Wattpad  (Edit/Đam Mỹ) Xuyên Nhanh: Vai Ác Nam Thần Đừng Hắc Hóa

(Edit/Đam Mỹ) Xuyên Nhanh: Vai Ác Nam Thần Đừng Hắc Hóa
Chương 70 thần y yêu nghiệt thụ & giáo chủ biến thái công ( 21 )


Editor: Cá Trèo Cây Nghĩ đến người dưới thân mình hiện tại chính là thần y chính đạo tiếng tăm lừng lẫy trên giang hồ, trong mắt Quân Khanh Mặc hiện lên tia đắc ý, lạnh mặt nghiêm trang nói “Không bằng chúng ta đổi vị trí, làm ở chỗ cửa sổ đi để cho người ta đi qua nhìn thấy được bộ dáng này của ngươi một chút, như thế nào?”

Diệp Mộ Sanh nghe thấy thế, thân thể khẽ run lên, nâng đôi mắt lên, ngữ khí có chút lạnh lẽo nói: “Tuy ta tự nguyện để ngươi thượng, nhưng không có nghĩa Diệp Mộ Sanh ta tự nguyện ti tiện để ngươi vũ nhục.

Nếu ngươi thật sự như vậy……

A……”

Diệp Mộ Sanh còn chưa kịp nói xong thì cảm giác một cơn đau đớn đánh úp lại, không khỏi kêu lên tiếng.“Ngươi sẽ thế nào?

Lấy bộ dáng hiện tại của ngươi lại có thể như thế nào?”

Quân Khanh Mặc cười lạnh nói.

Hắn biết Diệp Mộ Sanh đang tức giận, nếu hắn bị vũ nhục như thế, không tức giận thì thật không bình thường.Kỳ thật vừa rồi hắn chỉ nói chơi, muốn nhìn phản ứng của Diệp Mộ Sanh một chút, cũng không có ý định thật sự làm như vậy.Nghe thấy Quân Khanh Mặc nói ra tình hình thực tế của mình, Diệp Mộ Sanh gắt gao cắn nát cánh môi.Nội lực của cậu không thâm hậu bằng Quân Khanh Mặc, ngân châm phòng thân cùng độc dược đều rơi vỡ cùng quần áo trên mặt đất, đàn lại không ở nơi này……Hiện tại cậu đích xác không thể thế nào……Nhìn tư thái lúc này của Diệp Mộ Sanh cùng khuất nhục trong mắt cậu, Quân Khanh Mặc hồi tưởng lại Diệp Mộ Sanh từng chế dược chữa thương cho mình.

Trong lòng Quân Khanh Mặc liền giống như một cục đá rớt vào hồ nước tĩnh lặng, bắn ra một vòng gợn sóng.Cảm giác được nhất cử nhất động của Diệp Mộ Sanh thế mà có thể làm tâm mình rung động, Quân Khanh Mặc nhíu nhíu mày, tránh đi ánh mắt của Diệp Mộ Sanh.Diệp Mộ Sanh nhíu mày đang muốn nói cái gì đó thì Quân Khanh Mặc đột nhiên vận khởi khinh công, bế Diệp Mộ Sanh lên.Hai người tóc dài quyện lại với nhau, họa ra độ cung hoàn mỹ.Thời khắc đó, Quân Khanh Mặc đem Diệp Mộ Sanh hạ xuống, đưa lưng về phía mình, đặt lên trên bàn của nhã gian.Sau đó lại là một hồi tra tấn……Tinh thần cùng thân thể đồng thời phải chịu khuất nhục, Diệp Mộ Sanh cắn răng không cho mình khóc thành tiếng, chậm rãi nhắm hai mắt lại, lông mi dính nước mắt run nhè nhẹ.Chẳng lẽ cậu phải luôn chịu bị Quân Khanh Mặc tra tấn như vậy?Quân Khanh Mặc thật sự chỉ có thể bao dung mỗi mẫu thân hắn thôi sao?Cậu làm những chuyện đó vì Quân Khanh Mặc, chẳng lẽ một chút cũng chưa làm Quân Khanh Mặc cảm động?Diệp Mộ Sanh chịu đựng đau đớn, cẩn thận hồi tưởng lại nhất cử nhất động của Quân Khanh Mặc.Lúc ở vách tường bên kia, vốn dĩ hắn đang cùng cậu đối diện thì Quân Khanh Mặc lại dời ánh mắt đi, sau đó hắn càng không dám tiếp xúc ánh mắt của cậu……“A, như thế nào mà lại không nói nữa.

Có phải rất hận ta hay không, có phải hối hận vì trêu chọc ta hay không?”

Quân Khanh Mặc cười lạnh nói.Mộ Sanh dùng giọng nghẹn ngào nói “Ta chưa từng hối hận, chỉ là rất đau.

Thân thể rất đau, tâm cũng đau……

Nếu ngươi ghét ta, vì sao ngay từ đầu còn muốn ta……”

“Mỹ nhân nhào vào trong lòng, há có đạo lý không cần.”

Nghe ra trong thanh âm của Diệp Mộ Sanh mang theo tiếng khóc nức nở, Quân Khanh Mặc ngẩn người, ngay sau đó cười lạnh nói.“Nhào vào trong lòng……

Nếu không phải ta coi trọng ngươi, như thế nào mà lại chủ động nhào vào trong lòng được, ngươi là người duy nhất làm ta chủ động nhào vào trong lòng, là người duy nhất chạm vào ta.

Nhưng vô luận thế nào, ta chữa thương cho ngươi, vì ngươi chế dược, thậm chí đem chính mình giao cho ngươi, ngươi đều không có một tia cảm động…… chỉ có tra tấn cùng vũ nhục.”

Diệp Mộ Sanh vừa nói vừa âm thầm đem nội lực còn sót lại hợp lại với nhau.Quân Khanh Mặc từ nhỏ sinh sống trong bóng đêm, nhận hết tra tấn cùng ngược đãi, nhìn thấu nhân tình nhân tâm.

Người như vậy sẽ không muốn tiến vào trong ánh sáng vì sợ sẽ lại lần nữa quay về hắc ám, bởi vậy tình cảm vẫn luôn giấu ở trong bóng đêm.Cho nên nếu cậu đoán không sai thì kỳ thật Quân Khanh Mặc đã động tâm……
 
(Edit/Đam Mỹ) Xuyên Nhanh: Vai Ác Nam Thần Đừng Hắc Hóa
Chương 71 thần y yêu nghiệt thụ &giáo chủ biến thái công ( 22 )


Editor: Cá Trèo Cây Thanh âm Diệp Mộ Sanh nghẹn ngào mang theo tiếng khóc nức nở, ngữ khí tràn ngập ủy khuất cùng bất đắc dĩ, làm tâm trí lúc này của Quân Khanh Mặc như rung lên, rũ mắt xuống, trong mắt hiện lên tia đau lòng.Ngay sau đó Quân Khanh Mặc thu liễm cảm xúc trong mắt, tự giễu nói :"Nói ra nghe thật thâm tình, nhưng nếu ngươi biết thân phận của ta thì sẽ đối xử với ta như thế nào?”

“Vì sao ngươi phải luôn rối rắm với thân phận của mình, người ta coi trọng chính là ngươi chứ không phải thân phận của ngươi.”

Diệp Mộ Sanh chịu đựng Quân Khanh Mặc tiến sâu vào, nhíu mày thở dài nói.“Vậy à?

Nếu ta nói ta chính là người mà ai trên giang hồ cũng đều muốn giết, là giáo chủ Ma giáo Quân Khanh Mặc làm nhiều việc ác thì sao?”

Quân Khanh Mặc nhìn chằm chằm Diệp Mộ Sanh bên tai nhiễm hồng bình tĩnh nói, vừa dứt lời con ngươi thâm thúy của Quân Khanh Mặc liền hiện lên một tia khẩn trương cùng sợ hãi.“Hóa ra ngươi chính là Quân Khanh Mặc……”

Diệp Mộ Sanh vốn sớm đã biết thân phận của Quân Khanh Mặc nhưng vẫn làm bộ kinh ngạc nói, sau đó cố ý trầm mặc không hề mở miệng, làm tâm tình Quân Khanh Mặc càng thêm thấp thỏm bất an.“Hối hận rồi sao?

Đáng tiếc đã không còn kịp rồi!”

Thấy Diệp Mộ Sanh đột nhiên trầm mặc, tuy rằng hắn sớm biết sẽ như thế nhưng trong mắt Quân Khanh Mặc vẫn không khỏi hiện lên tia bi thương, ngữ khí lạnh lẽo phẫn nộ nói.Nếu ngươi chủ động tới trêu chọc ta, như vậy hiện tại mà ngươi có ý định hối hận thì cũng vô dụng, chúng ta cùng nhau xuống địa ngục đi!“Quân……

A……”

Trán Diệp Mộ Sanh toát ra mồ hôi, nhiễm ướt tóc, trên mặt dính phiếm hồng, nắm chặt tay, trong mắt hiện lên tia bất đắc dĩ.Sớm biết vậy thì cậu đã không cố ý chọc giận Quân Khanh Mặc, bất quá thời gian vừa kịp cậu đã vận khởi tâm pháp ‘ Diệp Lạc Vô Thanh ’, đem nội lực còn lại tập hợp vào tay……“Nếu ngươi chán ghét ta vậy thì chúng ta cùng nhau xuống địa ngục đi, Diệp thần y!”

Quân Khanh Mặc không có cách nào duy trì lạnh nhạt, trong mắt lập loè thống khổ, trước sau đều không dám nhìn vào đôi mắt Diệp Mộ Sanh, chỉ có thể ở bên tai Diệp Mộ Sanh thanh âm lạnh lùng nói.Kỳ thật lần đầu tiên tương ngộ, tuy rằng Quân Khanh Mặc hận Diệp Mộ Sanh đã trêu cợt mình, nhưng tâm hắn đã bắt đầu rung động Diệp Mộ Sanh một thân hồng y mặt mày mỉm cười, nếu không thì đã không lưu lại kiện hồng y kia.Ngoại trừ Vu Lâm Nhi thì Diệp Mộ Sanh có thể nói là người đầu tiên chủ động quan tâm Quân Khanh Mặc.

Bất quá bởi vì từ nhỏ sinh sống trong hoàn cảnh không tốt làm cho Quân Khanh Mặc cảm thấy Diệp Mộ Sanh đối xử tốt với hắn là có mục đích.Khi Diệp Mộ Sanh nói coi trọng hắn, Quân Khanh Mặc chỉ cho rằng Diệp Mộ Sanh đang ra vẻ muốn phân tán lực chú ý của hắn mà thôi chứ không phải thật lòng.Mới đầu Quân Khanh Mặc xé nát quần áo của Diệp Mộ Sanh không phải vì muốn thượng cậu mà là sợ trong quần áo của Diệp Mộ Sanh cất giấu dược, phòng ngừa Diệp Mộ Sanh hạ độc mình.Nhưng lúc nhìn thấy thân thể Diệp Mộ Sanh trắng nõn cân xứng mê người, Quân Khanh Mặc không tự chủ được mà động tình.Diệp Mộ Sanh cũng không phải nam tử đẹp nhất mà Quân Khanh Mặc gặp, trước đây từng có người lấy mỹ nhân để lấy lòng, mưu hại Quân Khanh Mặc nhưng hắn đều không có chạm vào, hắn tàn nhẫn giết hết những thứ gọi là "mỹ nhân" đó.Khi ánh mắt hắn chạm đến thân thể Diệp Mộ Sanh cùng với đôi mắt câu hồn người kia của cậu thì lần đầu tiên trong đời Quân Khanh Mặc có suy nghĩ muốn hung hăng đem cậu đè ở dưới thân, tận tình chà đạp.Quân Khanh Mặc thân là vai ác vốn không phải là chính nhân quân tử cái gì, hết thảy đều là nghĩ như thế nào thì làm như thế đấy.

Bởi vậy Quân Khanh Mặc bắt đầu đùa giỡn Diệp Mộ Sanh, rồi đến trực tiếp muốn cậu.Nhưng nằm ngoài dự đoán của Quân Khanh Mặc chính là Diệp Mộ Sanh không những không phản kháng mà ngược lại chủ động hiến thân phối hợp với hắn.Lúc mới bắt đầu Quân Khanh Mặc cảm thấy Diệp Mộ Sanh không phải thật lòng, cậu nói những lời đó cùng với chủ động nhào vào trong lòng hắn đều là vì muốn hắn thả lỏng cảnh giác để nhân cơ hội đào tẩu.
 
(Edit/Đam Mỹ) Xuyên Nhanh: Vai Ác Nam Thần Đừng Hắc Hóa
Chương 72 thần y yêu nghiệt thụ &giáo chủ biến thái công ( 23 )


Edit by Cá Trèo Cây Ngoại trừ mẫu thân, đối với người khác, Quân Khanh Mặc không hiểu ôn nhu là như thế nào.

Từ nhỏ hắn bị ngược đãi làm cho tính cách hắn càng ngày càng biến thái vặn, sau khi trưởng thành mạnh mẽ, Quân Khanh Mặc trở nên thích chuyện ngược đãi người khác.Huống chi Diệp Mộ Sanh nhất tần nhất tiếu xác thật yêu mị động lòng người, bởi vậy thời điểm làm Diệp Mộ Sanh, tuy sắc mặt của Quân Khanh Mặc lãnh đạm, nhưng hành vi lại thô bạo điên cuồng.Quân Khanh Mặc cũng dần dần minh bạch rằng Diệp Mộ Sanh vẫn luôn không phản kháng là thật lòng.Nhưng tưởng tượng đến thân phận hai người khác biệt, Quân Khanh Mặc liền cảm thấy rất buồn cười thần y tế thế cứu nhân thế mà lại coi trọng giáo chủ Ma giáo thích giết người như hắn.

Hơn nữa hắn lại cũng động tâm vì Diệp Mộ Sanh - người mới hai lần gặp mặt.Bởi vậy lúc đang hưởng thụ, tâm lý biến thái của Quân Khanh Mặc không nhịn được muốn vũ nhục trào phúng Diệp Mộ Sanh, hắn muốn nhìn thấy Diệp Mộ Sanh lộ ra biểu tình chán ghét căm hận, như vậy hắn liền có thể hạ tâm không chút do dự giết chết Diệp Mộ Sanh - người đã làm tim hắn đập nhanh.Dù sao khắp thiên hạ cũng không chỉ có một mình Diệp Mộ Sanh y thuật tinh vi, về phần đôi mắt mẫu thân hắn sẽ tự đi tìm người trị liệu.Điều khiến Quân Khanh Mặc kinh ngạc chính là Diệp Mộ Sanh tuy rằng tức giận nhưng trong mắt lại không có chán ghét, chỉ có che kín ủy khuất cùng thương tâm.Nhìn đôi mắt Diệp Mộ Sanh phiếm hơi nước, Quân Khanh Mặc sợ chính mình sẽ càng lún càng sâu, cho nên chịu đựng đau lòng đem Diệp Mộ Sanh ném lên cái bàn……Lúc Quân Khanh Mặc tra tấn Diệp Mộ Sanh cũng là lúc hắn tra tấn chính mình.

Sau khi hắn nói ra thân phận của mình, Diệp Mộ Sanh lại trầm mặc làm Quân Khanh Mặc tâm đau như đao cắt, nhưng hắn lại không thể nhẫn tâm giết cậu…Diệp Mộ Sanh chậm rãi buông lỏng tay ra, chống ở trên bàn chống đỡ thân thể, sau đó cắn răng một cái, dùng hết toàn lực chống ở trên bàn, chân mượn lực đạo trên mặt đất, nhanh chóng quay người bắt lấy vai Quân Khanh Mặc, đem Quân Khanh Mặc nhào xuống mặt đất.Đầu Quân Khanh Mặc chạm đất đầu tiên, vang một tiếng “Phanh”, tức khắc một trận choáng váng ập đến.Mà tình trạng của Diệp Mộ Sanh cũng không tốt hơn phần nào, sau khi dùng hết sức lực, đau đớn khắp người đồng loạt đánh úp lại làm Diệp Mộ Sanh không khỏi nhíu chặt đuôi lông mày.Sau khi lấy lại tinh thần, Quân Khanh Mặc vốn dĩ đang định đem Diệp Mộ Sanh đè lại ở dưới thân nhưng khi ánh mắt chạm đến thân thể Diệp Mộ Sanh bị chính mình lộng thương cùng với cậu thống khổ nhăn mày lại, Quân Khanh Mặc liền đánh rơi suy nghĩ này.“Như thế nào, ngươi còn muốn phản kháng?”

Đương khi ánh mắt Quân Khanh Mặc đối diện cặp mắt hoa đào nhu tình lập lòe nước kia của Diệp Mộ Sanh, con ngươi Quân Khanh Mặc co chặt, lộ ra kinh ngạc.Trong mắt Diệp Mộ Sanh thế mà lại không có chán ghét như trong tưởng tượng của hắn, ngược lại……Quân Khanh Mặc vội xin lỗi làm Diệp Mộ Sanh gợi khóe miệng lên, chịu đựng cả người không khoẻ, cúi đầu nói với Quân Khanh Mặc “Quân……

Quân Khanh Mặc, không phải ta đã nói sao?

Người ta coi trọng chính là ngươi, không phải thân phận của ngươi.

Dù cho ngươi là giáo chủ Ma giáo, ta cũng tâm duyệt ngươi.”

Diệp Mộ Sanh tóc dài hỗn độn vương ở trên người Quân Khanh Mặc, gương mặt trắng nõn phiếm đỏ ửng, mắt hoa đào như hồ nước sâu thẳm toàn là tình yêu, thanh âm tuy rằng đã nghẹn ngào nhưng lại như gió xuân nhẹ thổi làm người ta cảm thấy thoải mái.“Từ xưa chính tà không đội trời chung, tuy ngươi luôn miệng nói ngươi là người xấu nhưng thực tế ngươi lại là thần y tế thế cứu nhân.

Thần y tâm duyệt đại ma đầu như ta, thật đúng là buồn cười!”

Quân Khanh Mặc trong lòng vừa động, con ngươi âm ngoan bị thay thế bởi lạnh nhạt, không nhìn Diệp Mộ Sanh.Diệp Mộ Sanh hơi hơi thở dài, thật sự là không còn sức lực.Cảm giác được trọng lượng trên người đột nhiên tăng thêm, Quân Khanh Mặc quay lại, đương khi lại đối diện đôi mắt đầy ý cười của Diệp Mộ Sanh, Quân Khanh Mặc mặt không cảm xúc lại lần nữa quay đầu đi.Diệp Mộ Sanh nhấp nhấp miệng, di chuyển thân thể hướng lên đến bên tai Quân Khanh Mặc nói “Ta nói ta là người xấu, ngươi không tin, vậy tạm thời ta là người tốt, là thần y tế thế cứu nhân đi.”

“Quân Khanh Mặc, ngươi là giáo chủ Ma giáo giết người không chớp mắt, ta là y giả cứu người không cần tiền.

Ngươi giết người làm bậy, ta cứu người tạo phúc, hợp ở bên nhau, nghiệt phúc không phải triệt tiêu nhau sao?

Điều này liền chứng minh chúng ta đúng là trời sinh một đôi.”

Diệp Mộ Sanh lại nói.
 
(Edit/Đam Mỹ) Xuyên Nhanh: Vai Ác Nam Thần Đừng Hắc Hóa
Chương 73 thần y yêu nghiệt thụ &giáo chủ biến thái công ( 24 )


Edit by CTCBởi vì mệt nhọc quá độ, thanh âm của Diệp Mộ Sanh có vẻ hữu khí vô lực.Nhưng thanh âm nghẹn ngào này lại truyền vào trong tai Quân Khanh Mặc là rõ ràng dễ nghe, làm tim Quân Khanh Mặc bắt đầu nhảy lên kịch liệt.“Nắm lấy tay người, vứt bỏ thế tục, cùng tử cùng quên trong giang hồ.

Quân Khanh Mặc, cho ta một cơ hội cũng cho chính ngươi một cơ hội được không?”

Diệp Mộ Sanh đem tay đặt ở trên vai Quân Khanh Mặc, nhắm mắt lại ôn nhu nói.Một cỗ ấm áp dũng mãnh chạm vào tâm Quân Khanh Mặc, chậm rãi hòa tan sự lạnh nhạt của hắn.Quân Khanh Mặc quay đầu, nhìn bả vai Diệp Mộ Sanh che kín vết thương, trong mắt hiện lên tia tự trách, tay chậm rãi chạm đến trên lưng Diệp Mộ Sanh, gắt gao ôm lấy cậu nói “Xin lỗi.”

Diệp Mộ Sanh, thực xin lỗi, ta sợ mình không bước qua được, lại làm tổn thương ngươi……“Dược ở trên bàn……”

Câu xin lỗi này của Quân Khanh Mặc làm khóe miệng Diệp Mộ Sanh hơi hơi giương lên, rồi buông tâm mà hôn mê.Bên tai truyền đến tiếng hít thở đều đều của Diệp Mộ Sanh, Quân Khanh Mặc dừng một chút, một bên ôm lấy Diệp Mộ Sanh, một bên vận khởi nội lực chuẩn bị đứng dậy.Đứng lên trong nháy mắt, Quân Khanh Mặc dùng một tay trống không nhanh chóng nâng chân Diệp Mộ Sanh lên, dùng tư thế bế công chúa đem Diệp Mộ Sanh ôm vào trong lồng ngực.Diệp Mộ Sanh gương mặt đỏ ửng còn chưa tan đi, trên lông mi thật dài khép kín có chút ướt át.Nhìn thấy bộ dáng này của Diệp Mộ Sanh, tim Quân Khanh Mặc nhảy lên kịch liệt đồng thời áy náy trong mắt càng sâu.Quân Khanh Mặc cúi đầu, rơi xuống một nụ hôn nhẹ ở trên khóe mắt Diệp Mộ Sanh.

Sau đó thi triển khinh công, trực tiếp ôm người rời đi.Cách vách phòng Vu Lâm Nhi tại Phong Nguyệt Lâu đối diện chính là phòng ở tạm của Quân Khanh Mặc.

Tuy rằng hai người trần như nhộng, nhưng Quân Khanh Mặc triển khinh công cực cao. (ờm trần truồng ôm nhau bay có vẻ tình thú)Bởi vậy khi Quân Khanh Mặc ôm Diệp Mộ Sanh tiến vào phòng Phong Nguyệt Lâu, mọi người trên đường vẫn chuyện ai người ấy làm như cũ, chưa ai nhìn thấy cái gì.Sau khi đặt Diệp Mộ Sanh xuống trên giường, Quân Khanh Mặc kéo màn giường màu xanh lá xuống, sau đó lấy một bộ quần áo từ trong ngăn tủ ra, nhanh chóng mặc vào, lại lần nữa dùng khinh công bay đến tửu lâu nhã gian đối diện.Bởi vì hai người làm tại nhã gian ở tầng cao nhất, hơn nữa thời điểm vừa mới bắt đầu làm canh giờ còn sớm, người tới tửu lâu ăn cơm ít ỏi không có mấy ai, cho nên thẳng đến lúc Quân Khanh Mặc ôm Diệp Mộ Sanh rời đi, hai người cũng chưa bị nhìn thấy.Bất quá hiện tại đã tới buổi trưa rồi, người tới tửu lâu càng ngày càng nhiều, Quân Khanh Mặc vừa mới từ trên cửa sổ nhảy vào nhã gian thì cửa nhã gian mở ra..Tiểu nhị bị Quân Khanh Mặc đột nhiên xuất hiện làm cho nhảy dựng, kinh ngạc nói “Ngươi!

Ngươi……”

Quân Khanh Mặc không thèm nhìn tiểu nhị, ánh mắt vẫn luôn dừng lại ở trên người nam tử mặc xiêm y màu nguyệt bạch bên cạnh tiểu nhị.Nam tử mặt mày tuấn nhã như tranh thủy mặc, khí chất ôn nhuận như ngọc, khi nhìn thấy hắn từ cửa sổ tiến vào, khóe miệng mang theo ý cười nhạt bình tĩnh như cũ.Ánh mắt đảo qua trên eo nam tử treo một phen bích ngọc tiêu, trong mắt Quân Khanh Mặc trầm xuống.Nếu hắn đoán không sai, người này chính là chi tử võ lâm minh chủ, đệ nhất tứ đại công tử trong giang hồ, trước đó vài ngày Thu Chỉ Vọng bị bệnh được Diệp Mộ Sanh chữa khỏi.Thấy ánh mắt Quân Khanh Mặc lạnh lẽo nhìn chằm chằm mình, nam tử một bên đánh giá Quân Khanh Mặc, một bên chắp tay cười “Tại hạ Thu Chỉ Vọng, không biết công tử là?”

Quân Khanh Mặc mặt không biểu cảm nhìn lướt qua Thu Chỉ Vọng, đi đến trước bàn cầm lấy bình sứ, sau đó lại nhặt từng bình sứ, gói thuốc của Diệp Mộ Sanh bị rơi trên mặt đất.Thu Chỉ Vọng bị Quân Khanh Mặc làm lơ cũng không tức giận, y ngửi được khí vị lưu lại sau khi Mộ Sanh cùng Quân Khanh Mặc hoan ái trong nhã gian, hơi hơi nhíu mi lại.Ánh mắt quét một vòng quanh phòng, khi chạm đến quần áo trên mặt đất, con ngươi Thu Chỉ Vọng hiện lên sáng tỏ, cười nói “Nếu công tử không muốn đáp lại vậy Chỉ Vọng liền cáo từ trước, nhã gian này liền nhường cho công tử.”**************
Editor có lời muốn nói: tui nói trước nhá, đa phần ông công ở vị diện cổ đại đều mất nết như vậy đó.

Bao giờ tui mới edit đến thế giới ông công có 3 nhân cách đây (〜 ̄△ ̄)〜
 
(Edit/Đam Mỹ) Xuyên Nhanh: Vai Ác Nam Thần Đừng Hắc Hóa
Chương 74 thần y yêu nghiệt thụ & giáo chủ biến thái công ( 25 )


Edit by CTCQuân Khanh Mặc vẫn chưa đáp lại Thu Chỉ Vọng như cũ, hắn cầm bình sứ cùng gói thuốc của Diệp Mộ Sanh, sắc mặt lãnh đạm đi đến phía áo ngoài rơi trên mặt đất.Đương khi Quân Khanh Mặc bước lên cầm lấy áo ngoài đã ô uế, trong nháy mắt chiếc áo lập tức hóa thành những viên cực kỳ nhỏ, rơi rụng ở không trung, một màn này vừa lúc được Thu Chỉ Vọng vừa mới chuẩn bị xoay người rời đi nhìn thấy.Con ngươi đầy ý cười của Thu Chỉ Vọng hiện lên chấn động, y nhìn ra được Quân Khanh Mặc không đơn giản, lại chưa từng nghĩ đến nội công hắn cư nhiên thâm hậu như thế.Mà tiểu nhị đứng một bên đang định lên tiếng răn dạy Quân Khanh Mặc tự tiện vào nhã gian thì sau khi thấy Quân Khanh Mặc thi triển võ công lập tức nghẹn họng cùng kinh ngạc, trừng hai mắt, không thể tin nổi mà nhìn chằm chằm Quân Khanh Mặc.Ngay sau đó Quân Khanh Mặc mặt không biểu cảm mà làm tan biến đống quần áo còn lại rơi trên mặt đất, lúc này mới từ trên cửa sổ nhảy xuống, toàn bộ quá trình đều không bố thí một ánh mắt cho hai người đứng ở cửa.Thu Chỉ Vọng phản ứng lại đầu tiên, sau khi nhìn một vòng quanh phòng, y suy tư một lát rồi nói với tiểu nhị "Tiểu nhị, nên hoàn hồn rồi.

Đi thôi, đổi cho ta một nhã gian khác".Người này võ công không dưới y, thậm chí so với y còn cao hơn.

Nhìn qua thì không bao lâu trên giang hồ sẽ xuất hiện một vị tân tú tuổi còn trẻ võ công lại cao cường.Bởi vì gặp Thu Chỉ Vọng, cho nên Quân Khanh Mặc càng thêm cảnh giác, hắn không trực tiếp từ nhã gian bay đến trong phòng thanh lâu, mà là đi từ phía sau thanh lâu trở về.Ngày hôm sau Diệp Mộ Sanh tỉnh lại, liền cảm giác được cả người không ổn, toàn thân đau nhức.

Đứng lên trong nháy mắt, cậu cảm thấy nơi nào đó truyền đến đau đớn kịch liệt, Diệp Mộ Sanh không khỏi nhăn đuôi lông mày lại.Ánh mắt quét một vòng, sau khi thấy đây là trên giường, Diệp Mộ Sanh cắn răng trở mình, tóc đen dài như mực rơi xuống trên giường, dùng tay chống đỡ, đầu gối quỳ gối trên giường, tận lực không cho cái mông đã chịu đè ép ngồi xuống, lúc này đau đớn mới tan đi một ít.Thoáng nhìn tay áo màu trắng trên cánh tay mình, lúc này Diệp Mộ Sanh mới phát hiện mình đã được thay quần áo sạch sẽ, quỳ trên giường, Diệp Mộ Sanh cởi bỏ nút thắt áo, muốn xem xét miệng vết thương trên người mình.Xiêm y màu trắng rút xuống một nửa, chảy xuống trên cánh tay Diệp Mộ Sanh, nguyên bản trắng nõn như ngọc, hiện giờ thân thể lại lộ ra vết thương tím tím xanh xanh.Nhìn thấy trên miệng vết thương dính một chút vật thể màu trắng, Diệp Mộ Sanh liền biết có người đã xử lý vết thương cho mình, mà người xử lý vết thương và mặc quần áo vào cho cậu hẳn chính là đầu sỏ gây tội làm thân cậu đầy thương tích - Quân Khanh Mặc.Diệp Mộ Sanh vừa định mặc quần áo lại, liền nghe thấy được tiếng bước chân, nhanh chóng thắt lại xiêm y, nằm ở trên giường sau đó liền vang lên tiếng mở cửa “Ai……”

Chữ vừa mới ra khỏi miệng, con ngươi Diệp Mộ Sanh hiện lên tia bất đắc dĩ, cậu biết thanh âm của mình đã hư hao, lại không ngờ tới tiếng nói nguyên bản thanh thúy lại khàn khàn tới nông nỗi như thế.Quân Khanh Mặc không có mở miệng, trực tiếp xốc màn giường lên, ánh mắt hai người tương chạm trong nháy mắt, Diệp Mộ Sanh câu môi cười.

Mà Quân Khanh Mặc vẻ mặt lạnh nhạt, nhưng con ngươi lại hiện lên một tia ánh sáng.“Ngươi yên tâm, ta đã sát dược cùng với mặc tốt quần áo cho ngươi.”

Quân Khanh Mặc nói.“Ừm, bất quá dược này không có hiệu quả tốt như dược của ta.”

Diệp Mộ Sanh đuôi lông mày nhảy dựng, mắt hoa đào lóe lóe nói.Khi ánh mắt chạm đến cổ Diệp Mộ Sanh, con ngươi Quân Khanh Mặc trở nên sâu thẳm, đáy mắt lại lần nữa hiện lên tia tự trách, ngay sau đó ngồi ở trên giường duỗi tay ôm lấy Diệp Mộ Sanh vào trong lòng mình nói “Ngươi chính là Diệp thần y, người khác chế dược tất nhiên không đuổi kịp ngươi.”

“Bình sứ trên bàn ngươi sát chưa?”

Diệp Mộ Sanh cười cười, đột nhiên hỏi.“Sát rồi, rất có hiệu quả.”

Quân Khanh Mặc mặt không đổi sắc nói.Kỳ thật bình dược kia Quân Khanh Mặc không có sát.

Không phải hắn không tin tưởng Diệp Mộ Sanh, mà là không muốn cho miệng vết thương tốt lên.

Diệp Mộ Sanh đối xử tốt với hắn nhưng hắn lại lần nữa tra tấn Diệp Mộ Sanh, đây là hắn nên chịu!
 
(Edit/Đam Mỹ) Xuyên Nhanh: Vai Ác Nam Thần Đừng Hắc Hóa
Chương 75 thần y yêu nghiệt thụ &giáo chủ biến thái công ( 26 )


Edit by CTCDiệp Mộ Sanh đem đầu dựa vào trên vai Quân Khanh Mặc, ở chỗ tầm mắt Quân Khanh Mặc không nhìn thấy, tay cậu nắm lại thành quyền, nói nhỏ “Mang ta đi xem mẫu thân ngươi đi.”

Diệp Mộ Sanh bị mình tra tấn thành như vậy, vừa mới tỉnh lại liền nghĩ tới mẫu thân của mình, nghe thanh âm Diệp Mộ Sanh nghẹn ngào, trong lòng Quân Khanh Mặc cảm động đồng thời càng đau lòng hơn.“Đôi mắt mẫu thân ta đã mù rất nhiều năm, cũng không cần vội.

Trước tiên ngươi hãy nghỉ ngơi một lát, ta đi lấy đồ ăn sáng cho ngươi.”

Quân Khanh Mặc duỗi tay nhẹ nhàng cọ xát mái tóc Diệp Mộ Sanh nói, thanh âm tuy thanh lãnh như cũ nhưng ngữ khí lại ôn nhu nhiều hơn vài phần.“Ngươi ăn sáng chưa?”

Diệp Mộ Sanh nâng đôi mắt lên, hỏi.“Còn chưa ăn.”

“Chúng ta ăn cùng nhau.

Nhớ rõ lấy cháo thanh đạm, hiện tại ta không nên ăn đồ nồng đậm, ngươi cũng uống cháo cùng ta đi.”

Diệp Mộ Sanh mắt hoa đào lóe lóe, cười nói.“Được”“Cơm trưa bữa tối ngươi cũng đến ăn cùng ta.”

“Được” Con ngươi Quân Khanh Mặc trong lúc lơ đãng hiện lên sủng nịch, sau đó đứng dậy rời đi.Thời khắc cửa đóng lại, sắc mặt Diệp Mộ Sanh nháy mắt trở nên tái nhợt, đuôi lông mày lập tức nhíu lại, cắn răng nhanh chóng xoay người làm mông rời khỏi giường.Nhìn tóc mình tán loạn trên giường, Diệp Mộ Sanh cười khổ hơi hơi thở dài.

Quân Khanh Mặc làm cho cả người cậu đều bị thương, hiện giờ chỉ sợ đứng lên là cả vấn đề.Cho dù cậu có y thuật, có linh đan diệu dược có thể khôi phục miệng vết thương nhưng cũng phải cần một chút thời gian.

Xem ra chuyện muốn giải cổ cho Kỳ Tuyết phải hoãn lại một chút.Sau khi hai người ăn đồ ăn sáng xong, Diệp Mộ Sanh muốn đi xem Vu Lâm Nhi, cậu không cho Quân Khanh Mặc ôm.

Quân Khanh Mặc bất đắc dĩ chỉ có thể đỡ Diệp Mộ Sanh, dẫn cậu đến phòng cách vách.“Nương.”

Quân Khanh Mặc mở cửa vào.Vu Lâm Nhi đang ngồi ở trước cửa sổ, nghe âm thanh ồn ào náo nhiệt trên đường, bà quay mặt lại, cười nói “Mặc Nhi.”

“Bá mẫu.”

Diệp Mộ Sanh cười nói.Nghe thấy một thanh âm xa lạ, lần đầu tiên Vu Lâm Nhi được gọi là bá mẫu nhẹ nhàng cười cười, hỏi “Mặc Nhi đây là?”

Quân Khanh Mặc đang muốn đáp lại, Diệp Mộ Sanh lại dẫn đầu một bước nói “Ta là bạn cũ của Quân Khanh Mặc, họ Diệp danh Mộ Sanh.

Hôm nay tại Tế Nam trùng hợp gặp được, liền đi đến chào hỏi bá mẫu một câu.”

Quân Khanh Mặc mặt không cảm xúc nhìn chằm chằm Diệp Mộ Sanh không lên tiếng, hắn vốn định trả lời mẫu thân rằng Diệp Mộ Sanh là con dâu bà……Diệp Mộ Sanh thấy thần sắc Quân Khanh Mặc có chút không vui, liền dùng nội lực dẫn âm truyền đến tai Quân Khanh Mặc giải thích.[ đoạn tụ chi phích không phải tất cả mọi người đều có thể tiếp thu được, ta sợ mẫu thân ngươi không tiếp thu được, cho nên chờ ngày mẫu thân ngươi hồi phục thị lực thì chúng ta lại ăn ngay nói thật. ]Nhìn Diệp Mộ Sanh bên cạnh mặt mày như họa, vẻ mặt săn sóc ôn nhu đầy ý cười, Quân Khanh Mặc gật gật đầu, rơi xuống khóe mắt Diệp Mộ Sanh một nụ hôn.“Bạn cũ của Mặc Nhi?”

Quân Khanh Mặc chưa bao giờ mang bằng hữu tới gặp Vu Lâm Nhi, bởi vậy Vu Lâm Nhi có chút kích động nói, nói xong liền cầm lấy quải trượng (*) đặt ở bên cạnh, đứng dậy đi đến phía thanh âm hai người.Nếu là ngày thường, Quân Khanh Mặc nhất định sẽ không chút do dự tiến lên nâng mẫu thân mũ, nhưng lúc này trong lòng bàn tay truyền đến ấm áp lại làm Quân Khanh Mặc do dự.(*) quải trượng (枴杖 ) gậy chống. ...

Cái gậy để người già chống.Diệp Mộ Sanh như là đã minh bạch tâm sự của Quân Khanh Mặc, vừa mới duỗi tay chuẩn bị đẩy Quân Khanh Mặc ra, đã bị Quân Khanh Mặc ôm chặt lấy.Mẫu thân mù đã lâu, không cần người khác nâng cũng có thể dựa vào quải trượng để đi.

Nhưng nếu Diệp Mộ Sanh không có hắn chống đỡ, liền có thể bị té ngã, cũng hết sức thập phần thống khổ.

Bởi vậy cuối cùng Quân Khanh Mặc lựa chọn tiếp tục nâng Diệp Mộ Sanh đi đến phía mẫu thân.Hành vi của Quân Khanh Mặc thành công đổi được Diệp Mộ Sanh câu môi cười, nhưng khi đi đến phía Vu Lâm Nhi, ánh mắt cậu chạm đến mặt của bà, nụ cười trên mặt Diệp Mộ Sanh lập tức tắt.***********
Editor có lời muốn nói: mng nhớ giữ gìn sức khỏe nhe ^^
 
(Edit/Đam Mỹ) Xuyên Nhanh: Vai Ác Nam Thần Đừng Hắc Hóa
Chương 76 thần y yêu nghiệt thụ & giáo chủ biến thái công ( 27 )


Cá Trèo Cây Vu Lâm Nhi mặc một chiếc váy cẩm màu tím thêu mây, tóc dài mượt được chải vuốt chỉnh tề, đôi mắt được cột lấy bằng vải trắng, màu da trắng nõn, sắc mặt hồng nhuận.Dưới cánh mũi tinh xảo khóe môi gợi lên mang theo nụ cười nhạt ôn nhu, một chút cũng không nhìn ra đây là người phụ nhân đã qua tuổi 40 từng phải chịu tra tấn, nhưng Diệp Mộ Sanh lại nhíu mày.Bạch Sầu đã từng dạy Diệp Mộ Sanh về chế tác mặt nạ da người, qua nhiều năm luyện tập, Diệp Mộ Sanh đã từng chế tác mặt nạ da người có thể giống như người thật, đến cả Bạch Sầu cũng phải hổ thẹn vì không bằng.Bởi vậy tuy rằng mặt nạ da người trên mặt Vu Lâm Nhi thập phần rất thật, nhưng Diệp Mộ Sanh vẫn có thể liếc mắt một cái liền nhìn ra.Nháy mắt Diệp Mộ Sanh nghĩ tới, giáo chủ Ma giáo trước đây tìm được niềm vui mới, Vu Lâm Nhi bị thất sủng, không bao lâu sau, Vu Lâm Nhi vì bảo vệ cho Quân Khanh Mặc làm cho khuôn mặt xinh đẹp kia bị tiểu thiếp tàn nhẫn độc ác huỷ hoại.Diệp Mộ Sanh thoạt nhìn kiên cường, kỳ thật chính là người mềm lòng yêu mẹ.

Bằng không thì cũng sẽ không nhẫn nhục phụ trọng nhiều năm ở thế giới hiện thực để báo thù.

Cũng sẽ không bởi vì mẫu thân nguyên chủ từng cứu mình chết không nhắm mắt, cậu liền quyết định thay Diệp mẫu Diệp gia báo thù rửa hận.

Bởi vậy nghĩ đến cảnh ngộ trước kia của Vu Lâm Nhi, Diệp Mộ Sanh nghĩ tới mẹ của mình, nụ cười trên mặt liền tắt.Quân Khanh Mặc nhìn ra Diệp Mộ Sanh không thích hợp, nương theo ánh mắt của Diệp Mộ Sanh nhìn, thấy Diệp Mộ Sanh nhìn chằm chằm mặt Vu Lâm Nhi, Quân Khanh Mặc liền đoán được vì sao lại như thế này.Quân Khanh Mặc không có lại đây đỡ mình giống như dĩ vãng, Vu Lâm Nhi tuy rằng kinh ngạc nhưng vẫn tự mình cầm quải trượng, sờ soạng trước cái bàn rồi ngồi xuống trên ghế “Sanh Nhi, bá mẫu xưng hô ngươi như vậy được không?”

Quân Khanh Mặc đỡ Diệp Mộ Sanh đứng ở trước người Vu Lâm Nhi, Diệp Mộ Sanh cười nói “Bá mẫu thích là được.”

“Sanh Nhi, ngươi có phải bị phong hàn hay không, như thế nào mà thanh âm khàn khàn như thế, ra bên ngoài cần phải chăm sóc chính mình thật tốt nha!”

Vu Lâm Nhi quan tâm nói.“Đúng là bị phong hàn, cảm ơn bá mẫu quan tâm, Sanh Nhi về sau chắc chắn tự chăm sóc mình thật tốt.”

Diệp Mộ Sanh một bên vừa nói, một bên nghiêng đầu trừng mắt nhìn Quân Khanh Mặc một cái, nhưng trong lòng lại kiên định suy nghĩ muốn chữa khỏi đôi mắt và khôi phục dung mạo cho Vu Lâm Nhi.Diệp Mộ Sanh cùng Vu Lâm Nhi trò chuyện, hai người trực tiếp bỏ qua Quân Khanh Mặc, ngươi một câu ta một câu.

Quân Khanh Mặc cũng không lên tiếng, thấy Diệp Mộ Sanh đứng cứ có chút thống khổ, hắn yên lặng ngồi ở trên ghế gỗ, sau đó kéo Diệp Mộ Sanh, ôm cậu ngồi lên đùi mình.“Bá mẫu cũng thích cầm?”

Diệp Mộ Sanh thoáng nhìn bên góc phòng đặt một cây đàn làm bằng gỗ hỏi.“Thích nhưng thật ra chưa tới mức ấy, ta sử dụng để giết thời gian.

Chỉ là hồi lâu chưa từng tập lại, đôi mắt lại không nhìn thấy, bởi vậy liền thôi.”

Vu Lâm Nhi thở dài nói.“Không bằng để ta đàn một khúc cho mọi người, như thế nào?”

Nói xong Diệp Mộ Sanh bỏ tay Quân Khanh Mặc đang ôm quanh eo mình ra, trực tiếp đứng lên, nhưng thiếu chút nữa bị ngã, cũng may là Quân Khanh Mặc kịp thời ôm lấy cậu.Quân Khanh Mặc nhíu mày cũng mặc kệ Vu Lâm Nhi còn ở đây, trực tiếp dùng tư thế ôm công chúa bế Diệp Mộ Sanh lên đi đến vị trí đặt đàn.“Sanh Nhi biết đánh đàn?

Được nha, vậy liền làm phiền Sanh Nhi đàn một khúc cho chúng ta.”

Vu Lâm Nhi nói.Vì Vu Lâm Nhi ở đây, Diệp Mộ Sanh cũng không phản kháng, tùy ý cho Quân Khanh Mặc ôm cậu.

Chỉ là khi nhìn thấy mặt Quân Khanh Mặc không cảm xúc, Diệp Mộ Sanh liền nổi lên suy nghĩ muốn đùa giỡn hắn.“Vậy Sanh Nhi liền bêu xấu.”

Diệp Mộ Sanh một bên vừa nói, một bên cười luồn tay vào cổ áo Quân Khanh Mặc, ôn nhu mà cọ xát cổ Quân Khanh Mặc.Rũ mắt đối diện với đôi mắt hoa đào đầy ý cười của Diệp Mộ Sanh, Quân Khanh Mặc tuy rằng không có biểu tình gì như cũ, nhưng lại cúi đầu xuống ở bên tai Diệp Mộ Sanh nhẹ giọng nói “Là ngại vết thương trên người còn chưa đủ sao?”
 
(Edit/Đam Mỹ) Xuyên Nhanh: Vai Ác Nam Thần Đừng Hắc Hóa
Chương 77 thần y yêu nghiệt thụ & giáo chủ biến thái công ( 28 )


“Vết thương này còn không phải ngươi ban cho.”

Diệp Mộ Sanh thu hồi tay, nhìn chằm chằm Quân Khanh Mặc, nhướng mày nhỏ giọng nói.Quân Khanh Mặc không nói gì, ôm Diệp Mộ Sanh ngồi xuống trước đàn, bảo Diệp Mộ Sanh ngồi ở trên đùi mình, đối diện với cầm mộc.Diệp Mộ Sanh đem tay đặt ở trên cầm, tùy ý kích cầm huyền, thử âm sắc, tán thưởng nói “Cầm này không tồi.”

Quân Khanh Mặc ôm eo Diệp Mộ Sanh, khi ánh mắt chạm đến lòng bàn tay bị trầy da của Diệp Mộ Sanh, con ngươi tối sầm rất nhiều.Diệp Mộ Sanh ngước mắt nhìn Vu Lâm Nhi, sau đó đem đôi tay đặt ra trước, đồng loạt kích cầm huyền, tức khắc âm thanh mỹ diệu bay ra.Diệp Mộ Sanh cũng không để ý tới thần sắc kinh ngạc của hai người kia, rũ mắt đánh đàn đồng thời vận khởi ‘ Diệp Lạc Vô Ngân ’, đem nội lực dũng mãnh vào trong cầm huyền.Tiếng đàn nhu uyển động lòng người, tựa như một dòng suối trong róc rách chảy xuôi, lại giống như chim chóc trong rừng nhẹ nhàng nỉ non, làm người ta cảm thấy thoải mái, không tự chủ được mà thả lỏng tâm thái, làm tâm hồn trở về yên lặng.Nhìn Diệp Mộ Sanh mặt mày mỉm cười hết sức chuyên chú đánh đàn, trong mắt Quân Khanh Mặc hiện lên kinh ngạc.

Tiếng đàn này……Trong lúc Quân Khanh Mặc nghi hoặc, Diệp Mộ Sanh đang đánh đàn dùng nội lực dẫn âm đến trong tai Quân Khanh Mặc.[ Khúc này có thể thôi miên an thần, ngươi dùng nội lực chống lại tiếng đàn, không cần nghe.

Tối nay giải thích cho ngươi. ]Quân Khanh Mặc nhìn thoáng qua Vu Lâm Nhi ngồi ở trên ghế đặt tay lên bàn chống đầu, hắn nói ở bên tai Diệp Mộ Sanh “Ừm.”

Không biết bao lâu sau, tiếng đàn chậm rãi ngừng lại, Vu Lâm Nhi cũng ngả đầu trên bàn ngủ rồi.“Ngươi thật sự đơn giản chỉ là một thần y thôi sao?”

Quân Khanh Mặc nói.Diệp Mộ Sanh xoay người, đặt tay lên trên vai Quân Khanh Mặc, đem đầu dựa vào lồng ngực của Quân Khanh Mặc, thanh âm có chút vô lực nói “Ôm ta qua đó để ta xem đôi mắt mẫu thân cho ngươi.

Chuyện này một chốc một lát không nói rõ được, tối nay ta tự mình giải thích cho ngươi.”

Quân Khanh Mặc không có động đậy, vuốt tóc Diệp Mộ Sanh nói “Ngươi nghỉ ngơi trong chốc lát trước đã.”

Diệp Mộ Sanh cũng không cậy mạnh, nằm ở trong lồng ngực Quân Khanh Mặc nhắm hai mắt lại, điều chỉnh nội lực của mình.

Vốn dĩ sau khi đàn một khúc, Diệp Mộ Sanh sẽ không suy yếu như vậy nhưng hôm nay Diệp Mộ Sanh vốn là tinh bì lực tẫn, cả người đau nhức, bởi vậy mới yếu như thế.Nằm trong chốc lát, sau khi cảm giác khôi phục một chút, Diệp Mộ Sanh liền mở to mắt bảo Quân Khanh Mặc ôm cậu qua đó.

Tới trước mặt Vu Lâm Nhi ngủ say, Quân Khanh Mặc lúc này mới nhẹ nhàng buông Diệp Mộ Sanh xuống, một tay đỡ vai cậu, một tay ôm eo cậu.Diệp Mộ Sanh đem tay chống ở trên bàn nói “Ta không có việc gì, ngươi không cần đỡ ta.

Ngươi nâng bá mẫu dậy, sau đó gỡ băng vải trên đôi mắt bá mẫu xuống, như vậy ta mới có thể cẩn thận xem xét đôi mắt cho bá mẫu.”

Quân Khanh Mặc ôm Diệp Mộ Sanh bất động, trầm mặc vài giây, tạm thời buông Diệp Mộ Sanh ra trước, nhanh chóng đi đến mép giường cầm lấy chăn gấp gọn gàng đặt ở trên ghế gỗ “Ngồi ở đây.”

“Ha, khi mới gặp ngươi một thân bạch y, cầm trường kiếm trong tay nhẹ nhàng giết bốn tên ác nhân.

Khi cứu ngươi là lúc cả người ngươi lạnh lẽo đầy vết thương, tuy vong ân phụ nghĩa nhưng lại hiếu thuận với mẫu thân.

Khi cùng ngươi làm tình là lúc ngươi không biết thương tiếc chỉ biết thô bạo dã man.”

Sau khi Diệp Mộ Sanh ngồi xuống, nhìn sắc mặt lãnh đạm của Quân Khanh Mặc cười nói.Nhìn đôi mắt Diệp Mộ Sanh, con ngươi Quân Khanh Mặc hiện lên tự trách, trong lòng có chút khẩn trương.Diệp Mộ Sanh cố ý tạm dừng một lát, tiếp tục nói “Hôm nay mới phát hiện hóa ra ngươi cũng có một mặt tri kỉ ôn nhu như thế, quả nhiên ta không nhìn lầm người.”

Nháy mắt một dòng nước ấm chảy vào trong lòng Quân Khanh Mặc, hắn đặt tay ở trên đầu Diệp Mộ Sanh, sau đó chậm rãi trượt xuống, vuốt ve gương mặt Diệp Mộ Sanh, đối diện với đôi mắt hoa đào động lòng người kia, nghiêm túc nói “Tất nhiên là ta không biết ôn nhu săn sóc, là ngươi đã dạy ta biết ôn nhu săn sóc là như thế nào.”
 
(Edit/Đam Mỹ) Xuyên Nhanh: Vai Ác Nam Thần Đừng Hắc Hóa
Chương 78 thần y yêu nghiệt thụ & giáo chủ biến thái công ( 29 )


Sau khi Diệp Mộ Sanh cẩn thận xem xét đôi mắt cho Vu Lâm Nhi xong, cậu trầm tư một lát nói “Tuy bá mẫu đã mù nhiều năm, tròng mắt cũng bị tổn thương, nhưng nếu có Thiên Sơn tuyết liên thì chuyện hồi phục thị lực cho bá mẫu vẫn có một tia hy vọng.”

“Thiên Sơn tuyết liên?”

Nghe thấy vẫn có hi vọng hồi phục thị lực cho mẫu thân, trong mắt Quân Khanh Mặc cũng hiện lên hi vọng, sau đó nghi hoặc nói.“Thiên Sơn tuyết liên kỳ thật chính là bông sen trắng lớn lên ở đỉnh núi Thiên Sơn, hấp thụ tinh hoa của nhật nguyệt (*) để trưởng thành, truyền thuyết nói có thể khởi tử hồi sinh.

Nhưng nếu muốn đi lên đỉnh núi Thiên Sơn chỉ sợ là rất khó.

Ta cũng chỉ là nghe được từ sư phó nhắc tới mà thôi.”

Diệp Mộ Sanh nói.(*) Nhật Nguyệt (日月) : Mặt Trời và Mặt TrăngTrong cốt truyện, nam chủ vì cứu nữ chủ liền đã từng mạo hiểm đi lên đỉnh núi Thiên Sơn để ngắt lấy thiên sơn tuyết liên cho nữ chủ.“Dù chỉ có một tia hy vọng ta cũng sẽ ngắt lấy Thiên Sơn tuyết liên cho mẫu thân.”

Quân Khanh Mặc nhìn Vu Lâm Nhi ngủ say, con ngươi lạnh lẽo lại lập loè kiên định nói.“Nhưng ngươi đừng vội đi Thiên Sơn, để ta trị liệu thân thể cho bá mẫu trước đã, bằng không ta sợ lúc ấy bá mẫu không chịu nổi dược hiệu của Thiên Sơn tuyết liên.”

Diệp Mộ Sanh nhìn thân hình Vu Lâm Nhi gầy ốm nói.Thực lực Quân Khanh Mặc không kém nam chủ, tuy trong quá trình khả năng sẽ bị thương một chút nhưng đến ngắt Thiên Sơn tuyết liên trở về hẳn là không thành vấn đề.“Ừm.”

Quân Khanh Mặc đỡ thân thể của Vu Lâm Nhi, hắn nắm lấy những ngón tay lạnh lẽo của mẫu thân mà đau lòng.

Sau khi hắn có thực lực, hắn vẫn luôn nỗ lực thật nhiều, cho mẫu thân thứ tốt nhất nhưng mẫu thân vẫn luôn gầy ốm như thế.“Ta có thể tháo mặt nạ da người của bá mẫu xuống được không?”

Diệp Mộ Sanh liếc mắt nhìn Quân Khanh Mặc một cái hỏi.Quân Khanh Mặc do dự vài giây, gật gật đầu, sau đó xoay người nhìn về phía ngoài cửa sổ, hắn không muốn nhìn thấy một màn mẫu thân tháo mặt nạ da người xuống kia.Diệp Mộ Sanh tìm được nút mở mặt nạ da người trên mặt Vu Lâm Nhi, sau đó thật cẩn thận chậm rãi xé mặt nạ ra.Nguyên nhân cậu dùng tiếng đàn để thôi miên Vu Lâm Nhi là vì muốn cho Vu Lâm Nhi thả lỏng người nghỉ ngơi tốt, nhưng càng muốn để xem mặt Vu Lâm Nhi hơn.Tháo mặt nạ da người xuống trong nháy mắt, Diệp Mộ Sanh ngây ngẩn cả người, trên mặt Vu Lâm Nhi là một làn da hoàn toàn che kín rậm rạp vết sẹo khó coi, có thể thấy được người xuống tay thật dữ dội ác độc!“Vết sẹo trên mặt bá mẫu ta sẽ nghĩ cách loại trừ.”

Vuốt vẹo sẹo trên mặt Vu Lâm Nhi đồng thời Diệp Mộ Sanh liền nghĩ tới vết sẹo trên người Quân Khanh Mặc.Tuy trên người nam nhân bị thương không đáng ngần ngại, nhưng vết thương trên người Quân Khanh Mặc quá nhiều, quá dữ tợn, hơn nữa những vết thương đó sẽ thời thời khắc khắc nhắc lại cho Quân Khanh Mặc nhớ về quá khứ bi thảm, bởi vậy Diệp Mộ Sanh cũng muốn loại trừ tất cả vết sẹo cho Quân Khanh Mặc.Sau khi hai người cùng ngây người ở trong phòng Vu Lâm Nhi trong chốc lát, Quân Khanh Mặc liền ôm Diệp Mộ Sanh tới phòng cách vách, sau đó lại trở về dàn xếp tốt cho Vu Lâm Nhi đang say giấc.Diệp Mộ Sanh nằm ở trên giường, dưới thân được lót tấm chăn mềm mại, thấy cửa mở ra, sau khi Quân Khanh Mặc đi tới gần cậu liền nói “Quân đại giáo chủ, phiền toái ngươi dẫn ta đi một nơi.”

“Nơi nào.”

Quân Khanh Mặc nói tiếp.“Khách điếm Tiên Lai, ta muốn đi lấy một ít đồ của ta.”

Diệp Mộ Sanh trả lời.Thời điểm tới Kỳ gia Diệp Mộ Sanh không tiện mang đàn, Diệp Mộ Sanh lại không yên tâm đàn cách mình quá xa, bởi vậy liền đem đàn cùng một ít dược vật đặt hết ở trong khách điếm Tiên Lai, trong đó có thuốc mỡ trị liệu miệng vết thương.Diệp Mộ Sanh rất ghét bỏ dược mà Quân Khanh Mặc đưa, nhưng ngại không tiện đi lại, hơn nữa dược mà Quân Khanh Mặc nhặt về cho cậu bị rớt ở tửu lâu ngoại trừ độc dược chính là mê dược, căn bản không có dược trị liệu miệng vết thương.

Bởi vậy Diệp Mộ Sanh chỉ có thể bảo Quân Khanh Mặc mang mình tới khách điếm.Sau khi tới trong phòng khách điếm rồi, Diệp Mộ Sanh tìm ra ‘ Đào Ẩn ’ mà mình đã cất kĩ, đặt vào trong tay Quân Khanh Mặc, hỏi “Ngươi biết cây cầm này không?”
 
(Edit/Đam Mỹ) Xuyên Nhanh: Vai Ác Nam Thần Đừng Hắc Hóa
Chương 79


Quân Khanh Mặc tiếp nhận đàn, cẩn thận đánh giá một phen, ánh mắt chăm chú nhìn bông hoa đào sinh động như thật được điêu khắc trên đàn, liên tưởng đến họ của Diệp Mộ Sanh, hơi kinh ngạc nói "Đây là 'Đào Ẩn', ngươi là người của Thanh Trần Diệp gia?"

Diệp Mộ Sanh nhẹ nhàng cười nói "Không nghĩ tới còn có người nhớ rõ về Diệp gia."

"Thanh Trần Diệp gia năm đó chính là đại tộc số một, số hai trên giang hồ, Diệp Đào Ẩn còn trở thành người đánh đàn giỏi nhất thiên hạ vô địch thủ."

Quân Khanh Mặc nhàn nhạt nói, sau đó ánh mắt dừng trên người Diệp Mộ Sanh.

Hắn nhớ không lầm là Diệp gia bị diệt môn mà?Nhìn thấy nghi hoặc trong mắt Quân Khanh Mặc, Diệp Mộ Sanh nói "Ôm ta trở về, từ từ ta giải thích cho ngươi."

Đợi sau khi trở lại thanh lâu, Diệp Mộ Sanh nửa quỳ ở trên giường, từ từ cởi quần áo để Quân Khanh Mặc sát dược cho mình đồng thời chậm rãi nói thân thế của mình cho Quân Khanh Mặc nghe.Diệp Mộ Sanh xoay người, sau khi nhìn thấy đau lòng trong mắt Quân Khanh Mặc, trong lòng cười thầm, sau đó vòng tay ôm lấy eo hắn, ngẩng đầu dán môi mình lên cánh môi lạnh lẽo kia.Cậu bảo Quân Khanh Mặc sát dược cho mình chính là vì muốn cho Quân Khanh Mặc xem vết thương lưu lại trên lưng mình để hắn đau lòng.

Hơn nữa cậu kể cho hắn nghe chuyện Diệp gia bị diệt môn, chuyện cậu từng chính mắt nhìn thấy mẫu thân bị giết, một quá khứ bi thảm giống Quân Khanh Mặc để cho hắn có cảm giác đồng bệnh tương liên với cậu, từ đó có thể kéo gần khoảng cách giữa cậu và hắn.Quân Khanh Mặc rũ mắt, buông bình dược, thật cẩn thận ôm Diệp Mộ Sanh vào trong lồng ngực, hưởng thụ cảm giác ấm áp nhè nhẹ truyền đến từ trên môi Diệp Mộ Sanh."

Ta hoài nghi hắc y năm đó diệt môn Diệp gia là Yên Vũ Kỳ gia, cho nên ta mới tới Giang Nam."

Diệp Mộ Sanh rời khỏi môi Quân Khanh Mặc nói."

Ta giúp ngươi giết toàn bộ Kỳ gia."

Ánh mắt Quân Khanh Mặc dừng lại ở trên môi hồng nhuận của Diệp Mộ Sanh, nhàn nhạt nói.Thấy Quân Khanh Mặc phong khinh vân đạm nói muốn diệt môn Kỳ gia, Diệp Mộ Sanh cười nói "Hiện tại ta chưa thể xác định có phải là Kỳ gia hay không"."

Mặc kệ có phải Kỳ gia hay không, diệt rồi nói".

Quân Khanh Mặc nói "Những gia tộc nào mà ngươi còn hoài nghi, ta sẽ giúp ngươi tiêu diệt chúng."

"Không cần, ta muốn đích thân báo thù rửa hận cho Diệp gia".

Diệp Mộ Sanh nhíu nhíu mày "Hắc y năm đó ta chắc chắn sẽ làm chúng sống không bằng chết, ta chỉ tha cho con cháu bọn chúng vì chuyện năm đó không liên quan đến họ".Tuy rằng Quân Khanh Mặc có ý tốt muốn giúp mình nhưng Diệp Mộ Sanh lại không muốn nhìn thấy trên tay Quân Khanh Mặc lại dính đầy máu tươi.

Oan có đầu, nợ có chủ, Diệp Mộ Sanh không muốn đả thương người vô tội."

Ngươi quá mềm lòng".

Nhìn Diệp Mộ Sanh nhăn đuôi lông mày lại, Quân Khanh Mặc nhấp nhấp miệng, con ngươi tối lại, Diệp Mộ Sanh chung quy vẫn là thần y tế thế cứu nhân không giống ác ma giết người như hắn.Thấy sắc mặt Quân Khanh Mặc có chút không ổn, Diệp Mộ Sanh vội vàng nói sang chuyện khác, cầm lấy bình sứ ở trên giường, cười nói "Ngươi cũng cởi quần áo ra đi, ta sát dược cho ngươi".Thời điểm làm tình bởi vì Diệp Mộ Sanh quá đau nên đã không tự chủ được dùng sức cào Quân Khanh Mặc.Quân Khanh Mặc tất nhiên không dám để Diệp Mộ Sanh nhìn thấy lưng hắn vì thế đoạt bình sứ trong tay Diệp Mộ Sanh, ngón tay lặng lẽ tìm kiếm huyệt ngủ của Diệp Mộ Sanh."

Hôm nay ngươi cũng mệt mỏi rồi, ngủ một lát trước đi, khi nào dùng bữa ta gọi ngươi"."

Không cần..."

Diệp Mộ Sanh còn chưa có nói xong liền cảm giác một trận buồn ngủ đánh úp lại, sau đó nhắm mắt ngã vào lòng Quân Khanh Mặc."

Ngươi không cần ta hỗ trợ thì ta sẽ không nhúng tay vào chuyện báo thù của ngươi nhưng nếu ngươi bị thương, bị người ta cản trở thì ta chắc chắn sẽ làm Kỳ gia biến mất trên đời này".

Quân Khanh Mặc ôm Diệp Mộ Sanh, đặt tay ở trên đầu Diệp Mộ Sanh, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài, thanh âm lộ ra sự lạnh lẽo.*********
Editor có lời muốn nói: có ai nhớ mình không QwQ, rất xin lỗi mng 4 ngày mới up, mình bận đi học quá (□_□)
 
Back
Top