[BOT] Wattpad
Quản Trị Viên
- Tham gia
- 25/9/25
- Bài viết
- 121,517
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
[Đm/Edit] Nghe Nói Cậu Vẫn Nhớ Tôi - Nhất Mai Nữu Khấu
Chương 40: Giờ cả 'wingman' cũng trực tiếp xuất hiện luôn rồi à? (*)
Chương 40: Giờ cả 'wingman' cũng trực tiếp xuất hiện luôn rồi à? (*)
(*) Wingman trong tiếng lóng chỉ người bạn hỗ trợ, trợ lực trong tình huống tán tỉnh, yêu đương.Edit by: buoimatongngotngao_____________"Tôi tôi tôi tôi tôi cũng gấp á????!"
Tên "sunset" thì nhiều, nhưng thêm vào số "0318" nữa thì...Nó giống như đang nói: đúng rồi, tôi chính là người đàn ông đó.Cả người Vu Dư Hạnh đều tê rần, thậm chí cậu còn thấy tin nhắn này của Tịch Dương là gửi từ bốn ngày trước.Mà tính theo thời gian thì... còn là trước lúc bọn họ cùng đi xem phim.Cho nên cái đêm mưa đó, khi Vu Dư Hạnh cố tình mặc sơ mi trắng dầm mưa để dụ dỗ Tịch Dương...Khi Trần Tử Đồng nói cụm từ "bạn trai" kia, khi cô nàng ám chỉ chuyện giữa nam nữ không phải là thích hay không thích, khi cô nháy mắt ra hiệu với cậu...Tất cả những gì Vu Dư Hạnh cố gắng che giấu, cố gắng giả vờ..."
Á!"
Vu Dư Hạnh như chạm phải cái gì đó bỏng tay, lập tức ném điện thoại xuống bàn."
Á!"
Cậu lại hét lên một tiếng.Vậy ra lúc đó Tịch Dương đã biết rồi.Còn giả vờ heo ăn thịt hổ?!Lúc này trong lòng Vu Dư Hạnh, nếu không phải xấu hổ thì là cái gì nữa?Thử hỏi một người con trai mà bạn thích, trong khi bạn cứ nghĩ là cậu ta không biết bạn thích cậu ta, lại im lặng nhìn bạn trêu ghẹo cậu ta.Bạn còn tưởng mình ngầu lắm cơ.
Aaaaaaa ngại chết mất, cứu tôi với!Vu Dư Hạnh, mày đang làm cái quái gì vậy!Tên này chắc chắn đã cười trộm cậu không biết bao nhiêu lần.Chắc chắn trong lòng hắn thầm nghĩ: "Vu Dư Hạnh, cậu thật buồn cười."
Aaa phiền chết đi được!Vu Dư Hạnh nắm chặt lấy thanh kim loại ở mép giường, cố gắng dựa vào cái lạnh từ đó để bình tĩnh lại.Nhưng đời không như mơ, thanh sắt chẳng giúp cậu bình tĩnh hơn, ngược lại còn bị lòng bàn tay cậu làm nóng lên.Vu Dư Hạnh hít một hơi thật sâu, rồi chậm rãi thở ra, đến khi nhịp tim không còn đập mạnh như trước, cậu mới lại cầm điện thoại lên.Trang vẫn dừng ở phần mềm đó, Vu Dư Hạnh thoát khỏi bài viết rồi vào trang cá nhân mình, quả nhiên phát hiện số fan mốc meo từ trăm năm nay của mình đã tăng thêm một người.Không ngoài dự đoán, chính là sunset0318 kia.Vu Dư Hạnh theo đó mà vào trang của Tịch Dương.Nhìn qua thì đây cũng là tài khoản mới, mà người hắn theo dõi chỉ có duy nhất một.Đúng vậy, chính là cậu."
Bốp."
Vu Dư Hạnh lại quẳng điện thoại xuống bàn.Rồi bắt đầu nhớ lại mấy ngày qua mình đã làm gì với Tịch Dương.Thật ra cậu đã lờ mờ cảm nhận được Tịch Dương khác với trước rồi, về sau dần dần, giữa cậu và hắn cũng có thể coi là kiểu hai bên cùng câu cá lẫn nhau.Đúng không?Ừ, chính là như thế!Vu Dư Hạnh úp mặt vào lòng bàn tay, lại thở một hơi mới ngẩng đầu lên.Ok.Không sao.Có gì to tát đâu.Tịch Dương dám cười cậu thì cứ thử xem!Mẹ nó.Mất mặt quá...Vu Dư Hạnh cứ thế phát điên trong góc ký túc nhỏ của mình hơn nửa tiếng, cho đến khi điện thoại rung lên.Theo phản xạ đầu tiên đã nghĩ ngay là Tịch Dương, cầm lên quả nhiên đúng là hắn.Đối phương chẳng nói gì, chỉ gửi cho cậu một cái sticker rất dễ thương.Vu Dư Hạnh nhìn màn hình con mèo kia, do dự một chút, cũng ném lại một con mèo.Tịch Dương đang nhập chữ.Vài giây sau.Tịch Dương: [Không thể nào, bọn họ đi được nửa tiếng rồi mà.]Vu Dư Hạnh phì cười.Vậy thì cứ thế nhé: [Thế thì sao?]Tịch Dương: [Tôi bị thương rồi.]Hừ.Vu Dư Hạnh bật cười lạnh, chụp màn hình cái bình luận "Tôi cũng gấp" kia, ném qua.Tịch Dương: [À...]Tịch Dương: [Tôi từng tạo sự tồn tại rồi mà.]"Bộp."
Vu Dư Hạnh lại ném điện thoại."
Từng... tạo sự tồn tại... rồi á?"
Hắn sao có thể nói vậy chứ!Câu này gần như đã tổng kết toàn bộ những chuyện mấy ngày trước, cộng thêm cả suy đoán của Vu Dư Hạnh hôm nay.Quá thành công rồi, cái xấu hổ mà Vu Dư Hạnh vừa cố nuốt trôi, giờ lại bùng nổ.
Cảm giác sự ngượng ngập dâng thẳng lên đầu, cả người cậu nóng bừng.Vu Dư Hạnh quyết định không thèm để ý đến người này nữa.Nhưng cũng không phải hoàn toàn mặc kệ, cậu gửi cho hắn một câu: [ok.]Tịch Dương lập tức trả lời, cũng là một cái sticker: hai con mèo, một con bất động, một con cứ lấy đầu cọ tới cọ lui, cọ tới cọ lui.Rõ ràng là đang ám chỉ tình trạng hiện tại của bọn họ, hắn đang cọ cọ Vu Dư Hạnh.Nếu Tịch Dương còn giả ngốc một chút thì mọi chuyện còn tạm chấp nhận được.Nhưng hắn...Sao hắn lại không giả ngốc chứ?Rõ ràng là muốn nhìn Vu Dư Hạnh xấu hổ.Cạn lời thật sự.Vu Dư Hạnh dứt khoát không trả lời nữa, không cho Tịch Dương cơ hội trêu chọc.Nhưng Vu Dư Hạnh không trả lời không có nghĩa là Tịch Dương sẽ không tiếp tục.Hầu như cứ cách vài phút, hắn lại gửi một sticker sang, mà sticker nào cũng đáng yêu.Không hiểu người đàn ông này làm mấy cái dễ thương để làm gì.Trong mấy chục phút tiếp theo, hai người vẫn cứ thế, Tịch Dương cũng không nói thẳng ra, cứ như kiểu nửa chọc ghẹo nửa úp mở, cho Vu Dư Hạnh một cái bậc thang muốn lên thì lên, muốn xuống thì xuống.Vu Dư Hạnh rất ngầu, một chữ cũng không đáp lại.Chơi game, làm bài tập, tắm gội chải tóc ăn mặc chỉnh tề.Đợi đến khi Vu Dư Hạnh gài chiếc ghim lên áo, cậu nghe thấy tiếng gõ cửa vang lên.Cậu mỉm cười với mình trong gương rồi hỏi: "Ai vậy?"
Một giọng nói rất quen thuộc: "Là tôi."
Vu Dư Hạnh: "Ai cơ?"
Ngoài cửa không đáp, chỉ gõ thêm hai tiếng nữa rồi im lặng.Vu Dư Hạnh thong thả mang giày thể thao trắng, rồi mới từ từ đi ra.Cửa mở, ánh mắt hai người chạm nhau qua khe cửa hẹp.Vu Dư Hạnh làm ra vẻ như có người lạ tới gõ cửa, giữ chặt cánh cửa: "Cậu là ai vậy?"
Tịch Dương giơ tay chạm nhẹ vào cằm Vu Dư Hạnh.Nhanh đến mức Vu Dư Hạnh chưa kịp né."
Quấy rối đấy à."
Vu Dư Hạnh nói.Tịch Dương lại chạm thêm một cái nữa.Vu Dư Hạnh vẫn không tránh kịp.Vu Dư Hạnh: "Cậu tới làm gì?"
Tịch Dương cũng không vội, thấy Vu Dư Hạnh cảnh giác như thế thì đứng đó: "Đến tìm cậu."
Vu Dư Hạnh: "Chúng ta thân nhau lắm sao?"
Ánh mắt Tịch Dương bỗng hạ xuống một chút, Vu Dư Hạnh biết hắn đã nhìn thấy chiếc ghim.Thế là Tịch Dương cũng chạm chạm con cá nhỏ trên áo mình: "Tôi cũng đeo rồi."
Vu Dư Hạnh: "Thì làm sao?"
Tịch Dương bỗng bật cười, cúi đầu nhìn vào mắt Vu Dư Hạnh, cậu tất nhiên lập tức rụt người vào phòng.Nhìn như sắp đóng sầm cửa lại, cuối cùng Tịch Dương đưa tay chặn, ép bàn tay lên cánh cửa."
Cậu giận rồi à?"
Tịch Dương hỏi.Vu Dư Hạnh ngẩng đầu: "Ha..."
Tịch Dương: "Tôi sai rồi."
Vu Dư Hạnh thầm cười trong bụng: "Sai chỗ nào?"
Tịch Dương: "Tôi không nên giả vờ..."
Vu Dư Hạnh lập tức ngăn: "Cậu câm miệng cho tôi!"
Tịch Dương mang theo ý cười, từ từ ngậm miệng lại.Vu Dư Hạnh liếc hắn: "Tôi buồn cười lắm hả?"
Tịch Dương lắc đầu: "Ư ư ư."
Vu Dư Hạnh: "......"
Vu Dư Hạnh: "Nói đi."
Tịch Dương ngay lập tức đáp: "Không buồn cười, rất đáng yêu."
Vu Dư Hạnh: "Đáng yêu cái đầu cậu ấy."
Không hiểu có gì buồn cười, mà Tịch Dương lại cười rất vui, còn nhéo má Vu Dư Hạnh: "Đáng yêu quá đi."
Vu Dư Hạnh tất nhiên hất tay hắn ra ngay: "Đừng chạm vào tôi."
Tịch Dương: "Phải làm sao đây, bị Vu Dư Hạnh nắm thóp mất rồi."
Mẹ kiếp, ai nắm thóp ai chứ.Chỉ một câu như vậy, thậm chí còn chẳng phải lần đầu nghe,Vu Dư Hạnh lại mềm lòng.Mà cái kiểu mềm lòng của cậu chính là nhường một bước, mở cửa ra.Tịch Dương có ý bước vào một bước, hỏi: "Chuẩn bị đi đâu thế?"
Vu Dư Hạnh: "Ăn cơm."
Tịch Dương hỏi: "Tối có việc không?"
Vu Dư Hạnh: "Lịch đã kín hết rồi, không rảnh."
Tịch Dương gật gật, làm như chẳng hiểu "lịch kín" là cái gì: "Tôi gọi thêm ba người nữa cùng đi ăn, ăn cá nướng hay cá nấu cay?"
Vu Dư Hạnh: "Cậu không hiểu lịch kín nghĩa là gì hả?"
Tịch Dương: "Quán đó cá nướng là món tủ, ngon lắm."
Vu Dư Hạnh: "Hello?"
Tịch Dương bất ngờ nắm lấy cổ tay Vu Dư Hạnh: "Anh trai."
Vu Dư Hạnh bất giác chớp mắt mấy cái: "......"
Người này thật là...Vu Dư Hạnh tránh không nhìn hắn: "Cá nướng đi."
Tịch Dương mỉm cười gật đầu: "Được."
Lúc xuống cầu thang, hai người vẫn giữ đội hình: Vu Dư Hạnh đi trước, Tịch Dương theo sau.Rất tốt, như vậy mới cho thấy Vu Dư Hạnh vẫn còn giận, và Tịch Dương vẫn chưa dỗ được.Hai tầng đầu, cả hai không nói lời nào, xung quanh ngoài tiếng bước chân thì chỉ có tiếng bước chân của họ và sinh viên đi ngang.Đến giữa tầng một và hai, đột nhiên xung quanh không còn ai.Đúng lúc đó, Vu Dư Hạnh cảm giác Tịch Dương lại gần hơn chút.Ngay giây tiếp theo, cậu bị chọc một cái vào lưng.Vu Dư Hạnh khẽ động cằm, giả vờ không biết, không đáp.Rất tốt, thế là lại bị chọc thêm cái nữa.Vu Dư Hạnh vẫn không thèm để ý.Tịch Dương lại chọc tiếp.Không chơi được nữa rồi, có người đến.Đến tầng một,Vu Dư Hạnh mới phát hiện ba người mà Tịch Dương nhắc lúc nãy đang đứng ngoài chờ.Vu Dư Hạnh ngạc nhiên: "Sao không nói họ ở đây rồi?"
Tịch Dương nhanh trí hiểu ngay cậu muốn nói gì: "Để họ chờ cậu một chút thì sao?"
"Cậu tự tin nhỉ," Vu Dư Hạnh bật cười: "Hôm nay ai là người giúp cậu hả?"
Tịch Dương nghiêm túc gật: "Có lý," rồi lại nói: "Nhưng họ đợi cũng không sao cả."
Ngoài kia ba người đang trò chuyện, khi Tịch Dương và Vu Dư Hạnh đi ra, Ngô Huy còn đang thao thao bất tuyệt.Rất nhanh, Vu Dư Hạnh nghe thấy trong lời Ngô Huy nhắc đến tên mình."
Đang nói gì vậy?"
Vu Dư Hạnh đi tới hỏi.Ngô Huy "à" một tiếng: "Đang nói chuyện Tịch Dương đánh nhau với cậu đó."
Vu Dư Hạnh sững lại: "Cậu ấy đánh nhau với tôi?
Chuyện là sao?"
Ngô Huy ngạc nhiên: "Cậu không biết à?"
Vu Dư Hạnh: "Tôi không biết."
Ngô Huy nhìn Tịch Dương cười: "Cậu ấy không biết đấy."
Tịch Dương: "Không biết thì cậu kể cho cậu ấy nghe đi."
Ngô Huy hăng hái, chen qua Từ Kiệt và Trịnh Đào đến trước mặt Vu Dư Hạnh: "Cậu không biết bên ngoài đồn cậu với Tịch Dương từng đánh nhau à?"
"À chuyện đó hả?
Tôi biết chứ,"Vu Dư Hạnh ngơ ngác, quay sang nhìn Tịch Dương: "Chúng ta từng đánh nhau sao?"
Tịch Dương cười: "Cậu ngốc à?"
Mặt Vu Dư Hạnh xụ xuống: "Cậu mới ngốc ấy."
Cậu quay lại nói vớiNgô Huy: "Tôi với Tịch Dương đâu có đánh nhau."
Ngô Huy: "Tôi đâu nói hai cậu đánh nhau, ý tôi là chuyện này sao lại đồn ra thế, cậu không biết à?"
Vu Dư Hạnh: "Tôi không biết."
Ngô Huy kéo dài giọng: "Trời ơi!
Thế thì phải kể cho cậu kỹ càng rồi."
Thế là trên con đường xuống dốc, Ngô Huy sinh động kể lại tình hình thực tế vụ đánh nhau đó.Nhân vật chính là tên Trần Tăng mà Vu Dư Hạnh rất ghét, cái tên từng chửi bới cậu sau khi cậu diễn vai "tiểu tiên nam" trong vở kịch hồi cấp 3.Nguyên do là một buổi sáng, Trần Tăng lại bôi nhọ Vu Dư Hạnh ở tiệm ăn sáng, nói mấy lời bậy bạ, đúng lúc Tịch Dương cũng có mặt."
Cậu ấy liền xông tới,"Ngô Huy còn làm động tác, túm cổ áo Từ Kiệt minh họa: "Như này, tóm lấy Trần Tăng, rồi kéo một cái, đè thẳng xuống bàn, 'bộp' một tiếng, ai cũng nhìn qua."
Nói đến đây,Ngô Huy nhướng mày nhìn Vu Dư Hạnh, ánh mắt đầy vẻ 'anh họ tôi ngầu chưa?'Nhưng Vu Dư Hạnh lại quan tâm hơn: "Sau đó thì sao?"
Ngô Huy buông Từ Kiệt ra nói tiếp: "Sau đó bọn tôi với bọn nó đánh nhau luôn chứ còn gì nữa."
Vu Dư Hạnh: "Đánh nhau thật à."
Ngô Huy xua tay: "Đánh chưa bao lâu đâu, ngay trước tiệm mì ở cổng trường, m* nó thế nào lại bị giáo viên chủ nhiệm bắt gặp."
Vu Dư Hạnh cau mày: "Rồi sau đó?"
"Cũng chẳng có gì, bị giáo dục mấy câu rồi ai về nhà nấy," Ngô Huy lắc đầu: "Tôi cũng thắc mắc, sao truyền ra lại thành hai cậu đánh nhau."
Tịch Dương: "Tin đồn chẳng phải lúc nào cũng sai lệch à?"
Ngô Huy cười: "Cũng đúng, còn đồn hai cậu là tình địch cơ mà."
Tịch Dương: "Hừ."
Vu Dư Hạnh: "Hừ."
Ngô Huy nhướn mày: "Thế hai cậu có phải không?"
Tịch Dương: "Cậu nhìn xem có phải không?"
Ngô Huy kéo dài giọng: "Thế hai người rốt cuộc là quan hệ gì?"
Tịch Dương quay sang hỏi Vu Dư Hạnh: "Cậu ấy hỏi chúng ta quan hệ gì kìa."
Vu Dư Hạnh thản nhiên xua tay: "Bạn học bình thường thôi, không thấy à?"
Tịch Dương đành nhún vai bất lực.Ngô Huy lại lon ton chạy sang Tịch Dương: "Thế nào?
Thêm đùi gà không?"
Tịch Dương: "Thêm."
Bên cạnh Vu Dư Hạnh: "......"
Giờ thì ngay cả làm "wingman" cũng công khai trước mặt cậu rồi sao? (*)(*) Có giải thích ở đầu chương.
Ai không nhớ thì túm ý lại từ wingman chỉ người chuyên hỗ trợ việc "đẩy thuyển", trợ thủ trong tình yêu.Đi một đoạn, đội hình năm người tự động tách thành ba đi trước, hai đi sau.Quán cá nướng ở cổng bắc, gần ký túc xá nam, nên họ quyết định đi bộ.Lúc nãy đi chung cả nhóm, Vu Dư Hạnh không thấy gì đặc biệt, giờ Tịch Dương ở ngay cạnh, cậu mới phần nào thả lỏng, cảm giác xúc động lại tràn lên.Là Tịch Dương của buổi sáng hôm đó, cũng là Tịch Dương của hôm nay.Vu Dư Hạnh đấu tranh một lúc, rồi lại nghiêng sang gần Tịch Dương một chút.Không làm gì cả, chỉ khẽ nắm lấy ngón cái của Tịch Dương.Cảm giác rõ rệt, ngón tay Tịch Dương run một cái trong lòng bàn tay cậu, như vô thức muốn rụt lại.Nhưng rất nhanh, Tịch Dương liền thả lỏng, còn đưa tay gần hơn, để Vu Dư Hạnh nắm cho tiện."
Cảm ơn nhé."
Vu Dư Hạnh hạ giọng, chỉ đủ cho hai người nghe.Tịch Dương đẩy gọng kính bằng tay còn lại: "Không cần cảm ơn."
Chẳng mấy chốc họ đã tới quán, rồi nhanh chóng ngồi vào chỗ.Vì Tịch Dương mời, ba người kia dĩ nhiên chẳng khách sáo, vây quanh thực đơn bàn tán toàn chọn món nào đắt nhất.Vu Dư Hạnh ngồi bên này, cứ như người nhà của Tịch Dương.Thực ra cũng chẳng phải "như", Tịch Dương chính là chồng cậu mà.Haha.Nhàn rỗi, Vu Dư Hạnh bóc một quả quýt.Quýt vừa bóc xong, thực đơn cũng được chuyền qua."
Ăn không?"
Vu Dư Hạnh bẻ hai múi ra.Tịch Dương cúi mắt nhìn menu, quăng lại hai chữ: "Không rảnh tay."
Động tác Vu Dư Hạnh đưa quýt cho hắn khựng lại, nhìn đôi tay trống không của Tịch Dương, thế mà lại bảo "không rảnh tay".Cậu nín cười, đưa quýt thẳng đến miệng Tịch Dương.Quýt nhỏ, nên khi Tịch Dương cắn, môi chạm nhẹ vào tay Vu Dư Hạnh, ấm ấm.Thế thì cậu cũng ăn hai múi vậy.Gọi món xong còn phải đợi, Vu Dư Hạnh đi toilet.Tiện báo cho người bạn cùng bàn thân thiết, tối nay rảnh sẽ kể mấy chuyện động trời, bảo chuẩn bị hạt dưa rượu bia.Khi quay lại phòng riêng, từ xa Vu Dư Hạnh đã cảm nhận không khí náo nhiệt.Lại gần, cậu biết bọn họ đang bày trò gì.Từ góc này cậu có thể thấy nửa bàn, đúng ngay chỗ Ngô Huy đang đứng, đối diện Tịch Dương đang ngồi.Lúc này Ngô Huy chắp tay sau lưng, bày ra bộ mặt đáng ăn đòn, nói với người bên cạnh: "Không rảnh tay, tôi không rảnh, mau đút cho tôi ăn đi."
Tịch Dương khoanh tay, nửa cười nửa không: "Cút được không?"
Ngô Huy vẫn: "Không rảnh, người ta không rảnh mà."
Vừa nói còn ghé sát vào Tịch Dương.Vu Dư Hạnh lặng lẽ lùi một bước.Mẹ nó, buồn cười thật.Hơn nữa, lúc này cậu có chêm vài câu góp vui không đây.