Lãng Mạn [EDIT FULL - CAO H] Cô mèo của hắn (1x1)

[Edit Full - Cao H] Cô Mèo Của Hắn (1X1)
❋ Chương 60: Phòng bếp PLAY ①


Editor: CindyHoắc Liệt đối với câu trả lời của người cha không làm tròn bổn phận, hoàn toàn không cách nào tin tưởng.Khúc Hưng Phong còn đang tiếp tục nói, thanh âm tỏ ra trầm thấp hơn chút: "Thật ra thì vợ tôi, khi còn sống có nuôi một con mèo, đã từng rất thích, ngay cả..."

Ông đột nhiên dừng lại lời nói một chút.Ánh mắt Hoắc Liệt nghi hoặc quét nhìn qua, chỉ nhìn thấy sắc mặt Khúc Hưng Phong ngưng trọng, mà vào lúc này, Lương Mộng tìm được thứ gì đó bỏ vào trong tay Hoắc Liệt.Đó là một tấm ảnh chụp được đặt ở đầu giường ngủ của Khúc Tâm Nhu.Người phụ nữ trong bức ảnh chừng ngoài 30 tuổi, rất dịu dàng, ngồi ở trên bệ cửa sổ lay động theo chiều gió, hai tay êm ái ôm một con mèo Ba Tư toàn thân trắng như tuyết.Cũng không cần Khúc Hưng Phong nói nhiều, khuôn mặt và thần thái người phụ nữ có nhiều nét tương tự Khúc Tâm Nhu, có thể kết luận đây chính là mẹ của Khúc Tâm Nhu."

Khúc tiên sinh, vợ của ông mất khi nào?"

Hoắc Liệt đang lên tiếng hỏi, thì sau lưng Khúc Hưng Phong xuất hiện một người đàn ông, một bộ âu phục và giày da, nghiêm chỉnh nghiêm túc, cung kính nhìn hắn gật đầu, sau đó kêu một tiếng Khúc tổng, ở bên tai ông nói chuyện.Sau một lúc nói chuyện, Khúc Hưng Phong lại nhìn về phía Hoắc Liệt, mở miệng nói: "Xin lỗi, công ty có việc gấp muốn tôi qua đó xử lý.

Đội trưởng Hoắc nếu còn có vấn đề gì, có thể hỏi trợ lý Thẩm Tiêu của tôi, cậu ta đều sẽ trả lời."

Lúc sau, không đợi Hoắc Liệt tiếp lời, Khúc Hưng Phong đã đi về phía cầu thang, thần sắc vội vàng rời đi, chỉ lưu lại người trợ lý trong miệng ông nói.Chuyện như vậy, sợ rằng đã xảy ra ở trước mặt Khúc Tâm Nhu vô số lần.Một người xa lạ như hắn bị đối đãi như thế, chẳng qua cảm thấy không được tôn trọng và khinh thường, còn Khúc Tâm Nhu, cô có thể cảm thấy trong mắt cha cô căn bản không có sự tồn tại của cô hay không, chỉ là một người có cũng được, không có cũng chả sao.Mày rậm của Hoắc Liệt nhíu chặt, vẻ mặt ngưng trọng, sắc mặt rất kém.Mà với trợ lý đắc lực Khúc Hưng Phong lưu lại có vẻ khá hơn, đối với các vấn đề của Hoắc Liệt hỏi gì đáp nấy, trả lời hết sức tường tận.Chỉ 1 tiếng ngắn ngủn, Hoắc Liệt đại khái hiểu bí mật về sự giàu có của Khúc gia.Khúc Hưng Phong và vợ ông là hào môn liên hôn, không có tình cảm, thậm chí ông còn bị bắt chia tay với bạn gái yêu đương nhiều năm, có thể tưởng tượng được cuộc sống sau khi kết hôn không hề hạnh phúc.

Sau khi hạ sinh Khúc Tâm Nhu, Khúc phu nhân bị chứng trầm cảm sau sinh, mấy năm sau đó, càng ngày càng nghiêm trọng.Khúc Hưng Phong thì bận bịu mở rộng địa vị và sự nghiệp, căn bản không rảnh quan tâm gia đình.Vào năm Khúc Tâm Nhu 5 tuổi, Khúc phu nhân nhảy lầu tự sát, địa điểm chính là cửa sổ căn phòng này."

Thời điểm phu nhân nhảy lầu, còn ôm theo con mèo mà sinh thời bà thích nhất cùng nhau nhảy xuống."

Trợ lý Thẩm đem những lời lúc trước Khúc Hưng Phong chưa nói khỏi miệng, bổ sung hoàn chỉnh.Hoắc Liệt và Lương Mộng nhìn thoáng qua nhau, bọn họ là người rõ ràng nhất bệnh trạng PTSD của Khúc Tâm Nhu, giờ phút này rốt cuộc bừng tỉnh vỡ lẽ, vì sao Khúc Tâm Nhu cảm thấy bản thân là một con mèo.Nhưng mọi chuyện cũng không bởi vì Khúc phu nhân chết mà thay đổi điều gì, Khúc Tâm Nhu như cũ sống trong sự coi khinh của tất cả mọi người.Cho dù cô có thân phận thiên kim tiểu thư tôn quý, nhưng không có được bất kỳ một người nào quan tâm.Hoắc Liệt nhìn căn biệt thự trước mắt, trong đầu chỉ có một ý nghĩ, muốn trở về nhà, ôm lấy người phụ nữ của hắn, không bao giờ để cho cô một mình cô đơn tịch mịch.Sau khi Hoắc Liệt và Lương Mộng điều tra xong, trợ lý Thẩm đưa bọn họ ra ngoài, cũng hỏi: "Đội trưởng Hoắc, anh có phát hiện manh mối gì chưa, có thể nhanh chóng tìm được tiểu thư không?"

"Tạm thời không có, tôi sẽ tiếp tục điều tra."

Hoắc Liệt trả lời."

Vậy thì nhờ anh.

Khúc tổng bình thường rất bận bịu, nếu anh không liên lạc được với ông ấy, cũng có thể liên hệ với tôi."

Nói xong, trợ lý Thẩm đưa cho hắn một tờ danh thiếp.Hoắc Liệt nhận lấy danh thiếp, nhìn thoáng qua, hỏi ngược lại: "Đây cũng là nội dung công việc trợ lý của anh?"

Trợ lý Thẩm tuổi nhìn không lớn lắm, dáng vẻ chừng 28, 29 tuổi, đi theo bên cạnh Khúc Hưng Phong chưa lâu.Trợ lý Thẩm giải thích: "Cha tôi trước kia cũng là trợ lý của Khúc tổng, tôi và tiểu thư có thể nói là cùng nhau lớn lên."

Nghe vậy, Hoắc Liệt nhìn thoáng qua bộ dạng tinh anh của trợ lý Thẩm, trên dưới quét mắt nhìn một vòng, ở trong lòng hừ lạnh.Hừ.Chỉ là một tên mặt trắng mà thôi, căn bản kém hơn hắn, Khúc Tâm Nhu thích nhất chính là cuộn tròn ở trước ngực hắn.Sự kiêu ngạo của người đàn ông từ trong đáy lòng tự nhiên nảy sinh.***Khúc Tâm Nhu cảm thấy hôm nay Hoắc Liệt rất kỳ quái, trở bên đặc biệt dính người, từ khi về nhà thì bắt đầu luôn nhìn cô, hận không thể đem hai mắt dính ở trên người cô.Cô uống nước, hắn nhìn; cô ăn cơm, hắn nhìn; cô đi ra ban công thu quần áo, hắn cũng nhìn.Thời điểm cô tiến vào phòng vệ sinh, thiếu chút nữa hắn đi theo vào, còn khá tốt cuối cùng đứng ở ngoài cửa, nhưng vẫn chờ, nói không chừng đã nghe được thanh âm cô đi WC.Hắn không chỉ dính cô, còn không cho cô rời đi.Ăn cơm xong Hoắc Liệt đi rửa bát, bá đạo không cho cô ngồi ở trên sô pha, nhất định cô phải đứng cùng với hắn trong phòng bếp.Khúc Tâm Nhu hỏi hắn tại sao.Lý do của hắn vô cùng đường đường chính chính: "Bởi vì phòng bếp đưa lưng về phía phòng khách, lúc anh rửa bát không nhìn được em."

Chậc chậc chậc, nghe một chút lời nói, nào giống như được nói ra từ người đàn ông như hắn, người khác nghe thấy hẳn nổi da gà ngã xuống đất.Cuối cùng Khúc Tâm Nhu ngoan ngoãn đứng ở trong phòng bếp nhỏ hẹp, nhìn Hoắc Liệt rửa bát, không dừng được quan sát đánh giá trên dưới."

A Liệt, trong công việc của anh có vấn đề gì sao?"

"Tại sao em hỏi như vậy?"

"Anh hôm nay...

Thật sự rất kỳ quái."

Khúc Tâm Nhu cau mày, có chút lo lắng, có chút hoang mang, có chút mờ mịt...Hoắc Liệt lập tức nghĩ tới Khúc Tâm Nhu ở trong tấm ảnh chụp, rõ ràng khuôn mặt giống như đúc, tinh xảo xinh đẹp, nhưng không chút biểu tình, ánh mắt vô hồn, vẻ mặt chết lặng, tựa như cái thể giới này chẳng liên quan đến cô, nào có linh hoạt như bây giờ, thần sắc phong phú, tình cảm đong đầy.Ngực Hoắc Liệt đau nhói, buột miệng thốt ra: "Tiểu Nhu, anh muốn ôm em, hiện tại muốn ôm em."

-------------------------Phòng bếp play làm nóng xong ~~H~O~A~K~Y~D~I~E~M~
 
[Edit Full - Cao H] Cô Mèo Của Hắn (1X1)
❋ Chương 61: Phòng bếp PLAY ② Cầu hôn


Editor: CindySau khi trải qua mấy lần làm tình vui sướng, Khúc Tâm Nhu không còn ngây thơ nữa, chỉ một ánh mắt của Hoắc Liệt, thì có thể nhận thấy hắn muốn làm cái gì.Nhưng mà hôm nay...

Tựa hồ có chút không giống.Ánh mắt Hoắc Liệt vẫn nóng bỏng, chuyên chú, phảng phất có một ngọn lửa đang rực cháy hừng hực ở đáy mắt, muốn cuốn hút cô vào đó, ngấu nghiến nhai nuốt.Nhưng mà ngoại trừ dục vọng nồng nhiệt trực tiếp biểu lộ ra bên ngoài, tựa hồ còn mang theo sự nặng nề và thương tiếc, giống như cô là một con búp bê Tây Dương rách nát, giờ phút này không lành lặn, không hoàn chỉnh.Khúc Tâm Nhu chớp chớp mắt, ý đồ muốn thấy rõ ràng hơn chút Hoắc Liệt vào thời khắc này, muốn biết ý nghĩ chân thật nhất dưới đáy lòng hắn.Tuy nhiên cô không có thời gian cho việc này.Hoắc Liệt còn chưa lau khô nước trên tay, đột nhiện túm cô kéo vào trong ngực, hai tay gắt gao ôm chặt."

A Liệt..."

Khúc Tâm Nhu nhẹ nhàng mở miệng, thân thể dính nhau trong nháy mắt, lập tức phát hiện trên dưới cả người hắn căng thẳng, mỗi một khối cơ bắp đều cứng rắn, đụng ngực cô khó chịu phát đau.Trong lồng ngực Hoắc Liệt kích động như dung nham nung cháy, ngay lúc này phun trào ra ngoài, gấp không chờ nổi thấp giọng nói bên tai Khúc Tâm Nhu: "Tiểu Nhu, em không phải lẻ loi một mình, anh sẽ ở cùng em, vĩnh viễn đều ở cùng em.

Em có nguyện ý làm vợ của anh không?"

"A Liệt, anh đang cầu hôn em sao?"

Khúc Tâm Nhu cẩn thận nghe chữ 'Vợ', không biết vì sao, ở trên mặt hiện lên nụ cười tươi rói."

Đúng vậy, đây là cầu hôn."

Hoắc Liệt thoáng buông lỏng cánh tay, vẫn vững vàng vây Khúc Tâm Nhu ở trong ngực hắn, bốn mắt nhìn nhau nói: "Nếu chúng ta kết hôn, em chính là vợ của anh, quan hệ hôn ước của chúng ta sẽ được pháp luật bảo vệ hợp pháp, coi như chúng ta chết, cũng vẫn sẽ ở bên nhau.

Em, nguyện ý không?"

Lần dò hỏi này, Hoắc Liệt hỏi càng thêm thận trọng, biểu tình nghiêm túc xưa nay chưa từng có."

Em..."

Khúc Tâm Nhu bất tri bất giác rơi vào trong một nguồn nhiệt nóng, cổ họng nóng ran, cũng không phải từ trên người Hoắc Liệt truyền tới, mà từ đáy lòng cô phát ra, trái tim đặc biệt nhảy 'Bùm bụp' mãnh liệt, còn có một chút cảm nhận miệng lưỡi đắng khô, đầu lưỡi liếm liếm môi, mới căng cổ họng nói: "A Liệt, em nguyện ý."

Khi thanh âm run rẩy của cô vừa nói xong, tức khắc trên mặt Hoắc Liệt có một vẻ mừng rỡ như điên thay thế, một trận cuồng phong sóng lớn trào dâng trong cơ thể.Vào lúc này, không có gì so với nụ hôn càng có thể biểu đạt cảm xúc của hắn.Hoắc Liệt lập tức hôn lên đôi môi đỏ mọng của Khúc Tâm Nhu, vội vội vàng vàng, thậm chí hàm răng va chạm môi cô, làm cho Khúc Tâm Nhu đau, nhưng cô không nỡ đẩy Hoắc Liệt ra.Thật ngọt...Khi Hoắc Liệt đem môi lưỡi thâm nhập tiến vào, hương vị ngọt ngào xưa nay chưa từng có truyền tới, tràn ngập trên vị giác đầu lưỡi.Hoắc Liệt hôn sâu vô cùng, lại hôn vô cùng mãnh liệt, không chỉ hôn mút đầu lưỡi Khúc Tâm Nhu không thả, thậm chí ngay cả hàm răng trong miệng cô, cũng đều liếm láp từng chút, ở phía trên lây dính hơi thở thuộc về hắn."

Ô ô...

Ngô ngô..."

Khúc Tâm Nhu bị hôn mà toàn thân mềm nhũn, đứng không vững, toàn bộ dựa vào cánh tay chống đỡ của Hoắc Liệt mới miễn cưỡng ổn định, càng muốn mạng cô hơn chính là hô hấp giữa miệng mũi cô tất cả đều bị Hoắc Liệt đoạt lấy, căn bản thở không nổi, giống như bị hôn sâu đến nghẹt thở."

A Liệt...

Buông ra...

Ô ô..."

Mặt cô đỏ lên, cánh tay vô lực gõ gõ ngực Hoắc Liệt, muốn hắn buông một chút, có thể hít thở từng ngụm từng ngụm.Hoắc Liệt đáp lại cô, không phải buông tay, ngược lại thì dây dưa hôn càng sâu hơn, thỉnh thoảng miệng thổi một ít không khí cho Khúc Tâm Nhu.Khúc Tâm Nhu tựa như tìm được cọng rơm cứu mạng, trái lại càng thêm chủ động hôn mút đầu lưỡi Hoắc Liệt không bỏ, phát ra tiếng nước hôn mút 'Tấm tắc', không ngừng vang khắp căn phòng bếp nhỏ hẹp.Hoắc Liệt đối với lần này làm không biết mệt, một lần lại một lần câu dẫn Khúc Tâm Nhu chủ động, hưởng thụ cô ân cần đưa môi lưỡi tới triền miên.Một lúc lâu, nghỉ ngơi sau nụ hôn, đôi môi Khúc Tâm Nhu bị hôn sưng đỏ, ánh mắt mê ly, sắc mặt đỏ lên, cả người rúc vào trên ngực Hoắc Liệt, thở dốc từng hồi từng hồi.Hoắc Liệt liếm liếm môi, mút vào ngọt ngào Khúc Tâm Nhu lưu lại, trong mắt hắn rốt cuộc có một chút thoả mãn, nhưng cũng chỉ là một góc của băng sơn* mà thôi.* Băng sơn: Tảng băng cực lớn.Côn thịt của hắn vào thời điểm hôn sâu đã cứng rắn, hận không được giống như đầu lưỡi thô lỗ tiến vào, nhanh chóng chiếm đoạt Khúc Tâm Nhu.Nhưng mà ngay lúc hắn sắp triển khai thế tiến công, Hoắc Liệt thấy được một rổ cà chua bi đã được rửa sạch ở một bên, đặt trên mâm sứ màu trắng, đỏ au một mâm, phía trên còn dính một ít giọt nước, dưới ánh đèn hiện ra kiều diễm ướt át.Ánh mắt Hoắc Liệt chuyển động, tức khắc nghĩ tới cái gì đó.Hắn đột nhiên bế Khúc Tâm Nhu lên, để cho cô ngồi ở trên mặt bếp bằng đá cẩm thạch, cho dù như vậy, hai người cũng chỉ cao ngang nhau mà thôi.Một khắc Khúc Tâm Nhu ngồi xuống, chỉ cảm thấy mông chợt lạnh, cánh mông và hoa huyệt co rút theo một chút, hậu tri hậu giác phát hiện, nguyên lai tiểu huyệt của cô đã chảy ra chất lỏng ẩm ướt, ướt át chảy ở trên đùi.~H~O~A~K~Y~D~I~E~M~
 
[Edit Full - Cao H] Cô Mèo Của Hắn (1X1)
❋ Chương 62: Phòng bếp PLAY ③ Tiểu huyệt ép nước trái cây


Editor: Cindy"A Liệt..."

Khúc Tâm Nhu khó nhịn uốn éo vặn vẹo mông, hai chân cách mặt đất làm cho cô vô cùng bất an.Cô vừa mở miệng, đôi môi đỏ tươi bị Hoắc Liệt cắn, hắn một bên cọ xát, một bên khàn khàn nói: "Tiểu Nhu, ăn trái cây không?"

"Ăn...

Anh cũng nên ăn...

Trái cây rất tốt cho cơ thể..."

Vào lúc này, Khúc Tâm Nhu còn không quên uốn nắn đúng thói quen ăn uống không cân bằng của Hoắc Liệt."

Vậy chúng ta cùng nhau ăn."

"Được."

Ý thức của Khúc Tâm Nhu mờ mịt, dùng thần trí thanh tỉnh còn sót lại nói chuyện cùng với Hoắc Liệt, cô nào có tưởng tượng được 'Cùng nhau ăn' từ trong miệng người đàn ông, thế nhưng lại là một phương pháp hết sức dâm mỹ.Hoắc Liệt cầm trái cà chua bi nhét vào trong miệng cô, nhìn cô cắn từng miếng từng miếng, trái cà chua mềm nhỏ bị cắn nát, chảy ra chất lỏng màu đỏ ——Vào lúc đó, Hoắc Liệt nhìn chằm chằm một màn này, một lần nữa đột nhiên hôn xuống.Hắn không còn triền miên hôn, mà nhằm mục đích cướp đoạt chất lỏng chua ngọt trong miệng Khúc Tâm Nhu, mút vào từng ngụm từng ngụm, tất cả bị hút hầu như không còn, cùng với Khúc Tâm Nhu em một ngụm, anh một ngụm, ăn toàn bộ thịt cà chua còn sót lại vào trong bụng.

Thực sự cùng nhau ăn...Thời điểm ăn, môi lưỡi lập tức dán chặt, lập tức tách ra, có không ít chất lỏng theo cằm Khúc Tâm Nhu chảy xuôi đi xuống, lưu lại một dấu vết đỏ hồng ẩm ướt.Hoắc Liệt giống như lữ khách đói khát, dọc theo dấu vết một đường mút vào, từ cằm đến cổ, từ xương quai xanh đến ngực.Nút áo trên người Khúc Tâm Nhu, bị hắn cởi ra từng cái, lộ ra áo lót màu đen gợi cảm ở bên trong, chính là thứ ở trong phòng thử đồ ngày đó.Hai mắt Hoắc Liệt nhìn chằm chằm, ngọn lửa dục vọng muốn tràn ra, nhưng mà hắn không gấp rút cởi bỏ áo lót của Khúc Tâm Nhu, buông thả đôi núi tuyết trắng to đầy, mà cách lớp vải áo lót hơi mỏng vuốt ve bầu ngực.Được nổi bật dưới áo lót màu đen, da thịt của Khúc Tâm Nhu hiện ra đặc biệt trắng nõn.Mà đồng thời, hắn chui đầu vào giữa hai ngọn núi của cô, liếm sạch sẽ một giọt nước trái cây cuối cùng chảy xuống, mới ngẩng đầu lên."

Còn muốn ăn không?"

Hoắc Liệt dùng âm điệu từ tính, mê người hỏi."

Muốn...

Muốn ăn..."

Khúc Tâm Nhu rõ ràng đã ăn trái cà chua bi, nhưng miệng lưỡi vẫn đắng khô, hoài niệm mùi vị chua ngọt mới vừa rồi, thần sắc càng thêm ý loạn tình mê.Nhưng vào ngay lúc này Hoắc Liệt lộ ra nụ cười tươi xấu xa.Hắn lại cầm lên một trái cà chua bi, đầu ngón tay nhẹ nhàng vân vê, cảm thụ được tầm mắt Khúc Tâm Nhu di động theo ngón tay hắn, một bàn tay khác của hắn vẫn luôn không tiếng động âu yếm đùi Khúc Tâm Nhu, từ đầu gối một đường sờ đến bên trong bắp đùi, còn chưa đụng tới quần lót, ngón tay đã nhận ra được hơi nóng ẩm ướt.Một khắc ngón tay vuốt ve đến quần lót, hắn một lần nữa mở miệng: "Lần này, không phải cho cái miệng nhỏ phía trên của em ăn, mà dùng nơi này ——"Dưới làn váy, ngón tay dùng sức ép xuống, một đốt ngón tay vùi vào chỗ lõm xuống."

A...

Ngô ngô..."

Cả người Khúc Tâm Nhu run rẩy, thân thể khống chế không được ngửa người ra sau, nhưng mà bốn phía phòng bếp treo đồ dùng, căn bản không cách nào chống đỡ cơ thể run rẩy của cô, cuối cùng không thể không dùng đôi tay quấn quanh cổ Hoắc Liệt, chỉ có hắn mới là chống đỡ kiên cố không phá vỡ nổi."

Không được..."

Khúc Tâm Nhu thở hổn hển nói: "A Liệt, nơi đó không ...

Không thể ăn..."

"Anh nói có thể, thì có thể."

Hoắc Liệt cười tà khí, vén làn váy đẩy lên trên, lại lôi xuống quần lót ướt đẫm, mở rộng đầu gối của cô, kiều hoa giữa hai chân hoàn toàn bại lộ ra ngoài.Ở dưới ánh đèn, cánh hoa đỏ tươi, phía trên còn dính một tầng bọt nước, chớp lóe ánh sáng dâm mỹ.Hoắc Liệt cầm trái cà chua bi, ở trên hoa huyệt Khúc Tâm Nhu chậm rãi di động, trái cây thấm lạnh tiếp xúc với hoa môi nóng bỏng, kích thích hoa huyệt co rút lại một trận, Khúc Tâm Nhu cũng nhẹ nhàng run rẩy, buông xuống đôi chân trắng như tuyết bất lực đong đưa."

Không được...

A Liệt...

Lấy ra...

Không muốn..."

Khúc Tâm Nhu có chút kích động, cũng có chút sợ hãi, một bên rên rỉ, một bên nức nở."

Đừng sợ, em sẽ thích."

Hoắc Liệt hôn hôn bầu ngực tròn trịa, môi lưỡi liếm láp tựa như trấn an, ở một khắc Khúc Tâm Nhu thả lỏng trái tim, hắn lập tức nhét trái cà chua bi nho nhỏ vào."

A ——"Rất lạnh.Khúc Tâm Nhu nắm chặt ngón tay, nắm chặt áo Hoắc Liệt.Tiểu huyệt nóng bỏng ngay cả côn thịt thô to của Hoắc Liệt còn ăn hết toàn bộ, chỉ một trái cà chua bi mà thôi, thì tính cái gì, không sai biệt lớn nhỏ lắm so với kẹo que lần trước.Chẳng qua vừa nóng vừa lạnh tiếp xúc, vách tường bên trong hút càng chặt chẽ, co rút càng thêm kịch liệt.Cô thở hồng hộc, mặt đỏ cơ hồ muốn nhỏ máu.Nhưng mà hết thảy đối với Hoắc Liệt mà nói, lại chỉ như chút thức ăn vừa mới bắt đầu khai vị."

Còn có muốn ăn càng nhiều không?"

"...Không...

Từ bỏ...

A Liệt, lấy đi ra ngoài...

Ô ô...

Quá buốt..."

"Tiểu Nhu, chúng ta làm một giao dịch đi, em ăn bao nhiêu trái, thì anh ăn bấy nhiêu trái."

"Cái gì..."

"Không phải em hy vọng anh ăn nhiều trái cây hơn sao.

Tiểu huyệt của em ăn bao nhiêu trái cà chua bi, thì anh ăn bấy nhiêu, nguyện ý không?"

Hoắc Liệt đem bản thân coi như con mồi, Khúc Tâm Nhu làm sao sẽ không động tâm."

Thật...

Thật sự?"

"Anh bảo đảm."

Hoắc Liệt hứa hẹn, vẻ giảo hoạt bên trong đáy mắt, hoàn mỹ che dấu, chờ con cá như cô cắn câu.~H~O~A~K~Y~D~I~E~M~
 
[Edit Full - Cao H] Cô Mèo Của Hắn (1X1)
❋ Chương 63: Phòng bếp PLAY ③ Côn thịt ép nước trái cây


Editor: CindyKhúc Tâm Nhu nhíu chặt mi tâm, trên gương mặt xinh đẹp tình dục và sự rối rắm đan chéo vào một chỗ, lý trí trong lúc hỗn loạn còn chưa rõ ràng, nhưng mà không kiềm hãm được tách hai chân ra, một lần nữa rộng mở.Hoắc Liệt nhạy bén nắm bắt từng chi tiết nhỏ, ngón tay thâm nhập sâu vào bên trong ấn ép trái cây nho nhỏ, dùng sức đẩy về phía trước."

A —— không cần...

Quá sâu, quá sâu..."

Khúc Tâm Nhu thở hồng hộc, ngồi ở trên mặt bếp, thân thể mềm nhũn chống đỡ không được, bất lực tựa sát vào ngực Hoắc Liệt.Bên tai cô rất nhanh truyền đến lời nói tàn nhẫn của người đàn ông."

Nếu không vào sâu một chút, làm sao có thể ăn nhiều hơn chứ?"

Hoắc Liệt nhanh chóng cầm lên trái cà chua bi thứ hai, trước tiên giữ trên ngón tay, vân vê một vòng bên ngoài hoa môi ướt nhẹp, phía trên trái cà chua dính dâm thủy bóng loáng sáng lấp lánh, giống như một lớp mật ong, rồi mới nhét vào bên trong tiểu huyệt.Hai viên...

Ba viên...Sáu viên...

Bảy viên...Thời điểm khi nhét vào viên thứ chín, trái cà chua nho nhỏ khiến tiểu huyệt bị nhét tràn đầy, ngay cả miệng huyệt bị căng ra, cánh hoa bị mở ra hoàn toàn, một chút nếp nhăn cũng không thấy được.Trong đó trái cà chua thứ chín, một nửa nhét ở bên trong, một nửa lộ ở bên ngoài, không cẩn thận thì sẽ rơi ra ngoài."

A...

Không được...

Quá đầy...

Không nhét được...

A Liệt...

Thật sự nhét không được..."

Khúc Tâm Nhu không ngừng thở gấp, thân thể khẩn trương không dám nhúc nhích một chút, chỉ sợ không cẩn thận liên lụy đến hoa huyệt: "A...

Không cần...

Ô ô..."

Hoắc Liệt nắm trái cà chua bi thứ chín, đầu ngón tay gắng dùng sức, còn ép vào bên trong: "Thật sự không được?"

"Thật sự...

A Liệt...

Thật sự...

Không muốn...

A Liệt...

Ngô ngô..."

Khúc Tâm Nhu một bên rên rỉ, một bên khống chế không được tiểu huyệt co rút lại, rõ ràng bị nhét đầy, nhưng vẫn có dâm dịch sáng trong suốt chảy ra từ khe hở.Hoa huyệt kiều diễm, trái cà chua nhỏ đỏ tươi, tất cả đều đỏ bừng, còn giữ nước dịch dâm mỹ...Tròng mắt đen của Hoắc Liệt nhìn chằm chằm một màn này, dục vọng trong con ngươi tựa như ngọn lửa sắp phun trào ra ngoài, côn thịt giữa háng vừa cứng vừa nóng, duy trì gươm súng sẵn sàng thẳng tắp một hồi lâu.Vừa lúc đó, hắn thế nhưng cầm lên trái cà chua bi thứ mười."

Không cần...

A Liệt...

Không muốn..."

Đôi mắt Khúc Tâm Nhu bất an run rẩy, ngay cả thân thể cũng giãy giụa.Chỉ nghe thấy tiếng vang 'Phụt phụt', hình như trái cà chua bi bởi vì vách tường thịt trong tiểu huyệt co rút lại, từ trong âm đạo rớt ra ngoài, nhưng là một hay hai viên, thì cô không rõ ràng lắm.Bời vì giờ phút này, ý thức của cô đã bị nụ hôn của Hoắc Liệt chiếm cứ.Trái cà chua nhỏ thứ mười trong tay Hoắc Liệt, không phải hướng về tiểu huyệt, mà hắn nhét vào trong miệng mình, nhẹ nhàng cắn một ngụm, nước ép tràn ngập trên vị giác, mùi vị chua khiến hắn cau mày.Cùng với hương vị lúc nãy hôn mút trong miệng Khúc Tâm Nhu, hoàn toàn khác nhau.Hắn không hề nghĩ ngợi, mạnh mẽ hôn xuống, đem thịt quả trong miệng hắn chia sẻ cùng với cô, môi lưỡi không ngừng liếm mút, vị ngọt chậm rãi hòa tan.Cùng lúc đó, Hoắc Liệt bưng mông Khúc Tâm Nhu lên, một bên vuốt ve thịt mông đầy đặn, một bên ôm cô hướng về phía trước, nghênh đón sự đụng chạm dưới hạ thân hắn, côn thịt nóng bỏng lập tức kề sát ở trên hoa huyệt."

A...

Ô ô..."

Khúc Tâm Nhu vào giờ khắc này, tựa hồ biết Hoắc Liệt đang tính toán điều gì, cô giãy giụa muốn phát ra tiếng kháng nghị, nhưng mà đôi môi bị lấp kín, ngoại trừ khe hở giữa môi tràn ra một chút rên rỉ, những thanh âm khác đều không thể phát ra.Hắn...

Hắn...

Sẽ không phải thật muốn...Lúc Khúc Tâm Nhu kinh ngạc phỏng đoán, côn thịt cứng rắn của Hoắc Liệt trước tiên cọ xát mép đùi và bên ngoài hoa huyệt, trong chốc lát, phân thân đỏ tím bị thấm ướt bởi dâm dịch, chớp lóe màu sắc ánh sáng càng thêm dâm mỹ.Côn thịt so với sự kề cận chặt chẽ của hoa huyệt và cà chua bi, càng thêm u ám, càng thêm hung mãnh.Ngay sau đó, quy đầu cực đại ở phía trước côn thịt, để ở lối vào tiểu huyệt ——"Ô ——"Khúc Tâm Nhu không kịp phát ra tiếng kháng nghị, bụng Hoắc Liệt căng chặt, nặng nề cắm đi vào.Sẽ hư...Ở thời điểm lần đầu tiên làm tình, Khúc Tâm Nhu hồn nhiên không biết, cũng chưa từng nghĩ tới khả năng bản thân sẽ bị xé rách, vậy mà giờ này khắc này, cô khẩn trương ngay cả ngón chân cũng co quắp cuộn tròn, theo bản năng nhăn chặt ấn đường, chờ cơn đau đớn bị xé rách truyền đến.Cô sẽ bị căng hư...

Nhất định sẽ...Nhưng mà, đau đớn không hề như bóng với hình như cô đã tưởng tượng, ngược lại có một dòng chất lỏng lạnh lẽo tràn ngập ở trong tiểu huyệt, lạnh khiến cô run rẩy, sau đó cảm giác được dòng chất lỏng này theo mép đùi cô chảy xuống.Lạnh quá...Cà chua bi trước khi được rửa sạch, từng đặt ở trong ngăn mát tủ lạnh, dù ngâm ở trong tiểu huyệt ướt nóng một hồi, nhưng bên trong trái cà chua vẫn thấm lạnh như cũ.

Theo sự thâm nhập của côn thịt Hoắc Liệt, dưới lực đạo mạnh mà có lực, những quả cà chua bi bị đè ép vỡ tung từng trái, nước ép bên trong đều chảy ra."

Bị dọa sợ rồi?"

Hoắc Liệt vào lúc này mới kết thúc nụ hôn sâu, một bên âu yếm ngực Khúc Tâm Nhu, một bên khẽ hôn mí mắt run rẩy của cô, thấp giọng nói."

A...

Ô ô...

Lạnh quá...

A Liệt...

Lạnh..."

Khúc Tâm Nhu thật sự sợ bóng sợ gió một trận, cũng thật sự muốn khóc, nhưng mà toàn thân đắm chìm trong dục vọng, bộ phận mẫn cảm nhất trên cơ thể không phải bị Hoắc Liệt nắm, mà chính là bị côn thịt của hắn đâm chọc, ngay cả thời gian để cô khóc thút thít đều không có, chỉ có thể không ngừng rên rỉ."

Nếu lạnh, thì ôm lấy anh, ôm chặt một chút."

Hoắc Liệt kéo Khúc Tâm Nhu vào trong ngực, cánh tay ôm chặt hơn, bầu ngực lớn đầy đặn bị ép sít sao ở ngực hắn, thật giống như hai cái màn thầu bị đè bẹp.

Thân thể cả hai dán chặt, côn thịt giữa háng hắn cũng đâm rút càng ngày càng hung mãnh.Từ lúc bắt đầu cắm vào rút ra nhàn nhạt nông cạn, biến thành nhanh chóng ra vào, côn thịt thô to hết lần này đến lần khác chèn ép cà chua bi bên trong tiểu huyệt, ngay cả chỗ sâu nhất, dưới lực đạo mạnh mà có lực, bị vỡ tung tóe, nước ép tràn ngập.Thật mạnh, ra ra vào vào, thật sâu, không ngừng giã nện.Hoắc Liệt tựa như trở thành máy ép nước trái cây mạnh mẽ, dưới sự khuấy động của côn thịt, chất lỏng màu đỏ tươi không ngừng chảy xuôi xuống.Nóng...Cũng lạnh...Tiểu huyệt nóng bỏng cùng chất lỏng hơi lạnh, làm cho hoa huyệt Khúc Tâm Nhu biến thành một thiên đường của băng và lửa, khiến Hoắc Liệt hoàn toàn bị lạc ở bên trong, trong thân thể chỉ còn lại thú tính dục vọng, âm thanh 'Bạch bạch bạch' không ngừng thay nhau vang lên hết đợt này đến đợt khác, vừa rõ ràng lại vang dội."

A...

Ô ô...

A Liệt...

Nhẹ một chút...

A..."

Khúc Tâm Nhu ngồi ở trên mặt bếp, một vòng xung quanh đều là bát đũa dễ vỡ, địa phương để cô chống đỡ không có, chỉ có thể bị Hoắc Liệt đâm lui về sau, lập tức lại bị hắn lôi kéo, nửa cái mông treo trên không trung, đôi chân dài trắng như tuyết bất lực run rẩy."

A...

Ô ô...

A Liệt...

Em không được..."

Cô cảm nhận được khoái cảm trong cơ thể càng ngày càng tê dại, đã tích lũy đến mức độ nhất định, một khắc cao trào cuối cùng, đang ở trước mắt.Thân thể cô vô ý thức căng chặt, đặc biệt là đôi tay, nắm chặt ở phía sau lưng Hoắc Liệt, móng tay cào bấu bắp thịt hắn, để lại dấu vết hình trăng lưỡi liềm nhàn nhạt."

Tiểu Nhu, cùng anh cùng nhau..."

Hoắc Liệt nhận thấy được này hết thảy, tốc độ thọc vào rút ra của côn thịt đột nhiên nhanh hơn, không chỉ như máy ép trái cây, càng như súng bắn tỉa, tốc độ thật nhanh, nhưng không bao giờ biết mệt mỏi.Một khắc song song hai người đạt tới cao trào, Hoắc Liệt và Khúc Tâm Nhu không biết hắn trước, hay cô trước, tình dục và tình cảm dưới đáy lòng, gắt gao buộc chặt họ ở chung một chỗ, phân không ra lẫn nhau.Từng dòng từng dòng tinh dịch sền sệt, toàn bộ đều bắn vào bên trong tiểu huyệt nhỏ hẹp, giống như sóng nước cuồn cuộn, cùng nước ép cà chua và dâm dịch bên trong, tất cả ùa ra.Hô hô...

Hô hô...

Hoắc Liệt và Khúc Tâm Nhu chưa bình ổn được tiếng hít thở.Tí tách...

Tí tách...

Ướt đẫm, phân không rõ chất lỏng gì, một giọt một giọt nhỏ xuống mặt đất đá cẩm thạch.Quá mắc cỡ...

Thật sự quá xấu hổ.Khúc Tâm Nhu tuy rằng bị động thừa nhận mọi việc, nhưng cảm giác lan tràn dưới thân, khiến cho cô chui đầu vào trên cổ Hoắc Liệt, mơ màng trầm lắng giả bộ ngủ, không muốn đối mặt với tất cả.Hoắc Liệt nhìn cần cổ ửng đỏ của cô, không tiếng động thỏa mãn cười trộm, ôm chặt người phụ nữ yêu kiều mềm mại trong tay, hôn hôn sợi tóc cô, nói: "Có muốn đi phòng vệ sinh không?"

"...Ân."

Khúc Tâm Nhu giả bộ ngủ không thể không lên tiếng, muốn đi rửa sạch sẽ mớ hỗn loạn dưới thân.Lần này Hoắc Liệt không làm cô khó xử, sau khi cô trả lời, liền ôm cô đi.Sau khi bọn họ rời đi, mặt bếp bừa bộn kinh khủng, cà chua bi rơi xuống trên mặt đất, vẫn còn nhỏ giọt 'Tí tách tí tách' những dòng chất lỏng, một mảnh hỗn độn dâm mỹ.Mà phòng vệ sinh, thì vừa mới bắt đầu, cũng không biết lần này bọn họ sẽ kéo dài bao lâu ~~~~~~H~O~A~K~Y~D~I~E~M~
 
[Edit Full - Cao H] Cô Mèo Của Hắn (1X1)
❋ Chương 64: Hung thủ


Editor: CindySau khi làm tình, cơ thể mềm nhũn vô lực, Khúc Tâm Nhu ở trên đỉnh núi sự vui sướng thì hôn mê bất tỉnh, nặng nề chìm vào giấc ngủ, ngay cả khi Hoắc Liệt lau khô thân thể cho cô, mặc vào váy ngủ, đặt cô nằm trên giường đều không hề tỉnh lại.Nhưng mà, thời điểm khí trời hơi se lạnh, cô đột nhiên mở mắt.Cô mơ thấy, lại một lần nữa mơ thấy, cái đêm giông tố cuồng phong, rèm cửa sổ đong đưa trong gió, một người phụ nữ nhảy xuống từ cửa sổ...Cảnh trong mơ, mọi thứ trở nên càng ngày càng rõ ràng.Cặp mắt Khúc Tâm Nhu không hề có sự buồn ngủ, một chút cũng không giống như người vừa mới tỉnh dậy, cô nhìn trần nhà màu trắng một lúc lâu, cơ thể không chịu được cảm thấy lạnh cả người, ánh mắt càng thêm sáng tỏ.Cô bất an đứng dậy, thoát được khỏi vòng tay ôm chặt của người đàn ông bên cạnh.Hai chân trần giẫm trên mặt đất, từng bước từng bước, mờ mịt đi về phía trước, cho đến khi đến gần bên cửa sổ.Nắng sớm ban mai nhàn nhạt rơi vào trên người cô, phác họa một thân hình xinh đẹp.Khúc Tâm Nhu đứng ở nơi đó, không kìm lòng được đem mặt dính vào mặt kính lạnh như băng, dường như muốn lao ra ngoài.Ánh mặt trời phá tan bóng tối trong nháy mắt, hôm nay là một trong những ngày thời tiết lạnh nhất, huống chi cô vừa bước xuống từ chiếc giường ấm áp, quần áo mặc không nhiều lắm, thế nhưng Khúc Tâm Nhu biểu hiện không hề có chút cảm giác nào, vẻ mặt hờ hững vô hồn.Cực kỳ giống, biểu tình trong tấm ảnh chụp mà Hoắc Liệt đã len lén cất giữ.Cô dựa vào mặt kính thủy tinh cửa sổ một lúc lâu, thân thể chậm rãi trượt xuống, hai đầu gối gập cong, hai cánh tay ôm chặt, cuộn tròn lại, mái tóc đen tán loạn ở sau lưng.Khúc Tâm Nhu rõ ràng còn ở trong căn phòng này, nhưng linh hồn của cô thì không biết đi nơi nào, mờ mịt luống cuống, lẳng lặng chờ thời gian trôi qua, đều chưa từng thanh tỉnh.Cô không biết thời gian qua bao lâu, có người thì sống một giây như bằng một năm.Hoắc Liệt nằm ở trên giường, tư thế đến hô hấp vẫn không nhúc nhích, nhưng dùng toàn bộ cảm giác chú ý đến động tác của Khúc Tâm Nhu.Hắn tỉnh...

Từ lúc Khúc Tâm Nhu bắt đầu nhẹ nhàng bước xuống giường, thì hắn liền tỉnh.Dù sao hai người sớm chiều sống chung với nhau, mọi biến hóa phát sinh ở trên người Khúc Tâm Nhu, làm sao có thể chạy thoát khỏi đôi mắt Hoắc Liệt.Cô vẫn là mèo của hắn, chẳng qua ánh mắt càng ngày càng trở nên phức tạp, ánh mắt trong trẻo đơn thuần ban đầu, đang chậm rãi biến mất.Cô nỗ lực duy trì cuộc sống như trước, mỗi ngày vẫn có một khoảng thời gian rất dài đang ngẩn người, thời điểm mỗi lần ngơ ngẩn, cô đều sẽ bất tri bất giác di chuyển ánh mắt tới cửa sổ, nhìn tấm rèm cửa sổ màu trắng.Nhà Hoắc Liệt cùng căn phòng của Khúc Tâm Nhu trong biệt thự, phong cách trang trí và nội thất đều khác, duy nhất giống nhau chính là đều dùng rèm cửa sổ màu trắng.Khúc Tâm Nhu đang khôi phục trạng thái bình thường, hoặc có thể nói, thậm chí sớm hơn cả lúc này, cô đã nhớ lại bản thân là ai.Nhưng mà cô không hề rời đi, thậm chí không hề biểu hiện ra một chút ít dị thường, tình nguyện làm một con mèo bên cạnh hắn.Quá lâu...Hoắc Liệt sau một lúc lâu vẫn chưa nghe được tiếng động của Khúc Râm Nhu, coi như không nhìn thấy, vẫn có thể tưởng tượng được nhất định cô đang cuộn tròn ở mép giường."

Ngô...

Tiểu Nhu..."

Hắn dùng thanh âm ngái ngủ, mơ mơ hồ hồ kêu Khúc Tâm Nhu, còn cố ý vươn vai duỗi người một cái, làm bộ như vừa tỉnh ngủ, mơ mơ màng màng sờ vuốt vị trí bên cạnh thuộc về cô.Khúc Tâm Nhu chấn động mạnh một cái, thật giống như đột nhiên thanh tỉnh, trong con ngươi có một mảnh chấn động khác thường, thật nhanh khôi phục sự bình tĩnh, cô đi trở về bên giường, vén chăn lên nằm xuống.Hoắc Liệt một phen kéo người ôm vào trong ngực, không hề bất ngờ với cảm giác khí lạnh và chân tay lạnh băng của cô, đôi tay ôm chặt hơn nữa."

Em đi vệ sinh à?"

Hoắc Liệt nhắm mắt lại, chui đầu vào cổ cô, một bên nhẹ nhàng cọ xát, một bên lẩm bẩm hỏi."...

Vâng."

Khúc Tâm Nhu không cần tự tìm kiếm lý do, chỉ dựa theo lời Hoắc Liệt, khe khẽ đáp một tiếng.Cô cảm thụ được nhiệt độ ấm áp trên người Hoắc Liệt truyền tới, huyết dịch ngưng kết trong cơ thể, tựa như một lần nữa chảy xuôi."

Tại sao em đi lâu như vậy, chân tay lạnh hết rồi."

Hoắc Liệt tỏ vẻ không biết cái gì, bàn tay vuốt ve những chỗ lạnh như băng trên người cô."

A Liệt."

Cô nhẹ nhàng mở miệng."

Ừ."

Giọng nói mơ hồ, trầm thấp ở bên tai cô."

Anh thật tốt..."

Cô cúi đầu, rúc cả người vào trong ngực Hoắc Liệt."

Không đối tốt với em, thì anh đối tốt với ai, đừng quên em đã đáp ứng lời cầu hôn của anh."

Hoắc Liệt cười mở mắt, bất đồng hoàn toàn với lời nói ôn nhu của hắn chính là lúc này ánh mắt hắn rất sắc bén.Hắn cần phải tăng nhanh tốc độ hơn, giải quyết tất cả vấn đề mới được.***Vẫn là căn biệt thứ đó, vẫn là căn phòng đó, Hoắc Liệt như cũ đứng ở chính giữa, dò xét kỹ hết thảy xung quanh.Chỉ chốc lát sau, bên ngoài phòng truyền đến một loạt tiếng bước chân.Hoắc Liệt nghe tiếng nhìn lại, hai tròng mắt sắc bén, tầm mắt dừng ở trên người người vừa xuất hiện, trầm giọng mở miệng: "Anh rốt cuộc đã tới, tôi đợi anh lâu rồi."

Người ở ngoài cửa, luống cuống cười cười, đẩy đẩy gọng kính trên sống mũi, trả lời: "Đội trưởng Hoắc, tôi mới vừa nhận được điện thoại của anh thì lập tức chạy đến, hẳn không có để cho anh chờ lâu đi."

Hắn ta trả lời có lễ có độ, nhưng mà ánh mắt Hoắc Liệt nhìn về phía người nọ, lại giống như muốn xé rách hắn ta."

Trợ lý Thẩm, minh nhân bất thuyết ám thoại*, ở trước mặt tôi, cũng không cần giả bộ nữa."

Hoắc Liệt dứt khoát nói.* Minh nhân bất thuyết ám thoại – 明人不说暗话 : Người quang minh chính đại, tâm địa ngay thẳng không nói lời quanh co vòng vèo.Lúc này trợ lý Thẩm mới bước vào phòng, vẫn giữ dáng vẻ khiêm tốn có lễ độ, cung kính nói với Hoắc Liệt: "Đội trưởng Hoắc, tôi thật sự không biết anh đang nói cái gì?"

"Anh thật sự không biết?"

Hoắc Liệt lên tiếng giễu cợt, ánh mắt châm chọc, cả người tràn đầy khí lạnh: "Vậy thì tôi nói trực tiếp hơn một chút, bắt cóc Khúc Tâm Nhu, hung thủ tổn thương cô ấy, chính là anh, Thẩm Tiêu!"

Thẩm Tiêu dưới khí thế bức người của Hoắc Liệt, vẻ mặt một mực giữ hoàn mỹ không sứt mẻ bắt đầu rạn nứt.Hắn ta trầm mặt xuống, đứng song song với Hoắc Liệt nói: "Đội trưởng Hoắc, chứng cứ đâu?

Anh không có bằng chứng mà lên án tôi như vậy, tôi có thể tố cáo anh bôi nhọ danh dự."

"Anh muốn chứng cứ?"

Hoắc Liệt không hề lùi bước, vẫn trầm ổn bình tĩnh: "Thẩm Tiêu, tôi sẽ cho anh chứng cứ."

Vừa nói chuyện, Hoắc Liệt mở ra một ngăn tủ pha lê trong phòng ngủ, bên trong xếp chồng rất nhiều hộp quà, thậm chí có hộp chưa bao giờ mở ra, vẫn còn thắt dây nơ xinh đẹp.Hắn cầm lên một hộp, ném về phía Thẩm Tiêu.'Bịch' một tiếng, hộp quà rơi xuống trong tay Thẩm Tiêu.Hắn ta cúi đầu nhìn lướt qua, hỏi ngược lại Hoắc Liệt: "Đội trưởng Hoắc, đây chính là chứng cứ mà anh nói?

Không khỏi giống như trò đùa trẻ con."

"Thẩm Tiêu, xem ra anh thật sự chưa từng chú ý tới..."

Hoắc Liệt duỗi tay, lần nữa cầm lên một hộp quà khác, nhẹ nhàng kéo dây nơ gói quà."

Tôi không chú ý tới cái gì?"

Thẩm Tiêu bởi vì thái độ trầm ổn của Hoắc Liệt, toát ra một tia nôn nóng bất an, lộ ra vẻ mặt lúng túng.~H~O~A~K~Y~D~I~E~M~
 
[Edit Full - Cao H] Cô Mèo Của Hắn (1X1)
❋ Chương 65: Hắn nhảy xuống nơi Khúc Tâm Nhu chưa từng nhảy


Editor: CindyTròng mắt đen của Hoắc Liệt thẳng tắp nhìn chằm chằm Thẩm Tiêu, nhìn hắn ta tức muốn hộc máu, Hoắc Liệt giống như dã thú nhắm ngay con mồi, tuyệt đối không có khả năng để cho nó chạy thoát.Có đôi khi quyết định thắng thua không nhất định dùng ngôn ngữ, có thể dùng khí thế từ bên trong phát ra ngoài.Hoắc Liệt vẫn chưa lấy ra át chủ bài chân chính hắn có, hắn cũng đã thắng."

Nhìn kỹ hơn cái hộp quà trong tay anh đi."

Hoắc Liệt châm biếm, lạnh lùng nói với Thẩm Tiêu."

Hộp quà này rốt cuộc có cái gì kỳ quái?

Đây là do tôi thay Khúc tổng, dùng danh nghĩa ngài ấy tặng quà sinh nhật cho Khúc tiểu thư, đều do tôi tự mình chọn lựa, ngay cả dây nơ phía trên cũng do tôi..."

Thẩm Tiêu nói tới chỗ này, đột nhiên im bặt, cả người chấn động.Trong nháy mắt đó, sắc mặt hắn ta tái nhợt, không dám tin tưởng, ánh mắt kinh ngạc ngẩn người nhìn về phía hộp quà mà Hoắc Liệt ném cho hắn ta.Ngay cả dây nơ phía trên, cũng do hắn ta tự tay thắt.Mặc dù dây nơ con bướm giống nhau, nhưng mà nếu nhìn kỹ, cách thức thắt nút dây nơ so với bình thường có bất đồng rất nhỏ.Cái này rất ít khi thấy, người bình thường căn bản không biết cách thắt."

Anh rốt cuộc chú ý tới?"

Hoắc Liệt tiếp tục cười lạnh, suy nghĩ lưu động trong nháy mắt, trên mặt bùng nổ tức giận, thậm chí bóp bẹp hộp quà hắn đang cầm trong tay, gầm nhẹ nói: "Khi lần đầu tiên tôi nhìn thấy Khúc Tâm Nhu, cô ấy bị anh giam cầm ở trong mật thất tối tăm ẩm ướt, tay chân đều bị dây thừng trói, không dễ dàng cử động.

Lúc ấy nút thắt trên người cô ấy, chính là cùng một loại như này!"

Hoắc Liệt không đành lòng hồi tưởng lại tình cảnh lúc trước, bầu không khí thối nát còn kinh hãi hơn so với những trường hợp đẫm máu mà hắn đã từng thấy.Nhưng mà vì tìm ra thủ phạm thật phía sau màn, hắn không thể không hồi tưởng một lần nữa, cho dù chi tiết rất nhỏ, đều có thể là manh mối mấu chốt để tìm được hung thủ.Lần đầu tiên đi vào căn biệt thự này, nhìn thấy những hộp quà chồng xếp ngay ngắn trong ngăn tủ, nút thắt dây quen thuộc...

Nháy mắt hấp dẫn chú ý của Hoắc Liệt.Lúc ban đầu mục tiêu hắn hoài nghi là Khúc Hưng Phong, dẫu sao ông là người 'Tặng' quà.Nhưng mà lấy quan hệ cha con bất thường giữa Khúc Hưng Phong và Khúc Tâm Nhu, ông không có khả năng làm chuyện này.

Ngay sau đó, Thẩm Tiêu đi vào trong tầm mắt hắn.Hắn ta là trợ thủ đắc lực của Khúc Hưng Phong, thậm chí thay ông xử lý các chuyện về phương diện cuộc sống, đương nhiên cũng bao gồm chiếu cố Khúc Tâm Nhu, liên hệ cùng Khúc Tâm Nhu, cùng...

Mỗi năm đúng thời gian tặng cô quà sinh nhật.Thậm chí ngay cả Khúc Hưng Phong tới tìm Hoắc Liệt, cũng do Thẩm Tiêu kiến nghị cho ông.Đây là điều khiến cho Hoắc Liệt hoài nghi nhất.Dẫu sao Thẩm Tiêu đã có nhiều năm đi theo bên cạnh Khúc Hưng Phong, nhìn quen đủ loại tình cảnh, hắn ta hôm nay có lẽ biểu hiện hơi gấp gáp một ít, nhưng rất nhanh khôi phục trấn tĩnh.Hắn ta khinh thường ném hộp quà trong tay, 'Lạch cạch' một tiếng rơi trên mặt đất, trong hộp phát ra tiếng thủy tinh vỡ, chắc hẳn quà tặng làm bằng thủy tinh.Thẩm Tiêu nhìn Hoắc Liệt, cười nhạo: "Đội trưởng Hoắc, đây chính là năng lực phá án của anh?

Đây chính là chứng cứ anh cho rằng có tính quyết định, không khỏi cũng quá buồn cười.

Chẳng qua chỉ là một cách thắt nút mà thôi, lại không phải độc quyền cho mình tôi, chỉ cần những ai học qua đều sẽ biết, làm sao có thể khẳng định là tôi?

Chứng cứ như vậy đưa ra trình tòa, anh không sợ làm trò cười cho thiên hạ, mất hết thể diện của đại đội cảnh sát hình sự các anh sao?"

Hoắc Liệt đối mặt với khiêu khích của Thẩm Tiêu, không tức giận, thậm chí không có một chút xíu cảm xúc biến hóa.Thời điểm hắn xử lý công chuyện, luôn luôn trầm ổn bình tĩnh, tính khí nóng nảy trong cuộc sống, cũng chỉ đối với một mình Khúc Tâm Nhu."

Chỉ là một cách thắt nút mà thôi, tôi đương nhiên không cách nào định tội anh, Nếu như tôi có chứng cứ khác thì sao?

Không đúng, hẳn là nhân chứng."

Hoắc Liệt đã dự tính trước mọi chuyện trong lòng.Thẩm Tiêu một lần nữa cắn chặt răng: "Anh nói là Khúc Tâm Nhu?"

"Không sai, chính là cô ấy.

Cô ấy là người chứng kiến, cũng là người bị hại, là người duy nhất có thể tố cáo anh chính là hung thủ!"

"Ha ha ha ha ha."

Đối mặt với lời nói của Hoắc Liệt, phản ứng của Thẩm Tiêu là cười to, vẻ mặt châm chọc nhìn về phía Hoắc Liệt: "Cô ấy nhanh như vậy đã khôi phục ký ức rồi sao?

Hoắc Liệt, đừng dùng mấy loại mánh khóe hay lừa gạt mấy tên trộm cắp trên người tôi.

Vô dụng, tôi sẽ không mắc mưu."

"Bắt đầu từ lúc cảnh sát cứu Khúc Tâm Nhu ra khỏi mật thất, thì anh liền tỉ mỉ chú ý đến trạng thái của cô ấy, lấy được báo cáo chẩn đoán của Khúc Tâm Nhu từ trong bệnh viện, không chỉ phái người quan sát cô ấy, hơn nữa còn tự mình theo dõi tôi và Khúc Tâm Nhu, chính là muốn xác nhận cô ấy có phải mất trí nhớ thật hay không."

Hoắc Liệt nói ra từng chuyện Thẩm Tiêu đã làm."

Mặc kệ anh nói như thế nào, tôi sẽ không thừa nhận."

Sự phòng ngự của Thẩm Tiêu vào lúc này vẫn chưa hề buông lỏng, dù cho trong lòng hắn ta và Hoắc Liệt đã sớm biết rõ ràng.Ngày đó hắn ta thấy được bộ dạng vui vẻ đùa giỡn của Khúc Tâm Nhu bên Hoắc Liệt, cô thì ra biết cười biết nháo, Khúc Tâm Nhu lộ ra nụ cười tươi không buồn không lo, cho tới bây giờ hắn ta cũng chưa từng thấy được.Khúc Tâm Nhu như vậy, tuyệt đối không có khả năng nhớ rõ thân thế của cô, nhớ rõ những vũ nhục đã chịu, cũng sẽ không nhớ rõ hắn ta là hung thủ.Không có khẩu cung của Khúc Tâm Nhu, thì đồng nghĩa với không có chứng cứ quyết định, hắn ta căn bản không cần lo lắng gì.Huống chi...Thẩm Tiêu vẫn còn đắc ý cười, hắn nhìn Hoắc Liệt nói: "Đừng nói Khúc Tâm Nhu chưa khôi phục ký ức, coi như cô ấy thật sự đã nhớ lại mọi chuyện, cô ấy cũng không có biện pháp tố cáo tôi, bởi vì bởi vì ——""Bởi vì ngày hôm đó, cô ấy tự nguyện đi theo anh."

Mày rậm của Hoắc Liệt nhíu chặt, nói ra sự thật làm cho hắn đau lòng."

Ha hả, xem ra anh thật sự yêu cô ấy, mới có thể hiểu rõ về cô ấy như vậy."

Thẩm Tiêu không keo kiệt cho Hoắc Liệt một ánh mắt tán thưởng, nhưng vẫn châm chọc chuyện tình cảm của hắn, tiếp tục nói: "Không sai, chính cô ấy tự nguyện đi theo tôi.

Bởi vì cô ấy muốn chết!"

Cuộc sống ở trong căn nhà như nhà giam này khiến Khúc Tâm Nhu muốn chết, nhưng không biết làm sao để chết đi...Vào ngay lúc này, Thẩm Tiêu xuất hiện.Người này ở trước mặt cô vẫn luôn mang theo mặt nạ giả nhân giả nghĩa, thân thiết, quan tâm, so với cha cô càng tỉ mỉ chu đáo chiếu cố cô hơn.Nhưng mà vào đêm mưa giông tố đó, xuất hiện trước mặt cô lại là một ma quỷ.Ma quỷ vươn tay, nói với cô: "Chỉ cần em đi theo anh, thì có thể biết cha em có phải thật sự không để ý em hay không."

Khúc Tâm Nhu bị hấp dẫn, dù biết phía trước tràn ngập nguy hiểm, cô vẫn làm giao dịch với ma quỷ, chỉ muốn biết bản thân ở trong lòng Khúc Hưng Phong rốt cuộc tồn tại là cái dạng gì.Cô cứ như vậy bị 'Bắt cóc', đến nỗi bị giam nhốt, bị lăng nhục, thậm chí sau đó bị Thẩm Tiêu làm cho mất trí nhớ.Mà sỡ dĩ Thẩm Tiêu làm như vậy, tất cả bởi vì hắn ta lợi dụng thân phận trợ lý của Khúc Hưng Phong, buôn bán ma túy thông qua các con đường thương mại sắp bị bại lộ.Không chỉ có cảnh sát điều tra hắn ta, ngay cả Khúc Hưng Phong cũng bắt đầu hoài nghi hắn ta, vì đề phòng tai họa về sau, hắn ta quyết định tiên hạ thủ vi cường*, bắt cóc Khúc Tâm Nhu.* Tiên hạ thủ vi cường: Ra tay trước thì chiếm được lợi thế.Nhưng mà, bên này hắn ta còn chưa kịp triển khai uy hiếp Khúc Hưng Phong, một bên khác, cảnh sát đã tổ chức hành động trước, không chỉ phá hủy một bộ phận tổ chức của hắn ta, ngay cả Khúc Tâm Nhu cũng trời xui đất khiến được cứu thoát.Sau đó, chính là Hoắc Liệt và Khúc Tâm Nhu gặp nhau.Cô sống lại từ trong địa ngục, từ đây thấy được ánh mặt trời.Khúc Tâm Nhu đã từng đưa bản thân vào chỗ chết, như cũ làm Hoắc Liệt đau lòng.Hoắc Liệt tiếp tục giằng co với Thẩm Tiêu, quyết định tốc chiến tốc thắng."

Thẩm Tiêu, chẳng lẽ anh cho rằng ngoại trừ Khúc Tâm Nhu, cảnh sát không thể tìm được những chứng cứ khác có thể tố cáo anh sao?

Không chỉ có cảnh sát, ngay cả trong tay Khúc Hưng Phong, đều có không ít!"

Thật ra thì người Khúc Hưng Phong không muốn hoài nghi nhất chính là Thẩm Tiêu, suy cho cùng có tình nghĩa bậc cha chú, song lợi dụng gia nghiệp Khúc gia để làm vật che chắn, làm những việc vi phạm pháp luật, ông không thể cho phép!Sau khi ông có lòng nghi ngờ, một bên án binh bất động, một bên điều tra thu thập chứng cứ.Khúc Hưng Phong lão luyện như thế, một thanh niên như Thẩm Tiêu sao có thể so được, ông như cũ coi hắn ta như trợ lý tín nhiệm nhất, thậm chí hắn ta đề cử Hoắc Liệt tới điều tra vụ án của Khúc Tâm Nhu, ông đều đáp ứng.Ngày đó Khúc Hưng Phong ở trong văn phòng Cục trưởng nhìn thấy Hoắc Liệt, ông bắt đầu suy tính.Thẩm Tiêu cho rằng có thể mượn lý do này, quang minh chính đại liên lạc với Hoắc Liệt, từ đó lấy được nhiều hơn tin tức về tình hình trí nhớ của Khúc Tâm Nhu, ngược lại không nghĩ tới thúc đẩy Khúc Hưng Phong liên thủ với cảnh sát.Hoắc Liệt nhìn về phía Thẩm Tiêu, liệt kê từng cái hành vi phạm tội của hắn ta, vùng với chứng cứ ván đã đóng thuyền."

Thẩm Tiêu, tôi khuyên anh vẫn nên giơ tay chịu trói, cùng tôi trở về Cục cảnh sát đi."

Hoắc Liệt lấy ra còng tay, trên dưới cả người hắn toát ra khí thế cương trực ngay thẳng của một người cảnh sát nhân dân."

Hừ, muốn mang tao trở về Cục cảnh sát, cũng phải xem mày có bản lĩnh này hay không?"

Khi đang nói chuyện, Thẩm Thiêu từ sau eo lấy ra một khẩu súng, nhắm ngay Hoắc Liệt, trước khi hắn ta tới đây, sớm đã có chuẩn bị, đánh đòn phủ đầu, nhìn Hoắc Liệt hô to: "Đừng nhúc nhích!"

"Thẩm Tiêu, chống đối cảnh sát là một trong những trọng tội số một.

Anh cho rằng tôi tới đây một mình sao?

Căn biệt thự này đã sớm bị đồng nghiệp của tôi bao vây."

Hoắc Liệt hướng về họng súng đen như mực, không có một chút vẻ sợ hãi, hắn đã an bài tốt tất cả mọi thứ ở xung quanh.Hắn ra không thể trốn thoát được!Thẩm Tiêu tức giận nghiến răng nghiến lợi, biểu tình vặn vẹo, ánh mắt dữ tợn, rống giận: "Coi như tao trốn không thoát, cũng phải kéo theo mày cùng chôn chung!"

Khi nói chuyện, tiếng vang lớn 'Đoàng đoàng đoàng', viên đạn bay thẳng về phía trước.Ở trong căn phòng này, không hề có vật yểm hộ che đậy, lập tức hướng về phía Hoắc Liệt.Hoắc Liệt ở một khắc Thẩm Tiêu mất khống chế, giống như một con sư tử đột nhiên hành động, hướng tới cửa sổ, rèm cửa màu trắng đong đưa, mở cửa sổ ra, nhảy ra bầu trời rộng lớn phía bên ngoài. ——Trong nháy mắt nhảy ra khỏi cửa sổ, hắn lấy khẩu súng lục bên người ra, trải qua nhiều năm tham gia bộ đội đặc chủng, cho dù trong quá trình rơi xuống, vẫn nhắm bắn chuẩn xác tay phải và đùi phải của Thẩm Tiêu, lưu lại tính mạng của hắn ta, nhưng lấy đi năng lực hoạt động.Sau tiếng súng, bóng dáng của hắn biến mất ở ngoài cửa sổ.Nơi Khúc Tâm Nhu nhìn hai mươi năm, vẫn chưa từng nhảy xuống, hắn nhảy xuống.~H~O~A~K~Y~D~I~E~M~
 
[Edit Full - Cao H] Cô Mèo Của Hắn (1X1)
❋ Chương 66: Kết thúc


Editor: Cindy"Lão đại, vì giành lấy nụ cười của mỹ nhân, anh có thể lấy tánh mạng ra để đặt cược, bội phục bội phục a."

Lương Mộng đứng ở bên cạnh đệm khí, nhìn Hoắc Liệt rơi xuống nằm phía trên, tràn đầy sự trêu chọc và sự tôn kính vô hạn.Thẩm Tiêu cá chết lưới rách, Hoắc Liệt chạy tới cửa sổ nhảy xuống, sớm đã có chuẩn bị đệm khí cứu sinh ở dưới lầu...Tất cả những thứ này là một phần trong kế hoạch của Hoắc Liệt.Hoắc Liệt xoay người một cái, ra lệnh với Lương Mộng: "Ở chỗ này nói nhảm làm gì?

Còn không nhanh chóng đi bắt người."

"Lão đại, đội phó đã mang mấy anh em xông lên, em lưu lại, phụ trách bảo vệ sự anh toàn cho anh."

"Cái rắm, an toàn của tôi còn cần cậu phụ trách?"

Hoắc Liệt đứng dậy, vừa mới đứng vững thì nghe thấy trong biệt thự truyền ra tiếng súng lần nữa, sau đó yên lặng trở lại.Có cảnh sát thò đầu ra từ trong cửa sổ đang lay động trên lầu hai, hô to với Hoắc Liệt dưới lầu: "Lão đại, bắt được, vẫn còn sống."

Vào lúc này, Hoắc Liệt lộ ra nụ cười đầu tiên trong ngày hôm nay, mọi chuyện rốt cuộc sóng yên biển lặng.Hắn ngửa đầu nhìn nhìn bầu trời, xanh thẳm vô tận.Hành động ngày hôm nay, Khúc Hưng Phong cũng ở hiện trường, ông đã biết tất cả những chuyện phát sinh trên người Khúc Tâm Nhu, cũng biết quan hệ của Hoắc Liệt và Khúc Tâm Nhu.Sau khi kết thúc hành động, Hoắc Liệt hỏi ông: "Ngài muốn đi gặp cô ấy không?"

"Nó còn muốn gặp tôi?"

Người đàn ông công thành danh toại, giờ khắc này thế nhưng dè dặt dò hỏi."

Đợi một thời gian, tôi sẽ chọn một dịp, mời ngài đến nhà ăn cơm, cô ấy nấu cơm ăn rất ngon."

Hoắc Liệt đối với người đàn ông trước mặt, có oán có hận, nhưng mà Khúc Tâm Nhu yêu hắn, hắn không thể không tiếp nhận, đồng thời cũng muốn khoe khoang một chút."...

Được, tôi nhất định tới."

Khúc Hưng Phong tuổi gần 50, lại có một tia nghẹn ngào.Liên quan tới chuyện xảy ra ngày đó, Hoắc Liệt không có lừa gạt Khúc Tâm Nhu, hắn chỉ là không chủ động nhắc tới mà thôi.Vụ án tiến triển nhanh chóng, rất nhanh được công bố với công chúng, vụ án trọng đại như vậy, truyền thông lập tức ùn ùn tấp nập đưa tin.Một ngày Hoắc Liệt được nghỉ ngơi, cùng Khúc Tâm Nhu ngồi trên sô pha mới, xem tin tức trên TV, cho đến khi đưa tin xong, trên màn hình xuất hiện tên của người phụ trách vụ án, trong đó xuất hiện hình ảnh và tên của Hoắc Liệt."

Anh...

Anh đều đã biết?"

Khúc Tâm Nhu sửng sốt hồi lâu, mới chậm rãi tìm về thanh âm, cả người cứng ngắc phát run.Bí mật của cô đã bị phát hiện..."

Em không muốn nói, có thể không nói."

Hoắc Liệt ôm chặt cô, sự ôn như chưa bao giờ từng có, thật cẩn thận dè dặt bảo hộ trái tim tan vỡ của cô."

A Liệt, em...

Em không phải như những gì anh thấy bây giờ...

Em...

Không phải muốn cố ý gạt anh...

Em...

Không phải như thế..."

Cô là Khúc Tâm Nhu, lạnh lùng, nhạt nhẽo, nhàm chán, không hề có thú vui ở trên đời, sau khi gặp Hoắc Liệt, mới trở thành mèo Khúc.Khúc Tâm Nhu trước kia, căn bản Hoắc Liệt sẽ không thích.Hoắc Liệt lại nói: "Vô luận em trước đây, hay em hiện tại, không phải đều là em sao?

Em có thể dùng phương thức sinh hoạt em cảm thấy thoải mái nhất, anh đều sẽ yêu em."

"Dù cho...

Em là một con mèo?"

Cô hỏi đến run rẩy."

Vậy em cũng là con mèo đáng yêu nhất trên toàn thế giới, là con mèo mà Hoắc Liệt anh thích nhất."

Hoắc Liệt từ trong túi lấy ra một chiếc nhẫn, trực tiếp đeo vào ngón tay áp út của Khúc Tâm Nhu.Trực tiếp dứt khoát, lưu loát bá đạo, hoàn toàn phù hợp tác phong của hắn.Hoàn!!! 🎉🎉🎉

Tiểu kịch trường:Khúc Tâm Nhu: Em thật sự là con mèo anh thích nhất?Hoắc Liệt: Đương nhiên.Khúc Tâm Nhu: Vậy tại sao trên Weibo anh còn theo dõi con mèo khác?Mèo Ba Tư: Meo meo meo???~H~O~A~K~Y~D~I~E~M~
 

Thành viên trực tuyến

Không có thành viên trực tuyến.

Thống kê diễn đàn

Chủ đề
39,938
Bài viết
1,075,527
Thành viên
9
Mới tham gia
Jony fang
Back
Top Bottom