[BOT] Wattpad
Quản Trị Viên
- Tham gia
- 25/9/25
- Bài viết
- 121,487
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
[Đm/Edit] Nghe Nói Cậu Vẫn Nhớ Tôi - Nhất Mai Nữu Khấu
Chương 20: Cậu sẽ không đến mức không thèm nói chuyện với tôi chứ?
Chương 20: Cậu sẽ không đến mức không thèm nói chuyện với tôi chứ?
Edit by: buoimatongngotngao_______________Đó là rượu đặc trưng của quán, vốn dĩ mọi người không ôm hy vọng gì, không ngờ vừa uống vào lại ngon đến vậy.Hương trái cây và hương rượu hòa quyện theo một tỉ lệ rất hài hòa, vừa ngon lại mang chút kích thích.Với vài sinh viên mới vào năm nhất, đối với rượu vẫn có sự cố chấp mang tính phản nghịch, mà sự cố chấp này bắt nguồn từ việc thời học sinh cấp ba không được phép uống rượu.Thế là bầu không khí vốn chỉ định thử một chút ban đầu, cuối cùng ai nấy đều gọi chai thứ hai, thứ ba."
Cậu uống rượu kém đến mức nào thế?"
Tịch Dương đặt một chai mới trước mặt Vu Dư Hạnh, rồi dời mấy chai hương vị khác mà cậu vẫn chưa khui sang một bên.Vu Dư Hạnh còn chưa nghĩ ra: "Không biết, dù sao cũng kém."
Nên bây giờ cậu cũng chỉ làm bộ uống vài ngụm lấy lệ.Nói xong, Vu Dư Hạnh liền nhìn thấy chai rượu mà Tịch Dương đưa tới, trên thân chai in một quả dâu tây thật to."
Cậu gọi à?"
Vu Dư Hạnh hỏi.Tịch Dương: "Ừ."
Vu Dư Hạnh: "Không phải cậu không thích vị dâu sao?"
Tịch Dương: "Cậu uống đi."
Dù trước mặt Tịch Dương cậu đã từng ăn kẹo vị dâu, nhưng khi đưa tay lấy chai rượu, Vu Dư Hạnh vẫn dùng ánh mắt rất dò xét, rất cẩn thận nhìn Tịch Dương.Mở rượu cũng thế.Rót rượu cũng thế.Ánh mắt suốt quá trình như muốn truyền đạt: "Thế thì tôi uống nhé?"
Tịch Dương bị dáng vẻ đó chọc cười: "Uống đi."
Vu Dư Hạnh nâng ly lên: "Uống xong cậu sẽ không làm lơ tôi chứ?"
Vu Dư Hạnh cố ý thêm chút điệu bộ vào câu nói này, hơi có vẻ vừa được lợi vừa làm bộ ngoan ngoãn.Nhưng người trước mặt lại là Tịch Dương cơ mà."
Sao tôi lại không nói chuyện với cậu được chứ."
Tịch Dương cũng cầm chai rượu của mình, chậm rãi rót: "Không biết là ai đó, chẳng thèm để ý tới tôi, cũng chẳng muốn nói chuyện với tôi."
Bình thường giọng nói của Tịch Dương trầm, hơi khàn, nhưng đôi khi nói chuyện với Vu Dư Hạnh lại nâng giọng hơn một chút.Ví dụ lần đó, ví dụ lần trước, ví dụ như bây giờ.Vu Dư Hạnh đưa ly rượu gần tới môi lại đặt xuống, dùng ngón tay chọc vào vai Tịch Dương: "Sao cậu nhỏ nhen thế hả."
Tịch Dương làm ra vẻ khổ sở: "Chỉ là dễ nhớ mấy lời buồn đó thôi."
Vu Dư Hạnh mím môi thật chặt, khoanh tay nhìn Tịch Dương, nửa cười nửa không.Rồi cậu ngửa đầu uống một ngụm lớn rượu trái cây vị dâu."
Ah ~"Bên kia, Từ Kiệt và mấy bạn cùng phòng của Tịch Dương bắt đầu gặng hỏi chuyện của Tiểu Nghệ và Đình Đình.Kể từ lần đi chơi trước, đã trôi qua khá lâu rồi."
Hai người thế nào rồi," Ngô Huy hỏi: "Hai cậu là sản phẩm couple duy nhất trong buổi team building của chúng ta đó nha."
Tiểu Nghệ lại để lộ vẻ ngượng ngùng: "Vẫn chưa phải người yêu đâu, chưa đâu."
Ngô Huy: "Vậy thì ở giai đoạn nào rồi?
Ít nhất cũng mập mờ rồi chứ?"
Tiểu Nghệ: "Chắc là tính vậy đi."
Ngô Huy: "Khi nào định tỏ tình?"
Tiểu Nghệ nghĩ một chút: "Chắc Quốc khánh, bọn tôi đều về Hạc Thành, lúc đó tôi sẽ lên kế hoạch."
Tiểu Nghệ nâng ly cụng với Ngô Huy.Uống xong, Ngô Huy liền hỏi: "Thế còn cậu, Vu Dư Hạnh."
Vu Dư Hạnh sững lại: "Tôi?
Tôi cái gì cơ?"
Ngô Huy: "Không phải Tân Tân đã kết bạn với cậu rồi sao."
Vu Dư Hạnh thở ra một hơi.Cậu còn tưởng Ngô Huy hỏi gì cơ."
Chưa nhắn."
Vu Dư Hạnh trả lời ngắn gọn.Ngô Huy: "Một câu cũng chưa à?"
Vu Dư Hạnh nghĩ một lát: "Mới đầu có nhắn vài câu, sau đó thì thôi."
Nói xong, Ngô Huy đưa ly qua, Vu Dư Hạnh tưởng là cụng ly với cậu, ai ngờ lại thấy ly rẽ sang hướng ngoài dự đoán.Ngô Huy cụng với Tịch Dương.Được rồi, chẳng liên quan gì tới Vu Dư Hạnh."
Con trai thật sự phải chủ động," bên này Tiểu Nghệ lên tiếng, ra dáng từng trải nhìn Vu Dư Hạnh: "Ban đầu đều là tôi chủ động tìm cô ấy, sau này cô ấy cũng bắt đầu chủ động rồi."
Vu Dư Hạnh: "Tôi đâu có giống trường hợp của cậu."
Tiểu Nghệ: "Tôi cũng đâu nói Tân Tân, ý là sau này thôi."
Vu Dư Hạnh cười: "Thôi thôi, đừng có đắc ý nữa, biết là cậu sắp có bạn gái xinh rồi, biết rồi biết rồi."
Tiểu Nghệ bị nói trúng tim đen, cộng thêm cách nói của Vu Dư Hạnh nửa châm chọc nửa khen ngợi, lại càng xấu hổ: "Có mình cậu là hay nói cái này."
Trong nhóm, chỉ có người bạn cùng phòng của Tịch Dương là có bạn gái, hai người yêu nhau từ năm lớp 11, bây giờ đang yêu xa.Vì chuyện Tiểu Nghệ sắp tỏ tình, họ bắt đầu trao đổi kinh nghiệm lẫn nhau.Mấy người còn lại thì dựa vào ghế nghe, như thể đang xác nhận lời Tiểu Nghệ vừa nói — sau này sẽ dùng tới."
Một lũ cẩu độc thân mà nghe say sưa ghê."
Bạn cùng phòng nói xong, Ngô Huy liền trêu chọc, rồi hỏi cả nhóm: "Quốc khánh này mấy cậu có về nhà không?"
Từ Kiệt: "Tôi không, xa quá, để Tết về."
Ngô Huy: "Tôi vốn cũng không định về, nhưng mà bà nội tôi, tức là bà ngoại của Tịch Dương, mùng hai tháng mười sinh nhật."
Tịch Dương hỏi Vu Dư Hạnh: "Cậu có về không?"
Vu Dư Hạnh lắc đầu: "Không."
Tịch Dương: "Có kế hoạch gì không?"
Vu Dư Hạnh lại lắc đầu: "Không có."
Ba mẹ đều không ở nhà, mà về rồi thì mẹ thế nào cũng châm chọc cậu.Nhân tiện đã nói đến Quốc khánh đi đâu chơi, cả nhóm tự nhiên bàn sang chuyện Lam Thành.Lam Thành là một thành phố tuyến đầu, tuy không có danh lam thắng cảnh gì nổi bật, nhưng chỗ để chơi, để ăn thì nhiều vô kể.Mọi người đều chỉ mới lên đại học mới đến thành phố này, đến giờ cơ bản vẫn chưa đi đâu.Vu Dư Hạnh chưa từng tra cứu riêng, nhưng lúc này, bạn cùng phòng có bạn gái của Tịch Dương tỏ ra rất rành vụ này, thao thao bất tuyệt."
Nghe cậu nói mà tôi cũng muốn ở lại rồi."
Tiểu Nghệ nói.Ngô Huy: "Hay cậu hỏi Đình Đình đi, ở Hạc Thành có gì vui, chứ hẹn hò thì vẫn phải ở Lam Thành mới đã."
Tiểu Nghệ lắc đầu: "Cô ấy muốn về, cô ấy rất nhớ nhà."
"Cậu vừa nói món vịt kho ở Thanh Thanh Sơn ấy," Vu Dư Hạnh tò mò: "Cụ thể ở đâu vậy?"
"Ở chân núi Thanh Thanh, có một con phố ẩm thực..."
"Điện thoại."
Cổ tay Vu Dư Hạnh bị Tịch Dương gõ hai cái.Vu Dư Hạnh quay đầu nhìn, chiếc điện thoại để trên bàn đang rung.Còn có hiển thị cuộc gọi đến."
Trần Tử Đồng".Vu Dư Hạnh liếc nhìn Tịch Dương một cái, rồi mới bắt máy."
A lô."
"A lô."
Trần Tử Đồng: "Có tiện nói chuyện không?"
Vu Dư Hạnh liếc nhìn đám bạn cùng phòng đang thao thao bất tuyệt: "Tiện, cậu đợi chút, tôi tìm chỗ yên tĩnh."
Cậu đi đến cửa nhà vệ sinh, quả nhiên yên tĩnh hơn một chút.Vài phút tiếp theo, Vu Dư Hạnh biết được mục đích cuộc gọi này của Tử Đồng.Cô nói Quốc khánh sẽ đến Lam Thành, cũng có kế hoạch ghé thăm Đại học Lam Thành, nên hỏi Vu Dư Hạnh cách đi dạo trong trường, lại hỏi cậu Quốc khánh có về nhà không, đến lúc đó có thể cùng nhau đi uống trà sữa.Cuộc trò chuyện này không kéo dài lâu, sau đó Trần Tử Đồng còn nói với Vu Dư Hạnh hai chuyện.
Một là cô nàng này lại chia tay.Đúng vậy, lại chia tay, lần này là người bạn trai thứ tư của Trần Tử Đồng.Trên đường về nhà sau buổi học thêm hóa ngày trước, vì cùng đường quá lâu, Vu Dư Hạnh đã nghe rất nhiều câu chuyện của Trần Tử Đồng.Trần Tử Đồng là một cô gái yêu đương và học hành không hề ảnh hưởng lẫn nhau, dễ dàng sa vào tình yêu cũng rất phóng khoáng.
Điều này cô từng trêu chọc Vu Dư Hạnh, bảo cậu nên học theo mình.Vì thế khi nghe cô nàng nói vừa chia tay, Vu Dư Hạnh chẳng lấy làm lạ.Chuyện cuối cùng, Trần Tử Đồng nói hôm qua cô bùng nổ cảm hứng, viết thêm một chương, phản hồi rất tốt, ai cũng kêu là ngọt lịm, bảo Vu Dư Hạnh mau đi đọc.Câu trả lời của Vu Dư Hạnh là: "Không xem."
Thế nhưng, sau khi cúp máy, việc đầu tiên cậu làm chính là mở Weibo của Trần Tử Đồng.Cô viết cái gì?Còn có thể là gì nữa, chính là đồng nhân văn của Vu Dư Hạnh và Tịch Dương.Phải nói thật, khá là hay.Sở trường của Trần Tử Đồng là Ngữ văn, mà trong Ngữ văn sở trường nhất lại là làm văn.
Cô có lối diễn đạt rất tốt, mượn cảnh, mượn vật, mượn người, đọc lên như có cả nhạc nền.
Nếu không phải hơi xấu hổ, có lẽ Vu Dư Hạnh sẽ còn giục cô ra chương mới.Ai mà ngờ được, người miệng bảo không hứng thú, lại có thể đêm nằm trong chăn, vụng trộm buồn vì câu chuyện người khác viết về chính mình.Weibo này là tài khoản nhỏ của Trần Tử Đồng, bạn bè đời thực duy nhất mà cô theo dõi chỉ có Vu Dư Hạnh, cô bảo cậu cứ yên tâm.Hơn nữa, cô cũng không dùng tên thật của hai người, mà đổi thành Dương Hy và Hình Vu Vu.Dĩ nhiên, là do Vu Dư Hạnh bắt cô đổi, chứ không thì thật sự ngượng ngùng lắm.Bình luận không nhiều, mở ra thì quả nhiên đúng như Tử Đồng nói, ai cũng kêu ngọt.Lúc này Vu Dư Hạnh không có thời gian đọc.Nhưng cậu lưu lại hình, rồi gửi cho Lương Thừa Hạo.À ha.Đặt điện thoại xuống, quay đầu lại, Vu Dư Hạnh liền thấy Tịch Dương."
Ừm?
Sao cậu lại ra đây?"
Vu Dư Hạnh hỏi.Tịch Dương: "Cậu gọi điện lâu rồi."
Vu Dư Hạnh: "Vậy à?"
Hình như đâu có mà.Tịch Dương: "Trần Tử Đồng nói gì thế?"
Lúc này Vu Dư Hạnh mới chợt nhớ ra, bọn họ còn cái "tam giác tình cảm trên núi" kia.Vu Dư Hạnh: "Cô ấy Quốc khánh sẽ đến Lam Thành."
Tịch Dương trầm mặc chốc lát: "Để tìm cậu?"
Vu Dư Hạnh cũng im lặng.Nhưng rất nhanh, cậu mỉm cười: "Sao thế?"
Tịch Dương lắc đầu: "Không có gì."