Wattpad  (Edit/Đam Mỹ) Xuyên Nhanh: Vai Ác Nam Thần Đừng Hắc Hóa

(Edit/Đam Mỹ) Xuyên Nhanh: Vai Ác Nam Thần Đừng Hắc Hóa
Chương 60 thần y yêu nghiệt thụ &giáo chủ biến thái công ( 11 )


Edit by Cá Trèo Cây Diệp Mộ Sanh dùng áo ngoài của Quân Khanh Mặc xoa xoa máu xung quanh miệng vết thương, sau đó một bên vận khởi nội lực trợ giúp Quân Khanh Mặc điều chỉnh hơi thở, một bên cầm lấy ngân châm đặt trên người Quân Khanh Mặc."

Trước kia vết thương này phát tác, thời điểm vỡ ra, ngươi chịu đựng như thế nào?"

Diệp Mộ Sanh hỏi.Vết thương này tuy không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng lại có thể làm cả người đau đớn như bị xuyên tim, sống không bằng chết, phải có nghị lực rất lớn mới có thể chịu đựng.Trong cốt truyện, sau lưng Quân Khanh Mặc không có chỗ thương này, nói vậy Quân Khanh Mặc hẳn là tự mình tìm được phương pháp khôi phục.

Chỉ là nếu muốn làm thương này khôi phục, cũng phải cần mấy tháng.Bởi vậy, trước khi Quân Khanh Mặc tìm được phương pháp khôi phục, cũng đã phải trải qua vô số lần thống khổ bị miệng vết thương tra tấn."

Mẫu thân của ta đang chờ ta về nhà, cả thế giới này bà chỉ có ta.

Vì thế, vô luận thống khổ lớn như nào ta đều có thể cắn răng chịu đựng."

Quân Khanh Mặc nghĩ đến mẫu thân của mình, đôi mắt hiện lên nhu tình hiếm thấy, không tự chủ được mà nói với Diệp Mộ Sanh.Nghe thấy Quân Khanh Mặc nói như vậy, tay Diệp Mộ Sanh cầm kim dừng một chút, sau đó cười nói "Có nhi tử như ngươi, nương ngươi nhất định thực hạnh phúc."

"Hạnh phúc......

Ta sẽ làm bà hạnh phúc."

Quân Khanh Mặc tiếp tục nói.

Hắn sở dĩ kiên trì hết thảy, làm hết thảy, đều là vì muốn làm mẫu thân Vu Lâm Nhi hạnh phúc.Một lát sau, Diệp Mộ Sanh gỡ ngân châm xuống, từ trong ngực lấy ra mấy cái bình sứ nhỏ cùng một bao thuốc bột, đem thuốc bột trộn lẫn ở trong một cái bình sứ, liếc liếc mắt nhìn miệng vết thương của Quân Khanh Mặc một cái, Diệp Mộ Sanh lộ ra một tia ý cười.Diệp Mộ Sanh lắc lắc bình sứ, làm dược trong bình sứ cùng thuốc bột dung hợp với nhau.

Cảm thấy ổn rồi, Diệp Mộ Sanh mới gỡ nút đậy bình sứ xuống, đem thuốc bột bên trong rắc đều đều vào miệng vết thương của Quân Khanh Mặc."

Không hổ là đồ đệ của Bạch Sầu."

Quân Khanh Mặc nhìn không trung xanh lam tán dương, tiếng nói thanh lãnh rõ ràng hữu lực hơn so với vừa nãy nhiều.Thương này có nghiêm trọng bao nhiêu thì Quân Khanh Mặc cũng định tự mình thanh trừ, vốn dĩ để Diệp Mộ Sanh trị liệu chỉ là xuất phát từ bất đắc dĩ, lại không có nghĩ đến, trải qua quá trình châm kim như vậy, toàn thân dần dần khôi phục."

Quá khen."

Diệp Mộ Sanh cười cười, tiếp tục dùng áo ngoài Quân Khanh Mặc lau đi huyết đen mới chảy ra sau lưng hắn "Chẳng qua, quần áo này của công tử khả năng phải bỏ đi."

"Không ngại."

Quân Khanh Mặc rũ đôi mắt xuống, dùng dư quang nhìn lướt qua kiếm bên kia, nhàn nhạt nói.Gió mang theo lạnh lẽo nhè nhẹ đánh úp lại, tuy rằng hiện tại đã sắp đến mùa xuân, nhưng nhiệt độ không khí như cũ vẫn chưa cao lên, người tập võ vốn không sợ lạnh.Nhưng thể lực Quân Khanh Mặc vừa mới khôi phục, thân thể lại để trần, thấy vậy Diệp Mộ Sanh không khỏi hỏi "Công tử lạnh không?"

"Không lạnh."

Quân Khanh Mặc nói."

Ừm, không lạnh thì tốt.

Lạnh cũng không có quần áo để mặc."

Diệp Mộ Sanh vừa nói, vừa đem vạt áo ngoài của Quân Khanh Mặc xé thành nhiều mảnh, làm băng vải, băng bó miệng vết thương Quân Khanh Mặc. (=)))))"......"

Quân Khanh Mặc trầm mặc không nói.Bởi vì vết thương của Quân Khanh Mặc là ở phần lưng, bởi vậy thời điểm băng bó miệng vết thương, Diệp Mộ Sanh tự nhiên phải vòng qua trước ngực Quân Khanh Mặc.Ánh mắt chạm đến vết sẹo chi chít trước ngực Quân Khanh Mặc, cặp mắt hoa đào của Diệp Mộ Sanh dần dần hiện lên tia thâm thúy không biết nghĩ đến cái gì.Đem miệng vết thương băng bó xong, Diệp Mộ Sanh nhìn lướt qua áo trong dính máu tươi của Quân Khanh Mặc.

Tuy rằng ô uế nhưng có cái mặc còn hơn không.Khi cậu đang muốn giúp hắn mặc áo trong vào thì Quân Mặc Khanh lại cầm lấy áo trong, đứng dậy tự mình mặc vào.Diệp Mộ Sanh cũng đứng lên theo, từ trong ngực móc ra một cái bình sứ, đổ ra một viên thuốc, đưa cho Quân Khanh Mặc "Ăn vào."
 
(Edit/Đam Mỹ) Xuyên Nhanh: Vai Ác Nam Thần Đừng Hắc Hóa
Chương 61 thần y yêu nghiệt thụ & giáo chủ biến thái công ( 12 )


Edit by Cá Trèo Cây Thấy Quân Khanh Mặc liếc mắt nhìn viên thuốc trong tay mình một cái, không có động.

Diệp Mộ Sanh nhướng mày, mắt hoa đào mỉm cười, nói “Như thế nào?

Sợ là độc dược?

Ha hả, nếu ta muốn hạ độc, ngươi hiện tại còn có thể đứng lên?”

Diệp Mộ Sanh nói xong, Quân Khanh Mặc do dự một lát, cuối cùng vẫn là tiếp nhận viên thuốc rồi nuốt vào.

Không lâu sau, Quân Khanh Mặc liền cảm giác được trong cơ thể mình truyền đến một cỗ ấm áp.“Đây là Ý Noãn Hoàn, giúp ngươi tạm thời tăng nhiệt độ cơ thể, tan đi hàn ý, còn giúp trong cơ thể ngươi nhanh chóng khôi phục, điều tức hơi thở, hơn nữa không có tác dụng phụ.

Dược liệu luyện chế Ý Noãn Hoàn rất khó tìm.”

Thấy Quân Khanh Mặc kinh ngạc liếc mắt nhìn mình một cái, Diệp Mộ Sanh giải thích nói.Quân Khanh Mặc nao nao, con ngươi bình tĩnh lập loè tia phức tạp.

Tuy rằng mới vừa rồi Diệp Mộ Sanh tùy ý hỏi hắn một câu có lạnh hay không, chính hắn cũng đáp không lạnh, cuối cùng Diệp Mộ Sanh trả lời có chút cười nhạo, không thèm để ý.

Nhưng hắn lại chưa từng nghĩ đến Diệp Mộ Sanh vẫn ghi nhớ trong lòng.Hắn đường đường chính chính là giáo chủ Ma giáo sao có thể chịu đựng có người nhìn thấy hắn nghèo túng như thế!

Hơn nữa người này còn cùng mình nói về mẫu thân……“Ân tình của Diệp công tử, ta sẽ tự ghi nhớ.”

Tuy rằng đáy lòng Quân Khanh Mặc cảm xúc muôn vàn, nhưng con ngươi lại bình tĩnh như nước.Diệp Mộ Sanh đang muốn mở miệng, nhưng lại thấy bạch quang chợt lóe, gần trong nháy mắt, kiếm lạnh băng đã chạm đến cổ mình.“Chỉ là sợ đời này, ta chỉ có thể lấy oán trả ơn.”

Quân Khanh Mặc khôi phục thể lực nắm chuôi kiếm, mặt không biểu cảm nói.

Diệp Mộ Sanh không giận mà cười, mắt hoa đào câu nhân chợt lóe, môi mỏng khẽ mở nói “Đời này lấy oán trả ơn, vậy kiếp sau đâu?”

“……”

Quân Khanh Mặc không nghĩ tới người bị kiếm dí vào cổ lại không hề có một chút kinh hoảng khiếp đảm nào, mà còn có thể vân đạm phong kinh (*), mặt đầy ý cười hỏi lại hắn.(云淡风轻): thờ ơ, lạnh nhạt, bình thản, không màng đến điều gì khác, tựa như gió nhẹ mây hờ hừng trôi.Quân Khanh Mặc không có trả lời, Diệp Mộ Sanh cũng chưa hỏi tiếp, cậu tính toán thời gian hiệu quả ngấm dược, Diệp Mộ Sanh lại nói “Công tử có từng nghe qua một chuyện xưa?”

“Chuyện xưa gì?”

Mày kiếm Quân Khanh Mặc nhăn lại, con ngươi càng thêm u ám thâm thúy.

Hắn cảm giác có điểm không thích hợp, Diệp Mộ Sanh thật sự là quá bình tĩnh.Gió nhẹ nhàng thổi tóc Diệp Mộ Sanh, hồng y yêu diễm bay múa theo tóc đen, mắt hoa đào của Diệp Mộ Sanh hiện lên tia xảo trá, cười nói “Nông phu và xà.” (*)Diệp Mộ Sanh vừa dứt lời, Quân Khanh Mặc phát hiện không ổn, tay nhanh chóng dùng sức, nhưng kiếm sắc bén vừa mới xoẹt một đường ở cổ trắng nõn của Diệp Mộ Sanh, thì Quân Khanh Mặc đột nhiên cảm thấy cả người vô lực.Mí mắt Quân Khanh Mặc càng ngày càng tối lại, bóng người trước mắt cũng càng ngày càng mơ hồ.Không xong……Thấy hiệu quả của dược phát tác, Diệp Mộ Sanh nhân cơ hội cướp kiếm đi, cậu mỉm cười nhìn vẻ mặt Quân Khanh Mặc không cam lòng cùng ý đồ muốn dùng nội lực phản kháng dược.Bất quá mấy giây sau, Quân Khanh Mặc không kịp tự hỏi, đôi mắt không chịu theo khống chế liền hoàn toàn khép lại.Ở thời điểm Quân Khanh Mặc sắp ngã xuống đất, Diệp Mộ Sanh nhanh chóng ném kiếm xuống, chuyển người qua trước mặt Quân Khanh Mặc rồi duỗi tay ôm lấy hắn.Lúc Diệp Mộ Sanh còn đi theo Bạch Sầu để học y thuật, Bạch Sầu liền kể cho Diệp Mộ Sanh về chuyện xưa ‘ nông phu và xà ’ này, thực ra cậu sớm đã biết.Ông nói cho Diệp Mộ Sanh nghe, tuy bọn họ là y giả, nhưng nếu chẳng phân biệt được tính thiện ác, nhân từ nương tay cứu nhầm người ác độc giống con xà, thì cuối cùng chính mình sẽ bị mất mạng.Tuy rằng Quân Khanh Mặc âm ngoan biến thái đều là bởi vì quá khứ thống khổ tạo thành, nhưng Diệp Mộ Sanh cũng không thể dám chắc Quân Khanh Mặc sẽ không cắn lại mình giống xà.Nếu Quân Khanh Mặc thật sự cắn ngược lại mình, như vậy cậu không có khả năng là đối thủ của Quân Khanh Mặc đã khôi phục công lực.

Bởi vậy vì để phòng ngừa, Diệp Mộ Sanh liền cho mê dược đặc chế bỏ vào bình sứ.
*****
Editor có lời muốn nói:"Nông phu và xà": Vào một buổi sớm mùa đông một bác nông phu ra đồng.

Bác chợt thấy có một con rắn đang nằm dài trên mặt đất, lặng im và cứng đờ vì lạnh.

Mặc dù biết rắn là loài nguy hiểm chết người, bác vẫn nhặt nó lên và ôm nó vào ngực bác để sưởi cho nó sống lại.

Chẳng mấy chốc con rắn đã cựa quậy được, và khi nó đã tỉnh hẳn, nó liền cắn người đã có lòng tốt cứu lấy sinh mạng của nó.

Cú táp hết sức nguy hiểm và bác nông phu biết rằng mình sẽ chết.

Khi bác trút hơi cuối cùng, bác nói với mọi người xung quanh: “Hãy lấy cái chết của tôi làm bài học, đừng bao giờ thương hại những kẻ vô ơn”. [Trích trong bộ sưu tập về chuyện ngụ ngôn của Aesop]
 
(Edit/Đam Mỹ) Xuyên Nhanh: Vai Ác Nam Thần Đừng Hắc Hóa
Chương 62 thần y yêu nghiệt thụ & giáo chủ biến thái công ( 13 )


Edit by Cá Trèo Cây Nhìn Quân Khanh Mặc ngất xỉu, mắt hoa đào Diệp Mộ Sanh lập loè tia bất đắc dĩ.

May mắn là cậu hạ dược Quân Khanh Mặc trước, bằng không với tính cách của Quân Khanh Mặc, chỉ sợ hiện giờ mình cũng như bốn tên Ác Nhân Cốc, thành một khối thi thể lạnh như băng, nói không chừng đầu cũng lìa khỏi thân.Bất quá cậu đã cố sức giảm bớt thống khổ của Quân Khanh Mặc, hắn đã không cảm tạ thì thôi, cư nhiên còn lấy oán trả ơn, cậu phải giáo huấn cho hắn biết mặt.Ánh mắt Diệp Mộ Sanh quét một vòng xung quanh, đương khi mắt chạm đến một cây đại thụ trong rừng, khóe miệng gợi lên một tia cười gian.Không biết qua bao lâu sau, Quân Khanh Mặc chậm rãi thanh tỉnh, đập vào mắt chính là rễ cây, lá cây vươn dài chạm trên mặt đất, trời xanh mây trắng như đang chạy thẳng, toàn bộ thế giới đều điên đảo.Quân Khanh Mặc nhíu nhíu mày, muốn động tay động chân, lại phát hiện tay chân chính mình đều không động đậy được, như là bị thứ gì cột lấy.Ngước mắt lên nhìn xem, Quân Khanh Mặc mới phát hiện tất cả người mình đều bị cột lấy, giống như kén tằm trên cây.“Diệp Mộ Sanh!”

Sắc mặt Quân Khanh Mặc đen xuống, nghiến răng nghiến lợi nói.

Diệp Mộ Sanh này thế mà dám nhân lúc hắn ngất xỉu đem hắn treo ở trên cây!Quân Khanh Mặc vận khởi nội lực phá vỡ thứ buộc trụ hắn, Quân Khanh Mặc lộn mèo về phía trước.

Ở thời điểm xoay người giữa không trung, Quân Khanh Mặc lúc này mới chú ý tới mình mặc một thân hồng y.Rơi xuống đất nháy mắt, ngửi thấy hồng y trên người mang theo hương dược nhàn nhạt, tức giận trong mắt Quân Khanh Mặc dần dần tan đi, đổi thành nghi hoặc khó hiểu.Lúc hắn ngất xỉu, vốn dĩ hắn cho rằng lần này chết chắc rồi, lại không có nghĩ tới Diệp Mộ Sanh sẽ lưu lại một mạng cho hắn, cũng không nghĩ tới Diệp Mộ Sanh sẽ đem hắn trói lại ở trên cây, dùng phương thức này làm nhục hắn.Bất quá để cho Quân Khanh Mặc kinh ngạc chính là rõ ràng hắn đã định lấy oán trả ơn, kề kiếm trên cổ Diệp Mộ Sanh.

Diệp Mộ Sanh để lại cho hắn một mạng không nói, nhưng còn lấy quần áo mặc cho hắn.Cởi áo ngoài màu hồng trên người ra, Quân Khanh Mặc vốn định đem hủy diệt nó, nhưng khi vận nội lực ra, Quân Khanh Mặc lại đột nhiên không hạ thủ được.Nhìn hồng y loá mắt như máu tươi, Quân Khanh Mặc nhấp nhấp miệng, con ngươi thâm thúy nổi lên thần sắc phức tạp.Đúng lúc này gió đêm phất qua, thổi trúng lá cây làm vang tiếng, Quân Khanh Mặc đột nhiên ngửi được trong không trung có mùi nhàn nhạt, cơ hồ như không, nhưng lại là mùi hương rất đặc biệt.Ánh mắt đảo qua, Quân Khanh Mặc liền tìm ra ngọn nguồn làm khí bay ra là tro tàn màu xám trên mặt đất.

Nơi này sao lại có loại đồ vật này?Tro tàn vung vãi khắp nơi, chung quanh còn lưu vài vết máu.

Nháy mắt Quân Khanh Mặc như nghĩ tới cái gì, nhíu mày.Thi thể 4 tên Ác Nhân Cốc không thấy đâu, mà tro tàn này lại vung khắp nơi, không cần nghĩ cũng có thể đoán được phỏng chừng chính là thi thể 4 tên kia biến thành.Đến nỗi vì cái gì trong thời gian ngắn như vậy liền biến thành một đống tro tàn, thì Diệp Mộ Sanh thân là đồ đệ độc y thánh thủ tự nhiên có thể làm được.Lại một trận gió đêm thổi qua, tro tàn phi tán khắp nơi, Quân Khanh Mặc lại ngửi thấy được cỗ khí vị nhàn nhạt kia.

Tuy rằng khí vị thực nhẹ, hơn nữa lại không hôi, nhưng Quân Khanh Mặc một bộ lộ ra biểu tình ghét bỏ.Quân Khanh Mặc vừa định đem quần áo ném vào đống tro tàn, nhưng quần áo vừa thoát ly khỏi bàn tay trong nháy mắt, Quân Khanh Mặc lại nhanh chóng nắm nó lên.“Diệp Mộ Sanh nếu ngươi không nhân cơ hội giết ta, như vậy ngươi liền chuẩn bị tốt để xuống địa ngục đi.”

Quân Khanh Mặc cười lạnh nói.Nói xong Quân Khanh Mặc liền mang hồng y theo, cầm lấy kiếm cắm trên mặt đất, vận khởi khinh công đạp cây, rời đi.
 
(Edit/Đam Mỹ) Xuyên Nhanh: Vai Ác Nam Thần Đừng Hắc Hóa
Chương 63 thần y yêu nghiệt thụ & giáo chủ biến thái công ( 14 )


Edit by Cá Trèo Cây

Từ ngày ấy đem Quân Khanh Mặc cột vào trên cây, sau khi rời đi, Diệp Mộ Sanh liền cầm đàn, một bộ hồng y, dùng y thuật tế thế cứu nhân giống nguyên chủ, lưu lạc giang hồ.

Mấy tháng sau, Diệp Mộ Sanh đã dần dần có danh tiếng.

Không cần cậu chủ động đi tìm bệnh nhân, liền sẽ có người tự động đưa tới cửa.

Sau đó, Diệp Mộ Sanh cứu được chi tử võ lâm minh chủ Thu Chỉ Vọng, hoàn toàn đạt được danh thần y.

Diệp Mộ Sanh không yêu thích bạch y xuất trần thoát tục để phù hợp thân phận y giả giống nguyên chủ, ngược lại cậu thường xuyên mặc một bộ hồng y yêu dã.

Hồng y như máu tươi càng nổi bật làn da như sứ của Diệp Mộ Sanh, mặt mày như họa, đặc biệt là cặp mắt hoa đào trong sáng như nước lưu động, luôn mang theo ý cười nhè nhẹ, một loại mị lực không thể miêu tả.

Mỗi khi gió nhẹ phất qua, hồng y yêu diễm, tóc dài đen như mực hỗn loạn theo gió phiêu lãng, khóe miệng Diệp Mộ Sanh mỉm cười, mị nhãn như tơ, chỉ có thể dùng hai chữ kinh diễm để hình dung, quả thực là một yêu nghiệt!

Bởi vậy dung mạo của Diệp Mộ Sanh cũng nổi tiếng khắp thiên hạ giống y thuật của cậu, điều này làm cho Diệp Mộ Sanh rất là bất đắc dĩ.

Cậu thích mặc hồng y, không phải bởi vì màu đó kinh diễm lóa mắt cỡ nào, mà là bởi vì như màu huyết, cũng giống màu của hoa hải đường.

Ngày hôm nay, sau cơn mưa trời lại sáng, Diệp Mộ Sanh mặt mày mỉm cười dừng bước ở trước một phủ đệ lịch sự tao nhã.

Trên đại môn phủ đệ giắt tấm biển gỗ, mặt trên rồng bay phượng múa đề to hai chữ “Kỳ phủ”, mưa to qua đi còn vương vài giọt nước ở mái hiên yên lặng nhỏ giọt xuống trên mặt đất thành một vòng gợn sóng.

Bên trong có một thủ vệ gia đinh, hắn nhìn thấy Diệp Mộ Sanh đứng ở ngoài phủ, liền nói vài câu với một gia đinh khác rồi mở cửa cho Diệp Mộ Sanh vào phủ.

Thoáng nhìn một màn này, trên mặt Diệp Mộ Sanh tươi cười càng sâu.

Cậu bước chân đi qua phủ đệ bước về phía trước, cùng lúc đó tên gia đinh kia cũng chạy chậm lại về phía Diệp Mộ Sanh.

“Kỳ phủ” này nổi tiếng khắp hậu thế về dùng đàn, hiện giờ là một trong năm đại gia tộc lớn nhất trên giang hồ, Giang Nam Yên Vũ Kỳ gia.Kỳ thật hơn hai mươi năm trước, Kỳ gia ở trên giang hồ còn chỉ là một nhị lưu không tính là gia tộc.

Sau này lại bởi vì đương gia Kỳ Đình Tuyết cầm kỹ cao siêu, một bộ phối cầm “Khinh Vũ Mộ Tuyết”, xuất thần nhập hóa, người đàn hợp nhất, nổi tiếng giang hồ.

Khiến cho Kỳ gia thành gia tộc có danh tiếng trên giang hồ, hiện tại càng là đại gia tộc đứng đầu trên năm đại gia tộc.Bởi vì Kỳ gia giống Diệp gia lấy đàn làm vũ khí.

Thế nên Diệp Mộ Sanh vẫn luôn ngẫm nghĩ đến Kỳ gia này, nhưng lại vẫn luôn không có cơ hội tìm hiểu.Bất quá trùng hợp trước đó vài ngày, cậu nhận được tin đương gia Kỳ gia - Kỳ Đình Tuyết.

Vì thế liền lấy cớ, tiến đến Giang Nam.“Xin hỏi công tử chính là thần y Diệp Mộ Sanh Diệp?”

Đi đến trước mặt Diệp Mộ Sanh, gia đinh hơi hơi khom lưng, cung kính hỏi.“Tại hạ là Diệp Mộ Sanh, bất quá, từ 'thần y', Diệp mỗ không dám đương.”

Diệp Mộ Sanh tuy rằng nói như vậy, trên mặt lại là bộ dáng không có khiêm tốn chút nào, nhưng cũng không kiêu ngạo tự đại.Nhìn hồng y nam tử trước mắt cười như gió xuân, nhất cử nhất động câu hồn người, trong lúc nhất thời gia đinh có chút ngây ngẩn cả người “…………”

Diệp Mộ Sanh nhướng mày, đang muốn mở miệng, lại nghe thấy âm thanh đại môn mở ra, quay đầu lại nhìn, liền nhìn thấy, một vị nam nhân trung niên mặc áo xanh thanh nhã, khí chất thật tốt đi cùng vài vị nam nữ cũng mặc quần áo màu xanh lá, đi tới phía cậu.Nam nhân trung niên nho nhã này là đương gia Kỳ gia, Kỳ Đình Tuyết.

Đương khi Diệp Mộ Sanh cũng đi tới cùng đối diện ánh mắt Kỳ Đình Tuyết, Kỳ Đình Tuyết gật gật đầu, Diệp Mộ Sanh lễ phép cười.
********
Editor có lời muốn nói: Mình có edit thêm 1 bộ đam nữa nên cập nhật chương hơi muộn, mong mọi người vẫn ủng hộ QwQ
 
(Edit/Đam Mỹ) Xuyên Nhanh: Vai Ác Nam Thần Đừng Hắc Hóa
Chương 64 thần y yêu nghiệt thụ & giáo chủ biến thái công ( 15 )


Edit by Cá Trèo Cây Thấy Kỳ Đình Tuyết tới, gia đinh lấy lại tinh thần, nghĩ đến mình mới vừa rồi cư nhiên sửng sốt, chậm trễ khách quý, trong lòng hoảng hốt, nhưng thực mau trấn định lại, sau đó cúi đầu vái chào Diệp Mộ Sanh, thật cẩn thận đi về phía sau hướng Kỳ Đình Tuyết.Kỳ Đình Tuyết đi đến trước mặt Diệp Mộ Sanh, ôn nhu cười nói “Quả thực trò giỏi hơn thầy, Diệp thần y tuổi còn trẻ đã danh dương giang hồ, so với Bạch Sầu năm đó, chỉ có hơn chứ không kém.”

“Kỳ tiền bối quá khen, vãn bối tất nhiên là kém hơn sư phó rồi.

Tiền bối có thể xưng vãn bối là Mộ Sanh.”

Diệp Mộ Sanh lặng lẽ đánh giá Kỳ Đình Tuyết nói.Mới vừa rồi đứng xa nhìn Kỳ Đình Tuyết không cảm thấy có cái gì không thích hợp, hiện tại quan sát gần, Diệp Mộ Sanh mới phát hiện Kỳ Đình Tuyết tuy rằng ngoài mặt rất có tinh thần, nhưng sắc mặt lại có chút tái nhợt, đáy mắt lại có quầng thâm nhàn nhạt, trong mắt cất giấu mệt mỏi.Xem ra Kỳ Đình Tuyết đột nhiên thỉnh cậu tới Giang Nam, người phải trị liệu hẳn là chính hắn.

Chỉ là xem mỗi tướng mạo, Diệp Mộ Sanh tuy y thuật tinh vi, nhưng cũng không nhìn ra được hắn bị bệnh gì.Hai người hàn huyên một lát, Kỳ Đình Tuyết giới thiệu các đệ tử Kỳ gia cho Diệp Mộ Sanh, sau đó liền một mình dẫn Diệp Mộ Sanh rời đi.Kỳ Đình Tuyết không dẫn Diệp Mộ Sanh đi tới sảnh tiếp khách mà là tới một sân hẻo lánh.Bởi vì hàng năm tiếp xúc dược, lúc Diệp Mộ Sanh tiến vào sân, khứu giác mẫn cảm, đã ngửi thấy một cỗ thanh hương thuộc về dược liệu thiên nhiên.Nhìn lướt qua hộ vệ gác phòng, mắt hoa đào Diệp Mộ Sanh lóe lóe, cười nói với Kỳ Đình Tuyết bên cạnh “Xem ra Kỳ tiền bối cất chứa không ít dược liệu trân quý.”

Kỳ Đình Tuyết từng nhắc qua với cậu, vô luận cậu có thể trị bệnh được hay không, đều có thâm tạ.

Nói vậy, thâm tạ mà hắn nhắc tới hẳn chính là dược liệu trong phòng này.“Không tồi, bên trong đều là mấy năm nay ta lang bạt giang hồ đoạt được vài dược liệu trân quý.”

Kỳ Đình Tuyết gật gật đầu, nói.Sau khi vào phòng, chỉ thấy ở bốn phía phòng đều được đặt các tủ, mà trên các tủ đặt chỉnh tề rất nhiều dược liệu trân quý.Ánh mắt cậu quét một vòng quanh phòng, lớn lên ở núi Bách Thảo, Diệp Mộ Sanh từ nhỏ đã nhìn quen trân kỳ dị thảo nhưng con ngươi cũng không khỏi hiện lên một tia kinh ngạc, xem xét dược liệu xung quanh phòng.Không nghĩ tới Kỳ Đình Tuyết này cư nhiên góp nhặt nhiều dược liệu như vậy……Tuy những dược liệu này không thể nói là thập phần trân quý, nhưng Kỳ gia lấy đàn làm vũ khí mà có thể có nhiều dược liệu như vậy, cũng xác thật làm Diệp Mộ Sanh có chút kinh ngạc, nhưng đồng thời cũng làm cậu nổi lên lòng nghi ngờ.Thấy biểu tình của Diệp Mộ Sanh, Kỳ Đình Tuyết vừa lòng cười, đi ở phía sau Diệp Mộ Sanh nói “Như thế nào, tới Giang Nam một chuyến này không làm ngươi thất vọng đi?”

Ánh mắt Diệp Mộ Sanh chạm đến một bình sứ trắng được đặt trên cái tủ, thoáng nhìn trên bình ghi ba chữ ‘ Triều Ngọc Lộ ’, Diệp Mộ Sanh thu hồi ánh mắt, nói với Kỳ Đình Tuyết “Đích xác không có thất vọng.”

“Xin hỏi theo như lời yêu cầu trị liệu của Kỳ tiền bối, người cần trị liệu là tiền bối sao.”

Diệp Mộ Sanh lại nói.Kỳ Đình Tuyết cười cười, trả lời “Thật không dám giấu giếm, đúng là ta.……

Hơn nữa ta không phải bị bệnh, mà là trúng cổ.”

“Cổ?”

Diệp Mộ Sanh nhướng mày, hơi kinh ngạc nói.

Kỳ Đình Tuyết trú ở Giang Nam như thế nào sẽ trúng cổ?“Ai, sự tình là như này.

Mấy tháng trước ta nghe nói Lăng Thành có vị thợ làm đàn rất là không tồi, liền muốn đi nhìn một cái, cầu mấy cây đàn cấp cho con cháu dùng.

Lại chưa từng nghĩ đến, ở trên đường gặp một nữ tử mặc quần áo quái dị hại người, ta liền ra tay.

Trong lúc giao chiến với ả, ta nhận ra ả chính là phu nhân Độc Nhứ Nhi.

Nói đến cũng hổ thẹn, cuối cùng ta chẳng những không giết được ả, ngược lại còn trúng cổ.”

Kỳ Đình Tuyết chậm rãi giải thích.
 
(Edit/Đam Mỹ) Xuyên Nhanh: Vai Ác Nam Thần Đừng Hắc Hóa
Chương 65 thần y yêu nghiệt thụ &giáo chủ biến thái công ( 16 )


Editor: Cá Trèo Cây “Kỳ tiền bối không cần tự trách, ngài trượng nghĩa ra tay đã làm vãn bối bội phục rồi.

Chỉ là không nghĩ tới, trên giang hồ có phu nhân Cổ âm ngoan độc ác Độc Nhứ Nhi thế mà đã tới Trung Nguyên.”

Diệp Mộ Sanh trong lúc lơ đãng cẩn thận quan sát Kỳ Đình Tuyết, ngoài mặt ra vẻ kinh ngạc nói.Kỳ thật Diệp Mộ Sanh sớm đã biết Độc Nhứ Nhi tới Trung Nguyên, bởi vì Độc Nhứ Nhi chính là ác nhân đầu tiên bị nam nữ chủ cùng nhau lang bạt giang hồ đánh bại.

Độc Nhứ Nhi này chính là tiểu Boss, mà Quân Khanh Mặc chính là đại Boss.Bất quá Diệp Mộ Sanh không ngờ tới Kỳ Đình Tuyết cùng Độc Nhứ Nhi giao chiến, còn trúng cổ.

Trong cốt truyện, nguyên chủ chưa từng giải cổ cho Kỳ Đình Tuyết, cũng không biết cuối cùng Kỳ Đình Tuyết giải cổ như thế nào.Đi tới Lăng Thành cầu đàn, mục đích Kỳ Đình Tuyết đến Lăng Thành chỉ đơn giản như vậy sao?Kỳ Đình Tuyết lắc đầu hơi hơi thở dài, Diệp Mộ Sanh lại nói “Vãn bối tuy đi theo sư phó học y, nhưng thời điểm được tiếp xúc cổ thuật chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.

Bởi vậy đối với cổ thuật, vãn bối có lẽ cũng không hoàn toàn nắm chắc có thể giải cổ.”

“Không có việc gì, vô luận ngươi có thể trừ bỏ cổ trên người ta hay không thì dược liệu trong căn phòng này đều tùy ngươi lựa chọn, dù sao ta chỉ là một cầm sư, những dược liệu đặt không ở nơi này ta cũng chỉ là tiếc nuối.”

Kỳ Đình Tuyết cười nói.“Vãn bối nhất định sẽ dùng hết toàn lực trừ bỏ cổ cho Kỳ tiền bối.

Phiền Kỳ tiền bối duỗi tay, để vãn bối bắt mạch”.

Khóe miệng Diệp Mộ Sanh nhẹ dương, mắt hoa đào lập loè kiên định.Lời Kỳ Đình Tuyết nói cũng chỉ là lời khách sáo mà thôi, nếu cậu không thể trừ bỏ cổ cho hắn, cậu như thế nào mà lại không biết xấu hổ mở miệng xin dược liệu được.Bất quá vì cái bình ‘ Triều Ngọc Lộ ’ kia, cậu sẽ tự nghĩ cách giải cổ cho Kỳ Đình Tuyết.

Hơn nữa vừa đúng lúc cậu cũng muốn thử xem y thuật của mình có thể trừ bỏ cổ của phu nhân Độc Nhứ Nhi hay không.Thời điểm Diệp Mộ Sanh lại gần bắt mạch, Kỳ Đình Tuyết tự nói rõ chỗ không ổn của mình.

Sau khi Diệp Mộ Sanh bắt mạch xong, hai người đàm luận một phen về vấn đề Kỳ Đình Tuyết đến tột cùng mắc loại cổ ra sao, cùng với làm như thế nào để trừ bỏ cổ.Đại khái khoảng một canh giờ sau, Kỳ Đình Tuyết tự mình đưa Diệp Mộ Sanh tiến đến biệt viện đã chuẩn bị cho cậu, trên đường gặp con vợ cả của Kỳ Đình Tuyết - Kỳ Thiên Tiêu.Kỳ Thiên Tiêu vốn dĩ đang ôm một nữ tử trang điểm diễm lệ, thấy phụ thân tới, lập tức buông nữ tử ra, chạy chậm đến trước mặt Kỳ Đình Tuyết nói, “Phụ thân, Diệp thần y.”

“Xin chào Kỳ công tử.”

Diệp Mộ Sanh gật đầu đánh giá Kỳ Thiên Tiêu nói.“Cả ngày chỉ biết ngoạn nhạc, không biết khắc khổ tu luyện, còn không nhanh luyện đàn.”

Kỳ Đình Tuyết nhíu mày không vui nói.“Vâng vâng vâng, nhi tử biết sai rồi.”

Kỳ Thiên Tiêu tuy rằng đang nói chuyện với Kỳ Đình Tuyết nhưng ánh mắt hắn vẫn dừng lại ở trên người Diệp Mộ Sanh.“Biết sai rồi còn không đi!”

Thoáng nhìn ánh mắt nhi tử nhà mình, sắc mặt Kỳ Đình Tuyết đen lại, ngữ khí tăng thêm rất nhiều.Kỳ Thiên Tiêu không tha mà liếc mắt nhìn Diệp Mộ Sanh một cái rồi mới đi, Kỳ Đình Tuyết nói với Diệp Mộ Sanh “Làm Mộ Sanh chê cười rồi, nhi tử này của ta a thật sự là không biết cố gắng.”

Diệp Mộ Sanh cười cười không nói gì.

Kỳ Thiên Tiêu tuy ngũ quan đoan chính nho nhã, nhưng trong mắt lại che kín sắc dục, làm người ta không khỏi chán ghét.

Khi chạy chậm tới hướng bọn họ, hắn nện bước tuỳ tiện, rõ ràng tập võ không tinh, túng dục quá độ.Sau khi đưa Diệp Mộ Sanh tới biệt viện rồi, Kỳ Đình Tuyết liền rời đi.

Mà chân trước Kỳ Đình Tuyết vừa mới đi, Diệp Mộ Sanh liền nghe thấy hệ thống nhắc nhở Quân Khanh Mặc tới Giang Nam rồi.

Nhưng Diệp Mộ Sanh vẫn chưa lập tức đi tìm Quân Khanh Mặc, mà là đứng ở trước cửa sổ, nhìn cây ngô ngoài cửa sổ đồng thời suy tư kế tiếp nên làm như thế nào.Khi Diệp gia đã xuống dốc, một cái gia tộc nhỏ cũng có thể nhẹ nhàng diệt môn Diệp gia.

Hơn nữa Kỳ gia này cũng là gia tộc lấy đàn làm vũ khí giống với Diệp gia, bởi vậy Kỳ gia có hiềm nghi rất lớn.Nếu đã tới Giang Nam, cậu tự nhiên sẽ cẩn thận xem xét Kỳ gia.

Nếu Kỳ gia này chính là hắc y năm đó diệt Diệp gia, như vậy ngày lành của Kỳ gia còn rất ít.
 
(Edit/Đam Mỹ) Xuyên Nhanh: Vai Ác Nam Thần Đừng Hắc Hóa
Chương 66 thần y yêu nghiệt thụ & giáo chủ biến thái công ( 17 )


Editor: Cá Trèo CâyNgày kế, Diệp Mộ Sanh sáng sớm rời đi, căn cứ theo hệ thống nhắc nhở bắt đầu tìm kiếm vị trí của vai ác, cuối cùng Diệp Mộ Sanh dừng bước ở trên mái hiên một tửu lầu.Nhìn tửu lầu đối diện được xưng là đệ nhất thanh lâu Giang Nam - “Phong Nguyệt Lâu”, khóe miệng Diệp Mộ Sanh giơ lên, gợi lên độ cung.Trong cốt truyện Quân Khanh Mặc không mê tửu sắc, tuy rằng tính cách biến thái, nhưng bởi vì mẫu thân nên hắn chưa bao giờ cưỡng bách bất luận nữ tử nào giao hợp với hắn, cuối cùng cũng chỉ là dùng khổ hình với nữ chủ, làm người nữ chủ đầy thương tích muốn chết không muốn sống mà thôi.Tuy rằng Diệp Mộ Sanh không biết lần này Quân Khanh Mặc tới Giang Nam là vì chuyện gì, nhưng Diệp Mộ Sanh đoán rằng Quân Khanh Mặc hẳn là mang theo Vu Lâm Nhi cùng nhau tới Giang Nam.

Rốt cuộc thì trong cốt truyện, Quân Khanh Mặc chỉ cần không có việc gì đều sẽ mang theo mẫu thân đi dạo khắp nơi.Hơn nữa từ hang ổ Ma giáo đến Giang Nam dùng khinh công mà nói cũng cần ít nhất một tháng ngày đêm không nghỉ.

Bởi vậy Quân Khanh Mặc xem trọng mẫu thân hơn bất cứ thứ gì tuyệt đối sẽ không để một mình Vu Lâm Nhi đợi ở Ma giáo, chắc chắn sẽ mang theo Vu Lâm Nhi cùng tới Giang Nam.Có Vu Lâm Nhi ở đây, Quân Khanh Mặc lại không màng tửu sắc.

Bởi vậy tuy rằng Quân Khanh Mặc đang ở thanh lâu nhưng Diệp Mộ Sanh lại rất yên tâm.“Thanh lâu này phỏng chừng là địa bàn của Ma giáo.”

Diệp Mộ Sanh nói thầm một câu, đang chuẩn bị rời đi, liền nhìn thấy một gian phòng của Phong Nguyệt Lâu đột nhiên mở cửa sổ ra, khuôn mặt Quân Khanh Mặc liền rơi vào trong mắt Diệp Mộ Sanh.Trong phòng Phong Nguyệt Lâu vừa mới mở cửa sổ ra, trước bàn gỗ, một người mặc váy lụa màu xanh lá, đôi mắt được cột bằng vải trắng, trong tay bà cầm muỗng sứ, không nhanh không chậm uống cháo trong chén.

Nữ nhân thanh y này chính là mẫu thân của Quân Khanh Mặc - Vu Lâm Nhi.Mà lúc này Quân Khanh Mặc đang đứng ở trước cửa sổ, đối diện với Diệp Mộ Sanh một bộ hồng y đang đứng trên mái hiên tửu lâu khác.Quân Khanh Mặc vẫn duy trì động tác mở cửa sổ, Diệp Mộ Sanh vẫn đứng ở trên mái hiên, hai người cứ như vậy nhìn thẳng đối phương, một người lạnh như băng sương, một người cười như gió xuân, nhưng hai người đều vẫn không nhúc nhích.Hôm nay trời đầy mây, thời tiết hơi lạnh, gió vẫn luôn thổi mạnh làm hồng y Diệp Mộ Sanh phiêu phiêu, như vạt áo nhiễm huyết bay ở trong gió, lại giống như một con bướm nhẹ nhàng bay trong huyết vũ.Diệp Mộ Sanh vươn tay thon dài trắng nõn, một bên bị gió thổi bay tóc, một bên nhướng mày cười với Quân Khanh Mặc.Tuy rằng trên mặt Quân Khanh Mặc không có chút biểu cảm nào, lạnh đến mức dọa người như cũ.

Nhưng trong con ngươi thâm thúy in hình bóng Diệp Mộ Sanh lại nổi lên gợn sóng.Sau khi Vu Lâm Nhi ăn xong cháo, bà đem cái muỗng nhẹ nhàng đặt ở trên chén, đợi trong chốc lát lại không nghe thấy tiếng bước chân của Quân Khanh Mặc, liền hỏi “Mặc Nhi làm sao vậy?”

Quân Khanh Mặc xoay người, trong nháy mắt trên mặt lạnh băng biến thành ôn nhu hiếm thấy, Quân Khanh Mặc đi đến bên cạnh Vu Lâm Nhi nói “Không có việc gì đâu nương, người ăn xong cháo rồi sao?”

“Ừm, Mặc Nhi nếu con có việc liền đi trước đi, nương lại không phải tiểu hài tử, không cần con thời khắc nào cũng bồi bên cạnh.”

Vu Lâm Nhi gật đầu nói.“Nương, con……”

Nhìn trên mắt Vu Lâm Nhi cột mảnh vải màu trắng, Quân Khanh Mặc nhíu nhíu mày, trong mắt hiện lên một tia đau lòng, ngay sau đó như nghĩ tới cái gì, đột nhiên hắn nói " Nương, con đi trước trong chốc lát thôi, nếu người có việc gì thì trực tiếp kêu hộ vệ bên ngoài nhé.”

Sau khi nói xong với Vu Lâm Nhi, Quân Khanh Mặc lại đi đến trước cửa sổ, nhưng đã không thấy thân ảnh đứng trên mái hiên tửu lâu đối diện kia nữa.

Quét mắt một vòng, Quân Khanh Mặc lại nhìn thấy Diệp Mộ Sanh ngồi ở trong một nhã gian.Quân Khanh Mặc quay đầu lại nhìn thoáng qua mẫu thân, sau đó vận khởi khinh công, trực tiếp bay đến nhã gian đối diện.
 
(Edit/Đam Mỹ) Xuyên Nhanh: Vai Ác Nam Thần Đừng Hắc Hóa
Chương 67 thần y yêu nghiệt thụ & giáo chủ biến thái công ( 18 )


Editor: Cá Trèo CâyThân là giáo chủ Ma giáo, Quân Khanh Mặc không cần tự mình hỏi thăm cũng có thể biết nhất cử nhất động của Diệp Mộ Sanh.

Vốn dĩ hắn đã sớm muốn đi tìm Diệp Mộ Sanh, chỉ là mẫu thân hắn trong lúc vô ý nhắc tới Giang Nam.Vu Lâm Nhi tuy không sinh ra ở Giang Nam, nhưng đã từng bồi cha mẹ tới Giang Nam một đoạn thời gian.

Khi đó Vu Lâm Nhi đang ở trong độ tuổi đẹp nhất, vô ưu vô lự nhất trong cuộc đời, nhận hết sủng ái từ người nhà.

Thời điểm du ngoạn tại Giang Nam vẫn luôn khắc sâu vào trong đầu Vu Lâm Nhi.Khi thấy mẫu thân nhắc tới Giang Nam khóe miệng mang theo tươi cười hạnh phúc thì Quân Khanh Mặc luôn coi mẫu thân là quan trọng nhất nên từ bỏ đi tìm Diệp Mộ Sanh, lựa chọn mang theo mẫu thân từ Ma giáo một đường du ngoạn đến Giang Nam này.Mới vừa rồi khi mở cửa sổ ra nhìn thấy thân ảnh kia đứng trên mái hiên, trong lúc nhất thời Quân Khanh Mặc đích xác từng có ý định vận khởi khinh công bay đến trên mái hiên bắt lấy Diệp Mộ Sanh, nhưng nghĩ đến mẫu thân còn đang ăn sáng, Quân Khanh Mặc liền duy trì động tác mở cửa sổ, vẫn không nhúc nhích.Khi Quân Khanh Mặc vào nhã gian rồi, liền nhìn thấy Diệp Mộ Sanh mặt mày mỉm cười ngồi ở trên ghế, một tay thưởng thức một cái bình sứ màu trắng, một tay chống ở trên mặt bàn, lộ ra cánh tay trắng nõn.“Nếu tới thì tự mình cởi quần áo rồi ngồi xong.”

Diệp Mộ Sanh đem bình sứ ném lên không trung rồi lại bắt lấy, sau đó đối mặt với Quân Khanh Mặc.Nghe thấy Diệp Mộ Sanh bảo hắn cởi quần áo, Quân Khanh Mặc cũng không có lộ ra biểu tình kinh ngạc, trong mắt tựa như giếng không gợn sóng.Hắn nhìn ra được Diệp Mộ Sanh đang đợi hắn, bình sứ kia phỏng chừng là dược, mà bảo hắn cởi quần áo phỏng chừng là muốn giúp hắn sát dược.Nghĩ đến mình từng muốn lấy oán trả ơn, Diệp Mộ Sanh này ngày ấy chẳng những không có giết hắn, hiện tại còn muốn chữa thương cho hắn, không khỏi cũng quá tâm địa Bồ Tát.Quân Khanh Mặc đứng bất động, trong mắt hiện lên tia cảnh giác, cười lạnh nói “Ngươi hiện tại có hai lựa chọn.

Một là chết, hai là chữa khỏi đôi mắt cho mẫu thân ta.”

“Nếu ta chọn điều hai, ta chỉ sợ sau khi chữa khỏi mắt cho mẫu thân ngươi, cũng là lúc ta phải chết.”

Diệp Mộ Sanh nhướng mày, ý cười nơi khóe miệng càng sâu, nhưng thanh âm lại mang theo một tia lạnh lẽo.Quân Khanh Mặc nhìn chằm chằm Diệp Mộ Sanh nhưng không nói gì, Diệp Mộ Sanh đoán không sai, người Ma giáo vốn không tín dụng ai, nếu Diệp Mộ Sanh chữa khỏi cho mẫu thân, hắn cũng không có định buông tha Diệp Mộ Sanh, nhưng cũng sẽ lưu lại một mạng cho Diệp Mộ Sanh.Diệp Mộ Sanh đứng lên, chậm rãi đi đến phía Quân Khanh Mặc, vừa đi vừa nói “Ha, tuy ngươi một thân bạch y, không nhiễm trần tục.

Nhưng suy nghĩ lại độc như rắn rết, lấy oán trả ơn.

Nếu không phải ngày ấy nể ngươi là tên hiếu tử thì hiện giờ ngươi đã sớm thành một đống xương trắng.”

Thấy Diệp Mộ Sanh đi gần tới trước người mình, Quân Khanh Mặc lui về sau mấy bước, duy trì khoảng cách cùng Diệp Mộ Sanh, để ngừa Diệp Mộ Sanh bất tri bất giác liền hạ dược hắn.“Nhưng ta chưa bao giờ nói qua ta là người tốt.”

Quân Khanh Mặc thanh âm lạnh lùng nói.

Hắn vốn dĩ chính là một người xấu, một người xấu triệt để, tự nhiên không cần hiểu báo ân như thế nào.“Thật có duyên, ta cũng không phải người tốt.”

Diệp Mộ Sanh mắt hoa đào cong thành trăng non, đột nhiên nhẹ giọng cười “Cho nên tại trong phòng này ta đã rải mê dược.”

Diệp Mộ Sanh vừa dứt lời, thân thể Quân Khanh Mặc liền trở nên lung lay, cuối cùng phải dựa vào bức tường mới miễn cưỡng đứng thẳng.Quân Khanh Mặc nhíu mày, rũ đôi mắt xuống, Diệp Mộ Sanh sát gần Quân Khanh Mặc, một tay chống ở trên tường, một tay chuẩn bị hất hàm dưới của Quân Mặc Khanh.“Ngươi!”

Nhưng mà tay Diệp Mộ Sanh còn chưa kịp chạm vào Quân Khanh Mặc, thì Quân Khanh Mặc vốn dĩ đang rũ mắt đột nhiên ngẩng đầu, bắt được tay Diệp Mộ Sanh, đem Diệp Mộ Sanh “Đông” một tiếng dựa vào trên tường, toàn bộ quá trình cực kỳ nhanh chóng, chỉ mất vài giây.
 
(Edit/Đam Mỹ) Xuyên Nhanh: Vai Ác Nam Thần Đừng Hắc Hóa
Chương 68 thần y yêu nghiệt thụ & giáo chủ biến thái công ( 19 )


Editor: Cá Trèo Cây Chờ Diệp Mộ Sanh từ kinh ngạc lấy lại tinh thần, đã hoàn toàn bị Quân Khanh Mặc khống chế được, sức lực Quân Mặc Khanh rất lớn, hơn nữa nội công thâm hậu, thế nên Diệp Mộ Sanh không cách nào tránh thoát.Quân Khanh Mặc đem thân thể Diệp Mộ Sanh đè trên vách tường, dùng tay trái nắm chặt hai tay của Diệp Mộ Sanh, một cái tay khác học bộ dáng vừa rồi của Diệp Mộ Sanh, hất hàm dưới cậu lên.“Ngươi vừa rồi giả vờ!”

Diệp Mộ Sanh trên mặt không nhịn được cười.Ngón tay chạm vào da thịt của Diệp Mộ Sanh, nháy mắt con ngươi Quân Khanh Mặc lóe lóe, sau đó dùng sức nhéo hàm dưới của Diệp Mộ Sanh, đem đầu Diệp Mộ Sanh chuyển qua đối diện với mình, cười lạnh nói “Ngày ấy trong lúc vô ý ta đã trúng mê dược của ngươi, ngươi cảm thấy lần này ta có thể không đề phòng sao?”

Vừa rồi Quân Khanh Mặc đúng là giả vờ, hắn chỉ muốn làm Diệp Mộ Sanh thả lỏng cảnh giác, nhân cơ hội trụ cậu mà thôi.Thời điểm chưa bước vào nhã gian này Quân Khanh Mặc đã dùng nội lực lặng lẽ che chở toàn thân, bởi vậy hắn không có trúng mê dược mà Mộ Sanh rải trong nhã gian.“……

Là ta xem nhẹ ngươi.

Sớm biết thế ta đã rải kịch độc, như vậy trước khi ngươi cảnh giác dùng nội lực che chở thì cũng có thể làm ngươi không đứng dậy nổi.”

Diệp Mộ Sanh dùng cặp mắt hoa đào đẹp kia trừng Quân Mặc Khanh, giận dữ nói.“Đáng tiếc ngươi không có cơ hội.”

Ánh mắt Quân Khanh Mặc chạm đến cần cổ trắng nõn của Diệp Mộ Sanh, nhàn nhạt nói.Chú ý tới ánh mắt Quân Khanh Mặc có điểm không thích hợp, đôi mắt Diệp Mộ Sanh trầm xuống, nói “Nếu ngươi muốn ta giúp ngươi chữa khỏi đôi mắt mẫu thân của ngươi vậy thì nhanh chóng buông ta ra!”

Nghe thấy Diệp Mộ Sanh nói như vậy, tay Quân Khanh Mặc chậm rãi trượt xuống, bóp lấy cổ Diệp Mộ Sanh, trào phúng nói “Ngươi cảm thấy hiện tại ngươi còn có thể nói điều kiện với ta?”

“Vậy ngươi có thể trực tiếp bóp chết ta thử xem.”

Diệp Mộ Sanh đột nhiên cười.“Ngươi cho rằng ta không dám?”

Diệp Mộ Sanh tươi cười tuy rất đẹp, nhưng ngữ khí lại là khiêu khích làm Quân Mặc Khanh rất là không vui.

Bởi vậy Quân Khanh Mặc một bên vừa nói, một bên tăng lớn lực đạo trong tay.Mà Diệp Mộ Sanh lại không sợ chút nào, mặt mày mỉm cười, cùng đối diện con ngươi lạnh như băng sương của Quân Khanh Mặc.Diệp Mộ Sanh biết Quân Khanh Mặc vì mẫu thân nên sẽ không dám giết cậu, bởi vậy cậu mới dám nói như thế.Lực đạo trong tay Quân Khanh Mặc càng ngày càng lớn, Diệp Mộ Sanh chịu đựng đau đớn, cắn môi nói “Bình sứ trên bàn là…… dược trị miệng vết thương trên lưng ngươi.……

Ta đã dành chút thời gian tìm kiếm nguyên liệu luyện chế dược, muốn đưa cho ngươi……”

Quân Khanh Mặc như là tìm được bậc thang, tuy rằng trên mặt không cảm xúc, nhưng lúc Diệp Mộ Sanh nói chuyện hắn lại đồng thời chậm rãi giảm bớt lực đạo trong tay.“Chính là…… căn bản không tìm thấy ngươi.

Ta vốn dĩ cho rằng với năng lực của ngươi thì sẽ rất nhanh vang danh giang hồ, lại không ngờ tới qua mấy tháng rồi cũng chưa nghe thấy tân tú nào một thân bạch y võ công cao cường trên giang hồ……”

Diệp Mộ Sanh đuôi lông mày hơi nhíu, ngữ khí bình đạm, nhưng trong mắt hoa đào lại hiện lên một tia ủy khuất.“Ta lấy oán trả ơn, vì sao ngươi lại……”

Quân Khanh Mặc nhíu mày nói.“Lúc trước ta chủ động trị thương cho ngươi là bởi vì ta là y giả.

Sau đó tuy ngươi lấy oán trả ơn ta lại buông tha cho ngươi là bởi vì ngươi hiếu thuận.

Nếu ta giết ngươi thì ai sẽ cho mẫu thân ngươi hạnh phúc?

Đến nỗi vì sao ta còn luyện chế dược cho ngươi là bởi vì……”

Diệp Mộ Sanh nhìn chằm chằm Quân Khanh Mặc, cố ý tạm dừng.“Vì cái gì?”

Tuy rằng lời nói của Diệp Mộ Sanh làm trong lòng Quân Khanh Mặc nổi lên gợn sóng, nhưng Quân Khanh Mặc vẫn chưa thả lỏng cảnh giác.Khóe miệng Diệp Mộ Sanh giơ lên, mắt hoa đào mang ý cười, chậm rãi nói từng chữ một “Bởi vì ta phát hiện ta coi trọng ngươi.”**********
Editor có lời muốn nói: Aiyo, xin lỗi các vị quan khách, dạo này mình bận quá không có thời gian edit nên bỏ bê chút QwQ.

Từ nay quay lại chăm chỉ đây (つ✧ω✧)つ
 
(Edit/Đam Mỹ) Xuyên Nhanh: Vai Ác Nam Thần Đừng Hắc Hóa
Chương 69 thần y yêu nghiệt thụ &giáo chủ biến thái công ( 20 )


Editor: Cá Trèo Cây Diệp Mộ Sanh vừa dứt lời, trong mắt Quân Khanh Mặc hiện lên tia kinh ngạc, biểu cảm lạnh nhạt trên mặt xuất hiện vết rách, hắn vốn đang cho rằng Diệp Mộ Sanh sẽ nói nhân tâm y giả linh tinh gì đó, không có nghĩ tới Diệp Mộ Sanh thế mà lại sẽ nói coi trọng hắn!?Quân Khanh Mặc nhanh chóng thu liễm kinh ngạc trong mắt, khóe môi nhẹ dương, cười lạnh nói “Coi trọng ta?

Mới vừa rồi không biết là ai nói ta lấy oán trả ơn, tâm như rắn rết.

Ngươi là thần y tế thế cứu nhân sẽ coi trọng cái tên xấu xa như ta hả?”

“Mới vừa rồi ta cũng nói qua ta không phải người tốt, cái xưng hô thần y này ta cũng không dám nhận, bởi vì rất nhiều lần ta cứu người đều là có mục đích.

Ta là người xấu, ngươi là người xấu, người xấu coi trọng người xấu, hết sức bình thường!”

Diệp Mộ Sanh bĩu môi nói. (dạ em không còn gì để nói =)))“Ngươi và ta đều là nam tử.”

Quân Khanh Mặc cũng không vì lời nói của Diệp Mộ Sanh mà rung động, thời thời khắc khắc đều đề phòng Diệp Mộ Sanh để ngừa Diệp Mộ Sanh ra vẻ.Quân Khanh Mặc sinh trưởng tại Ma giáo hắc ám đều đã gặp qua chuyện hai nam tử ở bên nhau, huống hồ phụ thân hắn còn từng dưỡng nam thiếp.

Hắn nói như vậy chỉ là để thử Diệp Mộ Sanh.Mắt hoa đào của Diệp Mộ Sanh lóe lóe, hàm răng khẽ mở, thanh âm ôn nhu như gió xuân phất qua dòng nước lại hàm chứa dụ hoặc từ trong miệng Diệp Mộ Sanh truyền ra “Ta thích đoạn tụ chi phích.”

“Vậy ngươi biết ta là ai không?”

Trong mắt Quân Khanh Mặc càng thêm thâm thúy, hừ lạnh một tiếng, bàn tay lại lần nữa trượt xuống cổ Diệp Mộ Sanh……A, nếu người này mà biết hắn chính là giáo chủ Ma giáo làm nhiều việc ác thì sẽ là biểu cảm gì nhỉ?Diệp Mộ Sanh đem đầu để sát vào Quân Khanh Mặc, cánh mũi hai người tương chạm vào nhau, bốn mắt nhìn nhau, Diệp Mộ Sanh dương môi cười nhạt nói “Ngươi là người ta coi trọng.”

“A……

Tên và thân phận của ta ngươi còn không biết thế mà đã coi trọng ta rồi.

Bất quá nếu ngươi coi trọng ta, vậy đem ngươi giao cho ta đi.”

Quân Khanh Mặc vừa nói vừa rút tay đặt ở trong cổ áo Diệp Mộ Sanh ra, sau đó trực tiếp vận khởi nội lực dập nát hồng y trên người Diệp Mộ Sanh.

Nháy mắt mấy bình dược trong ngực Diệp Mộ Sanh rơi đầy xuống đất……Mất đi quần áo che chở, da thịt tiếp xúc với không khí, cả người Diệp Mộ Sanh cứng đờ.Không phải hắn không màng sắc đẹp sao?Quân Khanh Mặc nhìn chằm chằm vào Diệp Mộ Sanh, trong nháy mắt chú ý tới thân thể Diệp Mộ Sanh cứng đờ, trong mắt hắn lạnh lẽo càng sâu nhưng lại không có vạch trần.Diệp Mộ Sanh rất nhanh liền khôi phục trấn định, khóe miệng giơ lên, mị nhãn như tơ, cười nói “Nếu là ngươi muốn, ta đây sẽ cho ngươi.”

Quân Khanh Mặc rõ ràng chính là không tin lời cậu nói, cảm thấy cậu đang ra vẻ.

Nếu dâng thân thể của mình ra có thể thu hoạch được tín nhiệm của Quân Khanh Mặc thì Diệp Mộ Sanh nguyện ý.Rốt cuộc cậu đều phải đến để làm nhiệm vụ chữa khỏi vai ác, hiến thân sớm hay muộn đều giống nhau.Tay trái của Quân Khanh Mặc gắt gao nắm chặt đôi tay của Diệp Mộ Sanh, rũ mắt nhìn lướt qua đôi chân thon dài trắng nõn của Diệp Mộ Sanh, biểu cảm lạnh nhạt nhưng tay phải hắn lại đang chậm rãi di chuyển trên da thịt bóng loáng của Diệp Mộ Sanh.Diệp Mộ Sanh kêu lên một tiếng, mắt hoa đào chợt lóe, ngẩng đầu rơi xuống một nụ hôn trên môi mỏng của Quân Khanh Mặc, ngay sau đó phun một khí nóng ở bên tai hắn, nói: “Nếu làm, vậy buông tay ta ra.”

“Như vậy không phải càng có ý tứ hơn sao?”

Quân Khanh Mặc không chịu buông Diệp Mộ Sanh ra, ngược lại động tác càng làm càn./Tôi là dải phân cách trong sáng/Quân Khanh Mặc không hiểu ôn nhu là như thế nào, mỗi một động tác đều dùng lực đạo rất lớn.Sau một hồi vận động, trên mặt Diệp Mộ Sanh trắng như ngọc nhiễm đỏ ửng, trên môi mỏng bị rách đọng lại máu tươi nhè nhẹ, trên cổ trắng nõn để lại những dấu răng thật sâu……*******
Editor có lời muốn nói: Mẹ em dặn em không được não bổ, che mắt (つ✧ω✧)つ.

Chương 69 ừm... tên chương rất trùng hợp.
 
Back
Top