Wattpad  (Edit/Đam Mỹ) Xuyên Nhanh: Vai Ác Nam Thần Đừng Hắc Hóa

(Edit/Đam Mỹ) Xuyên Nhanh: Vai Ác Nam Thần Đừng Hắc Hóa
Chương 80


Sau khi Diệp Mộ Sanh tỉnh lại, nhận ra điểm không thích hợp nên đòi Quân Khanh Mặc cởi xiêm y cho cậu xem lưng, Quân Khanh Mặc chỉ trầm mặc không lên tiếng.Diệp Mộ Sanh trực tiếp nói không trị liệu cho Vu Lâm Nhi nữa để tăng lợi thế uy hiếp Quân Khanh Mặc cởi xiêm y, Quân Khanh Mặc thấy Diệp Mộ Sanh tức giận lại nghĩ tới mẫu thân nên cuối cùng cũng chịu ngoan ngoãn cởi xiêm y.Quân Khanh Mặc tuy không sát dược nhưng đã dùng thuốc mỡ thay thế vì hắn nhớ đến dược này là được Diệp Mộ Sanh tự mình luyện chế nên hắn muốn giữ lại bình dược kia, Diệp Mộ Sanh không cần tiêu tốn thời gian chế dược tiếp nữa.Vào buổi tối hai người nằm bên cạnh nhau, Quân Khanh Mặc chưa kịp chủ động ôm Diệp Mộ Sanh thì cậu đã rúc đầu vào trong lồng ngực của hắn, gắt gao ôm Quân Khanh Mặc giống như ôm mèo nhồi bông.Một đêm này, Quân Khanh Mặc đã ngủ thiếp đi, từ khi Diệp Mộ Sanh đi vào vị diện này lần đầu tiên có người bồi đi vào giấc ngủ nên ngủ cũng rất sâu.Ngày hôm sau, vết thương trên người Diệp Mộ Sanh đỡ hơn rất nhiều, có thể tự mình đi lại.

Diệp Mộ Sanh vẫn một ngày ba bữa đều ăn cháo thanh đạm, dĩ nhiên Quân Khanh Mặc cũng ăn như thế.Sau khi Diệp Mộ Sanh ăn xong không có việc gì làm liền sẽ đi tìm Vu Lâm Nhi tâm sự chuyện trên trời dưới đất, nghe Vu Lâm Nhi kể chuyện vui của Quân Khanh Mặc khi còn nhỏ.Chỉ là hai mẹ con Quân Khanh Mặc trước kia quả thực không hay đi ra ngoài, chuyện vui nhắc tới chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, mỗi khi cảm thấy ngữ khí của Vu Lâm Nhi mang theo ưu thương, Diệp Mộ Sanh liền sẽ đàn một khúc, dùng tiếng đàn xua tan ưu sầu trong lòng Vu Lâm Nhi.Quân Khanh Mặc đứng yên bên cạnh Diệp Mộ Sanh, hầu hết ánh mắt đều dừng ở trên người Diệp Mộ Sanh mặt mày mỉm cười, chuyên tâm đánh đàn, nói chuyện phiếm cùng mẫu thân.Bởi vì lòng hiếu kỳ, khi Diệp Mộ Sanh rảnh rỗi không có việc gì làm thì sẽ lôi kéo Quân Khanh Mặc đi đến sảnh ngoài thanh lâu quan sát các nữ tử ca hát, nhảy múa.

Trong lúc đó Diệp Mộ Sanh ngoài ý muốn nhìn thấy Kỳ Thiên Tiêu đang ôm đàn đi vào thanh lâu.Thấy ánh mắt Diệp Mộ Sanh vẫn luôn khi thì nhìn các nữ tử thanh lâu, khi thì dừng trên người Kỳ Thiên Tiêu, ngó lơ mình, sắc mặt Quân Khanh Mặc đen lại, sau đó mạnh mẽ ôm Diệp Mộ Sanh rời đi, dẫn cậu đi dạo trên đường.Cứ trải qua ấm áp ngắn ngủi như vậy, 2 ngày sau Diệp Mộ Sanh bảo Quân Khanh Mặc thay mình bảo quản Đào Ẩn, để lại phương thức điều dưỡng thân thể cho Vu Lâm Nhi rồi đi đến Kỳ gia.Bởi vì Quân Khanh Mặc vẫn luôn chưa nói cho Diệp Mộ Sanh về chuyện Thu Chỉ Vọng tới Giang Nam, vì thế khi ở Kỳ gia nhìn thấy Thu Chỉ Vọng làm Diệp Mộ Sanh thập phần kinh ngạc.Diệp Mộ Sanh đành phải xin lỗi Kỳ Đình Tuyết, nói mình có việc trì hoãn không kịp chào hỏi, sau đó liền rời đi, Diệp Mộ Sanh cùng Thu Chỉ Vọng trở về nơi Kỳ gia chuẩn bị cho mình.“Tiểu Vọng Nhi, thân thể ngươi vừa mới khôi phục không lâu, làm sao đã chạy tới Giang Nam rồi.”

Diệp Mộ Sanh một thân bạch y đi đến ghế đá rồi ngồi xuống, nhìn Thu Chỉ Vọng ôn nhuận như ngọc đang nhìn chằm chằm mình, cậu mỉm cười nói.Thời điểm Diệp Mộ Sanh từng chữa bệnh cho Thu Chỉ Vọng thì vô tình nhìn thấy bên trong phòng Thu Chỉ Vọng đang yên lặng nhẹ nhàng thổi sáo, cậu cảm thấy hợp ý, lại trùng hợp thấy trong viện của Thu Chỉ Vọng có đàn, cậu liền không nhịn được cùng y hợp tấu.

Cứ qua lại thường xuyên như vậy, hai người liền giao hữu thành tri âm.“Mộ Sanh, ta đã nói bao nhiêu lần rồi, đừng gọi ta là Tiểu Vọng Nhi.”

Thu Chỉ Vọng đi đến trước một cái ghế đá khác rồi ngồi xuống, nhìn về phía Diệp Mộ Sanh bất đắc dĩ cười nói, nhất cử nhất động đều ưu nhã ôn hòa.“Tiểu Vọng Nhi nghe rất hay vì sao không được gọi?”

Diệp Mộ Sanh đặt tay ở trên bàn đá, chống đầu nói.“Thôi, ngươi thích gọi thì cứ gọi đi.

Ta tới Giang Nam vì muốn ra ngoài hít thở không khí, khoan đã Mộ Sanh, sao hôm nay không thấy ngươi mặc hồng y?”

Thu Chỉ Vọng đột nhiên hỏi.
 
(Edit/Đam Mỹ) Xuyên Nhanh: Vai Ác Nam Thần Đừng Hắc Hóa
Chương 81


“Ha ha, Tiểu Vọng Nhi không cảm thấy màu trắng càng phù hợp với thân phận y giả của ta hơn sao?”

Diệp Mộ Sanh cười cười nói.Sở dĩ Diệp Mộ Sanh không mặc hồng y đương nhiên là bởi vì kiện quần áo kia của cậu đã bị Quân Khanh Mặc xé nát, bởi vậy cậu chỉ có thể mặc quần áo của Quân Khanh Mặc.Mà toàn bộ quần áo của Quân Khanh Mặc đều cùng là một màu trắng.

Nghĩ đến thân phận của Quân Khanh Mặc, Diệp Mộ Sanh rất tò mò vì sao Quân Khanh Mặc lại yêu quần áo màu trắng tha thiết đến thế, vì thế ngày ấy bèn hỏi Quân Khanh Mặc.Quân Khanh Mặc trả lời sở dĩ hắn thích bạch y là bởi vì hắn thích nhìn thấy bạch y bị máu tươi nhuộm thành màu đỏ.Thu Chỉ Vọng tất nhiên nhìn ra Diệp Mộ Sanh không nói thật, nhưng cũng không tra hỏi “Đích xác, một thân bạch y càng giống thần y.”

Hai người hàn huyên trong chốc lát, bởi vì Diệp Mộ Sanh không tiện đánh đàn tại đây, liền đi tìm rượu ngon, lôi kéo Thu Chỉ Vọng cùng chè chén.Diệp Mộ Sanh ở Kỳ gia đã hai ngày, vừa giúp Kỳ Đình Tuyết giải cổ vừa âm thầm thăm dò kết cấu của Kỳ gia.Nửa đêm, Diệp Mộ Sanh rời khỏi giường, buộc tóc gọn gàng, mặc xiêm y màu đen vào người, đóng cửa phòng lại.Khi rời khỏi phòng, Diệp Mộ Sanh nhìn lướt qua mái hiên, khóe miệng gợi lên, sau đó vận khởi khinh công về phía chỗ ở của Kỳ Đình Tuyết.

Diệp Mộ Sanh rải thuốc bột che dấu hơi thở trên người, tránh cửa sổ hướng phía mình.

Sau khi thấy trong phòng màn giường đã bung, dưới giường đặt hai đôi giày, Diệp Mộ Sanh gợi khóe môi lên rồi rời đi.Diệp Mộ Sanh chưa trở về luôn, mà là xoay người đi tới thư phòng của Kỳ Đình Tuyết.

Sở dĩ cậu đến thư phòng của Kỳ Đình Tuyết bởi tối hôm qua cậu theo dõi Kỳ Đình Tuyết thì phát hiện gian thư phòng này thế mà lại có một gian mật thất.Vốn dĩ tối hôm qua Diệp Mộ Sanh đã muốn đi vào nhìn một cái, chỉ là đợi bên ngoài đã mấy ngày nhưng không thấy Kỳ Đình Tuyết ra cửa.Do Kỳ Đình Tuyết vẫn ở bên trong nên Diệp Mộ Sanh không dám hành động thiếu suy nghĩ như ngang nhiên đi vào, bởi vậy cậu lựa chọn rời đi, sau đó đêm nay trộm đến.Dưới ánh trăng, một bóng đen chợt lóe, Diệp Mộ Sanh móc ngân châm ra xảo diệu mở cửa thư phòng.

Khi Diệp Mộ Sanh đang chuẩn bị đẩy cửa đi vào, một bàn tay đột nhiên xuất hiện bưng kín miệng Diệp Mộ Sanh.“Là ta.”

Diệp Mộ Sanh đang muốn phản kháng, thì một hơi nóng phun vào bên tai, thanh âm thanh lạnh của Quân Khanh Mặc truyền vào trong tai Diệp Mộ Sanh.Cảm giác được người ôm mình đang lạnh, dưới ánh trăng, trong mắt hoa đào của Diệp Mộ Sanh lập loè ý cười, nhỏ giọng “Chúng ta đi vào trước.”

Tuy Quân Khanh Mặc che giấu hơi thở vô cùng tốt, với công lực của Diệp Mộ Sanh căn bản không thể nào phát hiện.

Nhưng hệ thống trên người Diệp Mộ Sanh đã sớm nhắc nhở cậu rằng Quân Khanh Mặc đang ở xung quanh đây, cho nên Diệp Mộ Sanh đã sớm biết Quân Khanh Mặc vẫn luôn đi theo mình, chỉ là không biết khi nào Quân Khanh Mặc mới xuất hiện.Diệp Mộ Sanh nhẹ nhàng đóng cửa lại, ánh mắt dừng trên người Quân Khanh Mặc rồi hỏi “Sao ngươi lại tới đây?”

“Ta nhớ ngươi.”

Quân Khanh Mặc nghiêm trang đáp.Mấy ngày không gặp, Quân Khanh Mặc vô cùng nhớ Diệp Mộ Sanh, sau khi luyện võ công xong không tài nào ngủ được, vì thế bèn đến thăm Diệp Mộ Sanh.Vốn dĩ Quân Khanh Mặc định nhìn Diệp Mộ Sanh một cái rồi rời đi, nhưng hắn chưa từng nghĩ đến lúc hắn đến trùng hợp nhìn thấy Diệp Mộ Sanh đang thay y phục dạ hành.(*)(*) dạ hành: đi đêm“Ta cũng nhớ ngươi.”

Diệp Mộ Sanh cười với Quân Khanh Mặc, sau đó một bên lấy gói thuốc mê, một bên nói.Quân Khanh Mặc nhấp nhấp miệng, mượn ánh trăng xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào nhìn chằm chằm Diệp Mộ Sanh, ngoài mặt không nói gì nhưng trong lòng lại có chút u oán.Nếu Diệp Mộ Sanh nhớ hắn như thế vậy sao không đi tìm hắn, nhất định là bởi vì cái tên Thu Chỉ Vọng kia tới, lúc này cậu mới không rảnh bận tâm hắn!Vì để tránh xảy ra điều ngoài ý muốn, Diệp Mộ Sanh vô cùng cảnh giác, cẩn thận rải thuốc mê đặc chế trước cửa phòng, sau đó xoay người tìm kiếm chốt mở mật thất.
_______________
Cá: mèo méo meo mèo meo, chin chào cả nhà, mình ngoi lên để trình bày một số việc:1.

Rất xin lỗi phải để mọi người chờ lâu, các editors vẫn đang trong giai đoạn thi cử, vẫn chưa đủ lời hứa bạo 50 chương được, họ mới được 25 chương thôi ạ QwQ2.

Và giờ bộ này mình chuyển sang làm beta-er (editor là người chuyển từ Hán Việt sang Thuần Việt còn beta-er là người chỉnh sửa lại bản edit ấy) cho nên đừng bảo mình rảnh rỗi edit 2 bộ khác mà không edit nốt bộ này nhá, các editors phải edit xong thì mình mới beta và up được TvT3.

Chân thành xin lỗi mọi người đã đọc từ chương 1-80, hồi đó mình mới tập tành và làm một mình nên mắc rất nhiều lỗi: ngữ pháp, chính tả,... giờ mình đang beta lại những chương đầu.

Từ rày về sau truyện sẽ ít mắc lỗi hơn nhưng vẫn hi vọng được mọi người góp ý để truyện chất lượng hơn.

Cảm ơn tất cả mọi người! (◍•ᴗ•◍)❤
 
(Edit/Đam Mỹ) Xuyên Nhanh: Vai Ác Nam Thần Đừng Hắc Hóa
Thông Báo


Chào mọi người, mình là Cá Trèo Cây!Mình có một thông báo tới mọi người, mình sẽ ngừng edit trong một thời gian ngắn vì một vài lý do cá nhân.Cảm ơn mọi người đã đồng hành cùng mình trong suốt 80 chương, cảm ơn mọi người đã góp ý và ủng hộ, thật sự cảm ơn rất nhiều ლ(´ ❥ 'ლ).

Tiếp theo mình xin lỗi mọi người nữa, xin lỗi mọi người vẫn luôn chờ đợi mình như hòn Vọng Phu ╰(⸝⸝⸝´꒳'⸝⸝⸝)╯Mình chỉ ngừng trong một thời gian ngắn, đến lúc come back mình sẽ bạo chương (có thể là 50 chương), hy vọng mọi người vẫn sẽ không quên mình U.UĐiều cuối cùng, chúc mọi người giữ sức khỏe, cố gắng học tập thật tốt.

Mong mọi người thông cảm cho sự bất tiện này.

Yêu mọi người rất nhiều, cảm ơn và xin lỗi, hẹn gặp lại mọi người! (◍•ᴗ•◍)❤
 
(Edit/Đam Mỹ) Xuyên Nhanh: Vai Ác Nam Thần Đừng Hắc Hóa
Thông Báo 2


Xin chào cả nhà!Theo như lời hứa, mình sắp comeback rồi đây (◍•ᴗ•◍)❤.

Và mình đã không còn cô đơn nữa, hiện nay đã có người gia nhập và làm cùng mình.

Hi vọng mọi người sẽ tiếp tục đồng hành cùng team ლ(´ ❥ 'ლ).

Lớp các du chu cà mo
 
(Edit/Đam Mỹ) Xuyên Nhanh: Vai Ác Nam Thần Đừng Hắc Hóa
chương 82


Edit by Tiêu LạcBeta by Cá Trèo Cây
_________Tìm được chỗ mở mật thất phía sau cửa, Diệp Mộ Sanh đang chuẩn bị đi vào, thì nhìn thấy Quân Khanh Mặc đứng tại chỗ bất động, mặt không cảm xúc nhìn chằm chằm cậu.“Đi thôi.”

Diệp Mộ Sanh bất đắc dĩ cười cười, sau đó tiến lên kéo tay Quân Khanh Mặc cùng tiến vào mật thất.Sau khi tiến vào mật thất, không nằm trong dự đoán của Diệp Mộ Sanh, xung quanh một mảng tối đen, cậu liếc mắt một cái thì nhìn thấy bức tường được khảm dạ minh châu, Diệp Mộ Sanh nhướng mày nói:“Không nghĩ tới Kỳ gia này lại còn nhiều dạ minh châu như vậy.”

“Ma giáo của ta còn có nhiều dạ minh châu hơn, nếu ngươi thích, ta đều cho ngươi.”

Quân Khanh Mặc đột nhiên nói.“Không cần, ta có dạ minh châu cũng vô dụng.”

Diệp Mộ Sanh lấy túi đựng dược liệu có thể khiến người ta toàn thân không còn sức lực rơi ở phía sau cửa mật thất ra.Quân Khanh Mặc mấp máy môi, nhưng không nói gì, chỉ yên lặng nhìn Diệp Mộ Sanh.

Hai người một trước một sau đi dạo một vòng trong mật thất, phát hiện rất nhiều bảo vật theo lý mà nói không nên xuất hiện ở Kỳ gia, trong đó còn có một cây đàn gỗ đỏ thẫm.Diệp Mộ Sanh vươn tay vuốt đàn gỗ, nhìn lướt qua trên thân đàn có khắc Phượng Hoàng, ý cười lan đến đáy mắt, lại lộ ra lạnh lẽo.Diệp Mộ Sanh biết cây đàn này, bởi vì mười mấy năm trước cây đàn này còn đặt ở phòng đàn của Diệp gia, sóng vai với “Đào Ẩn”.Diệp gia năm đó tuy đã suy bại, nhưng lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, đàn của Diệp gia lưu giữ có thể nói là đệ nhất thiên hạ, mà cây đàn khắc Phượng Hoàng này có tên là “Triều Phượng” có thể đem ra so với cực phẩm đàn gỗ “Đào Ẩn”.Diệp Mộ Sanh đặt cây đàn xuống, dạo qua một vòng ở trong mật thất, lại nhìn thấy mấy cây đàn vốn thuộc về Diệp gia, không chỉ vậy, trong một ngăn kéo còn phát hiện ra phần sau của cầm kỹ “Diệp Lạc Vô Thanh”, con ngươi cậu rốt cuộc cũng không che dấu được hiện lên sát ý.Sau khi Diệp Mộ Sanh thực hiện công pháp dựa theo nguyên mẫu, lẩm bẩm nói:“Xem ra Kỳ gia này quả nhiên chính là hắc y năm đó.”

“Ta giúp ngươi giết bọn họ.”

Quân Khanh Mặc đi đến bên cạnh Diệp Mộ Sanh, vươn tay ôm cậu vào trong lòng.“Không cần, ta có biện pháp.”

Diệp Mộ Sanh dựa vào vai Quân Khanh Mặc, sát ý trong con ngươi tan đi, khóe môi gợi lên một độ cong, cười nói.Kỳ Đình Tuyết không phải muốn cậu giúp hắn giải cổ sao?

Cậu tất nhiên sẽ giúp hắn giải, chẳng qua ha ha……..Dạ minh châu phát ra ánh sáng nhàn nhạt, Quân Khanh Mặc lại bị cự tuyệt thêm một lần, hắn nhíu mày, sắc mặt đen xuống, vòng tay vẫn ôm chặt lấy Diệp Mộ Sanh như cũ.Hai người ôm nhau một lát, sau đó rời đi theo đường cũ, trước khi đi Diệp Mộ Sanh cũng không quên rải giải dược xuống nơi có dược liệu vừa rồi để loại trừ công dụng của chúng.Sau khi trở lại sân, Diệp Mộ Sanh nhìn tâm trạng có chút không ổn của Quân Khanh Mặc, bèn kêu: “Quân Khanh Mặc.”

“Ừ.”

Quân Khanh Mặc đáp.“Đêm nay ngủ cùng ta đi.”

Diệp Mộ Sanh dang tay ôm lấy cổ Quân Khanh Mặc, con ngươi thâm tình chân thành nhìn Quân Khanh Mặc cười nói.“Đây chính là tự ngươi nói.”

Dứt lời Quân Khanh Mặc cũng mặc kệ phản ứng của Diệp Mộ Sanh, trực tiếp bế Diệp Mộ Sanh lên đi vào trong phòng.Quân Khanh Mặc đặt Diệp Mộ Sanh lên giường, tức thì hôn lên môi cậu, quần áo trên người dần dần được cởi bỏ, hai người ôm lấy nhau triền miên…Ngày hôm sau Diệp Mộ Sanh tỉnh lại, mở mắt ra thì đã đối mặt với con ngươi đen nhánh thâm thúy hàm chứa sủng nịch của Quân Khanh Mặc.Diệp Mộ Sanh cười cười chủ động hôn hắn, nụ hôn kết thúc, Diệp Mộ Sanh đột nhiên cảm thấy nơi to lớn nào đó đang chống vào bụng dưới của cậu.Bởi vì mới tỉnh dậy, lại vừa cùng Quân Khanh Mặc hôn nhau, mắt hoa đào của Diệp Mộ Sanh hơi phiếm nước, khóe mắt đỏ ửng, trừng mắt nhìn Quân Khanh Mặc nói: “Sáng sớm đã động dục!”

Ôm người yêu trong lòng, Quân Khanh Mặc có chút ủy khuất nói:“Ngươi cũng cứng.”
 
(Edit/Đam Mỹ) Xuyên Nhanh: Vai Ác Nam Thần Đừng Hắc Hóa
Chương 83 thần y yêu nghiệt thụ & giáo chủ biến thái công (35)


Edit: SóiBeta: Cá
________Diệp Mộ Sanh xác định đầu sỏ gây nên tội diệt Diệp gia năm đó chính là Kỳ Đình Tuyết, mỗi lần cậu giải cổ cho Kỳ gia đều lựa thời cơ trộm trộn lẫn thuốc khác, thuốc này có thể hòa cùng cổ làm cho Kỳ gia dần dần mất đi nội lực.Bởi vì Thu Chỉ Vọng chưa rời khỏi Kỳ gia, Diệp Mộ Sanh sợ y cũng trúng dược, cho nên pha giải dược vào bên trong nước trà, y không chút nghi ngờ một hơi uống hết, trôi xuống cổ họng.Mà ngày ấy, sau khi Quân Khanh Mặc đến nếm ngon ngọt xong thì thường thường sẽ chạy tới Kỳ gia tìm Diệp Mộ Sanh, mỗi đêm cùng nhau say giấc, nhưng mà không phải hai người ngày nào cũng làm.Tuy động tác của Quân Khanh Mặc không thể gọi là ôn nhu, nhưng cũng không thô bạo và không bận tâm đến cảm thụ của Diệp Mộ Sanh như lần đầu tiên.

Hơn nữa nếu cậu không muốn làm, hắn cũng không bắt ép, xong việc Quân Khanh Mặc bôi thuốc cho Diệp Mộ Sanh.Bởi vậy, sau khi mỗi lần làm xong, tuy hôm sau chỗ đó của Diệp Mộ Sanh có chút đau, eo có chút nhức nhưng hành động lại tự nhiên.Hôm nay Diệp Mộ Sanh có chút vui vẻ, tìm một cây đàn gỗ ở Kỳ gia, lôi kéo Thu Chỉ Vọng hợp tấu cùng nhau.Dưới cây bạch quả, Diệp Mộ Sanh ngồi ở trên ghế đá, ngón tay thon dài mơn trớn cầm huyền, tiếng đàn vang lên, giống như có vô số chú ngựa tốt đang chạy, tâm mang chí lớn.Thu Chỉ Vọng đứng ở bên cạnh Diệp Mộ Sanh, bạch y nhanh nhẹn, ưu nhã mà gỡ sáo bích ngọc đặt ở trước miệng, đệm theo tiết tấu của Diệp Mộ Sanh, tiếng sáo bay bổng.Tiếng sáo du dương vang lên, phối hợp cùng tiếng đàn, êm nhẹ hòa quyện cùng cương nghị, trong trẻo xen lẫn bay bổng.

Cầm sáo hợp tấu, tiếng đàn lạnh run, âm sáo lượn lờ, tựa như tiếng trời vang.Tuy Diệp Mộ Sanh phối hợp vô cùng hoàn mỹ với Thu Chỉ Vọng, nhưng lại có bình dấm chua nào đó chạy tới tìm vợ, đang thập phần không cao hứng.Quân Khanh Mặc đứng ở trên mái hiên, nắm chặt tay, nhấp miệng, con ngươi hàm chứa u oán, nhìn chằm chằm Diệp Mộ Sanh đang đánh đàn.

Sớm biết vậy thì ngày ấy gặp Thu Chỉ Vọng ở tửu lâu, hắn nên giết chết y!Quân Khanh Mặc không hề che dấu hơi thở của bản thân, muốn cho Diệp Mộ Sanh tự phát hiện ra.

Có điều, hai người bên dưới kia tựa hồ đã mải mê hợp tấu, chưa hề phát hiện sự tồn tại của Quân Khanh Mặc.Quân Khanh Mặc cắn chặt răng, xoay người bay xuống, hạ xuống trước mặt hai người, hắn mặc kệ hai người còn đang hợp tấu, một bên vỗ tay, một bên mặt không rõ hỉ nộ ái ố, lạnh lùng nói "Được lắm!"

Động tác của Diệp Mộ Sanh vẫn chưa ngừng, cậu nâng con ngươi lên đối diện với ánh mắt lạnh lẽo của Quân Khanh Mặc, cười cười, sau đó chậm rãi giảm bớt động tác trong tay.Nhìn thấy người tới hóa ra lại là bạch y ngày ấy gặp ở tửu lâu, con ngươi Thu Chỉ Vọng hiện lên kinh ngạc, y khống chế cây sáo trong tay, động tác cũng từ từ ngừng lại giống Diệp Mộ Sanh."

Vị này......"

Thanh âm y vừa mới phát ra, lời còn chưa nói xong, đã nhìn thấy ánh mắt Quân Khanh Mặc bắn về phía mình, con ngươi âm ngoan hàm chứa sát ý.Thu Chỉ Vọng nắm chặt cây sáo, trong lòng hiện lên một tia nghi hoặc, cảnh giác mà nhìn chằm chằm Quân Khanh Mặc.

Y đã làm gì mà khiến người này nhìn chằm chằm y như vậy?Nhận thấy được không khí giữa hai người không thích hợp, Diệp Mộ Sanh đứng lên, đi về phía Quân Khanh Mặc nói "Vốn định đợi lát nữa đi tìm ngươi, không nghĩ rằng ngươi lại tới tìm ta trước".

Nào biết cậu vừa mới đi đến bên cạnh Quân Khanh Mặc, thì hắn đã trực tiếp ôm chầm lấy eo cậu, ép Diệp Mộ Sanh dựa vào lồng ngực của hắn, sau khi đã ôm chặt báu vật, hắn dùng ánh mắt mang theo khiêu khích nhìn Thu Chỉ Vọng."......"

Thu Chỉ Vọng ngây ngẩn cả người.Đoán được Quân Khanh Mặc ghen nên Diệp Mộ Sanh không đẩy hắn ra, Quân Khanh Mặc ôm eo cậu làm trò trước mặt Thu Chỉ Vọng, Diệp Mộ Sanh dán ở bên tai hắn nhướng mày cười nói "Ngươi đừng nhìn ta như kiểu hồng hạnh xuất tường thế chứ, ta cùng Tiểu Vọng Nhi là......"

Diệp Mộ Sanh vừa mới nói ra ba chữ Tiểu Vọng Nhi, liền cảm giác được lực đạo Quân Khanh Mặc ôm mình ngày càng tăng, tức thì không đợi cậu nói xong, hắn đã ôm cậu rồi vận khinh công, đạp lên mái hiên nhanh chóng rời đi.Nhớ lại trên mặt đất có những mảnh vải nhỏ màu đỏ, bình sứ cùng gói thuốc, trong nhã gian tràn ngập hơi thở ái muội, hai người họ ôm nhau, câu hồng hạnh xuất tường......"......"

Nhìn phương hướng hai người họ rời đi, Thu Chỉ Vọng đột nhiên nhớ tới ngày ấy nhìn thấy Quân Khanh Mặc ở tửu lâu, nghi hoặc trong mắt chậm rãi tan đi, thay vào đó hiện lên kinh ngạc, lại xen vô cùng chán ghét.
 
(Edit/Đam Mỹ) Xuyên Nhanh: Vai Ác Nam Thần Đừng Hắc Hóa
Chương 84 thần y yêu nghiệt thụ & giáo chủ ma giáo công (36)


Edit: Tiêu Lạc Beta: Cá Trèo Cây
______“Ngươi ghen tị.”

Diệp Mộ Sanh quay đầu nhìn Quân Khanh Mặc đang lạnh mặt, cười nói.Quân Khanh Mặc trầm mặc không lên tiếng, ôm Diệp Mộ Sanh nhảy lên mái nhà trên phố.

Thật ra hắn biết Thu Chỉ Vọng cùng Diệp Mộ Sanh chỉ là bằng hữu, chỉ là Quân Khanh Mặc vẫn không chịu được lúc nhìn hai người họ cầm sáo hợp tấu.“Ta cùng Tiểu Vọng Nhi chỉ là…”

Diệp Mộ Sanh muốn nói tiếp, nhưng lời còn chưa dứt đã bị Quân Khanh Mặc ngắt lời.“Tiểu Vọng Nhi!”

Quân Khanh Mặc hừ lạnh một tiếng, đen mặt nghiến răng nghiến lợi nói, khi Diệp Mộ Sanh gọi hắn thì gọi họ tên đầy đủ, vậy mà lại gọi Thu Chỉ Vọng là Tiểu Vọng Nhi.“Ha ha ha, chỉ vì một cái tên mà ngươi cũng có thể ghen.”

Diệp Mộ Sanh dựa vào vai Quân Khanh Mặc cười nói.Diệp Mộ Sanh cười đủ rồi, thấy sắc mặt Quân Khanh Mặc ngày càng kém, nhướng mày, ngẩng đầu, ở bên tai Quân Khanh Mặc thổi một luồng khí nóng, môi mỏng nhẹ nhàng xẹt qua bên tai Quân Khanh Mặc, tiếng nói mềm nhẹ mang theo ý cười “Phu quân~”.Quân Khanh Mặc đột nhiên nghe thấy loại xưng hô này, cả người chấn động, thiếu chút nữa thì từ mái nhà ngã xuống.

Diệp Mộ Sanh nhìn thấy phản ứng của Quân Khanh Mặc thì ý cười trên mặt càng sâu, nói“Phu quân nhìn đường cẩn thận, kẻo lại ngã.”

Tâm tình Quân Khanh Mặc tốt lên rất nhiều, rũ mắt đối diện với ánh mắt hoa đào lưu chuyển của Diệp Mộ Sanh, nhấp nhấp môi, vừa tới thanh lâu, Quân Khanh Mặc ôm Diệp Mộ Sanh từ cửa sổ tiến vào phòng.Quân Khanh Mặc buông eo Diệp Mộ Sanh, chống tay lên vách tường, nhìn chằm chằm Diệp Mộ Sanh nghiêm túc nói “Gọi lại lần nữa.”

Mắt hoa đào của Diệp Mộ Sanh hiện lên tia giảo hoạt, khẽ mở miệng nói “Nương tử.”

“………”

Mặt Quân Khanh Mặc nháy mắt tối sầm, bắt lấy tay Diệp Mộ Sanh, cắn môi cậu.Diệp Mộ Sanh không phản kháng, cũng chưa đáp lại, tùy ý để Quân Khanh Mặc cắn môi mình.

Một lát sau Diệp Mộ Sanh cảm thấy một trận đau đớn truyền đến, con ngươi chợt lóe, bắt đầu đánh trả, cắn môi Quân Khanh Mặc, chỉ một lát sau máu tươi liền theo cánh môi hai người chậm rãi chảy xuống.Quân Khanh Mặc vươn đầu lưỡi, liếm sạch máu tươi trên môi hai người, sau đó buông Diệp Mộ Sanh ra nói“Về sau cách xa Thu Chỉ Vọng ra một chút, còn nữa, không được gọi hắn là Tiểu Vọng Nhi.”

“Được được được, vi phu đều nghe nương tử.”

Diệp Mộ Sanh gật gật đầu.“Gọi ta là phu quân.”

Quân Khanh Mặc nhíu mày.“Được rồi, phu quân.

Nhưng mà ngươi là phu quân của ta, không phải ta là nương tử của ngươi, thế nên ta đây không cần nghe lời ngươi.

Do vậy những lời ngươi nói vừa rồi đều không tính.”

Diệp Mộ Sanh nói“………”

Quân Khanh Mặc im lặng.Bởi vì vị trí của Diệp Mộ Sanh là đối mặt với đường phố, cho nên Diệp Mộ Sanh nhìn qua cửa sổ vừa lúc thấy Kỳ Thiên Tiêu đi tới thanh lâu.Diệp Mộ Sanh đẩy Quân Khanh Mặc ra, đi tới hướng cửa sổ, sau đó quay đầu mỉm cười nói“Ngươi không phải nói ta mềm lòng sao, hôm nay ta sẽ tàn nhẫn cho ngươi xem.”

“Ngươi muốn làm gì?”

Quân Khanh Mặc cũng nhìn thấy Kỳ Thiên Tiêu, bèn hỏi.“Ngươi đoán xem.”

Diệp Mộ Sanh nghịch nghịch một sợi tóc rơi ra, mắt hoa đào cong thành một vầng trăng non, cười nói.Dưới lầu Phong Nguyệt Lâu, trong đại sảnh ca múa rộn ràng, vô cùng náo nhiệt.

Kỳ Thiên Tiêu mặc một bộ áo xanh, diện mạo anh tuấn, vừa bước vào đại sảnh đã bị một đám người chen chúc vây quanh.Kỳ Thiên Tiêu liền ôm lấy một nữ tử mỹ mạo hưởng thụ ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người.

Bỗng nhiên, một nam tử thân bạch y ôm đàn từ trên trời giáng xuống, nhẹ nhàng đáp xuống trước mặt Kỳ Thiên Tiêu.Tuy nam tử bạch y ngũ quan bình thường, nhưng lại có một đôi mắt lập lòe ý cười, dường như gom cả sao trời“Tại hạ Quân Mặc, từ lâu đã nghe cầm pháp Kỳ gia vô địch thiên hạ, không biết Kỳ công tử có bằng lòng cùng tại hạ tỷ thí một phen, để tại hạ lĩnh ngộ được danh hiệu đệ nhất cầm kỹ giang hồ của Kỳ gia hay không.”
_________
Cá: chúc mừng truyện hơn 100k views, để kỉ niệm thì tụi mình sẽ drop ^^đùa thôi =))))))
 
(Edit/Đam Mỹ) Xuyên Nhanh: Vai Ác Nam Thần Đừng Hắc Hóa
Chương 85: thần y yêu nghiệt thụ & giáo chủ Ma giáo công (37)


Edit: Chú Cảnh SátBeta: Cá Trèo Cây
_________Người mặc bạch y này chính là Diệp Mộ Sanh mặc quần áo của Quân Khanh Mặc và đeo mặt nạ da người để cải trang.

Làm trò trước mặt mọi người, Kỳ Thiên Tiêu sợ mất mặt mũi Kỳ gia, tất nhiên không dám cự tuyệt so đàn với Diệp Mộ Sanh.Nhưng Kỳ Thiên Tiêu nào biết cầm kỹ của Diệp Mộ Sanh đã đạt tới cảnh giới, trừ khi Kỳ Đình Tuyết ra trận so đàn với Diệp Mộ Sanh còn đỡ, chứ Kỳ Thiên Tiêu ngày đêm đắm chìm trong hoan lạc mà muốn thắng Diệp Mộ Sanh thì rất khó.Khoảng một chốc sau, Kỳ Thiên Tiêu vừa mới mở đầu bằng một khúc, thì tiếng đàn của Diệp Mộ Sanh bỗng lên cao, nháy mắt cây đàn của Kỳ Thiên Tiêu đứt gãy, hắn ngã xuống trước mặt mọi người, phun ra máu tươi “A!”

“Hóa ra đàn của Kỳ gia chỉ có như vậy.”

Diệp Mộ Sanh ôm đàn dứng dậy, mỉm cười, bước từng bước đi đến phía Kỳ Thiên Tiêu.Mọi người xung quanh không có người nào dám đi đến đỡ Kỳ Thiên Tiêu dậy, vì thế Kỳ Thiên Tiêu đành tự chống dậy rồi cố gắng đứng lên, nhìn Diệp Mộ Sanh hắn không khỏi run rẩy.

Diệp Mộ Sanh tươi cười làm sau lưng hắn chợt lạnh, hoảng sợ mà nhìn Diệp Mộ Sanh “Ngươi!”

“Tại hạ nghe nói con trai vợ cả của Kỳ Đình Tuyết là Kỳ Thiên Tiêu không học vấn, không nghề nghiệp, trầm mê sắc đẹp, ỷ vào thân phận mà khinh thường kẻ yếu, cưỡng bách nữ tử’’ Diệp Mộ Sanh đứng trước mặt Kỳ Thiên Tiêu, cúi đầu nhìn hắn đang sợ hãi, cậu nói “Hôm nay ta đành thay trời hành đạo, làm việc thiện.””Nếu ngươi đã biết ta là con vợ cả của Kỳ gia, vậy……mà không sợ cha ta tới tìm ngươi phiền toái sao!”

Thấy Diệp Mộ Sanh móc ra một bình sứ từ trong lồng ngực, tay Kỳ Thiên Tiêu chỉ vào Diệp Mộ Sanh không ngừng run rẩy “Ngươi!

Ngươi muốn làm gì!“À há, ngươi cho rằng ta sợ Kỳ Đình Tuyết?”

Diệp Mộ Sanh cười, dùng sức dẫm lên ngón tay của Kỳ Thiên Tiêu.

Thời điểm cậu ở Kỳ gia, Kỳ Thiên Tiêu còn chú ý tới cậu, Diệp Mộ Sanh đã sớm muốn choảng Kỳ Thiên Tiêu.Kỳ Thiên Tiêu đột nhiên phát hiện mình không động đậy được, chỉ có thể trừng lớn đôi mắt, chịu đựng cả người đau đớn, vẻ mặt hoảng sợ nhìn Diệp Mộ Sanh.“Nếu ngươi yêu mỹ nhân, vậy ta đây sẽ làm ngươi đời này vĩnh viễn không chạm vào được mỹ nhân.”

Diệp Mộ Sanh vừa nói, vừa dùng sức dẫm mạnh vào chỗ đó của Kỳ Thiên Tiêu.Nháy mắt Kỳ Thiên Tiêu đau đớn hét toáng lên mà người nào đó đứng ở trên gác mái nhìn nương tử của mình không chớp mắt cũng không khỏi cả người chấn động, khuôn mặt lạnh băng xuất hiện vết rách.Kỳ Thiên Tiêu cho rằng như vậy là xong rồi, lại quên mất trong tay Diệp Mộ Sanh còn cầm một cái bình sứ.

Diệp Mộ Sanh dời chân ra chỗ khác rồi mở bình sứ ra, rải thuốc bột bên trong vào chỗ đó của Kỳ Thiên Tiêu.Thuốc bột tiếp xúc vào chỗ kia của Kỳ Thiên Tiêu trong nháy mắt, quần áo hắn nhanh chóng bốc khói, trong tiếng kêu gào thê thảm của Kỳ Thiên Tiêu, máu tươi đã nhiễm hết phía dưới của hắn, thịt bên trong đều thối rữa.Nhìn thấy cảnh này, nữ tử thanh lâu sợ tới mức hét thành tiếng, nàng dùng ống tay áo che mắt lại không muốn nhìn cảnh tượng này nữa.

Có mấy nhân sĩ giang hồ nhìn ra Diệp Mộ Sanh không đơn giản, vậy nên cũng không dám mạo muội ra tay giúp Kỳ Thiên Tiêu.“Trở về nói cho Kỳ Đình Tuyết……”

Diệp Mộ Sanh ghét bỏ mà nhìn hắn, lời còn chưa nói xong thì Kỳ Thiên Tiêu đã ngất, cậu cười nói với mọi người xung quanh “Xin lỗi, quấy rầy các vị rồi.

Tại hạ cáo từ trước, các vị tiếp tục vui vẻ đi.”

Nói xong cậu cũng mặc kệ phản ứng của mọi người, Diệp Mộ Sanh ôm đàn vận khởi khinh công, bạch y phiêu phiêu, bay lên mái hiên, đạp lan can rồi vươn một bàn tay về phía Quân Khanh Mặc.

Cánh tay Quân Khanh Mặc vững vàng tiếp được Diệp Mộ Sanh, hắn ôm Diệp Mộ Sanh vào trong lồng ngực, ở bên tai cậu nhàn nhạt nói “Đợi lát nữa đổi giày nhé".

“Ha ha ha” Diệp Mộ Sanh ngẩn người, ngay sau đó dựa vào người Quân Khanh Mặc, cậu bật cười, mắt hoa đào của Diệp Mộ Sanh cong thành trăng non.

Quân Khanh Mặc thật đúng là cái bình dấm chua!
 
(Edit/Đam Mỹ) Xuyên Nhanh: Vai Ác Nam Thần Đừng Hắc Hóa
Chương 86: thần y yêu nghiệt thụ & giáo chủ biến thái công (38)


Edit: SóiBeta: Cá
___________Diệp Mộ Sanh đổi thành hồng y, và đi đôi giày mới mà Quân Khanh Mặc tìm cho cậu, sau đó cậu cùng Quân Khanh Mặc đi thăm Vu Lâm Nhi rồi liền trở về Kỳ gia.Diệp Mộ Sanh bước vào sân, thì thấy Thu Chỉ Vọng ngồi trên ghế đá, uống trà lẳng lặng chờ mình.Nghe thấy tiếng bước chân, Thu Chỉ Vọng buông chén trà nhìn về phía cửa, khi thấy Diệp Mộ Sanh, khóe môi y gợi lên, nhàng cười cười “Đã trở lại rồi à.”

“Ừm.”

Thu Chỉ Vọng vẫn giống như trước đây, trên mặt mang theo ý cười ôn hòa, không có một tia chán ghét, điều này làm cho Diệp Mộ Sanh vô cùng cao hứng, bởi vì không phải ai đều cũng có thể tiếp thu chuyện đoạn tụ.Thu Chỉ Vọng chưa đề cập về chuyện của Quân Khanh Mặc, cậu cũng không nói ra.

Hai người uống trà, một lát sau, Thu Chỉ Vọng nói “Mộ Sanh, ngày mai ta chuẩn bị rời khỏi Giang Nam, đi đến nơi khác giải sầu.”

“Vậy sao?

Vậy Tiểu Vọng Nhi à, đêm nay ta sẽ mời ngươi xem một chỗ có trò hay.”

Diệp Mộ Sanh dùng tay chống đầu, chớp chớp mắt cười nói với Thu Chỉ Vọng.“Ngươi muốn làm cái gì?”

Bắt giữ được tia giảo hoạt vụt qua trong mắt Diệp Mộ Sanh, trong lòng Thu Chỉ Vọng hiện lên tò mò, hỏi.Diệp Mộ Sanh quét mắt một vòng quanh bốn phía, sau đó nói với y “Không bằng bây giờ ta kể cho Tiểu Vọng Nhi một câu chuyện nhé.”

Diệp Mộ Sanh mỉm cười nói thân thế của mình cho Thu Chỉ Vọng nghe, thế nhưng lời vừa dứt, Thu Chỉ Vọng còn chưa kịp phát biểu cảm xúc, thì đột nhiên trong viện có một vị gia đinh của Kỳ gia chạy vào.“Diệp thần y!

Diệp thần y, mau cứu thiếu gia nhà ta, thiếu gia sắp chết rồi!”

Gia đinh sốt ruột mà nói.Trong lòng Diệp Mộ Sanh sớm đã biết xảy ra chuyện gì, nhưng trên mặt lại tỏ ra vẻ kinh ngạc nói “Cái gì?

Sao lại như thế?

Mau chóng đưa ta đi gặp Kỳ công tử!”

Đương nhiên Diệp Mộ Sanh không thể trị liệu cho Kỳ Thiên Tiêu, tới phòng của Kỳ Thiên Tiêu, cậu giả vờ giả vịt xem xét cho Kỳ Thiên Tiêu, rồi lắc lắc đầu, nói với hắn “Xin lỗi Kỳ tiền bối, vết thương của Kỳ công tử vãn bối cũng đành bó tay.”

“Ai, sao có thể vậy……”

Kỳ Đình Tuyết than thở, nhìn nhi tử của mình đang hôn mê mà thương tâm nói.

Kỳ Đình Tuyết chỉ có một đứa con trai, đã không biết cố gắng thì thôi, thế mà hiện giờ lại còn thành kẻ bệnh!Nhìn thấy dáng vẻ này của Kỳ Đình Tuyết, trong lòng Diệp Mộ Sanh cười lạnh.

A, Kỳ Đình Tuyết ngươi cũng biết than thở?Lúc này trong đầu Kỳ Đình Tuyết chỉ mải nghĩ cách tìm ra người đã làm nhi tử của mình bị thương, sau đó bắt sống người này, làm hắn sống không bằng chết, mà không hề biết rằng ác mộng của Kỳ gia chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi.Sau đó Diệp Mộ Sanh cùng Thu Chỉ Vọng rời khỏi phòng của Kỳ Thiên Tiêu, mới đi được một lát, Thu Chỉ Vọng nhìn Diệp Mộ Sanh rồi nghiêm túc nói “Mộ Sanh, nếu ngươi cần gì ở ta, chỉ cần ngươi nói, ta sẽ giúp ngươi.”

Khóe môi Diệp Mộ Sanh gợi lên, vươn tay ôm vai Thu Chỉ Vọng, mắt hoa đào phiếm ý cười nói “Ta quả nhiên không nhìn lầm ngươi.

Nhưng mà ngươi chỉ cần vui vẻ xem kịch là được, không cần động thủ.”

Vào ban đêm, phòng của Kỳ gia đột nhiên bị cháy, làm người của Kỳ gia vội vã rời giường đi dập lửa.

Nhưng mà lửa trong phòng còn chưa dập tắt được, thì phòng bếp Kỳ gia lại bùng cháy, ngọn lửa theo sát nhau cũng thiêu đốt nơi ở của Diệp Mộ Sanh.Đột nhiên khắp nơi của Kỳ gia nổi lửa, tất nhiên Kỳ Đình Tuyết cũng đoán ra được rằng nhất định là có người cố ý phóng hỏa, trong lòng hắn hiện lên cảnh giác, vội vàng phái người đi lấy đàn của mình.

Chẳng lẽ người phóng hỏa chính là tên hôm nay làm Tiêu Nhi bị thương?

Đến tột cùng là ai đang cố ý nhằm vào Kỳ gia?Kỳ Đình Tuyết đang suy đoán người này là ai, thì bỗng đâu đó truyền đến tiếng đàn du dương.

Tiếng đàn vô cùng dễ nghe êm tai, vừa nghe liền biết cầm kỹ của người đánh đàn vô cùng cao siêu, nhưng khi ánh mắt hắn nương theo tiếng đàn nhìn về phía trên mái hiên, đuôi lông mày của Kỳ Đình Tuyết nhăn lại.
__________Cá: khá bất ngờ, hôm qua tui lôi raw ra đọc lời của tác giả (tui chẳng bao giờ đọc á, hôm qua dở chứng) thì phát hiện năm ngoái tác giả có tổ chức sự kiện tặng cho vài độc giả may mắn: gối ôm, postcard, notebook, poster, bookmark, bộ bài hình người, túi vải của couple Triều Mộ trong truyện này (Triều Túy K - tên thật của công, mng tự đoán "K" nhé =))))× Diệp Mộ Sanh)nhưng mà tui lên Weibo tác giả tìm thì không có, chỉ có chiếc art Diệp Mộ Sanh mà tác giả tự vẽ thôi TvT (hình dưới), tui sẽ cố mặt dày ib hỏi tác giả rồi up cho mng xem hình mấy món quà trên nhé!
 
(Edit/Đam Mỹ) Xuyên Nhanh: Vai Ác Nam Thần Đừng Hắc Hóa
Chương 87: thần y yêu nghiệt thụ & giáo chủ biến thái công (39)


Edit: TróBeta: Cá
________Bầu trời đêm tựa màn che màu đen, được điểm xuyết đầy sao lấp lánh, ánh trăng mông lung trút xuống, chiếu lên hai bóng người đứng trên mái hiên.Thu Chỉ Vọng cùng Quân Khanh Mặc một trái một phải đứng trên mái hiên, bảo hộ cho Diệp Mộ Sanh một thân hồng y đang ngồi xếp bằng đánh đàn.

Khóe miệng Diệp Mộ Sanh mang theo nụ cười câu hồn người nhìn, ngón tay trắng nõn qua lại ở trên cầm huyền.Tiếng đàn du dương uyển chuyển quanh quẩn trong đêm tối, khiến người ta không khỏi đắm chìm trong mê muội, hòa mình vào trong tiếng đàn êm ái.Mắt của người tập võ vốn dĩ hơn hẳn người thường, bởi vậy tuy có khoảng cách, lại còn là buổi tối, nhưng Kỳ Đình Tuyết vẫn có thể loáng thoáng nhìn thấy dung mạo Diệp Mộ Sanh ở trên mái hiên phía xa.Mắt Kỳ Đình Tuyết trừng lớn, khiếp sợ nhìn nơi xa ấy, người mặc xiêm y màu đỏ kia nhìn thế nào đi nữa cũng rất giống Diệp Mộ Sanh?

Sao có thể!Từ từ, nếu đó chính là Diệp Mộ Sanh, vậy thì hai người bên cạnh cậu là ai, Thu Chỉ Vọng cùng ai?Đột nhiên Kỳ Đình Tuyết thay đổi sắc mặt, không kịp suy nghĩ quá nhiều, vội vàng xoay người hô người của Kỳ gia đang đứng phía sau “Đừng nghe tiếng đàn này, mau chạy nhanh rồi dùng nội lực ngăn cách tiếng đàn!

Mang đàn của ta lại đây!”

Ngọn lửa hừng hực thiêu đốt các phòng, chiếu sáng đêm tối, ánh mắt gia đinh ôm đàn của Kỳ Đình Tuyết đột nhiên trở nên mê ly, thân thể loạng choạng trái phải, trên mặt cười si ngốc “Hay quá ~”“Phế vật!”

Kỳ Đình Tuyết nhìn lướt qua một đám người Kỳ gia đang bị trầm mê trong tiếng đàn, thầm mắng một câu, bước đến lấy đàn của mình, rồi nhanh chóng ổn định bắt đầu đánh đàn.Tiếng đàn thanh thuý nhu uyển chậm rãi vang lên, hòa lẫn cùng tiếng đàn của Diệp Mộ Sanh, động tác trên tay hai người bắt đầu nhanh hơn, tiếng đàn nhu hoà trở nên cao vút, nhất thời khó có thể phân cao thấp.Bởi vì tiếng đàn của Kỳ Đình Tuyết, đám người Kỳ gia đang trầm mê trong tiếng đàn của Diệp Mộ Sanh từ từ tỉnh lại, vội vàng đi dập lửa.Kinh ngạc trước kĩ năng chơi đàn của người trên mái hiên, hắn chợt nhớ ra vào buổi sáng hôm nay ở Kỳ gia đột nhiên vang lên tiếng đàn cùng tiếng sáo và chuyện Diệp Mộ Sanh cũng đi tới Giang Nam giống Kỳ Thiên Tiêu, hắn liền biết có chuyện, Kỳ Đình Tuyết thập phần khẳng định người mặc áo đỏ đánh đàn chính là Diệp Mộ Sanh.“Mộ Sanh ngươi đến tột cùng là ai?

Vì sao lại làm như thế, Kỳ gia ta đến tột cùng làm gì có lỗi với ngươi?”

Tuy Kỳ Đình Tuyết đang hỏi, nhưng mà trong lòng đã có đáp án, chỉ là không dám tin, bởi vậy mới hỏi ra.Trong tiếng đàn trộn lẫn tiếng nói nơi xa truyền đến của Diệp Mộ Sanh “Làm gì có lỗi với ta ấy hả?

Ha hả, Kỳ tiền bối còn không nhớ ra sao?”

“C-cái ——” bởi vì quá mức kinh ngạc, Kỳ Đình Tuyết vô ý đàn sai.

Diệp Mộ Sanh quả thật là người của Diệp gia năm đó!

Sao có thể, Diệp gia không phải đã bị bọn họ diệt môn sao?!Vì đã lăn lộn trong giang hồ nhiều năm, tuy vô cùng kinh ngạc nhưng Kỳ Đình Tuyết rất nhanh chóng khôi phục thần sắc, con ngươi hiện lên âm u, tiếp tục đỡ đàn nói “Nhớ ra cái gì?

Ta thật sự không biết Mộ Sanh đang nói tới điều gì?”

Tuy Kỳ Đình Tuyết nói nhỏ nhẹ như vậy, nhưng xuống tay so với vừa rồi càng thêm ngoan độc, muốn dồn Diệp Mộ Sanh vào chỗ chết.

Nhất định không thể bỏ qua cho ba người này, nếu không Kỳ gia sẽ bị hủy diệt!“Ha, các ngươi nhìn xem, Kỳ tiền bối rõ ràng chột dạ lại còn không dám thừa nhận.”

Nghe được tiếng đàn của Kỳ Đình Tuyết mãnh liệt đánh úp lại, Diệp Mộ Sanh cười cười, bình tĩnh đánh đàn, nói với hai người bên cạnh.Thu Chỉ Vọng lo lắng nói “Kỳ Đình Tuyết nội lực thâm hậu, Mộ Sanh ngươi……”

Quân Mặc Khanh bất tri bất giác đứng ở giữa Thu Chỉ Vọng và Diệp Mộ Sanh, đánh gãy lời Thu Chỉ Vọng, nói “Chỉ cần nương tử ra lệnh một tiếng, ta lập tức gói mấy tên thuộc hạ của Kỳ Đình Tuyết mang về cho ngươi.”

“……”

Thu Chỉ Vọng liếc mắt nhìn Quân Khanh Mặc một cái, sờ sờ sáo ngọc trong tay, trong mắt hiện lên bất đắc dĩ, dịch chuyển thân mình sang bên cạnh một chút.
 
Back
Top