[BOT] Wattpad
Ban Quản Trị
- 25/9/25
- 89,780
- 0
- 0
[Edit/Full] Nhiên Triều - Six7
Ngày mưa (37)
Ngày mưa (37)
Hoa Nhã liếc nhìn đồng hồ, khoảng một phút sau, Văn Đào và mấy thằng lớp hắn mở tung cửa ký túc, khí thế hùng hổ lao về phía anh, gần như trong tay đứa nào cũng cầm theo cán cây lau nhà.“Ở đây.”
Giang Toàn duỗi cánh tay dài, ấn lên vai Văn Đào, thuận theo đà kéo hắn lảo đảo một cái, môi mỏng lạnh lùng bật ra hai chữ: “Cháu trai.”
Đoán chừng là đợi trận này từ lâu, hai bên ra tay đều rất tàn nhẫn.
Cả hành lang toàn là học sinh, không phân rõ ai với ai, đánh đến đỏ mắt thì đến mấy đứa đứng xem cũng không tha, vung xẻng lên là quật luôn.Hoa Nhã dùng cán cây lau nhà kẹp cổ một tên đang đánh nhau với Vu Giai Khoát, kéo đối phương ra sau rồi đá thẳng một cú.Nói đi cũng phải nói lại, sức chiến đấu của lớp văn hóa vẫn kém hơn một chút so với đám học sinh thể thao bên Văn Đào, nếu tối nay không gọi Đinh Thừa tới, một mình Hoa Nhã với Giang Toàn thì thật sự khó xoay sở nổi.Đinh Thừa đánh đến đỏ mắt, cú nào chuẩn cú đó, mấy lần cứu được Cố Gia Dương, Đảng Hách và mấy nam sinh khác trong lớp 3.
Khóe mắt Hoa Nhã đảo qua, thấy Văn Đào bị Giang Toàn áp chế hoàn toàn, thậm chí còn bị đè xuống đất đánh.Mi mắt anh giật giật, tư thế của thiếu gia vừa nhìn là biết đã từng luyện qua, mà còn là kiểu được huấn luyện chuyên nghiệp.“A!”
Máu mũi Văn Đào chảy ròng ròng, loang lổ nửa khuôn mặt, hắn nằm ngửa ra đất, thống khổ rên rỉ.“Phục chưa?”
Giang Toàn quỳ một gối xuống đất, đốt ngón tay thon dài bị trầy do ma sát, máu chảy dọc theo kẽ tay, hắn vỗ vỗ mặt Văn Đào.
“Vênh tiếp đi, sao không vênh?”
“Xin lỗi.”
Ánh mắt thiếu gia lạnh lẽo, túm tóc Văn Đào lôi đến trước mặt Hoa Nhã, trầm giọng nói.Văn Đào không cam tâm, nghiến răng ken két phun ra hai chữ: “Xin lỗi.”
Hoa Nhã cụp mắt, lạnh nhạt nhìn Văn Đào bị đánh đến mặt mũi bầm dập, đồng phục bê bết máu, dùng cán lau nhà nâng cằm đối phương lên.“Thế nào?
Đây là kết cục mày muốn đúng không?”
Hoa Nhã hỏi.“Anh em à.”
Văn Đào cười khẩy, phun một ngụm máu lẫn nước bọt xuống đất.
“Đệt mẹ, sớm bảo thằng đầu đinh này là chó điên thì tao còn đánh làm gì?
Tao gọi thẳng viện tâm thần cho rồi.”
Giang Toàn nheo mắt, ngậm một điếu thuốc, cười lộ hàm răng trắng, cảm thấy từ Văn Đào dùng để hình dung mình khá lạ tai.
Hắn không nổi giận, cũng không phản bác.“Được thôi, đánh không lại là không lại.”
Văn Đào nói tiếp: “Chuyện hôm nay coi như xong, sau này tao không động đến mày, mày cũng đừng động đến tao, hai lớp chúng ta nước sông không phạm nước giếng.”
“Mẹ mày!”
Vu Giai Khoát tức giận mắng, bên phía bọn họ vẫn chưa kết thúc, cũng không biết có đang đánh đúng người lớp Văn Đào không.Giang Toàn chuẩn bị xông lên giúp, trong đám đông có người hét to: “Hiệu trưởng Hầu tới rồi!
Hiệu trưởng Hầu tới rồi!”
Hắn quay đầu nhìn Hoa Nhã, hai người chạm mắt nhau.Không còn kịp nữa.
Hiệu trưởng Hầu, thầy giáo vụ và giáo viên chủ nhiệm của hai lớp bước nhanh tới cửa hành lang tầng bốn.
Hành lang vốn chật như nêm vì đám đông vây xem lập tức tan tác như ong vỡ tổ, ai về phòng nấy, ai tìm mẹ người nấy, mấy đứa tham gia đánh nhau cũng định chuồn êm, nhưng Phùng Khuyết Đức nghiêm giọng quát: “Đứa nào chạy thì trích xuất camera, bắt được sẽ đuổi học thẳng tay!”
Đèn cảm biến cả tối nay không tắt lấy một lần, chiếu sáng đống hỗn độn trong hành lang.Cán chổi gãy, xẻng, cây lau nhà, chậu rửa mặt thủng lỗ, còn có chiếc dép không biết của đứa hóng chuyện nào đánh rơi, thêm vào đó là những vệt máu loang lổ, hoàn toàn không giống một khu ký túc xá nam của trường học.“Đứng thành hàng cho tôi!”
Hiệu trưởng Hầu sa sầm mặt.
“Nhanh lên!”
Lớp 3 và lớp 17 lục đục bước ra, dựa lưng vào tường xếp hàng.
Lúc này mới nhìn rõ đêm nay hai bên có bao nhiêu người, bên Văn Đào hơn chục mạng, bên Hoa Nhã cũng hơn chục, mà Đinh Thừa chưa kịp chuồn cũng đứng lẫn trong đám lớp 3, bị bắt nghe hiệu trưởng răn dạy.“Muốn tạo phản hả?
Hả?
Đây là trường học, không phải trại giam!”
Hiệu trưởng Hầu nói: “Dám kéo bè kéo lũ đánh nhau trong ký túc xá, các em là trường hợp đầu tiên đấy.
Ai cầm đầu?
Tự giác bước ra!”
Lớp 3 coi trọng tình nghĩa, tất cả đồng loạt bước ra.
Lớp 17 chỉ có một mình Văn Đào, trông có vẻ lạc lõng.Thầy Hàn nhìn nhóm của Hoa Nhã, đau đầu xoa trán.“Là em cầm đầu.”
Hoa Nhã nói: “Xin lỗi thầy Hầu, em tự nguyện nhận mọi hình phạt.”
“Không phải anh ấy, là em.”
Giang Toàn nói tiếp: “Chuyện đánh nhau hôm nay là do em bất mãn với bạn Văn Đào lớp 17 trong hội thao lần này.
Vì em bốc đồng nên mới dẫn đến hậu quả và cục diện như hiện tại.
Em tự nguyện chịu toàn bộ hình phạt, các bạn khác đều là bị em ép buộc.”
Nghe xong lời Giang Toàn, trong lòng Hoa Nhã chồng chất đủ loại cảm xúc hỗn loạn, kinh ngạc, khó hiểu, còn có chút...rung động.
Anh thấy những lời này mà phát ra từ miệng Giang Toàn là chuyện rất khó tin, nhưng hắn thật sự nói ra rồi.“Không, là em…”
“Thật ra là em…”
Giang Toàn vừa dứt lời, bọn Vu Giai Khoát lập tức lần lượt chen nhau nhận tội cầm đầu.“Đừng giành, không em nào chạy thoát được đâu.”
Hiệu trưởng Hầu nói: “Bất kể các em vì lý do gì, dám công khai tụ tập đánh nhau trong ký túc xá là đã không để kỷ luật và nội quy nhà trường vào mắt, nên tất cả những ai có mặt hôm nay, mỗi người viết một bản kiểm điểm 3000 chữ, sáng thứ hai lên bục phát biểu đọc trước toàn trường, kỷ luật sẽ ghi vào học bạ.
Còn bao giờ được xóa thì phải xem biểu hiện sau này của các em.”
Ở Nam Thành, bị ghi kỷ luật là chuyện rất nghiêm trọng.
Nếu lên 12 mà vẫn chưa xóa được, sẽ không đủ điều kiện tham gia thi đại học, hơn nữa còn lưu vào học bạ, tương đương với một vết nhơ.“Thầy Hàn, thầy cho tôi một lời giải thích đi, học sinh lớp thầy đánh học sinh lớp tôi thành ra như vậy, nói thế nào đây?”
Bà la sát của lớp 17 mở miệng: “Chiều còn đường hoàng nói lớp thầy nhất quyết không xin lỗi, tối đến đã đánh nhau với lớp tôi rồi, nếu không phải cố tình dung túng thì là gì?
Theo tôi thấy, thầy Hầu, chỉ phạt thế này thôi chưa đủ, ít nhất lớp 3 phải bồi thường tiền thuốc men, còn phải mời phụ huynh đến để làm tư tưởng cho tốt.
Cứ thế này thì còn ra thể thống gì nữa?
Ai không hài lòng là hẹn nhau đánh hội đồng, Nam Thành còn cần danh tiếng nữa không?”
Giang Toàn mặt mày trầm xuống, định bước lên phía trước thì bị Hoa Nhã nắm cổ tay.“Cô Lương, tôi nghĩ học sinh đứng trước mặt bây giờ là của cả hai lớp, đúng không?
Này, sao qua lời cô lại biến thành lỗi của mỗi lớp tôi vậy?
Chụp mũ cũng không phải chụp kiểu này.”
Giọng thầy Hàn nặng nề hơn chút: “Chuyện tối nay ai cũng có vấn đề, chứ không phải thiên vị lộ liễu như cô!
Ai mà không thiên vị học sinh lớp mình?
Tôi cũng muốn thiên vị đây, nhưng thầy hiệu trưởng nói vậy rồi thì tôi cũng không có ý kiến gì.”
“Thầy Hàn, thầy nói vậy là-” Lời cô Lương bị hiệu trưởng cắt ngang.“Cả hai giáo viên chủ nhiệm phải chú ý hơn đến vấn đề trong lớp mình.”
Thầy hiệu trưởng nói, chỉ vào Hoa Nhã.
“Thầy Hàn, Hoa Nhã là lớp trưởng lớp thầy đúng không?
Tôi rất có ấn tượng với em này, học giỏi, lần nào cũng đứng nhất, nhưng hình như đã viết kiểm điểm mấy lần rồi thì phải?
Chúng ta dạy học sinh cái gì?
Đức, trí, thể, mỹ, lao, nhưng lớp trưởng của thầy thì không thấy chữ “đức” ở đâu cả.
Em ấy nghĩ mình học giỏi là có thể muốn làm gì thì làm ư?”
“Lớp trưởng của tôi, tôi biết phẩm chất của em ấy thế nào.”
Thầy Hàn nhàn nhạt nói, ngang nhiên chặn lời hiệu trưởng.
“Học giỏi tất nhiên là có thể muốn làm gì thì làm, dù sao một năm nữa thi đại học, tỷ lệ đậu của Nam Thành không phải vẫn dựa vào những học sinh giỏi này sao?”
“Chuyện tối nay, mọi người hãy tự kiểm điểm lại cho tốt.”
Hiệu trưởng Hầu nghẹn họng, nhanh chóng chuyển chủ đề: “Lần sau mà còn tiếp tục thì không chỉ đơn giản là kỷ luật hay viết kiểm điểm đâu.
Cô Lương, cô đưa học sinh lớp mình đi bệnh viện kiểm tra đi.”
Hiệu trưởng Hầu đang nói đến Văn Đào mặt mũi đầy máu.“Còn ai cần đi viện nữa không?”
Chủ nhiệm bên cạnh hỏi.“Không ạ.”
Bọn họ lắc đầu, nói.“Thật ra em không cần đi viện đâu.”
Văn Đào hít hít mũi, nói: “Chỉ là chảy ít máu mũi thôi.”
“Đi, nhất định phải đi.”
Cô Lương không cho phản bác, ánh mắt quét qua đám học sinh lớp 3 và thầy Hàn.
“Đi chụp phim, nhỡ đâu xương bị tổn thương thì sao?
Nếu bị thương thật thì quay lại tìm họ giải quyết.”
Sau khi hiệu trưởng rời đi, thầy Hàn vẫn đứng yên tại chỗ, nhướn mày nhìn Đinh Thừa.Rất lâu rồi Đinh Thừa không nhìn thẳng vào mắt của giáo viên, lúc này bị ánh mắt xét nét của thầy Hàn nhìn chằm chằm, nỗi sợ hãi bị thầy cô áp chế suốt bao năm bỗng trỗi dậy trong lòng.Muốn trốn.Hắn giả vờ kéo dây khóa áo đồng phục.Kéo không nổi, vừa nãy đánh nhau làm hỏng rồi.Hắn vô thức nheo mắt liếc thầy Hàn một cái, trời ạ, sao vẫn còn nhìn mình vậy.Đinh Thừa bất đắc dĩ, ngẩng đầu lên nhìn trời.“Ồ, sao tôi không biết, lớp mình lại âm thầm có thêm học sinh mới vậy nhỉ?”
Thầy Hàn chậm rãi nói.“Thầy Hàn, cậu ấy…”
Hoa Nhã vẫn còn nghĩ về chuyện lúc nãy thầy Hàn đứng ra nói đỡ cho anh trước mặt hiệu trưởng, không khỏi cảm thấy áy náy về chuyện tối nay.
“Cậu ấy là bạn ngoài trường của em.”
“Học trường nào?”
Thầy Hàn gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.“Trường nghề ạ, thầy.”
Đinh Thừa vội vàng nói: “Em xin lỗi thầy, em nghe nói anh em bị bắt nạt nên mới chủ động đến giúp, sau này em không làm vậy nữa, thật đấy, thầy đừng trách cậu ấy.”
“Mấy đứa nhóc này đúng là biết trọng nghĩa khí.”
Thầy Hàn cười cười: “May mà hôm nay hiệu trưởng không làm căng, không thì tôi cũng không biết phải bao che cho đám nhóc không khiến người ta bớt lo như mấy em thế nào.”
“Không trôi cục tức này mà.”
Vu Giai Khoát uể oải nói: “Xin lỗi thầy Hàn, sẽ không có lần sau đâu thầy.”
“Không có lần sau nữa.”
Cả đám phụ họa theo, dáng vẻ ngông cuồng tuổi thiếu niên tan biến sạch sẽ.“Ừ, biết sai là tốt.”
Thầy Hàn ngáp một cái: “Tôi vừa định leo lên giường nằm thì hiệu trưởng gọi điện đến, làm tôi giật mình tưởng mấy đứa bị thương gì rồi.
Nghỉ Quốc khánh xong thì viết kiểm điểm cho đàng hoàng, biểu hiện nghiêm túc vào, tranh thủ kỳ sau xóa kỷ luật đi, nghe rõ chưa?”
“Nghe rõ ạ.”
Bọn họ đồng thanh đáp.Hơn chục thiếu niên mệt mỏi lết về tầng sáu.
Đám con trai ở phòng khác của lớp 3 nghe tin chạy ùa ra hỏi chuyện được xử lý sao rồi.Hoa Nhã không có tâm trạng nói chuyện, toàn là Vu Giai Khoát với Cố Gia Dương trả lời.
Một mình anh đi đến bồn rửa rửa mặt, nghe thấy Đinh Thừa hỏi: “Hoa à, tối nay tao ngủ với mày nha.”
“Ừ.”
Hoa Nhã đáp một tiếng.“Có bị thương không?”
Giang Toàn đứng cạnh anh, bóp kem đánh răng hỏi.“Không.”
Hoa Nhã nói: “Cậu thì sao?”
“Không.”
Giang Toàn trả lời.“Cái này không phải bị trầy à?”
Hoa Nhã chỉ vào đốt ngón tay hắn.
“Tôi có thuốc sát khuẩn, lát nữa cậu thoa chút đi.”
“Được.”
Giang Toàn ngẩn người một chút, trả lời.“Chậc, ký túc trường này đúng là sướng hơn bên trường nghề.”
Đinh Thừa cảm thán.
“Giường đơn này, quạt trần này, cả phòng tắm riêng nữa, lại thêm một ngày ghen tị.”
“Có gì mà ghen với quạt trần.”
Đảng Hách nghe vậy cười.
“Quạt của bọn tôi có cũng như không, có kêu mà không có gió.”
“Phòng tôi không có quạt luôn.”
Đinh Thừa nói: “Phòng tắm riêng cũng không có.”
“Không sao.”
Vu Giai Khoát nói: “Ráng chịu thêm một năm nữa, thời gian trôi nhanh lắm.”
“Đúng rồi, mấy câu tôi nói nhiều nhất là ráng thêm chút nữa là qua thôi.”
Đinh Thừa thở dài.Rửa mặt xong, Đinh Thừa nhắc lại việc tối nay sẽ ngủ chung với Hoa Nhã.
Giang Toàn đang ngồi trên giường trả lời tin nhắn, tay khựng lại, trên người như có hàng vạn con kiến bò, trong miệng không hiểu sao lại dâng lên một vị chua chua.Dư Tẫn: Ừm, cảm giác này của mày là đang ghen đấy.“Thuốc.”
Hoa Nhã ném hộp thuốc nhỏ được bọc cẩn thận lên giường trên của Giang Toàn.“Cảm ơn.”
Giang Toàn đặt điện thoại xuống, đón lấy, mở hộp ra nhìn thử, thuốc bên trong đều được dán nhãn tên, phần lớn là thuốc sát khuẩn và chống viêm, hắn lấy chai povidone ra, trầm mặc thở dài.Chua xót, nghẹn ngào, bức bối.Hắn không nhịn được nghĩ, ba đang làm gì?
Rõ ràng là người tình nhỏ, vậy mà Hoa Nhã đánh nhau, bị thương, ba lại không mấy để ý hay quan tâm.Dưới giường truyền đến tiếng Đinh Thừa và Hoa Nhã nói chuyện, hắn càng thêm bực bội, liền gửi một tin nhắn cho Dư Tẫn.JX119: Gửi cho tao vài bức thư tình Đường Bạc viết cho mày đi.Dư Tẫn: [hình ảnh] [hình ảnh] [hình ảnh] [hình ảnh] [hình ảnh]Dư Tẫn: Đừng đạo văn đó, viết xong gửi tao xem, đạo là tao kiện mày.JX119: Ừ.Dư Tẫn: Cố lên A Toàn [cổ vũ]Giang Toàn tập trung nhìn mấy bức thư tình Đường Bạc viết cho Dư Tẫn, toàn thân nổi da gà.Đây là tình yêu giữa hai đứa con trai?Một thằng trai thẳng như hắn, chỉ nhìn mấy bức thư thôi cũng cảm nhận được tình ý lồ lộ của Đường Bạc qua từng trang giấy.Hắn mở ghi chú trên điện thoại, gõ rồi xóa, xóa rồi gõ, cực kỳ không hài lòng với cái giọng văn non nớt như học sinh tiểu học của mình.Hoa Nhã.Không, nghe tuỳ tiện quá.Hoa Nhã thân mến.A…buồn nôn vãi.Mẹ nhỏ?Má nó, biến đi, mẹ nhỏ cái gì?
Hoa Nhã là Hoa Nhã.Tiểu Dừa thân mến.Cảm giác xa cách quá, cứ như không thân thiết lắm.Anh…Giang Toàn mắt díp cả lại mà vẫn chưa gõ xong câu mở đầu của bức thư tình, trong lúc mơ màng, có người vỗ lên gối của hắn.“Giang Toàn?”
Là giọng thiếu niên lành lạnh dễ nghe.“Ừm?”
Đèn trong phòng đã tắt hết, Giang Toàn nửa tỉnh nửa mê mở mắt ra, gương mặt yêu kiều của Hoa Nhã mờ ảo dưới ánh sáng yếu ớt từ điện thoại.“Tôi lên ngủ với cậu.”
Hoa Nhã nói nhỏ: “Thừa nghiến răng, tôi không ngủ được.”
Giang Toàn lập tức tỉnh táo, cơn buồn ngủ bay biến sạch: “Được, anh lên đi.”
Nói rồi đưa tay ra kéo Hoa Nhã một phen.Trong hơi thở là mùi sữa tắm quen thuộc, kèm theo cảm giác ngưa ngứa khi đuôi tóc dài quét qua mặt.Hai thiếu niên thân cao chân dài chen chúc trên chiếc giường đơn chật hẹp của ký túc, không chừa lấy một khe hở, gần như da kề da.
Giang Toàn sợ Hoa Nhã bị ép nên cố dịch sát vào tường, nhưng cũng không có tác dụng gì.Bây giờ thời tiết không còn nóng như tháng bảy, tám giữa hè, nhưng làn da tiếp xúc vẫn nóng ran, nhịp thở đều và nhẹ của Hoa Nhã như bị phóng đại truyền vào tai hắn.Hắn mở điện thoại lên lần nữa, cảm hứng như suối nguồn tuôn trào, lách cách gõ ra thư tình, soạn bản nháp trước, rồi mới chép ra giấy.Tối nay, Giang Toàn thức trắng đêm.