Wattpad  (Edit/Đam Mỹ) Xuyên Nhanh: Vai Ác Nam Thần Đừng Hắc Hóa

(Edit/Đam Mỹ) Xuyên Nhanh: Vai Ác Nam Thần Đừng Hắc Hóa
chương 159: đại thần cv mỹ nhân thụ & ôn nhu bệnh kiều công (53)


Kết thúc nụ hôn, gương mặt Diệp Mộ Sanh ửng đỏ rúc vào trong ngực Cố Mạch Hàn, môi để sát vào tai Cố Mạch Hàn, nhẹ nhàng cọ xát một chút, sau đó mang theo dụ hoặc nói: “Hàn Hàn, em mười tám rồi.”

“Mộ Mộ, em đây là ám chỉ tôi có thể ăn em sao?

Hửm?”

Tâm tình Cố Mạch Hàn tốt lên rất nhiều mỉm cười, rũ mắt ôn nhu mà nhìn Diệp Mộ Sanh, sau đó cái tay ôm eo Diệp Mộ Sanh chậm rãi trượt xuống, len vào bên trong áo ngủ của Diệp Mộ Sanh.Cảm nhận được tay Cố Mạch Hàn đang di chuyển trên da thịt mình, cả người Diệp Mộ Sanh run lên, nhưng không có ngăn cản Cố Mạch Hàn.Diệp Mộ Sanh ngẩng đầu nhìn Cố Mạch Hàn, khóe mắt phiếm ửng đỏ, mắt hoa đào lung linh, giọng nói ngọt ngào tận xương: “Vậy anh có muốn ăn không?”

Nhìn chăm chú dáng vẻ này của Diệp Mộ Sanh, con ngươi đen nhánh của Cố Mạch Hàn sáng rực, bàn tay đang di chuyển trong áo Diệp Mộ Sanh dừng lại, trong đầu bỗng nhiên quanh quẩn phiên bản Thanh Mị Hồ của Diệp Mộ Sanh.“Mộ Mộ……”

Hô hấp của Cố Mạch Hàn trở nên dồn dập, ánh mắt nhìn chằm chằm Diệp Mộ Sanh, giọng nói dịu dàng cũng có chút trầm thấp.Ban nãy hắn chỉ muốn ghẹo Mộ Mộ, nhưng hiện tại hắn sắp không nhịn được……Đột nhiên phát hiện "huynh đệ" của Cố Mạch Hàn chống vào thân thể của mình, trên mặt Diệp Mộ Sanh càng ngày càng đỏ, ngay sau đó chớp chớp mắt, nhích người sát gần vào Cố Mạch Hàn.“Mộ Mộ, đừng như vậy.”

Nụ cười trên mặt Cố Mạch Hàn cứng đờ, rút tay đặt ở trong áo Diệp Mộ Sanh ra.“A, nam nhân.

Ngoài miệng nói không cần, nhưng thân thể lại rất thành thật.”

Diệp Mộ Sanh nhướng mày nói.“……”

Cố Mạch Hàn xấu hổ cười cười.“Quên đi, em mệt rồi, anh đến phòng đối diện ngủ đi.”

Diệp Mộ Sanh đẩy Cố Mạch Hàn ra, xoay người.Cố Mạch Hàn thấy thế, lập tức từ sau lưng ôm lấy Diệp Mộ Sanh, trong mắt hiện lên kiên định, để sát vào bên tai cậu cười nói: “Mộ Mộ, tôi chỉ là cảm thấy chúng ta phát triển quá nhanh.”

“Quá nhanh, vậy anh đến phòng đối diện ngủ đi.”

Diệp Mộ Sanh hừ lạnh nói.“Nhưng mà……

Tôi không nhịn được.”

Nói xong, Cố Mạch Hàn trực tiếp dùng tư thế bế công chúa bế Diệp Mộ Sanh lên.“Không nhịn được thì tự mình giải quyết.”

Mặc dù Diệp Mộ Sanh nói như vậy, nhưng tay lại ôm quanh cổ Cố Mạch Hàn, trên mặt hiện lên ý cười.Cố Mạch Hàn hẳn là biết con trai với con trai làm như thế nào nhỉ, cậu đã từng gửi 《 một khúc hồng trần 》cho Cố Mạch Hàn xem……Bế Diệp Mộ Sanh đến trên giường, thật cẩn thận đặt cậu xuống, Cố Mạch Hàn cúi người, chuẩn bị nếm thử Diệp Mộ Sanh.Lúc Cố Mạch Hàn đang muốn bắt đầu hôn Diệp Mộ Sanh, Diệp Mộ Sanh đột nhiên nói: “Hàn Hàn……

Em muốn làm công, anh nằm dưới được không?”

“Mộ Mộ, em cảm thấy có khả năng sao?”

Cố Mạch Hàn ôn nhu mỉm cười, sau đó trực tiếp hôn lên môi Diệp Mộ Sanh……“A……”

Cảm giác được đầu lưỡi Cố Mạch Hàn len vào miệng mình, Diệp Mộ Sanh kinh ngạc mà mở to hai mắt.Vừa hôn, Cố Mạch Hàn vừa chậm rãi cởi quần áo Diệp Mộ Sanh xuống đùi, mà Diệp Mộ Sanh cũng không hề nhàn rỗi, ngoài miệng chủ động đáp lại Cố Mạch Hàn, bàn tay cũng len vào sờ mò trong áo Cố Mạch Hàn.Một lát sau, cảm nhận được Tiểu Mộ Sanh cũng cứng, Cố Mạch Hàn mỉm cười, cầm Tiểu Mộ Sanh.“A……”

Diệp Mộ Sanh nao nao, khóe mắt phiếm hồng, mắt hoa đào hàm chứa hơi nước, lông mi hơi rung động.Hôn một lát, Cố Mạch Hàn dời môi đứng dậy, nhìn Diệp Mộ Sanh gợi cảm dưới thân mình, trong mắt tràn đầy nhu tình cưng chiều, gọi: “Mộ Mộ……”
 
(Edit/Đam Mỹ) Xuyên Nhanh: Vai Ác Nam Thần Đừng Hắc Hóa
chương 160: đại thần cv mỹ nhân thụ & ôn nhu bệnh kiều công (54)


Sau khi hai cánh môi tách ra, Diệp Mộ Sanh đỏ mặt nói: “Cởi quần áo đi……”

Lúc này Diệp Mộ Sanh đã bị lột sạch quần áo, lõa lồ nằm dưới thân Cố Mạch Hàn, da thịt trắng nõn như ngọc, mà Cố Mạch Hàn vẫn còn đang mặc quần áo.

“Được, tôi cởi đây.”

Nhìn gương mặt tinh xảo của Diệp Mộ Sanh phiếm đỏ ửng, Cố Mạch Hàn cúi xuống hôn nhẹ lên môi cậu, sau đó nhanh chóng cởi quần áo của mình, lại lần nữa đè lên trên người Diệp Mộ Sanh.

Cảm nhận được phía sau của mình rất ngứa, Diệp Mộ Sanh cắn môi, liếc nhìn Cố Mạch Hàn, có chút ngượng ngập nói: “Hàn Hàn, em muốn……”

“Đừng gấp, tôi giúp em giải quyết trước.”

Cố Mạch Hàn ngẩng đầu nhìn Diệp Mộ Sanh, bàn tay tiếp tục di chuyển lên xuống ở nơi nào đó của Diệp Mộ Sanh.

Đợi Diệp Mộ Sanh phóng thích ra ngoài, Cố Mạch Hàn trên trán đầy mồ hôi nhìn chất lỏng trên tay, mỉm cười, ôn nhu nói: “Mộ Mộ, bây giờ đến tôi thưởng thức nha.”

“Vâng……”

Diệp Mộ Sanh gật đầu, chủ động nâng chân lên, khiến phía sau của mình hiện ra ở trước mắt Cố Mạch Hàn: “Trong nhà không có dịch bôi trơn, anh dùng tạm thứ trên tay anh……

Giúp em bôi trơn phía sau……

Sau đó đi vào.”

“Ừ, tôi biết rồi.”

Bàn tay Cố Mạch Hàn dính chất lỏng chậm rãi vươn vào cúc huyệt của Diệp Mộ Sanh.

“Mộ Mộ, em biết nhiều ghê……

Em nói đi, có phải em đọc rất nhiều tiểu thuyết này không.

Hửm?”

Lúc nói hửm, mặt Cố Mạch Hàn đầy ý cười đưa ngón trỏ vào phía sau Diệp Mộ Sanh, khiến cho Diệp Mộ Sanh phát ra thanh âm mê người.

“Không có……”

Cảm nhận được ngón tay Cố Mạch Hàn di chuyển ở nơi nào đó, bàn tay Diệp Mộ Sanh chống đỡ ở phía sau nắm chặt ga giường, chân cũng không tự chủ được kẹp chặt eo Cố Mạch Hàn.

Cậu thật sự không đọc nhiều tiểu thuyết, cậu chỉ là được làm nhiều mà thôi……

Nghĩ đến người trước mắt là bạn đời hai kiếp của mình, Diệp Mộ Sanh giương môi cười: “Hàn Hàn, em yêu anh.”

Nghe thấy Diệp Mộ Sanh đột nhiên tỏ tình, Cố Mạch Hàn sửng sốt, động tác trên tay ngừng lại, nhưng rất nhanh hoàn hồn, cưng chiều nói: “Tôi cũng yêu em.”

Nghĩ đến miêu tả trong tiểu thuyết, Cố Mạch Hàn lại len vào một ngón tay, tiếp tục khuếch trương phía sau cho Diệp Mộ Sanh……

Đến khi cảm thấy ổn rồi, lúc này Cố Mạch Hàn mới nói: “Mộ Mộ, tôi đi vào, nếu đau thì em nhớ nói cho tôi nhé.”

“Vâng……”

Diệp Mộ Sanh gật đầu, nhắm mắt lại, nắm chặt ga giường.

“Mộ Mộ……”

Cố Mạch Hàn một bên gọi, một bên từ từ đưa vào trong thân thể Diệp Mộ Sanh.

Phía sau được lấp đầy, gương mặt Diệp Mộ Sanh phiếm hồng, mở hai mắt ngập nước, lông mi ướt đẫm hơi rung động, một tiếng rên trong trẻo tràn ra từ khuôn miệng sưng đỏ: “A……

Ưm……”

Cố Mạch Hàn vốn dĩ muốn dịu dàng đi vào, nhưng thời khắc nghe thấy tiếng rên của Diệp Mộ Sanh, hắn cảm giác tựa như có một dòng điện chạy trong người, cả người run lên, không kìm nén được mà tăng tốc.

“Mộ Mộ, em đúng là yêu nghiệt.”

Cố Mạch Hàn nói.

“A……

A……

Thế à?”

Diệp Mộ Sanh hơi ngước mắt, nhìn chằm chằm Cố Mạch Hàn cười nói.

Đột nhiên nghĩ tới gì đó, Cố Mạch Hàn lại nói: “Mộ Mộ, cảnh H trong kịch truyền thanh 《 một khúc hồng trần 》 chúng ta kéo đèn.”

Mặc dù Diệp Mộ Sanh đoán được nguyên nhân, nhưng vẫn nhướng mày hỏi: “Vì sao?”

“Bởi vì tôi không muốn người khác nghe thấy em thở dốc.”

Cố Mạch Hàn giải thích.

“Được, chúng ta kéo……

A……”

Diệp Mộ Sanh còn chưa dứt lời, đột nhiên đã bị Cố Mạch Hàn đâm trúng điểm mẫn cảm, nháy mắt kêu lên tiếng.
 
(Edit/Đam Mỹ) Xuyên Nhanh: Vai Ác Nam Thần Đừng Hắc Hóa
chương 161: đại thần cv mỹ nhân thụ & ôn nhu bệnh kiều công (55)


“Mộ Mộ xin lỗi, tôi……”

Nghe thấy trong giọng Diệp Mộ Sanh mang theo đau đớn, trong mắt Cố Mạch Hàn hiện lên đau lòng, vừa định dừng động tác, lại bị Diệp Mộ Sanh nắm lấy tay.

Diệp Mộ Sanh hờn dỗi mà trừng mắt nhìn Cố Mạch Hàn một cái, nói: “Em……

Không sao, anh……

Tiếp tục……”

Ôn nhu nhìn chăm chú vào dáng vẻ mê người của Diệp Mộ Sanh, mồ hôi rơi lã chã trên trán, giọng Cố Mạch Hàn trở nên trầm thấp nghẹn ngào: “Được rồi, nhưng nếu em đau, hãy nói cho tôi biết.”

“Vâng……”

Diệp Mộ Sanh gật đầu, trong mắt hoa đào nổi lên hơi nước, thấm ướt lông mi dài.

Cố Mạch Hàn là lần đầu tiên, lần duy nhất trong đời coi cảnh H chính là trong 《 một khúc hồng trần 》, cho nên chuyện này đối với Cố Mạch Hàn mà nói thật sự mới lạ.

Nhưng dù sao hắn cũng là đàn ông, trời sinh đã có năng lực lĩnh hội mạnh mẽ đối với loại chuyện này, hơn nữa còn có Diệp Mộ Sanh chỉ đạo, bởi vậy rất nhanh là quen thuộc.

Hai người biến hóa tư thế làm tình, thẳng đến 3 giờ sáng, Cố Mạch Hàn ăn no xong mới bế Diệp Mộ Sanh hôn mê vào phòng tắm, tắm rửa sạch sẽ cho mình và Diệp Mộ Sanh.

Sáng hôm sau, ánh nắng mặt trời ấm áp chiếu vào phòng qua cửa sổ, rơi vào trên gương mặt tinh xảo của Diệp Mộ Sanh, lông mi dài của cậu nhẹ nhàng run rẩy, sau đó từ từ mở hai mắt.

Đợi hoàn toàn tỉnh táo, nhìn cảnh tượng trong phòng, trong mắt Diệp Mộ Sanh hiện lên nghi hoặc.

Đây là phòng cho khách nhà cậu mà?

Cảm giác bên mình trống rỗng, Diệp Mộ Sanh quay đầu, quả nhiên không nhìn thấy bóng dáng Cố Mạch Hàn đâu cả.

Duỗi tay chạm đến vị trí bên cạnh đã trở nên lạnh lẽo như băng, Diệp Mộ Sanh nhíu mày, ngay sau đó chịu đựng đau đớn ngồi thẳng lên.

Nhưng vừa mới ngồi Diệp Mộ Sanh liền cảm nhận được phía sau truyền đến đau đớn, cùng lúc đó cái chăn trượt xuống da thịt của Diệp Mộ Sanh, lộ ra cơ thể chằng chịt dấu hôn.Khoảnh khắc cơ thể tiếp xúc với không khí lạnh lẽo, cả người Diệp Mộ Sanh run lên, nhưng ánh mắt lại chạm đến quần áo được gấp gọn ở mép giường.

Một mình gian nan mặc quần áo vào, Diệp Mộ Sanh xỏ dép, vừa mới chuẩn bị bước đi, liền cảm thấy chân mềm nhũn, may rằng cậu kịp thời dùng tay chống vào giường, nếu không thì đã ngã.

Cảm giác được nơi phía sau càng ngày càng đau đớn, Diệp Mộ Sanh cau mày, vừa định mở miệng nhưng cổ họng khó chịu, mím chặt cánh môi sưng đỏ.

Xem ra ngày hôm qua đã làm phát hỏa……

Kỳ thật vừa mới bắt đầu Cố Mạch Hàn sợ cậu bị thương, rất dịu dàng, nhưng sau đó cậu lại nghịch ngợm, cố ý ghẹo Cố Mạch Hàn.

Sau đó chơi lửa tự thiêu……

Diệp Mộ Sanh cắn răng, đỡ tường chậm chạp đi tới phòng khách, muốn đi uống nước, cánh cửa đột nhiên mở ra.

Cố Mạch Hàn mới vừa về đến nhà nhìn thấy Diệp Mộ Sanh đỡ tường đứng ở trong phòng khách, vội vàng đóng cửa lại, sau đó bước nhanh tới chỗ Diệp Mộ Sanh.

Đối diện đôi mắt hàm chứa ý cười của Diệp Mộ Sanh, Cố Mạch Hàn mỉm cười, vươn tay đỡ Diệp Mộ Sanh nói: “Mộ Mộ, em tỉnh rồi?”

Diệp Mộ Sanh nhìn lướt qua túi giấy hình chữ nhật trong tay Cố Mạch Hàn, sau đó gật đầu, vô lực dựa vào trong ngực Cố Mạch Hàn, hỏi: “Đây là cái gì?”

Nghe thấy giọng Diệp Mộ Sanh có chút nghẹn ngào, lại nhìn thấy chỗ cổ áo của Diệp Mộ Sanh, trên cái cổ trắng nõn lưu lại dấu hôn của mình, trong mắt Cố Mạch Hàn hiện lên đau lòng, ôn nhu giải thích: “Đây là thuốc bôi phía sau cho em, Mộ Mộ cầm trước đi.”

Diệp Mộ Sanh cầm thuốc, đang muốn mở miệng dò hỏi, liền thấy Cố Mạch Hàn đột nhiên hơi cúi người xuống, sau đó dùng tư thế bế công chúa bế mình lên.
 
(Edit/Đam Mỹ) Xuyên Nhanh: Vai Ác Nam Thần Đừng Hắc Hóa
chương 162: đại thần cv mỹ nhân thụ & ôn nhu bệnh kiều công (56)


“Thật ra em có thể tự đi.”

Sợ bị ngã, Diệp Mộ Sanh vươn tay vòng qua ôm lấy cổ Cố Mạch Hàn, mở miệng nói.“Ừ, tôi biết, nhưng tôi thích bế em.”

Cố Mạch Hàn cười cười, cưng chiều nói.

Diệp Mộ Sanh nhướng mày, thấy Cố Mạch Hàn thay bộ quần áo đơn giản sạch sẽ, liền hỏi: “Hàn Hàn, anh trở về à?”

Cố Mạch Hàn gật đầu, một bên đi đến phòng cho khách, một bên giải thích: “Quần áo ngày hôm qua không thể mặc nữa, nghĩ đến tối qua em mệt mỏi như vậy hẳn là dậy muộn, vì thế tôi chuẩn bị bữa sáng xong bèn về nhà.

Nhưng không ngờ, Mộ Mộ dậy sớm như vậy.”

Thấy Cố Mạch Hàn bế mình đến phòng cho khách, Diệp Mộ Sanh dụi đầu trong ngực Cố Mạch Hàn nói: “Phòng em nhất định rất loạn nhỉ……”

Tối hôm qua bọn họ chơi quá mức rồi, làm căn phòng rất loạn, đặc biệt là trên giường che kín dấu vết hoan ái của hai người, vì thế đây hẳn là nguyên nhân Cố Mạch Hàn đưa mình vào phòng cho khách.

Cố Mạch Hàn rũ mắt, nhìn thấy trên mặt Diệp Mộ Sanh nổi lên đỏ ửng, không khỏi nhếch khóe môi, ôn nhu cười nói: “Buổi sáng thức dậy, tôi đã dọn dẹp phòng cho em, mấy cái trên khăn trải giường cũng bỏ vào máy giặt rồi."

“Anh chừng nào thì………”

Diệp Mộ Sanh nghe vậy ngẩng đầu lên muốn hỏi Cố Mạch Hàn tỉnh lúc nào, nhưng lời còn chưa nói xong, đột nhiên nhìn thấy quầng thâm nhàn nhạt dưới mắt Cố Mạch Hàn: “Hàn Hàn, tối hôm qua anh……

Không ngủ?”

Lúc này đã đi tới mép giường phòng cho khách, Cố Mạch Hàn xoay người ngồi vào trên giường trước, sau đó nhẹ nhàng đặt Diệp Mộ Sanh ở trên đùi mình, cánh tay đặt trên vai cậu nói: “Ừ……

Mộ Mộ, chúng ta không nói chuyện này nữa, tôi bôi thuốc cho em trước, sau đó đi ăn sáng.

Ăn uống xong tôi sẽ dẫn em tới một chỗ, kể về quá khứ cho em nghe.”

“Quá khứ của anh?

Hôm qua anh có nhắc tới em gái, chuyện về em gái anh à?”

Diệp Mộ Sanh làm bộ không biết nói.

“Ừ, là về em gái tôi.

Nào, Mộ Mộ chúng ta bôi thuốc trước, em quay người nằm ở trên người tôi đi.”

Cố Mạch Hàn nói.

Nghĩ đến phía sau của mình, Diệp Mộ Sanh có chút lúng túng nói: “Không cần, Hàn Hàn ra ngoài đi, em có thể tự bôi.”

Thấy Diệp Mộ Sanh muốn tránh thoát khỏi ngực mình, Cố Mạch Hàn vội vàng kéo Diệp Mộ Sanh vào, sau đó quay người đặt Diệp Mộ Sanh trên giường, nhẹ nhàng đè ở dưới thân: “Đều bị tôi ăn sạch sẽ, Mộ Mộ, em còn thẹn thùng cái gì?”

Nhìn Cố Mạch Hàn mỉm cười, Diệp Mộ Sanh quay đầu nói: “Em không thẹn thùng.”

“Ừ, Mộ Mộ không thẹn thùng.

Ngoan, chúng ta bôi thuốc trước, Mộ Mộ lật người đi.”

Ánh mắt Cố Mạch Hàn mang ý cười nhìn lướt qua vành tai Diệp Mộ Sanh đỏ bừng, sau đó đứng lên.

“Không được dùng giọng điệu nói chuyện với trẻ con với em.”

Tuy nói vậy, nhưng Diệp Mộ Sanh vẫn ngoan ngoãn lật người.

“Được.”

Cố Mạch Hàn vừa nói, vừa từ từ cởi quần Diệp Mộ Sanh ra.

Quần chậm rãi được rút ra, cặp mông mượt mà trắng nõn của Diệp Mộ Sanh tiến vào trong mắt Cố Mạch Hàn, khi đầu ngón tay chạm vào da thịt trơn mềm của Diệp Mộ Sanh, ánh mắt chạm đến cúc huyệt Diệp Mộ Sanh sưng đỏ, con ngươi Cố Mạch Hàn tối sầm vài phần, ánh mắt càng thêm sâu thẳm.

Cảm giác được quần bị cởi ra, da thịt đã tiếp xúc với không khí lạnh lẽo một lúc lâu, vậy mà Cố Mạch Hàn vẫn chưa xuống tay bôi thuốc, Diệp Mộ Sanh nghi hoặc mà ngoảnh lại, liền nhìn thấy Cố Mạch Hàn ngây người nhìn phía sau của mình.

“Hàn Hàn……”

Diệp Mộ Sanh mím môi, gọi một tiếng.

“Mộ Mộ em yên tâm, tối hôm qua tôi đã ăn no.”

Cố Mạch Hàn hoàn hồn, lộ ra một nụ cười như gió xuân, ngay sau đó đem thuốc mỡ ở bên cạnh mở ra.

Thoa đều thuốc mỡ lên ngón trỏ, Cố Mạch Hàn đau lòng nói: “Mộ Mộ, em kiên nhẫn một chút, tôi bôi cho em đây.”

“Vâng……”

Diệp Mộ Sanh nắm lấy khăn trải giường, nhắm hai mắt lại, cắn môi.

Cố Mạch Hàn nhìn lướt qua Diệp Mộ Sanh, sau đó cong lưng, từ từ chọc ngón trỏ bàn tay phải dính đầy thuốc mỡ vào cúc huyệt……
 
(Edit/Đam Mỹ) Xuyên Nhanh: Vai Ác Nam Thần Đừng Hắc Hóa
chương 163: đại thần cv mỹ nhân thụ & ôn nhu bệnh kiều công (57)


Sau khi bôi thuốc xong, Cố Mạch Hàn đã có phản ứng, Diệp Mộ Sanh cũng hai má phiếm hồng, trong mắt hoa đào nổi lên hơi nước.

Nhìn Cố Mạch Hàn chịu đựng khó chịu, thèm muốn Diệp Mộ Sanh, nên cậu cố ý đi ghẹo Cố Mạch Hàn, cọ tới cọ lui trong lòng Cố Mạch Hàn, còn liếc mắt đưa tình mà nhìn Cố Mạch Hàn nói đói bụng.

Nhưng Cố Mạch Hàn với cái trán đẫm mồ hôi, dịu dàng đẩy Diệp Mộ Sanh ra, đi vào toilet.

Nhìn bóng dáng Cố Mạch Hàn nhanh chóng rời đi, Diệp Mộ Sanh khẽ cười.

Lúc Cố Mạch Hàn bôi thuốc cho cậu, cậu nhớ tới hai đời trước hắn cũng đã từng như thế.

Thế giới của boss phản diện là bóng đêm, thế giới của cậu lúc không gặp được boss phản diện, cũng chính là bóng đêm……

Cậu giống như boss phản diện, đều sợ hãi, rồi lại muốn ánh sáng len lỏi vào thế giới bóng đêm của mình……

Thật ra ở vị diện thứ nhất, trong khi chữa lành Chu Lạc Ly, cậu cũng bị Chu Lạc Ly làm cho cảm động, và nảy sinh tình cảm với Chu Lạc Ly.

Sau đó tiến vào vị diện thứ hai, cậu nỗ lực học tập y thuật cùng sư phụ, học tập cầm kỹ cùng sư nương, ngoài việc muốn hoàn thành nhiệm vụ, cậu còn muốn bận rộn để không nhớ đến Chu Lạc Ly……

Mười năm trời, cậu đã đè sâu tình cảm dành cho Chu Lạc Ly ở đáy lòng, ngoài mặt vẫn tràn đầy nụ cười.Cậu là người có tính khiết phích, đối với tình cảm cũng trước sau như một.

Nhưng vì trùng sinh, cậu cam nguyện bị các người đàn ông khác nhau đè dưới thân.

Mà khi cậu tự đưa đến cửa, bảo Quân Khanh Mặc thượng mình, sâu trong nội tâm cậu sinh ra chán ghét.

Sự chán ghét này không phải đối với Quân Khanh Mặc, mà là đối với bản thân.

Cậu cảm thấy mình thật tiện, thật dơ, thật buồn cười, thật đáng buồn……

Nhưng vì mẹ, vì ông……

Cậu không thể không như vậy, không thể không đi tiếp cận boss phản diện, không thể không dâng mình cho boss phản diện thượng, không thể không làm chuyện mà mình chán ghét……

Nghĩ đến nó, Diệp Mộ Sanh nhíu mày, nhưng chỉ chốc lát sau, liền giãn mày ra.

Vô luận như thế nào, ít nhất bây giờ cậu đã xác định boss phản diện đều cùng linh hồn, Cố Mạch Hàn chính là bạn đời hai kiếp của cậu.

Chờ Cố Mạch Hàn từ toilet ra, tiến vào phòng cho khách, thì nhìn thấy Diệp Mộ Sanh muốn xuống giường: “Mộ Mộ.”

“Vâng.”

Diệp Mộ Sanh xỏ dép lê, ngẩng đầu đáp.

Đi đến trước mặt Diệp Mộ Sanh, nhìn mái tóc xoăn tự nhiên của Diệp Mộ Sanh, Cố Mạch Hàn từ lâu đã muốn chạm vào nó, vươn tay ra.

Cố Mạch Hàn mỉm cười, xoa đầu Diệp Mộ Sanh, một bên ôn nhu cười nói: “Mộ Mộ, về sau em không được đi xem mấy bộ tiểu thuyết hay phim hành động đó, hoặc là thấy H thì trực tiếp bỏ qua.

Nếu em muốn coi, chúng ta liền làm bản hiện trường, đã biết chưa?”

Vừa rồi hắn giải quyết trong wc, đột nhiên nghĩ tới tối hôm qua Mộ Mộ bày ra dáng vẻ tài xế lão làng dạy mình làm ra sao……

Hắn không tin Mộ Mộ là người bậy bạ, cho nên hẳn là mấy cảnh H trong tiểu thuyết kiểu như 《 một khúc hồng trần 》 dạy hư Mộ Mộ……

“Dạ.”

Diệp Mộ Sanh nín cười, gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Hàn Hàn, em đói.”

Nhớ đến vừa rồi trong lúc bôi thuốc Diệp Mộ Sanh vẫn luôn dụ dỗ mình, Cố Mạch Hàn cười cười, cự tuyệt: “Mộ Mộ, nơi đó đã sưng lên, bây giờ không thể làm.”

Diệp Mộ Sanh nhướng mày nói: “Ý em là em đã đói bụng.”

“……

Xin lỗi, là tôi hiểu sai.”

Cố Mạch Hàn nói: "Bữa sáng tôi đã làm xong, ghế quá cứng em không thể ngồi, Mộ Mộ đợi chút, tôi bưng bữa sáng tới cho em.”

Khi Cố Mạch Hàn làm bữa sáng, nghĩ tới trong truyện 《 một khúc hồng trần 》, sau khi công abcxyz với thụ, công cố ý sai Ngự Thiện Phòng chuẩn bị cháo thanh đạm.

Bởi vậy buổi sáng Cố Mạch Hàn tìm hiểu trên mạng một chút những thứ cần chú ý quan hệ đồng giới.

Cuối cùng mới dùng nguyên liệu nấu ăn còn sót lại trong nhà Diệp Mộ Sanh làm cháo.

Cố Mạch Hàn múc hai chén cháo đến phòng cho khách, hai người ngồi ở trên giường mềm mại, nhìn nhau, cùng cười, sau đó từng người bưng chén, bắt đầu ăn cháo.
 
(Edit/Đam Mỹ) Xuyên Nhanh: Vai Ác Nam Thần Đừng Hắc Hóa
chương 164: đại thần cv mỹ nhân thụ & ôn nhu bệnh kiều công (58)


Ăn sáng xong, Cố Mạch Hàn liền đi rửa chén, mà Diệp Mộ Sanh đeo eo nhức nhối đỡ tường đi vào phòng cho khách.

Đi đến bên cạnh kệ TV, Diệp Mộ Sanh nhìn lướt qua điện thoại sạc cả đêm, sau đó rút sạc cuộn bỏ vào trong ngăn kéo.

Thật ra hôm qua mới bắt đầu là cậu cố ý không nghe máy Cố Mạch Hàn thật, sau đó ôm mèo bông yên lặng rơi lệ, nhớ tới chuyện trước kia liền càng không muốn bắt máy.

Thẳng đến lúc điện thoại hết pin, chuông điện thoại không còn vang lên nữa, lúc này Diệp Mộ Sanh mới lau nước mắt, đè nén bi thương trong lòng, đi sạc pin rồi khởi động máy, sau đó gọi lại cho Cố Mạch Hàn.

Cầm điện thoại, đi đến sofa ngồi xuống, Diệp Mộ Sanh bắt đầu trả lời tin nhắn.

Đặc biệt là gửi lời cảm ơn đến thần trợ công Quỳnh Thỏ Miên Miên.

Rửa bát xong, Cố Mạch Hàn đi đến bên cạnh Diệp Mộ Sanh nói: “Mộ Mộ, đi thôi, tôi dẫn em đến một chỗ.”

Nghĩ đến Cố Mạch Hàn cả đêm đều không ngủ, hơn nữa sáng sớm còn làm rất nhiều chuyện, Diệp Mộ Sanh lắc đầu nói: “Hàn Hàn, em không vội.

Anh cũng mệt mỏi rồi, ngủ một lát đi, tỉnh ngủ thì chúng ta đi.”

“Không cần, tôi không buồn ngủ.”

Cố Mạch Hàn nói.

“Nhưng em mệt rồi, muốn ngủ.”

Đối diện đôi mắt Cố Mạch Hàn, Diệp Mộ Sanh nói.

Nhìn trong mắt hoa đào Diệp Mộ Sanh long lanh, trên mặt trắng trẻo, trong lòng Cố Mạch Hàn như có một dòng nước ấm mạnh mẽ đánh vào, giương môi mỉm cười cưng chiều, nói: “Ừm, chúng ta đi ngủ.”

Thật ra hắn cũng hơi mệt, rốt cuộc mấy ngày nghỉ quốc khánh luôn không ngủ ngon, ngày hôm qua còn mất ngủ.

“Vậy bế em đi ngủ đi.”

Diệp Mộ Sanh dang hai tay với Cố Mạch Hàn.

“Được.”

Cố Mạch Hàn cười cười, bế Diệp Mộ Sanh lên, sau đó đi vào phòng cho khách.

Hai người nằm ở trên giường, Cố Mạch Hàn ôm Diệp Mộ Sanh vào trong lòng, ôn nhu nói: “Mộ Mộ, tôi kể cho em về một câu chuyện nhé.”

Hắn phát hiện nếu mình không kể với Mộ Mộ, hắn cũng sẽ không ngủ ngon được.

“Kể chuyện trước khi ngủ?

Ừm, Hàn Hàn kể đi.”

Mặc dù biết Cố Mạch Hàn muốn nói gì, nhưng Diệp Mộ Sanh vẫn cố ý nói.

“Ừm, trước đây có một cặp anh em……”

Cố Mạch Hàn bắt đầu kể.

Diệp Mộ Sanh lẳng lặng nghe câu chuyện mình đã biết, thấy Cố Mạch Hàn rõ ràng trong lòng rất buồn nhưng vẫn bâng quơ kể lại, Diệp Mộ Sanh liền nắm chặt tay Cố Mạch Hàn, xoa hắn, tỏ ý an ủi.

Một lát sau, Cố Mạch Hàn kể xong nói: “Được rồi, Mộ Mộ, đã hết chuyện.

Người anh trai trong câu chuyện là tôi, mà người em gái trong đó chính là em ruột đã qua đời của tôi - Cố Thanh Thiển.”

“Hàn Hàn, đừng thương tâm, em gái của anh nhất định đang sống vui vẻ ở một thế giới khác.

Hơn nữa bây giờ anh không cô đơn, anh còn có em, em sẽ luôn ở cạnh anh.”

Diệp Mộ Sanh ôm chặt Cố Mạch Hàn, nhẹ giọng an ủi.

“Ừ……”

Cố Mạch Hàn ôm lấy Diệp Mộ Sanh, mi mắt hơi rũ, nhìn Diệp Mộ Sanh trong lòng, cười nói.

Thượng đế công bằng với tất cả mọi người, khi bạn mất đi một thứ gì đó, bạn cũng sẽ nhận được một thứ gì đó quý giá.

Mặc dù hắn mất đi Thiển Thiển, nhưng hiện tại hắn có Mộ Mộ……

Nhìn gương mặt tinh xảo của Diệp Mộ Sanh, thấy ánh mắt Diệp Mộ Sanh lo lắng cho mình, Cố Mạch Hàn hơi giương môi, từ từ nhắm đôi mắt nặng trĩu……

Bây giờ hắn rất hạnh phúc……

“Ngủ đi, anh cần nghỉ ngơi cho tốt.”

Diệp Mộ Sanh ôn nhu hôn nhẹ lên trán Cố Mạch Hàn, cũng chậm rãi nhắm hai mắt lại.
 
(Edit/Đam Mỹ) Xuyên Nhanh: Vai Ác Nam Thần Đừng Hắc Hóa
chương 165+166


Khi hai người tỉnh dậy đã là hơn 1h chiều, sau khi rời giường, Diệp Mộ Sanh giúp đỡ Cố Mạch Hàn làm cơm trưa.

Cơm nước xong, lúc này hai người mới xuống lầu.Cố Mạch Hàn lái xe tới, Diệp Mộ Sanh mở cửa xe, nhìn thấy trên ghế phụ đặt một cái gối ôm, cậu không khỏi cười nói: "Hàn Hàn, anh thật tri kỷ."

Nhìn lướt qua gối ôm mà buổi sáng mình về nhà lấy, Cố Mạch Hàn cười nói: "Đối với Mộ Mộ, tất nhiên tôi không thể bất cẩn được."

Diệp Mộ Sanh lấy cái gối làm nệm, ngồi trên xe, đóng cửa lại, liền nghe thấy Cố Mạch Hàn đang gọi mình.Diệp Mộ Sanh quay đầu, nhìn về phía Cố Mạch Hàn hỏi: "Làm sao vậy?"

"Ngày đó em nói tôi có thể đừng ôn nhu như vậy được không, tôi còn chưa kịp trả lời, em đã tắt điện thoại."

Cố Mạch Hàn nói.Diệp Mộ Sanh trầm mặc không lên tiếng, nhìn chằm chằm Cố Mạch Hàn, Cố Mạch Hàn cười cười, lại nói: "Không thể, tôi chỉ muốn dành hết sự dịu dàng cho em.

Đây là câu trả lời của tôi."

Nhìn về phía Cố Mạch Hàn với ánh mắt tràn ngập sự cưng chiều, Diệp Mộ Sanh giương khóe môi, nhướng mày nói: "Lần trước không phải anh nói đối xử với bạn bè đều ôn nhu săn sóc sao?"

"Lúc ấy tôi cho rằng mình đối xử với tất cả bạn bè đều như nhau, đều có thể gọi là ôn nhu săn sóc.

Nhưng sau đấy tôi mới phát hiện, đối với em cùng Hạo Thần, thái độ của tôi căn bản không giống nhau.

Hạo Thần là bạn tốt, tôi có thể dịu dàng.

Mà với em......

Tôi lại muốn thật cẩn thận tỉ mỉ, mang hết sự dịu dàng mình có dành cho em.

Có lẽ tôi đã thích em từ rất sớm nhưng bản thân vẫn luôn không phát hiện mà thôi."

Cố Mạch Hàn vươn tay, xoa đầu Diệp Mộ Sanh nói.Mặt trời treo cao trên bầu trời xanh, tỏa ra ánh sáng dịu dàng, tia sáng chiếu vào xe qua ô cửa kính, tản ra trên khuôn mặt tươi cười của Cố Mạch Hàn như gió xuân.Nhìn Cố Mạch Hàn cứ ngỡ mặt trời trên không, tản ra ánh sáng ấm áp, biểu cảm Diệp Mộ Sanh nghiêm túc dần dần trở nên nhu hòa, gương mặt tinh xảo như họa, mắt hoa đào cong thành trăng non, nở nụ cười xán lạn.Diệp Mộ Sanh vươn tay, nhẹ nhàng nắm lấy tay Cố Mạch Hàn đặt trên đầu mình, cười nói: "Hàn Hàn, em sẽ cố gắng hết sức để đáp lại sự chăm sóc tỉ mỉ, dịu dàng và ân cần của anh."

"Được, chúng ta cùng trải qua năm tháng dịu dàng với nhau."

Cố Mạch Hàn trở tay nắm lấy tay Diệp Mộ Sanh.Diệp Mộ Sanh vốn dĩ cho rằng Cố Mạch Hàn sẽ dẫn mình tới nhà hắn, đến căn phòng chứa đầy đồ của Cố Thanh Thiển.

Nhưng thật không ngờ rằng, Cố Mạch Hàn lại dẫn cậu đến nghĩa trang.Đỗ xe bên lề đường, sau khi cả hai xuống xe, Cố Mạch Hàn lấy một bó Gypsophila ra nói với Diệp Mộ Sanh: "Đây là loài hoa Thiển Thiển thích nhất, Mộ Mộ, chúng ta cùng đi tặng nó cho Thiển Thiển đi."

"Vâng."

Diệp Mộ Sanh gật đầu, Cố Mạch Hàn nắm tay cậu, dẫn vào nghĩa trang.Tìm được mộ của Cố Thanh Thiển, Cố Mạch Hàn nhẹ nhàng đặt bó hoa trước bia mộ, nói với bức ảnh trên bia mộ: "Thiển Thiển, anh trai tới thăm em đây."

Diệp Mộ Sanh nhìn tấm ảnh thiếu nữ, bước lên phía trước, nói: "Thiển Thiển, chào em, anh là Diệp Mộ Sanh......

Là bạn trai của anh em."

Nghe thấy Diệp Mộ Sanh nói như vậy, Cố Mạch Hàn cười cười, tiếp tục nói: "Thiển Thiển, em ấy chính là Mộ Mộ mà anh từng kể với em.

Trước khi em qua đời, em đã từng nói em tin rằng anh sẽ tìm được một người bạn đời có thể đồng hành cùng anh suốt đời và mang lại hạnh phúc cho anh......"

Cố Mạch Hàn cười nhìn về phía Diệp Mộ Sanh, đưa tay ra nắm lấy tay Diệp Mộ Sanh, tiếp tục nói: "Thiển Thiển, anh không cô phụ tín nhiệm của em, bây giờ anh đã tìm được người sống cả đời cùng anh, một nửa mang lại hạnh phúc cho anh, người này chính là Diệp Mộ Sanh."

Sau khi hai người rời khỏi nghĩa trang, Cố Mạch Hàn đứng ở trước xe nói với Diệp Mộ Sanh: "Mộ Mộ, em nhắm mắt lại trước đi."

"Anh cho em kinh hỉ hả?"

Diệp Mộ Sanh hiếu kỳ nói."

Ừ, em nhắm mắt lại đi, sau đó đoán xem tôi sẽ cho em kinh hỉ gì."

Cố Mạch Hàn gật đầu, cười nói.Chờ Diệp Mộ Sanh nhắm mắt lại, Cố Mạch Hàn xoay người đi đến sau xe, mở cốp xe ra, lấy một bó 99 bông hồng bọc trong giấy kraft đen.Ôm hoa hồng, Cố Mạch Hàn đi đến trước mặt Diệp Mộ Sanh, cầm bó hồng hương thơm ngào ngạt, quỳ một gối xuống đất, nói: "Mộ Mộ, có thể mở to mắt rồi."

Ngửi được mùi thơm, Diệp Mộ Sanh chậm rãi mở hai mắt, theo mi mắt từ từ mở ra, hoa hồng đỏ thắm liền ánh vào đôi mắt trong veo của Diệp Mộ Sanh.Sau khi nhìn thấy toàn bộ cảnh tượng trước mặt, trong mắt Diệp Mộ Sanh lóe lên vẻ kinh ngạc.Cầm hoa hồng lại quỳ một gối xuống đất, anh ấy đây là muốn thổ lộ?"

Mộ Mộ, tối qua tôi không chuẩn bị gì cả.

Nhất thời nghĩ đến bài hát mà em tặng, nên tôi tỏ tình bằng lời bài hát, sau đó tôi nghĩ lại và cảm thấy quá hấp tấp."

Cố Mạch Hàn nói."

Cho nên Hàn Hàn, anh định làm lại một lần nữa à?"

Diệp Mộ Sanh hỏi.Cố Mạch Hàn gật đầu, nói: "Mộ Mộ, tôi không biết là từ khi nào bắt đầu thích em.

Có thể là lần đầu tiên gặp mặt, tôi gọi A Cáp em đáp nương tử, cũng có thể là lúc nghe em hát Tô Mạc Già, hoặc có lẽ là sớm hơn.

Trước kia tôi vẫn cho rằng mình thẳng, cho nên sau khi phát hiện thích em, tôi đã rối rắm thật lâu, làm em thương tâm, thực xin lỗi."

"Mộ Mộ, tôi thích em, không phải bởi vì đồng tính luyến ái mà thích em, cũng không phải bởi vì thích em mà đồng tính luyến ái, chỉ là tình cờ thích em là con trai.

Tôi nhớ rõ em từng nói với tôi rằng muốn trồng hoa hải đường, vậy nên Mộ Mộ, bây giờ tôi hỏi em, em có nguyện ý cùng tôi xây nên một khu vườn trồng đầy hoa hải đường không, sau đó nắm tay sóng vai, cùng xem hoa nở hoa tàn."

Cố Mạch Hàn nâng bó hoa lên cao một chút, đưa tới trước mặt Diệp Mộ Sanh.Nhìn ánh mắt Cố Mạch Hàn ngập tràn mong đợi, trong mắt hoa đào của Diệp Mộ Sanh lập loè ý cười, khóe môi hơi giương lên, nhận hoa hồng nói: "Vâng, Hàn Hàn, em nguyện ý cưới anh."

"Mộ Mộ......"

Thấy Diệp Mộ Sanh lại nghịch ngợm, Cố Mạch Hàn cưng chiều mà cười cười, sau đó đứng lên ôm Diệp Mộ Sanh vào trong lòng, ôn nhu nói: "Được rồi, tôi chờ em cưới tôi."

Thấy Cố Mạch Hàn nói như vậy, Diệp Mộ Sanh lại nổi tâm nghịch ngợm, nâng mắt đối diện với đôi mắt Cố Mạch Hàn, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Ok, khi hoa hải đường nở khắp sân, em chắc chắn sẽ thập lí hồng trang (*), cưới Hàn Hàn làm vợ, từ đây đời đời kiếp kiếp, chỉ có một mình anh."(*) Thập lý hồng trang là một loại hôn tục ở huyện Ninh Hải, tỉnh Chiết Giang (phía Đông tỉnh Chiết Giang), diễn ra khi gả con gái về nhà chồng, đồ cưới gồm đầy đủ mọi thứ, từ giường chiếu gia cụ đến kim chỉ, do đó đội ngũ đồ cưới kéo dài mười dặm.

Năm 2008, loại hôn tục này được xếp vào Văn hóa di sản phi vật chất cấp quốc gia của Trung Quốc."

Thập lí hồng trang xin miễn, tiền đó để cho Mộ Mộ mua mèo bông thì hơn."

Thấy dáng vẻ này của Diệp Mộ Sanh, Cố Mạch Hàn bị ghẹo nhịn cười nói."......"

Diệp Mộ Sanh nhướng mày, mím môi, nhìn chằm chằm Cố Mạch Hàn vài giây, nói: "Được lắm, đồ vợ vô tích sự.

Em đây liền dùng tiền vốn dĩ định làm sính lễ cho anh đi mua một đống mèo bông ôm ngủ vậy.

Còn anh về sau tự mình ngủ phòng cho khách đi nhé."

Nghe thấy Diệp Mộ Sanh nói như vậy, con ngươi Cố Mạch Hàn lóe lóe, vươn tay chạm vào tóc xoăn tự nhiên của Diệp Mộ Sanh, nhẹ nhàng cười nói: "Mộ Mộ, thập lí hồng trang thì tôi không cần, tôi còn có thể bỏ tiền túi mua một đống mèo bông cho em.

Tôi chỉ cần em là đủ rồi.

Nhưng mà, đừng để tôi ngủ phòng cho khách được không?"______Lại dịch rồi, mọi người hãy giữ sức khỏe nhaa TAT
 
(Edit/Đam Mỹ) Xuyên Nhanh: Vai Ác Nam Thần Đừng Hắc Hóa
chương 167: đại thần cv mỹ nhân thụ & ôn nhu bệnh kiều công (61)


"Có thể không ngủ phòng cho khách, nhưng anh phải phụ trách ấm giường."

Diệp Mộ Sanh tiếp tục nghiêm trang nói."

Được, tôi làm ấm giường cho Mộ Mộ."

Cố Mạch Hàn tiếp tục cưng chiều nói."

Hàn Hàn."

Diệp Mộ Sanh ôm hoa hồng, ngẩng đầu nhìn Cố Mạch Hàn, gọi.Cố Mạch Hàn vừa định mở miệng, thì thấy ngũ quan thanh tú của Diệp Mộ Sanh càng ngày càng trở nên rõ ràng, ngay sau đó đôi môi ấm áp bao phủ ở trên môi hắn.Nhìn lông mi Diệp Mộ Sanh hơi rung động, tim Cố Mạch Hàn cũng rung động theo, trong mắt lập loè yêu thương, một tay ôm eo Diệp Mộ Sanh, một tay nâng gáy Diệp Mộ Sanh, bắt đầu đáp lại cậu.Lưỡi Diệp Mộ Sanh mềm mại linh hoạt chậm rãi tiến vào trong khoang miệng ấm áp của Cố Mạch Hàn, hai người gắt gao mà ôm nhau, nóng bỏng triền miên, gia tăng nụ hôn này......Chờ hôn đủ rồi, lúc này hai người mới lên trên xe."

Mộ Mộ, ngày mai bắt đầu đi học.

Em hẳn sẽ không trọ ở trường đâu nhỉ?"

Cố Mạch Hàn khởi động xe, hỏi.Gương mặt Diệp Mộ Sanh vẫn còn hơi đỏ nói: "Vâng, không trọ."

"Chúng ta ở cùng nhau đi."

Cố Mạch Hàn nói."

Vì sao phải ở với anh?"

Diệp Mộ Sanh nghe vậy, nhướng mày nói: "Thuận tiện mỗi ngày ăn em à?"

Cố Mạch Hàn cười cười, giải thích: "Mỗi ngày ăn em, thân thể của em sẽ không chịu nổi.

Tôi chỉ muốn dễ chăm sóc em hơn mà thôi."

Ngửi thấy hương hoa hồng trong vòng tay, Diệp Mộ Sanh nhìn Cố Mạch Hàn đang cười trước mặt, cậu giương khóe môi nói: "Thấy anh thành tâm thành ý, em đây đại phát từ bi cho anh cơ hội chăm sóc em đấy."

Bởi vì nhà Cố Mạch Hàn rất lớn, hoa cỏ trong vườn cũng cần có người chăm sóc, hơn nữa cũng để A Cáp dễ hoạt động.Hai người đến nhà Diệp Mộ Sanh thu dọn trước, sau đó lại trở về nhà Cố Mạch Hàn.Diệp Mộ Sanh mới vừa vào sân, liền thấy ở góc bên trái có một đống bột màu xám đen, như là vết tàn của thứ gì đó bị đốt cháy.Thấy Diệp Mộ Sanh nhìn chằm chằm vào đống tro, Cố Mạch Hàn nói: "Đây là đốt cho Thiển Thiển.

Sau khi em ấy qua đời tôi giữ lại rất nhiều đồ của em ấy, rồi nghĩ lại có giữ cũng vẫn thương tâm, còn không bằng đốt hết."

Lúc sáng về nhà, Cố Mạch Hàn mang hết những thứ trong phòng Cố Thanh Thiển ra, sửa sang lại hoàn toàn.

Chỉ trừ một vài bức ảnh, còn lại đốt hết, bao gồm cả bức tranh kia.Đương nhiên Cố Mạch Hàn còn xóa hết những thứ liên quan đến Tang Du Vãn trong máy tính và điện thoại, Weibo cũng unfollow Tang Du Vãn."

Vâng."

Diệp Mộ Sanh nắm chặt tay Cố Mạch Hàn, gật đầu.Nhìn thấy A Cáp phơi nắng ở trong sân, Diệp Mộ Sanh lấy điện thoại ra, kéo Cố Mạch Hàn cùng A Cáp chụp mấy tấm.Chụp xong, Cố Mạch Hàn dọn tro trong sân, còn Diệp Mộ Sanh vào trong nhà, click mở Weibo, up bài viết.Chờ Cố Mạch Hàn đi vào trong nhà, Diệp Mộ Sanh ngồi ở trên ghế sofa ngẩng đầu nói: "Hàn Hàn, xem Weibo."

Cố Mạch Hàn ngồi vào bên cạnh Diệp Mộ Sanh, lấy điện thoại ra, bấm vào Weibo, liền thấy Diệp Mộ Sanh update.Tô Mạc Già v: Vợ à, em yêu anh @Tỏa Song Hàn.Ảnh kèm bài này là bức mới chụp không lâu.

Cố Mạch Hàn từ sau ôm lấy Diệp Mộ Sanh, dựa đầu vào vai cậu, Diệp Mộ Sanh một tay ôm A Cáp, một tay ôm hoa hồng, trên mặt hai người đều nở nụ cười hạnh phúc.Còn A Cáp vẫn là gương mặt ngáo đần kia.Quỳnh Thỏ Miên Miên: Cuối cùng hai người cũng ở bên nhau!

Tui đến rầu thúi ruột với cả hai, lúc kết hôn nhất định phải cho tui bao lì xì thật đỏ!Tế Vũ Phi Phi: Mỹ nhân gọi sai rồi, cưng phải gọi chồng chớ!

Nhưng vẫn rất vui vì cuối cùng hai người cũng ở bên nhau, chúc 99~Đào Tẫn Lạc: A a a giơ cao cờ Điệu Danh cp lên, chúc 999999Mạc Mỹ Nhân Nhà Tui: Mỹ nhân huhuhu, thật thương tâm mỹ nhân thành nhà Hàn Hàn rồi.............Cố Mạch Hàn ngẩng đầu nhìn Diệp Mộ Sanh, cười rồi chuyển tiếp Weibo.Tỏa Song Hàn v: Thật trùng hợp, tôi cũng yêu em, cho nên Mộ Mộ thích gọi như nào thì cứ gọi ^_^Cùng lúc đó, Diệp Mộ Sanh cũng nhận được thông báo của hệ thống.【 chúc mừng ký chủ, nhiệm vụ hoàn thành, khen thưởng 1000 tích phân, tích phân hiện có là 3480.

Xin hỏi ký chủ muốn tiếp tục lưu lại hay không. 】【 lưu lại. 】
 
(Edit/Đam Mỹ) Xuyên Nhanh: Vai Ác Nam Thần Đừng Hắc Hóa
chương 168: phiên ngoại thế giới thứ 3


Bởi vì Cố Mạch Hàn cùng Diệp Mộ Sanh đã bị tiết lộ là sinh viên đại học W, sau khi kỳ nghỉ quốc khánh kết thúc, hai người còn công khai mối quan hệ, cho nên mới vừa bước vào sân trường, đã bị một loạt chị em hai mắt sáng rực vây quanh.Không bao lâu sau, quan hệ của hai người bị lan truyền khắp trường học.

Đại đa số sinh viên đều ủng hộ hai người, nhưng cũng có một vài người dùng ánh mắt khác thường đối đãi bọn họ, thực ra đồng tính luyến ái không phải ai cũng đều có thể tiếp thu.Trước khi sự việc truyền đến tai gia đình, hai người sớm đã chuẩn bị tâm lý trực tiếp comeout.Mặc dù mới đầu hai nhà đều phản đối, nhưng cuối cùng vẫn bị sự cố gắng của hai người làm cho cảm động, đồng ý cho bọn họ ở bên nhau.Những cây hoa hải đường mới trồng ở nhà Cố Mạch Hàn đâm chồi nảy lộc, ánh nắng ấm áp xuyên qua những kẽ hở giữa cành lá xanh tươi từ ngoài cửa sổ chiếu vào nhà, hóa thành các vòng sáng, rơi xuống trên người hai người đang say giấc trong phòng.Nằm trong lòng Cố Mạch Hàn, lông mi Diệp Mộ Sanh nhẹ nhàng rung động, mím môi rồi từ từ mở mắt.

Cùng lúc đó, Cố Mạch Hàn cũng mở mắt.“Chào buổi sáng, Mộ Mộ.”

Nhìn mái tóc ngắn xoăn của Diệp Mộ Sanh, Cố Mạch Hàn rũ mắt, vùi mặt vào mái tóc thoang thoảng mùi thơm của Diệp Mộ Sanh, giọng nói có chút khàn khàn.Đôi mắt hoa đào của Diệp Mộ Sanh hẵng còn có chút mơ màng, cọ cọ trong lòng Cố Mạch Hàn, khóe môi sưng đỏ hơi mở ra, nhỏ giọng nói: “Chào buổi sáng……”

Thấy Diệp Mộ Sanh cọ trong lòng mình, lộ ra tấm lưng bóng loáng trắng nõn chi chít dấu hôn, con ngươi Cố Mạch Hàn tối lại, kéo dịch chăn lên, che khuất tấm lưng trần của Diệp Mộ Sanh.“Hôm nay là cuối tuần, cứ ngủ một lát nữa đi.”

Cố Mạch Hàn ôm chặt Diệp Mộ Sanh ôn nhu nói.“Vâng, cùng nhau ngủ đi.”

Diệp Mộ Sanh nhắm mắt lại nói.“Được, chúng ta ngủ cùng nhau.”

Tuy nói như vậy, nhưng Cố Mạch Hàn lại không có nhắm mắt, mà là vẻ mặt nhu tình nhìn Diệp Mộ Sanh trong lòng.Cảm giác được Diệp Mộ Sanh đã ngủ tiếp, Cố Mạch Hàn nhẹ nhàng buông Diệp Mộ Sanh ra, đắp chăn đàng hoàng cho cậu, sau đó đi xuống giường, bắt đầu lén lút mặc quần áo.Khi đóng cửa Cố Mạch Hàn rất cẩn thận, tiếng động phát ra cũng không lớn, nhưng Diệp Mộ Sanh vẫn mở mắt.Cố Mạch Hàn đi vào phòng bếp, bận bịu một lúc, đang chuẩn bị bắt đầu thái rau, lại nghe thấy tiếng bước chân nhè nhẹ.Cố Mạch Hàn xoay người, nhìn Diệp Mộ Sanh dựa vào khung cửa nói: “Mộ Mộ, sao không ngủ thêm chút nữa?

Đói bụng sao?”

“Chưa đói, chỉ là không ngủ được.”

Diệp Mộ Sanh đáp.“Ừ, Mộ Mộ không ngủ được thì chơi chút đi, bữa sáng sắp xong rồi.”

Cố Mạch Hàn thấy Diệp Mộ Sanh gật đầu, liền quay lại tiếp tục xắt rau.Diệp Mộ Sanh đi đến phía sau Cố Mạch Hàn, vươn tay ôm lấy eo Cố Mạch Hàn, dựa đầu vào vai hắn, nói: “Anh vất vả rồi, Hàn Hàn.”

Ăn sáng xong, Diệp Mộ Sanh ngồi ở trên đùi Cố Mạch Hàn, vừa mới click mở QQ, thì thấy group chat nhà Thương Yên Thủy Tạ đạo diễn Ngư Vĩ Trì Trì tag bọn họ.Đạo diễn - Ngư Vĩ Trì Trì: @CV - Tô Mạc Già @CV - Tỏa Song Hàn hai người ra đây cho tui.CV - Tô Mạc Già: Làm sao vậy?Đạo diễn - Ngư Vĩ Trì Trì: Chính là cảnh ngược giữa công và thụ trong < một khúc hồng trần >, hai người lồng lại cho tui!

Lời kịch của công ‘ ngươi cứ như vậy bảo ta làm như nào cho phải? ’ vốn dĩ hẳn là bi thương tuyệt vọng nhưng Hàn Hàn à, anh nghe anh lồng chút đi, ngập tràn cưng chiều!

Còn mỹ nhân nữa, câu ‘ ngươi cút ngay cho ta!’ rõ ràng hẳn là bi thương trào phúng, nhưng mỹ nhân à, cưng nghe cưng lồng đi, giọng điệu này rõ ràng chính là ngạo kiều!Kế hoạch - Quỳnh Thỏ Miên Miên: Ha ha ha ha ha ha ôm Tiểu Ngư, bình tĩnh bình tĩnh, bọn họ đang trong thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt, không lồng được ngược văn cũng bình thường, lồng thêm vài lần là ok rồi.Trang trí - Vũ Tuyết Phi Phi: Đồng ý với Miên Miên, cơ mà tui vẫn muốn nghe đoạn H kia hơn……Cố Mạch Hàn gọi: “Mộ Mộ, để tôi nói chuyện với họ.”

“Vâng.”

Diệp Mộ Sanh đưa điện thoại cho Cố Mạch Hàn, Cố Mạch Hàn liền trực tiếp dùng acc Diệp Mộ Sanh gửi tin nhắn.CV - Tô Mạc Già: Xin lỗi, làm phiền mọi người rồi.

Cảnh đó tụi tôi sẽ lồng lại, nhưng cảnh H cần phải kéo rèm ^_^Trang trí - Tế Vũ Phi Phi: Mỹ nhân, không được, muốn nghe cưng thở dốc cơ!

Rõ ràng trước đây không nói kéo rèm, đều do Hàn Hàn, kéo cái gì mà kéo, kịch truyền thanh có H mới đặc sắc!Hậu kỳ - Dương Liễu Y Y: Phi Phi, hình như là Hàn Hàn, thấy emoji mặt cười kia không.CV - Tô Mạc Già: Vẫn là Y Y thông minh ^_^Hệ thống nhắc nhở: Trang trí - Vũ Tuyết Phi Phi đã gỡ một tin nhắn.Trang trí - Vũ Tuyết Phi Phi: Hàn Hàn buổi sáng tốt lành nhen!Diệp Mộ Sanh nằm ở trong lòng Cố Mạch Hàn, mỉm cười nhìn màn hình điện thoại, mà Cố Mạch Hàn thấy Diệp Mộ Sanh cười, khóe mắt nhìn qua cây hải đường ngoài cửa sổ, ý cười trên mặt cũng càng sâu.Chờ ngày hải đường nở rộ khắp sân, hắn sẽ cầu hôn Mộ Mộ……
_______
Tạm biệt Cố Mạch Hàn aka Cố bảo mẫu (。・ω・。)ノ♡Vẫn là câu cũ: mng hãy giữ gìn sức khỏe nha!
 
(Edit/Đam Mỹ) Xuyên Nhanh: Vai Ác Nam Thần Đừng Hắc Hóa
chương 169: mèo cụp tai yêu thiếu niên thụ & giáo viên ba nhân cách công (1)


(*) mèo cụp tai:

(**) yêu (妖): yêu quái, yêu tinh, thường có phép thuật, biết biến hóa------------------【3......2......1 truyền thành công. 】Vừa đến vị diện mới, Diệp Mộ Sanh đã ngửi thấy mùi hôi thối rất nồng, hơn nữa cả người còn rất đau, mở to mắt, chỉ thấy trước mắt đen ngòm.Đây là nơi nào?"

Meo!"

Diệp Mộ Sanh vốn định nói một câu hôi quá, nhưng lời vừa đến bên miệng thì thành tiếng mèo kêu.Mình biến thành mèo?Diệp Mộ Sanh chịu đựng mùi hôi thối, hoài nghi, trong bóng đêm, giơ tay lên sờ đầu mình.Có lông, mềm mại, lỗ tai!Cậu thật sự thành mèo, thành mèo!!Mặc dù rất khiếp sợ, nhưng Diệp Mộ Sanh rất nhanh bình tĩnh lại."

Meo~" Diệp Mộ Sanh gọi thử hệ thống một chút, nhưng vẫn phát ra tiếng mèo kêu.【 ký chủ, cậu muốn nói cái gì?

Xin cứ nói thẳng, bổn hệ thống nghe có thể hiểu. 】"Đây là nơi nào?"【 hiện tại ký chủ đang đứng ở trong một thùng plastic, loại thùng này thường được mọi người dùng để đựng rác thải, họ đều gọi nó là......】"Thùng rác!"【 chúc mừng ký chủ trả lời chính xác. 】Thùng rác......Vỏ trái cây, bao nilon, cuộn giấy, cơm thừa canh cặn, cọng rau cành lá......Tưởng tượng đến những thứ trong thùng rác, Diệp Mộ Sanh có tính khiết phích bắt đầu không còn cảm thấy cả người đau đớn nữa, chỉ có nỗi sợ hãi chiếm cứ, lông trên người đều dựng lên, không dám động đậy, sợ đụng trúng rác rưởi."

Meo ——" Diệp Mộ Sanh không nín được, chịu đựng sự chán ghét, dẫm lên rác rưởi, dùng hết sức lực, kết hợp trọng lượng toàn thân nhào lên đầu thùng rác.【 ký chủ đang làm cái gì thế? 】Diệp Mộ Sanh không để ý tới hệ thống, sau một lần thất bại, cậu thử lại thêm lần nữa, theo tiếng rầm vang lên, chỗ góc tường thành phố, một cái thùng rác cứ vậy mà đổ xuống.Nắp thùng rác mở ra, tia sáng yếu ớt bắn vào trong thùng, một cuộn giấy từ trên đầu Diệp Mộ Sanh rơi xuống, lăn đến bên cạnh móng mèo Diệp Mộ Sanh."

Meo!"

Diệp Mộ Sanh cũng không thèm nhìn đến tình huống lúc này, thấy có lối ra liền nhanh chân chạy.【 ký chủ, đừng chạy, cứ dừng lại tiếp thu cốt truyện trước đã. 】"Gần đây chỗ nào có nước?"

Diệp Mộ Sanh dừng lại, cúi đầu nhìn móng mèo của mình hỏi.【 cậu muốn làm gì? 】"Tắm rửa."

Diệp Mộ Sanh vừa dứt lời, hệ thống đang định trả lời, bầu trời bắt đầu đổ mưa nặng hạt.【 bây giờ ký chủ có thể tắm rửa, nước mưa tự nhiên tinh khiết và không ô nhiễm. 】"......"

Mưa mỗi lúc một to, từng giọt rơi trên người Diệp Mộ Sanh, thấm ướt lớp lông màu bạc của cậu.Đầu Diệp Mộ Sanh tròn trịa, hai tai cụp gần đầu, nhìn móng mèo bị ướt, đôi mắt to tròn màu xanh ánh lên vẻ bất đắc dĩ.Cậu chưa từng nghĩ tới, thì ra còn có thể xuyên thành mèo......【 xin ký chủ hãy chuẩn bị tốt, bổn hệ thống sắp bắt đầu truyền cốt truyện vị diện. 】"Ừ."

Diệp Mộ Sanh lắc mình trong mưa, phe phẩy cái đuôi, trong lòng lại có chút kinh ngạc.Sao âm thanh hệ thống càng ngày càng suy yếu thế nhỉ......【 bắt đầu truyền tải cốt truyện vị diện 3......2......1】Nữ chủ vị diện này tên Trần Sương Âm, năm 7 tuổi cô đã lạc mất cha mẹ trong lúc đi du lịch, sau đó được người tốt dẫn tới cục cảnh sát, cuối cùng không tìm thấy cha mẹ nên người ta đưa đến cô nhi viện.Trần Sương Âm lá gan rất nhỏ, nội tâm lại rất thiện lương, bị mấy đứa trẻ khác trong cô nhi viện bắt nạt cũng không hé răng, thấy ai khóc cô cũng sẽ chia kẹo cho đứa bé đang khóc thút thít đó.Trong một lần Trần Sương Âm đưa bánh mì cho một đứa trẻ đang khóc xong, một mình cô chạy đến một góc ngồi xuống ôm lấy bụng đang đói của mình, nhớ tới cha mẹ.Lúc này, nam chủ Mạc Lâm Sở 10 tuổi cùng sống ở cô nhi viện xuất hiện.
 
Back
Top