Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Edit] Địa Cầu Online (C1-C134)

[Edit] Địa Cầu Online (C1-C134)
Chương 130: 19 triệu.


Màn đêm buông xuống, bóng tối xâm chiếm vùng đất.

Đường Mạch và Phó Văn Đoạt nhanh chóng mang theo thi thể cô gái rời khỏi con đường, tìm một chỗ để dừng chân.

Dọc theo đường đi, bọn họ không nhìn thấy một bóng người.

Người chơi may mắn còn sống sót ở Bắc Kinh vốn không nhiều, đi bộ tầm năm phút vẫn chưa gặp được ai là chuyện bình thường.

Nhưng lúc này, cả thành phố Bắc Kinh giống như bị ai đó bấm nút dừng lại, hoàn toàn chìm trong im lặng.

Thành phố to lớn sầm uất trở thành một tòa thành trống rỗng, chỉ có chưa tới 100 người không bị kéo vào trò chơi công tháp.

Tình huống tương tự xảy ra trên khắp thế giới.

Hiện tại chỉ còn một ít người chơi ở lại trái đất.

Chỉ có những người chơi trong vòng ba tháng đã công tháp hoặc giành chiến thắng trong trò chơi tổng vệ sinh mới không bị kéo đi công tháp.

Trời dần tối, Đường Mạch liếc nhìn sắc trời đen kịt bên ngoài cửa sổ, cậu bật đèn pin lên, chiếu vào cái thi thể này.

Bọn họ kiểm tra đạo cụ và vũ khí trên người cô gái.

Một con dao làm bếp bình thường, một khẩu súng cảnh sát và ba viên đạn.

Cô gái còn có một cái đạo cụ, là một cục đá trông rất kỳ lạ.

Đường Mạch nhìn vào phần mô tả của nó.

Đây là đạo cụ có thể tăng tốc độ chạy của người chơi trong khoảng thời gian ngắn, nhưng chỉ có thể sử dụng ba lần, hiện tại đã được sử dụng hết hai lần.

Cuối cùng bọn họ kiểm tra lại nguyên nhân chết của cô gái.

Kết quả giống như vừa rồi Phó Văn Đoạt đã kiểm tra sơ qua, cô gái bị người khác đâm xuyên tim, một đòn mất mạng.

Là thủ đoạn của con người, không giống của quái vật Tháp Đen.Đường Mạch đưa cục đá kia cho Phó Văn Thanh.

Loại đạo cụ này không có tác dụng gì nhiều đối với cậu, nhưng sẽ hữu dụng đối với bạn nhỏ.

Cậu ngẩng đầu nhìn về phía Phó Văn Đoạt, sắc mặt trầm trọng: "Đây là người thứ hai bị giết chết.

Lúc chúng ta nhìn thấy cô ấy, cô ấy vẫn chưa chết, nhưng lại không nhìn thấy hung thủ.

Có hai khả năng, thứ nhất, cô gái này tham gia trò chơi Tháp Đen, trước khi chết đã bị Tháp Đen ném ra, thứ hai chính là cô ấy bị con người giết chết."

Phó Văn Đoạt yên lặng nhìn Đường Mạch: "Khả năng thứ hai."

Đường Mạch cũng biết khả năng thứ nhất là cực thấp, cậu nói: "Như vậy thì chỉ có một vấn đề...

Kẻ giết cô gái này có thể mạnh hơn anh, hoặc ít nhất là nhanh hơn anh.

Có thể trốn trước khi anh chạy đến, hơn nữa là trốn thoát không thấy dấu vết.

Hoặc là kẻ đó sở hữu loại dị năng đặc biệt, hoặc là đạo cụ."

Dừng một chút, Đường Mạch nói ra đáp án: "Kẻ đó có thể 'tàng hình'."

Phó Văn Đoạt đột nhiên hỏi: "Cậu cảm thấy là cái nào?"

Đường Mạch hơi sững sờ.

Cậu nhìn vào mắt Phó Văn Đoạt, cả hai lẳng lặng nhìn nhau.

Phó Văn Đoạt đã sớm đoán được Đường Mạch sở hữu dị năng trí tuệ nào đó, Đường Mạch không nói chi tiết về dị năng của Trần San San, nhưng khi gặp phải tình huống cần phán đoán, cậu cũng dựa vào 'Trí tuệ siêu phàm' để đưa ra suy đoán.

Đường Mạch trầm ngầm một lát, nghiêm túc nói: "Tôi cảm thấy cả hai đều không phải."

"Vậy thì đó là cái gì."

Nhóc Phó đứng bên cạnh nghe, cũng đang suy nghĩ.

Không đợi Đường Mạch trả lời, cậu bỗng nhiên mở miệng: "Sẽ không liên quan đến cái tên Mộ Hồi đó chứ?"

Đường Mạch và Phó Văn Đoạt đồng loạt quay đầu nhìn cậu nhóc.Phó Văn Thanh giải thích: "Anh trai, anh Đường, hai anh nghĩ thử xem.

Kẻ giết người tàng hình xuất hiện ngay sau khi Tháp Đen xảy ra lỗi cập nhật, thời điểm này có chút trùng hợp.

Trước đó không xảy ra, nhưng hiện tại đột nhiên xuất hiện, rất có thể có liên quan đến lỗi cập nhật của Tháp Đen.

Đương nhiên, cũng không thể loại bỏ khả năng người tàng hình đó vẫn luôn theo dõi chúng ta, nhưng lại không tấn công chúng ta, ngược lại luôn giết người ở gần chúng ta..."

Cuối cùng, Phó Văn Thanh cảm thấy khả năng này không lớn.

Một kẻ địch tàng hình xuất hiện từ một tuần trước, từ khi bắt đầu cập nhật, đối phương chưa từng tấn công nhóm người Đường Mạch, nhưng hết lần này đến lần khác lại giết chết người chơi đi ngang qua.

Lúc nhóm Đường Mạch chạy tới thì kẻ đó lại bỏ trốn.

Đối phương làm vậy để làm gì?

Chẳng lẽ muốn thể hiện kỹ thuật trốn thoát đặc biệt của mình sao?

Phó Văn Thanh đưa ra suy nghĩ của bản thân, cậu bé tưởng rằng Đường Mạch và Phó Văn Đoạt có thể sẽ thảo luận lại, ai ngờ hai người vừa nghe xong, sắc mặt Đường Mạch từ từ tối lại, Phó Văn Đoạt cũng ngừng nói.

Bạn nhỏ cho rằng mình nói sai gì đó, nhưng cậu bé cẩn thận nghĩ lại thì lập tức hiểu ra, nếu những gì cậu bé nói là sự thật thì sự việc sẽ rất phức tạp.

Sự xuất hiện của người tàng hình có liên quan đến phiên bản 4.0 kỳ lạ của Tháp Đen.

Kẻ địch không nhìn thấy mới là kẻ địch nguy hiểm nhất.

Chẳng lẽ sau khi Tháp Đen cập nhật phiên bản 4.0 thì người chơi sẽ phải đối mặt và chiến đấu với kẻ địch tàng hình?Nghĩ vậy, toàn thân Phó Văn Thanh run lên.

Bạn nhỏ rụt cổ lại, không tiếp tục nghĩ tới chuyện kinh khủng như thế nữa.

Đây là một cửa hàng tạp hóa, Đường Mạch từ trên kệ hàng lấy ra tấm khắn trải bàn đắp lên cho cô gái.

Ba người bọn họ tối nay nghỉ ngơi ở đây.

Sáng hôm sau, Đường Mạch mở mắt ra, đi tới bên cửa sổ.

Cậu ngẩng đầu nhìn về phía Tháp Đen cách đó không xa, nhìn số lượng trên đó. 『 26.813.231』Cậu thấp giọng đọc lại cái dãy số này, Đường Mạch siết chặt ngón tay, nhớ lại dãy số đêm qua.

Ít hơn gần 1,5 triệu.

Tháp Đen không giải thích ý nghĩa của dãy số có 8 con số này, nhưng đa số người chơi dường như có thể đoán được, đây là số lượng người chơi bị ép buộc công tháp Tháp Đen, cũng có thể là tổng số người chơi may mắn còn sống sót trên trái đất.

Một tháng trước, Tiêu Quý Đồng nói với Đường Mạch, Nam Kinh còn khoảng 20.000 người chơi.

Trước khi Địa Cầu Online, Nam Kinh có khoảng 10 triệu người sinh sống, tính theo tỉ lệ tương tự, số người còn sót lại trên thế giới khoảng 20 triệu người.

"Trong vòng 10 giây đã ít đi hơn 100 người, vậy một đêm trôi qua, mất hơn 1,5 triệu người..."

"Những người bị ép đi công tháp đa số đều chưa từng tham gia trò chơi công tháp."

Giọng nói trầm thấp vang lên từ sau lưng Đường Mạch, cậu quay đầu lại nhìn.

Phó Văn Đoạt đã đi tới bên cửa sổ, cũng nhìn ra tòa Tháp Đen nặng trĩu, nhàn nhạt nói: "Ba ngày đầu tiên là thời gian nhân số giảm mạnh nhất, sau ba ngày, tốc độ giảm sẽ chậm lại."

Đây là trận đấu sống còn của những kẻ mạnh nhất.

Người chơi có thực lực yếu sẽ không trụ được vài ngày, bọn họ sẽ trực tiếp gục ngã khi bắt đầu trò chơi công tháp, thậm chí rất có thể không mở được nhiệm vụ chính.

Nhưng những người chơi chống đỡ được ba ngày, chứng tỏ người chơi đó có thực lực nhất định, như vậy mới có hy vọng thông quan trò chơi công tháp.

Đường Mạch dời ánh mắt sang chỗ khác, giọng nói bình tĩnh: "Khoảng thời gian thật sự giảm mạnh hẳn là từ 12 – 24 tiếng sau khi tham gia trò chơi công tháp."

Đây là kinh nghiệm ba lần cậu công tháp.

Trò chơi công tháp không giống với các phó bản trò chơi khác, bình thường trò chơi công tháp sẽ có một hoặc nhiều nhiệm vụ phụ, người chơi phải hoàn thành các nhiệm vụ phụ thì mới có thể mở nhiệm vụ chính.

Nếu trong vòng 24 giờ mà không mở được nhiệm vụ chính thì rất có thể sẽ không bao giờ mở được nữa.

Phó Văn Đoạt nghe vậy định nói gì đó nhưng đột nhiên đôi mắt hắn cứng lại.

Hai mắt của Đường Mạch cũng từ từ trợn to, nhìn chằm chằm tòa Tháp Đen.

Tòa Tháp Đen to lớn lơ lửng trên không trung, ánh mặt trời rực rỡ chiếu vào tòa tháp đen nhánh, hàng chữ số màu trắng trên thân Tháp Đen đang không ngừng nhảy lên.

Nhưng mà lần này, con số nhảy lên không phải là ở hàng chục nghìn, cũng không phải ở trăm nghìn, mà là con số ở hàng triệu đang liên tục thay đổi!

Một phút trước, chữ số đang là: 26.381.314Mười phút sau, chữ số biến thành: 24.913.421Một giờ sau, con số đầu tiên sẽ từ 2 biến thành 1.

Trên trái đất, những người chơi không cần phải công tháp giờ khắc này có thể tìm kiếm một nơi an toàn, nhìn chằm chằm hàng chữ số đang không ngừng thay đổi.

Nó không có máu, không có lửa đạn, chỉ là một dãy số đang giảm dần.

Nhưng trong một giờ nhìn chằm chằm này, 10 triệu người đã biến mất không một tiếng động trong tòa Tháp Đen lạnh giá. .....................[Nga, Quảng trường Đỏ Moscow.] Giữa bầu trời tuyết lớn, một người đàn ông cường tráng mặc một cái áo khoác dày, nhìn thấy con số giảm xuống còn 2, quay người rời đi, không quay đầu lại......................[Bắc Kinh, trường trung học số 80.] Luyện Dư Tranh đang ngồi cạnh tay vịn trên hành lang của lớp 12, không hề sợ mình sẽ rơi xuống dưới, nhìn con số giảm xuống, sắc mặt không chút biểu cảm. .....................[Nam Kinh, tổ chức Nam Kinh mới.] Tiêu Quý Đồng từ lúc con số giảm xuống còn 25 triệu thì không tiếp tục nhìn nữa, nhưng Ninh Ninh vẫn đứng dưới Tháp Đen, ôm nỏ cung trong tay.

Cô ngẩng đầu, im lặng nhìn nó, không nói gì......................[Thượng Hải, tổ chức Attack.] Tháng trước Lạc Phong Thành đã cho những thành viên trong tổ chức chưa từng công tháp tiến vào Tháp Đen, hoàn thành trò chơi công tháp của mình.

Lạc Phong Thành đã trở thành người chơi chính thức, có được dị năng.

Bắt đầu từ đêm qua, trong trung tâm thương mại chỉ còn lại vài thành viên của tổ chức Attack và hai người chơi Tháp Đen tầng một.

Lạc Phong Thành ngồi trong phòng làm việc, không để ý đến chuyện bên ngoài, bỗng nhiên cửa phòng làm việc bị đẩy ra.

Jacks vội vã chạy vào, thở hổn hển, gấp đến mức không nói nên lời.

Nữ sinh tóc ngắn có vẻ ngoài bình thường đang ngồi ở một bên đọc sách, thấy vậy thì rót một cốc nước cho Jacks.

Trần San San hỏi: "Lại có người bị người tàng hình giết sao anh Jacks?"

Jacks gật đầu, sau đó lại lắc đầu thật mạnh.Lạc Phong Thành híp mắt: "Tình huống như thế nào?"

Jacks sau khi uống nước xong cũng bình tĩnh lại, tiếng Trung của hắn qua sáu tháng đã trở nên cực kỳ lưu loát, hắn nhanh chóng nói: "Đúng vậy, lại phát hiện thi thể bị người tàng hình sát hại.

Nhưng mà, khụ khụ...

Không phải, tôi tới đây không phải để nói chuyện này.

Tiến sĩ Lạc, con số đã thay đổi!

Chữ số mà hôm qua anh nói trên Tháp Đen là số người chơi may mắn còn sống sót, hơn 28 triệu.

Nhưng mà vừa rồi, vừa rồi chỉ còn lại 19 triệu thôi!"

Lạc Phong Thành ngẩn ra.Bàn tay cầm cốc của Trần San San cũng khựng lại giữa không trung.

Một lúc sau, Lạc Phong Thành thấp giọng lẩm bẩm: "Nhanh như vậy sao..."

Lạc Phong Thành không nói nữa, hắn lấy một xấp tài liệu thật dày từ trong ngăn kéo ra, đọc lại xấp tài liệu cẩn thận lần nữa rồi đưa cho Jacks, bình tĩnh nói: "Tìm cơ hội đến Bắc Kinh, đưa cho Đường Mạch và Phó thiếu tá.

Chuyện này rất quan trọng, ở Thượng Hải không ai có thể giải quyết.

San San, em cũng đi cùng đi.

Bọn họ cần dị năng của em." .....................[Cùng lúc đó, Tô Châu, phố Quan Tiền.] Hai người đàn ông ngoại quốc cao lớn đi trên con phố buôn bán vắng vẻ, chán nản nhìn những cửa hàng bị bỏ hoang ở hai bên đường.

Bọn họ đi được mười phút, cũng không thấy được một bóng người.

Người đàn ông tóc vàng rốt cuộc không nhịn được mắng "Fuck", sau đó lại tức giận nói: "Người đâu hết rồi?

Sao không thấy ai hết vậy?

Mọi người bị tụi kia giết sạch rồi hả?

Mẹ nó, tao chỉ còn có 56 phút nghỉ ngơi, sao không có tí thịt lợn nào hết vậy?"

Gã đàn ông tóc xù bên cạnh hừ lạnh một cái: "Thời gian nghỉ ngơi sắp tới là của tao."

Gã đàn ông tóc vàng khinh thường nói: "David thân mến của tao, mày có tìm thấy thịt lợn nào không?"

Vừa dứt lời, cả hai đều dừng lại.

Bọn họ vểnh tai lên nghe ngóng động tĩnh xung quanh, đột nhiên, gã tóc vàng ngẩng đầu, khóe môi từ từ nhếch lên.

Trên khuôn mặt tuấn tú dần dần lộ ra một nụ cười điên cuồng, giống như một kẻ mất trí đã nhịn đói ba ngày bỗng nhiên nhìn thấy đồ ăn, hai mắt gã sáng lên, nhìn chằm chằm lầu hai của một cửa hàng đặc sản.

Người đàn ông trung niên trốn ở lầu hai sợ hãi vội vàng tránh khỏi cửa sổ, cả người run lên bần bật: "Cái gì vậy, hai người kia là sao..."

Còn chưa hết câu, một bóng đen lóe lên trước mắt người đàn ông trung niên.

Thứ cuối cùng mà người đàn ông trung niên nhìn thấy trước khi chết chính là một sợi tóc màu vàng, sau đó, đầu của người đàn ông tuột ra khỏi cổ, trong tai dường như còn nghe được gã tóc xù rống giận-- "Fuck you!

Pete, lần này là thời gian nghỉ của tao, con mẹ nó mày lại cướp thời gian nghỉ của tao!"

Cái đầu chậm rãi rơi xuống đất, tất cả chỉ phát sinh trong vòng một giây.

Người đàn ông trung niên này đã thông quan Tháp Đen tầng một cũng không ngờ rằng thực lực của hai bên lại chênh lệch lớn đến vậy.

Đầu của người đàn ông chậm rãi lăn trên đất, ánh mắt dán chặt vào bàn tay phải của gã tóc dài.

Trên tay phải của gã có đeo một chuỗi vòng tay mã não thô.

Gã tóc xù tức giận đấm một phát vào tên tóc vàng, tên tóc vàng cợt nhả né tránh.Nửa phút sau, bóng dáng của hai người biến mất ở trong phòng, chỉ để lại thi thể người đàn ông trung niên đã nguội lạnh. ............................Edit: Hai người này từng xuất hiện ở cuối chương 88, tác giả có nhắc tới lúc 2 người đó đang chơi phó bản Hành Lang Đá Qúy.
 
[Edit] Địa Cầu Online (C1-C134)
Chương 131:....


Chương 131: Có người bắt chước khuôn mặt của tôi, có người bắt chước nụ cười của tôi. . .
.........

Hai ngày sau, nhóm ba người Đường Mạch lại tìm được một chỗ nghỉ ngơi mới, tiếp tục quan sát động tĩnh của Tháp Đen.

Hai ngày này bọn họ không hề ra ngoài, vẫn trốn ở một nơi an toàn, từ xa quan sát biến hóa của Tháp Đen.

Chữ số trên thân Tháp Đen ngày đầu tiên điên cuồng mà giảm, trong vòng một tiếng đã giảm xuống còn 19 triệu, sau đó thì bắt đầu ổn định lại.

Khi con số giảm xuống còn 13 triệu, thì cũng bắt đầu chững lại.

Ngày thứ ba, con số đã vững vàng dừng lại ở mức 11 triệu, dường như không thay đổi quá nhiều.

Ba ngày sau, đã có một ít người chơi quay về trái đất.

Đường Mạch trốn trong một tòa chung cư, từ cửa sổ tầng hai nhìn xuống dưới, cậu thấy một thanh niên khắp người bê bết máu từ trên không trung rơi phịch xuống dưới.

Người này thống khổ kêu lên một tiếng đau đớn, nhưng lại không kiểm tra vết thương mà vùng vẫy đứng dậy bỏ chạy ngay lập tức.

Một lúc sau, bóng dáng của hắn liền biến mất trong tòa nhà đối diện, rõ ràng là đang tìm một chỗ an toàn để từ từ chữa trị.

Những người thông quan trò chơi công tháp lần lượt xuất hiện.

Có người bị thương, cũng có người không có chút tổn hại nào.

Nhưng khi vừa trở lại trái đất, ánh mắt mọi người trở nên sắc bén, lập tức cảnh giác nhìn xung quanh.

Dường như không còn giống như lúc trước, những người bước ra từ trò chơi công tháp sẽ thận trọng và cảnh giác hơn với mọi động tĩnh xung quanh.

Đường Mạch và Phó Văn Đoạt đã đợi trong căn nhà không người này được năm ngày.

Hiện tại đang là thời gian cưỡng chế công tháp, bọn họ không cần phải công tháp, nhưng sự thay đổi của Tháp Đen khiến bọn họ quyết định quan sát một thời gian, sau đó mới quyết định tiếp theo nên làm gì.

Quan sát năm ngày, chỉ có một người thông quan thành công đi qua trước mặt họ, ngoài ra không còn ai khác.

Phó Văn Thanh rót ra rất nhiều nước khoáng, Phó Văn Đoạt đem toàn bộ bỏ vào trong ổ gà.Trong dịp tình cờ, Đường Mạch phát hiện ra nước khoáng của Phó Văn Thanh cũng có thể uống.Chai nước khoáng Nông Phu Sơn Tuyền mát lạnh, tuy mùi vị không giống với nước suối thông thường, nhưng uống vào khiến người ta cảm thấy sảng khoái.

Lúc trước tổ chức Nam Kinh chưa từng có ai uống loại nước này, Đường Mạch uống thêm một ngụm, suy nghĩ trong chốc lát rồi nói: "Thực lực dường như mạnh hơn lúc trước, tôi cảm thấy thị lực của tôi cũng được cải thiện ở mức độ nhất định."

Ba người uống hết nửa chai nước.Phó Văn Đoạt làm một cái thử nghiệm: "Uống một ngụm nước có tác dụng tương đương với uống một chai nước, có thể cải thiện thể lực trong khoảng một giờ.

Về mặt sức mạnh được tăng khoảng 20%," Trên vách tường có một cái lỗ lớn bằng nắm tay do Phó Văn Đoạt vừa rồi đập một phát để thử nghiệm.

"Tốc độ tăng lên 10%, thị lực và tốc độ phản ứng cũng được cải thiện ở một mức nhất đinh."

Đường Mạch ném chai rỗng vào thùng rác: "Tiểu Thanh, lúc trước anh kiểm tra dị năng cho em chỉ nói nước của em có tác dụng chữa bệnh."

Cậu suy nghĩ một chút, bỗng nhiên nghĩ đến một khả năng: "Có khi nào dị năng của em đã nâng cấp?"

Phó Văn Thanh gãi đầu: "Em cũng không biết."

"Để anh xem thử."

Việc này không nên chậm trễ, Đường Mạch kéo tay bạn nhỏ, lần nữa kiểm tra dị năng. [- Dị năng: Nước quý tộc trăm tuổi trên núi.

- Người sở hữu: Phó Văn Thanh ...- Cấp bậc: Cấp bốn ]...Quả nhiên đã thăng cấp!

Đây là tin tốt hiếm có.

Trước đây Đường Mạch đã từng đoán rằng dị năng của người chơi có thể thăng cấp, bằng không sẽ không có lời giải thích cho 'Cấp bậc dị năng', tuy nhiên, dị năng được thu thập trong quyển sổ dị năng sẽ không thể cập nhật được, vẫn giữ nguyên như cũ.

Cho nên Đường Mạch không thể biết được cấp độ dị năng có tăng cấp hay không từ quyển sổ dị năng của mình.

Đường Mạch bình tĩnh lại, nhìn về phía Phó Văn Đoạt.

Hiện tại cậu có chút muốn biết tình trạng dị năng của Phó Văn Đoạt.

Nhưng Đường Mạch chỉ nhìn một hồi, rồi lại dời tầm mắt.

Cậu chỉ có thể kiểm tra dị năng của người khác ba ngày một lần.

Trong ba ngày tiếp theo Đường Mạch không thể kiểm tra dị năng của Phó Văn Đoạt được nữa.

"Ba ngày sau kiểm tra dị năng của tôi một chút."

Đường Mạch sửng sốt trong chốc lát, sau đó lại ngẩng đầu lại nhìn Phó Văn Đoạt.Phó Văn Đoạt tỉnh bơ nhếch môi: "Có thể dị năng của tôi cũng được thăng cấp?

Xác nhận cả hai sẽ cho ra kết luận tốt hơn."

Đường Mạch yên lặng nhìn hắn, một lát sau, cậu cười gật đầu.

Nhưng mà còn chưa kịp mở miệng trả lời, sắc mặt Đường Mạch thay đổi.

Ánh mắt của Phó Văn Đoạt cũng lạnh lại, Phó Văn Đoạt nghiêng đầu qua nhìn về phía phía sau.

Gần như trong nháy mắt, một bóng đen phá cửa sổ phóng vào, kính cửa sổ vỡ tan tành.

Ánh nắng mặt trời chiếu lên các mảnh kính khắp sàn nhà, phản xạ ánh sáng chói lóa.

Đường Mạch và Phó Văn Đoạt không tự chủ được nheo mắt lại, một khắc sau, cái bóng đen đó cướp lấy Phó Văn Thanh ở bên cạnh còn chưa kịp phản ứng."

Thủ lĩnh!

Chộp được rồi!"

Mắt còn chưa mở ra hết, Phó Văn Đoạt đã đạp chân một cái, cơ thể như tên lửa 'vèo một cái phóng ra ngoài.

Cánh tay phải biến thành vũ khí sắc bén màu đen, lưỡi dao sắc bén chém vào đùi đối phương, lộ ra xương trắng bên trong.

Đối phương nắm lấy cổ áo của Phó Văn Thanh, dùng sức ném bạn nhỏ ra cửa sổ.

Phó Văn Đoạt bổ dao xuống, hắn thống khổ rên lên một tiếng, cả người bay lộn ngược đập vào tường.

Mọi thứ chỉ diễn ra trong vòng ba giây.

Từ lúc người đàn ông này phóng vào phòng cho đến lúc hắn tóm lấy Phó Văn Thanh, ném cậu nhóc ra ngoài cửa sổ.

Mọi thứ diễn ra quá nhanh, nhanh đến mức Phó Văn Đoạt cũng không thể cứu lấy cậu nhóc, chỉ có thể trơ mắt nhìn Phó Văn Thanh bị bắt đi.

Phó Văn Đoạt và Đường Mạch nhìn nhau, hai người nhẹ gật đầu.

Phó Văn Đoạt nhanh chóng lao về phía người đàn ông đang nằm trong phòng, còn Đường Mạch thì bay ra ngoài cửa sổ đuổi theo Phó Văn Thanh.Ngay khoảng khắc cơ thể Đường Mạch rời khỏi cửa sổ, một giọng nói lạnh lùng vô cảm vang lên...

"Hiện tại anh đang ở trên không trung."

Đường Mạch kinh ngạc, cậu còn chưa kịp tiếp đất thì đã bị một trọng lực nặng nề đè mạnh lên vai, ép cậu xuống đất.

Sàn nhà xi măng bị va chạm tạo thành hai cái hố nhỏ, Đường Mạch ngẩng đầu nhìn phía trước.

Luyện Dư Tranh tấn công Đường Mạch từ bên trái, Nguyễn Vọng Thư tấn công từ phía bên phải.

Mà trước mặt Đường Mạch, nữ bác sĩ cầm lấy cánh tay Phó Văn Thanh, mỉm cười với Đường Mạch: "Chuẩn bị xong chưa?"

Một khắc sau, cô ta không hề cho Đường Mạch có thời gian chuẩn bị, trực tiếp móc dao ra, đâm vào tay phải của mình.

Con dao nhỏ đâm xuyên thủng lòng bàn tay của nữ bác sĩ, máu tươi nhanh chóng nhuộm đỏ chiếc áo blouse trắng của cô ta.

Nữ bác sĩ dường như không hề cảm thấy đau đớn, nhưng tay phải của Đường Mạch lại tê dại.

Đường Mạch cúi người tránh thoát đòn tấn công của Luyện Dư Tranh, giây tiếp theo Nguyễn Vọng Thư lại tiếp tục tấn công Đường Mạch.

Luyện Dư Tranh không ngừng tấn công vào phần thân dưới của Đường Mạch để chân cậu rời khỏi mặt đất.

Chỉ cần chân cậu rời khỏi mặt đất, Nguyễn Vọng Thư lập tức kích hoạt dị năng, dùng trọng lực đè lên Đường Mạch.

Đồng thời bên cạnh còn có một nữ bác sĩ cầm dao đang chơi trò tự cắt xẻo chính mình.

Trên người Đường Mạch không có một giọt máu, nhưng cậu đã bị đâm bốn nhát dao.

Đường Mạch dùng ngón tay run rẩy chống trả.

Mà ở bên kia, Phó Văn Đoạt và Tề Hành vẫn chưa phân được thắng bại.

Luyện Dư Tranh bắt lấy một sai lầm của Đường Mạch, chân trái nhanh chóng đạp đất, đùi phải vẽ lên không trung một đường cung đạp vào đầu Đường Mạch.

Đường Mạch đang định tránh ra, nữ bác sĩ liền dứt khoát tự đâm một phát vào đùi phải chân của mình.

Đường Mạch loạng choạng một cái, cậu không thể né được.

Lúc chân của Luyên Dư Tranh sắp đạp xuống, một tiếng hét chói tai bất ngờ vang lên.

Trong nháy mắt, cơn đau đớn trên người Đường Mạch hoàn toàn biến mất, cậu nhanh chóng tránh thoát đòn tấn công của Luyện Dư Tranh.

Mà bên kia, trên đầu nữ bác sĩ bị viên đạn làm xước tạo thành vết thương ghê rợn.

Cô ta từ từ quay đầu, sợ hãi nhìn cậu bé mà mình đang xách.

Phó Văn Thanh mím môi, một tay giơ súng lên, không hề chớp mắt bắn một phát súng.

Lý Diệu Diệu: "Nhóc..."

Đùng!

Đùng!

Đùng!Ba phát súng liên tục, Phó Văn Thanh gần như không cần nhắm, mỗi phát súng bắn ra đều chỉa thẳng vào mi tâm của Lý Diệu Diệu.

Khoảng khắc viên đạn bắn ra khỏi buồng, lửa bùng lên, viên đạn xuyên qua ngọn lửa và bắn về phía Lý Diệu Diệu.

Lý Diệu Diệu chỉ có thể liên tục tránh né.

Cô ta muốn đánh trả, nhưng bạn nhỏ ỷ vào vóc người nhỏ bé của mình, nhanh chóng trốn đi.

Cô ta muốn sử dụng dị năng, nhưng viên đạn của Phó Văn Thanh chưa từng gián đoạn khiến cô ta không thể tới gần nhóc.

"Chết tiệt, thằng nhãi này!

Đừng để chị đây bắt được mày, chị sẽ lột da rút gân mày!!!"

Không có Lý Diệu Diệu trợ giúp, Đường Mạch cũng thoải mái hơn rất nhiều.

Nhưng mà Luyện Dư Tranh và Nguyễn Vọng Thư liên thủ, Đường Mạch cũng rất khó đối phó.

Cậu sử dụng dị năng ngọn lửa để ngăn chặn những chiêu thức trí mạng của đối phương.

Bỗng nhiên Đường Mạch nhớ tới lần trước lúc đấu với Nguyễn Vọng Thư, chân phải của thiếu niên này dường như không thuận tiện, có chút khập khễnh.Chắc là chân phải đã bị thương nặng!

Đường Mạch không chút do dự vung Cây Dù Nhỏ, đánh về phía chân phải của Nguyễn Vọng Thư.Một tiếng va chạm vang lên, Nguyễn Vọng Thư thế mà bị cái ô này đánh cho quỳ một chân xuống đất.

Luyện Dư Tranh thấy thế liền muốn tới cứu cậu ta, nhưng Đường Mạch lại mở chiếc ô ra, tiếng 'lạch cạch' vang lên, lần nữa nghênh đón Luyện Dư Tranh.

Hai bên giằng co khó phân thắng bại, cả hai bên đều bị thương không ít.

Chỉ thấy Đường Mạch nhanh chóng móc súng lục ra, nhắm ngay đầu của Nguyễn Vọng Thư.Nguyễn Vọng Thư chắc chắn có thể né được những viên đạn bình thường này, Luyện Dư Tranh cũng không coi ra gì.Đường Mạch há miệng, đang chuẩn bị nói ra thần chú.

Lúc này, một tiếng cười nhẹ từ trong vườn hoa công cộng truyền ra, một bóng đen đột nhiên đánh vào tay đang cầm súng của Đường Mạch.

Đường Mạch nhanh chóng né tránh, lúc này mới phát hiện đó chỉ là một viên đá nhỏ bình thường.

"Nếu tôi là cậu thì sẽ không tiếp một phát súng này đâu."

Nguyễn Vọng Thư nheo mắt, quay đầu nhìn phía sau.

Trong bụi cây rậm rạp vang lên một tiếng cười quỷ dị, tiếng cười của đối phương rất kỳ lạ, Luyện Dư Tranh nghe thấy tiếng cười như vậy thì nhíu mày.

"Một phát súng này cậu ta bắn ra thì cậu chắc chắn sẽ phải chết.

Đó là một đạo cụ rất tốt...

Hì hì hì, hay là một dị năng nhỉ?"

Nghe được tiếng cười này, thân thể Đường Mạch cứng đờ....Trong đầu cậu hiện lên một gương mặt con nít.

Trong lòng Đường Mạch dâng lên một dự cảm xấu, lúc này, Phó Văn Đoạt đá Tề Hành một cước ra ngoài sửa sổ, Tề Hành từ lầu hai ngã xuống.

Trên người Phó Văn Đoạt dính đầy sơn, Tề Hành thì bị thương nặng hơn.

Sau khi ngã xuống hắn cũng không thấy đau đớn, ngược lại mong đợi nhìn về phía thủ lĩnh và đồng bọn của mình.

Đột nhiên nhìn thấy một thanh niên có khuôn mặt trẻ con xa lạ, Tề Hành kêu 'Ôi' một tiếng.

Dưới ánh mặt trời rực rỡ, một thanh niên mặt trẻ con mặc một cái áo jacket màu trắng , hai tay trong túi, cười hì hì bước ở trong bụi rậm đi ra.

Hắn vừa đi vừa dán mắt vào Đường Mạch.

Sau khi đi đến trung tâm quảng trường, hắn đứng dưới bóng cây, hơi nghiêng đầu: "Có người bắt chước mặt của tôi, có người bắt chước tiếng cười của tôi, nhưng mà không phải tôi..."

Bạch Nhược Dao chớp mắt: "Đường Đường, tôi nghe được một chuyện.

Có một người tên là B tiên sinh...

Giọng nói và tính cách hình như rất giống tôi.

Mà tên B tiên sinh kia làm rất nhiều chuyện xấu, bọn họ đều nói là do tôi làm, còn đem tôi ra đánh một trận."

Nói đến đây, Bạch Nhược Dao cố ý rút tay phải ra khỏi túi, vặn cổ tay, vẻ mặt thoạt nhìn cực kỳ thoải mái, nhưng ánh mắt sắc bén lại cảnh giác nhìn qua Phó Văn Đoạt một cái, lại nhìn đám người Nguyễn Vọng Thư, cuối cùng lại cũng quay lại trên người Đường Mạch.

"Hì hì, Đường Đường, anh nói xem...

Chuyện xấu này là ai làm?"
 
[Edit] Địa Cầu Online (C1-C134)
Chương 132: Hòa bình thế giới phụ thuộc vào Bạch Nhược Dao.


Cơn gió lạnh như băng xuyên qua kẽ lá, phát ra tiếng xào xạc, làn mây dày đặc từ phía tây kéo đến dần dần che khuất ánh mặt trời.

Đường Mạch lạnh lùng nhìn chằm chằm thanh niên mặt con nít, trên mặt Bạch Nhược Dao treo một nụ cười.

Tám người chia thành ba phe, bầu không khí đông cứng lại, mỗi người đứng yên.

Bạch Nhược Dao cười hì hì, nghiêng đầu nhìn Đường Mạch.Một khắc sau, Đường Mạch bỗng nhiên chuyển mắt, đạp một chân xuống đất, lấy đà xong thẳng về phía Nguyễn Vọng Thư.

Phó Văn Đoạt cũng đồng thời xông ra ngoài.

Hai người ăn ý tấn công ở hai bên, một người ngăn lại Tề Hành và Luyện Dư Tranh, một người thì xông thẳng đến Nguyễn Vọng Thư.

Chuyện thay đổi quá nhanh, sau lời nhắc nhở của Bạch Nhược Dao, Nguyễn Vọng Thư cũng không còn bất cẩn nữa, hai mắt nheo lại, lúc Đường Mạch chạy, hai chân cậu chỉ cách mặt đất khoảng nửa giây.

Nguyễn Vọng Thư phản ứng cực nhanh, hai tay vỗ xuống đất, áp lực cường đại trực tiếp đè xuống.Cây Dù Nhỏ đâm về phía Nguyễn Vọng Thư, trong tay Nguyễn Vọng Thư lập tức xuất hiện một tấm khiên tròn màu trắng, ngăn lại Cây Dù Nhỏ.Đường Mạch nheo mắt lại, không do dự, tiếp tục bắt nạt thằng nhãi này.

Nguyễn Vọng Thư năm nay chỉ mới mười bốn tuổi, so với Đường Mạch thì cậu ta chỉ là một đứa nhóc.

Có Phó Văn Đoạt chặn ba người còn lại, chân phải Nguyễn Vọng Thư có chút bất tiện, dần dần rơi xuống thế hạ phong.

Không ngờ một con dao găm đột nhiên đâm về phía Đường Mạch, Đường Mạch phải lăn người về sau để né tránh.

Khóe môi Bạch Nhược Dao nhếch lên, hai mắt chớp chớp: "Đường Đường, đừng có bắt nạt con nít."

Đường Mạch không để ý đến hắn, lần nữa tấn công về phía Nguyễn Vọng Thư.

Bạch Nhược Dao cười hì hì, cũng gia nhập vào cuộc chiến.

Lúc Đường Mạch đè ép Nguyễn Vọng Thư, hắn liền giúp Nguyễn Vọng Thư, để Nguyễn Vọng Thư không quá mức bị động.

Nhưng lúc Nguyễn Vọng Thư phản công, Bạch Nhược Dao lại đi giúp đỡ Đường Mạch.

Người này giống như một con gián (*), Đường Mạch và Nguyễn Vọng Thư tập trung đánh nhau, hoàn toàn không quan tâm đến Bạch Nhược Dao.

Nhưng khi Bạch Nhược Dao lại lần nữa lại đảm đương nhiệm vụ gây rối của một con gián, chặn rớt Que Diêm Lớn của Đường Mạch, cười hì hì nói: "Ngọn lửa này dính lên người cũng sẽ chết đó."

Ánh mắt Đường Mạch trở nên lạnh lẽo, cậu xoay người định tấn công Bạch Nhược Dao, không ngờ Nguyễn Vọng Thư đã cười lạnh trước: "Anh mới phải chết trước."
....................(*) 的翻译 (shit stirrer): Ý chỉ những người thích gây rối cho người khác, hoặc những người kể bí mật của người khác ra bên ngoài.

Mình thấy bên wiki để thẳng là gậy thọc c*t.

Nhưng mà nó thô bỉ quá, nên mình để là con gián...................Một khắc sau, Đường Mạch và Nguyễn Vọng Thư hợp tác lại, cả hai cùng nhau tấn công Bạch Nhược Dao.Bạch Nhược Dao hơi kinh ngạc một chút, sau đó lại nở nụ cười tươi.

Khoảng khắc hai bên thật sự giao chiến với nhau, sắc mặt Đường Mạch trầm xuống.

Thực lực của Bạch Nhược Dao so với bốn tháng trước đã mạnh hơn rất nhiều, mặc dù dị năng của Bạch Nhược Dao rất gà, nhưng thực lực của Bạch Nhược lại rất đáng sợ.

Dưới sự vây công của Đường Mạch và Nguyễn Vọng Thư, Bạch Nhược Dao dần dần bị yếu thế, nhưng vẫn không hề bị bắt lại.Trong tay Nguyễn Vọng Thư hiện lên một chùm ánh sáng màu đen, Bạch Nhược Dao không kịp đề phòng bị Nguyễn Vọng Thư đâm một nhát vào cánh tay, động tác của Bạch Nhược Dao cũng vì thế mà bị chậm lại một nhịp.

Đường Mạch nhân cơ hội này vung Cây Dù Nhỏ để tấn công, nhưng khi Cây Dù Nhỏ sắp đánh lên đầu của Bạch Nhược Dao thì bóng dáng của hắn chợt biến mất trong không khí.

Nguyễn Vọng Thư thầm kinh ngạc.Bạch Nhược Dao cười hì hì nhìn Nguyễn Vọng Thư, giống như nhìn thấy thứ gì rất thú vị.

Một giây trước, Cây Dù Nhỏ của Đường Mạch sắp đâm trúng Bạch Nhược Dao, mà giây tiếp theo, đỉnh dù đã xuất hiện trước mặt Nguyễn Vọng Thư.

Đỉnh dù tròn trịa chỉ cách trán của Nguyễn Vọng Thư ba cm.

Nguyễn Vọng Thư theo bản năng lùi về phía sau để né tránh một kích này, nhưng tốc độ của Đường Mạch nhanh hơn cậu ta rất nhiều.

Lúc này, bóng dáng của Đường Mạch đã xuất hiện ở phía sau Nguyễn Vọng Thư.Tiếng vũ khí sắc bén xuyên qua máu thịt vang lên, Cây Dù Nhỏ từ sau đâm thủng mi tâm của Nguyễn Vọng Thư.

Thiếu niên kinh ngạc trợn to hai mắt, cách đó không xa, Luyện Dư Tranh và Tề Hành cũng mở to hai mắt.Nữ bác sĩ thấy thế vội vàng chạy như bay tới đây, dường như muốn cứu người.

Bạch Nhược Dao cười nói: "Tử khí trên người của cậu ta nặng như vậy, vừa nhìn đã biết Đường Đường không phải muốn giết tôi mà là giết cậu ta.

Đường Đường không nỡ giết tôi có đúng không?"

Cho dù là Đường Mạch hay là Nguyễn Vọng Thư, thì tấn công Bạch Nhược Dao đều không phải là mục đích chính, mục tiêu của bọn họ chỉ có đối phương.

Nguyễn Vọng Thư lúc đang tấn công Bạch Nhược Dao vẫn luôn đề phòng Đường Mạch, nhưng cậu ta không ngờ được, Đường Mạch sở hữu dị năng [Một nam nhân rất nhanh.] Đường Mạch mặt không đổi sắc rút Cây Dù Nhỏ ra, Lý Diệu Diệu cũng nhanh chóng chạy tới.

Cô ta đưa tay đặt lên lỗ máu trên trán của Nguyễn Vọng Thư, hai mắt Nguyễn Vọng Thư trợn to, nhưng đã sớm không còn hơi thở.

Đường Mạch cầm Cây Dù Nhỏ chuẩn bị đi giúp Phó Văn Đoạt, nhưng còn chưa đi được tới hai bước, một âm thanh thanh thúy của Đồng tiền Vàng vang lên sau lưng cậu.

Cơ thể Đường Mạch cứng đờ, vội vàng quay đầu nhìn lại thì một phi tiêu màu bạc sượt qua gò má Đường Mạch.

Thiếu niên được nữ bác sĩ ôm vươn tay bắt lấy phi tiêu.

Ánh mắt của Nguyễn Vọng Thư lạnh như băng nhìn chằm chằm Đường Mạch, mà lỗ máu trên trán của cậu ta cũng từ từ khép lại.

Nhìn thấy cảnh này, Bạch Nhược Dao nhướng mày, Đường Mạch nắm chặt Cây Dù Nhỏ.Nguyễn Vọng Thư từ trong túi lấy ra một đồng tiền xu 25 cent màu vàng.

Cái đồng tiền xu này tỏa ra ánh sáng vàng, dần dần hóa thành vô số đốm sáng màu vàng rồi biến mất trong không khí.

Hai mắt Đường Mạch nheo lại...

Vừa rồi Nguyễn Vọng Thư chắc chắn đã chết, nhưng bây giờ lại sống lại.

Đây là một đạo cụ cực kỳ mạnh mẽ, so với Đồng Vàng Quốc Vương chỉ có hơn chứ không kém!Nguyễn Vọng Thư đứng lên, nữ bác sĩ tức giận bĩu môi.Lần này hai bên không tiếp tục tấn công nữa, Đường Mạch và Nguyễn Vọng Thư đứng cách nhau năm mét.

Đường Mạch cúi đầu nhìn thiếu niên này, một lát sau, cậu lạnh lùng hỏi: "Bốn người chết, đạo cụ quan trọng như vậy cũng đã dùng hết mà vẫn không bỏ cuộc...

Rốt cuộc Tháp Đen phát nhiệm vụ gì cho mấy người mà mấy người phải đến bắt tôi."

Nguyễn Vọng Thư nghe vậy còn chưa kịp trả lời, nữ bác sĩ đã nhịn không được nói: "Bỏ cuộc cái gì hả?

Họ Đường kia, cậu lấy đi phần thưởng vốn thuộc về bọn tôi, tại sao bọn tôi không được giật lại?"

Đáp án này nằm ngoài dự liệu của Đường Mạch.

"Đạo cụ gì cơ?"

Không ai đáp lại lời của Đường Mạch, Nguyễn Vọng Thư nói: "Bốn người kia không phải do bọn tôi phái tới, tự tụi nó nghe lén được Tề Hành và Luyện Dư Tranh nói chuyện, đã muốn chạy tới giết anh để cướp đạo cụ tranh công."

Dừng một chút, cậu ta bổ sung: "Bốn người kia chỉ là thành viên bên lề của tổ chức.

Không tính lần đó, đây đã là lần thứ ba."

Đường Mạch cảm nhận được Nguyễn Vọng Thư nói cái gì: "Lần thứ ba...

Cho nên?"

Thiếu niên với vẻ mặt trắng bệch ngửa đầu nhìn Đường Mạch, thản nhiên nói: "Qúa tam ba bận (1), nguyên tắc của tôi."

Vừa dứt cậu, Nguyễn Vọng Thư nghiêm túc nhìn Đường Mạch một cái, sau đó xoay người rời đi.

Tề Hành và Lý Diệu Diệu thấy thế đều bất mãn hét lên: "Thủ lĩnh, chúng ta vẫn còn đạo cụ vô dụng, với lại lão Lý và anh Quang vẫn còn đang ở trong phó bản chưa có ra, chờ bọn họ ra ngoài, chúng ta chắc chắn sẽ giết chết thằng oách này!"

Luyện Dư Tranh nghe Nguyễn Vọng Thư nói như vậy chỉ hừ lạnh một tiếng, thu tay lại rồi rời đi.

Tề Hành và Lý Diệu Diệu vừa tức vừa giận, cuối cùng chỉ có thể dừng lại, rời đi cùng với thủ lĩnh của mình.

Đường Mạch và Phó Văn Đoạt nhìn bốn người cùng nhau rời khỏi, vẫn luôn đề phòng bọn họ sẽ tấn công lần nữa.

Bốn người của tổ chức Thiên Tuyển dường như thật sự không muốn tấn công lần nữa, bọn họ từng bước đi tới cổng của khu dân cư nhỏ.

Bốn người vẫn chưa hoàn toàn đi khỏi, Phó Văn Đoạt đột nhiên nheo mắt lại, xoay người lao ra phía bên ngoài khu dân cư.

Đường Mạch chậm hơn Phó Văn Đoạt một bước.

Bốn người của tổ chức Thiên Tuyển cách chỗ đó gần nhất, bọn họ cũng lao tới ngã tư giống Phó Văn Đoạt.

Lúc mọi người chạy đến ngã tư thì thấy một người phụ nữ trung niên dùng dao đâm vào ngực một thanh niên.

Người thanh niên này giống như vừa mới bước ra khỏi trò chơi công tháp, trên người đã bị thương.

Người phụ nữ trung niên phát hiện ra nhóm Đường Mạch, hai mắt ả ta chết lặng nhìn chằm chằm bọn họ, ánh mắt không hề có một chút sợ hãi, ngược lại nhìn bọn họ giống như đang nhìn con mồi.

Thanh niên kia chết ngay tại chỗ, người phụ nữ trung niên cười toe toét, lộ ra hàm răng ố vàng.

Ả ta mở giọng khàn khàn đế số: "Một, hai, ba... tám con heo, tám mươi phút nghỉ ngơi..."

Một khắc sau, ả ta đạp chân xuống đất, nhắm thẳng tắp vào Nguyễn Vọng Thư, nghĩ cậu ta yếu nhất, nên muốn tấn công cậu ta trước tiên.

Nguyễn Vọng Thư cười lạnh một tiếng, hai tay vỗ xuống đất.Ầm!Cơ thể của người phụ nữ trung niên đập thẳng xuống đất.

Trên mặt ả ta lộ ra vẻ hoảng sợ, ngẩng đầu lên hỏi: "Mày là ai?!"

Nguyễn Vọng Thư không trả lời, tay của Luyện Dư Tranh lóe lên ánh sáng bạc, trực tiếp đi lên lấy mạng ả ta.

Người phụ nữ niên thấy rõ khuôn mặt của Luyện Dư Tranh thì kinh ngạc la lên: "Luyện Dư Tranh?

Sao cô lại ở đây?"

Dao của Luyện Dư Tranh sắp hạ xuống, người phụ nữ trung niên đang bị trọng lực chèn ép chật vật đột nhiên lóe lên luồng sáng đỏ yếu ớt, cơ thể cô ta biến thành một mảnh giấy đỏ bay trong không khí, né tránh công kích của Luyện Dư Tranh.

Có lẽ cảm thấy tình hình không ổn, cô ả biến thành hình dạng một mảnh giấy để trốn thoát.

Bạch Nhược Dao nhìn thấy mảnh giấy kỳ lạ như vậy thì cảm thấy hứng thú, liền lao tới muốn bắt được người phụ nữ này.

Ngay khi tay của Bạch Nhược Dao chuẩn bị cầm lấy tờ giấy thì một luồng ánh sáng trắng xẹt qua.

Bạch Nhược Dao bắt hụt, người phụ nữa trung niên biến mất trong không khí.

Ý cười trên môi Bạch Nhược Dao biến mất.

Đường Mạch kinh ngạc nhìn một màn này, trong đầu cậu hiện lên vài hình ảnh.

Lúc này dư quang mắt của Đường Mạch nhìn thấy vẻ mặt trầm tư của Nguyễn Vọng Thư, cậu lập tức hiểu ra: "Cậu có biết chuyện gì đang xảy ra không?"

Nguyễn Vọng Thư ngẩng đầu nhìn Đường Mạch, không nói gì, cùng đồng bọn của mình rời đi.

Giọng nói lạnh lùng của Luyện Dư Tranh vang lên: "Nhất quá tam, lấy không được đạo cụ tức là bọn tôi không có năng lực, vậy thì cứ đến đây thôi.

Chia sẻ thông tin là điều không thể, trừ khi mấy người gia nhập tổ chức Thiên Tuyển, mạng lưới tình báo của Thiên Tuyển sẽ chia sẻ cho mấy người."

Bốn người tổ chức Thiên Tuyển rời khỏi đây, Đường Mạch và Phó Văn Đoạt kiểm tra thi thể của thanh niên.

Người này đúng thật là đã bị người phụ nữ trung niên giết, đối phương đã chết từ lâu.

Đường Mạch bình tĩnh nói: "Người phụ nữ này đột nhiên biến mất, nếu như cô ta biến mất sớm hơn một chút, hoặc là chúng ta đến muộn một chút thì đây có thể lại là một vụ giết người tàng hình."

Phó Văn Đoạt: "Dị năng của cô ta có thể là mảnh người giấy kia, không liên quan đến việc biến mất, trừ khi cô ta đã sử dụng đạo cụ gì đó."

Đường Mạch gật đầu: "Tổ chức Thiên Tuyển hẳn đã biết được chút gì đó.

Thế lực của Thiên Tuyển ở Bắc Kinh rất lớn, chắc cũng thu thập được rất nhiều tin tức, có khả năng bọn họ đã phát hiện ra điều gì đó."

Dừng một chút, Đường Mạch nhìn Phó Văn Đoạt: "...

Bọn họ nói tôi cướp đạo cụ của bọn họ?"

Phó Văn Đoạt đang định mở miệng thì sắc mặt trở nên lạnh lẽo, tay phải hướng lên trên, một vũ khí sắc bén màu đen xuất hiện trước mặt tên thanh niên mặt con nít.

Bạch Nhược Dao đang định đi tới xem xét thi thể một chút thì bị Phó Văn Đoạt ngăn lại, Bạch Nhược Dao tỏ vẻ vô tội giơ tay lên nói: "Oa, Phó tiên sinh, tôi là bạn của Đường Đường, cũng có quen biết với bạn nhỏ này."

Đường Mạch lạnh lùng nói: "Tôi không biết người này."

Phó Văn Thanh cũng vội vàng nói: "Em cũng không biết tên điên này."

Bạch Nhược Dao cười hì hì: "Nhóc nói anh là tên điên, bạn nhỏ à, vậy mà nhóc còn dám nói không quen biết người anh trai này sao?"

Phó Văn Thanh nghe thấy cái tiếng cười này của hắn, cậu nhóc rùng mình, rụt người bên cạnh Đường Mạch, hiển nhiên trong lòng vẫn còn bóng ma tâm lý đối với Bạch Nhược Dao.Đường Mạch và Phó Văn Đoạt thoạt nhìn giống như không coi Bạch Nhược Dao ra gì, nhưng trên thực tế vẫn luôn đề phòng hắn ta.

Chỉ cần Bạch Nhược Dao dám tới gần, hai người sẽ không chút do dự ra tay.

Bạch Nhược Dao nán lại một hồi, nhưng hai người vẫn không cho hắn ta tới gần.

Năm phút sau, Bạch Nhược Dao chống nạnh, bất mãn nói: "Nếu tôi nói tôi biết chuyện người tàng hình kia thì sao?"

Đường Mạch không thèm nhìn Bạch Nhược Dao lấy một cái, Phó Văn Thanh thấp giọng nói: "Lời của tên này một dấu chấm cũng không thể tin."

Bạch Nhược Dao tai cực kỳ thính: "..."

Một khắc sau, thành niên mặt con nít khóe miệng hơi nhếch lên, không thèm đếm xỉa nói: "Bảng Xếp Hạng Thời Gian, giết một người sẽ được nghỉ ngơi mười phút, trò chơi Tháp Đen không bao giờ kết thúc.

À đúng rồi, còn có người chơi đứng đầu Bảng Xếp Hạng Thời Gian...

Haiz, người đứng đầu bảng xếp hạng, Đường Đường anh có biết tên người đó không?"

Từ lúc Bạch Nhược Dao nhắc đến cái tên Bảng Xếp Hạng Thời Gian kỳ lạ này, Đường Mạch lập tức ngẩng đầu cảnh giác nhìn Bạch Nhược Dao.

Bạch Nhược Dao cười híp mắt nhìn Đường Mạch, sau đó lại nhìn Phó Văn Thanh.

Hắn ta cười hì hì nói: "Cô ta tên là Mộ Hồi Tuyết." ..................................Chú thích: 1.

Qúa tam ba bận: Khi làm một việc gì đó, nếu tới lần thứ 3 mà vẫn không thành công, thì hãy nên dừng lại, để suy nghĩ và tìm cách khác hiệu quả hơn.
 
[Edit] Địa Cầu Online (C1-C134)
Chương 133: Ba người đàn ông bạc tình!


Mộ Hồi Tuyết.Một tuần trước, Tháp Đen phát thông báo cho toàn thế giới về một người và hát tặng đối phương một bài.

Nhưng lúc nó đang báo ra tên đối phương thì bất ngờ xảy ra lỗi cập nhật, phiên bản Tháp Đen 4.0 cứ thế mà ngừng lại, để lại một bí ẩn.

Người chơi này tên là Mộ Hồi Tuyết.Lúc đó, ba người nhóm Đường Mạch đều cho rằng cái tên "Mộ Hồi Tuyết" này vẫn chưa nói xong.

Dù gì thông báo của Tháp Đen cũng đột nhiên dừng lại, cho nên có thể đã thông báo xong tên của người chơi, hoặc cũng có thể chỉ mới thông báo được một nửa.

Nhưng Đường Mạch lại không ngờ rằng...

"Mộ Hồi...

Tuyết?

Là nữ sao?!"

Bạch Nhược Dao nháy mắt một cái: "Đường Đường, anh kì thị giới tính hả?

Tại sao người ta không thể là một cô gái dễ thương, chẳng lẽ anh vẫn luôn nghĩ rằng người ta là đàn ông à?"

Bạch Nhược Dao làm vẻ mặt 'Không nhìn ra anh lại là người như vậy', cười hì hì quan sát Đường Mạch.

Đúng là trong tiềm thức Đường Mạch không hề nghĩ đối phương là nữ.

Tháp Đen đột nhiên phát thông báo cho toàn thế giới, lại đặc biệt hát tặng riêng cho một người chơi.

Đường Mạch hoàn toàn không suy xét đến vấn đề giới tính.

Cậu chỉ nghĩ đến Tháp Đen phiên bản 4.0 rốt cuộc là gì, người chơi Mộ Hồi đã làm gì suýt chút nữa thì kích hoạt được phiên bản mới của Tháp Đen.

Não Đường Mạch nhanh chóng hoạt động, mơ hồ đoán được một cái bóng, có một số chuyện vẫn không thể giải thích được, cần Bạch Nhược Dao phải nói cho rõ ràng.

Nhóc Phó cũng cực kỳ tò mò: "Bảng xếp hạng thời gian là cái gì?

Cái người tên Mộ Hồi Tuyết lại đứng đầu bảng xếp hạng này.

Giết một người có thể nghỉ ngơi được mười phút, vậy giết càng nhiều người... thì có thể lên bảng xếp hạng đó không?

Nếu có thì chị ta chắc cũng phải giết rất nhiều người rồi."

Đây cũng là những vấn đề Đường Mạch muốn biết, cậu ngẩng đầu nhìn Bạch Nhược Dao.Dưới ánh mặt trời rực rỡ, thanh niên có khuôn mặt trẻ con nhếch môi, lộ ra nụ cười thiếu đánh và khoe khoang: "Muốn biết à?"

Đường Mạch đã nhận ra một chút không đúng, Phó Văn Đoạt nhướng mày.Nhưng Phó Văn Thanh vẫn là còn nhỏ, nhóc trực tiếp gật đầu."

Cầu xin anh đi."

Phó Văn Thanh: "..."

Người này quả nhiên là một tên bệnh thần kinh!!!

Bạch Nhược Dao cười híp mắt nói: "Mấy người vừa rồi đối xử với tôi như vậy, không cho tôi đến gần, còn dùng vũ khí đánh tôi."

Dị năng của Phó Văn Đoạt và Cây Dù Nhỏ của Đường Mạch không hề chạm được tên thanh niên mặt trẻ con này, thế mà người ngày còn giả vờ lau đi những giọt nước mắt không hề tồn tại, làm ra vẻ con gái mới lớn bị người khác bắt nạt, "Bây giờ cần đến tôi thì lại hỏi tôi cái này cái kia.

Tôi không nói cho mấy người biết đâu."

Đường Mạch bình tĩnh nhìn về phía Phó Văn Đoạt, Phó Văn Đoạt mặt không đổi sắc đứng lên.

Một khắc sau, thân hình hắn lóe lên, nụ cười giả tạo trên mặt Bạch Nhược Dao lập tức biến mất.

Bạch Nhược Dao lấy tốc độ cực nhanh lùi về phía sau, Phó Văn Đoạt vung tay phải lên, cái bóng đen nhánh đập ngay cổ Bạch Nhược Dao, động tác nhanh nhẹn, không chút nương tay.

Bạch Nhược Dao liên tục né tránh, trên mặt không còn chút ý cười nào.

Trong tay của Bạch Nhược Dao xuất hiện một con dao găm nhỏ có hình dáng kỳ lạ.

Dao găm và vũ khí màu đen sắc bén va chạm nhau, tạo ra tiếng leng keng.

Đường Mạch rút ra Cây Dù Nhỏ ra, tiếp tục gia nhập cuộc chiến, Bạch Nhược Dao nhanh chóng bị rơi vào thế bất lợi.

Ống tay áo của Bạch Nhược Dao bị Cây Dù Nhỏ cắt, phải lùi lại phía sau hai ba lần để kéo dài khoảng cách.

Phó Văn Đoạt ra tay dứt khoát, hắn đã sớm đoán ra tên này chính là Bạch Nhược Dao mà Đường Mạch từng nhắc tới.

Chuyện Bạch Nhược Dao làm ở Hành Lang Đá Quý của Nữ Hoàng Đỏ Phó Văn Đoạt cũng biết.

Đây là kiểu người chỉ lo thiên hạ không loạn, tuy không chắc sẽ là kẻ thù, nhưng tuyệt đối không phải là bạn.

Không cần thiết phải nương tay.

Nhưng bản lĩnh của Bạch Nhược Dao cũng vượt ngoài dự liệu của Phó Văn Đoạt, Bạch Nhược Dao còn mạnh hơn so với dự tính của Phó Văn Đoạt.

Phó Văn Đoạt và Đường Mạch hợp lại quả thật có thể giết chết Bạch Nhược Dao, nhưng mà Bạch Nhược Dao nếu muốn vẫn có khả năng chạy thoát.

Ba người nhất thời rơi vào cục diện bế tắc.

Đột nhiên, Bạch Nhược Dao quay người lại, tránh một viên đạn phát ra tia lửa điện.

Bạch Nhược Dao cúi đầu nhìn về phía bạn nhỏ cách đó không xa: "Ê ê ê, em trai này, nhóc quá đáng rồi đó.

Anh trai nhóc và Đường Đường đã ngừng tay không đánh anh nữa, giờ đến lượt nhóc à?

Nhóc quên chúng ta đã cùng nhau chia ngọt sẻ bùi trong Hành Lang Đá Quý, nắm tay cùng nhau thông quan như thế nào rồi sao?"

Phó Văn Thanh lạnh lùng nói: "Quên rồi."

Bạch Nhược Dao: "...

"Làm người thất bại đến nỗi Phó Văn Thanh cũng phải ghét bỏ, nhân duyên của Bạch Nhược Dao đã kém đến mức không thể đỡ được.

Nếu tiếp tục đánh nhau, Bạch Nhược Dao có lẽ sẽ bỏ chạy, mà nhóm Đường Mạch cũng không thể dùng một đòn đánh chết đối phương.

Đường Mạch cất Cây Dù Nhỏ vào, hỏi: "Vậy cậu nói không?"

Bạch Nhược Dao: "Không phải tôi đã bảo cầu xin tôi rồi sao?"

"Nói hay không?"

"Cầu xin tôi đi, Đường Đường."

Đường Mạch nhàn nhạt liếc Bạch Nhược Dao một cái, xoay người rời đi.Bạch Nhược Dao vốn dĩ đang chờ Đường Mạch cầu xin mình thì ngơ ngác, nhanh chóng nói: "Mấy người không muốn biết tin tức về người tàng hình sao?

Còn có Mộ Hồi Tuyết với lại bảng xếp hạng thời gian hả?"

Giọng Phó Văn Đoạt bình tĩnh vang lên: "Có vẻ như cậu không có đồng đội."

Bạch Nhược Dao không biết tại sao tên khách lén qua sông trong truyền thuyết này lại đột nhiên hỏi như vậy, Bạch Nhược Dao thận trọng hỏi lại: "Thì sao?"

Khóe môi Phó Văn Đoạt nhếch lên: "Cậu không có đồng đội, không có tổ chức, không cần dựa vào mạng lưới thông tin quá mạnh cũng có thể biết được tin tức...

Vậy chứng tỏ bọn tôi cũng sẽ biết được.

Chỉ là vấn đề thời gian mà thôi."

Bạch Nhược Dao khịt mũi.

Đường Mạch và Phó Văn Đoạt nói được thì làm được, hoàn toàn không để ý tới Bạch Nhược Dao, dẫn theo Phó Văn Thanh rời khỏi.

Nhóc Phó vốn tưởng rằng mở miệng cầu xin tên bệnh thần kinh kia một chút cũng không phải việc gì to tát, dù sao cậu nhóc vẫn là một đứa trẻ, cầu xin một người lớn cũng không có gì phải mất mặt.

Bạch Nhược Dao giống như thật sự không muốn nói ra tin tức này.

Hắn ta đứng ở đầu đường, nhìn ba người dần dần đi xa.

Thẳng đến khi ba người rời khỏi con đường này, một giọng nói bất đắt dĩ vang lên: "Tôi nói còn không được à?

Ê đợi tôi với."

Đường Mạch dừng bước.

Giống như lời Phó Văn Đoạt nói, Bạch Nhược Dao không phải tổ chức mạnh mẽ như Thiên Tuyển, sở hữu mạng lưới tình báo rộng rãi.

Nếu Bạch Nhược Dao đã có thể thu thập tin tức, vậy thì bọn họ cũng có thể.

Bạch Nhược Dao chỉ là may mắn biết được tin tức quan trọng mà những tổ chức lớn mới có được sớm hơn mà thôi.

"Bốn ngày trước, trên đường từ Thượng Hải đến Bắc Kinh, tôi đã giết một người.

À đúng rồi, theo lời của mọi người thì chính xác là tôi đã giết một người tàng hình..."

Bạch Nhược Dao cười hì hì.

"Anh ta muốn giết tôi, Đường Đường nghĩ rằng tôi có thể bị anh ta giết không?"

Thấy Đường Mạch không để ý đến mình, Bạch Nhược Dao cúi đầu hỏi Phó Văn Thanh: "Em trai nhỏ, nhóc nghĩ anh có bị giết không?"

Không ai để ý đến Bạch Nhược Dao, hắn ta tự mình tìm vui mà cười một cái, tiếp tục nói: "Lúc đó tôi đang đi trên đường, ăn xiên nướng với uống bia, đột nhiên có một người bất chợt xuất hiện bên cạnh, định giết tôi."

Lời của tên này chỉ có thể tin một phần, Đường Mạch tiếp tục nghe Bạch Nhược Dao nói: "Thân thủ của người này không tệ, ít nhất đã đạt đến trình độ Tháp Đen tầng hai đó!

Đối phương muốn giết tôi, tôi chắc chắn không để yên như vậy, ngược lại tóm được đối phương.

Lúc đầu tôi định hỏi anh ta xem anh ta có thù oán gì với tôi, tại sao lại muốn tấn công một người vô tội.

Nhưng mà sau khi bị tôi bắt lại, anh ta lại ngạc nhiên hỏi lại..."

Bạch Nhược Dao cười lạnh một tiếng: "Anh ta hỏi, tôi không phải thịt heo sao?" .............................[Bốn ngày trước, tại Thiên Tân.]Thanh niên có khuôn mặt non nớt nghe thấy hai chữ 'Thịt heo' thì đen lại.

Đời này Bạch Nhược Dao từng bị chửi là tên điên, bị mắng là biến thái, thậm chí còn bị mắng là chuột cống, rệp, chỉ là chưa từng bị chửi là heo, mà còn là một miếng thịt heo!

Bạch Nhược Dao lập tức cắt miệng đối phương xuống, người đàn ông này liền bị dọa sợ.

Bạch Nhược Dao cũng không phải kẻ ngốc, đối phương rõ ràng là đột nhiên xuất hiện ở chỗ đó, thoát khỏi sự dò xét của mình.

Bị cắt một miếng môi, sắc mặt người đàn ông trắng bệch ra vì sợ hãi.

Bạch Nhược Dao kiên nhẫn chờ môi người đàn ông mọc lại, sau đó dễ dàng lấy được thông tin về bảng xếp thần kỳ từ người đang sợ mất mật này. ................................"

Bảng xếp hạng thời gian."

Trên mặt Bạch Nhược Dao vẫn giữ nụ cười thản nhiên, nhưng ánh mắt lại trở nên nghiêm túc, "Giết một người có thể được nghỉ ngơi mười phút.

Thịt heo là loại người không có thời gian nghỉ ngơi, giết một con heo thì sẽ được nghỉ ngơi mười phút.

Người có thời gian nghỉ ngơi trên cổ sẽ có một con số màu vàng, có đồng hồ đếm ngược thời gian cho biết thời gian mà họ đang có."

Bạch Nhược Dao đưa tay về phía nhóc Phó, cậu nhóc lúc đầu bị dọa, nhưng cũng không tránh ra.

Bạch Nhược Dao thấy bạn nhỏ can đảm như vậy thì nhìn nhóc thêm một chút.

Hắn ta chỉ về phía cổ bên phải của nhóc Phó: "Giết chết người chơi sẽ có được thời gian nghỉ ngơi, ngoại trừ mười phút ban đầu, còn có thể lấy được một nửa thời gian của đối phương.

Bảng xếp hạng thời gian có một trăm người, đứng đầu là Mộ Hồi Tuyết, thời gian nghỉ ngơi của cô ta là 260.000 phút nghỉ ngơi.

"Hai mắt Đường Mạch co rụt lại: "Mộ Hồi Tuyết có thể đã giết hơn hai ngàn người?

Bạch Nhược Dao: "Tôi cũng không biết, nói không chừng cô ta giết người như ma, hì hì hì."

Đường Mạch suy nghĩ một chút rồi hỏi tiếp: "Còn gì nữa không?

""Không."

Đường Mạch nhất thời không kịp phản ứng: "..."

Một lúc sau cậu mới hỏi: "Không có?"

Bạch Nhược Dao cười hì hì nói: "Không có.

Anh ta vừa mới nói xong những thứ này đã sắp biến mất, đương nhiên tôi sẽ không thả anh ta đi rồi.

Hì hì, cho nên trước khi anh ta biến mất thì tôi giết anh ta rồi."

Đường Mạch: "...

"Phó Văn Đoạt: "..."

Phó Văn Thanh: "..."

Ba người ăn ý quay đầu rời đi, không thèm nhìn thanh niên mặt trẻ con nữa.

"Mấy người thật sự dùng xong thì bỏ chạy hả!

Phải chịu trách nhiệm chứ!"

Bạch Nhược Dao mặt dày mày dạn đuổi theo.Đường Mạch thật sự không hiểu lắm, tại sao tên Bạch Nhược Dao này lại đuổi theo cậu đến tận Bắc Kinh, còn nhất quyết đi theo bọn họ.

Mỗi khi Đường Mạch và Phó Văn Đoạt muốn ra tay đuổi người thì hắn ta sẽ bỏ chạy thật xa.

Đến khi cả hai không thể tấn công thì sẽ tự động quay lại.

Muốn giết chết Bạch Nhược Dao không phải là không có cách.

Chỉ là hôm nay Đường Mạch đã sử dụng dị năng [Một nam nhân rất nhanh], không thể sử dụng lần nữa.

Cho nên muốn giết chết Bạch Nhược Dao thì sẽ tốn một chút công sức.

Hơn nữa chắc chắn Bạch Nhược Dao vẫn còn biện pháp bảo toàn tính mạng.

Người chơi mạnh có thể sống đến hiện tại đều có biện pháp bảo toàn tính mạng, cho dù có chết, không chừng cũng có thể sống lại giống như Nguyễn Vọng Thư.

Đường Mạch và Phó Văn Đoạt nhìn nhau.Sắc trời đã bắt đầu tối, Đường Mạch đi đến trước một tiệm lẩu, ba người chuẩn bị vào trong nghỉ ngơi.

Đường Mạch đột nhiên dừng bước, cậu đứng ở bậc cửa trước cửa tiệm, từ trên nhìn xuống thanh niên mặt trẻ con.

Đường Mạch bình tĩnh mở miệng: "Vì sao?"

Nụ cười trên mặt Bạch Nhược Dao nhất thời cứng đờ, hai tay đút trong túi quần, cảnh giác liếc mắt nhìn Phó Văn Đoạt đứng bên cạnh, cười cười hỏi ngược lại: "Đường Đường, vì sao cái gì cơ?"

"Cậu biết tôi không phải họ Triệu, còn biết tới B tiên sinh, chắc chắc đã gặp được người chơi trước đây cùng tham gia phó bản tập kết với tôi."

Trái đất lớn như vậy, trò chơi của Tháp Đen lớn như vậy, theo lý thuyết Bạch Nhược Dao không nên đụng phải chuyện trùng hợp như vậy.

Nhưng Bạch Nhược Dao đúng là may mắn như hắn ta từng nói.

Bạch Nhược Dao trúng được xác suất 1/10.000 gặp được Vương Anh Quế; còn gặp được một 'người tàng hình' ở Thiên Tân, giết chết đối phương, thu hoạch được tin tức.

Đường Mạch có chút tin vào vận may, tên thần kinh này chính là may mắn như vậy.

"Cậu biết tôi là ai, cũng biết anh ta là ai."

Đường Mạch đang ám chỉ tới Phó Văn Đoạt.

"Như vậy... tại sao cậu vẫn muốn theo dõi chúng tôi?"

Đường Mạch thừa nhận, nếu không có dị năng [Một nam nhân rất nhanh] , cậu tuyệt đối không phải đối thủ của Bạch Nhược Dao.

Nhưng có Phó Văn Đoạt ở đây, hai người bọn họ hợp tác thì cho dù có là hai Bạch Nhược Dao thì cũng không thể nào giết được bọn họ.

Như vậy mục đích của Bạch Nhược Dao rốt cuộc là gì?"

Không phải lần trước lúc chia tay tôi đã nói rồi sao...

Đường Đường, anh không nên gặp phải tôi."

Sắc mặt Đường Mạch không thay đổi.Bạch Nhược Dao nghiêng đầu, hai tay đút trong túi: "Tôi đi theo anh là để... hì hì, tìm cơ hội giết anh đó."
 
[Edit] Địa Cầu Online (C1-C134)
Chương 134: Victor? Ma Đường


Gió đêm lạnh lẽo từ phía xa thổi tới, thổi bay mái tóc của tên thanh niên có khuôn mặt trẻ con.

Bạch Nhược Dao vẻ mặt chân thành, hai tay đút túi quần, trên môi vẫn treo một nụ cười không hề có ý tốt.

Không ai ngờ rằng người này vừa nói muốn giết Đường Mạch, Đường Mạch lạnh lùng nhìn Bạch Nhược Dao, Bạch Nhược Dao chớp chớp mắt với Đường Mạch.

Phó Văn Thanh nhanh chóng rút súng lục ra chuẩn bị bắn cái tên bệnh thần kinh này, Đường Mạch và Phó Văn Đoạt đồng thời đưa tay chặn họng súng.Nhóc Phó không hiểu nhìn về phía anh trai và Đường Mạch.Sắc mặt Đường Mạch bình tĩnh, trên mặt không biểu hiện ra cảm xúc gì.

Phó Văn Đoạt dùng ánh mắt dò xét tên điên có khuôn mặt con nít này từ trên xuống dưới, dường như nghĩ tới điều gì, khóe môi Phó Văn Đoạt hơi nhếch lên.

Đường Mạch không để ý tới Bạch Nhược Dao, xoay người đi vào nhà hàng, vừa đi vào được hai bước, Bạch Nhược Dao cũng lập tức đi theo cậu.Vèo!Hai tiếng gió bén nhọn đột nhiên vang lên, Bạch Nhược Dao lùi về sau ba bước.Một vật sắc nhọn bằng kim loại màu đen ấn lên ngực trái của Bạch Nhược Dao, một Cây Dù Nhỏ màu hồng nhạt đặt bên ngực phải của Bạch Nhược Dao.

Nếu như vừa rồi Bạch Nhược Dao không lùi lại, hai thứ này chắc chắn sẽ làm hai lỗ trên ngực Bạch Nhước Dao.

Bạch Nhược Dao vô tội giơ tay lên: "Ê ê, mấy người kết bè ăn hiếp tôi."

Hai người cất vũ khí, bước vào nhà hàng.Phó Văn Thanh vẫn có chút buồn bực, cậu nhóc không hiểu tại sao anh trai và anh Đường không đuổi tên khốn này đi.

Cái tên bệnh thần kinh này vừa nói là sẽ tìm cơ hội giết anh Đường, tên nguy hiểm này không nên giữ bên người mới đúng.

Nhưng sau đó nhóc nghĩ một chút cũng hiểu được Đường Mạch và Phó Văn Đoạt đưa ra lựa chọn như vậy chắc chắn là có lý do của hai người, mà khả năng cao nhất chính là: Hai người họ thật sự không thể thoát khỏi hoặc giết chết tên thần kinh này.

"...

Anh ta mạnh như vậy sao?"

Bạch Nhược Dao là người cuối cùng vào nhà hàng, nghe thấy Phó Văn Thanh cực kỳ chán nản mà lầm bầm, nụ cười trên môi càng tươi hơn.

Tên thần kinh này thực sự rất mạnh.

Đường Mạch cảm nhận được điều này rất rõ.

Nhóc Phó chưa đánh nhau với Bạch Nhược Dao nhiều, cho nên không có ấn tượng sâu sắc.

Thực lực của Bạch Nhược Dao tuyệt đối không kém hơn Luyện Dư Tranh, thậm chỉ cần dựa vào thân thủ, không cần tính dị năng cũng có thể đã mạnh hơn Luyện Dư Tranh.

Đối thủ như vậy thì Đường Mạch phải sử dụng tới dị năng [Một nam nhân rất nhanh] mới có thể giết được đối phương, nhưng với điều kiện tiên quyết là Bạch Nhược Dao không có thủ đoạn bảo vệ tính mạng, bằng không thì cho dù Đường Mạch và Phó Văn Đoạt liên thủ, cũng không thể giết chết Bạch Nhược Dao.

Bởi vì Bạch Nhược Dao có thể chạy trốn, chạy một lát lại quay về, căn bản là không làm gì được Bạch Nhược Dao.

Trên đời đáng sợ nhất không phải đối thủ mạnh, cũng không phải đồng đội như heo, mà là một tên thần kinh không biết xấu hổ, bám cứng ngắc như miếng kẹo mạch nha không dứt được.Đêm khuya, ba người nhóm Đường Mạch ngồi ở chiếc bàn tròn chỗ sâu nhất trong nhà hàng.

Bạch Nhược Dao biết mình không được hoan nghênh, nên cũng không qua đây khiến người ta chán ghét.

Bạch Nhược Dao ngồi trên bệ cửa sổ nhắm hai mắt, thoạt nhìn giống như đang ngủ.

Nhưng mà thân thể Bạch Nược Dao vẫn luôn căng thẳng, chỉ cần Đường Mạch và Phó Văn Đoạt ra tay, Bạch Nhược Dao sẽ phản ứng ngay lập tức."

Đừng để ý đến cậu ta.

Lọai người như cậu ta càng để ý đến thì sẽ càng hăng.

Không bằng cứ tìm cơ hội quăng cậu ta đi là được."

Giọng nói Đường Mạch bình tĩnh, tay cậu gõ nhẹ trên bàn.

So với Bạch Nhược Dao, bọn họ có chuyện quan trọng hơn cần phải cân nhắc: "Người tàng hình dường như là người chơi."

Có tin tức của Bạch Nhược Dao, tầng sương mù về người tàng hình đã tản đi một nửa.

Phó Văn Thanh: "Người tàng hình không phải thật sự trong suốt, nhưng bọn họ lại đột nhiên xuất hiện, rồi đột nhiên biến mất.

Bởi vì lần nào chúng ta chạy tới đều không nhìn thấy bọn họ, cho nên mới gọi bọn họ là 'người tàng hình'.

Nhưng thật ra bọn họ không phải người tàng hình, bọn họ là người chơi.

Mộ Hồi Tuyết cũng là người tàng hình, Tháp Đen nhận định rằng Mộ Hồi Tuyết là người chơi."

Nói đến đây, nhóc Phó dừng một chút, "Anh trai, anh Đường, hai anh cũng nghĩ rằng Mộ Hồi Tuyết chính là người chơi Mộ Hồi mà Tháp Đen từng nhắc tới đúng không?"

Đường Mạch và Phó Văn Đoạt đều gật đầu.

Ánh trăng ảm đạm xuyên qua cửa sổ, chiếu lên nửa khuôn mặt mờ ảo của Đường Mạch.

"Khả năng 90% Mộ Hồi chính là Mộ Hồi Tuyết.

Bọn họ đều là người chơi, tạm thời thuộc về phe của người tàng hình.

Mỗi lần giết được một 'người chơi lợn' thì người tàng hình có thể được nghỉ ngơi mười phút.

Người tàng hình có ở Bắc Kinh.

Theo lời Bạch Nhược Dao, ở Thiên Tân cũng có người tàng hình.

Mộ Hồi Tuyết ở Trung Quốc khu 3, nói cách khác ở Quảng Châu cũng có người tàng hình.

Như vậy... toàn Trung Quốc đều có người tàng hình."

Phó Văn Thanh lập tức nghĩ tới: "Nam Kinh cũng có người tàng hình?!"

Bạn nhỏ mới vừa nói xong thì tự phản bác: "Không thể nào!

Nam Kinh được tổ chức Nam Kinh bảo vệ rất tốt, nếu như thật sự có người chơi không hiểu tại sao lại bị giết,Tiêu đội và Sài đội không thể không biết tới vụ án mạng này.

Nhưng tổ chức Nam Kinh của bọn em không có tin tức như vậy."

Phó Văn Đoạt: "Trước đây ở Bắc Kinh và Thượng Hải cũng chưa từng xảy ra những chuyện này."

Đường Mạch và Phó Văn Thanh đều quay đầu nhìn Phó Văn Đoạt.Người đàn ông tóc đen học theo dáng vẻ của Đường Mạch, gõ ngón tay trên mặt bàn.

Phó Văn Đoạt cau mày suy nghĩ, lúc hắn và Đường Mạch chạm mắt nhau thì ngay lập tức liền biết đối phương cũng đang suy đoán giống mình.

Nhưng mà khả năng này khiến cho cả hai đều cảm thấy rất kỳ lạ, không dễ chấp nhận được.

Nhóc Phó đưa mắt qua lại giữa Đường Mạch và Phó Văn Đoạt, cậu nhóc không rõ tại sao anh trai nhà mình và anh Đường lại bắt đầu trao đổi bằng ánh mắt.

Hai người họ đang nói cái gì thế!

Phó Văn Thanh nhịn nửa ngày, đang định thành thật hỏi một chút thì Đường Mạch ngừng gõ tay, nói ra câu trả lời: "Chỉ có một khả năng...

Trước khi Tháp Đen báo ra cái tên Mộ Hồi trên toàn thế giới thì người chơi thuộc nhóm người tàng hình chưa từng xuất hiện trên trái đất."

Phó Văn Thanh phút chốc sửng sốt.Cách đó không xa, lông mi Bạch Nhược Dao giật giật, khóe miệng hơi nhếch lên.

"Trên thế giới này tổng cộng có ba loại người chơi: người chơi chính thức, quân dự bị và khách lén qua sông.

Tháp Đen vì cô gái kia hát một bài, trong bài hát đó khách lén qua sông chết, quân dự bị bị ăn thịt, người chơi chính thức không nỗ lực, Tháp Đen cự kỳ chán ghét.

Ngoại trừ ba loại người chơi kia, còn có Mộ Hồi Tuyết, chính là phe của người tàng hình."

Phó Văn Thanh cũng nghĩ đến một đáp án, nhưng cậu nhóc vẫn không dám tin tưởng: "Nhưng ngoại trừ ba loại người chơi này ra thì cơ bản không còn người chơi khác..."

"Có."

Đường Mạch nhìn vẻ mặt khẩn trương của bạn nhỏ rồi nói.Lúc này, giọng nói trầm thấp của Phó Văn Đoạt: "Vào 8 giờ sáng theo giờ Bắc Kinh, ngày 18 tháng 11 năm 2017, có 400 triệu người tham gia trò chơi."

Phó Văn Đoạt dừng một lát rồi thản nhiên nói tiếp: "Ngoài 400 triệu người này, còn có hơn 6 tỷ người...

Bọn họ chính là phe thứ tư."

Không khí trong nháy mắt đông lại.Đáp án này khiến người ta cảm thấy cực kỳ vô lý, thế nhưng cũng chỉ có cách giải thích này mới có thể nói rõ tính chân tướng sự việc.

Mộ Hồi Tuyết không phải người chơi chính thức, không phải quân dự bị, cũng không phải khách lén qua sông.

Vậy cô gái đó có thể là ai?

Mộ Hồi Tuyết là một trong sáu tỷ người đã biến mất khỏi trái đất vào nửa năm trước.

Trong sáu tỷ người, có cha mẹ Phó Văn Thanh, có bạn thân của Đường Mạch.

Có hơn 90% dân số thế giới, có rất nhiều ký ức đã bị những người còn sống sót lãng quên.

Đã nửa năm trôi qua, tất cả mọi người đều cho rằng bọn họ đã mất từ lâu rồi.

Phó Văn Thanh đã sớm chấp nhận việc bản thân không còn người thân, cậu nhóc chỉ còn lại một người anh trai.

Nhưng lúc này lại có người nói với nhóc rằng: Cha mẹ em không hề chết, bọn họ vẫn còn sống, chỉ là ở một thế giới khác.

Nhưng mà Phó Văn Thanh lại không vui vẻ chút nào, cậu nhóc cúi đầu.

Đã lâu không cắt tóc, những sợi tóc dài che khuất vẻ mặt của bạn nhỏ.

Phó Văn Thanh đứng dậy khỏi ghế, giọng nói nghèn nghẹn: "Anh ơi, em đi rót nước."

Phó Văn Đoạt nghiêm túc nhìn bạn nhỏ, nhẹ nhàng gật đầu.Phó Văn Thanh nhanh chóng bỏ chạy.

Đường Mạch ngồi ở bàn tròn, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.Bỗng nhiên, một bản nhạc lại điệu vang lên.

Đường Mạch quay đầu lại nhìn thanh niên có khuôn mặt trẻ con đang nhắm mắt nghỉ ngơi bên bệ cửa sổ.

Chỉ thấy Bạch Nhược Dao vẫn đang nhắm mắt, nhưng miệng lại khép mở, tiếng có tiếng không hát lại bài đồng dao mà Tháp Đen đã hát cho Mộ Hồi Tuyết.

"Ba tên ba tên, khách lén qua sông chết trên đường Hai tên hai tên quân dự bị, đã bị ăn vào bụng.Từng tên từng tên người chơi chính thức, không nỗ lực công tháp...

Chỉ có ngươi, chỉ có ngươi.Tháp Đen thích ngươi...

Tháp Đen thích ngươi."

Thật ra Bạch Nhược Dao hát không sai, nhưng bài đồng dao vốn được Tháp Đen phát bằng giọng trẻ em khá hay, nhưng khi Bạch Nhược Dao hát lại trong đêm tối thì tràn ngập cảm giác kỳ lạ.

Không ai chú ý đến tiếng hát của Bạch Nhược Dao, giọng hát cứ như vậy mà vang vọng trong nhà hàng tối tăm.

Khi ánh nắng ban mai xuất hiện ở đường chân trời, chiếu tia sáng xuống mặt đất, Phó Văn Thanh, người mất tích suốt đêm qua đã bước ra khỏi nhà bếp.

Sắc mặt bạn nhỏ tái nhợt, sau khi quay lại nhà hàng thì ủ rũ nằm xuống bàn, không muốn nói chuyện.

Cậu nhóc cứ nằm đó được mấy phút, cuối cùng nhịn không được nhìn về phía anh trai mình: "Anh, ba mẹ em... vẫn còn sống sao?"

"Ừm."

Giọng nói Phó Văn Đoạt bình tĩnh mà không ngập ngừng, giống như đang nói sự thật.

Hắn chỉ nói một chữ, vô cùng lạnh lùng.

Vậy mà ánh mắt Phó Văn Thanh đã từ từ sáng lên.

Cậu nhóc vẫn luôn tin tường vào anh trai của mình, chuyện Phó Văn Đoạt nói, tới bây giờ chưa từng sai.

Nhất định còn sống, chắc chắn còn sống!

Thấy bạn nhỏ đã khôi phục lại được tinh thần, Đường Mạch bất đắc dĩ lắc đầu.

Khi đoán được khả năng có loại người chơi thứ tư, Đường Mạch cũng có chút do dự.

Cậu từng cho rằng bạn tốt đã mất được nửa năm, nhưng bây giờ đột nhiên biết bạn thân có khả năng còn sống.

Nhưng cũng rất rõ ràng, cạnh tranh giữa những người chơi tàng hình còn tàn khốc hơn, khả năng bạn thân còn sống là ít hơn 1/10.000.

"Nửa năm trước, nếu như chết trong trận trò chơi của của địa cầu Online thì có phải tốt hơn không?"

Đây là nỗi buồn bã của Phó Văn Thanh, cũng là phần rối rắm của Đường Mạch.Phó Văn Thanh cảm thấy cha mẹ nhóc có thể đã mất từ lâu.

Cho dù bọn họ không biến mất vì Tháp Đen, thì rất có thể đã trở thành thịt heo, hoặc cũng có thể đã mất trong lúc tham gia trò chơi.

Không biết trò chơi Tháp Đen của người tàng hình khắc nghiệt như thế nào, nhưng cái Bảng Xếp Hạng Thời Gian tàn khốc kia cũng đủ chứng mình đó là một thế giới còn đáng sợ hơn thế giới của người chơi ở trái đất.

Sau khi được Đường Mạch và anh trai động viên, bạn nhỏ không nghĩ nhiều nữa.

Cậu nhóc hi vọng cha mẹ mình vẫn còn sống, nhưng nhóc cũng càng hy vọng cha mẹ không bị dằn vặt quá nhiều.

Trời sáng, cả ba định lên đường.Nhưng trước đó có chuyện cần phải làm.

Đường Mạch cảnh giác nhìn thanh niên mặt con nít đang ngồi trên bệ cửa sổ.

Tuy hiện tại Bạch Nhược Dao vẫn đang nhắm mắt ngồi đó, nhưng mọi người đều biết Bạch Nhược Dao không hề ngủ.

Tròng mắt Đường Mạch chuyển động, cậu ghé sát tai Phó Văn Thanh, thấp giọng nói một câu.

Sắc mặt bạn nhỏ thay đổi, lúng túng nói: "Anh Đường..."

Đường Mạch gật đầu với nhóc.

Phó Văn Thanh: "..."

Bạn nhỏ buồn bực đi tới.Nhóc Phó đang suy nghĩ nên nói chuyện với tên điên này như thế nào, không ngờ, nhóc còn chưa mở miệng, giọng nói cà lơ phất phơ của Bạch Nhược Dao đã vang lên: "Phó Văn Thanh?

Vậy mà nhóc dám dùng tên thật."

Bạch Nhược Dao mở mắt ra, nhìn đứa nhỏ đi tới trước mặt mình, lại nhìn Đường Mạch cách đó không xa, cực kỳ uất ức: "Đường Đường, uổng công tôi tin tưởng anh như vậy.

Thì ra lúc trước ở Hành Lang Đá Qúy hai người đã quen biết nhau, thế mà còn diễn kịch để tôi xem, hai người hợp tác bắt nạt một mình tôi...

"Sắc mặt Đường Mạch không thay đổi: "Lúc đó bọn tôi chưa hề quen biết nhau."

Bạch Nhược Dao không tin: "Đường Đường anh lại gạt tôi.

Anh không biết cậu nhóc này, nhóc chính là Phó Văn Thanh.

Còn cái vị đồng đội bên cạnh anh không phải Phó Văn Đoạt anh trai của thằng nhóc kia sao?

Anh đừng nói với tôi tất cả là trùng hợp, em trai đáng yêu với vị khách lén qua sông kia không phải anh em?"

Đường Mạch nhướng mày: "Ai nói với cậu anh ta là Phó Văn Đoạt?"

Bạch Nhược Dao cười hì hì: "A tiên sinh Phó Văn Đoạt, B tiên sinh Đường Mạch."

"Anh ta là Victor."

Phó Văn Đoạt nghe thấy cái tên này, ánh mắt quét qua Đường Mạch một cái.Bạch Nhược Dao cười còn tươi hơn, đang định nói "Tuy nhìn tôi dễ thương nhưng anh cũng không thể gạt tôi như vậy nha."

Thì nhóc Phó đã không nhịn được, nhắm mắt nói: "Anh bị thương !"

Bạch Nhược Dao mỉm cười, cúi đầu nhìn bạn nhỏ, không nói lời nào.Phó Văn Thanh: "Anh trai của em nhìn ra được."

Bạch Nhược Dao đề phòng nhìn chăm chằm Phó Văn Đoạt.Phó Văn Thanh: "Em có thể giúp anh chữa trị, đây là dị năng của em.

Anh đã nói cho bọn em biết được tin tức quan trọng, anh trai và anh Đường nói đây coi như là bù đắp cho anh.

Vết thương của anh tương đối nặng, với tố chất cơ thể của anh bây giờ không thể phục hồi.

Có lẽ anh có đạo cụ chữa trị vết thương, nhưng lại không nỡ dùng, cái đạo cụ đó dùng trên vết thương nhỏ như vậy giống như là dùng dao mổ trâu để giết gà, rất phí phạm."

Bạch Nhược Dao bắt đầu cảm thấy hứng thú: "Cái này là anh trai nhóc hay là Đường Mạch nói cho nhóc biết?"

"Em tự đoán."

Bạch Nhược Dao bỗng nhiên nở nụ cười.Phó Văn Thanh: "Anh đi theo em, em giúp anh một chút."

"Nhóc không sợ bị giết sao?"

Cơ thể Phó Văn Thanh run lên, bạn nhỏ nuốt vài ngụm nước bọt, môi run như cầy sấy, nhưng vẫn manh miệng nói: "Anh sẽ không giết em."

Bạch Nhược Dao cũng không phủ nhận, hắn nhảy xuống bệ cửa sổ, theo nhóc Phó xuống nhà bếp.

Lúc đến phòng bếp thì dừng bước, cũng không quay đầu lại lớn tiếng nói: "Đường Đường, lần sau muốn tôi tránh đi thì nói thẳng.

Nhìn xem em trai nhỏ bị dọa sợ thành cái gì rồi này."

Đường Mạch bị vạch trần hoàn toàn không hề xấu hổ.

Cậu nhìn Bạch Nhược Dao đi vào phòng bếp.

Sau khi Bạch Nhược Dao đi khỏi, Đường Mạch cũng có thể lấy quyển sổ ra xem rốt cuộc mình có thu được dị năng của Nguyễn Vọng Thu hay không.

Không sai, Đường Mạch vất vả đuổi Bạch Nhược Dao đi là để đọc quyển sổ dị năng của mình, cậu đưa tay lên không trung, Phó Văn Đoạt thấy cảnh này cũng bình tĩnh đi ra khỏi nhà hàng, định để cho Đường Mạch có không gian riêng.

Thấy bóng dáng Phó Văn Đoạt rời đi, ngón tay Đường Mạch đã chạm đến gáy của quyển sổ dị năng bỗng biên dừng lại.

Buổi sáng yên tĩnh, ngoài cửa sổ là tiếng lá cây thổi xào xạc.

Ánh nắng vàng xuyên qua cánh cửa hé mở của nhà hàng, chiếu lên mái tóc của Phó Văn Đoạt.

Sợi tóc đen của Phó Văn Đoạt nhuộm thành một ánh vàng, bóng lưng người đàn ông thẳng tắp, Phó Văn Đoạt rất cao, khoảng cách của mỗi bước đi đều bằng nhau.

Môi Đường Mạch giật giật, không biết sao, cậu bỗng nhiên mở miệng gọi: "Victor."

Bước chân Phó Văn Đoạt chợt dừng lại.Thời gian trôi qua mười giây, lại giống như đã trôi qua mười năm vậy.

Dưới ánh nắng vàng rực rỡ, người đàn ông anh tuấn chậm rãi quay đầu, hai mắt đen nhánh nhìn chằm chằm thanh niên.

Cả hai lặng lẽ nhìn nhau, trầm mặc nhưng lại dịu dàng, trái tim Đường Mạch dần dần bình tĩnh lại.

Một lúc lâu, Phó Văn Đoạt mỉm cười hỏi lại: "Ma Đường?"

Thế giới trong nháy mắt đều dừng lại.Hai mắt Đường Mạch trợn to, không dám tin nhìn người đàn ông trước mắt.

Có lẽ là bởi vì quá kinh ngạc, Đường Mạch cũng không phát hiện, khi thấy cậu phản ứng như thế, Phó Văn Đoạt cũng thở phào nhẹ nhõm, vòng eo săn chắc cũng chậm rãi thả lỏng.

Trong chốc lát có quá nhiều lời muốn nói.

Một loại cảm giác ngây ngô kỳ lạ nhanh chóng dâng lên ở trong lòng, có chút ngọt, cũng có một chút chát.

Những lời này toàn bộ đều bị ngăn ở cổ họng, hàng ngàn lời muốn nói từ đáy lòng, đã sắp nhịn không được, Đường Mạch nở nụ cười.

Lần này đến lượt cậu hỏi: "Victor?"

Phó Văn Đoạt cũng cười, trong nhà hàng nhỏ yên tĩnh, một giọng nam từ tính nhẹ nhàng gọi lên một cái tên, giống như đang gọi tên của người yêu.

Dường như đã đọc nó vô số lần, giọng nói của Phó Văn Đoạt vừa êm vừa trầm thấp."

Ma Đường.".....................

Thông báo:
Địa cầu online đã được xuất bản thành sách.

Hiện đã xuất bản được tập 2.Mình biết được thông tin này hơi muộn nên đã bỏ lỡ dịp săn bản đặc biệt cả 2 tập.

Mọi người muốn mua có thể lên shoppe đặt hàng nha.

Bản dịch mình sẽ dừng tại đây, cảm ơn mọi người đã ủng hộ.
 
Back
Top Bottom