Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Edit] Làm Cá Koi Trong Game Sinh Tồn - Hạ Quý Đạo Cốc Hương

[Edit] Làm Cá Koi Trong Game Sinh Tồn - Hạ Quý Đạo Cốc Hương
Chương 109: Dưới Bầu Trời (33)


"Trèo lên, nhanh."

Nghe thấy tiếng Phó Ý Chi ở bên dưới, Phù An An ổn định lại tâm trí, nín thở sau đó dùng cả tay và chân trèo lên mái nhà.Phù An An vội vàng đi lên sau đó đưa tay muốn kéo Phó ba ba, nhưng Phó Ý Chi đã nhảy qua tay cô và nhảy lên mái nhà một cách nhẹ nhàng.Phù An An: ...

Hóa ra cô mới là người duy nhất cần giúp đỡ ở đây.Vừa mới đi lên, phía dưới lập tức truyền đến tiếng mở cửa, bên trong có hai người đang nói chuyện."

Đội trưởng Vương, phòng của cục trưởng không có người."

"Mặc kệ cái máy nén bị mất kia đi, bảo vệ tôi rời khỏi chỗ này ngay lập tức."

Ngay sau đó, cánh cửa bị đóng sầm lại, tiếng bước chân cũng xa dần.Điều này làm cho Phù An An trên mái nhà thở phào nhẹ nhõm, tạm thời đã được an toàn.Một khoảng thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi giúp cô bình tĩnh lại và nhận ra rằng có điều gì đó không ổn.Hôm nay họ đã đánh cắp máy nén khí, đúng lúc bên ngoài đang xảy ra bạo loạn.Mọi thứ dường như được sắp đặt sẵn.Hơn nữa, Phó Ý Chi luôn có tầm nhìn xa trông rộng, làm việc cẩn thận đến giọt nước cũng không lọt làm sao có thể phạm phải sai lầm cấp thấp như đi nhầm phòng được?Phù An An nghi ngờ liếc nhìn Phó Ý Chi.Tất cả những dấu hiệu trên khiến cô cảm thấy rằng Phó ba ba đi ra ngoài một chuyến giống như đã làm được rất nhiều việc.Cái chết của cục trưởng chắc không phải là do anh gây ra đâu nhỉ?Phù An An suy nghĩ, cẩn thận từng li từng tí hỏi, "Anh Phó, làm sao anh biết cục trưởng đã chết vậy?"

Phó Ý Chi: "Đoán."

"Đoán hả?"

Dễ đoán vậy sao?Lợi hại như thế sao không đi làm thầy bói luôn đi.Phù An An vỗ đầu của mình, giả bộ ngây thơ nói: "Anh Phó, tôi thật ngu ngốc, xin anh nói rõ hơn một chút đi."

Phó Ý Chi nhìn cô một cái, "Cô không để ý sao, ở giai đoạn đầu của cả trò chơi, cục cảnh sát đóng vai trò rất quan trọng.

Cục trưởng đã thể hiện khả năng lập kế hoạch và lãnh đạo xuất sắc của mình trong giai đoạn đầu, lên kế hoạch cho tất cả các tài liệu quan trọng và nội dung khác một cách có trật tự, và ông ấy là nhân vật nòng cốt của cục cảnh sát.

Nhưng bắt đầu từ khoảng ngày thứ mười bốn, cục trưởng không bao giờ xuất hiện nữa, việc quản lý cục cảnh sát trở nên hỗn loạn, chuyện ra lệnh cho toàn đồn cảnh sát bắt đầu bị đình trệ.

Trường hợp rõ ràng nhất là giới hạn số lượng những lần bơm khí.

Mỗi người chỉ được bơm một bình không khí mỗi ngày, quy định này được ban hành khi thời điểm thiếu ô-xi chỉ diễn ra trong vài phút, nay nó đã kéo dài đến vài giờ nhưng đồn cảnh sát vẫn chưa có những đối sách thay đổi tương ứng.

Những quân bài tốt của cục cảnh sát dần bị phá vỡ, cho thấy đội ngũ lãnh đạo của họ đã bị một nhóm người kém cỏi khác tiếp quản.

Cục trưởng ban đầu ắt đã bị bắt hoặc bị giết chết."

Phù An An sau khi nghe điều này thì trầm ngâm, nhưng cô không ngờ rằng Phó Ý Chi có thể suy luận nhiều như vậy chỉ qua một số chi tiết nhỏ."

Làm sao có thể đoán như vậy được?

Có quá nhiều yếu tố không chắc chắn."

"Vì vậy, tôi chỉ chắc chắn được 70%."

Phó Ý Chi lạnh nhạt nói, "Nhưng lại đoán đúng mà thôi, cô ngạc nhiên như vậy làm gì?"

Cho dù cảnh sát trưởng có chết hay không, trên thực tế là cục cảnh sát ở thị trấn Hoa Điền đã phát triển từ một cơ quan chính phủ thành một nhóm nhỏ tư nhân chuyên thu thập tài nguyên.Đây cũng là nguyên nhân cốt lõi khiến đám đông phía dưới kéo bè kết phái đến chiếm giữ đồn cảnh sát."

Đi."

Phó Ý Chi liếc nhìn tình hình chiến đấu ở tầng dưới.Trong không khí không có ô-xi khiến tất cả súng ống đều vô dụng, hiệu quả chiến đấu của cảnh sát suy yếu rất nhiều, đám đông đã xông vào trong, bây giờ là thời điểm tốt nhất để rời đi.Phó Ý Chi nhìn thấy đường ống nước bên cạnh bức tường."

Dùng quần áo buộc vào đường ống nước rồi tuột xuống đi."

Trượt xuống từ tầng sáu hả?Phù An An nhìn xuống sau đó hít một hơi thật sâu "Anh Phó, anh đùa em đấy à?"

Cô thật sự không làm được đâu!Có một thể loại người mới có thể làm được chính là Phó ba ba anh đó.Phù An An không có một chút lực phản kháng nào đã bị Phó Ý Chi lột áo khoác cột lên đường ống nước.Tiếp đó, cả người cô như con gà đã chết bị Phó Ý Chi cầm lên, cô đành phải bất đắc dĩ ôm lấy đường ống nước.Trong vài giây rơi tự do, trong đầu Phù An An chỉ nhớ lại tám chữ... sinh tử tại mệnh, phú quý do trời!"

Phó, Phó, anh Phó."

Lúc Phù An An xuống tới, môi cô có hơi run run, "Lần sau có kế hoạch gì?

Anh có thể nói trước với tôi một tiếng được không?"

Dù sao đi nữa, cũng phải cho cô thời gian để chuẩn bị tâm lý chứ!
 
[Edit] Làm Cá Koi Trong Game Sinh Tồn - Hạ Quý Đạo Cốc Hương
Chương 110: Dưới Bầu Trời (34)


Tầng dưới của đồn cảnh sát.Cái sân vốn dùng để xếp hàng chờ bơm khí giờ đây đầy rẫy những xác chết.Có bạo dân, cũng có cảnh sát.Điểm chung lớn nhất của những xác chết này chính là đều không có bình khí nén.Những bình khí đó đã bị người sống trong cơn hỗn loạn lấy đi."

Đi nhanh."

Phó Ý Chi túm lấy cổ áo sau lưng Phù An An chạy thật nhanh, vội vàng trèo qua những bức tường.Đột nhiên, bên dưới đồn cảnh sát truyền đến một giọng nói: "Đại ca, trên đó còn hai người."

Phù An An nghe vậy thì nhìn sang, cơ thể cô lập tức căng cứng.Ai ngờ, người kia chỉ liếc mắt nhìn bọn họ một cái, thấy hai người nghèo túng không có gì ngoài một bình khí nén thì lập tức thu hồi ánh mắt."

Quan tâm nhiều như thế làm gì, nhanh đi cướp máy nén khí!"

Không có vật gì trân quý bằng máy nén khí trước mặt.
*Sau khi rời khỏi đồn cảnh sát, Phó Ý Chi và Phù An An nhanh chóng đi vòng quanh thị trấn.So với lúc ban đầu, có rất nhiều phòng ốc bị phá nát.Những kẻ liều mạng không cướp được bình khí đã chết.

Những người còn bình không khí để sống nhưng không đủ duy trì cho đến thời khắc kết thúc thì đang điên cuồng cướp bóc.Khắp nơi đều là người mang theo bình không khí đi cướp bóc, Phù An An và Phó Ý Chi đi thẳng một mạch, không muốn gây sự chú ý quá lớn đối với bọn họ.Trên đường đi, hai người tìm thấy một căn phòng còn nguyên cửa, cả hai vội vã bước vào.Lúc này đã hơn 20 phút kể từ khi bắt đầu thời khắc thiếu ô-xi, vận động vất vả khiến lượng bình khí tiêu thụ trở nên rất nhanh, ngưỡng khí còn lại trong bình của cả hai người đã chuyển sang màu đỏ.Phù An An nhanh chóng lấy ra hai bình khí mới để thay thế bình cũ.Hai người thay bình khí, vừa mới cất bình khí đã qua sử dụng đi, cánh cửa đã bị một cái rìu bổ ra.Trước cửa là bốn người đàn ông cường tráng, bọn họ nhìn Phó Ý Chi và Phù An An trong phòng, mỉm cười nói: "Ông đây đã nói là có hai con dê béo đi bằng hai chân bước vào căn phòng này mà, xem bình không khí của bọn họ kìa, tất cả đều còn mới và đầy."

Vừa nói, người đàn ông đi trước vừa chĩa chiếc rìu chữa cháy trong tay về phía hai người họ, "Tháo bình khí xuống đi, nhân lúc tâm tình tao còn tốt, có thể để bọn mày sống lâu thêm mấy phút."

Phù An An và Phó Ý Chi nhìn nhau, sau đó nhấc chiếc bàn trước mặt lên hất về phía ba người bọn họ.Ba người này chỉ là người là bọn có chút vũ lực, dựa vào việc giết một vài người độc thân thì đã cho là mình rất mạnh rồi.Trên thực tế, một mình Phù An An cũng có thể hạ gục một người bằng tay không."

Tháo bình không khí ra, giờ nó là của chúng tôi."

Thân phận của hai bên nhanh chóng bị thay đổi, Phù An An cướp đi bình dưỡng khí mà bọn hắn cướp được từ chỗ khác sau đó nhanh chóng rời đi cùng Phó Ý Chi.Với ba bình khí nhàn rỗi quá dễ gây chú ý, Phù An An tìm một góc khuất cất chúng đi, nhân tiện lấy vũ khí lạnh mà Phó Ý Chi nhờ cô mang theo, đó là... hai thanh katana.Hai thanh đao này được Phó Ý Chi mang về từ lần trước.Nó dài một mét, lưỡi đao như trăng lưỡi liềm, đen nhánh và sắc bén, nhìn có vẻ đặc biệt uy hiếp.Trọng lượng cũng rất lớn, một thanh nặng ít nhất ba mươi cân.Phó Ý Chi cầm nó bằng một tay mà bước đi như gió, trong khi Phù An An cõng nó mệt mỏi gần chết.Nhưng mà có vũ khí, quả thật có chút lực uy hiếp.

Rất nhiều người sẽ âm thầm tính toán trong lòng, liều mạng chỉ vì đoạt lấy hai bình khí, cảm thấy không đáng, cho nên đi đường vòng.*Nhưng lúc này, bọn họ cũng không quay lại biệt thự ngay lập tức.Phó Ý Chi dường như đang tìm kiếm thứ gì đó.Sau khi đi một nửa thị trấn, Phó Ý Chi đưa Phù An An đến một sân nhỏ, cửa mở toang và có vẻ như đã bị cướp phá.

Bên trong thậm chí không còn một cái chai nhựa nào, cũng không biết đã có bao nhiêu người tới đây, nghèo tới nỗi bọn cướp cũng không thèm liếc mắt nhìn tới."

Anh Phó, chúng ta tới chỗ này làm gì?"

Phù An An vừa khiêng thanh đao lớn hỏi, vừa cố gắng đuổi kịp bước chân của anh.Hai người tiến vào gian phòng phía sau, hình như là phòng làm việc của chủ nhân căn nhà, lúc này sách vở đã bị vứt vung vãi trên mặt đất.Phó Ý Chi nhảy qua những cuốn sách trên sàn và đi thẳng đến giá sách, lách cách một tiếng, giá sách được kéo ra để lộ thứ bên trong.
 
[Edit] Làm Cá Koi Trong Game Sinh Tồn - Hạ Quý Đạo Cốc Hương
Chương 111: Dưới Bầu Trời (35)


Vách tường nhìn có vẻ trắng tinh, nhưng phía sau nó lại ẩn giấu một cánh cửa ngầm.Phó Ý Chi đẩy cánh cửa bí mật đó ra, bên trong là một gian phòng không lớn lắm.Bật đèn pin soi vào trong phòng, vật dụng bên trong khá đơn giản, chỉ có một bộ bàn ghế và một giá sách được kê bên cạnh.Mà trên mặt đất thì chất thật nhiều dầu diesel dùng cho máy phát điện."

Oa!"

Phù An An trợn mắt há hốc mồm, "Anh Phó, anh lấy đâu ra nhiều nhiên liệu như vậy?"

Cuối cùng cô cũng hiểu tại sao Phó Ý Chi lại yêu cầu cô dọn dẹp không gian.Phó Ý Chi: "Tình cờ phát hiện một điểm tài nguyên."

Phù An An nhanh chóng thu thập xăng ở trên mặt đất, xăng tràn đầy không gian còn trống, thậm chí còn dư ra mấy thùng.

Đống này cộng thêm số lượng mà bọn họ đã tích trữ trước đó hoàn toàn đủ dùng cho mấy ngày cuối cùng.*Hiện tại đang là 1 giờ 46 phút, việc di chuyển nhanh khiến mức tiêu thụ ô-xi của họ cao hơn bình thường rất nhiều.Vừa vặn đang ở trong phòng tối, hai người lại thay bình không khí một lần nữa.

Tính từ bây giờ, bọn họ còn có thể dùng khoảng 40 phút khí ô-xi.Khoảng cách từ căn nhà này đến biệt thự ước chừng 40 phút.

Thời gian tương đối gấp gáp, hai người đều ăn ý tăng nhanh tốc độ.Dọc theo đường đi còn gặp gỡ mấy vụ ăn cướp, chỉ kém một chút bọn họ cũng bị kéo vào chung vui.Cuối cùng, trước khi dưỡng khí gần như cạn kiệt, họ đã trở về biệt thự một cách bình yên vô sự.Sau khi hai người thay bình khí mới, bọn họ mới nhẹ nhàng xuống lầu và yên lặng chờ giây phút nghẹt thở qua đi.Ngay sau đó Phù An An bắt đầu sắp xếp vật tư của bọn họ, tính luôn cả việc cướp bóc từ bọn cướp, hiện tại hai người có tổng cộng 81 bình khí.Trong số đó có 16 bình đầy và 65 bình rỗng.Nhưng bây giờ họ có một cái máy nén khí, những chai rỗng này sớm muộn gì cũng sẽ được lấp đầy.Phù An An luôn trong tình trạng căng thẳng, bây giờ đã cảm thấy thoải mái hơn một chút.Mà bên ngoài biệt thự, đồn cảnh sát bị tấn công, tất cả máy nén khí bị mất, thị trấn vốn không yên bình chút nào giờ đã hoàn toàn hỗn loạn.Ngay cả những người ban đầu trốn trong nhà cũng đã nhận ra điều đó.Đồn cảnh sát không còn nữa, cho dù bọn họ có sống sót đến hôm nay, ngày mai sẽ bổ sung bình khí ở đâu?Nếu mọi người muốn sống, không khí chính là chìa khóa!Bây giờ trong cục diện này, con mẹ nó, ai có thể lấy được máy nén khí, người đó chính là vua.Trong vòng một đêm.Thị trấn nhỏ vốn đã rất phức tạp nay càng rối ren hơn, một số tổ chức nhỏ có liên quan mật thiết đã trải qua vô số lần thay đổi quyền lực.Các tổ chức liên tục phân chia, tách rời và hợp nhất để tạo ra các tổ chức mới.Đêm nay không ai ngủ được.

Giây phút ngạt thở qua đi, mọi người đặt bình dưỡng khí xuống, thứ đọng lại nơi chóp mũi chỉ là mùi tanh của rỉ sắt.Cư dân thị trấn may mắn còn sống sót đã thiếu đi gần một nửa, những người còn lại cũng vì máy nén khí mà tạm thời bị chia cắt thành bốn tổ chức lớn.
*Mười ngày cuối cùng của trò chơi, thời điểm vừa mới bắt đầu nó đã mở màn một cho một thời kỳ vô cùng tàn khốc.Những con phố sầm uất một thời giờ thưa thớt người qua lại.Nơi từng là nơi nghỉ mát của chim hót và hoa thơm đã trở thành nơi chôn cất của vô số người.Những cây thông, cây bách và cây thường xanh, giờ trên cành chỉ còn rũ xuống một vài chiếc lá, hoa và cây đã héo từ lâu, màu vàng trơ trọi phủ một lớp màu xám chết chóc lên thị trấn.Cả thị trấn ngập trong mùi hôi thối.Xào xạc...Một người đàn ông với bộ râu chưa cạo đá đống lá dưới chân mình khiến chúng lung tung cả lên, hắn nhìn chằm chằm về phía trước với đôi mắt cụp xuống.Lúc này có một người đang đi tới ở phía trước.Khoảng cách giữa hai người chừng một mét, người đàn ông bất ngờ xông vào với chiếc tua vít giấu trong lòng bàn tay và đâm xuyên qua cổ của người kia.Người đối diện mở to hai mắt nhìn hắn, thân thể yếu ớt ngã sang một bên, con dao dài giấu trong tay áo lặng lẽ trượt ra.
 
[Edit] Làm Cá Koi Trong Game Sinh Tồn - Hạ Quý Đạo Cốc Hương
Chương 112: Dưới Bầu Trời (36)


Thấy vậy, người đàn ông lập tức cười toe toét, ánh mắt mờ đục đảo quanh con phố để tìm kiếm mục tiêu tiếp theo.Đúng lúc này, một viên đạn bắn xuyên qua đầu hắn.Một giây trước vẫn còn đang giết người, một giây sau hắn đã bị người ta giết chết.Ba người đàn ông đi tới, giẫm lên cái xác đã chết tươi kia, đợi chừng hai giây, thật đáng tiếc, thi thể vẫn không có động tĩnh gì."

Đại ca, tên này chắc chắn là một NPC bị ép điên rồi."

Một người đàn ông gầy nhom ở bên cạnh nói, "Cần gì phải lãng phí một viên đạn."

Ba người này chính là những người chơi đang tìm kiếm đạo cụ không gian trong trung tâm mua sắm ngày hôm đó.Dù đã là ngày thứ hai mươi mốt nhưng bọn họ vẫn chưa từ bỏ đạo cụ không gian.Nếu có đạo cụ trong tình huống hiện tại, xác suất vượt ải sẽ cao hơn rất nhiều.Bốn không gian đạo cụ có thể mang theo hơn 20 bình khí và không hạn chế hành động.Lý Chí Mạnh vẫn còn canh cánh trong lòng về việc đạo cụ không gian đã bị ai đó lấy trước, vì vậy hắn ta đá vào xác chết trong cơn tức giận, "Tên này sống chỉ để lãng phí tài nguyên, không bằng chết đi giúp tao loại trừ một khả năng."

Lúc này hắn ta cũng được coi như một nhân vật tầm cỡ trong bốn tổ chức lớn, nhưng hắn hận không thể để tất cả người dân trong thị trấn nhỏ chết hết.Nhiều người chết hơn thì tài nguyên mới có thể đủ dùng."

Đại ca, chúng ta trở về trước đi, đã là ngày thứ hai mươi mốt, đừng cách bình khí quá xa."

Đàn em bên cạnh nói: "Hơn nữa, máy nén khí vẫn ở trong nhà, trong đó có nhiều NPC như vậy, ai cũng không đáng tin."*Ngày thứ hai mươi mốt, 12 giờ trưa.Khoảnh khắc nghẹt thở lại đến đúng lúc, kéo dài đến 2 tiếng.

Tốc độ tăng trưởng thời gian vào ban ngày còn nhanh hơn cả ban đêm.Phù An An đặt cuốn sổ xuống, cô khẽ cau mày, sau đó giúp Phó Ý Chi dọn dẹp lại tầng hầm.Thức ăn và đủ loại đồ vật linh tinh đều được mang hết lên tầng trên, tầng hầm chỉ để máy phát điện, máy nén khí và những bình không khí.Âm thanh của máy phát điện hơi lớn, chỉ có cách âm ở tầng hầm mới có hiệu quả.Hai người làm việc rất lâu mới chuẩn bị xong máy phát điện và máy nén khí, phải đến 8 giờ tối 60 bình khí kia mới được bơm đầy.Vì đây là lần đầu tiên bọn họ làm việc này nên nghiệp vụ vẫn chưa được thành thạo cho lắm.Hiện tại bọn họ có 81 bình khí, ngay cả khi họ thiếu ô-xi hai mươi giờ một ngày thì bọn họ vẫn hoàn toàn có khả năng ứng phó.Lại kiếm thêm 7 bình nữa thì cho dù có thiếu 24 giờ họ vẫn có thể sống sót.Vì tối qua không ngủ, bận rộn đến tận bây giờ, Phù An An ngáp một tiếng vô cùng nặng nề, hai mắt trên dưới gần như dán vào nhau.Cô ngủ một giấc đến rạng sáng 1 giờ, sau đó theo phản xạ tự nhiên thức dậy và gắn bình thở ô-xi lên mặt.*Đây là ngày thứ hai mươi hai tại thị trấn nhỏ Hoa Điền.Thời gian thiếu ô-xi đã kéo dài đến 4 giờ vào ban đêm và 3 giờ vào buổi trưa.Vẻn vẹn chỉ có một ngày mà hai người bọn họ đã dùng hết 28 bình không khí.Cho dù là bọn họ thì cũng cần dựa vào máy nén không khí làm việc không ngừng nghỉ để bơm đầy các bình không khí.Còn phía bên ngoài, có rất nhiều người không đủ bình khí nên số người chết hôm nay gần bằng một nửa so với ngày hôm trước, trong trấn nhỏ chỉ còn lại khoảng 2000 người.*Thị trấn nhỏ Hoa Điền ngày thứ hai mươi bốn.Ngạt thở kéo dài 4 tiếng rưỡi vào ban đêm và kéo dài 4 tiếng vào ban ngày.Phù An An và Phó Ý Chi đã trải qua một cách an toàn.Mỗi ngày, việc bơm đầy bình không khí đã trở thành công việc bình thường, ngoại trừ vấn đề nhỏ là nhịp sinh hoạt trở nên rối loạn vì giây phút ngột ngạt thì mọi thứ đều ổn.Mà bên ngoài biệt thự, bốn tổ chức lớn dựa vào máy nén khí mà thành lập nên, bởi vì máy nén khí sản xuất bình khí không thể thỏa mãn tất cả mọi người, bọn họ lại bắt đầu phân tách.Để ổn định tình hình, mỗi tổ chức phải xây dựng các quy định khác nhau để tìm nhiên liệu và trao đổi không khí.Các quy tắc cũ vừa bị phá vỡ trong một ngày, có vẻ như bọn họ đã quay trở lại với cách làm việc cũ của cục cảnh sát.
 
[Edit] Làm Cá Koi Trong Game Sinh Tồn - Hạ Quý Đạo Cốc Hương
Chương 113: Dưới Bầu Trời (37)


Thị trấn nhỏ đã không còn người già yếu, bệnh tật hay tàn tật, chỉ còn lại rất ít trẻ em và phụ nữ.

Bây giờ, chỉ còn những thanh niên còn trẻ và khỏe sống sót.Trong lòng bọn họ rất rõ ràng, dưới lớp vỏ bọc sắp đổ vỡ này, sống thêm một ngày và sống ít đi một ngày mới là khác biệt mà thôi.Họ đã kêu cứu, tự cứu mình, phản kháng và thậm chí là đập phá đồn cảnh sát, nhưng cuối cùng không có ai trong số họ có thể thay đổi tình hình hiện tại.Nếu bản thân không thoát ra khỏi bóng tối, họ sẽ chết đi trong im lặng.

Có người lựa chọn cái chết theo cách mà họ cho là dễ dàng nhất.Có người bắt đầu phóng túng bản thân, xem hôm nay là một ngày vui vẻ cuối cùng.Bọn họ không còn tiếp tục tìm kiếm nhiên liệu nữa mà bắt đầu phá phách cướp bóc.

Đập phá tiệm vàng, ném vàng bạc bên trong ra ngoài, dùng sức giẫm, sau đó ném vào trong nước; xông vào ngân hàng, châm một mồi lửa đốt hết tất cả tiền bạc bên trong.Đập nát ô tô ven đườngĐiên cuồng làm tình...Còn có người bắt đầu điên cuồng phát tiết, trả thù bằng cách đổ rượu cồn vào trong bình chứa, sau đó nhóm lửa ném chúng vào trong đám người để phóng hỏa.Còn có người cầm súng lục đi khắp nơi giết người, ngẫu nhiên có người ôm lựu đạn đi đến gần vách tường trong suốt tự nổ bản thân.

Máu thịt bắn tung tóe trên bức tường nhưng mái vòm vẫn không vì vậy mà rung chuyển chút nào.Ở bên ngoài, những người bình thường và các phương tiện truyền thông đã biến mất không một dấu vết.

Quân đội đứng cách đó hai trăm thước, không có mệnh lệnh không được tới gần, chỉ có thể nhìn thấy một đóa hoa máu yên lặng bắn tung tóe trên vòm trời.Phù An An nhìn ra ngoài cửa sổ qua khe hở trên tấm ván.

Khói dày đặc bay tứ phía, đủ loại súng ống cùng tiếng nổ liên tiếp vang lên.

Chỉ trong một ngày, khoảng một nghìn người còn sống sót ở thị trấn nhỏ đã ít đi hai phần ba!*Thị trấn nhỏ Hoa Điền, ngày thứ hai mươi lăm.Thời gian thiếu ô-xi đã kéo dài đến 5 tiếng vào ban đêm và 5 tiếng vào ban ngày.Kẻ không có năng lực đã chết, kẻ có năng lực tầm thường đã chết, kẻ có tinh thần yếu đuối cũng đã chết.Có lẽ gì dân số còn ít nên lượng người chết đã giảm đi rất nhiều.

Hàng ngàn người còn lại rơi vài cuộc cạnh tranh khốc liệt nhất để sinh tồn.*Phù An An đang ngồi xổm trong biệt thự, trông cô có vẻ bình tĩnh nhưng thực ra ngày nào cô cũng cảm thấy căng thẳng.Dưới lầu không thiếu người sống sót, nếu thật sự có người nảy ý tưởng vào trong cướp biệt thự, nhân lực bọn họ có hạn, của cải đều ở chỗ này, chuyện này thật sự rất khó giải quyết.Phù An An nói chuyện mà mình lo nghĩ cho Phó Ý Chi biết.Nghe vậy, Phó Ý Chi mở miệng, "Chứ bây giờ cô chuẩn bị làm gì?"

"Hay là hai chúng ta thay phiên nhau làm việc đi."

Phù An An nghiêm túc nói."

Đầu tiên là bơm không khí, bây giờ chúng ta đã thành thạo việc này rồi nên tốc độ cũng rất nhanh, một người là có thể làm được.

Mấy ngày nay nhất định phải có người canh gác trên lầu."

Phó Ý Chi khẽ gật đầu, "Tiếp tục."

Phù An An lập tức nói: "Thứ hai là thời gian nghỉ ngơi, nếu một người ngủ, người kia nhất định phải thức.

Một là đề phòng tử vong do thiếu ô-xi trong lúc ngủ, hai là làm nhiệm vụ canh gác, ngăn chặn người ngoài đột nhập vào sân."

Cả hai điều này đều rất quan trọng, lần trước đó, cô đã tháo mặt nạ dưỡng khí khi đang ngủ và suýt nữa thì chết ngạt.Phó Ý Chi: "Có thể."

Nhận được sự chấp thuận của sếp lớn, Phù An An đã có mục tiêu trong thời gian tới."

Được, bây giờ tôi sẽ lập ra thời gian biểu phân chia công việc giữa hai chúng ta."

Nói xong, Phù An An vội vàng rời đi.Nửa tiếng sau, Phó Ý Chi nhận được thời gian biểu mà Phù An An đưa cho mình, sau lưng cô còn kéo theo chăn bông.

Phó Ý Chi tiếp nhận tờ giấy rồi nhìn qua, "Cô đang làm gì đấy?"

"Nằm ra đất nghỉ đó."

Phù An An vểnh cái mông lên bắt đầu trải chăn."

Anh Phó, để làm việc một cách hiệu quả nhất, tất nhiên chúng ta phải ở cùng nhau mới có thể dễ dàng thay ca.

Đâu thể nào đặt đồng hồ báo thức mỗi khi nghỉ ngơi và đi đi lại lại giữa hai phòng trong nửa tiếng được đúng không?"
 
[Edit] Làm Cá Koi Trong Game Sinh Tồn - Hạ Quý Đạo Cốc Hương
Chương 114: Dưới Bầu Trời (38)


Phó Ý Chi khẽ mím môi mỏng, trong giọng nói mang theo sự tức giận: "Ý của cô là, nếu có một người đàn ông khác ở cùng cô trong tình huống này thì cũng không sao hả?"

Làm sao một cô gái trẻ có thể ngủ chung với một người đàn ông đã trưởng thành chứ?"

Sao có thể."

Phù An An lập tức lắc đầu.Phó Ý Chi nghe vậy thì lông mày khẽ buông lỏng, biết phân biệt tốt xấu là tốt."

Nếu là người khác, giường lớn nhất định phải là của tôi!"

Cũng chỉ có Phó ba ba mới đáng giá để cô ngủ dưới đất mà thôi.Nước đổ đầu vịt!Phó Ý Chi dường như nghẹn một cục máu ở trong cổ họng... con nhóc này chỉ biết ăn cơm chứ não thì không hề phát triển chút nào.Tại sao anh lại đột nhiên tức giận, do cô vuốt mông ngựa không đúng chỗ hay sao?Nhưng điều này không quan trọng, Phù An An sờ cằm, sau đó quăng Phó ba ba đang tức giận ra khỏi đầu mình.

Cô lạch bạch chạy về phòng mình, hình như vẫn còn đồ chưa kịp mang sang đây.*Thị trấn nhỏ Hoa Điền, ngày thứ hai mươi sáu.Trời vừa rạng sáng, hai người đã lập tức đeo bình không khí lên.

Thời gian ngạt thở càng lúc càng dài, họ không còn sức để cứng rắn vượt qua nữa, nếu có thể nghỉ ngơi thì lập tức nghỉ ngơi.Phù An An lấy lịch trình mà cô đã sắp xếp ra đánh dấu vào ô nhỏ ở phía sau."

Anh Phó, dựa theo kế hoạch bên trên, ba giờ đầu tôi sẽ trực đêm, anh đi ngủ đi."

Phù An An quan tâm nói và tự cảm thấy rằng cô thực sự là một chiếc áo bông nhỏ tri kỷ.Phó Ý Chi liếc nhìn cô rồi nhắm mắt lại một cách vô cảm.Phù An An đặt một chiếc ghế dài nhỏ ở cạnh cửa sổ, biến thành camera chạy bằng cơm theo dõi các chuyển động xung quanh biệt thự và thỉnh thoảng kiểm tra xem mặt nạ thở oxy của Phó Ý Chi có bị rơi ra hay không.Sau khi Phù An An quay lại nhìn anh lần thứ ba, Phó Ý Chi đã mở mắt ra vì không chịu nổi nữa, "Quay đi chỗ khác."

Phù An An: "Hả?"

Phó Ý Chi nhíu lông mày: "Tôi không thích người khác nhìn chằm chằm vào tôi khi tôi đang nghỉ ngơi."

"Tôi chỉ đang chú ý đến mặt nạ dưỡng khí của anh thôi mà?"

Phù An An lắc đầu, "Vào thời điểm này tại sao anh lại yêu cầu nhiều như vậy?

Làm quen dần đi!"

Vừa nói cô vừa lấy chiếc khăn bịt mắt đặt cạnh gối của mình ra."

Đây, tôi sẽ cho anh mượn bịt mắt Snoopy của tôi."

Phù An An vừa nói chuyện vừa tròng bịt mắt lên đầu Phó Ý Chi, che khuất đi cặp mắt không giận mà uy nghiêm nhưng vô cùng xinh đẹp kia lại.Anh nhắm mắt lại, đầu óc trống rỗng thì sẽ chìm vào giấc ngủ thôi."

Tôi vẫn đang chờ anh đổi ca cho tôi sau ba giờ nữa đấy."

Trước mắt đen kịt một màu, Phó Ý Chi cảm giác có chút đau đầu.

Anh chuẩn bị giật miếng vải trước mắt xuống, nhưng ngón tay vừa nâng lên lại đột nhiên ngừng lại.

Thôi không tính toán với cô làm gì.Phó Ý Chi nhắm nghiền hai mắt âm thầm suy nghĩ mọi việc.Một mùi cam chanh thoang thoảng vờn quanh chóp mũi, thoáng chốc anh đã thực sự chìm vào giấc ngủ.

Phó Ý Chi luôn là một người có giấc ngủ chập chờn, trong khoảng thời gian này, anh vẫn có thể cảm nhận được động tác của người bên cạnh đang cẩn thận thay bình khí cho mình.Trong mơ hồ, khóe miệng của Phó Ý Chi có hơi cong lên, cảm thấy có một người hầu nhỏ quan tâm đến mình như vậy cũng rất tốt.Ba giờ trôi qua, mọi thứ bên ngoài phòng đều vô cùng bình thường.

Lúc này, Phù An An đã buồn ngủ đến mức đầu óc tê liệt, cô đẩy đẩy Phó Ý Chi đang ở trên giường một cách máy móc."

Anh Phó, anh Phó dậy đi, đến lượt anh gác đêm rồi."

Nghe Phù An An nói như vậy, Phó Ý Chi lập tức mở mắt ra, nhìn Phù An An mắt nhắm mắt mở như một con cú, có chút buồn cười.Khuôn mặt béo béo trông như đang ngậm một cục đường.Phó Ý Chi đưa tay lên nhéo nhéo.Phù An An buồn ngủ đến mức mất hết tinh thần và sức lực nên để mặc anh tùy ý nhéo nhéo hai cái, cô bỏ dép lê ra rồi nằm xuống chiếc nệm đã trải sẵn trên mặt đất.Đầu vừa đặt lên trên gối trong một giây đã ngủ thiếp đi.Kỹ năng ngủ ngay lập tức như thế khiến Phó Ý Chi vừa đứng lên phải quay lại nhìn, sau đó anh nhìn vào mấy ngón tay của mình.
 
[Edit] Làm Cá Koi Trong Game Sinh Tồn - Hạ Quý Đạo Cốc Hương
Chương 115: Dưới Bầu Trời (39)


Cảm giác này khiến anh nhớ tới đứa con của một cấp dưới mà mình đã gặp vào 2 năm trước, mềm mềm như thể cục bánh nếp trắng trẻo mũm mĩm.Đột nhiên ý thức được mình đang suy nghĩ điều gì, Phó Ý Chi có hơi sững sờ.

Anh lập tức cười nhạo một tiếng, sau đó khôi phục lại dáng vẻ lạnh lùng như thường ngày.Thời gian nghẹt thở về đêm kéo dài lên đến 6 tiếng.Phù An An bị ngạt thở tỉnh dậy rất nhiều lần.

Phó ba ba giống như một người đàn ông vô cảm, không thể chăm sóc người khác một chút nào, còn phải cảm ơn trời vì anh đã không rút mặt nạ dưỡng khí của cô ra.Ngay cả khi Phù An An nhìn anh với đôi mắt nhỏ u oán trong một thời gian dài thì điều đó vẫn không thể khiến Phó ba ba cảm thấy tội lỗi và hối hận.*May mắn thay, hôm nay vẫn là một ngày bình yên.Phù An An khẽ ngâm nga hát, tâm tình không tệ gạch bỏ ngày thứ hai mươi sáu, khoảng cách kết thúc trò chơi lại ngắn thêm một ngày nữa, chỉ còn ba ngày cuối cùng.Phù An An nhìn bầu trời đã tối đen của trấn nhỏ rồi suy ngẫm, sau lưng truyền đến giọng nói của Phó Ý Chi, "Đi ngủ đi."

Phù An An nghe thấy lời này thì sửng sốt rồi liếc nhìn chiếc đồng hồ nhỏ bên cạnh, "Anh Phó, anh không nghỉ ngơi sao?"

Bây giờ mới có hai tiếng đồng hồ."

Ừm."

Phó Ý Chi ngồi xuống, ánh mắt tỉnh táo.Hi hi!

Phù An An cũng không già mồm cãi láo, vô cùng vui vẻ mà cởi giày ra, tiến vào bên trong chăn của mình.Trước khi ngủ cô còn cố ý kiểm tra một chút mặt nạ dưỡng khí của mình có bị lệch ra hay không rồi mới mãn nguyện nhắm mắt lại.Ánh mắt Phó Ý Chi nhẹ nhàng rơi xuống khuôn mặt có chút mập mạp của Phù An An, sau đó vươn tay ra nhéo hai cái.Phù An An đang bị cơn buồn ngủ vây quanh, cô mở mắt ra nhìn về phía anh, "Anh Phó, anh đang làm gì vậy?"

Phó Ý Chi bị bắt tại trận nhưng vẻ mặt vẫn vô cùng thản nhiên, khí thế hùng hồn nói, "Bóp một cái thì có sao à?"

"Không có gì."

Phù An An suy nghĩ một chút, còn bổ sung thêm một câu nịnh nọt: "Bị anh nhéo một cái là phúc khí của tôi sao?"

"Ừm."

Một người dám nói, một người dám tin.Phó Ý Chi rút ngón tay ra, "Ngủ đi."

Có thể là gần đây anh Phó chịu quá nhiều áp lực nên muốn tìm thứ gì đó mềm mại để bóp bóp giải tỏa áp lực.

Cô cũng đã làm như vậy trong vòng đầu tiên của trò chơi.

Lần sau cô sẽ tặng cho anh Phó một quả cầu mềm dùng để giảm áp lực.Phù An An nghĩ thầm trong lòng rồi bất giác chìm vào giấc ngủ.Mãi cho đến khi giây phút nghẹt thở kết thúc, Phù An An mới được Phó Ý Chi đánh thức.Ngoài biệt thự, trời đã rạng sáng, một chút ánh nắng lọt qua khe hở trên những tấm ván gỗ.Cô ngủ quên mất rồi!Phù An An lập tức ngồi dậy "Anh Phó..."

Phó Ý Chi: "Suỵt..."

Vẻ mặt của anh rất nghiêm trọng.Dưới lầu truyền đến tiếng nói, "Ừ, chỗ này rất tốt!"

"Đại ca, đây là chỗ mà em và lão Vương đã lựa tới lựa đi rất nhiều lần, đương nhiên nó sẽ không tệ rồi."

Một giọng nói nịnh nọt khác vang lên, "Bọn em đã kiểm tra rồi, hai ngày nay không có người ra vào, tuyệt đối không có người ở.

Em thấy mọi thứ đều được phòng thủ rất chặt chẽ, đây không phải là căn cứ tốt nhất cho chúng ta sao?"

Tiếng nói phía dưới rất ngông cuồng, nhưng bọn họ mang theo cả trăm người, có thể không ngông cuồng được sao.Phù An An ghé sát vào cửa sổ nhìn xuống một đám người vây quanh cửa.Vãi cứt.Phù An An luôn biết tạo hình của biệt thự bọn họ có chút nổi bật, bị người khác chú ý tới là chuyện sớm hay muộn.

Nói chung, chuyện gì nên tới sớm muộn cũng không thể chạy thoát được.Người ngoài cửa lấy ra đủ loại dụng cụ bắt đầu cạy khóa cửa.Phù An An đứng trước cửa sổ, lấy hết vũ khí ra và lắp ráp một khẩu súng trường tự động có 45 viên đạn với vẻ mặt bình tĩnh.Ngay sau đó, cô đẩy cánh cửa sổ duy nhất không bịt kín chỉa súng ra ngoài và hét lên: "Nghe này, những người bên ngoài, lập tức rời đi, nếu không tôi sẽ không nương tay với các người!"
 
[Edit] Làm Cá Koi Trong Game Sinh Tồn - Hạ Quý Đạo Cốc Hương
Chương 116: Dưới Bầu Trời (40)


Âm thanh này đủ lớn.Người ở dưới lầu ngẩng đầu lên thì thấy một bóng người trên lầu, dừng lại một chút, "Triệu Thiết, chẳng phải mày bảo nơi này không có người hay sao?"

Người bị hỏi cũng sửng sốt, mấy ngày nay thật sự không thấy có người ra vào mà!

Chẳng lẽ bọn họ luôn ở trong phòng không ra?

Điều này là không thể, thiếu dưỡng khí cũng đủ khiến người ta ngạt thở mà chết."

Đại ca, chúng ta còn cưa ổ khóa này không?"

Đàn em bên dưới dừng ta lại hỏi."

Cưa chứ, sao lại không cưa."

Trong mắt hắn ta, chỉ có một người phụ nữ không gây nguy hiểm gì, hơn nữa bề ngoài còn đẹp mắt như vậy..."

Em gái nhỏ, tự mình mở cửa đi, anh trai sẽ không làm khó dễ em đâu."

Nghe thấy điều này, những người xung quanh mỉm cười như đã hiểu điều gì đó.Phù An An đứng ở trên lầu, mặt không cảm xúc bóp cò súng.Đoàng... lần đầu tiên dùng súng trường nên đã bắn vào cửa sắt.Phù An An tặc lưỡi, khoảng cách hơi xa."

Đại ca, trong tay con nhỏ đó có súng!"

Dù những vũ khí nóng này vô dụng trong giây phút thiếu oxy nhưng súng vẫn là biểu tượng của sức mạnh.

Trong thị trấn chỉ có một đồn cảnh sát, súng đạn cũng không nhiều, mấy ngày nay cũng đã tiêu hao hơn phân nửa.

Bây giờ trông thấy súng tự động trong tay của Phù An An, thật giống như thấy được bảo bối.

Nói không chừng bọn hắn còn có thể lấy được nhiều đồ tốt hơn!*Người này có vẻ bề ngoài quá mềm mại và dễ thương, lực uy hiếp chắc cũng không lớn lắm.Chỉ bắn trật một lần mà những người này đã không nể mặt mũi của cô.

Không chạy cũng không nói, còn muốn xông lên cướp sao?Phù An An nhìn những người này sắp xông vào, cô lại giơ súng lên."

Cánh tay dùng sức, nâng cán súng, cầm chắc.

Ngắm chuẩn một chút ba điểm trên một đường thẳng."

Giọng nói lạnh như băng của Phó Ý Chi vang lên ở sau lưng, "Bắn."

Chỉ nghe tiếng súng trường vang lên liên thanh một hồi.

Hai người trèo tường đã bị Phù An An bắn thành cái sàng, một người ngã trong sân, người còn lại ngã ra ngoài tường.

Không còn nghi ngờ gì nữa, cả hai đều đã chết.Lực giật mạnh mẽ của súng trường khiến người ta đau nhức, màng nhĩ cũng cảm thấy đau nhói.

Kinh khủng nhất là nhìn thấy cái thi thể bị bắn thành cái sàng kia.Tất cả các chương trình truyền hình đều là lừa đảo, viên đạn đi vào cơ thể sẽ nhanh chóng xé nát các cơ quan nội tạng và mô cơ của cơ thể con người.

Bởi vì da trên bề mặt cơ thể đã bị viên đạn nổ đến cực hạn, cho nên miệng vết thương sẽ lớn hơn rất nhiều, chứ không chỉ là một vết sẹo cỡ hạt đậu phộng.Nhìn xem bộ dáng của thi thể, Phù An An ôm súng không khống chế được nôn mửa.

Buổi sáng vẫn chưa ăn, không nôn ra được gì, Phù An An chỉ có thể nôn khan.Thấy bộ dạng của cô, Phó Ý Chi khẽ nhíu mày, "Cô không sao chứ?"

"Không vấn đề gì."

Phù An An vặn chai nước khoáng súc miệng, môi trắng bệch, nhưng ngón tay lại nắm chặt súng, ánh mắt dán chặt vào người phía dưới."

Anh muốn giết hết những người này sao?"

Vừa rồi cô đã đếm sơ qua, đám người này không đến một trăm người, tổng cộng chỉ có 87 người.Giọng điệu lạnh lùng của Phó Ý Chi vang lên: "Một tên cũng đừng hòng thoát."

Phù An An khẽ nhắm mắt lại rồi lại mở mắt ra, ngón tay đặt trên cò súng có hơi run run nhìn bọn họ.Khi thấy hai cái họng súng đen ngòm lại nhô ra ngoài cửa sổ, tên cầm đầu lập tức cảm thấy không ổn, "Còn ngây ngốc làm gì, chạy mau đi!"

Đạn từ phía sau lục tục phóng tới, người đánh chú ý lên chỗ này đã chết hơn phân nửa nhưng vẫn có người chạy thoát.Người chạy đi đương nhiên không muốn từ bỏ ý đồ, hơn nữa càng nghĩ càng thấy không đúng lắm.

Tại sao hai người này có súng?

Tại sao hai người này không bao giờ đi ra ngoài mà vẫn không bị nghẹt thở chết.

Càng nghĩ thì chỉ nghỉ đến một khả năng là trong biệt thự có tàng trữ số lượng lớn bình không khí và vũ khí.Nghĩ đến đây, những người còn lại đều trở nên hưng phấn, ham muốn vật tư mà quên đi luôn những nguy hiểm.
 
[Edit] Làm Cá Koi Trong Game Sinh Tồn - Hạ Quý Đạo Cốc Hương
Chương 117: Dưới Bầu Trời (41)


Khoảng 10 giờ sáng, những kẻ chạy thoát đã quay trở lại, mang theo nhiều người bao vây khắp biệt thự.Ước tính sơ bộ có khoảng 500 người, đây chắc chắn là toàn bộ những người còn sống sót tại trấn nhỏ sau trận nghẹt thở đêm qua.Trong đó có người còn mang theo súng ống.

Có người cầm súng lục dồn sức bắn mấy phát về phía biệt thự, khiến cửa thủy tinh của biệt thự vỡ nát.

Khí thế vô cùng kiêu ngạo, như thể biệt thự đã trở thành vật trong tay của bọn họ.Phù An An ôm lấy súng trường phản kích, trực tiếp càng quét một đám người.

Phó Ý Chi càng là tay súng thiện xạ, bách phát bách trúng, vài trăm người bị hai người bọn họ áp chế cũng không dám tiến lên.Nhưng bọn họ cũng không phải là đèn cạn dầu, các chiến thuật để tấn công đồn cảnh sát trước đây đã được sử dụng lại.Một lượng lớn gỗ chưa cháy hết vừa mới nhúng vào nước làm thành bom khói được ném vào sân.

Khói đậm bốc lên thật cao, che đậy hành tung của bọn họ, người bên ngoài thừa dịp bom khói phát huy tác dụng đã bắt đầu vượt qua tường rào.Nhưng Phù An An và Phó Ý Chi cũng không ngốc.Nếu hai người không nhìn thấy bọn họ ở đâu, chỉ cần trực tiếp bắn vào tường rào là được, cho dù bắn loạn cũng có thể giết được rất nhiều người.Những người khác vấp phải con đường thủy tinh do Phù An An làm vì khói dày đặc che khuất tầm nhìn của họ.Trong lúc nhất thời tiếng kêu thảm thiết vang lên không thôi.

Dù vậy, vẫn không thể ngăn cản quyết tâm muốn xông vào của bọn họ.Cửa chính bị đâm vang dội nhưng lại không nhúc nhích tí nào.Một số người đi xung quanh biệt thự cố gắng tìm một nơi để trèo vào nhưng phát hiện ra khu vực xung quanh đều trơ trụi."

Anh Lý, cổng của gia đình này bị hàn chết bằng một tấm thép, xung quang biệt thự cũng không có chỗ nào để leo vào."

Đúng là một căn biệt thự vô cùng tốt, nó sắp biến thành một cái hộp sắt kiên cố luôn rồi.

Điều này cũng làm cho những người bên ngoài càng thêm chắc chắn bên trong nhất định có rất nhiều vật tư.Người đàn ông tên là anh Lý nhìn kỹ căn biệt thự một cái, "Cho người ném hai quả lựu đạn cuối cùng vào đi, khiến căn biệt thự này nổ tung."

Phù An An đang dọn dẹp những người xông vào trong sân, những người vây xung quanh cổng đột nhiên giải tán.

Phù An An nhìn một người cầm đồ vật ném vào cửa biệt thự, cô vẫn chưa kịp phản ứng."

Nằm xuống."

Phó Ý Chi dùng một tay ấn Phù An An xuống, sau đó vội vàng quay người lại.Những tấm kính chưa bị vỡ hoàn toàn đã nổ tung tóe, căn biệt thự rung chuyển dữ dội nhiều lần."

Anh Phó, anh không sao chứ?"

Vừa rồi cả người Phó Ý Chi đều ngăn lại ở phía ngoài, thủy tinh bắn tung tóe lên lưng của anh."

Không sao."

Phó Ý Chi nhìn bên dưới lầu rồi khẽ cau mày."

Tôi đi xuống xem một chút, cô nhớ bảo vệ mình cho tốt."

"Ừm."

Phù An An cầm khẩu súng, lòng bàn tay có hơi trắng bệch.Đối phương có bốn năm trăm người, những người có thể sống sót đến ngày hôm nay cũng không phải là dạng lương thiện gì.

Nếu thua, bọn họ nhất định sẽ bị người bên dưới hành hạ ra bã.

Thắng thì sống, thua thì chết.Từng giọt mồ hôi lớn như hạt đậu đang chảy xuống trên gương mặt của Phù An An.

Sau hơn nửa tháng sống dễ dàng, nếu cô không thể vượt qua lần này, bảo hiểm nhân thọ sẽ phải có hiệu lực rồi.Nhưng cô vẫn chưa muốn chết, đây chỉ là một trò chơi mà thôi.

Phù An An hít một hơi thật sâu và bắn không thương tiếc vào NPC ở tầng dưới.

Không chỉ súng, Phù An An còn lấy ra quả lựu đạn do Phó Ý Chi chuẩn bị ra, dùng ngón tay út rút chốt và ném về nơi có nhiều người nhất.Phù An An vừa lú người ra phía trước, lập tức những viên đạn ở phía đối diện đều bay về phía cô.

Cánh tay bị đạn làm trầy xước, máu nhanh chóng thấm ướt một mảnh tay áo.

Sau một khắc, dưới lầu bắt đầu nổ tung.Phù An An bắn súng không giỏi nhưng nhắm mắt ném lựu đạn lại rất chính xác.

Dựa vào một mình cứ thế áp chế khoảng mấy trăm người đang đi tới.Phù An An không dám nhìn về phía sau và cũng không dám nghĩ tại sao Phó Ý Chi giờ này vẫn chưa xuất hiện.

Cô giết bất cứ ai ở bên dưới dám xông lên một cách máy móc và tê liệt.Trong vòng nửa tiếng, số người ở phía đối diện giảm đi một phần ba.Hai bên cũng không chịu dừng tay thẳng tới 11 giờ 30 phút trưa.Giây phút thiếu ô-xi đang đến gần, những người bên dưới mới lần lượt giải tán.

Nhưng Phù An An biết, đây chắc chắn vẫn chưa phải kết thúc.

Cầm súng, Phù An An tựa vào tường thở hồng hộc, thậm chí còn chưa kịp uống nước miếng, vội vàng xoay người đi xuống lầu, hốt hoảng đi xem xét tình trạng của Phó Ý Chi.
 
[Edit] Làm Cá Koi Trong Game Sinh Tồn - Hạ Quý Đạo Cốc Hương
Chương 118: Dưới Bầu Trời (42)


Tầng dưới của biệt thự đã bị lựu đạn nổ thành một cái hố.Lúc này Phó Ý Chi đang đứng trên đống đổ nát, khẩu súng anh cầm đã rơi ở đâu đó, con dao dài trong tay anh thì đang rỉ máu.Phó Ý Chi đạp lên thi thể của những kẻ xông vào, bên trên là quần áo rách nát dính đầy vết máu.

Anh lặng yên đứng đó không nhúc nhích, không khác gì một vị sát thần."

Anh Phó."

Phù An An nhìn Phó ba ba của cô không có việc gì, cho nên lập tức lảo đảo xông lên ôm lấy anh.

Cả người thả lỏng, thân thể bắt đầu không tự chủ được run lên.

Một phần là do sợ hãi, phần còn lại là bởi vì đau đớn."

Tôi, tôi tưởng chúng ta chết chắc rồi."

Căn phòng thoáng yên tĩnh trong chốc lát."

Không sao."

Giọng nói lạnh lẽo của Phó Ý Chi vang lên, mang lại cảm giác an toàn vô cùng."

Cô đã làm rất tốt."

Phù An An ôm chặt eo của Phó Ý Chi, vùi đầu thật mạnh vào ngực anh như thể cô có thể chôn vùi sự bồn chồn và sợ hãi trong lòng mình.Gặp được Phó Ý Chi trong game chắc chắn là điều may mắn nhất đối với cô.Anh giống như một bức tường không thể xô ngã, anh đã nhiều lần cứu cô, giúp đỡ và ủng hộ cô rất nhiều.Phù An An ôm Phó ba ba của mình và siết chặt nắm tay, cô âm thầm thề trong lòng, sau này cô sẽ hiếu kính anh giống như hiếu kính ông bà nội của mình vậy.Trái lại, Phó Ý Chi không thích ai đó đến quá gần mình, nhưng nhìn thấy Phù An An đang cố vùi đầu vào lòng của mình, anh lại cảm thấy mềm lòng.

Sau một phút, anh đưa tay ra nhẹ nhàng ôm lấy cô vào lòng.

Bỏ đi, cô dù sao cũng là con gái, có nũng nịu một chút cũng có thể tha thứ, có thể hơi phiền phức hơn bọn người Nghiêm Sâm Bác, Tô Sầm một chút cũng không sao.Phù An An cũng không hề nũng nịu quá lâu.Sau trận chiến này, cả hai đều bị thương ít nhiều.

Cánh tay và vai của Phù An An có vài chỗ bầm tím, lúc nãy cô quá căng thẳng nên không cảm nhận được điều đó, nhưng bây giờ nó càng ngày càng đau như dao cắt.Phó Ý Chi cũng bị thương, chỗ sâu nhất là phía ngoài đùi, máu trào ra ướt cả ống quần.

Có thể chịu đựng đến bây giờ mà không cau mày, thực sự quá tàn nhẫn."

Aaaa...!"

Phản ứng của Phù An An lớn hơn nhiều.Hét lên một tiếng, cô hét to với Phó Ý Chi đang bôi thuốc cho mình: "Anh Phó, nhẹ, nhẹ chút đi!"

Nhìn thấy Phù An An hoạt bát trở lại, Phó Ý Chi chỉ nói hai chữ, "Chịu đựng."

Nhưng sự độc tác trên tay đã nhẹ hơn rất nhiều.Phù An An dùng kéo nhỏ để cắt ống quần của Phó Ý Chi sau đó bôi thuốc cầm máu lên.

Động tác nhẹ nhàng, lúc đang băng bó thì ánh mắt vô ý liếc đến địa phương không nên nhìn... phần cuối bắp đùi có một chỗ nhô lên, một cái bọc thật lớn, coi như đang ở nơi đó lẳng lặng ngủ đông, cũng làm cho người ta cảm thấy e ngại.

Trong lúc nhất thời không khỏi làm cô nhớ tới một ít từ ngữ kiều diễm trong tiểu thuyết.Phù An An vội vàng dời ánh mắt, vờ như không nhìn thấy gì.

Dù sao cô cũng là chính nhân quân tử, biết rõ phi lễ chớ nhìn."

Anh Phó, tôi lên lầu lấy cho anh một bộ quần áo nha."

Phù An An vội vàng chạy lên lầu.Phó Ý Chi vừa thay quần áo xong thì thời gian thiếu ô-xi cũng kéo đến.

Cả hai đeo mặt nạ dưỡng khí vào và ngồi lại với nhau để thảo luận về các biện pháp đối phó tiếp theo.Những người đó chắc chắn sẽ quay lại, thậm chí có thể đang trên đường đến đây.

Bây giờ súng ống đều không thể dùng, biệt thự bị phá một cái lỗ to như vậy, tình huống đang rất bất lợi đối với bọn họ.Phù An An nhìn Phó Ý Chi, "Anh Phó, tại sao chúng ta lại không chủ động tấn công?

Bọn họ chỉ còn lại tối đa là ba trăm người, hơn nữa cũng không phải ở cùng một chỗ."

Phù An An đã quan sát bọn họ lúc rời đi, cô muốn chủ động tấn công hơn là ngồi đây chờ chết."

Nếu họ không ở cùng nhau, chúng ta sẽ dọn dẹp từng nhóm một."

Phù An An nói xong thì nhìn về phía Phó Ý Chi.Trong thâm tâm cô biết rằng đây chắc chắn là một ý tưởng rất mạo hiểm, không gian chỉ có thể chứa 40 bình không khí.

Nếu tốc độ tiêu thụ ô-xi tăng lên trong quá trình vận động liên tục, bọn họ khó có thể kéo dài tới hết 7 tiếng.

Chưa kể ai đó có thể tiến vào biệt thự của hai người họ bất cứ lúc nào.
 
Back
Top Bottom