Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Edit] Làm Cá Koi Trong Game Sinh Tồn - Hạ Quý Đạo Cốc Hương

[Edit] Làm Cá Koi Trong Game Sinh Tồn - Hạ Quý Đạo Cốc Hương
Chương 89: Dưới Bầu Trời (13)


Phó Ý Chi ngồi ở chỗ cũ không nhúc nhích, nhìn bát cơm của mình có thêm một miếng cá.Nếu Nghiêm Sâm Bác có ở đây, chắc chắn anh ta sẽ biết anh không ăn đồ ăn mà người khác gắp cho mình.Phù An An không hiểu nhìn về phía Phó Ý Chi, "Anh Phó, sao vậy?"

Phó Ý Chi: "...

Không có việc gì, ăn cơm đi."*Thị trấn Hoa Điền ngày thứ năm.Tiểu đội thi công đã tới từ sớm, lắp đặt xong hàng rào chỉ trong một ngày.Đốc công còn đặc biệt yêu cầu Phó Ý Chi kiểm tra nó, "Chúng tôi sử dụng hàng rào sắt tốt nhất, có khả năng chống oxy hoá và chống gãy, rất chắc chắn."

"Tốt."

Phó Ý Chi gật đầu, hai bên vui vẻ giao dịch thành công.Phù An An cầm một cái ghế đẩu nhỏ, ôm mặt nhìn trời, một chiếc lá khô rơi xuống dán lên mặt cô."

Ha ha."

Có người ở gần đó nhìn rồi cười phá lên.Phù An An vén lá nhìn qua thì thấy đó là một chàng trai trẻ.Thấy Phù An An nhìn qua, thanh niên lập tức đỏ mặt trong nháy mắt, "Cô, chào cô, tôi là Trương Tự Do, em trai của Trương Đại Xuân."

Trương Đại Xuân chính là đốc công của đội sửa hàng rào.Hôm qua Trương Tự Do đã nhìn thấy Phù An An, bị bộ dáng đáng yêu và hiền huệ của cô hấp dẫn.Nghe chủ nhân của ngôi nhà này nói cô chỉ là một bảo mẫu, Trương Tự Do cho rằng cô không xứng với mình nhưng bây giờ cậu muốn thử tiếp xúc một chút."

Ồ, xin chào.

Tôi là Phù An An."

Phù An An gật đầu với anh ta, nở một nụ cười lịch sự."

Cô, cô ở đây làm gì đó?"

Trương Tự Do không biết nói chuyện, vắt hết óc để suy nghĩ chủ đề."

Nhìn bầu trời."

Phù An An chỉ chỉ, "Anh có muốn ngắm cùng không?"

Nghe thấy Phù An An nói chuyện với mình, tai của Trương Tự Do hơi đỏ lên."

Công trường thi công gần bức tường trong suốt ở ranh giới thị trấn nhỏ ấy, cô có muốn đi xem không?

Khi nào cô tan làm tôi dẫn cô đi xem nha?"

"Hả?"

Phù An An nghe không hiểu tan làm là có ý gì?"

Phù An An."

Phó Ý Chi lúc này đi tới, liếc mắt nhìn cậu thanh niên đối diện."

Đi lấy chìa khoá xe trên lầu mang xuống đây."

"Ồ."

Phù An An đứng dậy rời đi.Chỉ còn lại Trương Tự Do đối mặt với Phó Ý Chi, không biết vì sao, người này đứng đó mặt không chút biểu cảm, nhưng điều đó lại khiến anh ta có chút sợ hãi."

Thằng nhóc kia, đi thôi."

May mắn anh trai của anh ta đã kêu anh ta một tiếng."

A, tới liền."

Trương Tự Do thất bại mà cúi thấp đầu, hối hận không thôi rời khỏi biệt thự.Nam chủ nhân trong nhà này quả thực có chút đáng sợ.Khi Phù An An đi xuống cầu thang, cô chỉ nhìn thấy đuôi chiếc xe của đội xây dựng."

Đi nhanh vậy?"

Phù An An sững sờ."

Còn muốn giữ bọn họ lại ăn cơm sao?"

Phó Ý Chi lạnh lùng nói."

Không phải đâu, tôi muốn cùng người ta tạo mối quan hệ để bọn họ cho giá thấp một chút thôi."

Phù An An lắc đầu, "Tại tôi lo anh làm đại gia lâu rồi nên không rõ giá cả của hàng hóa ấy chứ!"

Phó Ý Chi: "Hai mươi bình không khí của cô vẫn còn trong tầng hầm kìa."

Phù An An ngậm miệng.

Sau một lát, cô đưa chìa khóa xe cho anh, "Anh chuẩn bị ra ngoài sao?"

"Không có."

Phó Ý Chi cầm chìa khóa và đặt nó sang một bên, "Tôi không nhớ đã đặt nó ở đâu nên bảo cô đi tìm."

Vừa nói anh vừa ngồi trên ghế sô pha, nhắm mắt lại nghỉ ngơi, "Nhớ dọn lá rụng trong sân."

Phù An An nhìn Phó Ý Chi, cảm thấy dưới vẻ ngoài lạnh lùng của anh còn ẩn giấu những tế bào xấu xa.Nhưng ai bảo anh là Phó ba ba cơ chứ, nghĩ về 50 vạn mà Phó ba ba đã cho, cô cảm thấy việc quét vài chiếc lá rơi hoàn toàn là chuyện nhỏ.Nếu như Phó ba ba vui lòng, cô thậm chí còn có thể cầm kéo lên cắt tóc cho anh nữa kìa.Phù An An cả gan suy nghĩ ở trong lòng rồi điên cuồng quét lá rụng.

Tuy nhiên, ở khu vực cô vừa quét lại có thêm vài chiếc lá vừa mới rơi xuống.Bây giờ đang là giữa hè, sao lại có nhiều lá rụng như vậy!Phù An An ném cây chổi xuống và tìm thấy một chiếc kéo trong phòng khách...

Có lẽ trước khi cắt tóc cho Phó ba ba, cô cần cắt tóc cho hoa lá và cây cối trong sân trước.
 
[Edit] Làm Cá Koi Trong Game Sinh Tồn - Hạ Quý Đạo Cốc Hương
Chương 90: Dưới Bầu Trời (14)


Thị trấn nhỏ Hoa Điền ngày thứ sáu.Công việc khai quật gặp phải trục trặc...Đội khoan đã sử dụng các công cụ chuyên nghiệp để đào xuống vài trăm mét nhưng bức tường trong suốt vẫn tồn tại một cách vững chắc.Sau đó, họ đã sử dụng máy dò ngầm tiên tiến nhất và độ sâu của bức tường trong suốt đã vượt quá phạm vi của máy dò.Cho đến nay, nhóm chuyên gia vẫn chưa nghiên cứu được thành phần tạo nên bức tường trong suốt này.

Điều duy nhất có thể xác định là chúng cực kỳ bền chắc, còn cứng hơn cả kim cương gấp trăm lần.Các nhà chức trách đã không thể phong toả tin tức, chỉ có thể xoa dịu cư dân bên trong thị trấn và để bọn họ đợi ở bên trong.Cư dân thị trấn nghe tin thì vô cùng hoảng sợ, điều này có nghĩa là bọn họ sẽ bị mắc kẹt ở đây trong một thời gian dài.Lúc này, cục cảnh sát của thị trấn được lệnh phải tuần tra năm hoặc sáu lần một ngày để duy trì luật pháp và trật tự của thị trấn, có một chiếc xe đặc biệt gắn loa để thông báo...Mặc dù thị trấn đã cắt điện và gas, nhưng vẫn còn hai chiếc giếng cổ, trước đây tuy vô dụng nhưng nguồn nước vẫn có thể dùng để uống, nếu thiếu nước, người dân có thể xếp hàng để lấy nước.Trong thị trấn có một vựa lúa lớn, gạo trong đó đủ cho tất cả người dân và khách du lịch của thị trấn ăn trong vòng nửa năm.Thông báo này đến đúng lúc nên sự hỗn loạn trong thị trấn đã lắng xuống một chút.Phù An An đang đặt bẫy trong sân sửng sốt một lúc, sau đó nhìn về phía Phó Ý Chi bên cạnh, "Anh Phó, lần này vấn đề không nằm ở thức ăn!"

Cô đã vượt qua hai vòng chơi, thức ăn luôn là vật tư quan trọng nhất.Cho dù đó là con tàu chở đầy zombie hay là thành phố Hải Ly ngập trong lũ lụt, nếu cô không chuẩn bị đủ thức ăn, cô có thể sẽ chết đói.Bây giờ, nơi này có một vựa lúa lớn và hai cái giếng cổ, có vẻ như trò chơi đang cố tình hạ thấp độ khó.Không bình thường ắt có trò quỷ ở phía sau, "Anh Phó, trò chơi này sẽ đặc biệt khó khăn sao?"

Phó Ý Chi khẽ nhíu mày một cái, anh đã từng trải qua một trò chơi, trong đó hết thảy cơ sở vật chất đều đầy đủ, nhưng mới tới ngày thứ hai mươi của trò chơi, người chơi và NPC gần như chết sạch."

Đừng suy nghĩ quá nhiều, chuẩn bị cho cẩn thận đi."

Phó Ý Chi nói với vẻ mặt bình thường, sau đó loay hoay với dây điện ở trong tay."

Anh Phó, lưới điện của anh đã sẵn sàng chưa?"

Phù An An ôm một cái chậu nhỏ đi tới, nhìn hàng rào được bao quanh dày đặc bởi lưới sắt.Đại lão thực sự lợi hại, nếu thứ này được kích hoạt, ai có thể chống lại nó.Một sợi tóc rơi xuống bên tai, giống như một chú mèo con gãi nhẹ, Phó Ý Chi dừng tay, vươn tay đẩy trán của Phù An An ra, "Đừng đứng chặn ánh sáng, cách xa tôi một chút."

"Được rồi."

Phù An An quay lại đeo một đôi găng tay thật dày, nắm lấy mảnh thuỷ tinh vỡ trong chậu rải xuống phía dưới bức tường.Toàn bộ sân gần như được bao phủ bởi những mảnh kính vỡ, chỉ chừa lại một con đường nhỏ đủ cho xe chạy.Nếu thật sự có người trèo tường vào, nhất định hắn chỉ có thể vào được mà không ra được.Lúc này, xe cảnh sát lại phát thông báo một lần nữa.Nội dung của thông báo đã thay đổi, yêu cầu mọi người trong thị trấn tổ chức một cuộc họp lúc 6 giờ chiều để bàn luận về vấn đề an ninh và các vấn đề khác trong thời gian đóng cửa thị trấn.Phù An An nhìn chiếc xe cảnh sát chạy ngang qua, đột nhiên nhớ đến một vấn đề khiến cô lo lắng trong một quãng thời gian dài."

Anh Phó, mỗi vòng chơi đều rất chi tiết và chân thực, anh có nghĩ rằng những trò chơi này đều là những thế giới thực khác nhau hay không?"

Không gian song song, vũ trụ vĩ mô, con mèo của Schrodinger [1]...Trong lúc nhất thời đủ loại thuật ngữ vật lý cao cấp chạy qua trong đầu cô.

Nhưng chỉ chạy qua vẻn vẹn có một chút... vật lý học cặn bã, cô cũng chưa học qua mấy thứ như vậy."

Cô có thời gian nghĩ về cái này, sao không suy nghĩ xem đại hội sẽ làm những gì sắp tới?"

Phó Ý Chi đứng dậy trở về phòng, "Thay quần áo chuẩn bị đi thôi."***
[1] Con mèo của Schrodinger: Con mèo của Schrödinger là một thí nghiệm tưởng tượng, đôi khi được gọi là nghịch lý do nhà vật lý học người Ireland gốc Áo Erwin Schrödinger nghĩ ra vào năm 1935 khi tranh luận với Albert Einstein về cách hiểu Copenhagen trong cơ học lượng tử.

Thí nghiệm đưa ra giả thuyết về một con mèo có thể vừa sống vừa chết, theo cách hiểu của vật lý là trạng thái chồng chất lượng tử.

Hiện tượng này xảy ra khi đối tượng thí nghiệm được liên kết với sự kiện hạt hạ nguyên tử ngẫu nhiên có thể xảy ra hoặc không.Mô tả thí nghiệm, Schrödinger đã viết:Một con mèo được nhốt vào trong hộp, cùng với các thiết bị sau (mà con mèo không thể tác động vào): một ống đếm Geiger và một mẩu vật chất phóng xạ nhỏ đến mức trong vòng một tiếng đồng hồ chỉ có 50% xác suất nó phát ra một tia phóng xạ.

Nếu có tia phóng xạ phát ra, ống đếm Geiger sẽ nhận tín hiệu và thả rơi một cây búa đập vỡ lọ thuốc độc hydrocyanic acid nằm trong hộp và con mèo sẽ chết.

Nếu trong vòng một tiếng vẫn không có tia phóng xạ nào phát ra, con mèo vẫn sẽ sống.

Hàm sóng của hệ thống sẽ là sự chồng chập của cả trạng thái con mèo sống và con mèo chết và cả hai trạng thái chồng chập có biên độ như nhau.
 
[Edit] Làm Cá Koi Trong Game Sinh Tồn - Hạ Quý Đạo Cốc Hương
Chương 91: Dưới Bầu Trời (15)


Ở đại hội, 20.000 người tụ họp lại một chỗ, trong lúc nhất thời biển người đông nghịt.Điều mà Phù An An chú ý nhất là tất cả cảnh sát xung quanh đều mang theo súng, súng thật đạn thật.Nội dung của hội nghị chủ yếu là về các vấn đề an ninh công cộng trong thị trấn, vấn đề thực phẩm và vấn đề sắp xếp nơi ăn ở cho khách du lịch.Cục trưởng cục cảnh sát nói thao thao bất tuyệt trên sân khấu, còn những người bên dưới không ngừng đặt câu hỏi.Vị cục trưởng trung niên này vốn có chuẩn bị mà đến, mỗi một câu hỏi đều trả lời rất tốt, không thể phủ nhận vị cục trưởng này rất ưu tú, trong thời gian ngắn nắm đã nắm chắc đại cục trong tay.Chuyện này đối với bọn người chơi sinh tồn như bọn họ là một chuyện tốt.Cuối cùng, ông còn tích cực kêu gọi mọi người quyên góp xăng và số thuốc còn thừa ở nhà.Sự kiện máy bay khảo sát không người lái rơi xuống, bệnh viện có rất nhiều bệnh nhân, bây giờ thuốc thang gần như cạn kiệt.

Còn xăng là để cung cấp cho cục cảnh sát sử dụng đi tuần tra.Mọi người trong trấn nhỏ chắp vá lung tung, cuối cùng cũng gom đủ mấy thùng thuốc và mười mấy thùng xăng.Hôm nay là ngày thứ sáu của trò chơi.Đây thực sự là lần đầu tiên cô thấy một ngày thứ sáu yên bình và tĩnh lặng như vậy.

Phù An An đứng tại quảng trường không khỏi cảm thán.Họp xong, cả hai lái xe trở về.Phù An An nằm trên cửa sổ xe nhìn ra bên ngoài, những bông hoa vốn dĩ đẹp đẽ và tinh xảo không còn người chuyên môn chăm sóc, đã khô héo diện tích lớn, rơi xuống dưới đất phai tàn hư thối.Trên đường, lá của những cây thường xuân vốn được dùng làm cảnh đã khô héo và vàng úa, lá vàng rơi khắp nơi trên đường."

Anh Phó, anh có cảm thấy những thực vật này đều không có sức sống không?"

"Bức tường trong suốt bao phủ khắp thị trấn, có thể có chút ảnh hưởng đối với những thực vật này."

Phó Ý Chi nói xong, dường như anh đã nghĩ ra điều gì đó nên đánh tay lái theo hướng ngược với biệt thự.Trong trung tâm thương mại, các gian hàng bày bán đồ ăn đang bùng nổ tranh mua.Không có ai quan tâm đến cửa hàng nhỏ bán không khí."

Làm phiền lấy cho tôi hai mươi bình không khí."

Phó Ý Chi nói làm chủ quán đang buồn ngủ cực kỳ vui mừng.Mọi người đều mua thức ăn, chỉ có hai người họ khác người đi mua không khí.

Nó đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người nhưng Phó Ý Chi luôn đeo khẩu trang và kính râm, hoàn toàn không để lộ mặt.Bọn họ chất hết những bình khí lên xe rồi nghênh ngang rời đi.Cô mua bình không khí vì cô đụng rơi nó, Phó Ý Chi mua bình khí để làm gì?Phù An An nhìn những chiếc chiếc bình màu vàng phía sau, "Anh Phó, anh cảm thấy trò chơi này có liên quan gì đến không khí hả?"

"Không chắc lắm, coi như chuẩn bị nhiều thêm một chút."

Phó Ý Chi trả lời.Cũng được, dù sao cũng tốn không bao nhiêu tiền.*Khi hai người trở lại biệt thự thì trời đã tối.Phù An An đeo tạp dề và chuẩn bị nấu ăn, Phó Ý Chi thì lấy hộp đựng dụng cụ ra.Chỉ phòng thủ bên ngoài thôi thì chưa đủ, ngoài cửa sổ gắn lưới chống trộm ra thì Phó Ý Chi còn mua một ít cửa sổ... thép?Dù sao đó cũng là hai cánh cửa, là loại kéo vào trong.

Có thể nói chiếu sáng hay phòng thủ đều dùng rất tốt, nhưng thứ này cũng không nhiều lắm, chỉ có thể lắp đặt ở lầu một.Khi Phù An An hỏi làm thế nào mà anh có thể có... thứ đáng kinh ngạc như vậy, Phó Ý Chi đã nói một cách ngắn gọn..."

Đặt làm."

Phù An An ngậm miệng, yên lặng bưng canh từ trong phòng bếp ra.Điều chỉnh một chút đèn năng lượng mặt trời trên đỉnh đầu, "Anh Phó, rửa tay ăn cơm đi."

Tốc độ ăn cơm của cả hai rất nhanh, ăn uống xong xuôi, Phù An An ngáp một cái rồi trở về phòng.Một thị trấn không có điện sẽ không có cuộc sống về đêm.Trời đã khuya.Ánh trăng xuyên qua nửa mái vòm trong suốt vô danh, lặng lẽ rải xuống thị trấn đang bị giam cầm.Ở góc đường, một chú chó bị buộc lại đột nhiên bừng tỉnh rồi dùng sức ngửi ngửi bốn phía.Ngay sau đó, trên mái vòm cực lớn truyền đến tiếng vang tí tách rất nhẹ. m thanh nhỏ như vậy, gần như không có khả năng nghe thấy.Ngay tại khoảnh khắc đó, toàn bộ chó mèo cùng gia súc trong trấn nhỏ đều thức giấc.
 
[Edit] Làm Cá Koi Trong Game Sinh Tồn - Hạ Quý Đạo Cốc Hương
Chương 92: Dưới Bầu Trời (16)


Tiếng gà gáy và tiếng chó sủa vang vọng khắp thị trấn, đánh thức tất cả mọi người.Phù An An dụi mắt đi ra thì thấy Phó Ý Chi đang đứng bên cửa sổ kiểm tra tình huống: "Anh Phó, có chuyện gì sao?"

"Không biết."

Phó Ý Chi vừa nói vừa kéo màn cửa ở bên cạnh ra, không có gì ở trên con đường tối tăm.Một số người trong căn phòng gần đó bắt đầu la mắng những vật nuôi trong nhà đang kêu la.

Một lúc sau, một số người dân cũng chạy ra bàn tán với một số hàng xóm thân thiết về việc này.Nửa tiếng sau, tiếng gà vịt, tiếng chó mèo dần dần biến mất, người nói chuyện cũng trở về trong nhà, thị trấn dần dần yên tĩnh trở lại."

Ngủ trước đi, đêm nay nhất định sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu."

Phó Ý Chi buông rèm cửa xuống rồi nói.Như Phó Ý Chi đã nói, nửa đêm sau đó trôi qua một cách bình yên.Vào ngày thứ bảy tại thị trấn Hoa Điền, cục cảnh sát cử người đến từng nhà để thống kê dân số và phát khẩu phần ăn trong vòng một tháng cho mọi người.Những lương thực này đối với những người dân có trữ hàng phong phú thì có cũng được mà không có cũng chẳng sao.

Nhưng được phân phát thêm lương thực làm người ta yên tâm hơn rất nhiều.Các cư dân đều đang thảo luận cái mái vòm chết tiệt đó khi nào sẽ được mở ra, hầu hết bọn họ đã quên mất chuyện xảy ra tối hôm qua.Thỉnh thoảng sẽ có người nhắc đến một hai câu, nhưng chỉ nhắc đến như vậy rồi bỏ qua.Ban đêm thường có tiếng gà gáy và tiếng chó sủa, đó cũng không phải là một vấn đề gì quá ly kì.*Tất nhiên, Phù An An cũng nhận được thức ăn do cục cảnh sát phân phát như những người khác.Nhìn nguyên một túi gạo trong phòng bếp, Phù An An nghĩ nghĩ, "Anh Phó, anh ăn bánh gạo đường bao giờ chưa?"

"Cái gì?"

"Chỉ là... một món ăn nhẹ làm từ gạo.

Nhìn là biết anh chưa ăn bao giờ rồi."

Phù An An đắc ý cười nói: "Tôi làm rồi anh sẽ biết."

Vừa nói, cô vừa đeo chiếc tạp dề nhỏ đi vào bếp.Chuẩn bị một nồi dầu nóng, sau đó đổ từng mẻ gạo vào, chờ cho gạo nổi đều thì vớt ra.

Sau đó làm sirup bằng đường và mật ong.Trộn gạo đã nổ tốt cùng hạt của quả có vỏ cứng lại với nhau, sau đó cho vào khuôn, đợi nguội và cắt thành từng miếng nhỏ.Phó Ý Chi đang xem báo chí của trấn nhỏ vài ngày trước thì đột nhiên một khối bánh được đặt vào tay anh."

Anh Phó, nếm thử đi."

Nhìn bánh ngọt có hình dáng kỳ dị ở trong tay, Phó Ý Chi bình tĩnh nói: "...

Cô không cảm thấy trò chơi sinh tồn này sắp bị cô biến thành trò chơi nấu ăn rồi sao?"

"Sao có thể gọi là trò chơi nấu ăn, phải gọi là trò chơi mỹ thực mới đúng."

Phù An An ngồi bên cạnh sửa lại, "Đây không phải là bị ép buộc sao?

Dù sao cũng không thể trốn tránh, thay vì đối phó một cách tiêu cực, tại sao chúng ta không vui vẻ tiến về phía trước?"

Phó Ý Chi nghe cô nói thế thì khoé miệng có hơi cong lên.Không thể phủ nhận rằng có một kẻ ngốc như Phó An An ở bên cạnh sẽ khiến mọi người cảm thấy tốt hơn rất nhiều.Phó Ý Chi đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, trong khi Phù An An thì đi đến sân nhỏ của biệt thự với một chiếc ghế đẩu nhỏ.Cô vừa ăn vừa nhìn cạm bẫy mà mình tự bố trí.

Thỉnh thoảng cô sẽ vươn tay điều chỉnh vị trí của mảnh thủy tinh vỡ, đảm bảo mọi bộ phận sắc bén nhất đều hướng lên trên, chỉ cần có sinh vật rơi vào trên đó, chúng nhất định có đến mà không có về!Bánh gạo giòn tan, vừa rơi xuống đất đã nhanh chóng thu hút vài con kiến.

Ngay sau đó, bầy kiến xếp thành hàng để chở những miếng bánh gạo ít ỏi mà Phù An An đánh rơi."

Tới đây, chị lại cho các em một miếng lớn."

Phù An An nhìn bầy kiến, sau đó dùng tay bẻ một miếng bánh gạo lớn rồi đặt nó ở trên mặt đất.Nhìn thấy một đàn kiến nhỏ kéo miếng bánh gạo to đi qua, Phù An An thậm chí còn dùng ngón tay chặn chúng lại.Phó Ý Chi đang ngồi trong phòng khách nhìn thấy điều này, anh khẽ cau mày, "Phù An An, cô đang nhặt thức ăn trên mặt đất hả?"

Phù An An, người đang cho những con kiến nhỏ ăn, sửng sốt một lúc, sau đó lớn tiếng phản bác: "Anh Phó, tôi đang cho những con kiến này ăn!"
 
[Edit] Làm Cá Koi Trong Game Sinh Tồn - Hạ Quý Đạo Cốc Hương
Chương 93: Dưới Bầu Trời (17)


Ban ngày trôi qua vô cùng thoải mái cho đến đêm khuya... tiếng gà, tiếng vịt, tiếng chó mèo lại vang lên.Những người bị đánh thức lần này cũng không còn tốt tính như ngày hôm qua, mắng mỏ những con gia súc này thật ồn ào, thậm chí còn đe doạ sáng mai sẽ dậy giết những con gà con vịt này để hầm canh uống.Cho đến khi những con vật này ngừng gây ồn ào, thị trấn dần trở nên yên tĩnh hơn.Phù An An cầm trong tay một cây bút, ghi vào sổ tay với đôi mắt thẫn thờ.【 Thị trấn Hoa Điền ngày thứ tám lúc 2 giờ 01 phút sáng: đây là lần thứ hai động vật bên trong thị trấn kêu la một cách bất thường.】Một lần có thể là tình cờ nhưng hai lần không hẳn là tình cờ nữa.

Động vật luôn có cảm nhận nhạy bén hơn con người.Buổi sáng ngày thứ tám.Phù An An cầm cuốn sổ, lúc này Phó Ý Chi đang tập thể dục buổi sáng."

Đúng rồi anh Phó, anh có nhớ những con vật nuôi ở trong nhà kêu om sòm lần đầu tiên là khi nào không?"

"Khoảng một giờ sáng ngày thứ bảy."

Phó Ý Chi vừa hoàn thành một trăm cái chống đẩy, nhưng anh thậm chí còn không thở gấp khi trả lời cô, "Thời gian của hai lần gần như giống nhau."

Phù An An gật đầu ghi chú lại, nhân tiện nhìn về phía Phó Ý Chi.Nửa người trên của Phó Ý Chi chỉ mặc một chiếc áo lót, nhìn rất khác so với thường ngày.

Toàn thân cơ bắp căng đầy sức sống, đường cong lại hoàn mỹ, khí chất tao nhã cao quý đã giảm đi rất nhiều, nhưng thêm một phần cảm giác sắc bén nguy hiểm.

Mỗi cú đấm đều rất dữ dội, như muốn làm nổ tung bao cát trước mặt.Cú đấm thứ tư, bao cát thực sự nổ tung, cát bên trong văng ra tứ tung.Miệng của Phù An An không thể kiểm soát được và biến thành hình chữ "O".Meow chết tiệt, anh ta đâu phải doanh nhân giàu có lạnh lùng gì, rõ ràng đây là một tên côn đồ mặc vest!"

Chuyện gì vậy?"

Phó Ý Chi dừng lại, liếc mắt nhìn về phía Phù An An.Một giọt mồ hôi từ chóp mũi cao thẳng trượt xuống, môi mỏng mắt phượng, cả người bên ngoài nhìn cấm dục nhưng bên trong lại mang theo cảm giác mê hoặc người khác.Phù An An ôm ấp trái tim nhỏ bé của mình rồi suy nghĩ sẽ có bao nhiêu người phải mê mẩn bởi vẻ đẹp của Phó ba ba.Phó Ý Chi khẽ cau mày khi nhìn Phù An An đang sững sờ tại chỗ, đây là dấu hiệu cho thấy anh sắp hết kiên nhẫn."

Còn ngẩn ngơ làm gì, ăn cơm xong thì đến luyện quyền với tôi."

"A?"

Phó An An sửng sốt, thân thể tự nhiên lui về phía sau một bước."

A cái gì mà a."

Phó Ý Chi dùng khăn mặt lau mồ hôi, "Cô không phải nhàm chán đến nổi giành ăn cùng con kiến hay sao?"

Phù An An: "...

Anh mới giành ăn cùng con kiến."

"Cô nói cái gì?"

Phó Ý Chi dừng động tác lại, mắt phượng hẹp dài nhìn về phía cô."

Tôi nói... anh Phó thật đẹp trai."

Phù An An giả vờ cười, điên cuồng bắn rắm cầu vồng, "Được anh Phó dẫn dắt là vinh hạnh của tôi.

Hơn nữa, hôm qua tôi đã cho lũ kiến ăn, anh nhìn này, chúng đều... bị nhét no hết rồi phải không?"

Phù An An nhìn thức ăn còn sót lại từ ngày hôm qua, bên cạnh còn có xác của một đàn kiến lớn."

Thật sự no căng đến chết sao?!"

Phù An An giật mình, nhìn sang cái cây lớn bên cạnh, dưới gốc cây cũng có xác của một con bọ nhỏ."

Những con này chắc không phải ăn no bể bụng đâu ha?"

Hai người liếc nhìn nhau, phát hiện ra điều khác thường trong đó.

Vì vậy, Phó Ý Chi lập tức lái xe mang theo Phù An An đi ra ngoài dò xét một vòng.Không chỉ có biệt thự của bọn họ, dưới tán cây và các góc của toàn thị trấn đều xuất hiện một lượng lớn côn trùng chết, trên cánh đồng hoa cũng có một lượng lớn xác chết của ong bướm.Côn trùng trong toàn thị trấn dường như đang chết dần chết mòn, tất nhiên những con côn trùng có sức sống mạnh hơn vẫn ngoan cường sống sót.Ví dụ như... gián."

Hôm qua chúng nó vẫn còn rất tốt mà?"

Phù An An nhìn Phó Ý Chi, những côn trùng này trước đây không hề có dấu hiệu bị bệnh.Những con côn trùng còn sống dường như vẫn ổn, cái chết của bọn chúng phát sinh trong nháy mắt ngay thời điểm mà mọi người không ai chú ý đến, điều này làm người ta không khỏi nhớ đến điều dị thường đã xảy ra vào hai đêm trước."

Có điều gì đó chắc chắn đã xảy ra trong đêm.

Những con côn trùng này còn nhạy cảm hơn cả gia súc trong trấn nhỏ."
 
[Edit] Làm Cá Koi Trong Game Sinh Tồn - Hạ Quý Đạo Cốc Hương
Chương 94: Dưới Bầu Trời (18)


Màn đêm lại buông xuống.Phù An An cũng không định đi ngủ.Cô muốn xem điều gì đã khiến gia cầm trở nên bất thường và khiến những con côn trùng đó chết một cách khó hiểu vào ban đêm.Không có gì giải trí làm người ta rất khó thức khuya vào ban đêm, Phù An An lấy tay căng mí mắt nhìn đồng hồ.11 giờ đêm.12 giờ đêm.1 giờ sáng!Phù An An đếm từng giây, đột nhiên một cảm giác nghẹt thở mạnh mẽ ập đến.Dường như không khí đã bị ai đó rút cạn, Phù An An khó chịu bóp chặt cổ mình, cô trừng to mắt nhìn kim giây nhích lên từng cái.Tích tích tích tích tích...

5 giây.Không khí trong lành lại xuất hiện lần nữa, Phù An An thở hổn hển từng chút một.Trong phút chốc, tiếng chó sủa, tiếng mèo kêu và các loài động vật khác vang lên dữ dội hơn bao giờ hết.Phù An An đẩy cửa phòng của Phó Ý Chi mà không cần suy nghĩ: "Anh Phó, là không khí đó, không khí có vấn đề!"

Phó Ý Chi cũng đứng dậy, tùy ý mặc một bộ quần áo, "Lấy mọi thứ trong đạo cụ không gian ra, chúng ta đi ra ngoài."

Năm giây nghẹt thở, tuy ngắn nhưng cũng đủ để bọn họ hiểu ra vấn đề.Trước đây họ đã hiểu lầm trong vấn đề dự trữ vật tư, có thể không khí mới là chìa khóa để vượt qua trò chơi lần này!Chờ động tĩnh bên ngoài nhỏ lại, hai người nhanh chóng hành động.Phó Ý Chi đậu xe ở xa, sau đó cả hai đi bộ tới cửa tiệm.Những ổ khoá thông thường không thể ngăn cản được Phó Ý Chi, cả hai nhanh chóng đi vào.

Bên trong cửa hàng còn rất nhiều bình khí, Phù An An cố hết sức lấp đầy không gian của mình.Trước khi đi, mỗi người còn cầm thêm hai bình không khí trong tay.Mỗi ô không gian chỉ chứa được nhiều nhất 6 bình, chuyến đi này bọn họ có thể vận chuyển được 40 bình khí nén.Cộng thêm những bình khí ở trong kho lúc ban đầu, bây giờ bọn họ có tổng cộng 80 bình khí!Cảm giác thật nhiều!Sau khi sắp xếp các bình khí, bọn họ quyết định để 1/3 số bình khí vào trong không gian của Phù An An, số còn lại sẽ được lưu trữ ở tầng hầm.Chuyện xảy ra đêm qua cuối cùng cũng thu hút sự chú ý của mọi người.Mọi người sôi nổi nói về việc mình bị bừng tỉnh vào giữa đêm, hoặc bị bóng đè suýt nữa chết ngạt.Nhưng không ai nhận ra rằng đó là sự nghẹt thở do thiếu mất không khí.Dưới sự hướng dẫn có chủ ý của chính phủ, người dân bắt đầu khai hoang ruộng hoa để trồng rau và trồng lúa, lúc rảnh rỗi, các hoạt động giải trí cũ như mạt chược, cờ tướng dần dần xuất hiện.Cả ngày tràn ngập công việc và hoạt động giải trí đã chuyển hướng sự chú ý của mọi người sang nơi khác.*Thị trấn Hoa Điền ngày thứ mười.Rạng sáng lúc 1 giờ.Đỉnh mái vòm toả ra ánh sáng màu xanh nhạt hoà lẫn cùng với ánh trăng.Có một tiếng tí tách nhẹ nhàng vang lên, nhưng lại nhanh chóng tan biến trong không khí, không thu hút được sự chú ý của bất kì ai.Con chó lớn ngoài đường đang nhìn chằm chằm lên bầu trời, sốt ruột di chuyển nhưng không thể sủa.Loại cảm giác hít thở không thông mãnh liệt kia trong nháy mắt lại ập tới như thể chỉ trong một giây, toàn bộ thị trấn đã bị hút cạn khí oxy.Không khí được hít vào phổi ngột ngạt như thể phổi sắp bị đốt cháy.Sắc mặt Phù An An tái nhợt, cô nín thở nhìn chằm chằm kim giây, nhìn nó quay tròn một vòng, cảm giác nghẹt thở dần dần tiêu tan.Một phút!Thời gian này nói dài không dài, nhưng nói ngắn thì cũng không ngắn.Con người nói chung vẫn có thể nín thở trong vòng một phút, nhưng một số người già, trẻ sơ sinh, những người mắc bệnh hen suyễn...Một phút cũng đủ để gặp nguy hiểm.Trong lúc nhất thời, ngoài tiếng chó sủa, tiếng gà gáy, còn có đủ loại tiếng khóc kêu cầu cứu.Rất nhiều ô tô nhỏ đang phóng nhanh trên đường, tất cả đều đang đưa bệnh nhân bị sốc đến bệnh viện.Ngay cả cửa nhà của bọn họ cũng bị gõ vang, là hàng xóm bên cạnh cầu cứu, đứa bé trong nhà của họ cũng lên cơn sốc.Hai người đã giúp đưa gia đình hàng xóm đến bệnh viện, nơi mà hiện tại đã được bao quanh bởi các phương tiện lớn nhỏ.Bác sĩ không đủ.Y tá không đủ.Thuốc cũng không đủ.Vận may tốt thì có thể sống tiếp, vận may không tốt thì không cứu kịp.Đứng trong bệnh viện, tận mắt nhìn con người trải qua chuyện sinh tử, một loại tâm tình phức tạp dâng lên trong lòng Phù An An."

Đi thôi, cô không cứu được bọn họ đâu."

Phó Ý Chi nhìn cô một cái, lạnh nhạt nói, "Cô chỉ có thể tự mình cứu mình."
 
[Edit] Làm Cá Koi Trong Game Sinh Tồn - Hạ Quý Đạo Cốc Hương
Chương 95: Dưới Bầu Trời (19)


Mọi người cuối cùng cũng nhận ra rằng, các bình chứa không khí mới là hàng hoá quý giá.Trong lúc nhất thời, các cửa hàng nhỏ bán không khí trong lành từ những cánh đồng hoa đã tăng giá vượt ngưỡng.

Một bình không khí ban đầu chỉ bán có 50 tệ nay đã có giá 500, thậm chí 5000 tệ.Có người vì cướp đoạt bình khí mà ra tay đánh nhau.Mãi cho đến khi người của cục cảnh sát tới, sự hỗn loạn này mới được dập tắt.Những dụng cụ và bình dưỡng khí còn sót lại cửa cửa tiệm bánh không khí trong lành từ những cánh đồng hoa cũng bị cảnh sát mang đi.Cục cảnh sát còn đặc biệt phái người cầm loa đi khắp hang cùng ngõ hẻm.Nói với mọi người rằng ở đồn cảnh sát có một máy phát điện dự phòng, chiếc máy này có thể chế tạo khí nén, mong mọi người đừng nên tranh đoạt lẫn nhau.

Hãy mang chứng minh thư tới đồn cảnh sát để nhận khí nén.Mặt khác, bọn họ còn trấn an người dân rằng đây chỉ là một lần ngẫu nhiên mà thôi.

Hãy nghĩ đến bạn bè, thân thích còn nằm trong bệnh viện và những người đã chết, việc quan trọng nhất lúc này là sắp xếp nơi chốn cho bọn họ.Vai trò của cục cảnh sát vẫn rất quan trọng.

Vào buổi chiều, người trong thị trấn xếp thành một hàng dài để lấy bình dưỡng khí.

Cư dân đã mất thì thống nhất an trí chôn cùng một nơi, không khí bi thương tràn ngập khắp nơi.Sự bi thương tĩnh lặng này kéo dài cho đến đầu đêm ngày thứ mười một.

Cùng lúc đó, cảm giác hít thở không thông lại ập đến đúng như dự đoán, phá tan những ảo tưởng đẹp đẽ của cư dân thị trấn nhỏ.Lần này thời gian kéo dài hơn 3 phút.Phù An An vừa hít không khí trong chiếc bình khí đã chuẩn bị sẵn vừa ghi chép.Thời gian vừa tới, âm thanh gào thét của gia súc trong thị trấn nhỏ đi, mà tối nay cũng không có ai dám ngủ.Mái vòm này là cái quái gì vậy?

Tại sao lại thiếu oxy mỗi đêm?Vào ban đêm, nỗi sợ hãi trong lòng mọi người thúc đẩy bọn họ tụ tập lại với nhau.Không biết qua bao lâu, bọn họ mới lặng lẽ giải tán.Ánh nắng ban mai chiếu xuống thị trấn nhỏ.

Nó cũng rắc lên xác của nhiều loài động vật nhỏ khác nhau trong thị trấn.

Gà, vịt, những loài động vật có hô hấp ngắn, đã chết gần hết, xác chuột và các loài động vật khác cũng xuất hiện trên đường phố.Lòng người vốn đã căng thẳng nay lại càng thêm sợ hãi.Thời gian nghẹt thở càng ngày càng dài, khi nào thì người bên ngoài mới có thể giải cứu bọn họ?Cảnh sát thông thường đã không còn khả năng ngăn chặn những người dân thị trấn trở nên cáu kỉnh, bọn họ bắt đầu diễu hành trên đường phố, thực hiện các cuộc biểu tình ở bên cạnh mái vòm.Bức tường trong suốt đã ngăn cách tất cả hơi thở và âm thanh.Những người này đã viết những lo lắng của họ lên đó bằng màu sơn đỏ như máu.Khi nào chúng tôi mới được ra ngoài?Cuối cùng, cục trưởng của cục cảnh sát cũng tới, ông ấy thuyết phục mọi người bằng những lời lẽ tốt đẹp, vừa đe doạ vừa dụ dỗ mới có thể trấn áp người dân đang nổi loạn.Cục trưởng trung niên có năng lực này thoạt nhìn sống cũng không quá tốt, khuôn mặt nhìn như ngoài bốn mươi, mấy ngày nay đã già hơn rất nhiều.

Tóc mai hai bên đã bạc, trên trán có nhiều nếp nhăn khiến ông trông như đã ngoài năm mươi.Ai có thể tưởng tượng được, bây giờ ông ấy đã kiệt quệ về thể chất và tinh thần như thế nào để duy trì an ninh của thị trấn nhỏ.
*Phù An An hiện đang được Phó Ý Chi huấn luyện.Dạy cho cô biết tất cả các loại súng, cũng như các kỹ năng cận chiến.Trong biệt thự thường xuyên truyền ra âm thanh la hét thảm thiết của Phù An An.

Người đi đường đi ngang qua nghe thấy đều sẽ không tự chủ bước nhanh hơn, đối với sự tình phát sinh trong biệt thự suy nghĩ miên man bất định... giữa ban ngày mà hùng hổ như vậy, tuổi trẻ thật là tốt!"

Anh Phó, tôi nhận thua, nhận thua, nhận thua!"

Phù An An bị Phó Ý Chi kẹp hai tay và ấn trên ghế sô pha không thể động đậy, cô hét lên một tiếng kêu như heo bị chọc tiết, "Cánh tay sắp gãy rồi, thật sự sắp gãy rồi!"

Nghe thấy tiếng cầu xin từ bên dưới, Phó Ý Chi từ từ buông tay, "Cô yếu quá."

"Không phải đâu, là anh quá mạnh đó."

Cánh tay của Phù An An rũ xuống trước ngực, đau đến mức không đứng dậy được, nhưng dù đau phát khóc, cô vẫn không quên thổi một cái rắm cầu vồng."

Anh à, chúng ta không có biện pháp huấn luyện nào dịu dàng và nhẹ nhàng hơn một chút sao?"

Phó Ý Chi nhàn nhạt nói: "Chỉ có người mạnh mới có thể sống lâu trong trò chơi sinh tồn, không có ai trong số các thành viên nòng cốt của 'Mang' là yếu đuối cả."***
Tác giả có vài điều muốn nói về bí mật của vòng chơi lần này!Cốt lõi của trò chơi này là oxy.Từ sáng sớm ngày thứ bảy của vòng chơi đã có những giây phút nghẹt thở, và nó tăng lên theo từng ngày.Sáng sớm ngày thứ bảy: Oxy biến mất trong 1 giây.Sáng sớm ngày thứ tám: Oxy biến mất trong 2 giây.Vì thời gian quá ngắn nên chỉ có động vật là biết, côn trùng nhỏ bé bị ảnh hưởng.Sáng sớm ngày thứ chín: Oxy biến mất trong 5 giây.Sáng sớm ngày thứ mười: Oxy biến mất trong 1 phút.Sáng sớm ngày thứ mười một: Oxy biến mất trong 3 phút.
 
[Edit] Làm Cá Koi Trong Game Sinh Tồn - Hạ Quý Đạo Cốc Hương
Chương 96: Dưới Bầu Trời (20)


Trò chơi đã qua mười ngày, nó như một mốc đánh dấu, độ khó sẽ tăng dần theo thời gian.Thị trấn nhỏ Hoa Điền ngày thứ mười hai.Khoảnh khắc nghẹt thở đúng hẹn mà tới.Phù An An đếm thời gian...

6 phút!Trên bầu trời, ánh sáng xanh nhạt cuối cùng cũng biến mất, thị trấn hoàn toàn yên tĩnh, không còn nghe thấy tiếng chó sủa hay tiếng gà gáy.Trong 6 phút thiếu oxy đó, những con vật này không biết cách nào để lấy oxy, số phận của chúng có thể tưởng tượng được.Sáng sớm thức dậy, mọi người có thể thấy xác gia súc la liệt khắp các con đường, ngõ hẻm.Người ta đối với chó mèo có tình cảm phong phú và phức tạp hơn gà vịt, có người coi những con vật này như người thân trong gia đình, thậm chí có người còn ôm thú cưng của mình khóc lóc ầm ĩ.Để ngăn chặn các đống xác chết tích tụ và nuôi dưỡng vi khuẩn, cục cảnh sát đã bố trí nhân viên đặc biệt thu gom xác của những động vật này trong khắp hang cùng ngõ hẻm.Trong đó thậm chí còn lẫn thêm mấy cỗ thi thể của con người.Đây là một vài gia đình không cất giữ bình khí nên đã chết ngạt vào rạng sáng hôm nay.Bởi vì cái mái vòm, bọn họ chỉ có thể tập trung và chất đống những xác chết này lại chứ không dám thiêu chúng.Mọi người đào những cái hố sâu ở những cánh đồng hoa trống trải, tiếp đó chôn hết tất cả thi thể ở bên dưới.Khi lựa chọn chỗ chôn, không biết cố ý hay là vô tình, mọi người đều chọn chôn thi thể ở nơi cách bức tường trong suốt không xa.Thi thể động vật chất thành núi và những tấm vải trắng bao bọc người chết thật sự khiến người ta trở nên bàng hoàng.Khi nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc và sợ hãi của những người bên ngoài bức tường, trong thâm tâm của cư dân trấn nhỏ bỗng dân lên một nỗi hận thù...Tại sao bọn họ còn chưa tìm ra mái vòm là cái quái gì?Tại sao bọn họ lại xui xẻo mắc kẹt ở nơi chết tiệt này?Nỗi sợ hãi và sự tức giận của mọi người đã đạt đến đạt đến đỉnh điểm, họ thầm hy vọng những người bên ngoài có thể đến giải cứu mình.*Ở phía bên kia, trước cổng đồn cảnh sát, mọi người đã xếp hàng dài qua ba con phố.Từ sáng sớm, mọi người đã mang theo những bình chứa không khí, tới đây chờ để được bơm đầy dưỡng khí.Đồn cảnh sát có dụng cụ và máy nén khí, chỉ cần có bình chứa không khí thì có thể liên tục tái sử dụng.Cũng chính vì vậy, bình chứa không khí trở nên khan hiếm.Các cửa hàng nhỏ bán bình khí rỗng đã bị người dân làm cho lộn xộn, bình khí rỗng trên thị trường bị hét giá ngất trời lên tới 20.000 tệ một bình.Thậm chí có tiền còn chưa chắc đã mua được.
*Thị trấn Hoa Điền ngày thứ mười ba.Rạng sáng lúc 1 giờ.Giây phút nghẹt thở bắt đầu ập đến và kéo dài đến 12 phút.Trời còn chưa sáng, mọi người đã đến trước cửa đồn cảnh sát để xếp hàng, cũng chỉ mong sớm được bổ sung lượng không khí đã dùng hết vào ngày hôm qua.Hôm nay đồn cảnh sát không lập tức cung cấp dưỡng khí cho bọn họ, mà thông báo hai tin tức.Đầu tiên là mặt nạ dưỡng khí tự chế được phát minh bởi một bác sĩ ở trong trấn nhỏ.

Mặt nạ dưỡng khí sử dụng chai nhựa để nạp không khí vào ban ngày và có thể sử dụng trực tiếp vào ban đêm.Sau khi thí nghiệm, không khí chứa trong chai Sprite và Coca lớn có thể sử dụng được trong 3 phút khi con người không vận động, chai Sprite và Coca nhỏ có thể được sử dụng trong vòng 1 phút.Tin tức thứ hai là trong thời gian sắp tới, mọi người sẽ không được bơm dưỡng khí thoải mái theo ý muốn của mình như trước.Mỗi ngày, để duy trì hoạt động của máy nén khí, cục cảnh sát cần tiêu tốn rất nhiều nhiên liệu để tạo ra điện.

Giờ đây, ngay cả việc tuần tra của cảnh sát cũng đã được đổi thành xe đạp, nhưng điều này còn lâu mới đủ, cách duy nhất là cần sự ủng hộ từ người dân.Mỗi người chỉ được bơm dưỡng khí mỗi ngày một lần.

Nếu không khí trong bình khí nhiều hơn một phần ba, nó sẽ không được bơm đầy, trên mỗi bình khí đều có chỉ số báo áp suất, nhìn thoáng qua bạn có thể biết mình đã sử dụng quá hai phần ba hay chưa.Mọi người muốn bơm nhiều bình khí hoặc bơm những bình khí không đủ tiêu chuẩn cũng được, chỉ cần dùng dầu diesel để trao đổi.

Không chỉ có thể bơm đầy bình khí mà còn được ưu tiên bơm trước những người khác.
 
[Edit] Làm Cá Koi Trong Game Sinh Tồn - Hạ Quý Đạo Cốc Hương
Chương 97: Dưới Bầu Trời (21)


Nghe thông báo này, người dân bắt đầu mua chai nhựa để tự chế bình dưỡng khí.Toàn bộ chai nhựa trong các cửa hàng đều bị quét sạch.Không chỉ chai nhựa, chỉ cần là các loại chai lọ có dung tích lớn như bình thuỷ tinh đựng nước tương cũng bị người ta lấy đi.Toàn bộ cư dân của thị trấn bắt đầu chế tác bình dưỡng khí.Theo sau bình khí nén, các loại bình có thể tích lớn, kín khí tuyệt đối cũng trở thành vật liệu quý hiếm.Thậm chí, một số người còn lục tung các bãi rác để tìm những chai nhựa có thể chứa không khí.
*Vào sáng sớm ngày thứ mười bốn tại thị trấn Hoa Điền, thời gian nghẹt thở đã tăng lên 24 phút.Sau khi bình minh lên, một vài xác chết đã xuất hiện trước một số ngôi nhà.

Những người này đã được chôn cất một cách lặng lẽ, ngay cả tang lễ cũng không được tổ chức.Mọi người càng nhận thức rõ ràng hơn về tầm quan trọng của không khí, họ chưa bao giờ nghĩ rằng thứ mà trước đây họ hầu như không để tâm đến trong cuộc sống lại quan trọng với họ đến vậy.Ngoài bình oxy tự chế, người dân còn lấy hết dầu diesel dự trữ trong nhà, đổ xăng từ bình xăng của ô tô ra rồi xếp hàng ở đồn cảnh sát để thay bình khí nén.Và trong thị trường của trấn nhỏ, tiền đã không còn mua được bất cứ thứ gì liên quan đến không khí.Một số người tuyệt vọng hoặc nuôi dưỡng ý định xấu xa bắt đầu đi vào con đường tà ác làm trộm cướp.Trong trấn nhỏ một ngày có tới mấy vụ ăn cướp xảy ra, chuyên môn nhắm vào người già và phụ nữ yếu đuối, hoặc những người sống độc thân một mình.Mỗi khi cảnh sát tuần tra xuất hiện, những người này lại nhanh chóng chạy trốn.Hơn nữa bắt được bọn họ thì sao?

Ban đêm khi khoảnh khắc nghẹt thở ập đến, nhốt những người này trong tù cho bọn họ chờ chết hay cung cấp dưỡng khí miễn phí cho bọn họ?Bây giờ, ngay cả các quan chức nhà nước cũng đang thiếu nguồn cung cấp oxy nén.Người bị bắt quả tang cuối cùng chỉ bị kiểm điểm giáo dục, trả lại tang vật, cái giá của tội ác quá nhỏ.Phù An An đang ở lầu hai của biệt thự, nhìn xem cảnh sát đang xử lý một cuộc tranh cãi ở cuối đường.

Không có sự sợ hãi hay xin lỗi trong mắt tên cướp.

Sau khi cảnh sát rời đi, hắn thậm chí còn khiêu khích những người dân đã gọi cảnh sát và bỏ đi một cách ngạo mạn ở cuối đường.Có gia đình bị cướp đến đồn cảnh sát cầu cứu, hiện tại cảnh sát trong đồn đều bận rộn, chỉ có thể phân công một vài cảnh sát ra ngoài tuần tra, giữ gìn trật tự đã là cực hạn.

Cảnh sát làm gì có đủ năng lượng dư thừa để giúp họ tìm thấy bình dưỡng khí đã bị mất.Mua bình mới tại đồn cảnh sát?

Điều đó lại càng không thể.Điều duy nhất cảnh sát có thể làm là đăng ký lại và hứa sẽ trừng phạt nghiêm khắc nếu bắt được những người này.Cuối cùng chỉ là tiêm cho bọn họ một liều thuốc an ủi.

Năng lực của cục cảnh sát đang dần bị dồn nén, uy tín ngày càng giảm dần.*Vào ngày thứ mười lăm tại thị trấn Hoa Điền, thời gian nghẹt thở đã tăng lên 48 phút.Và thời gian sử dụng của một bình khí hoa tươi của cánh đồng hoa chỉ trong nửa giờ.

Có nhiều người đã chết do thiếu dưỡng khí vì chuẩn bị không đầy đủ.Những xác chết không được chôn cất được đặt trên quảng trường của thị trấn, trong số đó còn có người mới bị giật bình khí vào ngày hôm qua.Biểu cảm của mọi người trở nên căng thẳng và cực kỳ thận trọng.

Không còn đi đường xa, không còn hành động một mình, cho dù có bất kỳ giao dịch gì cũng là làm ở bên cạnh đồn cảnh sát.Mọi người kết bạn cùng nhau cùng đi cùng về.

Mặc dù vậy, hành vi cướp giật cũng ngày càng trở nên nghiêm trọng.*Trong biệt thự.Phù An An có chút ưu sầu.

Ban đầu, cô nghĩ rằng dự trữ 80 bình khí, số lượng này đã rất nhiều rồi, nhưng mỗi bình khí chỉ có thể sử dụng trong vòng nửa tiếng.Vậy nên những bình khí này cũng chỉ giúp hai người bọn họ duy trì trong 20 giờ mà thôi.Vài ngày trước, họ đã sử dụng hết bốn bình không khí.Dựa trên mức tiêu thụ này, những bình khí này không đủ để hai người bọn họ sống đến ngày thứ ba mươi.Phù An An nhìn về phía Phó Ý Chi, "Anh Phó, hay chúng ta cũng đi lãnh bình khí nén đi?

Không có biện pháp rồi, miệng ăn núi lở.

Hơn nữa, chúng ta không đi ra ngoài lãnh bình khí, người khác có thể cho rằng chúng ta là một con dê béo có nhiều đồ chứa không khí hay không?"
 
[Edit] Làm Cá Koi Trong Game Sinh Tồn - Hạ Quý Đạo Cốc Hương
Chương 98: Dưới Bầu Trời (22)


Nhưng mà bọn họ đúng thật là những con dê béo bở.Phù An An nghĩ tới đạo cụ không gian của mình và tầng hầm trong biệt thự.Thật đáng tiếc khi con dê to béo này cũng không thể đảm bảo đủ nguồn không khí.Phó Ý Chi đương nhiên cũng ý thức được vấn đề này.Hai người mang theo một thùng dầu, Phù An An đạp xe đến xếp hàng phía sau hàng dài.Bây giờ, mọi người còn tính là giàu có một chút, đội ngũ xếp hàng dùng dầu đổi không khí không dài như bên đội ngũ bình thường nhưng vẫn rất nhiều người.

Lúc này, mọi người đều không dám rời tay khỏi đồ của mình.Các đồ vật tốt nói chung như xăng, bình bơm không khí, chai nhựa và thậm chí là xe đạp đã biến mất ngay khi chúng không còn trong tầm tay.Giống như Phù An An và Phó Ý Chí vừa mới đẩy một chiếc xe đạp mang theo bốn bình khí và một thùng dầu nhỏ, đó là trang bị tiêu chuẩn của một kẻ nhà giàu địa phương, cái loại mà vừa nhìn thấy là muốn cướp ngay ấy.Nhưng đây là trước đồn cảnh sát nên bọn họ vẫn có chút e ngại.Đương nhiên vẫn có người nhịn không được, bất giác vươn tay ra: "Em gái nhỏ, bình khí này có bán không?

Ra giá cho tôi đi."

Một giây trước khi hắn đụng tới bình không khí, tay của hắn đã bị Phù An An chặn lại."

Có lời gì thì nói, đừng có mà đụng vào."

Trong mấy ngày huấn luyện đặc biệt vừa qua, Phù An An cũng học được vẻ mặt lạnh như băng của Phó Ý Chi, "Không bán."

Người đàn ông ngượng ngùng trở lại đội ngũ, khúc nhạc dạo ngắn này như làn sóng nhỏ đi qua.Một lúc sau, cuối cùng cũng đến lượt họ.

Người phụ trách tiếp nhận thùng dầu, nhanh chóng bơm đầy bình khí cho hai người.Phù An An cẩn thận quan sát máy nén khí, nó không lớn lắm và hoạt động rất đơn giản.Đặt bình không khí lên trên kệ sắt, máy móc kêu một hồi ầm ầm, sau đó trị số trên bình không khí lập tức chạm đến số cao nhất.Cô có thể sử dụng nó sau khi đọc kỹ hướng dẫn sử dụng một lần, chẳng có chút kỹ thuật nào cả."

Tôi không ngờ chiếc máy đó lại đơn giản như vậy, đáng lẽ chúng ta phải mang một chiếc về nhà nếu biết sớm hơn".

Sau khi đi ra, Phù An An có chút tiếc nuối nói với Phó Ý Chi.Lúc này đằng sau họ đã có nhiều người bí mật đi theo, chỉ có hai người mà còn mang theo nhiều đồ tốt như vậy, bị người khác theo dõi cũng là việc mà hai người bọn họ đã đoán trước được.Phó Ý Chi nhìn ba người chặn đường phía trước với vẻ mặt thờ ơ."

Nếu không muốn chết thì giao bình khí và xe đạp ra đây!"

Ba người đàn ông này là một tổ đội tạm thời.

Đồ đạc của họ đã bị cướp ngay sau khi họ ra khỏi đồn cảnh sát, vì vậy họ phải học hỏi từ những tên cướp đó và nhắm mục tiêu vào những người khác.Thế giới bây giờ là như vậy, cá lớn nuốt cá bé, cá bé ăn tôm nhỏ, tôm nhỏ... xứng đáng bị ăn.Phó Ý Chi lui về sau một bước, thản nhiên nói: "Phù An An."

"Ừm."

"Đã đến lúc kiểm tra kết quả rèn luyện mấy ngày nay của cô rồi."

"Hả?"

Phù An An sửng sốt."

Đi lên."

Phó Ý Chi nói ngắn gọn sau đó đẩy Phù An An lên phía trước.Phù An An không thể tin được, người ta chỉ là một cô gái nhỏ yếu đuối thôi mà!"

Mày đúng là một tên sống dựa đàn bà, không thấy ngại khi làm đàn ông sao."

Tên cướp có chút khinh thường, vươn tay muốn bắt Phù An An."

Dù sao em cũng sắp chết, sao không đi theo anh em bọn anh.

Nhìn khuôn mặt xinh đẹp của em, các anh em của anh sẽ cho em chết trong sự sung sướng."

Bốp!

Mặt của hắn ta bị quất lệch sang một bên.

Phù An An xoa xoa tay có chút sảng khoái.

Trên mặt người đàn ông bị đau rát, nổi giận đùng đùng nhìn về phía Phù An An."

Mày đang tự tìm đường chết đấy!"

Người đàn ông xông lên muốn bắt lấy cô nhưng Phù An An lại linh hoạt như một con cá.Mấy ngày nay huấn luyện ma quỷ không phải là huấn luyện cho có.Phù An An đã học được thật rất nhiều kỹ xảo và cách chiến đấu từ Phó Ý Chi, đối phó với một người đàn ông là quá dư dả."

Tụi mày còn đứng đó làm gì?

Không biết tiến lên giúp đỡ sao?"

Người đàn ông ăn lỗ vốn từ chỗ Phù An An, lập tức kêu hai tên đồng bọn của mình.
 
Back
Top Bottom