Khi chỉ còn cách phòng thiết bị gần sân thể thao chưa đầy 10 mấy mét, Hoa Nhã đột ngột sải chân bước nhanh, túm cổ áo đồng phục của Quý Mẫn lôi vào phòng thiết bị.Anh cao, xách một nữ sinh cấp hai không tốn bao nhiêu sức.
Biến cố bất ngờ khiến mấy con nhóc đi cùng Quý Mẫn chưa kịp phản ứng, Miêu Hòa cũng bị hành động của Hoa Nhã dọa cho ngây ra một thoáng, ngay sau đó lập tức đuổi theo.Bọn họ thấy Miêu Hòa đi, vội vàng chạy theo vào trong.“Đồ ngu, mày muốn làm gì?!”
Quý Mẫn ra sức giãy giụa, miệng chửi bới thô tục, nhưng khi thấy trong phòng toàn là nam sinh cấp ba, nhỏ hoảng hốt im bặt.“Rầm” cánh cửa bị đóng sầm lại, cuốn theo một làn bụi mù.“Đám con trai các người định đánh tụi tôi?”
Bạn của Quý Mẫn ré lên chất vấn: “Đánh con gái thì còn là đàn ông gì nữa!”
“Làm gì dữ vậy em gái, bọn này đã động tay đâu.”
Vu Giai Khoát vô tội trả lời.“Nhóc Mầm, lại đây.”
Cố Gia Dương gọi Miêu Hòa.Miêu Hòa vừa định bước qua chỗ Cố Gia Dương thì bị Quý Mẫn túm chặt cổ tay, kéo mạnh về phía nhỏ khiến Miêu Hoà loạng choạng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Mày thật hèn hạ, bản thân làm đồ hai mặt chưa đủ, giờ kéo một đám con trai tới giúp mày, mày là loại gì vậy hả?”
“Tôi nói rồi.”
Đôi mắt đen láy của Miêu Hòa nhìn chằm chằm Quý Mẫn.
“Tôi không, mách lẻo.”
“Mẹ mày ai tin chứ?!”
Quý Mẫn quát.“Buông ra.”
Hoa Nhã lạnh mặt nhìn họ, trầm giọng nói.Quý Mẫn không cam lòng, hất mạnh tay Miêu Hòa ra.“Mấy lần?”
Hoa Nhã không chút để ý, vỗ bóng rổ hỏi.“Mấy lần cái gì?”
Quý Mẫn cáu kỉnh nói.“Bắt nạt em ấy.
Mấy lần rồi?”
Hoa Nhã nói: “Lý do gì?”
“Thì anh đi hỏi nó ấy.”
Quý Mẫn lườm Miêu Hòa: “Sao, em gái nhỏ của anh không nói cho anh ha?
Miệng cũng kín nhỉ.”
“Bốp” một tiếng, quả bóng không nghiêng không lệch sượt qua mặt Quý Mẫn, nện mạnh vào tường, gió bóng cuốn theo mái tóc thiếu nữ, má như thể bị cao su của bóng rổ cọ sát đến bỏng rát.Quý Mẫn thất thanh hét to, sau đó mấy nhỏ khác cũng hét lên theo.“Chậc.”
Giang Toàn đứng xem kịch nửa ngày có chút mất kiên nhẫn: “Gào nữa là cắt lưỡi mày.”
Ánh mắt Quý Mẫn run rẩy chuyển sang mặt Giang Toàn, bị khí thế hung hãn trên người thiếu niên đầu đinh đè bẹp.Có người nói: “Ba lần, hai lần đầu là vì nó quyến rũ crush của Quý Mẫn, lần cuối là nó mách chuyện ký túc xá với cô Hoàng, nói bọn tôi không nộp điện thoại.”
Miêu Hòa đau đầu day day trán, giọng thong thả nhưng vô cùng rõ ràng: “Tôn Hành, tìm tôi có việc, thì nói tôi quyến rũ người ta.
Ký túc xá, không phải tôi mách.
Các người, chỉ là nhìn tôi không vừa mắt, muốn bắt nạt tôi thôi.”
“Tam ca, lưu manh Tam Giang mà mày nhận làm đại ca.”
Hoa Nhã nhàn nhạt mở miệng: “Bọn mày diễu võ giương oai cái gì?
Muốn làm đàn chị thì ra xã hội làm, đừng tác oai tác quái trong trường.
Trước nghỉ hè kéo Miêu Hòa ra nhà tạm vừa tát vừa giật tóc, là bọn mày đúng không?”
“Là bọn tôi thì sao?
Anh biết trong lớp có bao nhiêu người ghét nó không?
Không chỉ bọn tôi, gần như ai cũng từng bắt nạt nó, anh lo hết nổi không?”
Quý Mẫn lớn tiếng nói: “Nam không ra nam, nữ không ra nữ, nói năng thì lắp bắp, giả vờ thanh cao lấy lòng thầy cô, thấy ngứa mắt cái điệu làm bộ làm tịch của nó thì sao?
Không cho bọn tôi ghét nó chắc?!”
Bắt nạt học đường, một khi đã có thành kiến với ai thì dù người ta trắng cũng ép cho thành đen.
Bọn họ tự cho mình cao thượng, lấy việc ức hiếp kẻ yếu để đạt được niềm vui.Miêu Hòa không biểu lộ gì trên mặt, giống như miễn dịch với những lời này, nhưng hàng mi dài run rẩy, vẫn lộ ra chút buồn bã.“Đệt mẹ?
Cách mấy cô ghét người ta cũng đặc biệt quá nhỉ.”
Vu Giai Khoát tức không chịu được, chỉ vào Quý Mẫn nói: “Nói cho cô biết, bọn này không đánh con gái, chứ cô mà là con trai thì mẹ nó tôi tát cho cô bay luôn tin không?!”
“Vậy chuyển nhỏ em tốt của mấy người lên cấp ba đi nha, vừa hay lớp tụi tôi cũng đâu cần thêm nó.”
Quý Mẫn nói.“Không muốn làm bạn với em ấy cũng được, không ép.”
Hoa Nhã ánh mắt lạnh như băng, từng câu từng chữ nói: “Tốt nhất là cầu chuyện này đừng có lần sau, nếu có, tao sẽ bắt mày cút khỏi Nam Thành.”
Mấy câu cuối, giọng anh trầm thấp, đè nén cơn giận đang bốc lên, cả người toát ra khí áp thấp tràn ngập phòng thiết bị.Giang Toàn lười biếng ngồi trên bàn học ngước mắt nhìn Hoa Nhã, ngón tay thiếu niên nhéo sau gáy Miêu Hòa, lực đạo mềm nhẹ, trái ngược hẳn với những lời ác ý anh thốt ra, như đang an ủi cô nhóc, có một loại đối lập không nói nên lời.“Nghe rõ không, hôm nay chỉ là cảnh cáo.”
Cố Gia Dương nói: “Lần sau thực hành đấy, bọn này chả hù dọa đâu, đừng vừa ra khỏi cửa là quên sạch.”
“Nói xong chưa?”
Quý Mẫn hỏi.“Cút đi.”
Hoa Nhã nửa khép mắt, bực bội phẩy tay.Cửa phòng thiết bị bị bọn họ giận dữ mở ra, bước ra ngoài đóng sầm cửa lại.“Ê mẹ kiếp, tao thật sự muốn đấm tụi nó quá.”
Đảng Hách ôm ngực tức đến phát đau: “Vừa rồi mày ngăn tao làm gì?”
Cố Gia Dương kinh hãi: “Không phải đại ca à, tụi nó là học sinh cấp hai, còn là con gái, mày muốn bị kỷ luật hả?”
“Mẹ, khó chịu vãi.”
Đảng Hách rầu rĩ nói, nhìn Miêu Hòa rồi đánh mắt nhìn sang Hoa Nhã.“Vội gì?”
Hoa Nhã móc điện thoại gọi cho Đinh Thừa: “Thừa, tìm năm sáu chị đại đi chặn vài đứa, ảnh thì lấy của Hoàng Tam, tên Quý Mẫn, không cần lột đồ, tát vài cái là được.”
Mấy người nghe xong, cơn giận cũng nguôi bớt, hiểu ra hôm nay Hoa Nhã chỉ dằn mặt mấy nhỏ kia chơi chút.“Được không?”
Miêu Hòa nhìn Hoa Nhã hỏi.Hoa Nhã cụp mắt, giơ tay xoa đỉnh đầu cô: “Sao không được?
Ăn tát oan như thế cũng chịu à?
Không hợp lý.”
“Nhóc Mầm, sau này gặp người bắt nạt em thì đừng nhịn.”
Cố Gia Dương thở dài: “Em có nhiều anh chống lưng thế này, sợ gì chứ?”
“Em, nhớ rồi.”
Miêu Hòa nói.Bọn họ dằn mặt xong thì ra khỏi phòng thiết bị, chuông hết tiết vừa reo lên đã có học sinh vác bóng chạy ra sân chiếm chỗ, tiếng bóng nện ‘bồm bộp’ quanh quẩn trên mặt sàn.
Hoa Nhã đi sau cùng khóa cửa.“Này, Hoa Nhã!”
Tiếng quát khí thế mười phần, khiến cả sân thể dục sôi nổi nhìn sang.Ở lối ra khán đài, một đám học sinh thể thao vừa huấn luyện xong, mình trần đứng đó.
Giữa họ là một người đàn ông trung niên da ngăm ăn mặc chỉnh tề, tay cầm bình nước, là huấn luyện viên thể dục của lớp năng khiếu, cũng là thầy phụ trách đội bóng rổ của trường.Thầy Lý chầm chậm đi tới, không có chút ranh giới nào thân thiết khoác vai Hoa Nhã, vỗ vỗ mấy cái nói: “Đừng quên tuyển người cho đội bóng rổ nhé.”
“Em biết rồi.”
Hoa Nhã cười bất đắc dĩ, mắt nhìn về tốp người đi phía trước.“Cái em mặc áo thun đen kia cao ghê, so với Vu Giai Khoát còn cao hơn.”
Thầy Lý xuýt xoa: “Học sinh lớp em à?”
“Vâng, mới chuyển đến.”
Hoa Nhã nói.“Mới chuyển tới?”
Thầy Lý ngạc nhiên: “Tôi thấy thằng nhóc đó không tệ đâu, em lôi nó vào đội đi.”
Hoa Nhã dừng một chút: “Người ta không muốn vào.”
“Không muốn?”
Thầy Lý khó tin: “Để tôi ra tay thử xem, tên gì?”
“Giang Toàn.”
Hoa Nhã nói.“Giang Toàn!”
Thầy Lý lại quát lên bằng cái giọng sấm động đất rung của ông.Nhóm Vu Giai Khoát đột nhiên khựng bước, mắt thường có thể thấy bóng lưng Giang Toàn cứng đờ, thiếu gia này chưa từng bị ai quát bao giờ.Quả nhiên, Giang Toàn xoay người thì mặt lạnh tanh, đôi mày kiếm đen chau lại.“Tôi là giáo viên phụ trách đội bóng rổ, họ Lý.”
Thầy Lý tự giới thiệu.Sắc mặt Giang Toàn dịu đi trong chốc lát, mắt đen ngó sang Hoa Nhã.“Là thế này, hiện tại đội bóng rổ của trường đang tuyển người, khá gấp.
Vừa nhìn em là tôi biết ngay em chính là con cưng trời chọn của đội chúng ta.”
Thầy Lý nghiêm túc nói: “Gia nhập đội đi, bạn học Giang.”
“Trời đất, em còn tưởng thầy gọi Giang Toàn làm gì, cái giọng nghe cứ như đi đòi nợ người ta.”
Vu Giai Khoát cười nói.Giáo viên phụ trách đích thân hỏi, Giang Toàn không tiện từ chối thẳng, nhàn nhạt đưa ra câu trả lời uyển chuyển: “Để em nghĩ đã.”
“Được thôi, lúc nào nghĩ xong thì nói với Hoa Nhã là được, em ấy là đội trưởng.”
Thầy Lý cười ha hả: “Dù sao hai đứa cùng lớp, cũng tiện.”
“Ai là đội trưởng?”
Giang Toàn nhướn mày.Về chuyện gia nhập đội bóng rổ, nói trùng hợp đúng là trúng hợp, Giang Toàn cũng là đội trưởng đội bóng ở trường trực thuộc.
Giờ biết thiếu niên cao gầy tóc dài, diện mạo thanh tú trước mắt là đội trưởng, hắn có chút ngoài ý muốn.Chọn một cái tên văn nghệ thế này, mà việc làm thì không liên quan chút nào.
Khí chất của Hoa Nhã táo bạo trong từng cử chỉ, nhưng không có vẻ quá phô trương, dễ khiến người ta nảy sinh ảo giác mạnh mẽ về anh.“Tiểu Dừa là đội trưởng mà.”
Vu Giai Khoát nói: “Trưa nay bọn tôi nói chuyện cậu không nghe thấy à, không thì tôi bảo cậu ấy mời cậu vào làm gì.”
Vừa nói xong, câu trả lời uyển chuyển của Giang Toàn biến thành: “Thêm đi.”
“Thằng này cậu trở mặt nhanh thế hả?”
Cố Gia Dương ở bên cạnh vô cùng khiếp sợ.Ánh mắt Hoa Nhã lưu chuyển, khóe môi khẽ kéo ra một độ cong.
“Xác định rồi?”
“Xác định.”
Thiếu gia một tay đút túi, nói.Thầy Lý không chút để ý Giang Toàn thay đổi đột ngột: “Được, người đủ rồi thì mấy em bắt đầu huấn luyện đi, tôi đi trước.”
Nói xong, ông còn đắc ý nhướn mày với Hoa Nhã, ý bảo tôi ra tay thì có chuyện gì là không xong chứ.Hoa Nhã bĩu môi, giơ ngón cái với thầy Lý.Tan tiết tự học buổi tối về ký túc xá, Hoa Nhã nhận được cuộc gọi video từ Giang Úc.Ký túc nam tầng sáu là tầng trên cùng, ra cửa có thể lên sân thượng.
Sàn bê tông tiền chế trống trải mang đến không ít tiện lợi.
Dì quản lý ký túc vì để học sinh phơi đồ nên buộc đầy dây nylon xung quanh, treo lủng lẳng mấy chiếc áo phông và quần đồng phục.Sân thượng phơi nắng cả ngày, giẫm lên còn thấy hơi ấm.
Hoa Nhã rửa mặt xong, ngậm điếu thuốc trong miệng.
Màn đêm tối đen, trên màn hình của Giang Úc, gương mặt thiếu niên mông lung dưới ánh trăng yếu ớt, chỉ có tàn thuốc cam vàng lúc sáng lúc tối trong gió đêm.“Tiểu Toàn thích nghi thế nào?”
Giang Úc hỏi.Hoa Nhã nghĩ một lát, hình như thiếu gia cũng không nổi máu thiếu gia lắm.
Trừ lúc chiều đi căn tin ăn cơm có vẻ không hợp khẩu vị, sắc mặt hơi ghét bỏ ra.“Cũng tạm.”
Hoa Nhã nói: “Mười giờ rồi còn chưa ngủ?”
“Chờ em tan học tối, gọi video xem em một chút.”
Giang Úc híp mắt nói: “Ở trường bớt hút thuốc đi.”
Lời vừa dứt, sau lưng Hoa Nhã vang lên một tiếng khịt mũi nhẹ.Anh quay đầu, chạm mặt với Giang Toàn cũng ngậm thuốc lá như mình.Không nghi ngờ gì là Giang Toàn ra ngoài hút thuốc, kết quả bắt gặp anh đang gọi video với Giang Úc.Hoa Nhã bình tĩnh như cũ, trong lòng xẹt qua một tia may mắn, miệng Giang Úc nãy giờ chưa buông ra mấy câu kỳ quặc như hồi sáng.Giọng anh không chút gợn sóng nói: “Con trai anh đến.”
“Sao anh không thấy gì cả?”
Giang Úc nói: “Chỗ bọn em tối quá, quản lý ký túc không lắp cái đèn nào à?”
Hoa Nhã cười khẽ: “Trên đầu là trời, lắp đèn lên đâu?”
“Em đưa máy cho nó.”
Giang Úc nói.Hoa Nhã tự nhiên đưa điện thoại cho Giang Toàn, đứng sang một bên chuyên tâm hút thuốc.
Dưới ánh trăng, anh thoáng thấy vẻ mặt bất lực của thiếu gia, đoán chừng không muốn gọi video với ba mình, điếu thuốc trong miệng bị kẹp giữa ngón tay thon dài.“Hôm nay cảm thấy thế nào?”
Giang Úc hỏi con trai: “Có muốn quay về An Thành không?”
Giang Toàn tùy ý cầm điện thoại quay về phía mình, giọng thiếu niên trầm thấp: “Có, cũng tạm.”
“Cũng tạm.”
Giang Úc mang theo chút giễu cợt cười với Giang Toàn: “Con cứ ngoan ngoãn ở đó hai năm đi, mấy chuyện khác đừng nghĩ, nghe không.”
Giang Toàn: “...Cúp được chưa?”
“Nói với con mấy câu là con không thích nghe, chuyện gì cũng học Hoa Nhã một chút đi.”
Giang Úc nhíu mày nói.“Ừ.”
Giang Toàn đáp, trả điện thoại lại cho Hoa Nhã.“Hai đứa ngủ sớm đi, mai còn phải đi học.”
Giang Úc nói: “Anh cũng ngủ đây.”
“Ngủ ngon.”
Hoa Nhã rít xong hơi thuốc cuối cùng.Giang Úc cười, nhìn vào camera nói: “Ngủ ngon.”
Video kết thúc, xung quanh yên tĩnh.Khói thuốc của hai thiếu niên xộc thẳng vào mũi đối phương.“Ba tôi tài trợ cho cậu thế nào vậy?”
Gió đêm hiu hiu, ánh mắt Giang Toàn chứa theo xem xét nhìn về phía Hoa Nhã.Tài trợ thế nào?Hoa Nhã rất muốn đổi từ này cho hắn.
Không gọi là tài trợ, mà là bao dưỡng, vào cái đêm mưa bão một năm trước.
“Tài trợ” nghe thì có vẻ cao thượng, nhưng anh không bịa ra lời nói dối nào để bọc lấy từ ấy cả.“Danh sách hỗ trợ học sinh nghèo của sở giáo dục huyện.”
Hoa Nhã không nhìn hắn, đưa mắt nhìn ra xa, có thể thấy mặt biển lấp loáng gợn sóng: “Ba cậu nói chọn tôi, tưởng tôi là con gái.”
Tạm thời, không cần nói dối cũng có thể tạo ra lời nói dối.Thiếu gia ý vị khó đoán mà bật cười: “Vậy à......”
“Sao thế?”
Hoa Nhã hỏi lại.“Tôi đâu biết, ông ấy bây giờ còn rất tốt bụng.”
Giang Toàn nói: “Đột nhiên đi tài trợ một học sinh cấp ba.”
“Ngài Giang là nhà từ thiện.”
Hoa Nhã nói: “Cầu ở Nam Bá cũng do ngài ấy đầu tư.”
“Ừ, cái đó tôi biết.”
Giang Toàn gật đầu.Giang Úc có hạng mục ở huyện Đồng, là một hạng mục nhỏ của chi nhánh công ty.
Nói ra thì chẳng đáng kể, thậm chí không cần nhắc đến, vậy mà Giang Úc lại cố tình mua nhà định cư ở cái huyện nhỏ này.Thiếu gia hơi cúi đầu, hắn cao hơn Hoa Nhã một chút, mỗi lần nhìn người đều phải cụp mắt xuống.
Hắn lại hỏi: “Tôi vẫn sẽ gọi cậu là anh sao?”
“Đây là quyền của cậu.”
Hoa Nhã nói.
“Tôi không để ý.”
“Ý tôi là.”
Giang Toàn nhìn anh nói: “Sẽ đổi cách xưng hô à?”
Hoa Nhã ngước mắt, lời của thiếu gia ba phải mập mờ như một làn sương mù, dẫn đường cho anh xua nó đi.
Mà trong lời này có ẩn ý, anh đại khái cũng hiểu được ý tứ trong đó.Anh cười khẽ: “Cậu hy vọng đổi không?”
“Tôi không để ý.”
Giang Toàn nhún vai, dùng cách nói của anh trả lời lại.“Vậy cứ gọi anh đi.”
Hoa Nhã nói: “Dễ nghe.”
Thiếu gia nghiêng đầu cười: “Vậy cô nhóc kia gọi anh là chị, cũng dễ nghe?”
“Cậu muốn gọi chị à?”
Hoa Nhã cố ý trêu hắn: “Cậu gọi chị tôi cũng không ngại.”
Giang Toàn nhìn anh một lúc, không nói gì, môi mỏng hơi mím, sải chân bước dài quay về phòng.Trên tầng thượng chỉ còn một mình Hoa Nhã.Từ bến tàu vọng lại tiếng còi trầm của con thuyền, ngọn hải đăng nơi bờ biển xa cũng theo đó sáng lên, ánh sáng yếu ớt nở rộ giữa đại dương mênh mông màu sẫm.Anh buông lỏng tâm trí, đứng trong gió đêm một lúc mới quay về ký túc xá nghỉ ngơi.Mười giờ rưỡi tối đúng giờ tắt đèn, anh đẩy cửa bước vào, đón lấy trước mặt toàn là ánh đèn bàn, có người còn chưa rửa mặt xong.
Ký túc xá Nam Thành không có điều hòa, chỉ có cái quạt trần cũ kỹ quay kẽo kẹt, thổi ra vẫn là gió nóng, chỉ tổ thêm tiếng ồn.Ở ngoài hóng gió còn đỡ, vừa bước vào ký túc xá, Hoa Nhã liền cảm thấy nhiệt độ cơ thể đặc trưng của đám con trai bao trùm cả không khí trong phòng, trên người lập tức vã ra một lớp mồ hôi.“Nhà tắm có người không?”
Hoa Nhã hỏi.“Giang Toàn đang tắm.”
Hoàng Tử Nghiêu còn đứng ở bồn rửa mặt, nói.“Sao giờ này mày mới về?”
Vu Giai Khoát mình trần, chỉ mặc mỗi quần đùi dựa vào gối chơi điện thoại, tranh thủ liếc anh một cái.“Hút thuốc.”
Hoa Nhã đáp.“Mày với Giang Toàn đúng là hai tên nghiện thuốc.”
Vu Giai Khoát nói: “Hắn về người cũng toàn mùi khói thuốc.”
“Mày tắm chưa?”
Hoa Nhã cởi phăng áo đồng phục ra.“Tắm rồi.”
Vu Giai Khoát nói: “Nước hôm nay hơi nóng.”
Cửa nhà tắm mở, Giang Toàn toàn thân bốc hơi nóng bước ra, không mặc áo, từng giọt nước men theo đường viền cơ bụng nhỏ xuống.
Hắn khung xương cao, cơ bắp rắn chắc cân đối, dáng người không tệ.Hoa Nhã cầm đồ vệ sinh cá nhân đi ngang qua hắn, làn da hai người tương phản thấy rõ.
Cơ bắp của Hoa Nhã thoạt nhìn rắn chắc không kém, một tầng cơ bụng mỏng bao phủ phần bụng, trên ngực có một vết sẹo dài cắt ngang, nổi bật trên làn da trắng của anh, dưới bụng còn một vết sẹo do dao để lại.Giang Toàn bóp ống kem đánh răng, ánh mắt liếc thấy vết sẹo trên bụng Hoa Nhã, mới nhớ hè vừa rồi vì bão mà phải ngủ lại nhà anh, cuối cùng chờ được thiếu niên mang theo vết thương trở về.Hắn buột miệng hỏi: “Vết thương lành chưa?”
Hoa Nhã ánh mắt khó hiểu, nhìn thiếu gia như nhìn một tên ngốc: “Cậu nói xem?”
Miệng vết thương đã thành vết sẹo trắng nhạt lồi lên, không còn máu me trộn lẫn với thảo dược ghê rợn như hôm hè.Nghỉ hè hắn và Hoa Nhã ít khi chạm mặt, đến nỗi hắn quên mất đêm đó Hoa Nhã bị thương.“À…”
Giang Toàn ngẩn người.“Nóng ngu người rồi?”
Hoa Nhã cười một tiếng, bưng chậu bước vào nhà tắm, đóng cửa lại.Giang Toàn thoáng thấy lúm đồng tiền ở khóe miệng đối phương, loé lên trong giây lát khiến tim hắn đập nhanh một nhịp.Ký túc xá tám người thì cả tám người đều không nộp điện thoại, chẳng khác gì đám học sinh ngoại trú ở trung học trực thuộc An Thành.
Giang Toàn đi thẳng đến giường mình, thấy bọn họ không phải ai cũng chơi game, có vài người học từ vựng tiếng Anh, vài người xem phim, một người chơi game.Thiếu gia chưa ngủ giường tầng bao giờ, lúc đạp chân lên cầu thang cảm thấy giường lay lay đã muốn bỏ học, mà đến lúc hắn nằm lên giường rồi, cảm giác chỗ nào cũng cấn lưng.Giang Toàn bật ngồi dậy, khiến Đảng Hách nằm giường đối diện giật mình.“Làm gì vậy ông?”
Đảng Hách hạ giọng hỏi.Giang Toàn vò đầu, bình tĩnh thở dài một hơi.Vu Giai Khoát nhìn ra Giang Toàn chưa thích ứng: “Cảm thấy giường cứng thì mai cậu đến chỗ dì quản lý mua thêm chăn bông, có điều trải dày quá sẽ nóng lắm.”
“Ừ, bọn tôi quen rồi, chỉ trải một lớp chăn thôi.”
Cố Gia Dương nói.“Ừm.”
Giang Toàn bực bội, giọng hơi khàn đáp.
Vừa cúi đầu lướt vòng bạn bè, hắn nhìn thấy ảnh đám anh em trong đại viện chơi bời ở hộp đêm.Hầu Hàn Minh ngồi ở giữa, tay cầm chai sâm panh King, cười toe toét hở cả lợi.Đường Bạc bình luận bên dưới hỏi: Sao không thấy A Toàn?Hầu Hàn Minh trả lời: A Toàn bị đày tới huyện nhỏ rồi [cười toe]Giang Toàn thấy cáu hơn, định tắt điện thoại thì tin nhắn của Đường Bạc nhảy ra.Đường Bạc: Ý của Hamburger là sao?JX119: Ý trên mặt chữ.Đường Bạc: Tao chân trước vừa ra nước ngoài, mày theo sau tới huyện nhỏ, cười chết tao luôn.JX119: Vậy mày chết đi.Đường Bạc: Hahahahaha cảm giác thế nào, thiếu gia?Tiếng nước trong nhà tắm ngừng lại.
Hoa Nhã mặc áo cộc tay và quần đùi, mái tóc dài ướt sũng rối bời xoã xuống vai, góc nghiêng tinh xảo dưới ánh đèn bàn ký túc trông như con gái lạc vào phòng con trai.
Hơi nóng tích tụ từ lúc tắm bốc lên, Giang Toàn ngửi thấy mùi sữa tắm quen thuộc trên người Hoa Nhã.
Giang Toàn híp mắt, thong thả trả lời Đường Bạc ba chữ: Cũng tạm thôi.Ký túc cấp ba không có ổ cắm, phòng ngừa học sinh không nộp điện thoại sạc pin.Hoa Nhã không thể dùng máy sấy hong khô tóc, chỉ có thể dùng khăn bông lau.
Anh đi đến trước giường mình, đối mặt với thiếu gia đang ngồi xếp bằng ở giường trên.“Còn chưa ngủ?”
Hoa Nhã hỏi.“Giường hắn cứng.”
Vu Giai Khoát nói: “Chắc ngủ không được.”
“Giường cứng thì mai mua thêm chăn bông.”
Hoa Nhã nói: “Hoặc cũng có thể bảo ba cậu mang chăn tới.”
“Đến lúc đó rồi tính.”
Giang Toàn ngừng một chút: “Tóc anh…bên tôi có khăn chưa dùng, anh lấy lau đi.”
Đầu đinh của hắn không cần khăn lau, chờ một chút là khô, cái khăn lau tóc mua về chỉ để trưng.Hoa Nhã ngạc nhiên nhướn mày: “Không cần, cảm ơn.”
Thấy bị từ chối, vẻ mặt Giang Toàn không thay đổi, nằm ngửa ra giường.Lần đầu hắn ở ký túc xá, lần đầu ngủ trên tấm ván gỗ chật hẹp, cảm giác này có lạ lẫm, có mới mẻ độc đáo, còn có hơi ngột ngạt.
Giang Toàn không có tâm trạng nghịch điện thoại, mọi giác quan dồn cả xuống tầng dưới, một động tĩnh nhỏ cũng nghe rõ mồn một.Mấy chiếc đèn bàn trong phòng đều tắt hết, còn mỗi đèn của Hoa Nhã, chỉnh ở mức sáng yếu nhất, ánh đèn xuyên qua khe giường chiếu lên tầng trên, không chói mắt nhưng mờ mờ ảo ảo.Hắn nghe thấy tiếng Hoa Nhã lật sách, lẫn với âm thanh sột soạt của bút viết trên giấy, giống như kéo hắn quay về cái đêm hè mưa bão ấy.Ngày đầu khai giảng mà Hoa Nhã vẫn cắm cúi đọc sách, chắc là chuẩn bị cho kiểm tra đầu năm vào hai ngày tới.Bất giác, dòng chữ nghiêng lệch vặn vẹo khắc sâu trên bức tường trắng hiện lên trong đầu hắn.Trong hoàn cảnh này, nghe tiếng động của Hoa Nhã, mí mắt hắn bắt đầu đánh nhau, hệt như đêm hôm đó.Hai ngày nay vì bài kiểm tra đầu năm, thầy cô không giảng bài trong sách, cho học sinh tự ôn tập.
Sau hơn một tháng nghỉ hè, kết quả kiểm tra vừa công bố có thể nói là thảm không nỡ nhìn, không dám xem.Tóm gọn ba chữ: Chơi điên rồi.Mấy thứ kiến thức gì đó mẹ nó bay sạch lên chín tầng mây.Trường cấp ba Nam Thành có tổng cộng 18 lớp, gồm 2 lớp Năng khiếu, 8 lớp ban Tự nhiên, 8 lớp ban Xã hội, vẫn chia theo lớp mũi nhọn, lớp phát sóng, lớp song song.Nhìn tên đoán nghĩa: đại học top, đại học hạng hai, và cao đẳng.Nhưng lớp 11 Tự nhiên 3 lớp phát sóng xuất hiện một con ngựa ô là Hoa Nhã, bá chiếm vị trí đầu bảng vàng ban Tự nhiên, đè bẹp đám học sinh lớp mũi nhọn.Năm đó anh thi đỗ vào cấp ba trọng điểm của huyện từ kỳ thi cuối cấp bậc trung học cơ sở theo chương trình giáo dục bắt buộc chín năm, thực ra là nhằm vào lớp mũi nhọn, anh liều nửa cái mạng nhưng điểm vẫn thiếu một chút.
Lần thi tháng đầu tiên năm lớp 10, anh đứng nhất, giáo viên lớp mũi nhọn muốn kéo anh vào thì anh từ chối.Anh nói lớp phát sóng cũng khá tốt, vẫn đứng nhất như thường.Giáo viên lớp mũi nhọn cười bảo anh “ngông cuồng”.Kiểm tra đầu năm lần này, Hoa Nhã như cũ đứng đầu ban Tự nhiên, nhưng không phải duy nhất.Có người đồng điểm với anh.Học sinh chen chúc trước bảng vàng xem sự kiện hiếm hoi ở Nam Thành, thậm chí có nữ sinh còn lấy bút đánh dấu vẽ một chuỗi trái tim giữa hai người.“Ảnh của Tiểu Dừa lẽ ra nên ở bảng Xã hội bên kia, đổi chỗ đi.”
Người phía trước quá đông, Vu Giai Khoát nhón chân nói: “Khí chất của Giang Toàn ngông dữ.”
“Vãi Giang Toàn hack game chắc luôn.”
Cố Gia Dương trợn mắt khiếp sợ.Cái bộ dạng ăn chơi lêu lổng của Giang Toàn lúc mới chuyển đến lớp họ, ai mà nghĩ hắn là học sinh giỏi.Bên cạnh tấm ảnh của thiếu niên tóc dài, dung mạo thanh tú nho nhã là ảnh một nam sinh đầu đinh lởm chởm.
Điểm của cả hai là 691, hiện diện nổi bật nhất trên bảng vàng.“Đi thôi.”
Tập thể dục xong giải tán, Hoa Nhã tiến lên vỗ vai Vu Giai Khoát.Giang Toàn mặc đồng phục Nam Thành, đứng nghiêng sau vai phải Hoa Nhã, nhìn lướt qua bảng vàng, thấy chuỗi trái tim ai đó vẽ lên thì cười nhạo một tiếng.Giang Toàn và Hoa Nhã cùng đứng nhất ban Tự nhiên, nói không kinh sợ là giả.Khi điểm mới công bố, hầu hết mọi người đều cho rằng hắn quay cóp bài người khác hoặc không nộp điện thoại, vì những tin đồn đọc được trên diễn đàn trường lúc Giang Toàn mới chuyển đến Nam Thành, họ đã hình thành định kiến về hắn.Nhưng phòng thi của Giang Toàn là phòng cuối cùng, có nghĩa hắn thi cùng một đám học sinh xếp cuối toàn khối, hoàn toàn không có cơ hội quay cóp.
Hơn nữa cửa phòng thi có giáo viên dùng thiết bị soát người, kiểm tra xem học sinh có giấu điện thoại gian lận không.Giang Toàn quả thật chỉ mang theo túi bút.Ngay cả thầy Hàn cũng gọi riêng Giang Toàn vào văn phòng nói chuyện một hồi.Thiếu gia nghe xong liền hiểu, mày giương lên, nhẹ giọng hỏi: “Hay để em làm lại tại chỗ?”
Giọng điệu cực kỳ kiêu ngạo.“Cũng không cần đâu…”
Thầy Hàn xua tay: “Đi thôi, trước tiên vào lớp đổi chỗ cho mấy em.”
Thi xong đổi chỗ là quy định cũ, chẳng biết giữ cái quy định này làm gì.Tiết đọc báo.Lúc 6 giờ 40, mặt trời chưa lặn xuống biển, những dải mây hình vảy cá mang theo ánh sáng cam vàng ánh tím trải khắp trời, rải xuống hành lang.
Hoa Nhã và Vu Giai Khoát xách thùng rác, bước đi không nhanh không chậm về lớp, chạm mặt với thầy Hàn và Giang Toàn phía sau.Thầy Hàn trong tay cầm phiếu điểm, gọi học sinh lớp 3 ra ngoài để cho phòng học trống.“Mày vẫn ngồi chỗ gần bục giảng hả?”
Vu Giai Khoát hỏi.“Ừm.”
Hoa Nhã đặt thùng rác xuống, khóe mắt quét qua, quét trúng Giang Toàn nổi bật khác thường giữa đám đông trong lớp.Thiếu gia lười biếng dựa vào lan can hành lang, cánh tay gầy nhưng rắn chắc vắt lên trên, ánh tà dương đổ bóng đen kịt lên khuôn mặt góc cạnh của hắn, không nhìn rõ biểu cảm.“Thôi vậy.”
Vu Giai Khoát giọng hơi buồn, đè thấp âm lượng.
“Không phải muốn kéo mày xuống nước đâu, nhưng thật sự muốn mày ngồi cùng bọn tao.”
“Lần sau.”
Hoa Nhã mỉm cười.
“Lần sau nhất định.”
“Ok luôn.”
Vu Giai Khoát vui vẻ khoác vai anh đi ra ngoài.“Thật ra tao hơi tò mò không biết Giang Toàn sẽ ngồi ở đâu.”
Cố Gia Dương thấy họ đi ra, ghé lại nói: “Không lẽ vẫn ngồi chỗ cũ?”
“Tao nghĩ không đâu.”
Đảng Hách nói: “Hắn chắc sẽ ngồi phía sau.”
“Hắn và Tiểu Dừa đồng hạng nhất, đoán xem thầy Hàn gọi ai trước?”
Vu Giai Khoát hỏi.“Mặc kệ gọi ai trước, đều là cảnh tượng đáng xem hết.”
Đảng Hách tặc lưỡi.Hoa Nhã không tham gia cuộc trò chuyện của bọn họ, hơi cúi đầu chơi JumpJump thì khung chat nhảy ra một tin nhắn mới.Giang Úc: Tí nữa tan học buổi tối, em với Tiểu Toàn ra cổng trường lấy chăn bông, anh mang đến cho nó.Hoa Nhã: Ok.“Lớp trưởng.”
Thầy Hàn gọi Hoa Nhã trước: “Vào đây.”
Hoa Nhã cất điện thoại, băng qua đám đông đi vào lớp chọn chỗ ngồi cũ.“Này, thầy Hàn gọi Tiểu Dừa rồi.”
Cố Gia Dương cười nói.Ngay sau đó.“Giang Toàn.”
Giang Toàn không hề dừng lại một chút nào, dưới cái nhìn chăm chú của bao người, ngồi xuống đối diện với Hoa Nhã như cũ.Khuôn mặt điềm tĩnh của Hoa Nhã hiện lên một tia kinh ngạc, mở to mắt nhìn vào đôi mắt đen trầm lặng của Giang Toàn.“Á?”
Vu Giai Khoát ngơ ngác: “Sao hắn vẫn ngồi ở đó?”
“Tao cũng không biết.”
Đảng Hách sửng sốt: “Chỗ đó có lực hấp dẫn gì đặc biệt với hắn à?”
“Ây Giang Toàn, em vẫn ngồi chỗ này hả?”
Thầy Hàn hỏi: “Có nhiều chỗ mà, chọn chỗ nào cũng được.”
“Em biết.”
Giang Toàn hờ hững nói, mí mắt khép hờ: “Chỉ là muốn ngồi ở đây.”
Hoa Nhã nhíu mày.Giờ thì anh thật sự cảm thấy thiếu gia này có vấn đề.“Vậy được.”
Đối với ngựa ô mới nổi trong lớp, thầy Hàn không nói thêm gì.
“Việc dọn dẹp bục giảng thì em với lớp trưởng cứ lúc nào tiện thì dọn một chút nhé.”
“Vâng.”
Giang Toàn thong thả thu dọn sách vở, đáp lời.Thầy Hàn, em không được.Hoa Nhã nghẹn trong lòng.
Chỗ ngồi này ít nhất phải đến thi giữa kỳ mới được đổi, tức là anh và Giang Toàn sẽ phải nhìn nhau suốt nửa học kỳ.
Hình ảnh vừa quái dị vừa buồn cười.Nhưng chỗ ngồi cạnh bục giảng này, anh đã ngồi từ đầu lớp 10 đến giờ, quen rồi nên cũng không muốn đổi nữa.
Giờ chỉ có thể giữ nguyên trạng thái cứng đờ.Không phải chứ.Hắn bị gì vậy?!Bề ngoài Hoa Nhã không thể hiện gì, nhưng trong lòng bực bội muốn chết.Vừa đổi chỗ xong cũng đúng lúc tan tiết.
Anh nén bực trong lòng, vẫn đứng dậy đi đến bên phải bục giảng, gõ gõ lên bàn thiếu gia: “Ba cậu mang chăn bông đến rồi, đang ở cổng trường.”
Hai hôm trước Giang Toàn không mua thêm chăn ở chỗ dì quản lý ký túc, vì chất lượng thật sự quá tệ.
Hắn nhắn tin cho Giang Úc, nhận được phản hồi là xong việc sẽ mang đến.Mấy đêm nay hắn chỉ cố cầm cự, lý do duy nhất khiến mí mắt còn có thể khép lại là nhờ ánh đèn bàn hiu hắt dưới giường Hoa Nhã và tiếng bút viết sột soạt.“Hai bây đi đâu vậy?”
Vu Giai Khoát rướn cổ hỏi.“Ra cổng trường một lát.”
Hoa Nhã nói: “Có việc.”
“Ờ ok, bọn này ra tạp hoá mua nước ướp lạnh, nay trời nóng quá.”
Vu Giai Khoát nói: “Hai bây có muốn không?”
“Mua đi.”
Hoa Nhã cúi đầu nhắn tin cho Giang Úc: “Tao không cần lạnh.”
“Ok, còn Giang Toàn?”
Vu Giai Khoát hỏi.“Lấy hết.”
Giang Toàn lời ít ý nhiều, móc thẻ cơm từ túi quần đồng phục ra đưa cho Vu Giai Khoát.“Vãi thật?”
Cố Gia Dương khiếp sợ.“Không phải...”
Vu Giai Khoát không nhận.Giang Toàn giơ tay, nhét thẳng thẻ cơm vào túi quần Vu Giai Khoát, sau đó kéo nhẹ cổ áo Hoa Nhã đang cúi đầu nhìn điện thoại: “Đi trước.”
“Lát nữa Tiểu Phùng đến thì nói bọn tao đi phòng giáo vụ có việc.”
Hoa Nhã dặn Vu Giai Khoát một câu.Vu Giai Khoát còn chưa hoàn hồn, ngơ ngác gật đầu: “Ừ.”
Thời gian nghỉ chỉ có 10 phút, từ tòa nhà khối 11 đi đến cổng trường cũng mất 10 phút.Tòa nhà ở phía Nam hầu như đều có hành lang, có thể nhìn ra mặt biển xa xa và hoàng hôn dần buông xuống, không khí tràn ngập hơi nóng mùa hè và mùi hoa thất lý hương.Hành lang ồn ào, vài đứa con trai đập bóng khoe chút kỹ thuật.Mắt thấy Hoa Nhã sắp đâm vào người cậu bạn đang dẫn bóng, Giang Toàn vươn tay túm cánh tay mát lạnh của đối phương, dùng lực mạnh kéo anh về phía mình.“Đi đường mà còn nhìn điện thoại?”
Giang Toàn cụp mắt nhìn vào màn hình điện thoại Hoa Nhã, vô cùng kinh ngạc.Vẫn là trò chơi mini JumpJump trên WeChat.Mà vì bị hắn kéo, nhân vật đáng lẽ phải nhảy lên ô vuông bị rơi xuống chết.
608 điểm.“À, cảm ơn.”
Hoa Nhã thản nhiên cất điện thoại, nói một câu.“Anh thật là...”
Giang Toàn ngập ngừng.“Ngu ngốc.”
Hoa Nhã bình tĩnh bổ sung thay hắn, giọng điệu không chút gợn sóng.
“Ừ, trò này đúng là trò ngu ngốc.”
“Anh giỏi thật.”
Giang Toàn phì cười.
“JumpJump mà chơi được tận 608 điểm.”
Hoa Nhã hơi ngẩng đầu nhìn hắn, nhướn mày.“Thích chơi trò này à?”
Giang Toàn hỏi.“Cũng tạm.”
Hoa Nhã đáp.“Tại sao?”
“Vì nó ngốc.”
Học sinh giỏi chơi một trò ngu ngốc, kiểu tương phản mới mẻ.Giang Toàn không nói gì.Còn chưa đến cổng trường thì chuông chuẩn bị vào tiết vang lên, sân trường ầm ĩ bỗng chốc yên ắng hẳn.
Trên quảng trường nhỏ của trường chỉ có hai người họ bước đi, hơi có dư vị nhàn tản.“Tiết này học gì?”
Im lặng một lúc lâu, Giang Toàn mở miệng hỏi.“Tiết của Tiểu Phùng.”
Hoa Nhã nói: “Ngữ văn.”
“Không sao à?”
Cái kiểu mọi người đều vào lớp học, riêng hai người họ đi ra cổng lấy chăn bông, Giang Toàn thấy hơi kỳ.Hoa Nhã liếc hắn một cái, khuôn mặt diễm lệ mang theo vẻ ung dung nhàn nhạt: “Tôi ở đây.”
Giang Toàn lập tức hiểu ra.Hoa Nhã là lớp trưởng.Lớp trưởng kiêm học sinh giỏi cùng hắn đi trễ vài phút, sợ gì?“Ghê thật.”
Đuôi mắt hẹp dài của Giang Toàn hơi cong lên, yết hầu chuyển động, bật ra một tiếng cười.Cổng chính Nam Thành là cửa cuốn, đi vào là một con dốc dài trăm mét.
Theo như mục đích ban đầu xây trường, con dốc này có dụng ý.
Đi lên dốc tượng trưng cho học sinh Nam Thành từng bước thăng tiến, thi đỗ trạng nguyên.Trường thì hài lòng, nhưng khổ cho học sinh.
Huyện Đồng quanh năm oi nóng, mỗi lần nghỉ xong quay lại trường phải leo con dốc này, mồ hôi tuôn như mưa.Nói con dốc này có linh nghiệm thật không?
Thực ra cũng có đấy, nên mới thành huyền học của Nam Thành.Hai người họ đi xuống dốc, xe của Giang Úc đỗ ngay trước cổng cuốn, chen chúc cùng một nhóm phụ huynh lớp 12.Giờ tan học buổi tối của khối 12 muộn, phần lớn phụ huynh đến đón con học ngoại trú về, số khác thì mang trái cây tới cho con, sợ con ôn tập mệt.Không ra ngoài công tác thì Giang Úc sẽ cởi bộ vest ra, mặc áo thun trắng rộng và quần thể thao, tóc mềm rũ trước trán, che khuất khí chất u trầm của người đàn ông, trông không hợp với mấy vị phụ huynh xung quanh, nhìn y không giống bố Giang Toàn, mà giống anh hắn hơn.Người đàn ông thấy hai thiếu niên thì phất tay gọi, sau đó mở cốp xe bê chăn bông ra.Phụ huynh xung quanh hơi ngạc nhiên.“Cầm lấy.”
Giang Úc một mạch nhét hai chiếc chăn bông qua cửa cuốn cho Giang Toàn, sau đó đưa mấy túi trái cây mua được cho Hoa Nhã: “Hơi nhiều, có thể chia cho bạn cùng phòng một ít.”
“Sao có hai cái?”
Giang Toàn hỏi.“Ba mang cho Tiểu Dừa một cái nữa.”
Giang Úc nhìn Hoa Nhã nói.Hoa Nhã sững người một chút: “Tôi không cần.”
“Em cần.”
Giang Úc kiên quyết: “Đã mang đến rồi, về trải ra đi.”
“Trải dày quá thì nóng.”
Hoa Nhã thở dài.
“Tôi quen rồi.”
“Nếu thật sự không được thì quẳng cho Giang Toàn.”
Giang Úc nói: “Dù sao nó cũng hay than giường cứng.”
Giang Toàn: “......”
“Bọn tôi còn phải lên lớp tự học buổi tối, về lớp trước.”
Hoa Nhã cười với Giang Úc.Ánh mắt Giang Úc không nỡ rời khỏi người Hoa Nhã, khóe môi trễ xuống, giơ tay lên giả vờ như không để ý: “Đi đi.”
Khi quay người đi lên dốc, Hoa Nhã cảm nhận được ánh mắt nóng rực phía sau.
Trước kia ở trường, Giang Úc bớt thời giờ sẽ lấy cớ đưa trái cây đến nhìn anh một cái, thậm chí mang cả đồ ăn khuya, nói với bảo vệ là phụ huynh của anh, ăn luôn trên xe, chỉ để được 10 mấy phút ở riêng với anh.Hoa Nhã không chỉ một lần từng nói mình không hiểu nổi “Giang Úc, anh không thấy mệt à?”
Không mệt.Hơn nữa còn rất thích thú.Bây giờ Giang Toàn, con trai của Giang Úc đang ở ngay bên cạnh anh, anh cũng không thể quay đầu.“Về ký túc trước đi.”
Hoa Nhã thấy Giang Toàn định rẽ vào khu giảng dạy, nhắc nhở thiếu gia.“Được.”
Giang Toàn đổi hướng, xoay người lại.“Đưa tôi một cái.”
Hoa Nhã thấy hai cái chăn bông gần như che kín mặt thiếu gia, đưa tay định giúp.“Không cần.”
Giang Toàn liếc sang bên phải.
“Anh xách trái cây cho chắc đi.”
Quản lý ký túc xá nam tầng một là trưởng ký túc, bình thường hét lên với đám con trai nhỏ tuổi có sức uy hiếp rất lớn.
Nhưng ngặt nỗi chỗ ông có thể sạc điện thoại, bán mì gói, vá quần áo.
Mặc dù sau lưng gọi ông là Sư tử đầu bạc, nhưng ngoài mặt vẫn phải gọi một tiếng chú.Sư tử đầu bạc thoáng thấy Hoa Nhã với Giang Toàn, mặt lạnh quát lớn: “Không lên lớp tự học buổi tối, về ký túc làm gì?!”
Hoa Nhã đã quen với giọng quát tháo của Sư tử đầu bạc, nhưng Giang Toàn bị tiếng quát ấy làm giật mình, đôi mày đen rậm nhíu chặt, trừng mắt nhìn ông, vẻ mặt hầm hầm như muốn lao lên cắn người ta một phát.Hoa Nhã đè vai Giang Toàn xuống, giọng ôn hòa nói: “Chú Vương, bọn con để chăn bông ở đây, lát tan học sẽ đến lấy.
Chỗ này có ít trái cây, chú ăn chút đi.”
Trái cây Giang Úc mua lần nào cũng là loại đắt tiền, trông rất ngon mắt.Quả nhiên Sư tử đầu bạc bị bộ dạng này của Hoa Nhã dỗ ngọt, cầm mấy quả măng cụt chỉ vào bên trong, mặt không cảm xúc, hạ thấp giọng nói: “Để đó đi, đừng quên là được.”
“Không quên ạ.”
Hoa Nhã đáp.
“Cảm ơn chú, trái cây cũng để đây, chú muốn ăn thì lấy.”
“Được rồi, mau đi học tối đi.”
Sư tử đầu bạc mất kiên nhẫn xua tay.Ra khỏi cửa ký túc, Giang Toàn mới mở miệng: “Mẹ, ông ta dữ thế?”
“Trưởng ký túc, không dữ thì không quản được.”
Hoa Nhã nói: “Hơn nữa toàn quản mấy thằng con trai đang tuổi máu nóng, khí thế hừng hực.”
Giang Toàn vẫn nhíu chặt mày kiếm, thở hắt một hơi.Hoa Nhã cảm nhận được áp suất buồn bực của thiếu gia, anh nói: “Môi trường thế này, cần từ từ thích nghi.”
Giang Toàn nghiêng đầu, cụp mắt nhìn anh.