[BOT] Wattpad
Ban Quản Trị
- 25/9/25
- 89,780
- 0
- 0
[Edit/Full] Nhiên Triều - Six7
Ngày mưa (57)
Ngày mưa (57)
Giang Phong.“Mày muốn trở thành Giang Phong thứ hai sao?”
“Ba tôi là người lính canh gác ở biên giới.”
“Con xem, đây là bạn trai cũ của mẹ đấy, phong độ lắm.”
“Hoa Lý!
Cô muốn ly hôn để đi tìm người trong mộng ở An Thành đúng không?”
Mỗi một giọng nói như vòng lặp vô tận vang dội bên tai, khiến đầu óc anh ong ong.
Tất cả những dấu hiệu ấy kết nối thành một vòng khép kín hoàn hảo, nối thành sự thật.
Anh nên nói gì đây?
Thế giới nhỏ bé quá chăng?
Hay là duyên phận?
Nhưng dẫu có là duyên, thì cũng là nghiệt duyên.Giang Phong là ba của Giang Toàn, còn người bạn gái tự nguyện rút lui kia chính là mẹ anh.Hoa Nhã cười khổ, thế này gọi là gì chứ?Với mối liên hệ này, cuộc gặp gỡ giữa anh và Giang Úc tuyệt đối không phải tình cờ.
Giang Úc nhất định biết những chuyện cũ năm xưa, nên mới mang theo mục đích tiếp cận anh.
Vậy Giang Úc muốn có được gì từ anh?Giang Toàn có biết không?
Nghe câu chuyện lần trước thiếu gia kể thì hình như hắn không biết, nhưng chỉ là hình như, không phải tuyệt đối.
Lòng bàn tay Hoa Nhã lạnh toát, anh không hề hay biết gì từ đầu đến cuối.
Trong một năm ở bên Giang Úc, anh không khác nào bị lột trần, phơi bày trước mắt người đàn ông đó.Anh chỉ nghe được góc nhìn của nhà trai trong lời kể của Giang Toàn, vậy góc nhìn của nhà gái thì sao?
Trong mắt bà ngoại, câu chuyện của mẹ rốt cuộc là như thế nào?“Giang Phong?”
Hoa Lệ Trân nhíu mày, hơi ngạc nhiên nhìn anh.
“Tiểu Dừa, sao con lại biết Giang Phong?”
“Là cái này, ngoại à.”
Hoa Nhã đưa tấm ảnh tới trước mặt bà, ánh mắt điềm tĩnh.
“Tối qua con dọn sách, nó rơi ra.”
Hoa Lệ Trân cầm lấy tấm ảnh, đôi mắt vẩn đục run lên, bà mất tự nhiên trả lời: “Ồ, một người không quan trọng.”
“Không quan trọng sao?”
Hoa Nhã nói khẽ: “Nhưng con muốn nghe chuyện giữa mẹ và ông ấy.”
“Mẹ con với hắn không có chuyện gì hết!”
Hoa Lệ Trân đứng bật dậy, giọng cao vút vì kích động, nhưng ngay sau đó bà bình tĩnh lại, chậm rãi ngồi xuống, thở dài nói: “Qua rồi, Tiểu Dừa, tất cả qua rồi, chúng ta đừng nhắc đến hắn nữa được không?”
“Ngoại, hôm đó người tới nhà mình tìm Giang Toàn…”
Hoa Nhã ngập ngừng một thoáng, nói: “Là em trai của Giang Phong.”
“Con trai của Giang Phong, là Giang Toàn.”
“Con nói cái gì?
Tại sao bọn họ lại đến huyện Đồng?
An Thành không đủ chỗ cho bọn họ sao?
Vớ vẩn!
Tất cả đều là vớ vẩn!”
Đã nhiều năm rồi Hoa Nhã mới nhìn thấy bộ dạng mất khống chế của bà ngoại.
Anh ngồi ngây ra đó, nghe ngoại chửi rủa nhà họ Giang từ trong ra ngoài.“Mẹ con từ chính thất bị biến thành kẻ thứ ba, con có biết nhà họ Giang hung hăng đến mức nào không?
Nhà họ có quyền có thế, ghê gớm lắm, tìm tới làng bảo trưởng thôn dẫn đến tận nhà mình.
Lúc ấy bà còn nghĩ có chuyện gì, ai ngờ người ta nói thẳng, bảo mẹ con rời khỏi con trai ông ta, nói con trai ông ta đã có hôn ước rồi.”
Hoa Lệ Trân đứng dậy đi qua đi lại, căm phẫn nói: “Khi đó sân nhà ta bị người vây chật kín, ai cũng tới xem trò vui.
Thời ấy, con gái mà bị tìm tới tận nhà, chẳng khác nào một sự sỉ nhục!”
Hoa Lệ Trân bước tới nắm lấy tay Hoa Nhã: “Dừa à, mẹ con cả đời này đều mạnh mẽ, nhưng khổ nỗi số mệnh bất hạnh.
Sau này sinh ra con, trong làng nhiều kẻ nói ra nói vào, chỉ đến khi mẹ con mua được nhà trên thành phố mới đỡ hơn.
Còn ba con thì ăn bám, hay lôi chuyện này ra đâm vào chỗ đau của mẹ con.”
“Người con nói tên Giang Úc kia, hôm đó bà vừa nhìn đã thấy quen mắt, không ngờ thật sự là người nhà họ Giang.
Hắn và con trai Giang Phong đến huyện Đồng làm gì?
Xem nhà ta sống thế nào sao?
Còn Giang Phong đâu?
Bao năm qua chẳng có tin tức gì, quay đi quay lại con trai đã lớn thế này rồi.
Chuyện năm đó lớn như vậy, hắn lại núp sau lưng sung sướng làm con rùa rụt cổ!”
“Ông ấy đi lính ở biên giới.”
Hoa Nhã giơ tay xoa lồng ngực đang nhói đau.
“Trong một lần xung đột biên giới, ông ấy…hy sinh rồi.”
“Cái gì?”
Hoa Lệ Trân sững lại, bà trầm ngâm: “Thôi, chuyện qua rồi thì để nó qua đi, nếu hôm nay con không lấy tấm ảnh này ra, bà cũng sẽ không nhớ lại nữa.
Tiểu Dừa, cái cậu bạn Giang Toàn kia, con bớt qua lại với nó thì hơn.
Những người như bọn họ, ta tránh càng xa càng tốt.”
“Vâng.”
Hoa Nhã cụp mắt nhìn tấm ảnh.
“Con biết rồi, ngoại.”
Lần thứ năm chiếc ốc vít rơi khỏi đĩa xe, Hoa Nhã thở hắt ra, bực bội quẳng cái cờ lê sang một bên, anh chui ra ngoài, châm một điếu thuốc hút.Đồng hồ rung lên, trên màn hình hiện mấy cuộc gọi nhỡ và tin nhắn chưa đọc, toàn là của Giang Úc và Giang Toàn, anh không trả lời cái nào.Bây giờ bọn họ đang ở An Thành, nói qua điện thoại cũng không nói rõ được.“Tiểu Dừa, hôm nay mày lạ nha.”
Vu Giai Khoát tháo găng tay, ngồi xuống bên cạnh anh uống nước.
“Nhìn buồn buồn ấy, sao thế?”
“Rõ lắm hả?”
Hoa Nhã hỏi.“Rõ lắm.”
Vu Giai Khoát gật đầu.
“Trên trán mày sáng choang mấy chữ “ông rất bực, đừng làm phiền ông đây”.”
Hoa Nhã bật cười.“Ai dám chọc giận Tiểu Dừa nhà chúng ta!”
Vu Giai Khoát giả vờ nghiêm mặt, xắn tay áo lên để lộ bắp tay rắn chắc.
“Anh Khoát chống lưng cho mày.”
“Thật không?”
Hoa Nhã dí tàn thuốc.“Thật chứ.”
Vu Giai Khoát nói.“Mày có lòng là được rồi.”
Hoa Nhã cười nói: “Không ai chọc tao cả, cảm thấy hơi không vui thôi.”
“Sao mày lại không vui?”
Vu Giai Khoát hỏi.“Khoát, mình đừng truy cùng hỏi tận nữa được không?”
Hoa Nhã thở dài.
“Cảm xúc mà, đâu ai nói trước được.
Lát nữa tao sẽ ổn thôi.”
“Được rồi.”
Vu Giai Khoát làm động tác kéo khóa miệng.
“Tao không hỏi nữa.
Chiều nay đi bắt hải sản không, đào vỏ sò á.”
“Đi.”
Hoa Nhã đáp.“Ê, Giang Toàn gọi cho tao này.”
Vu Giai Khoát móc cái điện thoại đang réo trong túi ra.
“A lô, Giang Toàn hả?
Tiểu Dừa sao, Dừa ở ngay cạnh tôi đây, đang sửa xe không mang theo điện thoại.
Ừ, được rồi.”
Nói rồi, cậu đưa điện thoại cho Hoa Nhã.Hoa Nhã khựng lại vài giây, mới đưa lên tai nghe.“Ngày mai tôi sẽ về.”
Giọng Giang Toàn nhẹ nhàng truyền tới.“Giang Úc đâu?”
Hoa Nhã lạnh nhạt hỏi.Hơi thở của Giang Toàn ở đầu dây bên kia ngừng một lát, lúc mở miệng lại thì giọng điệu có chút khó chịu: “Hỏi ông ấy làm gì?”
“Tôi hỏi thì cậu trả lời đi.”
Hoa Nhã nói.“Anh sao vậy?”
Giang Toàn lập tức trở nên cẩn thận, ngay cả thở mạnh cũng không dám: “Ngày mai ông ấy về cùng tôi.”
“Ừ.”
Hoa Nhã nói: “Tôi bận, cúp đây.”
“Tiểu-” Giang Toàn chưa kịp nói xong, Hoa Nhã đã dứt khoát ngắt máy.Vu Giai Khoát ngẩn người nghe giọng điệu lạnh nhạt của Hoa Nhã, nghi hoặc nói: “Sao mày lạnh lùng với Giang Toàn vậy?
Hai đứa cãi nhau à?”
“Không.”
Hoa Nhã chui xuống gầm xe.
“Khoát, chẳng phải mày nói không hỏi nữa sao?”
Một câu này dọa Vu Giai Khoát sợ, Tiểu Dừa lúc lạnh mặt đáng sợ muốn xỉu.
Cậu yên lặng uống thêm một ngụm nước, tiện tay trả lời tin nhắn Giang Toàn vừa gửi.Giang Toàn: Cậu chọc anh ấy à?Vu Giai Khoát: Tôi chọc hồi nào?
Rõ ràng là cậu chọc!Giang Toàn: Anh ấy xảy ra chuyện gì rồi sao?Vu Giai Khoát: Không có, không có chuyện gì cả.
Tối qua chúng tôi về nhà vẫn bình thường mà.Giang Toàn: Được, mai tôi về.Vu Giai Khoát: [ok]Trong lòng Hoa Nhã kìm nén, đến ngày Giang Úc trở về, anh chủ động gọi điện cho người đàn ông đó, có những chuyện không phải cứ nhẫn nhịn là sẽ qua, anh nhất định phải hỏi cho rõ.
Rốt cuộc vì sao mình mãi không nhìn thấu Giang Úc, rõ ràng gia đình ở An Thành, sự nghiệp thành công, vậy mà lại bám rễ ở cái huyện nhỏ như huyện Đồng, biết tất thảy mọi chuyện về anh, bây giờ nghĩ kỹ lại anh chỉ thấy quá đáng sợ.“Về chưa?”
Điện thoại vừa kết nối, Hoa Nhã hỏi.“Vẫn đang trên đường, khoảng hai tiếng nữa.”
Trong xe Giang Úc còn vang tiếng định vị.
“Sao vậy?”
“Ừ, muốn hỏi anh vài chuyện.”
Hoa Nhã nói.“Vậy lát nữa anh tới tìm em.”
Giang Úc nói: “Nhân tiện cùng ăn một bữa.”
“Anh ăn xong hẵng tới.”
Hoa Nhã cứng đờ nói: “Tôi sợ đến lúc ấy hai ta không có tâm trạng ăn cơm đâu.”
Giang Úc kinh ngạc bật cười: “Ồ, chuyện gì vậy?”
“Gấp gì.”
Hoa Nhã hừ nhẹ.
“Lái xe cẩn thận đi, cúp đây.”
Chưa đầy hai tiếng sau, Giang Úc đã gửi cho anh một định vị ở huyện Đồng, xem ra cơm cũng chẳng buồn ăn, đạp ga phóng thẳng về đây.Hoa Nhã bắt taxi đến Đại lộ Hoàng Hôn, vừa đúng lúc hoàng hôn mùa đông buông xuống.Giang Úc bước xuống xe đứng bên cầu ngắm biển, khoé mắt bắt gặp bóng dáng của Hoa Nhã bèn quay đầu lại.
Ngũ quan sắc bén, anh tuấn nhuốm màu u ám dưới ánh sáng ngược, y chăm chú nhìn cậu trai đang đi về phía mình.“Dạo này-” Giang Úc vừa định mở miệng, Hoa Nhã đã đập mạnh lòng bàn tay lên ngực y.
Hàng mi y run lên, kinh ngạc cụp mắt xuống, lúc này mới nhận ra dưới tay Hoa Nhã là…một tấm ảnh.Giang Úc hơi nhướn mày, nhân lúc Hoa Nhã buông tay khiến bức ảnh rơi xuống, y nhanh chóng chộp lấy, trong mắt phủ một tầng lạnh nhạt.“Muốn hỏi về Giang Phong?”
Giang Úc nói.“Ông ấy chẳng có gì để hỏi cả.”
Khuôn mặt Hoa Nhã không có cảm xúc gì, nhìn y nói: “Tôi hỏi, anh trả lời.
Hợp tác không?”
“Ừ, hợp tác.”
Giang Úc gật đầu, ánh mắt vẫn dừng trên bức ảnh.“Anh biết Hoa Lý đúng không?”
“Biết.”
“Giang Toàn có biết không?”
“Nó…biết một chút, nhưng không nhiều.”
“Tại sao anh lại đến huyện Đồng?”
“Vì em.”
“Vì tôi?”
Hoa Nhã nhíu mày.“Vì em.”
Giang Úc khẳng định.“Cuộc gặp gỡ giữa tôi và anh, là sắp đặt hay tình cờ?”
“Sắp đặt.”
Lúc này, đôi mắt đen của Giang Úc mới nhìn thẳng vào gương mặt anh.Hoa Nhã hít sâu một hơi: “Câu hỏi cuối cùng, tại sao anh lại vì tôi tới huyện Đồng?”
“Người xưa gửi gắm.”
Giang Úc nói: “Em còn nhớ hè năm ngoái, bà nội Giang Toàn nói với em, bà nhớ tới hai người bạn cũ không?”
“Một là Hoa Lý, một là Giang Phong.”
Giang Úc trầm giọng nói: “Năm đó ba anh xử lý chuyện này không tốt, để lại cho mẹ em tổn thương không thể bù đắp.
Trước khi Giang Phong hy sinh đã nói với anh, nhờ anh chăm sóc gia đình em.
Nhưng những năm ấy anh bận ở nước ngoài, đợi khi anh đến được huyện Đồng thì mẹ em đã mất, chỉ còn em và bà ngoại.
Vậy nên đêm mưa hôm đó anh mới nhặt được em, dẫn em đi theo.”
“Giang Úc, tôi có nên tin anh không?”
Mái tóc dài của Hoa Nhã bị gió thổi rối tung, đôi mắt nheo lại.
“Tôi có nên tin anh không?
Nếu tôi không phát hiện bức ảnh này, anh định lừa tôi mãi sao?”
Giang Úc im lặng.“Từ giờ trở đi, rời khỏi cuộc sống của tôi.”
Hoa Nhã nói từng chữ một: “Chuyện này không liên quan tới quá khứ, cũng không liên quan đến rối rắm đời trước.
Chỉ là tôi cảm thấy cách xa các người, với tôi sẽ tốt hơn một chút.”
“Tiểu Dừa…”
Giang Úc nhíu mày.
“Em sợ đúng không?
Lúc trước anh lựa chọn giấu giếm cũng là vì nghĩ em sẽ sợ, sẽ bài xích.
Đó là cách tốt nhất anh nghĩ ra để bù đắp cho gia đình em.
Anh không định không nói, ít ra cũng phải đợi đến khi em thi đậu đại học, có cuộc sống ổn định, chứ không phải ở cái tuổi 17 non nớt nhất của em.
Bản thân em cũng từng nói, thiếu niên đâu cần nghĩ quá nhiều.”
“Thôi, thế đi.”
Hoa Nhã mím môi cười nhạt, lùi ra sau một bước.
“Giang Úc, anh phải thừa nhận, chúng ta mãi mãi không cùng đường.”
“Sao lại không cùng đường?”
Giang Úc nhanh tay nắm chặt cổ tay thiếu niên, cúi đầu nói: “Giang Phong không thể bảo vệ người anh ấy yêu, nhưng anh có.
Bằng không em nghĩ vì sao anh có thể trong hai ngày giải quyết xong chuyện ở An Thành?
Còn một năm nữa thôi, chỉ cần một năm Giang Toàn không tới quấy rầy, em yên tâm chuẩn bị thi đại học, sau đó mọi thứ sẽ thuận lợi.
Tin anh đi, được không?”
Hoa Nhã dùng sức thoát khỏi tay y.
“Tôi về nhà đây.
Đừng tìm tôi, cũng đừng xuất hiện trước mặt tôi.”
Giang Úc mặc cho bóng lưng Hoa Nhã quay đi, cách y ngày càng xa.Thật ra trong lòng Hoa Nhã không có bao nhiêu giằng xé, biết rõ mọi chuyện xong thậm chí còn thấy nhạt nhẽo.
Cuộc nói chuyện với Giang Úc có thể nói là vô cùng bình tĩnh.Anh chỉ có một mục đích, tránh xa tất cả những người nhà họ Giang.
Anh không muốn bi kịch lặp lại, không muốn bà ngoại phải chịu tổn thương thêm một lần nữa.Nhưng…Giang Toàn đang đứng trước cổng nhà anh.Trái tim bắt đầu đập dữ dội, anh chợt thấy mệt mỏi.Giang Toàn đội mũ lưỡi trai hơi cúi đầu, đôi chân dài co lại tựa người vào tường, hắn kéo thấp vành mũ, chỉ thấy được đường viền cằm góc cạnh.
Nghe tiếng bước chân anh, hắn ngẩng đầu nhìn sang, lập tức đứng thẳng dậy.“Sao không vào nhà?”
Hoa Nhã nhàn nhạt hỏi.“Vừa mới tới.”
Giang Toàn nhìn anh, yết hầu khẽ lăn, nói: “Nói chuyện với Giang Úc thế nào?”
“À, cũng ổn.”
Hoa Nhã mở cửa vào nhà, bà ngoại vẫn chưa về từ xưởng mì.
Giang Toàn đứng trên bậc thềm ngoài cửa không bước vào, anh nói với thiếu gia: “Vào đi chứ.”
Giang Toàn đi vào, hắng giọng: “Có phải đã xảy ra chuyện gì không?”
“Ừm.”
Hoa Nhã ngồi xuống ghế đá, mắt cụp xuống: “Lại đây, ngồi đi, tôi cũng nói cho cậu nghe.”
Giang Toàn nghiêm túc ngồi xuống đối diện anh.“Bạn gái của ba cậu, họ Hoa đúng không?”
Hoa Nhã hỏi.“Đúng.”
Giang Toàn đáp rất nhanh.“Mẹ tôi cũng họ Hoa.”
Hoa Nhã chậm rãi nói: “Giang Úc bảo cậu biết một chút nhưng không nhiều.
Người con gái khiến ba cậu giận ông cậu vì chia rẽ đôi lứa...chính là mẹ tôi.”
Cả người Giang Toàn cứng đờ.“Chuyện năm đó, con cháu bọn mình không có mặt.
Những gì nghe được chỉ là đôi câu từ miệng người khác, ai nói thật, ai nói dối, ai thêm mắm dặm muối, ai bóp méo sự thật, chúng ta đều không biết.”
Hoa Nhã nói: “Nhưng có một điều chắc chắn, mẹ tôi thật sự là người vô tội nhất.”
“Xin lỗi, tôi…”
Giang Toàn không biết phải mở miệng thế nào.
Lời xin lỗi liệu có ích gì không?
Xin lỗi lúc này trở nên mỉa mai nhất.“Giang Toàn, tôi không vượt qua nổi khúc mắt này.”
Hoa Nhã chống tay lên trán, mệt mỏi nói: “Thật đấy.”
“Đừng thích tôi nữa, đừng thích tôi nữa.”
Hoa Nhã nhắm mắt lại.
“Cậu có thể rời khỏi thế giới của tôi không?”
Trái tim Giang Toàn vỡ vụn thành từng mảnh, đau đến mức hắn sắp không thể kiểm soát nổi hơi thở.“Tôi làm không được.”
Giang Toàn nghiến răng.“Cậu dựa vào đâu mà làm không được?
Đó là điều cậu nên làm nhất!”
Hoa Nhã đứng bật dậy, đôi mắt nâu nhạt hoe đỏ.
“Cậu hiểu gì chứ?
Năm đó, ông cậu giẫm nát lòng kiêu hãnh của mẹ tôi chỉ bằng một bàn chân.
Vì mấy người có quyền có thế nên dễ dàng như trở bàn tay.
Bây giờ!
Bây giờ tôi vẫn còn nghe người ta nói mẹ tôi đáng chết!
Là báo ứng của bà ấy!
Nhưng ai biết được sự thật là gì?
Tôi không muốn trở thành Hoa Lý thứ hai.
Còn cậu, đừng trở thành Giang Phong thứ hai.”
Nhưng mà, nhưng mà anh không đủ dũng khí để bước qua lằn ranh ấy.