Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Wattpad  (Edit/Đam Mỹ) Xuyên Nhanh: Vai Ác Nam Thần Đừng Hắc Hóa

(Edit/Đam Mỹ) Xuyên Nhanh: Vai Ác Nam Thần Đừng Hắc Hóa
chương 170: mèo cụp tai yêu thiếu niên thụ & giáo viên ba nhân cách công (2)


Anh nói không nhiều lắm, vẻ mặt lãnh đạm, Mạc Lâm Sở y như tiểu đại nhân ngồi xuống bên cạnh Trần Sương Âm, đưa bánh mì của mình cho Trần Sương Âm.Trần Sương Âm lắc đầu không chịu ăn, Mạc Lâm Sở xé bánh mì thành hai phần, đưa một phần cho Trần Sương Âm.

Trần Sương Âm do dự một lát, thật sự rất đói bụng, lúc này mới nhận bánh mì.Kể từ ngày đó, Mạc Lâm Sở bắt đầu đi theo bảo vệ nữ chủ, hai đứa trẻ ở cô nhi viện không nơi nương tựa, nâng đỡ lẫn nhau, sưởi ấm lẫn nhau.Hai năm sau, một thiếu niên với vết bầm trên mặt tới cô nhi viện, thiếu niên này chính là boss phản diện An Cẩn Thâm.Những đứa trẻ trong cô nhi viện luôn thích bắt nạt những người mới đến, hơn nữa bề ngoài An Cẩn Thâm có vẻ là một đứa trẻ ngoan và ít nói, nên sau khi người lớn rời đi, bọn trẻ hợp lại bắt nạt An Cẩn Thâm.Vào lúc nữ chủ Trần Sương Âm đang muốn kéo nam chủ đi giúp An Cẩn Thâm, thì đột nhiên tính cách An Cẩn Thâm thay đổi, trong mắt hiện lên lạnh nhạt không phù hợp với lứa tuổi, rồi đánh những đứa trẻ bắt nạt hắn một trận.Động tĩnh của An Cẩn Thâm quá lớn, viện trưởng phải đến, lúc này độc ác trong mắt An Cẩn Thâm biến mất, vẻ mặt mê mang mà nhìn mọi người xung quanh.Thấy viện trưởng muốn răn dạy An Cẩn Thâm, nữ chủ lập tức chạy tới giải thích, nói rằng bạn kia động thủ trước, ỷ đông hiếp yếu An Cẩn Thâm.Viện trưởng gật đầu, giáo huấn cả An Cẩn Thâm và những cô nhi khác, sau đó nắm tay An Cẩn Thâm rời đi, trước khi đi, An Cẩn Thâm ngoảnh lại nhìn thoáng qua nữ chủ mặt đầy lo lắng, lộ ra nụ cười nhạt tỏ vẻ cảm kích.Bị An Cẩn Thâm giáo huấn một trận, những cô nhi khác không dám bắt nạt An Cẩn Thâm thoạt nhìn ngoan hiền nữa, thậm chí còn có chút sợ hãi hắn.An Cẩn Thâm bị bọn nhỏ cô lập, mà Trần Sương Âm vừa tò mò vừa lo lắng lôi kéo Mạc Lâm Sở đến chỗ An Cẩn Thâm.Nhưng mà mới vừa đi đến bên cạnh An Cẩn Thâm, An Cẩn Thâm đột nhiên quay lại, nở một nụ cười ngây thơ rực rỡ, còn gọi bọn họ là anh chị, sau đó hỏi họ đây là nơi nào.Trần Sương Âm còn đang chớp mắt ngây ngốc, lúc này sắc mặt An Cẩn Thâm đột nhiên trầm xuống, nam chủ thấy tình huống không thích hợp, lập tức kéo nữ chủ về sau mình, sau đó An Cẩn Thâm lạnh lùng mà nhìn lướt qua hai người, xoay người rời đi.Ngày hôm sau, An Cẩm Thâm vừa đến cô nhi viện không lâu đã được một người phụ nữ đến đón.Một tháng sau, cha mẹ Trần Sương Âm tìm ra nữ chủ, cũng đưa cô trở về nhà.Trước khi đi Trần Sương Âm đã bí mật đưa ngọc thạch luôn đeo trên cổ từ nhỏ cho Mạc Lâm Sở, còn nói sau khi trưởng thành sẽ đến tìm anh.Mười mấy năm sau, Trần Sương Âm cùng Mạc Lâm Sở tình cờ gặp lại nhau ở trường đại học thành phố S.Ngày đó gió rất lớn, hoa anh đào trong học viện bay múa đầy trời, thời khắc Trần Sương Âm ôm một chồng tài liệu đi lướt qua Mạc Lâm Sở, điện thoại của Trần Sương Âm vang lên.Lúc lấy điện thoại ra, tài liệu trong tay Trần Sương Âm bị gió thổi bay, một trong số đó bay qua trước mặt nam chủ, Mạc Lâm Sở vươn tay kịp thời bắt được.Thấy Trần Sương Âm mặc váy không tiện, Mạc Lâm Sở nhặt lên những tờ khác, đưa tới trước mặt Trần Sương Âm.Nhìn gương mặt tuấn tú không cảm xúc của Mạc Lâm Sở, Trần Sương Âm ngẩn người, mỉm cười nhận lấy tài liệu khi Mạc Lâm Sở sắp nhíu mày.Một bông hoa anh đào màu hồng nhạt bị gió thổi bay trên tóc của Trần Sương Âm, gương mặt thanh tú của cô nở nụ cười ngọt ngào.Trần Sương Âm nói cảm ơn với Mạc Lâm Sở, rồi xoay người rời đi.

Nhìn mái tóc dài của Trần Sương Âm phiêu bay theo gió, Mạc Lâm Sở mím môi, cũng xoay người đi.Từ đây, nhân sinh hai người được nối ray thêm lần nữa.
 
(Edit/Đam Mỹ) Xuyên Nhanh: Vai Ác Nam Thần Đừng Hắc Hóa
chương 171: mèo cụp tai yêu thiếu niên thụ & giáo viên ba nhân cách công (3)


Nữ chủ và nam chủ gặp lại không lâu, cô liền gặp boss phản diện An Cẩn Thâm.Ngày đó, Trần Sương Âm đi đến quán kem gặp một người đàn ông ăn mặc lịch sự, đeo một cặp kính dùng giọng trẻ con gọi cô là chị và nói rằng muốn ăn kem.Người đàn ông này, chính là boss phản diện có ba nhân cách, An Cẩn Thâm.Sau một hồi nghi hoặc, Trần Sương Âm đành mua kem cho An Cẩn Thâm, nhưng vừa mới đưa kem ốc quế cho hắn, ánh mắt ngây thơ ban đầu của An Cẩn Thâm nháy mắt biến thành âm u.Ngay khi nữ chủ sợ hãi muốn thu tay về, An Cẩn Thâm liền bắt lấy tay Trần Sương Âm, rồi cầm kem ốc quế, xoay người rời đi.Nhìn bóng người An Cẩn Thâm rời đi, Trần Sương Âm đột nhiên nhớ tới thiếu niên hồi còn nhỏ gặp ở cô nhi viện kia.

Mấy ngày sau, Trần Sương Âm cùng nam chủ gặp nhau ở lớp tự chọn, mà giáo viên của lớp ấy chính là người được học viện gọi là thiên tài - An Cẩn Thâm.Sau đó nhờ vòng cổ mà nữ chủ và nam chủ nhận ra nhau.Đương nhiên, bọn họ cũng biết An Cẩn Thâm bề ngoài nho nhã lịch thiệp kỳ thật có ba nhân cách.An Cẩn Thâm xuất hiện ba nhân cách, nguyên nhân chủ yếu là bởi vì cha hắn.Tuổi thơ của An Cẩn Thâm tối tăm bi thảm, người cha nghiện rượu và cờ bạc thường xuyên đánh đập hắn và người mẹ yếu đuối.Khi hắn 9 tuổi, cha An đánh bạc thua uống say về nhà lại bạo hành gia đình.Nhìn mẹ mặt mũi bầm dập, rơi lệ đầy mặt che chở mình, An Cẩn Thâm ngoan ngoãn hiền lành liền lờ mờ xuất hiện nhân cách thứ hai Nhậm Quý Uyên bạo lực và lãnh khốc.Năm hắn 10 tuổi, mẹ An rốt cuộc không chịu nổi nữa, liều mạng phản kháng, ngoài ý muốn cùng cha An ngã xuống từ bệ cửa sổ không có trang bị bảo vệ.Vào khoảnh khắc cha mẹ rơi xuống, An Cẩn Thâm đang bật khóc ở phòng ngủ bị đóng chặt do khóa trái cửa.Sau đó An Cẩn Thâm xuống nhà, chen vào trong đám đông, thấy cha mẹ ngã giữa vũng máu, nhân cách thứ ba trẻ con ngây thơ hồn nhiên Tiếu Tiếu xuất hiện.Cha mẹ qua đời, An Cẩn Thâm được đưa đến cô nhi viện.Nhưng mới ở được vài ngày, liền được người cô ở nơi khác vội đến đón về.An Cẩn Thâm ở nhà cô nhưng không được chào đón, cô có gia đình riêng, lý do đón hắn hẳn là vì có thể nhận được tiền bảo hiểm từ bố mẹ hắn.Một ngày nọ, nhân cách thứ hai của An Cẩn Thâm đột nhiên xuất hiện, còn răn đe đứa con không nghe lời của cô một trận.Từ đây về sau, An Cẩn Thâm liền càng không được yêu quý.Thậm chí bà cô còn muốn đưa hắn đến bệnh viện tâm thần, nhưng ngại phải bỏ tiền ra, liền xua tan ý định này, bắt đầu nuôi thả An Cẩn Thâm, không hề quản hắn.An Cẩn Thâm thường xuyên ăn không đủ no mặc không đủ ấm, chịu đựng ánh mắt kỳ quái, sợ hãi, chán ghét của mọi người xung quanh, dựa vào miễn học phí của nhà nước dành cho trẻ mồ côi, gian nan mà sống đến cấp 3.Khi trưởng thành, tư duy làm chủ nhân cách của An Cẩn Thâm càng ngày càng mạnh, không còn thường xuyên thay đổi nhân cách như trước nữa.Sau 18 tuổi, An Cẩn Thâm liền dọn ra khỏi nhà cô, bắt đầu sống tự lập.Dần dần, nhân cách khác của An Cẩn Thâm rất ít khi xuất hiện, lúc xuất hiện cơ bản cũng là buổi tối.Bởi vậy An Cẩn Thâm với đầu óc thông minh liên tiếp nhảy lớp, sau khi tốt nghiệp, hắn làm giáo viên đại học.Nhưng khi gặp lại nữ chủ, số lần xuất hiện nhân cách khác của An Cẩn Thâm tăng lên nhiều, đặc biệt là khi nhìn thấy nữ chủ cùng nam chủ ở bên nhau.Sau một số chuyện, boss phản diện tiếp xúc nhiều với nữ chủ , sau đó dần thích nữ chủ.Chính xác mà nói hẳn là nhân cách thứ hai Nhậm Quý Uyên thích nữ chủ.
 
(Edit/Đam Mỹ) Xuyên Nhanh: Vai Ác Nam Thần Đừng Hắc Hóa
chương 172: mèo cụp tai yêu thiếu niên thụ & giáo viên ba nhân cách công (4)


Nhưng lúc này Mạc Lâm Sở cùng Trần Sương Âm đã bày tỏ lòng mình rồi ở bên nhau.Nhìn hình ảnh nam chủ cùng nữ chủ hạnh phúc ở bên nhau, đáy lòng An Cẩn Thâm từ nhỏ sinh ra trong bóng tối càng ngày càng vặn vẹo.Chỉ vì khao khát một chút hơi ấm kia, cùng nụ cười chân thành đó, An Cẩn Thâm bị nhân cách thứ hai chiếm cứ ý thức, nhân lúc Mạc Lâm Sở không có ở đó, hắn lấy thân phận giáo viên gọi Trần Sương Âm đến một nơi.Boss phản diện không nói hai lời trực tiếp đẩy nữ chủ lên tường, muốn chèn ép Trần Sương Âm, Trần Sương Âm căn bản không đánh lại boss phản diện, lại không dám lớn tiếng kêu to, chỉ có thể vừa khóc lóc, vừa tùy ý để boss phản diện muốn làm gì thì làm.Trong lúc boss phản diện muốn cởi quần áo nữ chủ, Mạc Lâm Sở tới.Nam chủ và boss phản diện đánh nhau, vốn dĩ không phân cao thấp, nhưng nhân cách thứ ba Tiếu Tiếu của boss phản diện đột nhiên xuất hiện chiếm cứ ý thức.Nhìn nhân cách trẻ con của boss phản diện bị Mạc Lâm Sở đánh đến bật khóc, Trần Sương Âm không đành lòng, khuyên Mạc Lâm Sở đừng đánh, nhưng Mạc Lâm Sở vẫn không nương tay, dùng sức đánh vài cái rồi mang Trần Sương Âm rời đi.Sau đó, Trần Sương Âm cách xa An Cẩn Thâm.

Nhân cách khác của boss phản diện xuất hiện càng ngày càng thường xuyên, cuối cùng bị trường học cách chức tạm thời.Một ngày nọ, boss phản diện đột nhiên trở về trường học, lừa Trần Sương Âm đến một tòa nhà thí nghiệm, đánh ngất cô, sau đó phóng hỏa.Ngọn lửa từ từ bốc cháy, nhân cách thứ hai của boss phản diện nhìn Trần Sương Âm hôn mê, trong mắt lập loè điên cuồng.Lúc này, biết được boss phản diện bắt nữ chủ, nam chủ lại tới anh hùng cứu mỹ nhân.Cửa bị khóa trái, Mạc Lâm Sở chỉ có thể phá vỡ kính, từ cửa sổ nhảy vào trong phòng, mở cửa ra, liền đi tìm Trần Sương Âm cùng An Cẩn Thâm.Sau khi tìm được hai người, boss phản diện cùng Mạc Lâm Sở đánh một trận, boss phản diện vô ý bị nam chủ dùng cốc chịu nóng trong tòa nhà thí nghiệm đập trúng đầu.Nháy mắt máu rơi xuống từ trán boss phản diện.Có thể là bởi vì bị đánh trúng đầu, An Cẩn Thâm khôi phục chủ nhân cách, nói xin lỗi với Mạc Lâm Sở.Thấy lửa càng lúc càng lớn, Mạc Lâm Sở không để ý đến An Cẩn Thâm nữa, vội vàng đến bế Trần Sương Âm đang nằm trên mặt đất lên.Khi Mạc Lâm Sở bế Trần Sương Âm chạy ra, Trần Sương Âm đột nhiên tỉnh lại.Trần Sương Âm mơ mơ màng màng ngoái đầu lại nhìn, thấy An Cẩn Thâm khẽ mỉm cười trong lửa lớn, đó là nụ cười nhẹ nhõm khi được giải thoát.Lửa dần dần cản trở tầm mắt Trần Sương Âm, bóng hình An Cẩn Thâm càng ngày càng mơ hồ, cuối cùng hai mắt Trần Sương Âm tối sầm, lại ngất đi.Đống lửa hừng hực, sương khói lượn lờ, An Cẩn Thâm vẫn mỉm cười, nhưng khóe mắt lại rơi lệ.Năm sau, gió lớn lại thổi, hoa anh đào cũng nở rộ rực rỡ khắp chốn.Dưới cây hoa anh đào, Trần Sương Âm cùng Mạc Lâm Sở ôm nhau, siết chặt tay nhau, trên mặt nở nụ cười hạnh phúc.Mưa càng lúc càng lớn, Diệp Mộ Sanh tiếp nhận cốt truyện xong bèn chạy đến dưới mái hiên một cửa hàng, lắc người, muốn gạt bớt hạt mưa trên người.Thân thể hiện tại của Diệp Mộ Sanh là một con mèo tai cụp Scotland lông bạc vài tháng tuổi.Lý do cậu xuyên vào lại ở trong thùng rác là bởi vì mèo con tội nghiệp đáng thương đã bị bệnh chết.Sau đó chủ nhân cũ thấy chôn cất quá phiền toái, liền tùy tay ném nó vào thùng rác.【 ký chủ, mèo tai cụp trời sinh có bệnh thoái hoá xương, khi thân thể này bệnh phát, cậu chỉ có thể chịu đựng.

Đương nhiên, nếu vận khí tốt, cậu có khả năng cả đời cũng sẽ không phát bệnh. 】"Ừ."

Diệp Mộ Sanh gật đầu.Cậu rất thích động vật lông xù, tuy chưa từng nuôi mèo tai cụp, nhưng vẫn có chút hiểu biết giống loài này."

Mà này, ta có biến thành hình người được không?"

Diệp Mộ Sanh hỏi, cậu không có khả mang hình thù mèo con đi chữa lành boss phản diện......【 chuyện này ký chủ yên tâm, đến thời điểm thích hợp là cậu có thể biến thành hình người, đến lúc đó hình mèo hay hình người cậu cũng có thể tự mình biến chuyển.

Hơn nữa mặc dù bây giờ cậu đang dùng tiếng mèo, nhưng nếu cậu muốn cho ai đó hiểu bằng tiếng người, thì người đó nghe vẫn hiểu. 】"Ừ, ta biết rồi."

Diệp Mộ Sanh bị mưa to thấm ướt, đứng ở dưới mái hiên, nheo mắt, lẳng lặng nhìn màn mưa từ trên trời giáng xuống.Chờ em......Rất nhanh, em sẽ tới tìm anh......
 
(Edit/Đam Mỹ) Xuyên Nhanh: Vai Ác Nam Thần Đừng Hắc Hóa
chương 173: mèo cụp tai yêu thiếu niên thụ & giáo viên ba nhân cách công (5)


“Meo……”

Diệp Mộ Sanh cuộn tròn người, ngồi ở dưới mái hiên, suy tư vị diện này nên dùng cách nào để chữa lành boss phản diện.Một lát sau, cơn mưa tựa như không có ý ngừng lại, Diệp Mộ Sanh cảm giác được sự lạnh buốt đến tận xương ập đến, lạnh đến nổi da gà, lông mèo ướt đẫm nước mưa dựng thẳng lên.Ngồi quá lạnh, Diệp Mộ Sanh liền đứng lên, lắc lắc cái đuôi, muốn hoạt động một chút, để thích ứng cách đi đứng của mèo.Mưa từ từ tạnh, Diệp Mộ Sanh nhìn con đường ướt nhẹp sau cơn mưa, lại nhìn móng vuốt của mình, do dự một lát, cuối cùng vẫn đi ra ngoài.Bây giờ cậu là một chú mèo tai cụp, nếu ban ngày ra đường quá dễ khiến người khác chú ý, bởi vậy cậu định đi tìm boss phản diện luôn.Dựa vào định vị vị trí boss phản diện, nơi này cách nhà boss phản diện khoảng 3km, người bình thường đi bộ cũng hơn nửa tiếng.Hiện giờ cậu đang trong hình thù mèo, tốc độ không nhanh như loài người, hơn nữa sau cơn mưa con đường trơn trượt, đến nhà boss phản diện mất khoảng 1-2 tiếng.Lúc này là nửa đêm, chờ Diệp Mộ Sanh chậm rãi đi đến tiểu khu An Cẩn Thâm sống, chân trời đã xuất hiện tia sáng.Đi loanh quanh ngoài tiểu khu, cũng không tìm thấy chỗ nào có thể chui vào trong tiểu khu.

Diệp Mộ Sanh liếc nhìn bồn hoa cỏ nhỏ trước tiểu khu, chậm rãi đi đến.Dừng chân trước bồn hoa, Diệp Mộ Sanh nâng hai chân trước mềm mại lên, nhìn phần đệm thịt dưới chân, đôi mắt màu xanh lam lóe lóe.Lại bẩn……Thôi, vẫn nên trốn trước.Di chuyển móng vuốt, Diệp Mộ Sanh duỗi móng nhọn ra, giương cao chúng lên, bắt lấy bồn hoa bên cạnh, dùng sức bò lên trên bồn hoa.Diệp Mộ Sanh giấu mình trong một cây ngắn thân to, tìm một nơi có khoảng trống ngồi xuống.

Từ khe hở giữa các lá cây nhìn ra bên ngoài, Diệp Mộ Sanh trầm mặc, chờ đợi An Cẩn Thâm xuất hiện.Một giờ trôi qua, cùng với làn gió nhẹ buổi sớm, một người mặc trang phục bảo vệ mở cổng tiểu khu.Hai tiếng sau, sắc trời hoàn toàn sáng sủa, dần dần có người đi từ tiểu khu ra.Diệp Mộ Sanh thất thần mà lắc đuôi, cái đuôi không cẩn thận va vào cành cây, một chút bọt nước từ lá cây rơi xuống, nhỏ vào tai Diệp Mộ Sanh.Diệp Mộ Sanh nhìn học sinh khoác cặp bên ngoài, vươn móng vuốt sờ lỗ tai, trong lòng suy tư: Hôm nay không phải chủ nhật, An Cẩn Thâm hẳn là có tiết, mà kể cả không có tiết học, chắc cũng sẽ ra ngoài.Nhưng đến tận buổi chiều, Diệp Mộ Sanh cũng chưa nhìn thấy bóng dáng An Cẩn Thâm.

“Meo……”

Diệp Mộ Sanh sờ cái bụng đói meo, chậm rãi nằm xuống, cuộn mình lại.Lúc Diệp Mộ Sanh chuẩn bị nhắm mắt lại, định ngủ một lát, lại đột nhiên vang lên âm thanh nhắc nhở của hệ thống.【 Boss phản diện An Cẩn Thâm xuất hiện, kích phát nhiệm vụ chủ tuyến, dùng tình yêu chữa lành Boss An Cẩn Thâm.

Nhiệm vụ hoàn thành khen thưởng 1000 tích phân, nhiệm vụ thất bại trừ 1000 tích phân.

Xin ký chủ nhanh chóng tiến vào trạng thái, chấp hành nhiệm vụ! 】Diệp Mộ Sanh ngẩng đầu lên, vừa lúc thấy An Cẩn Thâm mặc áo gió màu đen, đeo kính không gọng (*), diện mạo văn nhã, cầm laptop, bước chân vững vàng, đi ra từ tiểu khu.

Trong mắt Diệp Mộ Sanh hiện lên ánh sáng, dùng móng vuốt lông xù xoa mặt, sau đó từ từ đứng lên.Rốt cuộc cũng tới……Quan sát An Cẩn Thâm một lát, Diệp Mộ Sanh nhảy khỏi bồn hoa, đè nén kích động trong lòng, nhẹ nhàng lắc cái đuôi, đi chầm chậm về phía An Cẩn Thâm.
————
Lời tác giả:
An Cẩn Thâm có 3 nhân cách, các nhân cách đều có tính độc lập, bởi vậy có tên riêng.Chủ nhân cách, An Cẩn Thâm, văn nhã bại hoại, ngoài mặt ôn tồn lễ độ, kỳ thật……Nhân cách thứ hai, Nhậm Quý Uyên, bạo lực bệnh kiều, phản xã hội.Nhân cách thứ ba, Tiếu Tiếu, xuẩn manh thích khóc lóc và là đồ tham ăn (vì sao tên Tiếu Tiếu ư?

Bởi vì ẻm thích khóc!)Lời editor: Tiếu Tiếu (笑笑) có nghĩa là cười, tên khác hẳn tính luôn =)))) tác giả đặt tên đáo để ghê =)))))
 
(Edit/Đam Mỹ) Xuyên Nhanh: Vai Ác Nam Thần Đừng Hắc Hóa
chương 174: mèo cụp tai yêu thiếu niên thụ & giáo viên ba nhân cách công (6)


"Thầy An, đi làm đó à!"

Nhìn thấy An Cẩn Thâm, bảo vệ bỏ điếu thuốc trong miệng ra, kẹp giữa ngón tay, vui vẻ nói."

Vâng, buổi sáng cháu có tiết."

An Cẩn Thâm mỉm cười, gật đầu, nhưng sau cặp kính lại không cười, bình tĩnh như giếng cổ không gợn sóng.Chào hỏi với chú bảo vệ một lúc, sau khi tạm biệt, An Cẩn Thâm đột nhiên nghe được tiếng mèo kêu dưới chân.Nương theo hướng phát ra âm thanh, An Cẩn Thâm ngoảnh lại liền thấy cách đó không xa, có một chú mèo cụp tai đứng im nhìn mình.Đây là mèo nhà ai?Nhìn vài lần, An Cẩn Thâm đẩy mắt kính, quay đầu lại, tiếp tục đi về phía trước."

Meo!"

Thấy An Cẩn Thâm đi rồi, Diệp Mộ Sanh đang đánh giá An Cẩn Thâm vội vàng đuổi theo hắn.Tiếng kêu của Diệp Mộ Sanh làm An Cẩn Thâm quay đầu lại, thấy mèo con chạy về phía mình, An Cẩn Thâm dừng bước.Diệp Mộ Sanh chạy đến trước mặt An Cẩn Thâm, phe phẩy cái đuôi lông xù xù, đôi mắt tròn xoe màu xanh lam nhìn chằm chằm An Cẩn Thâm, nhỏ giọng kêu lên: "Meo~"An Cẩn Thâm ngồi xổm xuống, đặt laptop ở trên đùi, vươn tay sờ đầu Diệp Mộ Sanh, nói: "Mi đói bụng sao?"

Diệp Mộ Sanh dùng lông mềm cọ vào lòng bàn tay An Cẩn Thâm, gật đầu.Trong mắt An Cẩn Thâm hiện lên kinh ngạc, nó có thể hiểu lời hắn nói ư?Đúng lúc An Cẩn Thâm muốn tiếp tục trêu mèo con, thì chú bảo vệ trông thấy toàn bộ đi tới."

Mèo con này ngoan thật!"

Chú bảo vệ dừng trước mặt An Cẩn Thâm, cúi đầu nhìn Diệp Mộ Sanh cười nói."

Chú Vương, chú biết mèo con này nhà ai không?"

An Cẩn Thâm một bên xoa đầu Diệp Mộ Sanh, một bên hỏi.Diệp Mộ Sanh nghe thấy An Cẩn Thâm nói vậy, vẫy cái đuôi, thầm nghĩ: Nếu bây giờ cậu mở miệng nói mình là của An Cẩn Thâm, thì không biết An Cẩn Thâm có bị hù chết không......"

Không biết, đây là lần đầu chú thấy nó."

Chú Vương lắc đầu: "Thầy An, cháu có thấy giống mèo hoang không?"

"Mèo con này nhìn qua không giống như là mèo hoang, có thể là bị lạc chủ."

Tay An Cẩn Thâm từ từ di chuyển, xoa tai Diệp Mộ Sanh đáp.Mèo con này hẳn là mèo cụp tai.An Cẩn Thâm thu tay, đứng lên nói: "Chú Vương, chú mang nó về phòng an ninh đi, chờ chủ nhân tới tìm.

Cháu còn có tiết, cháu đi trước đây."

"Như vậy cũng được, thầy An đi dạy đi.

Mèo này để chú mang đến phòng an ninh."

Nói xong chú Vương liền ngồi xổm xuống chuẩn bị bế Diệp Mộ Sanh lên.Lúc chú Vương chuẩn bị chạm vào Diệp Mộ Sanh, thì Diệp Mộ Sanh nghiêng người né tránh.

Sau đó ở trong ánh mắt buồn tủi của chú Vương, cậu sát gần An Cẩn Thâm, nâng đầu nhỏ, đáng thương vô tội mà nhìn chằm chằm An Cẩn Thâm."......"

Tay chú Vương rơi trong không trung, trong lòng cảm thán nói: Mình đáng sợ như vậy sao?

Chó nuôi trong nhà không để ý đến mình, bây giờ mèo con này cũng không để ý đến mình ......An Cẩn Thâm đang muốn rời đi thì thấy một màn này, bất đắc dĩ mà cười cười, nhưng một lát sau An Cẩn Thâm không cười nổi nữa, bởi vì hắn đột nhiên nghe thấy giọng nói trong trẻo."

Ta không có chủ nhân."

Ánh mắt chạm đến mèo con dưới chân, An Cẩn Thâm duỗi tay đẩy mắt kính, sau cặp kính là đôi mắt tràn đầy khiếp sợ!Vừa rồi là tiếng mèo con này thì phải!Mèo biết nói tiếng người?Có phải hắn nghe lầm không?Xuất hiện ảo giác?Đối diện ánh mắt An Cẩn Thâm, Diệp Mộ Sanh vẫy đuôi, trong đôi mắt tròn xoe lập loè ánh sáng, tiếp tục nói: "Cho nên ngươi dẫn ta về nhà, làm chủ nhân của ta, được không?"
 
(Edit/Đam Mỹ) Xuyên Nhanh: Vai Ác Nam Thần Đừng Hắc Hóa
chương 175+176


CHƯƠNG 175

An Cẩn Thâm thu lại kinh ngạc trong mắt, liếc Diệp Mộ Sanh vài lần, sau đó dời tầm mắt về chú Vương đang thương tâm.Nhìn dáng vẻ chú Vương, trên mặt không có một tia kinh ngạc, chẳng lẽ là hắn nghe lầm thật?"

Đưa ta về nhà được không?

Ta đói quá......"

Thấy An Cẩn Thâm tỏ vẻ mộng bức, Diệp Mộ Sanh dùng móng vuốt đẩy ống quần An Cẩn Thâm, nói."

Thầy An, mèo con này có vẻ rất thích cháu."

Chú Vương đứng lên, nói.An Cẩn Thâm rũ mắt, đối diện ánh mắt Diệp Mộ Sanh, hắn nhíu mày, ngẩng đầu hỏi: "Chú Vương, chú có nghe thấy tiếng nói chuyện nào không?"

Mặc dù nhìn qua chú Vương không kinh ngạc, nhưng An Cẩn Thâm vẫn không nhịn được hỏi, rốt cuộc mèo có thể nói chuyện thật sự là quá huyền huyễn."

Nghe thấy!"

Chú Vương cười nói."

Chú cũng nghe thấy à!"

Nghe thấy mèo mở miệng nói tiếng người, vậy mà còn bình tĩnh như thế, chú Vương này cũng thật lợi hại."

Đúng vậy, chú lại không điếc, đương nhiên nghe thấy cháu nói chuyện rồi, nhưng thầy An sao mà tỏ ra kinh ngạc thế?"

Chú Vương tò mò hỏi."......"

An Cẩn Thâm nheo mắt sau cặp kính, không lên tiếng."

Ha ha ha thầy An cứ giỡn, chỗ này có mỗi hai người chúng ta, làm gì còn ai.

À còn có một con mèo, mà mèo sao có thể nói được!

Có phải gần đây thầy An làm việc mệt mỏi quá, cho nên nghe lầm rồi không?"

Chú Vương vỗ vai An Cẩn Thâm, nói.An Cẩn Thâm đang muốn trả lời chú Vương, Diệp Mộ Sanh cảm thấy mình bị ngó lơ nên chân trước đạp lên giày An Cẩn Thâm, đầu cọ vào chân An Cẩn Thâm, muốn cho hắn chú ý.An Cẩn Thâm cúi đầu, liền nhìn thấy mèo con dưới chân, cậu mở miệng, một thanh âm trong trẻo mềm mại thuộc về thiếu niên truyền ra: "Ngươi không có nghe lầm, chính là ta đang nói chuyện, chú bảo vệ kia không nghe được."

"Thầy An, cháu không sao chứ?"

Chú Vương nhìn thấy An Cẩn Thâm có chút không thích hợp, lo lắng hỏi."

Không sao ạ, có thể là cháu xuất hiện ảo giác."

Đôi mắt An Cẩn Thâm sâu thẳm cười nói với bảo vệ, sau đó lại ngồi xổm xuống: "Nào, ta đưa mi về nhà."

Thấy An Cẩn Thâm vươn tay với mình, Diệp Mộ Sanh liền chui vào trong lòng hắn: "Ta đói bụng."

An Cẩn Thâm không để ý đến lời Diệp Mộ Sanh, một tay ôm Diệp Mộ Sanh, tay kia cầm laptop, nói với chú Vương: "Chú Vương, mèo con này hình như đói bụng, cháu đưa nó về nhà trước, cho nó ăn một chút.

Nếu chủ nhân tới tìm nó, phiền chú nói với cháu một tiếng."

"Ừ, mèo con rất thích cháu đó."

Chú Vương gật đầu: "Nhưng thầy An có đi dạy kịp không?"

"Không sao ạ, cháu nhờ người dạy thay là được rồi."

Nói xong, An Cẩn Thâm ôm Diệp Mộ Sanh quay về đường cũ, đi vào trong tiểu khu."

Bây giờ ngươi chính là chủ nhân của ta."

Diệp Mộ Sanh dẫm lên cánh tay An Cẩn Thâm, đứng thẳng, dùng móng vuốt nhẹ nhàng ôm cổ An Cẩn Thâm.Tay trái An Cẩn Thâm cầm máy tính, không tiện dùng hai tay ôm Diệp Mộ Sanh, nên khi thấy Diệp Mộ Sanh như vậy, không khỏi nhắc nhở: "Cẩn thận, kẻo ngã."

"Không sao, không ngã được."

Diệp Mộ Sanh vẫy cái đuôi."

Mi biết nói tiếng người, vậy mi là mèo yêu à?"

An Cẩn Thâm hỏi.Trên đời này thế mà vẫn còn có yêu, thật đúng là thần kỳ......"

Ta là thần tiên, ngươi có tin không?"

Diệp Mộ Sanh trả lời."

Thần tiên còn sẽ đói?"

An Cẩn Thâm hỏi ngược lại.Tiểu gia hỏa này rõ ràng chính là một con mèo yêu, thần tiên sao lại nhận nhân loại làm chủ nhân, sao lại sẽ đói được.Diệp Mộ Sanh đáp: "Bởi vì ta không có pháp lực."

CHƯƠNG 176:

"Vậy mi là thần gì?"

An Cẩn Thâm lại hỏi."

Chưởng quản tình yêu nhân gian......"

Diệp Mộ Sanh còn chưa dứt lời, An Cẩn Thâm liền cười: "Nguyệt Lão à?"

"Ờ, nhưng ta còn chưa nói xong."

Diệp Mộ Sanh nói: "Ta là fan trung thành của Nguyệt Lão chưởng quản tình yêu nhân gian, một con mèo yêu."

"Vừa rồi mi bảo là thần tiên mà?"

An Cẩn Thâm nói."

Trêu ngươi."

"......"

An Cẩn Thâm trầm mặc, hắn biết ngay mèo con này sao có thể là thần tiên."

Nguyệt Lão báo mộng cho ta, nói chân ái của ta sẽ xuất hiện ở đây, cho nên ta liền chạy tới.

Bây giờ ngươi là chủ nhân của ta, vì vậy ngươi phải phụ trách giúp ta tìm được chân ái."

Diệp Mộ Sanh tiếp tục nói bừa.An Cẩn Thâm cười cười, đang muốn mở miệng thì ánh mắt lại dừng ở phương hướng nào đó, nói: "Vậy mi nhìn xem, con mèo kia có phải chân ái của mi không?"

Diệp Mộ Sanh túm lấy áo An Cẩn Thâm, nương theo ánh mắt hắn, thì thấy một con mèo màu cam béo phì, nằm dài trên ban công ngủ.

"Không phải, Nguyệt Lão nói chân ái của ta là một tên có bệnh tâm thần.

Mèo này thoạt nhìn rất bình thường, không phải chân ái của ta."

Diệp Mộ Sanh thu hồi ánh mắt, ngẩng đầu, nhìn chằm chằm An Cẩn Thâm chậm rãi nói.An Cẩn Thâm ôm Diệp Mộ Sanh đi vào hành lang: "Bệnh tâm thần?"

Trong lúc An Cẩn Thâm nói chuyện, có một người phụ nữ trung niên đúng lúc đi ngang qua hắn, nghe thấy ba chữ kia, trên mặt hiện lên thần sắc cổ quái.

Hắn đang mắng ai đó?"

Không sai, chân ái của ta là tên có bệnh tâm thần."

Diệp Mộ Sanh nhìn lướt qua người phụ nữ dừng bước phía sau An Cẩn Thâm, con ngươi lóe lóe, tiếp tục nói với An Cẩn Thâm."

Vậy mi biết nàng trông ra sao không, là giống mèo gì?"

An Cẩn Thâm hỏi, biết là bệnh tâm thần, còn đi tìm cái thứ gọi là chân ái kia, mèo con này đúng là hồ đồ đáng yêu......"

Không biết, nhưng ta biết hắn không phải mèo."

Diệp Mộ Sanh nói."......"

Chủng loại bất đồng, sao yêu đương được?Nhìn thấy An Cẩn Thâm lẩm bẩm một mình, người phụ nữ trung niên nhỏ giọng nói thầm: "Chậc, người này nhìn qua ăn mặc đoan chính, dáng vẻ đàng hoàng, không ngờ là bệnh tâm thần, không biết là nhà nào."

Về tới nhà, An Cẩn Thâm đặt laptop lên tủ, sau đó ôm Diệp Mộ Sanh đến sofa nhẹ nhàng đặt xuống."

Ta tên An Cẩn Thâm, còn mi?

Mi có tên không?"

An Cẩn Thâm nói."

Diệp Mộ Sanh.

Diệp trong rễ sâu lá tốt (căn thâm diệp mậu), Mộ trong sớm sớm tối tối (triều triều mộ mộ), Sanh trong hàng đêm sanh ca."

Diệp Mộ Sanh trả lời.Nghe thấy tên Diệp Mộ Sanh, An Cẩn Thâm trầm mặc.Tên một con mèo mà nghệ thuật như vậy ư, còn giới thiệu bằng thành ngữ bốn chữ nữa chứ.Rễ sâu lá tốt, sớm sớm tối tối thì thôi, hàng đêm sanh ca.........An Cẩn Thâm không nhịn được hỏi: "Mi biết hàng đêm sanh ca (*) có ý gì không?"(*) Sanh là cái dùng để thổi ra tiếng, thường có nhiều kích cỡ, được làm bằng một số ống tre.

Sanh ca là đề cập đến biểu diễn, ca hát và khiêu vũ nói chung.

Hàng Đêm Sanh Ca miêu tả cuộc sống của hoàng đế và tướng quân sống xa hoa, dâm loạn.

Ngày nay, thuật ngữ này được sử dụng để mô tả cuộc sống mài mòn của một người ham mê nhục dục."

Không biết, ngươi có thể nói cho ta biết không?"

Diệp Mộ Sanh một bên đánh giá nhà An Cẩn Thâm, một bên hỏi."

Không biết mi còn nói."

An Cẩn Thâm đẩy mắt kính, bất đắc dĩ nói: "

Sau này nói cho mi sau.

Không phải mi đói bụng sao?

Muốn ăn cái gì?

Đúng rồi, nhà ta không có thức ăn cho mèo."

Đây vẫn là mèo con, mặc dù muốn đi tìm chân ái.Nhưng sao hắn có thể giải thích cụm Hàng Đêm Sanh Ca không dành cho thiếu nhi này cho một đứa trẻ nghe được."

Ta lại không phải mèo bình thường, không ăn thức ăn cho mèo, ngươi ăn cái gì là ta ăn cái đó."

Nhìn An Cẩn Thâm đẹp trai lịch thiệp, Diệp Mộ Sanh ngoài mặt ngoan ngoãn vẫy cái đuôi, trong lòng lại cười nói: Để tui chống mắt lên coi sau này anh giải thích Hàng Đêm Sanh Ca như nào......"

Vừa lúc vẫn còn đồ ăn thừa, để ta hâm nóng cho mi ăn, mi chờ một lát."

Nói xong An Cẩn Thâm liền xoay người, đi vào phòng bếp.
 
(Edit/Đam Mỹ) Xuyên Nhanh: Vai Ác Nam Thần Đừng Hắc Hóa
chương 177+178


CHƯƠNG 177

"......"

Nhìn bóng lưng An Cẩn Thâm, Diệp Mộ Sanh thè lưỡi, dùng móng vuốt xoa mặt.

Nếu cậu có thể biến thành người, thì đã tự mình nấu cơm rồi.An Cẩn Thâm đi hâm nóng, Diệp Mộ Sanh nhàm chán chạy xuống sofa, bật TV lên.Tất nhiên Diệp Mộ Sanh không thể dùng miệng ngậm điều khiển từ xa, bởi vậy cậu đứng lên ôm điều khiển từ xa, dùng hai chân sau chậm rãi đi lên phía trước, sau đó bò lên trên, bắt đầu xem TV.Một lát sau, An Cẩn Thâm bưng một chén cháo đi ra từ phòng bếp rồi đặt lên bàn.Diệp Mộ Sanh đang muốn nhảy khỏi sofa, An Cẩn Thâm liền bưng bát đi tới, bế Diệp Mộ Sanh lên, sờ đầu của cậu: "Đói lả rồi nhỉ, đồ ăn kia không hợp cho mi ăn, ta làm cháo cho mi này."

"Cảm ơn."

Diệp Mộ Sanh nói.An Cẩn Thâm đặt Diệp Mộ Sanh lên trên bàn, đẩy bát đến trước mặt Diệp Mộ Sanh, nói: "Không cần cảm ơn, mau ăn đi."

Diệp Mộ Sanh nhìn thoáng qua đôi đũa trên bát, lại liếc nhìn móng vuốt của mình, hỏi: "Có thìa không?"

Móng vuốt của cậu căn bản không dùng được đũa, với cả cậu không thể giống mèo thường mà trực tiếp thò miệng vào bát rồi liếm ăn được......An Cẩn Thâm tựa như cũng phát hiện ra vấn đề, xin lỗi mà cười cười, lắc đầu nói: "Xin lỗi, không có thìa, nhà ta chỉ có đũa."

"Không sao."

Diệp Mộ Sanh vươn móng vuốt chạm vào cạnh bát, cảm giác hơi nóng bèn thu móng lại: "Chờ cháo nguội ta trực tiếp bưng bát lên ăn cũng được."

"Ừ."

An Cẩn Thâm ngồi ở trên ghế, nhìn Diệp Mộ Sanh đột nhiên nói: "Lúc đầu mi sống ở đâu, mi chạy đi như vậy ba mẹ mi không lo lắng sao?"

Mèo con này có thể nói chuyện, vậy ba mẹ nó hẳn cũng là mèo yêu.Diệp Mộ Sanh dừng một chút, nói: "Bọn họ sẽ không lo lắng.

Ba mẹ ta đã qua đời."

Dáng vẻ Diệp Mộ Sanh đáng thương vô cùng nhìn chằm chằm An Cẩn Thâm, trong giọng nói mềm mại lộ ra buồn bã nhè nhẹ, làm trong lòng An Cẩn Thâm nổi lên thương cảm, đang định an ủi cậu, thì Diệp Mộ Sanh bỗng nhiên nhào vào trong lòng An Cẩn Thâm."

Trên thế giới này chỉ còn lại một mình ta.

Cho nên nếu đã nhận nuôi ta, vậy chủ nhân không được vứt bỏ ta, rời xa ta, có được không?"

Diệp Mộ Sanh nhẹ nhàng mà cọ ngực An Cẩn Thâm, nói.Đôi mắt An Cẩn Thâm tối sầm lại, trầm mặc một lát, buông tiếng thở dài, xoa đầu nhỏ Diệp Mộ Sanh nói: "Xin lỗi, ta cũng không định nuôi mi, đưa mi về nhà vì thấy mi đói bụng mà thôi.

Đợi lát nữa ăn cháo xong, mi đi đi."

"Vì sao?"

Diệp Mộ Sanh nghe vậy, nắm chặt áo An Cẩn Thâm, thấp giọng nói."

Bởi vì ta nghèo, không nuôi nổi mèo, mi ăn cháo trước đi.

Ta đi gọi cho cô Lý bảo cô ấy dạy thay cho ta."

Nói xong, An Cẩn Thâm trực tiếp đặt Diệp Mộ Sanh lên trên bàn, đẩy móng vuốt của cậu ra, nhanh chóng xoay người rời đi.Diệp Mộ Sanh đứng ở trên bàn, nhìn bóng lưng An Cẩn Thâm, đôi mắt màu xanh lam hiện lên một tia nghi hoặc.Mặc dù An Cẩn Thâm đúng là không có tiền, nhưng nuôi mèo như cậu không tốn mấy, hơn nữa vừa rồi sắc mặt An Cẩn Thâm quái lạ, hắn làm sao vậy?An Cẩn Thâm cũng không thèm nhìn Diệp Mộ Sanh, trở lại phòng ngủ trực tiếp đóng cửa lại, sau đó lấy điện thoại ra gọi cho cô Lý."

Alo, cô Lý, tôi là An Cẩn Thâm......"

Hắn giải thích với cô Lý mình có việc không thể đến trường dạy, sau khi cô Lý đồng ý, An Cẩn Thâm nói: "Được rồi, vậy làm phiền cô Lý rồi, cảm ơn......

Vâng."

CHƯƠNG 178

Cất điện thoại vào trong túi áo, An Cẩn Thâm dựa vào trên cửa, ngẩng đầu nhìn trần nhà trắng, nhớ lại quá khứ thời thơ ấu, thứ mà bị hắn phong tỏa ở nơi sâu thẳm trong ký ức.Tết Nguyên Tiêu hồi hắn 10 tuổi, trong nhà người khác truyền ra tiếng vui vẻ hạnh phúc, mà trong nhà hắn lại là tiếng cãi nhau chói tai......Hắn chạy tới khuyên can, ngược lại còn bị cha ruột đá vào tường, sau đó cha hắn kéo mẹ vào trong phòng ngủ, bắt đầu bạo hành.Cảnh tượng này hắn đã quen đến nỗi không thể quen hơn, hắn chịu đựng đau đớn, chậm rãi đứng lên, khóc lóc đi ra ngoài.Hắn mất hồn đi trên phố, ngoài ý muốn gặp được một chú mèo con màu đen bẩn thỉu đi lạc.Thấy mèo con này giống như mình, đều chỉ có một mình, nên hắn mang nó về nhà, còn đặt tên cho nó là Tiểu Hắc.Nhưng Tiểu Hắc sống được mấy ngày thì đã chết!Ngày đó, hắn cho Tiểu Hắc ăn giăm bông (*), đột nhiên hắn ngất, lúc tỉnh lại thì phát hiện trên tay mình có máu mèo, còn có vết cào.(*) Giăm bông còn được viết là dăm bông, còn gọi là thịt nguội là một món ăn làm từ đùi có nguồn gốc từ các nước .

Khi chưa có và để bảo quản thịt lâu ngày, người dân đã ướp muối các và phơi khô (giăm bông khô hoặc còn gọi là giăm bông sống), hoặc ướp muối và luộc trong nước dùng (giăm bông tươi hoặc giăm bông chín).

Mà Tiểu Hắc nằm dưới chân hắn, bị lột bụng, không còn thở nữa...Hắn biết đây là một con người khác trong mình làm chuyện xấu.Hắn rất sợ hãi, rất sợ hãi, từ đây cũng không dám nuôi động vật nữa......Rất lâu sau hắn mới biết được trong mình có 3 nhân cách.Một người chính là hắn, An Cẩn Thâm.Một nhân cách tàn bạo đã giết chết Tiểu Hắc, Nhậm Quý Uyên.Còn lại là một đứa trẻ, Tiếu Tiếu.An Cẩn Thâm đang hồi ức quá khứ, phía sau bỗng nhiên truyền đến giọng Diệp Mộ Sanh, kéo hắn trở về hiện thực."

Chủ nhân, ngươi mở cửa được không?"

"Haiz......"

An Cẩn Thâm thở dài một tiếng, xoay người, mở cửa ra liền nhìn thấy Diệp Mộ Sanh nhỏ xinh đứng ở dưới cửa, mở to mắt nhìn mình."

Ăn cháo chưa?"

An Cẩn Thâm hỏi."

Chưa."

Diệp Mộ Sanh lắc đầu."

Vậy mau ăn đi, cháo hẳn là nguội rồi."

An Cẩn Thâm nói."

Không cần, ta không ăn, ăn xong thì ngươi lại bảo ta đi à."

Diệp Mộ Sanh lại lắc đầu.An Cẩn Thâm không đáp, dựa vào trên cửa, cúi đầu nhìn Diệp Mộ Sanh, sau cặp kính là đôi mắt hiện lên sự bất đắc dĩ.Nếu không phải thấy mèo con biết nói tiếng người, và dáng vẻ đói lả đáng thương vô cùng của nó, thì hắn sẽ không đưa về nhà.Nhưng hiện tại đưa về nhà có vẻ là quyết định sai lầm, tẹo nữa dứt khoát mang nó ra ngoài rồi khóa cửa vậy."

Chủ nhân, ta không ăn nhiều, sẽ không tốn nhiều tiền của ngươi, ta còn có thể làm việc nhà giúp ngươi, cho nên đừng bắt ta đi được không?"

Diệp Mộ Sanh phe phẩy cái đuôi nói.Nhìn thân thể nhỏ nhắn của Diệp Mộ Sanh, An Cẩn Thâm bật cười thành tiếng: "Mi làm việc nhà?

Mi còn chưa lớn bằng cây lau nhà."

"Ta không lớn bằng cây lau nhà nhưng ta có thể dùng giẻ lau từ từ."

Diệp Mộ Sanh nói.An Cẩn Thâm lắc đầu, ngồi xổm trước mặt Diệp Mộ Sanh, vuốt đầu Diệp Mộ Sanh cười khổ nói: "Haiz, Tiểu Mộ Sanh nghe ta nói, mi lớn lên rất đáng yêu, lại còn biết nói.

Sẽ có rất nhiều người nguyện ý nhận nuôi mi, cho mi ăn ngon vui vẻ, giúp mi tìm chân ái.

Nơi này không thích hợp cho mi sống, lát nữa ăn xong, mi vẫn nên đi thì hơn."

Hắn rất sợ mèo con này sẽ thành Tiểu Hắc thứ hai.Diệp Mộ Sanh đặt móng vuốt ở mu bàn tay An Cẩn Thâm, đôi mắt màu xanh lam nổi lên hơi nước nói: "Ta mặc kệ, ta muốn sống với ngươi, ngươi phải làm chủ nhân của ta!"

"Ta sẽ làm thương tổn......"

An Cẩn Thâm còn chưa dứt lời, đôi mắt đột nhiên sâu thẳm, nụ cười vương khóe môi biến mất, ánh mắt lạnh lẽo như băng tuyết.Không hẹn mà gặp!Thấy ánh mắt An Cẩn Thâm không thích hợp, Diệp Mộ Sanh lập tức đẩy tay An Cẩn Thâm ra, lùi về phía sau vài bước._____gòy soq lòi loz triến
 
(Edit/Đam Mỹ) Xuyên Nhanh: Vai Ác Nam Thần Đừng Hắc Hóa
chương 179: mèo cụp tai yêu thiếu niên thụ & giáo viên ba nhân cách công (11)


Lúc này nhân cách khống chế thân thể An Cẩn Thâm đã không phải nhân cách chủ nữa, mà là nhân cách thứ hai bạo lực lạnh nhạt, Nhậm Quý Uyên.Nhìn chằm chằm Diệp Mộ Sanh, đôi mắt lạnh nhạt của Nhậm Quý Uyên hiện lên một tia nghi hoặc, sao lại có mèo ở đây?

Lại là tên kia nhặt về ư?“A.”

An Cẩn Thâm vươn tay muốn sờ Diệp Mộ Sanh, nhưng tay còn chưa chạm đã rụt về, đáy mắt xẹt qua lạnh lẽo sởn tóc gáy.“Chủ nhân, ngươi làm sao vậy?”

Diệp Mộ Sanh chú ý tới động tác của boss phản diện, thật cẩn thận hỏi.Xem ra đây là nhân cách thứ hai của boss phản diện, Nhậm Quý Uyên lạnh nhạt bạo lực……Thấy Diệp Mộ Sanh mở miệng nói chuyện, Nhậm Quý Uyên hơi nhướng mày, kinh ngạc nói: “Biết nói?”

“Chủ nhân……”

Diệp Mộ Sanh chớp chớp mắt, nhìn Nhậm Quý Uyên một cách kỳ lạ.“Mèo biết nói, thật đúng là thần kỳ, nhưng……

Không biết nội tạng của mi, máu của mi có giống con mèo đen trước đây không ta.”

Mặt Nhậm Quý Uyên không cảm xúc đột nhiên dùng giọng điệu âm trầm nói.Nói lời này xong, Nhậm Quý Uyên vốn tưởng rằng mèo con sẽ sợ, không ngờ mèo con lại đi đến bên chân hắn, dùng móng vuốt nhỏ ôm chặt chân.“Chủ nhân, ta biết ngươi đang cố ý làm ta sợ.

Dẫu cho ngươi nói cái gì, làm cái gì, ta đều sẽ không rời đi, ta muốn ngươi làm chủ nhân của ta.”

Diệp Mộ Sanh ngẩng đầu, ngoài mặt rất là ngoan ngoãn, nhưng lại âm thầm tăng cảnh giác.Nghe vậy, Nhậm Quý Uyên cuộn ngón tay lại, sắc mặt lạnh lùng nhìn chằm chằm Diệp Mộ Sanh, nhưng sau cặp kính con ngươi hiện lên một thần sắc cổ quái.Diệp Mộ Sanh yên lặng nhìn chăm chú vào nhất cử nhất động của Nhậm Quý Uyên, trong lòng suy tư về quá khứ của boss phản diện mà hệ thống kể cho cậu.Kỳ thật lúc trước lần đầu tiên Nhậm Quý Uyên nhìn thấy mèo đen đó, hắn chỉ là muốn ôm nó một cái.Nhưng bởi vì biểu cảm và giọng Nhậm Quý Uyên lạnh nhạt cùng đáng sợ quá mức, làm chú mèo Tiểu Hắc cảm thấy sợ hãi, nên cào thương hắn.Vì thế nhân cách có khuynh hướng bạo lực hắc hóa cứ như vậy liền mổ bụng mèo con đáng thương một cách tàn nhẫn……“A, còn không phải bởi vì hắn……”

Sắc mặt Nhậm Quý Uyên đột nhiên lạnh lùng, nhấc chân trái lên, làm Diệp Mộ Sanh trên đùi ngã ra ngoài.Diệp Mộ Sanh đã chuẩn bị từ lâu, khoảnh khắc sắp rơi xuống, cậu kịp thời xoay người, dùng mông ngồi trên mặt đất.Theo một tiếng bịch vang lên, Diệp Mộ Sanh liền cảm giác được trên mông truyền đến đau đớn: “Meo……”

“Người mi không muốn rời xa không phải ta, người mi muốn nhận làm chủ nhân cũng không phải ta.”

Vẻ mặt Nhậm Quý Uyên lạnh nhạt, đi về phía Diệp Mộ Sanh trên mặt đất.Hắn bước đến chỗ Diệp Mộ Sanh rồi ngồi xổm xuống, Nhậm Quý Uyên nhìn đôi mắt tròn xoe của Diệp Mộ Sanh ngập nước, sự thờ ơ ngày càng sâu.“Chủ nhân, ngươi đang nói gì vậy?

Chủ nhân ta muốn chính là ngươi mà!”

Giọng Diệp Mộ Sanh mang theo ủy khuất, vô cùng đáng thương nói.Mặc dù cậu hiểu ý trong lời nói của boss phản diện, nhưng nếu cậu làm theo lời nhân cách thứ hai và nói ‘ đúng, chủ nhân ông đây muốn là nhân cách chủ chứ không phải ngươi ’.

Vậy rõ ràng chính là đang tìm đường chết.Cho nên bây giờ cậu giả bộ làm như không hiểu.“Mi biết ta là ai không?”

Nhậm Quý Uyên hỏi.“Ngươi là chủ nhân của ta!”

Diệp Mộ Sanh nói.“Thế à?

Chủ nhân?

Đợi ta lột da mi……”

Biểu cảm trên mặt Nhậm Quý Uyên dần dần vặn vẹo hơn nói: “Chậm rãi móc nội tạng từ trong người mi ra, mi sẽ không nói ta là chủ nhân của mi nữa.”

Diệp Mộ Sanh lùi ra phía sau một bước, dùng móng vuốt nhỏ giữ tay Nhậm Quý Uyên, có chút cả giận nói: “Dọa một lần là đủ rồi!

Chủ nhân còn dọa thêm làm gì!”

“Chủ nhân không phải nghèo sao, không muốn nuôi ta sao!

Cùng lắm thì mỗi lần ăn cơm, ta sẽ sang nhà khác ăn chực……”

Nhìn thấy boss phản diện vươn tay, Diệp Mộ Sanh đột nhiên mở to hai mắt.————
Lời tác giả:Trước khi viết về đa nhân cách, tui đã lên mạng tìm kiếm thông tin về đa nhân cách.Hóa ra đa nhân cách không phải tinh phân... (*)Đa nhân cách có thể giao tiếp cụ thể với nhau không thì tư liệu trên mạng mỗi người một ý.

Nhưng hầu hết đều nói không thể giao tiếp trong đầu.Bởi vậy trong truyện này, nhân cách chủ và nhân cách khác giao tiếp thông qua video, ghi âm các kiểu nhé.Lời editor: tinh phân 精分 là viết tắt của tâm thần phân liệt.
 
(Edit/Đam Mỹ) Xuyên Nhanh: Vai Ác Nam Thần Đừng Hắc Hóa
chương 180: mèo cụp tai yêu thiếu niên thụ & giáo viên ba nhân cách công (12)


“Ồn muốn chết!”

Bị Diệp Mộ Sanh tách tay ra, trong mắt Nhậm Quý Uyên hiện lên âm u, trực tiếp trở tay bóp lấy cổ Diệp Mộ Sanh.Cảm nhận được trên cổ truyền đến đau đớn, Diệp Mộ Sanh vẫy móng vuốt, đôi mắt ngập nước nhìn chằm chằm Nhậm Quý Uyên, yếu ớt kêu: “Chủ…… nhân……”

Lòng bàn tay chạm đến cái cổ mềm mại của Diệp Mộ Sanh, ánh mắt đối diện với đôi mắt màu xanh lam đầy nước kia, Nhậm Quý Uyên mím môi, âm u trong mắt chẳng những vẫn chưa tan đi, ngược lại còn hiện lên một tia hưng phấn.“Chủ……”

Diệp Mộ Sanh đột nhiên cảm giác được lực đạo trong tay Nhậm Quý Uyên tăng lên, nhấc cậu lên, thân thể rời khỏi mặt đất, lơ lửng trong không trung.“Mi nói xem, nếu lát nữa hắn tỉnh lại thấy đôi tay này dính đầy máu đỏ sẽ là biểu cảm gì?

Đáng tiếc……

Ta không nhìn thấy ha ha!”

Nhậm Quý Uyên vươn một tay khác xoa đầu Diệp Mộ Sanh, trên mặt mang theo ý cười, nhưng đáy mắt lại lạnh lẽo sâu thẳm.“Chủ nhân……”

Diệp Mộ Sanh bắt lấy cánh tay Nhậm Quý Uyên, ngoài mặt tỏ vẻ thống khổ, trong lòng lại nói quả nhiên là bệnh tâm thần……“Chết rồi là có thể an tĩnh.”

Trên mặt Nhậm Quý Uyên không có bất luận hối hận gì, đôi mắt sâu thẳm nổi lên hưng phấn, lực đạo trong tay càng ngày càng mạnh, như thể thật sự muốn bóp chết Diệp Mộ Sanh!Diệp Mộ Sanh đá đá trên không trung, thu móng vuốt lại, bắt đầu suy tư đối sách, Nhậm Quý Uyên chính là một nhân cách đã hắc hóa, giả bộ đáng thương căn bản vô dụng với Nhậm Quý Uyên, xem ra chỉ có chuồn là thượng sách.“Chủ nhân……

Ta……

Đau quá……”

Diệp Mộ Sanh một bên đáng thương kêu to, một bên chậm rãi vươn bộ móng sắc bén ẩn trong móng vuốt.

“Đau là đúng……”

Dáng vẻ đáng thương của Diệp Mộ Sanh hiện lên trong mắt Nhậm Quý Uyên, nhưng Nhậm Quý Uyên còn chưa dứt lời, bỗng nhiên ngây ngẩn cả người, ngay sau đó điên cuồng trong mắt tiêu tán, lực đạo bóp cổ Diệp Mộ Sanh nhỏ dần.Diệp Mộ Sanh thấy vậy, biết nhân cách chủ sắp tỉnh lại, thu hồi bộ móng, đáng thương vô cùng mà nhìn ánh mắt dần dần nhu hòa của boss phản diện.Hóa ra giả bộ đáng thương vẫn hữu dụng, ít nhất là hữu dụng với nhân cách chủ An Cẩn Thâm……Sau khi An Cẩn Thâm tỉnh lại, nhìn thấy một màn trước mắt, thở dài nhẹ nhõm một hơi.

May là nó không giống Tiểu Hắc……“Chủ nhân……”

Diệp Mộ Sanh vẫn bị An Cẩn Thâm bóp cổ, dùng móng vuốt chạm vào An Cẩn Thâm gọi một tiếng.“Xin lỗi.”

An Cẩn Thâm vội vàng ôm Diệp Mộ Sanh vào trong ngực.“Chủ nhân, ngươi xem ta không bị ngươi dọa sợ, cho nên giữ ta lại được không?”

Diệp Mộ Sanh nói.“Ta không có dọa mi.”

An Cẩn Thâm đáp.“Cơ mà vừa rồi……”

Diệp Mộ Sanh còn chưa dứt lời, An Cẩn Thâm đã cắt ngang: “Mộ Mộ.”

Thấy tâm trạng An Cẩn Thâm hơi trầm xuống, lại nghe được xưng hô đã lâu chưa nghe, Diệp Mộ Sanh phe phẩy cái đuôi, giơ móng vuốt lên, ngẩng đầu nhỏ nói: “Có!”

“……”

An Cẩn Thâm nhìn chằm chằm bàn tay hồng nhuận của Diệp Mộ Sanh, nuốt lời định nói xuống, yên lặng không lên tiếng.Thấy An Cẩn Thâm không nói gì, Diệp Mộ Sanh mở miệng: “Chủ nhân, kỳ thật ngươi ban nãy và bây giờ cứ như hai người vậy.

Nếu không phải giống nhau, mặc giống nhau, ta còn tưởng rằng vừa rồi không phải ngươi mà là người khác cơ, chủ nhân diễn rất giỏi!”

“Mộ Mộ……”

An Cẩn Thâm há miệng thở dốc, muốn nói lại thôi.Mộ Mộ là một con mèo, không biết đa nhân cách cũng rất bình thường.

Nhưng hắn có nên nói cho Mộ Mộ biết hay không đây?“Dạ?”

Diệp Mộ Sanh nghiêng đầu nhỏ, nhìn chằm chằm An Cẩn Thâm.“Ăn cháo chưa?”

An Cẩn Thâm cuối cùng vẫn lựa chọn không giải thích với Diệp Mộ Sanh.“……

Chưa.”

Diệp Mộ Sanh híp đôi mắt lại, lắc đầu nói.“Vậy mau đi ăn cháo đi.”

An Cẩn Thâm ôm Diệp Mộ Sanh đi tới cái bàn.“Chủ nhân có phải là diễn viên không?

Vừa nãy cứ y như thật vậy.”

Diệp Mộ Sanh quay lại đề tài.“Không phải, ban sáng mi hẳn là nghe thấy chú Vương nói, là chú bảo vệ ở tiểu khu gọi ta là thầy ấy, ta là giáo viên đại học.”

An Cẩn Thâm trả lời.“Ồ, chủ nhân không làm diễn viên thật đáng tiếc, diễn cứ như thật, thiếu chút nữa hù ta chết.”

Diệp Mộ Sanh tiếc nuối.
 
(Edit/Đam Mỹ) Xuyên Nhanh: Vai Ác Nam Thần Đừng Hắc Hóa
chương 181=>185


chúc mọi người năm mới vui vẻ, đây cũng là dịp tròn 1 năm mình edit bộ này, nó là bộ đầu tiên mình edit, còn quá nhiều sai sót nhưng mọi người vẫn ở đây
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back