Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Wattpad  (Edit/Đam Mỹ) Xuyên Nhanh: Vai Ác Nam Thần Đừng Hắc Hóa

(Edit/Đam Mỹ) Xuyên Nhanh: Vai Ác Nam Thần Đừng Hắc Hóa
chương 149: đại thần cv mỹ nhân thụ & ôn nhu bệnh kiều công (43)


Đưa Diệp Mộ Sanh về nhà, Cố Mạch Hàn liền lái xe đến trường học.

Sau khi thu dọn đồ đạc mang về từ đợt huấn luyện quân sự, lúc này Diệp Mộ Sanh mới bật điện thoại di động, rồi up một bài viết lên Weibo, thông báo mọi người rằng cậu đã trở lại.

Up Weibo xong, Diệp Mộ Sanh click vào acc Cố Mạch Hàn, bắt đầu lướt xem weibo gần nhất của Cố Mạch Hàn.

Đúng như dự kiến, thấy Cố Mạch Hàn chuyển tiếp bài thông báo nữ chủ trở lại, Diệp Mộ Sanh thuận tay click mở acc nữ chủ, lướt xem.

Mà bên kia Cố Mạch Hàn trở lại trường học, đầu tiên là đến hội học sinh, đẩy cửa bước vào, Cố Mạch Hàn liền nhìn thấy Phương Hạo Thần đang ăn cây kẹo que, ngồi ở trước máy tính chơi game.

Nhìn lướt qua túi đồ ăn vặt chất đầy trên bàn, Cố Mạch Hàn nói: “Hạo Thần, lát nữa nhớ dọn bàn sạch sẽ nhé.”

Thấy Phương Hạo Thần không để ý tới mình, ánh mắt vẫn luôn nhìn chăm chú vào màn hình máy tính, Cố Mạch Hàn bất đắc dĩ mỉm cười, đi đến một cái bàn khác chất đống tài liệu rồi ngồi xuống, cầm lấy một tài liệu bắt đầu xem.

“Ế!”

Phương Hạo Thần đột nhiên kêu lên.

“Làm sao vậy?

Bị giết chết à?”

Nghe thấy tiếng kêu, Cố Mạch Hàn ngẩng đầu nhìn về phía Phương Hạo Thần cười nói.

Phương Hạo Thần lấy kẹo que ra, vẻ mặt bi thương mà nhìn về phía Cố Mạch Hàn, oán giận nói: “Thiếu chút nữa bọn tui có thể đánh chết tuyết sơn yêu rồi, sao lại thiếu chút nữa chứ!

Vì sao vì sao!

Tức chết tui……”

Cố Mạch Hàn lắc đầu, cười nói: “Ông nên dọn bàn trước đi.”

“Biết rồi, biết rồi!”

Nói xong Phương Hạo Thần bỏ kẹo vào trong miệng, tắt giao diện trò chơi, bắt đầu thu dọn đồ.

Không bao lâu sau, mặt bàn lại sạch sẽ trở lại, Phương Hạo Thần đang lướt Tieba lại kêu lên: “Ê ê!”

“Làm sao vậy?”

Cố Mạch Hàn ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Phương Hạo Thần cười gian xảo, hắn hỏi.

“Ha ha ha cười chết tui, có người đã mở một topic trên Tieba để bầu chọn lại hoa khôi của trường, ông đoán xem ai là người được bình chọn nhiều nhất?

Chắc chắn ông sẽ không ngờ tới đâu hahaha.”

Phương Hạo Thần nói.

“Là Mạc Mạc?”

Khi nói ra tên này, nhìn thấy Phương Hạo Thần kinh ngạc, Cố Mạch Hàn liền biết mình đoán đúng rồi.

“Sao ông lại biết!”

Phương Hạo Thần bĩu môi.

“Không phải ông kêu tôi đoán sao?”

Cố Mạch Hàn khẽ cười.

“Được rồi, chủ post thật là đáng yêu.

Chọn hoa khôi thế mà lại up hình nam sinh…”

Phương Hạo Thần tiếp tục lẩm bẩm.

Cố Mạch Hàn gập tài liệu lại, đột nhiên hỏi: “Hạo Thần, tôi có ôn nhu săn sóc với ông không?”

“Gì?”

Phương Hạo Thần nói.

“Tôi có ôn nhu săn sóc với ông không?”

Cố Mạch Hàn hỏi lại lần nữa.

“Hừ, ôn nhu săn sóc?

Ông giỡn tui hả!

Là cha nội nào vào ngày khai giảng aka lúc bận rộn nhất ném việc cho tui rồi bỏ trốn hả!

Là cha nội nào vì đi đón người mà ép tui đi học rồi điểm danh giúp hả!

Tui xem ông đối với Mạc Mạc mới là ôn nhu săn sóc!”

Phương Hạo Thần trừng lớn hai mắt, đứng lên đi về phía Cố Mạch Hàn, hừ lạnh nói.

“……”

Cố Mạch Hàn mím môi nhìn chằm chằm Phương Hạo Thần, nụ cười trên mặt có chút cứng đờ.

Thấy Cố Mạch Hàn thất thần không nói lời nào, Phương Hạo Thần lại nói: “Cơ mà lại nói tiếp, thật ra ông cũng rất ôn nhu săn sóc.

Dù gì thì trước đây việc bận của hội học sinh đều là ông làm, lúc tui trốn học ông cũng điểm danh giúp nữa.

Ấy, ông làm sao vậy?”

“Không sao, ông tiếp tục chơi điện thoại đi.”

Cố Mạch Hàn cười lắc đầu, sau đó mở tài liệu ra, rũ đôi mắt xuống.

Phương Hạo Thần chớp chớp mắt, sau đó cũng ngồi xuống: “Không thể hiểu được.

Thôi kệ, tiếp tục lướt Tieba.”

Trên tài liệu dày đặc những con chữ, Cố Mạch Hàn đã xem nhưng không vào, bởi vì trong tâm trí hắn hiện tại tất cả đều là Diệp Mộ Sanh.

Hôm nay Mạc Mạc hỏi hắn có phải đối với ai cũng ôn nhu săn sóc như vậy không, hắn trả lời là đều như thế với bạn bè.

Nhưng vừa rồi câu trả lời của Hạo Thần như nhắc nhở hắn.

Hơn nữa nhớ đến thái độ của mình đối với Hạo Thần vừa rồi, Cố Mạch Hàn suy nghĩ một chút.

Nếu người chơi máy tính và điện thoại ban nãy là Mạc Mạc, hắn có thể sẽ không nhắc nhở Mạc Mạc dọn dẹp bàn mà là trực tiếp dọn giúp cậu.

Cùng là bạn bè, nhưng có phải hắn ôn nhu quá mức với Mạc Mạc rồi hay không…
 
(Edit/Đam Mỹ) Xuyên Nhanh: Vai Ác Nam Thần Đừng Hắc Hóa
chương 150: đại thần cv mỹ nhân thụ & ôn nhu bệnh kiều công (44)


Cố Mạch Hàn EQ có hạn cuối cùng đã nhận ra tình cảm dành cho Diệp Mộ Sanh đã vượt qua tình bạn, có chút không thể tiếp thu, rốt cuộc trước kia hắn đã từng nhận mình thẳng.

Hơn nữa lồng tiếng kịch đam mỹ không hẳn là đồng tính luyến ái, Cố Mạch Hàn cũng không biết xu hướng tính dục của Diệp Mộ Sanh.

Nhưng may mắn thay, ngày mai kỳ nghỉ lễ quốc khánh sẽ bắt đầu, Cố Mạch Hàn không phải đối mặt với Diệp Mộ Sanh, hắn có đủ thời gian để bình tĩnh lại.

Trong lúc nghỉ, Cố Mạch Hàn không đi tìm Diệp Mộ Sanh, Diệp Mộ Sanh cũng không đi tìm Cố Mạch Hàn, hai người ở trên mạng nói chuyện với nhau ít hẳn.

Nhạc hội mừng sinh nhật Diệp Mộ Sanh là do đoàn phim nhà Thương Yên Thủy Tạ xử lý, Cv khách mời giúp đỡ nhạc hội của Diệp Mộ Sanh đều cần phải hát.

Vì Quỳnh Thỏ Miên Miên là kế hoạch nên cần chuẩn bị danh sách bài hát, bởi vậy cô tới tìm Cố Mạch Hàn, hỏi hắn vào hôm sinh nhật sẽ hát bài gì.

Trong đầu Cố Mạch Hàn hiện lên rất nhiều bài hát, cuối cùng lựa chọn hai bài, gõ chữ gửi Quỳnh Thỏ Miên Miên.

Tỏa Song Hàn: Chốt 《 thế giới động vật 》 cùng 《 bạch y 》, Miên Miên vất vả rồi ^_^

Quỳnh Thỏ Miên Miên: Hai bài này?!

Tỏa Song Hàn: Làm sao vậy?

Chẳng lẽ có người cũng hát hai bài này?

Quỳnh Thỏ Miên Miên: Không phải, không ai hát hai bài này.

Chỉ là Hàn Hàn làm tui quá thất vọng rồi!!

Tỏa Song Hàn: Làm sao vậy?

Quỳnh Thỏ Miên Miên: Làm sao vậy?!

Hàn Hàn, ngày đó chính là sinh nhật mỹ nhân, một cơ hội rất tốt, anh không thổ lộ thì cũng phải hát bài 《 chúng ta kết hôn đi 》, nếu không hát 《 chúng ta kết hôn đi 》 thì ít ra cũng phải hát 《 bong bóng tỏ tình 》 chớ!

Tỏa Song Hàn: Tôi với Mạc Mạc chỉ là bạn mà thôi, mọi người đừng hiểu lầm, chốt hai bài tôi gửi.

Quỳnh Thỏ Miên Miên: Hàn Hàn, anh làm sao vậy?

Sao tui thấy anh cứ là lạ…

Tỏa Song Hàn: Miên Miên cảm giác sai rồi, tôi không sao ^_^, tôi phải đi ra ngoài một chuyến, đi trước, tạm biệt.

“Haiz……”

Cố Mạch Hàn nhẹ nhàng thở dài một tiếng, đóng máy tính, rời khỏi phòng ngủ đi đến trong sân, sờ A Cáp đang phơi nắng, nói: “A Cáp, đi thôi, chúng ta đi mua quà sinh nhật cho Mộ Mộ.”

Cố Mạch Hàn đi ra ngoài lúc một giờ, vào khoảng 5 giờ tay hắn cầm một con khủng long xanh, to và dễ thương bước ra khỏi cửa hàng quà tặng.

Cố Mạch Hàn vẫn luôn rất quyết đoán, nhưng đối mặt với quà tặng Diệp Mộ Sanh lại rối rắm không thôi, đi tới rất nhiều cửa hàng.

Nghĩ đến Diệp Mộ Sanh là mèo bông khống, tặng đồ bông cho bạn bè cũng rất bình thường, bởi vậy Cố Mạch Hàn liền mua một con khủng long lớn.

Vào khoảng 11 giờ 50 phút tối ngày 5 tháng 10, Cố Mạch Hàn lấy điện thoại di động ra và tìm thấy số điện thoại của Diệp Mộ Sanh trong danh bạ của hắn.

Cố Mạch Hàn click mở tin nhắn, khi gõ hai chữ Mạc Mạc, thoáng nhìn ba chữ Diệp Mộ Sanh, hắn suy tư một lát rồi đổi Mạc Mạc thành Mộ Mộ.

Bởi vì tên trên mạng của Diệp Mộ Sanh là Tô Mạc Già, cho nên Cố Mạch Hàn đã quen gọi là Mạc Mạc.

Tên trên số liên lạc là tên mà Diệp Mộ Sanh đã nhập khi hai người trao đổi số điện thoại lần đầu tiên.

Bên kia, bởi vì có thân phận đại thần cv, Diệp Mộ Sanh suy đoán tới rạng sáng chắc sẽ có rất nhiều người up bài chúc mừng, vì thế để phòng ngừa điện thoại nổ tung, cậu tắt thông báo Weibo và QQ.

Vào lúc 00:00 sáng ngày 6 tháng 10, Diệp Mộ Sanh nhận được một tin nhắn văn bản từ người liên lạc là Hàn Hàn.

Hàn Hàn: Mộ Mộ, sinh nhật tuổi 18 vui vẻ, chúc mừng cậu thành niên, tôi đã mua quà cho cậu rồi, sáng mai sẽ gửi cho cậu, ngủ ngon ^_^

Nhìn tin nhắn này, trong mắt hoa đào của Diệp Mộ Sanh hiện lên ý cười, khóe môi giương lên, bắt đầu trả lời Cố Mạch Hàn.

Cố Mạch Hàn mới vừa sửa tên liên lạc của Diệp Mộ Sanh thành Mộ Mộ, thì nhận được tin nhắn từ Diệp Mộ Sanh, mặc dù chỉ có mấy chữ ngắn gọn.

Mộ Mộ: Cảm ơn Hàn Hàn, ngủ ngon mơ đẹp.
_____
Hai con trai sắp iu nhau rùiiiii
 
(Edit/Đam Mỹ) Xuyên Nhanh: Vai Ác Nam Thần Đừng Hắc Hóa
chương 151: đại thần cv mỹ nhân thụ & ôn nhu bệnh kiều công (45)


Một lát sau, Diệp Mộ Sanh mở Weibo ra, up một bài cảm ơn lời chúc của mọi người, thuận tiện thông báo mọi người nhớ đến nhạc hội vào buổi tối.

Sau khi trả lời vài tin nhắn, Diệp Mộ Sanh liền tắt máy đi ngủ.

Buổi sáng tỉnh giấc, Diệp Mộ Sanh mặc quần áo, rửa mặt xong, thì nhận được cuộc gọi từ Cố Mạch Hàn.

【 Mộ Mộ, buổi sáng tốt lành, tôi đứng dưới lầu nhà cậu, có tiện xuống dưới một chút không? 】

“Được, anh chờ tôi một tí.”

Diệp Mộ Sanh nói xong liền cúp máy đi xuống lầu.

Đi ra cổng tiểu khu, thấy Cố Mạch Hàn ôm một chú khủng long nhồi bông còn to hơn mình đứng ở dưới gốc cây.

Ánh mắt thoáng nhìn thấy Diệp Mộ Sanh, Cố Mạch Hàn bước lên, dừng chân trước mặt Diệp Mộ Sanh, đưa khủng long cho cậu nói: “Mộ Mộ, sinh nhật vui vẻ, khủng long này tặng cho cậu.”

Diệp Mộ Sanh nhận lấy khủng long, ôm vào trong ngực để tránh che mất đầu: “Cảm ơn Hàn Hàn.”

“Không cần cảm ơn.”

Cố Mạch Hàn dứt lời, hai người đều không lên tiếng nữa, nhìn chăm chú vào đối phương, không khí có chút quái dị.

“Mộ Mộ……”

Cố Mạch Hàn mấp máy môi, mở miệng đầu tiên.

“Ừ.”

Diệp Mộ Sanh đáp.

“Xin lỗi, hôm nay tôi còn có việc, không thể dự sinh nhật với cậu.”

Do dự một lát, nhìn lướt qua Diệp Mộ Sanh, Cố Mạch Hàn mím môi nói.

Nghe thấy Cố Mạch Hàn nói như vậy, Diệp Mộ Sanh hơi rũ mắt xuống, trên mặt hiện lên thần sắc thất vọng.

Mặc dù dáng vẻ này được thu lại trong mắt Cố Mạch Hàn, nhưng Cố Mạch Hàn lại không có phản ứng gì.

Diệp Mộ Sanh mau chóng kiềm chế cảm xúc, nhẹ nhàng cười nói: “Không sao, Hàn Hàn có việc cứ đi, hôm nay ba mẹ tôi sẽ đến thành phố W thăm tôi, vừa lúc tôi có thể dẫn bọn họ đi dạo thành phố W.”

“Vậy được, chúc cậu và gia đình đi chơi vui vẻ, tôi đi trước đây.

Nhạc hội buổi tối tôi sẽ đến đúng giờ.”

Khóe môi Cố Mạch Hàn hơi giương, lộ ra một nụ cười nhẹ như gió xuân.

“Ừ, tạm biệt.”

Nhìn nụ cười trên mặt Cố Mạch Hàn, Diệp Mộ Sanh ôm chặt khủng long.

“Tạm biệt.”

Cố Mạch Hàn mỉm cười xoay người, trong nháy mắt kia nụ cười biến mất, đôi mắt đen nhánh hiện lên sự bất đắc dĩ nhè nhẹ.

Nhìn bóng dáng Cố Mạch Hàn dần dần đi xa, chú ý tới tay Cố Mạch Hàn nắm thành quyền, dưới mái tóc ngắn xoăn, lông mày Diệp Mộ Sanh hơi nhướng lên.

Cố Mạch Hàn làm sao phải nắm thành quyền?

Hơn nữa vừa rồi Cố Mạch Hàn vẫn luôn lảng tránh ánh mắt của mình…

Chẳng lẽ hắn vẫn chưa thông suốt nên không dám đối mặt với cậu?

Một mình ôm khủng long về nhà, đặt khủng long bên cạnh mèo nhồi bông.

Bật TV lên, Diệp Mộ Sanh một bên ôm khủng long, một bên xem phim.

Lúc sắp kết thúc bộ phim, chuông cửa đột nhiên vang lên “Đinh linh linh đinh linh linh……”

Trong mắt Diệp Mộ Sanh hiện lên nghi hoặc, nhìn lướt qua cửa, buông khủng long xuống, đi ra mở cửa, lúc này Diệp Mộ Sanh ngây ngẩn cả người.

“Tiểu Mộ, sinh nhật vui vẻ!”

Đứng ở cửa là mẹ Diệp và cha Diệp cầm hộp quà tinh xảo đồng thanh nói.

Diệp Mộ Sanh hoàn hồn cười nói: “Ba mẹ, không phải hai người đang ở nước ngoài sao?”

“Hôm nay Tiểu Mộ nhà chúng ta thành niên, tất nhiên ba mẹ phải về góp vui rồi, thế nào?

Bất ngờ không?”

Mẹ Diệp nói.

Nhìn thoáng qua cha Diệp mỉm cười, rồi lại nhìn mẹ Diệp, Diệp Mộ Sanh đáp: “Bất ngờ ạ, ba mẹ, cảm ơn hai người!”

Diệp Mộ Sanh lúc nghỉ quốc khánh không có trở về Diệp gia, một phần là bởi vì Cố Mạch Hàn ở thành phố W, còn một nguyên nhân chính là ba mẹ vứt bỏ cậu đi nước ngoài đến thế giới riêng của hai người.

Trước đó không lâu cậu nói với Cố Mạch Hàn là có ba mẹ tới chơi, thật ra là đang lừa Cố Mạch Hàn.

Nhưng Diệp Mộ Sanh thật sự không ngờ rằng ba mẹ sẽ vì mình mà vội vã từ nước ngoài trở về.
 
(Edit/Đam Mỹ) Xuyên Nhanh: Vai Ác Nam Thần Đừng Hắc Hóa
chương 152: đại thần cv mỹ nhân thụ & ôn nhu bệnh kiều công (46)


Địa điểm nhạc hội của Diệp Mộ Sanh được tổ chức ở kênh đoàn của cậu có tên là Màn Đêm Sanh Ca (*).

Diệp Mộ Sanh vốn chính là đại thần CV, khách mời cũng đều là đại thần CV, cho nên khi nhạc hội bắt đầu lúc 8h vào ngày 6 tháng 10, số lượng người đã vượt quá vạn người.

(*) Màn Đêm Sanh Ca - 夜幕笙歌 có phiên âm là yèmù shēnggē đọc giống tên Diệp Mộ Sanh - 叶暮笙 - yèmùshēng

Ngư Vĩ Trì Trì là người kiểm soát, sau khi sắp xếp ổn định xong, Diệp Mộ Sanh nói vào mic: “Chào mọi người, tôi là Tô Mạc Già, hoan nghênh các vị tới tham gia nhạc hội sinh nhật tôi.

Mở đầu bằng bài 《 Tô Mạc Già 》 chào đón mọi người nhé.”

Trong lúc Diệp Mộ Sanh hát, phần comment đã bắt đầu spam chúc mừng cậu.

Màn Đêm Sanh Ca - Hoa Nở Hoa Rơi: Chúc mừng sinh nhật lần thứ mười tám của mỹ nhân ~

Màn Đêm Sanh Ca - Y Nhị Tam A: Mỹ nhân 18 tuổi sinh nhật vui vẻ ~

Màn Đêm Sanh Ca - Lâm Hải: Mỹ nhân 18 tuổi sinh nhật vui vẻ ~

Nhà Thương Yên Thủy Tạ - Vũ Tuyết Phi Phi: Chúc mừng Mạc Mạc đã mười tám, có thể bạch bạch bạch rồi.

Nhà Thương Yên Thủy Tạ - Dương Liễu Y Y: Phi Phi, cậu lại phá rối đội hình rồi.

…………

Diệp Mộ Sanh hát xong bài mở màn 《 Tô Mạc Già 》 lại hát thêm mấy bài nữa, sau đó để các khách mời hát theo playlist đã sắp xếp từ trước.

Cố Mạch Hàn bị người đoàn phim cố ý xếp sau Diệp Mộ Sanh, bởi vậy Diệp Mộ Sanh hát xong chính là đến lượt Cố Mạch Hàn.Diệp Mộ Sanh tắt mic, Cố Mạch Hàn bật mic.

Cố Mạch Hàn tự giới thiệu xong, nhóm phụ đề của hắn cũng đã sẵn sàng.

Cùng phần nhạc dạo đầu du dương, Cố Mạch Hàn hát 《 bạch y 》.

“Ai đã từng tìm kiếm ta ở cổng thành trong mưa thăm thẳm, từng tìm kiếm ta khắc phong cảnh cổ kính, đêm trăng sáng soi rọi, lưu lại lời hát tiếng ca……”

Vốn dĩ lúc hát bài này có chút thất thần, mà khi hắn thấy các fan girls comment, đôi mắt đen nhánh sâu thẳm, trong tiếng hát nhẹ nhàng lộ ra ưu thương.

Hư Hàn Vấn Noãn - Uyển Ba Tuổi: Hàn Hàn, mỹ nhân từng tìm kiếm anh ở cổng thành trong mưa thăm thẳm!Màn Đêm Sanh Ca - Đào Tẫn Lạc: Hàn Mạc gắn kết một đời, điên cuồng spam vì cp Điệu Danh này.

Nhà Thương Yên Thủy Tạ - Vũ Tuyết Phi Phi: Ha ha ha ủng hộ tên cp Điệu Danh~

Hư Hàn Vấn Noãn - Chiết Nhĩ Miêu Miêu: A a a yêu Hàn Hàn quá~

…………

Bởi vì phần comment spam quá nhanh, Diệp Mộ Sanh không gửi vào mục comment nữa, mà là chờ Cố Mạch Hàn hát xong rồi tắt mic, cậu mới chat riêng với Cố Mạch Hàn, khen hắn hát hay.

Mà Cố Mạch Hàn vẫn đáp lại cậu nhanh chóng như trước, giọng điệu của hắn vẫn không đổi.

Sau khi khách mời hát xong, đoàn phim nhà Thương Yên Thủy Tạ phát sóng một vở kịch nhỏ, khi giọng Diệp Mộ Sanh cùng Cố Mạch Hàn xuất hiện, phần comment lại nổ tung.Tô Mạc Già: Ta không sao, chỉ là nhớ nhà.

Tỏa Song Hàn: Nhớ nhà thì trở về đi, ta vẫn sẽ luôn ở chỗ này chờ ngươi.

…………

Hóa ra người đoàn phim cắt lời kịch BG của Cố Mạch Hàn và lời kịch BL của Diệp Mộ Sanh, sau đó ghép với nhau để tạo thành một bộ phim ngắn dài hai phút, tràn ngập hint, làm các fans nháy mắt điên cuồng.

Vốn dĩ đoàn phim định tặng quà khác, nhưng thấy Diệp Mộ Sanh đưa playlist nhạc, nhóm hủ nữ liền chuẩn bị một màn này suốt đêm, muốn tạo bất ngờ cho họ.

Mặc dù đoàn phim nói short video này chỉ là troll, đừng để ý.

Nhưng cuối cùng kịch này đúng chuẩn tâm ý của Mộ Sanh, nên các fan girls vẫn rất kích động.

Thấy Cố Mạch Hàn vẫn luôn không lên tiếng, Quỳnh Thỏ Miên Miên hỏi vào mic: “Hàn Hàn, thấy kịch này thế nào?

Ha ha ha kinh hỉ không, bất ngờ không?”

Hư Hàn Vấn Noãn - Tỏa Song Hàn: Edit thật sự không tồi, rất kinh hỉ, mọi người vất vả rồi ^_^

“Không vất vả, vì anh và Mạc Mạc dù có vất vả cũng đáng.

Ha ha ha, giỡn thôi, phần sau bắt đầu từ Tửu Từ hát, tui không trì hoãn thời gian nữa, tắt mic đây.”

Quỳnh Thỏ Miên Miên nói.

Nhạc hội dự tính là hai giờ kết thúc, trong khoảng mười phút cuối cùng, khi khách hát xong, Diệp Mộ Sanh liền bị đưa mic, ngừng vài giây, Diệp Mộ Sanh nói: “Nhạc hội sắp kết thúc, tôi sẽ hát bài cuối 《123 em yêu anh 》, dành riêng cho người nào đó.”
 
(Edit/Đam Mỹ) Xuyên Nhanh: Vai Ác Nam Thần Đừng Hắc Hóa
chương 153: đại thần cv mỹ nhân thụ & ôn nhu bệnh kiều công (47)


Nghe thấy những lời này, Cố Mạch Hàn ngồi trước máy tính con ngươi đột nhiên co chặt, cầm con chuột, trong mắt hiện lên kinh ngạc.

Mà lúc này nhóm fan girls lại kích động mà bắt đầu spam.

Màn Đêm Sanh Ca - Tầm Tửu Tiên: Người nào đó mà mỹ nhân nói có phải Hàn Hàn không!

Hư Hàn Vấn Noãn - Bách Bạch: Nhất định là Hàn Hàn a a a mỹ nhân thổ lộ ~

Màn Đêm Sanh Ca - Điểm Mâu Chước: Wow, kích động, kích động thật kích động ⊙?⊙!

…………

Theo khúc nhạc dạo 《123 em yêu anh 》 vang lên, Diệp Mộ Sanh khẽ mở miệng, bắt đầu ca hát.

“Nhẹ nhàng kề sát tai anh, em yêu anh, lời tỏ tình luôn luôn không ngại nói với anh.

Một là tất cả đều nghe theo anh, hai là cho anh những điều tốt đẹp nhất, đếm đến ba là mãi mãi yêu mình anh……”

Giọng Diệp Mộ Sanh vốn trong trẻo, còn dồi dào cảm xúc, lúc hát đến "em yêu anh" ngọt đến tận xương, làm mục comment nổ tung.

Màn Đêm Sanh Ca - Y Tổng Công: Mỹ nhân, saranghae yo ~

Màn Đêm Sanh Ca - Vong Xuyên: Hay, saranghae yo ~

Màn Đêm Sanh Ca - Thanh Minh: Yêu Mạc mỹ nhân, ngọt quá ha ha ha!

Màn Đêm Sanh Ca - Cành Cành Nhánh Nhánh: Ngồi chờ mỹ nhân thổ lộ Hàn Hàn (*////▽////*) chờ mong ~

…………

Thấy các fangirls comment, nghe giọng Diệp Mộ Sanh ấm áp, tràn ngập cảm xúc, tim Cố Mạch Hàn bắt đầu balabum.

Dù hắn EQ thấp cũng nhìn ra được bài hát này hẳn là dành riêng cho hắn.

Nhưng mà……

“Em nhẹ nhàng ghé sát tai anh, nói yêu anh không ngại nói nhiều lần, nếu như tần suất gặp nhau là một phần một trăm tỉ, thì hãy cứ tin tưởng sự thật lòng của em..."

Bên tai quanh quẩn tiếng hát của Diệp Mộ Sanh, đôi mắt Cố Mạch Hàn ảm đạm, nắm chặt con chuột, rũ mi mắt xuống, nỗ lực kiềm chế rung động trong lòng, còn có nỗi sợ hãi không thể giải thích được.

Lúc sắp kết thúc bài hát, Cố Mạch Hàn đột nhiên buông con chuột ra, nhanh chóng gõ bàn phím, gửi một dòng chữ.

Hư Hàn Vấn Noãn - Tỏa Song Hàn: Xin lỗi Mạc Mạc, đột nhiên tôi có việc gấp, đi trước nhé.

Màn Đêm Sanh Ca - Cốc Vũ: Hàn Hàn đừng đi!

Hư Hàn Vấn Noãn - Uyển Ba Tuổi: Hàn Hàn, sao anh có thể rời đi lúc này!

Nhà Thương Yên Thủy Tạ - Quỳnh Thỏ Miên Miên: Hàn Hàn, anh…

…………

Comment trôi qua rất nhanh, Diệp Mộ Sanh đang mải ca hát căn bản không để ý tới lời của Cố Mạch Hàn, nhưng thông qua lời các fans cũng có thể đoán được chuyện gì.

Diệp Mộ Sanh nhướng mày, ngừng hát, vừa mới định gọi Cố Mạch Hàn một tiếng, bảo hắn chờ một chút nhưng lại phát hiện hệ thống nhắc nhở, Cố Mạch Hàn đã rời khỏi kênh YY.

Cậu còn chưa hát xong, còn chưa có kịp thổ lộ, sao Cố Mạch Hàn lại đi rồi……

Beat 《123 em yêu anh 》 vẫn vang lên, Diệp Mộ Sanh lại không tiếp tục hát nữa, các fans phát ngốc thấy Diệp Mộ Sanh không nói lời nào, liền vội vàng an ủi cậu.

Màn Đêm Sanh Ca - Chi Tử Hoa Khai: Chuyện gì vậy trời!

Hư Hàn Vấn Noãn - Hàn Yên Thúy: Hay là mất mạng?

Màn Đêm Sanh Ca - Họa La Quần: Mạc Mạc mỹ nhân, đừng thương tâm ~

Màn Đêm Sanh Ca - Ngư Quang Ký: Ôm Mạc Mạc mỹ nhân một cái, không sao đâu, Hàn Hàn chỉ là có việc gấp thôi (づ●─●)づ

…………

Thấy các fans cùng bạn bè an ủi, Diệp Mộ Sanh nhẹ nhàng cười nói: “Yên tâm, tôi không sao, chỉ là hơi nuối tiếc……”

Diệp Mộ Sanh tạm dừng một lát, nhìn lướt qua comment, tiếp tục nói: “Nhạc hội sắp kết thúc, cảm ơn mọi người hôm nay đã tới tham gia nhạc hội của tôi.

Còn mấy phút cuối, tôi hát nốt một bài tặng mọi người.”

Cảm giác không khí có chút xấu hổ, Diệp Mộ Sanh mím môi, tìm kiếm beat bài khác.

Khi nhạc dạo vừa vang lên, trên kênh nháy mắt lại spam ha ha ha ha, bởi vì bài hát này là 《 đừng xem tôi chỉ là một con cừu 》.

“Cừu vui vẻ, cừu xinh đẹp, cừu lười biếng, cừu ồn ào…”

Nhà Thương Yên Thủy Tạ - Vũ Tuyết Phi Phi: Phụt!

Màn Đêm Sanh Ca - Đồng La Thiêu: Ha ha ha ha mỹ nhân lại nghịch ngợm rồi!

Màn Đêm Sanh Ca - Tác Nghiệp Quân: Ha ha ha ha ha ha

…………
 
(Edit/Đam Mỹ) Xuyên Nhanh: Vai Ác Nam Thần Đừng Hắc Hóa
chương 154: đại thần cv mỹ nhân thụ & ôn nhu bệnh kiều công (48)


Sau khi Cố Mạch Hàn rời khỏi YY bèn lấy một chìa khóa ra, đi đến căn phòng được dọn dẹp sạch sẽ, chất đầy đồ của Cố Thanh Thiển.

Bật đèn, hắn dừng chân trước bức tranh, Cố Mạch Hàn nhẹ nhàng cười nói: “Thiển Thiển, hình như anh trai thích một người……”

“Nhưng người kia là con trai, chính là Diệp Mộ Sanh ngày đó anh kể cho em.

Không ngờ anh lại sẽ thích con trai……

Hôm nay là sinh nhật 18 tuổi của cậu ấy, ở nhạc hội cậu ấy hát tặng anh một bài, nhưng còn chưa hát xong anh đã rời đi.”

Cố Mạch Hàn tiếp tục nói.

“Bài hát kia tên là 《123 em yêu anh》, ở khu bình luận các fans đều nói Mộ Mộ tỏ tình với anh, anh rất vui, vui vì Mộ Mộ hát bài này cho anh, vui vì cậu ấy cũng có ý với anh.

Nhưng anh cũng rất sợ hãi, sợ rằng sau khi Mộ Mộ hát xong sẽ tỏ tình, càng sợ anh sẽ không đành lòng cự tuyệt mà đồng ý với cậu ấy.

Thiển Thiển, anh sợ, cho nên Mộ Mộ chưa hát xong anh đã đi rồi.”

Mặc dù Cố Mạch Hàn đang cười, nhưng trong nụ cười lại mang ưu thương nhè nhẹ.

Hắn còn chưa đợi Mộ Mộ mở miệng đã đi, Mộ Mộ nhất định rất xấu hổ, rất thương tâm nhỉ.

Nhưng bây giờ trong lòng hắn thật sự rất loạn, không biết nên làm cái gì bây giờ……

Ánh đèn chiếu rọi bóng dáng cô đơn của Cố Mạch Hàn, nụ cười trên mặt Cố Mạch Hàn dần dần tiêu tán, hắn cau mày lại, lấy điện thoại từ túi quần ra.

Cố Mạch Hàn vốn định gọi điện thẳng cho Diệp Mộ Sanh, nhưng do dự một lát sau lại click mở QQ, tìm acc QQ của Quỳnh Thỏ Miên Miên trong danh sách, rồi gửi tin nhắn.

Tỏa Song Hàn: Miên Miên có online không?

Tôi muốn hỏi một chút, cuối cùng buổi nhạc hội diễn ra thế nào?

Mộ Mộ không sao chứ?

Quỳnh Thỏ Miên Miên: Sao anh không tự mình đi hỏi mỹ nhân?

Ồ, ngay cả tên mỹ nhân cũng gõ sai.

Tỏa Song Hàn:……

Quỳnh Thỏ Miên Miên: Tôi hỏi anh, Hàn Hàn, có phải anh thật sự có việc gấp không?

Tôi đoán nhất định là không phải, anh tuyệt đối là sợ nên bỏ chạy.

Tỏa Song Hàn:……Em ấy sao rồi?

Quỳnh Thỏ Miên Miên: Làm sao vậy?

Anh hỏi tôi á?

Tôi nói cho anh biết, mỹ nhân thương tâm đến nỗi rơi lệ!

Tỏa Song Hàn: Thật sao?

Quỳnh Thỏ Miên Miên: Giả!

Nếu anh cảm thấy là giả, anh cũng đừng tới hỏi tôi nữa!

Tôi nói cho anh nghe, anh có biết lúc bấy mỹ nhân rõ ràng thương tâm lắm không, trong giọng còn mang theo tiếng khóc nức nở, thế mà còn an ủi bọn tôi, làm tôi đau lòng chết đi được!

Tôi thực sự muốn bò dọc theo dây mạng để đánh chết anh!

Nhìn chằm chằm tin nhắn Quỳnh Thỏ Miên Miên gửi đến, Cố Mạch Hàn nắm chặt điện thoại, trong mắt nổi lên đau lòng, sau đó rời khỏi QQ, gọi điện thoại cho Diệp Mộ Sanh.

Nhìn hai chữ Mộ Mộ trên màn hình, Cố Mạch Hàn mím môi, tim bắt đầu đập nhanh.

Lát nữa mình nên nói với Mộ Mộ ra sao nhỉ……

Trong lúc Cố Mạch Hàn còn đang rối rắm không biết nên nói gì, thì chuông vang lên vài tiếng, đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nữ quen thuộc.

【 Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin vui lòng gọi lại sau……】

Gọi lại một lần nữa vẫn không có ai nghe, Cố Mạch Hàn nắm chặt điện thoại, không khỏi lo lắng.

Bây giờ mới kết thúc nhạc hội không bao lâu, Mộ Mộ sẽ không ngủ sớm như vậy chứ.

Chẳng lẽ Mộ Mộ xảy ra chuyện gì?

Trong đầu hắn đều bị Diệp Mộ Sanh chiếm cứ, Cố Mạch Hàn thở dài một tiếng, buông điện thoại, nhìn về phía bức tranh.

“Thiển Thiển, thực xin lỗi, trước đây anh từng nói sẽ giúp em tìm Tang Du Vãn, còn nói sẽ xứng kịch với cô ấy cho em nghe, nhưng khả năng không làm được rồi……”

Nói xong Cố Mạch Hàn liền nhanh chóng xoay người rời đi.

Cố Thanh Thiển sinh thời rất thích Tang Du Vãn, bởi vậy sau khi em gái qua đời, Cố Mạch Hàn bắt đầu sưu tập kịch truyền thanh và các bài hát của nữ chủ.

Cố Mạch Hàn đã từng nói với bia mộ của Cố Thanh Thiển rằng hắn sẽ giúp em tìm ra Tang Du Vãn, sẽ xứng kịch với Tang Du Vãn cho em nghe……

Thật ra Cố Mạch Hàn từng nghĩ sẽ chờ nữ chủ trở về giới võng phối, sau đó theo đuổi nữ chủ.

Nhưng hôm nay nữ chủ xuất hiện, hắn lại phát hiện mình thích một chàng trai tên Diệp Mộ Sanh…

Vốn dĩ mấy ngày nay Cố Mạch Hàn vẫn chưa thông suốt, luôn rơi vào trạng thái rối rắm.

Hôm nay đột nhiên biết Diệp Mộ Sanh có thể là gay, khả năng cũng thích mình, còn có khả năng sẽ thổ lộ với mình.

Vì thế trong lòng rất loạn, kích thích quá lớn, Cố Mạch Hàn vừa vui vừa sợ liền rời khỏi kênh YY, muốn ở một mình bình tĩnh lại một chút……
 
(Edit/Đam Mỹ) Xuyên Nhanh: Vai Ác Nam Thần Đừng Hắc Hóa
chương 155: đại thần cv mỹ nhân thụ & ôn nhu bệnh kiều công (49)


Cố Mạch Hàn vừa lái xe, vừa gọi điện thoại cho Diệp Mộ Sanh, gọi hơn 20 cuộc vẫn không có người nghe máy, Cố Mạch Hàn ném điện thoại ở một bên, tăng tốc.

Nắm chặt vô-lăng, mắt nhìn về phía trước, ngắm nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ xe, trong mắt Cố Mạch Hàn lập loè ngập đầy lo lắng, trong lòng càng thấp thỏm bất an.

Mộ Mộ, em cố ý không nghe điện thoại của tôi, hay là ngủ rồi, hay là……

đã xảy ra chuyện.

Không, Mộ Mộ sẽ không có chuyện gì!

Mộ Mộ, em chờ tôi, tôi sẽ tới tìm em……

Hơn hai mươi phút sau, cuối cùng Cố Mạch Hàn cũng tới bên ngoài tiểu khu của Diệp Mộ Sanh.

Cầm lấy điện thoại xuống xe, ‘rầm’ một tiếng đóng cửa lại, Cố Mạch Hàn vội vã chạy tới cổng.

Bây giờ là nửa đêm, bảo vệ tiểu khu đã nghỉ ngơi.

Mà Cố Mạch Hàn lại không phải người sống trong tiểu khu, không có chìa khóa căn bản không được vào.

Cố Mạch Hàn lòng nóng như lửa đốt dùng sức đánh mạnh vào cổng tiểu khu, lấy điện thoại ra gọi tiếp cho Diệp Mộ Sanh, vẫn không có người nghe máy.

“Đã trễ thế này, Mộ Mộ hẳn là không ra ngoài……”

Cho dù gọi bao nhiêu cuộc cũng không có người nghe, nhưng Cố Mạch Hàn vẫn không từ bỏ, tiếp tục gọi điện thoại, thẳng đến lúc đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói.

【 thuê bao quý khách vừa gọi đã tắt máy……】

Dưới ánh trăng mông lung, gió lạnh vô tình mà thổi mạnh mẽ, Cố Mạch Hàn một mình đứng ở cổng tiểu khu, nhìn màn hình điện thoại suy đoán: “Là điện thoại hết pin, hay là Mộ Mộ tắt máy, hay là Mộ Mộ thật sự đã xảy ra chuyện?”

Cố Mạch Hàn cắn môi, nhíu mày, bật đèn pin, nương theo ánh sáng yếu ớt nhìn hàng rào trước cổng tiểu khu.

Hàng rào này chắc mình trèo vào được nhỉ……

Ngay khi hắn định thử xem mình có thể trèo vào hay không, thì chuông điện thoại đột ngột vang lên.

Ánh mắt chạm đến hai chữ Mộ Mộ trên màn hình, Cố Mạch Hàn nháy mắt tim đập mạnh, mở to hai mắt, lập tức bấm nghe.

Còn không chờ người kia mở miệng, Cố Mạch Hàn sốt ruột: “Mộ Mộ, em không sao chứ?”

【 không sao. 】

Sau khi giọng nói quen thuộc của Diệp Mộ Sanh vang lên bên tai, trái tim đang treo lơ lửng của Cố Mạch Hàn mới được buông xuống.

Nhưng trong giọng Diệp Mộ Sanh mang theo một chút âm mũi, lại làm Cố Mạch Hàn nhíu mày.

“Mộ Mộ, em khóc à?”

Cố Mạch Hàn thật cẩn thận hỏi.

【 vì sao tôi phải khóc? 】

Cảm giác được Diệp Mộ Sanh sắp xù lông, Cố Mạch Hàn nói: “Mộ Mộ, thực xin lỗi.

Thật ra hôm nay tôi không có chuyện gấp, chỉ là trong lòng tôi quá loạn, trong lúc nhất thời không thể tiếp thu nhiều như vậy, nên mới rời khỏi YY.”

【 không thể tiếp thu nhiều như vậy?

Anh nói gì thế?

Bài hát kia không phải tặng cho anh. 】

Cố Mạch Hàn ngẩn ra, ngay sau đó dịu dàng cười nói: “Mộ Mộ, tôi ở dưới lầu nhà em, tôi không vào được, em xuống dưới đón tôi được không?”

Mặc dù Mộ Mộ nói như vậy, nhưng hắn lại không tin.

Suy cho cùng thì từ hành vi của Mộ Mộ cùng lời của Miên Miên đều nhìn ra được, bài hát kia chính là dành cho hắn.

【 dưới lầu nhà tôi á!】

“Ừ, dưới lầu nhà em.

Mộ Mộ, em xuống dưới đón tôi được không?

Tôi có vài lời muốn nói với em.

Đúng rồi, lúc xuống dưới nhớ mặc áo khoác, bây giờ gió lạnh lắm.”

Cố Mạch Hàn nói.

【 Hàn Hàn, anh có thể đừng dịu dàng như vậy được không……】

Cố Mạch Hàn vừa định trả lời, lại phát hiện Diệp Mộ Sanh cúp máy.

Cố Mạch Hàn lập tức gọi lại, nhưng không ai nghe.

Mím môi, nắm chặt điện thoại, trong lòng Cố Mạch Hàn có một tia mong đợi, đứng trong gió lạnh, nhìn về phía cửa trong tiểu khu.

Mộ Mộ liệu có xuống dưới đón mình không……

Đại khái 2-3 phút sau, khi Cố Mạch Hàn mượn ánh trăng thấy cửa tiểu khu được mở ra, Diệp Mộ Sanh cầm đèn pin bước ra, giương môi cười.
 
(Edit/Đam Mỹ) Xuyên Nhanh: Vai Ác Nam Thần Đừng Hắc Hóa
chương 156: đại thần cv mỹ nhân thụ & ôn nhu bệnh kiều công (50)


Cố Mạch Hàn kích động chạy về phía Diệp Mộ Sanh, trong lúc Diệp Mộ Sanh còn chưa kịp phản ứng, hắn đã trực tiếp dùng sức ôm lấy cậu.

“Mộ Mộ……”

Cố Mạch Hàn dùng sức ôm chặt Diệp Mộ Sanh, cảm nhận được hơi ấm trong vòng tay, trái tim thấp thỏm bất an từ từ bình tĩnh lại.

Dưới ánh trăng, Diệp Mộ Sanh bị Cố Mạch Hàn ôm chặt không khỏi mỉm cười, nhưng ngay sau đó thu lại cảm xúc, nắm chặt đèn pin, không phản kháng nhưng cũng không ôm lại Cố Mạch Hàn.

“Anh muốn nói gì với tôi?”

Trầm mặc một lát, Diệp Mộ Sanh lạnh giọng hỏi.

Nghe thấy giọng Diệp Mộ Sanh có chút khàn khàn, lại còn dùng ngữ điệu lạnh lùng nói chuyện với mình, Cố Mạch Hàn cảm giác được tim mình như dao cứa vào, rất khó chịu.

Cố Mạch Hàn nhấp miệng, hơi buông Diệp Mộ Sanh ra, khóe miệng chậm rãi giương lên, trong mắt nổi lên nhu tình, mượn ánh trăng mông lung, cúi đầu nhìn Diệp Mộ Sanh.

Đối diện đôi mắt của Diệp Mộ Sanh, Cố Mạch Hàn vốn dĩ có rất nhiều lời muốn nói, nhưng bây giờ như bị mắc kẹt, trong đầu trống rỗng: “Mộ Mộ……”

“Không nói thì tôi đi ngủ……”

Diệp Mộ Sanh còn chưa dứt lời, đột nhiên cảm thấy trên tay chợt lạnh, bị Cố Mạch Hàn nắm lấy hai tay.

Cố Mạch Hàn sợ rằng Diệp Mộ Sanh sẽ bỏ đi, nên hắn mới nắm lấy tay Diệp Mộ Sanh, nhưng vài giây sau lại buông ra.

“Tay của tôi quá lạnh, sợ em lạnh.”

Cố Mạch Hàn bất đắc dĩ nói.

“Ai kêu anh nửa đêm nửa hôm chạy tới nơi này.”

Giọng Diệp Mộ Sanh nhu hòa vài phần.

“Tôi gọi điện cho em mãi nhưng em không bắt máy, sợ em đã xảy ra chuyện nên mới chạy tới tìm em.

Hơn nữa tôi còn có một câu muốn nói với em.”

Cố Mạch Hàn nói, dang hai tay ra, một lần nữa ôm chặt Diệp Mộ Sanh vào trong lòng.

Ánh mắt chạm đến bên tai Diệp Mộ Sanh, nhớ đến bài hát cậu dành cho mình, Cố Mạch Hàn nhẹ nhàng kề bên tai Diệp Mộ Sanh, nhẹ nhàng nói: “Mộ Mộ, saranghae yo.”

Cảm giác được người trong lòng mình hơi run, Cố Mạch Hàn càng ôm chặt Diệp Mộ Sanh hơn.

Ngửi thấy mùi sữa tắm nhàn nhạt, Cố Mạch Hàn dựa đầu vào trên vai Diệp Mộ Sanh.

Lúc Cố Mạch Hàn định mở miệng, lại nghe thấy giọng Diệp Mộ Sanh mang theo ý cười: “Saranghae yo là có ý gì?”

Cố Mạch Hàn sửng sốt, ngay sau đó phản ứng lại, cưng chiều cười nói: “Đó là……

Tôi yêu em….”

Mộ Mộ sao có thể không biết saranghae là gì, rõ ràng là đang ghẹo hắn……

Thấy Diệp Mộ Sanh không nói lời nào, Cố Mạch Hàn tiếp tục nói: “Mộ Mộ thực xin lỗi, hôm nay làm em thương tâm rồi.

Thật ra tôi đã thích em từ lâu, chỉ là gần đây trong lòng tôi quá loạn, không biết nên làm cái gì bây giờ, cho nên mới rời đi.

Mộ Mộ, tôi đã nghĩ thông suốt, cho tôi một cơ hội được không?”

“Anh sai rồi.”

Diệp Mộ Sanh trầm mặc một lát, nói.

“Ừ, tôi sai rồi, cho nên Mộ Mộ cho tôi một cơ hội khác để hối cải được không?”

Cố Mạch Hàn đáp.

“Em không nói về cái này, ý em là câu saranghae kìa, anh trả lời sai rồi.”

Diệp Mộ Sanh một bên lắc đầu, một bên đặt tay lên vai Cố Mạch Hàn.

Nhìn đôi mắt hoa đào của Diệp Mộ Sanh mỉm cười, Cố Mạch Hàn ngơ ngác: “Hả?”

“Saranghae có nghĩa là……”

Diệp Mộ Sanh nhón mũi chân, đưa tay từ từ ôm lấy cổ Cố Mạch Hàn, sau đó trong ánh mắt kinh ngạc của Cố Mạch Hàn, cậu hôn lên môi hắn.

Kết thúc nụ hôn chuồn chuồn lướt nước, Diệp Mộ Sanh buông môi, nhìn Cố Mạch Hàn đang ngây ngốc nói: “Đã hiểu chưa?”

Cố Mạch Hàn lấy lại tinh thần, kích động mà ôm chặt Diệp Mộ Sanh, vui vẻ nói: "Ừm, tôi hiểu rồi, cảm ơn em, Mộ Mộ……

Tôi yêu em.”

Mộ Mộ đồng ý hắn!

“1……2……3 em cũng yêu anh.”

Diệp Mộ Sanh cười nói, sau đó vươn tay, ôm lấy Cố Mạch Hàn.
_____
Mẹ trẻ chờ ngày này lâu lắm rồi (~‾▿‾)~
 
(Edit/Đam Mỹ) Xuyên Nhanh: Vai Ác Nam Thần Đừng Hắc Hóa
chương 157: đại thần cv mỹ nhân thụ & ôn nhu bệnh kiều công (51)


Bởi vì bên ngoài rất lạnh, lại là nửa đêm, cho nên Diệp Mộ Sanh liền kéo Cố Mạch Hàn vào tiểu khu, đi thang máy lên lầu.

Về đến nhà, Diệp Mộ Sanh bật đèn lên, vừa định lấy dép giúp Cố Mạch Hàn, thì thấy chân Cố Mạch Hàn đang đi dép lê.

Nương theo ánh đèn sáng ngời, ánh mắt Diệp Mộ Sanh di chuyển lên trên, thấy Cố Mạch Hàn vẫn còn mặc quần áo ngủ, cậu không khỏi nhướng mày.

Xem ra chuyện cậu không nghe điện thoại, đích xác đã dọa Cố Mạch Hàn sợ, quần áo còn chưa kịp thay đã chạy tới……

Lúc bật đèn lên, thấy rõ gương mặt Diệp Mộ Sanh, Cố Mạch Hàn liền nhíu mày, nhìn chằm chằm Diệp Mộ Sanh không nói lời nào, trong mắt hàm chứa tự trách cùng đau lòng.

Ánh mắt di chuyển đến trên mặt Cố Mạch Hàn, chú ý tới thần sắc của Cố Mạch Hàn, Diệp Mộ Sanh hỏi: “Anh làm sao vậy?”

Cố Mạch Hàn mím môi, tiến đến gần Diệp Mộ Sanh, vươn tay ra, đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa khóe mắt ửng đỏ của Diệp Mộ Sanh, gọi một tiếng: “Mộ Mộ……”

Mộ Mộ thật sự khóc vì mình……

Diệp Mộ Sanh nắm lấy tay Cố Mạch Hàn đặt xuống dưới, đối diện tầm mắt Cố Mạch Hàn, nghiêm trang nói: “Nếu em nói cát bay vào mắt sau đó em dụi thành như vậy, anh có tin không?”

Đúng là cậu đã khóc, khóc tới đỏ cả mắt, nhưng đó là cố ý.

Cố Mạch Hàn đột nhiên rời khỏi nhạc hội, mặc dù cậu buồn thật, nhưng không đến mức rơi lệ.

Lúc cậu đang chuẩn bị đi ngủ, Quỳnh Thỏ Miên Miên đột nhiên gửi cuộc trò chuyện giữa cô và Cố Mạch Hàn cho cậu, còn bảo cậu khóc thật to đi.

Vì thế Diệp Mộ Sanh thử ấp ủ cảm xúc một chút, không ngờ thật sự rơi nước mắt.

Sau đó trong lúc khóc lóc Diệp Mộ Sanh đột nhiên nhớ tới chuyện trước kia, nước mắt liền không ngăn được nữa.

Tất nhiên Cố Mạch Hàn không tin, não bổ hình ảnh Diệp Mộ Sanh rơi lệ, trong lòng Cố Mạch Hàn càng tự trách hơn, vội vàng ôm Diệp Mộ Sanh xin lỗi: “Mộ Mộ, thực xin lỗi.”

May mà hắn tới……

“Không cần phải nói xin lỗi, em không sao.”

Nhớ tới hình ảnh một mình ngồi trên sofa, ôm mèo bông yên lặng rơi lệ, Diệp Mộ Sanh đột nhiên rất muốn cười.

Từ khi nào cậu trở nên yếu ớt như vậy……

“Ừ, tôi không nói xin lỗi nữa.

Mộ Mộ à, về sau tôi sẽ không để em một mình.”

Cố Mạch Hàn vòng lấy eo Diệp Mộ Sanh, rũ mắt nhìn Diệp Mộ Sanh nghiêm túc nói.

“Được, đây chính là anh nói.”

Diệp Mộ Sanh cười, môi mỏng nhẹ giương, đôi mắt hoa đào xinh đẹp cong thành trăng non.

“Ừ, tôi nói.”

Nhìn chằm chằm vào mắt Diệp Mộ Sanh, trong lòng Cố Mạch Hàn đột nhiên dâng lên một suy nghĩ, ngay sau đó liền cúi đầu, hôn lên khóe mắt Diệp Mộ Sanh.

Thời khắc Cố Mạch Hàn hôn lên khóe mắt Diệp Mộ Sanh, môi chạm vào lông mi của cậu, Diệp Mộ Sanh bỗng nhiên mở to hai mắt, trong mắt nổi lên kinh ngạc.

Cố Mạch Hàn cũng hôn khóe mắt……

Nhận thấy được Diệp Mộ Sanh có gì đó không thích hợp, Cố Mạch Hàn dời môi khỏi khóe mắt cậu, liền nhìn thấy Diệp Mộ Sanh khiếp sợ nhìn mình.

Có phải hắn đột nhiên hôn Mộ Mộ làm cậu sợ không.

Cách đây không lâu, hắn cũng hôn cậu, còn là môi nữa……

Thấy Diệp Mộ Sanh nhíu mày, vẻ mặt nghi hoặc mà nhìn chằm chằm mình, Cố Mạch Hàn hỏi: “Mộ Mộ, em làm sao vậy?”

Diệp Mộ Sanh đột nhiên đẩy Cố Mạch Hàn ra, lùi về sau vài bước, nhìn chằm chằm Cố Mạch Hàn mím môi không nói lời nào, mắt hoa đào trở nên sâu thẳm.

Chu Lạc Ly, Quân Khanh Mặc, Cố Mạch Hàn, ba người này cùng là boss phản diện.

Vị diện thứ nhất, bởi vì hoa viên Chu gia có hoa hải đường, cậu và Chu Lạc Ly dần dần cùng thích hoa hải đường.

Sau đó vào khoảnh khắc hoa hải đường héo tàn, cậu và Chu Lạc Ly cùng chết, cậu đi tới vị diện tiếp theo.

Mà sau khi cậu xuyên tới, Quân Khanh Mặc và Cố Mạch Hàn đều không thể hiểu được cùng thích hoa hải đường.

Rõ ràng trong cốt truyện, hoa hải đường chưa từng xuất hiện……

Cùng là boss phản diện, cùng thích hoa hải đường, cùng hôn khóe mắt cậu……

Chẳng lẽ boss phản diện ở mỗi vị diện, thật ra đều là cùng một người ư!
 
(Edit/Đam Mỹ) Xuyên Nhanh: Vai Ác Nam Thần Đừng Hắc Hóa
chương 158: đại thần cv mỹ nhân thụ & ôn nhu bệnh kiều công (52)


Sau khi bị Diệp Mộ Sanh đẩy ra, đôi mắt đen nhánh của Cố Mạch Hàn hiện lên một tia bi thương, nụ cười trên khuôn mặt tuấn nhã ngưng lại.

Cố Mạch Hàn kìm nén cảm xúc, hỏi thêm lần nữa: "Mộ Mộ, em làm sao vậy?"

Diệp Mộ Sanh vẫn trầm mặc không lên tiếng, ngoài mặt chỉ là hơi nhăn mày lại, nhưng trong lòng sớm đã nổi lên sóng lớn.

Thật ra lúc ở vị diện thứ hai, khi nhìn thấy hoa hải đường, cậu đã bắt đầu hoài nghi Quân Khanh Mặc và Chu Lạc Ly liệu có phải cùng một linh hồn không, có phải hắn cũng là nhiệm vụ giả xuyên đến các vị diện giống cậu không.

Nhưng loại chuyện này quá khoa học viễn tưởng, vì thế cậu liền đè phỏng đoán này ở đáy lòng, định đến vị diện thứ 3 chứng minh lại một chút.

Hiện giờ Diệp Mộ Sanh đã xác nhận suy đoán của mình, Cố Mạch Hàn, Quân Khanh Mặc, Chu Lạc Ly, ba người với ba tính cách khác nhau, chính là cùng một linh hồn!

Chẳng qua, Quân Khanh Mặc và Cố Mạch Hàn dường như đều không có ký ức kiếp trước......

Hơn nữa hệ thống nói với cậu nhiệm vụ là chữa lành boss phản diện.

Nếu boss phản diện cùng là một người, như vậy liệu boss phản diện có quan hệ gì với hệ thống không?

Mặc dù hệ thống cho cậu kiếm tích phân để đạt được cơ hội trùng sinh, nhưng cậu không hề hoàn toàn tín nhiệm hệ thống, đặc biệt là sau khi vị diện thứ nhất kết thúc, cậu thấy hệ thống giống như kén tằm đang hấp thu năng lực.

Đột nhiên xuất hiện hệ thống, và linh hồn boss phản diện......

Diệp Mộ Sanh phát hiện giống như mình đã rơi vào một vòng tròn......

Nghĩ đến đây, niềm vui trong lòng Diệp Mộ Sanh khi xác nhận boss phản diện là một người tức thì dần dần biến mất.

"Mộ Mộ......"

Cố Mạch Hàn thấy Diệp Mộ Sanh chỉ nhìn chằm chằm vào mình, lại không nói lời nào, liền muốn đến gần Diệp Mộ Sanh một chút, lại không ngờ hắn mới đi được một bước, Diệp Mộ Sanh liền lui về phía sau một bước.

Diệp Mộ Sanh thu hồi suy nghĩ, mím môi, xoay người nói: "Chúng ta đi ngủ đi."

"Ừ, bây giờ đã khuya."

Cố Mạch Hàn hoài nghi đi theo.

Đi đến cửa phòng ngủ của mình, Diệp Mộ Sanh dừng bước, chỉ vào phòng cho khách ở đối diện, nói với Cố Mạch Hàn: "Đêm nay anh ngủ ở đó."

Cố Mạch Hàn vốn tưởng rằng Diệp Mộ Sanh sẽ cho mình ngủ cùng, nghe thấy những lời này, nụ cười nhạt cứng đờ, trong mắt xẹt qua tia thất vọng.

Vào lúc Diệp Mộ Sanh chuẩn bị đóng cửa, Cố Mạch Hàn nhanh chóng giữ lấy, nói: "Mộ Mộ, em vẫn chưa tha thứ cho tôi à?"

"Em đã tha thứ cho anh."

Diệp Mộ Sanh trả lời.

Cậu chỉ muốn mình bình tĩnh lại, suy nghĩ cẩn thận một chút.

"Đã tha thứ cho tôi, vậy vì sao còn lạnh nhạt với tôi như vậy.

Hơn nữa Mộ Mộ, vì sao ban nãy em đẩy tôi ra?"

Cố Mạch Hàn đi vào phòng, ngay sau đó ' rầm ' một tiếng đóng cửa lại.

"......"

Diệp Mộ Sanh tiếp tục trầm mặc.

Sao cậu có cảm giác Cố Mạch Hàn muốn hắc hóa nhỉ, mình có nên an ủi anh ấy vài câu không......

Nhìn thấy Diệp Mộ Sanh lại trầm mặc, trong lòng Cố Mạch Hàn đau xót, ngoài mặt nhếch môi, nhẹ nhàng cười nói: "Mộ Mộ, giữa em và Thiển Thiển tôi đã chọn em, tôi vi phạm lời hứa xưa kia với Thiển Thiển, suốt đêm chạy tới tìm em.

Rõ ràng ở dưới lầu em đã chấp nhận tôi rồi, sao về đến nhà lại trở nên lạnh lùng như thế?"

Nghe ra trong giọng Cố Mạch Hàn lộ ra ủy khuất cùng nghi hoặc, lại nghĩ đến ba vị diện đều cùng một linh hồn, Diệp Mộ Sanh không khỏi mềm lòng.

Diệp Mộ Sanh đang muốn mở miệng, Cố Mạch Hàn lại bỗng nhiên ôm chặt Diệp Mộ Sanh về phía trước.

Một tay vòng lấy eo, một tay giữ cái gáy của Diệp Mộ Sanh, sau đó cúi đầu ôn nhu hôn lên cánh môi Diệp Mộ Sanh.

"A......"

Bị hôn bất ngờ, Diệp Mộ Sanh mở to hai mắt, đôi mi dài và rậm khẽ run lên.

Diệp Mộ Sanh vốn dĩ muốn phản kháng, nhưng đột nhiên nghĩ tới gì đó, trong mắt hoa đào hiện lên một ý cười, ôm lại Cố Mạch Hàn, nhắm hai mắt lại, bắt đầu đáp lại Cố Mạch Hàn.

Thôi......

Không cần biết cậu đã rơi vào cạm bẫy sâu đến mức nào, hệ thống tốt hay xấu, boss phản diện có liên quan đến hệ thống hay không.

Cậu đều nguyện ý tin tưởng người đàn ông đang hôn mình đã cùng mình trải qua hai đời này.

Huống hồ, sau khi biết boss phản diện là một người, gánh nặng tâm lý chữa lành cũng không còn nặng nữa......
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back