Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Đam Mỹ - Edit] Tiểu Bá Vương Giới Giải Trí Trọng Sinh - Thâu Tửu

[Đam Mỹ - Edit] Tiểu Bá Vương Giới Giải Trí Trọng Sinh - Thâu Tửu
[TBV] - Chương 128: Anh!!!


"Có phải Thời Yến An bắt nạt em không?"

Diệp Thanh Lâm tuy hỏi thế nhưng trong lòng anh cũng biết Thời Yến An không đời nào bắt nạt Diệp Niệm Ninh.

Thời Yến An ấy mà, dù ức hiếp ai đi nữa cũng sẽ không ăn hiếp người mà cậu ta thích.

Hiện tại cậu ta thích Diệp Niệm Ninh đến như thế, tất nhiên là cưng chiều còn chẳng hết chứ làm sao mà ăn hiếp được.

Diệp Niệm Ninh vội vàng xua tay phủ nhận: "Không phải, em thật sự chỉ muốn đổi hoàn cảnh sáng tác thôi mà."

Diệp Thanh Lâm nhìn vào mắt Diệp Niệm Ninh hồi lâu mới nói: "Thôi được rồi."

"Nhưng mà Niệm Niệm, nói thật, nếu sau này Thời Yến An có bắt nạt con, con đừng có chịu đựng, cứ gọi điện thoại nói với Thanh Lâm, để Thanh Lâm đánh nó một trận."

Diệp Hoài ngẩng đầu nhìn Diệp Niệm Ninh, vẻ mặt đầy nghiêm túc.

Diệp Thanh Lâm nói: "Chú hai, bây giờ đang là xã hội pháp trị, đánh người là sẽ bị cảnh sát mời vào đồn uống trà đấy.

Hơn nữa với tính cách của Diệp Niệm Ninh, nó mà để cho người ta bắt nạt được chắc?

Nó không đi ăn hiếp người ta là con đã cảm tạ trời đất lắm rồi!"

"Cái gì mà bắt nạt người ta, Niệm Niệm của chúng ta ngoan như vậy, sao có thể đi ức hiếp người khác chứ!"

Dương Thục Dĩnh đứng ở cửa phòng bếp, vẻ mặt hiền từ nhìn Diệp Thanh Lâm và Diệp Niệm Ninh.

"Chú hai thím hai, hai người đó, đúng là chiều nó quá rồi."

Diệp Thanh Lâm bất lực mà lắc đầu.

Dương Thục Dĩnh buồn cười nhìn anh: "Con còn không biết ngại mà nói chú thím à, con là đứa chiều Niệm Bảo nhất chứ ai!"

Diệp Thanh Lâm giơ tay sờ sờ mũi, không trả lời, nhưng anh cũng tự biết lời Dương Thục Dĩnh nói không sai.

Ngày 12, trời trong như một mảnh giấy màu xanh nhạt, chỉ xuất hiện vài áng mây trắng mỏng manh thả trôi phiêu lãng.Diệp Niệm Ninh đứng trước cửa sổ, ngẩng đầu nhìn bầu trời mà phát ra một tiếng thở dài.

Hôm nay là ngày quan trọng, cậu chỉ mong đừng có chuyện gì xảy ra!

Nếu anh cậu có chuyện gì, cậu...

Haiz!Điện thoại trong túi chợt rung lên, suy nghĩ của Diệp Niệm Ninh liền bị kéo về thực tại.

Cậu lấy điện thoại ra nhìn một cái, lập tức mở cửa phòng chạy ra ngoài.

Vừa chạy, cậu vừa gọi điện thoại cho Diệp Thanh Lâm.

Cuộc gọi vừa kết nối, cậu đã hét lên với đầu bên kia: "Anh!!!"

Diệp Thanh Lâm suýt thì bị một tiếng "anh" của Diệp Niệm Ninh hù chết, anh kéo điện thoại ra xa một chút: "Chuyện gì?

Anh mày còn chưa có chết đâu!"

Anh tức giận gào lại.

"Sao anh lại không gọi em?!"

Diệp Niệm Ninh chạy đến xe của mình, mở cửa xe xong thì lập tức ném điện thoại xuống ghế phụ, sau khi thắt dây an toàn, lập tức khởi động xe phóng như bay về hướng Giải trí Niệm Niên.

Hôm nay, vì để có thể đi theo Diệp Thanh Lâm, cậu đã cố ý dậy sớm hơn mọi hôm một tiếng đồng hồ.

Hơn nữa, cậu còn sợ mình dậy không nổi, thế nên hôm qua cậu dặn đi dặn lại với Diệp Thành Lâm để anh kêu cậu một tiếng trước khi đi làm.

Kết quả, cậu ngồi trong phòng nhìn trời nhìn đất đến đến đói bụng, còn Diệp Thanh Lâm lại đi làm từ sớm.

"Anh quên mất.

Với lại, khó lắm em mới có được mấy ngày nghỉ ngơi để sáng tác, chạy theo anh đến công ty làm gì?

Ở nhà ngủ nướng thì không sướng à?"

Diệp Thanh Lâm cũng cảm thấy rất nghi ngờ.

Hôm qua Diệp Niệm Ninh quấn lấy anh nửa ngày trời, một hai bắt anh phải gọi cậu dậy trước khi đi làm.

Anh bị Diệp Niệm Ninh dính lấy hồi lâu, thật sự không còn cách nào khác đành đồng ý.

Nhưng hôm nay anh lại quên mất, mãi đến khi vào đến công ty, nhìn thấy poster của Diệp Niệm Ninh mới nhớ ra chuyện này.

"Ngủ nướng đương nhiên là thích!

Nhưng mà..."

Làm sao quan trọng bằng tính mạng của anh được!Diệp Niệm Ninh suýt thì buột miệng thốt ra nửa câu sau, may mắn thay một khắc trước khi lời ra khỏi miệng thì cậu đã kịp dừng lại."

Nhưng mà...

Ây da!

Dù sao anh cũng đồng ý với em rồi lại không làm được, anh nói xem anh định bồi thường cho em thế nào đây?"

Diệp Niệm Ninh không thể giải thích, đành phải qua loa nhảy sang chuyện khác.

Diệp Thanh Lâm cũng không rối rắm nhiều chuyện này, lúc nghe Diệp Niệm Ninh nói lại thấy thấy có chút buồn cười: "Anh đền cho em một bữa sáng, được chưa?

Có phải giờ em đang trên đường tới công ty rồi không?"

"Đúng rồi, mười mấy phút nữa là em tới.

Anh đặt đồ ăn cho em trước đi, em muốn ăn hamburger!"

Diệp Niệm Ninh không chút khách khí mà bắt đền.

Diệp Thanh Lâm đồng ý xong thì cúp máy, mở app đặt, tìm hamburger rồi tùy tiện chọn một nhà hàng, đang muốn bấm chốt đơn thì nghe thấy tiếng gõ cửa.

"Vào đi."

Anh nhìn ra cửa, giọng bình thường mà nói một tiếng.

Người bước vào là Tống Tử Khiêm.

Anh ta đưa tài liệu trong tay cho Diệp Thanh Lâm trước, sau đó lại nói: "Đây là một đại ngôn cho Niệm Niệm mà tôi mới bàn xong mấy ngày nay, đã ký cả rồi.

Nếu anh cảm thấy ổn thì đóng dấu đi."

Diệp Thanh Lâm đặt điện thoại lên bàn, vừa mở tài liệu vừa nói với Tống Tử Khiêm: "Cậu ngồi trước đi."

Tổng Tử Khiêm gật đầu, đôi mắt liếc nhìn đến giao diện điện thoại của Diệp Thanh Lâm thì hơi nhíu mày.

Anh ta cẩn thận cân nhắc câu chữ ở trong lòng một lúc, mới làm ra vẻ không sao mà mở miệng: "Bữa sáng anh ăn hamburger à?"

Diệp Thanh Lâm sửng sốt một chút, lắc đầu nói: "Không phải, này là đặt cho Diệp Niệm Ninh.

Xíu nữa nó sẽ tới đây."

Anh nói xong liền cầm điện thoại trên bàn lên bấm chốt đơn.

Tống Tử Khiêm mím môi: "

Sau này anh đừng để cậu ấy ăn sáng với hamburger nữa, không tốt cho sức khỏe, hơn nữa mức calories cũng rất cao."

"Tôi biết rồi."

Diệp Thanh Lâm ngoan ngoãn đồng ý, lấy hợp đồng trong tập tài liệu ra nghiêm túc xem xét.

Tống Tử Khiêm thấy anh như thế thì cũng không nói gì nữa, đành lấy điện thoại ra lướt Weibo.

"Anh Bình, anh của em không phải đang tiếp khách trong văn phòng đó chứ?"

Diệp Niệm Ninh chạy đến văn phòng của Diệp Thanh Lâm, trước khi vào thì hỏi Tiêu Bình trước.Tiêu Bình lắc đầu: "Không đâu, chỉ có mỗi Tử Khiêm vừa mới vào thôi."

"À, vậy anh làm việc tiếp đi, em vào tìm anh em đây, cố lên!"

Nói xong, Diệp Niệm Ninh nhanh chóng đến trước cửa văn phòng Diệp Thanh Lâm.

Cậu duỗi tay đẩy cửa ra, vừa định gọi "Anh" thì thấy anh cậu và Tống Tử Khiêm ở đối diện đang ghé sát nhau bàn chuyện công việc.

Tuy cậu cũng cảm thấy mình tới không đúng lúc lắm, nhưng vẫn nhẹ giọng ho khan hai tiếng.

"Niệm Niệm, cậu tới rồi à..."

Tống Tử Khiêm đứng dậy, nhìn cậu cười gượng gạo.

"Ừm..."

Diệp Niệm Ninh cũng không biết nói gì để có thể hòa hoãn không khí, đành phải ngồi xuống bên cạnh Tống Tử Khiêm trước đã.

Diệp Thanh Lâm liếc nhìn hai người một cái, đoạn đưa tập tài liệu đã đóng dấu xong cho Tổng Tử Khiêm, sau đó mới lên tiếng phá vỡ bầu không khí xấu hổ đang bao trùm cả căn phòng: "Đây, đều đóng dấu hết rồi."

Tổng Tử Khiêm đứng lên nhận lấy tập tài liệu, lúc đi tới cửa hình như lại nghĩ tới chuyện gì đó, dừng lại quay đầu hỏi: "Anh có định ghé đón Kẹo Sữa không?"

"Có."

Sau khi nghe được câu trả lời khẳng định của Diệp Thanh Lâm, Tống Tử Khiêm mới yên tâm rời đi.

"Sao Kẹo Sữa lại ở bên chỗ Tử Khiêm thế anh?"

Chờ Tống Tử Khiêm đi rồi, Diệp Niệm Ninh mới hoang mang hỏi.

"Kẹo Sữa làm phẫu thuật triệt sản xong thì ở lại bệnh viện nửa ngày.

Hôm đó đáng lẽ anh phải đến bệnh viện đón nó về, nhưng cuối cùng lại bận xã giao nên không đi được, em với Thời Yến An lại đi đang chơi ở ngoại thành.

Vì em quá xa, nên anh đành phải nhờ cậu ấy đón nó về.

Về sau Kẹo Sữa lại bị bệnh phải truyền dịch, cử động không tiện lại còn yếu ớt, anh cũng không dám mang nó đi, đành phải để nó ở đó thêm vài hôm: "Diệp Thanh Lâm giải thích nói.

"Hả?

Kẹo Sữa đã làm phẫu thuật triệt sản rồi cơ á?

Không những làm xong mà còn bị bệnh?"

Lượng tin tức chỉ trong mấy câu của Diệp Thanh Lâm quá nhiều, trong phút chốc Niệm Ninh cũng không biết phải ngạc nhiên về cái nào trước.

Lúc trước cậu còn định tìm bạn cho Kẹo Sữa, nhưng anh cậu lại nói vào kỳ động dục cảm xúc của Kẹo Sữa sẽ thay đổi rất nhanh, còn tiểu ở khắp nơi, tự rồi nhiên mọc ra một đống thói hư tật xấu.

Trong khoảng thời gian này cậu cũng bận bịu, không có thời gian chăm sóc nó thường xuyên, nên cũng không rõ lắm.

Nhưng anh cậu đã nói vậy, cậu cũng đồng ý triệt sản cho nó.

Mấy hôm trước cậu có hỏi anh mình xem Kẹo Sữa đi đâu rồi, anh ấy còn bảo là để cho nó ở bệnh viện thích ứng hoàn cảnh để chuẩn bị triệt sản gì gì đó.

Vốn cậu cũng không tin lắm, nhưng đang bận, hơn nữa anh ấy cũng sẽ không hại Kẹo Sữa, nên cũng không hỏi nhiều nữa.

Cuối cùng, nay nghe anh nói như thế, cậu mới biết được sự thật.

"Ừm, sợ em lo lắng nên không nói với em."

"Anh!!!

Sao anh có thể như vậy!

Chuyện lớn như thế mà anh cũng không nói với em!

Anh có phải anh ruột em không thế?!"

Diệp Niệm Ninh tức giận hét lên với Diệp Thanh Lâm.

"Mẹ nó, anh mày mà không phải anh ruột thì ai đâu nuôi mày nhiều năm như vậy hả?"
 
[Đam Mỹ - Edit] Tiểu Bá Vương Giới Giải Trí Trọng Sinh - Thâu Tửu
[TBV] - Chương 129: Hình như là nhà của tiểu Tống đấy


Diệp Niệm Ninh và Diệp Thanh Lâm tranh luận về chuyện của Kẹo Sữa phải đến hai mươi phút, cuối cùng đến khi đồ ăn giao tới mới khiến hai người họ bình tĩnh lại.

"Em ứ thèm nói chuyện với anh, hừ!"

Diệp Niệm Ninh lấy món ăn trong túi ra đặt trên bàn làm việc, cầm một chiếc hamburger lên và bắt đầu ăn.

Diệp Thanh Lâm nhìn theo bóng cậu, đau đầu xoa huyệt thái dương: "Em ăn đi, anh đi họp."

Diệp Niệm Ninh không để ý đến anh, đợi anh ra khỏi cửa rồi mới đứng lên, một tay cầm hamburger, một tay cầm coca, chậm rì rì đi theo phía sau.

Diệp Thanh Lâm cảm nhận được, quay đầu lại nhìn thoáng qua, thấy Diệp Niệm Ninh đang đứng ngay đằng sau, cách mình không xa.

Trong lòng anh tuy tràn đầy nghi hoặc nhưng cũng không mở miệng hỏi.

Mọi người đều đang chờ ở phòng họp, anh không thể chậm trễ hơn nữa, đành phải nhanh chân bước vào.

Diệp Niệm Ninh thấy Diệp Thanh Lâm đã vào phòng họp, bèn kéo một chiếc ghế ra ngồi ngay trước cửa phòng.

Tuy là ban nãy cậu rất giận Diệp Thanh Lâm, nhưng giận thì giận, cậu vẫn phải đi theo anh mình.

Lấy chuyện giận dỗi so với tính mạng của anh cậu ra so sánh với nhau, cái nào nặng cái nào nhẹ cậu vẫn biết.

Sau khi nhanh chóng giải quyết xong chiếc hamburger trên tay, cậu liền quay về văn phòng còn cầm theo cả túi thức ăn tới.

Cậu vừa ăn vừa thầm phỉ nhổ 88 trong lòng, 88 chỉ nói với cậu hôm nay anh cậu sẽ gặp nguy hiểm, nhưng lại không nói cụ thể là nguy hiểm gì.

Vậy nên xem ra, nói hay không nói thì cũng chẳng khác gì.

Nếu 88 mà không nói, chắc là giờ này cậu vẫn đang say nồng ngon giấc ở nhà, ngủ đến trời đất cũng không biết ấy chứ.

Mà nói cho cậu, thì cậu lại loạn hết cả lên, cứ lo rằng chỉ cần không chú ý một chút thôi là anh cậu sẽ đi bán muối luôn.

"Haiz!"

Diệp Ninh thở ra một hơi thật dài, lại đưa mắt nhìn đống đồ ăn trong tay, không hiểu sao tự nhiên lại không muốn ăn nữa.

"Tinh tinh!"

Điện thoại vang lên mấy tiếng, Diệp Niệm Ninh lấy điện thoại ra nhìn, là Thời Yến An gửi tin nhắn WeChat cho cậu, hỏi cậu trưa nay có muốn cùng đi ăn trưa không.( Bảo Bối ): Xin lỗi anh yêu, hôm nay em muốn ở bên cạnh anh em một ngày.

Anh tự ăn đi nhé, nhớ ăn nhiều chút.

Moa moa.jpg( Ông xã tương lai ): Hửm?

Lại không muốn ăn cơm cùng anh à...

Mấy ngày rồi em không chịu ăn với anh gì cả...

Ấm ức.jpg( Bảo Bối ): Chồng ơi ~ Anh chịu khó ấm ức nốt lần này nữa thôi, có được không?

Hôm nay em thật sự có chuyện rất quan trọng, đợi xong chuyện này em sẽ đền cho anh nha!( Ông xã tương lai ): Được rồi, nói rồi đó, phải đền cho anh đấy!( Bảo Bối ): Ok ok!( Ông xã tương lai ): Bây giờ anh phải vào phòng khám rồi, không nói nữa, em nhớ ăn uống đầy đủ đó.

Yêu em.jpg( Bảo Bối ): Anh làm việc đi, em sẽ tự chăm sóc mình, anh cũng phải tự chăm sóc bản thân thật tốt đó, đừng để mệt quá!!!( Ông xã tương lai ): Ok ok!Nói chuyện phiếm với Thời Yến An xong, tâm trạng của Diệp Niệm Ninh đã tốt hơn một chút.

Cậu đứng lên bỏ rác vào thùng rác cách đó không xa, lại trở về ghế ngồi.

Ngồi không biết bao lâu, đến khi Diệp Niệm Ninh sắp nằm bò ra đất mà ngủ, cửa phòng họp mới mở ra.

Cậu nghe thấy âm thanh thì mông lung mở mắt, kết quả lại phát hiện mình đang ngồi ngủ trên ghế trong một tư thế cực kỳ quái dị, một chân gác lên ghế, một chân duỗi thẳng, hai tay ôm ngực.

Nếu không phải cậu kịp tỉnh lại, không chừng xíu nữa cậu sẽ từ từ trượt xuống đất với cái tư thế kỳ quặc này mất.

Cậu vươn tay ra sau gáy xoa bóp một chút, chờ Diệp Thanh Lâm ra liền cầm ghế lên lẽo đẽo đi theo phía sau anh.

Lúc sắp đến văn phòng, Diệp Thanh Lâm đột nhiên dừng bước, sau đó quay đầu lại, nhìn Diệp Niệm Ninh đầy hoài nghi: "Có phải em thiếu tiền không?"

"Không phải!

Em thì làm sao mà thiếu tiền được?"

"Vậy em cứ đi theo anh làm cái gì?

Anh có thiếu vệ sĩ đâu!"

"Anh cứ kệ em, dù sao thì hôm nay em cũng phải đi theo anh!"

Diệp Niệm Ninh đẩy cửa văn phòng, đặt chiếc ghế xuống xong, rồi quay lại lẽo đẽo đi sau Diệp Thanh Lâm.

Diệp Thanh Lâm cau mày, thật sự không thể nào hiểu được hành động của cậu.

"Được rồi được rồi, thua em luôn."

Diệp Thanh Lâm vào văn phòng, bỏ hết tài liệu và hợp đồng vừa họp xong vào ngăn kéo, khóa lại xong thì lập tức rút một chùm chìa khóa xe từ một ngăn kéo khác ra: "Đi thôi, đi đón Kẹo Sữa đã."

"Được!"

Diệp Niệm Ninh nghe thấy lời này lập tức trở nên kích động.

Đã lâu lắm rồi cậu không được gặp Kẹo Sữa, tính sơ sơ thì cũng đã hơn hai tháng rồi, không biết Kẹo Sữa có nhớ cậu không nữa...

Lúc hai người đến nhà Tống Tử Khiêm, Tống Tử Khiêm đang nấu cơm, thấy hai người tới thì quyết định làm thêm hai món.

"Kẹo Sữa ở trong cái phòng cuối cùng kia kìa, hai người qua xem nó đi.

Còn có đồ uống ở trong tủ lạnh, đồ ăn vặt ở trong ngăn kéo chỗ bàn trà, muốn ăn cái gì cứ tự nhiên lấy nhé, tôi nấu ăn tiếp đã."

Tổng Tử Khiêm tùy tiện dặn dò đôi câu rồi lại cầm nồi đi vào bếp.

Diệp Thanh Lâm và Diệp Niệm Ninh nhìn nhau vài giây rồi cũng đi vào bếp.

Diệp Niệm Ninh đứng tại chỗ nhìn theo bóng dáng hai người, vừa cảm thán hai người họ thật xứng đôi vừa đi đến phía căn phòng trong cùng.

"Kẹo Sữa?"

Diệp Niệm Ninh mở cửa.

Trong phòng hơi tối, cậu gọi thử một câu, đợi nghe được tiếng của Kẹo Sữa mới vào phòng bật đèn lên.

Kẹo Sữa nhìn thấy cậu thì vô cùng hưng phấn, cứ chạy vòng vòng quanh chân cậu mãi.

Diệp Niệm Ninh ngồi xổm xuống, giơ tay ôm lấy Kẹo Sữa.

Cậu cảm nhận được Kẹo Sữa hình như nhẹ đi so với trước đây, bỗng nhiên cảm thấy có chút xót, lại hơi hơi muốn khóc.

"Kẹo Sữa, ba xin lỗi, không phải ba cố tình không tới thăm con đâu.

Hôm nay ba mới biết con phẫu thuật xong còn bị bệnh, nếu ba mà biết sớm thì đã đưa con về nhà rồi.

Xin lỗi con, con có thể tha thứ cho ba không?"

"Gâu gâu~"Kẹo Sữa không hiểu tiếng cậu, nhưng nó lại hiểu được cảm xúc của cậu.

Nó ghé vào chân Diệp Niệm Ninh, không ngừng dụi đầu vào lòng cậu, dường như đang an ủi.

Diệp Niệm Ninh khẽ cười, trong lòng cảm thấy buồn cười nhưng lại pha lẫn chua xót.

Diệp Niệm Ninh ở trong phòng chơi với Kẹo Sữa một lúc, Diệp Thanh Lâm đã gọi cậu ra ăn cơm.

Cậu vừa ăn sáng xong không bao lâu, kỳ thật cũng không đói lắm.

Nhưng nghĩ đến chuyện mình còn chưa bao giờ được thử qua tay nghề của Tống Tử Khiêm, cậu liền tự giác đi vào phòng bếp lấy cho mình nửa chén cơm."

Tử Khiêm, trình độ nấu nướng của anh đỉnh quá nha!"

Diệp Niệm Ninh chỉ vừa nếm thử một miếng, ánh mắt đã sáng lên.

Không phải tâng bốc đâu, với cậu mà nói, đồ ăn do Tống Tử Khiêm nấu xác thật cũng không kém đồ ăn của những nhà hàng năm sao ngoài kia.

Tổng Tử Khiêm cười nói: "Tất nhiên rồi!

Tôi từng học mà!"

"Anh từng học á?

Học từ khi nào?"

Diệp Niệm Ninh ngẩng đầu nhìn anh ta, tò mò hỏi.

"Hồi còn học cấp ba, anh học với một đầu bếp.

Lúc ấy được nghỉ, anh ở đó làm phụ bếp một thời gian."

"Vậy à!"

Diệp Niệm Ninh gật đầu, tìm hiểu xong thì cúi đầu im lặng ăn cơm.

"Hai hôm nữa nhớ mang Kẹo Sữa đến bệnh viện kiểm tra lại, chắc là ổn rôi.

Chỉ có điều cảm xúc của nó vẫn không tốt lắm, cậu chịu khó dỗ dành nó xíu."

Tổng Tử Khiêm nói với Diệp Niệm Ninh."

Em biết rồi, em sẽ chú ý."

Bầu không khí bữa cơm cũng không còn xấu hổ nữa, ba người câu được câu mất trò chuyện một hồi, rất nhanh đã ăn xong.

"Niệm Niệm, cậu đưa Kẹo Sữa xuống dưới trước đi, tôi muốn nói chuyện với anh cậu một chút."

Tống Tử Khiêm tìm sợi dây dắt chó đưa cho Diệp Niệm Ninh.

Diệp Niệm Ninh tuy cũng hơi lo lắng cho anh cậu, nhưng Tống Tử Khiêm đã nói vậy rồi, cậu cũng không thể nào ăn vạ được, đành phải dắt Kẹo Sữa xuống lầu trước.

Lúc vào thang máy, Diệp Niệm Ninh cảm thấy mi mắt mình đang nháy liên tục, có cảm giác không lành, nhưng cậu vẫn giơ tay ấn nút.

Nhưng lúc thang máy đang đi xuống, cứ đi thẳng thì sẽ tới được tầng trệt.

Trong lòng cậu nôn nóng vạn phần, chỉ có thể cầu nguyện ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện.

Chỉ là chuyện đời luôn không được như mong muốn.

Diệp Niệm Ninh vừa ra khỏi cửa thang máy đã nghe thấy một đám người đang xôn xao.

"Cháy rồi!

Cháy rồi!

Mau gọi 119!"

"Ôi trời, nhà ai cháy thế?"

"Hình như là nhà tiểu Tống!

1234...

Là nhà của tiểu Tống đấy, ở tầng 8!"

"Rốt cuộc mấy người đã gọi 199 chưa thế?"

"Tiểu Tống có ở nhà không?"

"Có!

Một tiếng trước tôi còn gặp cậu ấy trước cửa tiểu khu, thấy cậu ấy mới đi mua đồ ăn về!"

Tiếng bàn tán xôn xao hết đợt này đến đợt khác.

Lúc Diệp Niệm Ninh nghe được mấy chữ "hỏa hoạn", "tiểu Tống", "tầng 8" liền cảm giác máu trong người thoáng chốc đông cứng lại.

Cậu không ngừng ấn thang máy, nhưng đợi được hai giây thì đã không còn đủ kiên nhẫn nữa.

Cậu để cho Kẹo Sữa tự cắn sợi dây của mình, nói một câu với nó "Kẹo Sữa, chờ ba".

Còn chưa dứt lời, cậu đã vội vàng chạy về phía cầu thang bộ.

Diệp Niệm Ninh chạy ba bậc hai bước, hận không thể mọc cánh mà bay lên ngay lập tức.
 
[Đam Mỹ - Edit] Tiểu Bá Vương Giới Giải Trí Trọng Sinh - Thâu Tửu
[TBV] - Chương 130: Đại nạn không chết, tất có phúc cuối đời


Diệp Niệm Ninh đã xem nhẹ ảnh hưởng của hỏa hoạn đối với cậu.

Càng đến gần nhà Tống Tử Khiêm, cậu càng cảm thấy nặng nề, như thể bản thân đang ở trong một không gian thiếu oxi, mỗi phút mỗi giây đều có cảm giác sắp không thở được.

Cậu đỡ lan can, cố gắng men theo thang bộ mà đi lên.

Vì cậu vẫn luôn sợ hãi sự mất mát, nên nỗi sợ trong cậu lúc này càng phóng đại đến tột cùng.Thân mình cậu hơi phát run, từng giọt mồ hôi lạnh theo hai má chảy xuống, trong lúc đôi mắt mông lung, dường như cậu lại nhìn thấy cơn hỏa hoạn đã cướp đi người thân của cậu năm xưa.

Năm ấy, cha mẹ cậu đã táng thân trong biển lửa, những tiếng kêu thảm thiết vọng lại trong đêm vẫn còn in hằn trong tâm trí cậu.

Mà mỗi một phút một giây tiếp theo, cậu trải qua quá đỗi gian nan.

Cậu cảm thấy mình đi không nổi nữa, không phải do cơ thể mà là tâm trí.

Đứng ở thang bộ tầng bảy, Diệp Niệm Ninh ngẩng đầu nhìn về phía trước, mọi thứ đều mờ mịt không rõ.

Một cơn choáng váng đột ngột ập tới, cậu ngã về phía sau, trước khi ngã xuống cậu nghe được tiếng bước chân dồn dập kéo tới.

Cậu biết, đội cứu hỏa tới rồi.

"Xin... các anh... cứu... cứu... anh tôi..."

Diệp Niệm Ninh gian nan nói xong lời này liền ngất đi.

Đến khi cậu tỉnh lại, hình ảnh đầu tiên nhìn thấy chính là Thời Yến An.

Anh mặc chiếc áo blouse trắng ngồi trên ghế gọt vỏ táo.

Cảm nhận được Diệp Niệm Ninh đã tỉnh, anh vội vàng đặt quả táo và con dao xuống, lo lắng hỏi Diệp Niệm Ninh: "Bảo bối, em cảm thấy thế nào?"

Diệp Niệm Ninh lắc đầu, ngồi dậy muốn xuống giường, trong miệng còn lẩm bẩm nói: "Anh em và Tử Khiêm đâu rồi?"

Thời Yến An vội vàng ngăn cậu lại, vừa định nói gì đó thì cửa phòng bệnh đã mở ra.

Diệp Niệm Ninh nhìn thấy Diệp Thanh Lâm và Tống Tử Khiêm đứng ở cửa, nước mắt liền trào ra khỏi khóe mắt.

Cậu vội vàng nhào vào ngực Diệp Thanh Lâm, nghẹn ngào hỏi: "Anh, anh... không sao chứ?"

Diệp Thanh Lâm giơ tay xoa đầu cậu, "Anh không sao.

Lúc đó tụi anh phát hiện cửa không mở được nên đã lập tức trốn vào phòng vệ sinh.

Mới vào có mấy phút thì cứu hỏa đã tới rồi.

Cũng may mà cháy không lớn lắm, với lại cứu hỏa tới cũng kịp thời, nếu không thì tụi anh có lẽ cũng lành ít dữ nhiều."

"Không có sao là tốt rồi...

Làm em sợ muốn chết...

Em còn tưởng là...

Em lại phải nhìn người thân của mình chết trong hỏa hoạn lần nữa..."

Diệp Niệm Ninh từ từ ngồi xổm xuống đất, vùi đầu giữa hai gối mà khóc òa lên.

Cậu thật sự đúng là bị dọa sợ muốn chết.

Lúc biết Diệp Thanh Lâm đang bị vây trong ngọn lửa, suy nghĩ duy nhất trong đầu cậu chính là, dù có liều mạng cũng phải cứu được anh ra.

Chỉ là cậu ngàn vạn lần không nghĩ tới, hóa ra cậu lại có chướng ngại tâm lý.

Khi cậu đã đến gần lầu 8 rồi ngã xuống, lúc ấy cậu chỉ sợ cứu hỏa tới không kịp, cậu sẽ không còn anh trai nữa.

"Xin lỗi Niệm Niệm, lần này là do đường truyền tải điện nhà tôi bị quá tải, mà đường điện lại cũ quá rồi nên mới dẫn đến hỏa hoạn.

Nếu biết vậy tôi đã không giữ hai người ở lại ăn cơm rồi.

Thật sự rất xin lỗi!"

Tống Tử Khiêm đi đến bên cạnh Diệp Niệm Ninh, ngồi xuống với cậu, chân thành tha thiết xin lỗi.

"Này có cái gì mà xin lỗi?

Cậu làm sao mà biết trước chuyện này được.

Với lại lần này thì cậu vẫn là người tổn thất nặng nhất.

Mấy ngày tới cậu chú ý chút, tiện thể xử lý luôn vấn đề đường điện đi."

Diệp Thanh Lâm vừa nói với Tống Tử Khiêm, vừa duỗi tay kéo Diệp Niệm Ninh còn đang khóc.

Anh thở dài: "Em đó, nếu có chướng ngại tâm lý với chuyện đó sao còn gạt anh, không nói anh biết?"

Diệp Niệm Ninh nhận lấy khăn giấy Thời Yến An đưa cho cậu, lau hết nước mắt nước mũi rồi mới mở miệng nói: "Em cũng chỉ vừa mới biết là mình có chướng ngại tâm lý thôi, chắc là vì từ lần đó đến giờ em cũng không có gặp qua trận hỏa hoạn nào lớn như vầy nữa."

"Cũng may ba người đều không có ai bị thương cả, nghỉ ngơi chút là được."

Thời Yến An cởi áo blouse, mỉm cười nói với ba người họ.

"Đây là bệnh viện của anh hở?"

Diệp Niệm Ninh tự giác đi đến bên cạnh Thời Yến An, đưa tay ôm lấy cánh tay anh.

"Ừm."

Thời Yến An giơ tay xoa xoa đầu cậu, "Kẹo Sữa ở trong văn phòng của anh.

Bây giờ anh gọi điện nhờ người mang nó xuống."

Diệp Niệm Ninh cười đáp lại, "Ừm!"

Nếu không phải Thời Yến An nhắc đến Kẹo Sữa, cậu cũng quên mất luôn.

Haiz, cậu cũng không biết nên tự sỉ vả mình bao nhiêu cho đủ nữa.

"Niệm Niệm, cậu lên Weibo đăng thông báo là cậu đã tỉnh đi, để fan khỏi lo lắng."

Tống Tử Khiêm lấy điện thoại ra nhìn lướt qua Weibo, chuyện của bọn họ vẫn đang nằm trên hot search.Diệp Niệm Ninh gật đầu, lấy điện thoại ra mở máy ảnh.

Sau khi bốn người cùng nhau chụp một tấm, Diệp Niệm Ninh viết vội mấy chữ ngắn gọn đăng lên Weibo.

Bố Ninh chỉ thích đàn ông V: Chúng tôi đều không sao, cảm tạ ông trời! 【 Ảnh minh họa 】"Không sao là tốt rồi!

Trời ạ, tui sợ muốn chết!"

"May mà không sao, nếu Diệp tổng mà cũng chết trong cơn hỏa hoạn này thì đối với Niệm Niệm mà nói đúng là quá tàn nhẫn mà."

"Lầu trên +1, ba mẹ Niệm Niệm hình như cũng chết vì hỏa hoạn thì phải."

"Mọi người đừng nhắc tới ba mẹ Niệm Niệm nữa, cậu ấy mà thấy sẽ rất buồn đấy."

"Đại nạn không chết, tất có phúc cuối đời!"......Kẹo Sữa đã được dẫn xuống dưới, lúc nó nhìn thấy Diệp Niệm Ninh thì vô cùng kích động.

Diệp Niệm Ninh cười rạng rỡ, giơ tay xoa xoa đầu nó.

Diệp Thanh Lâm còn phải về làm việc, mà Tống Tử Khiêm cũng phải nhanh về nhà xử lý chuyện ở nhà, nên hai bọn họ cùng nhau đi trước.

Diệp Niệm Ninh biết Thời Yến An có chuyện muốn hỏi mình, vừa lúc cậu cũng muốn nói chuyện thẳng thắn với Thời Yến An, vì thế cậu liền mang theo Kẹo Sữa vào một gian phòng nghỉ cùng với Thời Yến An.

"Em nói đi, rốt cuộc chuyện là thế nào?

Em đừng có gạt anh, em đã nói là sẽ nói hết cho anh rồi đấy."

Thời Yến An khóa cửa lại kỹ càng xong thì kéo Diệp Niệm Ninh ngồi xuống sô pha, Kẹo Sữa thấy Diệp Niệm Ninh ngồi xuống thì cũng ngoan ngoãn ghé vào bên chân cậu.

Diệp Niệm Ninh nhìn anh, sắp xếp ngôn từ một hồi, sau đó mới chậm rãi nói: "Em không biết anh có tin được những lời em sắp nói hay không, nhưng em cũng chỉ có thể nói với anh, em đã từng chết đi rồi sống lại.

Em sống lại vào ngày 21 tháng 5 năm ngoái, đêm đó em gặp được một hệ thống, tên của nó là 88.

Trước đây nó luôn ở trong đầu em, tuyên bố cho em đủ các loại nhiệm vụ về anh, còn vì sao lại là nhiệm vụ về anh, thì bởi vì anh là người sở hữu năng lượng.

Em cũng không biết thứ năng lượng trên người sở hữu năng lượng là cái gì.

Nhưng 88 nói với em là, chỉ khi nào thu thập đủ năng lượng nó mới có thể về nhà.

Không gian của nó bị hủy hoại nên mới bị ném vào thế giới của chúng ta, mà hôm đó vừa đúng ngày em sống lại, nên cứ như vậy, em trở thành ký chủ của nó."

Thời Yến An tuy là đã đoán trước được chuyện không đơn giản, nhưng anh trăm triệu lần không nghĩ tới sự việc sẽ đến mức này.

Anh mở to hai mắt, gương mặt tràn đầy khiếp sợ, há miệng định hỏi nhưng lại không biết nên hỏi từ đâu.

"Sở dĩ em đồng ý hoàn thành nhiệm vụ của 88 giao cho là vì nó dùng tuổi thọ của em để uy hiếp em.

Nếu em không hoàn thành nhiệm vụ nó sẽ khấu trừ tuổi thọ của em, tuy là em cũng không biết thật hay giả, nhưng mà đúng là em không muốn chết."

Diệp Niệm Ninh mím môi, tiếp tục nói: "Đúng rồi, anh có nhớ lần đầu gặp nhau của hai đứa mình không?

Hôm đó xe của em bị xe của anh cắt một đường, thật ra là em cố tình ăn vạ đấy.

Nhiệm vụ hôm đó là xin được WeChat của anh, em ngại hỏi thẳng, nên đành phải nghĩ ra biện pháp ngu ngốc như thế đó."

Thời Yến An nghe xong Diệp Niệm Ninh nói đột nhiên cười khúc khích: "Bảo sao, thời gian đó, xung quanh anh cứ có một người tên là Diệp Niệm Ninh xuất hiện liên tục, hóa ra là thế à!"

Diệp Niệm Ninh vốn đang lo lắng, bây giờ nghe Thời Yến An nói vậy thì chợt cảm thấy thoải mái hẳn: "Anh đừng có trách em, lúc đó em cũng là bất đắc dĩ mới làm phiền anh hoài như vậy."

"Sao mà trách em được!

Hơn nữa, nếu em không tới tìm anh thì có lẽ anh đã bỏ lỡ em rồi.

Lại nói, anh còn phải cảm ơn cái hệ thống đã đưa nhiệm vụ cho em ấy chứ!

À, bây giờ nó còn ở trong đầu em nữa không?"

Thời Yến An nhéo nhéo mặt Diệp Niệm Ninh, trong mắt anh ánh lên một tia lo lắng, cũng không biết hệ thống kia ở trong não của Niệm Niệm có ảnh hưởng gì đến em ấy không, haiz!"

Không còn nữa rồi, nó về nhà được một thời gian rồi."

Diệp Niệm Ninh nói đến chuyện này lại có chút ngậm ngùi.

Không biết 88 bây giờ đã về đến nhà chưa, với lại nhìn thái độ của Cố Nghiên đối với 88 thì chắc là sẽ đối xử tốt với nó thôi nhỉ...
 
[Đam Mỹ - Edit] Tiểu Bá Vương Giới Giải Trí Trọng Sinh - Thâu Tửu
[TBV] - Chương 131: Không phụ sự mong đợi của mọi người


Sau khi thẳng thắn với Thời Yến An, Diệp Niệm Ninh rốt cuộc hoàn toàn không còn gánh nặng nữa, vì cậu biết cuối cùng mình cũng tìm được một người có thể chia sẻ.

Qua chuyện ngày hôm nay, mối quan hệ giữa Tống Tử Khiêm và Diệp Thanh Lâm bỗng trở nên có chút mập mờ không rõ, có lẽ là vì đã cùng nhau vượt qua một kiếp nạn, cũng coi như có quan hệ gắn bó sinh tử.

Đây là điều mà Diệp Niệm Ninh cảm thấy vui mừng nhất, dù sao đi nữa cậu cũng muốn Tống Tử Khiêm trở thành anh dâu nhà mình.

Quãng thời gian không rõ ràng này của bọn họ cũng không kéo dài bao lâu.

Ngày 19 tháng 5, Diệp Thanh Lâm tặng Tống Tử Khiêm một bó hoa hồng rất lớn, sau đó hai người thổ lộ với nhau và chính thức tái hợp.

Lúc Diệp Niệm Ninh nghe Tống Tử Khiêm kể chuyện này còn hơi kinh ngạc.

Trong mắt cậu, anh của cậu không phải là kiểu người sẽ tặng hoa cho người ta, nhưng cậu càng vui cho anh mình hơn, may mắn hai người đã không bỏ lỡ nhau.

"Niệm Niệm, hôm nay là 520 đó, em với Yến An có kế hoạch gì không?"

Tống Tử Khiêm tò mò hỏi.

Diệp Niệm Ninh lắc đầu, "Không có kế hoạch gì cả.

Anh ấy ở bệnh viện bận lắm, làm sao có thời gian đi chơi 520 với em chứ!

Hơn nữa em cũng không phải kiểu người quan trọng kiểu cách như thế, tối hai người cùng nhau ăn bữa cơm là được rồi."

"Hai người cũng bình dị quá rồi đấy!

Không theo đuổi lãng mạn, cũng không cần cảm giác nghi thức, sau này hai người già rồi coi chừng lại chẳng có chuyện gì để mà nhớ."

Tống Tử Khiêm dừng một chút, lại nói tiếp: "Nếu anh ta không tìm em thì em đi tìm anh ta đi, chủ động một chút, tuy là em nằm phía dưới!"

Diệp Niệm Ninh:...Chuyện cậu là thụ chẳng lẽ lại rõ ràng như vậy sao?Tống Tử Khiêm không biết trong đầu Diệp Niệm Ninh đang suy nghĩ cái gì, nói với cậu một câu: "Anh đi hẹn hò đây.".

Sau đó, đoạn cầm điện thoại lên vừa nhắn tin cho Diệp Thanh Lâm vừa đi ra cửa.

"Mình chủ động á...

Mình chủ động như thế nào được đây trời?

Bây giờ Yến An còn đang bận, cho dù mình qua thì cũng chỉ làm phiền anh ấy thôi, thà không đi còn hơn.

Haiz, chắc mình đi mua cho anh ấy một món quà là được, dù sao cũng chỉ là 520 thôi, cũng không phải kỉ niệm gì."

Diệp Niệm Ninh lẩm bẩm mấy câu xong thì đứng lên đi vào phòng ngủ thay quần áo.

Lúc cậu đang mang giày vào, Tống Tử Khiêm lại gửi tin nhắn WeChat cho cậu, hỏi cậu khi nào thì công bố bài tình ca mới kia.

"Tình ca?

A!

Mình biết rồi!"

Ý tưởng chợt lóe lên trong đầu Diệp Niệm Ninh, cậu trả lời lại Tống Tử Khiêm: Bây giờ, em tự công bố luôn!Tống Tử Khiêm cũng không biết Diệp Niệm Ninh đang định làm trò gì, nhưng lúc này anh đang lái xe, cũng không tiện hỏi nhiều.

Chờ đến khi anh đến nơi, định hỏi lại thì bất ngờ phát hiện Weibo sập rồi."

Lại có chuyện gì lớn rồi à?"

Anh nói thầm một câu rồi thoát ra khỏi Weibo.

Một lúc sau, anh bấm vào Weibo lại, lúc này Weibo đã khôi phục lại bình thường, nhưng mà anh càng hi vọng Weibo cứ tiếp tục sập đi thì tốt hơn.

Vì anh nhìn thấy top 1 hot search đang bị chiếm đóng bởi nghệ sĩ kiêm em dâu nhà mình."

Diệp Niệm Ninh & Thời Yến An công khai!!!"

Tống Tử Khiêm bấm mở Weibo Diệp Niệm Ninh, chỉ thấy vị trí trên cùng của Weibo đã thành bài viết công khai.

Bố Ninh chỉ yêu bác sĩ Thời V: Không phụ sự mong đợi của mọi người, tôi yêu anh ấy @Bác sĩ Thời.Dưới câu tóm tắt ngắn gọn súc tích ấy là một bài hát, Tống Tử Khiêm nhìn tên bài hát, 《 Thầm yêu anh 》.

Là bài hát mà anh vừa nói với Diệp Niệm Ninh lúc nãy."

Diệp Niệm Ninh!

Sao em không bàn bạc gì với anh một tiếng mà đã công khai luôn vậy hả?

Em có biết đây là lần thứ mấy vì em mà Weibo sập luôn rồi không?

Em đúng là khắc tinh của Weibo mà!

Cũng là khắc tinh của anh luôn!"

Diệp Niệm Ninh vừa mới bấm nút nghe điện thoại đã bị Tống Tử Khiêm mắng cho một trận, nhưng cậu lại cảm thấy cũng không sao cả, dù sao đây cũng không phải lần đầu nghe Tống Tử Khiêm mắng.

"Không phải anh bảo em nên lãng mạn à?

Em công khai luôn rồi, còn không lãng mạn hay sao?

Nói đến chuyện này còn phải cảm ơn anh, nếu không nhờ anh nhắc đến bài 《 Thầm yêu anh 》thì sợ là em cũng không nhớ ra."

Tống Tử Khiêm nghe được lời này của Diệp Niệm Ninh thì chỉ muốn tự đánh mình một trận, này thì lắm mồm này!"

Anh bảo em lãng mạn, chứ có bảo em rước chuyện cho anh làm đâu!

Haiz thôi thôi, công khai thì cũng không khai rồi, giờ anh làm cái gì nữa thì cũng đều dư thừa cả, cứ vậy đi."

Dứt lời, Tống Tử Khiêm cúp điện thoại.

Hắn nhìn Diệp Thanh Lâm đang đến trước mặt mình, thở dài một hơi thật não nề: "Em trai của anh, em thật sự không quản nổi."

"Không sao, cứ kệ nó đi.

Đằng nào thì hai đứa nó cũng sẽ công khai thôi."

Diệp Thanh Lâm duỗi tay nắm lấy tay Tống Tử Khiêm, hai người nhìn nhau nở nụ cười rồi cùng ra bãi đỗ xe. *Lúc Tống Tử Khiêm gọi điện, Diệp Niệm Ninh đang ra ngoài mua quà cho Thời Yến An.

Cậu chọn đi chọn lại cũng không biết nên mua cái gì, cuối cùng phải mở lên Baidu tìm một hồi, mới quyết định mua tặng anh một chiếc nhẫn.

Mua nhẫn xong, cậu lập tức về nhà, Thời Yến An vừa nhắn tin cho cậu nói đang trên đường về nhà.

Cậu cũng không rõ Thời Yến An đã biết chuyện cậu công khai hay chưa.

Nhưng cậu nghĩ, Thời Yến An mà biết chắc sẽ vui lắm.

Cậu đặt chiếc nhẫn trên bàn trà, dùng điện thoại đặt cơm xong thì liền vào phòng ngủ lấy laptop.

Cậu vẫn còn hai bài hát chưa viết lời, cũng nên viết nhanh cho xong.

Mở laptop ra, cậu phát hiện trên màn hình có thêm một folder, tên của folder là Tình ca.

Cậu suy nghĩ mãi, chắc chắn mình chưa từng tạo cái folder này.

Diệp Niệm Ninh nhíu mày, mở folder này ra.

Cậu vừa click mở, trước mặt hiện lên một mảnh trắng xóa, cậu không khỏi vội vàng nhắm mắt lại.

Đến khi cậu mở mắt ra thì phát hiện mình đang đứng trong không gian giả tưởng mà lần trước 88 đã dẫn cậu tới.

"88?

88!"

Diệp Niệm Ninh cất tiếng gọi.

Không có ai đáp lại cậu, nhưng chiếc màn hình siêu lớn trước mắt cậu lại sáng lên.

Cậu sợ bỏ lỡ nên đành đè nén nghi hoặc trong lòng, sau đó vội vàng ngồi thẳng dậy, nghiêm túc nhìn màn hình.

Hình ảnh đầu tiên xuất hiện trên màn hình là một hot search Weibo, tên là "Diệp Niệm Ninh nhảy xuống biển."

Diệp Niệm Ninh vừa nhìn thấy cái tên này đã biết nội dung tiếp theo là gì, chắc chắn là những chuyện sau khi cậu chết ở kiếp trước.

Hình ảnh hot search thoáng vụt qua, sau đó là hình ảnh tang lễ của cậu.

Tang lễ của cậu được tổ chức vô cùng long trọng, trong ngoài nhà tang lễ có rất nhiều người.

Bên trong là khách khứa và phóng viên, còn bên ngoài là fan của cậu.

Fan của cậu.

À.Diệp Niệm Ninh nhìn hình ảnh các fan khóc sướt mướt ấy, đột nhiên cảm thấy có hơi châm chọc.

Lúc cậu còn sống thì chẳng có lấy bóng một người ủng hộ cậu.

Đợi đến khi cậu chết rồi fan lại chạy tới khóc đến thương tâm như thế, cứ như thể bọn họ vừa mất đi người thân yêu nhất đời mình vậy.

Cậu cũng không biết phải đánh giá các fan ấy như thế nào, chỉ có thể nói là cậu cảm thấy hơi giả tạo.Hơn nữa, thật lòng mà nói, lúc cậu vừa mới sống lại, còn từng có lúc cực kỳ ghét fan của mình.

Sau này cậu mới suy nghĩ lại, ngộ ra rằng thế giới này vốn chính là như vậy, những kẻ thích hùa và anh hùng bàn phím đâu đâu mà chẳng có.

Nhưng một khi cậu đã là nhân vật của công chúng thì bắt buộc phải chấp nhận nó, dù tốt dù xấu.

"Mấy người khóc cái gì?

Có cái gì hay ho mà khóc?

Lúc em ấy còn sống mấy người chính là kẻ đã mắng em ấy tàn nhẫn nhất, như thể em ấy giết cha giết mẹ các người vậy.

Bây giờ em ấy mất rồi, chân tướng sự thật xuất hiện, các người mới chạy đến đây khóc, nói các người đã sai.

Tôi cũng không biết phải nói gì nữa, các người muốn khóc thì cút sang một bên mà khóc, đừng có đứng che ở đây, nếu em ấy thấy các người chặn đường, khéo lại làm loạn lên cho xem."

Diệp Thanh Lâm đỏ mắt, giọng anh nghẹn ngào cất lên.

Lúc anh đang muốn lên xe rời đi, một fan đột nhiên lớn tiếng hét lên: "Đúng thế!

Chúng tôi không đúng, nhưng anh thì sao?

Suốt thời gian ấy anh có từng giúp em trai anh không?

Đó chính là em trai ruột của anh, ngay cả anh cũng không giúp, vậy chúng tôi chỉ là những người không cùng huyết thống thì dựa vào đâu mà giúp anh ấy?"

Thân mình Diệp Thanh Lâm cứng đờ trong giây lát.

Anh quay đầu nhìn người vừa chất vấn, chậm rãi nói: "Đúng vậy, tôi không giúp em ấy, cho nên tôi mới là người đáng chết nhất."

Nghe được lời này, Diệp Niệm Ninh không thể kìm được nước mắt nữa.

Kỳ thật, anh cậu đã từng giúp cậu.

Lúc địa chỉ của cậu bị công khai, rất nhiều anti-fan chạy đến nhà cậu rình mò.

Sau cùng vẫn là anh cậu tìm giúp cậu một căn nhà ở ngoại thành, hơn nữa còn gửi vào thẻ cậu rất nhiều tiền.

Tuy nói ở ngoài kia anh cậu chưa từng lên tiếng nói giúp cậu, nhưng đó là bởi vì cậu không muốn chịu thua.

Chỉ cần lúc ấy cậu bỏ cuộc, nói với anh một câu, chắc chắn anh ấy sẽ không màng bất kỳ điều gì mà giúp cậu.

Hình ảnh lại đổi, chuyển đến cảnh Diệp Thanh Lâm cắt cổ tay.

Diệp Niệm Ninh nhìn thấy hình ảnh ấy liền đứng bật dậy.

Cậu đến gần, nâng bàn tay vuốt ve Diệp Thanh Lâm trên màn hình, bất lực thét lên trong nghẹn ngào: "Đừng mà!"
 
[Đam Mỹ - Edit] Tiểu Bá Vương Giới Giải Trí Trọng Sinh - Thâu Tửu
[TBV] - Chương 132: Anh rất thích em!


Trên màn hình là gương mặt gầy gò hiện rõ quầng mắt thâm đen của Diệp Thanh Lâm, tay anh cầm dao đặt lên cổ tay mình như đang chuẩn bị cắt một đường xuống.

Diệp Niệm Ninh đứng trước màn hình nhìn anh, trong lòng không khỏi khẩn trương, chỉ sợ Diệp Thanh Lâm thật sự cắt xuống.

Nhưng cũng may là chưa, Dương Thục Dĩnh và Diệp Hoài xuất hiện kịp thời ngăn chặn hành động cắt cổ tay của Diệp Thanh Lâm."

Thanh Lâm, con bình tĩnh đi!

Thím biết con tự trách mình, nhưng bây giờ chuyện của Niệm Niệm còn chưa xong, bọn Lâm Mục cùng Trần An Dao kia, chúng nó vẫn chưa phải chịu bất cứ sự trừng phạt nào.

Nếu con thật sự cứ thế mà đi, Niệm Niệm tuyệt đối sẽ không tha thứ cho con!"

Dương Thục Dĩnh ngồi xuống trước mặt Diệp Thanh Lâm, đôi mắt đỏ hoe nói với Diệp Thanh Lâm.Diệp Hoài đứng bên cạnh vội vàng giành lấy dao trong tay Diệp Thanh Lâm.Diệp Thanh Lâm lau sạch nước mắt, đứng lên lấy lọ thuốc trên tủ đầu giường, mở nắp lấy hai viên thuốc, không nói một lời nuốt xuống.Diệp Niệm Ninh nhìn lọ thuốc kia, trong lòng vô cùng phức tạp, đó là thuốc chống trầm cảm.

Kiếp trước cậu cũng đã thử dùng qua mấy ngày nhưng sau thấy vô dụng nên đã bỏ.Những hình ảnh không ngừng hiện lên, lúc này Diệp Niệm Ninh mới biết rất nhiều chuyện mà trước kia cậu không biết, cũng cảm nhận được biết bao ấm áp lẫn chua xót.Cậu đã biết anh của mình sau khi mình chết đã sống khổ sở như thế nào, cũng thấy chú hai và thím hai của mình mỗi ngày đều đứng trước mộ của ba mẹ cậu nói lời xin lỗi sau khi cậu qua đời.

Còn có Thời Ngọc Duy, Cố Tầm Hạc, Lâm Nguyệt Mạn và Thẩm Ý Phong, mỗi ngày vì cậu mà chửi mắng lũ anti-fan, cũng vì muốn giữ lại thanh danh cho cậu.

Tuy rằng Diệp Niệm Ninh cảm thấy bọn họ làm những việc ấy cũng không có ý nghĩa gì, nhưng cậu thực sự rất cảm động.

Màn hình đột nhiên tắt, tiếp theo là một luồng sáng xuất hiện, Diệp Niệm Ninh còn chưa kịp phản ứng đã trở về hiện thực.Cậu ngây người một lúc, đến khi cậu xem lại màn hình máy tính thì phát hiện folder kia đã biến mất, mọi thứ cậu vừa xem qua dường như chỉ là một giấc mơ."

Bảo bối, anh về rồi đây!

Em đặt đồ ăn chưa?"

Nghe Thời Yến An hỏi, Diệp Niệm Ninh vội vàng đem hộp nhẫn giấu xuống gối, sau đó đáp lại: "Em đặt rồi"."

Vậy được rồi, tưởng em chưa đặt thì tụi mình ra ngoài hẹn hò đi.

Nhưng em đã đặt rồi thì tụi mình ăn trước rồi đi cũng được."

Thời Yến An đổi giày xong liền vào bếp, mở tủ lạnh ra lấy nước uống.Mà Diệp Niệm Ninh tắt laptop xong cũng chỉ ừ lại một tiếng, không nói gì thêm.Thời Yến An cảm thấy Diệp Niệm Ninh có gì đó không đúng.

Vừa ra khỏi bếp, anh mới phát hiện Diệp Niệm Ninh đã khóc nước mắt đầy mặt.Anh hoảng hốt, vội vàng lấy khăn ra bước đến chỗ Diệm Niệm Ninh.

Động tác anh nhẹ nhàng lau nước mắt cho Diệp Niệm Ninh, dịu dàng hỏi: "Bảo bối, em làm sao vậy?

Sao lại khóc?

Có phải có ai bắt nạt em không?"

Diệp Niệm Ninh lắc đầu, cầm lấy chiếc khăn trong tay anh tự lau mặt: "Em không sao, chỉ là vừa nãy ngủ gặp ác mộng thôi."

Thời Yến An cau mày, vẻ mặt hoàn toàn không tin tưởng: "Là ác mộng gì thế?"

"Em cũng không nhớ rõ".Diệp Niệm Ninh cũng không định kể chuyện vừa rồi cho Thời Yến An, bởi vì nếu anh biết thì nhất định sẽ lo lắng.

Hơn nữa, Thời Yến An cũng không phải người được sống lại như cậu, anh không hiểu hết được kiếp trước của cậu, cho nên cậu cũng không cần thiết nói chuyện này với anh.Dù sao cũng đều là chuyện của kiếp trước.Thời Yến An biết Diệp Niệm Ninh đang lừa mình.

Tuy anh và Diệp Niệm Ninh cũng chỉ mới bên nhau được vài tháng, nhưng có một vài thói quen của cậu anh vẫn biết rõ, ví dụ như khi nói dối Diệp Niệm Ninh sẽ sờ tai của mình.Mà khi Diệm Niệm Ninh trả lời anh, cậu đã đưa tay sờ tai."

Được, nhưng sau này nếu em còn gặp ác mộng nữa thì phải nói với anh.

Tuy anh không thể làm em quên đi ác mộng nhưng ít ra vẫn có thể an ủi em."

Thời Yến An không rối rắm nhiều chuyện vì sao Diệp Niệm Ninh nói dối.

Dứt lời, anh cúi xuống đặt một nụ hôn lên trán cậu."

Ừm"Thời Yến An thấy bộ dạng rầu rĩ không vui của Diệp Niệm Ninh, mím môi suy nghĩ, sau đó liền quay vào phòng ngủ.

Đến khi anh đến trước mặt Diệp Niệm Ninh, trên tay anh đã xuất hiện một hộp quà.Diệp Niệm Ninh ngẩng đầu, nhìn anh đầy nghi ngờ: "Cái gì thế?"

"Em mở ra xem đi."

Thời Yến An đặt hộp quà vào tay Diệp Niệm Ninh, cười nói.Diệp Niệm Ninh mở hộp quà ra, đập vào mắt cậu chính là một cái micro."

Cái này là anh cho người tìm nghệ nhân chuyên nghiệp làm cho em đấy.

Anh thấy rất nhiều ca sĩ đều có micro làm riêng cho mình, nên anh cũng muốn mua cho em một cái.

Mấy thiết bị khác cùng bộ thì phải mấy ngày mới có thể gửi đến đây.

Hôm nay là ngày 520, anh sợ anh không có thời gian mua quà cho em, cho nên micro vừa làm xong anh đã bảo họ gửi qua đây ngay.

Bảo bối của anh, không biết em có thích quà như thế này không?Thời Yến An ngồi xuống bên cạnh Diệp Niệm Ninh, đưa tay xoa đầu cậu, có chút chờ mong hỏi."

Đương nhiên thích!

Thích không chịu được luôn ấy!"

Trong mắt Diệp Niệm Ninh tràn đầy ngạc nhiên xen lẫn vui vẻ.

Thật ra rất lâu trước kia cậu cũng muốn đặt làm một chiếc micro riêng cho mình, nhưng có chút chần chừ vì hầu như lúc nào cũng rất bận, nếu không bận thì cậu cũng không nhớ ra.Cậu cũng không ngờ Thời Yến An sẽ tặng cậu cái này, quả thực là gãi đúng chỗ ngứa.

Cậu đặt hộp quà lên bàn trà, tiếp theo liền xoay người ôm chặt Thời Yến An."

Chụt!"

Diệp Niệm Ninh hôn thật mạnh lên mặt Thời Yến An: "Anh yêu, anh thật ngọt ngào quá đi!"

Thời Yến An ngả người về phía sau, tay ôm lấy eo Diệp Niệm Ninh: "Em thích là tốt rồi."

"Đúng rồi!

Em cũng có quà cho anh!"

Diệp Niệm Ninh suýt chút nữa quên mất hộp nhẫn.

Cậu lấy hộp nhẫn dưới gối ra, sau đó đi tới trước mặt Thời Yến An: "Em không biết nên tặng anh cái gì, đành tặng anh chiếc nhẫn vậy.

Nếu biết trước anh tặng em món quà quý như vậy, em đã tặng anh một chiếc xe rồi."

"Xe của anh đã nhiều rồi, không cần mua thêm.

Nhưng mà đúng là anh còn chưa có nhẫn.

Em vừa lúc tặng anh chiếc nhẫn này, anh đeo trên tay là có thể khoe khoang rồi."

Thời Yến An mở hộp nhẫn ra, đưa nhẫn cho Diệp Niệm Ninh, ý là muốn cậu đeo nhẫn cho mình.Diệp Niệm Ninh cũng không biết đeo nhẫn ở ngón tay nào, đành phải tra điện thoại một chút, mới cầm nhẫn lên đeo vào ngón tay giữa bên phải của Thời Yến An."

Đẹp thật đấy!".

Hai người đồng thời nói.Nhưng Thời Yến An nói là nhẫn, còn Diệp Niệm Ninh nói là chiếc micro.Hai người liếc nhìn nhau, sau đó cùng bật cười."

Cốc cốc cốc!"

Tiếng gõ cửa vang lên, shipper giao đồ ăn bên ngoài to tiếng gọi: "Giao cơm đây!"

Mới đầu còn không ai nghe thấy, bởi vì Diệp Niệm Ninh đang tắm, còn Thời Yến An ở trong phòng ngủ sấy tóc, tiếng ồn đều rất lớn.Lúc sau, anh shipper gọi lại mấy lần, Thời Yến An mới nghe được."

Tới đây!"

Anh bỏ máy sấy xuống, vội vàng đi ra cửa nhận hàng."

Xin chào, anh là bác sĩ Thời phải không?" anh shipper lịch sự chào hỏi.Thời Yến An gật đầu: "Đúng vậy."

"Đây là đồ ăn của anh".

Anh shipper đưa hộp đồ ăn cho Thời Yến An.

Trước khi đi, anh ta còn dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn Thời Yến An.Thời Yến An bị ánh mắt này nhìn đến chẳng hiểu gì.

Hôm nay lúc anh tan làm cũng có rất nhiều người nhìn anh như thế.

Anh không hiểu lắm họ có ý gì, nhưng có thể chắc chắn đây chính là ánh mắt hóng hớt."

Chuyện gì vậy nhỉ?"

Thời Yến An nói thầm, để đồ ăn lên bàn rồi lấy điện thoại ra xem weibo, bất ngờ thấy 99+ tin nhắn.

Anh nhíu mày click vào là một tin nhắn chúc mừng bác sĩ Thời cùng Niệm Niệm của hơn 99 bạn bè gửi cho anh. [Bác sĩ Thời, chúc mừng anh!

Rốt cuộc đã ôm được người đẹp về nhà, nhất định phải đối xử tốt với Niệm Niệm nha!]"Làm sao mà bọn họ biết được?"

Thời Yến An chớp mắt kinh ngạc, sau đó vội vàng ấn vào hotsearch.

Mất một lúc cẩn thận tìm kiếm, anh liền thấy một hotsearch có tiêu đề "Diệp Niệm Ninh và Thời Yến An công khai."

Thay vì xem hotsearch này, anh lại vào xem weibo của Diệp Niệm Ninh.

Trước khi nhìn thấy weibo của cậu, anh đã rất hồi hộp và chờ mong, nhưng sau khi nhìn thấy thì tất cả cảm xúc còn lại cũng chỉ có kích động."

Anh đang xem cái gì đấy?"

Diệp Niệm Ninh vừa dùng khăn tắm lau tóc vừa đi đến trước mặt Thời Yến An.Thời Yến An nhìn thấy Diệp Niệm Ninh thì mới phản ứng lại.

Mũi anh cay cay, đôi mắt cũng đã rưng rưng, nhưng lại cười nói với Diệp Niệm Ninh."

Sao em lại công khai rồi?"

"À.

Hôm nay không phải 520 sao, hơn nữa bài tình ca kia cũng nên phát hành rồi, vốn dĩ bài hát ấy là em viết cho anh..."

Lời còn chưa nói xong, đôi môi Diệp Niệm Ninh đã Thời Yến An lấp kín.Hôn xong, Thời Yến An nhìn Diệp Niệm Ninh bằng ánh mắt đầy dịu dàng: "Bảo bối, anh rất yêu em."

Tác giả có lời muốn nói: Chỉ còn hai hoặc ba chương nữa là kết thúc chính văn rồi, phiên ngoại chắc chỉ có một chương.

Chương này về chuyện hằng ngày, cảm ơn các bảo bối đã ở lại không rời đi!
 
[Đam Mỹ - Edit] Tiểu Bá Vương Giới Giải Trí Trọng Sinh - Thâu Tửu
[TBV] - Chương 133: Ánh trăng của anh


Từng ngày trôi qua, buổi biểu diễn của Diệp Niệm Ninh sắp diễn ra.

Ngày nào cậu cũng bận rộn nào là tập nhảy nào là ghi nhớ vị trí đứng và lời bài hát.

Còn Thời Yến An thì cũng rất bận rộn, anh vừa là bác sĩ vừa là trưởng khoa.

Chỉ tính riêng những ca mổ cũng đã tốn rất nhiều thời gian của anh, chưa kể anh còn phải giải quyết những công việc khác trong bệnh viện.Hai người đều bận công việc của mình, đôi khi nhớ nhau lại gọi điện để động viên nhau.

Nhưng thường xuyên cả hai chưa kịp nói với nhau lời nào lại phải bận vào việc làm.Tình trạng này chỉ kéo dài hơn hai tuần, khi mà Thời Yến An thực sự không chịu được nữa, anh rất nhớ Diệp Niệm Ninh.

Những ngày này cậu không ngủ lại ở phòng tập thì chứ không về nhà ngủ.Lúc đầu Thời Yến An chỉ hơi không quen nhưng sau khi bàn giao lại một số công việc cho viện phó, anh lại có thời gian rảnh rỗi và bắt đầu nghĩ về Diệp Niệm Ninh.Anh không muốn quấy rầy công việc của Diệp Niệm Ninh nhưng anh lại không thể kiểm soát bản thân mà lo lắng cho cậu.

Lo lắng liệu cậu có bị mệt mỏi quá hay không nên anh quyết định thuê phòng ở khách sạn mà Diệp niệm Ninh đang ở, vừa kịp lúc để thăm ban."

Trước mắt hôm nay cứ như vậy đã, cảm ơn thầy cô, các vị đã vất vả rồi!

Mọi người nghỉ sớm đi, ngày mai gặp lại!"

Diệp Niệm Ninh cúi đầu chào các giáo viên dạy nhảy cho mình sau đó liền ngồi xuống đất.

Thấy cậu ngồi xuống, Trần Ngư Nhi lập tức bước tới đưa khăn và nước khoáng trên tay mình cho cậu."

Em cũng về đi, đừng ở lại đây với anh nữa."

Diệp Niệm Ninh trước tiên uống một hớp nước khoáng rồi quay sang bảo Trần Ngư Nhi."

Vậy em về trước đây, anh nhớ về khách sạn sớm!"

Trần Ngư Nhi vẫy tay chào rồi bước khỏi phòng tập.Thấy cô rời đi, Diệp Niệm Ninh liền đứng dậy tắt đèn và khóa cửa lại.

Lấy khăn lau mặt xong liền nằm luôn trên mặt đất ngủ thiếp đi.Cậu thật sự rất mệt, mệt đến mức không muốn nói thêm một câu.Không biết bao lâu, Diệp Niệm Ninh cảm thấy có người bật đèn.

Cậu tưởng trời đã sáng nhưng vừa mở mắt ra thì nhận ra đó là Thời Yến An."

Sao anh lại ở đây?

Anh không bận à?"

Diệp Niệm Ninh bước nhanh đến chỗ Thời Yến An, ngạc nhiên hỏi."

Không bận.

Anh chỉ là nhớ em, muốn qua đây để gặp em thôi."

Thời Yến An hôn lên trán Diệp Niệm Ninh, sau đó cúi người nhặt áo khoác của Diệp Niệm Ninh rồi khoác lên người cậu."

Sao em không về khách sạn rồi hãy ngủ?

Ngủ ở đây rất dễ bị cảm lạnh."

"Em không muốn tự đi bộ, em rất mệt."

Diệp Niệm Ninh mặc áo khoác xong, vẻ mặt rất mệt mỏi.Thời Yến An cảm thấy đau lòng liền ngồi xuống và cười nói với cậu: "Anh sẽ cõng em về."

"A?

Thôi đi, anh làm việc cả ngày cũng rất mệt."

Thời Yến An lắc đầu từ chối."

Anh không mệt, nhưng em còn mệt hơn anh rất nhiều, leo lên đi, đừng xấu hổ."

Diệp Niệm Ninh thở dài, không còn làm dáng nữa mà nằm lên lưng Thời Yến An."

Tắt đèn và đóng cửa."

Thời Yến An nói xong bốn chữ này thì cõng Diệp Niệm Ninh ra khỏi phòng tập.Từ phòng tập đến khách sạn cũng không quá xa, đi bộ vài phút là có thể đến nơi.

Nên Thời Yến An không lái xe qua."

Đã xác định thời gian cho buổi biểu diễn chưa?"

Thời Yến An hỏi Diệp Niệm Ninh.Diệp Niệm Ninh trả lời: "Đã xác định rồi, là ngày mùng 5 tháng sau."

Hơi thở ấm áp của cậu phả vào tai của Thời Yến An như có chiếc lông cọ vào làm anh ngứa."

Mùng 5?"

Mùng 5 tháng 7.Thời Yến An cảm thấy ngày này có hơi quen quen nhưng lại nghĩ không ra là ngày gì quan trọng."

Là sinh nhật của em."

Diệp Niệm Ninh nhẹ nhàng nhắc."

Xin lỗi, anh quên mất."

Thời Yến An nhất thời xấu hổ, anh không phải cố ý quên sinh nhật Diệp Niệm Ninh mà bởi vì anh cũng chưa bao giờ tổ chức sinh nhật nên theo thói quen không chú ý đến sinh nhật của người khác."

Không sao, cái gì mà sinh nhật với không sinh nhật.

Em đã lâu không tổ chức sinh nhật nên chính em cũng không nhớ rõ."

Diệp Niệm Ninh ngẩng đầu nhìn bầu trời ban đêm, trăng sáng sao thưa, trên bầu trời cũng chỉ có một vầng trăng sáng.Cậu và anh của mình từ thời điểm cha mẹ mất cũng không tổ chức sinh nhật nữa, bọn họ theo bản năng lảng tránh sinh nhật của mình, bởi vì nó làm cho hai người nhớ về quãng thời gian trước kia.Hai người họ không có nhiều thời gian để cảm thấy tiếc nuối và buồn bã.

Thay vì tổ chức sinh nhật cho mình, không bằng xem đó như là ngày bình thường để ít nhất họ sẽ không nhớ đến cái chết của cha mẹ."

Tại sao không tổ chức sinh nhật?"

Thời Yến An thắc mắc hỏi.Anh tưởng rằng với tính cách ồn ào như Diệp Niệm Ninh thì sẽ rất thích tổ chức sinh nhật."

Bởi vì không có gì thú vị hết!

Ví dụ như một nhóm bạn bè tổ chức sinh nhật cho em, một giờ trước còn ồn ào vui vẻ một giờ sau ai lại về nhà nấy rồi lại còn mình em ở trong nhà trống.

Cảm giác cô độc bất ngờ đấy rất khó chịu."

Diệp Niệm Ninh cũng không nói ra lý do chính nhưng đây quả thực cũng là một trong nhưng lý do khiến cậu không muốn tổ chức sinh nhật cho mình.

Khi còn nhỏ cậu cũng rất thích đi dự tiệc, nhưng sau này dần hiểu chuyện cậu lại không thích nữa.

Không vì cái lý do gì khác cũng chính vì cậu không thích cái cảm giác chênh lệch nhau đó."

Như vậy hả!

Xem ra anh còn chưa hiểu hết về em rồi."

Thời Yến An khẽ nói.Anh đã quên rằng Diệp Niệm Ninh vẻ ngoài thích ồn ào nhưng trên thực tế cậu có thể ngồi ngốc ở nhà cả ngày một mình.

Anh cũng có thể hiểu được cảm giác mà Diệp Niệm Ninh nói, bởi vì anh cũng đã từng trải qua và anh cũng tin rằng hầu hết mọi người trên thế giới này đều từng trải qua cảm giác đó.Diệp Niệm Ninh bật cười, "Không nghĩ nữa, em cũng chưa hiểu rõ anh, nhưng chúng ta có rất nhiều thời gian để từ từ làm quen."

"Được."

Thời Yến An nhẹ nhàng đáp lại."

À, đúng rồi.

Tại sao anh lại không tổ chức sinh nhật?

Em nhớ năm trước anh cũng không làm sinh nhật gì cả."

Sinh nhật của Thời Yến An là ngày 19 tháng 8.

Năm ngoái, Diệp Niệm Ninh đã tặng quà cho Thời Yến An nhưng anh đã từ chối nó.

Cậu nhớ y lời nói của Thời Yến An khi đó là: "Anh không có sinh nhật."

Lúc đó cậu cũng không phải không biết xấu hổ mà hỏi nguyên nhân nhưng hiện giờ hai người đã ở bên nhau cuối cùng cậu cũng có thể hỏi.Thời Yến An nghe thấy câu hỏi làm anh hơi bất ngờ, sau đó chậm rãi giải thích: "Ngoại trừ thế hệ trước, những người trong nhà họ Thời chưa bao giờ tổ chức sinh nhật cả.

Bởi vì sinh nhật của mỗi người đều là tiệc thương nhân nên mỗi người đều có mục đích riêng khi tới tham dự.

Rất ít người đối xử với nhau bằng sự chân thành.

Cho nên từ thế hệ cha anh trở đi, họ không tổ chức sinh nhật nữa.

Sau cùng không ai còn muốn nói tới chuyện này."

Diệp Niệm Ninh gật đầu, thầm nghĩ trong lòng: "Cũng may nhà họ Diệp không có nhiều người như vậy, nếu không, cũng không thể gửi quà sinh nhật."

"Anh biết chúng ta đều là một kiểu người."

Thời Yến An nói nhỏ."

Ai, thực tế thì những người sinh ra trong một gia đình đều giống nhau."

Thời Yến An bước vào khách sạn, bỏ qua ánh mắt kinh ngạc từ nhân viên lễ tân mà trực tiếp đến thang máy, kiên nhẫn chờ."

Em hi vọng kiếp sau mình có thể sinh ra trong một gia đình bình thường và để anh trai em làm em trai của em."

Diệp Niệm Ninh chân thành nói."

Tại sao lại để Thanh Lâm làm em trai em?"

Mặc dù Thời Yến An có thể đoán được vì sao Diệp Niệm Ninh lại nói vậy nhưng anh vẫn thấy hơi buồn cười."

Vì cuộc đời này anh ấy đã quá mệt mỏi.

Khi còn đi học, anh ấy đã phải chăm sóc em và học hành.

Sau khi mở công ty, anh ấy lại phải xã giao, bàn bạc về các dự án mỗi ngày còn tranh thủ chăm sóc em.

Em hi vọng kiếp sau anh ấy có thể làm em trai của em, để anh ấy trải qua cuộc sống nhẹ nhàng."

"Vậy thì kiếp sau anh mong em có thể làm hàng xóm của anh."

Thời Yến An bước vào thang máy, bấm số tầng rồi cười nói."

Tại sao?"

"Bởi vì chỉ có cách này anh mới có thể gặp được ánh trăng của mình."
 
[Đam Mỹ - Edit] Tiểu Bá Vương Giới Giải Trí Trọng Sinh - Thâu Tửu
[TBV] - Chương 134: Chúc tôi sinh nhật vui vẻ


Buổi biểu diễn của Diệp Niệm Ninh dự sẽ tổ chức tại sân vận động ở thủ đô, theo thống kê dự kiến sẽ có tám mươi nghìn khán giả.

Nhưng thực tế Diệp Niệm Ninh chỉ mở bán năm mươi nghìn vé, mặc dù sân vận động có sức chứa hơn chín mươi nghìn người.

Nhưng dù sao đây cũng là concert đầu tiên của Diệp Niệm Ninh, cậu không chắc mình có được mọi người chào đón hay không.Còn về việc tại sao lại có thêm hơn ba mươi nghìn người, đó là cậu đã quyết định mở bán vé thêm lần nữa.Bởi vì có quá nhiều người hâm mộ không mua được vé nên đã gửi rất nhiều tin nhắn riêng cho cậu, thậm chí còn có người đã đi khóc lóc với Thời Yến An, cũng vì thế cậu lại lần nữa leo lên hotsearch.Cậu vẫn nhớ rõ cái tiêu đề của hotsearch đó là "Vé buổi hòa nhạc của Diệp Niệm Ninh đã "sold out" chỉ trong vài giây và nhiều người hâm mộ đang rất tiếc nuối vì hết vé".Trước buổi biểu diễn 25 phút, tất cả mọi người đều rất hồi hộp.

Đây là lần đầu tiên đoàn đội của Diệp Niệm Ninh tổ chức một buổi concert cho cậu.

Mọi người đều rất lo lắng về những vấn đề có thể xảy ra với sân khấu."

Niệm Niệm, câu đã trang điểm xong chưa?"

Diệp Niệm Ninh còn đang chuẩn bị đi thay quần áo thì Tống Tử Khiêm đã đẩy cửa đi vào."

Đã trang điểm xong, bay giờ em phải thay trang phục."

"Thế thì mau đi đi, khán giả đã soát vé xong rồi."

"Ok."

Diệp Niệm Ninh trả lời một tiếng thì quay vào phòng thay quần áo.

Đợi đến khi thay xong, đi ra lại nhìn thấy một người đã lâu không gặp."

Hứa Độ?"

"Ừm, làm sao?

Không vui khi gặp tôi?"

Hứa Độ đưa cho Diệp Niệm Ninh hộp quà, cười nói: "Quà sinh nhật."

"Cảm ơn."

Diệp Niệm Ninh hơi bất ngờ, sau đó nhận lấy hộp quà."

Thật không ngờ, chỉ mới vài tháng không gặp cậu đã là hoa có chủ rồi."

Hứa Độ đến gần Diệp Niệm Ninh, đưa tay xoa đầu cậu, trong giọng nói có chút buồn và tiếc nuối: "Sinh nhật vui vẻ, Niệm Niệm!

Chúc cho buổi biểu diễn của cậu diễn ra thuận lợi!

Tôi sẽ ở dưới cổ vũ cho cậu."

Diệp Niệm Ninh cũng không biết phải nói gì, cũng chỉ trả lời lại một câu cảm ơn.Trong mấy tháng gần đây, Hứa Độ đã thay đổi rất nhiều.

Tuy rằng vẫn còn chút trẻ con nhưng so với trước kia thì đã trưởng thành hơn nhiều rồi.Hứa Độ nhìn cậu, trong lòng có chút hụt hẫng nhưng vẻ mặt lại đầy ý cười.Hai người nói chuyện với nhau vài câu, Hứa Độ liền rời đi.

Diệp Niệm Ninh nghênh đón những khán giả quan trọng nhất của mình – đó là anh trai cùng với chú thím của mình."

Chú!

Thím!

Sao mọi người lại ở đây?"

Vẻ Diệp Niệm Ninh kinh ngạc nhìn Dương Thục Lĩnh và Diệp Hoài.Cậu không ngạc nhiên khi gặp anh trai mình ở đây, dù sao anh ấy cũng là người cuồng em trai.

Nhưng cậu rất bất ngờ khi chú và thím lại đến xem buổi biểu diễn của mình.

Dù sao trong mắt cậu, chú thím không phải là loại người thích nơi náo nhiệt."

Đây là buổi biểu diễn của con, chúng ta nhất định sẽ tới cổ vũ!"

Dương Thục Lĩnh nắm lấy tay Diệp Niệm Ninh, cười nói: "Thím và chú của con đều là fan chân chính, đến album cũng mua rồi, buổi biểu diễn sao lại vắng mặt được?"

"Cảm ơn hai người!"

Diệp Niệm Ninh giang tay ôm chặt lấy Diệp Hoài và Dương Thục Lĩnh.Dương Thục Lĩnh vỗ nhẹ vai cậu, "Người một nhà đừng nói lời cảm ơn."

Diệp Niệm Ninh gật đầu, xoay người nhìn Diệp Thanh Lâm nãy giờ đang im lặng, "Anh, em ôm một cái."

Diệp Thanh Lâm bất ngờ, bất đắc dĩ mà ôm lấy Diệp Niệm Ninh.

"Em trai ngoan, đừng lộn xộn."

"Em sẽ không, tin tưởng em!"

"Anh đương nhiên là tin em."

"Diệp Niệm Ninh!

Cậu đã thay đồ xong chưa?

Đến lúc lên sân khấu rồi!"

Tống Tử Khiêm đợi mãi không thấy Diệp Niệm Ninh ra ngoài, bèn đi tới phòng trang điểm gọi to một câu, không ngờ rằng lại gặp Dương Thục Lĩnh, Diệp Hoài và Diệp Thanh Lâm."

Chú!

Thím!

Thanh Lâm!

Sao mọi người lại ở đây?"

Tống Tử Khiêm trực tiếp đi đến bên cạnh Diệp Thanh Lâm, khẽ đưa tay nắm lấy tay anh, Diệp Thanh Lâm cũng không nhìn anh ta mà trực tiếp nắm lấy tay anh ta."

Chúng ta tới cổ vũ!

Niệm Niệm, con lên sân khấu đi, chúng ta ra ghế ngồi."

Dương Thục Dĩnh nói xong liền quay sang nắm tay Diệp Hoài đi ra ngoài.

Tống Tử Khiêm sau khi nói vài câu với Diệp Niệm Ninh cũng cùng với Diệp Thanh Lâm ra ngoài.Diệp Niệm Ninh nhìn hai người bọn họ rời đi bất lực thở dài.

Nếu hôm nay Thời Yến An không có ca phẫu thuật quan trọng, cậu nhất định sẽ phát "cơm chó" cùng Thời Yến An.Vì hôm nay là sinh nhật cậu nên khi lên sân khấu cậu thấy rất nhiều bảng đèn viết chúc mừng sinh nhật, cậu có chút xúc động, nhân lúc nhạc đệm chưa vang lên cậu nói lớn: "Rất cảm ơn các bạn đã đến buổi hòa nhạc hôm nay của tôi và hy vọng mọi thứ tối nay sẽ diễn ra tốt đẹp."

"Sẽ" khán giả đồng thanh trả lời."

Tôi sẽ không nói nhiều, chỉ muốn bắt đầu bài hát đầu tiên của hôm nay.

Tôi hi vọng mọi người có thể yên lặng lắng nghe."

Khán giả bên dưới dẫn yên lặng lại.

Diệp Niệm Ninh hít một hơi sâu, cậu nhanh chóng điều chỉnh trạng thái ngay khi nhạc đệm vang lên.Buổi biểu diễn bắt đầu từ 7h tối và kết thúc lúc 11h khuya, ngay khi Diệp Niệm Ninh chuẩn bị nói lời tạm biệt với người hâm mộ thì ánh đèn sân khấu đột nhiên tắt.Diệp Niệm Ninh còn chưa kịp phản ứng lại thì đã thấy một người đẩy chiếc bánh sinh nhật lên sân khấu, trên bánh sinh nhật có cắm vài cây nến.

Người đó đầu đội mũ, khi đi thì cúi đầu nên Diệp Niệm Ninh không thể nhìn rõ người đó trông như thế nào."

Happy birthday to you, happy birthday to you..."

Nghe giọng nói này, Diệp Niệm Ninh gần như ngay lập tức nhận ra người này là ai, "Yến An".Cậu gọi thử một tiếng.Thời Yến An ngẩng đầu lên nhìn cậu, cười đến là vui vẻ.Diệp Niệm Ninh bị nụ cười này làm cho chói mắt, không tự giác được mà chạy đến chỗ của Thời Yến An.

Thời Yến An sợ cậu ngã, vội vàng bước lên đỡ lấy cậu."

Xin lỗi, tuy anh biết em không thích sinh nhật nhưng đã tự mình mua bánh và quà cho em".

Thời Yến An thì thầm vào tai Diệp Niệm Ninh."

Anh không cần phải xin lỗi, em rất thích.".

Diệp Niệm Ninh nhỏ giọng đáp lại.Từ lúc Thời Yến An xuất hiện thì dưới khán đài bắt đầu ồn ào hò hét, lúc thấy hai người bọn họ ghé đầu vào nhau thì thầm âm thanh hò hét bên dưới càng to hơn.Mặt Diệp Niệm Ninh đỏ bừng.

Sau khi gọi người mở đèn sân khấu lên thì đi tới chỗ đặt bánh sinh nhật.

"Đêm nay tôi đã hát rất nhiều bài rồi cũng đã rất mệt rồi.

Các bạn có thể cùng tôi mà hát một bài chúc mừng sinh nhật tôi không?"

"Được!"

"Happy birthday to you, Happy birthday to you, Happy birthday to you, ..."

Không biết ai bắt đầu trước những người còn lại đồng thanh hát lên.

Diệp Niệm Ninh nhận được ba lời chúc mừng sinh nhật chân thành từ hơn tám mươi nghìn khán giả gửi tặng cậu.Hy vọng người nhà đều sẽ bình an.Hy vọng tôi và Yến An sẽ luôn ở bên nhau.Hy vọng tôi có thể giành được giải thưởng ca sĩ xuất sắc nhất của Stars.Trong lòng Diệp Niệm Ninh nghĩ."

Chúc tôi sinh nhật vui vẻ, cũng chúc những người đã cùng tôi trải qua ngày hôm nay sống thật hạnh phúc.

Ta rất thích hôm nay, đủ mọi chuyện bề bộn, kinh ngạc lại vui mừng và cảm động của ngày hôm nay tôi đều rất thích.

Đây là buổi biểu diễn đầu tiên của tôi, nhưng tuyệt đối không phải cuối cùng, tương lai ngày sau còn dài, chúng ta sẽ còn gặp lại!"

Ba năm sau.Thủ đô vẫn rất phồn hoa, giờ cao điểm lúc 8h sáng và 5h chiều vẫn xảy ra tắc đường, hàng quán vẫn còn đó mọi thứ dường như không thay đổi.Diệp Niệm Ninh vẫn là nghệ sĩ hàng đầu.

So với vài năm trước thì bây giờ mức độ nổi tiếng của cậu chỉ có tăng lên.

Bệnh viện do Thời Yến An quản lý dần có danh tiếng.Hai người vẫn rất bận, tuy cả hai đã yêu nhau được mấy năm nhưng thực tế số lần gặp nhau trong năm lại không nhiều.Cũng may là tình cảm của họ không bị phai mờ do ít gặp nhau mà càng làm cho họ trân trọng khoảng thời gian dành cho nhau hơn."

Thầy Diệp, những tin đồn về sự bất hòa giữa anh và bác sĩ Thời có phải sự thật không?"

Sau họp báo thông báo phát hành album mới vừa kết thúc, một phóng viên đã chạy lên hỏi câu này.Trong vài năm trở lại đây, thỉnh thoảng có không ít người sẽ hỏi cậu có phải cậu và Thời Yến An đã xảy ra mâu thuẫn hay là đã chia tay rồi chưa.

Mấy năm cậu đã bị hỏi tới phát phiền.Tuy rằng trong lòng cậu thật sự không còn xíu kiên nhẫn nào nhưng ngoài mặt vẫn mỉm cười trả lời: "Giả đó.

Tôi và bác sĩ Thời vẫn rất tốt nhưng do hai người chúng tôi đều rất bận nên không có thời gian gặp nhau mà thôi."

"Vậy hai người dự tính khi nào thì kết hôn?"

Một phóng viên khác hỏi."

Để xem khi nào chúng tôi đều rảnh đã."
 
[Đam Mỹ - Edit] Tiểu Bá Vương Giới Giải Trí Trọng Sinh - Thâu Tửu
[TBV] - Hoàn chính văn - Chương 135: Diệp Niệm Ninh có con riêng?


Phóng viên bây giờ chính là kiểu như vậy, có cơ hội túm được người thì phải hỏi liên tục không buông.

Diệp Niệm Ninh chỉ trả lời qua loa cho có lệ với mọi người, phải vất vả lắm mới có thể đi đến chỗ thang máy.

Nhưng tiếng khóc của một đứa trẻ trong nháy mắt đã làm rối loạn đi bước chân của Diệp Niệm Ninh."

Trẻ con ở đâu ra mà khóc vậy?

Mấy người đừng có xô đẩy tôi nữa mau quay đầu lại nhìn đi, hay là đụng phải con nhà người ta rồi."

Diệp Niệm Ninh dừng lại rồi lớn tiếng nói với các phóng viên.Các phóng viên nghe cậu nói vậy cũng vội vàng xoay người lại nhìn, đứa bé kia vẫn đang khóc.

Diệp Niệm Ninh khom người xuống, loáng thoáng có thể nhìn thấy một cậu bé đang ngồi khóc trên đất.Bởi vì hôm nay là buổi họp báo của cậu nên ở tầng này đã được bảo vệ giải tán hết những người không liên quan, cửa thang máy còn có bảo vệ canh gác, không thể nào lại có một đứa trẻ ở đây được.

Nhưng hiện giờ nó còn đang ngồi khóc ở chỗ này, nên rất có thể là đứa nhỏ đã đi lạc vào đây."

Mọi người tránh ra một chút, để tôi tới xem đứa bé."

Diệp Niệm Ninh đưa tay vỗ vai mấy người đang đứng trước mặt cậu, những người này vội vàng tạo ra một đường.

Diệp Niệm Ninh bước nhanh đến trước mặt cậu bé rồi đỡ nó đứng lên, cậu ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng hỏi: "Cậu bạn nhỏ này, con làm sao vậy?

Sao con lại khóc?"

Đứa bé lau nước mắt lên tay áo, miệng lẩm bẩm nói gì đó.Diệp Niệm Ninh không nghe rõ lời thằng bé nói nên đành phải bế bé lên, hỏi lại: "Con đang nói gì vậy?

Con có thể nói với chú lần nữa không?"

"Ba...

Ba?!"

Khi đứa bé được Diệp Niệm Ninh ôm nên mới nhìn thấy Diệp Niệm Ninh trông như thế nào.

Lúc nó nhìn thấy gương mặt của Diệp Niệm Ninh trong nháy mắt liền ngây ngẩn cả người.Bé không ngờ rằng mình có thể tìm được ba nhanh như vậy, quả nhiên, chú Cố không lừa bé!"

Cái gì?

Con đang tìm ba mình à?

Ba của con cũng ở trong tòa nhà này sao?

Làm sao con lên đây được?

Hơn nữa, con có nhớ số điện thoại của ba mình không?"

Diệp Niệm Ninh đang hỏi, đứa nhỏ đột nhiên nở nụ cười hơn nữa còn hôn mặt cậu một cái."

Ba ơi!

Tiểu Gia cuối cùng cũng gặp được ba rồi!"

Tiểu Gia hơi giận dỗi nói.Diệp Niệm Ninh: ???Đứa nhỏ này đang gọi mình là ba sao?"

Các phóng viên: ?!Diệp Niệm Ninh có con riêng!!"

Con đang gọi chú à?"

Diệp Niệm Ninh không xác định Tiểu Gia có phải đang gọi cậu hay không, liền hỏi thêm một lần nữa."

Đúng vậy!

Ba, sao ba không đến gặp con?

Nếu không phải chú Cố dẫn con tới đây, con đã cho rằng là ba không cần con..."

Tiểu Gia mím môi, vừa định khóc đã bị Diệp Niệm Ninh kịp thời che miệng lại.Con mẹ nó!

Sớm biết vậy đã không hỏi!Cái tình huống này mẹ nó là thế nào?

Mấy năm nay cậu cũng đâu có kết thù với người ta!

Đứa nhỏ này cũng vậy, bọn họ đến cả gặp mặt mũi cũng chưa từng gặp qua mà đã tùy tiện gọi người ta là ba, không biết ba mẹ nó dạy như thế nào nữa!Lạy trời, lại gặp rắc rối rồi!"

Chú Cố?

Chú ấy đang ở đâu?

Con đưa chú đi tìm được không?"

Diệp Niệm Ninh vừa định buông Tiểu Gia xuống, thì thấy Tiểu Gia nắm chặt quần áo của cậu không chịu buông tay.

Cậu muốn nói để Tiểu Gia leo xuống, nhưng Tiểu Gia đã nói trước nói: "Ba, ba lại không cần con sao?"

Cậu nhìn vẻ mặt ấm ức và khổ sở của Tiểu Gia, lại mềm lòng đành phải tiếp tục ôm bé."

Anh bạn nhỏ này, chú đưa con đi tìm chú Cố trước nhé, có được không?"

Diệp Niệm Ninh không có trả lời trực tiếp câu hỏi của Tiểu Gia, dù sao thì câu hỏi này thật sự rất khó trả lời.

Nếu nói không cần nó, Tiểu Gia nhất định sẽ khóc tiếp, nhưng nếu nói cần, vậy không phải là thừa nhận cậu là ba của Tiểu Gia à?Ở đây nhiều phóng viên như vậy, chuyện này muốn giấu cũng không giấu được, không chừng đợi lát nữa thôi tên của cậu lại treo trên hotsearch cho xem."

Dạ được."

Tuy rằng Tiểu Gia không nghe thấy đáp án mà mình muốn, nhưng vẫn nín khóc rồi mỉm cười, cậu bé vươn tay chỉ chỉ hướng nhà vệ sinh: "Ở trong nhà vệ sinh ạ!"

"Hả?"

Diệp Niệm Ninh cau mày mặc dù có chút nghi ngờ nhưng vẫn ôm Tiểu Gia đi vào nhà vệ sinh nam, "Có người nào không?

Có ai không?"

Cậu gọi lớn tiếng mà không ai trả lời."

Anh bạn nhỏ, có phải con nói dối không?"

Cậu cảm thấy có gì đó không đúng, lập tức hỏi Tiểu Gia trong ngực."

Con không có nói dối mà!

Rõ ràng chú Cố đang ở đây!"

Tiểu Gia đưa tay chỉ về phía một bức tường trắng.

Diệp Niệm Ninh nhìn bức tường trắng sạch sẽ kia, lại nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Tiểu Gia, khóe miệng giật vài cái rồi trực tiếp ôm Tiểu Gia đi ra ngoài."

Hừ, thật đúng là đứa nhỏ vô lương tâm, nó thế mà lại dám bán đứng mình!"

Đợi khi tất cả mọi người đi rồi, Cố Nghiên mới bước ra từ thùng carton ở trong góc, y đưa tay vỗ vỗ áo khoác, sau đó cười như không cười nhìn ra cửa.Mấy năm không gặp, tôi hy vọng cậu sẽ thích món quà này.Diệp Niệm Ninh vội vàng tiễn các phóng viên đi, rồi ôm theo Tiểu Gia lên xe.

Tống Tử Khiêm và Trần Ngư Nhi đã ngồi trên xe chờ Diệp Niệm Ninh thật lâu, thấy Diệp Niệm Ninh ôm một đứa nhỏ cùng lên xe thì trong mắt đều tràn đầy kinh ngạc cùng nghi ngờ.Tống Tử Khiêm phản ứng trước, anh nhìn Diệp Niệm Ninh hỏi: "Đứa nhỏ này của ai vậy?

"Diệp Niệm Ninh lắc đầu, "Em cũng chả biết.

Vừa mới gặp ở trên kia, nó còn nhận em là ba đấy, em không tìm thấy ba mẹ nó, đành phải ôm đứa nhỏ theo."

"Cái gì?!"

Tống Tử Khiêm vội vàng lấy điện thoại di động ra xem Weibo, "Đậu má nó, không phải đứa nhỏ này ở trước mặt đám phóng viên kia gọi cậu là ba đấy chứ?

""Ừm, còn hỏi em tại sao lại không cần nó."

Diệp Niệm Ninh đỡ trán thở dài.Tống Tử Khiêm chỉ thấy trên hotsearch có tiêu đề "Buổi họp báo ra mắt album mới của Diệp Niệm Ninh" thì cất điện thoại di động vào trong túi.

Tuy rằng lúc hỏi anh cũng đã biết đáp án rồi, nhưng chính tai nghe Diệp Niệm Ninh xác nhận vẫn cảm thấy muốn tăng xông."

Anh bạn nhỏ, ai nói với con, chú ấy là ba của con vậy?

"Tống Tử Khiêm nhìn Tiểu Gia buồn ngủ trong ngực Diệp Niệm Ninh, tuy rất không muốn quấy rầy đứa nhỏ nghỉ ngơi, song vẫn nhịn không được lên tiếng hỏi.

Tiểu Gia nghe thấy Tống Tử Khiêm đang nói chuyện với mình, cố nén cơn buồn ngủ lại trả lời: "Là chú Cố nói."

"Chú Cố ???"

Tống Tử Khiêm nghi ngờ nhìn về phía Diệp Niệm Ninh, Diệp Niệm Ninh lắc đầu, "Em cũng không biết nữa."

"Vậy cậu bé, cháu tên gì?

Năm nay đã bao nhiêu tuổi rồi?

Có nhớ địa chỉ nhà mình ở đâu không?"

Tống Tử Khiêm vừa hỏi vừa lấy quyển sổ và bút ra chuẩn bị ghi chép."

Con tên là Cố Yên Gia, năm nay bốn tuổi.

Con cũng không biết nhà ở đâu, nhưng chú Cố nói, con sống ở trên bầu trời!"

"Gì?"

Lại còn sống ở trên bầu trời, mẹ nó sao không nói nhà con ở trên cung trăng đi?Ba mẹ nhà này dạy con mình cái quái gì vậy trời?

Đi lạc nhưng đến cả địa chỉ cũng không biết.Tống Tử Khiêm cố kìm nén thầm chửi trong lòng, tiếp tục hỏi: "Gia Gia nè, chú Cố của con tên gì?

""Con không biết."

Cố Yên Gia gãi đầu trả lời."

Vậy cháu có nhớ số điện thoại của chú Cố không?"

Cố Yên Gia lắc đầu, vẫn không biết gì như trước.Tống Tử Khiêm mím môi, không hỏi Cố Yên Gia nữa, ngược lại hỏi Diệp Niệm Ninh đang ngẩn người ở kế bên, "Niệm Niệm, nó tên là Cố Yên Gia, em có quen không?"

"Để em nghĩ lại đã."

Nói thật, đối với cái tên Cố Yên Gia này cậu cũng có chút ấn tượng nhưng lại không nhớ đã từng nghe ở đâu.

Cẩn thận nhớ lại mới chợt nhận ra hình như 88 cũng họ Cố.Cậu lấy điện thoại di động ra, mở Weibo rồi không ngừng tìm kiếm.Ba năm trước, khi 88 nói lời tạm biệt với cậu thì bị người ta quay hình lại.

Cậu còn nhớ vì chuyện này mà cậu lên hot search, cũng không biết còn tìm được bài đăng giải thích kia không.Diệp Niệm Ninh vừa mới tìm một lát, đã bị số lượng lớn weibo của bản thân làm cho nản chí nên đành thôi.

Ba năm nay quả thật cậu đăng bài rất nhiều, nếu cứ dựa vào việc kéo xuống dưới tìm mãi như vậy cũng không biết phải tìm đến khi nào.Cậu rời khỏi trang cá nhân mở mục tìm kiếm, nhập ba chữ Cố Yên Gia vào.

App có lưu dữ liệu nên cho dù cậu không nhớ nhưng chắc hẳn dữ liệu vẫn còn, cũng có thể giúp cậu nhớ lại."

Đúng vậy."

Diệp Niệm Ninh nhìn 88 và Cố Nghiên trong video, lẩm bẩm một câu.Cậu cúi đầu nhìn Cố Yên Gia đã tiến vào mộng đẹp, thở dài thật sâu.

Cậu dám khẳng định, đứa bé này chính là 88 mà chú Cố trong lời nó nói chắc là Cố Nghiên.Cậu sống lâu như vậy nhưng chỉ quen có vài người họ Cố, một người là Cố Nghiên, một người nữa là Cố Tầm Hạc, còn lại chính là 88 cho nên cậu không thể nhận nhầm được."

Em lại lên hot search rồi, nhớ làm sáng tỏ đấy."

Lúc sắp xuống xe, Tống Tử Khiêm bỗng nói với Diệp Niệm Ninh.Diệp Niệm Ninh gật đầu không hé răng."

Em tính làm thế nào?

Nếu không anh gọi cho cảnh sát nhé!

"Tống Tử Khiêm lấy điện thoại di động ra làm bộ muốn báo cảnh sát.

Diệp Niệm Ninh vội vàng ngăn anh lại, "Đừng, em mới vừa nhớ ra nếu như không có gì ngoài ý muốn thì đứa bé này chính là con một người bạn của em."

"Vậy người bạn này của em cũng thật là thiếu trách nhiệm.

Lại dám dẫn trẻ con tới họp báo, hơn nữa còn để nó gọi em là ba trước mặt mọi người.

Anh ta sợ em còn chưa đủ nổi tiếng nên mới làm như vậy à?"

Tống Tử Khiêm nói với Diệp Niệm Ninh về người bạn kia của cậu với chút không hài lòng.Diệp Niệm Ninh hiểu tại sao Tống Tử Khiêm lại tức giận nhưng cũng không tiện nói nhiều, đành phải mỉm cười, nói: "Em sẽ giải quyết.

"Dứt lời cậu lại ôm Cố Yên Gia bước xuống xe.Khi đi tới trước cửa nhà, cậu thuần thục nhập mật khẩu vào.

Lúc cậu còn đang cho rằng Thời Yến An không có ở nhà, nhưng Thời Yến An lại đột nhiên bước ra từ phòng bếp."

Anh vừa mới xem hot search, em nói thẳng ra đi.

Đứa nhỏ này là em và ai sinh ra?"

Lúc Thời Yến An thấy Cố Yên Gia nằm trong lòng Diệp Niệm Ninh cũng không ngạc nhiên mấy, chỉ cảm thấy cực kỳ tức giận.

Đứa nhỏ cũng đã lớn thế này, nếu không phải Diệp Niệm Ninh sau lưng tìm người khác khi vẫn còn ở bên anh, thì nhất định là trước khi tới bên anh.Anh thật ra muốn nhìn xem, là hồ ly tinh nào đã quyến rũ bảo bối của anh!!!Diệp Niệm Ninh nghe Thời Yến An hỏi vậy thì có hơi bối rối một chút, sau đó dở khóc dở cười giải thích: "Anh nghĩ cái gì vậy hả ?

Làm sao mà em lại có con với người khác được, đứa nhỏ này không phải con của em.

Nó là con một người bạn của em."

"Bạn em?

Tên là gì?

Anh nhớ hình như trong số những người bạn của em chưa ai đã có con cả!"

Mặc dù lúc này Thời Yến An vẫn tức giận nhưng thấy Diệp Niệm Ninh ôm Cố Yên Gia có chút quá sức, thì vội vàng bế Cố Yên Gia, đặt bé lên sô pha."

Anh còn nhớ hệ thống mà em đã nói với anh 3 năm trước không?

Nó là 88 đó, là hệ thống của em."

Diệp Niệm Ninh lấy một chai nước trong tủ lạnh ra, vừa mới uống một ngụm đã bị Thời Yến An giành đi."

Bây giờ đừng uống đồ lạnh, đợi mùa hè sẽ cho em uống đủ."

Thấy Thời Yến An bỏ chai nước lại vào trong tủ lạnh thì Diệp Niệm Ninh nhún nhún vai.

Cũng không có phản ứng gì quá lớn, dù sao mấy năm nay ở chung cậu đã quen rồi."

Nhưng anh nhớ lúc đó trong video đứa nhỏ đã mười mấy tuổi, sao mới trôi quá mấy năm là lại còn nhỏ hơn?"

Thời Yến An ngồi xuống trước mặt Cố Yên Gia, đưa tay chọc khuôn mặt nó hơi không hiểu hỏi."

Có thể là vì nó đã trở thành một con người thật."

Diệp Niệm Ninh nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời trong xanh xanh đến kỳ lạ, ánh nắng ấm áp chiếu sáng cả thành phố.

Cậu không biết vì sao Cố Nghiên lại đưa 88 về, nhưng cậu nghĩ: Bầu trời là nơi thích hợp để ngắm nhìn, chứ không phải nơi để sống.[Tác giả có lời muốn nói: It's better to look at the sky than live there.Trích từ "Bữa sáng của Tiffany" của Truman Capport.Tôi có thể viết thêm một chương, chính là về Cố Nghiên nhưng cũng có thể là gộp chương này và chương của Khương Khuynh lại làm một được, ừm...

Tôi sẽ suy nghĩ lại.Kết thúc là vậy đó, tôi nghĩ rằng đây là kết thúc tốt nhất.

Cảm ơn các bạn đã giúp đỡ tôi trong một thời gian dài như vậy, không có bạn tôi có thể đã bỏ bản thảo, cảm ơn bạn đã ủng hộ!!!】---------------------Editor cũng có điều muốn nói: Cuối cùng cũng hoàn chính văn sau hơn 8 tháng...

Bản thân là một trong những editor của bộ truyện này, cá nhân mình đánh giá nó không cao.

Tác giả khá non tay, tình tiết xây dựng nhiều nhưng không tới, vội vàng, chen chúc...

Nhưng mà tụi mình vẫn hoàn vì đơn giản là không muốn drop truyện thế thôi.

Dù sao đi nữa, cũng cảm ơn các bạn đã kiên nhẫn đọc đến đây, đặc biệt là những bạn đã đồng hành cùng tụi mình trong suốt 8 tháng edit.

Hi vọng các bạn sẽ đọc tiếp những bộ khác của nhà mình nữa :">
 
Back
Top Bottom