Wattpad  (Edit/Đam Mỹ) Xuyên Nhanh: Vai Ác Nam Thần Đừng Hắc Hóa

(Edit/Đam Mỹ) Xuyên Nhanh: Vai Ác Nam Thần Đừng Hắc Hóa
chương 139: đại thần cv mỹ nhân thụ & ôn nhu bệnh kiều công (34)


Trong lúc Diệp Mộ Sanh suy tư, Vũ Tuyết Phi Phi đã gửi một tấm chụp màn hình, click mở ra thì thấy quả nhiên là hôm nay có cô gái mang chuyện cậu gặp Cố Mạch Hàn ở cửa siêu thị đăng lên Weibo.

Bình luận trên Weibo đó đã vượt quá 3 vạn, mà top comment là người nhận ra cậu cùng Cố Mạch Hàn, hơn nữa còn tag hai người vào.

Vũ Tuyết Phi Phi: Hôm đó có một cô gái up hai chàng đẹp giai lên weibo, bởi vì giá trị nhan sắc cao, tin này nhanh chóng hot.

Chị cũng lưu vài tấm của cô gái này chụp.

Không ngờ là vào buổi tối cưng và Hàn Hàn cùng show mặt ha ha ha ha

Tô Mạc Già: Các chị thật là đáng sợ.

Vũ Tuyết Phi Phi: Đáng sợ chỗ nào, bọn chị rõ ràng rất đáng yêu.

Ai da, cười chết chị rồi, nương tử A Cáp!

Không ngờ mỹ nhân ngoài đời lại ngốc như thế, thật đáng yêu ~

Tô Mạc Già: Đó là ngoài ý muốn.

Tế Vũ Phi Phi: Nói mau hôm nay cưng với Hàn Hàn đã moaz moaz moaz, hay là đã bạch bạch bạch rồi?

Tô Mạc Già:……

Tế Vũ Phi Phi: Úi, thẹn thùng sao?

Mạc Mạc, đừng thẹn thùng mà!

Là một mỹ thụ, cưng phải chủ động một chút.

Nếu không muốn nói thì cởi quần áo câu dẫn Hàn Hàn!

Tô Mạc Già: Em là công!

Tô Mạc Già: Có việc, em đi trước.

Diệp Mộ Sanh trả lời Vũ Tuyết Phi Phi xong, trực tiếp đóng QQ, cầm áo ngủ đi vào phòng tắm.

Mặc dù có ai đó up ảnh cậu và Cố Mạch Hàn, nhưng chuyện này với cậu mà nói cũng không phải chuyện xấu.

Chỉ trong một đêm, lượng fans của hai người tăng vọt, fans cp của họ cũng tăng chóng mặt, độ hot thậm chí đã lên cả hot search Weibo.

Ngày hôm sau, Cố Mạch Hàn mới vừa vào Weibo liền lag.

Cố Mạch Hàn bất đắc dĩ chỉ có thể thoát ra vào lại, đại khái năm phút sau, hắn mới thành công vào Weibo.

Thấy một đống thông báo, Cố Mạch Hàn thở dài bất lực, trực tiếp ngó lơ thông báo, click mở trang cá nhân của mình.

Tuy nhiên, điều mà Cố Mạch Hàn không ngờ là bình luận trên Weibo mà hắn đăng ngày hôm qua đã vượt quá 10 vạn!

Mà trong top comments đứng đầu là Diệp Mộ Sanh.

Tỏa Song Hàn v: A Cáp nói nó cũng rất vui khi quen cậu ^_^【 hình ảnh 】

Tô Mạc Già v: Tôi cũng rất vui khi gặp chủ nhân của A Cáp.

Thấy bình luận này, Cố Mạch Hàn vốn định trả lời Diệp Mộ Sanh, nhưng tay lại vô tình bấm vào acc Diệp Mộ Sanh, rồi lập tức tiến vào trang cá nhân của Diệp Mộ Sanh.

Ngoài ý muốn bấm vào acc Diệp Mộ Sanh, Cố Mạch Hàn đang muốn thoát ra trả lời Diệp Mộ Sanh, nhưng ánh mắt lại thoáng nhìn thấy nơi "Số đăng ngày hôm qua" hiển thị ba.

Hôm qua Mạc Mạc up 3 bài?

Diệp Mộ Sanh rất ít up Weibo, ngày hôm qua thế mà đăng tận 3 bài, xuất phát từ tò mò, Cố Mạch Hàn lướt Weibo Diệp Mộ Sanh.

Tô Mạc Già v: Tôi và Hàn Hàn chỉ là bạn bè!【 hình ảnh 】

Thấy bài này Cố Mạch Hàn nhướng mày cười.

Ngày hôm qua sau khi hai người show mặt, fan CP tăng mạnh, dưới bài post của hắn hôm qua cũng có một đống comment 99+, nói hai người đã come out.

Mạc Mạc up bài này hẳn là muốn đính chính quan hệ của cả hai.

Nhưng các fan girls sao có thể tin, càng giải thích ngược lại càng mập mờ……

Mà khi Cố Mạch Hàn lướt xuống, nhìn thấy một bài khá nhiều chữ, con ngươi co rụt lại, ngây ngẩn cả người.

Tô Mạc Già v: Hôm nay thật vui, gặp được A Cáp, thấy hoa hải đường nở rộ vào tháng 8, ăn một bữa toàn mỹ thực, đi dạo các danh lam thắng cảnh nổi tiếng ở thành phố W.

Nhưng điều hạnh phúc nhất là được gặp anh, cảm ơn Hàn Hàn đã chơi với tôi một ngày @Tỏa Song Hàn v【 hình ảnh 】

Các bức hình là hoa hải đường, cảnh đẹp thành phố W, Diệp Mộ Sanh chụp chung cùng A Cáp, nhưng vẫn không có ảnh Cố Mạch Hàn.

Nhưng Cố Mạch Hàn lại chú ý tới thời gian đăng bài này là 20h 1 phút hôm qua, chỉ chậm hơn một phút so với bài đăng trên Weibo mà hắn đăng.

Tối qua lúc Cố Mạch Hàn đăng bài là 20h, bởi vì là giờ tròn, cho nên Cố Mạch Hàn nhớ rất rõ ràng.

Điều này chứng tỏ, trong lúc hắn viết bài kia thì Mạc Mạc cũng đang viết bài này.
 
(Edit/Đam Mỹ) Xuyên Nhanh: Vai Ác Nam Thần Đừng Hắc Hóa
chương 140: đại thần cv mỹ nhân thụ & ôn nhu bệnh kiều công (35)


Đúng rồi, ngày hôm qua Mạc Mạc nói biết thế cũng up ảnh chụp với hắn, hay là không phải chỉ bài chụp chung với A Cáp mà là bài này?

Tối qua sợ thông báo Weibo quá nhiều quấy rầy mình, hắn liền tắt Weibo, cho nên cũng không nhìn thấy bài này của Mạc Mạc.

May mắn hôm nay trượt tay vào acc cậu.

Nghĩ đến đây, khóe môi Cố Mạch Hàn gợi lên một ý cười nhẹ, click mở bình luận.

Phi Y Điều: Giơ cao lá cờ Điệu Danh cp!

Chúc Hàn Hàn cùng mỹ nhân hạnh phúc!

Hoa Khai Bán Hạ: Mỹ nhân mỹ nhân, vì sao không có ảnh chung của anh với Hàn Hàn, cầu ảnh chung liếm màn hình ~~

Ta Là ***: Mỹ nhân, Hàn Hàn, hai người nhẫn tâm vậy ư?

Sao ngược A Cáp với tụi em như thế!

Còn Tới Gặp Cúc Hoa: I love mỹ nhân ~ viết hay viết hay, mỹ nhân rất đẹp ~~

…………

Thấy Diệp Mộ Sanh không trả lời comment nào, Cố Mạch Hàn lướt comment một lát rồi trực tiếp chuyển tiếp bài này của Diệp Mộ Sanh.

Tỏa Song Hàn v: Không cần cảm ơn, vì mỹ nhân phục vụ là vinh hạnh của tôi.

Còn có, chủ nhân A Cáp nói cũng rất vui gặp được cậu ^_^

Chiều hôm nay, nhìn mở đầu 《 một khúc hồng trần 》 không tồi, Diệp Mộ Sanh nhàn không có việc gì làm liền xem hết 《 một khúc hồng trần 》.

《 một khúc hồng trần 》 vai chính thụ là Sở Tử Câm ban đầu là con cháu gia thế nhận hết sủng ái, sau đó vai chính công Nhan Lan Đình thượng vị tân đế, vì củng cố địa vị nên đã giết sạch các đảng phái tranh đoạt ngôi vị hoàng đế với hắn, trong đó bao gồm cả nhà thụ.

Vai chính thụ may mắn sống sót, ba năm sau giả nữ lấy thân phận vũ nữ trà trộn vào hoàng cung, chuẩn bị báo thù cho người nhà.

Trải qua một loạt ân ân oán oán, thụ phát hiện công tay nhiễm đầy máu thật ra rất ôn nhu, cũng không phải bạo quân trong tưởng tượng, nhưng thù diệt môn không thể quên, vai chính thụ vẫn muốn giết công.

Mà biết thụ là nam tử công vẫn yêu thụ, hơn nữa còn phá lệ phong thụ làm phi, công đã biết thân phận thụ, biết thụ muốn giết mình, nhưng không hề sợ hãi hay thay lòng đổi dạ.

Cuối cùng tương ái tương sát, hai người không thể đến với nhau cùng chết trong lửa lớn hừng hực, kết thúc kịch.

Diệp Mộ Sanh dọn dẹp tin nhắn trên QQ xong liền tìm QQ Quỳnh Thỏ Miên Miên, thấy Quỳnh Thỏ Miên Miên đang online, cậu gửi chat voice.

Tô Mạc Già: Thỏ con, 《 một khúc hồng trần 》 em nhận, CV nhận vai chính công là ai?

Quỳnh Thỏ Miên Miên: Vai chính công hiện tại chưa chọn được, vốn dĩ mời Dịch An xứng, nhưng mà Dịch An không có thời gian.

Tô Mạc Già: Có thể để vai chính công cho em tìm được không.

Quỳnh Thỏ Miên Miên: Cưng muốn tìm chồng nhà cưng tới xứng sao?

Ha ha ha, thật ra chị vừa định bảo cưng hỏi chồng cưng thử xem, giọng Hàn Hàn rất phù hợp nhân vật Nhan Lan Đình này (●v●)

Tô Mạc Già: Hàn Hàn không phải chồng em.

Diệp Mộ Sanh mỉm cười, mặc dù gõ chữ là vậy nhưng trong lòng lại nói: Tuy bây giờ không phải, nhưng rất nhanh là phải.

Quỳnh Thỏ Miên Miên: Mỹ nhân thẹn thùng (*////▽////*) chị đã não bổ ra dáng vẻ mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành đỏ mặt thành quả táo.

Tô Mạc Già: Hủ nữ các chị nghĩ nhiều ghê, thật sự rất đáng sợ.

Diệp Mộ Sanh rất muốn cùng Cố Mạch Hàn xứng chung một bộ kịch, nhưng cậu không có khả năng nhận kịch bg (*) mà toàn bộ quá trình phải giả giọng nữ xứng với Cố Mạch Hàn được.

Bởi vậy chỉ có thể lôi kéo Cố Mạch Hàn xứng kịch bl với cậu.

(*) bg: boy×girl
bl: boy love

Chỉ là không biết Cố Mạch Hàn hiện tại có nguyện ý hay không?

Cố Mạch Hàn là đại thần kịch bg, chưa từng nhận bộ bl nào.

Diệp Mộ Sanh đặt QQ của Cố Mạch Hàn lên trên cùng, cho nên lúc rời khỏi giao diện trò chuyện với Quỳnh Thỏ Miên Miên liền thấy QQ của Cố Mạch Hàn, vì thế bấm vào.

Tô Mạc Già: Hàn Hàn có đó không?

Tô Mạc Già: Tôi có một việc, muốn hỏi anh một chút, về phối âm.
 
(Edit/Đam Mỹ) Xuyên Nhanh: Vai Ác Nam Thần Đừng Hắc Hóa
chương 141: đại thần cv mỹ nhân thụ & ôn nhu bệnh kiều công (35)


Sau khi gửi tin nhắn xong, Cố Mạch Hàn rất nhanh trả lời Diệp Mộ Sanh.

Tỏa Song Hàn: Ừ, tôi ở đây, Mạc Mạc có chuyện gì cứ nói nha ^_^

Tô Mạc Già: Gần đây tôi nhận một kịch bản, chưa tìm được CV thích hợp lồng cho vai chính công.

Mà giọng anh rất thích hợp vai chính công, cho nên Hàn Hàn có hứng thú tới vòng đam mỹ không?

Xem tin nhắn xong, trong mắt Cố Mạch Hàn hiện lên do dự, không có lập tức trả lời Diệp Mộ Sanh.

Đầu ngón tay nhẹ nhàng nắm con chuột, rũ đôi mắt suy tư.

Ý của Mộ Mộ rất rõ ràng, chính là hỏi hắn muốn nhận kịch này không.

Kỳ thật hắn không muốn đến vòng đam mỹ, hơn nữa nếu cùng Mộ Mộ xứng kịch, fans CP khả năng sẽ càng nhiều…

Trong lúc Cố Mạch Hàn do dự, thấy Cố Mạch Hàn còn chưa trả lời thì Diệp Mộ Sanh lại nhắn cho hắn một tin khác.

Tô Mạc Già: Xin lỗi, làm anh khó xử rồi.

Kỳ thật không muốn tới vòng đam mỹ cũng không sao, chỉ là tôi thấy kế hoạch còn chưa tìm được CV thích hợp, nên mới đến hỏi anh một câu.

Nhìn thấy tin này trên giao diện trò chuyện, trong đầu Cố Mạch Hàn đột nhiên hiện lên dáng vẻ Diệp Mộ Sanh thất vọng, cũng không tự chủ được nhăn mày lại.

“Haiz…”

Cố Mạch Hàn giãn lông mày ra, khóe miệng giương lên nụ cười bất đắc dĩ, sau đó đầu ngón tay chạm vào bàn phím, nhanh chóng gõ một đoạn.

Tỏa Song Hàn: Không hề khó xử, thử một kiểu mới cũng khá tốt.

Mạc Mạc, bộ kịch này tôi nhận, lại lần nữa hợp tác vui vẻ nha.

Tô Mạc Già: Được…

Hàn Hàn tôi gửi kịch bản cho anh nhé, anh xem trước kịch bản một chút đi.

Nếu cảm thấy có thể chấp nhận, thì nhận lời sau cũng không muộn.

Tỏa Song Hàn: ^_^ ok, tôi sẽ xem trước.

Cố Mạch Hàn download kịch bản 《 một khúc hồng trần 》 mà Diệp Mộ Sanh gửi, sau đó đọc.

Cố Mạch Hàn lần đầu tiên tiếp xúc tiểu thuyết đam mỹ, mặc dù vừa mới bắt đầu nhìn có chút không quen, nhưng dần dần hắn cảm thấy hứng thú với thể loại này.

Hơn nữa khi thấy công trong tiểu thuyết luôn luôn ôn nhu bị thụ chọc giận, rồi trói thụ lại, sau đó xé quần áo thụ, mạnh mẽ bạch bạch bạch, Cố Mạch Hàn cảm giác được tim mình đập nhanh, lập tức cầm chuột bấm thoát.

Sau khi tắt giao diện tiểu thuyết, Cố Mạch Hàn dùng tay che mặt lại, dựa vào ghế phía sau, từ từ nhắm hai mắt lại.

Bộ đam mỹ này thế mà có cả H...

Và quan trọng nhất, hắn phát hiện mình không hề cảm thấy ghê tởm, ngược lại còn rất hưng phấn!

Bình tĩnh lại một lúc, Cố Mạch Hàn buông tay đang che mặt ra, chậm rãi mở to mắt, nhìn trần nhà, bất đắc dĩ thở dài nói: “Mình rốt cuộc làm sao vậy.”

Cố Mạch Hàn lắc đầu rồi click mở kịch bản 《 một khúc hồng trần 》, tiếp tục xem.

Sau khi xem hết toàn bộ tiểu thuyết, Cố Mạch Hàn cảm giác trong lòng nghèn nghẹn, rất khó chịu.

Cố Mạch Hàn khó chịu cũng không phải bởi vì tiểu thuyết là đam mỹ, hay có H gì đó.

Mà là bởi vì kết cục của bộ này, quá ngược.

Nhưng mà đối với công thụ trong tiểu thuyết mà nói kỳ thật đây là kết cục tốt nhất.

Thế tục ân ân oán oán, khiến cho hai người yêu nhau không thể sống sót ở bên nhau, không thể tha thứ lẫn nhau, sống cũng đau khổ, bởi vậy trong lửa lớn cùng ôm nhau mà rời đi là kết cục tốt nhất.

Vào buổi tối, Cố Mạch Hàn không còn rối rắm mà đã nghĩ thông suốt click mở QQ Diệp Mộ Sanh, nhắn cho cậu một tin.

Tỏa Song Hàn: Mạc Mạc, 《 một khúc hồng trần 》 tôi xem xong rồi.

Mặc dù ngược thật, nhưng cũng được.

Cho nên tôi nhận ^_^

Tô Mạc Già: Vui quá, có thể cùng Hàn Hàn xứng kịch rồi!

Tôi add anh vào group chat kịch truyền thanh 《 một khúc hồng trần 》 nhé, Hàn Hàn yên tâm, trong vòng đam mỹ thì đoàn phim nhà Thương Yên Thủy Tạ làm chất lượng rất tốt.

Tỏa Song Hàn: Ok, tôi tin tưởng cậu.

Thêm Cố Mạch Hàn vào group chat đoàn phim 【 kịch truyền thanh một khúc hồng trần 】 xong, Diệp Mộ Sanh nhanh chóng gõ chữ, dẫn đầu hoan nghênh Cố Mạch Hàn gia nhập.

Sở Tử Câm CV - Tô Mạc Già: Hoan nghênh Hàn Hàn.

Biên kịch - Miêu Nhĩ Thương Thương: Hoan nghênh Hàn Hàn đáng yêu *(^o^)/*

Trang trí - Tế Vũ Phi Phi: Hoan nghênh Hàn Hàn ~

Kế hoạch - Quỳnh Thỏ Miên Miên: A a a, lão công nhà mỹ nhân tới, hoan nghênh hoan nghênh ~

…………
 
(Edit/Đam Mỹ) Xuyên Nhanh: Vai Ác Nam Thần Đừng Hắc Hóa
chương 142: đại thần cv mỹ nhân thụ & ôn nhu bệnh kiều công (36)


Sau khi Cố Mạch Hàn vào group, các cô gái trong đoàn phim kích động không ngừng trêu chọc hắn và Diệp Mộ Sanh.

Mặc dù hai người đã giải thích quan hệ của họ, nhưng người trong đoàn phim sao có thể tin?

Nhưng các cô gái đều biết chừng mực, vui đùa xong liền bắt đầu bàn chính sự.

Nhân vật chính và các vai phụ trong < một khúc hồng trần > đều đã tìm được CV thích hợp.

Một vài tiểu pháo hôi chỉ có một hai lời kịch, nên nhóm CV ngụy âm lồng tiếng là được, cho nên đoàn phim đã gần như hoàn thành.

Vì mọi người đều vừa gia nhập đoàn phim không lâu, kỳ hạn bản quyền kịch truyền thanh 《 một khúc hồng trần 》 là ba tháng, đạo diễn cũng không vội yêu cầu diễn tập.

Diệp Mộ Sanh một mình tới thành phố W sống, cha mẹ Diệp gia có chút không yên tâm, nên quyết định bớt thời giờ đến thành phố W thăm Diệp Mộ Sanh.

Nghe nói cha mẹ muốn tới, Diệp Mộ Sanh đi siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn lấy lòng, chuẩn bị nấu cho cha mẹ một bữa ngon.

Sau khi cha mẹ Diệp gia tới thành phố W, thấy Diệp Mộ Sanh dọn dẹp nhà cửa vô cùng sạch sẽ, mọi thứ ngăn nắp gọn gàng.

Giữa trưa con trai cưng còn nấu một bữa ngon cho mình, họ bèn vui mừng trở về.

Sắp hết kỳ nghỉ hè, Diệp Mộ Sanh thu một bài hát, sau đó gửi cho Dương Liễu Y Y chuyên làm phần hậu kỳ.

Vào ngày cuối cùng của kỳ nghỉ hè, Dương Liễu Y Y đã gửi lại bài hát đã được edit cho Diệp Mộ Sanh.

Dương Liễu Y Y: Mỹ nhân, gửi cưng này.

Nếu cưng up bài hát này lên, Weibo cưng nhất định lại nổ tung.

Cực bùng nổ, siêu bùng nổ.

Tô Mạc Già: Cảm ơn Y Y.

Không sao, có nổ cũng không chết em.

Dương Liễu Y Y: Kỳ thật mỹ nhân, chị rất muốn nói một câu, vì sao không thêm thở dốc, khóc chít chít, nếu em thở dốc thì hiệu quả sẽ tốt hơn.

Tô Mạc Già: Không thở dốc cho các chị nghe đâu.

Dương Liễu Y Y: Ok, chị biết rồi.

Mỹ nhân cưng là người có chồng, cưng chỉ kêu cho Hàn Hàn nhà cưng nghe thôi.

Tô Mạc Già: Đúng, chị biết là tốt.

Dương Liễu Y Y: Yo, mỹ nhân không phải nói chỉ là bạn bè với Hàn Hàn à?

Bại lộ rồi, ha ha.

Tô Mạc Già:......

Vẻ mặt Diệp Mộ Sanh bất lực click mở Weibo, gõ vài chữ, sau đó up link bài hát lên Weibo.

Tô Mạc Già v: Phúc lợi nghỉ hè, mời mọi người dùng tai nghe thưởng thức 【 link bài hát thanh mị hồ 】

Cố Mạch Hàn có follow Weibo Diệp Mộ Sanh, tất nhiên cũng thấy bài Diệp Mộ Sanh up.

Nhìn lướt qua ba chữ ' thanh mị hồ ', Cố Mạch Hàn chỉ nghe danh chưa từng nghe bài này, trong lòng tò mò click mở bài hát này.

Trong nhà không có những người khác, bởi vậy Cố Mạch Hàn cũng không mang tai nghe.

Khi khúc dạo đầu chậm rãi vang lên, khoảnh khắc giọng nói quen thuộc của Diệp Mộ Sanh lan ra, Cố Mạch Hàn cảm thấy nhịp tim của mình tăng nhanh.

"Đêm về ~

Thanh hồ yêu ~

Khoác xiêm y trắng ~

Cười khúc khích ~

Mắt đong đưa ~

Dáng nhẹ nhàng ~

Bước thướt tha~

Quay đầu tìm tòi muôn vạn điều ~"

Có kinh nghiệm một lần coi H đam mỹ, Cố Mạch Hàn thừa nhận năng lực đã được nâng cao, chưa kể hắn phát hiện mình thế mà lại luyến tiếc tắt bài hát này đi.

Vì thế Cố Mạch Hàn liền đè nén kích động trong lòng, mím môi nghe tiếp 《 thanh mị hồ 》.

Vừa nghe, trong đầu Cố Mạch Hàn dần dần hiện lên hình ảnh đôi tai xù lông, Diệp Mộ Sanh mị nhãn như tơ mỉm cười với mình.

Giọng mỹ nhân yêu nghiệt của Diệp Mộ Sanh vô cùng thích hợp bài hát này, tuy không thở dốc, nhưng cuối mỗi một câu ngữ điệu hơi cao, hút hồn vô cùng, ngấm tới tận xương tủy.

"Yểu điệu thanh thoát, dáng như sen, da ngọc như lụa, cõi trần thế ấy liệu sẽ cùng ai tiêu dao cõi nhân gian~"

Bài hát kết thúc, mặt Cố Mạch Hàn ửng hồng cảm giác được tai mình nóng ran và tim đập dữ dội...
_

______
21.12.2020

chúc bản thân tuổi mới bớt lười, sớm hoàn hố TAT
 
(Edit/Đam Mỹ) Xuyên Nhanh: Vai Ác Nam Thần Đừng Hắc Hóa
chương 143: đại thần cv mỹ nhân thụ & ôn nhu bệnh kiều công (37)


Cố Mạch Hàn download 《 thanh mị hồ 》 mà Diệp Mộ Sanh cover xong, nhạc lại bắt đầu phát ra, nghe vậy Cố Mạch Hàn đột nhiên nhíu mày, sau đó click mở QQ của Diệp Mộ Sanh.Mạc Mạc up bài này lên Weibo, sẽ càng ngày càng nhiều người nghe được, nhưng hắn lại không muốn người khác nghe được Mạc Mạc hát bài này, không muốn người khác nghe được giọng hát ngọt tận xương của Mạc Mạc.Do dự một lát, Cố Mạch Hàn gõ chữ, ở trong khung chat hiện lên mấy chữ: Mộ Mộ, xóa 《 thanh mị hồ 》 đi……Nhưng còn chưa gõ xong, Cố Mạch Hàn lại xóa toàn bộ chữ trên khung chat, sau đó nhìn chằm chằm màn hình điện thoại cười khổ nói: “Mình có quyền gì mà bảo Mạc Mạc xóa công sức của cậu ấy.”

Buông tiếng thở dài, Cố Mạch Hàn tiếp tục nghe Diệp Mộ Sanh hát, một lát sau con ngươi đen nhánh của Cố Mạch Hàn sáng lên: “Hình như ngày mai khai giảng.”

Ngày cuối cùng của kỳ nghỉ, hầu hết học sinh đều liều mạng làm bài tập về nhà.

Diệp Mộ Sanh là sinh viên năm nhất dù không có phiền não vì tác nghiệp, nhưng bởi vì học quân sự đại học W phải trọ ở trường, cho nên lúc này Diệp Mộ Sanh cũng không nhàn rỗi, đang mua sắm đồ dùng vệ sinh trong siêu thị.Vốn dĩ nghe tin khai giảng, mẹ Diệp muốn tới thành phố W đưa Diệp Mộ Sanh cùng đi báo cáo, nhưng cuối cùng bị Diệp Mộ Sanh lấy cớ cự tuyệt.Vì thế ngày khai giảng, Diệp Mộ Sanh một mình xuất hiện ở cổng trường đại học.

Cậu còn chưa kịp bước vào trường, thì với mái tóc đen xoăn tự nhiên, mặc áo phông trắng và quần jean, khí chất cao quý lãnh diễm đã bị một loạt cô gái bao vây."

Em này đẹp trai quá đi!”

Một cô gái bị giá trị nhan sắc của Diệp Mộ Sanh làm cho kinh ngạc cảm thán.“Học đệ, em là tân sinh viên năm nay nhỉ, học chuyên ngành gì?

Tên em là gì?”

Các cô gái bắt đầu điều tra hộ khẩu.“Học đệ đừng cao lãnh như thế!”

Một cô gái muốn kéo Diệp Mộ Sanh, nhưng lại bị Diệp Mộ Sanh né tránh.Diệp Mộ Sanh nhìn lướt qua những cô gái không ngừng hỏi han xung quanh, cảm thấy bất lực, ngoài mặt thì thờ ơ nói: “Nhường đường một chút ạ, cảm ơn.”

Diệp Mộ Sanh vừa dứt lời, một cô gái liền kinh ngạc nói: “Wow, giọng hay quá trời!”

“Học đệ, em rốt cuộc có bạn gái chưa?”

Một cô gái khác hỏi.Thấy Diệp Mộ Sanh không để ý tới các cô, một cô gái đuổi theo vội vàng nói: “Học đệ, em học chuyên ngành gì?

Muốn học tỷ dẫn đường cho em đi báo cáo không?”

“Cảm ơn học tỷ, không cần.”

Diệp Mộ Sanh đáp lời, cùng lúc đó ánh mắt đột nhiên bắt gặp một bóng người đang lại gần đây.Diệp Mộ Sanh ở cổng trường gây oanh động rất lớn, Cố Mạch Hàn đang nói chuyện với bạn học tất nhiên cũng chú ý tới.Cố Mạch Hàn thân là hội trưởng hội học sinh nói vài lời với người xung quanh, rồi bước về phía Diệp Mộ Sanh.Ánh mắt hai người chạm nhau, gương mặt tuấn nhã của Cố Mạch Hàn nở nụ cười ôn nhu, mà khóe môi Diệp Mộ Sanh cũng hơi giương lên, nhẹ nhàng cười.Ở trong ánh mắt kinh ngạc của các cô gái, cả hai đang đi về phía nhau bỗng dừng lại, không đợi Cố Mạch Hàn mở miệng, Diệp Mộ Sanh lên tiếng: “Học trưởng, tôi không tìm thấy chỗ báo cáo của chuyên ngành phát thanh và truyền hình, anh có thể dẫn tôi đi không?”

“Đương nhiên có thể.”

Cố Mạch Hàn gật đầu cười nói.“Học đệ, sao em lại có thể như vậy, không phải em nói không cần dẫn đường sao?"

Cô gái đề nghị dẫn đường cho Diệp Mộ Sanh trừng lớn đôi mắt, vẻ mặt bi thương nói.Diệp Mộ Sanh nhìn cô gái kia, nói: “Xin lỗi ạ.”

“Hội trưởng, chẳng lẽ hai người quen nhau?”

Một cô gái hỏi ra tiếng lòng của mọi người.“Ừ, quen.”

Cố Mạch Hàn trả lời, sau khi đáp xong lại nhìn về phía Diệp Mộ Sanh: “Đi thôi, tôi đưa cậu đến khu dạy học phát thanh và truyền hình.”

“Được.”

Diệp Mộ Sanh đáp.
 
(Edit/Đam Mỹ) Xuyên Nhanh: Vai Ác Nam Thần Đừng Hắc Hóa
chương 144: đại thần cv mỹ nhân thụ & ôn nhu bệnh kiều công (38)


Dưới cái nhìn kinh ngạc và nụ cười kì dị của các cô gái, Cố Mạch Hàn một bên dẫn Diệp Mộ Sanh đến chỗ báo cáo của chuyên ngành phát thanh và truyền hình, một bên giới thiệu về trường học cho Diệp Mộ Sanh nghe.

“Mạc Mạc, đợi lát nữa báo cáo xong, tôi dẫn cậu đi dạo quanh trường học, làm quen hoàn cảnh một chút nhé.”

Cố Mạch Hàn nói.

Diệp Mộ Sanh trả lời: “Ok, cảm ơn Hàn Hàn.”

Cố Mạch Hàn ngoảnh lại nhìn Diệp Mộ Sanh, ánh mắt dừng ở trên mái tóc xoăn tự nhiên của cậu vài giây, sau đó cười nói: “Không cần cảm ơn.

Đúng rồi, chắc cậu đã biết ngày mai tân sinh viên đều phải học quân sự rồi nhỉ.”

Thấy Diệp Mộ Sanh gật đầu, Cố Mạch Hàn nói tiếp: “Tất cả các sinh viên tham gia khóa huấn luyện quân sự đều phải trọ ở trường, cậu chuẩn bị hết đồ chưa?"

“Ngày hôm qua đã mua xong.”

Diệp Mộ Sanh một bên nhìn phong cảnh vườn trường, một bên trả lời.

“Được rồi, chiều nay các tân sinh viên sẽ tập trung tại trường và được giáo viên đưa đến căn cứ huấn luyện quân sự.

Tôi có xe, đến lúc đó tôi tới đón cậu, giúp cậu đưa hành lý tới trường nhé.

Dù là học trưởng hay là bạn bè thì đây đều là chuyện tôi nên làm.

Cho nên Mộ Mộ không được cự tuyệt nha, nếu không tôi sẽ tức giận!”

Cố Mạch Hàn nói.

“Vậy tôi mời anh ăn cơm trưa nhé, đến nhà tôi đi, tôi nấu cơm.”

Diệp Mộ Sanh dừng bước, mím môi nhìn chằm chằm Cố Mạch Hàn đang cười vài giây rồi nói.

“Ok, thống nhất rồi đấy.”

Cố Mạch Hàn khẽ cười đáp.

Sau khi Diệp Mộ Sanh báo cáo xong, Cố Mạch Hàn liền dẫn cậu đi dạo khắp trường học, dọc theo đường đi hai người với giá trị nhan sắc cực cao đã hấp dẫn ánh mắt mọi người, không ngừng có người chạy đến gần.

Trường học rất lớn, đến mười giờ rồi hai người vẫn chưa đi hết toàn trường.

Vì phải về nhà nấu ăn, Cố Mạch Hàn nói sẽ đưa Diệp Mộ Sanh đi dạo tiếp vào buổi chiều, sau đó lái xe đến nhà Diệp Mộ Sanh.

Trở lại tiểu khu, Diệp Mộ Sanh dẫn Cố Mạch Hàn đi thang máy lên lầu, đến nhà mình, cậu lấy chìa khóa từ trong túi ra cắm vào ổ.

Vừa định xoay chìa khóa, Diệp Mộ Sanh hơi nhíu mày lại, siết chặt chìa khóa, bất động.

Cậu đột nhiên nhớ tới trong phòng khách có một con mèo nhồi bông đang nằm trên sofa……

“Làm sao vậy?”

Thấy Diệp Mộ Sanh ngây ngẩn cả người, Cố Mạch Hàn hỏi.

“Không sao.”

Diệp Mộ Sanh hơi liếc Cố Mạch Hàn một cái, lắc đầu, xoay chìa khóa mở cửa ra.

Bước vào nhà, Diệp Mộ Sanh lấy một đôi dép lê màu xám nhạt từ trong tủ giày đưa cho Cố Mạch Hàn: “Hàn Hàn, anh thay đôi này đi, chưa ai từng đi cả.”

“Ừ.”

Cầm dép, Cố Mạch Hàn liền bắt đầu thay giày đi dép.

Lúc thay giày, chú ý tới đôi dép lê màu xanh nhạt của Diệp Mộ Sanh cũng giống kiểu của mình, Cố Mạch Hàn khẽ nở một nụ cười.

Hai người cùng đi vào phòng khách, Cố Mạch Hàn đánh giá nhà Diệp Mộ Sanh, ánh mắt bỗng nhiên chạm đến một con mèo nhồi bông màu nâu nằm trên sofa.

Diệp Mộ Sanh vẫn luôn nhìn trộm Cố Mạch Hàn, thấy Cố Mạch Hàn nhìn mèo nhồi bông rồi cười thâm sâu, cậu nhướng mày.

Lúc Diệp Mộ Sanh tới thành phố W, cậu không mang theo bất kỳ con mèo nhồi bông nào mua trên mạng.

Bởi vậy sau khi tới thành phố W cậu lại đặt mua con mèo nhồi bông cùng kiểu dáng và mua thêm một con nhỏ.

Vì thế mèo nhồi bông lớn đặt ở phòng ngủ để buổi tối ôm ngủ.

Mèo nhỏ thì đặt ở phòng khách, lúc xem TV nhàm chán còn có thể ôm.

Nhìn mèo bông trên sofa, lại nhớ tới Diệp Mộ Sanh cực kỳ thích A Cáp, Cố Mạch Hàn nghiêng đầu nhìn Diệp Mộ Sanh bên cạnh, khóe miệng nở nụ cười cưng chiều nói: “Mạc Mạc, cậu là mèo bông khống hả.”

“Trả lời chính xác nhưng không có khen thưởng.”

Đối diện ánh mắt ôn nhu của Cố Mạch Hàn, Diệp Mộ Sanh nghiêm trang đáp.
 
(Edit/Đam Mỹ) Xuyên Nhanh: Vai Ác Nam Thần Đừng Hắc Hóa
chương 145: đại thần cv mỹ nhân thụ & ôn nhu bệnh kiều công (39)


Bởi vì trong lúc huấn luyện quân sự không thể cầm điện thoại, cho nên sau khi Diệp Mộ Sanh cơm nước xong xuôi liền up thông báo tạm off Weibo.

Ngồi ở nhà Diệp Mộ Sanh một lúc, khoảng 1h hai người mới cầm hành lý xuống lầu, sau đó đưa hành lý lên xe của Cố Mạch Hàn.

Ngồi vào xe đóng cửa lại, Cố Mạch Hàn nói với Diệp Mộ Sanh: "Giờ tập trung là ba giờ, còn sớm.

Tôi vừa xem những thứ cậu chuẩn bị rồi, khá đầy đủ đấy, nhưng còn thiếu một số loại thuốc thường dùng, chẳng hạn như thuốc hạ sốt, băng cá nhân.

Mặc dù có thể không cần thiết, nhưng phòng bệnh còn hơn chữa bệnh, vẫn nên chuẩn bị một ít đi.”

“Hàn Hàn, anh thật tri kỷ.”

Diệp Mộ Sanh cười nhìn Cố Mạch Hàn.

Mặc dù nụ cười của Diệp Mộ Sanh nhàn nhạt, nhưng mái tóc ngang trán xoăn tự nhiên, đôi mắt hoa đào sáng ngời, đôi môi mỏng hoàn mỹ hơi giương lên, cùng với giọng nói lanh lảnh, khiến cho Cố Mạch Hàn nhất thời không thể rời mắt.

Tuy ngây ngẩn cả người, nhưng Cố Mạch Hàn rất nhanh hoàn hồn rồi nói: “Chúng ta đến tiệm thuốc trước đi.”

“Được.”

Diệp Mộ Sanh gật đầu, sau đó xoay người nhìn về phía trước.

Lúc mua đồ xong trở lại trường đã hơn hai giờ.

Sau khi dừng xe, Cố Mạch Hàn mở cốp xe, định giúp Diệp Mộ Sanh lấy hành lý thì một chàng trai diện mạo tràn đầy sức sống đi về phía hai người họ.

Đến gần hai người, khi nam sinh thấy rõ gương mặt của Diệp Mộ Sanh, trong mắt hiện lên kinh ngạc, nhưng rất nhanh thu hồi ánh mắt, anh nhìn Cố Mạch Hàn rồi dừng bước lại, bĩu môi u oán nói: “Cố đại hội trưởng rảnh rỗi ghê!”

Đặt vali xuống đất, Cố Mạch Hàn xoay người nhìn nam sinh đang đứng khoanh tay, khóe miệng hơi giương cười nói: "Trông ông cũng rảnh không kém.”

Nam sinh trừng lớn mắt, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tui rảnh hả!

Cố đại hội trưởng, ông có biết giờ tui mới xong việc không, đang chuẩn bị đi ăn cơm trưa đây!

Ông không biết xấu hổ sao?

Ngày khai giảng đầu tiên là lúc bận rộn nhất, là hội trưởng……”

“Vất vả rồi.”

Cố Mạch Hàn liếc nhìn Diệp Mộ Sanh bên cạnh, nhẹ nhàng đặt tay ở trên vai nam sinh, dùng sức véo mạnh cắt ngang lời nam sinh.

Liếc mắt nhìn Cố Mạch Hàn đặt tay ở trên vai mình, nam sinh vẻ mặt bất lực đáp: “Không vất vả không vất vả, có Cố đại hội trưởng ngài vất vả thôi!”

Diệp Mộ Sanh yên lặng đứng ở một bên nghe cuộc trò chuyện của hai người, khi ánh mắt rơi xuống trên người Cố Mạch Hàn, khóe miệng hơi giương lên, trong mắt hoa đào nổi lên ý cười nhè nhẹ.

Cố Mạch Hàn nghiêng đầu bèn chạm phải ánh mắt của Diệp Mộ Sanh, trong lòng ngẩn ra, đang định giới thiệu Diệp Mộ Sanh và nam sinh với nhau, nam sinh lại đi về phía Diệp Mộ Sanh.

Nam sinh mỉm cười thân thiện mà đánh giá Diệp Mộ Sanh, vươn tay cười nói: “Xin chào học đệ, anh là Phương Hạo Thần, là bạn của Cố Mạch Hàn.”

Phương Hạo Thần quen biết Cố Mạch Hàn, nên Diệp Mộ Sanh cũng bắt tay anh, lễ phép nói: “Xin chào học trưởng, tôi là Diệp Mộ Sanh.”

"Hóa ra em tên Diệp Mộ Sanh à!

Sáng nay Mạch Hàn nói đi đón người, nhưng cậu ấy không chịu nói tên cho anh.”

Phương Hạo Thần thu tay nói.

Sau khi kéo cần gạt vali ra, Cố Mạch Hàn ngắt lời: “Hạo Thần, ông chưa ăn trưa thì mau đi ăn, đừng để bị đói.

Tôi dẫn Mạc Mạc đến chỗ tập trung cho tân sinh viên đã.”

Thấy Cố Mạch Hàn lại cầm thùng plastic trên xe, Diệp Mộ Sanh đi đến cầm lấy cái thùng: “Để tôi.”

“Ok ok, dù sao tui cũng đói muốn chết, đi trước đây.

Diệp học đệ, lần sau lại trò chuyện nhé.”

Phương Hạo Thần sờ bụng, sau đó vẫy tay với Diệp Mộ Sanh rồi xoay người rời đi, đi tìm xe mình.

Phương Hạo Thần đi rồi, Cố Mạch Hàn nói: “Mạc Mạc, cậu có nhớ lần đầu tiên gặp mặt, tôi nói với cậu rằng tôi có một người bạn muốn dắt A Cáp đi dạo, nhưng A Cáp ngồi bất động không?"
 
(Edit/Đam Mỹ) Xuyên Nhanh: Vai Ác Nam Thần Đừng Hắc Hóa
chương 146: đại thần cv mỹ nhân thụ & ôn nhu bệnh kiều công (40)


"Người kia chính là Phương học trưởng?"

Diệp Mộ Sanh cầm thùng, ôm vào trong ngực, nhìn về phía Cố Mạch Hàn nói."

Ừm."

Cố Mạch Hàn gật đầu, rầm một tiếng đóng cốp xe lại.

Diệp Mộ Sanh cùng Cố Mạch Hàn cầm hành lý đi đến chỗ tập trung, Phương Hạo Thần lái xe vượt lên chỗ hai người rồi chào hỏi: "Good bye."

Nhưng khi anh nhìn thấy hai người sánh bước bên nhau từ gương chiếu hậu, Phương Hạo Thần bĩu môi thì thầm: "Hừ, bỏ việc mà đi chơi.

Chậc chậc chậc, Mạc Mạc, Mạc Mạc, gọi thân thiết thế, sao không thấy gọi mình là Thần Thần nhể, nhất định có gian tình.

Thôi, lấp đầy bụng mới quan trọng nhất, đói vãi......"

Lúc hai người tới chỗ tập trung vẫn chưa 3h.

Cố Mạch Hàn đứng ở một bên kiên nhẫn giải thích nội dung của khóa huấn luyện quân sự và một số lưu ý cho Diệp Mộ Sanh.

Hành động này khiến cho các cô gái xung quanh rất hưng phấn, trong mắt sáng rực.

Đến 3h, tân sinh viên bắt đầu tập trung, Diệp Mộ Sanh ôm thùng đến bên người Cố Mạch Hàn, cầm lấy vali từ trong tay hắn nói: "Hàn Hàn, tôi đi đây."

"Ừ, đi đi, tôi chờ cậu trở về, cố lên nha."

Cố Mạch Hàn cười nói.

Diệp Mộ Sanh gật đầu, sau đó kéo vali, thẳng đến lúc Diệp Mộ Sanh tới lớp, lúc này Cố Mạch Hàn mới rời đi, chạy đến văn phòng hội học sinh xử lý công việc.

Dưới sự dẫn dắt của giáo viên, sau khi tới căn cứ huấn luyện quân sự, các tân sinh viên bắt đầu phân chia ký túc xá.

Một ký túc xá có tám người, những người cùng ký túc xá với Diệp Mộ Sanh rất hòa đồng.

Sáng hôm sau, tân sinh viên đại học W chính thức bắt đầu khóa huấn luyện quân sự, khi Diệp Mộ Sanh bước ra sân thể dục trong bộ quân phục, cậu đã thành công khiến các cô gái gọi tên.

May mà có huấn luyện viên ở đây, nếu không có lẽ Diệp Mộ Sanh sẽ lại bị bao vây.

Năng lực thích ứng hoàn cảnh của Diệp Mộ Sanh rất mạnh, cậu đã sớm thích nghi với cuộc sống huấn luyện quân sự gian khổ.

Huấn luyện quân sự rất cam go và mệt mỏi, bất kể nắng nóng hay mưa gió, nội dung huấn luyện quân sự vẫn tiếp tục tiến hành như bình thường.

Ngày này qua ngày khác, thế trận cầm quân dài đằng đẵng, những cú đá không dứt, những pha tắc trách không ngớt khiến những học trò mỏng manh dần mạnh mẽ hơn.

Dù đã nghĩ đến việc bỏ cuộc, rơi nước mắt và tức giận, nhưng tất cả họ đều chiến thắng chính mình hết lần này đến lần khác.

Diệp Mộ Sanh theo chuyên ngành phát thanh truyền hình, chuyên ngành này có rất nhiều người trong giới võng phối, hơn nữa trước đó không lâu Diệp Mộ Sanh cùng Cố Mạch Hàn show mặt lên cả hot search.

Bởi vậy trong lúc học quân sự Diệp Mộ Sanh bị một vài cô gái nhận ra.

Vì thế danh hiệu mỹ nhân lại bị rêu rao trong trường học, thậm chí huấn luyện viên của Diệp Mộ Sanh và lớp của cậu - một người lính soái khí từ học viện quân sự đôi khi còn trêu cậu là mỹ nhân.

Diệp Mộ Sanh mặc dù bất lực, nhưng cậu không còn cách nào khác là giả bộ lạnh lùng.

Nhưng mà Diệp Mộ Sanh càng cao lãnh, các cô gái càng muốn trêu ghẹo.

Buổi tối học quân sự thứ 29, vì ngày mai huấn luyện quân sự sẽ kết thúc nên mọi người sẽ chia tay nhau, những huấn luyện viên hiếm khi không hành hạ mọi người nữa, họ đốt lửa trại, mọi người ngồi thành vòng tròn, trò chuyện và hát cùng nhau.

Diệp Mộ Sanh ngồi dưới đất, hai tay đặt ở đầu gối, vừa nghe người khác hát vừa ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đầy sao.

Sau khi người đứng giữa hát xong, cô gái bên cạnh Diệp Mộ Sanh nói: "Mỹ nhân, hay là cậu vào giữa hát một bài đi, bài Tô Mạc Già được không?"

"Đúng đúng đúng, mỹ nhân hát đi!

Mỹ nhân hát đi!"

Một người khác cũng lên tiếng, sau đó mọi người hùa theo bảo Diệp Mộ Sanh hát.

Giọng nói các cô gái quá lớn, trực tiếp ảnh hưởng tới lớp khác, làm lớp họ đều nhìn lại đây.

Diệp Mộ Sanh thở dài, sau đó đứng lên, đi tới phía giữa.

Khi mọi người trật tự lại và nín thở chờ Diệp Mộ Sanh hát Tô Mạc Già, Diệp Mộ Sanh mới hạ giọng và hát rõ ràng: "Đoàn kết chính là sức mạnh, đoàn kết chính là sắt gang...."

______
Editor: học quân sự mệt vl, tôi không muốn nhớ tới nữa huhu
 
(Edit/Đam Mỹ) Xuyên Nhanh: Vai Ác Nam Thần Đừng Hắc Hóa
chương 147: đại thần cv mỹ nhân thụ & ôn nhu bệnh kiều công (41)


Sau màn diễu binh vào sáng ngày cuối cùng của huấn luyện quân sự là khép lại tháng ngày huấn luyện của các tân sinh viên Đại học W.

Sau khi tập trung để giải tán, các lớp luyến tiếc các huấn luyện viên đẹp trai, đặc biệt là các cô gái, vì thế hầu hết mọi người chạy tới quấn lấy huấn luyện viên, hỏi phương thức liên lạc.

Diệp Mộ Sanh đang cầm giấy khen đứng đầu đội ngũ trên tay, cậu liếc mắt nhìn mấy cô gái đang khóc rưng rức vây quanh các huấn luyện viên, khi đang chuẩn bị rời đi, có người đột nhiên vỗ vai Diệp Mộ Sanh: “Mỹ nhân, cậu xem ai tới kìa?”

Diệp Mộ Sanh quay đầu, nhìn theo tầm mắt của người đó, cậu thấy Cố Mạch Hàn đang đi về phía mình.

Khi hai ánh mắt chạm nhau, lúc đầu Diệp Mộ Sanh rất ngạc nhiên, sau đó mỉm cười.

Bởi vì có hướng dẫn vị trí boss phản diện, cho nên thật ra Diệp Mộ Sanh đã sớm biết ngay từ khi bắt đầu diễu binh thì Cố Mạch Hàn đã tới rồi.

Thấy Diệp Mộ Sanh nhìn mình, Cố Mạch Hàn bước nhanh hơn về phía Diệp Mộ Sanh đang mặc quân phục.

Mà Diệp Mộ Sanh cũng nhấc chân bước về phía hắn.

Đi đến trước mặt nhau, hai người đồng thời dừng lại, trong mắt mang theo ý cười, nhìn nhau.

Một lúc sau, cả hai lên tiếng cùng một lúc.

“Hàn Hàn……”

“Mạc Mạc……”

Cả hai đều không ngờ rằng người kia sẽ lên tiếng, sửng sốt vài giây, hai người đều cười.

Nhìn Diệp Mộ Sanh học quân sự một tháng nhưng vẫn trắng nõn, mặc quân phục tạo ra cảm giác cấm dục, Cố Mạch Hàn ôn nhu nói: “Chúc mừng cậu đã kết thúc một tháng quân sự, còn có giải nữa.”

“Cảm ơn.”

Diệp Mộ Sanh đáp.

Cố Mạch Hàn cười nói: “Đi thôi, tôi giúp cậu lấy đồ từ ký túc xá, đợi chút nữa tiện đưa cậu về nhà.”

“Tôi vốn dĩ định gọi xe trở về, không ngờ anh lại đến.”

Diệp Mộ Sanh nhấp miệng, cởi chiếc mũ lưỡi trai để lộ mái tóc ngắn xoăn tự nhiên, vừa nói vừa sửa tóc.

Liếc nhìn bàn tay khớp xương rõ ràng của Diệp Mộ Sanh, Cố Mạch Hàn nói: “Gọi xe quá phiền phức, vừa hay sáng nay tôi không có tiết nên tới đón cậu.

Chúng ta về ký túc xá thu dọn đồ đạc trước đi.”

Cố Mạch Hàn xoay người về phía trước, Diệp Mộ Sanh không nhúc nhích, cậu đứng đó nhìn bóng lưng của Cố Mạch Hàn, gọi: “Hàn Hàn……”

“Làm sao vậy?”

Cố Mạch Hàn ngoảnh lại, nhìn về phía Diệp Mộ Sanh cầm mũ hỏi.

Diệp Mộ Sanh nhìn Cố Mạch Hàn muốn nói lại thôi, lúc Cố Mạch Hàn muốn hỏi lại Diệp Mộ Sanh thì cậu lại đội mũ lên, bước một bước nói: “Không có gì, đi thôi.”

Nhìn Diệp Mộ Sanh lướt qua mình bước về trước, trong mắt Cố Mạch Hàn hiện lên nghi hoặc, sau đó đi theo.

Về đến ký túc xá và thu dọn đồ đạc xong xuôi, Diệp Mộ Sanh cởi quân phục và mặc quần áo thường ngày, hai người cầm hành lý lên xe của Cố Mạch Hàn.

Trong xe, Cố Mạch Hàn nói với Diệp Mộ Sanh bên cạnh: “Mạc Mạc, đến nhà tôi trước nhé.

Hôm qua tôi đã mua thức ăn, bây giờ đã hơn 11 giờ, đến nhà tôi ăn cơm đi.

Cơm nước xong tôi lại đưa cậu về nhà.”

Nghe Cố Mạch Hàn nói đến nhà hắn, Diệp Mộ Sanh nghĩ tới A Cáp lông mềm mại, lập tức gật đầu đáp: “Ok, cảm ơn Hàn Hàn.”

"Từ đây đến nhà tôi mất khoảng nửa giờ lái xe, rất nhàm chán.

Cậu không mang theo điện thoại di động thì cứ chơi của tôi.

Mật khẩu là 24680."

Nghĩ đến Diệp Mộ Sanh không mang điện thoại trong thời gian huấn luyện quân sự, Cố Mạch Hàn đã đưa điện thoại cho Diệp Mộ Sanh.

Diệp Mộ Sanh không cầm điện thoại, lắc đầu: “Cảm ơn, không cần.

Tôi nói chuyện với anh thì sẽ không nhàm chán nữa.”

Cố Mạch Hàn cất điện thoại mỉm cười: “Vậy được, chúng ta tâm sự đi.

Hay là Mạc Mạc kể cho tôi một chút về một tháng học quân sự của cậu nhé.”

“Được.”

Diệp Mộ Sanh gật đầu.
 
(Edit/Đam Mỹ) Xuyên Nhanh: Vai Ác Nam Thần Đừng Hắc Hóa
chương 148: đại thần cv mỹ nhân thụ & ôn nhu bệnh kiều công (42)


Khi đến nhà Cố Mạch Hàn, vừa bước chân vào sân, A Cáp đã chạy về phía hai người họ, nhưng không phải về hướng chủ nhân Cố Mạch Hàn của nó, mà là Diệp Mộ Sanh.

“……”

Nhìn A Cáp ngoan ngoãn để Diệp Mộ Sanh vuốt ve, Cố Mạch Hàn yên lặng đóng cửa lại.

“Hôm nay trời không nắng mấy, Mạc Mạc cùng A Cáp chơi ở sân nhé, nếu nóng thì vào nhà, tôi đi chuẩn bị cơm trưa trước.”

Cố Mạch Hàn nói.

Diệp Mộ Sanh ngồi xổm bên cạnh A Cáp ngẩng đầu, nhìn về phía Cố Mạch Hàn, nhẹ nhàng cười nói: “Được, Hàn Hàn vất vả rồi.”

“Không sao cả, không vất vả.”

Cố Mạch Hàn cũng cười, sau đó đi vào nhà.

Cố Mạch Hàn đi rồi, Diệp Mộ Sanh nhớ tới chậu hoa hải đường tháng 8 nở rộ kia.

Mà khi Diệp Mộ Sanh nhìn sang vị trí hoa hải đường lại ngây ngẩn cả người.

Dưới ánh nắng ấm áp, cành hải đường khô, lá dài rộng, thoạt nhìn là biết được nuôi dưỡng rất tốt, nhưng trên cành lại không còn một bông hoa nào.

Hoa hải đường đã héo tàn…

Thấy Diệp Mộ Sanh đứng bất động, A Cáp mở to đôi mắt màu lam, dùng đầu cọ vào tay Diệp Mộ Sanh, muốn khiến cho Diệp Mộ Sanh chú ý.

Trên tay truyền đến xúc cảm mềm mại thoải mái, Diệp Mộ Sanh lấy lại tinh thần, ôn nhu mà xoa đầu A Cáp: “Ngoan, anh không sao.”

Làm cơm xong, Cố Mạch Hàn thấy Diệp Mộ Sanh cùng A Cáp còn chưa vào nhà, liền ra ngoài gọi cậu vào ăn cơm.

Cơm nước xong xuôi, hai người cùng nhau dọn dẹp bát đũa, Diệp Mộ Sanh nói: “Để tôi rửa bát cho.”

Cố Mạch Hàn nhìn lướt qua tay Diệp Mộ Sanh, cười nói: “Cậu tới nhà của tôi thì chính là khách, nào có đạo lý để khách rửa bát bao giờ.”

Diệp Mộ Sanh nhướng mày nói: “Ngày đó anh tới nhà của tôi là anh rửa bát.”

Ngày chuẩn bị tới căn cứ quân sự, hai người đến nhà Diệp Mộ Sanh ăn cơm, cơm nước xong Cố Mạch Hàn aka khách tự giác dọn bát đũa, rồi bảo Diệp Mộ Sanh đi chuẩn bị đồ dùng cho huấn luyện quân sự.

“Hôm đó không phải cậu cần thu dọn hành lý à?

Tôi mới chủ động đi rửa bát.

Hôm nay tôi lại không có việc gì, hơn nữa chỉ có mấy cái bát mà thôi, rửa rất nhanh là xong rồi.

Nghe lời, đừng tranh với tôi, cậu đi xem TV một lát đi.”

Nói xong, Cố Mạch Hàn trực tiếp cầm lấy bát đũa vào phòng bếp.

“……”

Diệp Mộ Sanh nhìn bóng lưng của Cố Mạch Hàn, trong lòng có chút bất đắc dĩ.

Rốt cuộc không biết là cậu chữa khỏi vai ác hay là vai ác chữa khỏi cậu nữa…

Cố Mạch Hàn với tính cách ôn nhu săn sóc quả thực chính là một người đàn ông tốt…

Nhớ tới trong cốt truyện, cách Cố Mạch Hàn đối xử với nữ chủ sau khi bị hắc hóa, Diệp Mộ Sanh hơi nhăn mày lại, mắt hoa đào trở nên sâu thẳm.

Cố Mạch Hàn là một người thuộc tips bệnh kiều ẩn, hơn nữa cậu đột nhiên nhớ ra lúc cậu đang học huấn luyện quân sự thì hình như nữ chủ đã trở về giới võng phối rồi.

Như vậy Cố Mạch Hàn nhất định sẽ tham gia trong bài mừng nữ chủ trở về.

Xem ra cậu cần tăng tốc, tìm một cơ hội thổ lộ.

Từ đủ loại hành vi của Cố Mạch Hàn, hắn hẳn là có cảm tình với cậu…

Cố Mạch Hàn rửa bát xong rồi lau khô bàn, cởi tạp dề, nói với Diệp Mộ Sanh đang xem TV ở phòng khách: “Đi thôi Mạc Mạc, tôi đưa cậu về nhà.”

“Tôi không vội, anh nghỉ ngơi một lát trước đi.”

Diệp Mộ Sanh nói.

“Không sao, rửa bát thôi mà, không mệt.

Sau khi đưa cậu về nhà, tôi còn phải đến trường học, chiều nay tôi có khóa.”

Cố Mạch Hàn cười nói.

Diệp Mộ Sanh nhìn chằm chằm Cố Mạch Hàn vài giây, nhấp miệng, hỏi: “Anh đối với ai cũng sẽ ôn nhu săn sóc như vậy sao?”

Cố Mạch Hàn ngẩn ra, giương môi cười nói: “Mặc dù không phải đối xử với ai cũng thế, nhưng đối với bạn bè tôi đều như vậy.”

Nghe Cố Mạch Hàn nói như vậy, Diệp Mộ Sanh nghĩ tới người bạn mà Cố Mạch Hàn vì đi đón cậu đã ném công việc của hội học sinh cho người ấy - Phương Hạo Thần, không khỏi nhướng mày nói: “Thế à?”

Cố Mạch Hàn còn chưa mở miệng, Diệp Mộ Sanh nói tiếp: “Đúng rồi, ngày 6-10 là sinh nhật tôi, anh có thể tới hội nhạc mừng sinh nhật tôi làm khách quý không?”

“Đương nhiên có thể.”

Cố Mạch Hàn đáp.
________
má, Cố Mạch Hàn đáng iu quá, chả bù cho ngiu tui, hôm tui ăn ở nhà ổng tui phải rửa bát :))))
 
Back
Top