung thành với anh nên anh phải cảm thấy vô cùng vui vẻ mới đúng!*Phó Ý Chi có chiều cao chân lại dài, bọn họ rất nhanh đã trở lại biệt thự.Nhìn thấy biệt thự, bất kể giây trước xảy ra chuyện gì, giây sau sắc mặt của hai người lập tức trở nên nghiêm túc.Trên hàng rào sắt bên ngoài biệt thự có nhiều rất nhiều bụi đất, mẩu thủy tinh ở dưới góc tường cũng trở nên lộn xộn nát vụn.

Điều quan trọng nhất là dây sắt trên cổng có vết xước.Ai đó đang theo dõi ngôi nhà của họ và cố gắng đi vào bên trong!Hai người nhìn nhau, rút chìa khóa ra mở cửa.

Phó Ý Chi đứng trước cổng biệt thự kiểm tra trong khi Phù An An đi quanh nhà kiểm tra từng chi tiết đã lưu lại lúc hai người bọn họ rời đi.
 
[Edit] Làm Cá Koi Trong Game Sinh Tồn - Hạ Quý Đạo Cốc Hương
Chương 100: Dưới Bầu Trời (24)


Không có dấu vết gì trên các cửa sổ, những sợi tóc buộc trên cửa ra vào của biệt thự cũng không bị đứt.Những người đó vẫn chưa vào được nhà, nhưng điều này cũng đủ khiến bọn họ cảnh giác.Dưới tầng hầm của biệt thự có hơn 30 bình khí nén cùng nhiều vật tư khác nữa, căn cứ này tuyệt đối không thể để người khác trà trộn vào được.Cô nghĩ bọn họ đã lâu không ra ngoài, hành động cũng rất điệu thấp, có thể trong thời gian ngắn như vậy xông vào nhà để trộm, nhất định không phải là người cách bọn họ quá xa.Hai người đồng thời nhìn ra ngoài cửa sổ, xung quanh biệt thự chỉ có vài hàng xóm."

Sau này lúc nào trong biệt thự cũng phải có người ở lại giữ nhà."

Phó Ý Chi nói.Phù An An gật gật đầu.Sau đó kiểm tra xem có thiếu thứ gì không.

Mọi thứ đều còn ở đó, cô lại đi tìm tất cả những cái chai rỗng trong biệt thự.Lâu rồi không ra ngoài, suýt chút nữa đã bỏ lỡ thông tin quan trọng như vậy, hóa ra chai nhựa cũng có thể dùng làm bình dưỡng khí.Mặc dù thời gian sử dụng rất ngắn, nhưng mà tiết kiệm được tí nào hay tí đó.Phù An An cô chính là một con người bình thường thích tiết kiệm.Chế xong hơn mười bình dưỡng khí, màn đêm cũng buông xuống.Bật đèn năng lượng mặt trời, Phù An An tùy tiện nấu hai bát mì.

Trứng chiên mềm được cho vào mì và ăn kèm với nước sốt đặc biệt của Phù An An có mùi thơm béo ngậy.Cách đó không xa, một người phụ nữ sống ở căn nhà đối diện bên đường thèm thuồng nhìn vào căn biệt thự.Cô ta biết rằng có rất nhiều bình chứa không khí trong biệt thự đối diện!

Bởi vì hơn mười ngày trước, khi cô ta ở nhà, đã tận mắt nhìn thấy hai người trong biệt thự vận chuyển bình khí về bằng ô tô, hơn nữa có tới hơn 30 bình không khí!Họ có rất nhiều bình khí nén.Sống trong một ngôi nhà kín gió, còn dư thừa rất nhiều nhiên liệu để lấy đi ra ngoài phung phí.

Không cần phải lo lắng về việc một ngày nào đó sẽ bị ngạt thở vì thiếu oxy!Lý Toa nắm chặt các ngón tay, tưởng tượng nếu tất cả những thứ này trở thành của cô thì sẽ tuyệt vời như thế nào."

Toa Toa, ăn cơm đi."

Một giọng nam từ phía sau truyền đến, sau đó lại trở nên cực kỳ trầm thấp, "Đừng nhìn bọn họ nữa, cẩn thận một chút, đừng để bọn họ phát hiện."

"Đã biết."

Lý Toa buông rèm cửa sổ xuống."

Khí nén để qua đêm nay đã chuẩn bị xong."

Người đàn ông bên cạnh bưng bát cơm cho cô nói."

Đối phương sớm muộn gì cũng sẽ đi ra ngoài, trước tiên cô không cần để ý tới bọn họ, ngày mai chúng ta sẽ đi bơm đầy bình khí."

Lý Toa siết chặt đôi đũa đang cầm trong tay, "Nếu chúng ta hạ được gia đình đó... chúng ta sẽ có đủ không khí trong mười ngày."
*Thị trấn nhỏ Hoa Điền ngày thứ mười sáu lúc 1 giờ sáng, thời gian thiếu oxy đã lên đến 1 giờ.Thời gian ngột ngạt cuối cùng cũng không còn tăng lên theo cấp số nhân nữa, mà mỗi ngày đều tăng lên đều đều nửa tiếng, lâu đến mức không ai có thể ngủ được.Trấn nhỏ lại có không ít người chết.Cục cảnh sát một lần nữa điều tra lại số người, cư dân của thị trấn đã giảm từ 20.000 xuống còn hơn 17.000 người, đã có hơn 2000 người chết vì thiếu oxy.Đêm tối trở thành như một con dao treo trên đầu mọi người mỗi ngày.Trộm cướp thì càng ngày càng lộng hành, phát triển từ ngoài đường đến đột nhập vào nhà dân, thậm chí cướp cả đồn cảnh sát.Cảnh sát căn bản không thể quản lý trật tự ở thị trấn nhỏ được nữa.Ngày càng có nhiều vụ đập cửa, cạy cửa sổ và đánh nhau xảy ra.Vừa giật được bình oxy tự tạo của người khác, giây sau đã bị một người bất ngờ chạy ra cướp mất, cuối cùng trong tay không còn lại gì cả.Bên ngoài quá loạn, có người đang theo dõi biệt thự nên hôm nay Phù An An và Phó Ý Chi không định đi ra ngoài.Không có chuyện gì làm nên Phó Ý Chi đè Phù An An ra luyện tập rất lâu.Phù An An cảm giác nửa tháng trong trò chơi này, phần lớn thời gian cô đều bị Phó ba ba thiên vị mà huấn luyện thật nhiều.*Thị trấn nhỏ Hoa Điền ngày thứ mười bảy lúc 1 giờ sáng, thời gian nghẹt thở là 1 tiếng rưỡi.Mọi người đến sống sót đã rất phí sức rồi nên đã không có người nào có tinh thần và sức lực đi thu xếp cho thi thể của những người đã chết vào buổi tối.Khoảnh khắc nghẹt thở của màn đêm khiến những người dân yếu ớt của thị trấn đều chết hết và biến những người dân sống sót còn lại thành những tên cướp.Để sống sót, cách duy nhất là liên tục cướp không khí do người khác tích trữ.
 
[Edit] Làm Cá Koi Trong Game Sinh Tồn - Hạ Quý Đạo Cốc Hương
Chương 101: Dưới Bầu Trời (25)


Thị trấn nhỏ Hoa Điền ngày thứ mười bảy, thời gian nghẹt thở đã lên đến 2 giờ.Trong thị trấn, ngày càng có ít các cư dân trung thực xếp hàng tại đồn cảnh sát, những tên cướp bắt đầu tụ tập thành nhóm.

Họ cầm vũ khí lang thang trên đường phố, chặn cướp những người đi đường mà họ nhìn thấy... thậm chí là giết người.Trong biệt thự.Phù An An nhìn bình khí rỗng nằm đầy trên mặt đất, khe khẽ nhíu mày.Mới qua có hai đêm mà bọn họ đã dùng hết 14 bình khí nén.

Tốc độ tiêu hao của bọn họ quá nhanh mà lại không có nguồn bổ sung.Phù An An nhớ lại máy nén khí ở đồn cảnh sát mấy ngày trước, "Anh Phó, tôi có một kế hoạch táo bạo nè."

"Khoan hãy lập kế hoạch, giờ xuống tầng hầm mang hai bình không khí đầy lên đây đi."

Phó Ý Chi đã ra khỏi phòng, lúc này anh đã thay một chiếc áo len đen, đeo khẩu trang và đội mũ."

Anh Phó, anh định làm gì vậy?"

"Ra bên ngoài lấy chút đồ."

Phó Ý Chi cầm chìa khóa xe, "Xuống tầng hầm cầm hai bình không khí đầy lên đây mau."

Phù An An nhanh chóng mang bình không khí lên, bỏ bình không khí vào trong cốp sau của xe hơi, xăng trong xe cũng đã được đổ đầy bình.Trước khi rời đi, Phó Ý Chi cảnh báo: "Đóng tất cả các cửa ra vào và cửa sổ, giữ cho biệt thự an toàn."

"Được!"

Phù An An gật đầu, ngay khi Phó Ý Chi lái xe ra ngoài, cô lập tức đóng cổng, cửa ra vào và cửa sổ ở tầng một sau đó nằm trên tầng hai nhìn Phó Ý Chi rời đi.Cô không biết Phó ba ba sẽ làm gì.Anh ấy không nghĩ rằng bây giờ lái xe ra ngoài là quá rêu rao sao?

Phù An An lắc đầu, thật không hiểu được.*Một bên khác.Người phụ nữ đã nhìn chằm chằm bọn họ rất lâu, cô ta không khống chế được vẻ mặt kích động khi nhìn thấy chiếc xe ô tô đã rời đi xa."

Đi thôi !"

Lý Toa vỗ vỗ người đàn ông bên cạnh: "Trong biệt thự chỉ còn lại người phụ nữ kia thôi!"

Trời ban cơ hội tốt!Hai người thương lượng một hồi rồi bắt đầu chia ra hành động.Phù An An đang tập luyện trên tầng hai thì nhìn thấy một người phụ nữ đội khăn trùm đầu, hốt hoảng chạy về phía biệt thự."

Có ai không?

Có ai trong nhà không?!"

Người phụ nữ hét lên nhiều lần về phía biệt thự, "Cứu với!

Giúp tôi với!"

Không thể giúp được nha...Phù An An lắc đầu trong khi tay đang cầm một chiếc bánh quy.Anh Phó nói phải bảo vệ tốt biệt thự.Đáng tiếc người phụ nữ kia vẫn không chịu bỏ cuộc, "Tôi biết bên trong có người, xin hãy giúp tôi với!"

"Có chuyện thì gọi cho cảnh sát đi, không ai ở đây có thể giúp cô đâu."

Phù An An nhìn về phía người phụ nữ kia, không chừa chút đường sống nào mà cự tuyệt cô ta.Động tác ồn ào dễ thu hút người khác, Lý Toa thấy cô không chịu xuống thì tự mình trèo vào.Phù An An nhìn động tác của người phụ nữ này thì nhíu mày, trong lòng có chút suy đoán.Có một tiếng động nhỏ từ phía sau biệt thự, ngay trong phòng chứa các vật dụng linh tinh.Lỗ tai của Phù An An khẽ nhúc nhích, nhìn người phụ nữ đứng phía dưới sau đó đi về phía gian phòng chứa đồ.Màn cửa nhẹ nhàng lay động, ngay khi cô vừa đến gần thì có một bóng người cấp tốc nhào về phía cô.Phù An An nghiêng người tránh thoát, người xông vào kia giống như dùng hết sức lực chạy ra ngoài, đi thẳng xuống cầu thang và mở cửa chính ra.Người phụ nữ bên ngoài lập tức nhảy vào rồi đóng chặt cửa lại thật nhanh.Nhìn căn biệt thự rộng rãi đầy tiện nghi, trên mặt người phụ nữ lộ ra một nụ cười, "Cuối cùng tôi cũng vào được!

Nơi này rốt cuộc cũng là của tôi rồi!"

Phù An An đuổi sát ở phía sau, "Căn nhà này không phải của cô, tôi cho cô một phút để cút khỏi đây ngay lập tức."

Nhìn thấy Phù An An, vẻ mặt của Lý Toa đông cứng lại, "Vương Đại Long, sao anh còn chưa xử lý cô ta!

Cuối cùng cũng đợi được cơ hội này, chẳng lẽ còn muốn đợi đến khi người đàn ông kia trở về sao?"

Phù An An sờ cây gậy giấu ở sau lưng mình, "Hai người dường như rất quen thuộc với tình huống trong nhà của tôi, người lần trước lẻn vào đây là các người có phải hay không?"

Lý Toa hít thở sâu hai cái, bình phục tâm tình kích động của mình, "Nói nhiều lời nhảm nhí như vậy làm gì, mau giết cô ta đi, mấy chục bình khí kia đều là của chúng ta!"
 
[Edit] Làm Cá Koi Trong Game Sinh Tồn - Hạ Quý Đạo Cốc Hương
Chương 102: Dưới Bầu Trời (26)


"Đắc tội rồi."

Người đàn ông tên Vương Đại Long rút dao ra rồi lao về phía Phù An An.Phù An An tránh sang một bên, công kích thất bại.Ngay sau đó, cô nắm lấy cánh tay của Vương Đại Long, sử dụng những chiêu thức mà Phó Ý Chi đã dạy làm rơi con dao găm trong tay hắn ta.

Sau đó đá một chân lên hạ bộ của Vương Đại Long, khiến hắn ta lập tức cảm nhận được khoái cảm khi trứng cút bị đánh nát.Không thể không nói, kỹ thuật cận chiến mà Phó ba ba dạy có tác dụng rất lớn, cùng với việc cô tự do phát huy bản lĩnh có thể nói đây là một chiêu đánh bại kẻ thù.Đúng lúc này, Lý Toa đột nhiên chạy lên ôm lấy Phù An An từ phía sau.Sức lực của người phụ nữ này lớn đến mức gần như Phù An An không thể di chuyển được."

Phế vật!

Còn thất thần làm gì?

Cầm dao lên đi!"

Lý Toa hét vào mặt Vương Đại Long, Phù An An nghe vậy đầu cô nghiêng về phía sau hung hăng đập lên đầu người sau lưng, thừa dịp cô ta phân tâm kêu đau, kéo lấy cánh tay của cô ta làm một động tác ném qua vai."

A!"

Lý Toa hét thảm một tiếng, ngã rầm trên mặt đất, chảy cả máu mũi.Khi Vương Đại Long nhặt con dao lao về phía cô, một khẩu súng lục cũng đã găm vào trán hắn ta.Có một tiếng nổ bị bóp nghẹt bởi nồng giảm thanh, một lỗ thủng xuất hiện trên đầu của Vương Đại Long, hắn ta ngã xuống tấm thảm trước mặt với đôi mắt mở to.Máu từ từ chảy ra, nhuộm đỏ tấm thảm, dọa cho Lý Toa ở một bên sợ hãi hét lên.Phù An An giơ súng lên nhắm vào Lý Toa.Lý Toa sợ tới mức hai chân nhũn ra, quỳ rạp xuống ngay tại chỗ, cô ta không dám nhìn thi thể bên cạnh, không ngừng cầu xin tha mạng."

Em gái à thả tôi đi đi!

Tôi cũng là nhất thời hồ đồ, bị ép buộc thôi.

Như vậy đi, tôi cho cô tất cả những thứ đáng tiền ở trên người mình, cô đừng giết tôi có được hay không?"

Trong khi nói chuyện, Lý Toa lấy mấy tấm chi phiếu ra, thấy Phù An An còn chưa để súng xuống thì run rẩy gỡ luôn vòng tay mà mình đang đeo xuống."

Quá chậm rồi dì à."

Phù An An lạnh như băng nói.Khi cô ta nói rằng trong nhà có rất nhiều bình khí thì cô ta đã không thể thoát ra ngoài được nữa rồi."

Xin lỗi."

Phù An An lạnh lùng bóp cò, sau đó tùy tiện đặt hai cái xác ở trong phòng khách.Phù An An kiểm tra lại cửa của tất cả các phòng, bình tĩnh trở lại tầng hai, trong khi tay cầm súng không thể kiểm soát được mà run lên.*Trên đường phố, một chiếc xe thương vụ màu đen đang tăng tốc chạy rất nhanh."

Mẹ kiếp!

Giờ này ai mà còn lái xe được hay vậy?"

Gã giang hồ dựa vào ven đường ném tàn thuốc hút dở xuống, nheo mắt nhìn về hướng chiếc xe rời đi."

Nhị Cẩu!"

"Có chuyện gì vậy anh."

Một người đàn ông gầy nhom chạy đến khom người xuống."

Bảo Hổ ca chú ý một chút, một mối làm ăn lớn đang tới!"*Phó Ý Chi đang lái xe, nhìn thấy phía trước đột nhiên xuất hiện một đám người.

Đây không phải là lần đầu tiên anh gặp đám người chặn đường cướp của này.Phó Ý Chi mở cửa sổ xe, họng súng đen đối mặt với người đàn ông bị đám đông vây quanh, "Cút"."

A, thằng nhóc mua mô hình này ở đâu vậy, giống thật quá nha?"

Phó Ý Chi di chuyển ngón tay, nhưng ánh mắt không thay đổi, người đàn ông đang nói chuyện đã có một cái lỗ ở trên đầu."

Tôi sẽ không nói lại lần thứ hai."

Mấy chục người kinh hãi, người này vậy mà lại cầm súng thật.Sống cho đến bây giờ, không có ai không sợ chết cả.

Đám người không hẹn mà cùng tản ra, chừa trống ra một con đường cho chiếc xe.Trở lại biệt thự, Phó Ý Chi lấy ra một cái túi lớn từ phía sau xe, khoảnh khắc đi ngang qua phòng khách thì dừng chân lại.Ánh mắt anh lướt nhẹ qua hai xác chết trên mặt đất, rồi đi lên lầu."

Phù An An."

Lúc này Phù An An đang ngồi trên sô pha, ánh mắt đờ đẫn, bất động.

Tư thế này không hề thay đổi kể từ khi cô đi lên đây."

Phù An An."

Phó Ý Chi lại kêu một tiếng.Cuối cùng ý thức được người trở về là ai, Phù An An khóc hu hu chạy tới ôm lấy Phó Ý Chi ngay lập tức, những suy nghĩ sợ hãi tích tụ thật lâu sắp làm cô hỏng mất."

Anh Phó, tôi giết người rồi!"
 
[Edit] Làm Cá Koi Trong Game Sinh Tồn - Hạ Quý Đạo Cốc Hương
Chương 103: Dưới Bầu Trời (27)


Phó Ý Chi định đẩy Phù An An ra, nhưng không hiểu sao tay lại cứng đờ nên cũng mặc kệ cô ôm mình khóc lóc nửa ngày."

Được rồi."

Phó Ý Chi đưa tay ra vỗ vỗ sau lưng Phù An An."

Hai người kia là người đã theo dõi chúng ta sao?"

"Ừm."

Phù An An gật đầu, thuận tiện lau nước mắt lên quần áo của Phó Ý Chi.Phó Ý Chi hơi nhướng mày nhìn động tác của cô, "Hiện tại cô đang hối hận vì đã giết chết bọn họ sao?"

Phó Ý Chi hỏi.Phù An An đã nghĩ về chuyện đó, nếu cô không giết họ, cô sẽ là người bị giết.Phù An An lắc đầu, "Tôi thật sự không hối hận, chỉ là có chút sợ hãi."

Câu trả lời không làm anh thất vọng."

Giết bọn họ là đúng."

Biểu cảm của Phó Ý Chi dịu xuống một chút, che đậy đi đôi mắt lạnh lùng của mình, khuôn mặt ẩn giấu sự bình tĩnh dưới ánh đèn."

Cô phải nhớ kỹ, trò chơi này vốn dĩ là nơi giết người hoặc bị giết.

Nếu cô muốn sống, cô phải tiêu diệt hết tất cả những kẻ sẽ đe dọa tới mạng sống của cô.

Cho dù người đó có là người chơi thì cũng phải giết."

Sau khi nói xong, trong phòng im lặng một lúc.Phù An An đã khóc đủ rồi, giọng nói có chút nghẹn ngào, "Anh Phó."

"Hửm?"

"Vừa rồi anh đi ra ngoài làm gì vậy?"

Lúc nãy vẫn luôn sợ hãi khóc lóc, tự bản thân của Phù An An cũng cảm thấy có chút mất mặt.

Vì vậy cô muốn chuyển chủ đề, "Vừa rồi anh ra ngoài làm gì vậy?"

"Tôi đi lấy một ít vũ khí, tất cả đều để trong túi."

Phó Ý Chi nhàn nhạt nói như là chỉ làm một chuyện nhỏ."

Để tôi xem!"

Phù An An tò mò chạy tới mở ra.Trong nháy mắt, vòng tay trở nên trống rỗng, Phó Ý Chi cảm thấy có chút là lạ.Còn Phù An An đã bị sốc khi nhìn thấy những thứ bên trong.Vài trăm viên đạn và khoảng hai chục quả lựu đạn.Những thứ này cô cũng chỉ nhìn thấy qua trên TV!"

Anh Phó, anh đi ra ngoài một chuyến là để đánh cướp kho vũ khí hả?!"

Phù An An suýt chút nữa không ngậm được miệng, "Anh cũng quá lợi hại rồi!"

Có hai cái bình không khí mà đổi được nhiều đồ như vậy, sợ là đi ăn cướp rồi đi!!!Nghe vậy, khóe miệng của Phó Ý Chi hơi cong lên."

Bắt đầu từ ngày mai, tôi sẽ dạy cô cách nhận biết lựu đạn."

"Gì cơ?"

Cơ thể của Phù An An đông cứng lại, vẻ mặt của cô chuyển từ vui sang buồn.Trong miệng của Phó Ý Chi, có một sự khác biệt rất lớn về khái niệm giữa "biết" một quả lựu đạn và "sử dụng" một quả lựu đạn.Sử dụng, nghĩa là chỉ đơn giản là làm thế nào để kích nổ nó và ném nó ra ngoài, quá trình này rất đơn giản và có thể thực hiện trong vòng 2 phút.Nhưng nhận biết lại là một lớp học dài dòng với nhiều thứ khác nhau.

Từ nguồn gốc của lựu đạn, các yếu tố cơ bản, các loại lựu đạn ở mỗi quốc gia, cộng với kiểu dáng, nguồn gốc, ưu điểm và nhược điểm của chúng, tất cả đều phải được nhớ hết.Lần cuối cùng cô học hành chăm chỉ như vậy, Phù An An nhớ đó là khi cô học lớp 12."

Anh Phó, tôi nghĩ anh có thể nói cho tôi biết cách sử dụng nó là được rồi."

Phù An An rất nghiêm túc mà đề nghị với Phó Ý Chi, "Có rất nhiều việc phải làm mỗi ngày, làm sao tôi có thời gian để nhớ hết chúng nó!"

"Cô cho là mình không cần nhớ sao?"

Phó Ý Chi liếc mắt nhìn cô.Phù An An im lặng trong giây lát.

Qua nửa ngày, Phù An An tiến đến bên cạnh Phó Ý Chi, "Anh Phó..."

"Ngậm miệng."

Phù An An đáng thương nhìn Phó Ý Chi: "Phía dưới có hai xác chết, tôi hơi sợ."

Phó Ý Chi: Là do tôi nuông chiều cô quá rồi sao?Nhìn xác chết dưới lầu, Phó Ý Chi kéo bọn họ ra khỏi cửa và ném ra bên ngoài cổng rào giống như đang ném rác vậy.Mấy ngày nay, hầu như ngày nào cũng có người chết ở các ngõ ngách của thị trấn nhỏ, số người thiệt mạng vì bị giết còn nhiều hơn số người chết vì thiếu oxy.Khắp nơi đều có thể thấy xác chết, lại có thêm hai cái cũng sẽ không ai chú ý đến.Phó Ý Chi dùng khăn giấy lau tay, hỏi: "Bọn họ leo vào từ chỗ nào?"

"Lầu hai."

Phù An An dẫn Phó Ý Chi đi đến bên dưới phòng chứa đồ linh tinh của tầng hai, "Chắc là trèo lên từ chỗ này."

Trên bề mặt của bức tường có một ống nước bằng nhựa cách mặt đất hai mét, Vương Đại Long đã dựa vào ống nước này để trèo lên tầng hai của biệt thự.
 
[Edit] Làm Cá Koi Trong Game Sinh Tồn - Hạ Quý Đạo Cốc Hương
Chương 104: Dưới Bầu Trời (28)


Phù An An đã tận mắt chứng kiến Phó Ý Chi phá huỷ ngôi nhà một cách thô bạo như thế nào.Một cái ống nước hoàn hảo cũng không thể kiên trì nổi 5 phút trong tay anh.Các đường ống đã biến mất, bức tường cũng trở nên láng mịn hơn.Nhìn thấy sự mạnh mẽ của Phó Ý Chi, Phù An An ở bên cạnh nói: "Anh Phó, tôi nghĩ cửa sổ trên tầng hai cũng nên được gia cố."

"Ừ."

Phó Ý Chi gật đầu, "Đi lấy mấy tấm ván gỗ và đinh đến đây."

Hai người cùng nhau đóng lại các cửa sổ ở tầng hai bằng những tấm ván gỗ, Phù An An thậm chí còn đi xuống sân nhặt rất nhiều mảnh thủy tinh tương đối sắc bén, cô cho một ít đất vào hộp các-tông, sau đó đặt kính vỡ lên trên và để ở dưới mỗi ô cửa sổ.Trên đỉnh đầu cũng có thể bố trí một ít đồ, đập chết những con rùa muốn xông vào ngôi nhà này!Phù An An bắt đầu suy nghĩ về việc làm sao để có thể bảo vệ căn biệt thự này.*Sau khi kết thúc công việc, Phó Ý Chi thay quần áo, lúc anh bước vào phòng tập, anh đột nhiên phát hiện ra rằng dụng cụ thể dục trong phòng ít đi rất nhiều."

Phù An An..."

Phó Ý Chi chỉ muốn hỏi Phù An An tại sao phòng tập lại còn ít dụng cụ như vậy, nhưng thứ mà Phù An An đang cầm trong tay lại giống như những quả tạ...Lúc này cô đang buộc quả tạ bằng một đoạn dây và quấn đầu còn lại quanh thanh treo rèm cửa sổ.Có thể nghĩ đến tình huống, chỉ cần có người động tay vào cửa sổ thì những cái tạ tay này sẽ ngay lập tức đập xuống."

Anh Phó, sao vậy?"

Phù An An ngơ ngác đứng trên ghế nhìn về phía anh.Phó Ý Chi nhìn kiệt tác của Phù An An rồi im lặng một lúc, "...

Không có gì."

Nói xong trực tiếp quay về phòng tập.Hầy, cô còn nghĩ rằng Phó ba ba muốn ngăn cô chạm vào những thứ trong phòng tập chứ.Thấy Phó Ý Chi ngầm đồng ý, Phù An An định nghiên cứu trước, sau đó thực hiện luôn trên tất cả các cái cửa sổ còn lại.*Vào ngày thứ mười tám tại thị trấn Hoa Điền, thời gian thiếu oxy đã kéo dài lên đến 2 giờ.Bọn họ đã sử dụng 8 bình khí nén chỉ trong một đêm.Hai ngày trước đó, bọn họ đã sử dụng 14 bình khí.

Ngoài ra, Phó Ý Chi còn lấy ra 2 bình để đổi vũ khí.

Bọn họ đã dùng hết 24 bình không khí, vượt quá một phần tư tổng số bình khí mà họ đang có!Nếu như đêm mai, thời gian thiếu oxy tiếp tục kéo dài lên hai tiếng rưỡi, bọn họ có thể sẽ phải tiêu hao thêm 10 bình không khí.Tính ra với tốc độ này, bình dưỡng khí của họ cùng lắm chỉ dùng được... bốn ngày?!Nếu tính cả những bình oxy tự tạo đó, không khí dự trữ của hai người cũng không đủ để tồn tại đến ngày thứ hai mươi ba ở thị trấn Hoa Điền.Đây vẫn là giả định rằng sau ngày thứ hai mươi, trò chơi không tăng thêm bất kỳ độ khó nào.Phù An An thấy rằng sự sống của họ sắp gặp thử thách rất lớn nên vội vàng chạy đến tìm Phó Ý Chi, "Anh Phó, chúng ta sắp không có đủ không khí trong kho!

Tối đa chỉ có thể dùng trong bốn ngày nữa!

Bây giờ chúng ta sẽ phải bổ sung không khí bằng cách nào đây?

Tới cục cảnh sát bơm khí sao?"

"Không cần gấp."

Phó Ý Chi rất bình tĩnh nói, "Đợi thêm hai ngày nữa đi."

"Đợi thêm hai ngày nữa sao?"

Phù An An nhìn Phó Ý Chi có chút sững sờ, chạy lại ngồi xuống bên cạnh anh, "Đợi thêm hai ngày nữa cục cảnh sát sẽ bơm không khí miễn phí mà không cần dầu hả?"

Phó Ý Chi liếc nhìn nơi cô đang ngồi rồi hỏi: "Cô có muốn máy nén khí trong cục cảnh sát không?"

Đương nhiên muốn!Hôm qua cô còn muốn nói về kế hoạch đánh cắp máy nén khí.

Không nghĩ tới hai người lại có suy nghĩ giống nhau."

Kế hoạch ngày mai như thế nào?"

Phù An An nghiêng người về phía trước hỏi, vì quá phấn khích nên cô không nhận ra khoảng cách giữa hai người còn chưa tới nửa mét.Phó Ý Chi ngẩng đầu lên, vì không quen với việc có người ở gần mình như vậy nên anh lập tức chuyển chủ đề."

Cô đã ghi nhớ hết thông tin cơ bản về những quả lựu đạn mà tôi yêu cầu ngày hôm nay chưa?"

Phù An An:...

Tôi đi đây!Ghi nhớ nội dung của một vài quả lựu đạn là một chuyện rất khó sao?Phó Ý Chi nhìn cô gái chạy còn nhanh hơn thỏ trước mặt mình, bỗng dưng cảm thấy có chút đau đầu.*Bên ngoài biệt thự, những địa phương khác bên trong trấn nhỏ.Ngày càng có nhiều băng cướp phát triển lớn mạnh.

Các toà nhà nhỏ và những hộ gia đình riêng lẻ không đủ khả năng thoả mãn nhu cầu và khẩu vị của bọn chúng nữa.Khi quyền lực của cục cảnh sát cứ tiếp tục suy yếu, nơi này từ một nơi thần thánh đang dần biến thành một con cừu béo chờ bị làm thịt.Một số tổ chức táo bạo đang nhắm mục tiêu vào đồn cảnh sát!Họ biết rằng chỉ cần cướp được đồn cảnh sát, họ sẽ là người cuối cùng còn sống sót!
 
[Edit] Làm Cá Koi Trong Game Sinh Tồn - Hạ Quý Đạo Cốc Hương
Chương 105: Dưới Bầu Trời (29)


Chạng vạng tối tại đồn cảnh sát, lác đác có vài người đứng xếp hàng chờ bơm khí.Đúng lúc này, ở bên ngoài đột nhiên ném vào trong mấy quả bom cồn tự chế.Bom tự chế phát nổ, ngọn lửa và cồn ở bên trong bắn tung toé ra bên ngoài.Những người dân thường hoảng sợ bỏ chạy, một vài cảnh sát đang canh cửa đã giơ súng lên.Khoảnh khắc tiếp theo, ai đó đã ném vào đồn cảnh sát những cục than đang cháy đã được nhúng nước.

Thứ này có tác dụng như bom khói, nó tạo ra làn khói dày đặc, người hít phải có thể bị sặc và cay mắt.Trong chốc lát, toàn bộ đồn cảnh sát chìm trong làn khói dày đặc, một tổ chức nhỏ của băng đảng trộm cướp đã nhân cơ hội này để vọt vào trong.Mục tiêu của bọn họ rất đơn giản, chính là máy bơm khí đặt ở bên ngoài.Tiếng súng ác liệt vang lên khắp thị trấn.

Tất cả mọi người đều biết đồn cảnh sát đã xảy ra chuyện.Cuộc bạo loạn kéo dài hơn một giờ sau vài tiếng súng kết thúc, thị trấn nhỏ cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại.Không lâu sau, một chiếc xe cảnh sát đi ra từ đồn cảnh sát.

Tiếng loa phát thanh đã mất từ lâu vọng lại từ khắp các con đường và ngõ hẻm.【Xin thông báo, cư dân của thị trấn nhỏ Trương Sơn, Lý Sí, Vương Phú Quý và hơn 20 người khác đã tấn công đồn cảnh sát nên bị bắn chết tại chỗ để làm gương cho những người khác.

Mong các vị cư dân hiểu rõ.】Khi thế cục mất khống chế, cục cảnh sát đã giết gà dọa khỉ, muốn một lần nữa trở lại địa vị của những ngày trước.Mà ở phương diện tâm lý học có một lý luận như thế này...Lấy một tòa nhà có một vài cửa sổ bị hỏng làm ví dụ, nếu những cửa sổ đó không được sửa chữa kịp thời, có thể sẽ có thêm nhiều cửa sổ bị phá hủy bởi những kẻ phá hoại.

Đây được gọi là hiệu ứng cửa sổ vỡ.Cục cảnh sát ngay từ đầu đã không kịp thời ngăn chặn các vụ cướp, bây giờ mới bắt đầu làm thật sự đã quá muộn.Cách làm như vậy ngoại trừ có tác dụng giết gà dọa khỉ, trên thực tế còn tiềm ẩn một tin tức có thể truyền lại cho người bình thường...Cướp đồn cảnh sát cũng không sao.*Thị trấn Hoa Điền ngày thứ mười chín, thời gian nghẹt thở kéo dài hai tiếng rưỡi.Hôm nay, số người chết ở thị trấn Hoa Điền đã hơn một nửa, chỉ còn lại vài nghìn người còn sống.Những người này đều có nhiều bình khí.Cũng không phải bình không khí nhiều thì có thể kê cao gối ngủ mà không cần lo lắng, bơm đầy những bình khí nén này mới là vấn đề cấp bách mà họ phải đối mặt.Cục cảnh sát đã sớm đưa ra quy định, mỗi ngày một người chỉ được bổ sung khí nén một lần.Cho dù thời gian nghẹt thở ngày một tăng lên, nhưng quy tắc này vẫn không thay đổi, cục trưởng cục cảnh sát liên tục đưa ra những quyết định sai lầm, dường như càng ngày càng trở nên ngu ngốc.Nhiên liệu đã bị cư dân của trấn nhỏ vơ vét gần như cạn kiệt.

Ngay cả một bình khí rỗng thì nó cũng sẽ không giúp ích được gì nếu nó không được bơm đầy.Trong chốc lát, mục tiêu cướp giật của mọi người cũng chuyển từ bình khí rỗng sang nhiên liệu.Cách trực tiếp và thô lỗ nhất là lục soát từng nhà!

Vơ vét hết tất cả các địa phương, cướp hết chút dầu nhiên liệu sau cùng trong nhà ở của cư dân, tất cả đều lấy ra hết góp từng chút từng chút một.Biệt thự của Phù An An cũng không phải không có người theo dõi, nhưng khi bọn côn đồ của những tổ chức này vào được bên trong, vừa nhìn thấy chiếc ô tô màu đen đỗ trước cửa, vẻ mặt lập tức trở nên kinh hãi, vội vàng quay đầu lại chạy ra ven đường, đế giày còn mang theo mấy miếng thủy tinh vỡ nát.Phù An An đang đứng xem ở trên tầng hai vẫn không hiểu, "Anh Phó, có thể nói cho tôi biết chuyện gì xảy ra với những người này không, bọn họ giống như thấy được ma trong nhà của chúng ta vậy."

Phó Ý Chi lạnh lùng nhìn cô, "Cẩn thận một chút, đừng để bất cứ ai vào được."*Vào sáng sớm ngày thứ hai mươi tại thị trấn Hoa Điền, thời gian nghẹt thở kéo dài lên đến 3 tiếng.Nhìn thời gian, Phù An An thở phào nhẹ nhõm.

Chắc trò chơi cũng nghĩ đến vòng chơi này quá khó nên cũng ngượng ngùng tăng thêm độ khó cho vòng chơi sau ngày thứ hai mươi.Đây có lẽ là tin tốt trong số tất cả các tin xấu.Phù An An nhìn ra bên ngoài, thị trấn nhỏ lúc 3 giờ sáng tối đen và im lặng như chết.Hiện tại là thời điểm tốt để bổ sung giấc ngủ, nhưng Phù An An không thể ngủ được khi nghĩ về những bình khí đang ngày càng ít đi.
 
[Edit] Làm Cá Koi Trong Game Sinh Tồn - Hạ Quý Đạo Cốc Hương
Chương 106: Dưới Bầu Trời (30)


Thị trấn nhỏ Hoa Điền, sáng sớm ngày thứ hai mươi.Mới sáng sớm nhưng bên ngoài đồn cảnh sát đã bị bao vây bởi rất nhiều người.Bây giờ, mọi người không còn xếp hàng để bơm đầy bình khí nữa mà cảnh giác chia ra thành nhiều tiểu đội.

Những người trong tiểu đội đều có vẻ mặt đờ đẫn, luôn cảnh giác với những người xung quanh.Nhân viên cảnh sát cũng không khác là bao, súng trong tay họ đều đã lên đạn, một khi phát hiện có điều gì bất thường, bọn họ sẽ lập tức nổ súng không chút do dự.Thị trấn nhỏ với tiếng chim hót và hoa thơm ban đầu dường như đã trở thành một nhà tù vào lúc này không hay.Mọi người đang sống trong sự sợ hãi và đắm chìm trong tội ác chỉ để kéo dài chút hơi tàn.Mà cục cảnh sát giống như là một tờ giấy thật mỏng, duy trì một chút thể diện cuối cùng của cư dân thị trấn với tư cách là những con người.*Thị trấn Hoa Điền ngày thứ hai mươi, giữa trưa lúc 11 giờ 55 phút.Mặt trời mùa hè rất nóng nực, bởi vì có mái vòm mà nhiệt độ bên trong thị trấn cao hơn lúc trước hai đến ba độ.Tại thời điểm này, vẫn còn rất nhiều nhóm người đang chờ đợi để được bơm khí vào bình.Mọi người mồ hôi đầm đìa, không màng ăn trưa mà mang theo bánh quy và nước khoáng để ăn cho đỡ đói."

Chỉ có mấy ngàn người thôi mà tại sao lại xếp hàng chờ lâu như vậy."

Một người đàn ông nhỏ giọng nói với bạn đồng hành."

Người ít hơn, nhưng vẫn có nhiều bình khí như vậy, chúng ta có thể tránh được việc xếp hàng dài như vậy không?"

Người bạn đồng hành trả lời rồi lại nhìn hàng dài người trước mặt."

Có vẻ như chúng ta phải đợi đến chiều mới đến lượt mình."

Lời vừa dứt, người đàn ông đột nhiên ho khan một tiếng, giống như con cá bị mất nước, mắt mở to hết cỡ, mặt mũi tràn đầy vẻ không thể tin được.Cùng lúc đó, tiếng ho lần lượt phát ra từ khu vực xung quanh, đúng 12 giờ trưa, thời gian thiếu oxy bất ngờ ập đến!Tất cả mọi người đều không có một chút phòng bị nào.

Những người bên cạnh còn bình không khí thì vẫn sống được, những người không còn bình khí nào thì khó lòng mà chịu đựng.Khoảnh khắc nghẹt thở đến quá bất ngờ khiến mọi người không kịp trở tay, thậm chí còn khiến những người đang xếp hàng chờ ở đồn cảnh sát phát điên.Mọi người tuyệt vọng chen lấn về phía trước, cố gắng muốn lấp đầy bình khí của mình bằng máy nén khí.Cho đến khi có người hét lên: "Các người đều ngu ngốc sao?

Bây giờ có bơm kịp khí nén không?"

Lúc này đám người mới bừng tỉnh hiểu ra, tất cả đều bắt đầu tranh đoạt những bình khí nén còn ô-xi của những người ở phía sau chưa kịp rời đi.Đồn cảnh sát nhanh chóng trở thành một mớ hỗn độn, mà các nhân viên cảnh sát lại ốc còn không mang nổi mình ốc.Một tiếng!Trong biệt thự, Phù An An tháo bình khí ra rồi bắt đầu ghi chép.Tối hôm qua cô còn đang suy nghĩ không biết tại sao thời gian thiếu dưỡng khí còn chưa tăng lên theo cấp số nhân nữa thì ra là cái trò chơi chó má này nó đang đặt một cái bẫy chờ sẵn ở đây.Mọi người đặt tất cả sự cảnh giác của họ vào ban đêm và không bao giờ nghĩ nó lại ập đến đột ngột vào ban ngày như thế này.

Mà việc thiếu ô-xi vào ban ngày này có thể giết chết một phần ba số người không chuẩn bị kịp."

Anh Phó, mấy ngày nay anh không được hành động một mình."

Phù An An nghiêm túc nói, ai biết trò chơi ma quái này sẽ thay đổi thường xuyên hay vụn vặt.Phó Ý Chi không giống cô có đạo cụ không gian có thể luôn mang theo bình khí nén bên người.Vừa rồi cô mới làm cơm xong được một nửa, đột nhiên bị ngạt thở, cô lập tức đeo lên bình dưỡng khí nhanh chóng chạy tới chỗ Phó ba ba để đưa bình dưỡng khí cho anh.Phó Ý Chi mới không bị gì, nhưng nếu cô đến chậm một chút nữa thì gia đình anh đã người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh rồi.Phó Ý Chi mắt nhìn Phù An An, nhẹ giọng "ừ" một tiếng.Mặc dù anh ta không biểu lộ bất kỳ biểu cảm nào, nhưng Phù An An cảm thấy rằng anh đang có một tâm trạng khá tốt.Nhặt được tiền rồi hả?

Đang muốn hỏi ra miệng thì đột nhiên cô nhớ tới cô chưa có tắt bình gas ở dưới lầu."

Ôi chết rồi!"

Phù An An hét lên một tiếng, nhanh chóng chạy xuống lầu bằng tốc độ nhanh nhất.Phó Ý Chi rời mắt khỏi cuốn sổ của Phù An An rồi liếc nhìn bóng lưng đang vội vã chạy xuống lầu."

Mơ mơ màng màng, ngu ngu ngốc ngốc."*Vì sự kiện ngạt thở đó mà mãi đến 13 giờ bọn họ mới được ăn cơm trưa.Phù An An lại bị Phó Ý Chi lôi ra huấn luyện kỹ năng leo trèo hết lần này đến lần khác cho đến khi bầu trời bên ngoài trở nên tối đen."

Anh Phó."

Phù An An đếm các bình khí của họ trong khi nghỉ ngơi, có chút lo lắng hỏi: "Khi nào thì chúng ta mới hành động?

Chỉ còn lại 30 bình khí thôi đó."

Nếu qua thêm một ngày, bọn họ chỉ còn lại mười mấy bình mà thôi.
 
[Edit] Làm Cá Koi Trong Game Sinh Tồn - Hạ Quý Đạo Cốc Hương
Chương 107: Dưới Bầu Trời (31)


"Chính là đêm nay."

Phó Ý Chi nhìn Phù An An đang nôn nóng, "Mang theo bình không khí, vũ khí và một ít thuốc, 12 giờ đêm nay chúng ta sẽ xuất phát."

"Chúng ta đi cướp máy bơm khí à?"

Hai mắt Phù An An tỏa sáng."

Ừ."

Phó Ý Chi gật đầu."

Chỉ cần mang theo bình khí đủ dùng trong hai giờ là được.

Mang theo mấy con dao dài, thuốc cầm máu và giảm đau ở dưới tầng hầm.

Không cần mang quá nhiều, để trống không gian bên trong đạo cụ được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu."

Phù An An kích động gật đầu, khẩn trương nghe theo chỉ đạo của Phó Ý Chi.*Đúng 12 giờ.Cả hai ăn ý thay quần áo và đội mũ đen, lợi dụng bóng tối lặng lẽ rời đi.Để không gây ồn ào, họ thậm chí còn trèo qua hàng rào và đi bộ về phía đồn cảnh sát mà không sử dụng bất kỳ phương tiện giao thông nào.Lúc này, trên đường không phải không có ai, mà ngược lại, có rất nhiều người.Đó là một giờ cuối cùng trước khi khoảnh khắc nghẹt thở bắt đầu và nhiều người không có đủ bình khí đang tìm kiếm cơ hội cuối cùng.Có thể nói, những người bên ngoài này đều là những người tuyệt vọng.So với đoàn đội ăn cướp ban ngày, những người này càng liều mạng và nguy hiểm hơn nhiều.Nhưng lần này bọn họ ra ngoài mà không cầm theo bất cứ thứ gì trên tay.Bộ dạng trắng tay như thế không đủ để những kẻ liều lĩnh này lãng phí thời gian quý báu.

Bọn chúng chỉ tùy tiện nhìn lướt qua, sau đó đi tìm những mục tiêu khác.Trong đêm tối, đôi mắt của bọn họ dường như tỏa ra ánh sáng xanh lục, đáng sợ hơn cả dã thú.Phù An An theo sát phía sau Phó Ý Chi, hai người họ trộn lẫn với đám người này cho nên không quá nổi bật khiến người khác chú ý.Ở một góc, ánh trăng bị che khuất gần như hoàn toàn không thể nhìn thấy con đường.Phù An An đột nhiên vấp phải thứ gì đó dưới chân và ngã thẳng xuống đất.Ngay sau đó, cô được người bên cạnh ôm lấy.Phù An An liếc mắt nhìn đồ vật mà mình đạp phải, từ hình dáng và xúc cảm thì cô đoán ra đây là cái gì, điều này khiến cho cô vô cùng sợ hãi.Ai có thể nghĩ tới, cô chỉ đi dạo một chút đã đụng phải một cái xác chết, nếu không phải Phó Ý Chi xốc cô lên thì cô đã tiếp xúc thân mật cùng cái xác chết này rồi.Nghĩ đến tình huống đó, Phù An An run lên hai lần."

Cảm ơn anh Phó."

"Theo sát."

Phó Ý Chi vẫn nói ít như trước.Rút cánh tay của mình lại, anh vô tình xoay xoay những đầu ngón tay... ngày nào cũng ăn nhiều như vậy, eo lại rất nhỏ?Khoảng chừng 40 phút sau, hai người cuối cùng cũng đến gần đồn cảnh sát.Đương nhiên, hiện tại họ không thể vào được, Phó Ý Chi dẫn theo Phù An An đi vòng ra phía sau đồn cảnh sát theo đường chéo.Sau đó bọn họ trốn vào một căn phòng đã bị cướp đến sạch bóng.Động tác của Phó Ý Chi rất thuần thục, mấy ngày trước có lẽ anh đã đi điều tra rõ ràng địa hình!Tức là, anh đã nghiên cứu ý tưởng về việc lấy máy nén khí từ lâu rồi?Phù An An nghĩ nghĩ, sau đó dồn toàn bộ sự chú ý phóng vào phía trước đồn cảnh sát.Một phần của đồn cảnh sát có thể được nhìn thấy từ cửa sổ.Ngay cả vào ban đêm, đồn cảnh sát cũng được bảo vệ rất nghiêm ngặt.

Cửa ra vào và khu vực bên trong đều có lắp đèn dạ quang, ngoại trừ đèn ra thì họ còn thắp rất nhiều nến.Mặc dù không thể so sánh với trước đây, nhưng có thể thấy được toàn bộ đồn cảnh sát một cách rõ ràng.Các nhân viên cảnh sát dường như đều sống ở đây, số lượng người ra vào bên trong gần như giống với ban ngày."

Anh Phó."

Phù An An nhìn Phó Ý Chi, "Canh gác nghiêm ngặt như vậy làm sao chúng ta có thể vào được?"

"Chờ một chút."

Phó Ý Chi liếc nhìn thời gian còn hai phút nữa là đến một giờ sáng.

Hai người chuẩn bị đeo mặt nạ dưỡng khí lên.Thời gian vừa đến, không khí nhanh chóng bị rút sạch, còn đúng giờ hơn so với chuông đồng hồ quả lắc kêu.Tất cả nến trong đồn cảnh sát đã bị dập tắt, toàn bộ đồn cảnh sát tối đi một nửa so với trước đó.Viên cảnh sát đến thay ca xuất hiện với máy nén khí sau lưng, ngay lúc giao ca, bất ngờ có một bao bột mì được ném vào từ bên ngoài.Bột mì bốc lên khiến tầm nhìn của mọi người mờ đi, hàng chục người bất ngờ lao vào, bọn họ dùng sức đập phá cửa chính từ bên ngoài.Những nhân viên cảnh sát phát hiện ra điều bất thường đã phản ứng lại rất nhanh, bọn họ móc súng ra nhắm vào cánh cổng rồi nổ súng.Cách, cách...

âm thanh bóp cò vang lên nhưng lại không có bất kỳ viên đạn nào được bắn ra.
 
[Edit] Làm Cá Koi Trong Game Sinh Tồn - Hạ Quý Đạo Cốc Hương
Chương 108: Dưới Bầu Trời (32)


Trong trường hợp bình thường, khi súng được bóp cò, chốt bắn bên trong sẽ nhanh chóng đập vào mồi lửa.

Lớp mồi làm bằng thuỷ ngân bắn ra tia lửa sẽ đốt cháy thuốc phóng trong vỏ, khí đốt ở nhiệt độ cao bên trong súng sẽ đạt tới 3000 độ trong nháy mắt, áp suất buồng 300Mpa sẽ đẩy viên đạn đi với tốc độ cao.Đây là nguyên lí hoạt động của súng cũng như tất cả các loại vũ khí nóng yêu cầu đốt cháy và phát nổ.Nhưng bây giờ không có ô-xi trong không khí, tất cả vũ khí nhiệt sẽ bị vô hiệu trong thời điểm này."

Vũ khí của họ thực sự vô dụng."

Bọn côn đồ bên ngoài nói to, không có súng đe dọa, chúng càng điên cuồng hơn."

Đi."

Phó Ý Chi nói một tiếng với Phù An An.Phù An An nhanh chóng đứng dậy và theo sau Phó Ý Chi.Với sự giúp đỡ của toà dân cư phía sau, cả hai nhanh chóng trèo qua hàng rào của đồn cảnh sát.Nhìn bức tường cao hai mét, Phù An An bám vào nó và cuối cùng cũng hiểu tại sao Phó Ý Chi lại muốn rèn luyện khả năng leo trèo của cô.Sau khi hai người đi vòng đến đồn cảnh sát, tất cả cảnh sát đều tập trung vào cửa chính.

Phó Ý Chi mở cửa bằng một sợi dây thép, sau đó cả hai lẻn vào bên trong.Đồn cảnh sát có tổng cộng sáu tầng.Để bảo đảm máy nén không khí không bị mất đi, chúng nó được đặt bên cạnh phòng làm việc của cục trưởng cục cảnh sát.Phù An An và Phó Ý Chi đã tìm kiếm một lúc lâu và chỉ biết về nơi cất chúng sau khi nghe cuộc trò chuyện giữa hai cảnh sát bên ngoài.Hai người liếc nhau rồi nhanh chóng đi lên lầu.Có mục tiêu nên bọn họ đã tìm ra được căn phòng bên cạnh phòng làm việc của cục trưởng rất nhanh.Năm cái máy nén khí được xếp thành một đường thẳng, Phù An An lấy đi một cái.Mặc dù nó không đặc biệt lớn nhưng nó gần như chiếm toàn bộ không gian của Phù An An.Hai người vừa chuẩn bị rời đi, đột nhiên nghe thấy ngoài hành lang có tiếng động.

Giọng nói của một người đàn ông trung niên truyền đến, "Bên ngoài sắp chịu không nổi nữa rồi, cầm máy nén khí rời khỏi nơi này ngay!"

Phù An An biến sắc.Cô còn chưa kịp phản ứng đã bị Phó Ý Chi kéo sang một căn phòng khác.Đi vào gian phòng này, hô hấp của Phù An An lập tức ngưng đọng.

Phó ba ba có rất nhiều tiền nhưng vận may lại không khác gì võ sĩ mắc bệnh phù chân.Người tuỳ tiện mở cửa một căn phòng, lại còn là văn phòng của cục trưởng cục cảnh sát cũng được coi là đại thần sao?Phù An An nhìn cảnh sát trưởng đang ngồi quay lưng lại với họ và hít một hơi thật sâu.Vừa định lui ra ngoài, nhưng người vừa lên tiếng cũng đã đi tới.Phù An An không thể đi được nữa, lo lắng đến mức đổ mồ hôi trên trán nhìn cục trưởng.

Chỉ cần ông ta kêu lên thì những người đó sẽ lao vào.Phù An An đứng bình tĩnh tại chỗ tầm mười giây, lại phát hiện có chút quái lạ.Tại sao bên ngoài đã ồn ào như vậy mà cục trưởng lại ngồi im ở đó không nhúc nhích chút nào?Phù An An cau mày nghi ngờ, cô cảm thấy có gì đó khá kỳ lạ.Trước khi Phù An An có thể nhìn thấy rõ thì Phó Ý Chi đã đi đến trước mặt cục trưởng."

Quả nhiên, ông ta đã chết."

Cái gì?

Phù An An tiến nhanh về phía trước.Trên thi thể hiện những đốm đen, cục trưởng hình như đã chết cách đây rất nhiều ngày.Giọng nói từ bên ngoài lại vang lên, vang vọng khắp tầng sáu."

Tại sao lại thiếu mất một máy nén khí?

Tất cả bọn mày đều là kẻ ngốc hay sao?

Trông coi thế nào lại để thiếu đi một cái.

Còn không mau đi tìm!"*Bọn họ sắp vào tới!Phù An An lo lắng nhìn xung quanh, văn phòng chỉ lớn một chút thế này, thật sự không có nơi nào để trốn."

Phù An An, lại đây."

Phó Ý Chi đứng cạnh cửa sổ và chỉ, "Bước lên đi."

Cái gì?

Này mẹ nó đang ở lầu sáu đó!Phù An An có chút phản kháng hỏi: "Anh Phó, tôi còn có lựa chọn nào khác sao?"

Phó Ý Chi: "... cô còn có thể lựa chọn cái chết."

Quá vô tình, quá lạnh lùng.Phù An An hít một hơi thật sâu, để không chết cô đã dũng cảm bước lên, bây giờ chân thật sự mềm nhũn."

Tôi nâng cô lên, nhớ bắt lấy mái nhà đấy."

Phó Ý Chi nói nhanh.Phù An An chưa kịp nghe rõ ràng thì Phó Ý Chi bắt lấy mắt cá chân của cô, sau đó hơi dùng sức nâng cô lên.Phù An An ngay lập tức bay lên không trung, ngay khi cô sắp rơi ra ngoài, cô đã ôm được mép của mái nhà.
 
Back
Top Bottom