Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Edit] Làm Cá Koi Trong Game Sinh Tồn - Hạ Quý Đạo Cốc Hương

[Edit] Làm Cá Koi Trong Game Sinh Tồn - Hạ Quý Đạo Cốc Hương
Chương 200: Vạn Vật Hồi Sinh (21)


Quả nhiên, không chỉ có hai loại thực vật này, bọn họ còn phát hiện ra hai ba loại thực vật khác có thể giúp bọn họ no bụng.Tuy nhiên, để phát hiện ra hai ba loại thực vật này, phải dùng mạng của một vài người đến đổi.Rốt cuộc cũng tìm ra thực phẩm thay thế.Hơn nữa bọn họ cũng phát hiện ra, nếu chuẩn bị công tác phòng hộ đầy đủ, mối uy hiếp đến từ thực vật cũng không kinh khủng như bọn họ vẫn nghĩ, thế là càng ngày càng nhiều người ra ngoài tìm thức ăn.Mọi thứ dường như đang phát triển theo một chiều hướng tốt đẹp.Thế nhưng, chỉ có những người chơi dày dặn kinh nghiệm mới biết, đây chẳng qua chỉ là yên bình trước cơn bão mà thôi.Thời khắc gian khổ thật sự vẫn còn chưa tới đâu.*Ngày thứ mười chín bên trong trò chơi, thời tiết nóng bức một cách bất thường.Sắc trời trở nên ố vàng, mãi cho đến buổi trưa, mây đen tích tụ ở trên đỉnh đầu càng lúc càng dày đặc.Giống như sẽ đổ mưa ngay lập tức.Đây sẽ là cơn mưa thứ hai trong mười ngày qua.Cơn mưa thứ nhất đã khiến thành phố trở thành bộ dạng như hiện tại.Lần thứ hai trời mưa...Khi thấy dấu hiệu như vậy, mọi người lập tức về nhà, trong lòng âm thầm cầu nguyện sẽ không có chuyện gì xấu xảy ra.Ở đám mây bên cạnh, tia chớp như ẩn như hiện.Tiếng sấm nổ rền vang khắp cả bầu trời.Giông tố vẫn kéo đến như cũ.Mưa to suốt cả buổi chiều.Sự phát triển của thực vật đã phá hủy hệ thống thoát nước của thành phố, nước mưa tích tụ trên đường và chảy về những nơi trũng thấp.

Một số nơi bị ngập sâu, nhưng mưa lâu như vậy cũng không thấy thực vật có thay đổi gì.Đa số người dân trong thành phố đều yên lặng cầu nguyện, mong sao không có chuyện gì xấu xảy ra.Tuy nhiên, ông trời dường như không hề nghe thấy lời cầu xin của bọn họ.Đêm khuya, tiếng sụp đổ vang lên từ bốn phương tám hướng, răng rắc răng rắc, âm thanh không lớn nhưng lại truyền đến hết đợt này đến đợt khác.Hôm nay Phù An An rất cảnh giác, cô mở to mắt, vội lao ra ngoài cửa sổ.Là tiếng động truyền đến từ những loài thực vật.Cơn mưa to tầm tã đã biến thành mưa phùn kéo dài, cả thành phố dường như chìm trong sương mù.Bên trong sương mù, thực vật đang phát triển một cách bùng nổ lần thứ hai.Phù An An tận mắt nhìn thấy cây đại thụ ở bên đường, bằng mắt thường cũng có thể thấy được thân của nó đang to dần lên.Lúc này, căn nhà bắt đầu rung chuyển dữ dội, gạch ở trên đỉnh đầu rơi xuống, mặt tường và sàn nhà cũng dần nứt ra.Căn nhà vốn vô cùng kiên cố, giờ đây hệt như một tờ giấy mỏng có thể tuỳ ý kéo đi, dường như chỉ một giây sau là nó sẽ sụp đổ.Phù An An mở cửa ra muốn đi xuống lầu, nhưng lầu một đã bị một lượng lớn rễ cây phá huỷ, cửa lớn cũng đã sụp xuống.Đúng lúc này, một bàn tay kéo cô qua.Phù An An nhìn cửa sổ đằng sau Phó Ý Chi, cành khô của một cái cây bên cạnh đang không ngừng phát triển.Tuy anh không nói lời nào, nhưng Phù An An đã hiểu ngay lập tức.Một tay cô bám lấy cành khô, dùng tốc độ nhanh nhất bò lên.Phó Ý Chi cũng theo sát phía sau.Khoảng nửa phút kể từ khi bọn họ rời đi, căn nhà đã bị sự phát triển của cành cây làm cho nứt toạc rồi đổ sụp.Tàn dư của căn nhà vẫn còn đang bị đè ép bên dưới đống rễ cây.Nguyên dãy biệt thự, ngoại trừ căn bên cạnh bọn họ, những căn khác đều không thể may mắn thoát nạn.Khu chung cư đối diện bọn họ còn thê thảm hơn.

Cây cối đột nhiên tăng trưởng đã tạo ra hiệu ứng bùng nổ.Thật nhiều kiến trúc bị phá huỷ từ bên dưới.Những toà cao ốc biến thành một đống tro tàn chỉ trong nháy mắt.Phù An An tận mắt chứng kiến rất nhiều người không kịp thoát thân đã nhảy từ trên lầu cao mấy chục tầng xuống, một vài người chạy ra được thì lại bị những tấm xi măng dày cộm và những đồ vật linh tinh đè bẹp bên dưới đống đổ nát.

Những người trốn thoát thì không tìm được nơi an toàn ẩn náu, chỉ có thể dùng hết sức bình sinh để chạy.Không chỉ xảy ra ở một nơi, toàn bộ thành phố đều chìm trong tình trạng như vậy.Rễ cây mọc xuyên qua mặt đường, bê tông cốt thép đã không còn khả năng ngăn cản sự sinh trưởng của những loài thực vật này nữa.Có thể chạy ra ngoài sớm như vậy, hai người họ cũng xem như may mắn.
 
[Edit] Làm Cá Koi Trong Game Sinh Tồn - Hạ Quý Đạo Cốc Hương
Chương 201: Vạn Vật Hồi Sinh (22)


Ngày thứ hai mươi của trò chơi vừa mới bắt đầu.

Thành phố đã biến thành phế tích của một nền văn minh, trở thành thiên đường của các loài thực vật.Ngay cả cây đại thụ dưới chân Phù An An, ba người ngồi lên một nhánh cây cũng không có vấn đề gì.Ở trên cây tạm thời không có nguy hiểm, hai người lúc này cũng không thấy buồn ngủ, bọn họ nhanh chóng thay quân trang, ngoại trừ mặt ra thì những chỗ khác đều được che lại thật kín.Tuỳ tiện ăn gì đó một chút, tiếp đó cả hai quyết định tìm một nơi để đặt chân.Phó Ý Chi nhìn xuống từ trên cao, anh chọn đại một hướng chuẩn bị leo xuống."

Anh Phó, anh Phó!

Anh từ từ đã."

Phù An An vội giữ chặt anh lại rồi chân thành nói, "Thương lượng với anh chuyện này nhé, sau này nếu gặp phải những chuyện ngẫu nhiên như thế này, anh để tôi chọn có được không?

Không giấu gì anh, lúc trước ông nội tôi có gieo quẻ cho tôi, nói rằng tôi có vận may cực kỳ tốt, có thể biến nguy thành an, hoá dữ thành lành.

Chuyện đó là thật đấy."

Phó Ý Chi nhìn cô một cái, chỉ phun ra hai chữ, "Mê tín."

Nghe vậy, Phù An An khẽ mím môi lại... anh thì hiểu cái quần què gì chứ?Hai người đứng tại chỗ khoảng chừng nửa phút."

Không phải cô muốn chọn sao?"

Phó Ý Chi nhìn cô một cái, "Đi hướng nào?"

Phù An An nghe vậy thì cười hì hì, dựa theo trực giác chỉ về một hướng rồi nói, "Anh Phó, bên đó."

Phó Ý Chi nhìn về phía Phù An An vừa chỉ, đó là căn nhà duy nhất không bị thực vật phá hủy... là nhà của gia đình ba người kia.Đấy là nơi mà ngay cả thực vật muốn phát triển cũng phải cố ý hoặc vô tình né đi."

Cô chắc chưa?"

Phù An An thấy anh cau mày, ngay lập tức hiểu ra Phó ba ba đã hiểu sai ý mình."

Tôi nói đi hướng đó chứ có nói đi vào căn nhà kia đâu."

Nói xong, Phù An An dừng lại một chút, "Hơn nữa, anh không cảm thấy tò mò về... gia đình ba người kia sao?"

Phù An An nói xong thì nhìn Phó Ý Chi.Rõ ràng hai người có tính cách khác xa nhau, nhưng tại một số thời điểm lại vô cùng ăn ý.*Sau một đêm được cơn mưa lớn tưới tắm, cây cối và hoa cỏ bên trong biệt thự càng thêm rực rỡ.Chắc chắn không thể đi vào từ cửa lớn.Vậy nên, bọn họ đã trèo lên cây và hòn non bộ, nhảy từ cây đại thụ này sang cây đại thụ khác, đi đến nhánh cây mọc gần căn biệt thự kia nhất.Phó Ý Chi nhảy lên và đứng vững ở trên mái nhà.Phù An An buộc một sợi dây an toàn ở quanh hông, sau đó cũng nhảy lên.Từ trên mái nhà nhìn xuống, thực vật trong sân phát triển còn tươi tốt hơn ở bên ngoài.Rêu xanh đã mất đi không gian sinh trưởng, rễ của cây cối và hoa cỏ đã chiếm lĩnh gần như toàn bộ sân trước, bên dưới còn có bảy tám bộ hài cốt đang bị chúng quấn chặt.Nhưng số người đi vào biệt thự không chỉ có bấy nhiêu đây.Những người còn lại chắc là ở trong nhà.Ngẫm lại một chút thì thấy khá là kích thích.Phù An An xoa tay, lật một miếng ngói dưới chân mình lên.Bên dưới là phòng khách, dường như đã bị lục lọi rất nhiều lần, trông có vẻ cực kỳ lộn xộn.

Trên tường treo rất nhiều ảnh chụp một nhà ba người, trên sô pha và thảm trải sàn có mấy thi thể.Ngoại trừ những thứ này ra thì không còn nhìn thấy gì nữa.Gia đình ba người kia đâu rồi?Còn đang suy nghĩ, Phù An An đột nhiên nghe thấy một ít tiếng động rất nhỏ.Cô lần theo tiếng động, lật một vài miếng gạch ngói lên, một mùi tanh hôi của xác chết bị thối rữa ập thẳng vào mặt.Lại lật thêm vài viên gạch ngói để bay bớt mùi đi một chút, lúc này Phù An An mới ngó xuống dưới.Bên dưới là phòng ngủ.

Rèm cửa đã bị kéo lại cho nên căn phòng rất tối, thế nhưng vẫn có thể nhìn thấy rất nhiều xác chết chồng chất bên trong.Những xác chết đó dường như đã biến thành phân bón, một lượng lớn rễ cây đen như mực sinh sôi nảy nở bên trên thân thể của bọn họ.Ở giữa những xác chết, Phù An An nhìn thấy thi thể của nam và nữ chủ nhà, bọn họ cũng đã trở thành phân bón như những người khác.Vậy đứa bé kia đâu rồi?Phù An An cúi thấp xuống, thay đổi nhiều góc độ để mở rộng tầm nhìn, khi thấy đồ vật treo ở trên tường, hai mắt cô lập tức co rút.
 
[Edit] Làm Cá Koi Trong Game Sinh Tồn - Hạ Quý Đạo Cốc Hương
Chương 202: Vạn Vật Hồi Sinh (23)


Một bông hoa khổng lồ đang nở rộ trên khắp bức tường.Dưới tình huống không có gió, cánh hoa lúc thì khép kín, lúc thì mở ra hết cỡ, trạng thái vô cùng rực rỡ, thoạt nhìn xinh đẹp một cách quỷ dị.Phù An An đúng lúc nhìn thấy bộ dáng của nó khi nở ra hết cỡ.Thay thế vị trí của nhuỵ hoa chính là cái đầu đang vặn vẹo và trợn tròn mắt của một đứa trẻ.Đó là đứa con của nhà hàng xóm.Căn phòng tối tăm, không thể nhìn rõ mọi thứ, nhưng Phù An An nhạy cảm phát hiện ra, trong bóng tối có một đôi mắt đang nhìn cô!"

Anh Phó, chạy mau!"

Phù An An hét lên theo bản năng, bản thân cô cũng vội vàng đứng dậy.Nhưng ngay tại khoảnh khắc đó, đoá hoa kia đã di chuyển.Một lượng lớn rễ cây màu đen bật ra khỏi bức tường, phá tan nóc nhà.Cánh hoa vặn vẹo một cách kịch liệt, đầu của đứa bé cũng tách ra khỏi cánh hoa, phía dưới mọc ra mấy đoạn cành khô đen nhánh xông về phía bọn họ.Phù An An dùng tốc độ nhanh nhất chạy về chỗ Phó Ý Chi, sau đó ôm lấy anh hệt như một con bạch tuộc, "Anh Phó, ôm chặt lấy tôi."

Nói xong, cô đột nhiên nhảy lên, một sợi dây được bắn ra từ mái nhà.Bông hoa đầu người theo sát phía sau, Phù An An cắt dây thừng sau khi đã đáp xuống vị trí xa nhất.Giây tiếp theo, cô lấy ra hai khẩu súng lục, chuẩn bị đấu một trận sống còn cùng bông hoa đầu người này, thế nhưng bên tai đột nhiên vang lên một tiếng thét chói tai.Vừa quay đầu thì nhìn thấy bông hoa đầu người đang lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai lui về căn nhà.Sau lưng Phù An An đổ đầy mồ hôi lạnh, có chút không thể hiểu nổi, vậy nên cô lên tiếng hỏi, "Anh Phó, cái kia chạy mất rồi, chuyện này là sao vậy?"

"Chắc là do vận may của cô khá tốt, có thể gặp dữ hoá lành."

Phó Ý Chi cầm lấy một khẩu súng lục, nhàn nhạt nói.Phù An An nghe vậy thì có hơi ngượng ngùng: "Anh Phó, anh đừng khích lệ tôi như vậy."

Nói xong, cô lấy một quả lựu đạn từ trong không gian ra, đưa lên trước mặt Phó Ý Chi, "Nhưng vận may không giết được con quái vật kia, lựu đạn mới có thể.

Nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, hoa cũng thế.

Anh Phó, anh ném đi."

Phó Ý Chi nhìn quả lựu đạn một cái, chính xác ném vào cái lỗ vừa bị phá ra của căn nhà.Một tiếng nổ lớn vang lên.Căn phòng rung chuyển dữ dội.Đáng tiếc bọn họ không có nhiều lựu đạn lắm, nếu không bọn họ đã ném thêm mấy quả rồi."

Đi thôi."

Lòng hiếu kỳ đã được thỏa mãn, còn suýt chút nữa trở thành phân bón cho bông hoa đầu người.Hai người không kịp nghỉ ngơi, vội vàng rời khỏi nơi này.Con đường đã biến mất hoàn toàn, cây cối và những bụi cỏ cản trở tốc độ di chuyển của bọn họ.Mãi cho đến khi trời chập tối, bọn họ mới tìm được một chiếc RV*.*RV là chữ viết tắt của Recreational Vehicle, hay còn gọi là "nhà xe", bởi không gian trên xe được thiết kế như một ngôi nhà tiện nghi có thể di chuyển mọi nơi.Chiếc xe bị kẹt giữa hai nhánh cây, phần thân có hơi biến dạng, nhưng may mắn vẫn không hư hao gì nhiều.Vị trí cũng không tệ lắm.Độ cao so với mặt đất tầm khoảng một mét, không khó để đi lên, cũng không sợ cỏ dại bên dưới gây rắc rối.Đây là nơi nghỉ ngơi tốt nhất mà bọn họ gặp được từ lúc rời đi đến giờ.Phù An An leo lên, chuẩn bị nhìn xem tình hình bên trong, phía sau bỗng dưng truyền đến một giọng nói."

Dừng tay, nơi này chúng tôi đã thấy trước!"

Ở trong bụi cỏ trước mặt, có sáu người lần lượt chui ra, bốn nam và hai nữ, cũng nhìn chằm chằm vào nhà xe."

Chỗ này chúng tôi thấy trước rồi."

Một cô gái bên trong sáu người lên tiếng, "Hai người đi tìm chỗ khác đi."

"Hả?"

Trên mặt Phù An An xuất hiện một dấu chấm hỏi to đùng, "Mấy người đang kể chuyện hài à?

Chúng tôi tới lâu như vậy, bây giờ mấy người mới tới."

"Đình Đình, nói nhiều với bọn họ làm gì!"

Một tên béo đột nhiên đứng ra.Bọn họ có sáu người, bên kia chỉ có hai, sao phải sợ chứ?Chàng trai muốn thể hiện trước mặt nữ thần của mình, vì thế ưỡn bộ ngực dày béo lên nói, "Nơi này chúng tôi đã chiếm rồi, các người lập tức cút cho tôi."
 
[Edit] Làm Cá Koi Trong Game Sinh Tồn - Hạ Quý Đạo Cốc Hương
Chương 203: Vạn Vật Hồi Sinh (24)


Có biết đám người dám khiêu khích cô đã đi đâu rồi không?Làm phân bón cho bông hoa đầu người rồi.Phù An An liếc nhìn tên béo một cái, sau đó dí súng lục lên trán của hắn, "Muốn chết hay gì?"

"Cô, cô...."

Tên mập không ngờ rằng bọn họ lại có súng, lời uy hiếp vừa định thốt ra lập tức nuốt ngược vào trong.

Hắn nhìn cô gái quấn chặt từ đầu đến chân, ngay cả đôi mắt cũng không thấy trước mặt, khẽ lùi lại phía sau hai bước."

Nói lại lần nữa nhé, nhà xe này, là của chúng tôi."

Phù An An lại chĩa súng lục về hướng cô gái tên Đình Đình, "Tới chỗ nào thì lăn về lại chỗ đó, đừng có mà ăn vạ."

Nữ sinh tên Đình Đình sợ tới mức mặt cạn không còn chút máu.Khi nhìn thấy vũ khí trên tay của Phù An An, ba chàng trai còn lại cũng chuẩn bị rời đi.Lúc này, nữ sinh đứng ở bên cạnh nãy giờ không nói lời nào cứ nhìn chằm chằm phía sau lưng Phù An An..."

Thầy Phó."

Vừa dứt lời, xung quanh lập tức trở nên an tĩnh.Cô gái bước ra từ bên trong đám người, nhìn Phó Ý Chi như kiểu thấy được cứu tinh, "Thầy Phó, em là học sinh của trường trung học thành phố, Vương Nguyệt Nga lớp 12A6 đây ạ.

Thầy Phó, cứu em với!"

Nghe vậy, Phù An An suýt chút nữa cầm súng không chắc, cô ngẩng đầu nhìn Phó Ý Chi.Phó ba ba không có phản ứng gì.Cô gái tên Vương Nguyệt Nga lại vô cùng kích động."

Thầy Phó, thầy giúp bọn em đi.

Nếu còn không tìm được chỗ đặt chân, bọn em sẽ nguy to."

Giáo viên của trường trung học thành phố?!

Sáu người đồng loạt nhìn về phía Phó Ý Chi.Dưới ánh mắt chờ mong của bọn họ, Phó Ý Chi lạnh lùng nhìn Vương Nguyệt Nga một cái, vẻ mặt lạnh như băng, "Không quen."

Quá lạnh lùng, quá vô tình!Cô gái nhỏ định tiến lên lôi kéo nhưng lại bị từ chối một cách không thương tiếc, chỉ có thể xấu hổ đứng chôn chân tại chỗ.Đánh thì không đánh lại, lôi kéo cũng lôi không xong, hy vọng trên mặt sáu người họ như bị dập tắt, vội vàng rời khỏi nơi này.*Rời khỏi nhà xe, tên béo khó chịu nhổ một ngụm nước bọt."

Bọn họ lấy súng ở đâu ra?

Cái đó không phải là giả chứ?"

Nghe vậy, Lưu Đình Đình nhìn Vương Nguyệt Nga đang đi bên cạnh, "Hai người kia là ai?

Nguyệt Nga, cậu quen bọn họ sao?"

Những người khác cũng đổ dồn sự chú ý về Vương Nguyệt Nga."

Đó là giáo viên dạy toán mới của trường trung học thành phố chúng ta."

Vừa bị từ chối một cách phũ phàng, trong lòng Vương Nguyệt Nga cảm thấy vô cùng xấu hổ và buồn rầu."

Thầy ấy vừa mới đến trường chưa được mấy ngày, cậu không nghe thầy ấy nói sao, chúng tôi không thân."

Lưu Đình Đình: "Còn cô gái kia thì sao?"

Hai mắt Vương Nguyệt Nga trợn tròn, "Cô gái kia bọc kỹ như vậy, ngay cả hai con mắt cũng thiếu điều muốn che kín luôn, cậu thấy cô gái đó trông như thế nào sao?"

Vương Nguyệt Nga nói xong, năm người còn lại ngầm giao lưu với nhau bằng ánh mắt."

Hai người kia có phải là người chơi không?"

Lưu Đình Đình suy đoán nói."

Có thể lắm."

Trương mập phụ họa theo, "Người bình thường không thể nào có súng được, nói không chừng bọn họ là người chơi kỳ cựu đấy."

Người chơi kỳ cựu, người chia bài dự bị...Nói đến đây, bọn họ lập tức nhớ tới âm thanh nhắc nhở của hệ thống khi vừa tiến vào trò chơi."

Giết chết một người chia bài dự bị sẽ nhận được 10 điểm và có cơ hội trở thành người chia bài dự bị."

Trương mập nhìn về phía bốn người bạn của mình, sau đó bị bọn họ liếc mắt một cách khinh thường, "Mơ gì vậy?

Nếu bọn họ là người chơi kỳ cựu, bọn họ ắt có kinh nghiệm, thủ đoạn và năng lực, ma mới như chúng ta có thể đấu lại sao?

Hơn nữa, cậu có dám giết người không?"

Ít nhất giờ phút này đây, trong số bọn họ không một ai dám giết người cả.Cả năm đồng thời trầm mặc một chút."

Mấy cậu đang nói gì thế?

Cứ tỏ ra bí ẩn."

Vương Nguyệt Nga cau mày nhìn bọn họ.Là NPC duy nhất trong sáu người ở đây, cô thường xuyên không thể nghe được bọn họ nói gì, chuyện này khiến Vương Nguyệt Nga cảm thấy bản thân như bị cô lập."

Đi nhanh lên, trời sắp tối rồi."
 
[Edit] Làm Cá Koi Trong Game Sinh Tồn - Hạ Quý Đạo Cốc Hương
Chương 204: Vạn Vật Hồi Sinh (25)


Một bên khác.Sau khi đuổi sáu người muốn cướp địa bàn đi, Phù An An mở nhà xe ra thăm dò một phen.Đây là một chiếc RV dài khoảng năm mét.Không gian tuy nhỏ nhưng có đầy đủ bàn ghế, sô pha, TV và cả bồn rửa mặt.Nhưng ở phía trong cùng chỉ có một chiếc giường đôi.Phù An An nhìn vài lần mới phát hiện vách tường chỗ để TV có thể kéo ra, không gian nhỏ hẹp của nóc nhà xe có giấu một chiếc giường nhỏ.Tốt quá, vậy là cô không cần phải ngủ dưới đất rồi.Bên ngoài nhà xe có một bệ bếp có thể rút ra được, cô bật thử thì thấy vẫn còn sử dụng được.Phù An An lấy quân lương mà mình đã chuẩn bị trước đó ra chế biến một chút.Hai phần cơm chiên, hai phần thịt bò hầm khoai tây, đậu nành luộc và hai chiếc bánh kem.Tiếp đó, cô lại nấu thêm một ấm nước sôi và ngâm đồ uống đặc đi kèm với phần quân lương để uống.Tên mập vẫn còn lang thang cách đó không xa dường như ngửi thấy mùi hương phiêu đãng bên trong không khí, "Không biết tại sao, tự dưng tôi lại thèm ăn món thịt bò hầm khoai tây."

Sau đó, hắn lập tức bị những người bạn của mình liếc nhìn, "Đừng lắm lời nữa, chuẩn bị lên đường thôi."*Bên trong nhà xe, Phù An An vừa ăn vừa nói chuyện với Phó Ý Chi."

Anh Phó, tôi cảm thấy chiếc RV này cũng không tệ, nhưng dễ gây chú ý quá.

Chúng ta cần phải tiếp tục tìm một nơi ở cố định khác."

"Ừ."

Phó Ý Chi lau miệng, đồng ý một cách thờ ơ.Phù An An nhìn động tác của anh, dừng lại một chút: "Anh Phó, anh không ăn nữa sao?"

Phó Ý Chi: "Cô muốn làm gì?"

"Không có gì, tại tôi thấy hôm nay anh ăn hơi ít."

Phù An An quan tâm nói: "Không thoải mái sao?"

"Không có."

Phó Ý Chi nhìn cô, sau đó cầm cái muỗng lên.Ánh mắt kia vẫn mãnh liệt như cũ, Phó Ý Chi không khỏi lại liếc nhìn cô một cái.Rõ ràng đang quan tâm, nhưng khi Phó Ý Chi tiếp tục ăn, vẻ mặt của Phù An An dường như có chút tiếc nuối.Phó Ý Chi đặt cái muỗng xuống, "Làm sao vậy?"

Phù An An thử vươn bàn tay nhỏ bé đang run rẩy của mình ra, cẩn thận gắp miếng thịt ngũ hoa nửa nạc nửa mỡ lớn nhất trong chén của Phó Ý Chi.Nhét thật nhanh vào miệng.Đoạt thức ăn trước miệng cọp, cũng chỉ như thế mà thôi."

Anh Phó, tôi làm như vậy anh có đánh tôi không?"

Phó Ý Chi bất lực duỗi tay xoa trán, "Phù An An, cô chưa từng ăn thịt sao?"

"Anh nói xem, không phải do anh không thích ăn thịt mỡ hay sao?"

Từ khi miếng thịt kho tàu kia được bưng lên bàn, cô đã chú ý đến nó rồi.

Nếu anh ăn còn đỡ, thế nhưng Phó ba ba sẽ không ăn, anh chắc chắn sẽ không!Điều này làm cô không thể không chú ý đến nó, cảm giác cơm của mình cũng không còn ngon nữa."

Mỗi miếng thịt kho tàu đều là sinh mệnh của một con heo to béo, chúng ta không thể lãng phí."

Phù An An nghiêm túc biện hộ.Phó Ý Chi: "...À."

Phó ba ba vô tình vô nghĩa lại bắt đầu châm chọc cô rồi.Phù An An đang định phổ cập kiến thức cho Phó ba ba, để anh biết nuôi lớn một con heo là việc khó khăn như thế nào, đột nhiên, cô nhớ đến một việc vô cùng quan trọng."

Anh Phó, ngoại trừ thực vật, mấy ngày nay hình như chúng ta không nhìn thấy mấy loài sinh vật khác có đúng hay không?"

Chim chóc, muông thú và côn trùng dường như đã biến mất không thấy tăm hơi kể từ khi cơn mưa lớn đầu tiên trút xuống.Chúng đã bị thực vật ăn hết rồi sao?Cho dù bị ăn, cũng phải để lại xương chứ?Hơn nữa, vòng chơi này có tên là "Vạn Vật Hồi Sinh", nếu chỉ có thực vật sống lại, dường như không được hợp lý.Phù An An cau mày suy nghĩ.*Ban đêm bên trong rừng cây, không gian tối mịt và yên tĩnh.Yên tĩnh đến nỗi có thể nghe thấy tiếng lá cây bị gió thổi bay cùng với tiếng những giọt mưa rơi từ chiếc lá này sang chiếc lá khác.Lâu lâu còn có thể nghe thấy tiếng ai đó đang trò chuyện với nhau, quả nhiên đám người kia đang ở cách bọn họ không xa lắm.Phù An An nằm trên giường, nghĩ mãi về vấn đề lúc chiều.Cô nằm trên giường trằn trọc ít nhất nửa tiếng đồng hồ."

Đừng nhúc nhích."

Mãi cho đến khi Phó Ý Chi mở miệng, lúc này cô mới ngoan ngoãn nằm yên.Đêm khuya.Tiếng vỗ cánh vang lên từng đợt vô cùng rõ ràng bên trong khu rừng yên tĩnh.

Ngay sau đó, bên dưới mặt đất cũng truyền đến âm thanh những loài bò sát đang di chuyển.Từ đằng xa dần dần tới gần, đi qua bên cạnh xe, leo lên nóc xe.

Chúng chỉ cách bọn họ một tầng sắt mỏng, kết bè kết đội như tre già măng mọc, đi ngang qua nơi này rồi bò về hướng rừng rậm.Phù An An mở to hai mắt, nín thở không dám nhúc nhích một chút nào.Rạng sáng ngày thứ hai mươi mốt bên trong trò chơi, động vật đã quay về!
 
[Edit] Làm Cá Koi Trong Game Sinh Tồn - Hạ Quý Đạo Cốc Hương
Chương 205: Vạn Vật Hồi Sinh (26)


Tình trạng này vẫn cứ tiếp diễn.Trên nóc chiếc RV xuất hiện rất nhiều những vết lõm lớn nhỏ, toàn bộ thân xe đều đang lắc lư.Chỗ ngủ của Phù An An nằm sát trần xe, chỗ lõm trên nóc xe vừa hay chặn lại cầu thang đi xuống, nếu cô trực tiếp nhảy, có khả năng sẽ thu hút sự chú ý của những sinh vật trên đầu này.Tình huống lâm vào thế tiến thoái lưỡng nan."

Ầm" một tiếng, chiếc RV rung lắc hai lần rồi nghiêng hẳn 30 độ.

Hai cành cây bị kẹt có lẽ không thể trụ được nữa, chiếc xe chao đảo như sắp rơi xuống.Phó Ý Chi tiến lại gần, đưa tay về phía cô."

Phù An An, nhảy xuống đi!"

Nghe vậy, Phù An An nhanh chóng lật người lăn xuống từ tay vịn, nặng nề rơi vào vòng tay của người bên dưới.Phó Ý Chi ôm cô cuộn mình, trốn dưới ghế sô pha và bàn ăn của chiếc RV.Chiếc xe bắt đầu rung lắc dữ dội.

Cuối cùng, nó không thể chống đỡ được nữa, "ầm" một tiếng, đổ nghiêng xuống.Nhà xe rơi xuống tạo nên một tiếng động rất lớn.Bên ngoài lúc này là vô số những sinh vật không rõ tên.

Không ai dám chắc những sinh vật này có bị tiếng động thu hút hay không.

Phù An An không khỏi lo lắng, bám chặt lấy cổ áo của Phó Ý Chi."

Soạt... soạt... soạt..."

Là tiếng những động vật bò sát đang di chuyển.

Chúng không bị tiếng động thu hút mà vẫn tiếp tục bò về một hướng cố định.Nguy hiểm tạm thời được hóa giải, Phù An An thở phào nhẹ nhõm, cả người như mềm nhũn ra.Phó Ý Chi nhìn Phù An An đang không ngừng dụi đầu vào ngực mình, những ngón tay đặt ở hai bên khẽ nhúc nhích, "Phù An An."

"Hả?"

Phó Ý Chi nhìn ánh mắt ngơ ngác như một đứa ngốc của Phù An An, những lời định mắng đến miệng lại nuốt xuống, "...

Không có gì."

"À."

Phù An An ngẩng đầu lên, ở góc độ này chỉ có thể nhìn thấy cằm của Phó Ý Chi.

Có những người đẹp, bất kỳ bộ phận nào trên cơ thể họ cũng đều đẹp.Phù An An nhìn chằm chằm cằm của Phó ba ba một lúc lâu, đột nhiên lên tiếng, "Anh Phó."

Phó Ý Chi: "Ừ."

Phù An An: "Anh đẹp trai thật đấy!

Đến cằm cũng đẹp trai nữa!"

Nói xong, Phù An An cảm thấy hơi đắc ý.

Cô quả nhiên là "chiếc loa nhỏ" lúc nào cũng cổ vũ nhiệt tình cho Phó ba ba!Không ngờ rằng, lúc này ánh mắt của Phó ba ba lại trở nên phức tạp.

Một lúc sau, anh đưa tay vỗ vào cái đầu nhỏ đang cựa quậy trong lòng mình: "Đừng có khen bừa."

Bị vỗ một cái khó hiểu, Phù An An đơ người ra.

Cái gì vậy chứ, khen người ta mà còn bị người ta ghét bỏ."

Chậc."

Nguy hiểm trên đầu vẫn chưa qua đi.

Sau một đoạn đối thoại ngắn, cả hai lại dồn toàn bộ sự chú ý lên phía trên."

A!

Cứu mạng!"

"Vương Nguyệt Nga, đừng có chắn đường!"

"Leo lên cây, chạy sang bên kia đi!"

Bên ngoài vọng vào tiếng la hét và gào rú, tốc độ di chuyển của các sinh vật phía trên cũng trở nên nhanh hơn.

Những người này đã làm kinh động đến chúng, khiến chúng thay đổi lộ trình."

Anh Phó."

Chiếc RV bị nghiêng sang một bên, vách xe sắp bị giẫm nát, đây là một cơ hội cực tốt để thoát ra ngoài.Phó Ý Chi quét mắt nhìn xung quanh, ngay sau đó, cửa sổ trời bên hông xe bị phá vỡ một cách thô bạo.

Hai người chui ra khỏi chiếc RV, chạy như điên về hướng ngược lại."

Thầy Phó, cứu mạng!"

Hai người vừa chạy được nửa đường thì bị Vương Nguyệt Nga tinh mắt phát hiện ra.

Họ cứ như nhìn thấy cứu tinh, đồng loạt chạy về phía hai người.Năm người đuổi theo, lũ sinh vật phía sau cũng đuổi theo.Lúc này, bọn họ có thể nhìn rõ phía sau là vô số côn trùng bò trườn với hình thù kỳ dị và những con vật gần như đã bị đột biến.Năm người đó bám sát phía sau, lũ sinh vật kỳ quái kia cũng bám sát phía sau năm người đó, cứ như trò chơi búp bê Nga lồng vào nhau.Hai người họ là những người vô tội nhất!Lúc này, Phù An An đã không còn tự chạy nữa mà bị Phó Ý Chi xách chạy.Vào khoảnh khắc này, cô chỉ muốn chửi thề một câu: "Mẹ kiếp, ai chạy phần người nấy có được hay không?!"
 
[Edit] Làm Cá Koi Trong Game Sinh Tồn - Hạ Quý Đạo Cốc Hương
Chương 206: Vạn Vật Hồi Sinh (27)


"Mấy người không biết chia nhau ra mà chạy sao?"

Phù An An không còn cách nào khác, đành rút súng ra.

"Chia ra đi, nếu còn bám theo, tôi sẽ nổ súng!"

Nếu họ không chịu đi, cô chỉ có thể tự mình hành động.

Tuy nhiên, động tác giơ súng khi đang bị xách có hơi kỳ quái, tốc độ cũng chậm lại một cách rõ rệt.Phó Ý Chi liếc nhìn cô, rồi đưa tay ôm cô vào lòng.

Một người lo chạy, một người cầm súng đe dọa, hai người phối hợp với nhau vô cùng ăn ý.Cùng vượt ải với Phó ba ba, sự ăn ý này thật là thoải mái.Năm người kia không bám theo nữa, quả nhiên số lượng sinh vật đuổi theo họ đã giảm đi hơn một nửa."

Bám chặt vào."

Phó Ý Chi đột nhiên nói.Phù An An còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, thì Phó Ý Chi đột nhiên nhảy lên.Sau khoảnh khắc mất trọng lực đột ngột, Phù An An cảm thấy Phó Ý Chi dường như đã đạp văng thứ gì đó.Khoảnh khắc tiếp theo, một tiếng nói vang lên bên tai: "Có người vào rồi!"

"Đóng cửa, mau đóng cửa!"

Phù An An được đặt xuống, cô nhìn rõ đây là một căn hầm chưa bị cây cối phá hủy.Bên trong đã có người, sau một thoáng hoảng loạn ngắn ngủi, mọi người đều nhìn hai người họ với vẻ mặt không mấy thiện chí.

Họ chỉ muốn lén lút quan sát tình hình bên ngoài, vậy mà hai người này lại đột ngột xông vào.Vẻ mặt không mấy thiện chí cũng là điều bình thường.Trong căn hầm có hơn hai mươi người.

Cả nam lẫn nữ, đều là người trẻ tuổi.Một người đàn ông trông hơi mập mạp, bước tới hỏi với nụ cười gượng gạo: "Xin hỏi hai vị là ai, và tình hình bên ngoài bây giờ thế nào rồi?"

Phó Ý Chi liếc nhìn ông ta một cách lạnh nhạt, không nói gì.Lúc này, Phù An An bèn chủ động bước ra nói: "Chào chú, cháu là Phù An An, học sinh lớp 12 của trường trung học thành phố, còn đây là thầy giáo của trường cháu, cũng là cậu của cháu."

Phù An An nghiêm túc giới thiệu, dựa trên thân phận ban đầu mà trò chơi đã đặt ra cho cô."

Ồ."

Nghe Phù An An giới thiệu thân phận, vẻ mặt nhiệt tình trên khuôn mặt người đàn ông dần nhạt đi, ánh mắt ông ta lướt qua hai người, "Hai người không bị thương chứ?

Chỗ chúng tôi không chứa người dính máu."

"Tại sao vậy?"

Phù An An hỏi."

Còn vì sao nữa?"

Người đàn ông trung niên nói, "Những thứ bị đột biến đó rất nhạy cảm với máu.

Chúng tôi khó khăn lắm mới tìm được một nơi ẩn náu, không thể để người khác phá hỏng được."

Nghe vậy, Phù An An và Phó Ý Chi nhìn nhau.Cuối cùng họ cũng hiểu tại sao ngoài bông hoa đầu to kia ra, bọn họ không hề bị tấn công.

Và tại sao những sinh vật đột biến kia lại bám riết lấy năm người kia không buông.Thì ra là do máu.Bọn họ đã ở trong biệt thự quá lâu, một điều hiển nhiên như vậy mà họ lại không hề nhận ra."

Chú cứ yên tâm, cả hai chúng cháu đều không bị thương."

Phù An An vừa nói vừa để ông ta đánh giá một lượt, sau đó kéo Phó Ý Chi đi tìm chỗ ngồi.Nhưng lại bị người đàn ông trung niên gọi lại: "Khoan đã, nếu hai người muốn ở lại đây, phải dùng vật tư để đổi."

Người đàn ông trung niên vừa nói, ánh mắt vừa nhìn vào túi áo của họ.

Lúc nãy chạy trốn quá vội vàng, hai người họ thậm chí còn không mang theo một chiếc ba lô nào.Hai kẻ nghèo rớt mồng tơi.Người đàn ông trung niên khẽ tặc lưỡi: "Một là thức ăn, hai là nước.

Hai người phải nộp hai thứ đó, nếu không thì không thể ở lại đây."

Nghe vậy, Phù An An ngớ người ra, không ngờ lại có chuyện này.Ánh mắt người đàn ông trung niên quét lên người Phù An An và Phó Ý Chi từ trên xuống dưới: "Hoặc là lấy quần áo ra đổi cũng được."

Loại vải này nhìn sơ qua cũng biết rất chắc chắn.Mọi nơi đều được bao bọc kín mít, trông cũng nhẹ nhàng, dễ di chuyển.Trong khu rừng mà chỉ cần một chiếc lá quẹt qua cũng có thể sưng lên một cục to thế này, có được một bộ quần áo như vậy quả là điều mơ ước.
 
[Edit] Làm Cá Koi Trong Game Sinh Tồn - Hạ Quý Đạo Cốc Hương
Chương 207: Vạn Vật Hồi Sinh (28)


Hiện tại vẫn chưa thể ra ngoài được."

Chú ơi, xin hỏi căn hầm này là của chú sao?"

Phù An An lễ phép hỏi."

Không phải, nhưng bọn tôi đến trước."

Người đàn ông trung niên nói với vẻ chính đáng."

Không phải sao..."

Nếu chỉ có một mình, cô có thể sẽ nộp phí qua đường.

Nhưng bây giờ cô có "đại ca" ở đây, đúng như câu nói "dựa vào cây đại thụ mà hóng mát", trời có sập cũng có đại ca chống đỡ.Phù An An thò tay vào túi lấy khẩu súng lục ra, "Chú ơi, chú có muốn lấy 'kẹo đồng' này không?"

Nghe vậy, sắc mặt người đàn ông trung niên thay đổi, vội vàng xua tay, lầm bầm vài câu rồi ngồi về chỗ của mình.Phù An An tùy tiện chọn một chỗ ngồi xuống.

Quả nhiên kẻ ác sợ người ác hơn.Tiếng động trên đầu vang lên rất lâu, trong khu rừng vốn yên tĩnh bỗng có thêm rất nhiều tiếng côn trùng và chim chóc kêu.Phù An An hồi tưởng lại một chút, "Anh Phó, lúc nãy tôi thấy những thứ đuổi theo chúng ta đều là bò sát và một vài loài động vật nhỏ.

Anh nói xem, những loài động vật lớn hơn đang ở đâu?

Liệu chúng có xuất hiện dần dần trong vài ngày tới không?"

Ánh mắt Phó Ý Chi lướt qua phía đối diện, gật đầu nói: "Tạm thời cứ ở lại đây thêm vài ngày đã."

Có sự đe dọa của Phù An An lúc nãy, những người khác trong căn hầm cũng không dám làm phiền bọn họ.Mọi người chia thành hai nhóm, về cơ bản là không can thiệp vào nhau.Ngày thứ hai mươi hai của trò chơi.Mặt đất rung chuyển.Tiếng kêu của đủ loại động vật vang lên, kéo dài suốt cả buổi sáng, khiến những người trong căn hầm không thể ngồi yên.Ngày thứ hai mươi ba của trò chơi.Một vài loài động vật lớn hơn hôm qua cũng đã xuất hiện.Trên đầu thỉnh thoảng vang lên tiếng gào thét thảm thiết của con người và tiếng gầm rú của nhiều loại dã thú, khiến những người trốn trong căn hầm không dám ra ngoài, thậm chí còn không dám thở mạnh.Ngày thứ hai mươi tư của trò chơi.Tiếng động càng trở nên rõ ràng hơn.Ngay cả trong căn hầm kín khí, cũng có thể ngửi thấy mùi máu tanh thoang thoảng.Những người trốn trong căn hầm mặt mày không khỏi tái mét.Họ đã không ra ngoài ba ngày và thức ăn họ đang dùng là những đồ dự trữ ít ỏi còn sót lại.Những chiếc lá cây đắng ngắt và hoa quả chua chát trở thành thức ăn quý giá.

Vốn chỉ có hơn hai mươi người, nhưng đã bắt đầu xảy ra tình trạng tranh giành thức ăn.Mọi người trở nên cẩn trọng hơn khi ăn.Phù An An luôn mang theo không gian, dĩ nhiên không cần lo lắng về vấn đề này.

Nhưng cô cũng hiểu rõ đạo lý "không nên khoe của".Lúc cần kiêu ngạo thì cứ kiêu ngạo, lúc không cần thì không nên gây thêm rắc rối."

Anh Phó."

Phù An An và Phó Ý Chi ngồi rất gần nhau, mỗi ngày đến bữa, cô lại nhét bánh quy nén và một thanh Snickers cho anh.Vấn đề uống nước là phiền phức nhất.Nhưng Phù An An đã tự chuẩn bị một chiếc ống hút dài, giấu vào trong áo, một đầu cắm vào chai nước, một đầu xuyên qua ống tay áo và giấu ở cổ tay, chỉ cần đưa tay lên miệng là có thể uống nước.Để bổ sung dinh dưỡng, mấy ngày nay Phù An An đều lấy sữa ra."

Anh Phó."

Phù An An đưa tay ra, nháy mắt ra hiệu với Phó Ý Chi.

Phó Ý Chi liếc nhìn cô, cúi đầu cắn lấy ống hút.Nhìn Phó ba ba luôn cao ngạo, lạnh lùng và quý phái lại làm ra hành động mất hình tượng như vậy, Phù An An cảm thấy bản thân đã làm cho Phó ba ba trở nên "nhà quê" hơn rồi.Lúc này, người gần họ nhất bỗng dưng ngẩng đầu lên, không ngừng hít hà xung quanh, "Hình như tôi ngửi thấy một mùi gì đó ngòn ngọt."

Nghe vậy, sắc mặt Phù An An sa sầm, cô bình thản rụt tay về."

A, tôi cũng thèm ăn đồ ngọt quá đi!"

Trong căn hầm yên tĩnh, có người bắt đầu nói nhỏ, "Cho đến bây giờ tôi vẫn còn nhớ, nửa tháng trước tôi mua một cái bánh kem cho bạn gái.

Kết quả là hai đứa tôi nếm thử một miếng, thấy hơi chua nên vứt hết đi.

Nếu cho tôi cơ hội làm lại, tôi thề là tôi sẽ liếm sạch cả nắp của hộp bánh kem!"
 
[Edit] Làm Cá Koi Trong Game Sinh Tồn - Hạ Quý Đạo Cốc Hương
Chương 208: Vạn Vật Hồi Sinh (29)


"Đừng nói nữa, mọi người làm tôi nhớ đến món thịt kho hâm lại hai lần của mẹ mình.

Ngày xưa cứ chê ngấy, giờ chỉ có thể ăn trong mơ mà thôi."

Lời vừa dứt, trong căn hầm vang lên những tiếng nuốt nước bọt dồn dập.Chỉ khi mất đi rồi mới biết, cuộc sống trước kia tốt đẹp đến nhường nào.Phù An An cúi đầu, len lén cắn một miếng sô cô la trong tay áo, lòng đầy tiếc nuối.Nửa đêm.Tất cả mọi người đều đã ngủ say.Phù An An dựa vào "đại ca" cũng đang ngủ gà ngủ gật.Trong khu rừng tối tăm, nhiều loài động vật chỉ hoạt động về đêm bắt đầu di chuyển.

Xa xa là tiếng gầm của mãnh thú, xen lẫn một vài tiếng la hét thảm thiết của con người.Những âm thanh đó lúc đầu còn khiến người ta lo lắng, nhưng cũng quen dần.Đúng lúc này, mặt đất bắt đầu rung chuyển nhẹ.

Dường như có thứ gì đó đang đến gần từ phía xa...Đột nhiên, chân của một loài động vật khổng lồ từ trên trời giáng xuống, xuyên thủng mái hầm, giẫm vài người đang say ngủ thành một bãi thịt nát.Cái chân khổng lồ đột ngột từ trên trời rơi xuống đó, cách hai người họ chỉ có nửa mét!Ngửi thấy mùi máu, thực vật điên cuồng sinh sôi.Những cành cây xoắn vặn đâm rễ vào xác chết, phần đầu nhọn hoắt đâm về phía những người đang chạy tán loạn.

Đồng thời, một lượng lớn rễ cây cũng cố gắng quấn lấy con vật khổng lồ.Tuy nhiên, những loài thực vật này vẫn chưa đủ mạnh để làm được điều đó.Chân của con vật giơ cao rồi giẫm mạnh xuống, thực vật lập tức bị giẫm gãy và nghiền nát, bắn ra những chất dịch màu xanh lục.Phù An An đi theo sau Phó Ý Chi, cẩn thận lách ra khỏi căn hầm.Khi thoát hẳn ra ngoài, cô mới nhận ra toàn bộ hình dạng của con vật đó.Đây là một con voi biến dị có kích thước đặc biệt lớn, ngà của nó mọc ra những chiếc gai ngược, đầu và thân được bao phủ bởi một lớp xương lộ ra ngoài.Nó trông như một con quái vật bất khả chiến bại, và đối diện với con voi là một cây đa đang vặn mình.Những chiếc rễ khí sinh mọc trên cành cây đa, giống như những con rắn to lớn, uốn lượn và xoắn vặn.

Một số chiếc đã xuyên qua lớp xương ngoài của con voi đột biến và đâm sâu vào cơ thể nó.Hai loài vốn không liên quan gì đến nhau, giờ lại quấn chặt lấy nhau một cách chết chóc, chỉ có một là sống sót."

Cứu... cứu mạng!"

Người đàn ông trung niên ban đầu chạy ra cùng họ sợ hãi gào thét, biểu cảm đau đớn và hoảng loạn.Ánh mắt của mọi người đều tập trung vào lỗ mũi của ông ta.Lỗ mũi bên trái của ông ta lúc này sưng to một cách bất thường.

Lớp da thịt bên trên phập phồng theo một quy luật nhất định, là một con giun mềm đang cố bò vào trong.Chỉ còn lại một đoạn đuôi dài bằng ngón tay cái và to bằng chiếc đũa ở bên ngoài.Chân của người đàn ông trung niên run lẩy bẩy, nhìn những người đồng hành chạy ra cùng mình, ông ta thảm thiết cầu xin: "Cứu... cứu tôi với!"

Đồng bạn của ông ta nuốt nước bọt, lấy hai cành cây làm đũa, tay run rẩy đưa tới gắp lấy một chút phần đuôi còn lộ ra của con giun mềm.Sau đó, hắn ta dùng sức, muốn kéo con vật đó ra.

Đi kèm với hành động của hắn ta, người đàn ông trung niên trợn mắt trắng dã, miệng phát ra tiếng la hét thất thanh.Sợ hãi khiến người đồng đội run tay.Con giun mềm trơn tuột thoát khỏi chiếc đũa gỗ, hoàn toàn trượt vào khoang mũi của người đàn ông trung niên."

A a a a!"

Người đàn ông trung niên la hét, khuôn mặt bắt đầu co giật.

Thấy bộ dạng đó, đồng đội hoàn toàn sợ hãi, liên tục lùi lại mấy bước.Từ khuôn mặt lan ra khắp cơ thể, ngũ quan của người đàn ông trung niên bắt đầu chảy máu, ông ta cứng đờ vươn tay về phía đám đông: "Cứu tôi, cứu tôi!"

Không ai có thể cứu được ông ta."

Đi mau!"

Không biết ai đã nói một tiếng, tất cả mọi người đều chạy tán loạn.Thực vật chỉ tấn công những người có vết thương, nhưng những con vật đói khát thì tấn công tất cả mọi người.Loài người đã mất hàng vạn năm để leo lên đỉnh chuỗi thức ăn, nhưng thiên nhiên chỉ cần hai mươi ngày để biến họ trở lại thành con mồi.
 
[Edit] Làm Cá Koi Trong Game Sinh Tồn - Hạ Quý Đạo Cốc Hương
Chương 209: Vạn Vật Hồi Sinh (30)


Những con vật đói khát bám sát sau lưng những người sống sót; những con côn trùng độc nhỏ xíu lặng lẽ bò lên cổ, sau tai, và tất cả những nơi yếu ớt trên cơ thể con người; thực vật ở bên cạnh rình rập, chỉ cần một chút máu là chúng sẽ tấn công dữ dội.Những người chạy trốn từ bốn phương tám hướng tụ lại một chỗ, chạy như điên về cùng một hướng.

Tiếng la hét vang lên không ngừng, kèm theo đó là vô số người ngã xuống.

Mùi máu tanh nồng nặc hơn bao giờ hết.

Lúc này, khu rừng giống như một lò mổ của con người."

Vào đây!"

Cách đó khoảng một trăm mét có một cánh cửa màu đen khổng lồ.Hai người đàn ông trẻ tuổi vẫy tay gọi họ.

Mọi người lập tức chuyển hướng, chạy về phía bọn họ.Khi tất cả đã xông vào bên trong, họ ngay lập tức đóng cánh cửa lại.

Nhìn cánh cửa đang lung lay, mọi người hoảng sợ, "Chạy mau!

Chúng sắp vào rồi!"

Tuy nhiên, những người bên trong dường như không hề lo lắng.

Điều đáng ngạc nhiên là những sinh vật bên ngoài thật sự không xông vào.

Chúng dường như e sợ một thứ gì đó bên trong cánh cửa, dừng lại cách đó hơn mười mét rồi bỏ đi.Thấy chúng không vào, những người đã chạy trốn suốt nửa đêm kiệt sức, ngồi sụp xuống đất khóc nức nở.

Họ khóc vì đã mất đi người thân, bạn bè, và cũng khóc vì vừa thoát khỏi cái chết.Mọi người đều nghĩ rằng tạm thời đã an toàn, chỉ có hai người, cảnh giác cao độ hơn bao giờ hết.

Lần trước, đến cả thực vật cũng phải tránh xa là khi nào?Là bông hoa đầu người của gia đình ba người kia.Thực vật và động vật đều có ý thức lãnh thổ.

Thứ có thể khiến tất cả động thực vật phải e dè, chỉ có thể là một thứ còn hung hãn hơn rất nhiều đang ở bên trong!Phù An An nhìn vào bên trong cánh cửa, tòa nhà bị cây xanh bao phủ, rồi lùi lại một bước.Đúng lúc này, từ góc khuất phía trước, một nhóm thanh niên trông rất khỏe mạnh bước ra.

Người đàn ông đi đầu mặc một bộ vest hàng hiệu, trông khá ổn, trên mặt nở một nụ cười thân thiện nhìn họ."

Mọi người đừng căng thẳng, đã vất vả rồi, ngồi xuống nghỉ ngơi đi.

Tôi tên là Ngô Hâm, hoan nghênh mọi người đến đây."

Nói xong, họ còn mang ra một đống đồ ăn.Mặc dù tất cả đều là lá cây, trái cây được hái lượm sau này, nhưng đối với những người bình thường đã trốn chạy nhiều ngày, vừa sợ hãi vừa đói bụng, chúng còn quý giá hơn cả vàng."

Sao vậy?

Không dám uống à?"

Ngô Hâm khẽ mỉm cười, nhặt một chiếc lá, dùng dao rạch một vết rồi đưa lên miệng."

Yên tâm đi, không có độc, chỉ là không ngon bằng nước khoáng thôi."

"Cảm ơn, cảm ơn!"

Thấy vậy, một đám người ùa tới vây quanh.Không phải họ không tin, mà là quá đỗi ngạc nhiên và mừng rỡ.

Không chỉ cứu họ, mà còn cho họ đồ ăn, trên đời này quả nhiên vẫn còn người tốt!"

Mọi người không ăn một chút sao?"

Ngô Hâm nhìn những người còn lại đang đứng tại chỗ."

Không cần."

Những người còn lại đều rất cảnh giác, Ngô Hâm cũng không ép buộc họ, chỉ mỉm cười nhìn những người đang ăn.Và rồi...Một xúc tu khổng lồ màu xanh lá cây đột nhiên từ trên trời giáng xuống, giống như một chiếc giác hút, hút sạch tất cả những người đang vây quanh ăn uống.Họ thậm chí còn không kịp phát ra tiếng kêu thảm thiết, đã biến mất cùng với chiếc xúc tu kia, bị nó kéo vào tòa nhà phủ đầy cây xanh.Tình huống này khiến những người mới đến giật mình kinh hãi, còn những người vốn ở đây dường như đã quá quen thuộc."

Mấy người đã làm gì?"

Một người khá kích động nhìn thấy cảnh tượng này, mắt đỏ hoe, "Các người cố tình để họ đứng đó, lấy con người làm thức ăn cho lũ thực vật kinh tởm kia ăn sao?!"

"Bình tĩnh nào, thưa anh."

Ngô Hâm khẽ gật đầu, cố ý ra vẻ lịch lãm, cao quý, "Đây là sự trao đổi."
 
Back
Top Bottom