[BOT] Wattpad
Ban Quản Trị
- 25/9/25
- 89,780
- 0
- 0
[Edit/Đm] Người Trong Tim Tôi
Chương 178: Thử thách
Chương 178: Thử thách
Cảnh sát Phương trở về đội hình sự, lập tức lật lại toàn bộ hồ sơ cũ trong đêm.
Ông từng nghe qua vài vụ án Giang Diệu xử lý sau khi gia nhập Cục nhưng chưa bao giờ đào sâu.
Tài liệu trong tay chủ yếu là những gì Giang Diệu gặp phải trước khi trở thành người thi hành.Ba vụ án.[Vụ án mạng trong phòng tập nhảy], [Vụ Ôn Lĩnh Tây bị chặt đầu] và [Vụ Giáo sư Giang nhảy lầu].
Khác với cách đặt tên của Cục Quản lý, đội hình sự quen gắn tên người với từ khóa, vừa dễ ghi nhớ vừa tiện điều tra.Cảnh sát Phương quyết định bắt đầu từ [Vụ Giáo sư Giang nhảy lầu].Theo tài liệu Giang Diệu cung cấp, vụ này nằm trong hạng mục [Bệnh mắt đen].
Ông từng nghe qua, nhưng chưa bao giờ rõ ngọn ngành.
Cục Quản lý khống chế dư luận quá chặt chẽ, không để bất kỳ tin tức lọt nào ra ngoài.
Ngay cả sinh viên của Đại học Nghi Giang cũng không biết về [Bệnh mắt đen].
Hầu hết tất cả chỉ nghĩ mình gặp phải hiện tượng ruồi bay do mệt mỏi và căng thẳng quá mức, khiến bóng đen xuất hiện trước mắt.
Còn về cái chết của hiệu trưởng và Giáo sư Giang... truyền thông đưa tin rằng do gặp phải áp lực, hiệu trưởng đã đưa ra quyết định sai lầm, tưởng trường có dịch bệnh.
Để tránh lây lan cho cộng đồng, ông cố chấp muốn phong tỏa trường học.Vì để bảo vệ sinh viên, Giáo sư Giang đã tranh cãi kịch liệt với hiệu trưởng.
Hiệu trưởng nhận ra sai lầm của mình nên tự sát trong văn phòng.
Giáo sư Giang thì đuổi theo một sinh viên định tự tử lên sân thượng ký túc xá, trong lúc giằng co, cả hai cùng rơi xuống. ...Đúng vậy, trong vụ án này vẫn còn một nạn nhân nữa.
Đó là một sinh viên có tên là Tống Bân.
Vụ án này do một tổ chuyên án khác phụ trách, không có cảnh sát Phương.
Những thông tin ông biết được đều là nhờ thông báo chính thức của cảnh sát: Nạn nhân Tống Bân là một sinh viên có tính cách rất kỳ quặc.
Sau khi trường bị phong tỏa, tinh thần cậu ta không ổn định nên nhất thời nghĩ quẩn, định nhảy lầu tự sát.
Vừa hay, cảnh tượng đó lại bị Giáo sư Giang bắt gặp, ông khuyên can mãi mà không được.
Khi Tống Bân nhảy xuống, ông lao đến để kéo đối phương lại.
Kết quả là không những không cứu được mà Giáo sư Giang còn bị kéo xuống cùng.
Đúng là quá xui xẻo.Cảnh sát Phương còn nhớ lúc đọc được thông báo này, ý nghĩ thoáng qua trong đầu ông chính là: Quá xui, chắc chắn trong chuyện này có gì đó mờ ám.Giờ xem báo cáo hạng mục của Cục Quản lý, ông mới biết mình đoán đúng.
Nhưng không ngờ sự thật còn ly kỳ hơn cả câu chuyện trong thông báo.
Tống Bân và hiệu trưởng hóa thành quái vật, thì ra cái gọi là hiện tượng ruồi bay là biểu hiện của bệnh ô nhiễm...
Cái chết của Giang Nhất Hoán càng kỳ lạ hơn.
Không chút dấu hiệu nào báo trước, ông đột nhiên rơi xuống từ trên cao, chết trước mặt Giang Diệu.
Cứ như thể trên sân thượng có ai đó chọn đúng thời điểm, ném Giang Nhất Hoán xuống.
Rùng rợn đến mức khó tin.Khi đó, cảnh sát Phương chỉ biết Giang Diệu mất cha.
Ông không ngờ sự thật còn tàn khốc gấp bội.Không chỉ tàn khốc mà còn kinh hoàng.
Rốt cuộc kẻ kia hận Giang Diệu đến mức nào?Phải căm hận đến đâu mới ra tay với cả những người quanh cậu?Cảnh sát Phương thầm thở dài, ông lăn chuột, tiếp tục xem bản ghi camera.
--- Đây là bản ghi 20 ngày, tức là 10 ngày trước và sau vụ án.
Ông không phụ trách [Vụ Giáo sư Giang nhảy lầu] nhưng với tư cách là Đội trưởng Đội Hình sự Số Một, ông có quyền xem toàn bộ bằng chứng đồng nghiệp đã thu thập được.Bản ghi này được sao chép từ camera của Đại học Nghi Giang ngay sau khi vụ án diễn ra.
Bản ghi bao quát hàng trăm camera trong trường từ tòa giảng đường, ký túc xá, quảng trường, căng tin...
đến hơn chục cổng ra vào lớn nhỏ.
Dù không ăn không nghỉ, tua nhanh gấp hàng chục lần thì muốn xem hết chúng cũng mất vài ngày.
Cảnh sát Phương không có nhiều thời gian đến thế.
Nhưng ông có mục tiêu và định hướng.
Ông nhập dữ liệu ngoại hình của bác sĩ Từ -- hay "Lục Chấp" vào, dùng phần mềm nhận diện nội bộ của cảnh sát để lọc lại bản ghi.
Chẳng mấy chốc, hệ thống trả về 732 đoạn video, đây đều là những cảnh có thể chứa người này.
Cảnh sát Phương châm điếu thuốc, bắt đầu đối chiếu từng khung hình.
Ba tiếng sau.
"Quả nhiên..."
Cảnh sát Phương nheo mắt lại, hơi nghiêng người nhìn sát màn hình.
Trước một tòa giảng đường, bác sĩ Từ mặc vest đen ngẩng đầu lên, mỉm cười nhìn về phía nào đó.
Khoé miệng hắn hơi cong, nụ cười rất mơ hồ, nó làm cảnh sát Phương cảm thấy khó chịu.Ông lăn chuột, video nhảy sang khung tiếp theo.
Mất tăm.
Bác sĩ Từ đã biến mất.
Quay lại khung trước, bác sĩ Từ xuất hiện.
Quay lại nữa.
Trước tòa giảng đường lại trống không. ...Camera ghi 24 khung hình mỗi giây.
Nghĩa là một khung hình kéo dài 1/24 giây.
Sống lưng cảnh sát Phương lạnh toát.
Ông dùng phần mềm nhận diện, quét lại toàn bộ video.
Kết luận là --- không còn gì nữa.
Trong 20 ngày trước và sau vụ án, tất cả bản ghi camera chỉ bắt được bác sĩ Từ trong đúng một khung hình duy nhất.
Chỉ vỏn vẹn 1/24 giây.
Còn về chuyện bác sĩ Từ đã vào Đại học Nghi Giang thế nào, rời đi khi nào... thì không thể truy ra được.
Hắn như một... bóng hình.
Đột ngột xuất hiện trong đoạn video.
Không nguyên nhân, không kết quả, không khởi đầu, không điểm đến.
Chỉ hiện lên một lần.
Rồi biến mất.
Cảnh sát Phương quay lại khung hình bác sĩ Từ xuất hiện.
Hình ảnh trên màn hình dừng ở cảnh bác sĩ Từ khẽ ngẩng đầu lên, nở nụ cười mơ hồ.
Cảnh sát Phương đột nhiên rùng mình.
--- Hắn đang nhìn về phía này.
Trong khoảnh khắc đó, ông cảm nhận được nỗi sợ chưa từng có trong hơn mười năm làm cảnh sát.
--- Hắn đang nhìn về phía này.
Xuyên qua camera, qua không gian và cả thời gian, người đàn ông kỳ lạ ấy đang nhìn về phía này.Nhìn thẳng vào ông.
---Ivan nhắn tin, nói mấy ngày qua bác sĩ Từ đi làm bình thường, không có gì lạ.
Bác sĩ Từ vẫn thuộc Phòng Tư vấn Tâm lý.
Vì lý do an toàn, Giang Diệu bí mật liên lạc với người phụ trách, yêu cầu dừng toàn bộ ca điều trị của bác sĩ Từ, chuyển giao cho người khác.
Bác sĩ Từ phụ trách khá ít bệnh nhân, Giang Diệu là một trong số đó.
Bên Phòng Tư vấn Tâm lý cũng khá ưu ái cho Giang Diệu, họ sắp xếp bác sĩ Từ phụ trách ít bệnh nhân để tập trung chữa trị cho cậu.
Dù gì, thân phận của Giang Diệu cũng rất đặc biệt, cậu là người của Tần Vô Vị.
Giờ tạm rút hết bệnh nhân của bác sĩ Từ cũng không quá lộ liễu.
Dù sao thì vài bệnh nhân ít ỏi của hắn cũng thường không tái khám đúng hạn, vắng mặt vài ngày là chuyện hết sức bình thường.
Cảnh sát Phương đến nhà Giang Diệu đúng theo ngày hẹn, Tần Vô Vị cũng vừa quay về từ Khu Hành chính Số Năm.Cả hai người đều trông rất mỏi mệt.Cảnh sát Phương và Tần Vô Vị đều mang vẻ mặt nặng nề, Giang Diệu lặng lẽ vào bếp, rót trà cho cả hai.
Dù sao cảnh sát Phương cũng không thuộc Cục Quản lý, không thể đến đó thường xuyên.
Huống chi bây giờ bác sĩ Từ vẫn đang ở Cục, tâm trạng của cả bọn đều rất tệ.Trụ sở Cục Quản lý không còn là nơi an toàn nữa.
"Cậu nhóc Sa Quốc kia vẫn ổn chứ?"
Cảnh sát Phương châm điếu thuốc, nét mặt có chút lo lắng.
"Tạm thời vẫn chưa có động tĩnh gì."
Tần Vô Vị bình thản đáp: "Có lẽ bác sĩ Từ đang đợi thứ gì đó."
Cảnh sát Phương cau mày.
Ông quá quen với cảm giác này.
Trước khi ngồi ghế Đội trưởng Đội Hình sự Số Một Nghi Giang, ông từng tham gia truy quét ma túy ở biên giới.
Những tên trùm buôn ma túy xảo quyệt cũng có lúc im ắng ẩn mình, chờ đúng thời khắc rồi bất ngờ lao ra như rắn độc, cắn chết con mồi.Rốt cuộc bác sĩ Từ đang đợi thứ gì?
Con mồi hắn nhắm đến là ai?
Giang Diệu rót ba cốc trà nóng.
Trời trở lạnh, biệt thự nhà họ Giang lâu ngày vắng người càng thêm lạnh lẽo buốt giá.
Chỉ có hơi trà bốc lên trong cốc như chút ấm áp mong manh còn sót lại giữa căn nhà trống trải.
"Tổng hợp thông tin đi."
Tần Vô Vị nhận lấy cốc trà, tùy ý đặt xuống bàn.
"Ừm."
Giang Diệu gật đầu, kéo ra một bảng trắng từ sau ghế sofa.
Thấy bảng trắng mới tinh, cảnh sát Phương không khỏi bật cười: "Cậu chuẩn bị cả cái này đấy à."
Đội hình sự của họ cũng hay dùng loại bảng trắng ấy.
Phòng họp nào cũng có , tiện cho việc vẽ sơ đồ quan hệ và tổng hợp manh mối.
"Ừm."
Giang Diệu gật đầu, lấy ra ba cây bút, phát cho mỗi người một chiếc rồi ngồi xuống ghế sofa.
Cậu cầm cây bút dầu thô to trong tay như đang cầm cọ vẽ.Tần Vô Vị vô thức liếc ra sân, thấy giá vẽ trong sân đã được cất đi từ lúc nào không hay.
Ngày trước, Giang Diệu còn dùng tranh vẽ nguệch ngoạc để làm báo cáo hạng mục.
Tần Vô Vị chẳng hiểu cậu vẽ gì, phải giao tiếp một hồi lâu với cậu nhóc tự kỷ này mới lần ra được chi tiết.
Còn bây giờ, Giang Diệu đã biết chuẩn bị bảng trắng và bút, nghiêm túc bàn luận vụ án.
Sự thay đổi này...
Không, phải gọi là [sự trưởng thành] này.
Cái giá phải trả của nó quá đắt.Tần Vô Vị nhắm mắt, gạt bỏ những suy nghĩ không cần thiết, trầm giọng mở lời: "Tôi trước.
Về Hội Đồng Sự."
Cảnh sát Phương và Giang Diệu đồng loạt nhìn sang.
"Chi nhánh cuối cùng của Hội Đồng Sự đã bị chúng tôi phá bỏ, không cần phải kể đến quá trình."
Tần Vô Vị thản nhiên bỏ qua mấy trận chiến kinh tâm động phách, nói nhanh: "Hiện tại, tôi nắm được những thông tin này."
"Một.
Hội Đồng Sự được lập nên bởi một biến dị nam.
Không ai biết nó ra đời thế nào, chỉ biết mọi thành viên đều được mời gia nhập.
Lứa đầu tiên phần lớn là những kẻ cực kỳ giàu có: có kẻ vì bệnh nan y, kẻ lại khát vọng trường sinh bất lão, kẻ thì tin rằng loài biến dị vượt trội hơn loài người.
Chúng tự gọi mình là [Kẻ tiến hoá], kiên định với niềm tin đó, chủ động lựa chọn bước vào 'tiến hoá'."
Tần Vô Vị vặn nắp bút dầu, bước đến bảng trắng, viết từ khóa đầu tiên: kẻ tiến hoá."
Đám nhà giàu ấy cung cấp tiền bạc cho Hội Đồng Sự, đồng thời lợi dụng năng lực biến dị để thỏa mãn thú tính. [Đứa bé già nua], [Huyết Dư Châu], [Thần tượng mất tích]...
đều là ví dụ điển hình.
Nhưng đó chỉ là phần nổi, bọn chúng không được tham dự vào việc chính của Hội."
"Đây là thông tin quan trọng thứ hai: quyền lực thực sự của Hội nằm trong tay ba con biến dị bí ẩn.
Về ba biến dị này, hiện chỉ biết chúng rất mạnh, chắc chắn trên cấp S.
Chúng chỉ thỉnh thoảng xuất hiện, giao một số nhiệm vụ rồi lại biến mất, tung tích hầu như không ai nắm rõ."
"Biệt danh của ba biến dị này là ---"Tần Vô Vị viết lên bảng ba cái tên: [Tín Đồ].[Đạo Sư].[Quản Lý].
"Tín Đồ?
Đạo Sư?"
Cảnh sát Phương gãi đầu: "Còn Quản Lý thì sao?
Ba cái tên này chẳng ăn nhập gì với nhau cả..."
"Ừ."
Tần Vô Vị gật đầu, dùng bút chỉ vào ba cái tên: "Còn một manh mối nữa.
Trong ba biến dị này, chỉ có [Quản Lý] là nữ, hai tên còn lại là nam."
"Sao lại có nhiều kẻ giữ được lý trí quá vậy?"
Giang Diệu đột nhiên lên tiếng.
"?"
Cảnh sát Phương không hiểu ý cậu.
"Vì sàng lọc."
Tần Vô Vị xoay người, đôi mắt ẩn sau cặp kính râm trầm ngâm nhìn Giang Diệu.
Đây là một câu hỏi then chốt, đánh trúng trọng tâm.
Trước đây, Tần Vô Vị sẽ mặc định câu hỏi này là của Lục Chấp.Nhưng giờ, anh lại có cảm giác...Là Giang Diệu tự hỏi.
Giang Diệu đã theo kịp nhịp độ của anh, hiểu được lời anh nói.
Tư duy của cậu ấy rất nhạy bén.Như thể... cậu đã hòa hợp với người kia.
Giang Diệu và Lục Chấp trong lòng cậu như đã hòa thành một "người" thống nhất.
Tần Vô Vị kìm nén cảm giác kỳ lạ trong lòng, nhìn vào mắt Giang Diệu: "Vì bất kỳ ai muốn gia nhập Hội Đồng Sự đều phải đáp ứng một điều kiện --- đó là vượt qua [Thử thách tiến hóa]."
"Không qua được thử thách thì sẽ sa ngã thành biến dị cấp thấp.
Kết cục là bị ăn ngay tại chỗ hoặc thả ra gieo họa cho xã hội."
"Chỉ những người vượt qua thử thách mới chính thức gia nhập Hội Đồng Sự, lột bỏ da người, trở thành [Kẻ tiến hoá]."
"— Khoan?"
Cảnh sát Phương giật mình ngắt lời: "Lột da người?"
"Đúng."
Tần Vô Vị vô cảm xoay người viết ba chữ lên bảng.
"Trước khi gia nhập, [Kẻ tiến hoá] phải làm nghi thức tuyên thệ.
Chúng phải lột da mình lúc còn là người, tự tay thuộc da để làm thành giày."
"Đây là biểu tượng nhận diện đồng loại của chúng."
"Và cũng là biểu tượng danh dự, tuyên bố từ bỏ thân phận con người, quyết định trở thành [Kẻ tiến hoá]."
--- Giày da đỏ.
Cảnh sát Phương cảm thấy rùng mình.
Ba chữ rõ ràng trên bảng dù viết bằng mực đen nhưng lại như loang màu máu.
Giang Diệu chỉ lặng lẽ lắng nghe.
Đôi mắt cậu trong trẻo, nhẹ chớp hàng mi."[Thử thách tiến hóa]... là gì?"
Giang Diệu lên tiếng, bình tĩnh hỏi: "Là chất nhầy sao?"
---